1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lương Cầm Chọn Chồng - Thần Vụ Quang (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 56

      “Tôi ở dưới nhà trọ của đấy, xuống đón tôi .” Trần Mĩ Nhạc điện thoại.

      lên đây được à?” Hứa Lương Cầm cảm thấy Trần Mĩ Nhạc kì diệu, quan hệ của các thân đến mức đấy rồi sao?

      Trần Mĩ Nhạc giọng: “Tôi bắt xe đến, người mang tiền, giúp tôi trả tiền nhé, tôi trả cho sau.”

      Hứa Lương Cầm lặng chút, gì xuống tầng, thấy xe Tống Dật Hàng đâu, chạy nhanh đến cổng thấy Trần Mĩ Nhạc đứng bên cạnh xe taxi.

      Đưa tiền cho lái xe, chờ taxi Hứa Lương Cầm mới phát Trần Mĩ Nhạc vẫn mặc quần áo ở nhà, khỏi giật mình: “Sao lại ăn mặc thế này, lạnh à?”

      lên rồi .” Trần Mĩ Nhạc phát run cả người trước, Hứa Lương Cầm đành phải theo sau.

      Vào phòng, Hứa Lương Cầm chạy nhanh rót cốc nước ấm cho Trần Mĩ Nhạc uống cho ấm người, sau đó ngồi đối diện cũng chuyện, chờ Trần Mĩ Nhạc .

      Trần Mĩ Nhạc uống vài hớp, sau mới bình thường, nhìn vẻ mặt ung dung của Hứa Lương Cầm cười khổ: “Lúc trước tôi làm vậy với , bây giờ báo ứng mới đến.”

      Hứa Lương Cầm nhướng mày, lời nào, nghĩ rằng hôm nay phải chuyện phiếm về Tống Dật Hàng rồi.

      Trần Mĩ Nhạc cũng cần người trả lời, cúi đầu lầm bầm: “Sau hôn lễ bị Tống Dật Hàng nhục mạ, ta cảm thấy nhà tôi để cho bố mẹ ta hay họ hàng thân thích ngóc đầu dậy được, ngày nào cho tôi sắc mặt tốt cả, sau đó bố của Quách Mộng Thanh gặp chuyện may nên tính ta trở nên nóng nảy. Hiệu trưởng của bọn họ còn nhờ Tống Dật Hàng giúp tay, tôi cũng toàn tâm toàn ý hỏi han ân cần ta, nghĩ ngày nào đó ta cảm động ý tốt của tôi, ai biết vì muốn bảo vệ công tác của ta khiến nhà chúng tôi phải bỏ tiền mà tạo dựng quan hệ, lúc xong hết rồi tôi chỉ thay mặt bố mẹ đòi lại tiền của họ thấy ta có vẻ thất vọng hay gì cả, chẳng qua ta vong ân bội nghĩa, có chút nào cảm thấy mang ơn, ta bắt đầu trách nhà chúng ta là nhà giàu mới nổi nên có quan hệ rộng”

      Trần Mĩ Nhạc hít hơi sâu điều chỉnh tâm trạng của mình, dường như vậy mới có thể tiếp: “Tối hôm nay tôi có làm mấy món ăn, ta ở bàn ăn tôi rất quá đáng, còn tôi hàng ngày ở nhà nhàn rỗi có việc gì mà nấu ăn cũng bỏ , sống để làm gì nữa! Tôi nghe xong rất tức giận, vất đũa ăn nữa bởi vì chỉ chiếc đũa rơi xuống đất thôi, kết quả cũng đoán được, ta tát tôi cái, tôi là đồ xui xẻo của nhà họ Uông, đồ con quạ! Tôi nhịn được nên khóc chạy ra khỏi nhà, sau đó phát trong túi mình chỉ có di động chứ có ví tiền. Gọi cho họ mới biết họ tránh nạn bởi vì Tống Dật Hàng, tôi suy nghĩ hồi lâu mới nhớ đến nhờ giúp, bởi vì nếu cho họ hàng thân thích hay bạn bè họ cười tôi mất. Hứa Lương Cầm, nên cảm thấy may mắn vì làm vợ Uông Tân Dương, bằng còn thảm hại hơn so với tôi, bởi vì nhà nhiều tiền bằng nhà tôi.”

      Hứa Lương Cầm ngờ Uông Tân Dương lại là loại người như thế, xem ra trước kia đúng là người có mắt, nếu có Tống Dật Hàng chắc bị lừa đau.

      phải đến đây là cám ơn tôi đâu nhỉ. Lát nữa tôi tìm quần áo cho , đồng ý đêm nay ngủ ở đây, nhưng tôi cũng bao giờ Hiểu Vũ về, lúc đó chỉ sợ thể để ở đây.”

      Trần Mĩ Nhạc lắc đầu: “Tôi thể ở đây đâu, tôi sợ ta tìm đến đây, cho tôi mượn ít tiền để tôi ở khách sạn , nếu tìm chỗ cho tôi nhé, tôi rất sợ ta.”

      Hứa Lương Cầm buồn cười nhìn Trần Mĩ Nhạc, chuyện này đừng trách đồng tình, này rất ác độc với đấy.

      cũng có lúc sợ hãi cơ à? thích ở đây , có chỗ nào đâu, tôi chẳng còn tiền cho mượn nữa, chẳng qua tôi khuyên câu, đàn ông mà đánh vợ, có lần đầu có lần thứ hai, nếu cảm thấy chịu được cứ tiếp tục, còn cắt đứt luôn .”

      Trần Mĩ Nhạc cười, chỉ là nụ cười này so với khóc còn thê thảm hơn: “Tôi chọn con đường này quay đầu, tôi thể để người khác biết chuyện của tôi được. Tôi đến chết cũng ly hôn, Uông Tân Dương có đàn bà khác bên ngoài rồi, tôi trả giá nhiều như thế để tiện nghi cho người khác đâu!”

      “Làm sao biết ta có phụ nữ bên ngoài thế?”

      “Ngay cả bao cao su ta cũng từ nhà cầm , tôi biết sao?”

      Hứa Lương Cầm cảm thấy Trần Mĩ Nhạc bị đánh thảm hại rồi, bao giờ nghĩ hai người đấy lại có kết cục như thế.

      “Tôi có thể rời khỏi ta nhưng phải đáp lễ , bằng tôi đến trường ta náo loạn hồi, đến lúc đó thất nghiệp rồi xem con đàn bà đó theo kiểu gì! Nhà họ Uông cho tôi sống thoải mái tôi cũng chẳng ngu mà bỏ qua cho họ, lần trước phá thai bác sĩ tử cung của tôi bị viêm, phải chữa bệnh, còn về sau tôi rất khó có con, bây giờ lại là chuyện tốt đấy, đứa mà đến cái nhà này cũng tội nó, bọn họ Uông kia nên đoạn tử tuyệt tôn luôn !”

      Hứa Lương Cầm nhìn Trần Mĩ Nhạc nghiến răng nghiến lợi lời độc ác, trong mắt lộ ra ngàn điều bi thương, biết ấy đau lòng, chỉ có thể đồng tình ấy có cuộc hôn nhân bất hạnh nhưng bằng nổi nỗi đau mất tư cách làm mẹ được.

      Đứng lên cầm quần áo và áo lông đưa cho Trần Mĩ Nhạc: “Mặc vào , tôi với đến khách sạn.”

      Trần Mĩ Nhạc lau khô nước mắt rồi nhận quần áo: “Ngày mai lúc ta làm tôi về lấy tiền, lúc đó trả .”

      “Tất nhiên là phải trả chứ, mau thay quần áo .”

      Trần Mĩ Nhạc vào phòng Ngô Thừa Long thay quần áo xong, sau đó ra ngoài cùng Hứa Lương Cầm, hai người tìm khách sạn ở lại, Hứa Lương Cầm thấy việc này cũng tốt, tạm thời tránh mặt Tống Dật Hàng.

      Ngày hôm sau, Trần Mĩ Nhạc về nhà lấy quần áo và ví tiền, Hứa Lương Cầm cũng về nhà lấy quần áo và laptop, trước tiên quan sát nhà vòng, xác nhận có xe của Tống Dật Hàng chạy nhanh vào nhà cầm quần áo đến khách sạn.

      lâu sau Trần Mĩ Nhạc cũng trở lại, đem tiền trả cho Hứa Lương Cầm rồi nằm xem tivi.

      cứ vẫn tiếp tục trọ như thế này sao?” Hứa Lương Cầm hỏi.

      Trần Mĩ Nhạc hừ : “Trở về phải vinh quang chứ, ta phải quỳ xuống xin lỗi tôi, bằng tôi tìm người đổi khóa, phòng ở là của nhà tôi, xem ta với bố mẹ ta thế nào!”

      Hứa Lương Cầm cảm thấy Trần Mĩ Nhạc nghĩ đơn giản, chỉ bằng dáng vẻ thương con trai của bố mẹ Uông Tân Dương, thà rằng để Uông Tân Dương ở nhà nuôi còn hơn phải xin lỗi con dâu, nhưng lời này , ra người khác cũng chưa chắc nghe, nên lo cho mình trước.

      Tống Dật Hàng bởi vì phải xử lý công tác của Hisako mà hai ngày nay đến nhà trọ của Hứa Lương Cầm, ra trong lòng rất vội.

      “Dật Hàng, vì Hứa Lương Cầm mà đuổi em về Mỹ sao?” Mắt Shibata Hisako đỏ ngầu, hiển nhiên là khóc, đây là lần đầu tiên Shibata Hisako ý thức được, Tống Dật Hàng bỏ rồi.

      Tống Dật Hàng kiên nhẫn: “Đúng thế, hơn nữa tôi hi vọng em trở về đừng quay lại nữa, sống cho tốt, chúng ta đều tự do.”

      “Nhiều năm như vậy đều cho là em trói buộc sao, chúng ta có khoảng thời gian tốt đẹp nhớ sao? từng hứa gì với Tina nhớ sao? Chúng ta cùng nhau chiếu cố ta đến già mà, bây giờ vì sao có thể vì con đàn bà kia mấy câu mà quên hết tất cả thế!” Shibata Hisako xong rơi nước mắt.

      Trong mắt Tống Dật Hàng tia dao động: “Tôi và em ở cùng chỗ với nhau đều có điều kiện cả, phải sao? Quả chúng ta từng rất vui vẻ nhưng đó là từng thôi. Nhiều lần em can thiệp vào cuộc sống của tôi, tôi luôn tha thứ rất dễ dàng. Nhưng tôi rồi, Lương Cầm là giới hạn của tôi, ấy đối với tôi quan trọng nhất gì sánh bằng nên em phải rời thôi, Hisako.”

      “Em tin tuyệt tình như thế, em có thể rời nhưng em về đây, chờ suy nghĩ kĩ rồi cùng ta chia tay, em lại về đây!” Shibata Hisako rất cố chấp.

      “Có thể tôi với Lương Cầm chia tay, chẳng qua đó chỉ là thân thể thôi. Hisako, có lẽ suốt cuộc đời này có Lương Cầm thứ hai bầu bạn bên tôi cả, tôi hi vọng em có thể tôn trọng lựa chọn của tôi, cũng như tôn trọng chính em, làm việc bất chính gì.”

      Shibata Hisako lau nước mắt cười: “ nh dồn em đến vách núi sao em có đường lui nữa? cảm thấy em để mình rơi xuống đó à? Suốt cuộc đời em có người đàn ông nào ngoài cả. ấy là người bầu bạn với , vậy có hứa hẹn kết hôn với ấy ? Em tin chắc hôn nhân là điều kiện tiên quyết khiến ấy ở với , Tina đồng ý với ấy ở cùng với nhau đâu!”

      Tống Dật Hàng nghe xong cau mày lời nào, trầm mặc lúc lâu mới : “Em , những thứ khác tôi thể .”

      Shibata Hisako cũng dây dưa nữa mà xoay người ra khỏi văn phòng Tống Dật Hàng, về Mỹ nhưng rất nhanh thôi quay về, chỉ cần Tống Dật Hàng ở trong tay Tina, vĩnh viễn mất !

      Sau khi xác nhận công tác của Shibata Hisako có sai sót gì, Tống Dật Hàng cuối cùng có thời gian, lập tức lái xe đến nhà trọ, ở dưới lầu chờ lát quyết định vẫn nên tìm Hứa Lương Cầm.

      Gõ cửa lúc lâu thấy có người trả lời, Tống Dật Hàng cho rằng Hứa Lương Cầm cố ý lảng tránh nên mở cửa, đành phải gõ cửa to: “Lương Cầm, biết em ở bên trong, em mở cửa ra rồi chúng ta chuyện, được ?”

      Gõ đến 3 phút có người mở cửa, chẳng qua là cửa bên cạnh: “Tôi người em này, tôi làm việc ban đêm còn ban ngày ngủ, đừng gõ có được , trong phòng kia có người đâu.”

      Tống Dật Hàng xoay người nhìn về người đàn ông đó: “Xin lỗi quấy rầy rồi nhưng trong phòng có khả năng có người, ấy vừa về mấy ngày hôm nay mà.”

      đeo kính ấy hả? ấy có trở về nhưng hai ngày trước khi tôi tan làm về thấy ấy xách túi du lịch ra ngoài rồi, sau đó thấy ấy đâu cả, đừng gõ nữa, người rồi.” Người đàn ông cũng mở mắt nổi, xong vào nhà đóng cửa lại.

      Tống Dật Hàng lập tức lái xe đến nhà Hứa Lương Cầm, lúc này chẳng quan tâm gì hết, chỉ gõ cửa thôi.

      “Ai thế?” Trình Lệ nhìn qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấy quen người đàn ông này.

      “Chào dì, cháu là đồng nghiệp của Lương Cầm, cố ý đến đây gặp ấy.”

      “Ôi, có lỗi với cháu quá, vào nhà ngồi .” Trình Lệ chạy ra mở cửa, vừa thấy dáng vẻ đẹp trai lịch của Tống Dật Hàng thấy thích rồi, theo bản năng muốn hỏi xem kết hôn hay có bạn chưa.

      Tống Dật Hàng vào mà đứng ở cửa hỏi: “Dì ơi Lương Cầm có nhà ạ?”

      “Thời gian trước Lương Cầm có về nhà ở vài ngày nhưng tuần trước quay về chỗ nhà trọ ở rồi, con muốn tìm nó nó ở đó, để dì đưa con qua nhé?” Trình Lệ rất nhiệt tình.

      “Dạ cần đâu ạ, con biết chỗ đó, nếu Lương Cầm ở đây con quấy rầy gia đình mình nữa, lần khác con chính thức đến ra mắt dì sau, con trước.”

      Trình Lệ vừa nghe thấy ba chữ đến ra mắt lập tức sáng mắt, ràng có ý với con bà rồi, vì thế liên tục đồng ý xuống lầu cùng với Tống Dật Hàng.

      Tống Dật Hàng đứng trong tiểu khu, cảm thấy đầu ong ong, ngoài việc tìm Hứa Lương Cầm ra nghĩ được gì hết.

      Liên tục hít sâu khống chế tâm trạng mình, cầm điện thoại gọi cuộc, tìm công ty thám tử tư nhân có quan hệ thân thiết bảo họ tìm Hứa Lương Cầm.

      “Trễ nhất là trong vòng 48 giờ tôi phải biết ấy ở đâu, có thể tìm được người tiền thành vấn đề.”

      “Dạ vâng.” Đối phương trả lời đơn giản đúng điểm chính.

      Tống Dật Hàng để điện thoại xuống, có chút khó khăn về trong xe, lại hút mấy điếu thuốc mới rời .

      Đối phương làm việc rất hiệu quả, chạng vạng ngày hôm sau đưa địa chỉ khách sạn mà Hứa Lương Cầm ra vào có kèm theo cả ảnh.

      Tống Dật Hàng mở điện thoại xem ảnh, mím môi hiểu sao Hứa Lương Cầm lại chạy tới khách sạn ở, nếu như vì tránh cái giá này hơi cao, giống tác phong của .

      Nghĩ nhiều cũng thế, bằng chạy đến đó hỏi.

      Hứa Lương Cầm ở trong siêu thị mua đống đồ rồi trở về khách sạn, ngừng nghĩ là mạng khỉ gì, dì cả của Trần Mĩ Nhạc đến khiến ấy đau đớn chỉ còn sức nhờ làm này làm kia thôi.

      Bây giờ đối với này mới có cảm giác vui vẻ khi được trả thù, hoàn toàn nhìn kịch vui mới giúp ấy, dù sao có người bỏ tiền ra để có chỗ ăn ở tốt, lại tránh được Tống Dật Hàng, sao lại vui được.

      “Hứa Lương Cầm, em đứng lại đó cho !”

      Nghe thấy giọng này, Hứa Lương Cầm thầm kêu chết mẹ rồi, muốn chạy nhưng bằng người ta cho nên đành dừng bước chậm rãi xoay người cười như cười chào hỏi: “Uông Tân Dương, lâu rồi gặp!”
      Last edited by a moderator: 8/5/19
      lananhtran51, Pe Mick, bogani23 others thích bài này.

    2. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 57

      Thấy Hứa Lương Cầm chào hỏi mình, Uông Tân Dương tựa hồ ý thức được vừa rồi thái độ hơi quá, mất tự nhiên rồi chuyện giọng ôn hòa: “Lương Cầm, lâu rồi gặp. tìm Mĩ Nhạc, em cho biết ấy ở phòng nào nhé.”

      “Sao biết tôi với ấy ở chung với nhau?”

      luôn tìm ấy, gọi điện ấy cũng nghe, ngày hôm qua người ở Hội Hạnh Phúc nhìn thấy hai người cho nên hôm nay tan làm đến đây.”

      ra là như vậy, Hứa Lương Cầm lấy di động: “Để tôi gọi cho Trần Mĩ Nhạc trước , nếu ấy muốn gặp tôi mang lên, bằng tôi còn cách nào số phòng đâu.”

      “Lương Cầm, và Mĩ Nhạc là vợ chồng, bọn cãi nhau chỉ có thể tự hòa giải với nhau, em làm như thế ngược lại giống ngăn cản đấy, em thấy thế là tốt sao?” Sắc mặt Uông Tân Dương khá lên được.

      Sao người đàn ông từng dịu dàng nhã nhặn như mặt trời buổi sáng lại thay đổi như gã thô bạo vậy? Hứa Lương Cầm thầm than, ai bảo hôn nhân khiến người phụ nữ trở nên tục tằng, bây giờ tên đàn ông trước mặt khác nào mấy con mẹ hàng chợ đây này. Khi đàn ông hám danh lợi còn hơn phụ nữ bị tâm thần, hơn nữa bên ngoài còn tìm đủ lý do nữa!

      “Nếu Trần Mĩ Nhạc đồng ý gặp , tôi ngăn cản, chờ tôi gọi điện nhé.” muốn tranh chấp nhiều với Uông Tân Dương, Hứa Lương Cầm lập tức gọi cho Trần Mĩ Nhạc Uông Tân Dương tới.

      Trần Mĩ Nhạc phản ứng rất kịch liệt, với Hứa Lương Cầm ấy kiên quyết gặp Uông Tân Dương trừ khi bố mẹ ta với ta đến đây xin lỗi, bằng chuyện này xong đâu, bởi vì nhà họ Uông nợ ấy!

      Hứa Lương Cầm đợi Trần Mĩ Nhạc xong trực tiếp : “Tôi biết rồi.”

      Sau đó tắt điện thoại xin lỗi với Uông Tân Dương: “Xin lỗi, Trần Mĩ Nhạc muốn gặp , ấy phải mang bố mẹ đến cùng xin lỗi ấy mới được.”

      ta nghĩ mình là cái thứ gì chứ? Ban đầu nhà bọn họ còn cầu tôi kết hôn đấy, bây giờ còn làm mình làm mẩy cái quái gì? mau cho tôi biết ta ở phòng nào, những thứ khác đừng có xía vào!” Uông Tân Dương mang vẻ mặt tức giận gấp gáp, tiền lương tiêu hết rồi, nếu Trần Mĩ Nhạc đưa biết lấy gì cho người tình bé của mình đây.

      “Chuyện của các người tôi tham gia, liên lạc với ấy .” Hứa Lương Cầm nghĩ cùng lắm về nhà trọ thôi, cần chuyện phiếm với Uông Tân Dương ở đây làm gì.

      “Hứa Lương Cầm, nghĩ rằng tôi biết tâm tư của ư?” Uông Tân Dương rốt cục trở mặt.

      Hứa Lương Cầm cau mày nhìn Uông Tân Dương .

      Uông Tân Dương cười lạnh: “Tôi biết thấy tôi với Mĩ Nhạc kết hôn nên phục, bây giờ nghĩ có cơ hội nên phá hủy? Tôi cho biết, tôi với Mĩ Nhạc có cãi nhau thế nào cũng tách ra đâu. nên thu cái tâm địa xấu xa độc ác đó lại, tôi dù có trải qua hàng trăm cuộc hôn nhân cũng để ý đâu!”

      Hứa Lương Cầm thiếu chút nữa hộc máu, người đàn ông trước mặt tốt xấu gì cũng là dân có học thức mà sao lại vậy? Cứ ảo tưởng mình là đúng, bây giờ mới cảm thấy may mắn vì tiến thêm bước nữa với đồ thần kinh này, đây đúng là hố chết!

      Vì thế cũng xụ mặt xuống: “Uông Tân Dương, dù sao chúng ta cũng quen biết nhiều năm thế, cần gì phải hô to gọi đường thế này? Người nhà của ở thế nào hay hoàn cảnh ra sao Trần Mĩ Nhạc cho tôi rồi, tôi rất cảm ơn ấy hi sinh tấm thân mình vì tương lai của tôi, trước kia tôi luôn ảo tưởng đưa lên thánh lên thần, ra tôi ghét nhất đàn ông bám váy phụ nữ, đừng đến đàn ông có vợ rồi mà còn tìm đĩ bên ngoài! Tôi có việc, trước.” chỉ Uông Tân Dương mà tên Tống Dật Hàng cũng giống thế, hai người đó đều là những tên khốn cả, Hứa Lương Cầm nghĩ liền tức giận.

      Thấy Hứa Lương Cầm để ý mình mà đến ven đường bắt xe, lại nghĩ những lời , Uông Tân Dương lập tức thẹn quá hóa giận, tiến lên vài bước đánh vào tay : “Hứa Lương Cầm, đừng ở đây những lời thừa thãi, tôi tìm người đàn bà như , về cơ bản vững vàng, hận tôi quăng nên mới trả thù tôi đúng ? Hôm nay chỗ ở của Trần Mĩ Nhạc đừng nghĩ đâu cả, muốn phá hỏng quan hệ vợ chồng tôi, dám sao?”

      Hứa Lương Cầm phòng bị, bị Uông Tân Dương đánh nên rất đau, hai tay buông túi lớn lập tức đồ rớt ra, lại nghe Uông Tân Dương cố ý xấu để thu hút mọi người vây quanh, khỏi tức giận.

      “Uông Tân Dương, nhìn mặt tôi chút, tôi cảnh cáo , ngày mai đừng hòng dạy nữa!” Hứa Lương Cầm chịu đựng đau đớn hét to với Uông Tân Dương, trong lòng có chút sợ hãi, sợ Uông Tân Dương tức giận đánh .

      Rốt cuộc Uông Tân Dương nghĩ tới công tác của mình cho nên la hét ầm ĩ nữa mà kéo tay Hứa Lương Cầm buông, cố ý muốn số phòng của Trần Mĩ Nhạc.

      Hứa Lương Cầm rất căm tức, hai người Trần Mĩ Nhạc và Uông Tân Dương cãi nhau mà lại bị khinh bỉ, ngẫm lại chi bằng số phòng cho ta biết, chẳng quan tâm nữa nhưng lại lo Uông Tân Dương tổn thương Trần Mĩ Nhạc, đến lúc đó thoát khỏi liên quan.

      Hai người giằng co ở ven đường, Tống Dật Hàng ở đối diện tức đến tóe lửa, phát khi dừng xe thấy Uông Tân Dương lôi kéo Hứa Lương Cầm, mà này còn làm mình làm mẩy với tên họ Uông nữa!

      nghi ngờ với tính tiết kiệm của Hứa Lương Cầm làm sao ở khách sạn được, hóa ra là hẹn hò với người đàn ông có vợ! Coi là thằng chết à?

      Tống Dật Hàng cho xe đỗ ven đường, băng qua đường đến sau Uông Tân Dương, kéo ta ra khỏi Hứa Lương Cầm, như thế mới thoải mái được chút ít, Uông Tân Dương đau đến sắp ngất .

      Hứa Lương Cầm nghe thấy tiếng rắc rắc mới cảm giác được giải thoát, lại cảm thán hôm nay ngày tốt, thấy cảm biểu cảm của Tống Dật Hàng giống như hùng cứu mỹ nhân mà là bắt gian tại giường đúng hơn!

      “Uông Tân Dương, ra vẻ với ai hả!” Tống Dật Hàng rất muốn đá mạnh cái cho tên đàn bà này chết luôn .

      “Tôi, tôi phải cố ý, tôi cố ý, đừng đánh tôi!” Uông Tân Dương vừa kêu vừa cầu xin tha thứ, tại sao mình lại quên nhân vật tên là Tống Dật Hàng, nếu sao dám đẩy Hứa Lương Cầm chứ.

      phải cố ý đến khách sạn mượn phòng sao, ngày mai chờ thất nghiệp !” Rốt cuộc Tống Dật Hàng vẫn đá mạnh vào hai chân của Uông Tân Dương.

      Hứa Lương Cầm nhặt đồ dưới đất lên, sau đó nhìn Tống Dật Hàng: “ làm trò đủ chưa?”

      “Lương Cầm, tại sao em làm vậy với ? ta là loại người gì em còn biết sao? Em còn ở đây dây dưa với ta!” Bị Hứa Lương Cầm , Tống Dật Hàng căm tức.

      “Vậy hỏi chính mình , vì sao luôn dây dưa với tôi? Tôi và có quan hệ gì rồi, tôi làm gì quản được chắc?” Hứa Lương Cầm khách khí với Tống Dật Hàng.

      Tống Dật Hàng cố nén dạ dày quặn đau mà ôn hòa : “Lương Cầm, em đừng tức giận, đừng mang danh dự của mình ra bừa.”

      cái gì cũng biết, thần thông quảng đại tìm ra chỗ ở của tôi, bây giờ còn tìm ra khách sạn tôi ở nữa, vậy sao tìm tiếp nhận chân tướng , tùy tiện mang danh xấu đặt lên người khác.”

      Tống Dật Hàng nghe Hứa Lương Cầm tựa như có ý khác chợt có người kêu to: “ Tân Dương, làm sao thế? Hứa Lương Cầm, tôi nhờ xuống tầng mua giúp tôi ít đồ sao lại làm ra chuyện lớn thế? Tân Dương đau thành dạng gì rồi, đưa ấy bệnh viện mà ở đây chuyện phiếm sao? có tâm đấy? Tân Dương, chúng ta bệnh viện nào!”

      Trần Mĩ Nhạc chờ ở trong phòng lúc lâu, cho là Hứa Lương Cầm gọi điện lại mà thấy, đành phải ra xem chút, nghĩ tới chồng mình phờ phạc quỳ chân dưới đất, vì thế lập tức tới.

      Mặc dù Tống Dật Hàng hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Trần Mĩ Nhạc cũng ở nơi này, chuyện này khẳng định phải giống như tưởng tượng, thế này mới biết lại hiểu lầm Hứa Lương Cầm, những vậy còn nhất thời xúc động làm gãy tay Uông Tân Dương.

      xin lỗi, là nghĩ linh tinh. Lương Cầm, mua phòng cho em ở để bồi tội được ? phải em có bằng lái sao, xe của cho em hết hoặc mua cái mới cho em nhé? Chỉ cần em thích gì đều mua cho em hết!” thành khẩn áy náy với Hứa Lương Cầm, có thể nghĩ được gì đều ra hết để lấy lòng .

      “Ba chữ đó tôi nghe đủ rồi, Tống Dật Hàng, đừng đến làm phiền tôi nữa, xem như tôi cầu xin đấy! Đừng để tôi hối hận khi gặp nữa có được !” Hứa Lương Cầm đem vật cầm trong tay bỏ xuống xoay người rời , chịu đựng đủ mối quan hệ ràng với Tống Dật Hàng rồi, càng muốn ngu ngơ bị người khác trêu đùa nữa, biết Khương Doanh thiết kế việc xem mắt còn cố ý gặp , kết quả bây giờ theo đuổi thích , thể rời khỏi nhưng chẳng hứa hẹn gì với , thể cho tương lai, đây phải vui đùa còn gì nữa? sắp 30 rồi, còn là cái tuổi thích chơi nữa, hợp tan rã trong vui vẻ, tiền bao giờ đủ nhưng xứng cho mối quan hệ ràng!

      Nhìn Hứa Lương Cầm xoay người, Tống Dật Hàng nhìn thấy trong mắt chán ghét đến tột cùng, bây giờ mới ý thức được việc này hề đơn giản như nghĩ, cơ bản thể dùng nhà cửa hay vàng bạc châu báu an ủi được, Hứa Lương Cầm muốn cắt đứt với rồi! Trơ mắt nhìn bóng dáng của Hứa Lương Cầm ngày càng xa, trận đau buốt chạy khắp toàn thân !

      “Hứa Lương Cầm, mau chạy về ! Mau quay trở lại nhanh lên!”

      Hứa Lương Cầm hơn mười bước thấy Trần Mĩ Nhạc hét lên, đành phải quay lại nhìn thấy mặt đất có thêm người ngã xuống, Tống Dật Hàng ho ra máu, lập tức chạy nhanh đến.

      “Tống Dật Hàng, làm sao thế? Chỗ nào thoải mái, dạ dày à?” Hứa Lương Cầm chạy đến chỗ Tống Dật Hàng, cũng quỳ xuống hỏi .

      Tống Dật Hàng ra lời, ho hết máu đến dịch màu xanh, hiển nhiên trong bụng có gì, chờ nôn xong kêu đau đớn, giọng thầm gì đó rồi gục lên vai Hứa Lương Cầm, ngay cả nâng tay cũng có sức.

      Hứa Lương Cầm gấp đến mức rơi nước mắt, hoảng biết làm gì.

      “Tôi gọi xe cứu thương rồi, tốt nhất để ấy nằm xuống, đây là do nhức đầu quá hoặc chưa ăn gì, chớ động vào người ấy.” Trần Mĩ Nhạc cũng sợ, dù chuyện liên quan tới mình nhưng phải làm theo cảm tính.

      Hứa Lương Cầm vừa nghe vừa sợ, lập tức cởi áo lông trải ra mặt đất, chậm rãi đỡ Tống Dật Hàng ngắm nghiền hai mắt.

      Xe cứu thương tới rất nhanh, nhân viên cứu hộ lập tức đo nhịp tim cho Tống Dật Hàng.

      “Này, bác sĩ này, điện thoại là tôi gọi, bác sĩ phải nhìn chồng tôi trước chứ?” Trần Mĩ Nhạc thấy mọi người vây quanh Tống Dật Hàng liền vui.

      “Người kia cần xử lý ngay, tại mạng người này quan trọng hơn, thấy nghiêm trọng à?” người trong nhóm bác sĩ khiển trách Trần Mĩ Nhạc, sau đó nâng Tống Dật Hàng lên xe để thở bằng bình ô xi.

      Trần Mĩ Nhạc vội vàng đỡ Uông Tân Dương lên xe.

      “Ai là người nhà của bệnh nhân, mau chạy tới vài câu với ta, đừng để ta ngủ mất!” Bác sĩ quan sát Tống Dật Hàng vừa .

      “Bác sĩ, rốt cuộc ấy bị làm sao vậy, vừa rồi còn rất tốt.” Hứa Lương Cầm có chút sợ hãi.

      “Còn làm sao nữa? Mấy người phải nhất sao? Tôi còn muốn hỏi mấy người đây, bây giờ nhịp tim của bệnh nhân chỉ có 40 thôi, hô hấp có thể hết bất cứ lúc nào, còn hỏi gì nữa, mau vài câu đểanh ta ngủ nhanh lên!”

      Mắt Hứa Lương Cầm hoang mang, cúi đầu nắm tay Tống Dật Hàng, nước mắt từng giọt rơi xuống người , Trần Mĩ Nhạc và Uông Tân Dương đều bị dọa sợ, nghĩ mạng Tống Dật Hàng bị đe dọa, nếu chuyện này mà xảy ra, bọn họ phải hầu tòa mất!

      “Tống Dật Hàng, đừng có mà ngủ, nhìn đèn kìa, rất sáng lại còn chất lượng tốt nữa, mở mắt ra xem ! Tống Dật Hàng, em xin đừng có ngủ, chúng ta còn chưa vòng thế giới đâu, phải muốn đưa em du thuyền sao! đừng có ngủ, tỉnh dậy chuyện với em !”

      Hứa Lương Cầm ngừng lau nước mắt chảy xuống, nhìn Tống Dật Hàng mở mắt rồi lại nhắm, cảm giác tim bị đâm nhát đau buốt vậy!
      Last edited by a moderator: 8/5/19
      lananhtran51, Pe Mick, bogani31 others thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Chúc bạn chơi vui vẻ. Lại đợi chờ là hạnh phúc vậy:th_18::th_18:
      lananhtran51Bánh Bao thích bài này.

    4. Hoaithao

      Hoaithao Member

      Bài viết:
      47
      Được thích:
      52
      :yoyo68:
      lananhtran51Bánh Bao thích bài này.

    5. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Đọc 1 lèo 58 chương, truyện này ít thịt hơn mấy bộ khác của Thần Vụ Quang, cốt truyện cũng hay, bạn edit mượt lắm. Bạn chơi vui vẻ nha =D
      lananhtran51Bánh Bao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :