1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 07

      Ngô Đồng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của . Khiêm nhường ư? Cả con người hòa lẫn vào bóng đêm, có chút gì đó dịu dàng.

      , chắc chắn lầm ——

      Đêm nay mọi thứ đều phải là , tất cả chỉ là ảo giác mà thôi!

      “Nó ngủ rồi.” Ngô Đồng quay đầu tiếp tục bước , lên cầu thang, nhanh vào gian phòng trọ. Nhưng chợt dừng cước bộ.

      Chết tiệt ——

      Ngô Đồng cũng biết nên mắng ai! lần nữa quay người: “Ngày mai Đồng Đồng phải học, chắc nó thức muộn.”

      Giọng đều đều. Hai người gì với nhau, trước sau thẳng lên lầu.

      Vừa nãy mới cùng con trai chung chỗ, vậy mà giờ đây, Lệ Trọng Mưu càng thể hiểu nổi hành động vô lý của mình.

      lặng yên cứ tiếp tục kéo dài, Lệ Trọng Mưu thể nào nắm bắt được.

      Cửa thang máy mở ra ——

      Vừa vào nhà, mùi khói khét lẹt xộc tới.

      Kèm theo cả tiếng hét chói tai của trẻ !!!

      Tiếng thét ấy đâm thẳng vào tai Ngô Đồng, từ bếp truyền đến! chạy vội tới, hai đứa nhóc đứng ở cửa bếp, bên trong bốc cháy mù mịt, lửa nóng bốc lên ngùn ngụt.

      Chị Mã Lệ từng thử tắt bếp nhưng được, tay chân ấy cuống hết lên.

      Đồng Đồng nghe thấy tiếng mở cửa, thằng bé nhìn Ngô Đồng liền chỉ vào bếp cầu cứu: “Mẹ! Mẹ, bếp…!”

      Ngô Đồng vào bếp, vừa chạm vào công tắc, ngọn lửa bỗng lao thẳng về phía .

      Phía sau Trương Hàn Khả và Đồng Đồng thất thanh: “A~~~!!!” Hét lên tiếng, Ngô Đồng theo phản xạ có điều kiện nâng tay che mặt.

      Cho dù động tác của có nhanh bao nhiêu cũng thể thắng được tốc độ của ngọn lửa đó.

      Chưa đến giây, có đôi tay to lớn che kín mặt Ngô Đồng. Giây tiếp theo, biết bằng cách gì, chỉ thấy “Tạch!” cái, ngọn lửa bị dập tắt triệt để.

      Quá trình đó diễn ra quá nhanh, Ngô Đồng còn chưa kịp nhìn .

      Lúc sau xem lại, hóa ra có tấm khăn trải bàn được tẩm nước ướt đẫm phủ lên mặt bếp, còn chút khói lửa nào.

      Ngô Đồng sực tỉnh, phát mình được người nào đó ôm rất chặt trong lòng.

      Rất nhanh, và rất gần…

      Ngô Đồng ngẩng đầu, thấy sườn mặt người đó, tay vẫn che mặt . Còn , dường như cả người nép trong ngực . Mỗi lần hô hấp, khuôn ngực phập phồng chạm vào má Ngô Đồng.

      Lệ Trọng Mưu nghiêng đầu nhìn, sửng sốt, trong mắt vụt qua điều gì, nhanh chóng buông ra.

      cúi đầu nhìn vào tay mình, mu bàn tay bị bỏng hết cả, các đốt ngón tay đều rộp lên vì lửa đốt. Cơn đau rát khiến hơi hoảng hốt, trí nhớ như bị dán bằng băng keo rất chặt, mơ hồ nhớ lại khoảng khắc kia.

      Trong ngực là thân thể bé, thứ thuộc về lại có thể tiếc thân mình, lao tới bảo vệ.

      Nhưng tận sâu trong đáy lòng, vẫn có chút ác cảm.

      “Tay sao chứ?” Thanh sốt sắng vang lên, những đầu ngón tay mềm mại kéo bàn tay .

      cẩn thận xem xét vết thương của , hình như đau lòng?

      Cảm giác lạ lẫm ấy lại xuất , Lệ Trọng Mưu nhíu mày, hất tay ra.

      Tay Ngô Đồng khựng lại giữa trung, rất lâu sau mới thu tay về.

      quan tâm của đối với , đó chỉ là thứ rẻ mạt tầm thường ——

      biết nên khóc hay nên cười đây? Ngô Đồng tự ép bản thân được suy nghĩ nhiều nữa, xoay người bắt gặp hai đứa nhóc nép mình trong góc tường.

      lại gần kiểm tra, có đứa nào bị thương. thở dài rồi nghiêm khắc dạy bảo: “Tại sao bếp lại cháy?”

      Hai đứa nhóc bị giọng điệu tức giận của Ngô Đồng dọa sợ, thân thể run run. Tớ nhìn cậu, cậu nhìn tớ, đứa nào dám mở miệng.

      Con, là do ba mẹ nghịch lửa rồi rạo ra sao?…

      Lâm Kiến Nhạc, xem làm được cái việc tốt gì đây!!!

      Lệ Trọng Mưu qua: “ liên quan đến hai đứa đâu…”

      Tay vừa chạm đến đầu vai liền thấy hối hận. ngoái đầu nhìn , mắt lộ vẻ kháng cự. Lệ Trọng Mưu im lặng buông ra, lời nhàng hơn rất nhiều: “Làm thế này rất nguy hiểm, lần sau được nghịch nữa.”

      bóp chóp mũi Đồng Đồng, thằng bé chun mũi, nhìn nhìn Lệ Trọng Mưu, lại nghiêng đầu nhìn Ngô Đồng. Bỗng dưng nó nở nụ cười đầy đắc ý.

      Ngô Đồng khồng hiểu nổi con trai mình, sau đó thấy mu bàn tay Lệ Trọng Mưu, trong đầu chợt xuất cảm giác thân thiết.

      Ôi trái tim này lại bắt đầu kém cỏi rồi sao?

      Chị Mã Lệ khóc thút thít mãi, khuyên thế nào cũng nín khiên Ngô Đồng mất kiên nhẫn.

      Nhìn thằng nhóc thân bụi bặm, lại còn lui dần về phía sau —— đành cam chịu tới bên cạnh.

      Đồng Đồng hớn hở lục trong tủ y tế tìm hộp thuốc. Lệ Trọng Mưu thấy con trai đưa cho tuýp thuốc mỡ, hiểu ý, cười cười, hôn lên má thằng bé.

      Đồng Đồng quay đầu nhìn mẹ, thấy phản đối, bàn tay mập mạp bôi thuốc cho Lệ Trọng Mưu.

      Dù sao nó cũng chỉ là trẻ con, biết dùng lực như thế nào, Ngô Đồng biết Lệ Trọng Mưu chắc chắn rất đau, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt. Nhưng hề kêu tiếng nào, khi Đồng Đồng hỏi: “Có đau vậy?”, còn lắc đầu rất thẳng thắn.

      Đúng là tự làm bậy thể sống, tay Đồng Đồng ấn mạnh thêm, Lệ Trọng Mưu cuối cùng cũng thốt lên: “Ai ——”

      thốt lên làm Đồng Đồng giật mình, vội bỏ tay ra, dám động vào. Đồng Đồng cúi gằm mặt, nghĩ ngợi trong giây lát, thằng bé quay sang chỗ Ngô Đồng: “Mẹ, mẹ giúp chú ấy thổi phù phù .”

      Sau đó Đồng Đồng nhà ta rất hồn nhiên giải thích với Lệ Trọng Mưu: “Rất thần kì đấy, thổi cái là đau nữa đâu.”

      Ngữ khí chắc nịch của con trai khiến Ngô Đồng nghe xong cũng suýt tin chuyện đó là . Lệ Trọng Mưu chẳng có phản ứng gì, thản nhiên nhìn , đợi làm gì chứ?

      Trong mắt lên cảm xúc phức tạp, cự tuyệt? Nhờ cậy? Ngô Đồng hơi hoảng hốt.

      Hai người lớn mặt mày nghiêm túc, hai đứa nhóc tránh ở bên cười trộm.

      vội tìm việc khác để làm, tóm lại cứ coi như tồn tại là xong.

      Tầm mắt thấy Đồng Đồng che miệng cười, giận dỗi nhìn Trương Hàn Khả: “Khả Khả, dẫn con về nhé.”

      Trương Hàn Khả chớp chớp mắt, nhà bé ở ngay sát vách mà! nhóc chưa kịp chuyện “được” Ngô Đồng dắt tay hướng thẳng cửa tới.

      Bây giờ Đồng Đồng bỗng tinh ranh hơn hẳn, Ngô Đồng chưa về, thằng nhóc bám chặt Lệ Trọng Mưu, cho rời khỏi đây. Chị Mã Lệ khuyên thế nào nó cũng chịu ngủ.

      Nếu phải là cái bác Mã Lệ đó tự nhiên trở về có phải là kế hoạch cho ba mẹ gặp nhau của nó thành công rồi !

      *********************

      Ngô Đồng cố tình ở trong nhà họ Trương, mãi lâu sau mới nhớ ra thời gian muộn. Vội từ biệt về nhà, tay lấy chìa khóa mở cửa, tay xoa xoa chiếc cổ mỏi nhừ.

      Vừa vào cửa, chạm ngay vào ánh mắt Lệ Trọng Mưu.

      Sao còn chưa ?

      Chạm phải mắt , ý nghĩ này bật ra trong tâm trí .

      Chớp mắt cái, tinh thần phục hồi: “Muộn rồi, tôi quấy rầy nữa.”

      “… Tạm, tạm biệt.”

      Cửa vẫn mở rộng, Ngô Đồng dịch sang bên cạnh nhường chỗ. Lệ Trọng Mưu liếc cái, thở dài, cuối cùng gì, môi hơi nhếch, sượt qua bả vai rồi ra ngoài.

      nhàng đóng cửa lại.

      Chờ thang máy khởi động, Lệ Trọng Mưu cầm di động mở ra, xem lại đoạn video quay được vừa nãy.

      màn hình điện thoại xuất hình ảnh hỗn loạn y như suy nghĩ của bây giờ.

      Huyệt Thái Dương Lệ Trọng Mưu giật giật, bất giác nhìn thước phim bên trong. thanh gì, chỉ có ánh lửa đỏ rực ——

      Đó là cảnh vừa rồi quay được ở phòng bếp, chỉ bấy nhiêu đủ làm bằng chứng tố cáo Ngô Đồng vô trách nhiệm với con cái.

      Nhưng biết xử lí ra sao nữa.

      *******************************

      Ngô Đồng vẫn ngây người, đầu óc trống rỗng, cảm giác Đồng Đồng lay lay cánh tay , tỉnh lại.

      “Mẹ, tay chú ấy bị bỏng nặng lắm đó…” Đồng Đồng thấy hề chớp mắt nhìn mình, thằng bé sợ hãi, cuống quýt buông tay ra, chạy về phòng: “Con, con ngủ đây!”

      Cửa nhà đối diện với thang máy, Ngô Đồng nhìn xuyên qua mắt mèo, thấy ai, có lẽ Lệ Trọng Mưu rồi.

      Ngô Đồng, mày còn thuốc chữa nữa rồi! ——

      tự mắng mình.

      Tay bị bỏng nặng, Ngô Đồng lấy hết dũng khí mở cửa.

      Đầu óc loạn cào cào, rất chậm, đến nửa đường thể nào nhấc chân nổi.

      Đúng lúc, nghe thấy tiếng điện thoại của Lệ Trọng Mưu vang lên.

      ******************************

      Tiếng chuông lanh lảnh bẻ gãy suy tư của Lệ Trọng Mưu, xem dãy số, trả lời.

      Bên kia là Trương Mạn Địch, hỏi khi nào đến.

      Lệ Trọng Mưu xoa mi tâm: “Có ít việc cần xử lí, đón em được.”

      “Ồ, thế sao?” Trương Mạn Địch uống rượu, lúc sau mới trả lời, “Vậy .”

      “Uh, bye.”

      định dập máy, Trương Mạn Địch gọi lại: “Eric!”

      “Uh?”

      “I love you!”

      Có lẽ ấy say lắm rồi, Trương Mạn Địch hét lên trong điện thoại.

      “…”

      “…”

      “Me too.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 08

      I love you

      Me too…

      Ngô Đồng xoay người, trong lòng còn bất cứ cảm giác gì nữa.

      Tại sao lại đến đó, tại sao lại trở về nhà được, Ngô Đồng biết.

      Nghe thấy người đó em” với người phụ nữ khác, có lẽ đó chính là điều muốn nhắc cho Ngô Đồng biết.

      Hóa ra, vết thương bên ngực trái của , vẫn chưa hề khép miệng…

      Phải biết nguyên nhân của bệnh mới bốc được thuốc…

      ***************************

      Cuộc sống thường nhật bận bịu choáng hết thời gian suy nghĩ của . Ngô Đồng tin rằng, vị thuốc chữa thương tốt nhất chính là lao đầu vào công việc.

      Mấy ngày gần đây Ngô Đồng phải chạy tới chạy lui, lần trước bị rơi xuống nước, bị cảm vẫn chưa khỏi.

      buồn bực: tâm trí mạnh mẽ mà thân thể chẳng thấy mạnh mẽ gì cả.

      Mọi chuyện chẳng đâu vào đâu, chuyện xưa chưa giải quyết xong, chuyện nay càng phiền phức.

      phải kèm mấy nhân viên mới vào, nhưng sếp cho giải tán tổ bọn họ. Vậy nên Ngô Đồng được nghỉ mấy ngày, đặt tay lên ngực tự hỏi, nên làm gì cho hết mỏi mệt?

      muốn rời khỏi HongKong, muốn ở nơi đây thêm giây nào nữa. muốn dẫn Đồng Đồng xa, đến nơi nào đó mà và Đồng Đồng có thể bắt đầu cuộc sống mới…

      Chị Mã Lệ biết sắp gặp được con trai. Ngô Đồng từng muốn sa thải chị ấy, nhưng đành lòng. Bây giờ và chị Mã Lệ mới hòa hợp lại phải ra , trong lòng cũng có chút luyến tiếc.

      Dù sao chỉ còn hai tháng phiên tòa bắt đầu.

      ****************************

      Ngày phiên tòa đến gần, Hướng Tá đệ đơn lê , cuối cùng Ngô Đồng cũng bận tối mắt tối mũi. hôm, cùng ta bàn luận chuyện kiện cáo. ta nhắc tới “thủ đoạn” kia nữa, vì đó là vết sẹo của Ngô Đồng, muốn bị người ta vạch trần, Hướng Tá có thể thông cảm. Việc này khiến Ngô Đồng rất cảm kích.

      Hôm sau, mấy vị cổ đông quay về công ty, càng thêm bận bịu.

      Lý Trạch Huy là tổng giám đốc TC, là khách mời danh dự của công ty , bắt buộc Ngô Đồng phải đón tiếp.

      Thư kí riêng của ta gọi về báo ta chuẩn bị tới, muốn nghe kế hoạch đầu tư của các . “2:30, sân gôn TC, Ngô có biết địa chỉ đó ?”

      Phải qua biển mới tới được sân gôn đó, Ngô Đồng ai oán, thế có nghĩa là lại phí cả đống thời gian phà.

      cúp máy, gọi cho Hướng Tá lùi cuộc hẹn. Hướng Tá hỏi đâu, ta có thể đón lúc về.

      *******************************

      Sân gôn này chiếm hết mấy quả đồi, Ngô Đồng cùng hai đồng nghiệp ngồi xe chuyên dụng, chờ dài cả cổ mới thấy Lý Trạch Huy và vài người nữa xuất . Hình như ta định tiếp đón vị khách quan trọng nào đó, nên mời chờ lát.

      Thư kí của ta mời uống nước, nửa tiếng trôi qua, sinh tố cũng uống mòn hết cốc mà vẫn chẳng bàn được việc gì.

      Chờ lâu quá làm Ngô Đồng thấy hơi chán, từ lúc bị cảm mạo đến giờ, thường xuyên buồn ngủ. Đầu Ngô Đồng gật cái, suýt nữa ngủ quên mất. Đúng lúc này, tiếng của Lí Trạch Huy vang lên: “Eric, đến muộn!”

      Lần này Ngô Đồng hoàn toàn tỉnh ngủ! Lời của Lý Trạch Huy khiến ba hồn bảy vía của bay mất hết.

      Người khách cố tình trì hoãn đó ngoài Lệ Trọng Mưu ra còn có thể là ai nữa!

      Trong bảy năm qua, chưa từng chạm mặt lần nào. Trong hai tháng trở về đây, lại liên tục gặp mặt!

      Ông trời trêu đùa sao?

      Ngô Đồng cảm thấy may mắn vì ngồi chờ Lí Trạch Huy trong xe, cách họ rất xa, ngờ Lí Trạch Huy lại thẳng về phía , bảo thư kí mời qua đó.

      Ngô Đồng dám khẳng định, ta cố ý!

      Lệ Trọng Mưu thấy , hờ hững: “ Ngô, xin chào.”

      Ngô Đồng nhìn mu bàn tay vẫn còn vết bỏng của , hoảng hốt, nhưng rất nhanh, đưa tay ra khỏi tầm mắt .

      Nhìn người đàn ông trước mặt, Ngô Đồng dần bình tĩnh: “Chào ngài.”

      Hỏi thăm qua loa, sau đó người chơi bóng, người đứng bên cạnh ngẩn ngơ.

      Ngô Đồng băn khoăn, rút cuộc Lí Trạch Huy định mượn sức Lệ thị làm việc gì? Công ty sắp có biến động lớn ư? Nhưng với quy mô của Lệ thị nay, hà tất để ý tới TC?

      Lệ Trọng Mưu đối với vẫn lạnh nhạt, ai để ý đều thấy, Lí Trạch Huy cũng nên biết điều này chứ. Trong mắt Lệ Trọng Mưu, Ngô Đồng là gì cả. Chuyện của họ bây giờ đụng đến cả pháp luật, theo lí là cừu nhân của nhau, tại sao trong ánh mắt của tất cả mọi người đều coi họ là “tình cũ gặp lại” chứ???

      Ngô Đồng ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp cảnh Lệ Trọng Mưu vung gậy, quả bóng tạo nên đường cong rất đẹp mắt trung.

      gậy này của nhận được nhiều trận vỗ tay khen ngợi.

      ghét nhất là kiểu nịnh nọt thế này, lấy bừa lí do, Ngô Đồng quay về bên trong nghỉ ngơi, miễn phải hứng chịu ánh mắt gay gắt của người nào đó.

      Ai cũng có vết thương đau đớn trong lòng, càng muốn quên càng nhớ , nhưng ít nhất, lâu dần còn có thể phai . Người đàn ông kia chính là vết thương đau đớn nhất trong lòng

      Ngô Đồng kiềm chế được, khoang mũi ngưa ngứa, hắt xì mấy cái liên tục. Công việc công tác, đàn ông đàn ang gì chứ, chẳng có cái nào địch nổi cảm mạo!

      Ngô Đồng nhấc tay xem đồng hồ, đến giờ hẹn với Hướng Tá rồi.

      Hướng Tá vẫn chưa đến, Ngô Đồng lấy điện thoại gọi ta. Bên kia có tiếng mưa rơi, Hướng Tá còn ở phà: “Ở đây mưa to quá, phà bị muộn.”

      Ngô Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên này trời vẫn đẹp lắm. Từ xưa thời tiết HongKong thế này, mưa là mưa nay được.

      Ngồi trong khu có điều hòa, Ngô Đồng buồn ngủ díp cả mắt.

      Lệ Trọng Mưu đẩy cửa tiến vào, liếc mắt thấy gật gù.

      Hôm nay trang phục của rất chỉnh chu, rất khác trước kia. buộc tóc, để lộ gáy, áo khoác vắt phía sau, thắt lưng cài giữa váy và áo sơ mi, buộc quanh vòng eo thon gọn.

      Mọi người từ sân gôn vào, tiếng cười ầm ĩ. Ánh nắng chiếu lên sườn mặt . Khuỷu tay chống mặt bàn trượt cái, đầu Ngô Đồng đập xuống bàn, đau quá! híp hai mắt lại vì đau, biết Lệ Trọng Mưu ở đó.

      Lệ Trọng Mưu phát , thất thần hồi lâu…

      vòng qua, gọi ly cà phê, ngồi vào góc khác.

      Kế hoạch hợp tác với Lí Trạch Huy, Lệ Trọng Mưu chẳng có chút hứng thú nào, mấy năm nay TC có thành tích gì nổi trội, lần này là vô tình hợp tác chung mà thôi.

      *************************

      Có ai gõ gõ mặt bàn, Ngô Đồng bị thanh này làm tỉnh giấc, mở mắt liền thấy Hướng Tá.

      ta cười tươi rói, biết tỉnh : “Há mồm.”

      “Hả?” Ngô Đồng kịp phản ứng, “Ơ…”, vừa mở miệng, Hướng Tá nhét cái gì vào miệng .

      bật dậy ho khan.

      Hướng Tá nhìn nhún nhún vai, vỗ lưng : “Là viên sủi Vitamin. Thấy tinh thần tốt, tặng viên đấy.”

      Tình huống bây giờ để người ngoài nhìn vào, chắn chắn người ta nghĩ ta nhau mất!

      Ngô Đồng định tránh xa ta, người đàn ông này là…

      Hướng Tá vẫy tay bảo phục vụ mang cho ly nước ấm, cốc nước này ‘ấm đến bỏng tay’, giao cho : “Uống nhiều nước ấm, cảm cúm cũng nhanh khỏi hơn.”

      Ngô Đồng trố mắt, ta biết bị cảm?

      Hai người giằng co Lí Trạch Huy đẩy cửa vào.

      Ngô Đồng và thư kí của ta chào nhau, thư kí cứ nhìn chằm chằm Ngô Đồng, sau đó đưa mắt nhìn vòng khu nghỉ ngơi.

      Cuối cùng ta tìm thấy mục tiêu, thẳng đến đó, “Lệ tổng, tìm được ngài rồi…”

      Tiếng vừa dứt, Ngô Đồng vội quay lại xem.

      Ánh mắt Lệ Trọng Mưu dán chặt lên bàn tay đặt lưng Ngô Đồng của Hướng Tá, nghe có người gọi, nâng mắt, chạm phải Ngô Đồng.

      Đôi mắt sâu thẳm sau làm mi cong, tim Ngô Đồng đập thình thịch. Tay run lên, chiếc cốc cầm nghiêng ngả.

      Nước ấm tràn ra, Ngô Đồng cuống quýt đặt cốc nước lên bàn, đứng dậy. Mu bàn tay hơi rát, giật mình, : “Tôi vào toilet lát.”

      *******************************

      Đứng trong đó hồi lâu, Ngô Đồng muốn ra chút nào.

      Mở cửa, Hướng Tá đứng bên ngoài.

      ta nghiêm mặt: “Tôi có thể hỏi vấn đề mang tính cá nhân ?”

      “…”

      “Lúc tôi ở nước ngoài, có xem qua tư liệu về …”

      ngắt lời: “Tôi có thể trả lời ?”

      Hướng Tá làm như nghe thấy, tiếp tục : “Có quá nhiều phụ nữ mơ tưởng người đàn ông như Lệ Trọng Mưu. Lại chỉ có đứa ngốc như Mạn Địch mãi cầu xin tình của ta. Cả đống người như thế, chẳng phải chỉ muốn gia sản của ta hay sao.”

      vậy, nhưng theo ta thấy, trong mắt Lệ Trọng Mưu, Ngô Đồng giống những người phụ nữ khác. Có lần, Hướng Tá đột nhiên nghĩ, chắc chắn ngày Mạn Địch thất tình sắp tới rồi.

      cho tôi biết, là loại phụ nữ nào?”

      “…”

      “Tôi hy vọng .”

      Ngô Đồng suy nghĩ rất lâu, chậm rãi trả lời: “He is my goal.”

      “… ta là mục tiêu của ?” Hướng Tá dường như hiểu được, “Hóa ra là cố tình tiếp cận ta…”

      cười cứng ngắc: “Đúng, tôi, chính là loại phụ nữ thứ hai…”

      Nếu như cả thế giới này đều nghĩ thế, tại sao Ngô Đồng thể làm giống họ?

      Như vậy chẳng phải càng mau chóng quên đoạn quá khứ bi thương kia hay sao?

      Tốt quá…

      Ngô Đồng cười cho tự nhiên, nhìn Hướng Tá, bất đắc dĩ: “Đáng tiếc tôi thất bại rồi….”

      ********************************

      Cách đó vài bước chân, chỗ ngã rẽ, Lệ Trọng Mưu dựa vào vách tường, bật cười.

      Hóa ra ngay cả Lệ Trọng Mưu cũng có thời điểm ngay thơ đến thế, thậm chí là chẳng vì cái gì mà lòng cũng rối loạn.

      Lệ Trọng Mưu thẳng người, chậm rãi rời khỏi đó, bước chân càng lúc càng nhanh. xuyên qua hành lang, xuyên qua khu nghỉ ngơi.

      Lúc qua thùng rác.

      cúi đầu nhìn, dừng cước bộ. Tuýp thuốc mỡ trong tay bị ném .

      lấy di động, tìm số điện thoại rồi gửi tin nhắn. đến nửa giây nữa, toàn bộ đoàn luật sư của biết, hình ảnh người phụ nữ đó và hai đứa nhóc kia hoảng hốt trong ánh lửa.

      Mặt có cảm xúc, tắt di động.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 09

      Ngô Đồng biết mặt mình có cái gì nữa, Hướng Tá chỉ yên lặng nhìn , dần dà, trong mắt ta lên vẻ kinh ngạc.

      còn tưởng mình cười đủ chân thấy ta cười: “Nếu đúng là thế, tại sao khóc?”

      Ngô Đồng sửng sốt, bây giờ mới phát khóe mắt ươn ướt, ngượng ngùng ngẩng đầu, cố gắng nuốt nước mắt ngược vào trong.

      Bên cửa toilet u tĩnh, Hướng Tá thở dài. ta chậm rãi đến gần : “Để có đủ tư cách là luật sư, bắt buộc phải học giỏi tâm lí học. Nhưng khẩu thi tâm phi*, suýt chút nữa tôi cũng bị gạt đấy.”

      (Khẩu thị tâm phi: đằng nghĩ nẻo)

      Giọng ta hạ thấp. đứng ngay trước mặt Ngô Đồng. Ngô Đồng nghiêng đầu, ta nâng cằm : “Bộ dạng điềm đạm đáng mềm yếu này của nên để cho Lệ Trọng Mưu xem mới đúng, tôi tin ta mềm lòng.”

      ta trêu đùa ư?

      Ngô Đồng kinh hãi nhìn vào mắt Hướng Tá.

      Giọng ta vẫn đều đều như cũ: “Có lẽ bây giờ rất cần bờ vai nhỉ, tôi ngại hy sinh thân mình cho mượn vai tôi đâu.”

      Từ người ta toát ra loại ma lực đặc biệt, làm người ta phân biệt nổi đâu mới là ý nghĩa của lời . (ý là nghĩa “trong sáng” và nghĩa “đen tối” ạ :p )

      Ngô Đồng bắt chước kiểu chuyện dửng đưng của ta: “Có phải miệng lưỡi của tất cả luật sư đều ngọt xớt như ? Làm cho đầu óc của phụ nữ lung lay hết cả?”

      Hướng Tá nhìn kĩ ánh mắt , lúc này, trong mắt còn chút dấu vết nào giống như vừa rơi lệ. Quả là phụ nữ quật cường! Dừng chút, : “Có được nụ cười của , đáng giá.”

      Ngô Đồng thèm để ý đến ta nữa, thẳng ra ngoài.

      Hai người trở lại khu nghỉ, gọi hai cốc cà phê, Hướng Tá đưa mắt ra góc kia, thấy Lệ Trọng Mưu đâu nữa.

      Án kiện Hướng Tá sửa lại nhiều lần, trình tự vụ kiện, mỗi bước , ta đều giảng giải rất kĩ cho Ngô Đồng.

      Lệ Trọng Mưu, Trương Mạn Địch, quyền giám hộ, …

      Bên tai toàn những lời đó, đầu Ngô Đồng ong ong, chắc là do cảm cúm rồi. khép lại tập tư liệu, cứ nghĩ đến việc Đồng Đồng sau này sống với mẹ kế, cảm thấy mình bất lực.

      “Những nhà danh gia vọng tộc hầu hết đều có con riêng, Lệ Trọng Mưu giờ còn cố tình thông cáo rầm rộ với giới truyền thông. ta là Lệ Trọng Mưu, giống , có quyền cũng chẳng có thế, nhưng chúng ta có thể dùng chiêu “đồng tình”. Thi thoảng khóc lóc vài câu, giới truyền thông cũng chú ý tới tình huống của hơn.”

      “Khóc nhiều có vẻ giả tạo quá, xã hội này có chuyện đồng tình với kẻ yếu sao?” Ngữ khí châm chọc, bướng bỉnh của khiến người khác rất đau đầu, Hướng Tá thấy hơi bực: “Thưa Ngô, cam kết, nên có chút tín nhiệm với tôi chứ.”

      Ngô Đồng vẫn nghi ngờ, nhưng đành miễn cưỡng gật đầu.

      “Khóc lóc kể lể là chiêu bài rất có tác dụng đấy, đừng làm quá lố là được, đối với chiêu này vô cùng hữu ích. đừng quên, chủ tọa là phụ nữ, tâm hồn phụ nữ rất tinh tế.”

      ******************************

      Mặc dù bàn bạc qua loa với ta về thủ đoạn kia, Ngô Đồng vẫn thấy nghi nghi chàng luật sư này.

      Từ lúc trở về nhà, Ngô Đồng đứng trước gương tập nửa ngày mà giọt nước mắt nặn mãi cũng ra. Quay đầu nhìn cửa sổ, ngoài trời mưa to quá, chẳng bù cho hốc mắt của

      Hôm nay Ngô Đồng trở về đúng giờ, Đồng Đồng rất vui vẻ. Ngô Đồng mắc mua nên sốt , có tâm trạng gì nấu cơm. Chị Mã Lệ bắt đầu học chơi mạt chược, Ngô Đồng gọi cho chị ấy mấy lần được, tự dẫn Đồng Đồng ăn cơm. Đúng lúc thấy nhà Trương tiên sinh bên cạnh dạo, mọi người ngồi vừa đủ bàn. Có Trương Hàn Khả bên cạnh, hai đứa nhóc ồn ào hẳn, dù thích mấy món nhưng cũng thi nhau ăn hết sạch.

      Ngô Đồng nuốt nổi thứ gì, cổ họng đau rát, chỉ dám nhấm nháp hai miếng liền bỏ đũa xuống. tự an ủi, sau lưng mình có người đàn ông nào nhưng có thể nuôi con trai lớn lên khỏe mạnh bình an là quá tốt rồi.

      Vì thế, có số thứ có thể buông tay…

      Và có số chuyện cần phải quên

      Đồng Đồng chơi đến lúc mệt mới thôi. Về đến nhà ngoan ngoãn vào phòng làm bài tập. Ngô Đồng vừa uống cà phê, vừa ho khan, vừa căng mắt làm việc. Điện thoại bỗng vang lên trong gian yên tĩnh, bắt máy, đứng dậy chân nhũn ra. May mà giữ được thăng bằng, bị ngã.

      Là Hướng Tá gọi, ta chủ động liên hệ với , rủ dự tiệc, có phải ta rãnh rỗi quá ? lo lắng chuyện tòa án, ta còn có hứng mà tiệc với chả tùng.

      “Sao chú ý chuyện kiện cáo hơn, đến lúc đó mà thua chính là lỗi của đấy.” chẳng còn tâm trạng gì, xong liền cúp máy.

      Gió lạnh ập đến, Ngô Đồng ho sặc sụa. Sờ trán, nóng quá.

      Vài năm nay đối với , thời gian đúng chút nào. Năm đó gặp phải , là thời điểm đúng. quên tất thảy, còn lại trầm luân tới tận đáy cốc. Đến cả khi gặp lại vẫn là thời điểm đúng, mọi chuyện loạn cào cào, có cách nào ngoài việc phải gặp nhau tại tòa án. Bây giờ, ngay cả thời gian sinh bệnh càng đúng…

      Càng nghĩ càng phiền.

      Ngô Đồng biết Đồng Đồng cất hộp thuốc ở đâu, đành lục tung mọi chỗ. Kết quả thuốc thấy đâu nhưng thấy chiếc hộp bí mật.

      Lúc sắp quên được nó, nó lại tự xuất trước . Đầu Ngô Đồng trống rỗng, đủ sức, đủ dũng cảm để mở nó.

      Nó trong tay , cảm giác lạnh lẽo khiến nhớ tới ai đó. Ngô Đồng cắn răng, nhất quyết ném chiếc hộp vào góc tủ.

      Uống thuốc xong, qua phòng Đồng Đồng xem. Thằng bé gặp chút khó khăn với bài tập, Ngô Đồng pha cho con cốc sữa ấm, sau đó ngồi bên cạnh cầm bút dạy thằng bé. Đôi mắt lộ vẻ mỏi mệt, Đồng Đồng nhận ra. Thằng bé lấy tay ôm hai má Ngô Đồng, má nóng bừng: “Mẹ ơi mẹ bị ốm rồi!”

      Yết hầu run rẩy, Ngô Đồng ôm chặt con vào lòng. biết có phải uống thuốc xong thần kinh đặc biệt nhạy cảm hơn hay , hốc mắt phiếm hồng, để tránh làm con trai sợ, gạt khóe mắt đứng dậy. dám nhìn thằng vào Đồng Đồng: “Mẹ hơi mệt, mẹ ngủ trước nhé. Nếu bài tập khó quá con đừng làm nữa, đừng ngủ muộn.”

      ***************************

      Cùng dưới bầu trời đó, tại tầng cao nhất Lệ thị đèn đuốc vẫn sáng trưng.

      Lệ Trọng Mưu nổi cơn thịnh nộ.

      Ở Sing-ga-po đàm phán thành công, lửa giận ngùn ngụt, hôm nay trở về, Lệ Trọng Mưu triệu tập mấy phó tổng của các ban ngành quản lí họp đến giờ này.

      Mấy vị quản lí kia đều biết tâm tình tốt.

      Lệ Trọng Mưu trước nay công tư phân minh, giỏi che dấu cảm xúc, tại phát hỏa làm ai cũng sợ hãi, vội vội vàng vàng tìm cách ứng phó.

      Trời đất ơi, biết chiều nay ở sân gôn xảy ra chuyện gì vậy???

      Lâm Kiến Nhạc đến làm buổi họp tạm dừng, Lệ Trọng Mưu bảo phó tổng giám đốc tiếp tục cuộc họp, rời khỏi phòng.

      Hành lang trống trải vàng lên tiếng trầm thấp của Lệ Trọng Mưu: “Tra được cái gì?”

      Lâm Kiến Nhạc trả lời: “Công ty Ngô Vũ thiếu hụt rất lớn, ta tìm tiền xoay vòng, Ngô Đồng vay tiền của công ty.”

      “Đừng cho ta xu nào cả.”

      Lâm Kiến Nhạc gật đầu lia lịa, trong lòng thầm nghĩ, đại boss ra tay rồi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10

      Lệ Trọng Mưu đường về nhà, di động bỗng rung lên.

      Lâm Kiến Nhạc theo phía sau, dám mở miệng, nhìn Lệ Trọng Mưu sắc mặt ngưng trọng nghe điện thoại.

      Đối phương ậm ừ gì, Lệ Trọng Mưu nhíu mày, ngước lên chiếc cửa sổ sát đất trong CBD*, thanh dịu dàng hẳn: “Đồng Đồng?” (CBD là viết tắt của Central Business District – là khu vực trung tâm hành chính và thương mại của thành phố. Đây là nơi sầm uất, nhộn nhịp và tập trung rất nhiều nhà cao tầng. Ở Mỹ, và Canada những khu vực như vậy được gọi là Downtown hay City Centre. Tuy khá rộng lớn nhưng khu vực CBD chỉ chiếm phần rất tổng diện tích đô thị.)

      Chuẩn luôn! Bạn Đồng Đồng cười ha ha: “Sao ba biết là con?”

      “Giờ này còn chưa ngủ à?”

      Giọng thằng bé có vẻ giận dỗi: “Sao lâu rồi ba đến thăm con?”

      Lệ Trọng Mưu nở nụ cười, hỏi: “Con muốn ba đến?”

      “Vâng…”, Đồng Đồng quanh co, “Con vẫn đói bụng, con ngủ được.”

      Lệ Trọng Mưu chau mày, nhìn đồng hồ: “Người giúp việc đâu? Mẹ con đâu?”

      “Con ở nhà mình, mẹ… mẹ… chơi với chú nào rồi.”

      Làm mẹ kiểu gì thế này?

      Lệ Trọng Mưu cười lạnh, nhưng vẫn ôn hòa với Đồng Đồng: “Con có thích ba đến bây giờ ?”

      “Có ạ, ba đến nhanh !”

      Đồng Đồng vui vẻ tắt điện thoại, chị Mã Lệ ở đằng sau nhìn thấy vậy lắc đầu: “Thằng nhóc con, dối là đúng.”

      Đồng Đồng nghe tiếng phổ thông sứt sẹo của chị Mã Lệ, rồi quay sang nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt bừng sáng. “Người ta có câu ‘lâu ngày sinh tình’, bác là người nước ngoài, bác hiểu được đâu.”, Đồng Đồng cười đắc ý, “Con xem phim điện ảnh, đều diễn thế mà, nhất định có tác dụng!”

      **********************************

      Đầu Ngô Đồng choáng váng, ngủ rất say, bị tiếng điện thoại đánh thức. buồn mở mắt nữa.

      “Có cái nay muốn cho xem, là chứng cớ mấu chốt khi lên tòa.”, màn hình tên ‘Mark Xiang’ (Hướng Tá)

      Là chứng cớ gì?

      Ngô Đồng đồng ý xuống lầu gặp ta, hẹn nhau tại cửa siêu thị gần đó. Mở cửa phòng, thấy Đồng Đồng ngồi sô pha. Thằng bé uống sữa, hộp sữa mua sau khi trở về từ quán vịt quay. nhìn đồng hồ tường. Ngô Đồng giật mình, Đồng Đồng còn giật mình hơn : “Ơ, mẹ phải ra ngoài ạ?”

      “Trễ rồi sao con chưa ngủ? Chị Mã Lệ cũng là, sao chị còn làm đồ ăn cho nó?”

      Chị Mã Lệ hơi ngượng: “Đồng Đồng, nó…”

      Thấy bác Mã Lệ đó sắp khai ra bí mật, Đồng Đồng vội vàng chen vào, xông đến ôm lấy đùi Ngô Đồng, đu cổ tay : “Ấy, mẹ nên ra ngoài đâu. Mẹ được ra ngoài.”

      Ngô Đồng hôn đầu con trai, cố gắng tách nó ra, đẩy vào phòng ngủ: “Mẹ 10 phút rồi về ngay, lúc mẹ về mà con chưa ngủ đừng nghĩ đến tiền tiêu vặt của tháng tới.”

      Khi đưa con trai về phòng, Ngô Đồng vô tình liếc qua thùng rác*. (Chân thành xin lỗi mọi người, ở chương trước là Ngô Đồng ném cái hộp vào thùng rác ạ >_< )

      Chỉ trong cái chớp mắt, Ngô Đồng từng muốn nhặt lại nó.

      cắn răng, nhịn xuống cơn xúc động.

      Níu kéo quá khứ để làm gì? Đáng lẽ nên bắt đầu lại từ lâu rồi mới đúng.

      Ngô Đồng ra cửa, vì mệt nên lái xe, với cả siêu thị cũng xa, quyết định bộ. Hướng Tá đứng ở đó chờ , Ngô Đồng đến liền mở cửa ghế phụ ngồi vào.

      ******************************

      Hướng Tá đưa cho cái máy quay, Ngô Đồng mở nó —— hồn bất tán Trương Mạn Địch!

      Trước mặt công chúng là minh tinh dịu dàng ngoan ngoãn, đến lúc ở trước mặt bạn bè, ấy mới dám tâm tư.

      ta bận công tác… Bận công tác ư? Đừng bảo cậu tin ta nhé?”

      nghiệp của mình mới khởi bước, tự nhiên chui đâu ra thằng con riêng, đôi khi mình rất muốn hỏi ấy, có bao giờ ấy để ý đến cảm nhận của mình ?”

      “Mình cũng học luật đấy nhá, đừng hòng gạt mình. Chỉ cần tình trạng tài chính của ta có vấn đề gì, thêm vào đó cuộc sống riêng tư trong sạch, chắc chắn quyền nuôi con thuộc về ta.”

      Còn vài đoạn nữa, tất cả đều là ở quán bar, ánh đèn nhập nhòe . Ngô Đồng hiểu được lí do ta làm thế này.

      “Tại sao?”

      “Đây là chứng cớ, đương nhiên là để dùng khi lên tòa.”

      ta cố tình xuyên tạc ý tứ của . Ngô Đồng lui về sau, dựa sát cửa xe: “ phải là bạn của ấy à? làm vậy, chẳng khác gì bán đứng ấy cả?”

      Hướng Tá thản nhiên nhún vai: “Tôi giúp hai người phụ nữ mù đường lạc lối thoát ra khỏi tên đàn ông đáng để .”

      Cứ như là việc ta làm là lẽ đương nhiên! Ngô Đồng cười ra tiếng: “Cừu oán của ấy sâu đậm quá nhỉ?”

      Hướng Tá cười mỉm: “Đúng, có cừu oán…”

      biết vì sao, khuôn mặt ta, Ngô Đồng thấy được, lời của ta phải giỡn chơi. Biểu của ta lúc này là sâu thâm khôn lường, giống như bầu trời đêm, cho bất kì ai nhìn thấu.

      ******************************

      Lệ Trọng Mưu tuyên bố tan họp, cả nhóm quản lí mừng đến sắp rơi nước mắt. tự lái xe đến Ngô gia.

      Chị Mã Lệ đứng trước cửa. Biết mình bị lừa, Lệ Trọng Mưu hơi thất vọng, Đồng Đồng ngồi ghế, mặt đầy vẻ sám hối. Thằng bé thấy Lệ Trọng Mưu im lặng, nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng giải thích: “Mẹ về ngay bây giờ, ba đừng mà.”

      Đêm hôm khuya khoắt chưa về, chỉ biết đến vui chơi mà quên con cái, kể người giúp việc cũng chẳng biết đường chăm sóc trẻ em —— đem con trai cho loại phụ nữ này nuôi nấng ư?

      Lệ Trọng Mưu cười lạnh.

      Bế Đồng Đồng về phòng ngủ, “Gần đây ba rất bận, tạm thời tới thăm con được. Chờ khi nào ba hết bận, ba và con ở cùng nhau, được ?”

      10 phút trôi qua, hai mí mắt Đồng Đồng thể mở ra nổi, thằng bé cúi đầu nhưng vẫn chịu gật đầu đồng ý. Đồng Đồng ngây thơ đột nhiên nhớ ra vấn đề hết sức quan trọng,cọ cọ vào cổ áo Lệ Trọng Mưu thỏ thẻ: “Phải cùng ở với mẹ cơ…”

      Đồng Đồng nghe được câu trả lời của Lệ Trọng Mưu ngủ mất.

      Lệ Trọng Mưu dém chăn cho con, cố bước ra ngoài, cầm áo khoác chuẩn bị rời khỏi nhìn thấy thùng rác.

      Chiếc hộp đó, Lệ Trọng Mưu thể quên được! từng nghĩ nó là vật trọng yếu của , ra, đối với , nó chỉ là rác rưởi.

      có giá trị lợi dụng dễ dàng vứt bỏ…

      hiểu sao, lúc nhìn thấy nó, tim nhói đau.

      Động tâm? .

      Đau lòng? bao giờ.

      Chỉ là loại đau đớn thoảng qua mà thôi.

      Lệ Trọng Mưu biết tại sao cần nó nữa, tại sao trong vô thức lại nhặt nó lên. Quả làm như thế!

      Lên xe, khởi động, ném chiếc hộp ra ghế sau. Nhấn ga, chiếc xe phóng vụt trong gió. Cách đó xa, có chiếc xe khác. Lệ Trọng Mưu nhận ra, là xe của Hướng Tá.

      Tất nhiên Hướng Tá cũng phát ra , ta gạt cửa kính xuống, xem như chào hỏi. Lệ Trọng Mưu nhìn thấy, bên ghế lái phụ có người phụ nữ.

      Ngô Đồng!

      dựa vào cửa sổ, hình như ngủ, biết có hai người đàn ông quan sát mình.

      Đối tượng của là Hướng Tá sao?

      Ngô Đồng, luôn dây dưa với những người đàn ông nên dây dưa cùng ——

      Hai chiếc xe lướt qua nhau.

      Lệ Trọng Mưu thể nào phân tích được tâm trạng phức tạp của mình bây giờ, đạp mạnh chân ga, đổi làn đường, tăng tốc rời khỏi cái nơi chết tiệt này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11

      Tiếp xúc với Hướng Tá vài lần, Ngô Đồng nhận ra mặc dù khi gặp người khác ta có vẻ phóng túng, nhưng khi làm việc hoàn toàn nghiêm túc. khi tiếp án, ta dốc toàn tâm toàn lực.

      hổ là luật sư nổi tiếng, đáng để trả giá cao mời ta.

      Gần tới ngày mở phiên tòa, Ngô Đồng có chút thời gian rảnh rỗi, công ty cho nghỉ mấy ngày. Cuối cùng cũng có thời gian dành cho con rồi. Ở HongKong, chỉ cần và con trai xuống phố cũng bị chụp ảnh, giờ có muốn Disneyland chơi cũng được. Gần xa vậy. Nhân dịp được nghỉ, đưa Đồng Đồng sang Nhật Bản.

      Nghỉ bảy ngày, tìm mãi mới được phòng, trong mùa hè mà tắm nước nóng thú vị. Cố Tư Kì đúng lúc này gọi cho Ngô Đồng, bảo có lẽ ấy sắp về HongKong. Đồng Đồng nghe được rất vui, ngồi bên cạnh Ngô Đồng với vào điện thoại: “Mẹ nuôi, bao giờ mẹ đến đây? Mẹ nhớ đến sớm nhá, là con với mẹ về Nam Kinh mất.”

      Ngô Đồng đầu thằng nhóc này ra xa mới có thể chuyên tâm chuyện với Cố Tư Kì: “Về trông nhà à?”

      công tác thôi. Tiện đường thăm mẹ luôn.”

      Nghe Cố Tư Kì vậy, Ngô Đồng biết là nên vui hay nên buồn nữa. ấy là nhân tài trong lĩnh vực quản lí, tại TC còn đủ khả năng giữ ấy lại, chỉ còn đối thủ mạnh mẽ kia…

      Ngô Đồng muốn nhắc tới người đó, : “Đối phương là Lệ thị, cậu cẩn thận chút.”

      “Mình còn nghĩ có nên nhận hay , dù sao cậu với Lệ Trọng Mưu…”

      Hai bên tự nhiên im lặng, Đồng Đồng nghe thấy ba chữ “Lệ Trọng Mưu” lập tức vểnh tai, nhưng mà chẳng thấy động tĩnh gì tiếp.

      Im lặng, là vì chạm đến nỗi đau trong lòng Ngô Đồng.

      Cố Tư Kì đành lảng sang chuyện khác, lúc Ngô Vũ biết chuyển sang Mĩ, ấy từng hỏi có cần giúp đỡ gì .

      “Nghe mình là công ty cũng khởi sắc ít rồi.”

      “Vốn quay vòng giải quyết xong rồi?”

      Lời vừa dứt, Ngô Đồng dám chắc chắn, nhưng ít nhất đó cũng là tin tốt của Ngô Vũ.

      *************************************

      Mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, bỗng chị dâu Ngô Đồng – Duy Giai Giai – gọi điện cho , phá hủy mọi điều.

      Biết trong nhà vướng chuyện kiện cáo, giọng chị ấy có vẻ khác lạ. Hỏi Ngô Đồng về chuyện tòa án, mặc dù cảm thấy kì kì nhưng vẫn hỏi lại: “Làm sao thế ạ?”

      Duy Giai Giai cứ ậm ừ, mãi mới trả lời: “Đồng, em có đắc tội với ai ?”

      “Sao chị hỏi thế?”

      “Mấy người đồng ý cho trai em vay tiền bây giờ nhất định cho nữa, vốn vay thể chứng thực được.”

      Ngô Đồng giật mình, nên lời.

      Duy Giai Giai nghẹn ngào: “ trai em cho chị , mọi người trong nhà chưa biết, nhưng mà thực rất nghiêm trọng, chị sắp táng gia bại sản rồi. Đồng, em xem, có phải, có phải là…”

      Chị dâu khóc, Ngô Đồng xót xa quá.

      Có thể? Có thể là ai?

      Trừ Lệ Trọng Mưu, còn ai vào đây nữa?

      Ngô Vũ ở bên kia chỉ chuyện tốt, chuyện xấu, Ngô Đồng nghe trai thấy có gì khác thường. Ngô Đồng nắm chặt điện thoại, nước mắt tuôn rơi, rồi lại cố để cho nó chảy ra nữa. Cuối cùng, kìm nén nổi hét lên trong điện thoại: “ còn gạt em đến khi nào?”

      Ngô Vũ trầm mặc, trong phút chốc chỉ còn tiếng hít thở, từng tiếng, từng tiếng khắc vào lòng .

      “…Những người đó đều là Lệ Trọng Mưu ép chúng ta, ta muốn bức chúng ta lấy Đồng Đồng đổi.”

      Gỡ bỏ lớp ngụy trang, giọng Ngô Vũ chỉ còn là suy sụp cùng cực.

      Người hại ấy đến nước này phải là Lệ Trọng Mưu, mà là !

      Là lòng tham của , là lưu luyến thể nào quên với người đàn ông ma quỷ đó; là yếu đuối, nhất quyết giữ lại đứa con này…

      , em xin lỗi…”

      vẫn còn gánh vác được thời gian nữa, em cứ thắng kiện rồi chúng ta tính tiếp.”

      Ngô Đồng đặt vé về HongKong, mấy ngày mới tới đây, Đồng Đồng cứ đòi về suốt, đến giờ phải rời lại kêu chưa chơi đủ.

      Ngô Đồng thu dọn đồ đạc, thằng bé ngồi bên cạnh thỏ thẻ: “Mẹ ơi, mình ở thêm vài ngày mẹ nhá…”

      “Mẹ đặt xong vé máy bay rồi.”

      ************************************

      Ngô Đồng vừa đặt chân đến HongKong liền liên lạc với Lâm Kiến Nhạc nhờ ta cho gặp Lệ Trọng Mưu. Ở đại sảnh Lệ thị, Ngô Đồng chịu đựng mọi ánh mắt của người qua lại, nhưng chờ mãi vẫn gặp được Lệ Trọng Mưu.

      Hóa ra, ta muốn cả thế giới của biến mất, chuyện dễ dàng như thế, chẳng qua là ta thích làm lúc nào mà thôi.

      có đem cả bất động sản và động sản của mình cho Ngô Vũ, cũng chẳng khác gì muối bỏ biển. từng đến xí nghiệp của Ngô Vũ, thấy tình hình thay đổi 1800 so với trước kia, mọi người thẳng cho biết: Là Lệ thị tạo áp lực, có biện pháp khác.

      Cứ tưởng Lệ Trọng Mưu xuất nữa, cứ tưởng muốn đem con về nhà vì biết mình có phần lép vế tòa án, đến khi đó chỉ có thể buông tha ——

      Ngu xuẩn!

      Phải đưa Đồng Đồng học, thằng bé thể bị ảnh hưởng bởi vụ kiện được! Chuyện này cần phải cảm ơn Lệ Trọng Mưu, chỉ cần chiêu thức “ tay che trời” cũng đủ để khoe khoang giỏi giang đến mức nào, nhưng chẳng lẽ có thể “ tay che trời” sao?

      tại chỉ cần nghĩ đến , Ngô Đồng còn thấy khó chịu nữa, mà là vô lực.

      hiểu mình đến Lệ thị lần thứ mấy, hôm nay vừa đến cửa bị chặn lại. Ngô Đồng chán nản ngồi bậc thềm bên ngoài hoa viên. Ánh mặt trời chói chang, thời tiết oi bức, Ngô Đồng tự nhiên lạnh run. ngửa đầu nhìn lên tòa kiến trúc cao ngất.

      Phải chăng Lệ Trọng Mưu đứng nơi cao đó, nhìn cùng đường bí lối?

      Quyền giám hộ với Ngô Đồng mà gần như là chuyện thể.

      Ngày mở phiên tòa.

      Lần đâu tiên tòa mở án, bên ngoài có rất nhiều phóng viên chầu trực.

      Ngô Đồng muốn trở thành tiêu điểm của truyền thông, Hướng Tá cũng vậy. ở bên cạnh che cho , để bị chụp ảnh.

      Tối hôm qua ngủ được, tinh thần tụt dốc, Ngô Đồng đeo kính râm. Hướng Tá đột nhiên kéo cặp kính của ra, xoay khuôn mặt với hai mắt phù thũng về phía máy ảnh. Ngô Đồng có thể đoán được khi lên hình trông kinh khủng thế nào.

      Vào khu chờ, Hướng Tá mới buông ra: “Sao lại tiều tụy thế này?”

      Ngô Đồng chưa kịp trả lời, có giọng từ phía xa vang đến chen ngang cuộc đối thoại: “Mark, đúng là cao tay, hôm này cách ăn mặc của khi lên tòa, chậc, định dự lễ trao giải nào thế?”

      Hai người cũng quay đầu lại.

      Người châm chọc bọn họ là vị trưởng đoàn luật sư của Lệ Trọng Mưu. Tất nhiên, Lệ Trọng Mưu cũng đứng đó.

      Hướng Tá bước lên chào hỏi, bắt tay vị luật sư kia, khách sáo hai câu, tiện đà quay sang đưa tay bắt tay Lệ Trọng Mưu.

      Bàn tay giơ lên giữa trung, chờ đợi.

      Lệ Trọng Mưu chỉ liếc qua cái đầy chán ghét.

      thèm để ý, lướt qua Hướng Tá. kiêu ngạo nhẫm lên tôn nghiêm của người khác.

      qua mặt Ngô Đồng, gần như sượt qua người , “Lệ Trọng Mưu!”, gọi lại.

      Lệ Trọng Mưu dừng bước.

      Từ góc độ này, hình như Lệ Trọng Mưu và Hướng Tá khá giống nhau. Ví dụ như cả hai đều thích nhìn tình cảnh khốn khó của Ngô Đồng, thấy , ánh mắt họ thản nhiên, nở nụ cười cay nghiệt: “Ồ, có vẻ tinh thần Ngô hôm nay tốt lắm nhỉ.”

      thèm để ý đến đùa cợt của , “Tôi muốn với về chuyện của trai tôi.”

      Nghe thế, Lệ Trọng Mưu cúi đầu chăm chú nhìn . Người phụ nữ này có hàng mi vừa dày vừa cong, phủ bóng xuống làn da trắng mịn. chau mày, giơ tay, ý bảo luật sư đem cho tập hợp đồng. Hướng Tá định cầm lấy, Lệ Trọng Mưu nhanh tay giật trước.

      Hợp đồng này là của Ngô Đồng.

      “Tôi là luật sư của Ngô, mọi chuyện liên quan đến quyền lợi của thân chủ tôi…”

      Hướng Tá giải thích, Lệ Trọng Mưu thèm nghe, Ngô Đồng thầm nhủ trong lòng: mình có việc nhờ vả , thể đắc tội —— lặng lẽ tiếp nhận tập hợp đồng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :