1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lược thê - Lâu Vũ Tình (20C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19






      Đệ đệ đến thương lượng cùng , tạm thời muốn về nhà ở thời gian, Mục Ấp Trần tuyệt đối ngoài ý muốn, dường như biết trước mở miệng, lập tức : “Phòng sớm chuẩn bị cho các ngươi.”



      “Quấy rầy đại ca, đại tẩu.” băn khoăn, lại vẫn mở miệng, vì Nhạn Hồi.



      “Đều là người nhà, quấy rầy cái gì.” Còn phải cảm ơn Nhạn Hồi, đem đệ đệ này trở về, khiến nhà đoàn viên.



      Đệ đệ này của , nguyện ý nhất chính là làm phiền đến , cái đầu cố chấp thế nào cũng thông.



      Thái độ thôn dân đối với Nhạn Hồi, cũng biết được ít nhiều, sớm biết đệ đệ mở miệng chuyện này. Đệ đệ vẫn là chưa thay đổi chút nào, chỉ cần là liên quan đến Nhạn Hồi, cái gì mà nguyên tắc, cái gì mà kiên trì, tất cả đều có thể cần.



      Bệnh Nhạn Hồi vừa tốt lên, ngay cả ngày cũng muốn chờ, liền bỏ công việc, Mục Ấp Trần cũng tự mình mang gia đinh đến hỗ trợ.



      Thôn dân biết được chuyện này, thân thiết đến vài câu, lại bị bỏ qua. Bọn họ có chút áy náy, trong lòng cũng biết là mình ép đôi phu thê phải rời .



      “Chúng ta có muốn A Dương phải ........” Đại thẩm nhà bên ấp úng , còn muốn thử giữ lại .



      Mục Ấp Trần ngoái đầu nhìn lại, nhợt nhạt câu, “Các người đối xử với Nhạn Hồi như vậy, còn phải là ép rời sao?”



      Người làm trượng phu, nếu chỉ ngồi xem thê nhi bị ủy khuất, còn làm trượng phu cái gì.



      “Vì nữ nhân như vậy—“ Đến nay, vẫn cho rằng là bị ma ám, đáng.



      “Lâu ngày thấy nhân tâm—“ Mục Ấp Trần cũng lười tốn nước bọt giải thích.



      Thôn dân kỳ thực cũng có người xấu, tính tình thuần phác, hay thấy có người giở trò xấu. Cái sai của bọn họ chính là biết chuyện gì nặng nề trách móc người.



      Đêm thứ nhất chuyển về nhà, bởi vì bận rộn cả ngày, sau khi an trí thỏa đáng, Mạc Nhạn Hồi liền lên giường ngủ.



      Nửa tỉnh nửa ngủ, trượng phu cùng chuyện với huynh trưởng trở lại phòng, ngồi ở giường, cũng biết được làm cái gì, cứ bận rộn.



      Nàng mở đôi mắt mệt mỏi, ngửi được mùi hoa quế nhàn nhạt. “Chàng làm cái gì?”



      . Nàng cứ ngủ , đừng để ý đến ta.” vắt khăn nóng, đem phủ lên lên đôi tay của nàng, lúc mới ôn nhu thoa thoa đều lên bàn tay của nàng.



      Nàng rút tay về ngửi ngửi. “Lấy từ chỗ đại ca?”



      “.........Ai.” có chút quẫn, hai tai đỏ ửng.



      Nàng cầm lấy tay , hôn hôn, nhận lấy thương tiếc của trượng phu.



      Tâm ý trượng phu đặt ở ngoài miệng, chỉ biết yên lặng vì nàng mà chuyển nhà, dù bận cũng quên mỗi đêm bảo dưỡng bàn tay cho nàng.



      Sau khi chuyển nhà, còn chưa tìm được công việc mới, liền tạm thời đến tiệm của đại ca chiếu cố.



      Giúp mấy ngày, ngày nọ, khi dùng cơm, liền nghe thấy đại ca cảm khái : “Có đệ hỗ trợ là thoải mái hơn, dĩ vãng hai cửa hàng trước, sổ sách cứ loạn lên. Vũ Nhi lại hoàn toàn có khái niệm tròn hay méo, tán tài lại phá sản, lại thêm cả hiệu thuốc kia làm quản hết việc.”



      Khi đó, Nhạn Hồi bón cơm cho Thanh Thanh thiếu chút nữa là ném cả bát.



      Đó là lời mà người như gia chủ cũng có thể xem chồng sổ sách cao hơn người cũng nháy máy thở suyễn ra được hay sao?



      Người nào đó liếc mắt nhìn nàng cái, còn có thể mặt đổi sắc dặn dò nàng nên để ý, hoàn toàn có chút xấu hổ khi lừa gạt đệ đệ.



      “...........” gì nhìn liếc mắt nhìn đại tẩu bị lôi ra phê phán. Người thê tử kia, vì trượng phu mà có thói quen mang tiếng xấu lưng, rất trấn định ăn cơm của mình. Nàng cũng dám tìm chết mà bác bỏ lời của gia chủ.



      Vì như thế nên chuyện này liền được quyết định, thậm chí cũng cho phép có suy nghĩ tìm việc chỗ khác.



      Có lẽ là vì chị em dâu này tương đối hợp, dưới mái nhà chiếu cố lẫn nhau, có bạn để chuyện, cùng nhau chăm sóc bốn đứa , còn có thể thoải mái thêm chút.



      Cũng có lẽ là thành thân, trong đầu có nhà riêng, lại cảm thấy mình thừa thãi, dung nhập được vào bên trong khí thơm dịu, tự như ngẫu nhiên thê tử ngẫu nhiên ngoái đầu lại, lơ đãng hỏi câu, “Sắp mừng năm mới, ta với đại tẩu nghĩ muốn đặt mua niên kỉ hóa, chàng có thuận đường chung ?”



      Đó là—cảm giác là người nhà.



      Các nàng mời thợ may đến nhà, lớn trong nhà đều nhận được công bằng, mỗi người hai bộ đồ mới.



      Chuyện gia vụ, nữ nhân mới tính.



      Mặc cho hai nữ nhân sắp xếp, bản thân bị đuổi ra ngoài lau cửa, viết câu đối xuân, bị cưỡng bức lao động nhưng vẫn thoải mái.



      tốt, cuối năm này có cảm giác đoàn viên.”



      Trong đầu có nhiều tâm , dĩ vãng thể với người nào, chỉ có thể buồn ở trong lòng. tại, bất giác cũng hết với thê tử. Vợ chồng vốn là nên khăng khít thân mật, hết sức chân thành với nhau.



      ngày, Mạc Nhạn Hồi bưng thuốc nước trở về ngâm chân cho , nghe thấy câu—



      “Trước kia, ta làm chuyện có lỗi với đại ca.”



      Nàng cả kinh, cho rằng nhớ tới cái gì, suýt nữa làm đổ cả chậu.



      “Tại sao—lại như vậy?”



      Vì thế , qua lần bệnh nặng bước đến ngưỡng cửa sinh tử, rất nhiều chuyện mặc dù nhớ được. Nhưng là, phải là đồ ngốc, phải hoàn toàn biết gì cả, tên của đại ca cùng với , đều là cùng người nhà, cho nên tên mới đặt cùng nhau, tượng trưng có ý nghĩa mang lỗi chân .



      rốt cuộc là từ đâu đến? Theo lời đại tẩu , hai huynh đệ gia cảnh bần hàn, đại ca vì có cơ thể yếu nhược mang nhiều bệnh tật từ trong bụng mẹ nên đem bán chính mình làm dược nhân. Khiến cơ thể mang nhiều loại độc bị tổn thương, nếu gặp gỡ đại tẩu, chuộc thân cho đại ca, bây giờ còn chịu khổ.



      Nàng nghe bi thương, ánh mắt nhìn phải mang theo oán.



      biết, trong lời kia kỳ thực có bao nhiêu chân , lại nhiều lời, mặt ngoài tiếp nhận những lời đó.



      Ngay cả thôn dân Lưu Vân thôn cũng nhìn thấy được, hai huynh đệ thân lỗi lạc, khí chất tao nhã giống nhà bình thường. làm sao có thể tin tưởng, học thức ở trong đầu là cho gia đình bần hàn có thể dưỡng thành?



      Đại ca ngay cả tên cũng nguyện ra, nếu phải là chuyện cực kì nghiêm trọng, đem cả tên cả họ đều vứt bỏ, tất cả đều từ bỏ sạch .



      đêm, qua cửa phòng bọn họ, nghe thấy đại ca khuyên nhủ: “Nàng đừng đối xử với như thế, để trong lòng.”



      cũng được? là bị chàng làm hư, sủng đến cả gan làm loạn, chàng câu cũng nỡ mắng , ta chơi đùa cũng được?”



      “Kia cũng hoàn toàn là lỗi của , Vũ Nhi, lòng người là chịu được khảo nghiệm, là người ai mà có nhược điểm?”



      “............”



      Mặc dù hiểu ngọn nguồn tình, ít nhất cũng biết được, thân sẹo thể chữa lành của đại ca, tuyệt đối thoát được chuyện có can hệ đến .



      ngay cả với đại ca cũng , chuyển nhà kỳ thực là trong lòng mang ngượng, thể thương tổn đại ca xong, còn có thể thản nhiên nhận quan tâm của đại ca.



      Mạc Nhạn Hồi nghe xong lời của , lâu câu.



      Chỉ là mơ hồ phát , liền tự trách khó chịu đến như vậy....... Gia chủ sai, có vài trí nhớ, là quên tốt, cả đời cũng đừng nhớ tới nữa.



      “Nhạn Hồi, nàng quen đại ca ta lâu như vậy, biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ?”



      biết.” Nàng chút suy nghĩ, thiên vị , tiếc ra lời trái lương tâm. “Ta chỉ biết, huynh đệ chàng tình nghĩa thâm sâu, chàng đối với đại ca là toàn tâm kính . Nếu có khuyết điểm gì, ta nghĩ, kia cũng là chỉ vô tâm làm ra, tha thứ chàng cũng đừng để ở trong lòng. Cứ để cho nó qua , sau này hảo hảo quý trọng tình cảm như tay chân này.



      “Ân.” kéo nàng, ôn tồn dựa vào nhau.



      Hoàn hảo có nàng, để cho có thể ra tâm thể này. còn chỉ có mình, trong lòng tràn đầy đau khổ cũng chỉ có thể tự mình nuốt lấy.



      Mạc Nhạn Hồi ủng hộ , cũng đặt lên đầu.



      Mình tạo nghiệp mình phải gánh, chỉ có thể vùi đầu liều mình làm việc, bù lại tội lỗi gây cho đại ca, vẫn luôn áy náy nghe đại tẩu mắng đến thô cả tai.



      Xong hết việc trong tiệm, vội vàng chạy về nhà trước khi trời tối để ăn cơm đoàn viên.



      Về đến nhà nghe đại tẩu , Nhạn Hồi đại khái bận sửa soạn cho tết nên mệt, vào trong phòng ngủ, chỉ vừa mới về nghỉ ngơi nên trễ thêm chút nữa hãy đánh thức nàng dậy ăn cơm tất niên.



      Khi vào phòng, thê tử nằm ngủ ở giường của , ba cái đứa ở trong sảnh chơi đùa, chỉ có trưởng tử cùng ngủ ở trong phòng với mẫu thân.



      Đại Bảo sớm tỉnh, ở giường lăn qua lăn lại, xoay người cái nhìn thấy , hưng phấn kêu nha nha, muốn được ôm. “A cha—“



      nhàng “Hư” tiếng, tay dài vươn lấy ôm trưởng tử, để cho làm phiền hảo thê tử ngủ.



      Đôi mi thanh tú của thê tử giật giật, lại chìm vào giấc ngủ, đem gương mặt hướng về phía gối có hơi thở của , muốn xa rời cọ cọ, bờ môi nở nụ cười mỹ lệ.



      Là mộng thấy gì? Có thể khiến cho nàng cười đến ôn tồn động lòng người. Trong mộng kia, có thể là ?



      ngồi ở bên giường, dường như giống cái ngốc tử, si ngốc xem thê tử chìm trong mộng, thời gian hồn nhiên bất giác trôi qua, cả đời cũng có thể nhìn nàng như vậy.



      mê hoặc cúi người xuống, vốn định nhàng, hôn lên đôi mềm kia, cảm thụ tư vị ôn nhuyễn.



      Nàng than , trong lúc ngủ mơ, thào gọi tên—



      “Mộ Dung......”



      Nụ cười kia, cực mĩ.



      Ôn nhu uyển chuyển, tình ý sâu.



      ngẩn ra, thu tiếng cười, tiếng động đẩy ra, quấy nhiễu mộng đẹp của nàng.



      “Làm sao vậy?” Vừa rồi khi ăn cơm tất niên, Mục Ấp Trần phát đặc biệt trầm mặc, tươi cười gì.



      Mục Dương Quan ngoái đầu nhìn lại. “Đại ca, nếu trong lòng đại tẩu có người khác, ca thế nào?”



      Đối phương dự đoán được hỏi như thế, cười đùa: “Thế nào? Đệ ám chỉ với ta, đại tẩu của ta giấu ta ở bên ngoài có nam nhân sao?”



      “Đương nhiên phải! Ta chỉ là so sánh, đại ca cần hiểu lầm—“ vội vàng giải thích, nếu hại đại ca cùng đại tẩu cãi nhau, có tội lớn.



      “Sao đột nhiên lại so sánh như thế, đệ có chuyện gì cần giấu giếm ta. Nếu là đại tẩu của đệ, đệ cứ bộc trực mà .”



      “Thực phải!” Mục Dương Quan bị ép buộc còn biện pháp, chỉ có thể cứng rắn thừa nhận. “..............Được rồi, kỳ thực là đệ.”



      Mục Ấp Trần chau chau mày, chờ đợi câu dưới.



      Sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua? Muốn bức cung còn nhiều thủ đoạn mà, đệ đệ còn quá non.



      “Nhạn Hồi, nàng......... thể vong tình đối với chồng trước.”



      biết nên so đo với chuyện này, từ khi cưới nàng, cũng biết nàng qua đời chồng, là cha của đứa , nhưng vẫn quyết định cưới, nên so đo cùng với nàng.



      Bởi vậy, luôn luôn biểu ra ngoài, cũng làm bộ thèm để ý.



      Nhưng....... có ngờ được chính mình lại để ý nàng đến vậy. ngày lại ngày, tình cảm càng lúc càng sâu, thể dung được dù chỉ là hạt cát.



      cũng là nam nhân, thể cho phép khi ôm nàng, khi nàng, trong đầu nàng lại nghĩ đến người khác, gọi tên cũng là của người khác, ngay cả trong mộng, cũng là người kia..........



      Khi tân hôn, nàng thể quên, chấp nhận. Mà nay, thành hôn gần hai năm, vẫn là thể làm cho hình bóng kia phai nhạt chút, để cho vào sao?



      Mục Ấp Trần thực an tĩnh, phi thường, phi thường an tĩnh.



      Ngửa đầu nhìn nhìn trời, lại cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhìn .



      “Đại ca cảm thấy ta ốm mà rên sao?” Bởi vì biểu cảm của đại ca chính là bộ dạng gì chỉ biết hỏi trời xanh.



      “..... phải.” Chỉ là suy nghĩ, dấm chua lâu năm này là lớn a, uống đến thể chống đỡ được? Đặc biệt là, dấm chua này vẫn là của chính mình.



      “Ta khuyên đệ thẳng thắn với nàng, thế sao?”



      “........ tốt ? Nàng cảm thấy ta hẹp hòi.”



      Thấy ngay cả người chết cũng so đo, là lòng dạ hẹp hòi.



      “Nàng để ý, .” Chỉ kém có chỉ thay lên trời cam đoan với đệ đệ.



      Mục Dương Quan hồ nghi nhìn . “Đại ca, ca phải là biết gì ?”



      . Loại tình này, đệ vẫn nên là tự mình với nàng. Ta cho rằng nàng để ý đến đệ, muốn đệ đem chuyện giấu ở trong lòng.” Trời a! Đùa giỡn đệ đệ của rất vui, vài lần lại nhìn gương mặt sầu khổ của đệ đệ, thực nhịn được cười...........



      Nếu sao?



      Đại ca , muốn thẳng thắn với Nhạn Hồi, nhưng lại chậm chạp thể mở miệng.



      Kỳ thực, trắng ra, cũng phải là giống như với đại ca, sợ Nhạn Hồi cảm thấy hẹp hòi. Bất quá chỉ là uống chút dấm chua mà thôi, cùng lắm để cho nàng chê cười chút ít, chỉ là—nếu như giống như lời đại ca , nàng cự tuyệt sao?



      rất sợ, ở trong lòng nàng, đoạn thời gian quá khứ kia còn quan trọng hơn , biết chính mình nên đối mặt với chuyện này như thế nào mới là chuyện .



      Vì thế, thà rằng trốn tránh, muốn đối mặt.



      Trong lòng có việc, Mạc Nhạn Hồi tất nhiên là phát .



      Vài lần mất hồn mất vía, với cũng nghe thấy, biết là nghĩ cái gì.



      Sau đó, đêm muốn ôm nàng, bị nàng lấy cớ tránh né, đùn đẩy làm chuyện vợ chồng. Trong lòng càng thêm xoay xoay vặn vặn, rất kỳ quái.



      Có phải đại ca với nàng........



      Có sao? Là miên man suy nghĩ?



      Ngẩng đầu nhìn , vừa vặn gặp phải ánh mắt của , rất nhanh rời . cảnh thái bình giả tạo.



      Nàng lên phía trước, trượng phu đêm qua cầu hoan bị cự tuyệt ghé vào bên cửa sổ, xem ra trong lòng có chút buồn. Nàng qua, liền vươn tay ôm lấy lưng của nàng, mặt chôn ở ngực của nàng cọ cọ lại, thoạt nhìn giống như đứa thất sủng bị vắn vẻ, thực khiến người khác thương tâm.



      Nàng bật cười, lòng bàn tay vỗ về . “Trong lòng thoải mái sao?”



      “Nào có!” Người nào đó mạnh miệng, chết cũng thừa nhận.



      “Có chuyện cứ việc thẳng, sao phải gạt ta.”



      có.” Ngữ khí có chút giận.



      “Mục Dương Quan, ta cho chàng thêm cơ hội cuối cùng.”



      “.........” Bị nàng phủ đòn, xúc động : “Ta có, thế sao?”



      xem, ta thay chàng giải quyết.”



      Hừ. Tốt nhất là có thể giải quyết. “Ta nhìn cái hộp gỗ kia vừa mắt, nàng định giải quyết như thế nào?”



      Trong khẩu khí, quả nhiên là toàn mùi chua.



      Nàng dời bước đến hộp gỗ lấy năm vò rượu ở bên trong ra, đặt lên bệ cửa sổ, lòng bàn tay vuốt ve quý trọng.



      “Đây là rượu hỉ của ta cùng với . rồi, gửi thư đến rượu trang, muốn đem mọi tình ý hủy tẫn, cho ta nhìn thấy. Cố tình, thư tín lại đến chậm mấy ngày, nên mới có thể giữ lại. vò rượu khắc chữ, là lòng, đáng tiếc lúc ấy ta lại phát ra, về sau thấy được, vài lần muốn uống thuốc phá thai, nhìn những chữ này, trong lòng rối bời, làm thế nào cũng uống xuống được.”



      Nàng mở hộp gỗ, lấy vật phẩm bên trong ra.



      “Châu sai này là vật đầu tiên đưa cho ta. Ta chưa từng qua ? kỳ thực cũng là nam tử tài tình tung hoàng, nếu phải đem tâm tư treo ở người của ta, muốn mỹ nhân đẹp tuyệt thế, dạng gì cũng phải là việc khó.



      Lá trà này, là khi quyết tâm cần ta, đem lá trà ta tự tay trồng cho vứt bỏ, từ đó cũng đem tình ý đánh tan.



      Bùa bình an này, là sau khi rồi, ta tìm thấy được ở trong phòng , nghĩ tới còn lưu. Đó là lần chúng ta đến miếu thờ hương khói cường thịnh, vào cầu.



      Còn có tấm thiệp này, chữ viết trở nên mơ hồ, ở là viết Mộ Dung, Thập Nhi, vĩnh kết đồng tâm, tình dài—“



      “Đủ!” vừa quát vừa nghiêm mặt. “Nàng cần với ta những chuyện này.”



      Nàng ngước mắt, ánh mắt u tĩnh. “Chàng để ý?”



      “Ta đủ độ lượng, ta thừa nhận, nàng cần phải thử ta như vậy.”



      Nàng gật đầu, đem tất cả vật phẩm thả lại vào trong hộp về. Hướng cạnh cửa gọi người đến, tì bộc đem chúng bỏ .



      kinh ngạc nhìn lại. “Nàng làm gì cái gì?” có ý tứ kia a!



      biết nàng quý trọng vài thứ kia bao nhiêu, vô luận là người tới nơi nào cũng thể thiếu, đó là những thứ duy nhất nàng còn lại, đại biểu cho mỗi đoạn quá khứ qua, có thể nào bỏ là bỏ dễ dàng như vậy?



      “Chàng phải để ý sao?” Nàng hỏi lại.



      chỉ là muốn nàng lúc nào cũng nhìn vào, lúc nào cũng nghĩ đến, cũng có ý mạnh mẽ ép nàng vứt bỏ....



      “Vô phương.” Nàng nhợt nhạt mỉm cười. “ tại ta có chàng.” Nàng cũng phải là ngốc tử, vì quá khứ qua mà làm cho tại thoải mái, nàng có ngốc cũng biết phải làm như thế nào.



      Người kia cũng ở bên người, tương lai vẫn còn dài, càng có được nhiều trí nhớ trân quý.



      “.............” hẳn là nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, giống như lời đại ca , nàng chọn , hơn nữa còn gọn gàng ràng, chút giãy dụa.



      “Nàng hối hận sao?” Nàng bỏ gọn gàng, ngược lại là dong dài dây dưa, tổng cảm thấy nếu đem bỏ, nếu ngày sau nàng hối làm sao bây giờ? Đồ ném bỏ thể quay trở lại.



      Dù sao cũng chỉ là trí nhớ còn thừa lại của nàng, như vậy có chút được phúc hậu.



      .” Nàng tiến lên, xoa xoa mi tâm nhíu chặt của trượng phu. “Vui sao? Nếu muốn vừa lòng, có chuyện cho chàng.”



      “Cái gì?” Chỉ cần đừng chuyện nàng cùng chồng trước nồng tình ân ái bao nhiêu, cái gì cũng nguyện ý nghe.



      Nàng kéo tay , đặt ở bụng. “Nghe đại ca , chàng muốn hai nam nữ, ta hy vọng cái thai này là nữ nhi, như vậy nhân sinh của chàng có khuyết điểm.”



      lòng bàn tay theo tự nhiên xao xoa, ngừng lại chút, mãi mới lĩnh ngộ được ý trong lời của nàng.



      “Nàng có?”



      “Ân. Ta phát , là đại tẩu thông minh, chẩn mạch cho ta mới biết được.” Ngừng lát, nàng lại : “Đại tẩu vẫn là sơ kì, dặn ta đừng để cho chàng xằng bậy, như vậy, chàng còn oán trách ta cự tuyệt chàng sao?”



      trừ bỏ ngốc, vẫn là ngốc, ngơ ngác ra lời.



      Năm ấy, thể chính miệng cho , về sau, có bao nhiêu lần, nàng nghĩ ở trong lòng, nếu là kịp lúc để , có phản ứng gì, biểu cảm gì?



      Mà nay, nàng nhìn thấy, bù đắp thiếu thốn ngày xưa.



      có chút ngây ngây, ngốc ngốc, nhếch miệng, lại xoa xoa mặt để cho chính mình thanh tỉnh chút, cực lực nhắc mình đừng biểu ra bộ dạng ngu ngốc, nhưng vẫn dừng được khóe miệng nhếch lên, đem mặt áp vào bụng vào nàng, nghĩ nghĩ lại vươn tay sờ sờ bụng của nàng.







      “..............Ngốc phụ thân.” Lau khóe mắt ẩm ướt, nàng chua xót, giọng .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20



      đời này, có số việc có thể thành bí mật, có số việc lại thể giấu giếm, nhất là với đứa .



      ngày mặt trời lặn về phía tây, bọn tay trong tay, từ trường tư thục trở về.



      Thanh Thanh vừa trở về, liền chạy vào trong bếp tìm tiểu thẩm thẩm của nàng.



      Thẩm Thẩm là lợi hại, làm mấy món điểm tâm tinh xảo lại rất ngon, thẩm thẩm đáp ứng, hôm nay nàng nếu học tốt, hôm nay khi trở về được ăn, nàng muốn đòi phần thưởng.



      Mạc Nhạn Hồi bưng điểm tâm, khiến bàn tay bé của Thanh Thanh vương ra, Tiểu Bảo ngồi xổm ở cửa đại sảnh cùng muội muội của , Tân Liễu quy củ ngồi ngay ngắn ở trước bàn, chờ ăn điểm tâm.



      “Tiểu Viên, muội nhìn cái gì?”



      “Kiến—“ Tiểu cầu tròn vo vẫn chỉ ghé vào cửa, nhìn cũng chuyển mắt, vì thế tiểu ca ca sốt ruột, cũng dựa vào cùng nàng nhìn.



      “Ân, chúng nó làm việc chăm chỉ, dự trữ nhiều đồ ăn mới có thể sống qua mùa đông.”



      Vì thế Tiểu Viên tâm tính thiện lương hào phóng nhéo khối bánh ngọt ở trong tay, muốn chia cho kiến.



      “Miếng lớn như vậy, chúng nó chuyển được a!” Chỉ biết là đè chết tiểu con kiến !



      “Tiểu ca ca, ăn—“ Tiểu Viên ham ăn, ham chơi cũng ích kỉ, chìa điểm tâm ra, muốn chia cho các ca ca thương nhất của nàng.



      Mục Thanh Nhi cũng ghét bỏ, há miệng ăn luôn, lấy khăn lau tay cho muội muội, lau tay xong lại lau khuôn mặt nhắn đáng , nàng vừa rồi mới quỳ rạp ở mặt đất bị dính chút bùn.



      Sau đó, dắt tay muội muội tiến vào trong sảnh, tiểu ca ca chiếu cố muội muội ba tuổi rất có khuông có dạng.



      Mạc Nhạn Hồi tâm tư có chút tốt, thay bọn họ chậm ly trà mơ ướp mạnh, phát thiếu mất người, liền hỏi: “Ca ca đâu?”



      muốn đến tiệm tìm cha.”



      Mạc Nhạn Hồi gật gật đầu.



      Trong lòng con lớn nhất có chuyện, chỉ biết tìm trượng phu để , đó là loại “Ăn ý của nam nhân”, nữ nhân như nàng cũng thức thời hỏi đến.



      “Thẩm.......”



      Ngoái đầu nhìn lại, Tân Liễu muốn lại thôi. “Làm sao vậy?”



      “Tâm tình Đại Bảo tốt. Hôm nay có người .... ít lời khó nghe, phu tử có phạt, dạy người nọ thể như vậy, nhưng là Đại Bảo vẫn vui, vừa tan học muốn tìm thúc.”



      “Vậy sao.....” Nhìn bọn ấp a ấp úng, cũng tiện hỏi “lời khó nghe” là gì, nghĩ, có lẽ chờ trượng phu về, hỏi cũng tốt lắm.



      Tiểu quỷ này đến đây, lại buồn lời nào.



      Mục Dương Quan cũng hỏi, nhàn nhã gảy hạt châu bàn tính, chậm rãi hạch toán quyển trước, ngòi bút thấm mực, mỗi nét mỗi chữ viết xong, khép lại quyển này lại mở quyển khác, tiểu nhi tử rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn—



      “Cha!”



      “Ừm hừm?” Đầu cũng nâng.



      “Cha........” tiếng mềm nhũn, còn pha tiếng khóc nấc chọc người.



      a, ta nghe.”



      “Cha nhìn con, chỉ nhìn con thôi!” Nhìn đau lòng.



      Mục Dương Quan ngước mắt liếc cái, có đau lòng biết được, nhưng ra bộ dáng đáng thương muốn khóc lại khóc kia chọc cười ra tiếng.



      Đặt bút lông xuống, cuối cùng cũng từ bi mở vòng tay. “Lại đây .”



      Chung quy vẫn là đứa trẻ, cái gì mà nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất vẫn còn chưa tới, hốc mắt hồng hồng lập tức lao tới, khuôn mặt thanh tú chôn ở trong lòng phụ thân cọ xát.



      Mục Dương Quan dùng sức, đem con ôm lên đùi. “ , làm sao vậy?”



      Vừa rời khỏi trường mà về nhà lại chạy đến thẳng nơi này, liền biết là có chuyện. Khi vừa mới đến, còn rất ra vẻ, khuôn mặt nhắn ra vẻ nam tử hán quật cường, làm cho người ta vừa nhìn thương.



      “Cha................” Thanh nghẹn ngào, phát ngực ướt thành mảnh, Mục Dương Quan cả kinh, mới hiểu được lần này nhi tử là bị thương tâm.



      vỗ vỗ lưng nhi tử, muốn hỏi có chuyện gì mà lại khóc thành như vậy, nghe giọng non nớt kia ủy khuất hề hề hỏi. “Con phải là con thân sinh của cha sao?”



      sửng sốt, suy tư xem nên trả lời vấn đề này thế nào.



      Loại tình thân thế này thể giấu được cả đời, khi cưới Nhạn Hồi, nàng có hai hài từ, nơi này người biết. Bí mật nếu nhiều người biết khó giữ, sớm muộn gì đứa cũng biết đến, cũng nghĩ qua để tương lai sau này đứa hiểu chuyện để cho bọn tế bái phụ thân, làm trọn chi trách của nhi tử.



      Nhưng nghĩ phải sớm như vậy, đứa vẫn còn , vẫn ở tuổi khát , nếu như biết trong lòng nảy sinh ngăn cách cùng tình cảm kỳ quái, sao còn có thể tận tình làm nũng như vậy được?



      hơi hơi kéo nhi tử ở trong lòng ra, tay chút lưu tình vặn cái chóp mũi nho .



      “A, đau đau đau—cha, cha làm gì a—“ Cái mũi bị đau, nước mắt cũng quên chảy.



      “Còn biết gọi cha! Còn tưởng tâm can con đem cho chó ăn rồi, ta là cho con ăn đủ hay mặc đủ? Ta ngược đãi con sao? Tuổi còn muốn nhận cha! Đưa con đến trường là để con học bất trung bất hiếu, nhận cha nương sao?”



      “Cũng phải con .” Mộ Dung Phong Nhi cực kỳ ủy khuất. “Là mọi người đều ta cùng đệ đệ là con riêng, theo nương gả cùng.”



      biết là như thế, Mục Dương Quan bất đắc dĩ.



      “Người ngoài con tin sao? Ta thương con? Đối đãi với con tốt sao?”



      “Tốt lắm a..........” Tuy rằng làm sai, cha đánh cũng ác, nhưng là sau khi khóc ngủ thiếp , cha đều vụng trộm tiến vào bôi thuốc cho , đều biết.



      sinh bệnh, cha sợ khóc, đêm ôm hề buông tay, lau mồ hôi, bón thuốc, chiếu cố dám ngủ.



      Cha rất thương , phải là loại thương sủng lên tận trời, mà là trở thành bảo bối, đem đặt ở trong lòng thương, cho nên thân cha, cha, chuyện gì cũng phải với cha đầu tiên. thực rất sợ, sợ lời những người ngoài , nếu phải đứa của cha, cha còn có thể thương như vậy sao? Vạn nhất, vạn nhất có ngày thương nữa làm sao bây giờ?



      Mục Dương Quan cũng biết, đứa bởi vì nghe người ngoài vài câu nhàn ngôn toái ngữ biểu thất thố kích động đến vậy chính là sợ mất tư cách được sủng ái. cảm thấy thương tiếc, lòng bàn tay lau lau nước mắt khuôn mặt nhắn. “Chỉ cần con còn ngày kêu ta là cha, chúnh ta chính là phụ tử, ở bên ngoài bị ủy khuất đều vĩnh viễn đỡ con lên, về phần người khác như thế nào, cần để ý tới.”



      Ý tứ của lời này, rốt cuộc là phải hay phải? Tiểu nhi tử suy nghĩ, vẫn là hiểu. “Cho nên con rốt cuộc có phải là con riêng hay ?”



      “................” Thế nào vẫn còn rối rắm chuyện này?



      Thở dài hơi. “ phải!” Ít nhất ở trong lòng , phải.



      “Vậy vì sao đệ đệ cùng cha đều họ Mục, họ con lại là Mộ Dung?”



      Lúc trước, nguyên là chút tâm ý của , kỉ niệm tổ tiên, cũng vì lưu lại cái căn cho chồng trước của Nhạn Hồi. Dù sao tuy thê tử ra miệng, tình nghĩa ở trong lòng vẫn tồn tại, bằng sao lại cố chấp lưu lại huyết mạch của chồng trước.



      Đối với quyết định này, Nhạn Hồi cùng đại ca đều tán thành. Chỉ là tại, thể giải thích nguyên do với oa nhi choai choai.



      “Đó là để kỷ niệm.......... chiến hữu thực đặc biệt, con lớn lên rồi biết, tại, cần vội.”



      “Nha.” Đứa chính là đứa , nghe hai ba câu là dỗ xong, cảm thấy mỹ mãn, tựa vào hõm vai phụ thân, ăn điểm tâm bàn, sau còn phát biểu lời như cao kiến. “Con cũng rồi, bọn họ hươu vượn, con làm sao phải là đứa của cha, mọi người đều chúng ta cực kỳ giống. Đại thúc bán thịt heo thời gian trước hưu thế kia, nghe là đứa càng lớn phát bộ dạng càng giống lão Vương cách vách. Đại bá mẫu , đứa thể giấu được.”



      “............” Mộ Dung Đại Bảo, rất tam lục bà.



      chuyện tạp nham như vậy ở ngay trước mặt đứa , chẳng lẽ ông chủ kia được? mặt suy xét vấn đề giáo dược, mặt lau sạch những vết ố bẩn cùng nước mắt nhòe nhoẹt gương mặt nhắn, lòng bàn tay ngừng xoa xoa gò má nồn nộn, phút chốc, lời lỡ đãng của con thấm vào tim, dừng chút.



      Chấn định, tinh tế nhìn gương mặt thanh tú dưới tay, hô hấp trong nháy mắt cứng lại—



      Người có mắt đều nhìn ra phụ tử bọn họ giống nhau bao nhiêu, là mù sao?



      , phải, chỉ là trong đầu có nhận định, rất nhiều chuyện đặt ngay trước mắt cũng nhìn ra. Tựa như năm đó, thôn dân Lưu Vân thôn hành động mù quáng bao nhiêu, nhìn ra tính tình trầm tĩnh tranh của Nhạn Hồi—



      Gương mặt kia luôn luôn xoay quanh , thậm chí khó để đoán, vài năm sau càng thể nhìn ra được hình dáng của ngũ quan.



      Khí chất tương tự, có thể là do giáo dưỡng, mưa dầm thấm đất mà nên. Nhưng dung mạo trời sinh, làm thế nào cũng thể thuyết phục được chính mình, giống nhau như vậy lại hề có chung huyết thống.



      Suy nghĩ khúc mắc như thủy triều, khiến cho ngủ an ổn.



      Có lẽ là do ngày suy nghĩ quá nhiều, đêm liền nằm mộng, trong giấc mộng kia, là hình ảnh mơ hồ--



      thấy, có nam nhân lấy dao khắc, dùng thủ pháp ngốc nghếch, thuần thục từng đao từng đao khắc ở vò rượu, còn canh chừng người khác, như là sợ ai tới nhìn thấy.



      Mộ Dung



      Nhạn Hồi



      Rượu cho năm Tâm Mão nên vợ nên chồng



      Nguyện bách niên giai lão, cùng hưởng hoan sầu.



      biết, nam nhân khắc những chữ này.



      Người hầu đột nhiên đến báo, là nàng đến—



      Ai đến?



      Nam nhân hoảng hốt, cắt phải vào tay.



      Che giấu được vò rượu, lại để cho nàng nhìn thấy lòng bàn tay đẫm máu.



      Nàng dịu dàng bôi thuốc cho , chiếc khăn tuyết trắng quấn thành vòng, cũng vòng lên trái tim của . Lòng ngực ấm áp lại kích động, khi đó kỳ thực nghĩ xúc động, cái gì cũng quản, muốn với nàng, với nàng—



      với nàng cái gì? nhớ . Sương mù mê mông, hình ảnh kia nháy mắt nhảy để đêm đen, ở bên bờ suối, hoa đăng theo dòng suối trôi , nhiều điểm phát sáng, vô cùng xinh đẹp.



      “Muốn thương ngươi, sủng ngươi, bất kỳ việc gì cũng theo ý ngươi, còn phải gia thế tốt, tướng mạo tốt mới xứng đôi được với Nhạn Hồi nhà chúng ta, trọng yếu nhất là—nhất định phải tình đối đãi với ngươi, cả đời tình ý chuyển.”



      Nam nhân vừa niệm vừa múa bút viết lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nhưng viết, ràng là—



      Mạc Nhạn Hồi, gả cho Mộ Dung Lược.



      Chỉ thử nhất gia, còn phân hào.



      còn là người buôn bán sao? còn phân hào, đúng là cười chết người!



      Lại còn làm bộ, còn có thể mặt đổi sắc, người nọ có liêm sỉ hay ? nương, ngươi ngàn vạn lần đừng bị lừa.



      Sau đó hình ảnh chuyển, sắc trời vừa sáng.



      Quả nhiên là làm càn, nam nhân kia đem nàng đặt ở bên cửa sổ, làm chuyện tạo người.



      Nữ nhân mềm mại chống đỡ, cũng phải là tình cự tuyệt, chỉ là xấu hổ, uyển chuyển hầu hạ.



      “Mộ Dung, Mộ Dung.........”



      Dụ nàng gọi như vậy, chỉ là muốn nghe thấy từ trong miệng nàng gọi tên người khác. Đó là hy vọng tối hèn mọn của , ít nhất là gọi họ của , còn có thể lừa gạt chính mình.



      Tình ý bên tai nghe uyển chuyển hàm xúc, tiếng gọi mềm mại mang mị hoặc, vì thế càng thêm cuồng, đem nàng khi dễ triệt để, tùy ý trộm hương—



      Tiếp theo, cũng ở trong phòng, cũng ở bên cái cửa sổ, còn thấy thân ảnh của nữ nhân.



      Ánh nắng tàn nhàn nhạt chiếu vào phòng ngủ, thân mình nam nhân nhìn đơn bạc, giống như bị bệnh rất nặng, đứng cũng đứng vững. mở cửa sổ ra, mở lá trà trân quý kia, nắm lấy, ném về phía cửa sổ.



      Ném lần hai, ném lần ba... lần lại lần, giống như là khoét lất tâm, cực đau.



      quật cường chịu đau, kiên trì muốn vét sạch hết tâm, mới có thể bỏ sạch .



      Mạc Nhạn Hồi, ta cần nàng.



      Lá trà rơi xuống chân của , ngay cả nhìn cũng thèm nhìn, lấy bình sứ từ trong lòng ra, cũng biết là cái gì, ngửa đầu uống cạn, kiên quyết dứt khoát.........



      Ngủ mơ tỉnh lại, phảng phất còn có thể cảm nhận được cái đau đến thở dốc kia, tay ấn về phía trái tim, má ướt sũng lệ.



      ngồi dậy, ngay cả giầy cũng mang, liền chạy thẳng đến phòng Thanh Thanh, lấy vật phẩm giấu dưới giường giấu hơn ba năm.



      Năm ấy có mang nữ nhi, nàng vì , đem tất cả ném bỏ, sợ nàng hối hận, yên lặng lấy trở về. Lại vẫn còn dấm chua, muốn nàng ngày ngày đều xem, nhớ đến cố nhân, linh quanh chợt lóe, liền Thanh Thanh đem giấu , tiểu chất nữ cũng đủ nghĩa khí, luôn luôn giữ bí mật cho , với bất kì kẻ nào.



      lấy vò rượu ra, sờ đến những chữ được khắc lên.



      Đây phải là do ngày suy nghĩ quá nhiều, đêm nằm mộng, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng qua vò rượu này khắc chữ gì, trong lòng lại để ý, nên chưa từng liếc mắc lần, làm sao lại biết—



      Chăm chú nhìn từng chữ, gằn từng tiếng, sai chút nào.



      ôm chặt vò rượu, nhắm mắt lại.



      Bị cảnh kỳ quái trong mơ quấy nhiễu, đêm có ngủ yên, tại đầu đau đến lợi hại.



      Thê tử về phòng, chỉ ngồi ở giường, nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp.



      “Bị bệnh sao?” Nàng thân thiết tiến lên, mới lưu ý đến hộp gỗ đặt ở bàn, bước chậm lại, cũng hỏi nhiều.



      Nàng ngồi xuống ở bên cạnh, liền dựa vào, “Đầu đau quá..........”



      Nàng ôn nhu xoa xoa thái dương của , lẳng lặng ngả vào nhau, lúc lâu sau cũng ai mở miệng.



      lát sau, “Đại ca , chàng thoải mái nằm ở nhà nghỉ, chuyện trong tiệm cần lo lắng, đại ca chiếu cố.”



      “Ân.” nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mở miệng, “Mấy ngày trước, Đại Bảo chạy tới chỗ ta khóc hỏi, có phải thân sinh của ta hay .”



      Tay xoa xoa dừng chút, “Vậy chàng trả lời thế nào?”



      xoay người nằm thẳng, cũng đem nàng kéo nằm xuống cánh tay, “Nhạn Hồi, nàng có cha của Đại Bảo sao?”



      Nàng chần chờ, nhìn hộp gỗ ở bàn, suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, mới khiến dấm chua của bốc lên.



      cũng nhìn thấu khó xử của nàng, thẳng: “ có ý tứ khác, nàng , phu thê nên lừa gạt nhau.”



      “........



      “Vậy vì sao phải khiến cho tự vét sạch tâm, tuyệt vọng đến cái gì cũng cần?”



      “Ta..... chỉ là thể thấy được tình cảm của mình lúc đó, mới gây tổn thương cho .”



      “Vậy còn tại?”



      Nàng ngước mắt nhìn , biết trả lời thế nào.



      cũng cần nàng trả lời, tiếp tục : “Tối qua, ta nằm mơ đống mộng kỳ quái, ta nhìn thấy người kia thay nàng thả hoa đăng cầu nhân duyên, nhưng bút lại viết, Mạc Nhạn Hồi chỉ gả cho Mộ Dung Lược, nàng người này có xấu ? Nguyền rủa nàng trừ bỏ gả được cho ai khác.”



      dừng chút, lòng bàn tay hướng về phía nàng, vuốt ve gương mặt thanh tú, lại hỏi lần nữa, “ tại sao, nàng có thể ràng xác định được tình cảm của nàng rồi chứ? Nàng xác định, nàng thực sao?”



      “........” Khóe mắt đẫm lệ, nàng câm thanh : “Rất .”



      “Ân.” nhắm mắt lại, đem nàng ôm vào trong lòng, ôm chặt, “Vậy đừng lại khiến cho đau, cái cảm giác tự tay vét sạch tâm của mình, đến nay vẫn còn đau, vẫn còn sợ.”



      , bao giờ nữa.....” Nàng chôn mặt ở trong lồng ngực , gần như tiếng động, khẽ lẩm bẩm, “Thực xin lỗi, Mộ Dung.”



      Cũng biết được nghe thấy hay . Có nàng ở cạnh, tinh thần yên ổn, rất nhanh liền buồn ngủ, chỉ nhớ trước khi ngủ, thào , “Đại tẩu rất đúng...........”



      Đứa sao giấu được.

      HOÀN

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :