1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lương Tiên Khó Cầu - Nguyệt Lạc Tử San

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 12

      Linh Nhạc rất hiếm khi thấy người, người này trời sinh tính tình bướng bỉnh, lại bất định, trước kia cứ nay tam giới mai tứ hải. Nhưng dạo này cả ngày cứ chạy đến Thanh Vân Sơn, dù rằng y là đệ tử của Thanh Vân, sư môn trở về cũng có gì đáng trách. Thế nhưng, ai cũng biết, mấy hôm nay y tới Thanh Vân chỉ vì muốn gặp vị sư tỷ kia thôi.

      Mẫu Hậu sốt ruột nhớ y, mấy lần cho truyền đều thấy đến, Diễn Kỳ đành tự mình tới bắt người, nhưng tẩm cung lại trống . Hỏi tiên tì mới biết, y ngờ nó lại chạy tới Thanh Vân. Nghĩ tới Thiên , Diễn Kỳ lại bất giác nhíu chặt mày.

      Lần trước nghe Ti Dược , Thiên tìm được linh khí, tuy là dựa vào linh thức để nhận vật, nhưng chung vẫn nhìn thấy được. Mắt của nàng phải do y mà hỏng, nhưng chung quy vẫn là sơ suất của y, nay “hồi phục thị lực” cũng xem như có thể thở phào nhõm rồi. Nhưng Linh Nhạc có liên quan gì với nàng ta chứ.

      Xoay lưng muốn bắt người, lại nghe phía sau có tiếng hỏi :

      “Diễn Kỳ, huynh vội vã đâu đó? Hay là định gặp Phượng Minh tiên tử trong lòng hả?”

      thân hồng viêm như lửa, y đứng dưới tàng cây ngoài điện, vẻ mặt trêu đùa.

      “Viêm Kỳ?” Thấy bạn tốt nhiều năm, Diễn Kỳ dừng bước, hỏi : “Sao huynh lại ở đây?”

      “Còn phải vì tên tiểu tử Linh Nhạc nhà huynh sao!” Viêm Kỳ chỉ vào trong điện : “ hẹn tôi tới luận đàm, nhưng tới lại thấy người. Cũng hiếm khi lỡ hẹn, huynh có biết chạy đâu rồi ?”

      Diễn Kỳ có hơi kinh ngạc, tính tình Viêm Kỳ trời sinh quái đản, nhưng lại là kì tài võ nghệ, y có thói quen năm lần bảy lượt tìm người tỉ thí, ngờ rằng lần này lại tìm Linh Nhạc : “ tới Thanh Vân rồi”.

      “Thanh Vân?”, Viêm Kỳ ngạc nhiên : “ tới đó làm gì? Nhìn huynh có phải định bắt về ?”

      Diễn Kỳ thở dài hơi, như thể có cách nào hơn với người đệ đệ này. Viêm Kỳ nhìn là biết mình đoán đúng : “Vừa đúng lúc, ta cùng huynh, cũng lâu rồi tachưa Thanh Vân… nghe nàng… trở về?”

      Diễn Kỳ tất nhiên biết người y muốn đến là ai, mày cau chặt vài phần, mặt lên những tia phiền muộn.

      Với giao tình của y và Viêm Kỳ, tất nhiên Viêm Kỳ biết y phiền não điều gì, tới bên cạnh : “Cũng lâu ngày chưa gặp nha đầu đó, nghe lần tới nhân gian này, tình tình kiềm chế ít, trở nên ngoan ngoãn rất nhiều, có phải ?”

      Y nhảy lên mây, đột nhiên nghĩ tới bộ dạng phục tùng của Thiên khi gọi mình là Thái tử, chẳng biết tại sao tâm trạng càng thêm phiền muộn : “Có lẽ là thế”.

      “Xem ra cậu vẫn có ý kiến à?”. Viêm Kỳ tiếp tục trêu cười : “Có ghét nàng như vậy ?”

      Ghét?

      Diễn Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía vẻ mặt cười cợt châm chọc của y : “Người năm đó đánh nàng nhiều nhất, phải cậu sao”.

      “Điều đó giống nhau “. Viêm Kỳ lắc đầu, năm đó trong thiên cung y và Thiên nổi tiếng hòa hợp, bình thường lời hợp lập tức đánh nhau : “Tôi và nàng chẳng qua chỉ thuần túy so tài, còn việc ghét hay ghét chẳng liên quan gì hết. Huống hồ tôi cũng chưa từng thắng nàng, phải sao?”

      Diễn Kỳ lạnh giọng:“Nếu phải vì thân phận của nàng, cậu sao mà thua được.” Thực lực Viêm Kỳ thế nào, y đương nhiên biết , nếu phụ quân cũng phái y thủ hộ dòng sông phân cách giữa tiên đình và giới .

      Dứt lời, Viêm Kỳ đột nhiên dừng lại lúc, vẻ mặt kì lạ quay sang nhìn y, giống như phát ra chuyện gì to lớn vậy :“Cậu…… trước kia luôn cho rằng tôi để nha đầu đó thắng à?

      Diễn Kỳ cũng ngừng lại, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của người kia, phải sao?

      Viêm Kỳ gãi đầu lúng túng, khuôn mặt trắng tinh xuất vài tia ửng đỏ : “Năm đó ra là tôi…… Học nghệ tinh. Cậu cũng biết nàng thừa sức…… Nếu là hôm nay…… Tất nhiên bại dưới tay nàng.”

      Diễn Kỳ như giật mình, y vẫn nghĩ năm đó Viêm Kỳ nhiều lần thất bại bởi Thiên , là vì bận tâm đến thân phận của nàng ta, ngờ rằng hề nhường. Vậy mà y nhìn ra? Đột nhiên y cảm thấy, bất kể Thiên của trước đây hay tại, y luôn hiểu .

      Ngẫm lại về nàng của trước kia, bất cứ chuyện gì y cũng đều xem thường muốn tìm hiểu kĩ, chỉ có chán ghét mà thôi.

      đoạn đường gì, chưa đến nửa khắc, họ đến Thanh Vân, đầu mày y nhăn thành đường thẳng, y thấy được nàng……

      Nàng ngồi tảng đá cạnh bụi hoa, tà áo phẳng phiu, có lẽ ngày tháng ở nhân gian xảy ra rất nhiều chuyện vui vẻ, nàng gầy lắm, bạch y hình như quá rộng, gió ngừng chui vào tay áo, phình lên như bị thổi bay, hai mắt lại vô thần nhìn hướng, tự dưng khiến cho người ta thấy cảm giác cơ khổ vô y.

      Nàng đột nhiên vươn tay sờ vào khoảng bên cạnh, vừa chạm vào đóa hoa liền biến mất, bàn tay cứ thế dừng giữa trung.

      Y nhớ đó là thần chi lục hoa, chỉ có thần tộc mới có thể đụng vào, trước đây toàn bộ thiên giới cũng chỉ có nàng và Thiên Quân đời trước mới có thể hái được, cho nên nàng thường xuyên cầm hoa đến khoe trước mặt y. Mà nay nàng lại chỉ là phàm nhân.

      Hồi lâu, tay nàng dừng lại chút, như sợ chạm vào những bông hoa khác, hơi nghiêng người ngồi lệch sang chút, thanh lệ khiến cho người ta khỏi mềm lòng, y nắm chặt tay ở bên, kìm nén thương tiếc và áy náy khó hiểu.

      muốn hạ xuống đụn mây, y nhìn thấy Linh Nhạc từ trong phòng chạy ra, tay hình như cầm cái gì, vươn ra đưa cho người ngồi tảng đá, vừa vừa hoa chân múa tay, có cần phải diễn khoa trương thế ? Y chỉ lúc lâu, Thiên mới hết đờ đẫn, thần sắc dần thay đổi, mơ hồ ánh lên nét cười, phải cái tiếng cười càn rỡ, mà chỉ như từng giọt từng giọt thẫm đẫm, nở rộ ra ngoài.

      Lần đầu tiên y nhận ra, nàng cũng có thể cười điềm tĩnh đến thế.

      Nhìn nàng, nhưng lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

      “Xem ra, chúng ta đến đúng lúc rồi”. Viêm Kỳ nhìn hai người phía dưới, giọng cũng lộ vẻ ái muội.

      Nghe xong Diễn Kỳ càng cau mày chặt hơn, hạ xuống đầu mây xông thẳng chỗ hai người: “Linh Nhạc!” Giọng điệu lạnh lùng.

      “Đại ca!” Linh Nhạc ngạc nhiên, sắc mặt tức khắc có vẻ khó coi:“Sao huynh lại tới đây?”

      Thiên ở bên cạnh cũng đứng lên, ánh mắt vẫn mơ hồ như thế, nhưng y biết nàng nhìn mình. Ngay lập tức, nàng hành lễ :“Khấu kiến thái tử điện hạ”. Những lễ tiết như vậy đối với nàng mà , cũng là chuyện bình thường. Nhưng trong lòng Diễn Kỳ lại xuất thứ kích động muốn trói nàng lại.

      “Ồ, giống chút nào .” Viêm Kỳ nghiền ngẫm bước lên phía trước, đánh giá Thiên từ xuống dưới, cố ý khiêu khích:“Để ta xem nào, sao chỉ thay đổi lớp da thôi mà tính khí cắn người cũng thay đổi rồi?”

      Thiên thản nhiên nhìn y, mỉm cười:“Viêm Kỳ tinh quân, gần đây tốt chứ?”

      “Tinh quân! gọi ta là tinh quân?” Y phì cười, đưa tay quơ quơ trước mắt nàng :“ hạ phàm chuyến thôi mà ngốc luôn rồi à? Khách khí như vậy giống đâu.”

      Nàng lại chỉ cười dịu dàng, bình tĩnh nhìn về phía Viêm Kỳ, hơi cúi người:“Trước kia là Thiên bướng bỉnh, mong tinh quân thứ lỗi.”

      Thái độ đúng mực, có chút nào gượng ép.

      Viêm Kỳ khựng lại, nếu là trước đây, y khiêu khích như vậy, nàng chửi ầm lên cũng sớm dùng quạt, đánh về phía . Nhất thời y cũng biết phải đáp lại thế nào, vẻ mặt vừa rồi còn nghiềm ngẫm, giờ như bị tắc ở yết hầu ra lời.

      “Đại ca, tìm đệ có việc sao?” Linh Nhạc hỏi.

      Diễn Kỳ nhíu chặt mi, kìm nén vui hiểu từ đâu xuống đáy lòng, lạnh lùng :“Nhị đệ, đệ càng ngày càng hồ nháo ! Thân là nhị hoàng tử, thiên kị* sắp tới lo tìm cách, cả ngày lại cứ rong chơi bên ngoài.”

      * kị : điều kiêng kị.

      phải có phụ quân và đại ca rồi sao!” Linh Nhạc thèm để ý gãi gãi đầu:“Dù sao đệ cũng giúp được việc gì, với lại trong thiên cung quy củ nhiều, bằng đệ quay về Thanh Vân tiêu diêu tự tại.”

      Diễn Kỳ trầm mặt:“Chuyện Thiên kị liên quan đến thiên kiếp, đệ sao lại để tâm như thế?”

      “Dù sao đệ cũng muốn phi thăng cửu trọng thiên ngoại thiên, thiên kiếp gì đó nếu đại ca tới ứng kiếp, còn có hy vọng hơn.”

      “Náo loạn!” Diễn Kỳ hất tay áo, dường như thực tức giận:“Thiên kiếp chẳng lẽ bởi vì ngươi muốn ứng kiếp tới chắc, mẫu phi luôn luôn lo lắng ngươi, nhanh cùng ta trở về.”

      “Nhưng……” Linh Nhạc quay đầu nhìn Thiên , tình thế trở nên khó xử, từ ngày kế thừa chức Thanh Vân sơn chủ, đại sư tỷ cảm xúc vẫn ổn định.

      Mặc dù mê man bất tỉnh suốt ngày nữa, nhưng lại thường xuyên đứng trước Phù Vân điện thất thần, động cũng , ai khuyên cũng mở miệng, như vậy chẳng khác nào người chết, y càng nhìn lại càng lo. Tuy sư phụ rời , bọn họ ai cũng rất thương tâm, nhưng cũng đến mức như thế. Y cảm thấy nhất định có chuyên gì khác, điều gì đó làm cho nàng thể thừa nhận chuyện này, cho nên mới rơi vào tình trạng như thế. Nhưng nàng , y cũng tiện hỏi.

      Bởi vậy mấy tháng qua, y ở lại nơi này, mỗi ngày nghĩ cách trêu chọc khiến nàng vui vẻ, cuối cùng có thể khuyên nàng hoạt động chút. Nếu lúc này rời ……

      “Trở về !” Biết y lo lắng cái gì, Thiên tươi cười thoải mái : “Ta có việc gì đâu” .Sư phụ tốn nhiều tâm tư như vậy mới có thể đưa nàng trở về đây, nếu nàng suy sụp, đó mới là bất trung bất hiếu. Nàng cố gắng sống tốt.

      Linh Nhạc xem xét biểu tình của nàng, giống như muốn xác nhận chân trong lời vừa rồi, hồi lâu mới thỏa hiệp:“Vậy đệ về thiên cung trước.” Đột nhiên y lại vội vã bước lên trước bước, kéo hai tay của nàng :“Đại sư tỷ, ta rồi, tỷ phải ngoan ngoãn uống thuốc, cũng cho đứng trước Phù Vân điện nữa . Sau thiên kỵ, đệ trở về, đợi đến khi đó tỷ dạy đệ Vô Ưu khúc, được ?”

      “Được!” Nàng cảm thấy ấm áp lắm, gật đầu mạnh.

      Nhìn tay hai người đan chặt, Diễn Kỳ chau mày, lạnh giọng:“Còn .”

      Linh Nhạc đành bất đắc dĩ xoay người, theo Diễn Kỳ nhảy lên đụn mây, phút cuối cùng vẫn quên liên tục ngoái đầu dặn dò:“Đại sư tỷ, tỷ đồng ý rồi, được nuốt lời!”

      Diễn Kỳ ngoái đầu nhìn về phía bóng hình càng ngày càng xa mặt đất, Thiên vẫn đứng ở chỗ đó, khóe miệng ánh lên ý cười rất , nhìn theo hai người bay lên trời. Trong mắt dường như thấy gì khác ngoài bọn họ.

      Đáy lòng đột nhiên có khoảng , giống như điểm càng lúc càng xa kia, từ từ mất hút.
      Chris thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 13

      “Nha đầu, ……” Viêm Kỳ muốn lại ngừng.

      Thiên hơi ngạc nhiên, giờ mới phát ở bên cạnh còn người, lúc sau thần sắc lại tự nhiên như trước, thậm chí cấp bậc lễ nghĩa đều chu toàn, gật đầu:“Viêm Kỳ tinh quân?”

      Viêm Kỳ trầm mặt, lời vừa muốn hỏi thăm bị nghẹn lại, mở miệng được:“…… có việc gì, bảo trọng!” Vốn định tìm đề tài, suy nghĩ hồi lâu cũng biết nên chuyện gì với nàng, nhớ ngày đó cùng nàng được hai câu cãi vã, nay ngược lại biết gì. Ném bừa câu, ta cũng đây, rồi gọi mây bay .

      “Viêm Kỳ!” Thiên lại đột nhiên mở miệng.

      Viêm Kỳ vui vẻ, định trêu chọc nàng vài câu như ngày trước, lại thấy nàng vẻ mặt lo lắng tới, che giấu nét bàng hoàng bất an, mở miệng vài lần mới thốt ra:“Viêm Kỳ…… Ngài có biết Bạch Vũ ca ca, ở đâu ?”

      Viêm Kỳ nhíu mày, nhìn bộ dạng thận trọng của nàng, cuối cùng hít hơi, để lại ba chữ:“Tu Di Sơn!” rôi xoay người rời .

      Tiếng gió bên tai ngừng gào thét, bên cạnh, đám mây trắng lững lờ trôi. Cảnh vật dưới chân cũng ngừng thay đổi.

      “ Tôn chủ, chúng ta đến Tu Di Sơn có chuyện gì sao?” Lục Thủy dò hỏi. Tu Di Sơn là mảnh đất xa nhất thiên đình, là nơi giao nhau của tam giới, dương hỗn loạn. Tôn chủ thân thể mới hồi phục, tới những nơi như thế tất nhiên là ổn, nhưng mà người cứ cố ý muốn , nàng cũng thể nào phản đối.

      “ Tìm người.” Thiên mơ hồ .

      “ A……” Lục Thủy định mở miệng hỏi thêm vài câu, nhưng thấy vẻ mặt của Thiên lại ngậm miệng, chuyên tâm cưỡi mây.

      Tu Di Sơn tuy là khu vực xa nhất nhưng cưỡi mây cũng chỉ tầm ba bốn canh giờ là tới. Nhưng vì phải chú ý thân thể của Thiên nên Lục Thủy cố tình chậm lại, mãi cho tới khi mặt trời xuống núi, các nàng mới thấp thoáng nhìn thấy mảnh vẩn đục bao phủ đỉnh Tu Di Sơn phía trước.

      Thiên đứng đụn mây nhìn về phía xa, trước mắt chỉ là mảnh u, hoang vắng như có lấy tia sinh khí.

      Thấy nàng hạ xuống, có hai người bộ dáng dữ tợn là thần tiên hay ma tới hỏi. Thiên cho họ biết mục đích tới đây của mình, hai người kia nhìn các nàng từ xuống dưới lượt, vẻ mặt đầy khinh miệt. Lục Thủy bị nhìn như thế tức lắm, muốn phát hỏa nhưng Thiên lại vội vàng kéo tay nàng lại.

      Nàng lấy mấy thứ quả tiên mà Lục Thủy vốn chuẩn bị cho mình đường giải khát đặt vào tay hai người trước mặt, cười , vẻ mặt hiền lành nhờ họ chỉ đường. Hai người kia lúc này mặt mày mới hơi dịu lại, giọng điệu có chút kiên nhẫn : “ theo bọn ta , nhưng bọn ta cũng cam đoan chủ thượng gặp mặt các ngươi đâu”.

      May rủi, đương nhiên nàng hiểu.

      “ Làm phiền hai vị”. Thiên gật đầu theo bọn họ qua mấy con đường hoang vu. lúc sau trước mặt xuất rừng đào rộng mênh mông nhìn ra điểm cuối. Nàng nhàng thở phào cái, cuối cùng cũng tới rồi.

      Cả rừng đào được vùng ánh sáng như tường thành bao phủ, tất cả mọi vẩn đục ở Tu Di đều bị ngăn trở bên ngoài, vì thế những cây đào ở đây mới có thể sinh trưởng cách bình thường như vậy. Y luôn tinh thông thuật kết giới, cho nên cũng chỉ có y mới bày ra được đại kết giới như vậy giữa nơi hoang vu hỗn loạn này.

      “ Các ngươi chờ ở đây, bọn ta thông báo.” xong hai người kia liền biến mất trong rừng đào phía trước.

      Thiên đứng tại chỗ ngắm nhìn cánh rừng trước mặt, tất cả đều là đào, ở nơi như thế này có thể sinh trưởng được là điều vô cùng đặc biệt rồi, những thế lại còn có thể sinh trưởng tươi tốt như vậy, hoa nở ngập tràn, những cánh hoa rơi xuống bay lả tả phủ kín mặt đất bằng màu hồng phấn tươi sáng. Dù thể bằng rừng đào ở Minh sơn trước kia nhưng cũng hề thua kém bất cứ ở nơi nào. biết có thể uống rượu hoa đào dưới tàng cây như ngày trước được nữa hay .

      Nàng đứng bên ngoài bao lâu nghe tiếng bước chân dồn dập tới. Ngước mắt nhìn phía dưới cành cành đào, thân ảnh áo trắng như tuyết, ra vội vàng khiến áo dài hơi xô lệch, tóc dài hơi rối còn chưa buộc buông chấm đất.

      Y cứ đứng dưới tàng cây như thế, phía xa nhìn nàng. Sắc mặt trầm tĩnh khiến người ta mê mẩn.

      Thiên nhìn y cười gọi tiếng: “ Bạch Vũ ca ca!” Y thay đổi nhiều quá, trước kia luôn là người lo lắng để ý điều gì, lúc này lại có phần lung túng.

      Bạch Vũ hô hấp dồn dập, hít sâu mấy hơi mới cất bước tới phía nàng, đứng cách nàng khoảng hai bước chân rồi dừng lại nhìn nàng lâu giống như tìm kiếm điều gì đó, lúc sau mới hít hơi :

      “ Muội đến nơi này làm gì? Lại tới uống trộm rượu của ta phải ?”

      Nàng nở nụ cười xán lạn, giấu nỗi xúc động trong lòng, cúi đầu xuống : “ Đúng, muội tới là muốn trộm rượu của huynh đấy!”

      “ Muội, nha đầu này!” Y thở dài tiếng, khóe miệng cong cong, đưa tay lên gõ đầu nàng cái.

      Thiên thuận thế cúi đầu xuống, lần đầu tiên ngang bướng giữ bàn tay y lại mà tham lam đôi tay vĩnh viễn ấm áp này, hốc mắt chua xót khó chịu, nàng cố gắng ép bản thân nhịn xuống, nhất định để nước mắt chảy ra.

      “ Muốn uống rượu có thể nhưng đừng phá hủy đào của ta là được.” Y đùa, thu tay về chỉ vào cây đào trước mặt. Y vốn rất am hiểu cách thức ủ rượu đào nên mỗi gốc đào đều chôn bình rượu. Khi còn nàng thường xuyên đào trộm rượu của y để uống nhưng lại bao giờ lấp hố, làm cho rừng đào của Thiên Minh sơn lúc đó bị nàng đào cho hố to hố .

      thôi, vào trong phòng ta từ từ chuyện!”.

      Y bước trước hai bước lại đột nhiên xoay người lại theo thói quen đưa cánh tay về phía nàng, thấy nàng ngạc nhiên.

      Lúc này y mới nhớ rằng, từ sau khi nàng trưởng thành rồi lúc nào cũng bảo phiền mỗi khi y nắm tay nàng như vậy, bàn tay to xấu hổ lặng lẽ giữa trung.

      “ Xin lỗi, ta quên mất!” Y khẽ cười tiếng, định thu tay về. Trong lòng Thiên đau xót, vội vàng tiến lên hai bước đưa hai tay kéo lấy bàn tay kia, nắm chặt: “ Muội biết đường mà.”

      Bạch Vũ ngẩn người, gì nắm tay nàng về phía rừng đào.

      021

      Giữa rừng có căn nhà gỗ , cảnh vật xung quanh mang vẻ u tĩnh. hề giống tính cách trước kia của y chút nào. Bạch Vũ dẫn nàng vào trong phòng rồi quay lại rừng đào lấy rượu. Thiên nhìn đống sách la liệt dưới đất, bàn mớ hỗn tạp, đáy lòng dâng lên nỗi khó hiểu. Ngày trước y luôn là người nghiêm khắc, chịu nổi thứ gì lộn xộn, nhưng cảnh tượng giờ………..có thể thấy, bao nhiêu năm nay có lẽ y cũng thay đổi rồi.

      Nàng ngẩn ngơ lúc rồi khom người thu dọn lại, ở nhân gian lâu cũng tập thành thói quen, cho dù sử dụng tới pháp thuật nàng cũng có thể thu xếp gọn gàng mọi thứ.

      Lúc giúp nàng dọn dẹp, Lục Thủy thỉnh thoảng lại hỏi cái này đặt ở đâu? Cái kia đặt đúng chỗ ? Nàng cứ luôn miệng trả lời hề do dự, ngay cả bản thân cũng thấy kinh ngạc, hóa ra mình lại nhớ thói quen, đồ đạc của y như vậy.

      “ Tôn chủ, vị kia……… là Bạch Vũ Thiên Quân sao?”Lục Thủy ôm chồng sách, ngồi chồm hổm xếp từng quyển vào giá.

      Thiên cầm quyển sách vỗ vỗ bụi, nhàng gật đầu: “ Đúng!”

      Lục Thủy lại lắp bắp kinh hãi, ánh mắt mở to hết cỡ: “ Vậy ngài ấy chẳng phải là tôn chủ……” được nửa, nghĩ tới cái gì nàng lại dừng, ngượng ngùng cười rồi xoay người tới chỗ khác thu dọn, ánh mắt vẫn vương chút nghi ngờ.

      Thiên tất nhiên thừa biết nàng kinh ngạc điều gì. Thanh Khâu Bạch Vũ Thiên Quân, hậu nhân cuối cùng của Cửu vĩ hồ tộc, được tiền Thiên Quân thu làm nghĩa tử, ban nhân duyên với Thiên công chúa. Nếu như phải xảy ra những việc đó, nếu nàng biết Diễn Kì có lẽ nàng là thê tử của y rồi.

      Nhưng mà ai có thể ngờ được việc lại thành như bây giờ. Ngàn năm trước tiên đại chiến, cửu vĩ hồ tộc gặp đại họa diệt vong, chỉ còn lại mình y, phụ quân thương y mình độc nên mang về Thiên Minh sơn sống cùng nàng.

      Từ y rất ít khi chuyện, ngồi im lặng cả ngày dài cũng chịu được, nhưng lại bị bắt phải chăm sóc Thiên hơn y mấy tuổi.

      Vì thế khi nàng còn là đứa hiểu gì y trở thành ông cụ non nghiêm khắc. Liên tục dạy bảo nàng, cái này thể ăn, cái kia thể lấy, cái gì phải đặt ở đâu, thế nào. Mãi tới sau khi sư phụ mang nàng , y cứ cách bảy ngày lại chạy đến Thanh Vân dạy bảo nàng lần. Có lẽ là do bị y dạy dỗ nhiều năm cho nên tới bây giờ nàng vẫn thói quen của y như lòng bàn tay vậy.

      Khi đó nàng cực kì ghét y, khi hai người ở cùng nhau, y giống như là ca ca mà lại giống phụ quân của nàng hơn.

      Sau đó, nàng gặp Diễn Kỳ……………….

      “ Ngài thong thả, nơi này khí hỗn tạp, ngài xem Thiên Quân cũng có ở đây.” Giọng có chút lấy lòng từ ngoài vọng vào, giữa khí yên tĩnh lại trở nên ràng.

      -----------------------
      Chris thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 14

      Thiên vừa lúc nhặt quyển sách trước cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người trông coi ngoài rừng dẫn Diễn Kỳ tiến vào, Bạch Vũ cũng đúng lúc cầm vò rượu tới. Diễn Kì đương nhiên cũng nhìn thấy Thiên , ánh mắt lập tức lạnh , nàng hạ tầm mắt xuống, hơi cúi người, để ý rồi tiếp tục nhặt sách.

      Trước kia ngày nào nàng cũng phải vắt óc tính toán mưu kế lại gặp được y lấy lần, vậy mà giờ tới đâu cũng đụng mặt.

      “ Thiên Kị* sắp tới, phụ quân phái ta tới, hy vọng ngày Thiên kị huynh có thể giúp bày bố kết giới.” Nàng nghe Diễn Kì .

      * kị : điều kiêng kị. Thiên kị: ngày cấm kị của Trời, xuất tai ương lớn

      “ Vì sao lại tìm ta?” Bạch Vũ chút quan tâm hỏi lại.

      “ Chỉ có huynh mới có năng lực bày ra đại kết giới có thể bảo về thiên giới trong ngày này, cũng là để tránh gây tổn hại tới nhiều người vô tội.” Diễn Kì tiếp:

      giờ trong tộc chỉ còn lại duy nhất mình huynh, đây phải là năng lực đặc biệt của huynh sao. Hơn nữa ta cũng còn chuyện muốn nhờ.”

      “ Vậy sao?” Giọng điệu của Bạch Vũ vẫn cảm xúc, nhàng lau chùi vò rượu, lớn tiếng : “ Rượu của muội đây, mau tới lấy .”

      Những lời này là quay về phía nàng , Thiên đành phải buông đống sách tay xuống ra ngoài. Ôm lấy vò rượu trong tay Bạch Vũ lắc lắc có tiếng ọc ọc vang lên: “ Chỉ có nửa vò thôi sao?” Giọng điệu có chút oán giận.

      “ Muội nghĩ là nước suối sao!” Bạch Vũ lạnh lùng quát nàng: “ Sắc mặt muội tốt lắm, về phía cánh rừng đằng tây có hồ nước nóng, ngâm trong đó rồi hãy uống.”

      “ Dạ!” Nàng lại lắc lắc vài cái, khóe miệng cong cong mỉm cười. Ôm vò rượu bước , vừa quay bước vừa thầm . Tiếng tuy nhưng hai người ở phía sau vẫn nghe được ràng: “ Huynh là đồ keo kiệt!”.

      Bạch Vũ khẽ nhíu mi, nhìn nàng và Lục Thủy ôm vò rượu xa dần, từ đầu đến cuối nàng hề liếc nhìn Diễn Kì cái, xem ra lần này trở về thực khác xưa rồi. Y khẽ thở dài hơi, rồi nghĩ tới điều gì lại vội: “ Nhớ được uống ở cạnh hồ đâu đấy.”

      Nàng dừng lại phất phất tay tỏ ý biết rồi.

      Diễn Kì mặt lạnh, nhìn hai người bọn họ coi ai ra gì cứ thế chuyện, ràng hai người trước kia từng ở chung, bây giờ nếu thế cũng là chuyện bình thường. Nhưng tại, y hiểu trong lòng tại sao lại có chút thoải mái, giống như y là người thừa thải bị xa lánh vậy.

      “ Vào trong chuyện!” Bạch Vũ xoay người về phía nhà gỗ, Diễn Kì đứng nhìn chút rồi cất bước vào theo.

      Thiên ôm vò rượu thả vào hồ nước ấm, nước làm sạch hết bụi bẩn vò rượu. Nàng nhìn quanh tìm kiếm chỗ ngồi đợi rượu ấm lên. Đến khi hương rượu ngào ngạt tỏa ra bốn phía, nàng mới cùng Lục Thủy vớt lên.

      Bạch Vũ và Diễn Kì chuyện rất lâu, nàng cố tình nán lại lúc vậy mà khi trở lại vẫn thấy Diễn Kì ở đó. Nàng ôm vò rượu ngượng ngùng đứng ở mép cửa, nhất thời biết phải làm sao, nên vào hay quay ra nữa.

      Bạch Vũ vẫn giữ thói quen dạy dỗ nàng, nhíu mi : “ Bảo muội ngâm rượu thôi, ai bảo muội nghịch nước hả!” Cánh tay chỉ chỉ nàng, quần áo đúng là ướt hết cả.

      Thiên bật cười thành tiếng, vì ngại có người ngoài ở đây nên cũng thèm so đo với Bạch Vũ. Đặt vò rượu tay xuống bàn, cái nhà gỗ này là quá hẹp chỉ có duy nhất gian nhà, nàng định ra ngoài uống nhưng lại sợ như thế có vô ý quá . Đành mặc kệ hai nam nhân kia ngồi chuyện, nàng tìm cái bát , tự rót đầy bát rượu đưa lên miệng nhâm nhi. Lục Thủy cũng bị hương rượu quyến rũ, mắt cứ nhìn chằm chằm bát rượu trong tay nàng, nàng đành phải lấy thêm cái bát nữa, rót cho nàng ta.

      Diễn Kỳ kìm được hiếu kì đưa ánh mắt nhìn về phía hai người Thiên , Lục Thủy. Thấy cảnh tượng như thế, y lại nhíu mày, đưa mắt nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Bạch Vũ trước mặt. Dù y vẫn thắc mắc biết vì sao nàng tìm ra được nơi đây nhưng y còn có việc quan trọng phải làm.

      “ Việc này chỉ có thể nhờ cậy vào huynh.”

      Bạch Vũ đặt chén trà tay xuống bàn, lúc sau mới mở miệng lạnh lùng : “ !”

      “ Bạch Vũ!” Diễn Kì hơi cuống, trầm giọng : “ Huynh có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”

      Y thể , ở Thiên giới bày ra kết giới được, chỉ duy nhất mình có khả năng.

      “ Chỉ có kết giới của Thanh Khâu huynh mới có đủ thuật pháp để chống đỡ thiên kiếp.”

      !”

      “ Ngươi……”

      Dù Diễn Kỳ có ra sức khuyên bảo, y vẫn nhất quyết ’, vẻ mặt hờ hững nhìn biểu tình nào. Lơ đãng quay đầu lại nhìn về phía chủ tớ hai người say sưa uống rượu, y khẽ nhăn trán, lạnh giọng: “ Trong hũ có quả mơ, đừng tham ăn hết nhé.”

      Thiên nghe xong vội đặt bát rượu xuống bàn, nâng vò rượu lên lắc lắc xô xô, lúc mới cong môi cười. Thấy quả mơ rơi ra gần miệng vò, nàng nhanh tay nhặt lấy bỏ vào miệng, lại tiếp tục vùi đầu vào uống rượu.

      Diễn Kỳ lại tiếp tục , thanh có hơi trầm xuống.

      “ Lần này thiên kị giống trước kia, ta sợ nhưng Linh Nhạc tu vi còn ít, e là thể chống đỡ được.”

      Linh Nhạc? Nghe tới cái tên quen thuộc, Thiên bất giác lắng nghe, ra y cũng phải tham gia vào thiên kị lần này, mấy hôm trước Diễn Kì tới tìm y đúng là đề cập qua.

      “ Đây phải là chuyện , cho nên ta hi vọng huynh có thể dạy nó vài phương pháp kết giới, lần này chủ yếu là vì nó lịch kiếp. Ta tin nếu như huynh dạy thuật phòng ngự nhất định nó vượt qua được.”

      Y quả thực hết lời rồi, Bạch Vũ vẫn xoay xoay chén trà:“ !”.

      Diễn Kỳ nhíu chặt mày, bàn tay nắm chặt thành quyền bên người, sắc mặt lạnh lẽo như thể tạc ra từ băng đá.

      Thiên khỏi thở dài hơi, Bạch Vũ vốn có khả năng làm người ta nổi điên mà, trừ nàng và phụ quân ra y thích nhiều lời với người ngoài. Cho nên cho dù Diễn Kỳ là khách, y cũng thèm lấy rượu ra tiếp đón, mà lại để cho mình nàng ngồi góc uống.

      Có khi suốt buổi chuyện trong phòng hai người, y chỉ mỗi hai từ ‘ !’ thôi quá.

      “ Bạch Vũ ca!”

      Nàng gọi, thấy tầm mắt của hai người nhìn tới, nàng cười đặt bát rượu xuống bàn khẽ : “ .”

      Nghe vậy, sắc mặt Bạch Vũ phút chốc lạnh , nàng vẫn là buông tay được sao?

      Thiên cười khẽ, nàng biết Bạch Vũ suy nghĩ điều gì, nên thản nhiên giải thích: “ Linh Nhạc…..là sư đệ của muội.” Nếu thiên kiếp làm y bị thương, chắc hẳn mình cũng đau lòng. Từ sau khi nàng trở lại, cũng chỉ có Linh Nhạc là người duy nhất quan tâm tới nàng mà thôi.

      Cho nên là bởi vì Linh Nhạc, phải vì Diễn Kì, ánh mắt của nàng như thể ra điều đó.

      Sắc mặt Diễn Kì nhất thời có chút khó coi.

      Bạch Vũ dịu ít, nhưng vẫn khó chịu nhăn mặt nhìn nàng chằm chằm lúc lâu mới lạnh lùng : “ Ta muốn tới thiên cung.”

      “ Vậy tới Thanh Vân cùng muội.” Nàng biết y giống với Thanh Sơn, Lục Thủy, thích nơi đó.

      Bạch Vũ gì nữa, tiếp tục nhâm nhi chén trà. Thiên biết huynh đồng ý rồi.

      “ Được rồi, thái tử điện hạ, phiền ngài với Nhị điện hạ để ngài ấy đến Thanh Vân chuyến.”

      Diễn Kỳ thấy nàng cúi người hành lễ, trong lòng có loại cảm giác gì đó dâng lên, nàng gọi người kia là Bạch Vũ ca, giọng tràn đầy thân thiết. Vậy chẳng phải tốt sao, nàng trở về làm muội muội ngoan hiền của Bạch Vũ, y phải đau đầu nữa. Đối với y cũng còn bất chấp quy củ, cũng còn bám y dai dẳng khiến y sợ mỗi khi gặp mặt nữa rồi. rất tốt, nàng hoàn toàn ngăn cách y khỏi thế giới của mình.

      Chưa bao giờ y tới Tu Di sơn mà Bạch Vũ chịu đáp ứng cầu của y, kể ra y phải vui mừng mới đúng chứ, nhưng hiểu tại sao chút vui mừng y cũng có. Nhìn thấy nữ tử vẫn đứng đó yếu ớt cười với y, trong lòng lại có cảm giác mất mát, như đánh mất thứ gì quý giá.

      Diễn Kỳ hiểu cảm xúc trong lòng mình tại là thế nào, nàng ràng còn quan tâm tới y nữa, bám lấy y, vậy y phải vui mừng mới đúng chứ, phải đó là điều y ao ước sao. Y và Bạch Vũ quyết định ngày cụ thể, sau đó chần chừ, cũng quan tâm bên ngoài trời tối đen đáp mây vội vàng rời , như thể chỉ cần chậm giây nữa thôi y thể được nữa.

      “ Tại sao lại muốn ta ?” Thấy Diễn Kỳ xa, Bạch Vũ mới mở miệng hỏi: “ Nếu chỉ là dạy bảo mấy thuật kết giới muội cũng có thể làm được mà.”

      Thiên cười khẽ, hai tay cầm bát rượu xoa xoa : “ Bạch Vũ ca, huynh quên là tại muội chỉ là phàm nhân thôi à.”

      Bạch Vũ trầm mặt, bàn tay bên người nhất thời nắm chặt, lâu sau mới tới lấy bát rượu trong tay nàng : “ Đừng uống quá nhiều, tốt cho sức khỏe đâu!”.

      Thiên hề tức giận, ôm vò rượu đặt vào lòng y, thuận tay lấy luôn cái bát rượu tay y rửa sạch, động tác tự nhiên chút do dự lóng ngóng, giống như chuyện này từng thường xuyên xảy ra vậy. Ngón tay y vẽ vẽ mặt nước, ngón tay thon dài, cổ tay vết sẹo lớn vòng quanh dữ tợn. Đó là vết sẹo đánh dấu nhân duyên, cổ tay của nàng cũng có cái như vậy, ‘ thiên mệnh nhân duyên’, thể chia cắt.

      Nàng của trước kia, quan tâm y bị thiên mệnh phản phệ đau đớn tới nhường nào, chút lưu luyến chặt đứt dây tơ hồng, phá hủy mối nhân duyên đó.

      Đột nhiên cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng, nàng cắn chặt môi dưới, nước mắt kìm được mà chảy dài, nàng cố tình cúi đầu để y nhìn thấy. Rồi tới cầm lấy bàn tay còn ngâm trong nước của y nghẹn ngào: “ Ca, chúng ta trở về thôi?”.
      saochichvangChris thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 15

      Im lặng lúc lâu, lâu sau nàng mới cảm giác được bàn tay to lớn ấm áp đó đặt đỉnh đầu mình, nhàng vuốt ve.

      Bất kì ai trong tam giới cũng đều có số kiếp định sẵn, người phàm sống lâu nhất cũng quá trăm tuổi, còn tiên gia có đủ loại thiên kiếp, nếu như tu vi đủ mạnh để chống chọi bị tan thành mây khói. Cái gọi là thiên kị đó, năm trăm năm xảy ra lần, chín trọng thiên lôi từ chân trời liên tiếp giáng xuống thiên kị thai, đủ chín chín tám mươi mốt đạo, thiếu cái, uy lực vô cùng. Nếu như có thể vượt qua được thiên kị thăng thiên, gia nhập vào thần tộc.

      Đáng tiếc từ thời xa xưa, chúng thần lĩnh chịu thiên kị đều rơi xuống rồi bị thiêu cháy. Lâu rồi cũng có người thành công phi thăng lên cửu trọng thiên. Tam giới cũng có được vị thần tiên chân chính nào.

      Linh Nhạc tới rất sớm, nàng và Bạch Vũ cũng chỉ vừa mới về tới Thanh Vân lát, liếc nhìn thấy phía xa xa bóng dáng y đỉnh núi. Bên cạnh y còn có hai người nữa, tất nhiên là Diễn Kỳ, người còn lại nàng còn chưa kịp nhìn , nghe thấy tiếng gọi tha thiết:

      …….. ……….”

      Là tiếng của Viêm Hoàng, lâu rồi nàng gặp nó.

      “ Sao muội lại về đây?”

      Viêm Hoàng phải theo Phượng Minh về Kì Sơn sao? Sao lại quay trở lại Thanh Vân?

      “ Nó ở Kì Sơn làm ầm ỹ ngừng, cũng chịu tĩnh tâm tu hành”. Diễn Kỳ mở miệng giải thích, vẻ mặt chút cảm xúc.

      Thiên hơi sửng sốt, thể tưởng tượng được y lại có thể mở miệng giải thích cho nàng.

      Đến lượt Viêm Hoàng ở trong lòng nàng cọ cọ cái đầu rồi chỉ vào Diễn Kì như muốn kể công : “ Đại ca ca nếu Viêm Hoàng theo Phượng tỷ tỷ chuyên tâm tu hành, thường xuyên mang muội trở về gặp . Viêm Hoàng cố gắng tu hành rồi mà.”

      Thiên vuốt ve cái đầu nho trong lòng, hơn hai tháng gặp, nàng thực rất nhớ nha đầu này. Xem ra Viêm Hoàng ở Kì Sơn cũng tồi, Phượng Minh chắc hẳn cũng rất quan tâm chăm sóc.

      “ Đại sư tỷ đỡ nhiều chưa?” Linh Nhạc tới, cẩn thận nhìn nàng lúc : “Ngực còn đau , mắt thế nào rồi? Vết thương ở lưng có thay thuốc đúng giờ đấy?” Y nhìn xong lại kéo tay nàng bắt mạch, hề nghĩ rằng tự dưng lôi kéo nữ tử như thế có chút gì ổn. Xem xem hồi y còn định xem tới vết thương sau lưng của nàng. Mãi cho tới khi Diễn Kỳ ho khụ tiếng, sắc mặt cũng đen thui.

      “ Tất cả đều tốt rồi!” Thiên cười khẽ, rút tay về, lúc này y mới nhận ra mình hơi thất lễ.

      Khuôn mặt tuấn tú bỗng đỏ lên: “ Như vậy……là tốt rồi………tốt rồi!”

      Diễn Kỳ trầm mặt, lạnh giọng: “ Còn ngơ ngác đứng đó nữa, đệ quên tới đây để làm gì rồi à?”

      “ Đại sư tỷ……” Linh Nhạc được nửa câu lại im lặng, dường như có rất nhiều điều muốn với nàng nhưng lại ngại có Diễn Kỳ ở đây nên thôi, chỉ có thể đứng dậm dậm chân tại chỗ.

      “ Bạch Vũ ca ca ở trong đại điện rồi” Thiên chỉ về phía trước: “ Hai người mau vào thôi.”

      “ Còn mau .” Sắc mặt Diễn Kỳ càng thêm nghiêm túc.

      Linh Nhạc bĩu môi, cam lòng xoay người bước , bước được bước lại vòng qua thuận tay kéo Viêm Hoàng trong lòng Thiên ra, Viêm Hoàng chịu ôm lấy nàng giằng co.

      “ Đừng lôi kéo nữa, sư tỷ thân thể tốt, chịu được sức nặng của tiểu quỷ nhà muội đâu!”

      chịu, muội muốn …… ……. Nhạc ca ca xấu xa! Xấu xa!”

      Thiên buồn cười, nhìn hai kẻ dở hơi lớn cãi cọ, khẽ lắc đầu. định bước thấy người bên cạnh đưa vật tới trước mặt nàng.

      “ Cầm!” Diễn Kì đưa cái túi thêu .

      “ Cái này……” Thiên sửng sốt.

      Thấy nàng nhận, Diễn Kì nóng nảy : “ Cầm lấy!”

      Thiên đành phải cầm lấy, mở ra bên trong là miếng ngọc bội được kết lại cùng những sợi chỉ đỏ rũ xuống mềm mại, phải tiên vật gì. Nhưng…đây chẳng phải là ngọc bội Diễn Kỳ hay đeo thắt lưng sao?

      “ Trước kia phải rất muốn có nó sao?” Diễn Kỳ bâng quơ , ánh mắt như bất giác nhìn nơi khác.

      Thiên nhìn đồ vật tay vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trong lòng rối như tơ vò. Năm đó nàng lòng theo đuổi y, nhưng y lại xa lánh nàng như thú dữ. Cho nên nàng thường hay tìm đủ mọi cách để được ở cạnh y, thế lại ba bốn lần đòi lấy ngọc bội tùy thân của y, nàng cứ nghĩ rằng có được thứ đồ tùy thân quen thuộc đó rút ngắn được khoảng cách giữa nàng và y.

      Nhưng Diễn Kỳ vốn cực kì chán ghét nàng, cho tới bây giờ cũng chưa lần đồng ý bất cứ cầu nào của nàng, cũng chưa từng đưa cho nàng bất cứ thứ đồ vật nào. Nàng hiểu , cho nên tới bây giờ nàng cũng còn nuôi hi vọng.

      Lúc này cầm trong tay miếng ngọc bội từng ao ước, nếu là khi xưa nàng chắc chắn mừng rỡ như điên, nhưng tại ngược lại, cảm xúc lúc này chỉ có chua xót mà thôi.

      cần!” Nàng đặt chiếc túi lại vào tay Diễn Kỳ, : “ Ta bây giờ……. còn muốn nó nữa.”

      Diễn Kì trầm mặt, tức giận bừng bừng. Nàng phải thích nhất thứ này sao? phải biết bao nhiêu lần nàng lôi kéo y đòi lấy nó mà? Sao bây giờ nàng lại thích nữa? “ lại dùng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ à? Bây giờ nếu lấy, sau này đừng mơ ta ….cho !”

      Thiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y, tận sâu trong đáy mắt, nàng muốn nhìn cho , trong mắt y, nàng là cái dạng gì? Nhưng thu được lại là trận lửa giận chực chờ bùng nổ. Nàng giật mình bình thường trở lại, vì sao nàng lại phải quan tâm tới hình tượng của mình trong mắt y chứ.

      “ Cứ cho là như vậy !” Nàng đem túi lần nữa đặt vào trong lòng bàn tay y : “ Đa tạ ý tốt của thái tử, đồ vật quý giá này Thiên dám nhận.”

      …….” Diễn Kì tức giận tới đỉnh điểm, nắm chặt túi trong tay, cố gắng kìm chế bản thân được quá xúc động mà xông tới bóp chết nữ tử với vẻ mặt lạnh nhạt phía trước. “ Xem ra là ta suy nghĩ quá nhiều rồi! biết tốt xấu!” Y hừ lạnh tiếng, vung tay cái, cả chiếc túi và miếng ngọc bội hóa thành tro.

      Phất tay áo, y xoay người từng bước vào trong điện, mỗi bước chân của y như thể muốn tống hết tức giận ra ngoài, rất nặng nề. Y điên rồi, là điên rồi mới có thể nhớ lại chuyện nàng từng rất thích miếng ngọc bội đó, nên nhanh chóng chạy tới tặng nàng.

      ra nàng còn muốn…. Y từng nghĩ chỉ cần nàng tìm Phượng Minh gây , y cũng đối xử tốt với nàng chút. Nhưng xem ra cần nữa.

      023

      Bước vào trong điện, Bạch Vũ ca ca thi triển thuật pháp, Linh Nhạc ngồi xếp bằng ở chính giữa, thấy nàng bước vào liền nhìn nàng cười tươi. Nàng cũng tiện quấy rầy bọn họ, chỉ gật đầu cái.

      nhàng tới ghế dựa phía bên, định ngồi xuống bỗng giật mình bởi tiếng quát của Bạch Vũ ca: “ được ngồi!” Bạch Vũ nghiêm mặt nhìn về phía nàng, nhưng vẫn duy trì kết ấn.

      “ Ghế dựa rất lạnh!”

      Thiên xấu hổ cười cười, nhưng dưới ánh mắt như băng của Bạch Vũ nàng đành ngoan ngoãn tới chỗ có đệm duy nhất còn lại mặt đất ngồi xuống.

      Chỗ có đệm duy nhất ngay bên cạnh Diễn Kỳ, nàng hơi cau mày nhưng cũng muốn cãi cọ với Bạch Vũ lúc này, bèn xoay người ngồi xuống cạnh y.

      Bạch Vũ thuộc Thanh Khâu tộc, rất am hiểu về thuật kết giới cho nên việc phòng ngự cửu trọng thiên lôi lần này cũng phải là quá khó khăn. Trong thời gian ngắn nửa canh giờ, quanh người Linh Nhạc xuất vô vàn những tia sáng bao quanh như chiếc lồng nhốt vào trong vậy, lúc sau mờ nhạt biến mất.

      “ Kết giới này đủ khả năng chống đỡ cả mười đạo thiên lôi.” Bạch Vũ thu hồi hai cánh tay, lòng bàn tay vừa lật, quyển sách mỏng xuất trong lòng bàn tay, y thuận tay ném về phía Linh Nhạc : “ Đây là sách hướng dẫn thuật kết giới, cậu chịu khó nghiên cứu, còn lại tám mươi chín đạo thiên lôi nữa là do tự bản thân cậu chống lấy.”

      xong y quay đầu nhìn về phía Thiên ngồi : “ Ta phải về rồi!”

      “ Bạch Vũ ca ca!” Thiên vội chạy tới : “ lâu lắm rồi…., huynh ở lại chơi vài ngày được sao?”

      Mắt y thâm trầm, yên lặng nhìn nàng lúc lâu mới nhàng mở miệng: “ Ta quen!”

      “ Nhưng mà……” Bọn họ năm trăm năm gặp mặt, bàn tay trong áo nàng nắm chặt, rất muốn giữ y ở lại nhưng sao mở miệng ra được.

      “ Bạch Vũ!” Diễn Kỳ cũng đứng lên trầm giọng : “ Thuật kết giới này, phải trong ngày ngày hai có thể học được, Linh Nhạc cũng thể hiểu ràng được, huynh có thể ở lại chỉ dạy đệ ấy kĩ hơn được ?”.

      hiểu được.” Bạch Vũ quay đầu lạnh lùng liếc y cái, ánh mắt lại như vô tình lướt qua Linh Nhạc rồi nhìn về phía Thiên .

      Nhất thời Diễn Kỳ cũng hiểu được ý của y.

      Nhưng Linh Nhạc lại hiểu được, chỉ Thiên rồi : “ Đại ca, ý của Bạch Vũ Thiên Quân là sư tỷ giúp đệ hiểu thêm! Đệ từng nghe sư phụ nhắc tới, thuật kết giới của sư tỷ cũng thua kém thuật kết giới của Thanh Khâu tộc là mấy, xem ra chắc là được Thiên Quân truyền dạy rồi.”

      Thiên biết sao? Diễn Kỳ quay đầu nhìn về phía nàng, nhíu mày đầy vẻ nghi hoặc. Rốt cuộc nữ nhân này còn có điều gì mà mình biết?

      Linh Nhạc xoay người về phía Thiên , nở nụ cười vô cùng sáng lạn : “ Đại sư tỷ, mong tỷ chị bảo nhiều.”

      Bạch Vũ gì, giống như đồng ý, theo thói quen đưa tay sờ sờ đầu Thiên , giọng nhàng : “ Nếu như sau này muốn uống rượu hoa đào, cứ tới Tu Di Sơn tìm huynh!”

      Lòng Thiên chua xót, cảm động xen lẫn áy náy. Tầm mắt tự chủ nhìn tới vết sẹo tay : “ Bạch Vũ ca ca……..muội xứng đáng……..”

      “ Đứa ngốc này!” Y ngắt lời của nàng, cánh tay xoa đầu nàng mạnh hơn khiến cho mái tóc của nàng cũng hơi rối loạn, sau đó xoay người rời .

      Thiên ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn bóng hình đó dần dần biến mất, mãi hoàn hồn. Bạch Vũ có lẽ tha thứ cho nàng từ lâu rồi, trong những kiếp qua, người nàng muốn xin lỗi nhiều nhất chính là y, giờ…….. còn vướng bận.
      saochichvang, B.CatChris thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 16

      Linh Nhạc thiên tài, điển tịch mà Bạch Vũ để lại, phần lớn có thể y đều hiểu thấu, cho dù gặp khó khăn, nàng chỉ cần hướng dẫn chút,y có thể lĩnh hội được ngay. Đến ngày trước khi thiên kỵ tới, Linh Nhạc thấu triệt được hết thuật kết giới này.

      “Đại sư tỷ, chưa tới ba ngày nữa là tới kỳ Thiên kị, có giới thuật do Bạch Vũ Thiên Quân để lại, chắc đệ cũng có thể chống đỡ được vài đạo thiên lôi nhỉ, đúng phải là chịu được hết”. Linh Nhạc vừa vừa giỡn.

      Thiên chỉ cười , thiên lôi của cửu trọng thiên tuy có lợi cho tu hành, nhưng uy lực phi hề tầm thường, đạo sau càng mạnh hơn đạo trước, đâu có dễ dàng như vậy, ngay cả sư phụ năm đó, cũng chỉ chịu được tám đạo thiên lôi. Linh Nhạc chịu được toàn bộ chẳng qua vì sợ nàng lo lắng nên thuận miệng mà thôi.

      “Sư tỷ, tỷ yên tâm, tuy đệ có hứng thú lắm với việc phi thăng, nhưng nếu có thể chịu được thiên lôi, cũng coi như đệ lấy thêm thể diện cho Thanh Vân rồi, đệ cố gắng .” Y đột nhiên nghiêm túc .

      Thiên sửng sốt, đáy lòng lại ngập tràn ấm áp, lúc nào y cũng tự cho mình là đệ tử Thanh Vân, mấy ngày luyện tập cũng là vì Thanh Vân? biết trong lòng nàng bây giờ là tâm tình gì nữa, chỉ thấy vừa ấm lại vừa chát.

      “Đệ cố gắng là được, quan trọng là đừng cậy mạnh”.

      Y gật đầu, hai mắt trong trẻo chớp, giống như muốn gì, lại cẩn thận hỏi: “Đại sư tỷ, tỷ…… sao?”

      Thiên cười khẽ lắc đầu:“Đệ nhất định phải cẩn thận.” Nàng của hôm nay, chỉ là phàm nhân, thứ duy nhất có, đó là thần khí Diệc Cơ trong tay, dù có cũng chỉ làm trò cười mà thôi.

      Linh Nhạc tiến lên trước bước, kéo tay nàng :“Sư tỷ cần để ý mấy lời tầm phào của người ta, dù thế nào, đệ che chở cho tỷ. Ai cũng thể bắt nạt người của Thanh Vân ta được”.

      Thiên nhìn ánh mắt kiên định của y, ngẩn người, y là nhị hoàng tử của thiên cung, là đệ đệ của Diễn Kỳ, hơn nữa y từng , sư phụ chưa từng chính thức nhận y làm đồ đệ, sao cứ khăng khăng muốn làm đệ tử của Thanh Vân lụi bại, kiên quyết gắn hai chữ Thanh Vân người vậy chứ.

      “…… Vì sao đệ lại muốn thế?”

      “Cái gì?” Y ý của nàng.

      Thiên trầm mặt:“Thanh Vân còn là Thanh Vân trước kia, sư phụ mất, ta cũng biết có thể chống đỡ bao lâu, vì vậy đệ cần ôm hết trách nhiệm vào người, nếu đệ muốn rời ….”

      “Sư tỷ muốn trục xuất ta ra khỏi sư môn sao?”Lời chưa xong, lại bị y lớn tiếng ngắt lời, trong giọng như chứa vài phần tức giận, y nhìn nàng cái, rồi cố nhịn xuống, lâu sau lại như nhớ tới điều gì, ngượng ngùng cúi đầu:“Ta…… thích làm đệ tử của Thanh Vân.”

      “Vì cái gì?”

      “Ta……” Ánh mắt y càng trở nên trong trẻo, nhìn nàng kĩ, như muốn gửi gắm điều gì.

      Thiên bị ánh mắt bộc trực kia làm cho kinh hãi, tay bị nắm, nóng rực, nàng bất giác muốn rút về, lại bị y nắm chặt hơn, có cách nào thu tay lại.

      “Sư tỷ, thực ra từ mấy trăm năm trước chúng ta quen biết rồi, khi đó ta còn ở trong trứng rồng.” Y đột nhiên lên tiếng, nắm lấy tay nàng chặt hơn:“Tỷ có nhớ mỗi lần giận dỗi sư phụ, tỷ lại chạy tới đâm vào vỏ trứng của ta, chuyện với ta cả ngày. Khi đó tuy rằng ta thể nhìn thấy gì, nhưng ta có thể nghe được, ta đợi trong trứng rồng cả trăm năm, tỷ là người duy nhất chuyện với ta, lúc đó ta nghĩ, đợi tới khi ta ra ngoài, nhất định đối với tỷ tốt, để tỷ phải đơn. Từ rất sớm rất sớm ta muốn biết trông tỷ như thế nào… Cho tới Dao Trì tiên hội ngày đó, ta mới chính thức nhìn thấy tỷ.”

      Nhớ tới lần đầu tiên thấy nàng, nàng lẳng lặng ngồi bên cạnh mẫu hậu, giống các tiên tử khác, hoặc túm năm tụm ba đàm luận tu hành hoặc lạnh lùng độc cách xa người ta ngàn dặm. Chỉ có nàng là khác, lẳng lặng ngồi, đối với chế giễu của người khác, chỉ cười lạnh mắt điếc tai ngơ, khóe miệng thấp thoáng ý cười, giống như trầm lặng trong thế giới của mình, tự mình sưởi ấm, trơ trọi góc, lơ đãng nhìn xung quanh, khiến cho người ta nhìn thấy mà tim đau ê ẩm . Đột nhiên y nghĩ, phải đối xử với nàng tốt, muốn xông vào thế giới của nàng.

      “Cho dù…… có sư phụ, ta cũng bảo vệ nàng.”

      ý trong lời của y, phải Thiên , chỉ là càng hiểu được, trong lòng lại càng xót xa. Tính ra, nàng hơn y năm trăm năm tuổi, người y biết lại là nàng của tại, nào có biết những chuyện hoang đường nàng làm năm trăm năm trước đâu.

      “Linh Nhạc…… Ta bị biếm hạ phàm .” Nàng là tự mình hạ phàm, tự mình nhảy xuống tru tiên đài, chỉ vì người khác. Còn y chỉ nhớ người cũng y chuyện, cũng biết trước kia nàng ác liệt bao nhiêu, sau khi biết được chân tướng, y cũng giống người khác, đối nàng kính nhi viễn chi*.

      *kính nhi viễn chi : đứng nhìn từ xa, ko dám lại gần.

      Nắm tay chặt, cố giữ cho hô hấp của bản thân được vững vàng, những việc này y cũng nên được biết, tuy rằng được làm sư tỷ đệ với y tốt. Nhưng đời trước nàng nợ quá nhiều , bây giờ muốn nợ thêm ai nữa :“Ta và Diễn Kỳ……”

      “Ta biết!” Y cao giọng ngắt lời của nàng, bàn tay cầm lấy tay nàng vô ý nắm chặt, y cúi đầu, giọng phút chốc trầm xuống:“Sư tỷ trước kia…… thích đại ca, ta đều biết.”

      Trái tim Thiên trầm xuống, nhất thời cũng biết gì. Đáy lòng lại kìm nén được những lần nhói đau, đúng vậy, thanh danh của nàng như vậy, cho dù sư phụ , người khác vẫn có thể nhắc đến , y nhất định thấy phiền toái. Tay nàng giật giật, lúc này biết sức lực từ đâu, nàng rút tay ra, trái tim như trống rỗng.

      Y lại tiến lên bước, Thiên chỉ cảm thấy phía trước bị che khuất, bên hông được vây quanh bởi cánh tay:“Sư tỷ bây giờ còn nghĩ tới sao?”

      “Cái gì?” Thiên bị hành động đột ngột vượt qua phép tắc của y làm kinh ngạc.

      “Nàng vẫn nghĩ tới sao?” thanh của y càng lớn hơn, như phát ra từ kẽ răng , càng càng ôm nàng chặt.

      “Ai?” Bị vẻ mặt thay đổi đột ngột của y làm cho kinh hoàng, nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

      Y càng thêm kích động :“Nàng còn nghĩ tới nữa đúng ? Lòng của nàng thu lại rồi đúng ?”

      “Linh Nhạc?”

      đúng !” Y cho nàng cơ hội giải thích.

      “…… Đúng.” Nàng đáp lời.

      “Như vậy là tốt rồi…… Như vậy là tốt rồi.” Cánh tay cứng rắn của y như gọng kìm, lúc này mới nới lỏng xuống, như tiếng thở dài nhõm, khẽ cúi đầu, nhìn vẻ mặt mờ mịt Thiên trong ngực, lúc này y mới hồi phục lại tinh thần, nhớ ra mình vừa làm cái gì. Sắc mặt nhất thời đỏ bừng, vội buông lỏng nàng ra .“Như vậy…… Ta an tâm rồi.”

      Lùi xuống hai bước, y càng thêm ngượng ngùng, mặt đỏ như nhuộm bởi ánh hoàng hôn :“Ta còn phải luyện công, ta trước .” xong xoay người vội vã ra phía sau điện, bước chân vội vàng như có ai đuổi theo phía sau.

      Thiên đứng tại chỗ, nhìn về hướng người đó rời , suy nghĩ nửa ngày mới lý giải được ý tứ của y.

      Y để ý …… phải là những chuyện trước đây mà là nàng tại?

      Trong mắt đột nhiên ập đến cảm giác chua xót khó chịu, nàng phạm quá nhiều sai lầm, chưa bao giờ nghĩ tới hôm nay, còn có người có thể tâm lòng muốn đối xử tốt với nàng như vậy. Đáy lòng cảm động lên lời, nhìn bóng hình càng lúc càng xa kia, cảm động ngập tràn, đột nhiên nàng cảm thấy, cho dù bây giờ phải chết, nàng cũng cam tâm tình nguyện .

      Trước thiên kị hai ngày, Thiên chuyến tới phủ Ti Mệnh. Lúc gần Linh Nhạc vẫn cố gắng luyện tập kết giới thuật của mình, từ sau ngày to gan những lời đó với nàng, y cứ thấy nàng là lại quẫn bách, nhìn trời nhìn đất nhưng dám nhìn vào mắt nàng. Cho dù tu hành có vấn đề, khi tới hỏi nàng, tầm mắt chỉ nhìn chằm chằm vào quyển sách, thanh mặc dù tỏ ra tự nhiên, nhưng mặt vẫn để lộ mảng đỏ bừng. Chỉ là thường thường lúc nàng chú ý, y lại lặng lẽ nhìn nàng, sau đó trở nên ngơ ngẩn, cười ngây ngô, nụ cười sạch trong suốt, có chút nào giả dối.

      Mỗi lần nhìn đến nụ cười ấy, nàng ngăn được dòng nước ấm áp chảy qua tim. lâu lắm rồi nàng nhìn thấy nụ cười phát ra từ chân tâm che giấu như thế. Điều này khiến cho nàng cảm thấy, mình ở đây, cũng vẫn còn ý nghĩa.

      Vừa khỏi bệnh, nàng liền muốn tìm đến phủ Tư Mệnh, muốn biết lần này y có thể bình an vượt qua , thuận tiện hỏi về khả năng tu tiên của bản thân mình. Nay nàng là thân thể bán tiên, nếu là trong mệnh có tiên duyên, Tư Mệnh chắc chắn biết. Nàng còn là công chúa của thiên giới năm trăm năm trước muốn gió được gió nữa, nàng muốn sống lâu dài chỉ có cách tu tiên. Vốn nàng thèm để ý, nhưng nay nàng lại muốn sống lâu lâu, hy vọng nho của nàng chỉ là, ai đối tốt với nàng, nàng moi tim phổi ra đối tốt với người đó hơn.

      Đáng tiếc thiên mệnh cho tới bây giờ cũng chưa từng đứng về phía nàng.

      “Kiếp này của ngươi, cũng vẫn sống trong khổ nạn. Tuy rằng sau khi thượng giới, kiếp nạn được hóa giải, nhưng mệnh trung lại thể thành tiên. Hơn nữa thân thể tiên cơ cũng ổn định, bởi vậy sau trăm năm thiên kiếp của ngươi….. “. Từng chữ của Ti Mệnh đâm thẳng vào lòng, tuy rằng sớm đoán trước, nhưng trong đầu nàng phút chốc vẫn trở nên trống rỗng.
      B.CatChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :