1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lương Cầm Chọn Chồng - Thần Vụ Quang (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 45

      "Em tưởng tới tham gia hôn lễ, hóa ra là đến phá đám à?" Hứa Lương Cầm kéo Tống Dật Hàng sang bên, thấp giọng hỏi.

      Tống Dật Hàng nhìn hai bên đối đầu nhau, để ý : "Nếu tới tất nhiên là hành động tùy hoàn cảnh, nhưng nghĩ việc lại tiến triển theo mức này."

      Tống Dật Hàng vốn muốn dạy dỗ Uông Tân Dương chút nhưng biết hai nhà vốn chẳng ưa gì nhau, đây phải là ông trời có mắt muốn vì Lương Cầm xả giận sao?

      "Người nghèo sợ, còn chí ngắn. Dù là bạn bè thân thiết nếu cần tiền quăng có sao đâu! Nhưng hôm nay hiểu rồi, nghèo hóa ra là cả ổ. Trần Mĩ Nhạc xem như rơi vào ổ nghèo nàn rồi, về sau có khả năng bị bọn vay nợ tìm tới cửa!" Hẳn là Trần Mĩ Nhạc là con nợ mà với những câu để ý người khác số người cùng giúp đỡ đây.

      Rốt cuộc có người bên nhà Uông Tân Dương bộc phát: "Nghèo có làm sao? Chẳng phải nhà các người nhìn thấy tiền đồ của Tân Dương, bây giờ Tân Dương là giảng viên, sau là phó giáo sư, giáo sư này! Toàn bộ Trần gia các người đều chỉa vào cháu ngoại ưu tú nhà chúng tôi, đúng là đám con buôn thiếu giáo dục! Vô lễ!"

      Bà ấy vừa xong hai bên lao vào , tức giận đến nỗi muốn đánh nhau đến nơi.

      Bảo vệ chạy đến khuyên bảo, là ngày vui, họ cũng ngẫm nghĩ lại nên gây tranh cãi ầm ĩ nữa.

      Lúc xe hoa đến, Uông Tân Dương và Trần Mĩ Nhạc xuống xe, những người sau xe cũng xuống cùng.

      Chờ lúc hai người bọn họ đến nụ cười lập tức cứng đờ, Uông Tân Dương nghe Trần gia mỉa về những người bạn tốt của , mặt đỏ bừng, nắm tay vài lần mới phát tác.

      Mà bố mẹ hai bên đều bình tĩnh, Uông Tân Dương cho là Trần gia cho nhà mình mặt mũi, Trần gia cho rằng Uông gia làm nhà mình mất mặt.

      "Chị Mỹ Giai, chị làm gì thế, chị muốn ầm ĩ cũng xem hôm nay là ngày gì chứ!" Trần Mĩ Nhạc gấp đến độ được rồi, chỉ có thể ngăn chị mình đừng linh tinh.

      Những người khác cũng chạy theo, cuối cùng phong ba cũng dịu .

      Uông Tân Dương cũng còn tâm trạng mà chụp ảnh ọt gì nữa, bỏ lại Trần Mĩ Nhạc vào khách sạn, Trần Mĩ Nhạc nhấc váy cưới đuổi theo.

      Tống Dật Hàng cùng Hứa Lương Cầm vào hội trường.

      Thời gian hôn lễ bắt đầu, người chủ trì những lời chúc phúc nồng thắm.

      Tống Dật Hàng nhìn khán đài rồi cười dán vào tai Hứa Lương Cầm :" Chưa gì mà hai bên bố mẹ của chú rể dâu như kẻ thù rồi, biết cuộc sống sau này còn thú vị đến đâu."

      Hứa Lương Cầm cũng rất đồng cảm, tuy Trần Mĩ Nhạc tình nguyện nhưng việc chịu khổ là sớm hay muộn thôi, thể phủ nhận nhìn hoàn cảnh hôn lễ ngày hôm nay, tuy chân chính muốn trả thù nhưng tâm chúc họ hạnh phúc, hề dối trá.

      "Chờ phần kia kết thúc, chúng ta ." Hứa Lương Cầm muốn ở lại, tính chờ phần lễ nghi kết thúc tặng lì xì trước rồi .

      "Gấp cái gì, đưa lì xì xong rồi em phải uống với họ ly chứ."

      " cho lì xì gì? lại làm chuyện gì thế?" Hứa Lương Cầm quay đầu trừng Tống Dật Hàng.

      Tống Dật Hàng cười: "Có ở đây sao để em đưa tiền được, chuẩn bị rồi, em cần cho đâu."

      Hứa Lương Cầm muốn tranh chấp với Tống Dật Hàng: " muốn cứ cho, dù sao em cũng trả tiền lại cho ."

      Tống Dật Hàng gì, đưa tay khoác lên ghế dựa của Hứa Lương Cầm nhìn lên khán đài.

      Người chủ trì cũng nhận ra khí hai nhà tốt lắm, vì thế rất cơ trí ít ý nhiều nhanh chóng kết thúc lễ nghi.

      Rốt cục cũng đến lúc dâu chú rể kính rượu nhận bao, trước kính những người thân thiết, Trần Mĩ Nhạc bắt đầu thờ ơ với những người khác, đến bàn của Hứa Lương Cầm cười rất tươi.

      kéo Uông Tân Dương đến chỗ Hứa Lương Cầm.

      "Lương Cầm, nghĩ chị tới đây, em còn tìm chị đây."

      "Em nôn nóng mời chị như thế, sao chị cho được?"

      "Nếu tới đây uống cùng em với Tân Dương chén rượu , khi ấy kết hôn rồi chắc còn cơ hội gặp chị đâu."

      Trần Mĩ Nhạc xong để phù dâu rót mình chén rượu, sau đó thấy những người bàn ngạc nhiên cười : "Mọi người có thể biết, trước khi tôi với Tân Dương kết hôn Lương Cầm thầm mến nhà tôi đấy, hơn 10 năm thầm thương Tân Dương, đáng tiếc hai người có duyên nhưng có phận, Tân Dương chỉ coi chị ấy là bạn bè. Đến đây nào, Lương Cầm, hai chúng ta cạn chén, sau đó để Tân Dương uống với chị chén coi như kết thúc đoạn tình đẹp."

      Những người khác nghe xong đều gì, đặc biệt Mã Tất Đạt cứ nhìn Tống Dật Hàng, lại nhìn Hứa Lương Cầm, cuối cùng với Trần Mĩ Nhạc: "Mĩ Nhạc, cháu uống nhiều nên say à?"

      "Bác Mã, 1 tiếng vừa rồi cháu có uống nhiều đâu, lát nữa kính bác ly sau, sao bác lại ngồi đây?"

      Mã Tất Đạt , đương nhiên Tống Dật Hàng ngồi đâu ông ngồi đó rồi.

      "Rượu này vội uống, cho chứ, hai chén rượu này tôi thay Lương Cầm uống." Tống Dật Hàng nắm chặt tay Hứa Lương Cầm, mỉm cười nhìn về phía Uông Tân Dương và Trần Mĩ Nhạc.

      Lúc này Trần Mĩ Nhạc mới phát bên cạnh Hứa Lương Cầm là Tống Dật Hàng, Trần Mĩ Nhạc cố ý muốn khoe mẽ với Hứa Lương Cầm, hơn nữa chú ý đến những người khác, huống chi Trần Mĩ Nhạc ngờ Tống Dật Hàng tới, Trần Mĩ Nhạc cũng mời ta.

      Uông Tân Dương cũng giật mình, đồng thời có chút bất an, vừa rồi Trần Mĩ Nhạc hơi quá đáng nhưng lại muốn Trần Mĩ Nhạc khiến ta thoải mái, nhất là ngày vui này, dù sao hỏng bét rồi, cho nên Uông Tân Dương chẳng quan tâm Hứa Lương Cầm làm gì, nhưng nếu có Tống Dật Hàng khó .

      "Tôi cùng Lương Cầm, xem như mời mà đến, quà cáp tôi chuẩn bị rồi."

      Tống Dật Hàng xong tự mở giỏ xách ra, tiếp theo đó là xấp tiền ở bàn.

      Cái này khiến bọn họ sợ ngây người mà những người khác nhìn được do có chuyện mà tất cả ánh mắt của hậu trường đều đổ dồn vào, tất cả mọi người đều sợ chết khiếp.

      "Tổng cộng là 120 nghìn, hiểu được ý nó ? Đây là giá trị của đó, Lương Cầm mất 12 năm tình cảm, phải trả giá bao nhiêu tôi đền bù cho ấy, cho nên cần khách khí đâu, lấy về , về sau trường phải dùng tiền nhồi nhét quan hệ nữa mà. Uông Tân Dương, ra nghèo đáng sợ, đáng sợ là nghèo mà có đạo đức, nghèo mà có tôn nghiêm, đó là nghèo vô liêm sỉ! Nghe kết hôn cũng có tiền thuê nhà mà tiền làm hôn lễ cũng đồng, tôi nghĩ mà biết có cống hiến gì cho hạnh phúc đời mình!" Tống Dật Hàng đem túi ném lên bàn, tựa phi tiếu nhìn Uông Tân Dương.

      "Cống hiên sinh con, ha ha." Hứa Lương Cầm chỉ thấy Tống Dật Hàng lầm bầm câu, sau đó nghĩ quà này trả nổi cho rồi, nhìn cũng đau mắt đau tim, Tống Dật Hàng làm giàu cho hai người kia à, sao cho ?

      Tống Dật Hàng lập tức cấu đùi mình mới cười ra tiếng được, tham tiền này!

      "Đó là chuyện riêng của chúng tôi, chẳng liên quan gì đến người ngoài mà xen vào, những người khác có quyền can thiệp vào sinh hoạt của vợ chồng tôi." Trần Mĩ Nhạc lớn tiếng , muốn làm mất mặt Uông Tân Dương nhưng cũng muốn đắc tội Tống Dật Hàng.

      "Cũng đúng, đúng là chuyện của hai người nhưng mà các người làm chuyện có lỗi với Lương Cầm của tôi sao tôi can thiệp vào được. tại tôi muốn hai người xin lỗi người con của tôi!" Sắc mặt Tống Dật Hàng bắt đầu nghiêm nghị.

      Uông Tân Dương mím môi nhúc nhích đứng đó, Trần Mĩ Nhạc tức giận đến mức tim đập loạn xạ, đây là hôn lễ của mình, Hứa Lương Cầm tình nguyện thích chồng mình, chẳng lẽ phải bị cười nhạo sao? Hơn nữa ban đầu Trần Mĩ Nhạc cảnh cáo rồi còn gì, bây giờ dựa vào gì mà muốn mình xin lỗi?

      " Tân Dương!" Trần Mĩ Nhạc kéo áo Uông Tân Dương, ý bảo ra mặt kết thúc chuyện này.

      Uông Tân Dương biết mình có thể để ý tới cầu của Tống Dật Hàng, cũng có thể lập tức gọi bảo vệ đuổi Tống Dật Hàng và Hứa Lương Cầm ra ngoài nhưng Uông Tân Dương dám, bởi vì Uông Tân Dương biết nếu mình làm chuyện này cần tại mà cả tương lai khi Uông Tân Dương ở trường đại học cũng thu được gì, bất kể hiệu trưởng đổi thành ai, cũng giảng viên nho mà bỏ con rùa vàng được, huống chi Tống Dật Hàng đâu chỉ đơn thuần là người làm kinh doanh!

      Tống Dật Hàng, Uông Tân Dương đắc tội nổi! Cho nên chỉ có thể cúi đầu xin lỗi Hứa Lương Cầm, lời xin lỗi cũng chẳng sao, chẳng qua là hợp hoàn cảnh thôi.

      Uông Tân Dương tự an ủi mình, cảm thấy lời xin lỗi cũng chẳng có gì, vì thế đẩy Trần Mĩ Nhạc ra hướng Hứa Lương Cầm cung kính : "Lương Cầm, rất xin lỗi, chuyện lần trước là hơi quá đáng, xin em tha thứ cho ."

      Hứa Lương Cầm thở dài: "Tha thứ hay tha thứ cái gì, về sau đường ai nấy ."

      tha thứ sao làm được? Chỉ đành nhờ thời gian xóa nhòa tất cả.

      Hứa Lương Cầm xong câu đó nhìn Uông Tân Dương, trong suy nghĩ của tránh xa thằng này ra và coi nó như người dưng.

      Uông Tân Dương chả thèm để ý Hứa Lương Cầm có tha thứ cho mình hay , Uông Tân Dương muốn Tống Dật Hàng vừa lòng, cho nên người đầu tiên Uông Tân Dương nhìn là Tống Dật Hàng.

      "Còn ?" Tống Dật Hàng hất cằm nhìn Trần Mĩ Nhạc.

      Uông Tân Dương xoay người: "Mĩ Nhạc, lại đây xin lỗi Lương Cầm."

      "Dựa vào cái gì chứ? Hôn lễ của tôi mà tôi được tự chủ sao? Tôi còn bị người khác làm nhục nữa sao? Uông Tân Dương, tôi bị uất ức thế chưa đủ sao? Nhà tôi bỏ bao tiền ra mà biết à?" Viền mắt Trần Mĩ Nhạc lập tức đỏ ửng, nghĩ Uông Tân Dương bảo vệ mình.

      "Nếu em ấm ức thế cần kết hôn nữa, chưa từng kết hôn, xin lỗi hay tùy em, nhưng hậu quả em tự chịu."

      Nhìn Uông Tân Dương lạnh lùng như vậy, Trần Mĩ Nhạc cũng sợ, sợ giải thích được, Uông Tân Dương chia tay và có cuộc sống hôn nhân gì hết.

      "Tân Dương, đừng tức giận, em xin lỗi là được mà!"

      Trần Mĩ Nhạc xong cắn môi đứng trước Hứa Lương Cầm, lúc lâu mới khom người xuống: "Lương Cầm, rất xin lỗi." Thanh của Trần Mĩ Nhạc run rẩy, nước mắt cũng rơi xuống đôi giày cao gót đỏ chót.

      Hứa Lương Cầm biết Trần Mĩ Nhạc do dự là chờ mở miệng cho ta bậc thang, để ta chịu ủy khuất nhưng làm được, vừa rồi Trần Mĩ Nhạc khiêu khích như thế làm rộng lượng nổi.

      ra làm Trần Mĩ Nhạc nhục nhã cũng phải do mà do Tống Dật Hàng, cũng được Uông Tân Dương góp vào nữa! Xem thái độ của Uông Tân Dương, Trần Mĩ Nhạc có can đảm phết đấy, nửa đời sau "sống tốt" rồi.

      "Chúng ta thôi." Hứa Lương Cầm để ý Trần Mĩ Nhạc, mà đứng dậy rời .

      "Được." Tống Dật Hàng cũng đứng lên, ôm thắt lưng Hứa Lương Cầm rời trước con mắt bao người.

      "Cám ơn vì tất cả." Lúc Tống Dật Hàng lái xe đến trước tiểu khu, Hứa Lương Cầm mở miệng .

      Tống Dật Hàng lập tức thở ra: " cả đường mà em câu nào, còn tưởng em giận ép hai người kia xin lỗi."

      "Tại sao em phải giận ? Bọn họ nên xin lỗi em, em đâu phải người phân biệt phải đúng sai, lòng vì em, còn giúp em như vậy, em hiểu mà."

      "Vậy yên tâm rồi." Tống Dật Hàng cười vui vẻ.

      Sau đó hai người lại trầm mặc.

      " đối với em tốt lắm nhưng em thể quyết định có ở chung với nữa hay , em muốn nhưng em nợ rất nhiều, muốn có nhưng có nhiều thứ khiến em suy nghĩ lắm, xác định nổi mình muốn gì nữa."

      "Lương Cầm, làm tất cả vì em phải để em lo lắng có trả hết cho , tự nguyện làm vì em, đương nhiên cũng vì để em trở lại bên . Vì em hoang mang nên tự làm khó bản thân, có thể chờ em suy nghĩ ràng, suy nghĩ cẩn thận, cũng cố gắng để xóa tan mọi lo lắng của em về , chúng ta từ từ được em?"

      Hứa Lương Cầm gật đầu, đúng vậy, cứ từ từ , chờ suy nghĩ ràng, rồi quyết định có lẽ nuối tiếc nữa, vẫn nên chặt đứt rồi hướng về cuộc sống mới hơn! Mình nên sốt ruột.

      "Em lên đây, nhớ lái xe cẩn thận."

      " biết rồi, về nhà gọi cho em." Tống Dật Hàng sờ sờ mặt Hứa Lương Cầm, nhìn xuống xe vào nhà trọ rồi mới lái xe rời .

      Tống Dật Hàng gấp gáp muốn Hứa Lương Cầm chấp nhận nhưng ngày nào cũng gọi điện hoặc gửi tin nhắn hỏi Hứa Lương Cầm làm gì, công tác ở đâu cũng , xã giao cũng , mà ngẫu nhiên cũng gửi biểu cảm hoặc trả lời ngắn gọn mà thuyết phục, dần dần cứ thế, cuộc sống của hai người trở lại bình thường.

      Thẳng đến 1 tháng sau, Hứa Lương Cầm nhận được điện thoại của Trần Mĩ Nhạc.

      "Hứa Lương Cầm, chị hèn hạ, chị làm như thế bị báo ứng!"

      Hứa Lương Cầm bị mắng, rất tức giận: "Trần Mĩ Nhạc, nổi điên cái gì vậy? Tôi muốn dính líu bất cứ gì đến các người rồi mà, gọi tới đây làm gì?"

      "Chị còn tôi nổi điên sao? Hứa Lương Cầm, tôi hỏi chị, ngày tôi kết hôn với Tân Dương, trước mặt bạn bè thân thích phải xin lỗi chị, bố mẹ tôi bị chọc tức, sao chị buông tha Tân Dương ? Chị đúng là tiểu nhân hèn hạ!"

      "Tôi hiểu gì, tôi làm chuyện gì đứng đắn?"

      "Chị dám chắc ? Chức giảng viên của Tân Dương bị hủy rồi, công việc bây giờ giữ được hay cũng nữa, chị dám đây phải trò quỷ chị bảo Tống Dật Hàng làm ?"

      Nghe Trần Mĩ Nhạc gào thét qua điện thoại, Hứa Lương Cầm ngây dại, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy!
      Last edited by a moderator: 8/5/19
      lananhtran51, Pe Mick, bogani26 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Đấy đấy quả báo cho tân dương và trần mĩ nhạc, còn cái chức giảng viên ko cần lão Tống ra tay cũng có người làm rồi, ha ha
      lananhtran51Bánh Bao thích bài này.

    3. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      tryuen hay lam .cam on ban
      lananhtran51Bánh Bao thích bài này.

    4. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 46

      Hứa Lương Cầm để ý Trần Mĩ Nhạc mắng chửi trong điện thoại, trực tiếp tắt luôn.

      Nhìn thời gian sắp tan làm rồi, nghĩ Trần Mĩ Nhạc cũng có khả năng chạy tới đây vì thế cắn môi suy nghĩ lúc rồi gọi cho Tống Dật Hàng.

      Điện thoại kêu hơn 10 hồi mới thấy Tống Dật Hàng nghe: “Lương Cầm à.”

      Hứa Lương Cầm nghe thấy bên của Tống Dật Hàng rất ồn ào vì thế hỏi: “ rất bận à?”

      bận lắm, gặp bạn bè thôi, chút nữa muốn ăn uống cùng với nhau chút, em có việc cứ .”

      “Cũng có chuyện gì lớn cả, vừa rồi Trần Mĩ Nhạc gọi cho em, ta Uông Tân Dương bị giáng chức rồi, còn công việc chưa chắc giữ được, em muốn hỏi là có biết chuyện gì xảy ra ?”

      “Chuyện này cũng có biết đôi chút, Trần Mĩ Nhạc làm gì gây khó dễ cho em sao?” Tống Dật Hàng lập tức hỏi.

      “Chỉ chửi bới ầm ĩ thôi, chủ yếu em sợ ta phân biệt phải trái chạy đến công ty làm loạn thôi.”

      “Thế này , sau khi em tan làm ở công ty chờ chút, qua tìm em, chúng ta thương lượng chút, chờ đến sảnh công ty gọi cho em, được ?”

      Hứa Lương Cầm nghĩ như vậy cũng tốt bèn đồng ý: “Được rồi, cũng cần gấp, đừng làm chậm trễ việc của mình.”

      chút cũng chậm.” Giọng của Tống Dật Hàng nhàng, dường như rất vui.

      “Vậy lát nữa gặp.”

      Lúc tan làm, Hứa Lương Cầm thu dọn đồ đạc của mình rồi ngồi chờ Tống Dật Hàng.

      Chưa đến 10 phút Tống Dật Hàng gọi tới, bảo Hứa Lương Cầm xuống tầng.

      “Sao đến nhanh vậy?” Hứa Lương Cầm ngồi vào xe hỏi.

      Tống Dật Hàng híp mắt cười, nhìn Hứa Lương Cầm lượt: “ đường toàn gặp đèn xanh. Nhìn em ốm, rất tốt, có vẻ xinh ra!”

      “Đừng có trợn mắt dối được ? Em đồng ý là ốm đau gì, còn xinh đẹp á? với đầu gối à!”

      đây phải giống như câu thơ người tình trong mắt hóa Tây Thi sao? em xinh là em xinh.”

      Hứa Lương Cầm làm sao còn tâm trạng để đùa nữa: “Được rồi, mau , rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

      Tống Dật Hàng cũng chấn động: “Vậy em trước , trong lòng em có phải nghi ngờ làm, còn sốt ruột thay Uông Tân Dương sao?”

      “Em biết có làm hay nhưng em cho rằng thoát khỏi liên quan. Em cũng chẳng lo lắng thay Uông Tân Dương, em thay em lo lắng cho mình, Trần Mĩ Nhạc mà điên lên sợ lắm, nếu ngày mai ta chạy đến công ty em làm loạn sao, chắc chắn em khỏi cần làm rồi.” Đến lúc đó Trần Mĩ Nhạc lại lịch sử đơn phương này, rồi xen vào hạnh phúc người khác này….. làm sao còn mặt mũi đến công ty chứ.

      Tống Dật Hàng rất hài lòng với câu trả lời của Hứa Lương Cầm, khóe miệng mỉm cười rồi khởi động xe.

      “Á. định đâu thế, phải là chuyện sao?” Hứa Lương Cầm kêu lên.

      phải cái hẹn sao? sớm hẹn giờ xong rồi, có lý do gì phải vắng họp cả, đến nơi đó bàn cũng được, có thể thuận tiện ăn cơm nữa.”

      “Em khi nào muốn tham gia tụ họp với ?”

      Tống Dật Hàng kỳ quái : “Trong điện thoại đến đón em mà.”

      “Đúng là đến tìm em, em nghĩ chỉ chuyện xe thôi.” Hứa Lương Cầm tức giận lườm Tống Dật Hàng cái.

      Tống Dật Hàng thẳng thắn nhận sai: “Là hiểu sai ý, xin lỗi em. Nhưng bên kia chờ lâu quá rồi, giờ làm sao đây?”

      “Vậy thôi, còn làm sao nữa, chỉ cần nghĩ cách về chuyện của Trần Mĩ Nhạc là được.”

      Tống Dật Hàng cười: “ .”

      Nơi tụ tập là khách sạn nổi tiếng trong thành phố, Hứa Lương Cầm từng đến đây với Tô Hiểu Vũ, khi đó là lần đầu tiên Tô Hiểu Vũ viết truyện nhận được tiền nhuận bút nhiều, cho nên đại gia đưa tới đây ăn cơm. Tuy rằng hai chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị đồ ăn làm cho sợ hãi, đĩa thịt 18 đồng, mấu chốt là trong cái đĩa ấy chỉ có tí thịt thôi, kết quả ăn được lưng lửng dạ mà hơn 600 lận.

      Hứa Lương Cầm cùng Tống Dật Hàng vào thang máy lên tầng 3, dưới hướng dẫn của phục vụ vào phòng được thuê.

      Trong phòng rất rộng rãi, ngoài việc ăn cơm còn có khu nghỉ ngơi, trong khu nghỉ ngơi có ghế sô pha rộng, vừa thấy biết rất thoải mái, lúc hai người vào mọi người chuyện phiếm.

      Hứa Lương Cầm ngờ Vương Trung Minh cũng tới đây, cái này hơi xấu hổ chút, cùng ăn cơm với boss của mình cũng được tự nhiên cho lắm.

      “A, Lương Cầm đến đây nào, lâu rồi gặp em, xinh hẳn ra đấy.” Mạnh Tề phát bọn họ đầu tiên, lập tức đứng dậy đón.

      hổ là bạn bè của Tống Dật Hàng, lời dối cũng giống nhau, Hứa Lương Cầm thầm trừng mắt, sau đó cười cười với Mạnh Tề: “Chào Mạnh, lâu gặp.”

      “Đến đây nào! Đến đây! Tôi giới thiệu với mọi người chút, đây là Hứa Lương Cầm, bạn của Tống Dật Hàng, mọi người nghe qua rồi chứ?”

      Lúc này mọi người mới nhìn lại, đợi Mạnh Tề xong đều nhiệt tình bắt chuyện với Hứa Lương Cầm.

      Hoàn cảnh này khác hoàn toàn với lúc ở quán ăn đêm khi Tống Dật Hàng muốn đá , đúng là khác nhau trời vực.

      “Dật Hàng cũng là, nếu biết em cũng tới đưa em tới đây luôn, còn làm màu đến đưa đón nữa, quan tâm quá đáng rồi.” Vương Trung Minh cười trêu.

      Hứa Lương Cầm cũng đành phải cười theo: “Đây là vừa mới quyết định thôi, ra ấy cũng có ý định đưa em tới đây đâu.”

      “Bọn có nghe Dật Hàng cất giấu bảo bối, bao giờ đưa bạn ra công khai, nghĩ tới đúng là công khai cho mọi người thấy , cái này nên đâu nhé, chốc lát phải phạt rượu nó. Nếu mọi người đến đông đủ rồi ra kia ngồi thôi, để người ta dọn đồ ăn lên.”

      Đoàn người cười đùa đến bàn ăn, ngồi xuống.

      Thừa lúc mọi người chuyện phiếm, Hứa Lương Cầm chuyện với Tống Dật Hàng: “ mau , đừng làm em tò mò, được ?”

      “Đây, đây, ra hiệu trưởng của ta gọi cho , mới biết là có chuyện gì xảy ra. Có người tố cáo bố của Quách Mộng Thanh lợi dụng chức vụ ở trường học rồi cùng đồ đệ đấu thầu công trình khai phá rồi tham nhũng, tại cơ quan điều tra. Chỉ là khi bố của Quách Mộng Thanh vừa gặp chuyện, lập tức có người Uông Tân Dương từng hẹn hò với con ông ta có tham gia việc này, lại có người Uông Tân Dương mượn cớ kết hôn để vơ vét của cải, dưới sức ép của trường học đành phải giáng chức giáo sư của Uông Tân Dương, tạm ngừng công tác của ta để điều tra.”

      “Bố con Quách Mộng Thanh làm sao để ta xen vào chuyện kêu gọi đầu tư được? Em nghe Tân Dương qua, lúc trước vì bố Quách Mộng Thanh nhìn trúng ta muốn đem con giới thiệu cho ta, cho nên mới giúp ta trong việc tài trợ vốn cho Hội Hạnh Phúc, trong hôn lễ bốn phía đều là tiền biếu, đâu phải chỉ có 120000 của đâu?”

      Tống Dật Hàng gật đầu: “ phải chỉ có vậy đâu, nếu hiệu trưởng ta gọi cho làm gì? Ông ấy gọi cho có mục đích là muốn xem có thái độ gì với Uông Tân Dương, dù sao ban đầu là giúp ta lên chức mà.”

      “Vậy thế nào?”

      tiền đúng là cho, nhưng thay bạn của cho, cơ bản có giao tiếp với Uông Tân Dương nhiều.”

      Hứa Lương Cầm biết ý của Tống Dật Hàng, nếu giao tiếp nhiều với Uông Tân Dương, trường học xử lý Uông Tân Dương mà cần phải lo lắng chuyện gì.

      “Tống Dật Hàng, em phát còn là chuyên gia tố cáo nữa đấy.” Lúc trước hợp đồng bất động sản thành là vì tố cáo nên hủy hợp đồng, bây giờ bố của Quách Mộng Thanh cũng là tố cáo, đúng là phải chính nhân quân tử.

      “Đây là kết quả của hành động bất nghĩa, cho tới nay đều giữ khuôn phép của doanh nhân, tham dự mấy chuyện ngoài lề.” Tống Dật Hàng cảm thấy rất trong sạch.

      Đương nhiên là tham dự rồi, chẳng qua chỉ nhờ người khác giật dây thôi! Vẻ mặt Hứa Lương Cầm cho là đúng.

      “Lương Cầm à, em phải tin tưởng , ra con người rất đơn thuần đấy.”

      “Tống Dật Hàng à, chốc nữa em còn muốn ăn cơm, đừng như vậy nữa, có được ?” Tống Dật Hàng còn dám mình đơn thuần cơ à, vậy những người khác chỉ có thể mắt tôi có vấn đề thôi.

      “Dật Hàng, cậu đừng quan tâm Lương Cầm quá đáng thế được ? Nên để ý bọn , mỗi ngày hai đứa quấn quýt lấy nhau mà mệt à?” Những người bàn thấy hai người bọn họ sát nhau chuyện ngừng, nhịn được lên tiếng.

      “Hai đứa chúng nó luôn là như vậy đấy, có lần ở Tinh Quang còn quá đáng hơn nhiều, ngay cả chào hỏi Lương Cầm cũng kịp, nó mang Lương Cầm luôn, làm cho tôi với Dương Hoa tìm bọn chúng khắp nơi!” Mạnh Tề lập tức chiều lòng.

      quá đáng, ngửi được.” Lúc này mọi người nhìn Hứa Lương Cầm càng dịu dàng.

      Hứa Lương Cầm thể chia tay với Tống Dật Hàng, nhìn Vương Trung Minh cầm chén trà hướng cười, thầm nghĩ quả dưa bở này hơi to!

      “Em ước được ở bên cạnh Lương Cầm mọi lúc mọi nơi đấy, sao nào, ghen tị với em à? Các cũng hơi bị ngứa mắt đấy, biết à?” Tống Dật Hàng thoải mái nhận hết, mọi người nghe xong cười ha ha.

      Dưới tình huống này Hứa Lương Cầm tạm thời so đo với Tống Dật Hàng, đành phải nhéo đùi cái, Tống Dật Hàng đau đến mức hít sâu, sau đó lại cười cười.

      “Dưới bàn có động tĩnh, Lương Cầm tức rồi!” Có người nhìn thấy biểu cảm của Tống Dật Hàng, lập tức cười to, mọi người lại có trận cười đùa, khí thoải mái hẳn lên, Hứa Lương Cầm đỏ mặt dở khóc dở cười.

      Đồ ăn cũng dọn lên đầy đủ, Tống Dật Hàng cẩn thận gắp rau cho Hứa Lương Cầm, cái nào thích với cái nào thích ăn đều biết hết, còn thức ăn này bằng nấu, về sau tự nấu cho Hứa Lương Cầm ăn, làm cho những người có mặt ở đây muốn cắn răng tự tử hoặc là đâm đầu xuống đất chết luôn.

      vất vả để ăn được no no, Hứa Lương Cầm thấy bọn họ vào việc chính, muốn đến khu nghỉ ngơi.

      “Rất xấu hổ đúng ?”

      Hứa Lương Cầm ngẩng đầu nhìn về phía người tới, trừ người nọ ra chắc hẳn là nữ duy nhất, cũng biết ấy có thân phận gì, cho nên chỉ cười .

      “Mạnh Tề là chồng chị.”

      Hứa Lương Cầm giật mình nhìn về phía đối phương, này thoạt nhìn rất trẻ, đôi mắt to tròn cùng đôi môi luôn mỉm cười hiền dịu, nghĩ tới là vợ Mạnh Tề.

      ấy lớn hơn chị 12 tuổi.” giống như nhìn quen thái độ của Hứa Lương Cầm, rất hào phóng .

      Hứa Lương Cầm cũng hiểu được biểu cảm của mình, lớn hơn 12 tuổi sao? phải còn có Dương lão sao? Khi lên năm thứ hai đại học mẹ vợ còn chưa sinh ra đó!

      “ Xin lỗi, em nghĩ vợ của Mạnh lại trẻ và xinh thế.”

      đó ngồi xuống: “Chị cũng hay xã giao với ấy nhiều, chỉ là hôm nay ấy Dật Hàng đưa em tới đây, còn Dật Hàng sợ em mình là nữ nên được tự nhiên cho nên để ấy đón chị tới đây.”

      Hứa Lương Cầm càng biết gì cho phải.

      “Em đừng đa tâm, chúng ta khó khăn lắm mới thấy Dật Hàng vui vẻ như vậy, chị cũng lớn hơn em bao nhiêu đâu, chị họ Tôn tên Linh, em cứ gọi là chị Linh .”

      “ Chị Linh.” Hứa Lương thuận theo gọi Tôn Linh,

      “Dật Hàng có quan hệ rất tốt với chồng chị, chị nghe em mực muốn chia tay với Dật Hàng đúng ?”

      Nhìn Tôn Linh dịu dàng, Hứa Lương Cầm giọng : “ sớm chia tay rồi, chỉ có liên lạc với nhau thôi.”

      Tôn Linh cực kì kinh ngạc: “Theo như lời em , Dật Hàng tình nguyện muốn em làm bạn nó sao? Lương Cầm à, trong bất kỳ trường hợp nào cho tới nay Dật Hàng đều nó có bạn , chồng chị hay bạn thân của nó đều biết đến danh của em, chỉ cho là Dật Hàng muốn công khai, cho nên mới mang em tới. Chồng chị về nhà còn hay đùa với chị, ấy Dật Hàng thành nô lệ tình rồi, binh thường chơi với mọi người là say về, bây giờ ngay cả rượu cũng chạm vào, giữ mình trong sạch!”

      Hứa Lương Cầm chỉ ngoài miệng với Tống Dật Hàng, chỉ nên kiềm chế, trong lòng ngũ vị pha trộn.

      “Em biết ấy như thế.”

      “Có lẽ nó luôn nghĩ rằng em quay về bên nó. Chuyện của bọn em chị cũng nghe chồng chị qua ít nhiều rồi, có khi Dật Hàng có nỗi khổ của mình sao.”

      Hứa Lương Cầm nhìn Tôn Linh, chờ tiếp tục

      “Nghe bọn em vì Nhật Bản mà vui hả? Gọi là Ta Ta gì ấy nhỉ.”

      “Shibata.” Hứa Lương Cầm bổ sung

      Tôn Linh cười: “Đúng rồi, chính là cái tên đó. Lương Cầm à, chị biết người Nhật kia là loại người gì, nhưng nếu chị biết đến tồn tại của đó đại biểu bạn bè ở trong nước của Dật Hàng biết đó nhiều lắm, hẳn là bạn bè nước ngoài của nó biết đó nhiều hơn. ra chồng chị có gặp qua đó vài lần, đó rất có năng lực, khi ở nước ngoài là trợ thủ đắc lực của Dật Hàng, cũng có thể nhìn ra được là đó rất thích Dật Hàng.”

      Hứa Lương Cầm lắng nghe Tôn Linh chuyện, hiểu được Tôn Linh cố ý đến đây làm thuyết khách cho Tống Dật Hàng, mặc dù là như thế nhưng ghét nổi Tôn Linh, Tôn Linh có mị lực khiến người ta tin phục.

      “Nhưng tình cảm phải chỉ ở phía, đó thích Dật Hàng đến thế nào nữa nhưng Dật Hàng thích ấy, bất kể là khi ở nước ngoài hai người bọn họ có phát sinh ra chuyện gì bây giờ trong lòng nó chỉ có em. Lúc trước thân thể Dật Hàng tốt lắm, về sau chúng ta mới biết được, chị còn phải giúp đỡ nó thời gian. Em có biết khi đó Dật Hàng ? Nó muốn Lương Cầm ở bên cạnh, có khi bệnh của nó tốt hơn, lúc ấy chị còn nghĩ em có việc gì bận thể tới ấy, nghĩ tới hóa ra hai đứa chia tay rồi.”

      Trong lòng Hứa Lương Cầm chua xót, biết bệnh Tống Dật Hàng lại kéo dài như vậy: “Bệnh của ấy chưa hết sao?”

      “Khi tốt khi xấu, nhưng thời gian gần đây thấy khó chịu gì, chắc là khỏi rồi.”

      Lúc này Hứa Lương Cầm mới thoải mái đôi chút: “Chị Linh, em cũng phải muốn cùng ấy ở chỗ, nhưng có người phụ nữ nào có thể chịu được việc hàng ngày bạn trai ở cùng với bạn cũ đâu, huống chi khi em ở cùng với Tống Dật Hàng bọn họ là đôi! En cũng biết mình hơi vị kỉ, muốn ấy giúp đỡ mình, lại muốn có liên quan gì tới ấy, em cũng rất khó xử.”

      “Trong lòng phải bỏ xuống được, còn bỏ xuống được đâu. Ai ở cùng Dật Hàng cũng lo được lo mất, điều kiện của nó tốt quá mà. Nhưng chị cảm thấy em nên nghĩ quá nhiều, tối thiểu theo góc độ của bọn chị nhìn nhận, nó thích em, là thích đấy, ngay cả chồng chị đều Dật Hàng rất em. Là con , có thể gặp được đoạn tình thăng trầm tốt sao? Mặc kệ kết quả tốt hay xấu, mình được , vui vẻ cũng đáng giá mà, thanh xuân ngắn lắm, chờ đến lúc lớn tuổi rồi, muốn cũng chẳng còn sức đâu.”

      ấy…… thích em sao, em thấy bình thường mà.” Xét đến cùng, Hứa Lương Cầm vẫn còn tự ti lắm.

      “Chị còn chưa tốt nghiệp sơ trung (cấp 2), cũng vì chuyện đánh nhau mà bị đuổi học, vậy em sao Mạnh Tề lại coi trọng chị? Mới đầu chị cũng tin, sau chị nghĩ cứ sống vui vẻ từng ngày với Mạnh Tề là được, nhưng nhiều năm trôi qua, ấy vẫn tốt với chị như trước, điều kiện của em chẳng lẽ còn kém chị sao?”

      Hứa Lương Cầm thể tin nhìn Tôn Linh dịu dàng lịch này, thể tin nổi dáng vẻ bốc đồng khi trẻ của Tôn Linh. Vì giúp Tống Dật Hàng, vị phu nhân này hi sinh lớn quá đấy, đem lịch sử đời mình ra nhưng cảm động là được.

      “Lương Cầm à, em mau trở về bàn ăn , em có ở đó, Dật Hàng yên tâm chuyện với bọn .” Lúc này Mạnh Tề tới, vừa vừa kéo tay vợ mình, cũng phải quay lại.

      Hứa Lương Cầm đứng lên cùng bọn họ.

      “Lương Cầm, có phải em lo lắng Trần Mĩ Nhạc gây phiền toái cho em hả? cũng rồi, về sau Trần Mĩ Nhạc bước chân nổi vào công ty đâu.” Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm vào lòng, sờ sờ mặt an ủi.

      “Đúng vậy, Lương Cầm à, công ty còn có mà, chút chuyện này em đừng để trong lòng.” Vương Trung Minh cũng theo.

      “Chẳng qua em cảm thấy mình khiến công ty gặp phải phiền toái thôi.” Hứa Lương Cầm băn khoăn.

      “Đây làm gì coi là phiền toái, Dật Hàng còn dễ tính, bằng việc này giải quyết dễ hơn nhiều.” Vương Trung Minh hừ lạnh.

      Hứa Lương Cầm cúi đầu .

      Chờ cơm nước xong xuôi, mọi người tạm biệt nhau, biết lão Vương ở đây lúc nào lái xe tới rồi.

      “Lên xe , đưa em về.”

      Ngồi vào trong xe, Hứa Lương Cầm chuyện với Tống Dật Hàng mà chỉ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Đến nhà trọ, Tống Dật Hàng xuống xe cùng Hứa Lương Cầm, đưa đến tận cửa.

      “Lương Cầm, em đừng lo lắng, cũng đừng làm khổ mình, ngày mai gọi cho hiệu trưởng ta, nhất định bảo vệ công tác của Uông Tân Dương, cùng lắm ủng hộ vài trang thiết bị là được. Về phần ta vơ vét của cải trong hôn lễ dễ, để ta lấy tiền đó quyên góp các vùng khó khăn là được, Uông Tân Dương cũng vi phạm pháp luật gì, sao đâu.”

      phải em khó chịu vì Uông Tân Dương.” Giọng Hứa Lương Cầm có chút khàn khàn.

      hiểu mà, chỉ cần bảo vệ công tác Uông Tân Dương, Trần Mĩ Nhạc tìm em gây phiền toái nữa, là khiến em chịu ấm ức rồi.”

      “Tống Dật Hàng, em khó chịu là vì bọn họ dám tạt chậu nước bẩn vào người , cho rằng muốn trị Uông Tân Dương, hơn nữa từ đầu đến cuối là giúp em thôi, ấm ức phải em, trả giá nhiều như thế, có đáng ? Cơ bản chúng ta thích hợp ở cùng với nhau đâu, thân phận này, dáng vẻ này, gia thế này, bối cảnh nữa, chênh lệch lớn quá còn gì, đứng mình cũng hoàn hảo rồi, khi tiếp xúc cùng bạn bè , em thấy mình như thấp bậc, hợp nhau chút nào! những thế còn lo lắng có khi nào thích khác vất bỏ em lần nữa, loại cảm giác này đau khổ lắm!” Rốt cục Hứa Lương Cầm cũng được những lời từ trái tim.

      Tống Dật Hàng lập tức ôm chặt Hứa Lương Cầm vào lòng mình, vỗ lưng nhè , giọng dịu dàng trầm ấm: “ đều hiểu, hiểu hết mà. Về sau chỉ có mỗi em, gặp ai hết, chỉ hai người chúng ta thôi, chỉ có hai chúng ta.”

      vậy à?” Hứa Lương Cầm ngẩng đầu, khóe mắt rưng rưng hỏi.

      Tống Dật Hàng dịu dàng hôn lên môi Hứa Lương Cầm, trong mắt che giấu nổi ý cười: “, mỗi ngày chúng ta đều ở bên cạnh nhau rời xa, chuyện này cầu còn được!”
      Last edited by a moderator: 8/5/19
      lananhtran51, Pe Mick, bogani33 others thích bài này.

    5. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 47

      Hứa Lương Cầm để mặc Tống Dật Hàng hôn mình, ra cũng nhớ mùi hương người , mới có đầu đông thôi mà thấy ấm áp.

      Biết chỉ muốn thích nên mới những lời ngọt ngào như thế, cần về thân phận của , chỉ là tình nhân bình thường thôi chắc gì giữ nổi 2 giờ đồng hồ hoặc bạn bè của , nhưng để Tống Dật Hàng thế hẳn là dễ.

      Tống Dật Hàng ngẩng đầu, trong mắt nồng đậm ý cười: "Muốn hợp lại hay ?"

      Hứa Lương Cầm nhìn về nơi khác, lẳng lặng lên tiếng.

      Tống Dật Hàng nhìn biểu cảm mặt Hứa Lương Cầm, sau lúc ôm vào trong ngực : " biết em còn băn khoăn chuyện về Hisako, Hisako đúng là người rất quan trọng với và là người phải thực lời hứa, nhưng có thể cam đoan với em rằng với ấy có bất kỳ quan hệ mập mờ nào. Nhưng trước khi ấy tìm được bạn trai phải chiếu cố ấy chút, dù vậy giữ khoảng cách với ấy, về công việc điều ấy về chi nhánh khác của công ty cho nên Hisako phải vấn đề của chúng ta nữa. Lương Cầm, tin lần nữa !"

      Sau khi Uông Tân Dương, Quách Mộng Thanh, Trần Mĩ Nhạc lừa dối , cả thể xác và tinh thần Hứa Lương Cầm rất mệt mỏi, cần bờ vai để dựa vào và giúp xóa nhòa những vết thương này. Tống Dật Hàng dù có phong lưu nhưng vẫn bảo vệ tốt lắm, sợ tổn thương liền lén lút giải quyết vấn đề công việc của Uông Tân Dương, thay ấm ức bằng việc dạy dỗ Uông Tân Dương và Trần Mĩ Nhạc trong hôn lễ của họ, nay lại vì để bị quấy rầy, thà rằng bảo vệ công tác của Uông Tân Dương dù ghét cay ghét đắng, có thể cầu nữa sao?

      "Được, em tin !" Bỗng nhiên Hứa Lương Cầm nhìn thẳng Tống Dật Hàng, trong giọng có phần chắc chắn, nguyện ý vứt bỏ chân chính để vùi đầu vào đoạn tình cảm này luôn, tựa như chị Tôn Linh là con nên có đoạn tình oanh oanh liệt liệt, rất đáng giá!

      Tống Dật Hàng lập tức vui lên vạn lần, còn nghĩ tối thiểu phải mất thời gian dài quan hệ hai người mới tốt, nghĩ đột nhiên Hứa Lương Cầm lại đồng ý hợp lại với lần nữa.

      "Lương Cầm, em ra rồi được đổi ý đó." Tống Dật Hàng vừa vừa khởi động xe chạy theo hướng khác.

      "Á, sao gấp gáp thế? Em còn muốn thu dọn đồ đạc mà." Hứa Lương Cầm biết Tống Dật Hàng muốn mang về nhà , khỏi buồn cười, lớn xác thế mà sao xúc động như trẻ con vậy.

      Mặt Tống Dật Hàng vui sướng: "Về chỗ trước , cuối tuần cùng em về dọn, chỗ của có đầy đủ thứ em cần, có khi em còn dùng hết."

      Hứa Lương Cầm nghe xong liền cười thèm , Tống Dật Hàng lúc nào là tôn trọng cả, cảm giác trong ngọt, tư vị này như ngấm toàn thân vậy.

      Xe đỗ vào trong hầm, sau khi xuống xe Tống Dật Hàng ôm chặt lấy Hứa Lương Cầm về thang máy, dọc đường lát lại ôm cái, lúc thơm tí, chốc lại sờ đầu thêm chút, có khi bên tai Hứa Lương Cầm, cũng biết đùa gì khiến Hứa Lương Cầm vừa đỏ mặt lại cười khanh khách ngừng, dáng vẻ thân mật của hai người giống như chưa hề có cuộc chia tay.

      Ra khỏi thang máy, vừa mới vào cửa, Tống Dật Hàng trực tiếp đặt lên cửa

      " làm gì thế?"

      "Nhớ em chứ sao, rất biết giữ mình trong sạch, rượu uống, phụ nữ cũng chạm, lão Mạnh cho là bị bệnh rồi, ngày đó lúc ăn cơm xong còn đưa cho quyển tạp chí rồi đưa danh thiếp bệnh viện chuyên phụ khoa nam."

      Hứa Lương Cầm cắn môi cười: " động dục được thời gian dài thế sao? Em tin đâu!"

      "Còn cười hử? tin em chứng thực , súng tự lên đạn, đêm nay toàn bộ bắn hết, đạt được mục đích bỏ qua."

      "Em đây đành phải hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra, để cho bộ tư lệnh hài lòng!"

      Hứa Lương Cầm chào kiểu quân đội, còn lườm cái, khiến Tống Dật Hàng cười quái dị rồi đè Hứa Lương Cầm chưa kịp trở tay.

      ---------------------------------------

      "Em từ chức, đừng làm nữa, bảo với Vương Trung Minh tiếng là được." Tống Dật Hàng khép nửa mắt nằm giường, bàn tay còn xoa nắn người Hứa Lương Cầm.

      "Khó mà có việc làm, phải chăm chỉ chứ." Hứa Lương Cầm mơ màng trả lời, cả người đều mệt mỏi rã rời, tại biết mình phải làm, thành đồ vô dụng mất.

      Tống Dật Hàng cười: "Vài ngày qua em đều làm sao? Vẫn nên ở nhà , có với em, tốt biết bao!"

      Đúng vậy, bao lâu rồi chưa làm? đúng, phải là bao lâu rồi chưa có ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa?

      Hẳn là gần tuần lễ, Hứa Lương Cầm mơ màng nghĩ, từ ngày với Tống Dật Hàng hòa bình, Tống Dật Hàng đều dán lấy , hai người phóng túng, sau lại càng ngừng uống rượu.

      Kế tiếp chỉ biết là rèm tất cả phòng đều mở ra, bên trong là mảnh hắc ám, hai người bọn họ cũng mặc quần áo, điện thoại biết kêu bao nhiêu lần, sau thấy thanh nữa. Đói bụng có thức ăn trong tủ lạnh, có khi thậm chí ăn cũng thấy đói, khát có miệng Tống Dật Hàng, rồi lại uống rượu liên miên, chẳng phân biệt đâu là ngày, đâu là đêm. Thời gian cứ tồn tại vô tri vô giác, chỉ còn và Tống Dật Hàng vui vẻ chuyện nam nữ.

      Lại tỉnh lại, Hứa Lương Cầm dùng hết sức lực tránh bàn tay ôm , bước qua người Tống Dật Hàng, xoay người xuống giường, trong nháy mắt liền ngã xuống sàn nhà, qua lúc lâu mới miễn cưỡng đứng lên ra khỏi phòng ngủ.

      Trong phòng khách vẫn là mảnh tối đen, Hứa Lương Cầm đến trước cửa sổ kéo màn cửa sổ ra, muốn nhìn buổi tối chút, nhìn xem đèn len lỏi khắp mọi nơi, tối thiểu còn biết mình còn sống trái đất hay .

      Khi kéo rèm cửa sổ ra trong nháy mắt liền bị mặt trời to đùng chiếu đến đau mắt.

      Lập tức dùng tay che hai mắt, sau thời gian ngắn thích ứng, lại dè dặt từng chút buông tay xuống.

      Mở cửa sổ ra, khí lạnh lẽo đập vào mặt, Hứa Lương Cầm hít hơi dài, trong người thoáng chốc tỉnh táo hơn nhiều.

      Chạy nhanh đến sàn nhà mặc cái áo khoác lên người rồi đứng ngốc ở cửa sổ, Hứa Lương Cầm bắt đầu tìm di động của mình.

      Di động hết pin nên mở được, đành phải vào thư phòng mở máy tính của Tống Dật Hàng ra xem hôm nay là ngày nào trong tuần mấy.

      thể nào, Hứa Lương Cầm chớp mắt, mặt lên thể tin nổi.

      nghĩ cùng lắm lăn lộn với Tống Dật Hàng tuần chứ mấy. Thế nào mà sai hoàn toàn thế, qua gần nửa tháng rồi mẹ ơi!

      Hứa Lương Cầm chẳng quan tâm nhiều liền cầm di động của Tống Dật Hàng sạc, điện thoại chốc lát có thể mở máy, đếm biết bao cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn, trực tiếp tìm số máy của Tô Hiểu Vũ rồi gọi , lúc trước khi ở cùng Tống Dật Hàng sợ Tô Hiểu Vũ lo lắng cho nên đưa số Tống Dật Hàng cho .

      "Alo, Tống Dật Hàng à?" Điện thoại vang lên tiếng có người nhận.

      "Hiểu Vũ, là tớ đây." Hứa Lương Cầm vừa mở miệng mới phát giọng hơi trầm.

      "Hứa Lương Cầm hả, con mẹ nó đồ có lương tâm nhà cậu! Bà gọi cho mi biết bao nhiêu lần mà mi cũng thèm nghe, mẹ cậu tìm cậu bao nhiêu lần đấy, tớ cùng Khương Doanh dối sắp chịu nổi, cậu cùng họ Tống có cùng chỗ có người ngăn cản nhưng tối thiểu cũng với chúng tớ tiếng chứ? Khương Doanh gấp đến độ chút nữa báo cảnh sát tìm trẻ lạc, sau hỏi bảo vệ khu mới biết cậu cùng họ Tống, cậu còn là con người hay hả? Làm cho mọi người rất lo lắng, hai người bọn cậu ai chịu nghe máy, lắm lúc tớ còn nghĩ cậu bị tên họ Tống mưu sát cơ đấy!" Tô Hiểu Vũ tức giận mắng to.

      Hứa Lương Cầm nghe đến đau đầu, liên tục xin lỗi: "Tớ sai rồi, Hiểu Vũ, tớ sai rồi! Về sau thế nữa!"

      "Rốt cuộc cậu với họ Tống giở trò quỷ gì thế, vì sao nghe máy?" Thái độ Tô Hiểu Vũ rất lạnh lùng, hiển nhiên là quá tức giận.

      Hứa Lương Cầm nào dám nửa tháng nay toàn bộ thời gian đều ở giường lêu lổng với Tống Dật Hàng, chỉ lập lờ: "Cũng làm gì cả, chỉ ngây ngô ở trong phòng thôi."

      "Nửa tháng ngồi ngốc ở trong phòng mà nghe máy sao? Lương Cầm, cậu đừng có linh tinh, đừng bao giờ chạm vào ma túy nghe chưa, đó là cái đáy thoát được đâu!" Tô Hiểu Vũ sợ Hứa Lương Cầm bị Tống Dật Hàng làm hư.

      "Yên tâm , tớ ngu như vậy đâu, Tống Dật Hàng cũng chẳng ham cái đấy."

      " có việc gì là tốt rồi, cậu mau chóng gọi cho mẹ cậu , chúng tớ cậu tham gia lớp đào tạo chuyên môn."

      Hứa Lương Cầm cúp điện thoại xong liền gọi ngay cho mẹ, bị mắng dồn dập, chỉ có thể nhắm mắt tựa vào ghế sô pha rồi liên tục xin lỗi.

      Đến khi mẹ già hết giận, chút nữa Hứa Lương Cầm ngủ quên.

      vào phòng bếp lấy chút đồ ăn, sau đó tắm rửa chút, cuối cùng cũng có cảm giác tỉnh táo, Hứa Lương Cầm nhìn vỏ rượu dưới chân, mâm bát , chén , quần áo và các loại thực phẩm đóng gói dưới chân, tất cả mọi thứ ngay cả bao cao su cũng thấy, cả nhà giống như bãi rác lớn, cũng may bên trong có trang bị lọc khí, bằng những mùi vị này làm ngạt thở mất.

      Cầm túi rác, Hứa Lương Cầm bắt đầu dọn dẹp, vừa dọn vừa nghĩ làm sao để quay về làm, giống như Tô Hiểu Vũ nửa tháng qua đúng là hoang đường.

      "Sao lại mở cửa ra thế, sợ lạnh sao?"

      Tống Dật Hàng ôm Hứa Lương Cầm từ phía sau, hôn lên khuôn mặt : "Đừng dọn, chút nữa gọi hai người giúp việc theo giờ vào dọn là được thôi."

      "Em cũng muốn để họ nhìn mấy thứ này đâu, vẫn tự làm ." Hứa Lương Cầm xong chỉ chỉ bao cao su.

      Tống Dật Hàng cười ha ha ngừng: "Mấy ngày trôi qua đúng là ở thiên đường ."

      "Còn vài ngày hả? nửa tháng rồi, đều tại liên tục ép em uống rượu, bây giờ em làm thế nào được."

      "Ai bảo em uống say rồi hành động phóng túng khiến người ta thư thái. sớm với em là đừng làm nữa, chúng ta du lịch , khắp bốn phương rồi cảm thấy nơi nào tốt ở đó thời gian, chơi rồi tìm nơi khác, ở Pháp du thuyền, chúng ta có thể vòng luôn."

      Tống Dật Hàng đúng là những ngày thần thiên, Hứa Lương Cầm nghe Tống Dật Hàng miêu tả ngừng nghĩ đến nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, sao có khả năng bỏ lại thực tế mà cùng Tống Dật Hàng vào xã hội tưởng được.

      "Em còn muốn làm đàng hoàng, vào mấy ngày nghỉ chúng ta có thể mấy ngày, phải cũng tốt sao. Em có sạc pin, dùng di động của gọi cho mẹ nữa đấy, với cả em thấy điện thoại nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, vẫn nên xem chút ."

      " có chuyện gì đâu, bọn họ tìm thấy tìm người khác thôi, trời sập được đâu. Lương Cầm, em suy nghĩ kĩ về đề nghị của , chỉ có hai người chúng ta thôi."

      Nửa tháng đủ dọa người rồi, Tống Dật Hàng còn cuộc sống tươi đẹp nhưng vô phúc hưởng. "Để sau hãy , em còn muốn làm."

      Tống Dật Hàng miễn cưỡng nữa mà giúp Hứa Lương Cầm thu dọn: "Em muốn làm cứ đến công ty thôi, phải hỏi han làm gì, ngày mai đưa em tới."

      Hứa Lương Cầm còn muốn từ chối, lời chưa ra khỏi miệng Tống Dật Hàng trước: "Chúng ta là người của nhau, đưa đón em là chuyện đương nhiên, còn nữa công ty biết thừa quan hệ của với emi, em đừng nghĩ nhiều."

      Hứa Lương Cầm phản đối, cũng muốn từ chối ý tốt của Tống Dật Hàng liền đồng ý.

      "Vậy được nhưng từ giờ trở phải đàng hoàng đấy, được chạy linh tinh làm xằng bậy, đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta bắt đầu công việc của riêng mình."

      Tống Dật Hàng cười gật đầu: " mất hết sức lực để chiến đấu rồi, chỉ còn sức ôm bảo bối ngủ thôi, em yên tâm ."

      Hai người cười rồi dọn dẹp phòng ốc đến lúc cơ bản coi là sạch thôi, ngày mai đành phải gọi người giúp việc đến dọn dẹp lại chút cho sạch hơn.

      Ngày hôm sau Tống Dật Hàng dậy rất sớm, lúc Hứa Lương Cầm tỉnh lại làm xong bữa sáng, Hứa Lương Cầm nhìn bữa sáng bàn mỉm cười: "Sao vậy nhỉ, về sau em có phải làm bữa sáng ?"

      " cần, phụ trách, cơm chiều chúng ta có thể cùng nhau nấu." Tống Dật Hàng bê bát cháo đến trước mặt Hứa Lương Cầm.

      Hứa Lương Cầm cúi đầu ăn cháo, thầm cảm thán số gặp cái vận gì, sao lại có thể gặp người bình thường như Tống Dật Hàng vậy!

      "Đúng rồi, thân thể sao chứ?" Hứa Lương Cầm đột nhiên nhớ tới lời của Tôn Linh bệnh cũ của Tống Dật Hàng tốt lắm.

      "Trước kia có chút khó chịu, sau khi ở cùng với em tốt hơn, em là thuốc của đấy, có thể uống thuốc mà vẫn khỏe ra."

      "Mới sáng sớm sao miệng bôi mật rồi, nhanh ăn sáng ." Hứa Lương Cầm lườm Tống Dật Hàng cái rồi ngồi xuống.

      Cơm nước xong xuôi, Tống Dật Hàng đưa Hứa Lương Cầm làm, lúc này lái xe đến dưới sảnh công y, nghiêng người hôn Hứa Lương Cầm cái: "Tan làm tới đón em."

      " còn có việc của mình, cần lượn vòng quanh đón em đâu, em có thể xe bus." và Tống Dật Hàng làm theo 2 hướng khác nhau, Tống Dật Hàng đưa đến công ty quá khổ rồi.

      "Em cần lo lắng cho , nếu thể đến đón em, em cứ gọi taxi mà về, trời lạnh như thế cần chờ xe bus đâu, hơn nữa xuống xe còn phải bộ xa." Tống Dật Hàng ở khu vực cách trạm xe bus khá xa, Hứa Lương Cầm bộ tầm 20 phút mới đến nơi.

      "Xe công cộng cũng có cái tốt, lúc tan làm gọi taxi khó lắm, bằng ngồi xe bus cho nhanh."

      "Vậy nếu gọi được taxi và đến đón em được gọi người tới đón em."

      " đừng lãng phí như vậy chứ, chẳng may có thể đến đón em được sao, đây là ném tiền qua cửa sổ đấy."

      Tống Dật Hàng nhéo mặt Hứa Lương Cầm cái: " tháng cùng lắm mấy trăm thôi, vậy cố gắng đến đón em."

      Hứa Lương Cầm gật gật đầu, thế này mới xuống xe vào công ty, Tống Dật Hàng thấy vào rồi lái xe .

      Lại qua hơn 1 tháng, quả nhiên Tống Dật Hàng được làm được, dù lúc làm việc hết ngày nào đón cả, hai người tan làm siêu thị mua đồ, về nhà lại cùng nhau nấu cơm, thứ bảy chủ nhật ở nhà, hoặc là cùng dạo với Hứa Lương Cầm, cứ như thế ngược lại thấy Hứa Lương Cầm càng thấy áy náy hơn.

      biết Tống Dật Hàng có rất nhiều xã giao hoặc tụ họp bạn bè, cũng biết là người ham vui như thế nào, chơi bời ra sao, nay vì quan tâm cảm xúc lười biếng thất thường của mà ngày ngày canh giữ ở nhà chẳng chịu đâu.

      "Tống Dật Hàng, cũng có thể ra ngoài tụ tập ăn uống với bạn bè, tính em thích náo nhiệt nhưng vì thế mà cũng phải ở nhà buồn bực với em." Hứa Lương Cầm đến bên cạnh laptop của Tống Dật Hàng nhìn làm việc mà khuyên.

      Tống Dật Hàng ngẩng đầu hỏi: "Có phải em thấy phiền ?"

      " có đâu, em rất vui vẻ khi ở trong phòng, nhưng phải người như thế, như vậy em chịu nổi."

      Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm để ngồi lên đùi mình: "Em thích ở trong phòng, thích ở cùng chỗ với em, với lão Mạnh và Vương Trung Minh truyền lời hộ rồi, về sau xã giao đừng có tìm , về phần tụ tập ăn uống giải trí cũng muốn hẹn cho nên chẳng ai tìm cả, em đừng suy nghĩ nhiều."

      "Mặc kệ thế nào, vẫn nên ra ngoài tụ tập với bạn bè ."

      " chỉ thích ở cùng chỗ với em, ra ngoài thích lắm, chả vui gì."

      Hứa Lương Cầm xoay người, bất đắc dĩ nhìn Tống Dật Hàng: "Vậy em cùng , nhưng nhiều lắm, 1 đến 2 lần thôi."

      "Lương Cầm, chuyện này em đừng cố miễn cưỡng, thích xã cho lắm."

      "Việc kinh doanh của rất bận rộn, khách hàng đều chủ động tìm tới cửa chắc?" Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàng cho là đúng, dù có làm ăn lớn nhưng vẫn phải xã giao, lừa được đâu.

      " chưa từng với em sao? Trong nhà sản xuất pin phải loại pin bình thường, là pin nguyên tử. Dùng trong hàng , chữa bệnh, dụng cụ quân , sử dụng tương đối rộng rãi, em cảm thấy có bao nhiêu khách hàng cần loại pin này? Về phần Phổ Danh hoàn thiện hệ thống kinh doanh, hơn nữa bố mẹ vẫn còn điều hành mà, cũng cần quá quan tâm mất sức vào nó."

      "Bố mẹ vẫn còn làm việc sao? Em nghe người khác về cuộc sống của gia đình , còn kinh doanh nhiều ngành nữa, đúng là có nhiều người quá mình đúng là vô công." Hứa Lương Cầm nghĩ đến lời của Ngô Thừa Long, khỏi thuận miệng .

      "Là có ý khác, chỉ là đối với quốc gia có chiến tranh, quốc gia nghèo khó trợ cấp vật chất hoặc những thứ công cụ xây dựng thôi."

      Hứa Lương Cầm nghĩ Tống Dật Hàng với mình, chỉ linh tinh chứ chẳng nghĩ cho nghe, nhưng hôm nay nghe nằm ngoài dự đoán của mọi người rồi, khỏi tò mò: "Viện trợ cho quốc gia có chiến tranh, quốc gia gặp nghèo khó, vậy có thể kiếm tiền ư?" Nhắc tới chiến tranh nghĩ ngay tới các nước Trung Đông và Châu Phi.

      " lấy ví dụ cho em, nếu bây giờ em sinh ra trong quốc gia nghèo đói, lương thực đủ sống nhưng trong nhà em lại có dây chuyền vàng hay bông tai vàng..... Trang sức gì đó mà lúc này có người mang bánh mì, thịt hun khói và lương thực đến, em có tình nguyện đưa luôn trang sức , có đồng ý đem nó làm vật trao đổi lấy chút lương thực ?"

      "Đương nhiên là đổi lấy đồ ăn rồi, dưới tình hình đó trang sức có lợi gì chứ, mạng sống quan trọng hơn nhiều." Hứa Lương Cầm chút do dự chọn đáp án.

      "Đúng thế, đây chính là viện trợ mà , về phần cách thức làm việc cũng giống như vậy thôi."

      "Đây đúng là điêu mà, còn viện trợ gì chứ?" Cái này là nhân lúc hàng xóm cháy nhà hôi của, dùng gạo trắng đổi thành bạc trắng, Hứa Lương Cầm ra những lời này.

      "Tất nhiên viện trợ cũng có, chẳng qua chiếm 1% thôi." Tống Dật Hàng vừa tay vừa xuống.

      Hứa Lương Cầm lập tức đứng lên: "Lớn tuổi rồi bảo vệ thân thể chút . đừng có tiêu hao sức lực thế."

      "Em tin thể lực của rồi sao? Em lại đây, tối hôm nay khẳng định em thể ra khỏi thư phòng này đâu." Tống Dật Hàng xong giơ tay muốn túm Hứa Lương Cầm.

      Hứa Lương Cầm chạy nhanh xin tha: "Thầy Tống tha mạng, em biết sai rồi."

      Vừa vừa muốn chạy ra khỏi phòng, kết quả chưa chạy được 2 bước bị Tống Dật Hàng bắt được, hai người cười đùa ngã ra sàn nhà.

      "Lương Cầm, chúng ta vẫn cứ như thế này được ?" Tống Dật Hàng lau mồ hôi trán Hứa Lương Cầm, dịu dàng như nước .

      Hứa Lương Cầm gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, nhưng em muốn vì em mà tụ tập bạn bè, chỉ cần uống rượu nhiều làm tổn hại thân thể em ngại việc ra ngoài đâu."

      "Vậy cuối tuần này có bạn bè từ nước ngoài về muốn mời , em có đồng ý ?"

      "Được rồi, em với ". Hứa Lương Cầm sợ Tống Dật Hàng vì chăm mà từ chối bạn bè cho nên mặc dù được tự nhiên lắm nhưng vẫn muốn cùng .

      "Bởi vì bạn bè này của là cổ đông trong công ty cho nên lão Mạnh và Vương Trung Minh , bảo lão Mạnh mang vợ ấy đến, như thế em đơn." Tống Dật Hàng rất chu đáo.

      Hứa Lương Cầm thấy ý này tồi.

      "Tốt, mau đứng lên ngủ thôi."

      Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm lên, chuẩn bị cùng về phòng ngủ nghỉ ngơi di động đột nhiên vang lên.

      "Khuya thế này ai gọi nhỉ?"

      Tống Dật Hàng nhíu mày đến lấy di động bàn, nhìn số di động càng nhíu chặt.

      "Lương Cầm, em về phòng ngủ trước , nghe điện thoại."

      Hứa Lương Cầm gật đầu mở cửa ra ngoài.

      Cuối tuần Tống Dật Hàng vẫn đến công ty đón Hứa Lương Cầm như trước, sau đó Phó Ước.

      "Hôm nay vị khách mời này là lúc du học ở nước ngoài có quen biết người em tên là Trần Đại Lương, trong nhà cậu ấy mở cửa hàng tổng hợp, tính tình hòa đồng vui vẻ thích cười đùa."

      "Em cùng lắm chỉ chào hỏi thôi, nếu ấy muốn chuyện với em em vài lời với ấy, nếu quan tâm em em ngồi ăn cơm."

      Tống Dật Hàng cười nắm lấy tay Hứa Lương Cầm: "Ngoan quá, có ở đây em cũng cần chuyện với người khác, chỉ chuyện với là được."

      Lần này bữa cơm được diễn ra tại khách sạn xa hoa, Tống Dật Hàng cùng Hứa Lương Cầm tới phòng được thuê nghe thấy tiếng to: "Dật Hàng, chú đúng là vô lương tâm, trở về là lâu, mời chú bao nhiêu lần mà chú cũng tới, chỉ có Trung Minh cùng lão Mạnh theo giúp thôi, biết hôm nay là ngày gì mà có thể để chú nể mặt ra gặp người này!"

      Người chuyện có vóc dáng rất cao, mày rậm, mắt to, dáng vẻ cũng khó coi, Hứa Lương Cầm khẳng định người này là Trần Đại Lương.

      " mời em , phải là em đến, có lão Mạnh và Trung Minh còn thấy chưa đủ sao?" Tống Dật Hàng và Trần Đại Lương đập nhau cái rồi lại ha ha cười, có thể thấy quan hệ tệ.

      "Náo nhiệt đấy, em ở ngoài cửa nghe thấy rồi, có chuyện gì mà vui thế?"

      Cửa có người đẩy ra đến, Hứa Lương Cầm thấy người tới nụ cười tắt dần khóe môi.

      phải tuyệt đối cho này xuất trước mặt sao, vậy chuyện quái quỷ gì xảy ra đây?

      Hứa Lương Cầm nhìn thấy đôi môi đỏ chót cười tươi của Shibata Hisako trong lòng lập tức căng thẳng.
      Last edited by a moderator: 8/5/19
      lananhtran51, Pe Mick, bogani33 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :