1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.2

      ****************

      Tay Ngô Đồng bị ta siết đến đau nhức, người đàn ông trưởng thành mà lại sợ hãi như thế này, có thể oán giận cái gì được chứ?

      Đành yên lặng thở dài, thử giãy cánh tay. ta những thả, ngược lại càng dùng sức mạnh hơn.

      “Chắc là người ta tới sửa nhanh thôi.”

      “Tôi, biết, rồi.” ta vẫn run rẩy.

      Ngô Đồng vô duyên vô cớ bị ta ảnh hưởng, dần dần cũng thấy hơi lo. đưa di động đến trước mặt ta, gương mặt ta chẳng hề có biểu gì gọi là sợ hãi cả. thể tin được là ta bị khủng hoảng tinh thần.

      Lòng bàn tay ta bỗng buông lỏng, Ngô Đồng thầm nhủ may quá bả vai lại bị người ta ôm chầm lấy ——

      -ta-ôm-! Trong chớp mắt cả thể trọng của người đàn ông đều dồn lên vai Ngô Đồng. Điện thoại của bị va vào rơi xuống đất, kịp nhặt.

      “Xin lỗi.” Ngoài miệng ta xin lỗi, nhưng dù là đứng dậy chút ta cũng làm.

      Cứ giữ nguyên động tác như ôm ấp này. Với người đàn ông xa lạ! Cái trán hơi lạnh của ta dán ở chỗ xương quai xanh của , hơi thở dồn dập phả vào màng tai Ngô Đồng.

      cảm thấy chính cũng thể nào hô hấp như bình thường được nữa.

      … Có thể…” … Đứng thẳng lên được

      ta cọ trán vào hõm vai , Ngô Đồng đoán là lắc đầu, lát sau lại có thêm ba chữ lọt vào tai : “Rất xin lỗi…”

      Hơi thở vẩn quanh cổ của , hơi ngứa. Ngô Đồng cắn răng. tự thuyết phục mình hãy tưởng tượng ta chính là Đồng Đồng. Lúc Đồng Đồng 3, 4 tuổi, nó cũng hay dựa vào , đòi kể chuyện cổ tích. Cũng cọ cọ vào cổ như bây giờ.

      Nhưng đây là người đàn ông có dáng vẻ rất vô vị và mới vừa bị đánh, người ta có mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt, khi ta nhìn là ánh nhìn ngạo nghễ, còn tại ta quấn chặt lấy ——

      Tự kỉ ám thị cả trăm lần mà vẫn được. Giờ này, Ngô Đồng chỉ muốn đạp bay ta mà thôi!!!

      rất rất muốn đem tư tưởng chuyển hóa thành hành động!

      Đột nhiên, cửa thang máy bị người ta cạy mở. tia sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa lọt vào, thanh nhân viên sửa chửa cũng truyền đến: “Xin hãy bình tĩnh! Chúng tôi giúp các bạn ra ngay bây giờ!”

      Phạm vi ánh sáng ngày càng lớn, khoảng cách giữa Ngô Đồng và người dàn ông này cũng lớn dần. ta buông Ngô Đồng ra. Hô hấp của thông thuận hơn rất nhiều. cúi người nhặt lên điện thoại với túi xách của mình.

      Thang máy dừng giữa tầng 18 và 19, nhân viên sửa chữa đnag ở tầng 19 thò đầu vào, nhìn thấy bên dưới là nam nữa, ta vươn tay: “ lên nào!”

      Người đàn ông dường như khôi phục trạng thái bình thường ngay tức khắc, giọng điệu a bình thản, nhìn Ngô Đồng : “Ưu tiên phụ nữ trước.”

      Hôm nay Ngô Đồng mặc cái váy hơi bó, chân nhấc cao lên được, dù mượn lực cả cơ thể vẫn lên được. Nhân viên có vẻ rất nóng ruột, Ngô Đồng cũng ngượng đến đỏ hết hai tai. tay tê rần, theo phản xa buông tay ra, Ngô Đồng ngã xuống.

      Có người tiếp lấy .

      Eo được người ta túm chặt, ôm lấy. Đối phương ràng cao hơn Ngô Đồng khá nhiều, mũi chân thể chạm đến đất.

      Cánh tay ta còn ôm ngang hông .

      Chân Ngô Đồng vừa chạm đất liền đẩy ta ra. Trong thời gian ngắn ngủi, bị chiếm tiện nghi bao nhiêu lần rồi! ta để ý, ánh mắt đánh giá Ngô Đồng chút, dừng lại hai giây chiếc váy của .

      chậm mà xảy ra nhanh, ta bỗng ngồi thụp xuống. Ngô Đồng chưa kịp phản ứng gì, “Xoạc ——” tiếng, Người đàn ông xẻ chiếc váy theo đường chỉ dài.

      Hơn nửa đùi lộ ra. ta nhìn chăm chú bắp đùi rồi mới khoan thai : “Thế này là OK rồi, thử lại lần nữa .”

      Phía có người duỗi tay kéo.

      Mà phía dưới có người dùng hai tay nâng mông của , đưa lên.

      Cuối cùng Ngô Đồng cũng chật vật ra khỏi thang máy.

      ta vẫn hơi run rẩy bên trong. Vừa rồi ngón tay lướt qua bộ váy của , đầu gối, bắp đùi, mắt cá chân, sao đóu, lòng bàn tay nâng mông , giúp rời .

      đầu ngón tay sót lại chút xúc cảm: Người phụ nữ này da thịt đúng là rất đẹp, rất trắng, rất mịn, rất…

      ***********************

      thanh cắt ngang quá trình hồi tưởng: “Mau lên đây!”

      Người đàn ông sửng sốt, tự dưng khẽ cười, lắc lắc đầu. nắm lấy bàn tay nhân viên sửa chữa. Dùng cả tay và chân, thuần thục, nhanh nhẹn leo lên.

      tại hơi bù xù. Ngô Đồng va vào nhân viên sửa chữa, tập tài liệu về vụ kiện rơi đầy mặt đất. vừa giữ chặt lấy váy, vừa vội vàng thu nhặt giấy tờ.

      Lúc tay chân cuống cuồng, đôi giày nam ra trước mắt Ngô Đồng. ngẩng đầu nhìn, chủ nhân đôi giày liền ngồi xổm xuống, cùng thu nhặt.

      “Cảm…” Ngẩng đầu, Ngô Đồng sửng sốt.

      Người đàn ông trước mặt hơi ngây người, nắm lấy tờ tài liệu, nhíu mày nhìn chữ kí của Ngô Đồng.

      chộp lấy tờ giấy trong tay ta rồi nhét vào túi. Đứng dậy phủi bụi bẩn người. Giày cao gót cao ngạo nhanh chóng rời .

      Người đàn ông nhìn theo bóng lưng . Chiếc eo thon thả, đôi chân dài mảnh khảnh… nở nụ cười, hơn nữa ý cười càng lúc càng đậm.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 05.1


      Ngô Đồng đổi thang máy khác lên lầu.

      Xuyên thấu qua khe hở từ từ thu lại, thấy người đàn ông kia bước từng bước đến gần. Ngô Đồng liên tục ấn nút đóng cửa, cuối cùng, ngay lúc chóp mũi của ta sắp sửa chạm đến hai cánh cửa đóng lại hoàn toàn.

      Thang máy ổn định lên, Ngô Đồng thở dài.

      tới đúng giờ nhưng phục vụ viên lại cho biết, vị luật sư Hướng Tá kia mời chờ lát, ta tới ngay.

      Hóa ra đến cả luật sư cũng biết cách giữ lời.

      Ngô Đồng được dẫn đến phòng tiếp khách , liên tục xem đồng hồ. Lúc đẩy cửa bước vào, vẫn là phục vụ viên ban nãy, Ngô Đồng nghe thấy tiếng quay đầu lại xem. hơi thất vọng.

      “Luật sư Hướng có chút vấn đề riêng muốn xử lý trước, nếu như Ngô thấy tiện có thể xuống lầu, đến phòng của luật sư Hướng bàn bạc công việc.”

      phải chưa từng tiếp xúc với vị luật sư nào, nhưng mà đến phòng của ta để bàn bạc có vẻ ổn lắm.

      Thời gian quá cấp bách, mặc dù nội tâm giằng co, Ngô Đồng vẫn cắn răng quyết định xuống lầu.

      Nhấn chuông hai lần mới có người ra mở cửa, vừa nhìn thấy người kia, Ngô Đồng lập tức hóa thành đá.

      Người đàn ông lưu manh trong thang máy lúc đó giờ phút này đứng trước mặt , ta chỉ quấn chiếc khăn bông trắng bên hông, nửa người để trần, cánh tay bám hờ mép cửa.

      Nhìn Ngô Đồng, ta cười khẽ.

      Hai lần gặp mặt, Ngô Đồng phát , người đàn ông này có đôi mắt biết , hơn nữa còn thông báo tin xấu cho . Bây giờ, mắt ta dường như : lại gặp nhau rồi…

      Ngô Đồng tin nổi mắt mình, ngẩng đầu nhìn số cửa. Xác nhận thực nhầm phòng. Ngược lại với , người đàn ông kia chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ngô Đồng?”

      “… Hướng, luật sư Hướng?”

      “Mời vào.”

      Ngô Đồng thầm cân nhắc. Có nên tin vào danh hiệu luật sư nổi tiếng của ta ? Hay là nên tin ta là loại đàn ông nguy hiểm với phụ nữ?

      Hướng Tá bỗng cất tiếng giải thích, bóc trần nghi vấn trong lòng Ngô Đồng: “ hãy tin vào đạo đức nghề nghiệp của tôi , OK?”

      Ngô Đồng hạ quyết định, theo ta vào phòng.

      Hướng Tá quay người, ta có vóc dáng quá hoàn hảo! Ngô Đồng vội đưa mắt nhìn ra chỗ khác.

      đưa thứ tới, rủ mắt nhìn .

      bộ váy của hãng Onepiece. Chất liệu mềm mại. Đuôi váy lướt qua đầu ngón tay Ngô Đồng.

      “Cái này là bồi thường cho , tôi xin lỗi vì xé váy của . Tôi đoán bừa cỡ người, chắc cũng vừa với thôi.” Vừa , ánh mắt của ta vừa dừng thắt lưng Ngô Đồng.

      “… Trừ vào tiền thù lao tôi trả cho à?”

      Ý là bình thường rất giản dị, bây giờ sao dám mặc chiếc váy này đâu sao?

      Ồ, người phụ nữ đầy mâu thuẫn.

      mỉm cười: “Cũng có thể.”

      ******************

      Ngô Đồng vào toilet thay váy.

      chiếc áo liền váy màu đen, cổ chữ V, cạp cao, nhìn rất trang nhã, chắc là tốn nhiều tiền lắm, đường may hề rườm rà. Ngô Đồng mặc vào, chỉ kích cỡ lưng áo vừa với người , ngay cả ngực cũng rất vừa. hiểu ta làm thế nào mà đoán chuẩn đến thế.

      Ngô Đồng đứng trước gương suy xét vấn đề này. Đột nhiên nhớ lại cảnh hai người kề sát nhau trong thang máy. Tự nhiên giật mình: Người đàn ông này…

      Lắc đầu, muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa!!!

      Trở lại phòng khách, Hướng Tá thay xong bộ tây trang, ngồi đó, mặt biểu vẻ chuyên nghiệp, cầm tập văn kiện tay. Thấy tới, ta rút chiếc bút ghi kẹp tập giấy tờ ra, ấn nút, đặt xuống: “Tôi bắt đầu tính phí từ bây giờ.”

      ta lắng nghe ý kiến của , sau đó phân tích từng ý cho . Giọng điệu ta trầm bổng nhưng nghiêm túc, đậm tính chất nghiệp vụ, rất nghiêm cẩn, phân tâm chút nào.

      Thời gian “Tích tóc” qua.

      Hướng Tá buông văn kiện xuống, ngửa ra sau, nghiêng người tựa vào sô pha, “Đề nghị hòa giải , tôi giúp lấy phí phụng dưỡng cáo nhất có thể.”

      “Tôi cần, tôi chỉ muốn con trai mình.” Ngô Đồng kiên quyết.

      Hướng Tá suy nghĩ lát, vuốt cằm.

      “Tỉ lệ thắng là 50:50. nguyên tắc đứa con được phân cho người mẹ, nhưng mà… Ai biết được chứ, nhỡ đâu tòa án lại có quan hệ tốt với Lệ thị sao. Hơn nữa, thẳng ra, chúng ta có thể bị Lệ Trọng Mưu chơi đùa đấy.”

      Ngô Đồng muốn bật cười, : “Tôi tới đây phải để nghe mấy lời này của . Rốt cuộc, nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”

      Hướng Tá lại suy tư, ta tắt bút ghi , đột nhiên đứng phắt dậy: “Vậy, ngại tôi dùng chút thủ đoạn chứ?”

      Ngô Đồng căng thẳng chờ ta tiếp tục. Hướng Tá lại chẳng có phản ứng gì tiếp, ta xem đồng hồ, cười cười nhìn , câu nào.

      Ngô Đồng bị ta nhìn chằm chằm, thấy hơi khó chịu. May mà có tiếng chuông điện thoại vang lên giải cứu.

      Hướng Tá dừng lại nghe điện thoại, ở bên kia rất ầm ĩ, ngay cả Ngô Đồng cũng nghe được thanh ồn ào, Hướng Tá chi câu: “ tới!” rồi cúp máy.

      “Có muốn uống chén ? Có vẻ bọn họ rất high…” (“high” = cực kì hào hứng, chơi hết mình)

      Ngô Đồng lắc đầu.

      Hình như ta thất vọng, nhưng cũng miễn cưỡng .

      Ngô Đồng thấy ta chuẩn bị khỏi, chợt hoảng hốt, nhắm mắt đuổi theo: “ còn chưa là dùng thủ đoạn gì!”

      Hướng Tá nghe vậy bỗng nhiên dừng bước chân, xoay người nhìn .

      Ngô Đồng kịp dừng lại, suýt chút nữa đụng vào ngực ta. giật mình phanh lại, gương mặt ta dần tiến gần vào .

      chơi cùng tôi, nhân tiện tôi cho .” Ba chữ cuối rất , ta gần như thổi vào tai Ngô Đồng.

      sợ hãi lùi ra sau, ngẩng đầu lên thấy ta cười.

      mặt người đàn ông viết hai chữ “Khiêu khích” to đùng.

      Đùa bỡn vui lắm sao?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 05.2

      ***********************

      Ngồi uống rượu ở quầy bar tầng chót của PUB*, Ngô Đồng hơi đau đầu. ngẩng đầu, đưa mắt nhìn, chỉ liếc cái thôi cũng có thể thấy Hướng Tá đứng trong sàn nhảy. (PUB khác với nhà hàng, quán bar… ở đây chỉ phục vụ rượu)

      thể thừa nhận, ta rất nổi trội, rất dễ dàng nhận ra trong đám đông.

      Ngô Đồng cũng chợt nhận ra, người này có nhiều mặt tính cách: lúc mắc chứng sợ gian hẹp nhát như thỏ đế, lúc làm việc chú tâm hết sức, còn bây giờ, sàn nhảy, ta phối hợp vô cùng hoàn hảo với uốn éo trước mặt.

      Ngô Đồng uống thêm ly rượu, DJ thay đổi bản nhạc khác. Công tử đào hoa kia cũng đổi bạn nhảy mới.

      vốn định nhìn ta, dù sao chẳng thấy hững thú gì với loại người phong lưu như thế. Nhưng Ngô Đồng vẫn thu hồi tầm mắt, người thấy hứng thú chính là nhảy cùng Hướng Tá.

      Trương Mạn Địch?

      Ngô Đồng nhìn lại mấy lần.

      Đúng là ta!

      Hai người đó ôm nhau, nhảy điệu Waltz uyển chuyển, mọi người xung quanh mấy ồn ào. Dù sao nơi đây là quán của tư nhân mở ra, các nữ ngôi sao muốn làm gì cũng được.

      Nhìn hơn nửa ngày, Ngô Đồng bỗng ý thức được: nhìn ta làm gì chứ?

      Vì thế, Ngô Đồng hậm hực cụp mắt.

      ***************************

      Ăn cơm xong, xe vòng vòng bờ sông, thăm thú cảng Victoria, hóng gió, ăn khuya… Hai đứa nhóc tinh lực tràn đầy, Lệ Trọng Mưu chỉ lẳng lặng tham gia hành trình cùng hai đứa.

      đường về công ty, Lâm Kiến Nhạc mang tài liệu quan trọng cho Lệ Trọng Mưu kí, thế nên vị trợ lí nhoi cũng phải cùng tham gia chuyến hành trình. Lâm Kiến Nhạc thể nào hiểu nổi, người CHA kia có toan tính gì đây? Sáng mai còn phải bay qua Sing-ga-po, vậy mà đêm nay vẫn chiều theo ý hai đứa nhóc ấy?

      Lúc bắt đầu chúng còn hào hứng, chỉ lát sau chống nổi nữa, ngồi bẹp ở ghế sau, hai mắt díp lại.

      “Chú đưa các con về nhà nhé.” Lệ Trọng Mưu , ý bảo tài xế lái xe về.

      Trương Hàn Khả mắt nhắm mắt mở gật đầu, Đồng Đồng bỗng mở trừng mắt, len lén nhìn điện thoại, có cuộc gọi nào.

      Mẹ vẫn chưa về nhà…

      Tới dưới lầu, Lệ Trọng Mưu ôm đứa, dắt đứa. Trương Hàn Khả gác cằm lên vai Lệ Trọng Mưu, ngáp cái dài, mắt thấy cửa sổ nhà Ngô Đồng. Sao về đến nhà nhanh thế nhỉ?

      Lệ Trọng Mưu đưa bọn nhóc đến cửa, chào tạm biệt: “Ngủ ngon nhé.”

      Thấy con trai chần chừ chưa vào trong, Đồng Đồng bỗng thốt lên: “Ba ơi!”

      Nghe hai từ đó, Lệ Trọng Mưu như thấy luồng điện mạnh xẹt qua đầu.

      Ba… từ này xa lạ quá…

      Nhân lúc Lệ Trọng Mưu thất thần, Đồng Đồng chợt mong muốn ở lại bên mình, thằng bé : “Trong nhà con có ảnh của ba đấy, ba có muốn xem ?”

      xong, Đồng Đồng nháy mắt với Trương Hàn Khả.

      Trương Hàn Khả dụi dụi mắt, nhanh chóng nhảy khỏi lòng Lệ Trọng Mưu. đứa kéo tay , đứa vội vàng mở cửa.

      Hiếm khi thấy hai đứa tranh cãi nhau, lại còn rất hợp ý lôi lôi kéo kéo vào căn phòng.

      Phòng lớn lắm, đồ đạc bày khắp nơi. Bàn làm việc, bàn máy tính, tủ quần áo, bàn trang điểm, giường đơn.

      Lệ Trọng Mưu nhận ra, đây là căn phòng vô cùng giản dị, thuộc về người phụ nữ đó.

      Theo như lời Đồng Đồng , Lệ Trọng Mưu đến cạnh tủ quần áo, lấy ra chiếc hộp.

      Tài sản cá nhân! Lẽ ra nên động vào, nhưng Đồng Đồng bên cạnh dường như còn hồi hộp hơn , mắt thằng bé phát ra những tia sáng lấp lánh, chờ mở nắp hộp.

      Bên trong chiếc hộp chứa thứ gì đó khá hỗn độn, nắp hộp là tờ báo dày được cắt ra. mở nắp, sửng sốt.

      Đó là quyển sổ gồm những mẩu báo có kèm hình ảnh: “Tổng giám đốc Lệ Trọng Mưu đến thăm Lệ thị HongKong* mới khai trương tại phố Wall”. Là tin tức từ tám hay chín năm trước. Trong ảnh, người đàn ông mới hai mươi tuổi, tinh thần hăng hái, tràn đầy năng lượng. Là ! (Tên này kiểu như ‘Điện lực Việt Nam’, ‘SHB Đà Nẵng’… ý :p)

      Lệ Trọng Mưu lật sang trang thứ hai.

      Vẫn là !

      Trang thứ ba, thứ tư, thứ năm… biết giở đến trang thứ bao nhiêu, vẫn là những mẩu họa báo, bên cạnh có dòng chữ nắn nót: ngày nào đó, tôi thành công như !

      Eric Li is my goal!

      Lệ Trọng Mưu khép lại quyển sổ.

      Trương Hàn Khả đứng bên cạnh, Đồng Đồng hơi mệt, thằng bé hồn nhiên : “ ra là con lén xem mấy cái này từ lâu rồi, con hỏi mẹ người trong ảnh là ai, mẹ chịu cho con biết. Trương Hàn Khả mẹ cho con vì ba con chết rồi. Con nghe xong khóc um trời luôn. Cho nên tháng trước, lúc nhìn thấy ba ở bệnh viện, con sợ mất ba nên dám gọi ba…”

      Trong trí nhớ của Lệ Trọng Mưu, khoảnh khắc ở bệnh viện đó cả đời này cũng quên được. Thằng bé ngồi giường, nhìn chớp mắt, thận trọng hỏi khẽ: “Chú… là ai thế?”

      Khi ấy, Lệ Trọng Mưu đầy nghi hoặc: thằng bé này sao lại giống đến thế? Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là huyết mạch tương liên, thể nào dứt bỏ nổi.

      Lệ Trọng Mưu xoa đầu con trai, trong tay vẫn cầm quyển sổ, cõ lẽ đây là bí mật quan trọng của chăng?

      thấy hơi khó thở, miễn cưỡng cười cười. định đem cất lại vào trong hộp, chấm dứt đêm hoang đường này —— Ở góc chiếc hộp hé ra tấm chi phiếu lọt vào mắt .

      Tấm chi phiếu hết hạn từ bảy năm trước. Lệ Trọng Mưu nhận ra đó có chữ kí của mình. nhớ là sau khi tỉnh dậy kí nó, lí trí ép buộc phải hạ bút làm vậy.

      Trong trí nhớ của , có cuộc tình đêm phóng đãng, còn có người con trao cho trinh trắng của mình để nhận tấm chi phiếu này…

      Nhưng mà tất cả mọi thứ đều hết hạn từ bảy năm trước.

      phải sao?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 06.1


      Ngô Đồng cầm ly rượu giơ lên trời, về cái gọi là “thủ đoạn” kia, đại luật sư Hướng vẫn chưa chịu cho , còn cách nào, chỉ có thể chờ đợi.

      Sân thượng rộng lớn, che ngăn gì. Gió đêm thổi tóc bay tán loạn, cũng thổi những đợt sóng lăn tăn mặt nước bể bơi. Cạnh bể bơi có nhân viên phục vụ đưa rượu với trà.

      Ở Hongkong phồn hoa này, phần lớn là những kẻ lắm tiền và những kẻ dẻo mép. Có người chịu bao toàn bộ tầng cùng và sân thượng tổ chức party cũng hiếm lạ gì.

      Chán quá, đành tránh vào chỗ ít người.

      Người kia… Tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà ai đó… người kia… danh tiếng lẫy lừng, là nhân tình trong lời đồn của ai đó. (Trương Mạn Địch đấy ạ)

      Ngô Đồng quay lại bảo bồi bàn cho thêm ly nữa, thấy hơi thèm.

      Sau khi sinh Đồng Đồng, có khoảng thời gian bị nghiện rượu nặng. Dù biết việc này tốt nhưng lại thể nào ngăn nổi bản thân. Đầu óc ngày nào cũng chỉ nghĩ đến rượu, rượu và rượu,.

      Mấy tháng trôi qua, thằng bé bỗng mở miệng thốt lên tiếng “Mẹ”, đối diện với ánh mắt ngây thơ của con trai, thấy xấu hổ vô cùng. Sau đó, Ngô Đồng bắt đầu tìm bác sĩ tâm lý, tinh thần dần tốt lên, cũng bỏ rượu từ lúc ấy.

      Có người vỗ vào vai Ngô Đồng.

      Quay lại, hóa ra là Hướng Tá.

      cười với ta, Hướng Tá giật mình, cẩn thận quan sát mặt : “Uống nhiều lắm rồi à?”

      Ngô Đồng dụi mắt: “Vẫn tỉnh lắm, , định dùng thủ đoạn gì?”

      Hướng Tá nghiêm mặt, gì, hình như ta phân vân. Ngô Đồng biết ta hít sâu hơi rồi mới trả lời : “Hãy đêm phát sinh quan hệ đó, là bị cưỡng bức.”

      Ngô Đồng ngây người hồi lâu, bỗng bật cười: “Đồ điên.”

      Mắng ta xong, đứng dậy khỏi, nhưng bước chân lảo đảo. Hướng Tá lo lắng chạy theo, tay vừa chạm vào , Ngô Đồng hét lên: “Buông ra!”

      Hướng Tá bị quát, tay hất văng tay , trọng tâm vững, lại va vào nhân viên phục vụ, liền ngã nhào vào bể bơi.

      Nước lạnh buốt từ mọi hướng ập vào người . Trời sang tháng tư rồi, phải nước cũng nên có chút nhiệt đọ sao?

      Vậy mà nước ở đây vẫn còn lạnh thế này…

      Nước sâu lắm, Ngô Đồng cũng bị thương. Mỗi tội toàn thân ướt đẫm. Nước theo tóc xuống, chảy qua mắt, qua cằm rồi hợp lại. nhìn thấy bóng dáng rất mờ, người đó ngồi xổm bờ, đưa tay muốn cứu .

      Gương mặt đó vẫn bình tĩnh như thế, chút thay đổi.

      hận .

      Hận vẻ lạnh lùng của , hận hề tỏ ra lo lắng cho ——

      *******************************

      Hướng Tá ngẩn ra. ta tưởng mình lầm. Người phụ nữ này, dường như xuyên qua nhìn vào hình bóng khác. ta vươn tay về phía , cầm chặt lấy.

      Cảm giác của ta lúc này chính là tay rất lạnh.

      ngờ Ngô Đồng ra sức kéo, để cho bất kì ai thời gian phản ứng, Hướng Tá bị lôi vào trong nước.

      Bên này động tĩnh quá lớn, lúc Ngô Đồng bò lên bờ chung quanh tụ tập vòng người xem náo nhiệt.

      Trương Mạn Địch cũng ở đó.

      Trương Mạn Địch nhìn nhìn Ngô Đồng, vẻ mặt . ta vòng qua, kéo Hướng Tá trong bể bơi.

      bờ là Ngô Đồng, trong nước là Hướng Tá, hai người đổi chỗ cho nhau. Hướng Tá biết mình đắc tội người phụ nữ này lúc nào nữa, ta giận dữ trèo lên.

      Giám đốc của PUB liên mồm xin lỗi, ở đây đều là những vị khách tôn quý, ai cũng thể đắc tội!

      “Trang phục của hai vị có thể mang giặt khô, rất nhanh …”

      Ngô Đồng lắc đầu, quay người rời , bước ra khỏi tầm mắt mọi người.

      Hướng Tá ở sau lưng hơi lo: “ về thế nào bây giờ?”

      thèm để ý tới anhta.

      Hướng Tá đứng yên tại chỗ, thầm nhủ: bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh… Trong mấy chục năm sống đời, chưa từng có người phụ nữ nào có bản lĩnh khiến ta tức muốn hộc máu như thế này.

      ****************************

      Ngô Đồng ra khỏi khách sạn, đứng bên đường chờ xe. Gió đêm thổi qua làm tỉnh táo hơn rất nhiều.

      đứng trong gió lạnh run rẩy, tóc vẫn nước. Bộ váy ướt đẫm dán chặt vào người, mỗi chiếc xe qua, đèn pha lại chiếu lên từng đường cong cơ thể.

      Ôm cánh tay, Ngô Đồng chỉ ước mình có thể co thành hình tròn.

      chiếc xe riêng ấn còi dừng ngay trước mặt . Xe hở mui, người trong đó ngả ngớn thò đầu ra. Đèn xe sáng , nhìn chằm chằm thân thể Ngô Đồng.

      “Hello…” định lên tiếng chuyện, Ngô Đồng liền bước .

      Xe theo ở phía sau. Ngô Đồng nhanh nó cũng tăng tốc. chậm nó lại giảm tốc. Người trong xe còn thỉnh thoảng huýt sáo.

      Ngô Đồng thèm quay đầu lại, cắn răng, nắm chặt tay. Đêm nay đúng là bất hạnh!!!

      quẹo vào con đường khác. Đằng sau thấy có động tĩnh gì thêm. Ngô Đồng cứ tưởng rốt cuộc cũng thoát ngờ, có tiếng còi xe “Bíp——” vang lên.

      là, muốn hiền cũng nổi!!!

      Ngô Đồng chợt dừng lại, quay đầu, hề nghĩ ngợi gì, giơ ngón giữa lên ——

      Sau đó, sửng sốt.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 06.2

      **************************

      Bên trong xe hai người cũng sửng sốt thôi.

      Lâm Kiến Nhạc phản ứng nhanh hơn, níu lưỡi. nhìn vẻ mặt trầm của Lệ Trọng Mưu, “Kỳ , nếu như mỹ nữ làm động tác này với tôi, ta với ấy —— ”

      “…”

      “Tôi …” Lâm Kiến Nhạc nhận lấy ánh mắt lười biếng của Lệ Trọng Mưu, “… come on, f uck me baby.”

      “Kiến Nhạc.”

      “Gì cơ?”

      “Câm miệng.”

      Lấy Lệ Trọng Mưu bình thường hỉ nộ ái ố lộ ra ngoài bao giờ, lúc này môi mím chặt, chứng minh lửa giận của .

      Có thể chọc giận Lệ Trọng Mưu, thành công lớn!!!! Lâm Kiến Nhạc cười khẽ. Trong bụng thầm phỉ nhổ: đại boss, trả cho những ngày nghỉ 3 năm của tôi này.

      *************************

      Ngô Đồng vất vả lắm mới xa được. Chiếc xe thể thao kia vẫn cứ theo .

      Kính xe phản quang, thể thấy người bên trong.

      hơi sợ, muốn bỏ chạy. rảo bước nhanh hơn, chân giày cao gót, mắt cá chân của Ngô Đồng nhức lên từng cơn.

      Chưa được mấy bước, phía sau truyền đến tiếng mở cửa kèm theo thanh trầm khàn: “Ngô tiểu thư.”

      Giọng này quen!

      Lòng “bộp” tiếng, Ngô Đồng quay lại xem.

      Lâm Kiến Nhạc đứng trước cửa xe, kính cẩn mỉm cười: “Lệ tiên sinh mời lên xe.” ta vừa , cửa sổ chỗ ghế sau từ từ hạ xuống.

      Lệ Trọng Mưu lộ mặt, có cảm xúc gì, lạnh lùng gật đầu với Ngô Đồng.

      Trong năm nay, Lệ Trọng Mưu có vài kiện nổi bật, tất cả đều gắn liền với người phụ nữ tên Ngô Đồng kia:

      , biết được tồn tại của Đồng Đồng.

      Hai, nhìn thấy áo rách quần manh lang thang đường.

      Ba, mời lên xe, chỉ cười lạnh rồi tiếp tục bước .

      Chết tiệt, ta muốn mặc bộ trang phục ướt sũng đó đến khi nào chứ?

      ************************

      Lâm Kiến Nhạc nhìn thấy chẳng thèm đoái hoài gì, nhịn được cười, phân vân đứng cạnh xe, biết phải theo ai.

      Lệ Trọng Mưu nghĩ, ta muốn tự mời có phải ?

      Được!

      Lệ Trọng Mưu mở cửa xuống xe. chân Ngô Đồng là đôi giày cao chót vót thế mà lại rất nhanh. Lệ Trọng Mưu đuổi theo, “Đừng có từ chối. Lên xe .”

      cười , giọng điệu hờ hững: “Lệ tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta quen biết. Tôi đây có thói quen lên xe của người đàn ông xa lạ.”

      Lệ Trọng Mưu đoán ra người phụ nữ này hôm nay sao đây hả, ăn nhầm thuốc nổ à? càng đoán được, tại có chuyện gì xảy ra vậy ——

      Nếu cứ ở phía sau nhìn theo , làm được!

      cởi áo khoác phủ lên vai . Ngô Đồng kháng cự. ấn tay lên vai , cho lộn xộn nữa.

      Mặc áo khoác cho ?

      quan sát chút, dáng người mảnh khảnh lọt thỏm bên trong, những chỗ thu hút mắt người ta bị che kín hết cả.

      “Cẩn thận chút.”

      có phản ứng gì, cũng chịu buông bả vai ra. Ngô Đồng chẳng còn cách nào đành gật đầu, sau đó cảm thấy vai mình hẳn ——

      buông ra, trở về xe.

      Ngô Đồng nhìn bóng lưng , bất chợt hoảng hốt, cúi thấp đầu, rồi xoay người. theo hướng ngược lại.

      Lệ Trọng Mưu sững sờ. Dừng lát, nhanh chóng bước tới gần .

      Tay Ngô Đồng bị người ta túm rất chặt. Lệ Trọng Mưu cầm cánh tay , kéo đến cạnh xe.

      “Lệ tiên sinh!”

      Lệ Trọng Mưu vờ như nghe thấy. Cố chấp nhét Ngô Đồng vào ghế sau, sau đó ngồi luôn bên cạnh.

      Lâm Kiến Nhạc mờ mịt: “Ơ, thế đón tiểu thư Mandy nữa sao?”

      “Lái xe.”

      Ngô Đồng thấy thanh của lạnh tanh, Lâm Kiến Nhạc thấy đại boss hơi nhếch môi, nhíu mày.

      Vừa mới từ Ngô gia xong, tình huống bây giờ có chút gì đó đúng, nhưng đúng ở chỗ nào, Lâm Kiến Nhạc lại giải thích được.

      Lâm Kiến Nhạc ngồi ở tay lái phụ vị, khỏi mấy lần liếc Ngô Đồng. ta có vẻ đơn giản!

      Tài xế mới đưa Đồng Đồng về nhà nên biết địa chỉ Ngô gia. khí trong xe bị nén cực kì thấp, Ngô Đồng lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, cố gắng xem như có ai bên cạnh.

      Phản kháng lại được , đành coi như khồng khí vậy…

      Xe dừng dưới lầu nhà trọ.

      Ngô Đồng xuống xe, Lệ Trọng Mưu đưa mắt ra cửa sổ, nhìn bóng xa dần. Chắc hẳn đôi tay đẹp lắm, nếu những mẩu báo kia đâu thể được cắt tỉa tỉ mỉ đến thế…

      Xe vừa khởi động lại, đột nhiên Lệ Trọng Mưu : “Chờ .”

      Lão Tống vội đạp phanh, xe chưa ổn định, Lệ Trọng Mưu bước xuống. Bây giờ rất chậm, nhanh chóng vượt qua.

      Lệ Trọng Mưu tự nghe thấy câu hỏi của mình: “Đồng Đồng ngủ rồi sao?”

      ******************************************

      Trong bóng đêm u tĩnh, là tâm của ai, là tâm của ai bị mê hoặc?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :