1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lương Tiên Khó Cầu - Nguyệt Lạc Tử San

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 41

      Thiên đưa Linh Nhạc trở về Thiên cung, nàng cũng biết tại sao mình lại làm như thế, vì sao theo Viêm Kỳ trở về Phân Hà, có lẽ là bởi vì Linh Nhạc tại hôn mê, nàng thể nào an tâm. Mà cũng có lẽ vì bản thân có tư cách cùng Viêm Kỳ và U Nhu trở về.



      Nhìn Linh Nhạc hôn mê gường, nàng đột nhiên lại thấy mờ mịt, con đường phía trước dường như chỉ là mảnh u ám. Cho dù thời gian còn nhiều, nàng cũng biết nên thế nào. Vốn nghĩ rằng độc mình, ngờ lại liên lụy nhiều người đến thế.



      Nàng nên làm gì bây giờ? Sư phụ, phụ quân, cho Nhi biết, rốt cuộc con nên làm gì đây?



      “Thiên …” Diễn Kỳ mở miệng, nhưng biết nên gì với nàng, lời sắp ra khỏi miệng lại chỉ giọng an ủi, “Đừng lo lắng, lát nữa nó tỉnh thôi, ta sắp xếp người đưa quay về Phân Hà rồi.”



      Lúc này Thiên mới chậm rãi đứng lên, ngoái nhìn người giường cái rồi xoay người ra ngoài.

      “Chờ chút.” Diễn Kỳ kéo tay nàng lại, trong mắt có thứ tâm tình phức tạp ngay cả bản thân y cũng thể hiểu.

      “Thái tử điện hạ, còn có gì căn dặn sao?”



      Diễn Kỳ sửng sốt, tiếng thái tử điện hạ này càng khiến y khó chịu và chua xót hơn nhiều lần trước kia, đáy lòng đột nhiên ra bóng hình nàng nhảy múa bên Dao Trì, tay bất giác run : “Trả lời ta chuyện, ngàn năm trước, tại Dao trì tiên hội, có phải nàng… múa Vô Ưu khúc ?.”



      Thiên từ từ quay đầu, nhìn ánh mắt phức tạp của y, lại nhìn về phía bàn tay nắm tay nàng, đột nhiên có chút nghi hoặc, y lo lắng sao? Lo lắng cái gì?



      “Những chuyện này quan trọng sao?” Nàng nhịn được hỏi, trong lòng cũng đoán ra được bảy tám phần.



      “Rất quan trọng!” Y trả lời đầy nghiêm túc, từng câu từng chữ.



      Nàng khẽ bật cười, thanh chứa vẻ quạnh hiu: “Trong lòng Thái tử điện hạ ràng nhất, cần gì phải hỏi ta?”



      Tay y run lên, bất giác buông tay, quả thực, y ràng, trong đáy lần lừ thành hôn cùng Phượng Minh. Chỉ là y muốn thừa nhận thôi, y tin nghìn năm trước, bị sụp đổ trong chớp mắt.



      Là nàng… Trước giờ vẫn là nàng.



      Nàng trước đây sớm với y…



      “Diễn Kỳ ca ca, ta cũng có thể múa Vô Ưu khúc, đó!”



      “Diễn Kỳ ca ca, Dao Trì tiên hội, lần nào ta cũng đều . Trước đây phụ quân cho ta , ta vẫn .”



      “Diễn Kỳ ca ca, ta múa còn đẹp hơn Phượng Minh tỷ tỷ nữa, huynh xem ta múa lần có được .”



      “Diễn Kỳ ca ca, huynh tin ta…”



      Đáng tiếc, trước giờ y chưa từng tin. lần cũng , y cho rằng điều kia mới là , là y tự tay, vứt bỏ nàng.



      “Diễn Kỳ?” Phượng Minh kéo người đứng ngẩn ngơ giữa điện.



      Diễn Kỳ lúc này mới xoay người lại, biết mình đứng bao lâu, biết Phượng Minh đến từ lúc nào, y chỉ thấy lòng mình rất loạn.



      “Sao chàng lại đứng mình ở đây? Linh Nhạc sao vậy?” Nàng nhìn về hướng bóng người nằm giường.



      Diễn Kỳ trả lời, chỉ là ngây ngẩn nhìn nàng, trong đầu hỗn loạn.



      Ngàn năm trước, y chỉ nhớ điệu múa kia, cho nên ở trong hậu viện, thấy Phượng Minh múa điệu múa đó, y vội khẳng định là nàng. Lại quên rằng, nàng múa lúc đó rất ngây ngô, ràng là mới học, nào có linh hoạt tự nhiên như người bên Dao Trì ngày ấy.



      Sai bước, lại thêm bước bước sai, nhưng người bị thương tổn lại luôn là người con đó, nhớ lại, Thiên năm đó phạm sai lầm, tám chín phần mười đều là bởi vì y cả. Tất cả đều do y nhận nhầm người mà ra, thế nhưng Phượng Minh…

      Mấy trăm năm ở chung, tình cảm này chẳng lẽ lại là giả sao? , thể.

      “Diễn Kỳ ca ca?” Phượng Minh nghi hoặc hỏi.

      Dường như y thấy được, năm trăm năm trước, bóng hình kia vẫn ám ảnh lấy y, luôn cười chạy về phía y. Nhất thời y biết làm sao, biết, y thực biết làm thế nào mới tốt?



      “Diễn Kỳ? Diễn Kỳ?”



      “Phượng Minh…” lúc lâu, y mới tìm thấy thanh của mình, trầm trọng, “Hôn kỳ của chúng ta… vẫn là nên để thời gian nữa !”



      Dứt lời, người phía sau cứng đờ tại chỗ, sắc mặt tái nhợt như tuyết.







      Lần thứ hai thấy Phượng Minh, mặc dù trong dự liệu của nàng, nhưng thần sắc của nàng ta Thiên lại ngờ tới. Sắc mặt nàng tái nhợt, tìm thấy chút hồng hào, nàng cắn môi dưới, ở đó có vết mờ, như dấu ấn được cắn rất lâu.



      “Thiên …” Nàng ta cười với Thiên , nụ cười rơi vào đáy mắt, chua xót: “Có thể chuyện với ta chứ?”



      Thiên đứng tại chỗ lúc lâu, mới quay đầu lại mời Thiên quan theo nàng chờ lúc, rồi theo nàng ấy . Thiên quan thấy là Phượng Minh tới cản đường, tất nhiên cũng dám gì, đành đứng đợi tại chỗ.



      Phượng Minh đưa nàng tới cây đại thụ.



      lên thiên giới nhiều ngày như vậy, vậy mà chưa cơ hội chuyện với .” Phượng Minh vuốt lên thân cây khô kia, khẽ , mày nhăn lại càng thêm sâu, “Còn nhớ cây này chứ, khi còn bé, thường đưa ta tới đây trèo.”



      Thiên ngẩng đầu, đó là gốc cây bồ đề, rất cao lớn, khi còn bé nàng vẫn thường chơi đùa ở đây, và cả nàng ấy nữa. Khi đó, chưa có Linh Nhạc, có Viêm Kỳ, càng có Diễn Kỳ. Nàng là nàng, lúc có Bạch Vũ ca ca luôn chơi mình.

      Là từ khi nào, nàng bắt đầu hận nàng ta thấu xương?



      “Từ rất ngang bướng, quyết định làm gì làm đến cùng.” Nàng chậm rãi , như nghĩ đến chuyện gì rất buồn cười, “Khi đó đối với ta đặc biệt tốt, có gì tốt, đều len lén vội mang tới cho ta, còn đưa ta quậy phá ca ca của …”



      “Đó đều là chuyện qua.” Thiên trả lời, những gì qua, chỉ có thể là quá khứ. Từ khi Diễn Kỳ xuất hiên, các nàng định trước thể quay lại quá khứ nữa rồi.



      Ánh mắt nàng hơi trầm xuống, cắn chặt môi dưới, hồi lâu mới , “… trách ta sao?”



      Thiên bất ngờ ngẩng đầu, dường như rất khó hiểu nàng ta tại sao lại hỏi như vậy.



      “Trách tỷ cái gì?”



      Nàng do dự hồi lâu mới , “Thực ra Diễn Kỳ đối xử với ta giống người khác, là vì ngàn năm trước chàng nhìn thấy Vô ưu khúc ở Dao Trì tiên hội, chàng vẫn cho rằng người đó là ta.” Nàng ta ngẩng đầu nhìn Thiên cái, mới tiếp tục , “Gần đây ta mới biết được… Tuy biết rằng chàng nhận lầm người, nhưng ta… có phải trách ta với Diễn Kỳ ca ca, năm đó người múa tại Dao Trì hội là ? Trách ta…” Nàng cúi đầu, tiếng càng lúc càng , “….. với chàng, Vô ưu khúc của ta thực ra là do dạy.”



      “Trách tỷ có tác dụng sao?” Thiên khẽ cười tiếng, nhìn thẳng vào đáy mắt của Phượng Minh. ngờ, đáy lòng cũng chết lặng rồi, có khổ sở, lại biết thương. Nàng thậm chí nghĩ như vậy cũng có gì tốt.



      Kỳ thực ngàn năm trước, nàng vẫn luôn thắc mắc, vì sao Diễn Kỳ độc lại đối với Phượng Minh rất đặc biệt. Cho đến khi phát ra mỗi khi y nhìn thấy Phượng Minh nhảy múa, trong mắt đều lóe lên thứ ánh sáng khác thường, nàng vẫn cho rằng, bởi vì y thích múa, cho nên nàng mới cố gắng muốn nhảy múa đẹp, nhưng trước giờ chưa từng có cơ hội để y nhìn thấy.



      Hôm nay nghe những lời Phượng Minh vừa , cũng khác mấy so với những gì nàng đoán. Chỉ là đối với nàng bây giờ, còn quan trọng nữa rồi.



      thể phủ nhận, nàng từng oán nàng ấy, oán nàng mỗi khi ở nhảy múa trước mặt Diễn Kỳ, chưa bao giờ nhắc đến nàng, trách nàng ấy để ý tình nghĩa tỷ muội, biết rằng nàng thích Diễn Kỳ, lại giả như biết. Nhưng cũng chỉ là từng mà thôi, “ tại tỷ và Diễn Kỳ dù như thế nào, cũng chẳng quan hệ tới ta.”



      …” Trong đáy mắt nàng tràn đầy khiếp sợ, nhìn Thiên khắp lượt mới chậm rãi , “ thực hết hy vọng với chàng rồi sao?”



      Thiên muốn giải thích, lướt qua nàng ấy về hướng Thiên môn.



      “Thiên !” Nàng ta lại vội vàng nắm lấy tay Thiên , lòng bàn tay nắm chặt, do dự chút, mới , “ cho chàng biết chưa?”



      Thiên kinh ngạc quay đầu lại.



      Sắc mặt của Phượng Minh lại càng thêm xấu xí, cúi đầu rì rầm , “Ta muốn … năm đó… chân tướng ta bị thương.”



      Thiên sửng sốt, chậm rãi xoay người lại, nhìn vào mắt nàng ta, nàng ta lại vô tình hay cố ý quay mặt , giống như dám nhìn thẳng vào mắt nàng.



      Nguyên nhân… Lẽ nào…



      Nàng đột nhiên cũng rất muốn cười, cũng bật cười , hóa ra… Hóa ra đây là nguyên nhân sau khi nàng lên thiên giới y vẫn hận nàng thấu xương?



      “Chân tướng? Cái gì là chân tướng?” Nàng gằn từng tiếng, “Chân tướng năm đó ngươi mượn Xích Cơ của ta sao? Bởi vì ngươi cưỡng ép bản thân dùng bản mạng thần khí của ta, cho nên mới dẫn đến thần khí phản phệ, bởi vậy thiếu chút nữa hồn phi phách? Mà Diễn Kỳ lại cho rằng là ta ra tay sao?”



      “Ta… Ta phải cố ý.” Nàng ta vội vàng biện giải, chợt lui ra phía sau bước, “Ta biết Xích Cơ là bản mạng thần khí của , ta ngờ phản phệ, ta chỉ là muốn múa tốt, ta chỉ là muốn cho chàng biết.”



      “Cho nên ngươi mới phủ nhận, thừa nhận, càng hề giải thích, cũng định năm trăm năm sau làm lại như vậy?” Chân tướng tới quá đột nhiên, quá mức buồn cười, nhìn Phượng Minh trước mắt đầu cúi thấp, trả lời, nàng đột nhiên cảm thấy tâm mệt mỏi thở nổi.



      “Phượng Minh… Ta từng rất hổ thẹn, chuyện năm đó tuy rằng phải ta làm, nhưng cũng là do ta mà ra. Xích cơ là vũ khí của ta, ta từng cho rằng, là bởi vì ta cho ngươi thần khí phản phệ, nên mới hại ngươi bị thương. Có lẽ là… Là bởi vì ngươi thực bị nó gây thương tích, thiếu chút nữa mất thần cách.”



      Cho nên, dù là bị phạt, dù là xông vào giới, dù là bị loại bỏ tiên cốt đuổi vào thế gian, nàng mình đơn độc cũng chưa từng oán hận, chỉ có mình nàng.



      Nàng thậm chí tưởng rằng, có lẽ có ngày, Phượng Minh tỉnh lại, vì nàng giải thích, có thể với mọi người, mặc dù xông vào giới là nàng đúng, nhưng ra nàng hề làm nàng ấy bị thương. Chỉ cần nàng ấy , như vậy sau khi nàng trở về có thể thực xin lỗi nàng ấy.
      Chris thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 42

      Thế nhưng nàng bây giờ mới biết, hóa ra nàng ta chưa từng vì nàng mà giải thích câu.



      Hóa ra… tất cả mọi người đều cho rằng năm đó là do nàng hại nàng ta.



      Hít sâu hơi, nàng bước nhanh, giờ nơi này, nàng muốn ở lại dù chỉ khắc.

      “Thiên !” Phía sau vang tới tiếng gọi của Phượng Minh.



      Nàng dừng lại, gằn từng câu từng chữ, “Yên tâm, chuyện của ngươi và hôm nay, đều đáng để ta quan tâm dù là chút”.



      xong, nàng cũng quan tâm nàng ta tâm tình thế nào, xoay người nhanh. Nàng chỉ muốn sớm rời khỏi nơi ác tâm này mà thôi.





      Ý chỉ của Thiên đế cuối cùng cũng hạ xuống. Tứ hôn U Nhu với Hoàng Xuy Minh, mười ngày sau thành hôn. Thiên sau khi từ Thiên Cung trở về, sáu, bảy ngày nhìn thấy U Nhu và Viêm Kỳ, nhưng hai người họ nhất định ở chung với nhau.



      Lần thứ hai nhìn thấy Viêm Kỳ là ở trong hậu viện, y dường như chỉ là vội vã trở về chuyến, lướt qua Thiên , giống như nhìn thấy nàng, trở về cầm thứ gì đó, rồi lại vội càng rời . Nàng gọi y tiếng, y mới dừng lại, nhìn nàng cái. Đôi mắt tâm tình, giống như hổ thẹn, giống như quấn quýt, càng nhiều hơn chính là thống khổ.



      Nàng bị ánh mắt này làm cho giật mình, nhất thời cũng biết nên gì với y.



      “Có cách nào ?” cuối cùng nàng cũng chỉ có thể câu này.

      Mày y nhíu chặt, khuôn mặt thần thái rạng rỡ trước đây, lúc này lại chán chường ra hình dáng, trầm ngâm hồi lâu mới , “Rồi có, nhất định có!” xong rồi xoay người .



      Thiên đứng tại chỗ, chợt cảm thấy vô lực, Viêm Kỳ rất chắc chắn. Nhưng nàng lại có thể thấy được đôi mắt y xác định, chắc chắn ý nghĩa của lần tứ hôn này y hiểu hơn ai hết.



      giới và tiên giới mâu thuẫn hết sức căng thẳng, hôn này là để tránh dậy lên chiến tranh mà thôi. Mà thượng đế lại có nữ nhi, thân phận xứng với Hoàng, cũng chỉ có U Nhu – Công chúa của tộc Linh Hồ mà thôi. Về công về tư, thượng đế dễ dàng thay đổi chủ ý.



      Viêm Kỳ vội vã như vậy, có thể y biết.



      Hôm nay nàng lòng hy vọng, Viêm Kỳ có thể mang U Nhu cũng tốt, chí ít cũng cần phải đối mặt với kết cục như vậy, những tiên nhân kia có thể cam tâm gả nàng ấy tới giới.



      Nàng đột nhiên cảm thấy phải làm chút gì đó, tất cả do nàng mà ra, thế nhưng nay ngay cả việc đợi chờ nàng cũng thấy vô lực.



      Có lẽ chuyện nàng có thể làm chính là lại cược phen, trở về nơi từng vô cùng quen thuộc, cũng là nơi tổn thương nàng sâu sắc nhất. Bỏ tất cả kiên trì và kiêu ngạo còn sót lại trong lòng, kết quả nàng có thể làm gì, cho dù nàng vất tôn nghiêm bé hỏ kia cũng chẳng làm sao.



      Diễn Kỳ dù thế nào cũng nghĩ ra Thiên tìm đến mình, hôm đó sau khi nàng quyết tuyệt rời , y tưởng rằng còn cơ hội gặp lại. Hôm nay lúc Thiên quan tới báo lại, y gần như dám tin vào tai mình. Mấy ngày liền bị tiên hai giới làm phiền nhiễu tích tụ trong lòng giờ cũng được quét sạch. Dường như ngay lập tức, y vất bút trong tay, kích động chay ra ngoài.



      Y dám tin, bản thân có thể kích động giống như tên tiểu tử. đường chạy tới nơi chờ truyền trước điện, cho đến khi nhìn thấy cánh cửa đại môn rộng mở, y mới dừng chân lại, hít sâu hơi, mới cảm thấy mình buồn cười.



      Y giảm tốc độ, tiến gần vài bước, liếc mắt liền nhìn thấy Thiên ngồi bên trong, an an tĩnh tĩnh ngồi chờ, động cũng lên tiếng. Giống như bức họa giấy, ràng là thân quần áo hồng nhạt, lại trống vắng tới đáng sợ, lộ ra cảm giác đơn xao lãng khôn cùng, khiến người nhìn cũng có cảm giác chua xót chưa từng có.



      Đột nhiên y nhớ lại, trước đây nàng rất đáng ghét quần áo màu hồng loại này, nàng thích đỏ thẫm, loại màu đỏ lóa mắt đường hoàng, có thể khiến người ta tùy ý liếc mắt cái có thể nhìn thấy nàng, chứ phải loại màu hồng phổ biến này.



      Như nghe thấy tiếng y tiến vào, nàng đứng lên chậm rãi xoay người lại. Khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ in vào mắt y. Lần đầu tiên y quan sát nàng nghiêm túc đến vậy. Dáng vẻ nàng khi ở nhân gian cũng tính là tốt, khuôn mặt chỉ lớn hơn bàn tay chút, có thể là do thường xuyên ăn đủ, khuôn mặt hơi vàng như nến, lại gầy đến kinh tâm. Ngay cả viềm mắt và gò má cũng lộ .



      So với tiên thân của nàng trước đây ở thiên giới, khuôn mặt tròn tròn như có thể bấm cái, khác nhau trời vực. Nàng ở Phân Hà sống tốt sao? Hay là bọn họ chuẩn bị lương thực của phàm nhân, hiểu sao y lại tức giận.

      “Thái tử điện hạ.” Nàng tới, giống như ngày trước cúc cung tôn kính hành lễ.



      Trong lòng y càng thêm chua xót, lễ nghĩa như vậy, năm trăm năm trước vốn là y phải làm với nàng, nhưng nàng lần cũng bắt y phải làm, ngược lại còn mực gọi y Diễn Kỳ ca ca, hôm nay y còn cơ hội nghe tiếng đó nữa rồi.







      cần.” Cuối cùng nhịn được kéo tay nàng đứng lên, “ cần phải khách khí như vậy.”



      Y ổn định laị tâm tình, chợt cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, “Sao lại lạnh như vậy?”, y khỏi nhìn bàn tay mình nắm, khớp xương ràng, gầy đến còn chút thịt.



      “Nàng..”



      Nàng giống như bị bỏng, lập tức rút tay, mi tâm chợt lóe lên như chán ghét, y bất giác cảm thấy trống trải.



      “Nàng tìm ta, vì chuyện gì?” Y chuyển đề tài.



      Thiên ngẩng đầu, tay nắm chặt, giống như quyết tâm điều gì đó

      “Người , nếu ta có chuyện gì… Có thể tới tìm người. biết lời này hay giả.”



      Diễn Kỳ gật đầu, y lòng muốn bù đắp cho nàng, “Tất nhiên là , ta tận lực giúp nàng.”



      “Như vậy…” Đôi mắt nàng thoáng trầm xuống, cắn răng, “Thỉnh thái tử điện hạ, hủy bỏ hôn ước giữa U Nhu và Hoàng”.

      “Hóa ra là bởi vì chuyện này.” Diễn Kỳ nhíu mày căng thẳng, hết sức khó xử, “Việc này Viêm Kỳ sáng sớm tới tìm ta, nhưng đây việc là do phụ quân quyết định, ta thể làm chủ được”.



      “Nếu như ngay cả người cũng giúp được tay, vậy còn có người nào có thể giúp”.



      Tay Diễn Kỳ nắm chặt, phải y muốn giúp, ngay từ đầu y phản đối chuyện này, ”Thế nhưng… ý chỉ của phụ quân, cho tới bây giờ dễ thay đổi”.



      Phịch tiếng, Thiên quỳ xuống, “Ta van cầu người, giúp bọn họ . U Nhu sao có thể gả được, nàng ấy có thể chịu nổi, Viêm Kỳ cũng thể chịu nổi”.



      “Thiên , nàng đứng lên trước .”



      Nàng cố chấp quỳ mặt đất, “Coi như đây là lần cuối cùng ta cầu xin người, Diễn Kỳ ca ca”.



      Diễn Kỳ sửng sốt, xưng hô này từ lâu rồi, đáy lòng y vừa chua ngọt vừa cay đắng, vị gì cũng có.



      Y trầm ngâm lâu, cuối cùng nặng nề ngồi xuống, nâng người mặt đất dậy, “Được, ta đáp ứng nàng.” Nàng gọi y là Diễn Kỳ ca ca rồi, chứng tỏ nàng nguyện ý thử đón nhận lại y, vậy có cái gì y thể đáp ứng nàng được chứ.



      “Ta chỉ có thể cố gắng thử lần, nhưng kết quả thế nào…”



      “Tạ ơn thái tử… Cám ơn người, Diễn Kỳ ca ca.”



      Diễn Kỳ cười khổ, sao y có thể nghe ra miễn cưỡng trong giọng của nàng chứ, còn cả thân thể khi nhìn thấy y giống như cây cung căng cứng, hết thảy đều cho y biết, nhưng lại thể làm gì được.

      Nổi khổ trong lòng cứ thế tăng thêm, giờ phút này y tình nguyện mình biết đó, có lẽ phải luống cuống như lúc này.

      Nâng người mặt đất dậy, thở dài tiếng, đột nhiên rất muốn biết suy nghĩ của nàng.



      “Thiên , nàng hôm nay đến cầu xin ta, rốt cuộc là bởi vì Viêm Kỳ, hay là bởi vì ta.”



      Lời vừa ra khỏi miệng, y lại hối hận, muốn biết rồi lại muốn nghe nàng , chỉ có thể khẩn trương nhìn người trước mắt.



      Thiên trầm mặc, nắm tay y chặt.



      “Ta chỉ muốn… Có thể, có thể… Ta còn có thể lại tin người lần nữa.”



      Đáp án ngoài dự liệu, trong nháy mắt, Diễn Kỳ cảm giác như lòng mình được lấp đầy. Đột nhiên y muốn tin tưởng, cái gì cũng sao cả, cho dù nàng lừa y, cũng sao. Y muốn tin… Có thể giữa bọn họ, vẫn còn có khả năng trở lại.



      “Chúng ta tới thiên điện, ta cố gắng cầu xin phụ quân thu hồi mệnh lệnh ban ra, tiếc bất kỳ giá nào.” Giọng điệu y đầy kiên định, quay đầu lại vừa nhìn về phía nàng lo lắng, “Nàng yên tâm.”



      “Ta theo người.” Thấy y muốn gọi mây mà , Thiên tiến lên bước, Diễn Kỳ do dự hồi, mới kéo nàng , “Cũng được, nàng ở ngoài điện chờ ta, nhanh thôi.”



      Thiên gật đầu, nữa, thế nhưng lo lắng và mơ hồ mặt lại ràng như vậy. Diễn Kỳ nhìn nàng, cuối cùng vẫn thể thốt ra câu an ủi, bởi vì ngay y cũng thể chắc chắn.

      Kỳ thực y còn câu rất muốn hỏi, nàng chọn tới cầu xin y, mà tìm Linh Nhạc. Là vì trong lòng nàng, y mới là người thực có thể giúp, hay bởi vì nàng muốn việc này liên lụy tới Linh Nhạc. Cho nên, nàng tình nguyện vất bỏ tôn nghiêm tới gặp y, cũng muốn khiến Linh Nhạc bị ảnh hưởng.



      Y dám hỏi, y sợ, khi Thiên nghe những lời đó, có thể đáp án càng khiến mình khó thừa nhận hơn, đặc biệt là những chuyện thế này, thà y tin rằng, nàng bắt đầu tình nguyện tin y.
      B.CatChris thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 43

      Thiên đứng ngoài điện chờ Diễn Kì, tuy rằng biết là hy vọng xa vời nhưng nàng vẫn ra sức ngóng trông, cầu mong điều bất ngờ xảy ra. Nàng muốn vào thiên điện nên chỉ có thể đứng bên ngoài cửa đại điện tới lui chờ đợi. Diễn Kì vào bốn năm canh giờ, mãi tới khi sắc trời dần u mà y vẫn chưa ra.

      Nàng chỉ có thể thầm nhủ bản thân mình nên suy nghĩ lung tung nữa, nàng cứ hết lần này đến lần khác thầm nhủ chính mình như thế. có việc gì hết, nhất định có chuyện gì, Diễn Kì từ được Thiên đế coi trọng, nhất định ngài ấy nghe ý kiến của y. Hôn với giới lần này chẳng qua chỉ là cái cớ, căn bản mang ý nghĩa gì. Thiên đế nhất định chỉ vì hi vọng mơ hồ mà bắt U Nhu gả như vậy.

      Thời gian cứ thế trôi Thiên càng thêm nóng lòng lo lắng. Nhìn về phía thiên cung nguy nga xa lạ kia, những lo lắng trong lòng dần dần hóa thành từng giọt từng giọt tuyệt vọng, bất ngờ bên trong vang lên tiếng hét to nhất thời làm tan rã hết hy vọng của nàng.

      “ Hoang đường!” Tiếng quát uy nghiêm từ bên trong vang ra làm cho cả cách kết giới cũng bị phá vỡ, “ Ngươi uy hiếp ta sao? Uy hiếp phụ thân của ngươi sao!”

      “ Phụ quân, thỉnh ngài xem xét lại, việc này quả ổn.”

      “ Im miệng, ngươi thân là thái tử, đáng lẽ phải hiểu tầm quan trọng của chuyện này hơn ai hết, sao có thể phân công tư như thế.”

      “ Nhưng mà phụ quân….”

      “ Đủ rồi, ngươi lo nghĩ việc này cũng nhiều ngày rồi, trở về nghỉ ngơi vài hôm ”.

      “ Phụ quân……….”

      xuống!”

      “……….Nhi thần cáo lui!”

      Diễn Kì nặng nề bước từng bước ra ngoài, nhìn thấy thân ảnh bé và yếu ớt chờ đợi phía xa xa trong lòng lại trào lên nỗi áy láy lời. Y vậy mà cũng làm được, cuối cùng cũng thể giúp được nàng.

      “ Thiên ………”

      Ánh mắt vụt sáng của nàng quay lại nhìn y, cuối cùng lại quay về mảnh u ám, im lặng hồi, nàng khẽ bật ra tiếng cười khổ : “ Ta nghe được rồi.”

      “ Nàng đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ còn có biện pháp khác, để ta xem xét.”

      “ Thôi bỏ .” Thiên lắc lắc đầu, họ đều hiểu , việc này kết cục định rồi.

      “………..” Y biết phải gì nữa.

      “ Ta về trước, cám ơn người.”

      “ Ta đưa nàng……..”

      cần.” Nàng nhàng từ chối, xoay người bước ra ngoài, từng bước từng bước giống như mang theo ngàn vạn gánh nặng người. Làm cho y càng nhìn càng thêm chua xót.

      Thiên cứ vậy lo lắng cũng qua mười ngày, nàng hận chính bản thân mình vô năng, cuối cùng vẫn chẳng giúp được gì, ngày đó vẫn tới.

      U Nhu gả , mọi người đều có cảm giác bất an. Nàng rất sợ Viêm Kì xúc động làm ra chuyện ngu ngốc gì đó. Nhưng đáng tiếc, nàng gặp được Viêm Kì, từ sau lần đó nàng chưa từng gặp y.

      Trong lòng nàng luôn thấy bồn chồn, mơ hồ có dự cảm tốt, mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, phía chân trời xa xa nghe thấy tiếng nhạc tiên, cuối cùng tất cả lại lâm vào mảnh yên tĩnh u ám. Viêm Kì vẫn thấy xuất , phía Phân Hà cũng có tin tức gì truyền tới.

      Nàng chỉ có thể trở về phòng chờ tin tức, nàng tin Viêm Kì cứ im lặng như thế, nhưng rồi lại sợ thực ra làm gì rồi, lại lo lắng bất an.

      Đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ vang lên phía cách vách.

      Nàng nghe tiên tì , U Nhu nàng ấy phản đối việc tứ hôn bỏ về hồ tộc rồi, đúng ra bên đó phải im lặng mới đúng.

      Thiên đáy lòng lo lắng, chậm rãi bước sang phía đó xem xét.

      Vừa mới đẩy cửa bước vào, mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mũi làm cho nàng phải lùi lại vài bước. Dưới ánh trăng đầy đất đều là bầu rượu, tất cả đều trống , vài cái bị đập vỡ.

      Đột nhiên loảng xoảng vang lên, bầu rượu vỡ vụn dưới chân nàng, có tiếng gầm lên giận dữ, “ Cút! Cút hết cho ta.”

      “ Viêm Kì?” Nàng khẽ hỏi, đấy đúng là giọng của Viêm Kì, đối phương hề có tiếng đáp lại, chỉ vang lên từng tiếng càu nhàu, xem ra đúng là y rồi.

      Thiên né tránh những bầu rượu ngổn ngang đất chậm chạp bước vào. Nhờ ánh trăng, nàng mới nhìn người ngồi ở góc mặt đất, có chút kinh ngạc. Là Viêm Kì đây sao, bộ dạng này nàng chưa từng thấy qua, cả người y ngập mùi rượu, quần áo, đầu tóc tả tơi, giống như vừa được vớt từ dưới nước lên vậy.

      “ Viêm Kì……….” Nhất thời nàng lại biết phải mở lời thế nào, y lại chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Thiên . Đột nhiên bật lên tiếng cười lớn ha hả nhưng trong giọng điệu đó lại tràn đầy đau khổ.

      “ Nha đầu? Ha ha………lại là à………Ha ha ………” Y càng cười lớn hơn, càng cười càng thê lương hơn, thậm chí sâu trong khóe mắt còn xuất từng giọt nước.

      Thiên lại bên cạnh y ngồi xổm xuống, hốc mắt cũng nóng lên, rối rắm khó chịu, “ Viêm Kì huynh………” Vốn là muốn khuyên nhủ y chút nhưng rốt cục lại thể lên lời.

      Bất chợt y lại giành trước, “ Nha đầu…….. biết ? Chỉ chút nữa thôi……….. chút nữa mà thôi, ta có thể mang nàng rồi. Ta có thể mang nàng rời rồi………….”.

      “ Viêm Kì!” ra y tính mang U Nhu rời .

      “ Ta đồng ý với nàng, tuyệt đối để nàng bị gả tới giới, Viêm Kì ca ca ở cạnh nàng, vĩnh viền ở bên cạnh nàng. Nhưng mà……. Nhưng mà…….. kịp rồi, kịp rồi………..”

      “ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Ánh mắt y trầm xuống, đáy mắt tràn ngập bi thương cùng đau đớn.

      “ Nàng chết!”

      Thiên trợn tròn hai mắt, tin nổi nhìn về phía Viêm Kì. Y kìm được nước mắt trào ra, “ Nàng cứ như vậy mà rồi………ngay chính trong căn phòng này, tự hủy nguyên thần, hồn phi phách tán.”

      “ U Nhu………” Thiên đau xót, tươi sáng như ánh mặt trời đó, nghĩ tới nàng ấy lại suy nghĩ nông cạn như vậy.

      “ Tại sao nàng đợi ta? Tại sao? Tại sao……..Nha đầu cho ta biết tại sao ?” Y đột nhiên choàng tới ôm chặt lấy Thiên , cố gắng tìm kiếm đáp án, nhưng nàng lấy đâu ra đáp án trả lời y đây.

      “ Chậm bước, ta vốn cũng chuẩn bị tốt mọi thứ để dẫn nàng , nếu như ta có thể mau chóng chút, nếu ngay từ đầu ta ràng mọi chuyện với nàng, có lẽ nàng …..” Y tiếp tục hỏi, “ Nàng chọn phương pháp tàn nhẫn nhất rời xa ta, làm cho ngay cả hồn phách của nàng ta đều tìm thấy, có phải nàng trừng phạt ta lúc trước ruồng bỏ lời thề, cưới ?”

      “ Viêm Kì………” Nàng muốn với y, đừng quá đau khổ, muốn với y rằng, mọi chuyện rồi cũng qua thôi, muốn , U Nhu nàng ấy cũng hy vọng y sống tốt. Nhưng mà nàng bỗng nhớ ra bản thân mình làm gì có tư cách an ủi y, bởi vì tất cả mọi chuyển phải từ nàng mà ra sao.

      “ Nha đầu…………” Y thào mở miệng, là lời của người say hay đúng là tiếng lòng của y làm cho Thiên nhất thời lặng im khó thở, “ Ta nghĩ hận …………Nha đầu, ta vốn muốn hận ……….Nhưng tại ta thể hận được.”

      câu thể hận, như là đao chặt đứt tất cả đường lui của nàng, kìm được nước mắt. Bên tai vẫn còn vang vọng lời như lăng trì của y, từng tiếng từng tiếng như cào xé trái tim nàng.

      “ U Nhu rốt cuộc còn nữa rồi, nàng bởi vì ta mà chết, nàng bị chúng ta bức chết.”

      “ Nha đầu, thực xin lỗi………Ta có cách nào hận .”

      “ Thiên ……Vì sao phải trở về, vì sao lại trở về hả?.”

      “ Nếu trở lại tốt rồi, nếu vĩnh viễn ở thế gian có phải tốt .”

      Trong lúc nhất thời nàng bỗng cảm thấy mình dường như ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

      Thiên giới cùng giới cuối cùng cũng tránh được chiến tranh, Viêm Kì là người đầu tiên xin ra trận. Tới Thiên cung lĩnh mệnh sau đó trực tiếp ra chiến trường, trở lại phủ lần. Có lẽ y muốn quay về để chạm vào nỗi đau mất U Nhu, hoặc cũng có lẽ y muốn nhìn thấy nàng.

      Viêm Kì đúng, y thể hận Thiên . U Nhu chết rồi, nếu như giới cứ nhất quyết truy cứu, nàng cũng gặp khó khăn. Viêm Kì phần cũng là muốn báo thù cho U Nhu nên chỉ có thể ra tay trước giới mà thôi.

      trận chiến này, thề phải đánh cho thảm thiết, Viêm Kì vừa thoắt đó ba tháng tin tức.

      Bởi vì chiến , trong phủ Viêm Kì lại càng trở lên trống trải, các tiên tì lại muốn tới gần nàng cho nên xung quanh càng trở lên quạnh quẽ với Thiên . Thời gian này nàng rất hỗn loạn, còn phân biệt được sớm chiều nữa, nhưng mà cũng có ngày tinh thần trở lên tốt lên đôi chút.

      Cánh cửa khẽ kêu tiếng, có người đẩy cửa bước vào nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân. thân ảnh màu lam chậm rãi tới gần bên giường, đứng thẳng, ngắm nhìn người nằm đó, đáy mắt tràn đầy vẻ đau xót, đành lòng dời mắt .

      lâu sau, y mới chậm rãi ngồi ở bên giường, như sợ người nằm đó bừng tỉnh, y cẩn thận phát ra chút tiếng động nào. Lại im lặng ngắm nhìn lúc lâu xác định người giường vẫn tỉnh dậy, mới vươn tay vuốt ve gương mặt nàng, ánh mắt thâm trầm sâu tựa biển. Cúi người lại sát bên khuôn mặt nàng, khàn khàn .

      “ Sư tỷ…………” Y áp vào gương mặt nàng, cánh tay run rẩy vuốt ve dung nhan đó, lần nữa mở miệng lầm bầm lầu bầu như muốn nàng nghe được. “ Nàng sao lại nhẫn tâm như vậy………… Vì sao lại đối xử với ta như thế? Rốt cuộc ta làm sai điều gì? Nàng thậm chí………..còn muốn gặp lại ta? Vì sao?”

      Y nghẹn ngào lúc, đau đớn bi thương làm cho thể thành lời, lâu mới tiếp, “ Ngày mai…..Ta phải nghênh chiến, hỗ trợ cho Viêm Kì. Trận chiến này…….ta sợ rất lâu mới có thể quay về được. Thiên ……….nàng có thể đồng ý với ta, đợi tới lúc ta trở về, đừng nhìn ta, đừng trốn tránh ta nữa, được ? Cho dù…….cho dù trong lòng nàng tới bây giờ cũng chưa từng có ta……..chưa từng có………ta………….”

      Y xong cũng có ý định dời , lại tiếp tục kề sát mặt nàng, đầu khẽ gục xuống vai nàng, gọi tên nàng từng tiếng .

      “ Thiên ………Thiên ……….Thiên ……..”

      Mãi cho tới khi sắc trời dần sáng, y mới đứng dậy rời , im lặng giống như khi xuất . Người nằm giường nước mắt tự nhiên trào ra, lăn dài rồi từ từ hòa vào trong mái tóc.

      Thế nhưng nàng lại hề mở mắt, hề………..
      Chris thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 44

      Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nơi này gần giới, giống như Thanh Vân bốn mùa đều như mùa xuân, trời vào thu, nhìn lá cây cứ theo gió từng chiếc từng chiếc rơi xuống đất.

      Thân thể của nàng dường như càng yếu hơn, thời gian này nàng thường xuyên nằm mơ thấy những chuyện trước kia. Có lúc mơ thấy phụ quân tức giận mắng nàng bướng bỉnh, lúc mơ thấy sư phụ chỉ dạy nàng các loại tiên pháp, có lúc lại mơ thấy Bạch Vũ ca ca ngồi bên giường ngắm nhìn nàng ngủ, nàng cũng mơ thấy cả Linh Nhạc dẫn theo đám lớn thỏ con chạy tới bên nàng cười lớn gọi tiếng “ Sư tỷ!”.

      Hôm nay, ngờ tinh thần nàng khá tốt, ngồi mình trong viện nhìn lá vàng rơi, đáy lòng trống trải.

      Bất ngờ vì Lục Thủy tới thăm nàng.

      “ Tôn chủ”.Lục Thủy từ xa lên tiếng, nhìn thấy nàng ngồi ngoài trời liền nhíu mày chạy tới, “ Sao người lại ngồi ngoài này, cũng phải người biết nơi này gần giới, trong gió cũng chứa khí, thể tiếp tục ở đây được, mau vào phòng thôi.”

      Thiên cười khẽ tùy ý cùng Lục Thủy bước vào phòng, “ Hôm nay sao lại rảnh tới thăm ta vậy?”

      Lục Thủy vốn là định mở miệng chuyện nhưng rồi đột nhiên ngây người lúc mới cười cười , “ Chỉ là………..Muốn tới thăm tôn chủ, thời gian này nhiều chuyện xảy ra mà, cũng lâu được gặp người, cho nên hôm nay em tới nhìn cái.”

      Thiên cũng nghi ngờ vì thái độ trả lời chần chờ đó nhưng cũng suy nghĩ nhiều, vào trong phòng ngồi xuống trò chuyện, “ Thanh Vân có tốt ?”

      “ Tốt, đương nhiên tốt chứ.” Lục Thủy cười hơi lớn tiếng như muốn khẳng định lời của mình vậy, tiện tay với lấy chén trà rồi lại chỉ chỉ vào mình tiếp, “ Người xem em này, như thế này có phải là tốt ?”

      “ Vậy là tốt rồi.” Thiên nhàng thở ra, Thanh Vân cách nơi xảy ra chiến loạn cũng khá xa, hi vọng bị ảnh hưởng gì. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Lục Thủy, hôm nay nàng ấy dường như có chuyện gì yên lòng, với tay rót thêm trà vào ly của Lúc Thủy lại hỏi: “ Vậy Thanh Sơn đâu, y có khỏe ?”

      Lục Thủy đột nhiên giật mình, loảng xoảng tiếng, chén trà trong tay bỗng rơi xuống đất vỡ tan.

      “ Lục Thủy?”

      “ Vâng……… xin lỗi! Tôn chủ, là em bất cẩn.” xong bèn vội vàng thu dọn những mảnh vỡ dưới đất, nhất thời cũng quên luôn cả việc sử dụng thuật pháp.

      Thiên hoảng sợ vội vàng kéo tay nàng ấy, “ Bỏ bỏ , nếu cẩn thận làm tay bị thương phải làm sao?” Kéo Lục Thủy ngồi xuống bên mình, đánh giá hồi mới cẩn thận : “ Lục Thủy, hôm nay em làm sao vậy?”

      “ Em………em sao” Nàng sửng sốt, ngẩng phắt đầu lên, “ Em làm sao mà có chuyện gì được chứ?”

      Sắc mặt Thiên trầm xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào mắt Lục Thủy, Lục Thủy lại dám đối diện như vậy bèn vội vã đứng lên. Thiên thấy thế lại càng cảm thấy ổn, đáy lòng dâng lên nỗi lo lắng.

      “ Lục Thủy, cho ta biết”.

      “ Em……. đều là a.”

      “ Thanh Sơn gặp phải chuyện gì?”

      079.

      Lục Thủy sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Y… y có chuyện gì”.

      có chuyện gì?”. Thiên nhíu mắt, nhìn chằm chằm vào thần sắc của nàng: “Vậy vì sao em…. chẳng lẽ Thanh Vân Sơn….”

      Tim nàng run lên, rối bời hỗn loạn.

      “Thanh Vân xảy ra chuyện gì, mau cho ta biết!”

      “Tôn chủ… Thanh Vân…. Thanh Vân…..”. Lục Thủy kìm được nước, bật khóc: “Thanh Vân Sơn… bị giới vây hãm, Thanh Sơn….. y liều chết báo tin cho em, giờ….. sống chết còn chưa biết”.

      giới….”. Thiên loạng choạng, đứng thẳng cũng xong, tựa vào bàn mới chống đỡ được cơ thể, nàng mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, nàng là Thanh Vân sơn chủ, nàng thể mất lý trí được, “Vì sao lại thế? Quân giới sao lại xuất ở Thanh Vân? giới tấn công lên thiên đình, phải qua sông Ngân Hà, sao Ngân Hà giờ vẫn chưa thất thủ?”

      “Em biết nữa”. Lục Thủy khóc thành tiếng, “ giới chỉ sau đêm xuất dưới chân núi rồi”.

      “Chỉ đêm”. Thiên nghĩ, bàn tay nắm chặt, “Ma tộc… là ma tộc mới có thể có năng lực xuyên như thế, quân giới thể bỏ qua Ngân Hà mà xuất ở Thanh Vân như vậy được, em chuyện này cho Thiên đế ngay ”.

      “Lúc em từ Thanh Vân chạy ra, cũng đến đó rồi, nhưng mà… nhưng mà….” Lục Thủy vừa khóc vừa , “Thiên đế tiên nhân ở thiên giới đều đến sông Ngân Hà chuẩn bị chiến tranh, dư người để đưa đến Thanh Vân. Hơn nữa… Thanh vân xuất giới, nhân số , nếu báo sai, chỉ Thanh Vân mà cả Ngân Hà cũng thất thủ”.

      Tính toán của Thiên đế là đúng, Thiên hít sâu hơi, run rẩy cầm lấy chén trà bàn, uống ngụm nước lạnh mới tỉnh táo lại.

      Lục Thủy tiếp tục : “Thiên giới còn đồn đại răng, giới lần này có ma tộc tương trợ, lực nhân lên. Ngay cả Ngân Hà cũng rơi vào nguy hiểm, mà Thiên giới thể so với Ma tộc được. Nếu chủ thượng còn sống, nếu Chủ thượng còn….”

      Nếu sư phụ còn sống, giả như sư phụ còn sống, bọn chúng có thể làm càn ở Thanh Vân sao.

      “Giờ Thiên giới đều , nay chỉ có Duyến Đức Thiên Quân mới có thể ngăn cơn sóng dữ này, cho nên rất nhiều người đến Thanh Vân, hỏi chủ thượng có để lại phương pháp nào . Em nghĩ giới vây lấy Thanh Vân cũng là vì người tung tin đó. Thanh Sơn dặn em được chuyện này cho tôn chủ, nhưng em…. em biết phải làm sao bây giờ? Em cầu xin rất nhiều người, ai có thể em đều cả. Nhưng em tìm ra Nhị hoàng tử…”.

      Từng lời Lục Thủy như sét đánh ngang tai, khiến nàng thương tích đầy mình, chưa bao giờ nàng cảm giác tuyệt vọng cùng cực đến thế. Dù phụ quân còn, sư phụ mất , tất cả mọi thứ của nàng đều có, cũng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến vậy.

      “Tôn chủ… em phải làm gì bây giờ? Làm sao cứu được Thanh Vân, cứu được Thanh Sơn đây?”

      “Tôn Chủ …. Thanh Vân thể xảy ra chuyện gì, em và Thanh Sơn từ sống ở đây rồi”.

      Tôn chủ…. đó là nơi duy nhất chủ thượng để lại cho người, là nhà của người, ai có thể cứu lấy Thanh Vân đây?”

      Làm sao ư? Nàng phải làm gì bây giờ?

      Thiên biết mình đến Thiên cung bằng cách nào, nàng chỉ biết trong lòng nàng ngừng lên hai chữ, Thanh Vân… Thanh Vân… Thanh Vân.

      Cho nên khi nàng lảo đảo bước vào Thiên cung, va vào người Diễn Kỳ, nàng có thể tưởng tượng được mình chật vật đến mức nào.

      “Thiên …. nàng…” Diễn Kỳ nâng nàng dậy mấy lần nàng lại ngã ngồi xuống đất, còn chưa kịp hỏi bị nước mắt dàn dụa của nàng làm cho hốt hoảng.

      “Xin người… xin người… cứu Thanh Vân, muốn ta làm gì cũng được cả. Ở lại tiên giới cũng được, rời khỏi Linh Nhạc cũng được, hồn phi phách tán, vĩnh viễn siêu sinh ta cũng chấp nhận mà, nhưng van người, cứu Thanh Vân”.

      Nàng có gì cả, nhưng Thanh Vân là của sư phụ, hãy cứu nó .

      Diễn Kỳ sửng sốt, lần đầu tiên y thấy nàng mất khống chế đến thế, nước mắt tuyệt vọng dâng tràn, khiến người ta hít thở thông.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thanh Vân làm sao? Nàng đừng vội, từ từ cho ta”.

      giới… giới xuất ở Thanh Vân, nhưng thiên đế chịu đưa thiên nhân cứu, ta xin người… dù là ai cũng được, hãy cứu lấy Thanh Vân”. Thiên nắm chặt lấy bàn tay y, liên tục cầu xin.

      giới!” Diễn Kỳ kinh ngạc, “Làm sao có thể”.

      “Là ”. Thiên cầm lấy tay y, như sợ y tin lời nàng , nắm chặt hết sức có thể: “Ta xin người tin ta… ta chưa từng lừa người chuyện gì cả, cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với ai, năm đó ta hề có ác ý với Phượng Minh, ta làm, người tin ta ”.

      Nàng nhịn được nữa, muốn người ta hiểu lầm mình như vậy nữa, hận nàng như vậy nữa. Nàng nào có làm chuyện gì, hề làm gì cả, vì sao vẫn buông tha nàng, vì sao chứ.

      “Thiên …”.

      “Diễn Kỳ ca ca, ở nhân gian đợi huynh năm trăm năm, đợi đến mức cơ hội luân hồi cũng có, năm trăm năm huynh đến tìm ta lần. Ta xin huynh…. xin huynh tin ta lần này”. Nàng kéo tay y, giống như muốn chứng minh lời mình , ấn vào ngực mình: “Huynh có thể vấn tâm chú ta, huynh biết đây đều là mà. Ta sợ chết, nhưng xin huynh tin ta, lần là được rồi”.

      Diễn Kỳ đột nhiên thấy tay mình lạnh cóng, lòng rối như to vờ, vấn tâm chú là pháp thuật tự vấn, có thể nhìn được tất cả mọi người của người đó từ kiếp trước kiếp này, nhưng thuật này còn chưa thi triển, người chết rồi.

      ngờ nàng lại tuyệt vọng đến mức đó, Diễn Kỳ biết tâm trạng mình giờ ra sao, nhưng trong lòng như có lưỡi dao sắc bén đâm vào tim y, kìm được mà ôm lấy toàn thân run rẩy của nàng, “Ta tin, ta tin mà”.

      Y ôm chặt lấy bờ vai đơn bạc, cầm bàn tay lạnh như xương, “Chờ ta ở đây, dù bằng cách nào, ta cũng cứu Thanh Vân. Chờ ta”.

      xong, hề do dự giây, xoay người chạy ra ngoài điện.

      Thiên lúc này mới hoàn hồn lại, người vẫn còn run rẩy, ôm lấy cơ thể mình, như hi vọng đáy lòng đừng run lên.

      Diễn Kỳ nàng chờ, nàng chờ. Nàng ngoan ngoãn chờ, hi vọng chạm đến lòng người kia, cũng hi vọng ở lại thiên giới, càng mong có người đối xử tốt với nàng, thậm chí nàng còn nghĩ mình sống.

      Thực , cái gì nàng cũng có thể từ bỏ, rời xa mọi người.

      Chỉ cần… chỉ cần buông tha… Thanh Vân.
      Chris thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 45

      Thiên mực ngồi chờ trước cửa đại điện, cũng biết qua bao lâu, nhưng nàng dám rời , thậm chí còn sợ cả chớp mắt. Nàng sợ bỏ lỡ tin nào đó.

      Bên ngoài kia, người người qua lại, nhưng nhìn thấy Diễn Kỳ trở lại. Nàng chờ đến mức cả người cứng ngắc, nhưng vẫn nhìn thấy người áo trắng kia.

      Mấy tiên tì qua, ai cũng tò mò ngoái nhìn nàng mấy lần, sau đó dần cũng buồn nhìn nữa, ai cũng vội vàng bước qua, thanh hỗn tạp lọt vào tai.

      “Thái tử bị làm sao vậy? Chưa bao giờ thấy bộ dạng người như vậy, đầu tiên là cần xin tiên đế mấy canh giờ, sau đó mang mấy chục tiên nhân , nhưng mà nghe đó đều là người định đưa đến sông Ngân Hà, biết sao lại bị Thái Tử đưa phía tây”.

      “Vậy à, ta chưa bao giờ thấy thiên đế giận như vậy? Còn phái vài vị tinh quân bắt Thái tử về”.

      cũng vì giới mới phải điều động đến đó. Ta nghe được nhiều lắm, thượng đế đồng ý, thái tử vậy mà lại ầm ĩ với người.

      “Aiz, xem ra trận chiến này rất khó đánh, lúc Duyến Đức Thiên Quân còn sống, chỉ cần người cũng ép hết bọn giới rồi. Giờ thiên giới chỉ sợ…Aiz!”

      Thiên lẳng lặng nghe, đứng chỗ quá lâu, lúc nàng mới cử động được thân mình, có lẽ cũng vì thế, cơ thể nàng chao đảo, suýt té vài lần, nàng phải cố lắm mới gượng đứng thẳng, từng bước về phía trước, đến tòa nhà lớn nhất.

      Cả đời này, nàng còn gì để lấy , thân phận, tình cảm, thân tình, hữu tình, coi như đều là vì mình vô duyên. Nàng còn lại cái gì đâu? Vì sao phải ở đây đau khổ cần xin chứ?

      buồn cười.

      Trong lòng phút chốc trở nên bình tĩnh, nàng ngẩng đầu, nhìn về khoảng vô định, mơ hồ lên hình ảnh đám mây bay trong điện ngày ấy. Người nam tử lạnh lùng, mi tâm có nốt chu sa đỏ như máu. Giữa bốn phía vang lên tiếng gọi giõng dạ: “Thiên , đồ nhi”.

      Đúng vậy, nàng để ý bất cứ thứ gì. Chỉ có Thanh Vân… đừng ai đụng được đến nó.

      “Quỳ bao lâu rồi?” Người nam tử ngồi địa vị cao quý uy nghiêm hỏi.

      “Tâu bệ hạ”. Thiên quan khom người trả lời: “ năm canh giờ rồi ạ”.

      “Ồ…” Thiên đế ngẩng đầu nhìn người quỳ gối ngoài điện, đôi mắt thoáng qua ý chán ghét: “Gọi nàng ta vào”.

      “Vâng”. Thiên quan lĩnh mệnh, ra gọi nữ tử mặt đất, cúi đầu nhắn đôi câu, khi đó nữ tử mới lảo đảo đứng lên, dường như vì quỳ quá lâu, chân cũng bị thương, nàng từng bước từng bước vào trong điện.

      Ở chính giữa điện, ngẩng đầu nhìn vị thiên đế thượng vị kia, nàng lại từ từ quỳ xuống. Nhưng lên tiếng, chỉ im lặng quỳ.

      Thiên đế chau mày, phất tay cho bốn phía lui xuống, cẩn thận đánh giá người quỳ ở kia, rồi mới hỏi: “Sao gì?”

      Thiên ngẩng đầu, nhìn người phía , hắng giọng : “Xin thiên đế tha cho Thanh Vân”.

      Y nhíu mày, mặt lạnh băng: “Ngươi ăn vô lễ, tập kích Thanh Vân là giới, có quan hệ gì tới ta đâu? Gì mà buông tha?”

      “Thanh Vân cũng là nằm trong tiên giới, nên Thanh Vân gặp chuyện may, thiên giới cũng chỉ có trăm hại lợi đâu”. Nàng lên giọng giải thích.

      “Chuyện có nặng có , giờ chúng tiên sông Ngân Hà để chống đỡ tộc, sao có thể đến Thanh Vân được”. Y lạnh giọng trả lời, khinh miệt nhìn người quỳ gối phía dưới, mặt càng lạnh như băng: “Huống hồ Thanh Vân là phủ đệ của chiến thần Duyến Đức Thiên Quân, sao cả tộc cũng đối phó được”.

      Hàm ý châm chọc y quá ràng, Thiên nắm chặt tay, hít sâu mấy hơi mới nén được đau đớn trong lòng. “Giờ sư phụ mất, Thanh Vân thiếu linh khí của người, tộc lại quá đông, cho nên đủ năng lực chống trả lại. Mong thiên đế thương tình”.

      “Đó là việc của Thanh Vân ngươi, có dù Duyến Đức Thiên Quân về cõi tiên, nhưng ngươi cũng là đồ đệ duy nhất của y, lại là hậu duệ của thượng cổ thiên tộc”. Thiên đế hừ tiếng, “Từ xưa đến nay, tộc các ngươi quản chưởng thiên giới, phi thăng chín tầng lên làm thần, hơn phân nửa cũng là người tộc ngươi, các ngươi có năng lực này, mà lại có sức đối phó với tộc à”.

      Thiên sửng sốt, bất ngờ nhìn người ngồi cao kia, đột nhiên lại bật cười, dịu giọng : “Vì sao ta lại có năng lực này à? phải thiên đế người phải ràng hơn ai hết sao?”

      “Làm càn!” Mặt y càng lúc càng tệ, “Thiên , ta niệm tình ngươi là nữ nhi duy nhất của thiên đế, cho nên mới tha thứ cho quá nhiều lỗi sai của người, truy cứu đến cùng, ngươi biết cảm ơn thôi, còn dám vô lễ”.

      Sắc mặt Thiên buồn thay đổi: “Thiên đế để ý đến thân phận của ta như vậy, là vì ta chống đỡ được tộc, hay là sợ thân phận có thể chưởng quản thiên giới của ta”.

      “Đừng có bậy!” Thiên đế đột nhiên đứng lên, tức giận ngùn ngụt, tiên khí tỏa ra bốn phía, đánh thẳng lên người Thiên . Thiên tức ngực phun ra ngụm máu tươi.

      “Miệng còn hôi sữa, biết trời cao đất dày còn dám bậy”.

      Thiên lại cười khẳng định :”Nếu bậy, ông cần gì tức giận chứ?”

      “Ngươi…” Thiên đế nghẹn lời, nắm chặt tay, hít sâu hơi mới từ từ ngồi xuống, khôi phục lại uy nghiêm của đế quân, “Thiên giới gần đây phải ứng phó với chiến giới, giờ còn thêm Ma tộc nhúng tay, thiên giới giờ gặp bất lợi. Cũng có các lời đồn đại tốt, về sư phụ của ngươi… về thiên tộc…”

      Thiên , đúng là châm chọc, sư phụ là chiến thần thiên giới, bình thường chẳng ai chiếu cố đến Thanh Vân, giờ gần chiến mới nhớ tới người.

      “Người thiên tộc nắm quản thiên giới, khai thiên lập địa. Khi giới xâm phạm biên giới, chiến thần Thanh Vân luôn đứng ra chống đỡ, giờ Thanh Vân còn người. Đương nhiên có các nhàn ngôn toái ngữ, như tiên đế cũ tốt… ” Thiên đế hừ lạnh tiếng: “Nhưng cũng chỉ là ý tưởng nhất thời thôi, giờ ngươi là phàm nhân rồi. Đừng là công chúa thiên giới, cho dù với năng lực của ngươi, có thể làm được cái gì?”

      Hóa ra… hóa ra đây mới là nguyên nhân y chịu cứu Thanh Vân, trơ mắt nhìn tộc vây khốn mà để ý.

      Phụ quân sớm ra , nàng bị biếm thành phàm nhân, thiên tộc người kế vị, người long tộc như y, ngồi cái vị trí kia là vô lí. Giờ cố tình cho nàng trờ về, đúng là thời khắc tiên đại chiến.

      Hóa ra là vì nàng, bởi vì nàng.

      “Thiên , ngươi hiểu tình thế giờ chưa, ngươi gây ra được sức ép nữa”.

      Thiên cười khẽ, càng cười càng chua xót, cười đến mức nước mắt tràn ra. Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử phía trước có phần lo lắng, đưa tay lau khóe mắt, hít sâu hơi.

      “Thiên đế yên tâm, Thiên …. chưa bao giờ có tâm tư đó”. Nàng chưa từng nghĩ tới ngồi lên ngôi vị cao nhất đó, cho dù phụ quân còn sống, nàng cũng chưa từng nghĩ tới, có Bạch Vũ ca ca rồi.

      Tiếc là lúc trước ai nhìn thấy, thiên đế giờ cũng : “Ngươi có, có nghĩa là người khác có”. Y thể để lại tai họa ngầm, thể. “Thời kì này rung chuyển thiên giới, thể để bất cứ biến cố nào xuất . Chắc người cũng hiểu được tác hại của nó, lúc đó đừng là Thanh Vân, sợ cả thiên giới cũng…”

      Thiên sửng sốt lát, rồi bật cười, mặt là nước mắt: ” Ý của thiên giới, là dung được, dù hai tháng cuối cùng thôi cũng thế sao?”

      Y nhíu mày, nhìn thân ảnh như chỉ cần cơn gió cuốn qua cũng gục, trong lòng nảy sinh chút luyến tiếc, y chuyển tầm mắt, đối diện với ánh mắt của nàng, thở dài tiếng: “ phải ta cho ngươi, mà là tình thế trước mắt…. cấp bách. Thiên , ngươi là công chúa, hẳn phải phụ trách chuyện này”.

      Thiên ngừng cười, từ từ lau khóe mắt, hít hơi sâu rồi nắm chặt bàn tay, nàng đương nhiên hiểu. Cho nên năm năm trước, nàng chưa từng xin phụ quân nửa câu, nhảy xuống tru tiên thai.

      Nhưng nàng biết, nàng còn là công chúa năm đó, sớm mất thân phận này, giờ lại muốn phải phụ trách, lại cho cơ hội cự tuyệt.

      “Được, ta đồng ý”.

      Nàng từ từ đứng lên, quỳ quá lâu làm đôi chân đau nhức, nàng vẫn phải quật cường đứng thẳng, nhìn về phía người ngồi kia, gằn từng chữ: “Mai… mai ta làm như ông muốn, cho tiên giới đáp án vừa lòng. Nhưng mà…” Nàng lạnh lùng : “Ta có ba điều kiện”.

      Thiên đế nhíu mày, ngồi nguyên vị, “”.

      “Thứ nhất, ta hi vọng ngươi hủy bỏ nhân duyên thiên mệnh của ta và Viên Kỳ, đem tụ hồn đăng cho Viên Kì”.

      “Có thể dùng tự hồn đăng để ngưng tụ tách tán..” Sắc mặt thiên đế trầm xuống, nhìn nàng cái rồi do dự gật đầu: “Được, ta đồng ý, tiếp”.

      “Thứ hai…” Thiên tối sầm mặt, trong lòng đau nhức, cắn răng mới có thể kìm giữ lại: “Ban cho nhị hoàng tử tuyệt tâm thủy, ông phải cam đoan y uống”.

      “Tuyệt tâm đoan tình, quên hết thương, ngươi…” Thiên đế nhìn sắc mặt của nàng, gật đầu: “Cho dù ngươi ta cũng làm vậy. Thứ ba là gì?”

      “Thứ ba!” Thiên gằn từng tiếng : “Chỉ cần long tộc các người còn tồn tại ngày, phải đảm bảo với ta, Thanh Vân trọn đời an khang!”
      only Hong, B.CatChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :