1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lương Tiên Khó Cầu - Nguyệt Lạc Tử San

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 46

      Sắc trời dần tối, Thiên ra khỏi cửa thiên cung, tự nhiên biết nên về đâu nữa.

      Thiên cung, từng là nhà của nàng, giờ lại là nơi dung được.

      Sông Ngân Hà, nơi đó giờ bị giới vây khốn, cũng vào được.

      Ngay cả nhân gian, ngoại trừ đời đời khổ kiếp, cũng để lại chút gì ở đó.

      Giờ nàng mới phát , mình nơi nào để . Tam giới to lớn là vậy, lại đơn đến mức tấc vuông mà sống.

      Đứng hồi lâu, suy nghĩ nửa ngày xem nên lời từ biệt với ai, cuối cùng quyết định đến Kì Sơn, thăm Viêm Hoàng.

      Nếu phải , người duy nhất khiến nàng yên lòng, cũng chỉ có con phượng hoàng lửa bé kia.

      Nàng đứng ngoài Kì Sơn đợi lát, bóng hình rực đỏ lao ra khỏi viện. Giống như ánh mặt trời, khiến cho tâm hồn tĩnh mịch của nàng thêm sức sống.

      , …” bé vừa chạy vừa la, như muốn lao thẳng vào trong lòng nàng, Thiên cũng giang hai tay ra, chờ mong cái ôm nhung nhớ.

      bé chạy đến gần vội ngừng lại, giống như nhớ ra điều gì, khuôn mặt nhắn nhăn lại, hừ lạnh tiếng rồi bày ra vẻ giận dỗi.

      , phải cần Viêm Hoàng nữa sao?”

      Thiên sửng sốt, lúc này mới nhớ tới từ lần cùng Linh Nhạc cáo biệt đến giờ chưa gặp lại bé, bé này giờ lớn rồi, còn bày ra vẻ tức giận cho nàng xem nữa.

      Nàng hơi buồn cười, bước tới xoa xoa đầu bé: “Còn giận sao?”

      Cái đầu ngước mắt lên nhìn nàng cái, miệng chu ra, tức giận hừ tiếng, quay mặt thèm nhịn nàng nữa.

      để ý đến tỷ sao?”

      bé vẫn quay lưng quan tâm.

      Thiên vuốt ve cái đầu , kìm được muốn đùa bé: “Nếu thế, ta về đây”.

      Thấy nàng phải , khuôn mặt bé của Viêm Hoàng phút chốc thay đổi, bật người lại ôm chặt lấy tay nàng, bật khóc: “ được , …. ”.

      bé gấp đến mức, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống, giận dỗi gì nữa, ôm chặt lấy cổ nàng buông.

      “Muội giận, giận mà, đừng ”.

      Thiên đau lòng, khuôn mặt bé giàn giụa nước mắt như đánh vào tim nàng, cũng nỡ đùa bé nữa, nàng ngồi xuống lau nước mắt mặt Viêm Hoàng, “Được, tỷ ”.

      bé khóc rất lớn, nước mắt kìm lại được, Thiên phải vỗ về lưng, giúp bé dễ thở. lúc lâu sau bé mới ngừng khóc được, cọ cọ trong lòng nàng.

      Thiên ôm lấy bé, ngồi xuống bên.

      Viêm Hoàng còn , hơn nữa Vũ tộc từ trước đến này khi chim non mới nở, nhìn thấy người nào đầu tiên, luôn ỷ lại người đó. Dù là phượng tộc vua của trăm loài, nàng cũng ỷ lại như thế.

      bé nức nở xong, đôi mắt ướt sũng khiến nàng lo lắng: “Sao lại cứ khóc như vậy, sau này phải làm sao”.

      bé lấy tay lau nước mắt, uất ức nhìn nàng: “Chỉ cần bỏ Viêm Hoàng, Viêm Hoàng khóc. … mãi mãi ở bên Viêm Hoàng được ?”

      Trong lòng từng hồi nhức nhối, nàng xoa đầu bé: “Ngốc, Viêm Hoàng trưởng thành rồi, sao có thể bên cạnh được”.

      “Vì sao lớn lên lại được?” bé thắc mắc.

      “Vì… Viêm Hoàng là công chúa phượng tộc, sau này phải nhận cả phượng tộc, có nhiều việc bận rộn. Chờ muội lớn lên, cần tỷ nữa”. Vuốt mái tóc trán bé, nàng nhàng : “Viêm Hoàng luôn là đứa bé ngoan mà”.

      Viêm Hoàng ngẩng đầu nhìn Thiên , câu hiểu câu , nhưng câu khích lệ sau cùng bé hiểu.

      “Muội ngoan”. bé đưa đưa bàn tay bé tranh công.

      Thiên cười càng thêm dịu dàng, nắm bàn tay , gật đầu: “Đúng thế, Viêm Hoàng của chúng ta là ngoan nhất, cho dù… cho dù về sau thể đến thăm muội… thể cạnh bên muội”.

      , lại muốn sao?” Viêm Hoàng như hiểu ra vấn đề, đôi mắt lại ngập nước: “ đâu? Viêm Hoàng cũng cùng”.

      Thiên lắc đầu, “Nơi tỷ đến rất xa, Viêm Hoàng còn quá, thể sớm vậy được”.

      “Thế… khi nào mới về?”

      Thiên trầm mặc, lúc lại : “… Chờ khi Viêm Hoàng học được tất cả tiên pháp, có thể mình đảm đương được, lúc đó…”. “Đến lúc đó cần nàng nữa.

      “Được, Viêm Hoàng cố gắng mà”.

      “Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời Phượng Minh tỷ tỷ nhé”.

      “Được, nghe theo hết”.

      “Còn nữa, phải chăm học, tu luyện cho tốt, ngủ cho tốt…”.

      “Được”.

      “Có chuyện gì có thể tìm Thanh Sơn ca ca và Lục Thủy tỷ tỷ nhé”.

      “Được”.

      “Buổi tối ngủ, phải nhớ đắp chăn”.

      “Được”.

      Nàng dặn dò hết tất cả mọi chuyện, nhưng sao bao nhiêu vẫn cứ thấy đủ, thấy thiếu điều gì đó.Mãi đến khi từ trong lòng vang lên tiếng hít thở nhàng, nàng mới biết Viêm Hoàng ngủ.

      Vuốt ve khuôn mặt tròn đầy, nhìn kĩ, mấy tháng qua bé béo hơn chút. Thiên kìm được khẽ cười, Phượng Minh là tỷ tỷ của bé, có nàng chăm sóc, mình còn lo lắng gì đây?

      Có Phượng Minh bảo vệ, Diễn Kỳ quan tâm, Linh Nhạc thương , tương lai bé chắc chắn là đứa trẻ hạnh phúc nhất tam giới, cho dù có…. thiếu nàng….

      ...

      Thiên Khải thai.

      Thiên nhớ nổi mình đến đây bao nhiêu lần, nhưng nàng có thể chắc chắn, lần này là lần cuối.

      Nàng còn nhớ , sư phụ, phụ quân lịch kiếp ở đây, khi đó bốn phía đều là chúng tiên nhân ngồi quanh, nàng cầm tay Bạch Vũ ca ca, ngồi ở nơi cao nhất nhìn. Bây giờ, ở đây yên tĩnh đến vậy, trừ nàng ra, bóng người nào khác.

      Giờ Bạch Vũ ca ca phi thăng thành công, mà nàng… có lẽ, có lẽ còn có thể gặp y lần.

      Nghĩ như vậy, nàng lại khẽ cười, đúng là có lẽ… chút, nàng cũng bằng tu vi của Bạch Vũ ca ca.

      Nhưng sư phụ, cứ xem như, xem như là chút an ủi .

      Nơi này tiên khí dày đặc bởi vì hằng năm đều nhận chín trọng thiên lôi, tiên khí giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào cơ thể, nhưng nàng lại cảm thấy đau chút nào. Lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn khoảng xung quanh.

      Nhìn ngắm…

      lâu sau, nàng bỏ hài ra, chân trần lên giữa chính điện lạnh như băng, nhoẻn miệng cười, như hao hết khí lực toàn thân để có nụ cười đẹp nhất. Nàng đưa tay ra, cúi đầu hô tiếng.

      “Phụ quân, sư phụ”. Nàng cúi đầu, nắm chặt cây quạt trong tay, mở quạt ra, giọng đầy ý làm nũng: “Tiểu múa cho hai người xem, được , nếu múa tốt cũng được chê đâu”.

      xong nàng nhắm mắt lại, hít sâu hơi, bắt đầu nhảy múa, mỗi bước chân, mỗi cái xoay tròn đều như nhảy hết sức mình, giống như trút toàn bộ sinh mệnh vào điệu múa. Nàng hề mở mắt, có lẽ buông tha hết thảy, gì ảnh hưởng đến nàng được nữa, dù là cả sắc trời u kia.

      Thiên giới rung chuyển, ngày nàng ở đây, khiến cho khắp nơi tranh luận, có người nhớ tới nàng là người thiên tộc cuối cùng, muốn nàng ngồi lên vị trí kia. Cho nên thiên đế chứa được nàng, vì điều gì khác, vì thiên giới bây giờ, thể có lần thứ hai nổi loạn.

      Cho nên với y, tồn tại của nàng sai lầm.

      Thiên đế cho dù phải bỏ tai họa ngầm này, cũng phải có lí do. Cho nên nàng cho y lý do tốt nhất.

      Ra lạc thiên kiếp.

      Chỉ cần nàng chết dưới thiên kiếp, chẳng những bảo về được Thanh Vân, cũng bảo đảm thể diện của thiên đế.

      Điều này… thể tốt hơn.

      Mây đen cuồn cuộn đến, từng đạo thiên lôi từ từ ngưng tụ, xẹt qua trời cao, cả bầu trời u vụt sáng.

      Ầm tiếng, tia lửa điện như con mãng xà lớn, tàn sát cả chính điện, thanh vang vọng cả trời, giống như sinh mệnh sắp tiêu tán nơi tế điện này.

      Từ nay về sau… mọi thứ tốt cả thôi.

      Lúc Linh Nhạc tìm thấy Viêm Kỳ, y cẩn thận lau cây đèn, hình thù kì lạ, phía có những đám mây di động, đầy linh khí. Y thấy lạ muốn mượn xem, tay vừa đưa đến ngờ Viêm Kỳ lại tránh, còn đánh y chưởng.

      Y tránh kịp, may mà đánh , còn chưa bị thương, nhưng mà đúng là bị chọc giận rồi.

      “Huynh làm gì vậy?Chỉ là cây đèn thôi mà, gì mà kinh thế?” Họ cảm tình mấy trăm năm, giờ lại vì cây đèn mà đánh y, đúng là nổi.

      “Đệ biết cái gì, đây là tụ hồn đăng”. Viêm Kỳ còn tức giận hơn, “Trong này có hồn phách của U Nhu, nếu nàng có việc gì, ta liều mạng với đệ”.

      Linh Nhạc sửng sốt, mắt nhìn đến ngọn đèn kia, và cái tên đó: “U Nhu? Ai là U Nhu? Uổng công ta với huynh huynh đệ mấy trăm năm, chuyện lớn như vậy mà cũng giấu ta. Mau mau, xem là ai vậy? Hai người quen nhau thế nào, sao nàng lại ở trong đèn này?”

      Viêm Kỳ quay phắt đầu nhìn y, vẻ mặt như thể nhìn thấy vật quý hiếm, “Đầu óc đệ bị hủy rồi à? U Nhu là ai cũng biết? Giờ nàng có thể trở về, chuyện kia ta truy xét nữa. Nhưng có chuyện ta phải ràng, ta và Thiên có gì cả, sao đệ chịu tin?”

      “Thiên ?” Vẻ mặt Linh Nhạc mê man, đột nhiên cảm thấy thở nổi, phút chốc lại biến mất, khiến y hiểu nguyên nhân, y cười vô tâm vô phế: “Thiên là ai? Được lắm, tiểu tử huynh, lúc U Nhu lúc Thiên , lẽ huynh đứng núi này trông núi nọ à? rốt cuộc là sao?”

      Viêm Kỳ khiếp sợ, nhìn y như nhìn vật bình thường, “Đệ…. Đệ biết Thiên ?”

      Linh Nhạc càng thấy buồn cười: “Ta phải biết à? Huynh nhìn ta làm gì? Hôm nay huynh làm sao vậy? Toàn chuyện kì lạ”.

      Viêm Kỳ ngơ người, nhìn chằm chằm lúc lâu, vẻ mặt dám tin, rồi y chợt nhớ ra điều gì đó, thào lẩm bẩm: “Thiên quan dược hôm qua… chẳng lẽ là…”.

      Vẻ mặt thoáng chốc trầm xuống, ánh mắt trở nên thân thiết hơn, cũng đầy phần thương hại.

      Linh Nhạc bị y nhìn mà hoảng, trong lòng có cảm giác gì đó rất lạ, cũng thấy giận giận: “Huynh làm gì thế? Có chuyện ”.

      “Đệ… nhớ Thiên sao?”Y lại hỏi.

      Linh Nhạc cười phì tiếng: “Đệ phải biết nàng à?”

      Mặt Viêm Kỳ trầm , nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Linh Nhạc nữa, chăm chú nhìn ngọn đèn tụ hồn trong tay, vừa tự : “Cũng tốt… như vậy cũng tốt, chỉ là khó cho nàng…”

      Y muốn lại thôi, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.

      Trong lòng Linh Nhạc càng lúc càng nghi ngờ, giống như người kia và y, phải có mối liên hệ nào đó, nhưng mà y nhớ gì cả, trong lòng cứ thấy bứt rứt rầu rĩ, tâm tình tốt lúc đầu cũng biến mất hoàn toàn.

      Viêm Kỳ vẫn chú tâm vào tụ hồn đăng, có lẽ có tâm tư bàn chuyện chiến tiên hai giới với y rồi.

      định xoay người ra ngoài, đột nhiên từ chín tầng mây, tiếng nổ vang trời.

      “Tiếng gì vậy?” Linh Nhạc kinh hoàng, có dự cảm rất xấu bùng lên.

      Viêm Kỳ nhíu mày: “Hình như…. là tiếng thiên lôi”.

      Hai người nhìn nhau, bước vội ra ngoài.

      Phía đông, từ ánh lôi quang như rồng như hồ màu tím sậm, cắt ngang chân trời, tiếng sấm vang vọng tam giới.

      “Đó là Thiên Khải thai… hay đó là chín trọng thiên lôi”. Viêm Kỳ nhìn tia chớp đó, mày càng nhăn chặt, “Ngày Thiên Khải qua rồi, là ai dẫn thiên lôi xuống?”

      Linh Nhạc trả lời, ngơ ngác nhìn thiên lôi hạ xuống, ngực như khoét rỗng.

      biết có phải do giới gây nên , được, phải cho người thăm dò phen, Linh Nhạc… Linh Nhạc”. Viêm Kỳ quay lại, thấy Linh Nhạc biết vì sao lại gập người lại, mặt tái nhợt như tuyết, tay đè ngực lại, như cố nén đau, cả cơ thể run rẩy chao đảo.

      “Linh Nhạc, đệ… đẹ làm sao thế?” Y vội đưa tay đỡ lấy cơ thể chút nữa ngã xuống.

      biết”. Linh Nhạc lắc đầu, tay đặt ngực bấu càng chặt hơn, mê man: “Đệ biết… nhưng đau quá, ngực đệ đau quá. Đệ bị thương mà… Sao lại đau như thế?”

      Y thực biết, gần như trong chớp mắt nhìn thấy đạo thiên lôi màu tím chói mắt kia, ngực như bị cái gì đó đánh vào rất mạnh, đau đớn đến tận xương, như thể linh hồn cũng muốn nứt vỡ.

      Có gì đó rất mơ hồ, có gì đó vô cùng quan trọng, thứ đó, bỏ y mà . Y muốn níu lại, nhưng nghĩ ra, nhớ ra được bất cứ thứ gì.

      Nước mắt như đê vỡ, mơ hồ cả tầm mắt, y đưa tay vuốt nước mắt mặt, ngay cả mình cũng kinh ngạc: “Vì sao đệ lại khóc? Lớn như vậy rồi chưa bao giờ đệ khóc, vì sao… vì sao bây giờ…?”

      Y lau vội lau vội từng giọt nước mắt, nhưng càng lau lại càng chảy nhiều hơn, mãi ngừng lại.

      Y biết có chuyện gì để phải đau lòng, để phải khóc, vì sao lại khó chịu đến mức, như thể… sau đó mình chết .

      “Viêm Kỳ, huynh … đệ làm sao thế?”

      Viêm Kỳ nhìn về phía Thiên Khải thai, rồi nhìn người bên cạnh, dường như y hiểu. Nhưng y lại thể trả lời, cũng có câu trả lời.

      Còn mình Linh Nhạc, đau đớn lan tràn hiểu vì sao xuất kia, gì cố gắng hồi tưởng, tìm mãi cũng biết lý do gì khiến mình đau thương.
      saochichvang, B.CatChris thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 47 (Hoàn)
      Thiên chết, Diễn Kỳ tin.
      Khi y rốt cục cũng vì nàng làm chuyện gì đó, có người đến với y, người kia chết rồi, chuyện y làm hề có ý nghĩa nữa đâu.
      Y đương nhiên tin được, dù là chính miệng phụ quân , dù Lục Thủy khóc lóc kể lể y nghe, y vẫn tin.
      Sao Thiên có thể chết được, nàng tuyệt vọng chạy tới tìm y, nhờ y bảo vệ Thanh Vân cho nàng, nàng đồng ý gọi y là Diễn Kỳ ca ca lần nữa, tin tưởng y lần nữa, sao có thể chết được, làm sao mà chết được !
      Muốn y bảo vệ Thanh Vân sao? mình y nhảy vào Thanh Vân lúc bị vây khốn, cho dù bị giới gây sức ép, y vẫn liều mạng, chờ quân tiên giới đến, cứu được Thanh Vân của nàng.
      Đồng ý rồi, y làm được, nàng có thể yên tâm, vậy vì sao phải chết.
      Đúng, là để lừa y thôi, mọi người đều lừa y, nhất định nàng còn sống, y tìm được cách chữa khỏi thương tổn của nàng, khiến nàng sống lâu.
      Khi y tức khí ngập trời quay trở lại thiên giới, như muốn nổi điên lật tung tật cả tìm bóng dáng nàng, Thiên Khải đài bị tàn phá còn gì cả, chỉ còn phiến cốt của Xích Cơ.
      Trong nhát mắt, y còn nghe được thanh gì nữa, khí lực toàn thân phút chốc đều biến mất, y ngã ngồi đất, trong đầu từng tiếng nổ vang.
      Nàng rồi, còn gì cả, phách hồn tẫn tán, thi cốt vô tồn.
      DIễn Kỳ ngồi Thiên Khải thai đến khi mặt trời lặn, trong đầu vẫn trống rỗng như cũ.
      Mãi đến khi Lục Thủy khóc lóc chạy đến, chĩa kiếm vào người y, đòi lại tôn chủ của nàng. Y mới đột nhiên bừng tỉnh, y phải tìm nàng về, cho dù là hồn phi phách tán hồn vía lên mây, cũng có tàn hồn lưu lại, chỉ cần tìm được tàn hồn, ngày nào đó thu về đủ ba hồn bảy vía, nàng trở về thôi.
      Trong nháy mắt y cảm giác mình sống lại, may quá, còn kịp, chuyện gì cũng còn hi vọng.
      Dường như y dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời mình đến Ti Mệnh thai mượn Hướng Sinh cảnh, y phải nhanh chóng tìm tàn hồn của Thiên , có Hướng Sinh cảnh, có thể chiếu được kiếp trước kiếp này của mọi người trong tam giới, cũng có bản ghi chép nơi từng linh hồn sinh ra rồi tiêu vong.
      Nhưng mà… y tìm thấy Thiên .
      Đừng là hồn phác, ngay cả hơi thở mỏng manh, y cũng tìm được.
      Y từ bỏ, cứ tìm hết lần này đến lần khác, nhưng tìm mãi ra.
      “Vì sao chứ? Vì sao lại chỉ tìm thấy nàng?”
      “Thái tử điện hạ”. Sắc mặt Ti mệnh hơi khó coi, ấp úng : “Tiên hay con người thế gian này, từng hồi phách đều luân hồi vạn kiếp, Hướng Sinh cảnh này có thể chiếu được hồn phách luân hồi trong vạn kiếp mà thôi”.
      “Luân hồi vạn kiếp, Thiên là thiên thai trời sinh, lại là hậu duệ của thần tộc, hồn phách của nàng được trời đất sinh ra, tiên thể lúc , là kiếp thứ nhất của nàng, cho dù rơi vào phàm trần cũng mới năm trăm năm thôi. Năm trăm năm sau quay về, sao hết vạn kiếp được”.
      “Thái tử điện hạ, ngài quên rồi sao. trời ngày, dưới đất năm. Năm trăm năm tiên giới trôi qua chốc lát, nhưng dưới trần gian thương hải tan điền. Huống hồ…” Sắc mặt Ti Mệnh càng thêm khó xử, ” Huống hồ, Thiên … sơn chủ, hạ phàm chịu khổ kiếp, mỗi kiếp sống lâu, hơn nữa… “.
      Cơ thể Diễn Kỳ khẽ run lên, chao đảo, y vội kéo lấy vạt áo của Ti mệnh: “Vì sao… vì sao có chuyện như thế? Sao ngươi bẩm báo chuyện này cho ta?”
      “Thần… Thần có bẩm báo rồi”. Vẻ mặt Ti mệnh đầy bối rối, vội vàng giải thích, “Thần nhiều lần bẩm báo với thái tử, nhưng… mỗi lần còn chưa , người đuổi thần , cho nên…”
      DIễn Kỳ sửng sốt, đúng là năm trăm năm này, y hận nàng thấu xương, ghét nhất chính là khi nghe hai chữ Thiên đó, vậy mà y lại nghe người ta bấm bảo, hối hận nhất thời như muốn ép y thở nổi.
      Từng lời Ti mệnh như lưỡi dao chém thẳng vào ngực y.
      “Thần sớm bẩm báo với thiên đế, nhưng thiên đế để ngài làm chủ, thực ra mỗi lần nàng hết đời luân hồi, thần đều cầu kiến thái tử, ngày … về sau chuyện của nàng đừng đến bẩm báo nữa, cho nên thần…”.
      “Thực ra nàng lịch kiếp chín ngàn chín trăm chín mươi tám thế, cho nên đây là đời luân hồi cuối cùng. Hơn nữa nàng là bị tiên lôi đánh…”.
      “Duyến Đức Thiên Quân để ý đến tính mạng, xuất quan cũng là vì muốn tìm nàng về, bởi vì người tính được, đây là đời cuối cùng của nàng rồi”.
      “Dưới chín trọng thiên lôi, hồn phách tam giới vạn kiếp luân hồi cũng tiêu tán trong thiên địa”.
      “Thái tử điện hạ, Hướng Sinh cảnh tìm ra Thiên sơn chủ, là bởi vì… nàng phải hồn phi phách tán, mà là… vĩnh viễn siêu sinh”.
      Diễn Kỳ bước lùi về sau từng bước… trong lòng đau quặn, vị tanh ngọt trào ra khoang miệng, máu từ khóe miệng chảy xuống. ngờ trong năm trăm năm ngắn ngủi, nàng qua vạn kiếp.
      Là do y khiến nàng vĩnh viễn siêu sinh.
      Chấp nhất trong lòng y, bóng hình nhảy múa nơi Dao Trì ngày đó, chấp nhất ngàn năm. Nhưng chấp nhất đó lại khiến nàng thương tích đầy mình, khiến nàng vĩnh viễn siêu sinh được.
      Thậm chí y còn chưa bao giờ tin tưởng nàng lần, năm trăm năm trước, y từ chối tình cảm của nàng. Năm trăm năm sau y biết mình khống chế được hấp dẫn của nàng, lại lần nữa làm nàng bị thương, cuối cùng cũng chịu nhận ra tâm ý của mình.
      Đúng vậy, y thích nàng, có lẽ từ năm trăm năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy. Có lẽ là ngay từ khi nàng trở về, có lẽ là vì ngàn năm trước, nàng nhảy múa bay lên, lúc ngoái đầu lại mỉm cười tuyệt mỹ.
      Cuối cùng y biết, người trong lòng mình bấy lâu, chỉ có nàng.
      Nhưng mà… y vĩnh viễn còn cơ hội nữa.
      Gió thổi từng hồi, ngừng nghỉ vào mọi ngóc ngách trong địa phủ.
      Nước sông Vong Xuyên tối đen, yên lặng chảy, cho dù sóng nước mãnh liệt, cũng vẫn vùng vắng tanh.
      Diễn Kỳ nhìn vùng đất trống vắng nơi sông Vong Xuyên, đứng hồi lâu bước. Thiên từng , tình cảm của nàng với y, đều chôn bên bờ sông Vong Xuyên đời đời kiếp kiếp, cho nên y muốn đến nhìn xem, ngờ rằng ở đây cảnh vật lại như vậy, nơi khiến người ta hít thở thông.
      Nàng ở đây ngẩn người vạn kiếp.
      “Cậu trẻ tuổi, đây phải nơi để ngây người đâu”. Có lẽ y đứng lâu, hồn nhìn thấy y có tiên khí, liền tiến đến khuyên răn, “Nước sông Vong Xuyên phệ hồn, uống ngụm có thể đốt ấn ký kiếp trước, quên hết kiếp trước kia. Còn ngã xuống đó, ngay cả cơ hội đầu thai cũng có đâu”.
      Diễn Kỳ đáp lại, cứ lẳng lặng nhìn dòng nước đen trước mặt.
      hồn cũng để ý nữa, tự mình.
      “Cái người này, đừng chịu tin, Mạnh Bà ta ở bên bờ Vong Xuyên ngàn năm, nhìn các hồn luẩn quẩn ở đây, cũng biết hết”. Nàng vừa vừa lắc đầu. “Mấy chục năm trước, còn có nữ quỷ, mỗi lần đầu thai, nàng cũng đứng cả ngày bên bờ sông giống ngươi vậy, giống như chờ ai đó. Sau này thấy nàng quay lại nữa, có lẽ rơi xuống đó rồi”.
      Diễn Kỳ sửng sốt, quay đầu lại.
      Mạnh Bà thấy y có vẻ hứng thú tiếp, “ đến nữ quỷ kia cũng là kì lạ, lần đầu nhìn thấy nàng, nàng xinh đẹp thanh tú, xiêm y cũng tốt, giống như tiên nữ vậy. Nhưng biết vì sao, từ lần đó về sau, đời sau nàng còn thảm hơn đời trước. Đến lúc về địa phủ, thiếu tay cũng gãy chân. có khi nào đầy đủ, biết nàng tạo cái nghiệt gì…”
      Diễn Kì chấn động, bàn tay bên người run run.
      “Ta đoán, nàng làm chuyện gì đó khiến người người oán trách, bị trời phạt. Ngay cả nước sông Vong Xuyên cũng thể quên được hết kiếp trước, cứ thế ghi nhớ đời đời kiếp kiếp…”. Mạnh Bà lắc đầu rồi : “Biến nương tốt như vậy, thành kẻ điên”.
      Bàn tay y nắm càng chặt, xuyên qua da thịt làm máu chảy ra, y mấp máy môi, khàn giọng hỏi : “Sau đó sao? Nàng thế nào?”
      “Còn thế nào nữa? “Mạnh Bà lắc đầu, ” Nàng nhảy vào giữa dòng Vong Xuyên cũng chỉ bị nước sống làm bong da tróc thịt, trí nhớ của đời thế khổ cực cũng cách nào rửa sạch. Cứ thế chuyển thế luân hồi, nàng điên, cũng thành thói quen, khóc nháo nữa, cũng nhảy vào dòng sông nữa. Nhưng mà… từ đó về sau, cũng đến bờ sông này tìm tảng đá nữa”.
      “Tìm tảng đá?”
      “Đúng thế”. Mạnh Bà như nghĩ đến chuyện thú vị, cười : “Nữ quỷ kia cũng kì lạ lắm, lần đầu nàng tới đây, cứ ôm tảng đá màu đỏ đặt bên bờ Vong Xuyên, sau đó mỗi thế luân hồi, nàng lại ngồi khắc lên mặt đá, sau đó còn chỗ khắc nữa, nàng lại tìm hòn đá khác, giờ bên bờ sông này chỉ sợ tìm được tảng đá nào chưa có chữ nàng khắc đâu”.
      “Tảng đá màu đỏ kia ở đâu?” Diễn Kỳ bước lên từng bước, vội vàng hỏi.
      Mạnh Bà bị y hét lên hơi hoảng sợ, chỉ vào khối đá màu đỏ phía trước, còn chưa kịp mở miệng, người đó biến mất, chạy về hướng kia.
      Chỉ liếc mắt qua Diễn Kỳ nhận ra, là tảng đá đó, nhân duyên thạch của nguyệt lão, cũng được gọi là đá tam sinh, chỉ dùng để khắc tên nhân duyên nam nữ khắp thế gian, dù có vết tích của nguyệt lão, nhưng mặt đá còn lưu tiên khí, chứng minh hết thảy.
      Y ngồi xổm xuống, cố gắng đưa bàn tay run rẩy phủ lên tảng đá kia, chạm vào từng chữ.
      Diễn Kỳ – Diễn Kỳ – Diễn Kỳ.
      Tất cả đều là tên y, chiếm trọn mỗi góc hòn đá, còn kẽ hở.
      Đột nhiên y hiểu dụng ý của nàng.
      Đá tam sinh để ước duyên, cho nên nàng trộm khối đá tam sinh của nguyệt lão, đưa đến bên bờ sông, khắc đầy tên y, còn chỗ trống, nhưng nàng lại quên sao, đá tam sinh này chỉ có thể định kiếp phàm nhân, nào định được tiên nhân.
      Năm trăm năm nàng thương y tận xương tận tủy, thương đến quên mình, đến mức khắc tên y đầy tảng đá, nhưng lại quên tên mình.
      Giờ rốt cục y hiểu được, vì sao nàng , tình cảm của nàng, sớm tiêu tán bên bờ sông Vong Xuyên đời đời kiếp kiếp.
      Thiên mang hết tình của nàng vào từng cái tên, ở bên bờ Vong Xuyên, chờ y nhớ tới nàng, chờ y đến đón nàng.
      Nhưng lại ai nhớ đến, mọi người đều quên nàng.
      Là y!
      Từ kiếp đầu tiên của nàng, cho đến khi nàng biến mất….
      Nàng từng , cho dù tứ hải hủy diệt, thiên giới biến mất, nàng cũng thương y nữa, giờ y hiểu được, lời này nặng nề bao . Tình cảm nàng giành cho y, chết hoàn toàn.
      Cho nên vì đường lui của tất cả mọi người, để U Nhu sống lại, Linh Nhạc vong tình, và cả Thanh Vân trọn đời bình an, vì với họ, đó đều là kết thúc tốt nhất, chỉ còn mình y.
      Nhẫn tâm khiến cho y lúc vừa nhận ra tình cảm của mình, lại trọn đời tịch trong áy náy.
      Y ôm tảng đá đỏ kia vào lòng, ôm rất chặt như muốn khảm vào lòng. Chặt đến mức cảm nhận được hòn đá lạnh như băng, cũng lạnh bằng tâm mình, có lẽ tâm y đóng băng rồi, cũng bao giờ… biết rung đập nữa.
      [Hoàn]
      saochichvang, B.CatChris thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Phiên ngoại 1
      Vu Thiên Sơn nằm giữa Đông Hải và Nam Hải, linh khí ở đây mờ nhạt đến mức vị thần tiên nào muốn tới sinh sống vì chẳng có lợi cho tu hành. Có người , mảnh đất ấy vốn là nơi người Thần Tộc ở, sau lần đại chiến tam giới mấy trăm ngàn năm trước, nó bị tàn phá quá nặng nề, cho nên Đế quân dời môn phái về Thanh Vân Sơn.

      Linh Nhạc từng khắp Đông Nam Tứ Hải du ngoạn nhưng vẫn tìm ra Vu Thiên Sơn trong truyền thuyết. hỏi các trưởng lão Thiên Đình, ngay cả Ti Mệnh viết ra số mệnh nhân gian cũng biết . Ti Mệnh tinh quân : “Đế quân đời trước phong ấn Vu Thiên Sơn lại, nghe đó là nơi an táng của người Thần tộc, cho nên người muốn bảo tồn nó muôn đời”.

      Linh Nhạc nhíu mày, từ lâu nghe ai nhắc đến người Thần tộc nữa. Hơn hai ngàn năm trước, người Thần tộc cuối cùng, cũng là Thanh Vân sơn chủ khi ấy quy tiên. Y vẫn còn nhớ , đạo thiên lôi xé nát bầu trời, cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế đó tới bây giờ y vẫn hiểu được?

      Có liên quan đến Thanh Vân sơn chủ đó sao?

      Cho nên bằng mọi cách, y vẫn muốn tìm được Vu Thiên Sơn. Sách cổ trong Tàng Thư Các ghi rằng, đường đến Vu Thiên Sơn phải có thần chi lục hoa dẫn lối. Thần chi lục hoa này nở mãi tàn, hương khí thanh tân đạm nhã, có thể khiến tâm tình con người ta thoải mái bình yên. Thế nhưng chỉ có người trong Thần tộc mới có khả năng hái được, phải vì hiếm có, mà vì những người khác chỉ cần chạm vào, hoa tan ra.

      Chưa tính đến chuyện lấy được Thần chi lục hoa hay , mà tìm được nó thôi cũng là vấn đề nan giải. Linh Nhạc tìm nó trăm năm nay, nhưng từ khi Thần tộc diệt vong, loài hoa này cũng lặng lẽ biến mất, như chưa từng tồn tại.

      biết vì sao, hình ảnh bông hoa trắng thuần khiết cong mình trong gió, quật cường bên hòn đá luôn xuất trong đầu y, dù mơ hay tỉnh. Y nhớ mình thấy nó ở đâu, chỉ cảm giác được mùi hương nhàng ấm áp của nó, nhưng lại khiến cho lòng nhói đau.

      “Linh Nhạc, huynh chơi với muội ?” Tiếng cười lanh lảnh từ ngoài phòng vang vọng vào. Linh Nhạc giật mình nhìn ra cửa. Viêm Hoàng gần ba ngàn tuổi, trong chốc lát thay mình thành thiếu nữ yểu điệu thướt tha, nhưng tính tình ham chơi của nàng vẫn hề thay đổi. Y bật cười đứng dậy:

      “Định đâu?”

      Tu Di Sơn được ? Muội muốn uống rượu hoa đào”.

      Tu Di Sơn ngày nay do Phệ Ấn Tiên quân cai quản. Trước kia thượng tiên phi thăng thành công Bạch Vũ tinh quân cũng từng sống ở đây, sau khi phi thăng thành thần xuất nữa. Rừng đào của y được phong ấn bởi tám mươi mốt kết giới mạnh yếu lớn , ai vào được. Nhưng Linh Nhạc có thể.

      Bạch Vũ tinh quân có đệ tử chân truyền, người duy nhất từng được y chỉ dạy thuật kết giới chính là Linh Nhạc. Thiên kị năm đó Linh Nhạc đến Thanh Vân Sơn, cùng y luyện tập suốt ngày. Còn vì sao phải đến Thanh Vân sơn, y cũng nhớ .

      Hai người cưỡi mây suốt hai canh giờ, xoay người vượt qua phong ấn lúc lâu, đến khi vào được vườn đào cũng xẩm tối. Khu vườn đào quanh năm rực rỡ, từng cánh hoa hồng đỏ lả tả bay, tạo ra bức tranh hoa thêu gấm. Lọt thỏm giữa khu vườn là căn nhà trúc . Vì là nơi riêng tư của Bạch Vũ tinh quân, Linh Nhạc cũng muốn tự tiện tiến vào. Mấy trăm năm trước khi y và Viêm Hoàng tới đây cũng chỉ ngồi ngoài vườn uống hết chum rượu rồi .

      Viêm Hoàng nhấp ngụm rồi ngước mặt lên nhìn trời, cảm thán: “Muội nhớ quá”.

      Linh Nhạc thở dài: “Lần nào uống xong muội cũng câu này cả”.

      Nàng giận dỗi liếc y cái: “Dù muội còn muội vẫn còn nhớ , vậy mà huynh lớn như thế lại quên là sao chứ?”

      Câu hỏi này biết Viêm Hoàng chất vấn y bao nhiêu lần. Thiên là Thanh Vân sơn chủ cuối cùng, ngoài điều đó ra, y biết thêm gì nữa. Nàng ra sao, hình dáng như thế nào, giọng nhàng ? Y biết. Viêm Kỳ mắng y sao nhớ, Viêm Hoàng bực mình thèm hỏi y thêm gì nữa, ngay cả Thanh Sơn, hộ vệ của Viêm Hoàng cũng trưng ra bộ mặt đen thui nhìn mình. Y nghĩ, nàng được lòng nhiều người như vậy, chắc đó là người con rất đẹp, rất tốt, thanh thuần như đóa Thần chi lục hoa vậy.

      hai ngàn năm rồi, ai cũng bảo tỷ mất, nhưng muội vẫn tin, có ngày tỷ quay trở lại”.

      Viêm Hoàng vừa uống vừa thào. Linh Nhạc vẫn giữ nguyên im lặng, y thể , người phách hồn tẫn tán, vĩnh viễn siêu sinh, làm sao có thể trở về được nữa. Chỉ cần nghĩ tới đó trong lòng y lại như có trăm ngàn mũi tên xuyên thấu, máu chảy đầm đìa, đau đến mức hốc mắt cũng trở nên chua xót.

      Linh Nhạc vội uống hết bát rượu, nuốt luôn cảm giác cay đắng nghẹn ứ trong cổ họng. Y thẫn thờ đưa mắt nhìn quanh. Căn nhà tre chỉ được gian, ô cửa sổ mở ra như người bên trong chưa từng khỏi. Thấp thoáng qua song cửa còn có thể nhìn thấy giá gỗ ngổn ngang những sách, phía đặt chậu hoa , chỉ bông hoa trắng muốt.

      Linh Nhạc vội đứng bật dậy, đạp thẳng cửa nhà tre rồi lao vào trong. Bông hoa trắng cong người tỏa hương nhè , dù chỉ có mình, dù giữa cả rừng đào luôn khoe sắc, ngát hương, nó vẫn lặng mình ở đó, độc, chỉ có quật cường. Mùi hương này, hình như từ rất lâu rồi y vô cùng quen thuộc.

      “Thần chi lục hoa?”. Viêm Hoàng theo y bước vào liền thốt lên. Con bé từng theo Thanh Vân sơn chủ, chắc chắn thể nhìn nhầm.

      Linh Nhạc cố gắng trấn định con tim như muốn lao ra khỏi lồng ngực của mình, hỏi lại: “Muội chắc chắn?”

      “Đương nhiên”. Nàng tới gần bên cạnh, đưa tay phỏng theo đường nét của cành hoa, nhưng dám chạm vào: “Muội nhìn nó suốt trăm năm, ngày nào chờ trở về muội cũng ra vườn ngắm nó, mùi hương này, mùi người , cả đời muội cũng quên được”.

      Linh Nhạc mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào bông hoa như muốn khắc vào tâm khảm, hình ảnh mờ ảo về bóng hình nào đó, ngồi bên khóm hoa, cũng đưa tay phỏng theo từng cánh, như như ra trước mặt. Y nhắm mắt chặt, lúc sau đôi mắt đó mở ra như mang theo quyết tâm kiên định:

      “Ta phải đến Đông Hải chuyến, muội cùng ?”

      Viêm Hoàng ngơ ngác: “Đến Đông Hải làm gì?”

      Ôm chậu Thần chi lục hoa vào lòng, Linh Nhạc vừa vừa : “Tìm người muội muốn”. Cho dù đó chỉ là mộ phần.

      Giữa ranh giới Đông Hải và Nam Hải, gió lốc cuộn xoáy, sóng cao hơn trượng. Dừng đám mây lại cao, tạo vòng kết giới ngăn cản, Linh Nhạc lấy chậu hoa trong tay áo ra, nhìn ngắm hồi vẫn thấy biến chuyển. Y lấy làm lạ: “ phải dùng Thần chi lục hoa đến dẫn đường sao? Có chuyện gì xảy ra đâu?”

      Viêm Hoàng bên cạnh cũng cùng quan sát, đường Linh Nhạc giải thích qua về truyền thuyết của Thần tộc và Vu Thiên Sơn cho nàng nghe. Những điều này chưa từng qua cho nên nàng cũng hiểu gì nhiều. Nhưng nàng biết, ít nhất cũng phải tìm ra cửa kết giới của Vu Thiên Sơn, khi đó Thần Chi lục hoa mới có thể trở thành chìa khóa dẫn đường. Nhưng giữa mây trời sóng nước mù mịt này, đâu mới là kết giới?

      Linh Nhạc nhìn hoa lúc lâu, chau mày : “Nếu chúng ta trở về trước đến tàng thư các tra thêm sách rồi quay trở lại”.

      Viêm Hoàng hừ mũi: “Nếu để người ta nhìn thấy Thần chi lục hoa, muội đố Đế quân cho huynh tìm đấy, khéo lại nhốt vào băng vực vài trăm nữa chừng”.

      Y cũng hiểu tính Thiên mẫu và Đế quân, hai người đó hề muốn y dính dáng gì đến hai từ Thần tộc, ngay cả sáo Vô Ưu cũng nhiều lần muốn đoạt , nhưng rồi lại nghĩ đến việc tu luyện của y cho nên mới tạm quên ý định này.

      Sáo Vô Ưu là di vật của Thiên quân trước đó, cây sáo từng đánh bại trăm ngàn ma, cùng với quạt Xích cơ chính là chi bảo của người Thần tộc.

      Sáo Vô Ưu?

      Linh Nhạc bừng tỉnh, nếu sáo Vô Ưu kết hợp với Lục chi thần hoa, liệu có thể thức tỉnh kết giới ?

      Y đưa chậu Lục chi thần hoa cho Viêm Hoàng cầm, trong lòng bàn tay vụt ra sáo Vô Ưu, Linh Nhạc đưa lên miệng thổi, khúc sáo y quen thuộc nhất, khúc Vô Ưu.

      Thiên địch hằng năm, y vẫn thổi khúc Vô Ưu cho Phượng Minh nhảy múa, nhưng y biết, đó phải là người múa Vô Ưu vũ đẹp nhất. Mấy ngàn năm nay Phượng Minh và đại ca Thiên Kì vẫn vậy, tổ chức hôn lễ, cũng chia tay, cứ duy trì như thế khiến ít người dòm ngó. Thiên mẫu cũng cực kì đau đầu vì điều này, y hiểu , phải Thiên Kì thích Phượng Minh lắm cơ mà.

      Tiếng sáo Vô Ưu vang lên, từ từ mướt mát, thanh như nước, xoa dịu thế gian. Mơ hồ lên trong kí ức, có người con tung người giữa ngàn vạn đóa hoa, ràng gần trong gang tấc, lại giống như xa thiên sơn vạn thủy, người con đó mặc y phục màu trắng, mơ hồ như thể chỉ khắc sau bay lên chín tầng mây, mãi tìm thấy. Dường như Linh Nhạc phải thổi khúc Vô Ưu để đánh thức Lục chi thần hoa nữa, y nhập mình vào trong khúc sáo miên man, lạc giữa khu vườn , đắm mình trong cơn mưa hoa phiêu tán đầy sân trong tiềm thức. Ngọt ngào mà đau đớn, cảm xúc dằn xé tim y hai ngàn năm qua, khó chịu đến mức y cách nào chịu nổi. Giọt nước mắt bất giác thấm ra từ khóe mắt, rơi xuống hòa vào tiếng Vô Ưu.

      “Linh Nhạc…. hoa…. hoa”.

      Ống tay áo bị ai đó kéo làm y giật mình định thần lại, nhìn Viêm Hoàng ngỡ ngàng run run chỉ về phía trước, Linh Nhạc ngước mắt theo hướng đó. Bất ngờ thấy bông hoa trắng lơ lửng thoát ra khỏi kết giới nơi đám mây, bay là đà mặt nước Đông Hải. Xung quanh nó được bao phủ vùng ánh sáng lấp lánh bạc, tạo thành quả cầu rực lửa vô cùng chói mắt.

      Sau khắc sững sờ, Linh Nhạc vội điều khiển đám mây theo Lục chi thần hoa, hai người bay tà tà giữa sóng lớn dữ dội, bọt nước bắn tan ngoài màng kết giới, được hơn hai trượng, vùng ánh sáng bên ngoài đóa hoa càng lúc càng sáng hơn, giữa trời rầm tiếng như sấm nổ. Linh Nhạc hốt hoảng đưa tay tăng cường kết giới, nhất quyết đưa đám mây bay xa nơi đó.

      Hai người chăm chú nhìn động tĩnh, cảm giác lo lắng sợ hãi trước nay chưa từng có. Y biết mình sợ điều gì nữa, sợ những thứ mình mong chờ phải là , hay sợ cảm giác đau đớn ngày hôm đó lại tái thêm lần nữa, sợ những dày vò khó chịu hai ngàn năm nay cách nào vơi . Nơi đóa hoa đứng, sóng nước đột ngột dâng cao hơi cả trượng, khối đất từ từ rẽ nước nhô lên.

      “Vu…. Thiên Sơn?”

      Viêm Hoàng thào, chỉ hơn nửa sau, hòn đảo hoàn toàn thoát mình khỏi biển, non xanh nước biếc mây trời, cảnh sắc ở đó khác hẳn với trời u gió bão giữa Đông Hải hay Nam Hải, nó có mặt trời riêng nghiêng mình tỏa sáng, có chim chóc mây bay, tất cả được bao phủ trong màng sáng trắng của kết giới. Linh Nhạc trợn tròn mắt há hốc mồm, thực là đỉnh cao của kết giới mà trước nay chưa lần y được thấy.

      Lục Chi thần hoa chạm vào hòn đảo rồi dần dần biến mất, từ đó xuất cánh cửa lớn được bao phủ bởi rêu phong và cỏ dại, từng bậc cầu thang bằng mây từ từ kết thành từ cửa đến đám mây hai người đứng. Cánh cửa từ từ mở ra, cánh đồng cỏ màu xanh ngút ngàn ra trước mắt, những đóa hoa trắng đung đưa từng khóm, có mấy con nai nghiêng đầu nhìn sang đây rồi lại quay người ăn cỏ.

      Linh Nhạc gắng khống chế nhịp tim như muốn văng ra khỏi ngực, kéo tay Viêm Hoàng bên cạnh.

      “Muội ở lại, để ta vào xem sao”.

      , muội muốn cùng, muội cảm giác được ở đó, muội phải ”.

      Viêm Hoàng thoát khỏi kết giới bước thẳng lên bậc thang phía trước, Linh Nhạc còn cách nào đành theo, nắm chặt lấy hai tay run rẩy, bước vào Vu Thiên Sơn.

      Nếu là mộ phần của người Thần tộc, biết nó được sắp xếp ở đâu, hòn đảo này lớn như vậy, nếu hai người chia nhau ra tìm biết khi nào mới thấy. Trong lúc Linh Nhạc còn suy tính, biết Viêm Hoàng chạy đâu mất rồi, đột nhiên tiếng cười trong trẻo của trẻ con từ xa vang vọng tới.

      Có người?

      Y vội vàng chạy sang, đôi chân run run chéo vào nhau suýt ngã. Chạy vòng sang cây cổ thụ lớn hơn mười người ôm nổi, Linh Nhạc giật mình sững lại trước cảnh tượng trước mắt.

      thôn làng bé giữa hòn đảo, mấy chục căn nhà tranh yên lặng nép vào nhau, những mái nhà còn có làn khói bay lên từ bếp núc. Trong sân còn có vài người phụ nữ cùng nhau dệt vải, trẻ con chơi đùa phía trước. Linh Nhạc lững thững bước vào thôn, có người ngước lên nhìn y, mỉm cười rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, cứ thế, hai người dọc đến cuối thôn.

      Phía cuối con đường là căn nhà gác lớn hơn những ngôi nhà kia, như là nơi trung tâm của làng. nam tử tuấn tú phiêu dật ngồi bên ghế trúc, trong tay là cây sáo bằng ngọc trúc. Tiên phục áo dài, tóc dài chấm đất, giữa trán có nốt chu sa đỏ tươi như máu. Sắc mặt trầm ngâm điềm tĩnh, ánh mắt hơi nhíu lại, khẽ thở dài trách móc câu: “ Tiểu , được làm loạn!”

      Linh Nhạc ngơ ngác nhìn bé con từ xa lao vào lòng nam tử đó, váy trắng mềm mại, tóc bối thành hai nhúm hai bên, cười vui vẻ: “Sư phụ, Nhi múa có đẹp ? Bạch Vũ ca ca, phụ quân cũng đều cười Nhi, ai khen Nhi.”

      Sắc mặt Linh Nhạc càng trở nên tái nhợt, tay y đỡ lấy ngực, như cố nén cảm giác đau đến tận tâm can, cơ thể chao đảo. Nước mắt trào ra như vỡ đê, y cũng định lau , chỉ nhìn bé đó chớp mắt, sợ rằng chỉ lần chớp mắt thôi, nàng cũng biến mất theo mây gió. Cảm giác như những trống rỗng đau đớn mấy ngàn năm qua, giờ được lấp đầy, kí ức ùa về trong phút chốc, mơ hồ mà rệt, cuối cùng y cũng tìm thấy điều quan trọng nhất.

      Nam tử kia từ từ đứng dậy, khẽ cười với Linh Nhạc: “Đồ đệ, ta và Nhi chờ con lâu rồi”.

      Nghe y Linh Nhạc thoáng sững sờ. bé Thiên cũng nhìn theo hướng sư phụ, bước chân tự chủ về phía y, đôi mắt tròn xoe trong veo nhìn như thắc mắc. lát sau, nàng lại chúm chím môi đưa tay kéo lấy tay áo Linh Nhạc.

      “Tiểu ca ca, sao huynh khóc?”

      Linh Nhạc run rẩy khuỵ gối xuống nhìn nàng, bàn tay tròn trịa lau giọt nước mắt mặt y, xoa xoa mấy cái rồi lại cười : “Ca Ca xinh đẹp như vậy, sau này huynh cưới Nhi được ? Được huynh?”

      Tay áo y bị kéo qua kéo lại, Linh Nhạc kìm nén từng tiếng nức nở, cố gắng thào: “Được…… Linh Nhạc cưới ”.
      B.CatChris thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Phiên ngoại 2
      Linh Nhạc trở về sau lần săn cùng sư phụ, vừa thu dọn chiến lợi phẩm xong, Viêm Hoàng từ đâu hốt hoảng chạy tới: “Linh Nhạc, lúc huynh dùng Hướng Sinh cảnh Bạch Vũ ca ca mang tới để nhớ lại kí ức kiếp trước rồi. Hoàng Nhi cản được, giờ biết tỷ ấy đâu rồi nữa”.
      Linh Nhạc ngỡ ngàng, nàng lấy lại kí ức kiếp trước rồi? chỉ lần Thiên đề nghị với y muốn nhớ lại ngày tháng đó, nàng muốn bất công với y, muốn chỉ có y có được kí ức ngày đó của hai người. Linh Nhạc lại hề muốn.
      phải y ích kỉ, chỉ là muốn nàng nhớ lại đời đời kiếp kiếp đau khổ luân hồi kia, mà quan trọng hơn, y muốn nàng nhớ được tình cảm năm trăm năm giành cho người đó. phần nào đó trong lòng y sợ hãi, năm trăm năm bên bờ Vong Xuyên, năm trăm năm thương người tận xương tận tủy, có dễ quên ?
      Nếu nàng hỏi y về Diễn Kỳ, y phải trả lời sao. Diễn Kỳ kế thừa ngôi vị, chủ quản tiếp nhận Thiên giới, nhưng vẫn đặt hòn đá màu đỏ đó bên người, hòn đá nàng khắc tên y. kết hôn với Phượng Minh, tình ý với bất kì người nào khác, chỉ có nàng trong tim.
      Nếu nàng biết điều đó, liệu nàng có bỏ qua tất cả, quay về bên huynh ấy ?
      Linh Nhạc dám chắc, y sợ, lại càng dám đối mặt. Nhưng giờ… nàng nhớ lại rồi đó thôi.
      Chạy vội đến tất cả những nơi hai người từng đến, vẫn tìm thấy bóng dáng Thiên , Linh Nhạc đưa tay đè lấy trái tim đập loạn, nàng ấy thể, trong lúc y ở đây, chưa lời chia tay, cứ thế bỏ chứ?
      Trước kia cũng có lần như thế, y vui vẻ mua hỉ phục, nến đỏ chữ hồng, về đến nhà chờ nàng ra đón, nhưng đổi lại chỉ là căn nhà tranh vắng tanh. Y chạy thục mạng tìm nàng, la hét, van nài, chạy khắp trấn thành, lại nghĩ có khi nào nàng đùa y, trốn trong rừng sau nhà , thế là lại tìm kiếm trong rừng trúc.
      Y tìm nàng vài năm, rồi mới nghe tin nàng lên Thiên giới. Dù y biết ngày ấy nàng bất đắc dĩ, nhưng cảm giác hôm đó như khắc sâu vào tâm khảm, nỗi bất lực đến cùng cực giờ lại tái thêm lần nữa.
      Lúc Linh Nhạc tìm thấy Thiên , nàng ngồi tĩnh lặng hòn đá , xung quanh là hàng trăm hàng ngàn bông Thần chi lục hoa trắng muốt, phiêu lãng theo làn gió. Nàng cứ lẳng lặng ngồi đó, cánh tay đưa ra mơn trớn cánh hoa, đôi mắt nhìn về chân trời vô định.
      Đột nhiên Linh Nhạc lại đủ can đảm bước qua, y sợ đối mặt với câu trả lời của nàng, với ánh mắt đau lòng áy náy của nàng. Hôm nay chỉ cách ngày họ thành thân năm ngày nữa.
      Như cảm giác được có người nhìn mình, Thiên giật mình ngẩng đầu lên, nhìn Linh Nhạc áo quần chật vật, mái tóc hỗn loạn. Mắt y lên vẻ hoang mang mà nàng chưa từng nhìn thấy.
      Thiên vội đứng dậy, bước qua nắm lấy tay y, khẽ gọi: “Linh Nhạc”.
      Phải gọi mấy lần, Linh Nhạc mới bừng tỉnh lại, nhìn nữ tử trước mặt lo lắng cho mình, y khàn giọng : “ …. sư tỷ…”.
      Thiên bật cười, buông tay y ra vờ giận dỗi: “Huynh gọi ai là sư tỷ, ràng ta chỉ mới hai ngàn tuổi, trong khi huynh năm ngàn tuổi rồi đấy”. Nàng liếc mắt nhìn y cái: “Hay là y muốn cưới ta nữa, nên mới gọi thế?”
      Linh Nhạc vội lắc đầu, cuống quýt ôm chặt lấy nàng, dám để nàng : “ có, ta muốn cưới nàng, ta… ta… “. Y ngập ngừng lúc mới tiếp: “Ta chỉ sợ là nàng cần ta nữa?”
      Thiên bực mình muốn quay lại nhìn người y, nhưng y ôm chặt cứng, đầu vùi vào hõm cổ nàng, cứ bướng bỉnh như đứa trẻ, nàng thở dài: “Ai bảo huynh ta muốn?”
      “Nghe … nàng nhớ lại kí ức kiếp trước rồi?”
      Cuối cùng cũng phải đối mặt, vậy y muốn đánh đổi tất cả lần, giữ nàng ở lại.
      Thiên khẽ thở dài hơi, rồi đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt người kia. Nàng tìm về kí ức, chẳng qua chỉ là muốn biết trước kia mình và y như thế nào, nàng cũng lo lắng, có khi nào người y , phải nàng của bây giờ, mà là Thiên với tính cách nào đó của ngày trước.
      Bởi vậy dù phụ quân và sư phụ hết lời ngăn cản, nàng vẫn muốn tìm về.
      Đời đời kiếp kiếp chỉ trong nháy mắt, tự nhiên lại thấy lòng buồn miên man. Hóa ra, nàng từng đau lòng khốn khổ đến thế, từng thương người hết lòng đến vậy. Hóa ra, Linh Nhạc chờ nàng, tìm nàng lâu là thế.
      Thiên khẽ nhoẻn miệng cười, kí ức đó cũng như bản nhạc lạ vụt qua, buồn trong lòng lúc rồi biến mất. Nàng sống trong thương che chở của phụ quân và sư phụ đủ lâu, có Linh Nhạc bầu bạn suốt ngàn năm qua, cũng đủ quên đau buồn tiền kiếp. Có lẽ với nàng, giờ điều đó còn quan trọng nữa. Người kia, cũng buông tay từ rất lâu trước đó rồi.
      Nàng hỏi Bạch Vũ ca ca về y, ca ca cũng hỏi nàng có thương cảm tiếc nuối cho Diễn Kỳ ? Nàng mỉm cười lắc đầu. tiếc nuối. Tất cả tình cảm kiếp trước nàng dành cho người, từ khi nồng nhiệt đến khi nguội lạnh, làm tất cả cho người mình thương nhất. Còn kiếp này, kiếp sống với đầy ắp tiếng cười vui vẻ, tình cảm này chỉ có thể trao cho người nữa mà thôi. Đâu còn lòng dạ để lo cho người khác.
      An ủi người nào đó cảm thấy bất an cũng khó khăn lắm đấy. Nàng từ từ xoay người lại, kiễng mũi chân đặt nụ hôn lên môi y: “Linh Nhạc, đời này kiếp này, chỉ có chàng thôi”.
      B.CatChris thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Phiên ngoại 3
      Nhiều năm sau, khi quả trứng của Thiên và Linh Nhạc đợi chờ suốt năm trăm năm nở, hai người mới hốt hoảng ôm trứng đến gặp Thanh Vân sơn chủ. Sư phụ ngó nghiêng nửa ngày rồi cầm trứng lên cười ha hả:

      “Đúng là con nhà tông, giống lông cũng giống cánh mà”.

      Linh Nhạc lơ mơ hỏi lại: “Sư phụ, người nhìn ra được điều gì sao?”

      Sư phụ đưa trứng lại cho Thiên , cười : “Ngày xưa phải con cũng mãi năm trăm năm mới chịu chui ra đó sao? Duyên số đến ắt nở thôi, hai con phải lo.”

      Linh Nhạc mơ mơ màng màng cả ngày cũng hiểu được cái gì mới gọi là duyên số, hai tay chống cằm nhìn trứng vỏ dày cứng cáp chút dấu hiệu nứt gãy kia, nhìn đến hoa mày chóng mặt vẫn chịu ngừng. Thiên bưng cơm nước vào nhà, nhìn thấy phu quân mình như vậy phì cười. Linh Nhạc gần bốn ngàn năm tuổi rồi, dường như thời gian để lại dấu vết nào tâm hồn người đó, lúc nào cũng khiến nàng có cảm giác mình nuôi đứa con lớn trong nhà.

      Ngày trước khi hai người thành hôn, nàng quyết định lấy lại trí nhớ kiếp trước. Bởi vì nàng muốn để y phải chờ đợi mình thêm nữa, người nàng, tin nàng, đợi nàng mấy ngàn năm qua, những kí ức đó có thể khiến nàng đau khổ, nhưng mà, nàng sẵn sàng chấp nhận, vì y. Nàng muốn trân trọng tất cả, những gì hai người từng trải qua, kiếp trước và cả kiếp này.

      Hóa ra, những câu chuyện trước kia, về từng vòng luân hồi khổ sở, những uất ức nơi thiên giới hay về Diễn Kỳ còn lay động nàng được nữa, như cơn ác mộng qua, có chút tiếc nuối, đau lòng, nhưng chỉ mơ hồ thoáng. Có lẽ nàng buông tha hết thảy, bắt đầu cuộc sống mới yên ổn tại Vu Thiên Sơn.

      Vu Thiên Sơn là vùng đất thiên địa, nằm trong thiên giới, cũng chẳng thuộc ma tộc. Từ rất lâu trước kia, Đế quân và thượng thần từng là người Thiên tộc tạo ra kết giới vững bền nhất, vùi Vu Thiên Sơn xuống đáy biển Đông. Ban đầu Đế quân định lấy nơi này làm nơi an táng yên bình cho người trong tộc, nhưng đến hôm người xem mệnh từ sao, biết được hai ngàn năm nữa, người Thiên tộc cuối cùng chết , khi đó người mới quyết định sử dụng Vu Thiên Sơn vì mục đích khác.

      Từ khi đó, mỗi khi có người con Thiên tộc ra đời, nó được đưa đến Thanh Vân sơn để sư phụ cầu phúc xem số mệnh, đồng thời cũng tạo ra phân thân thần hồn, mang đến lưu giữ tại nơi này. Khi tinh hồn của họ chết , phần phân thân này bắt đầu kiếp sống mới nằm trong thiên địa, mang kí ức trước kia, có cơ thể của tiên nhân, cứ thế bình an sống cuộc đời người phàm thế. Chỉ khác điều duy nhất, người Thiên tộc vốn trường sinh.

      Ngôi làng Vu Thiên Sơn bắt đầu như thế, tồn tại ngàn năm, dưới bảo hộ của hai vị thượng thần, trong đó có người là Bạch Vũ tinh quân. Thượng thần vốn ít khi qua lại với người Thiên giới, nhưng phải là có dịp. Chẳng qua ở đó còn ai khiến Bạch Vũ phải để tâm. Cách đây lâu, Bạch Vũ từng xuất trong đám cưới của Thiên , chỉ lát rồi biến mất.

      Thiên thở dài nhớ lại, tự nhiên trong đầu lại nảy ra suy nghĩ. Hay là vì mình và Linh Nhạc vốn “khác loài”, cho nên con của hai người mới dị thường như thế. Có khi nào sinh ra quái vật hay chứ?

      Càng nghĩ càng hoảng, nàng vội vàng kéo Linh Nhạc lại, hỏi dồn: “Trước kia vì sao chàng lại chịu nở, mà đến năm trăm năm mới nở thế?”

      Linh Nhạc nhíu mày ngẫm nghĩ: “Chuyện lúc đó ta cũng nhớ nhiều, chỉ nhớ ngày mới sinh có rất nhiều người đến chúc phúc, gì mà tương lai phải làm rạng danh tổ tiên, tự nhiên lại thấy áp lực bên ngoài lớn quá, nên cũng muốn chui ra. Sau này….”. Y thoáng nhìn về phía nàng, đỏ mặt tiếp: “Sau này, có nàng đến chuyện cùng ta, rồi ngày nàng lại đến nữa, cho nên ta mới muốn ra ngoài tìm nàng”.

      Có chết y cũng muốn thừa nhận mình sớm. Nào có ai thích người ta ngay từ khi còn trong trứng chứ. Linh Nhạc thấy Thiên còn tập trung suy nghĩ, dường như để ý đến tình tiết vừa rồi, mới nhõm chút. Đưa hai tay ôm lấy nàng vào lòng, đầu tựa vào hõm vai nàng, trấn an:

      “Đừng lo quá, ta cũng nghĩ thông rồi, có lẽ nó cũng giống ta, đến lúc nào muốn chui ra thôi”.

      Thiên uất ức hỏi: “Liệu có phải vì chàng là tiên mà thiếp lại là người phàm ? Cho nên con mới bình thường?”

      Linh Nhạc gõ lên đầu nàng cái, nàng dám con y bình thường à.

      “Nàng có thần hồn, cũng là tiên thôi, chẳng qua chỉ là có pháp lực, mà ta ở nơi này, từ lâu cũng còn pháp lực nữa rồi”. Cho nên vấn đề phải ở đó.

      “Hay là vì chúng ta chuyện với con ít quá?”

      “Chúng ta còn ít sao, năm trăm năm qua có ngày nào ta vài canh giờ với nó chứ?”

      Thấy Thiên cứ suy nghĩ miên man, Linh Nhạc đành kéo nàng ra ngoài, du sơn ngoạn thủy cho khuây khỏa.

      Hai người vừa , bóng người lấp ló chui tọt vào phòng, phấn khích ôm lấy quả trứng nhảy vòng.

      “Ôi đáng chết được, chỉ tại Linh Nhạc ôm trứng mãi, cho Hoàng Nhi chơi, bây giờ phải chơi cho chán mới thôi”. Viêm Hoàng cho trứng vào tay áo, thoắt cái chạy , chút để ý, quả trứng màu trắng tưởng như hòn đá vô tri, từng hồi run .
      B.CatChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :