1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lương Tiên Khó Cầu - Nguyệt Lạc Tử San

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 6

      “ Tôn chủ” . cưỡi mây bay, Thanh Sơn bất ngờ ngừng lại, nàng tưởng tới nơi rồi. Nhưng hóa ra là bị người ngăn lại, ngẩng đầu bất ngờ khi nhìn người ở phía đụn mây đối diện.

      Người đó là Phượng Minh, áo dài xanh biếc, mềm mại mà lả lướt. Nàng ấy tuy được xem là tiên tử xinh đẹp nhất nhưng lại là tiên tử dịu dàng nhất, giống như gió mát, cũng giống như mưa phùn, gặp qua nhất định bị nàng hấp dẫn, khiến cho người ta có cảm giác thương tiếc, nguyện lòng che chở. Nếu là trước kia nhất định nàng thừa nhận điều này, nhưng giờ nghĩ lại, khi đó Diễn Kỳ chọn nàng ấy cũng là chuyện tất nhiên.

      biết Phượng Minh tiên tử cản đường ta là có chuyện gì?” Thiên bình thản tiếp đón, ngày trước hận nàng ta tới tận xương tủy, bây giờ lại có thể thản nhiên đối mặt như vậy, nội tâm chút gợn sóng, rốt cuộc cũng có thay đổi rồi.

      Sắc mặt Phượng Minh hơi phức tạp, thoáng kinh ngạc vì biểu lãnh đạm của Thiên . Sau hồi do dự, nàng ta khẽ : “ Ta….là tới tìm đứa này”.

      Nàng chỉ về phía Viêm Hoàng trong lòng Thiên .

      “ Viêm Hoàng?” Thiên nghi ngờ cúi đầu nhìn xuống trong lòng mình, Viêm Hoàng như cảm giác được bất ổn, nhanh chóng ôm Thiên càng chặt hơn, ra sức vùi đầu sâu trong ngực nàng.

      “ Đứa có phải thuộc Phượng tộc?”

      Phượng Minh hỏi, giọng có chút vội vàng.

      Thiên càng thêm nghi hoặc: “ Đúng là con phượng hoàng.”

      Phượng Minh vô cùng mừng rỡ, vội vàng nhìn chằm chằm Viêm Hoàng : “ Là hỏa phượng hoàng sao? Dục hỏa phượng hoàng? Ta….có thể xem chân thân của nó chút được ?”

      Trong lòng đột nhiên run lên, cánh tay bé ôm nàng run rẩy. Bé con sợ hãi, nghĩ qua cũng hiểu được, hầu hết loài chim này khi tu thành hình người, ngoại trừ khi gặp chuyện quan trọng liên quan tới tính mạng, nếu nhất định chân thân, chân thân đối với nó như loại sỉ nhục. cầu này của Phượng Minh đúng là hơi quá mức.

      “ Điều này….chỉ sợ được.” Thiên có chút khó xử.

      Phượng Minh lại càng tỏ vẻ nóng nảy: “ Có thể ngươi tin nhưng ta có ý gì khác, ta chỉ muốn xác minh xem nó có phải hỏa phượng hay thôi, việc này đối với ta vô cùng quan trọng.”

      đợi Thiên đáp lại, Phượng Minh điều khiển đụn mây lui xuống tiếp tục : “ Ta chỉ muốn xem chút, chỉ cần xác minh xong là được.” Sau đó nửa người nghiêng về phía đứa trong lòng Thiên : “ Bé con tên là Viêm Hoàng phải , có thể cho tỷ tỷ nhìn chân thân của muội được ?”

      Viêm Hoàng run lẩy bẩy, sợ hãi ngước nhìn Thiên , biết từ bao giờ hai mắt ngập nước như sắp khóc.

      Thiên càng bối rối, muốn khuyên Phượng Minh cứ bình tĩnh chuyện với đứa bé .

      Nhưng chưa kịp nàng ta sốt ruột động thủ, đưa tay kéo Viêm Hoàng trong lòng Thiên ra, trong tay phát sáng, dùng pháp thuật buộc Viêm Hoàng phải nguyên hình.

      Viêm Hoàng bị dọa đến cuống lên, đột nhiên buông Thiên ra, nhanh chóng phản kích nắm lấy tay của Phượng Minh, sau đó cắn phát, rồi dùng hết sức lực đẩy nàng ta ra.

      Vũ tộc có cái miệng rất lợi hại, Phượng Minh bị cắn miếng tạo thành lỗ tay, hơn nữa còn bị bất ngờ bước lùi mấy trượng, may có Thanh Sơn ở phía sau đỡ lại mới bị ngã khỏi đụn mây.

      Hành động lần này của Viêm Hoàng thực rất khác thường, làm cho Thiên thể kinh ngạc.

      Hai mắt bé đỏ bừng, như biến thân thành người khác, khuôn mặt bé với những cảm xúc khó dò, biết là sợ hãi hay tức giận, ánh mắt lại như trống rỗng.

      “ Hoàng Nhi!” Nàng tiến lại từng bước.

      Bé con vội vàng lao tới, đầu ngừng lắc mạnh, mặt đầy nước mắt, lẩm bẩm nỉ non liên hồi, như vừa phải nhớ lại điều gì đó vô cùng đáng sợ thoát ra được.

      “ Ta , ta …..Người xấu, tỷ ấy là người xấu! Ta bị ăn luôn, ta bị ăn luôn…..”

      Viêm Hoàng đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi, là tiến hót dài của phượng hoàng nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.

      “ Hoàng Nhi!” Thiên định tới kéo đứa lại, nhưng nó nhanh chóng xoay người chạy như bay về phía chân trời, nháy mắt nhìn thấy bóng.

      “ Cái này….” Phượng Minh cũng nghĩ tới đứa lại có phản ứng mãnh liệt như thế, hơi áy náy nhìn Thiên .

      “ Thanh Sơn, ngươi vể Thanh Vân trước, là tối nay ta về, phải lo lắng.” Thiên xoay người nhìn Thanh Sơn dặn dò.

      “ Ngài đâu?” Thanh Sơn gấp gáp .

      “ Ta tìm Viêm Hoàng, con bé như thế làm ta rất lo.” Nàng quay đầu nhìn Phượng Minh rồi tiếp: “ Phượng Minh tiên tử có thể cùng ta chuyến được ?”

      Phượng Minh gật gật đầu, đến nước này cũng thể từ chối được, liền cùng Thiên cưỡi mấy tìm kiếm.

      Cả đoạn đường chuyện, thứ nhất là vì lo cho Viêm Hoàng, thứ hai….là vì trong hoàn cảnh tại, hai nàng cũng chẳng có gì phải

      Hai người bay thẳng về hướng đông, chừng nửa ngày tới Đông hải thủy vực, càng đuổi theo, nàng càng lo lắng, hướng này…..

      qua bên này chính là Diễm Sơn”.

      Phượng Minh nghĩ lúc gật đầu: “ Đúng là hướng tới Diễm Sơn”.

      Quả nhiên!

      “ Có vấn đề gì sao?” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thiên , Phượng Minh bèn hỏi.

      “ Năm đó ta nhặt được Viêm Hoàng ở Diễm Sơn”. Nàng khẽ , nhưng vẫn đầy khó hiểu, lại thêm câu: “ Diễm Sơn, nhiều ma.”

      Ngày đó lúc nàng nhặt được Viêm Hoàng thiếu chút nữa cũng bị ma ăn thịt, nhớ lại nàng vẫn kinh hoàng, xem ra Viêm Hoàng vì quá sợ hãi mới suy nghĩ mạch chạy tới đây.

      Phượng Minh mặt mày trắng bệch, tăng tốc đuổi theo, bay tới Diễm Sơn.

      Còn chưa tới nơi, từ xa nhìn thấy giữa Đông Hải, vùng lửa rực sáng cả Diễm Sơn hải đảo, ngọn lửa lớn bùng cháy như muốn thiêu đốt cả Diễm Sơn. Đột nhiêm tiếng kêu dài, con dục hỏa phượng hoàng rẽ lửa bay ra, lượn trung hai vòng sau đó bay xuống, ánh lửa càng tăng lên.

      “ Quả nhiên là con hỏa phượng.”

      Cũng kinh ngạc như Thiên , Phượng Minh còn có vẻ vui mừng, dùng tị hỏa chú* điều kiển đụn mây nhanh chóng bay về ánh lửa.

      ( * thần chú tránh lửa)

      “Từ từ….” Thiên định ngăn cản nhưng kịp, chớp mắt cái tiến thẳng vào trong biển lửa.

      Bốn phía đều là ánh lửa, nhìn thấy gì khác ngoài tiếng hót của phượng hoàng bên tai.

      Đó là Viêm Hoàng.

      Lửa này chính là do Viêm Hoàng phóng ra.

      Hai người tìm kiếm xung quanh hồi cũng thấy bóng dáng Viêm Hoàng đâu, càng vào trong khí ngày càng loãng, cho dù có dùng tị hỏa chú, ngay cả Phượng Minh cũng bắt đầu chịu nổi. Vòng tròn tị hỏa chú bắt đầu phát ra ánh sáng yếu ớt.

      Thiên nhất thời cảm thấy khó thở, nhưng vẫn phải đuổi theo Phượng Minh, nếu như rời khỏi tị hỏa chú, e rằng nàng lập tức bị cháy thành tro.

      Đột nhiên bóng đen từ trong đám lửa gào thét lao ra, đứng trước nàng mấy trượng.

      “ Hoàng Nhi!” Thiên nhịn được cất tiếng gọi, bóng đen đột nhiên vỗ cánh bay lên, cất lên tiếng kêu dài.

      Quả nhiên là nàng.

      Phượng Minh sắc mặt vui vẻ, gấp gáp tiến lên từng bước : “ Viêm Hoàng, muội có nhận ra ta , ta là Phượng Minh, tỷ tỷ của muội”.

      Tỷ Tỷ?

      Thiên sửng sốt, như những câu chuyện xa xưa mà nàng biết, Vũ tộc coi hỏa phượng là tôn quý nhất, hơn nữa số lượng rất thưa thớt, sao Viêm Hoàng lại biến thành muội muội của Phượng Minh rồi?

      Khó trách vì sao nàng cứ mực muốn xem chân thân của Viêm Hoàng.

      “ Viêm Hoàng, muội hãy xuống đây, thu lại chân mệnh chi hỏa, ta mang muội về Phượng kì sơn”.

      Viêm Hoàng rú lên tiếng dài, lao thẳng về phía Phượng Minh.

      “ Cẩn thận!” Thiên vươn người về phía trước, nhanh chóng kéo Phượng Minh qua bên. Ngọn lửa nóng bỏng sượt qua sát bên người, sau lưng nàng nóng rát. Cắn răng chịu đựng, nhìn lại vị trí hai người vừa đứng, vùng cháy khô.

      Phượng Minh kinh ngạc trợn mắt, há hốc miệng: “ Muội ấy sao lại nhận ra ta?”

      “ Muội ấy còn , vừa rồi ngươi muốn nó chân thân, làm nó sợ. Giờ tâm trí bất ổn, cũng mất lí trí, tất nhiên nghe lời ngươi.” Thiên nhíu mày giải thích. Nhìn lên phía bầu trời, văng vẳng tiếng phượng kêu, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

      Nó chỉ mới là đứa bé thôi, lại bị hù dọa cho nên mới có thể thành ra như vậy, ngay cả nàng cũng nhận ra nữa.

      “ Vậy phải làm sao bây giờ?”

      Phượng Minh trầm mặt, biểu cảm khiến cho người ta thương xót: “ Ta cũng chỉ muốn tìm lại muội muội thôi, chúng ta thất lạc mấy trăm năm rồi. Ta…..”

      Thiên nhìn ngọn lửa bốn phía xung quanh càng ngày càng lớn, : “ Tạm thời chỉ có thể chờ nó bình tĩnh lại thôi.”

      Lại tiếng kêu dài, Viêm Hoàng phát ra hai người, nên tiếp tục lao tới, mãnh liệt còn hơn lúc nãy. Phương Minh dùng hết toàn lực chống đỡ kết giới, nhưng cũng thể ngăn cản được. Lúc sắp sửa bị ngọn lửa nuốt chửng, đột nhiên lưỡi kiếm xé trời vụt tới, ngọn lửa nháy mắt biến mất.

      Giữa trung xuất thân ảnh.

      Viêm Hoàng đảo hướng lao thẳng đến chỗ kia. Kiếm quang lóe lên bốn phía, nhanh chóng đỡ lại đòn công kích của Viêm Hoàng, tiếng kêu thống khổ vang lên, nó từ giữa trung ngã nhào xuống đất.

      “ Hoàng Nhi” Thiên vội vàng chạy tới, dừng lại cách đó xa, chỉ bị thương chút thôi, quá nặng. Cơ thể dần khôi phục lại hình người, chìm vào hôn mê, rốt cục nó cũng bình tĩnh lại rồi.

      “Minh Nhi , nàng có sao ?” Người từ trung bay thẳng đến chỗ Phượng Minh, vẻ mặt đầy lo lắng kia , phải Diễn Kỳ còn ai nữa: “Ta cảm nhận được nàng động chân khí, sao lại thế này, nàng có bị thương ?”

      “Ta sao, là Viêm Hoàng.” Phượng Minh dịu dàng giải thích, nhìn về phía Viêm Hoàng cách đó xa : “Ta cuối cùng cũng tìm thấy muội ấy rồi, Viêm Hoàng là muội muội của ta.”

      * * *
      Chris thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 7

      “Ta sao, là Viêm Hoàng.” Phượng Minh dịu dàng giải thích, nhìn về phía Viêm Hoàng cách đó xa : “Ta cuối cùng cũng tìm thấy muội ấy rồi, Viêm Hoàng là muội muội của ta.”

      Diễn Kỳ lúc này mới quay đầu nhìn lại, bất ngờ phát Thiên ngay bên cạnh, mặt y liền biến sắc, ánh mắt lạnh phân nửa. Thiên cười bâng quơ, ôm lấy Viêm Hoàng mặt đất, gật đầu : “Hoàng Nhi có việc gì, chỉ bị thương chút và hoảng sợ, cho nên ngất thôi.”

      “Ta muốn mang nó về Phượng kì.” Phượng Minh từ tốn , nhìn Thiên sau đó lại quay qua Diễn Kỳ.

      Nghĩ đến chuyện phản kháng vừa rồi của Viêm Hoàng, Thiên càng cảm thấy lo lắng: “Ta nghĩ nên để Viêm Hoàng trở về Thanh Vân trước…”

      “Thanh Vân?” Diễn Kỳ hừ lạnh tiếng, châm chọc: “Thanh Vân có thể chữa trị tốt cho nó sao?”

      Thiên trả lời, quả nàng chỉ là người phàm, có năng lực trị thương cho người phượng tộc.

      cần nhiều lời nữa, để Phượng Minh mang nó về chữa thương quan trọng hơn.” Vừa y vừa nhanh chóng tới. Thiên bất giác ôm Viêm Hoàng chặt hơn, định gì đó, lại tiếng hừ lạnh của Diễn Kỳ chặn lại: “Đây là muội muội thất lạc nhiều năm của Minh Nhi, ngươi lo lắng cái gì hả?”

      “Ta…..có thể cùng tới Phượng kì sơn ?” Hoàng Nhi nếu tỉnh dậy thấy nàng e là vô cùng sợ hãi.

      Sắc mặt Diễn Kỳ lập tức lạnh như băng, nhìn về phía nàng, cười lạnh tiếng: “Ngươi lại có chủ ý gì hả? Đừng tưởng chút kĩ xảo giả vờ ngây thơ của ngươi qua mặt được ta.” Nàng tưởng đến Phượng kì sơn là có cơ hội gây chuyện sao? nực cười.

      “A?” Thiên sửng sốt, hiểu ra y lại là hiểu lầm mình, định mở miệng giải thích, rồi lại thôi. Giải thích hay cũng vậy, trước nay y có bao giờ chịu tin nàng.

      Đưa Viêm Hoàng trong lòng cho y, y lại hừ lạnh tiếng, gọi đám mây, chuẩn bị rời .

      Đột nhiên dưới đất rung động dữ dội, đất núi chuyển dời, vùng lớn ánh sáng từ trong lòng đất dâng lên nháy mắt bao trùm cả Diễm Sơn.Từng vòng từng vòng ánh sáng từ từ lan đến tận chân trời, hình thành trận pháp vô cùng kì lạ, Thiên giật mình che mắt:

      “ Đây là…………Tru tiên trận sao?” Nàng đột nhiên nhớ tới trận pháp thời viễn cổ.

      Nghe thế Diễn Kỳ nhất thời biến sắc, ngay cả bước cũng nổi, cố gắng chống cự được lúc cả người cũng khụy xuống đầy đau đớn. Bên cạnh mặt mày Phượng Minh cũng trắng bệch, nằm mặt đất ngừng thở dốc.

      “ Vì sao ngươi lại có chuyện gì?” Diễn Kỳ kinh ngạc nhìn về phía Thiên bộ dáng vẫn thản nhiên đứng đó. Thiên giờ mới để ý, nàng lúc này chỉ là người phàm, tru tiên trận đương nhiên ảnh hưởng đến nàng.

      Diễn Kỳ nhanh chóng vận động linh lực quanh thân, tạo ra vòng kết giới vây quanh mình cùng Phượng Minh, biết có tác dụng lâu nhưng thử xem thế nào.

      “ Sao ngươi biết trận pháp này?” Qua hồi bực tức, Diễn Kỳ quay qua . Tuy rằng biết nàng thể có năng lực gây ra chuyện này nhưng y vẫn thể nghi ngờ liệu đây có phải là mưu của nàng hay . Cũng thể trách y được, ai bảo trước kia nàng từng dùng ít mưu mô, y liếc nhìn nàng cái.

      Thiên cười ảm đạm, hình như hoài nghi nàng là thói quen của y rồi: “ Sư phụ từng cho ta biết, Diễm Sơn này vốn có từ thời cổ xưa, có thể từng có người bày bố trận pháp, mà khi nãy Viêm Hoàng làm náo loạn hồi như vậy, có lẽ khơi ra.”

      Diễn Kỳ nhíu mày càng chặt, mặc dù muốn tiếp nhưng lại thể mở lời: “ Có phương pháp phá giải ?”

      Nàng lắc đầu: “Chỉ có thể từ bên ngoài đánh vào, sử dụng linh lực cực mạnh đánh vào bốn điểm ở bốn phía mới có thể phá giải được.”

      cách khác, chúng ta thể thoát được?” Mặt y càng lạnh hơn.

      Thiên gật đầu, nhìn về phía Viêm Hoàng trong lòng , dường như bị trận pháp làm ảnh hưởng, trán lấm tấm mồ hôi, nàng lại đau lòng. Đột nhiên giống như nghĩ ra gì đó, nàng : “Có lẽ…….vẫn còn có cách.”

      Diễn Kỳ quay đầu ý bảo nàng tiếp.

      “Trong trận pháp tru tiên có linh điểm, chỉ cần có người đứng linh điểm đó có thể ngăn chặn được linh khí tấn công tạm thời, nhân lúc trận pháp mất hiệu lực các người có thể rời ”.

      “Linh điểm?” Y đứng lên, đảo mắt xung quanh tìm kiếm.

      Thiên chỉ tảng đá bằng phẳng bên cạnh : “Đây phải”.

      mặt Diễn Kỳ lộ vẻ kinh ngạc.

      Thiên cười chua xót, y thể tưởng tượng được nàng lại hiểu biết về trận pháp như thế sao?. Chưa bao giờ coi trọng nàng, tất nhiên y thể nào biết được.

      “Phải có người đứng linh điểm….” Sắc mặt y thâm trầm: “Ý ngươi là phải có người ở lại sao?”

      Thiên gật đầu: “Phải, tru tiên trận có thể cảm giác được sinh vật vì thế dùng vật dụng có tác dụng, ta……” Ở lại vậy.

      “Ngươi ở lại!” Lời còn chưa kịp ra bị y lạnh lùng trước.

      Tuy đây cũng là dự kiến của nàng, vì nàng là người duy nhất bị ảnh hưởng của tru tiên, cũng là người thích hợp nhất. Nhưng bị y chút do dự ra như thế, Thiên nhất thời sửng sốt. Y chán ghét nàng tới mức này sao?

      “Được!” Nàng nhàng gật đầu, khẽ cười như , nhàng, thoải mái, vậy cũng tốt.

      Diễn Kỳ nhướn mày, như bị nụ cười của nàng làm cho bất động, trong lòng bực bội, y biết có thể chuyện nhàng với nàng nhưng cuối cùng lại chọn phương pháp trực tiếp nhất làm tổn thương nàng, chỉ vì nàng là phàm nhân, mà còn vì……y sợ đây lại là khổ nhục kế của nàng. Có lẽ, y đề phòng nàng thành thói quen.

      “Cơ hội chỉ có trong nháy mắt, hãy sử dụng hết toàn lực bay ra ngoài.” Nàng giọng nhắc nhở.

      Diễn Kỳ biết nên làm thế nào lại nhìn Phượng Minh bên cạnh sớm bị trận pháp áp chế khiến cho thể nhúc nhích, e rằng thể chống đỡ được bao lâu, y càng thêm gấp gáp, với tay ôm lấy giai nhân, kiên nhẫn thúc giục: “ biết! Ngươi mau qua bên kia .”

      Thiên bước về phía tảng đá, bước được bước đột nhiên quay lại : “Thái tử điện hạ, ta có chuyện muốn nhờ…..”

      Y nhíu mày, tưởng nàng muốn mau tới cứu nàng hay mấy câu linh tinh gì đó, bèn ngắt lời: “Yên tâm, chỉ cần ta ra khỏi đây gọi các vị tinh tú tới phá giải trận pháp cứu ngươi ra ngoài.”

      phải” Nàng lại lắc lắc đầu: “Ta muốn xin thái tử cho ta lời hứa.”

      Khuôn mặt y trở nên lạnh giá, ánh mắt ánh lên tia tức giận, lo lắng nhìn về phía nàng, gằn từng chữ: “Thiên , ta hy vọng ngươi nhớ kĩ, tình cảm của ta có gì có thể thay đổi được, trước kia thế nào bây giờ cũng vẫn thế, cho dù ngươi có làm bất cứ điều gì cũng đều vô dụng mà thôi.” Đừng tưởng có thể dùng chuyện này uy hiếp y.

      Thiên bật cười, y nghĩ nàng lấy ân cứu mạng mà ép buộc chấp nhận mình sao? Năm trăm năm trước nàng làm chuyện đó, năm trăm năm sau đâu thể cứ ngớ ngẩn vậy chứ.

      “Ta biết”. Nàng cười , như nhạo báng đề phòng của y, nhìn về phía Viêm Hoàng nằm trong lòng y, : “ Viêm Hoàng còn , biết trái phải trắng đen, hôm nay vô tình gây tội. Ta hy vọng ngươi đừng trách tội nàng.”

      Diễn Kỳ trầm mặt, dường như thể tưởng tượng được nàng lại đưa ra cầu như thế, lập tức gật đầu: “Được!” . ra cần nàng cầu, chỉ vì Viêm Hoàng là muội muội của Phượng Minh thôi cũng đủ để y truy cứu rồi.

      Nàng lúc này mới yên lòng, cười , cúi người hành lễ: “Tạ ơn thái tử điện hạ”.

      Y chợt rùng mình, nụ cười như thế, vẻ thanh thoát màng thế , quan tâm mọi chuyện, giống như trong lòng hoàn toàn còn y nữa. biết vì sao, y lại thích, đáy lòng dâng lên nỗi muộn phiền.

      Tình thế tại còn kịp cho y nghĩ lại, Thiên vừa bước chân lên tảng đá, ngay lập tức toàn thân y nhõm hẳn , áp lực biến mất. Y chớp thời cơ, ôm chặt hai người bên cạnh, dốc toàn lực nhanh chóng bay ra ngoài.

      kìm được mà quay đầu lại, thân hình bé của nàng đứng đó, gầy đến mức như chỉ cần hơi có thể thổi bay , cho dù rất xa y vẫn thấy được nụ cười của nàng, khiến y chán ghét. Đột nhiên y lại có ý nghĩ phải quay về, hỏi cho ràng cảm xúc suy nghĩ của nàng. Nhưng lại sợ nguy hiểm của tru tiên trận, chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu giờ. Y thể mạo hiểm như thế, vì Phượng Minh trong lòng, nhanh chóng bay .

      Thiên lặng nhìn thân ảnh đó biến mất phía chân trời, chút do dự, lần dừng bước, thậm chí ngay cả lần ngoảnh lại liếc nhìn nàng cũng . Giống như năm trăm năm trước, nàng nhìn bóng dáng đó quá nhiều lần, lần nào nàng cũng ở sau lưng nhìn y , dù cầu xin như thế nào y cũng lần vì nàng mà dừng nửa bước.

      Chỉ là ngày trước, nàng thương tâm, khổ sở lắm, tuyệt tình của y mà tan nát cõi lòng. Bây giờ cảm giác nào cũng có, bình tĩnh như hồ nước lặng yên. Nàng hài lòng với cảm xúc của mình lúc này, nó chứng tỏ trong lòng nàng hoàn toàn còn y nữa, cuối cùng cũng còn vướng bận.

      Bóng dáng y khuất dần giữa trung, ánh sáng tru tiên trận bao trùm cả thái dương. Nàng đưa tay che lấy đôi mắt đau nhức, nhưng hoàn toàn vô dụng, hỏa khí bao trùm mọi nơi.

      Tru tiên trận, quả giống như lời đồn, trận pháp có khí lực vô cùng mạnh mẽ, có thể hủy diệt cả tiên nhân. Tay nắm chặt ngọc bội che chắn linh khí của sư phụ truyền lại cho nàng, tiếng gãy rắc giòn tan.

      Lúc này nàng hi vọng, người đó mau chóng quay trở lại.

      -------------------------

      Chương 8

      Diễn Kỳ trở về Thiên cung mà lại tiến vào phủ của Ti Dược Tinh Quân, nhàng đặt Phượng Minh và Viêm Hoàng choáng ngất trong lòng xuống, vẻ mặt trầm nhìn về phía Ti Dược luống cuống tay chân bên cạnh, lạnh giọng : “Trị thương”.

      Ti Dược dám chậm trễ, vội bước tới kiểm tra tỉ mỉ hồi, Thiên giới này, ai mà biết, Phượng Minh Tiên tử là người thái tử thương, nâng niu trong lòng bàn tay năm trăm năm, chỉ sợ đụng phải, hôm nay nhìn qua có vẻ bị thương . Còn về tiểu nương bên cạnh, xem ra quan hệ với thái tử cũng ít.

      “Sao rồi”.Thấy xem xong, Diễn Kỳ vội hỏi.

      “Thái tử cần lo lắng”. Ti Dược : “Phượng Minh tiên tử chỉ bị luồng linh khí cực cao đè ép, dẫn tới phản phệ gây thương tích, may mắn là kịp thời thoát ra, vẫn chưa bị thương tới nguyên thần, chỉ cần nguồn linh khí ôn hòa giúp đả thông kinh mạch còn lo ngại nữa”.

      Đầu mày của Diễn Kỳ vẫn nhíu chặt giờ mới giãn ra ít, ngón tay chỉ về phía Viêm Hoàng hỏi : “Nàng ta sao?”

      “Vị tiểu nương này cũng cần lo lắng”. Ti Dược vuốt chòm râu hoa râm : “Có thể là do nàng ta căn cơ bất ổn, linh khí của bản thân lại ít, cho nên linh khí phản phệ ít, tại chỉ tạm thời hôn mê thôi, ngủ hai ngày tự nhiên tỉnh”.

      Diễn Kỳ gật gầu cái, tâm tình hỗn loạn giờ mới trở nên bình tĩnh, gì quan trọng bằng việc Phượng Minh sao cả. Đáy lòng thoáng qua bóng người mảnh khảnh, y cau mày. Tuy rằng muốn gặp nàng ta nhiều, nhưng lần này đúng là nàng giúp y, về tình về lý, y cũng nên cứu nàng ra.

      Y xoay người định , nhưng lại bị Ti Dược kéo lại : “Thái tử đâu thế?”

      “Ta có việc, cần chuyến”.

      “Hẳn là chuyện gấp?”

      Y nhíu chặt mày : “Cũng hẳn”

      “Nếu như có chuyện gì quan trọng, vậy mong thái tử có thể ở lại lát”. Ti Dược tiếp tục : “Vết thương này của Phượng Minh tiên tử cần có linh lực đả thông, tuy tiểu thần có thể, nhưng linh khí càng tinh túy càng tốt, long thần chân khí của thái tử ngài là lựa chọn tốt nhất”.

      Diễn Kỳ hề do dự, xoay người quay trở lại bên giường, nâng Phượng Minh tiên tử dậy, tay từ từ đưa linh khí vào cơ thể của Phương Minh.

      Người kia bây giờ chỉ là phàm nhân, tất nhiên chịu ảnh hưởng của Tru tiên đài trận. Để nàng ta chờ chút chắc cũng có chuyện gì. Vết thương của Phượng Minh mới là vấn đề quan trọng.

      Linh lực chuyển vận phải từng chút , thể quá nhiều, cũng thể quá ít, chỉ như sợi tơ chuyển động chậm rãi, tuy rằng đối với vị thái tử Diễn Kì này mà chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng lại rất tốn thời gian. Hơn nữa đối tượng lại là Phượng Minh nên y càng đặc biệt cẩn thận. Đến khi cảm giác được linh lực va chạm trong thân thể của Phượng Minh nữa, y mới dừng tay.

      Tiện tay, giúp luôn Viêm Hoàng ở bên cạnh, nếu đúng là muội muội của Phượng Minh, y đương nhiên đành lòng thấy nàng chịu khổ.

      biết qua mấy canh giờ, đến khi Ti Dược tinh quân tới bẩm báo, Thanh Sơn, Lục Thủy của Thanh Vân, hai vị tiên ti* cầu kiến, uyển chuyển hỏi có nhìn thấy Sơn chủ của Thanh Vân . Y mới chợt nhớ ra, nơi Diệm Sơn xa xôi vẫn còn người khốn đốn.

      *ti: thấp; hèn mọn (vị trí, địa vị)

      Lúc này y mới triệu tập bát phương tinh tú, cùng tiến về phía Diệm Sơn phá trận.

      Khi tới Diệm Sơn là giữa đêm, Diệm Sơn bị trận pháp biến thành viên hồ* màu trắng, ánh sáng chói lòa tản ra khiến chân trời u ám cũng sáng bừng mảnh, mà bên trong trận pháp lại đục ngầu. Đừng là bóng người, đến Liên Sơn cũng nhìn ra được.

      *viên hồ: hình tròn

      Y buộc phải cho người tìm kiếm nơi có linh lực mạnh nhất ở viên hồ, đúng như lời của Thiên , quả là có bốn điểm. câu hạ lệnh, bốn phía cùng lúc tiến công, trận pháp lúc này mới bị phá, vỡ thành từng mảnh loang loáng, từ từ tan biến hư . Diễm Sơn lại chìm vào đêm tối.

      Mậu Nhật* tinh quân tung quả cầu sáng ra, bay vào khoảng , lúc này mọi thứ mới trở nên sáng .

      *Mậu Nhật hay còn gọi là Mão Nhật tinh quân

      Lục Thủy lo lắng hô to vài tiếng, nhưng lại thấy trả lời. Nghĩ tới Thiên mình bị vây kẹt trong trận pháp, trong lòng càng trở nên sốt ruột, càng khẩn thiết gọi to tên nàng, đôi mắt ngập nước.

      “Đừng lo, trận pháp này chỉ khiến cho linh lực phản phệ, làm bị thương ta đâu”. Diễn Kỳ bị tiếng hô của nàng làm cho nhức đầu, kiên nhẫn mà ngăn cản.

      Ai mà ngờ lại khiến cho hốc mắt nàng ta thêm đỏ ửng, lại biết dũng khí từ đâu mà phản bác lại y : “Thái tử điện hạ cũng biết chủ nhân nhà chúng tôi là người phàm, đúng là trong cơ thể có linh lực phản phệ, nhưng thân thể người phàm gặp phải chút tiên khí thôi cũng đau đớn như kim đâm vào xương tủy. Huống chi là trận pháp linh lực cường đại thế này”. Tuy rằng thân thể của Thiên có pháp bảo chặn lại linh khí, nhưng thời gian dài thế này, chỉ sợ…. chỉ sợ…..Nàng dám nghĩ tiếp nữa, cơ thể kìm được mà run rẩy.

      Khuôn mặt Diễn Kỳ chợt cứng đờ, đáng chết! Chuyện này, lúc vừa mới thoát khỏi trận pháp, sao nàng ta nhắc đến? Y vội vàng tìm khắp bốn phía.

      “Ở đây”. biết là ai hét lên.

      Tất cả mọi người đều nhìn về phía sườn dốc cách đó xa, hít hơi dài.

      Những Ti chiến tinh quân nhìn quen cảnh máu tanh, giờ cũng khỏi sửng sốt.

      Đứng sườn núi kia là người máu, trường sam đỏ tươi, đứng thẳng tắp, như hề nhúc nhích, trường sam rách nát đến còn hình dạng, từng mảnh rũ xuống, mặt đất dưới thân, đỏ thẫm. Trong khí mùi máu tươi tản ra nồng đậm. Đó phải hồng y, ràng là bị máu nhuộm mà thành.

      Diễn Kỳ ngây người, dám tin người đứng sườn núi kia lại là nàng ta.

      “Tôn chủ….” Lục Thủy chần chừ gọi tiếng, cầu nguyện rằng cảnh trước mắt kia chỉ là ảo ảnh của nàng mà thôi.

      Nhưng thân ảnh đẫm máu kia, nghe tiếng nàng gọi, mà từ từ quay đầu lại, chần chờ : “Lục Thủy?”

      Đó là khuôn mặt bình phàm có chút nào đặc biệt, lúc này trắng bệch như tờ giấy, cơ thể hơi lung lay, như chỉ thổi cái thôi cũng ngã, thế nhưng nàng lại cười, khóe miệng ra nét cười mờ nhạt, toàn thân đẫm máu, nhưng khuôn mặt lại cười đến bình yên, khiến cho người ta kinh hãi.

      “Tôn chủ!” Lục Thủy nhịn được nữa, nước mắt trào ra, chạy tới. Muốn ôm lấy người đầy máu trước mắt, lại sợ khiến nàng bị thương, tay giơ lên hồi lâu lại chậm chạp dám đặt lên người nàng.

      “Tôn chủ, người… người… ta….” thanh nghẹn ngào, cuối cùng chỉ biết rơi nước mắt.

      Thiên lại chẳng hề để tâm, cười yếu ớt : “ có việc gì”.

      Diễn Kỳ như cảm thấy trong ngực mình nhói lên cái, nàng còn cười được sao? Trong lòng phút chốc càng thêm phiền muội, muốn ngay lập tức tìm người lôi ra phát tiết. Quay đầu liếc thấy Ti Dược tinh quân đứng sau, chỉ tay về phía thân ảnh đâm máu kia, ném ra hai chữ mệnh lệnh : “ xem”.

      Ti Dược mới định thần lại từ trong khiếp sợ, lĩnh mệnh tới bên người Thiên , nắm lấy mạch tượng, kiểm tra thương thế.

      Hồi lâu mới thở dài nhõm :

      “Sơn chủ chỉ là bị kinh khí làm bị thương da thịt, phải vết thương gì lớn, rửa sạch, đắp thuốc lành, vài hôm nữa tốt hơn”. Thương thế này đáng sợ giống bề ngoài, vết thương da thịt đối với thần tiên mà căn bản đáng nhắc đến, chỉ là…

      Diễn Kỳ gật đầu, đầu mày luôn nhíu chặt giờ mới có thể giãn ran, nhìn thấy Thiên người ra người, quỷ ra quỷ, lại thêm câu : “Vậy lập tức đưa ta tới phủ của ngươi, tận lực kê đơn thuốc chữa thương tốt chút, mau chóng trị hết”.

      Ti Dược lập tức đáp lời.

      Diễn Kỳ vốn muốn giải thích vài câu nguyên nhân tới trễ, lại thấy Thiên kiên quyết quỳ gối phúc thân, người có vết thương nên cử động hơi cứng nhắc, nhưng lễ nghi chu đáo đến mức tìm ra nửa phần khiếm khuyết: “Cảm tạ Thái tử, cần đâu, Thiên sao rồi”.

      Lời giải thích tới miệng, trong nháy mắt bị chặn lại.

      Trong lòng y nghĩ tới trăm ngàn phản ứng nàng có thể có, thậm chí chuẩn bị xong xuôi nếu nàng ta làm ầm lên, chửi mắng y vong ơn bội nghĩa, nhưng y thể nào ngờ tới câu thản nhiên đến vậy, cảm tạ!

      Nhất thời lửa giận bùng lên, bàn tay đột nhiên nắm chặt.

      Hay, hay cho câu cảm tạ! Nàng ta quả là phủi sạch chuyện trước đây của hai người còn mống, nhìn y như kẻ qua đường!

      Khiến cho lo lắng của y trở nên buồn cười cực điểm.

      bước mạnh mẽ dừng lại: “Dĩ nhiên nên như vậy, vẫn là bản thái tử nhiều chuyện!”. Xoay người phất tay áo, y hừ lạnh tiếng : “Chúng ta ”.

      Thoáng chốc cưỡi mây bay , Ti Dược lấy ra ít linh đan dặn dò vài câu, trù trừ hồi lâu mới : “ Sơn chủ, vết thương này của người…Thôi, ngày mai ta lại tới Thanh Vân xem kỹ”. Vừa vừa nhìn nàng vài lần, rồi theo bát phương tinh tú rời .

      Diệm Sơn trong nháy nhắt chỉ còn lại nàng và Lục Thủy.

      “Tôn chủ, chúng ta trở về thôi”. Lục Thủy nghẹn ngào, kìm được nước mắt khi nghĩ tới chưa bao giờ chủ tử có bộ dạng như nay.

      “Ta sao, mà Viêm Hoàng, con bé…”

      “Con bé có gì đáng ngại”. Biết nàng lo lắng, Lục Thủy vội vàng giải thích : “Vẫn ở chỗ của Ti Dược, ngày mai có thể tỉnh lại, Thanh Sơn ở lại chăm sóc Viêm Hoàng rồi”.

      “Ừ…vậy là tốt”. Nàng thở phào cái : “Về thôi”.

      Lục Thủy tiến lên bước định đỡ lấy thân hình lảo đảo sắp ngã của Thiên .

      Nhưng lại thấy Thiên đột nhiên giơ tay lên, quờ quạng phía trước, hồi lâu mới bắt được tay Lục Thủy.

      Lục Thủy chỉ thấy lòng mình như bóp chặt, ngơ ngác nhìn người trước mắt : “Tôn chủ, ngài….”

      Nàng lại cười , mơ hồ đến mức dấu vết.

      “Lục Thủy, ta hình như… nhìn thấy”.
      Chris thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 9

      Ti Dược tới Thanh Sơn rất nhiều lần, biết là do thương hại người phàm như nàng, hay vì Diễn Kỳ đặc biệt giao cho. Tuy là qua quá trình điều trị, vết thương của nàng tốt hơn nhiều, nhưng Ti Dược lại cứ liên tục tới thăm, mỗi lần đều mang theo thuốc trị thương đến, hề gì về đôi mắt của nàng, nhưng trong mấy câu cũng có thể đoán ra, bị thương tới sinh hồn, vô phương cứu chữa.

      Thiên mơ hồ linh cảm, chỉ kiếp này, chỉ sợ về sau nàng nhìn thấy nữa.

      Viêm Hoàng từ lần đó trở cũng về nữa. Chắc là được mang tới Phượng Kỳ Sơn. Tuy là Thiên đành, nhưng con bé vốn thuộc Phượng tộc, hơn nữa còn là Hỏa phụng, đương nhiên chịu khổ.

      “Tôn chủ, nhị hoàng tử tới”. Khi Lục Thủy bước vào bẩm báo, giọng cũng cao hơn vài phần.

      Đối với sư đệ tự nhiên chui ra này, Thiên cũng hiểu mấy, chắc là năm trăm năm trước, y bị sư phụ đập trứng lôi ra. Nhưng Thanh Sơn Lục Thủy lại có ấn tượng với y cực kì tốt.

      “Đại sư tỷ”. Người chưa thấy mà tiếng tới rồi, giọng sang sảng, giống như thấy ánh mặt trời bừng sáng : “Nghe tỷ bị bệnh, giờ khỏe hơn chút nào chưa?”

      Thiên cười nhạt cái, tính cách này của y, ngẫm lại có vài phần giống nàng trước kia : “ còn đáng ngại nữa rồi”.

      “Vậy tốt quá, nghe Ti Dược tỷ bị bệnh, làm đệ hết hồn”. Y nhìn nàng vòng, câu mang chút gì oán giận : “Đại ca, đáng lẽ huynh nên cho đệ biết việc này sớm chút”.

      Thiên mới giật mình nhận ra trong phòng còn người nữa, nụ cười cứng đờ, liền vội vàng cúi người hành lễ: “Khấu kiến Thái tử điện hạ.”

      Sắc mặt Diễn Kỳ lạnh , vừa rồi còn cười thân thiết với Linh Nhạc, y vừa tới lại trở nên khuôn mẫu quy củ.

      “Đứng lên ”. Y phất phất tay, tâm tình tự nhiên lại nặng nề hơn.

      Trừng mắt lạnh lùng nhìn Linh Nhạc cái rồi : “Hôm nay đệ đem linh đan diệu dược của Ti Dược vơ vét hết rồi, còn sớm cho đệ biết nữa sao? Có khi cả Ti Dược cũng bị xới tung lên mất?”

      Linh Lạc gãi đầu xấu hổ : “A,…. là đệ lo lắng cho sư tỉ của đệ mà”.

      xong, y phất tay vung lên, bàn lên đống lớn những bình bình lọ lọ, chồng chất cao. Thiên nghe thấy tiếng Lục Thủy ở bên cạnh hít hà cái.

      “Nhị hoàng tử, ngài chuyển cả phủ của Ti Dược tới sao?” Lục Thủy hỏi.

      Y cười hắc hắc : “Đây phải là để sư tỷ chữa bệnh sao?”

      Trong lòng Thiên cũng trở nên ấm áp hơn, bất giác nở nụ cười yếu ớt, giọng hơi run : “Cảm ơn”. Y là người đầu tiên lòng quan tâm nàng đến thế.

      “Đây …. đây là việc sư đệ nên làm”. Y lại cười, nàng cảm ơn như vậy, khiến y có chút ngại ngùng.

      Diễn Kỳ hừ lạnh tiếng, mặt lộ ra vẻ khinh thường nhìn cái gọi là tình tỉ đệ, lạnh lùng : “Nếu thương thế khỏi rồi, vậy tiện thể chuyện chính thôi”.

      Chính ? Thiên khẽ nhíu mày, bên tai vẫn là giọng đầy khinh bỉ quen thuộc, trong lòng thể nghi hoặc, nàng cố gắng tránh rồi, vẫn chọc tới thái tử y sao?

      “Ngày mai, Phượng tộc muốn cử hành lễ mừng, chính thức nghênh đón Viêm Hoàng quay về Phượng Kỳ Sơn. Việc cần chuẩn bị khá rườm rà, bây giờ bảo con bé ra đây cùng ta thôi”.

      Y như chuyện đương nhiên, Thiên lại kinh ngạc : “Viêm Hoàng phải ở cùng với Phượng Minh sao? Con bé chưa hề trở về”.

      “Ngươi tưởng ta dễ bị lừa vậy sao?” Diễn Kỳ đanh mặt, hừ lạnh tiếng: “Nàng ta mất tích ở phủ Ti Dược, ngoại trừ về đây còn có thể đâu?”

      “Nhưng mà, con bé thực có….”

      “Thôi làm mấy chuyện nhám chán này ”. Sắc mặt y càng thêm lạnh : “Con bé là tiểu tiên thành hình chưa lâu, nếu như có ai bày mưu, sao có thể tự mình rời khỏi phủ Ti Dược được”.

      Ý của y là, nàng cố ý giấu Viêm Hoàng sao?

      Trái tim càng rét run, cảm giác lạnh buốt toát ra từ tận đáy lòng, đông kết khắp toàn thân, khóe miệng bất giác nhếch lên: “Trong lòng Thái tử điện hạ, ta là loại người thế sao?”

      Mặc dù nàng cười, nhưng lại toát ra vẻ thê lương, Diễn Kỳ khỏi nhíu mày, hoài nghi liệu có phải mình trách lầm nàng rồi , nhưng nghĩ lại những chuyện xảy ra, ngay lập tức y trầm giọng : “ Giờ ta tới đây rồi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”. Bắt y phải để ý, buộc y tới gặp, đây phải là kĩ xảo nàng quen dùng sao?

      Thiên thở dài tiếng, muốn tranh cãi nữa.

      “Viêm Hoàng ở đây, dù Thái tử tin hay . Ta cũng chưa từng thấy con bé”. Y khẳng định là do nàng làm, thế hỏi nàng làm gì nữa.

      “Chưa từng thấy?” . Y cười lạnh tiếng, bước từng bước về phía nàng: “Nếu thực trở về đây, bầu trời Thanh Sơn sao có thể có hoa văn cát tường của tường vân phượng hoàng”.

      Tức giận toát ra trong đôi mắt lãnh đạm, như chỉ giây tiếp theo thôi cũng có thể mất khống chế mà bóp lấy cổ nàng.

      Linh khí mạnh mẽ khó chịu ập tới, trong lòng Thiên run lên, vội lùi về phía sau, lại quên mất bên cạnh là cái bàn chất đầy lọ thuốc, cẩn thận đụng vào.

      Y lại gằn từng chữ : “Mắt thường còn có thể thấy được phượng vân, ngươi thấy, mù hay điếc?”

      “Đại ca!” Linh Nhạc muốn ngăn cản, cũng kịp nữa.

      Rầm tiếng, cả bàn chai lọ đổ mặt đất, vỡ nát, mà Thiên lại ngã trong đống mảnh vỡ đó.

      “Đại sư tỷ!”

      Sắc mặt Linh Nhạc vụt biến, quay đầu trừng mắt nhìn Diễn Kỳ bên cạnh, tức giận đằng đằng: “Đại ca, huynh làm sao vậy, bức cung sao? Sư tỉ có thương tích trong người mà”.

      xong vội vàng quay lại, muốn đưa tay ra đỡ lấy Thiên chật vật mặt đất : “Sư tỷ, tỷ sao chứ?”

      Nàng giơ tay lần mò phía trước lúc, vài lần lướt qua tay y nhưng lại nắm được, sờ soạng hồi mới giữ được, mượn lực đó lên.

      Linh Nhạc kinh hoàng, như nhận ra điều gì đó, bàn tay chần chừ lắc hai cái trước mắt nàng, giống như… Từ khi bước vào tới giờ, tầm mắt của nàng vẫn chỉ bình tĩnh nhìn hướng, chưa bao giờ nhìn họ.

      “Sư tỷ… mắt của tỷ…..”

      Sắc mặt của nàng cứng đờ, rồi cười nhạt, giọng : “Thái tử điện hạ, sai, ta… đúng là mù rồi”.

      câu nhàng, lại khiến hai người thể thốt lên lời, trong phòng khách an tĩnh dị thường.

      015.

      Đến khi, bên ngoài vang lên tiếng cười vui vẻ mới cắt ngang được yên tĩnh này.

      …. …” .Viêm Hoàng từ bên ngoài chạy vội vào, vốn muốn lao về phía Thiên giữa phòng khách, nhưng khi nhìn thấy Diễn Kỳ bên cạnh, nó lại dừng bước chân.

      “Tiểu tổ tông của ta ơi, ngài chậm chút ”. Ti Dược tinh quân theo sát phía sau thở hổn hển phì phò, nhìn thấy ba người trong sảnh, đầu tiên là sững sờ, sau đó y lập tức hành lễ : “Khấu kiến thái tử, nhị hoàng tử”.

      Diễn Kỳ trầm mặt, nhìn về phía Viêm Hoàng đứng sau Ti Dược, : “Ti Dược, chuyện này là thế nào? phải ta ngươi chăm sóc Viêm Hoàng cho tốt sao?”

      “Bẩm Thái tử, chuyện này…. là nha đầu này, sau khi tỉnh lại náo loạn đòi về Thanh Sơn, lại biết cựu thần mỗi ngày đều tới bắt mạch cho Thanh Vân Sơn chủ, nên lén lút trốn tới đây”. Ti Dược trả lời, nha đầu này tinh ranh như quỷ, sau khi bị phát , nó lại cầu xin đưa về, đúng là phí tấm lòng của , con bé dám lượn vòng ba vòng đỉnh Thanh Sơn mới chịu tiến vào.

      Sắc mặt Diễn Kỳ đặc biệt khó coi, lúc trước ở Thiên cung, Phượng Minh tìm thấy Viêm Hoàng, y liền nghĩ ngay tới Thanh Vân, nghĩ đến Thanh Vân đương nhiên nghĩ tới Thiên có dụng ý gì đó, nàng ta luôn làm vậy. Thế nhưng Viêm Hoàng lại hề mất tích, màn vấn tội vừa rồi cũng trở nên quá nực cười.

      “Thái tử, thần có thể xem mạch cho Sơn chủ trước ?”

      “Xem !”. Diễn Kỳ phất phất tay, tâm trạng càng thêm phiền muộn, vốn muốn giải thích phen, nhưng vừa nghĩ tới đối tượng là Thiên kia, y lại mở miệng nổi. Mà y cần gì phải giải thích, lần này là hiểu lầm, chắc gì lần sau nàng ta nghĩ ra cách làm phiền người khác.

      “Tinh quân vất vả nhiều”. Thiên lần nữa ngồi lại ghế, an tĩnh để người bắt mạch, tầm mắt vẫn cừng đờ tại điểm, sặc mặt vẫn đạm mạc như trước, dường như chút để ý chuyện vừa xảy ra.

      “Sao mắt của ta lại thế?”. Y cắn răng, kìm được mà hỏi thẳng.

      Ti Dược thu lại tay bắt mạch: “Bẩm thái tử, đôi mắt của sơn chủ có thể do bị vây hãm trong linh quang của tru tiên trận thời gian dài, cho nên dẫn tới mù lòa”.

      “Có thể trị ?”

      “Chuyện này….” Sắc mặt Ti Dược cứng đờ: “Ánh sáng của Linh khí, có thể chiếu thấu hồn phách, thương tổn tới sinh hồn, chỉ sợ….”

      “Chỉ sợ cái gì?” Linh Nhạc đứng bên cạnh xen vào : “Ngươi là Ti Dược mà, phải chỉ là đôi mắt sao? Chẳng lẽ cái này mà ngươi cũng trị được?”

      Sắc mặt Diễn Kỳ lạnh băng.

      “Cũng chưa chắc”. Ti Dược xoa xoa trán đầy mồ hôi, lập tức sửa lời : “Có thể …. nhưng phải thông qua vật có linh lực tinh thuần, hoặc pháp khí tương đương, luyện tới tâm thần tương thông, cũng có thể nhìn thấy…”

      cách khác, có thể trị?” Linh Nhạc vội .

      “À,… đúng vậy” Ti Dược gật đầu, rồi lại sầu khổ : “Nhưng mà…vật phẩm linh lực tinh thuần, chỉ có thượng cổ linh khí mà thôi. Trong tam giới sợ là khó tìm được”. Huống chi, linh vật từ trước đến nay còn nhận chủ.

      “Khó tìm cũng phải tìm ra!”. Linh Nhạc tức giận : “Là mắt của sư tỷ ta, đừng là linh khí, thần khí ta cũng tìm ra”.

      “Có nhị hoàng tử tương trợ, tất nhiên đơn giản hơn nhiều”. Ti Dược lúc này mới thở phào nhõm, có linh khí, mới có thể hoàn toàn nắm chắc, chỉ là linh khí chỉ cho công dụng thay thế, sợ là sau này rời nó được.

      “Ta phải tìm”. xong người ra ngoài.

      “Chuyện tìm linh khí cần lo lắng, ngươi chỉ cần toàn lực chữa thương cho tốt”. Diễn Kỳ lạnh giọng hạ lệnh.

      Thiên nghe vậy, từ từ đứng lên: “Cảm ơn ý tốt của thái tử, nhưng mà ta chỉ là người phàm, cho dù có linh khí, cũng chỉ nhìn thấy được mười năm thôi, cần vì thế mà phí tâm”.

      Dứt lời, sắc mặt Diễn Kỳ nhất thời hàn ý như sương: “Ý của ngươi là, bản thái tử tìm linh khí lại làm bẽ mặt ngươi sao?”

      “Ta…” Thiên mở miệng định giải thích.

      Nhưng lại bị tiếng y lạnh giọng hừ tiếng, phất tay áo, theo Linh Nhạc bay mất.

      Thiên sửng sốt, thở dài, chẳng biết đắc tội y cái gì. Lúc trước y tìm mọi cách soi mói, nàng biết nặng , hôm nay nàng quy củ khuôn phép, y vẫn vừa ý.

      “Sơn chủ….” Ti Dược do dự , nhìn nữ tử như chỉ cần cơn gió là có thể thổi đứng trước mắt, cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng : “Vì sao cho thái tử, ngài…. quan trọng hơn, phải chỉ có mắt, mà là…..”

      Thiên cảm kích cười với , ràng nhìn thấy gì, nhưng vẫn quay đầu về hướng hai người vừa rời , thất thần.

      còn quan hệ gì nữa, bây giờ hay … cũng chẳng có gì khác biệt”.

      “Thế nhưng, ngài tiếp tục như vậy, sợ là….”

      Nàng vô thức đưa tay xoa ngực, từng trận đau ỉ, hồi lâu mới : “Dám hỏi tinh quân, ta còn bao nhiêu thời gian”.

      Ti Dược nhíu chặt mày, chần chừ hồi lâu: “Chỉ sợ quá nửa năm”.

      “Nửa năm…” Nàng chậm rãi nhẩm lại hai chữ này, thêm gì nữa.
      Chris thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 10

      Sơn Đao.

      Giống như giữa địa ngục tối tăm, lưỡi đao sắc bén lao về phía nàng.

      Nàng hét to, liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi lưỡi đao đó, nhưng cánh tay luôn bị giữ chặt, hề nới lỏng làm cho nàng cách nào thoát được, lưỡi đao đó vẫn hướng thẳng tới phía nàng hề lui lại.

      Nàng hét lên: “ , …đừng, phải ta, phải ta, đó chính là cái khổ trong kiếp số của ta, các ngươi hiểu.”

      ai nghe được tiếng của nàng, từng bước kéo nàng tới chỗ chết.

      Cứu mạng, ai tới cứu mạng nàng bây giờ.

      Phụ quân? Nương?

      , phụ quân, cứu con phụ quân, nữ nhi biết sai rồi, biết sai rồi. Cứu con!

      Sư phụ, sư phụ……..Diễn Kỳ ca ca……………

      Có ai , tới cứu ta………………….

      Nhưng mà……….. có ai trả lời, chỉ có tiếng bước chân của người lôi kéo nàng, bình bịch về phía trước tối tăm.

      Bọn họ vung tay cái, ném nàng như bịch rác rưởi, về phía núi đao trước mặt.

      Rét lạnh từng cơn, lưỡi đao từng chút từng chút cắt qua da thịt, cứa vào xương tủy, như xuyên qua cơ thể nàng, đầm đìa máu chảy.

      Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chảy máu từng chút tới lúc cạn kiệt, chết lặng đau đớn mà có ai tới cứu, người cũng .

      Cuối cùng nàng lại chìm vào tối tăm, chết , sau đó lại tiếp tục lặp lại, lần rồi cứ thế cứ thế…..khổ kiếp.

      ai tới cứu, ai đưa tay ra kéo nàng ra.

      Đột nhiên bừng tỉnh, mảnh tối đen.

      “Tôn chủ!” Lục Thủy hoảng hốt đẩy cửa bước vào, thấy Thiên thu mình vào góc, với tay kéo chăn cũng thấy nàng nhúc nhích, gọi vài tiếng vẫn có phản ứng gì.

      “ Tôn chủ?”

      Nàng ngây người, lúc lâu mới thào thành tiếng: “ Lục Thủy?”

      “ Là ta, là ta.” Lục Thủy gật đầu mạnh, cầm lấy cánh tay của nàng, nhàng lắc lư. Biết chắc tôn chủ gặp ác mộng, cho nên vừa rồi ở bên ngoài mới nghe được tiếng kêu thê lương đến thế, khiến cho lòng người run rẩy. Phải là cơn ác mộng đáng sợ đến cỡ nào mới có thể khiến nàng hét lên cầu cứu thương tâm đến thế.

      Nàng lo sợ mình vẫn ở trong ác mộng, ánh mắt mơ hồ nhìn quanh, xa xăm tiêu cự: “ Ta…. trở lại?”

      “Đúng, người ở Thanh Vân Sơn mà.”

      phải ở trần gian?”

      phải!”

      Lúc này nàng mới thấy nhàng, hai tay nắm chặt cũng dần buông lỏng, nước mắt bỗng trào ra, lại rên tiếng, Lục Thủy bối rối vội lấy khăn lau nước mắt cho nàng, nhưng càng lau lại càng chảy nhiều hơn, cách nào lau hết được.

      “ Tôn chủ, đừng khóc, ngài trở lại, thực trở lại rồi.” Lục Thủy tiến lên đỡ lấy thân thể nàng, nhàng vỗ vỗ sau lưng. Lúc Chủ thượng mất, người chỉ , nàng ấy phải trải qua muôn khổ kiếp, xem ra tôn chủ phải trải qua ít khổ cực. Vậy nên mỗi đêm đều gặp phải ác mộng như thế.

      lâu sau.

      “ Lục Thủy….”

      “ Dạ!”

      “ Ta muốn thăm sư phụ.”

      “ Được được được.” Xoa khóe mắt ẩm ướt: “ Tiên thân của chủ thượng ở trong điện Phù Vân. Vốn trong ngày đầu tiên tôn chủ trở về định cho ngài biết, nhưng sợ ngài thương tâm nên mới…….. Nếu ngài muốn gặp, ngày mai chính là lễ đón nhận sắc phong, ngài chính thức tiếp nhận Thanh Vân Sơn, đến lúc đó được gặp tôn thượng, giờ vẫn là buổi tối, người hãy nghỉ ngơi trước .”

      lúc sau Thiên mới hơi gật đầu, xoay người nằm xuống, rồi nghe tiếng Lục Thủy thở dài đóng cửa bước .

      Nàng buồn ngủ chút nào, nhưng cho dù mở mắt cũng chỉ nhìn thấy mảng tối tăm mà thôi. Nàng từng nghĩ, chỉ cần rời khỏi thế gian này, nàng có thể thoát khỏi đời đời kiếp kiếp khổ cực, nhưng mà giờ…….

      Nàng có thể trốn được sao? Từng đời từng kiếp ở nhân gian, cũng có lúc trải qua những phút giây hạnh phúc ngắn ngủi nhưng chỉ chớp mắt sau, nàng lại rơi vào khổ ải trùng trùng.

      Ác mộng vừa rồi, nàng trải qua ở kiếp nào, tuy thể nhớ được người hại chết mình nhưng nàng vẫn nhớ cảm giác từng lưỡi đao xẹt qua thân thể, máu tươi từng chút từng chút chảy dài tới cạn kiệt trong vô vọng, thậm chí còn nhớ cơ thể mình có bao nhiêu vết chém….

      Như thể khắc sâu vào tận linh hồn, cách nào xóa được. muốn nhớ tới nhưng cứ thường ra, làm cho nàng phân biệt nổi đâu là mơ đâu là thực.

      Nàng chỉ có thể nhận ra nhờ khác nhau của tại và quá khứ, thậm chí còn trộm tháo bỏ vòng ngọc bảo vệ tay, cảm nhận đau đớn khi tiên khí cứa qua da thịt, nàng mới cảnh tỉnh chính mình, trở lại rồi, nàng qua từng kiếp từng kiếp luần hồi mà trở lại nơi đây.

      Nàng cứ nghĩ mãi như thế, quên cả thời gian, đến khi Lục Thủy đẩy cửa bước vào nàng mới biết giờ là buổi sáng.

      Lục Thủy dẫn nàng đến nơi vô cùng yên tĩnh, sau đó mới giải thích:

      “ Tôn chủ, phía trước chính là Phù Vân điện, theo quy củ mình ngài mới có thể vào. Chỉ cần gặp được chủ thượng, sau này ngài chính là chủ nhân chính thức của Thanh Vân rồi.”

      Thiên gật đầu, theo chỉ dẫn của Lục Thủy và kí ức mơ hồ mà lần mò bước .

      Qua lúc lâu mới chạm tay được vào cửa lớn của Phù Vân điện, nàng vừa chạm tay vào cánh cửa lớn liền tự động mở ra. mùi hương thơm ngát phả vào mặt, mùi hương mà nàng vô cùng quen thuộc, “thần chi lục hoa”.

      Cánh tay nắm chặt, nàng bỗng chốc lại thấy lo lo, biết mình thể nhìn thấy nhưng vẫn chờ mong được gặp lại sư phụ sau năm trăm năm xa cách, tuy rằng sớm vĩnh viễn xa rời.

      Hít sâu hơi rồi mới bước vào cửa, từng bước, ước chừng có lẽ tới chính giữa điện, bên tai liền vang lên những tiếng vang, cùng mùi hương thơm ngát trong làn gió, ngừng chuyển động xung quanh nàng. Nàng lúc này mới nhớ ra đó là cái gì, khẽ gọi tiếng.

      “ Xích cơ!”

      Tiếng vang ngừng lại, vật chậm rãi bay đến trong lòng bàn tay nàng, là vũ khí nàng dùng ngày trước, cho dù trải qua nhiều lần chuyển kiếp, nó vẫn nhận ra người chủ nhân là nàng.

      Hai tay nắm chặt, nàng ôm Xích cơ trước ngực, đáy lòng tự nhiên lại hơi lo lắng, quả nhiên nàng trở lại rồi, trở về nơi vô cùng quen thuộc. Như muốn xác nhận thêm lần nữa, nàng nắm tay chặt, nhắm mắt lại.

      lâu lâu sau đó mới mở mắt.

      Như có ánh sáng rơi vào mắt, mơ hồ còn nhìn thấy được hình dáng.

      Nàng hoảng hốt, ràng đôi mắt này thể nhìn được nữa, bây giờ mọi thứ lại ra, giống như cảnh tượng vốn khắc sâu trong đầu nàng vậy.

      Ti Dược khả năng hồi phục lại thị lực của nàng rất xa vời, trừ khi có linh khí tâm thần tương thông. Nàng lúc này mới nhớ ra, Xích cơ tuy phải tiên khí nhưng lại là thần khí thượng cổ , hình quạt. Khi nàng bái sư nhập môn, sư phụ tặng nó cho nàng. Thần khí đương nhiên có mang tịnh khí, ngờ được bây giờ nó lại là ánh mắt của nàng.

      Sư phụ………..

      Nàng kìm lòng nổi đưa mắt tìm kiếm khắp nơi. Ngẩng đầu lên, giữa chính điện nam tử tuấn tú phiêu dật nhàng đáp xuống. Tiên phục áo dài, tóc dài chấm đất, giữa trán có nốt chu sa đỏ tươi như máu. Sắc mặt vẫn luôn trầm ngâm như thế, ánh mắt hơi nhíu lại, che giấu lộ ra vẻ u sầu, giống như sau đó mở mắt ra trách móc nàng câu: “ Tiểu , được làm loạn!”

      Trong nháy mắt, nước mắt nàng rơi như mưa.

      Nàng cố gắng đè nén nhưng nhịn được căng tức nơi lồng ngực mà phun ngụm máu, từ khóe miệng trào ra.

      “ Sư phụ…….”

      Lảo đảo từng bước tiến lại gần, mỗi bước giống như ngàn vạn mũi đao, toàn thân đau đớn. Nàng vươn tay muốn chạm vào người nam tử trôi trước mặt nhưng cuối cùng lại thu tay về, quỳ rạp xuống, cất tiếng gọi liên tục.

      Tiếng kêu vang vọng khắp đại điện.

      “ Sư phụ……….Sư phụ………… Sư phụ!!”

      Ngoài hai tiếng này nàng tìm được lời nào để .

      luồng ánh sáng phát ra đỉnh đầu, người nam tử giữa trung từ từ bị luồng ánh sáng kia nhàng bao phủ. Thiên biết, tới lúc sư phụ phải rồi.

      Nước mắt tuôn như suối, nàng muốn ngăn, muốn giữ lại, thậm chí còn muốn cứu sư phụ trở về. Nhưng tất cả đều là thể, nếu như nàng vẫn là Thiên của trước kia, là đồ đệ của chiến thần, là công chúa của thiên giới, nàng ngàn vạn phương pháp có thể ngăn cản tất cả. Thế nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn tiên thân của sư phụ chậm rãi mờ nhạt rồi tan biến.

      Cuối cùng, tia sáng tiến vào giữa trán của nàng, lưu lại nốt chu sa màu đỏ, đó là tiên ấn của Thanh Vân sơn chủ.

      Bên tai vang lên tiếng mơ hồ kì ảo, tiếng đó nàng vô cùng quen thuộc.

      Nhi, đồ đệ của ta…………”

      Là tiếng cuối cùng sư phụ để lại cho nàng sao.

      Phút chốc, gian ngưng đọng lời.



      Sư phụ rồi, rừng lê dưới chân núi Thanh Vân đêm ồn ào giận dữ, giống như đưa tiễn người , hoa lê bay lả tả ngập tràn đỉnh núi như trận mưa tuyết trắng xóa. Từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế nhưng lần này trận mưa hoa đó lại kéo dài đến tháng, giống như muốn gột rửa cả Thanh Vân bằng chính nó vậy.

      Thiên ngày đêm đứng trong Phù Vân điện, lặng nhìn khoảng trước đại điện, cứ thế mấy ngày liền. Mãi cho tới khi sức lực cạn kiệt rồi ngất xỉu, Lục Thủy mới vội vàng mang nàng trở lại phòng.

      Ti Dược phải cố gắng hết sức cứu chữa mới khiến cho nàng tỉnh lại.

      “ Sơn chủ, tuy rằng ngài kế thừa thần ấn sơn chủ Thanh Vân nhưng chung quy ngài vẫn chỉ là bán thần tiên mà thôi, so với phàm nhân chỉ hơn có chút ít, những hành động quan tâm đến cơ thể như thế, từ nay được tái phạm nữa.” Ti Dược thu lại cánh tay bắt mạch cho nàng, nghiêm mặt .

      Thiên đáp lời, chỉ cười đầy cảm kích, trong lòng lại dâng lên niềm đau đớn, nàng chỉ muốn đưa tiễn sư phụ mà thôi.

      Ti Dược lo lắng nhìn nàng hồi, thấy bộ dáng tiều tụy của nàng, lại nhịn được dặn dò: “ Cũng may ngài vận khí tốt, lại có thêm linh khí bảo hộ của Duyến Đức thiên quân trong người mới có thể giữ được cái mạng này. Nếu như ngài cứ tiếp tục hành hạ bản thân mình như thế dần dần rồi cũng ……….”

      “ Đa tạ tinh quân nhắc nhở, Thiên ghi nhớ”. Thiên vội vàng ngắt lời Ti Dược.

      Ti Dược như chợt nhớ ra điều gì vội vàng ngừng . Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Thủy bên cạnh, vung tay áo đứng dậy như kiểu ‘tiếc rèn sắt thành thép’ : “ Nhớ kỹ? Ngài phải nhớ kỹ đấy, nhất định để xảy ra việc như ngày hôm nay nữa. Thôi thôi, dù sao thân thể này cũng là của ngài ta cũng nhiều nữa. Chào ngài, tự mình giữ gìn đấy.”

      xong nổi giận đùng đùng ra cửa, vừa bước qua cánh cửa lại như nhớ tới chuyện gì bèn lui về. Chỉ vào cây quạt trong tay Thiên : “ Nhớ giữ gìn cho tốt cái thần khí trong tay ngài đó, tốt nhất là đừng có đánh mất, lúc nào cũng phải giữ nó bên mình. Bây giờ nó giúp ngài lấy lại ánh mắt nhưng cũng hẳn là hoàn toàn, nếu như rời bỏ……..”

      Thiên nắm chặt đồ vật trong lòng bàn tay, đương nhiên hiểu được ngụ ý của Ti Dược: “Ta hiểu rồi.”
      Chris thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 11

      xong Ti Dược nổi giận đùng đùng ra cửa, vừa bước qua cánh cửa lại như nhớ tới chuyện gì bèn lui về. Chỉ vào cây quạt trong tay Thiên : “ Nhớ giữ gìn cho tốt cái thần khí trong tay ngài đó, tốt nhât là đừng đánh mất, lúc nào cũng phải giữ nó bên mình. Bây giờ nó giúp ngài lấy lại ánh mắt nhưng cũng hẳn là hoàn toàn, nếu như rời bỏ……..”

      Thiên nắm chặt đồ vật trong lòng bàn tay, đương nhiên hiểu được ngụ ý của Ti Dược: “Ta hiểu rồi.”

      Thấy nàng gật đầu, Ti Dược cũng lân la nữa, thở dài tiếng rồi quay người rời . Nhớ lại vẻ mặt lãnh đạm của Thiên vừa rồi, Ti Dược khỏi hoài nghi, người này là vị công chúa ngày trước sao?.

      Thiên nhìn xung quanh lúc mới phát giờ là chính ngọ. Hỏi Lục Thủy mới biết mình vậy mà ngủ suốt nửa tháng.

      ‘Thiên mệnh chi nghi’ cũng hoàn thành, tuy nàng danh chính ngôn thuận trở thành sơn chủ của Thanh Vân nhưng bản thân lại là phàm nhân cho nên việc này lại trở thành minh bạch.

      Ngay cả việc các tiên gia tới chúc mừng cũng có.

      “ Nhị hoàng tử nửa tháng trước có tới đây, Ti Dược tinh quân là do ngài ấy mời tới.” Lục Thủy .

      Thiên lặng người, nhớ tới nam tử có nụ cười sáng như ánh mặt trời đó, đáy lòng khỏi lo lắng cho người đệ tử mà sư phụ thu nhận này. Bây giờ cũng chỉ có y là để ý tới tai tiếng của nàng mà thôi.

      “ Nhị hoàng tử, có thường xuyên đến Thanh Vân ?”

      “ Tất nhiên là có rồi, Nhị hoàng tử từ lớn lên ở Thanh Vân mà.” Thấy nàng quan tâm, Lục Thủy liền : “ ra năm trăm năm qua đều do Nhị hoàng tử chăm sóc Thanh Vân này. Thanh Vân vốn là vùng đất phúc núi linh, những ma có ý muốn Thanh Vân phải là ít, tuy rằng đến mức to gan lên núi gây nhưng cũng gây ra ít tai vạ. Chủ thượng lại luôn bế quan, màng thế . Nếu phải có Nhị hoàng tử quan tâm, chỉ sợ bị người áp bức từ sớm rồi, đâu giống như đám người trong thiên cung kia………”

      Thiên nghe xong có hơi ngơ ngác, Lục Thủy chán ghét Diễn Kỳ cho nên cũng căm ghét cả những người trong thiên cung, câu chữ mang đầy châm chọc. ngờ nhắc tới Nhị hoàng tử lại khác hoàn toàn, giọng điệu đó như thể Nhị hoàng tử hoàn toàn là người của Thanh Vân rồi vậy.

      “ Em sư phụ bế quan?” Nàng nhớ lại lời lúc nãy Lục Thủy , cảm thấy kì lạ. Tu vi của sư phụ đạt tới cực điểm, thêm lần lịch kiếp thăng thiên nữa cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nàng ở thiên cung mấy trăm năm qua, sư phụ ngoại trừ việc dạy dỗ nàng cũng chỉ bận thêm việc…thu dọn tai họa do nàng ra ngoài gây ra, chưa bao giờ nghe ngài còn bế quan cả.

      “ Đúng thế!” Lục Thủy gật đầu, nhớ tới chuyện cũ lại tiếp tục thở dài: “ Cũng biết vì sao, từ lúc tôn chủ ngài rồi, chủ thượng liền bế quan, suốt năm trăm qua hề bước ra khỏi Phù Vân điện nửa bước. Cho tới khi gọi tôn thượng trở về, ngài ấy lại đột nhiên………”

      Năm trăm năm trước…….. Như vậy năm trăm năm trước……..

      Thiên trong lòng đột nhiên sinh ra hoảng hốt, mơ hồ dường như đoán ra điều gì đó.

      khẳng định, sư phụ chưa bao giờ bước ra khỏi Phù Vân điện sao?”

      “ Tất nhiên là khẳng định.” Lục Thủy gật gật đầu, lại tiếp tục : “ Nhưng mà, chủ thượng…….trước khi rời , từng gọi Nhị hoàng tử vào.”

      “ Linh Nhạc?”

      “ Sư tỷ gọi ta sao?” Vừa dứt lời, nam tử áo lam xuất trong phòng, lững thững tới, mặt là nụ cười nhạt, cây quạt xoay chuyển trong tay, mang theo đôi phần nho nhã. “Cơ thể tốt hơn chút nào chưa?”

      Thiên vẫn quay vòng trong những suy đoán mơ hồ, nóng lòng muốn chứng thực. để ý tới lễ nghi, kéo chặt ống tay áo Linh Nhạc hỏi: “ cho ta biết, sư phụ có phải chưa từng ra khỏi Phù Vân điện?”

      Sắc mặt Linh Nhạc trầm xuống, nắm chặt cây quạt trong tay : “ ra sư tỷ người biết, ra sư phụ……..vẫn chưa chính thức thu ta làm đồ đệ.” Từ y lớn lên ở Thanh Vân, lòng muốn bái nhập sư môn, sau đó có dịp được gặp Duyến Đức thiên quân nhưng ngài ấy lại đồng ý thu nhận.

      “ Ngươi gặp được sư phụ lúc nào, lúc đó xảy ra chuyện gì? Có biết vì sao sư phụ lại bế quan ?” Thiên tất nhiên quan tâm tới vấn đề kia.

      Linh Nhạc sửng sốt, hiểu vì sao nàng hỏi chuyện này, y khẽ trả lời: “ Sư phụ triệu kiến ta khoảng ba tháng trước, tháng trước khi sư tỷ trở về, còn chuyện vì sao ngài ấy bế quan……..sư phụ chỉ là tật cũ tái phát, ngủ say ngoài ý muốn mà thôi.”

      Tật cũ…..Ngủ say……..

      Trong lòng những mảnh suy nghĩ vụn vỡ hợp lại với nhau, tạo thành đáp án. Tâm trạng nặng nề làm cho thân thể yếu ớt của nàng bất giác run rẩy.

      Năm đó nàng xông vào giới gây đại họa, bị nhốt trong hàn băng địa ngục. Sư phụ hỏi nguyên do mình đánh bại giới cứu nàng ra.

      Khi đó nàng chỉ nghĩ, dùng huyền băng ngàn năm cứu Diễn Kỳ ca ca của nàng, mà hề để ý tới, sư phụ của nàng cả người đẫm máu.

      Khi đó nàng biết cái gì gọi là buông tay, chỉ hi vọng nhiệt tình của mình được Diễn Kỳ đáp lại, cho dù là quay đầu lại nhìn nàng cái, chỉ cái liếc mắt cũng đủ rồi. Thế nhưng tất cả chỉ là nàng đơn phương say đắm người đó mà thôi.

      Nàng nhớ mang máng sau khi sư phụ biết được quyết định của nàng, bèn thở dài lắc đầu vào Phù Vân điện. Những cánh hoa lê ven đường, bị khí lực của người làm cho bay lả tả vương cả vai sư phụ.

      ra lúc đó sư phụ bị trọng thương, ngay cả linh khí hộ thể cũng chống đỡ nổi. Rồi lúc nàng nhảy vào Tru Tiên Đài, sư phụ vẫn dốc toàn lực ngăn cản, thế nhưng nàng nào có nghe, hề quay lại mà cứ thế thả người nhảy xuống Tru Tiên Đài, cho bản thân mình con đường sống.

      Thậm chí cũng chưa kịp nhìn sư phụ còn đứng bên bờ Thiên Thai, vẻ mặt thất vọng đến mức nào.

      Dốc hết nhiệt tình để đổi lại nỗi tuyệt vọng khôn nguôi, cho nên mới có việc sư phụ bế quan năm trăm năm, cho nên nàng mới phải chịu năm trăm năm khổ kiếp.

      ra sư phụ tận năm trăm năm mới tìm nàng trở vể, phải là chịu làm mà là thể làm.

      ra là do nàng, chính nàng….. chính tay hại sư phụ ra , tan biến.

      Chân tướng tới quá nhanh, nàng như thở nổi, hổn hển thở dốc, nhưng thể che lấp được trống rỗng trong tâm hồn, lòng đau đớn như muốn mất hô hấp.

      “ Sư tỷ, người làm sao vậy?” Thấy nàng có vẻ lạ, Linh Nhạc lo lắng hỏi.

      Nàng ôm ngực lắc đầu, áy náy lẫn cùng đau xót, nó giống như cỏ dại lan tràn khắp toàn tâm trí.

      Ngay cả Xích cơ dường như cũng cảm nhận được bất an của nàng, ong ong ngừng khẽ kêu. Nàng nắm chặt nó trong tay, như thể đó là lần cuối cùng nàng cầm nó, cho dù có bị linh khí của Xích cơ đâm vào lòng bàn tay đau nhức nàng cũng lòng buông.

      Xung quang giống như tồn tại, nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp được sư phụ.

      Áo trắng đẹp như tranh, mặt mắt thiên nhan, từ cuối Thiên trì tới, giữa trán là nốt chu sa như máu tiên diễm, nụ cười khuynh đảo thiên địa.

      Ngài : “ Tiểu nương, làm đồ đệ của ta, ta bảo vệ con cả đời.”

      018

      Ngày tháng qua lại ồ ạt về, có lúc im lặng đáng sợ có lúc lại ồn ào chói tai. Trong đầu mờ mịt, như nhớ về thời gian năm trăm năm trước.

      Nàng thấy cảnh tượng khi còn bé nàng cùng sư phụ tập thuật pháp, sư phụ cầm ống sáo nhanh nhẹn phiêu bồng, nàng vụng về múa cây quạt cạnh bên. Mỗi khi thấy nàng sai nhịp, sư phụ liền bắt nàng dừng lại sửa cho đúng, nàng làm mãi được, thèm học nữa. Ném cây quạt rồi ngồi xuống đất khóc đến kinh thiên động địa. Sư phụ liền chạy tới ôm nàng lên thở dài an ủi, thỉnh thoảng còn biến ra ít đồ chơi dỗ nàng. Tóc sư phụ đen như mực dài chấm đất, nàng luôn nhân lúc người dỗ dành khuyên nhủ mình, lặng lẽ kết những sợi tóc của ngài từng cái từng chùm lại với nhau.

      Nàng lại như thấy được phụ quân ôm mình đứng đỉnh thiên cung, chỉ xuống hạ giới : “ Nhi, ngày nào đó trong toàn tam giới chọn con làm Thống soái, thân là công chúa con phải nhớ lấy muôn dân thiên hạ làm trọng, được phép bướng bỉnh nữa nhé.”

      Cảnh tượng cứ liên tục thay đổi, những ngày nàng ở nhân gian, cho dù van xin đến mức nào, những bi kịch đó cứ liên tiếp xảy ra. Ăn bữa nay lo bữa mai, trôi dạt khắp nơi, bệnh tật quấn thân, sinh ly tử biệt, cứ thế cứ thế tiếp diễn giống như vĩnh viễn có điểm dừng, nàng chịu đưng đau đớn tới mức tê liệt cảm giác. Thậm chí có lần sinh ra lúc nàng liền muốn chết, chỉ mong được giải thoát, nhưng kết quả là nàng chỉ xuống bờ vong xuyên dạo lúc rồi lại tiếp tục đầu thai.

      Vì thế nàng từng hy vọng có thế quên được từng kiếp từng kiếp đau đớn đó, để khi bắt đầu kiếp khổ mới ít nhất nàng cũng còn có hi vọng mà sống tiếp. Thế nhưng cho dù ngày đêm cầu mong, cho dù có uống bao nhiêu bát canh của Mạnh bà, trí nhớ từng kiếp đau đớn đó vẫn ở mãi trong đầu nàng.

      Bên tai vẫn còn vang vọng tiếng gọi hối thúc của Mạnh Bà bên cầu Nại Hà, khi nàng bưng bát canh do dự thở dài. Nàng thể nhìn ra rốt cuộc đâu là thực đâu là giả, hay tất cả chỉ là đời khổ cực của nàng mà thôi. Chết lần là hết, sau đó lại tiếp tục bắt đầu.

      Cũng có lúc nàng thanh tỉnh chút, nhìn thấy Lục Thủy ở bên giường lo lắng tới mức giàn dụa nước mắt, còn có cả vị sư đệ đột nhiên có được lớn tiếng gọi tên nàng.

      Tỉnh táo lúc, đáy lòng lại trào lên áy náy, nàng biết làm thế nào mới có thể ngăn lại những đau đớn này, đành phải gắng gượng thân hình suy sụp của mình, quỳ gối tai Phù Vân điện, như thể làm thế mới có thể giảm bớt trống rỗng trong lòng.

      “ Tôn chủ, ngài đứng lên , ngài quy ở đây mười ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như thế nàng chịu đựng được đâu.” Lục Thủy đứng bên lo lắng khuyên nhủ.

      “……..” Nàng lại hoàn toàn phản ứng.

      “ Chủ thượng nếu có ở đây ngài ấy cũng mong nhìn thấy ngài như thế này đâu.”

      “………..”

      “ Tôn chủ!”

      Lục Thủy thở dài tiếng, khuyên nhủ biết bao nhiêu lần nhưng Thiên hoàn toàn nghe, giống như thần hồn rời , gọi lại được.

      “ Tôn chủ quỳ ở đó mười ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như thế thân thể chắc chắn chống chịu được. Nhị hoàng tử, cầu xin ngài giúp ta khuyên nhủ tôn chủ !”.

      Lục Thủy nhìn về phía Linh Nhạc cầu xin giúp đỡ.

      Linh Nhạc nhìn bóng hình mảnh khảnh phía trước, yếu ớt như thể chỉ cần cơn gió thổi qua cũng bay mất. ràng là thể chống đỡ được nữa nhưng vẫn cố gắng gượng bản thân vững vàng. Y xua tay ý bảo Lục Thủy xuống, lặng lẽ tới đứng cạnh Thiên .

      Cảm giác như làn gió mát thổi qua, tiếp theo lại có tiếng động nào, bóng người thẳng tắp quỳ xuống bên cạnh Thiên . Thiên khẽ giật mình, kìm được quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Linh Nhạc ngay ngắn quỳ bên cạnh mình, giống như nàng hướng mặt về phía Phù Vân điện.

      Mỗi ngày Thiên đều quay qua nhìn y nhưng y vẫn cứ im lặng quỳ ở đó, dường như việc quỳ cùng nàng ở đây là hết sức bình thường.

      Thiên nắm chặt bàn tay, cuối cùng thể nhịn thêm được nữa mới mở miệng hỏi: “ Vì sao??” Bệnh nặng mới khỏi cộng thêm hơn mười ngày mở miệng, giọng của nàng có chút khan khàn .

      Linh Nhạc nghe thấy nàng thế bèn quay qua nhìn nàng tươi cười, chỉ về phía Phù Vân điện : “ Ta cũng là đồ đệ của sư phụ, sư tỷ quỳ, ta là sư đệ lại đứng ở bên cạnh, cái này chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao?”

      Mặt nàng trầm xuống, đáy lòng lại trận đau đớn như dao cắt: “ Ngươi hiểu được đâu!”. Y làm sao biết được, nàng, chính nàng là người hại chết sư phụ, nàng làm như vậy phải vì đưa tiễn mà là vì chuộc tội mà thôi.

      “ Ta chỉ biết sư phụ vô cùng thương sư tỷ!” Linh Nhạc từ từ : “ Sư tỷ có muốn biết khi sư phụ xuất quan gì với ta ?”.

      Thiên nghi hoặc quay đầu.

      “ Sư phụ người , có thể thu được sư tỷ làm đồ đệ với ngài ấy là điều vô cùng may mắn.”

      “……….”

      “ Người , cho dù bất kì ai có cái gì nữa Thiên vẫn mãi là đồ đệ của Duyến Đức Thiên Quân, trước kia như thế, vĩnh viễn cũng là như thế.”

      “…………”

      “ Người nhờ ta chuyển lời tới sư tỷ rằng, người xin lỗi, vì giữ lời hứa bảo vệ sư tỷ cả đời.”

      “ Sư phụ với ta khi nào sư tỷ trở về phải thay sư phụ che chở sư tỷ. Người rồi, sư tỷ chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi.”

      Nàng nghe xong, nước mắt cứ thế trào ra ngớt, sư phụ đến phút cuối vẫn phải lo lắng vì nàng, vậy mà nàng chưa bao giờ vì người suy nghĩ lấy nửa phần.

      Linh Nhạc đau lòng vươn tay giúp nàng lau nước mắt: “ Cho nên….sư tỷ à, sư phụ thương người như vậy, nếu tỷ cứ quỳ ở đây tới mức bệnh nặng ngất , sư phụ thấy được rất đau lòng.”
      saochichvangChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :