1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31

      Ngô Đồng cúi đầu, ngắm nghía bộ váy trơn, tiện đà theo tầm mắt nhìn lên người đàn ông.

      Màu sắc của bộ trang phục phản chiếu trong mắt Hướng Tá.

      Ngô Đồng sửng sốt lúc, cố nặn ra nụ cười yếu ớt: “Đẹp quá.”

      Nhưng nhận lấy nó.

      biết có phải do lâu ngày mới gặp lại hay mà tự nhiên Ngô Đồng thấy hơi lo lắng. Hướng Tá có vẻ gì đó là lạ. quay lại cười, đôi mắt cong cong: “Gigi ở bên trong thử đồ. cùng ấy.”

      xong, cũng phát ra Ngô Đồng thở phào hơi, giọng vui hẳn lên: “Là lần trước sao?”

      Hướng Tá nhếch môi như cười. lâu sau tên Gigi từ phòng thử đồ bước ra, nhìn thấy Ngô Đồng, ấy thân mật chào hỏi. trẻ khuyên Ngô Đồng thử bộ váy kia, bảo con mắt chọn bạn của Mark tốt chút nào, nhưng chọn trang phục chê vào đâu được.

      Gigi giải thích cả buổi, Hướng Tá gì, chỉ nhìn Ngô Đồng chăm chú.

      Ánh mắt lạnh lùng ấy khiến Ngô Đồng có đủ can đảm đối diện, yên lặng cầm bộ váy vào phòng thử.

      Màu lam hoàn toàn tương phản với màu da, phía sau để trống lộ ra tấm lưng trắng ngần.

      Ngô Đồng cố tình kéo dài thời gian, cứ tưởng bọn họ rồi mới ra ngoài – ngờ Hướng Tá vẫn ở lại, nhưng Gigi biết đâu.

      Hướng Tá quan sát Ngô Đồng, hơi bất ngờ. từng thấy trong đồ công sở, thấy luộm thuộm với quần áo ở nhà, chưa từng thấy Ngô Đồng gợi cảm đến thế.

      Từ từ đến gần , tiếc lời khen ngợi: “Bộ váy thực rất hợp với em.” Sau đó bổ sung: “Nhất định ta thích.”

      Ngô Đồng nghĩ hiểu lầm rồi, lại biết phải giải thích thế nào, đành trả lời: “Tối nay có tiệc rượu, chỉ mang tính chất công việc thôi. Chăng liên quan gì đến ấy.”

      “Ngô Đồng.” Hướng Tá khẽ gọi tên , Ngô Đồng ngẩng đầu lên. thanh của đầy tiếc nuối: “Nếu chỉ mình ta mang cho em vui vẻ, hãy tìm ta .”

      “…”

      “…”

      giúp ấy sao? phải luôn ghét ấy à?” Ngô Đồng càng nên tiếp tục câu chuyện này kiểu gì, nhưng tuyệt nhiên nhớ , phải luôn mỉm cười.

      Nụ cười quá khiên cưỡng.



      , hề giúp ta.

      hận ta biết mấy.

      Hận ta đem Gigi tới bên , hận ta biết rằng thể cự tuyệt, đơn giản bởi gia tộc của Gigi có thể giúp

      Nếu người em , có thể từ bỏ tất thảy.

      Nhưng, em ta…

      Hướng Tá cười khổ, lắc đầu, cái gì nên nên , đều biết. “Em biết , khoảnh khắc em bước vào cửa hàng này, vẫn luôn quan sát em. Từ người em thoát ra thần thái mà chỉ những người mới có.”

      Làm sao có khả năng ấy? Ngô Đồng tự nhìn lại mình trong gương. nhận ra điểm nào khác biệt.

      ta cũng biết chúng ta chỉ diễn kịch, chưa bao giờ là . Là tự cho ta, em cần lo lắng nữa đâu.”

      Câu này có được tính là an ủi vậy?

      “Em…”

      “Lúc em mời xem phim 3D, thực ra em định với : chúng ta chấm dứt tại đây, phải sao?”

      Đột nhiên Ngô Đồng cảm thấy tấm lưng trần lộ ra ngoài lạnh toát.

      Bất chợt Gigi từ gian phòng thử đồ ra, muốn gì đó nhưng bị Hướng Tá ngăn lại. hỏi Gigi thêm vài thứ linh tinh rồi đưa ấy thanh toán.

      Để lại mình Ngô Đồng dõi theo hai bóng hình bước vào xe, dần dần biết mất con đường tấp nập.

      *****************************

      “I hear you talking about Eric” (Em nghe thấy về Eric)

      Hướng Tá đạp mạnh phanh.

      Chiếc xe chưa dừng hẳn mở cửa xuống, Gigi kéo cửa kính xe, nhìn thân hình đơn của .

      Chỉ lần, đến tìm , dặn phải giả vờ thân thiết với trong tiệc rượu tối nay. Khi biết Lệ Trọng Mưu nhất định đến tham dự, đưa đến cửa hàng trang phục Lệ Trọng Mưu hay tới nhất –

      Gigi cắn răng, : “You should tell her the truth.” ( nên cho ấy .)

      “Just leave me alone, please.” (Làm ơn để cho được yên.)

      *******************************

      Ngô Đồng ngồi trong xe, đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, vô tình bắt gặp cảnh hai người khắc khẩu.

      Tâm tình khác thường của ngay đến cả tài xế cũng nhận ra, nhìn theo tầm mắt : “ Ngô, có cần dừng xe ạ?”

      Ngô Đồng vội vã thu mắt: “, cần đâu.”

      Hãy làm như lời từng : Biết thể, đừng bao giờ cho người khác những hy vọng hão huyền – Ngô Đồng nhớ lại thái độ lạnh lùng của , chợt nhận ra, mình tàn nhẫn như thế nào.

      Nếu sau này gặp , chắc chắn chỉ có thể hai từ: xin lỗi, và, cảm ơn.

      Chiếc xe chở Ngô Đồng lướt qua người Hướng Tá, hề giảm tốc độ.

      Khi trở lại Lệ thị, Lệ Trọng Mưu dự hội nghị, lúc kết thúc, trời chạng vạng. Lệ Trọng Mưu vào văn phòng gặp : “ phải em đến khách sạn trước sao?”

      Ngô Đồng ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào tập tài liệu trong tay.

      Chính là văn kiện buổi chiều đưa cho , đó có những nhận xét, phê bình và cả chữ kí của . ngờ lại cẩn thận như vậy. Kí xong còn đặt lên bàn công tác của .

      “Tổng giám đốc Lệ xem tài liệu tôi đưa cho rồi à?”

      Đáp án cũng biết.

      Lệ Trọng Mưu trả lời.

      đánh giá chút, vẫn thấy mặc trang phục công sở: “Sao em chưa thay lễ phục?”

      chọn được cái nào thích hợp.”

      “…”

      ghi thêm chú thích vào trang tài liệu, “Lâm Kiến Nhạc bảo tôi lấy thân phận trợ lí theo , nếu ngại tôi có thể làm thư kí tạm thời của Tổng giám đốc. Có điều, mọi người đều cùng bạn , mỗi đem theo thư kí, chỉ sợ bôi xấu hình ảnh của . Cho nên…”

      Chưa xong liền kéo tay , thẳng ra cửa.

      Bước chân của quá nhanh, Ngô Đồng giày cao gót theo kịp, túm tay Lệ Trọng Mưu: “ đâu?”

      quay đầu lại: “Em chọn được bộ nào, giúp em chọn.”

      Thang máy của nhân viên mở ra, mấy chục con mắt dán lên hai người.

      “Tổng… tổng giám đốc Lệ.”

      Ngô…”

      Lệ Trọng Mưu khẽ gật đầu với họ, nhanh chóng kéo Ngô Đồng vào thang máy.

      Vừa đúng lúc tan tầm, nhân viên Lệ thị nhiều, người chen chúc trong thang máy khá đông. Ngô Đồng đứng bên Lệ Trọng Mưu, cố gỡ tay ra khỏi , bàn tay càng thêm nắm chặt.

      Ngô Đồng cảm nhận nhiệt độ trong thang máy tăng vùn vụt. Đúng ra là lúc ra khỏi thang máy, đối mặt với những người trong đại sảnh, nhiệt độ càng tăng theo cấp số nhân.

      Có thể là tất cả đều hướng về hai người họ, dồn về chiếc xe đỗ đường.

      Lâm Kiến Nhạc ngồi ở vị trí lái, Lệ Trọng Mưu mở cửa. Lâm Kiến Nhạc khó hiểu: “Tổng giám đốc – ”

      Lệ Trọng Mưu lạnh lùng: “Xuống xe.”

      Lâm Kiến Nhạc chần chừ, Lệ Trọng Mưu bồi thêm câu: “Cậu tự đến tiệc rượu trước.”

      Sau đó xoay chìa khóa, lái xe rời .

      Bỏ mặc Lâm Kiến Nhạc đứng bên đường, mặt ngẩn ngơ chẳng hiểu gì.

      Trong nháy mắt, Lệ Trọng Mưu dừng xe trước cửa hàng. Lại tới nơi này, Lệ Trọng Mưu cũng lại chọn bộ váy khi nãy.

      đứng ngoài chờ đợi, Ngô Đồng từ tốn thay váy áo, mất kiên nhẫn muốn vào giúp cho nhanh.

      Bất đắc dĩ phải thay vội thay vàng, Ngô Đồng mặc bộ váy ra.

      nhìn , cười cười, biết là ưng hay .

      Lệ Trọng Mưu bước từng bước đến trước mặt , đột nhiên đưa tay mân mê chiếc vòng của .

      Nó vướng vào tóc, ánh lên những tia sáng li ti. Lệ Trọng Mưu đưa mắt dọc theo chiếc mũi của xuống, như là thầm: “Môi em chưa đủ hồng kìa.”

      Chỉ khắc sau đó, Lệ Trọng Mưu nâng cằm Ngô Đồng lên, hôn mạnh mẽ.

      Gần đến lúc Ngô Đồng khó thở mới dừng lại, môi và lưỡi tê dại. Tay vuốt hai cánh môi của .

      Chúng đỏ bừng.

      Lệ Trọng Mưu rất hài lòng. cười.

      “Tại sao đẩy ra?”

      “…”

      “Ồ, hình như nó vẫn chưa đủ hồng đâu. Thử lại lần nữa.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32

      Cái gọi là “bị hôn đến quay cuồng trời đất” cuối cùng Ngô Đồng cũng “lĩnh giáo” được rồi. Mãi mới tách nhau ra, thấy choáng váng hết cả đầu óc, thân thể cũng ngẩn ngơ luôn.

      Người phụ nữ đôi môi hé mở, hai mắt phủ đầy sương, quả thực quá hấp dẫn. Nếu có thời gian, chắc chắn “từ từ” hưởng thụ, đáng tiếc nếu bây giờ chưa ngay muộn mất.

      Lệ Trọng Mưu nhàng quét môi mình qua môi Ngô Đồng, dẫn ra ngoài, bỗng tay bị kéo lại.

      Bàn tay đặt tay , dường như cố gắng níu kéo thứ gì đó vô cùng quan trọng.

      Lệ Trọng Mưu quay đầu nhìn lại, thấy cắn môi, có vẻ do dự, cố gắng trở nên dũng cảm. Lát sau, nghe hỏi: “Có thể trả lời vấn đề ?”

      Khuôn mặt trở nên nghiêm túc, Lệ Trọng Mưu cũng căng thẳng theo.

      “Tại sao lại chia tay với Trương Mạn Địch?”

      Thời khắc này mà còn hỏi vấn đề đó sao? Lệ Trọng Mưu sững người –

      Vì Mandy?

      Vì chính ?

      Vì Đồng Đồng?

      Đúng ra là…

      “Vì em.”

      Đáp án này cũng tính là quá bất ngờ, nhưng rơi vào tai Ngô Đồng, trái tim vẫn bồi hồi yên.

      Lệ Trọng Mưu mong chờ phản ứng của , thế nào đây? Cười nhạo? Khinh bỉ? Hay khiếp sợ? … gì cả! chỉ gật đầu, sau đó lặng yên theo vào cửa hàng, có ý kiến gì.

      Cứ tưởng rằng tình cảm luôn phụ thuộc vào cảm giác, phải chăng chỉ có mình vẫn luôn hồ đồ, chịu chấp nhận? Đến cả Hướng Tá cũng khuyên nên…

      Ngô Đồng nhíu mày, nghiêng đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

      Bóng đêm dần bao trùm cả New York, đến khách sạn tối, Lâm Kiến Nhạc điều hành mọi chuyện khá thuận lợi, thấy Lệ Trọng Mưu tới, nhanh nhẹn ra đón, nhìn người bên cạnh Lệ Trọng Mưu, giật mình.

      Mỹ nhân búi tóc cao, vì khoảng cách khá xa mãi Lâm Kiến Nhạc mới biết đó là ai…

      Nhớ ra còn có chuyện quan trọng hơn phải báo cáo, Lâm Kiến Nhạc bước nhanh lên trước, ghé vào tai Lệ Trọng Mưu giọng: “Hướng Kiên Quyết trong hội trường.”

      Lệ Trọng Mưu hơi khựng lại, im lặng, nhàng nắm tay Ngô Đồng khoác vào cánh tay mình, vững vàng tiến vào bên trong.

      Lâm Kiến Nhạc thấy thế chau mày: là, càng ngày càng thể hiểu nổi tâm tư đại boss nhà mình nữa.

      Biểu tình Ngô Đồng có vẻ cứng ngắc, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn thấy hai người vô cùng thân thiết. ngẩng đầu, thấy cằm Lệ Trọng Mưu siết chặt lại. Tại sao?

      Chủ bữa tiệc tối nay là vị Hoa Kiều nổi tiếng trong thương giới: Lương Thụy Cường. Con của ông ấy là Lương Kì học luật liên quan đến kinh tế, vì thế tối nay ông ấy mở tiệc chiêu đãi tân khách.

      Lệ Trọng Mưu tới, đích thân Lương Thụy Cường ra tiếp đón. Ồ, người chỉ nhìn thấy báo chí đứng trước mặt mình, Ngô Đồng cảm thấy mình như nằm mơ vậy.

      Mà chủ nhân thực của bữa tiệc, Lương Kì –

      Ngô Đồng vừa gặp ấy, liền trố mắt.

      Tỉnh lại, liếc nhìn xung quanh.

      Thừa dịp Lương Thụy Cường và Lệ Trọng Mưu bàn chuyện, Lương Kì ghé sat Ngô Đồng, thầm: “Whom you looking for? Mark is not here” ( tìm ai thế? Mark ở đây đâu.)

      “Gigi – ” Lệ Trọng Mưu ngắt lời.

      Đầu óc Ngô Đồng loạn cả lên, nhưng ít nhất vẫn ý thức được, này và người-nào-đó đứng bên cạnh có quan hệ.

      Ngô Đồng quay sang Lệ Trọng Mưu: “ ấy…”

      Mặt Lệ Trọng Mưu lạnh tanh: “Em chỉ cần nhìn mình là đủ rồi.”

      Có nghĩa là cần hỏi thêm nữa.

      Vào tiệc, ít người đến mời Lệ Trọng Mưu, có vài người nhận ra Ngô Đồng, họ hơi lúng túng.

      Lệ Trọng Mưu chẳng thèm để ý, cười cười như thường lệ, còn Ngô Đồng đầu óc ở chỗ này, mọi lời đều nghe tai phải ra tai trái, tay khoác tay , lâu lâu lặng lẽ bỏ xuống, sau đó liền bị đặt lại chỗ cũ.

      Rượu trong tay gần cạn, mấy người đàn ông trò chuyện với nhau, muốn tham dự chút nào, ánh mắt bọn họ nhìn khiến thể bình tĩnh nổi, cứ như nhẫm đống lửa.

      “Tôi muốn sang kia ngồi nghỉ chút.”

      Nghe vật, Lệ Trọng Mưu nghiêng đầu nhìn . im lặng phất tay gọi phục vụ, đổi cho ly khác, nhưng cho rời khỏi mình.

      Rốt cục người xung quanh cũng tản bớt, miệng Ngô Đồng toàn mùi vị ngọt ngọt thơm thơm của rượu. Lệ Trọng Mưu đẩy hết công việc sang cho Lâm Kiến Nhạc, cùng rời đại sảnh, ra ban công.

      Đêm nay trời rất nhiều mây, thấy ánh sao nào hữu.

      Lệ Trọng Mưu thấy cau mày, vuốt lên trán : “Sau này những buổi tiệc như vậy nhất định ít. Em phải từ từ thích nghi với nó.”

      “Hướng Tá, ấy…”

      được nhắc đến cậu ta…”, giọng Lệ Trọng Mưu trầm xuống.

      Tay đặt eo , Lệ Trọng Mưu dịu dàng kéo gần mình, ôm lấy Ngô Đồng. Đặt cằm vai , từ người toát ra hương rượu say đắm. cúi đầu hít hà, men say lan tỏa trong người : “Em có biết tại sao đưa em tới đây ?”

      Khoảng cách gần sát, Ngô Đồng định đẩy ra.

      “Cẩn thận kẻo ngã.”

      Lệ Trọng Mưu cảnh cáo, ôm chặt hơn.

      “Vì muốn tôi tích lũy kinh nghiệm dần dần.”

      đúng nửa,”, hơi thở của bám lên cổ , môi như chạm vào da thịt , chỗ đó biết là lạnh hay nóng. Tiếng của trầm bổng bên tai: “nguyên nhân chính là, bây giờ tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa và em – ‘

      “…”

      ” – cuối cùng em cũng trốn được nữa rồi.”

      Theo thói quen, cãi: “Tôi trốn? Là đùa bỡn tôi đấy chứ.”

      “Đùa bỡn?” Lệ Trọng Mưu nhấm nháp hai từ này, ồ, nghe có vẻ khiêu khích nhỉ… nở nụ cười: “Cũng đúng, nhưng mà em được dùng chiêu này với người đàn ông khác, còn em muốn hiểu sao đều được.”

      Râu ông nọ cắm cằm bà kia! Ngô Đồng thầm than trong lòng, giữa hai người họ chắc bao giờ hiểu được nhau.

      gian bỗng trở nên trầm lặng, Lệ Trọng Mưu nhìn chăm chăm vào chiếc cổ trắng mịn. Ngô Đồng run rẩy.

      “Ngô Đồng…”

      “Hả…”

      ép em, chỉ cần em giống như bây giờ…” … đứng bên , là quá tốt rồi.

      “Trước mặt quần chúng, xin hai vị chú ý hình tượng.”

      Giọng đột ngột vang lên giữa khoảng . Người đó đứng ngược sáng, nhìn thấy mặt. Ngô Đồng nhận ra giọng này.

      Lệ Trọng Mưu buông ra, chỉnh lại vạt áo cho Ngô Đồng.

      Hai ngón tay Hướng Tá nâng ly rượu, chậm rãi lắc lắc: “Tôi hơi say, ra ngoài hóng gió chút, quấy rầy chứ?”

      Vừa Hướng Tá vừa đến bên hai người, nhoài người lan can, quan sát hàng cây trồng dưới sân.

      Lệ Trọng Mưu lời, định đưa Ngô Đồng , Hướng Tá quay người lại, cười : “Hướng Kiên Quyết tìm .”

      Lệ Trọng Mưu vì câu của Hướng Tá mà khựng lại. cười như . Có ở đây, muốn nhiều, Lệ Trọng Mưu chưa vào đến hội trường, Hướng Tá thêm: “Chúc may mắn.”

      Giọng Hướng Tá trầm xuống, trước khi hai người rời , liếc qua Ngô Đồng.

      Đứng giữa hai người đàn ông giương cung bạt kiếm, Ngô Đồng như lạc trong sương mù, biết làm thế nào cho phải. Hướng Tá biết ánh mắt nhìn mình đầy dịu dàng, nhìn lại Lệ Trọng Mưu với vẻ khiêu khích.

      Gương mặt tuấn của Lệ Trọng Mưu vì câu bang quơ của Hướng Tá mà nghiêm lại.

      Ngô Đồng vẫn ngây người, Lệ Trọng Mưu buông ra, tiến lên siết lấy cà vạt của Hướng Tá, lời của lạnh như băng: “Đừng đùa với tôi.”

      “Tôi chỉ dẫn ông ấy tới gặp Lương Thụy Cường thôi mà,” Hướng Tá hời hợt trả lời, “ xem, sao ông ta có thể ngốc như thế? đoán ra được ai đứng sau điều khiển mình?”

      Khuôn mặt hai người kề sát nhau, gần như thầm, bị tiếng gió ngoài ban công che đậy.

      Làn váy của Ngô Đồng bị thổi tung, tạo thành cái bóng màu xám in mặt sàn. biết mình đứng ở đây, nhưng chẳng thể gì, càng thể làm được gì. đến gần họ, tựa như dẫm lên từng đóa u lan, đưa ánh sáng tới nơi đó, Lệ Trọng Mưu tức giận, Hướng Tá lảng tránh, thấy ràng, đáng tiếc trong mối qua hệ giữa hai người này, chỉ là người dưng nước lã. Nghĩ nghĩ, Ngô Đồng với Lệ Trọng Mưu: “Hơi lạnh, tôi muốn vào trong.”

      Đôi mắt Lệ Trọng Mưu vẫn nhìn thẳng vào Hướng Tá, Ngô Đồng đặt tay lên mu bàn tay , tay thực rất lạnh. Lệ Trọng Mưu quay lại nhìn bờ vai để trần, cơn tức giận từ từ giảm xuống, thả chiếc cà vạt của Hướng Tá ra, nhếch môi, thèm nhìn Hướng Tá thêm lần nào, thẳng vào hội trường.

      Lệ Trọng Mưu và Ngô Đồng rồi, để lại Hướng Tá đứng mình trong góc tối, giật mình.

      lúc sau, hoàn hồn, chậm rãi xoay người, ngắm nhìn màn đêm mênh mông, biết mình nên vui hay buồn.

      Ngô Đồng, người đàn ông đó vì em mới trở nên ôn hòa, cố lên…

      ******************************

      Lâm Kiến Nhạc thấp thỏm đứng trong hội trường, vừa nhìn thấy Lệ Trọng Mưu, nhanh chóng chạy tới: “Lương Thụy Cường và Hướng…”

      Lệ Trọng Mưu chau mày ý bảo trợ lí dừng , thanh chuẩn bị phát ra bị nghẹn lại trong cổ Lâm Kiến Nhạc. đưa mắt nhìn theo Lệ Trọng Mưu –

      Hướng Kiên Quyết tiến về phía bọn họ.

      *******************************

      Ngô Đồng cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm khi người đàn ông này đến gần, bước trầm ổn, thấp thoảng vẻ uy nghiêm của những vị trưởng giả, khuôn mặt khiến người ta khó phân biệt được tuổi tác, nhưng trán lộ ra vài dấu vết của thời gian.

      Ông ta tới gần chào hỏi, chỉ có điều khuôn mặt đầy lạnh lẽo: “Eric.”

      Nghe ông ta vậy, Lệ Trọng Mưu cong môi cười thản nhiên: “Ông Hướng, xin chào.”

      Gương mặt Hướng Kiên Quyết cứng đờ, giả vờ ho tiếng, : “ Lệ, chúng ta có thể trò chuyện lát?”

      Lệ Trọng Mưu đoái hoài, để lại việc này cho Lâm Kiến Nhạc xử lí, hoàn toàn coi Hướng Kiên Quyết ra gì.

      Lương Thụy Cường chuẩn bị gian phòng tiếp khách đặc biệt dành cho Lệ Trọng Mưu, nắm tay Ngô Đồng vào, cả quãng đường, hai bàn tay nắm chặt rời.

      Căn phòng được chuẩn bị rất tiện nghi, Lệ Trọng Mưu tự rót cho mình ly rượu ở quầy bar. ngửa cổ uống cạn ly Vodka, môi mân mê miệng chiếc ly thủy tinh. Ngô Đồng ngồi ghế cao gần đó, nhìn chớp mắt.

      Dường như còn mệt mỏi hơn so với .

      Tới tận bây giờ, luôn là kẻ bất bại, gì cản nổi .

      “Người đàn ông lúc nãy…”

      Ngô Đồng phát có tia sáng vụt qua mắt , dừng lại.

      muốn hai người lại người gây .

      Thấy muốn lại thôi, Lệ Trọng Mưu tà nghễ liếc , thêm từ nào. hơi kinh ngạc, rót cho ly, đem đến trước mặt , từ tốn : “Đừng hỏi bất kì điều gì.”

      giấu kín mọi bí mật, là muốn để ai biết, hay là muốn với ?

      Ánh sáng phản chiếu mặt rượu lấp lánh, Ngô Đồng cúi đầu xem, thứ ánh sáng này quá mỏng manh, giống như quan hệ giữa vậy.

      Căn phòng trở nên tĩnh lặng.

      Lệ Trọng Mưu với tay qua quầy bar, nhàng vuốt ve vành tai Ngô Đồng, nâng cằm lên. Khuôn mặt nhắn nằm trong tay , tại sao vẫn thấy chưa đủ? Đột nhiên muốn hôn sâu.

      bối rối.

      khí bỗng trở nên khác thường, Ngô Đồng nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay Lệ Trọng Mưu, cầm ly rượu.

      Rượu có màu hổ phách. tự hỏi, uống nó, rồi buông thả bản thân lần nữa; hay là rời bỏ nó, bảo vệ chút lí trí của mình?

      Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của , quay đầu xem, Lương Kì đứng ngoài. Bắt gặp ánh mắt Ngô Đồng, Lương Kì mỉm cười: “Hello.”. cần ai mời, ấy tự vào.

      này hoàn toàn sợ hãi Lệ Trọng Mưu, vừa cười vừa mượn bạn lát.

      Chứng kiến mọi chuyện xảy ra, Ngô Đồng nhìn Lệ Trọng Mưu, trong mắt tràn ngập ý cười, giống như bình thường.

      thuộc tiểu sử của như lòng bàn tay, nhớ lại, năm ấy 14 tuổi, biết thanh danh hiển hách của Lương Thụy Cường, liền đến hỏi vay ông ta 100 vạn Đô La. ai hiểu tại sao năm đó ông ta đồng ý cầu vô lí của thiếu niên, nhưng sau này, mọi người đều phải trầm trồ trước thành công của Lệ Trọng Mưu.

      Lương Kì cầu như thế, Ngô Đồng cũng từ chối. muốn ở trong căn phòng này thêm giây phút nào, muốn nhìn ấy và Lệ Trọng Mưu liếc mắt đưa tình thêm nữa. muốn trốn chạy khỏi nơi đây.

      Lệ Trọng Mưu ngăn cản, trước khi còn trêu Lương Kì: nhớ phải mang trả , rồi thực “đá” ra ngoài.

      *******************************

      hành lang u tĩnh, chiếc thảm quý gia phô bày vẻ đẹp lộng lẫy của nó, đèn tường bằng thủy tinh phát ra những tia sáng lóng lánh. Nhìn trước mặt mặc bộ lễ phục sang trọng, Ngô Đồng trầm mặc.

      ngờ Lương Kì đứng dưới ngọn đèn, tỉ mỉ quan sát Ngô Đồng từ đầu tới chân. Ngô Đồng ngạc nhiên, người cứng đờ.

      Lương Kì thu mắt, cau mày, lẩm bẩm: “Có gì tốt đâu? Sao họ lại thích nhỉ?”

      Quốc ngữ của chuẩn chút nào, mất lúc Ngô Đồng mới nghe hiểu được.

      Rất nhanh sau đó Lương Kì thay đổi vẻ mặt: “Sorry, just a joke!” (Xin lỗi nhé, tôi đùa thôi!). xong, ấy cười cười rồi mất, bỏ lại Ngô Đồng đứng mình trong hành lang.

      ******************************

      Tiệc rượu chưa bao giờ thiếu thương nhân giàu có, càng thể thiếu phụ nữ đẹp. Chủ đề bàn luận của mấy người phụ nữ luôn xoay quanh tiền tài, hoặc thời trang, hay là vật trang sức muốn có trong cuộc đấu giá. Vân vân và vân vân. Ngô Đồng ngồi cùng họ, chẳng có chút hứng thú. Chưa kể Lương Kì ngồi đối diện , thỉnh thoảng lại liếc mắt đánh giá Ngô Đồng.

      Ánh mắt ấy như mũi giáo chĩa thẳng vào người, Ngô Đồng lấy cớ đổi rượu, muốn thoát khỏi chỗ này.

      Rời khỏi hội trường, nhưng thể tới ban công, Ngô Đồng nghĩ nghĩ, nhớ tới căn phòng của Lệ Trọng Mưu.

      Cửa khóa, biết có phải người bên trong rồi . Ngô Đồng đứng ngoài hồi lâu, phân vân có nên gõ cửa?

      Mới rời chưa được bao lâu, hình như hơi nhớ rồi.

      , phải hơi nhớ.

      Mà là rất nhớ.

      Sững sờ, trong lòng Ngô Đồng chợt trống rỗng.

      Nắm chặt chiếc tay nắm cửa, Ngô Đồng dồn hết dũng khí, định đẩy cửa vào. Đột nhiên, từ bên trong cánh cửa vang lên tiếng vỡ vụn.

      “Cốp!!!” tiếng, hàng trăm mảnh thủy tinh vỡ vụn, mặc dù cách cánh cửa gỗ, Ngô Đồng vẫn cảm thấy chói tai, giống như có sợi dây thép xuyên thủng mành nhĩ .

      Ngay lập tức, cánh cửa mở ra.

      Ngô Đồng kịp lùi lại, phải đối mặt với người đàn ông vừa mở cửa.

      ******************************

      Khuôn mặt Hướng Kiên Quyết đầy tức giận, ông lườm Ngô Đồng, nhanh chóng rời .

      Qua cánh cửa mở rộng, Ngô Đồng thấy mấy chai rượu vỡ vụn mặt đất, chất rượu thấm vào thảm, dậy lên mùi cồn nồng nặc. Lệ Trọng Mưu đứng ở đó, lặng lẽ như bức tượng.

      đứng ngoài cửa, ở bên trong, tựa như hai thế giới cách biệt – cảm nhận được nỗi đơn bao phủ quanh .

      con người luôn cao ngạo như thần thánh, cũng có lúc bất lực như đứa trẻ.

      Có lẽ ánh mắt của quá mạnh mẽ, quấy rầy thế giới yên tĩnh của , Lệ Trọng Mưu xoay người, thanh lạ lẫm: “Ai?”

      Giờ phút này, Ngô Đồng hề do dự, đến bên , bỏ mặc quá khứ, nhìn kiên định: “Chán lắm, chúng ta thôi.”

      thèm quan tâm tới chuyện gì xảy ra, nghiêm túc với , thần sắc mỏi mệt.

      cũng thế.

      “Lại đây.”

      .

      Ly rượu nằm đất, phản chiếu tia sáng đau đớn trong đôi mắt Ngô Đồng. Con ngươi trong mắt đen như mực, sâu thăm thẳm thấy đáy, vẻ bình tĩnh của khiến lòng Ngô Đồng nổi lên từng cơn gió lốc.

      cường thế, bá đạo, tuyệt tình, lạnh lùng, nhưng thể bằng tại, làm cho rung động thế này.

      Tay bị thủy tinh cắt, máu xuống sàn vang lên thanh “tí tách”, thấm vào thảm, thấm vào trái tim Ngô Đồng.

      Người đàn ông bỗng trở nên xa lạ, Ngô Đồng biết phải làm sao, đứng yên tại chỗ. Lệ Trọng Mưu chợt đưa tay, kéo tới gần.

      “Ôm chút.”

      Giọng bên tai như thở dài.

      Rất nhanh, Ngô Đồng cảm thấy mình sắp chết ngạt đến nơi, cánh tay siết chặt lấy .

      Đây có phải là ôm đâu, muốn đem khảm vào đúng hơn.

      “Chúng ta thôi.”

      đâu?”

      “Về nhà.”

      “Nhà…”

      *****************************

      Lệ Trọng Mưu rời thèm chào hỏi ai cả, nhưng trước khi quên nhắc nhở Lâm Kiến Nhạc xin lỗi Lương Thụy Cường hộ mình. Xe chạy như bay, đèn hai bên đường lóe kính xe.

      Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt tuấn, sườn mặt đẹp đẽ khiến Ngô Đồng chuyển mắt được.

      Trong lòng suy nghĩ, còn có vẻ mặt nào của chưa thấy qua nhỉ?

      Trở lại khách sạn của Lệ thị, còn chưa đến 20 phút mà trong phòng tối om – Đồng Đồng lôi kéo quản lí khách sạn du ngoạn Manhattan về đêm mất rồi.

      Ngô Đồng gọi điện thoại nội bộ, nhờ phục vụ mang lên đồ sơ cứu, Lệ Trọng Mưu ngồi sô pha, bên tai là giọng vội vã của Ngô Đồng.

      lời, dường như thất thần, biết đau đớn.

      Chuông cửa vang lên, thanh lảnh lót vang lên trong gian, Ngô Đồng đứng dậy mở cửa.

      Bất chợt Lệ Trọng Mưu bừng tỉnh, thấy đứng vụt dậy hướng về phía cửa phòng, nghĩ định khỏi đây.

      “Đừng .”

      “…”

      “Ở lại đêm nay.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33

      Bất ngờ, tay bị nắm chặt, Ngô Đồng biết nên gì.

      nhìn từ cao, ngẩng đầu lên nhìn .

      Có thể cảm nhận được ràng trái tim mình tan chảy, chậm rãi, tinh tế, như móng vuốt của chú mèo khẽ đánh động. Ngô Đồng cúi đầu, hôn lên trán : “Em mở cửa.”

      Lệ Trọng Mưu biết mình luống cuống, đầu ngón tay thả lỏng, đẩy , tới cửa.

      Đứng ngoài là chàng phục vụ tóc vàng, cung kính đưa hộp thuốc cho , tay đặt cánh cửa, định cảm ơn bàn tay lặng lẽ từ phía sau đưa tới, phủ lên bàn tay Ngô Đồng.

      Lệ Trọng Mưu thay đóng cửa lại.

      Thân ảnh phục vụ viên còn chưa hoàn toàn biến mất, Lệ Trọng Mưu mân mê chiếc cổ Ngô Đồng.

      Cửa phòng đóng “cạch” tiếng.

      Lưng kề sát ngực , cả thân thể đều bị kiềm giữ, cho xoay người, cứ ôm từ đằng sau như vậy. Đem mái tóc dài của vắt sang bên vai, từng nụ hôn của chậm rãi thả xuống dọc theo sống lưng. Bàn tay của đặt bụng , kéo nghiêng người về phía sau. Tay Ngô Đồng vẫn đặt cánh cửa, cơ thể run rẩy, muốn quay đầu lại nhưng còn chút sức nào.

      nhanh chóng kéo khóa chiếc váy, chưa cởi ra hết, tay vội vã tiến vào, từ từ vuốt ve đường cong, hướng bên trong tới.

      Hơi thở của Ngô Đồng bị chặn đứng, bắt lấy bàn tay du ngoạn cơ thể mình. liền nhàng hôn lên vành tai , hơi thở nam tính thổi vào màng nhĩ. Tiếng hít thở xuyên qua tai, chạy thẳng tới trái tim đập dồn dập.

      Nụ hôn của khiến cho mọi dây thần kinh của căng lên, trong vô thức, đưa tay ngăn lại, thở dốc, sau đó, để mặc tay chạy loạn.

      Ngay đến khí dường như cũng muốn ngưng lại, ngoại trừ tiếng hít thở của hai người, còn bất kì thanh nào khác.

      sắp ngạt thở đến nơi, cuối cùng chịu nổi nữa, đành quay người lại, đúng lúc cúi xuống, đoạt lấy đôi môi căng mọng.

      Môi kề môi, tiếng hôn vang lên trong gian im ắng. Lệ Trọng Mưu dắt tay , đặt chúng lên cổ mình khiến nụ hôn càng sâu thêm.

      Lễ phục rơi xuống tới thắt lưng, mỗi tế bào trong Ngô Đồng đều tham lam cảm thụ thân thể .

      Động tác vừa cuồng dã vừa nhẫn, ôm , mềm mại đáp trả, nhìn vào đôi mắt mê hồn của – quả thực điên rồi, động tác tinh tế, từ tốn, muốn dẫn dụ dục niệm của thoát ra.

      Ngón tay quấn lọn tóc của , Ngô Đồng cảm thấy thở được. Làm sao bây giờ?

      Cơn lốc dục vọng cuốn tới, phải làm thế nào?

      Hai cơ thể kề sát, hơi run rẩy, cúi đầu hít hơi thở của , cảm nhận lửa tình của . vuốt ve , tiến dần xuống phía dưới, muốn tiến công tới hai chân khép chặt. Lúc này kháng cự yếu ớt, Lệ Trọng Mưu dừng động tác, hai tay nâng mặt lên, trong đôi mắt tràn ra ngọn lửa, trong đó, có cả hình ảnh của .

      cứ hôn loạn xạ, nhìn nhưng gì.

      Con ngươi Lệ Trọng Mưu trầm xuống, nhiệt độ tăng lên, lặng lẽ thiêu đốt Ngô Đồng. Nháy mắt, ánh sáng trong mắt dừng lại, thể tự chủ nữa.

      Lệ Trọng Mưu xoay người Ngô Đồng. Ngay trước mặt , xé rách bộ lễ phục rườm rà. Tiếng vải rách lướt qua tai, bộ váy đắt tiền trượt theo chân rơi xuống đất. Cùng lúc đó, tách chân ra, chiếm lấy.

      Tay chuẩn xác nhắm vào nơi ướt át, dùng đầu ngón tay xoa nắn, giây sau đưa vào bên trong.

      Cơ thể đột nhiên bị xâm chiếm, Ngô Đồng kiềm chế nổi tiếng thét bật ra. quá nửa giây tiếp theo, Lệ Trọng Mưu chặn miệng lại.

      “Đừng…”

      “Thả lỏng,” giọng trầm thấp đầy khêu gợi, lưu luyến bên môi, bên tai , “cho .”

      “Bẩn lắm…”

      Dùng nụ hôn ngăn , ôm , bế vào phòng tắm.

      **************************************

      Trong phòng tắm, nước từ vòi hoa sen xả xuống, bọt nước róc rách chạy cơ thể , xuôi theo đường cong của . Cằm, ngực, bụng, cho đến hai chân. khôn khéo lợi dụng dòng nước, cứ thế đoạt lấy thứ mình muốn.

      Hồn phách Ngô Đồng bị nước cuốn trôi mất hút.

      Đầu càng lúc càng cúi thấp, trừ tiếng nước, Ngô Đồng tự nghe thấy tiếng giật giật huyệt thái dương của mình. Tay đặt cổ , nhận thấy yết hầu chậm rãi lên xuống.



      Nhấp nháp .

      ngẩng đầu quan sát phản ứng của , ánh mắt đan vào , biết từ lúc nào, đôi mắt mờ nước, giống như thân thể , từ sâu trong đó tràn đầy nước.

      Trong mắt nổi lên ngọn lửa, nhiệt độ sục sôi trong cơ thể, Lệ Trọng Mưu cảm thấy trái tim mình như bị thiêu cháy. xoay người , ép lên gạch ốp tường lạnh giá.

      Đầu óc Ngô Đồng trống rỗng, thân thể như nhũn ra, chân miễn cưỡng chạm đất, có chút sức lực chống đỡ. dán người vào , tựa đầu tường, che kín tầm mắt .

      Vật thể cứng rắng thay thế tay , để ở phía sau mông .

      Ngô Đồng thể ngăn nổi tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng, toàn bộ xúc giác đều tập trung ở chỗ.

      Lệ Trọng Mưu thấy rên khẽ như con mèo , ý nghĩ hay ho nảy lên trong tâm trí, nâng chân của , kê cao mông , khiến lưng cong lại kề sát người .

      Tiến tới khuôn mặt nhắn, hôn sâu.

      Miệng Ngô Đồng chịu nổi nữa, dây dưa mãi dứt, bỗng nhiên mọi xúc cảm của tăng vọt. Bị kéo tay đặt tấm gạch men sứ, hai tay vô lực, ôm lấy thắt lưng , mạnh mẽ va chạm từ phía sau, mỗi lần đều khiến thở nổi.

      Tiếng hít thở, tiếng nước chảy, hòa lẫn vào tiếng : “Thích ?”

      trả lời được, đầu óc hỗn độn, ờ phía sau ra sức khống chế , mãnh liệt rồi dịu dàng, Ngô Đồng mềm nhũn, trượt người xuống sàn.

      Hơi nước lượn lờ xung quanh, Lệ Trọng Mưu quỳ bên cạnh, cảm nhận được, vẫn ở trong , chia lìa, mà ngược lại, càng lúc càng mạnh hơn, nhanh hơn…

      chiếm cứ nơi đó cách chặt chẽ, tê dại, đau đớn, từ từ chuyển thành thứ cảm giác kì lạ, thể kiềm chế được. Thân thể nhũn như nước, bị xoa nắn, vuốt ve và công chiếm ngừng nghỉ, cuối cùng trượt xuống, hòa lẫn với vũng nước sàn. Mọi thứ dường như tan biến. Cúi đầu, đập vào mắt là cảnh tượng của hai người.

      Mắt thu lại khuôn mặt phản chiếu trong gương, đôi môi căng mọng, gương mặt mị hoặc, cả người bị chế trụ từ phía sau…

      Người phụ nữ trước mắt là ai thế?

      Ngô Đồng thể nghĩ thêm điều gì, biết làm thế nào… Đột nhiên có vết máu theo dòng nước tan ra trước mắt , hòa thành vùng đỏ thẫm.

      chợt nhớ ra cánh tay bị thương của .

      Chật vật xoay người: “…dừng lại…tay…tay của …”

      Giọng của càng ngày càng bé, đứt gãy theo chuyển động mãnh liệt bên trong.

      kéo tay , làm cho thắt lưng kề sát thêm, ấn xuống thấp, đặt tại tư thế phóng túng nhất. Cùng lúc ấy, bất ngờ tiến về phía trước, động tác nhanh chóng và mạnh mẽ, phá bỏ mọi trở ngại, tìm đến nơi sâu nhất trong .

      kịp phòng bị, hơi thở của tắc nghẹn ở cổ, thanh thoát ra được, há miệng, khó nhọc thở dốc. Chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bị giam giữ trong nhưng gông cùm vô hình của , cả người xụi lơ như sắp bị phá vỡ.

      thể nắm bắt được bất kì thứ gì, trừ bàn tay tà ác của ngực.

      thể cảm nhận được bất kì điều gì, trừ tần suất của mỗi lúc nhanh.

      Thanh của phát ra đứt quãng, áp bức chính nhưng đồng thời tra tấn , mắt híp lại, quan sát bộ dạng mơ hồ của , bỗng bật cười.

      “Nếu em thích, cứ với , đừng ngại.”

      Giọng thản nhiên, đặc biệt nhấn mạnh từ cuối, mắt phát ra tia sáng sâu thẳm, cách rất gần, truyền thẳng vào trong đáy mắt Ngô Đồng.

      Người đàn ông này! Người đàn ông này!

      Bây giờ làm gì có điểm nào “yếu ớt” đâu chứ! Tại sao có thể thay đổi cách thức tra tấn hả?

      Mặc dù trong lòng vô cùng bức xúc, nhưng tay chân chẳng có chút sức lực, làm gì được, liền kéo tay , dồn sức cắn lên đó. Chốc lát, mùi máu tanh nồng nặc trong miệng, ở trong cơ thể , tại cắn vào da thịt , có vẻ công bằng đấy nhỉ?

      Răng nanh cắm sâu cánh tay, Lệ Trọng Mưu hít sâu, ôm đến bên bồn rửa tay. Trong giây lát, bốn mắt chạm nhau, đong đầy hình ảnh của người đối diện.

      Hai mà , trừ bỏ tất thảy, chỉ còn đôi mắt thấm đẫm tình ái.

      Tự nhiên Ngô Đồng mất dũng cảm nhìn tiếp, cúi đầu, tựa lên vai nặng nề hít thở.

      Cả người ướt mồ hôi, trong mắt cũng mờ hơi nước. đưa tay lau những giọt nước li ti trán , tách đầu gối của , đặt hai chân vòng qua thắt lưng của mình.

      chịu phối hợp, phản kháng yếu ớt dễ dàng bị khống chế, vắt hai tay của lên cổ mình, nhấn mạnh cái, thầm bên tai : “Đừng buông tay…”

      khẽ gật đầu, cắn lên vai , hai chân bị nắm chặt, giữ lại bên eo của , cả người bị ôm lấy.

      Giữa hai chân luôn kết hợp chặt chẽ, ra vào nhanh chóng khiến cho gần như mất khống chế, hôn mãnh liệt. Gần đến lúc sắp ngạt thở, mới chịu buông tha, vẫn trong tư thế gắn kết, nhấc rời bồn rửa tay.

      Dịu dàng chặn lại tiếng kêu sợ hãi của , cười , đưa ra khỏi phòng tắm. Ngô Đồng dám mở mắt nhìn, cũng dám nghe thêm thanh nào, đến tận khi lưng chạm lên chiếc nệm êm ái, tay của vẫn còn che mắt, chịu bỏ ra.

      Sau giây lát tách rời, tiến vào lần nữa, chìm trong bóng tối, bên tai vang lên tiếng thở gấp gáp của .

      hề bức bách, chỉ chậm rãi tấn công, nhưng mỗi lần đều khiến phải run rẩy, hôn lên mu bàn tay che mắt, dẫn dụ: “Nhìn .”

      “…”

      “Buông tay ra.”

      “…”

      “Đúng rồi, tốt lắm, nhìn .”

      “…”

      “Gọi tên của .”

      Ngô Đồng mở mắt, chạm phải con ngươi sâu thẳm tràn đầy ấm áp, đáy mắt đen nháy hút tất cả linh hồn , ngay đến chân cũng vô thức cong lên, quấn lấy thắt lưng của .

      khó nhọc vươn người, vòng tay lên cổ , ôm chặt: “Lệ Trọng Mưu…”

      Lệ Trọng Mưu sững người, tiếp sau đó ép sát , mạnh mẽ vào, để cho ngọn lửa bùng phát. Móng tay ấn lên lưng của , lưu lại mấy vệt đỏ sậm.

      Cuối cùng, tách ra. nghe thấy khẽ rên tiếng, vùi mặt bên cổ , khoảnh khắc ấy, có dòng ấm nóng tràn lên chân Ngô Đồng.

      *********************************

      Đồng Đồng chơi trở về, bước vào cửa, thằng bé quan sát mấy vòng, sao lại tối om om thế này?

      Hơi thất vọng, Đồng Đồng ngẩng đầu hỏi quản gia: “Mấy giờ rồi ạ?”

      “Dạ, 10 giờ.”

      Đồng Đồng nhíu mày, đá văng chiếc giày, thay dép lê, thèm bật đèn, chạy vào trong, nhảy lên sô pha, mở điện thoại gọi cho Ngô Đồng.

      Chờ, chờ, chờ… Tiếng chuông vang lên cách đó xa, Đồng Đồng ngạc nhiên quay đầu nhìn, từ trong bóng tối, có bóng dáng cao lớn tới. Chưa kịp nhìn , người đàn ông đến bên Đồng Đồng, đưa tay ôm thằng bé vào lòng. Từ người tỏa ra mùi xà bông tắm thơm mát.

      “Về rồi sao? ngắm cảnh đêm Manhattan có thấy đẹp ?” Lệ Trọng Mưu mỉm cười, giọng hỏi.

      Đồng Đồng chăm chú nhìn vào di động nhấp nháy trong tay Lệ Trọng Mưu, hỏi: “Mẹ con đâu ạ?”

      Lệ Trọng Mưu nghĩ nghĩ: “Mẹ con mệt nên ngủ trước rồi.”

      Đồng Đồng chu môi, cầm gói đồ ăn tỏa mùi thơm quơ quơ trước mặt Lệ Trọng Mưu: “Con vội chạy về mang cho ba mẹ ăn đấy, để con gọi mẹ dậy.”

      Lệ Trọng Mưu giật mình, thằng nhóc chuồn khỏi vòng tay từ lúc nào, thấy thằng bé chuẩn bị vào trong phòng, Lệ Trọng Mưu bước nhanh đến túm áo kéo lại.

      “Mẹ con khi nãy… ăn… rất no rồi.”

      Lệ Trọng Mưu chậm rãi tìm từng từ thích hợp giải thích, đồng thời nhận lấy chiếc túi tay Đồng Đồng.

      Khi nãy? Sao mẹ vừa ăn xong ngủ chứ? Đồng Đồng dừng bước, cam lòng định ngồi xuống bên cạnh Lệ Trọng Mưu.

      dắt Đồng Đồng đến cửa phòng thằng bé: “Muộn rồi, con tắm xong ngủ.”

      Đồng Đồng tiếc thương túi đồ ăn kia, nhìn chúng đầy đau xót: “Ồ, vậy ba ăn .”

      Lệ Trọng Mưu giữ nguyên phong thái nghiêm cẩn, chút gợn sóng, dù ở nhà nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt như bình thường, duỗi tay giao túi thức ăn cho quản gia, giả bộ để ý.

      “Ba á, ba cũng ăn no rồi.”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34

      Từ ngày đến New York, Đồng Đồng chạy nhảy tung tăng biết mệt. Hôm nay chơi bên ngoài mệt lử, thưởng thức đủ mọi loại đồ ăn đến căng bụng, về tới phòng khuya mà vẫn chưa thấy buồn ngủ.

      tủ đầu giường có mấy quyển truyện cổ tích mà Ngô Đồng đặt. thể nào chịu nổi nhõng nhẽo của con trai, Lệ Trọng Mưu tựa người vào thành giường, để cuốn truyện lên đùi, bắt đầu kể chuyện cho thằng bé. tự nhận thấy mình quả thực có “năng khiếu” kể chuyện, giọng dịu dàng, dần dần đưa Đồng Đồng vào giấc ngủ, ngoài cửa sổ, trời càng lúc càng tối.

      lẳng lặng trở về phòng. Cửa sổ rèm che, ánh sáng le lói chiếu lên thân hình mong manh nằm giường, sau cơn mây mưa, yên lặng nằm đó.

      Lệ Trọng Mưu đến gần, sải bước tới bên cạnh, nằm xuống.

      Hai thân thể gần sát trong gang tấc, giờ phút này như chìm nghỉm trong bộ quần áo ngủ của , chỉ lộ ra mỗi tay và chân. Lệ Trọng Mưu dùng hai ngón tay nâng cằm lên.

      Hai cánh hoa ướt át đầy kiều diễm – Lệ Trọng Mưu cúi đầu hôn lên đó.

      Từ cơ thể tỏa ra mùi sữa tắm dịu mát. nhàng hôn môi , thầm câu chuyện cổ tích mà khi nãy kể cho Đồng Đồng …

      Khóe miệng Ngô Đồng cong cong, khuôn mặt thoải mái, ngay đến hơi thở cũng phảng phất mùi vị tình .

      Lệ Trọng Mưu nhận ra điều ổn, kìm được nụ hôn mãnh liệt của mình, nhanh nhẹn tiến vào khoang miệng Ngô Đồng. Đến tận khi thở gấp mới thôi.

      Trừ công việc, rất ít khi thích thứ gì, nhưng hóa ra khi người, cảm giác lại tuyệt vời thế này.

      đành lòng nhưng vẫn phải dậy, rời giường, bước ra ban công, từ bỏ ý niệm dấy lên trong đầu.

      có gió, có sao, màn đêm sâu thẳm và trống trải, kéo dài vô tận.

      Lệ Trọng Mưu gọi cho Lâm Kiến Nhạc, khá lâu sau mới có người nhận máy. thèm xin lỗi vì quấy rầy giấc ngủ của người khác lấy câu, giọng cũng lạnh như trời đêm lúc này: “Mau tìm ra bệnh viện Hướng Kiên Quyết điều trị. Tôi muốn chuyện với bác sĩ của ông ta.”

      ******************************

      Ngày nào Ngô Đồng cũng vội vã, thường xuyên thức đêm, ngày hôm sau đều phải nhờ đồng hồ báo thức mới dậy được.

      giấc ngủ dài và an ổn, đồng hồ báo thức kêu, Ngô Đồng mơ mơ màng màng tỉnh lại, biết mấy giờ, kéo mở tấm rèm dày cộp, ánh sáng chói chang chiếu vào mắt .

      Ngô Đồng vỗ vỗ trán, nhìn bốn phía xung quanh, chợt phát đây phải phòng mình!

      Mà người nằm cạnh sớm rời .

      Đưa tay vuốt chiếc gối, Ngô Đồng biết phải bước tiếp theo thế nào.

      Có ngọt ngào, có cay đắng, đủ mọi vị…

      Cũng xảy ra rồi.

      lắc đầu, bất giác nở nụ cười. Quần áo bày sẵn giá, cúi đầu, thấy đầu giường đặt cốc nước, bên cạnh còn có hộp thuốc màu trắng.

      Trong nháy mắt, sững sờ, nụ cười đông cứng mặt. Ngô Đồng ngây người lát, bóc hộp thuốc.

      Viên thuốc màu vàng lặng lẽ nằm trong hộp.

      Có phải chuẩn bị đầy đủ hết hay ?

      Ngô Đồng mở miệng, bỏ viên thuốc vào, nuốt xuống.

      Đắng quá…

      Nỗi chua xót mau chóng lan ra trong lòng, nhưng biết chính bản thân mình còn có thể chán ghét ai nữa.

      Nhìn đồng hồ, ngờ hơn 10 giờ. sực tỉnh –

      Còn có thể là ai? Ngoại trừ chính ?

      Cứ tưởng mình và những người phụ nữ khác giống nhau, chứng kiến tận mắt rồi mà còn chịu tin, viên thuốc tránh thai đủ để bóc trần .

      Ngô Đồng rời giường thay quần áo, hai chân vô lực, mặt tái nhợt, trang điểm mấy lần vẫn vừa ý, nhoài người lên giường, khóc ra nước mắt.

      đến phòng con trai, có lẽ nếu nhìn thấy Đồng Đồng, lí trí của trở lại. Đáng tiếc thằng bé có ở đây, biết được quản gia đưa chơi ở đâu, chỉ để lại tờ giấy chỏng chơ.

      Ngô Đồng lái xe tới TC, vừa vừa nhủ, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa…

      bước nhanh, cuối cùng cũng tới, đúng lúc hội nghị bắt đầu. Người trong phòng đẩy cửa ra đến, liền đối mặt với nhau. Đối phương cười khách sáo: “ Ngô, đến muộn thế?”

      Ngô Đồng miễn cưỡng cười cười, nối gót theo đường dành cho đoàn đại biểu, nếu nhớ nhầm hôm nay Cố Tư Kì quay về New York.

      lâu sau khi kết thúc, Cố Tư Kì ngẩng đầu thấy Ngô Đồng liền trách cứ: “Cậu đến muộn quá đấy – ”

      Nhưng vừa nhìn sắc mặt của Ngô Đồng, Cố Tư Kì bỗng im lặng, từ từ chỉ tay vào Ngô Đồng, cười nham hiểm: “Ầy, vị bạn trai đại luật sư của cậu đúng là chẳng biết tiết chế gì cả, bỏ ta , đừng nhân từ với ta thế chứ.”

      Ngô Đồng biết tại sao, nghe ấy thế, cố gắng đè nén nỗi buồn trong lòng: “Tối hôm qua mình bận giải quyết công việc nên…”

      Cố Tư Kì chậc lưỡi, thừa dịp xung quanh có ai, kéo kéo cổ áo Ngô Đồng che dấu hôn, vỗ vỗ bả vai Ngô Đồng: “Mình hiểu mà.”

      Thấy sắc mặt tốt, lại giống vẻ ngượng ngùng thường ngày, Cố Tư Kì thu lại biểu tình, nghiêm túc: “Bây giờ mình định đến Lệ thị, cùng nhau thôi.”

      “Mình .”

      Cố Tư Kì ngạc nhiên, thèm nữa, kéo tay Ngô Đồng, “Đến gặp giám đốc tài chính của Lệ thị thôi, đường đường chính chính bàn công việc, nhiều nữa.”

      Cứ bị túm vào xe đến Lệ thị như vậy, Cố Tư Kì biết chưa ăn sáng, đưa cho túi bánh quy, Ngô Đồng chưa thể ăn được, thuốc tránh thai có tác dụng phụ, được ăn uống. Cố Tư Kì qua nội dung chính của cuộc họp, Ngô Đồng nghe mà chẳng hiểu gì.

      chống mí mắt đến đại sảnh Lệ thị, Cố Tư Kì dừng xe, véo má Ngô Đồng, “Mặt cậu bây giờ cứ đần ra ý, cười cái xem nào. Đừng có dọa người khác chứ!”

      Được Tư Kì lay tỉnh, Ngô Đồng theo lời ấy, treo lên mặt nụ cười công việc chuyên nghiệp. Cố Tư Kì tiếp, hai người cùng bước vào công ty.

      Đến đúng giờ, hai người bàn việc cùng giám đốc hành chính và giám đốc nhân , ít ra hai vị giám đốc này nhiều hơn Lệ Trọng Mưu. Bàn bạc cùng họ lúc, đến thỏa thuận xong số liệu cuối cùng, hai người kia muốn trình lên cho Lệ Trọng Mưu xét duyệt, bất chợt Ngô Đồng thấy nhụt chí.

      Lệ Trọng Mưu…

      Chỉ cần nghĩ đến ba chữ này đủ đau đầu.

      Giờ cơm trưa, họ cùng hai vị quản lí ăn, Ngô Đồng muốn chút nào, nhưng lại nỡ để Tư Kì tự , nên đành phải theo. Đúng là, người tính bằng trời tính, tại căng tin gặp Lâm Kiến Nhạc.

      Vị trợ lí này quả thực quan hệ rất rộng, có mấy vị quản lí nên ta liền đến chào hỏi. Vừa nhìn thấy Ngô Đồng, ta hơi ngạc nhiên, sau đó cười : “Ồ, Ngô, trùng hợp nhỉ.”

      Lâm Kiến Nhạc nhận ra Ngô Đồng có dáng vẻ muốn lại thôi, đầy mâu thuẫn, cúi người thầm với : “Là thế này, tổng giám đốc và nghị viện chuẩn bị xuống đây dùng cơm, có thể gặp ấy đấy.”

      Lâm Kiến Nhạc đoán đúng rồi! Đúng là Ngô Đồng muốn gặp Lệ Trọng Mưu.

      gật đầu, coi như cảm ơn Lâm Kiến Nhạc, sau đó với ba người kia: “Bỗng nhớ ra tôi còn có việc, xin phép trước.”

      Cố Tư Kì định ngăn lại, Ngô Đồng xoay người .

      May mắn, , chẳng may chút nào! Vừa ra đến cửa liền chạm mặt Lệ Trọng Mưu.

      Nhân viên phục vụ khom người chào, Ngô Đồng đứng sững chỗ, Lệ Trọng Mưu chuyện cùng mấy vị lãnh đạo cấp cao quay đầu bắt gặp .

      Người qua kẻ lại vô số, tò mò nhìn, Lệ Trọng Mưu lặng lẽ quan sát Ngô Đồng.

      đôi giày cáo gót đỏ, chiếc váy xám ôm đôi chân thanh mảnh, bên là chiếc áo màu đen viền màu lá sen, tóc buộc sau gáy, duyên dáng kiều, sành sỏi mà mấy nét dịu dàng. cứ tưởng mình tránh góc trốn được , đáng tiếc chuyện như mong muốn.

      Lệ Trọng Mưu xin lỗi lãnh đạo, hướng đến Ngô Đồng.

      Lâm Kiến Nhạc dẫn họ đến phòng ăn, Ngô Đồng cúi đầu, chỉ ước có lỗ nào mặt đất cho chui xuống. Chợt thấy sàn xuất đôi giày da, Ngô Đồng biết ngay ổn, hơi thở nam tính phả lên mặt, tay Ngô Đồng bị người ta nắm lấy.

      “Cùng nhau ăn trưa.”

      “Có việc rồi.” xong rút tay về, dù mặt đổi sắc nhưng phản xạ rất nhanh, lại nắm lấy tay .

      “Em muốn chơi trò kéo co với trước mặt đông người thế này à, vậy em cứ thử .”

      cực kì nghiêm túc, thanh trầm ổn, hiểu vì sao trong mắt ánh lên ý cười. Tay bị kéo, mỗi bước đều cố tình chậm lại. Bất chợt Lệ Trọng Mưu dừng bước, nhìn : “Em có thể chậm, nhưng mà ngại bế em đâu.”

      Lúc nào cũng là chiêu đe dọa này! Ngô Đồng tin dám làm vậy, trợn mắt nhìn .

      Hành động tiếp theo của Lệ Trọng Mưu quả thực giống như định bế , Ngô Đồng vội vàng lùi xa. Bất đắc dĩ theo .

      *******************************

      Cả đám đàn ông chuyện rôm rả về trận bóng chày, Ngô Đồng hiểu Lệ Trọng Mưu nghĩ cái gì mà cố tình dẫn đến, từ trước đến nay chẳng thích thú gì mấy môn thể dục thể thao cả.

      Mãi lâu sau mới được cú điện thoại cứu, xung quanh trở nên im ắng, Lệ Trọng Mưu còn có chuyện gấp, cần phải ngay. Ngô Đồng bị yên tĩnh bao phủ, cắt miếng thịt bò, tiếng dao nĩa va chạm vang lên lách cách.

      Lệ Trọng Mưu hạ bút kí, ngẩng đầu: “Tối nay gặp nhau .”

      Ngô Đồng khựng lại.

      ép bản thân phải giả như nghe thấy, nuốt miếng thịt, đột nhiên, dạ dày quặn lên, dịch vị như muốn trào ra ngoài.

      Lệ Trọng Mưu thấy trả lời, ngẩng đầu nhìn thẳng vào .

      Ngô Đồng lấy tay bịt miệng giống như muốn ói, Lệ Trọng Mưu sửng sốt: “Ngô Đồng?”

      ngăn được cơn buồn nôn, bỏ vội bát đĩa, Ngô Đồng chạy vào toilet. cúi gập người nôn khan bồn rửa tay, vừa nhìn lên gương liền thấy bóng hình của Lệ Trọng Mưu đứng ngay bên cạnh.

      chau mày lo lắng: “Em làm sao thế?”

      Ngô Đồng mở vòi nước, thấp đầu, cho nước chảy vào miệng, thoáng giọng trả lời: “ có việc gì cả, tác dụng phụ của thuốc tránh thai thôi.”

      Phía sau chợt trở nên im lặng, rồi Ngô Đồng bị người ta kéo mạnh. Vì dùng lực quá lớn, Ngô Đồng bị xoay chóng hết mặt, trở mình đối diện với Lệ Trọng Mưu.

      Mặt tối sầm, nhưng đôi mắt sáng quắc: “Ý em là gì?”

      Bộ mặt thâm trầm của là sao chứ?

      Ngô Đồng nhìn vẻ mặt như giận giữ của , biết nên mắng hay nên cười.

      Dạ dày lại quặn lên, hất tay ra, quay lại bồn rửa mặt nôn khan.

      Lệ Trọng Mưu thấy khó chịu như thế, trái tim nhanh chóng dịu xuống, nắm tay cũng buông lỏng.

      Thôi, muốn thế nào… tùy vậy.

      Cuối cùng Lệ Trọng Mưu đưa tay kéo mấy sợi tóc rối của , qua chiếc gương, lặng lẽ quan sát Ngô Đồng.

      lại hất tay , vốc nước lên mặt, rút ra hai tờ khăn giấy rồi cất bước .

      Nhìn bóng dáng vội vã của Ngô Đồng, Lệ Trọng Mưu nhíu mày: “Đứng lại!”

      Bất chợt cánh tay bị túm chặt, Ngô Đồng vẫn muốn dừng bước, quay đầu. Lệ Trọng Mưu kéo bả vai , bắt phải xoay người, cúi đầu, ánh mắt dán lên vẻ tức giận và xấu hổ gương mặt .

      hiểu tại sao giận dỗi, trách tối hôm qua kiềm chế được ư? (=.=”)

      Sáng sớm phải làm nên tắt luôn báo thức của , muốn ngủ giấc ngon. Sau đó dặn dò quản gia để ý đến . Nhưng mà lại đem khuôn mặt tái nhợt này đến công ty –

      Đây cũng là lỗi của sao?

      Lệ Trọng Mưu ôm chặt Ngô Đồng, bị kẹp trong ngực, Ngô Đồng thử đẩy ra nhưng thành công, ấn sườn mặt của lên bả vai mình.

      Động tác nhàng nhưng giảm lực chút nào.

      phẫn nộ của vừa đối diện với liền sụp đổ ngay tức khắc, Lệ Trọng Mưu bất đắc dĩ cười, ra thể điều kiển nổi chính bản thân mình nữa.

      điều chỉnh cảm xúc: “Gần đây bận nhiều việc quá, cũng hy vọng phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lần sau chú ý.”

      cẩn thận, để phải uống loại thuốc có hại cho sức khỏe thế này.

      có lần sau.”

      cố giữ bình tĩnh, giọng mềm mại chôn trong ngực , nhưng nghe ra, dường như là bất lực.

      Lệ Trọng Mưu hiểu ý cười cười, rất nhanh giấu nụ cười ấy, nâng mặt lên, nhướn mày, nhìn với vẻ phức tạp: “Em chắc ?”

      Gần quá! Gần đến mức bóng dáng, hơi thở của đều rơi mặt . Trong mắt có chút gợn sóng, chứa nỗi lưu luyến cưng chiều, liệu có người phụ nữ nào có thể chống cự nổi?

      Suýt nữa Ngô Đồng lại rơi vào con ngươi đen nhánh đó, đúng lúc ngoài toilet vang lên tiếng bước chân.

      Tiếng vọng từ xa càng lúc càng gần, Ngô Đồng rụt về theo bản năng, hai người bỗng tách ra.

      Giây kế tiếp, Lệ Trọng Mưu giữ chặt cánh tay , lần nữa kéo quay về. Lần này giữ chặt hơn, trong nháy mắt, thắt lưng Ngô Đồng bị ôm vào gian bên cạnh. Lệ Trọng Mưu hạ chốt khóa, gần như cùng lúc, người ở bên ngoài vào trong.

      Mấy nữ nhân viên dặm lại phấn trang điểm, tán gẫu mấy chuyện bát quái nổi lên dạo này, trong gian hẹp, Ngô Đồng nghe được tất cả.

      ******************************

      “Ban nãy tổng giám đốc đuổi theo kia đến đó làm gì thế?”

      Ngô Đồng cảm thấy lạnh sống lưng: vừa rồi lúc chạy theo , hóa ra là đến khu của nhân viên –

      “Ừ, làm loạn hết cả căng tin, ai chả thấy, cậu có biết người ta ?”

      “Nghe đồn là người bên TC đấy, hôm qua cũng là ta, được thang máy chung với tổng giám đốc nữa chứ.”

      “À, khi nãy mình và thư kí Linda ngồi ăn chung, nhưng mà hỏi gì ấy cũng chịu , chỉ trả lời là cấp phân phó.”

      *****************************

      Lệ Trọng Mưu cúi đầu xem Ngô Đồng, định mở miệng chuyện đưa tay che miệng .

      Ngẩng đầu nhìn , mặt lộ vẻ lo lắng.

      Hành động “ thương nhung nhớ” này của khiến mỉm cười, lấy tay chặn cánh cửa, giam trong lòng. Biết lườm mình, lòng càng vui vẻ.

      Đến tận khi bên ngoài im ắng trở lại, Ngô Đồng vẫn dám bước ra. Tay vẫn đặt miệng Lệ Trọng Mưu, hề nhận ra khoảng cách giữa gần đến mức nào.

      Lệ Trọng Mưu chẳng thèm để ý mấy lời linh tinh của những kia, đột nhiên há miệng cắn đầu ngón tay của . Ngô Đồng giật bắn người, vội rút tay về.

      Lệ Trọng Mưu liếc nhìn tay trái của đặt lưng mình, mắt tối lại, cười nham hiểm: “Nếu em mà buông tay ra, ngay tại đây chúng ta …”

      Những câu từ sau được Lệ Trọng Mưu ghé sát vào tai thầm, xong, môi mang nụ cười phảng phất, đặc biệt là cuối cố tình kéo dài ra: “…Hử?”

      Ngô Đồng chút do dự mở cửa, thẳng ra ngoài, quên bỏ lại câu: “! Đồ lưu manh!!!”

      ***************************

      Lệ Trọng Mưu đứng trong phòng vệ sinh lát rồi mới ra ngoài, nụ cười của mau chóng tắt lịm, nhường chỗ cho vẻ đơn.

      Ngô Đồng trở về phòng họp, may mà mấy vị lãnh đạo còn chưa về, nếu chắc xấu hổ chết mất.

      Mở điện thoại, bên trong có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Cố Tư Kì. Ngô Đồng gọi lại mới biết Tư Kì rời khỏi Lệ thị, đường về công ty.

      biết ai tiết lộ danh sách cắt giảm biên chế, mình sợ việc này làm công ty loạn lên nên phải quay về. Cậu ở đâu thế?”

      Ngô Đồng quay về hướng cửa.

      Lệ Trọng Mưu về gặp vội , nhanh nhẹn đuổi theo.

      Chưa kịp nghe thấy Ngô Đồng trả lời điện thoại: “Mình cũng về ngay đây.”

      Ngô Đồng vừa nghe vừa bước nhanh, đến lúc Lệ Trọng Mưu đuổi theo mới phát ra .

      Hình như gì đó, Ngô Đồng định tắt máy, Lệ Trọng Mưu đè tay , bắt tiếp tục cuộc gọi. Đồng thời cúi đầu, bên tai : “Đừng quên cuộc hẹn tối nay.”

      Ngô Đồng sững người lúc.

      Giọng giống như với người vậy.

      Đầu dây bên kia Tư Kì lo lắng, bên này Lệ Trọng Mưu ôn nhu, nhất thời Ngô Đồng quên mất việc Tư Kì có thể nghe thấy giọng của Lệ Trọng Mưu.

      Giờ đây đầu óc Ngô Đồng loạn cào cào, gật đầu bừa.

      Thấy đồng ỳ, Lệ Trọng Mưu trụ vững gáy , hôn lên trán Ngô Đồng.

      “…Đồng? Đồng?”

      “Hả?”

      ”Cậu có nghe mình đấy?”

      “À, mình xin lỗi.”

      Cố Tư Kì chán nản thở dài: “Mình muốn gọi cho bên đại diện luật sư, phiền cậu đến gặp Mark trước nhé. Vụ này được Jeff Law Firm nhận rồi.”

      “…” Ngô Đồng cũng muốn thở dài, “Ừ, để mình .”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35

      Thấy đồng ỳ, Lệ Trọng Mưu trụ vững gáy , hôn lên trán Ngô Đồng.

      “…Đồng? Đồng?”

      “Hả?”

      ”Cậu có nghe mình đấy?”

      “À, mình xin lỗi.”

      Cố Tư Kì chán nản thở dài: “Mình muốn gọi cho bên đại diện luật sư, phiền cậu đến gặp Mark trước nhé. Vụ này được Jeff Law Firm nhận rồi.”

      “…” Ngô Đồng cũng muốn thở dài, “Ừ, để mình .”

      Ngồi taxi, Ngô Đồng ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, chống cằm suy nghĩ, đúng là trùng hợp đến thế chứ? đến tiếp Jeff Chen chẳng phải đụng độ Hướng Tá sao?

      Tới công ty luật, Ngô Đồng ngồi chờ trong phòng tiếp khách, lâu sau người đàn ông bước vào. Gặp người đó, Ngô Đồng hơi giật mình.

      Hướng Tá nhìn Ngô Đồng, thấy sắc mặt tốt, cũng ngẩn ra, may mà biết cách che giấu cảm xúc của mình, cười với : “Jeff phải thụ lí vụ án quan trọng nên nhường lại cho vài vụ.”

      “…”

      phải gấp lắm à? thôi.”

      Ngô Đồng gật đầu, hơi kích động, lẳng lặng theo Hướng Tá ra ngoài.

      Mang tiếng đến “đón” luật sư nhưng là Hướng Tá lái xe. bật đĩa CD, Ngô Đồng nhấn núi, chọn mấy bài nhạc mà vẫn thấy đủ để phá vỡ bầu khí ngượng ngập trong xe.

      …” với người cầm lái, hít sâu hơi, “…còn ở đây lâu ? Khi nào về Hong Kong?”

      Qua gương, thấy mỉm cười, thực ra cũng giống cười lắm, khóe miệng chỉ hơi nhếch mà thôi. “Mới đây mà em đuổi về rồi à? muốn nhìn mặt nữa sao?”

      Kiểu gì cũng được, giống như trêu đùa vậy.

      cảm thấy nụ cười của vẫn vui vẻ như trước, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Ngô Đồng cúi đầu, giọng: “Em có ý đó.”

      Tự bản thân cũng nhận thấy lời và trái tim mình hoàn toàn trái ngược, cho nên cúi đầu, dám nhìn thẳng vào mắt .

      Xe bon bon đường, Hướng Tá nhìn thẳng phía trước, nhìn lần nào. cất tiếng trầm ấm: “Tiệc rượu tối qua chúng ta còn chưa chuyện xong, chúng ta… vẫn coi là bạn bè chứ?”

      cần suy nghĩ, Ngô Đồng trả lời: “Tất nhiên!”

      *******************************

      và Hướng Tá đến TC, Cố Tư Kì đứng trước cửa thang máy trong bãi đỗ xe chờ, ba người nhanh chóng đến phòng họp, mấy người cầm bản danh sách cắt giảm biên chế cãi nhau om sòm.

      Nếu nhờ có Tư Kì xử lí chắc bây giờ họ đánh nhau to rồi. Ngô Đồng vừa bước chân vào liền trở thành tâm điểm hứng chịu mắng mỏ của mọi người. giải thích: “Danh sách giảm biên chế này mới chỉ là dự định mà thôi, chưa chắc thực , chúng tôi còn bàn bạc với bên Lệ thị.”

      Mọi người nửa tin nửa ngờ, ai gì tiếp.

      Hướng Tá từng xử lí khá nhiều vụ việc thế này, cũng đệm cho Ngô Đồng. Có điều ai cũng biết, Lệ thị chưa bao giờ để mắt tới nghiệp vụ của TC. Mọi chuyện được dàn xếp ổn thỏa, thời gian quá trưa, Ngô Đồng bụng đói meo, sôi ục ục, người lâng lâng như mây. Chưa kể đến tra tấn của đôi giày cao gót dưới chân, mỗi bước làm mắt cá nhân nhức lên từng cơn.

      Ngô Đồng và Tư Kì về chỗ đỗ xe, thấy bóng dáng Hướng Tá đâu cả.

      Xe của đỗ cách chỗ các đoạn, Ngô Đồng gọi điện thoại, bảo chờ lát.

      Ngô Đồng cùng Tư Kì ngồi xe, tài xế của công ty đứng bên ngoài hút thuốc, cuối cùng Tư Kì cũng có thể thoải mái vươn vai: “Đợi tẹo nữa xử lí xong đám người kia, mình mời cậu ăn đại tiệc.”

      cởi giày, để chân trần, tay ấn dạ dày, cười cười: “Đừng có quên tối nay mình bận rồi.”

      Ngay lập tức Tư Kì cười nham hiểm: “Hẹn hò à? Hạnh phúc thế nhỉ. Là cái vị đại luật sư kia à? Bao giờ mới thực giới thiệu người ta với mình đây?”

      Ngô Đồng nuốt nước bọt, tự nhiên, thấy chán nản quá, nên trả lời Tư Kì thế nào?

      lâu sau, Tư Kì liến thoắng phải “ra mắt thế này thế kia,…”, có người mở cửa xe ra. Ngô Đồng chưa kịp định thần, Hướng Tá gì, nhét túi đồ vào tay .

      Ngay sau đó quay trở về xe mình, để ý đến hai người phụ nữ ngồi trong chiếc xe phía sau ngơ ngác chẳng hiểu gì.

      Ngô Đồng cúi đầu nhìn, hóa ra là túi đồ ăn to đùng, vẫn còn nóng hổi.

      Xe khởi động, đại não của Ngô Đồng cũng bắt đầu hoạt động trở lại, hai chiếc xe chạy song song, Ngô Đồng cuộn cửa kính xuống, thấy Hướng Tá, : “Cảm ơn.”

      nghiêng đầu, thản nhiên: “Ăn nhanh lên.”

      Cố Tư Kì ghé sát vào cạnh Ngô Đồng, hỏi: “Hai người… biết nhau à?”

      Ngô Đồng chợt nhận ra, ra có lúc có thể trả lời vẫn đề này vô cùng bình tĩnh: “ ấy là luật sư bào chữa tranh quyền giám hộ của mình.”

      Giọng Ngô Đồng dần, xong, ngẩng đầu, nhưng chưa kịp nhìn kĩ, Hướng Tá kéo cửa kính xe lên. Chiếc kính thủy tinh màu đen che mất tầm mắt Ngô Đồng.

      Tư Kì ngồi cạnh lặng yên , mặt tỏ vẻ lo lắng, sau đó như nhận ra điều gì, càng trở nên trầm mặc.

      May mà còn có chuyện cần xử lí nên ai rảnh để phỏng đoán linh tinh, Ngô Đồng nhanh nhẹn tiêu diệt đống đồ ăn, Tư Kì chỉ nhìn rồi cúi đầu.

      Thời gian buổi trưa cứ thế trôi qua, các là người của TC. Những bí mật trong đó khó giữ nếu nhiều người biết, tin tức giảm biên chế tuồn được ra ngoài khiến mấy đơn vị đình công, người bên New York cũng được điều sang, hai cần phải đến công ty gấp nữa.

      Xe chạy đường, điện thoại của Ngô Đồng vang lên, nhìn dãy số, do dự lúc mới bắt máy.

      “Ở đâu thế?”

      Là giọng trầm thấp, thong thả của Lệ Trọng Mưu.

      “Ừm, vội, rảnh đâu.”

      “Khi nào tam tầm đến đón em.”

      Người đàn ông này bao giờ cho phép ai có quyền từ chối .

      Ngô Đồng định đồng ý Cố Tư Kì bên cạnh : “Chắc là có chuyện gì lớn đâu, mình mình cũng giải quyết được mà, cậu cứ ‘hẹn hò’ .”

      xong, đợi Ngô Đồng ”, ấy bảo tài xế dừng xe.

      Hình như Lệ Trọng Mưu nghe được cuộc đối thoại bên này, giọng giống như nhịn cười: “Đồng nghiệp của em thức thời quá nhỉ, nhớ cảm ơn ấy hộ .”

      Ngô Đồng nhíu mày, thầm lườm Tư Kì cái. nghĩ, hai người này đúng là ăn ý với nhau. Tắt máy, nhìn đồng hồ, đúng lúc dường như có người thấp thoáng gần đó.

      Hóa ra là Hướng Tá.

      Sao lại thế này? Tại sao khi Hướng Tá vừa xuất liền thấy lo lắng thế này?

      mở cửa sổ xe mình, với sang: “Có chuyện gì thế?”

      “Em…em phải về công ty.”

      “Để đưa em .”

      cần đâu, chỗ Tư Kì còn cần giúp nữa, tự em …”

      “Lên xe.” Hướng Tá hắng giọng, mở cửa cho , “ đưa em về công ty xong lại qua đó, muộn được đâu.”

      Chiếc xe nhanh chóng hòa vào con đường tấp nập. Bên trong tĩnh lặng, do dự, còn chờ đợi.

      ai chịu mở lời.

      Cuối cùng, khi đến nơi, Ngô Đồng nhìn nhìn Hướng Tá: “Phiền rồi.”, sau đó thêm câu, “Cảm ơn.”

      Hướng Tá bất đắc dĩ cười, uể oải: “Bạn bè phải tương trợ nhau mà, đừng cảm ơn với , nhớ chưa?”

      thay đổi đột ngột của khiến giật mình – , từ lúc nào trở về với con người trước kia?

      Còn dửng dưng với như thế?

      Nhưng chẳng phải đây mới là điều muốn sao?

      “Bạn bè…” Ngô Đồng chậm rãi nhâm nhi hai từ ấy, rồi gật đầu.

      cười với , vừa như cho nghe, vừa như cho chính bản thân. “Ừ, bạn bè.”

      Hoàng hôn mùa hạ luôn kéo dài lâu lắm, mặt trời ngả về phía tây, khí vẫn vương vẩn cái oi ả của ban ngày, mãi chịu tan .

      Hướng Tá quay xe vào cổng TC, hình như định gì nhưng lại thôi, rốt cuộc chỉ bảo: “Tạm biệt.”

      “Vâng, tạm biệt.”

      “Chờ .”

      Ngô Đồng mới được mấy bước bị Hướng Tá gọi lại. quay đầu, Hướng Tá liền nhét vào tay túi đồ.

      cẩn thận cầm nó, cúi đầu nhìn đống chai lọ: “Cái gì đây?”

      Hướng Tá nhìn xuống mắt cá chân sưng đỏ của : “ đường tiện nên mua, tiêu sưng giảm đau.”

      Có phải nên khen ngợi đôi mắt tinh tường của ?

      Ngô Đồng cười rồi nhận lấy, nụ cười của có chút ngây ngốc. Trong mắt Hướng Tá ra cảnh hoàng hôn đầy ánh sáng, mặt đất gần như hòa cùng với ánh tà dương.

      Thấy gì, tự dưng Hướng Tá cũng quên mất điều định , đành tự dặn lòng hãy kìm lại khát vọng, hãy để ở lại trong hồi ức.

      Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Hướng Tá ấn ngồi xuống.

      ngồi xổm trước mặt Ngô Đồng, cởi giày , Ngô Đồng sợ hãi rụt chân về, suýt nữa đá vào vai .

      Hướng Tá cười, né được: “Bạn bè phải giúp đỡ nhau mà, em khách sáo với thế chứ?”

      ngẩng đầu quan sát , có vẻ vẫn mù mịt lắm.

      Cảnh này khiến nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, sợ chết khiếp, còn giống như thèm để ý.

      Hướng Tá tranh thủ lúc ngồi im, mở nắp bình, nâng mắt cá chân rồi phun thuốc lên.

      Chất thuốc ngấm dần vào da thịt, thấm tận vào tim .

      “Kéttttttttttt”

      Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên ngay bên tai, dòng suy tư của Ngô Đồng bị bẻ vụn.

      Cùng nhìn qua, chiếc xe kia đỗ cách hai người khá gần.

      Ngô Đồng co chân về, lại bị Hướng Tá bắt lấy, thay giày vào rồi mới buông ra.

      Hướng Tá hướng theo ánh mắt Ngô Đồng, mặt có biểu gì.

      Đến tận khi Hướng Tá trở về xe của , Ngô Đồng vẫn đứng im như phỗng.

      Người trong xe đấu mắt với .

      Ánh mắt nổi lên giông bão, xuyên qua cả cửa kính, nguy hiểm và lạnh lẽo.

      Ngô Đồng qua đó, mở cửa xe, ngồi vào.

      chưa kịp thắt dây an toàn, Lệ Trọng Mưu bỗng khởi động xe. Chiếc xe quay nửa vòng, lao vọt .

      Phong cảnh bên ngoài lướt qua nhanh như gió, khiến người khác hoa cả mắt, Ngô Đồng cảm giác trái tim đập liên hồi, máu trong người dồn hết lên mặt.

      gần như hét lên: “ ấy là luật sư đại diện cho công ty, ấy đưa em về, chỉ là bạn thôi… Lệ Trọng Mưu, nghe em …”

      Tiếng phanh xe chói tai lại vang lên, bánh xe miết xuống mặt đường.

      Trái tim gần như nhảy ra khỏi ngực, Ngô Đồng cố gắng hít thở, “Chúng em có gì hết, phải tin em.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :