1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lương điền thiên khoảnh - Tọa chước linh linh thủy (65.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Còn đợi nàng nghĩ xong xuôi , Vương đại nương liền hỏi đến : " Giang phu nhân , ta nhìn rau cải ngươi trồng bộ dáng cực kỳ khỏe mạnh , mà lại có sâu , như thế nào mà trồng được vậy ? "


      " Khỏe mạnh à ? " Lí Thanh Hà quay đầu nhìn mấy cây rau , cười : " Đều là Lăng Nhi nhà ta tay làm lấy , ta cũng biết là trồng như thế nào . Nhưng mà mấy cái này phải ngươi dạy nàng sao ? "


      " Ta dạy ? " Vương đại nương cười rộ lên . " Ta cả đời trồng rau cũng chưa từng thấy qua rau xanh tốt như vậy , lại càng muốn là trồng nó . Giang nương , mấy cây rau này ngươi trồng như thế nào nha ? "


      Giang Lăng biết , lúc này nếu nàng , hoặc là bí phương do tổ tiên truyền lại , riêng gì Vương đại nương , mà là người cả thôn làng đều có thể đắc tội qua .


      Cho nên nàng hé miệng cười , : " Đại nương , đây là bí phương tổ truyền của nhà ta hướng dẫn cách trồng rau . Lão nhân gia ngài giúp đỡ gia đình ta ít việc , lời này nếu như là người khác hỏi , ta nhất định .



      Nhưng mà ngài muốn hỏi , Lăng Nhi làm sao có thể gạt ngài . Bất quá đây là tổ tiên truyền lại , ta cho ngài , ngài thể lại cho người khác ."


      " A , tổ truyền nha , vậy thôi quên , vẫn là ." Vương đại nương cười , quả nhiên tươi cười mặt có chút nhàn nhạt .


      Lí Thanh Hà nhìn xem Vương đại nương , lại nhìn sang Giang Lăng , vỗ nàng cái : " Được rồi , Vương đại nương phải là người ngoài , ngươi liền cho đại nương biết thế nào ! Nhà nàng miệng ăn nhiều , có biện pháp tốt xem như cũng giảm bớt khí lực ."


      " Ừ ừ ." Giang Lăng gật gật đầu , nàng bất quá là đưa ra cái nút . Nếu mà dễ dàng ra , nàng lại lo lắng Vương đại nương cho là nàng dối để lừa gạt . Muốn dối cũng phải có kỹ thuật nha , lạt mềm buộc chặt , đắn đo là đúng mực .



      " Phương thuốc này là trước đây cha ta dạy ta . Cha ta từng , dùng phương pháp này trồng các loại hoa quý , hoa mới nở đẹp . Ta nghĩ hoa cỏ cùng rau dưa giống nhau , nếu dùng phương pháp cho hoa nở đem trồng rau , chắc là rau cũng sinh trưởng tươi tốt như nhau ?


      Thế là ta thử liền thử , nghĩ đến là thực thành công ." Giang Lăng xong , ngẩng đầu nhìn đến cửa viện , sau đó hạ giọng : " Ta cho ngươi , hãy dùng hai phục linh , sáu đông trùng hạ thảo , bảy nhân sâm , tám lộc nhung , chín xạ hương , đem bọn chúng đều nghiền thành bột phấn , sau đó đem chôn chúng nó dưới gốc cây . Như vậy mấy cây kia bộ dáng là tráng kiện ."



      " Cái gì ? " Vương đại nương đem ánh mắt trừng lớn . Mấy tên dược kia nàng biết , nhưng nhân sâm , lộc nhung nàng nghe qua , đó là những thứ dược liệu vô cùng sang quý .



      Năm trước ở thôn bên cạnh , có lão thái thái trong gia đình tài chủ , trước khi qua đời , vì muốn chờ nàng con thứ hai huyện trở về , vị tài chủ kia dám bỏ ra hai lượng bạc mua nhân sâm cấp cho lão thái thái ăn để giữ mệnh , cuối cùng lão thái thái cũng gặp được người con thứ hai thỏa mãn mà nhắm mắt xuôi tay . Việc này truyền rất xa .


      Cũng nghĩ đến Giang nương lại lấy nhân sâm làm thành bột phấn để trồng cây , đúng là nương trong gia đình giàu có a ! Nhà này giờ nghèo như vậy , hành vi phá sản thế kia làm sao được .


      Lí Thanh Hà kinh hãi nhìn Giang Lăng , biết vì nàng dối mà kinh hãi , hay là vì phương thuốc kia . Lí Thanh Hà cũng phải là Vương đại nương , Giang Lăng dược liệu gì cũng đều biết . Những dược liệu này nếu ngàn lượng bạc , căn bản là mua được .



      Vương đại nương chính là lão nhân tinh tu luyện nhiều năm , nàng kinh ngạc lát , liền cười rộ lên : " Giang nương , ngươi đừng có gạt ta . Nếu ngươi có những dược liệu như vậy , có phải hay sớm lấy trả nợ ? bị thẩm thẩm ngươi bức tới cửa , còn phải đổi nhà với ta ? "



      Giang Lăng ngượng ngùng cười cười , : " Này là thuốc bột , trước kia cha ta chuẩn bị sẵn , luôn luôn ném trong cái bình sứ . Nếu mà đem bán cho các hiệu thuốc , người ta cũng mua ."



      xong nàng quay đầu , nhìn nhìn Lí Thanh Hà , đối với Vương đại nương chớp mắt vài cái : " Việc này nương của ta đều biết đâu . Bởi vì phương pháp này rất là tiêu tiền , cha ta sợ nương ta mắng , liền vụng trộm mà làm . Chính là sau này bị bệnh , liền có tâm tình , nên vẫn đặt nó trong đó . Ta nghĩ bột phấn này để đó cũng vậy , bằng lấy ra trồng rau , ngờ lại thành công ."



      " À , ra là như vậy ." Vương đại nương nhìn Lí Thanh Hà có phản bác , ngược lại mặt có chút đăm chiêu , giống như là tin lời Giang Lăng . Cũng nghĩ gì khác , liền đem dây cỏ buộc mấy cây rau lại , tiếp nhận đứa bé tay Giang Lăng , cười : " Các ngươi vội , ta đây trở về ."










      Chương 62 : Lên núi


      Vương đại nương rồi , Giang Lăng nhìn Lí Thanh Hà mân mê bức tranh thêu trong tay mà xuất thần , còn nghĩ là nàng trách cứ bản thân mập mờ lừa gạt Vương đại nương , nên chạy nhanh đến phía sau của nàng , lắc lắc bờ vai : " Nương , ngài đừng nóng giận ...."



      " Cha ngươi ....." Lí Thanh Hà bỗng nhiên nhìn nhìn về phía vườn rau liếc mắt cái , đánh gãy lời của nàng : " Cha ngươi lúc còn sống , là thích trồng hoa . Hoa cỏ trải qua bàn tay chăm sóc , đều trở thành dáng vẻ kiều diễm .


      Nhớ được năm kia , người khác ném ra gốc hoa mai , nhặt trở về , trồng ở phía sau viện . Ta còn cười làm bừa , kết quả , cây hoa mai kia thế nhưng vẫn sống , năm sau còn nở ra được hoa là kiều diễm ....."


      Giang Lăng nhìn Lí Thanh Hà trong mắt toàn là hoài niệm cùng thâm tình , bỗng nhiên trong lòng cảm giác như có cái gì đụng phải chút .


      người để thương , mặc kệ là kết quả như thế nào , có lẽ đây cũng là loại hạnh phúc .


      Giang Văn Họa mất , nhưng những ngày còn sống ở trong lòng Lí Thanh Hà , làm bạn với nàng vượt qua năm này đến năm khác tuổi già .


      Hơn nữa trải qua bao năm tháng lắng đọng lại , ở trong lòng nàng những khi nhớ lại , tất cả đều là cảm giác ấm áp , tốt đẹp nhất .


      Mà bản thân nàng sao ? Đời trước sống hai mươi mấy năm , hưởng qua tư vị của tình . Còn đời này , biết trải qua như thế nào ?

      Suy nghĩ miên man chút , Giang Lăng bỗng nhiên nở nụ cười , thuộc về ta đó là hạnh phúc , còn được đó là số mệnh ta . Loại tình này , cho dù có cầu nguyệt lão cũng cầu được , tại nghĩ nhiều có lợi ích gì ?


      Dẹp hết suy nghĩ đa sầu đa cảm trong lòng , Giang Lăng nhàng đến bờ hồ . Trong hồ lấy nước tốt . Nước phía dưới hồ chảy ra được nửa hồ . Trải qua ngày lắng đọng lại , nước bắt đầu biến thành trong hơn . Lại dùng nước trong gian rót cho đầy hồ , là có thể ở bên trong nuôi cá .


      Trong gian của Giang Lăng có hơn mười con cá , còn có bộ thùng thiếc cùng cối đá đều làm tốt , chỉ cần trấn đem về là được .


      Nhưng mà muốn làm bột cá y như lời , chỉ người làm mười con cá này phỏng chừng tiêu tốn thời gian khoảng năm sáu ngày .


      Sau khi làm xong , có phải hay còn phải tốn thêm thời gian ở đường tiêu thụ đây ? Đẩy mạnh tiêu thụ thành công , tiếp theo làm sao cung cấp đủ mới được ?


      Giang Lăng nhìn mặt hồ rộng lớn xa xa mà nhíu mày . Nếu mọi việc tự làm từng chút , bắt cá , nướng cá , nghiền thành phấn , tiêu thụ những việc này nếu mình nàng làm như , mệt chết nàng , lại kiếm xong vài cái tiền .


      tại tốt nhất chính là mướn người làm việc . Nhưng nếu mà ở trong thôn mướn người , chuyện giữ bí mật rất khó được cam đoan , thị phi cũng nhiều .


      Biện pháp tốt nhất là mua ít nô bộc , ký tử khế ước , như vậy mới trung tâm . Nhưng bây giờ tiền đâu mà mua nô bộc ? Mua xong phòng cũng đủ ở , lương thực cũng đủ ăn . Nghĩ tới nghĩ lui , xét đến cùng , vẫn là bởi vì tiền , có tiền tất cả ý tưởng cũng đừng mong mà nghĩ đến .


      Hội ngắm hoa còn cách nay khoảng hơn mười ngày . Xem ra , chuyện vị tinh nàng tạm thời nghĩ đến nữa , đem trăm lượng tiền thưởng ở ngắm hoa hội kia lấy đến tay trước rồi tính sau .


      Nghĩ đến đây , Giang Lăng quay đầu , nhìn nhìn ngọn núi kia ở phía sau . Ngày mai , còn phải lên ngọn núi kia xem có loại hoa gì . Nếu có thể gặp hai cây Chu Lan Hoa còn gì tốt hơn .

      Chính là , thêm vấn đề mới lại xuất . Nàng là người mù đường , lên núi xong , có phải hay kiếm được đường xuống núi ? Nếu ở núi vòng vo hai ngày , thế nào cũng làm cho Lí Thanh Hà gấp đến nỗi sinh bệnh cho xem .



      Hay là tìm người trong thôn dẫn đường ? Giang Lăng đem ánh mắt nhìn về phía trong thôn , lại nặng nề thở dài hơi . Người nhà nàng đều là chân yếu tay mềm , Lí Thanh Hà suốt ngày ở trong nhà thêu hoa , ở nơi hẻo lánh , chỉ có lúc Trương Lưu Phương đến náo mọi người đối với nhà nàng tò mò trận , sau liền an tĩnh trở lại .


      Trừ bỏ cũng có lúc gặp mặt chào hỏi , người trong thôn và nhà nàng cũng có tới lui gì . Cũng chỉ có Vương đại nương là thường đến , còn có vợ Ngô đại gia là thường lại lại , còn những người khác với Giang gia đúng là có giao tình gì .


      Vương gia có bốn người con có ba người làm thợ khéo ở bên ngoài , còn có người theo lão cha làm ruộng , tại đúng vào vụ mùa xuân , vội , nơi nào còn chút thời gian mà bồi nàng lên núi ?


      Lưu Khánh Xuân phỏng chừng cũng là như thế . Lại , nam quả nữ lên núi , để cho người trong thôn ra vào tốt lắm .


      Quên , vẫn là bản thân lên núi , cùng lắm xa quá là được . Nếu tại lên núi nhìn thử xem ? Nghĩ như vậy , Giang Lăng ở nhà có chút ngồi yên .


      Nàng trở về phòng thay đổi thân nam trang , với Lí Thanh Hà nàng lên trấn chuyến , đeo cái túi vải liền muốn xuất môn .



      " Uông , uông uông " Hoa hai ngày nay gặp Giang Lăng , thấy nàng trở về vui mừng vô cùng , vây quanh nàng lủi dưới chân mà kêu vui vẻ . Lúc này thấy nàng định ra ngoài , nhất thời mất hứng , theo phía sau nàng kêu " rưng rưng " .


      Giang Lăng muốn khiển trách kêu nó quay trở về , bỗng nhiên mắt sáng lên , nghĩ đến chó có thể nhận biết đường , liền hướng hoa vẫy vẫy tay : " Hoa , lại đây ." Lại cùng Lí Thanh Hà tiếng " Nương , ta mang hoa trấn ."


      " Được , đến cơm chiều nhất định phải trở về ." Lí Thanh Hà tuy là lo lắng , nhưng biết về sau mà đem Giang Lăng nhốt lại trong nhà là ý tưởng thể thực được , đành phải truy theo phía sau dặn dò thêm câu .


      Hoa được Giang Lăng ân chuẩn cho theo , kêu lên tiếng là cao hứng a . Bất quá xem ra cũng thành , vui vui vẻ vẻ chạy theo sau Giang Lăng , giống như lần trước đuổi chó chọc mèo .


      Mang theo hoa hướng trong thôn được lát , nhìn nhìn lại thôn sau núi , Giang Lăng liền nghĩ biết như thế nào mới lên được núi . Nhìn thấy hai lão thái thái ngồi ở trước nhà tán gẫu , nàng vội đến hỏi đường , có thế mới theo hướng họ chỉ vòng ra phía sau tìm được đường lên núi .



      Dọc theo núi đá đường là bùn đất hỗn tạp , được lâu liền nhìn thấy vô số hoa dại mọc xen lẫn trong các lùm cây , hồng hồng , vàng vàng , trắng trắng giữa các phiến lá xanh trông rất là đẹp mắt . loại hương thơm tràn ngập trong khí , ong mật bay " ong ong " vội vàng lấy mật .


      Giang Lăng đứng trước rừng hoa dại hồi lâu , thưởng thức thiên nhiên ban cho nhân loại lễ vật là xinh đẹp . Những hoa dại này có lẽ chỉ là bình thường , ở trong mắt nàng chúng nó mới là đẹp nhất .


      Sức sống của chúng nó rất là ương ngạnh , sinh trưởng bừa bãi tự nhiên , tràn ngập sức mạnh hoang dã , bừng bừng sinh cơ .Trọng yếu nhất là , chúng nó nở rộ từ chân núi lên tới ngọn núi , lẳng lặng nở ra , lẳng lặng điêu tàn ; quan tâm hơn thua , đến vô tình ; vô luận là vòng đời dài hay ngắn , chúng nó chỉ biết triển lãm cái quý nhất , xinh đẹp nhất của bản thân .


      Giang Lăng nhàng mà phun ra hơi , xoay người lại nhìn xuống thôn xóm dưới chân núi , cây xanh , hồ nước , trong lòng mảnh là yên tĩnh .


      Từ kiếp trước giống như tiên nữ cùng loại như thiên chi kiều nữ , giờ rơi xuống viễn cổ dân gian làm thôn nữ nhà nghèo . Nàng cho là bản thân sao , thèm để ý , nhưng đối mặt với ánh mắt khinh thường của những người đó , những ánh mắt hèn mọn , trong lòng nàng vẫn là nghẹn hơi ?


      Cho nên gần đây , nàng đối với người khác sắc bén , lạnh , nhạt , phản ứng quá khích . Như thế nên .


      Giống như hoa dại này , lẳng lặng đứng ở vị trí của bản thân , thay đổi tuần hoàn theo mùa , sinh trưởng , nở hoa , kết quả , cần gì phải để ý có người nhìn ngắm hay , hay có người cười nhạo nó . Người khác nhìn như thế nào , người khác nghĩ như thế nào , liên quan gì đến ta ? Tại sao phải vì ánh mắt của người khác mà đánh mất yên tĩnh , khoan dung của bản thân ?



      Nghĩ ràng này nọ , Giang Lăng cảm thấy đáy lòng mình mảnh rộng lớn , khoé miệng khỏi lộ ra chút mỉm cười .



      " Loát loát loát " phía trước tràn đến thanh cỏ cây va chạm vào nhau , chỉ chốc lát sau , cái tiểu tử khỏe mạnh vác hai bó củi to lớn theo từ núi xuống . Giang Lăng nhìn thoáng qua , vui vẻ : " Lưu đại ca ."


      Lúc này Giang Lăng chỉ mặc thân nam trang , có hóa trang . Lưu Khánh Xuân chỉ liếc mắt cái , nhận ra nàng , cười lộ ra hàm răng trắng : " Giang nương , thế nào lại là ngươi ? Ngươi lên núi làm cái gì ? "


      Giang Lăng có chút ngượng ngùng : " Ta lên núi tìm hoa ."


      " Tìm hoa ? " Lưu Khánh Xuân ngẩn người , tiện đà đem ánh mắt hướng về đám hoa dại ven đường . suy nghĩ bên hồ , bên nhà , nơi nơi đều là hoa , chỗ nào cần phải lên núi tìm đến ?


      " Lưu đại ca , ngươi ở núi có thấy loại hoa nào rất xinh đẹp hay ? " Giang Lăng cười hỏi .



      " Rất .... rất xinh đẹp ? " Lưu Khánh Xuân nhíu mi suy nghĩ , bỗng nhiên mắt sáng lên " Ta có nhìn qua chỗ , có loại hoa rất xinh đẹp ."



      " ? " Giang Lăng lúc này tâm tình rất là thư sướng , kinh hỉ cười , hướng Lưu Khánh Xuân khuôn mặt tươi cười y như hoa , đem Lưu Khánh Xuân nhìn đến giật mình , mặt trong phút chốc đỏ lên.


      Giang Lăng lại phát khác thường , truy vấn tiếp : " Ở phương hướng nào ? Ngươi chỉ cho ta xem được ? "


      Lưu Khánh Xuân ánh mắt dám nhìn thẳng nàng , cúi đầu đem bó củi nhàng bỏ xuống , có chút kỳ quái : " Nơi đó cũng xa , ta dẫn ngươi ."


      " Này ..... vẫn là thôi , đừng chậm trễ ngươi làm việc nhà nông . xa , ngươi chỉ cần chỉ ta chỗ nào là được ." Lúc chưa có lên núi Giang Lăng còn muốn cho dẫn đường , nhưng đến giờ thể biết xấu hổ mà chậm trễ thời gian của . Nàng biết lúc này là thời điểm ngày mùa , Lưu Khánh Xuân đốn củi chỉ là dành ít thời gian mà thôi .


      Lưu Khánh Xuân do dự chút , nhớ tới trong nhà có việc , liền gật gật đầu : " Ngươi dọc theo con đường này thẳng về phía trước , gặp được lối rẽ quẹo về bên trái mà , ở khối nham thạch lớn , ngươi gặp được hoa kia ."


      " Tốt , cám ơn ngươi , Lưu đại ca . Ta trước ." Giang Lăng cười phất phất tay , tránh qua người Lưu Khánh Xuân tiếp lên núi .



      Lưu Khánh Xuân đứng ở nơi đó nhìn theo bóng lưng Giang Lăng hồi lâu .


      Có hoa làm bạn , tâm của Giang Lăng cũng trấn định hơn rất nhiều . Hơn nữa đường núi này cũng phức tạp , dọc theo đường , đến ngã rẽ quẹo trái , lại thêm đoạn đường , quả nhiên nhìn thấy khối đại nham thạch đứng vững ở xa xa .


      " A , sắp đến . Hoa , chạy nhanh lên ." Giang Lăng nhìn hoa là nhàn nhã đuổi theo con bướm , nhịn được " khanh khách " cười rộ lên , kêu lên : " Đến đây , rượt theo ta ."


      " Uông uông ." Nghe nàng kêu như vậy , hoa nhất thời hưng phấn , bay nhanh cái đến bên người nàng , ngậm lấy vạt áo của nàng kéo chạy rất xa .


      " Nè , ngươi là cẩu hay là điểu đây ? " Tốc độ của hoa làm Giang Lăng trợn mắt há mồm , vội vàng thi triển khinh công đuổi theo .


      Còn đợi Giang Lăng chạy đến nham thạch phía trước , " Uông uông " hoa giống như bị cái gì đuổi theo , la hoảng sốt ruột chạy lủi trở về , ngang qua người Giang Lăng ngậm lấy vạt áo của nàng kéo ngược lại , tựa hồ muốn Giang Lăng chạy nhanh trở về .



      " Như thế nào ? Như thế nào ? " Giang Lăng còn nghi hoặc , lại nghe đến thanh , chính là hướng về phía nàng mà lại .
      Phương Lăng thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 63 : Hoa tử đằng



      Giang Lăng vừa nghe thanh kia , sắc mặt liền thay đổi , dĩ nhiên thanh " Ong ong " càng lúc càng lớn , giống như là đàn ong vàng hướng bên này mà bay tới .


      Lúc này mà thi triển khinh công hướng đường xuống núi mà chạy có lẽ nàng cũng thắng được bầy ong vàng kia . Nhưng mà chuyến xa mới đến được nơi này , mắt chưa thấy được loài hoa xinh đẹp mà Lưu Khánh Xuân , cứ như vậy mà chạy trối chết , nàng cam lòng .


      Suy nghĩ xong nhìn lại , đám ong vàng đông nghìn nghịt trong nháy mắt bay đến trước mặt Giang Lăng . Lúc này hoa thấy Giang Lăng vẫn đứng yên bất động , nhịn được gấp đến độ buông vạt áo của nàng ra kêu to " uông uông ".



      Tiểu gia hỏa này, trong thời khắc mấu chốt biểu đầy đủ trung thành đối với chủ nhân , có bỏ Giang Lăng mà chạy , làm cho Giang Lăng là cảm động .



      gian trong người , Giang Lăng tự nhiên là sợ hãi . Khoảnh khắc ong vàng tiến đến , nàng sử dụng ý niệm , đem hoa cùng nàng tiến vào trong gian .


      Hoa phát cảnh tượng trước mắt phút chốc biến đổi , bản thân liền đứng ở nơi hoàn toàn xa lạ , thế nhưng ngơ ngác có chút ngốc , cho đến khi nhìn thấy Giang Lăng đứng cạnh bên người , lúc này nó mới an tâm nhìn đông , ngó tây , bắt đầu quen thuộc với hoàn cảnh mới.


      Mà lúc này bên ngoài hàng trăm con ong vàng trong lúc đó đột nhiên mất mục tiêu tấn công , thấy là hư ảo , ở chỗ Giang Lăng biến mất chúng nó bay lượn vài vòng nữa , lúc này mới chịu tập trung lại thành đội mà bay trở về .



      Kỳ quái , mấy con ong này làm sao có thể vô duyên vô cớ mà công kích hoa đây ? Giang Lăng trong lòng nghi hoặc , quyết định ra để nhìn xem . Để hoa ở lại trong gian , Giang Lăng lắc mình ra ngoài , nhàng hướng về chỗ ong vàng bay mà lao đến .


      đến đại nham thạch ở trước mặt , Giang Lăng nhìn cảnh trước mắt hoàn toàn sợ ngây người . Chỉ thấy khối đá nham thạch kia cao chừng ba tầng lầu , phiến hoa tử đằng trải dài đem khối nham thạch hơn mười thước che hơn phân nửa .



      Màu tím của hoa nông nông sâu sâu chồng chất ở cùng nhau , xán lạn giống như chân trời mây tím , làm cho người ta nhìn vào cảnh đẹp này mà sâu rung động.


      Cho đến khi lại nghe tiếng ong vàng " ong ong " hướng bên này bay đến , Giang Lăng lúc này mới từ trong say mê mà tỉnh táo lại . Nàng vụt trốn vào trong gian , ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thác nước màu tím bên ngoài , trong lòng lâu vẫn chưa bình tĩnh lại .


      đẹp , là rất đẹp .


      Hoa tử đằng phải là Giang Lăng chưa từng thấy qua , ở công viên đại , hàng năm đều có kiện ngắm hoa mùa xuân xem tử đằng nở hoa .Nhưng hoa tử đằng ở đây nở rộ , um tùm giống như thác nước màu tím đổ từ trời xuống , đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.


      Khó trách Lưu Khánh Xuân nơi này có hoa đẹp đâu . Trong lòng Giang Lăng là tiếc nuối vì có máy ảnh , thể đem cảnh đẹp như thế này mà quay chụp xuống dưới .


      Qua hồi lâu , nàng mới đem ánh mắt chuyển tới nơi khác . Xem phía ngoài gian , ong vàng kiếm được bóng dáng của nàng , lại buồn bực bay lộn trở về.


      Lúc này nàng mới phát bên cạnh nham thạch có cây đại thụ , cây có cái tổ ong vĩ đại .


      Ong vàng này , có con vội vàng ở bên giàn hoa hái mật , có con ở bên cạnh tổ bay tới bay lui kêu " ong ong ."


      Đại khái là hoa tử đằng nở rất tươi tắn , xán lạn , cho nên mấy con ong vàng quản gia cũng chuyển đến nơi này , lợi dụng đầy đủ lợi thế ở đây thu thập càng nhiều mật hoa càng tốt .


      Hoa đẹp như vậy , nếu xuất tại hội ngắm hoa kinh người thế nào a ! Nếu đạt thứ nhất có thiên lý .


      Giang Lăng lãng mạn lúc , sau đó cả người đều là nghĩ đến hơi tiền . Nhưng mà nàng nghĩ lại chút : hoa tử đằng cũng phải là giống hoa hiếm lạ gì , trước mắt nó sở dĩ xinh đẹp làm cho người ta phải kinh ngạc nguyên nhân chính là vì nó mọc thành phiến hoa um tùm , rộng lớn .


      Nếu mà chỉ chiết ra gốc cây đem đến hội ngắm hoa để dự thi , phỏng chừng giám khảo xem xong cũng nguyện ý xem lần thứ hai .


      Giang Lăng đặt mông lên tấm vải bố mà nàng để trong gian lúc ngồi luyện công , thở dài hơi . Chạy được nửa ngày cũng kiếm được loại hoa nào quý hiếm . Xem ra , muốn tại núi này mà kiếm ra loài hoa quý hiếm cũng khó khăn a !



      Giang Lăng chính là cảm khái gian nan , bỗng nhiên nhìn thấy ở phía ngoài gian , phía sau khối nham thạch kia ló ra con khỉ đến .



      Hầu tử kia tay còn cầm theo sào trúc dài , rón ra rón rén đến gần tổ ong . đến nơi mà nó có thể với tới , vung sào trúc lên mạnh , dùng sức đánh mạnh vào tổ ong , rồi quay đầu bỏ chạy .



      Mấy con ong vừa mới an tâm chút , lần này bị đập " oành " cái tan tác . Mặc kệ là hái mặt , cùng với ong ở trong tổ theo sào trúc xuất ra , tất cả đều vội vàng theo hướng con khỉ kia chạy mà đuổi theo .


      Giang Lăng thế này mới minh bạch vì sao mà ong vàng truy đuổi nàng cùng hoa , chắc cũng là do con khỉ kia gây họa . Nhưng mà cũng là kỳ quái , hầu tử này tại sao lại vô duyên vô cớ chọc tổ ong để làm chi nha ?


      Ngồi ngốc ở trong này cũng phải là chuyện hay . Giang Lăng muốn xuất ra khỏi gian , bỗng nhiên nghe được ở phía sau nham thạch vang lên tiếng " xèo xèo " cùng tiếng thét chói tai .



      tốt , phỏng chừng là hầu tử kia bị ong đốt . Giang Lăng tự cao vì có gian trong người , cũng sợ mấy con ong vàng này bay lại đốt nàng , nàng hướng về phía sau nham thạch mà lao đến .


      Quả nhiên , nhìn thấy con khỉ kia cũng kiếm đường chạy trốn nhưng bị mấy con ong vàng chặn đường lui , bị ong đốt " xèo xèo " la hoảng , chạy trối chết .


      Giang Lăng biết ong vàng này kim châm của nó có nọc độc , hầu tử này bị nó đốt cho vài phát , lập tức liền hôn mê . tình phát sinh trước mắt , thấy chết mà cứu Giang Lăng làm được .


      Nàng vội vàng xẹt qua , cho gian tiếp cận với phạm vi có thể với tới , ý niệm vừa động , liền đem bản thân cùng hầu tử cùng nhau thu vào gian .


      Hoa trong gian đầy đủ linh khí nên cực kỳ hưng phấn . Bỗng nhiên nhìn thấy con gì bộ dạng là quái dị được Giang Lăng mang tiến vào , hoa chạy thẳng lại hướng vào con vật đó " Uông uông uông " kêu to .


      " Hoa , đừng náo , thành đứng ở nơi đó , được chạy loạn ." Giang Lăng thấy hoa ở trong gian đem rau cải đều đạp nằm rạp xuống , nàng là đau lòng , nhưng cũng là bất đắc dĩ vì gian này quá , trừ bỏ chỗ đất trống nàng ngồi luyện công , những nơi khác đều dùng để trồng rau , nơi chen chân cũng đều có .

      Bên ngoài ong vàng vẫn bay tán loạn , lúc này mà cho hoa ra ngoài quả là lấy luôn mạng của nó . Giang Lăng đành phải chấp nhận tâm đau , khiển trách nó tiếng .


      Quay đầu qua nhìn thấy hầu tử vẫn thanh tỉnh , nàng chạy nhanh đến bên bờ hồ , lấy cái bát múc nước hướng người hầu tử mà xối . Tưới ướt hết người xong , lại lấy thêm ít nước rót vào miệng nó .


      Giang Lăng trước kia học qua ít kinh nghiệm dã ngoại , nhớ mang máng là ong vàng và ong mật có khác biệt , kim của ong vàng có thể chích nhiều lần , rơi ra . giống như ong mật , chích người xong còn lưu lại kim trong cơ thể đối phương , bản thân nó cũng chết theo .


      Lúc nãy nhìn qua hình như là ong vàng , người hầu tử có kim châm . Dù sao nàng cũng có năng lực chữa bệnh , có thể làm lúc này chính là nước ở trong gian , hầu tử này có thể sống hay còn tùy thuộc vào số mệnh của nó .


      Nhìn xem hầu tử được uống hai chén nước mà vẫn động tĩnh , Giang Lăng nhún nhún vai , nàng lên núi được canh giờ , giờ xuống núi lại cũng đến thời điểm ăn cơm chiều .


      Nàng nếu lại trở về , chỉ sợ Lí Thanh Hà ở nhà lo lắng . Cũng còn thời gian chờ cho hầu tử tỉnh lại . Nhìn ong vàng có mục tiêu liền bay , nàng liền xuất ra khỏi gian , ở mặt sau của nham thạch hái nhánh hoa tử đằng , dĩ nhiên là đường vòng né tổ ong kia , quay trở lại đường về .



      Cho đến khi cách nham thạch xa , Giang Lăng lúc này mới đem hoa xuất ra . Nhìn hầu tử ở trong gian tốt hơn rất nhiều . Giang Lăng cũng thôi muốn để nó xuất ra lúc này .


      Trong gian có linh khí , đối với sinh vật rất tốt , để cho con khỉ này ở bên trong ngốc trận , đến chân núi đem nó thả ra .


      Đây là lần đầu con đường này , Giang Lăng biết phương hướng nhưng cũng cảm thấy nhầm , hơn nữa còn có hoa dẫn dắt , người cẩu thuận lợi xuống tới chân núi . Xa xa nhìn đến thấy thôn xóm , Giang Lăng dừng lại , đưa hầu tử trong gian xuất ra .


      Hầu tử này mở mắt , tay chân cũng có thể cử động , nhưng mà cơ thể còn yếu , đứng lên nhìn đông nhìn tây có chạy loạn . Lúc này bắt nó đưa ra ngoài gian , trong mắt nó mê mang trận , hướng về phía Giang Lăng kêu lên vài tiếng .


      Tuy rằng con vật này cũng đáng , nhưng Giang Lăng dám đem nó về nhà . Bằng Lí Thanh Hà có thể bị nó dọa cho bị bệnh tim cho xem .


      Lại Lí Thanh Hà cùng Giang Đào là thích yên tĩnh . Nếu mà đem con khỉ này về nhà , trong nhà nhất định ầm ĩ , còn được an bình .



      Hầu tử vẫn còn có chút dại ra , Giang Lăng phất phất tay , lại sợ nó đuổi theo , liền vận khinh công hướng thẳng xuống núi mà lao , cho đến khi thấy cửa thôn mới dừng lại .


      xuyên qua thôn , nhìn thấy cửa viện nhà mình , Giang Lăng mới cân nhắc đem hoa tử đằng xuất ra cầm tay . Ở cửa nhà Lưu gia bỗng nhiên có người chạy ra đến , ra là Lưu Khánh Xuân .


      tựa hồ như cố ý ở đây chờ Giang Lăng trở về . Chạy ra trước mặt Giang Lăng , mặt ửng đỏ , nghiêm mặt lại hỏi : " Sao ? thế nào ? Tìm được sao ? "


      " Ùm , tìm được , rất là xinh đẹp ." Giang Lăng quơ quơ nhánh hoa tử đằng trong tay " Ta đem nó trở về trồng trong viện , sau này trước cửa nhà nhìn đến cũng xinh đẹp ."


      Lưu Khánh Xuân vui vẻ nở nụ cười : " Vậy là tốt rồi , vậy là tốt rồi ." xong lại áy náy : " Lúc này việc nhà nông bận quá , ta rảnh bắt cá . Chờ thêm vài ngày nữa rảnh rỗi , ta nhất định giúp ngươi bắt chút tôm cá ."



      " Tốt , đa tạ Lưu đại ca . Hẹn gặp lại ." Giang Lăng thấy Lí Thanh Hà từ trong cửa viện ra , chạy nhanh cảm tạ Lưu Khánh Xuân , rồi chạy về nhà mình , đến trước cửa kêu tiếng " Nương ."


      Lí Thanh Hà nhìn Lưu Khánh Xuân liếc mắt cái , có chút mất hứng . Đối với Giang Lăng : " Ngươi lên trấn , sao lại lâu như vậy ? "



      Giang Lăng biết là Lí Thanh Hà lo lắng cho nàng , thè lưỡi , cho có lệ câu : " Về sau nhất định về sớm ." Liền vội vàng chạy vào phòng .


      " Lăng Nhi " Lí Thanh Hà cũng buông tha cho nàng , theo đến trong phòng , nhìn nàng : " Lưu gia dù sao lúc trước cũng muốn định thân , Lăng Nhi ngươi cũng Lưu gia nhị tiểu tử kia ít gặp mặt tốt hơn , nếu bị người trong thôn nghị luận tốt lắm ."


      " Dạ , biết rồi ." Giang Lăng gật gật đầu . Nàng cũng biết cho dù là ở đại , giữa nam nữ mà lui tới thường xuyên cũng bị người ta ra vào . Đường triều vô luận là cởi mở , hào phóng , nhưng vẫn chú ý nam nữ phải giữ khoảng cách , xem ra nàng về sau phải ít phiền toái Lưu Khánh Xuân tốt hơn .


      Thay xong quần áo , Giang Lăng ra ngoài sân dạo quanh vòng , cuối cùng chọn góc tường bên ngoài sân , đem nhánh hoa tử đằng kia cắm xuống bùn đất nơi đó , lại rót vào chút nước trong gian . Nàng nhớ là hoa tử đằng có thể trồng bằng nhánh cây , giờ lại có thêm nước trong gian , chắc là có vấn đề gì quá lớn đâu ?


      Lên núi chuyến này tuy là nội tâm của Giang Lăng thu hoạch lớn , nhưng mà ngắm hoa hội vẫn thu hoạch được gì . Giang Lăng suy nghĩ , quyết định ngày hôm sau lên trấn hỏi thăm chút .


      Thanh Sơn trấn cách Linh Lăng thành xa , năm lần có kiện trọng đại như vậy , nhất định là mọi người đều nghe qua .

      Theo lý thuyết , những người biết suy nghĩ bỏ qua cơ hội làm ăn . Ở trong thành thậm chí là ở trấn , hẳn là phải có cái chợ hoa là náo nhiệt mới đúng .
      Last edited by a moderator: 6/10/15
      Phương Lăng thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 64 : Đến tửu lâu nghe kiện ngắm hoa


      Qua sáng ngày hôm sau , Giang Lăng từ trong gian rút ra mấy cây cải trắng , chuẩn bị lát đem cho Lưu chưởng quỹ .



      Hái xong rau , đất giờ đây trống ra khoảng đất nho . Lần trước lúc Giang Lăng mua mầm mống ở chợ , nghe ngóng mới biết được cải trắng muốn ương là dùng hạt giống gieo trồng .


      Cho nên lần trước mua mầm mống trở về , rơi rớt ở góc . Trải qua hai ba ngày , giờ mọc lên những cây con chi chít , trưởng thành ra hai phiến lá .Đối với những cây này lớn lên rất khả năng đủ ăn .


      Nàng từ lúc đầu mua về đông ,tây , trái , phải gì cũng quăng hai viên hạt giống , đến khi mọc ra cây con mới đem đến bãi đất trống , như vậy mới tận dụng hết mảnh đất trong gian .



      Trừ bỏ việc đó ra , nàng còn lưu lại trong gian hai cây cải trắng , để cho chúng nó ra hoa kết hạt . Đến lúc đó nhìn xem mầm mống đó có thể đem ra ngoài gieo trồng được , có phải hay so với các loại rau cải khác đều ngon hơn .



      Nếu gian này có tác dụng làm thay đổi giống cây , vậy khối đất gian nho kia của nàng làm ra được chuyện rất lớn rồi.


      Trồng xong cải trắng , Giang Lăng nhìn qua cây cà tím trái hai ngày nay trưởng thành lên ít , hoàn toàn có thể thu hoạch được . Trong lòng nàng tính toán , lát đưa đồ ăn cho tửu lâu xong , mua ít thịt trở về . Buổi sáng làm món thịt kho cà tím , hương vị nhất định là ngon cực kỳ .


      Nhìn đến trong hồ nước mấy con cá nhàn nhã bơi qua bơi lại , Giang Lăng bỗng nhiên nhớ tới ở hồ nước mới tối hôm qua bỏ vào hai con cá . Nàng xuất ra khỏi gian , chạy nhanh ra đến bên cạnh hồ , thấy hai con cá vẫn sống rất tốt . Hồ nước lúc trước mới vừa lắng đọng , nay bị chúng nó quậy lên thành vũng bùn đục ngầu .



      Đối với vấn đề này , Giang Lăng vẫn có cách giải quyết , liền đem câu ra ngụy biện --- phải người ta : " Nước trong quá có cá " sao ? . tại trong này có cá , nước muốn trong cũng xong .


      Sau khi rửa mặt xong , Giang Lăng thay đổi quần áo , hóa trang , cùng Lí Thanh Hà qua tiếng , liền hướng trấn .


      Vừa ra khỏi cửa thôn , xa xa Giang Lăng thấy trước cửa Vị Hương Cư đứng đám người . Này là chờ uống cháo hay sao ?


      Giang Lăng trong lòng còn nghi hoặc , thấy đám người xôn xao trận , mọi người đều bắt đầu ồn ào lên ,qua hồi lâu , trong đám người mới có người thoát ra .


      Người nọ lau mồ hôi mặt , thân hình mập mạp di chuyển , vội vàng hướng cửa thôn mà tới .


      Lưu chưởng quỹ ? Giang Lăng thấy được gương mặt quen thuộc kia , nhất thời cảm giác có chút ổn . Những người ở cửa nhất định là chờ cháo uống sai .


      Bây giờ mà Lưu chưởng quỹ mà hướng nơi này chạy đến , lại đem giỏ rau xanh vào , tiếp đó cháo bát tiên lại được đem lên bàn đãi khách . Người có đầu óc nhìn vào biết được cháo bát tiên và rau xanh của nàng là có liên quan .


      Hơn nữa từ lúc bán rau xanh cho Lưu chưởng quỹ , mấy lần đến Thanh Sơn thôn hối thúc đưa rau . Vương đại nương mới tối hôm qua ở nhà nàng hái rau xanh đem về nhà , người có tâm chỉ cần chú ý nghe ngóng chút , ngọn nguồn từ nàng rất nhanh bị người ta tìm được .

      Thấy Lưu chưởng quỹ vẫn lo ôm đầu chạy trốn , chưa nhìn thấy bản thân đứng ở đó , Giang Lăng đem cái giỏ đồ ăn bỏ vào trong gian , liền nghênh đón Lưu chưởng quỹ , kinh hỉ kêu lên : " Lưu chưởng quỹ , là ngươi nha , sáng sớm muốn đâu đây ? "


      " Tiểu Giang ? " Lưu chưởng quỹ nhìn thấy Giang Lăng , ánh mắt sáng ngời lên , mặt biểu cảm là xúc động , giống như là thấy được người thân lâu gặp , dưới chân bước cũng nhanh hơn .



      Nhưng mà nhìn lại thấy Giang Lăng chỉ hai tay , thả chậm bước chân lại , thất vọng hỏi : " Đồ ăn đâu ? "


      " Ta nhìn trời thấy còn sớm , nghĩ lát mới đem lại cho ngươi ." Giang Lăng nhìn thân hình ít hoạt động của Lưu chưởng quỹ , liền chạy nhanh đến đón .


      " .... chạy nhanh đưa tới ! " Lưu chưởng quỹ thở hổn hển , chỉ vào phương hướng Vị Hương Cư " Ngươi xem , khách nhân đều chờ đó ."


      " Được rồi , ngươi mời khách nhân vào trong ngồi chờ trước , ta lát đem đồ ăn đến ." Giang Lăng xong , liền xoay người muốn chạy .


      " Đợi chút , Tiểu Giang ." Lưu chưởng quỹ đuổi theo hai bước , " Nếu sao này ta phái lão Trương đến nhà của ngươi lấy đồ ăn , miễn cho mỗi ngày đều phải chờ ngươi mang đồ ăn đến . Nếu ngươi có việc phải chậm trễ , ta đây liền xong đời ."


      " Lưu chưởng quỹ , nếu ngươi làm như vậy , qua được hai ngày , bí mật đồ ăn của chúng ta bảo đảm ." Giang Lăng nhìn : " Hai ngày nay sinh ý của ngươi như thế nào ? "


      " Tốt , sinh ý tốt lắm ." Lưu chưởng quỹ nở nụ cười , ánh mắt híp lại thành đường chỉ ." Mọi người ăn món ăn mới , đều khen ngon miệng . Nhưng mà ....."


      quay đầu nhìn hướng Vị Hương Cư , quay đầu lại : " Càng nhiều người muốn ăn cháo bát tiên . Ta đem giá đề cao đến mười đồng chén , vậy mà ngươi xem , trước cửa vẫn chen đầy người như thế .


      Tiểu Giang , ngươi có thể hay bán đồ ăn cho Lưu thúc nhiều thêm chút ? Lưu thúc trả cho ngươi ba mươi đồng cân , ngươi xem như thế nào ? "


      " Thực được ." Giang Lăng lắc lắc đầu , liền chạy trở về : " Lưu thúc , ngươi về trước , ta chạy nhanh về nhà lấy đồ ăn cho ngươi ."


      Lưu chưởng quỹ nhìn Giang Lăng rất nhanh liền biến mất ở cửa thôn , thất vọng thở dài hơi .


      Tiền tài động lòng người . Lưu chưởng quỹ bản thân đều biết , nếu Giang Lăng có thân thích với Tần tướng quân , có phải hay có ý nghĩ xấu bức bách Giang Lăng trồng thêm rau cho .


      Giang Lăng về nhà , mà qua nhà Vương đại nương . Vương đại nương tối hôm qua ăn rau do nàng lấy nước trong gian tưới xuất ra , Giang Lăng sợ nàng ồn ào làm cho người cả thôn đều biết đến .


      " Đạt tắc kiêm tế thiên hạ , cùng tắc chỉ lo thân mình ." Giang Lăng lúc này cũng có năng lực trợ giúp người khác , ngày hôm qua lừa gạt Vương đại nương cũng vì như thế .


      " Uông uông " Giang Lăng vừa đến cửa viện của Vương đại nương , bóng đen liền hướng Giang Lăng bay tới . Giang Lăng quen cách nghênh đón thân thiết của lão hắc , vươn tay vỗ vỗ đầu nó .


      " Biết là chỉ có Giang nương , nếu lão hắc cũng như vậy ." Vương đại nương từ trong phòng ra , cười .



      " Đại nương , ta là đến cho ngươi biết , nếu thấy rau cải nhà ta ăn ngon cứ việc đến hái ăn , cần khách khí ." Giang Lăng cười , ra phía trước .


      " Ăn ngon , ăn ngon , ăn quá ngon ." Vương đại nương vỗ bàn tay " Tối hôm qua a , rau cải từ nhà của ngươi hái trở về , nấu ăn đều bị cháu ta liếm ăn sạch .


      Nha đầu kia lanh mồm lanh miệng , ăn xong còn chạy qua bên lão Tam , lão Tứ khoe , làm hại ta còn bị lão Tam , lão Tứ oán trách chút , có đồ ăn ngon mà gọi bọn họ ."

      Giang Lăng cười : " Vậy chút ngài đến hái thêm về ăn ."

      " Đạt tắc kiêm tế thiên hạ , cùng tắc chỉ lo thân mình " ( Nghèo lo cho bản thân mình trước , khi thành đạt lo cho mọi người .)

      " Ta thế nào lại biết xấu hổ mà hái tiếp ." Vương đại nương mấy lời khách khí với Giang Lăng . Ngẫm lại bản thân nhà cả đám người , nếu thường thường chạy đến hái rau về ăn , người của Giang gia còn gì để ăn nữa .


      Lại , tối hôm qua Giang Lăng mấy cây rau này phải dùng thuốc bột trân quý mới trồng được , mặc kệ là hay là giả , nàng cũng ngượng ngùng nếu lại hái nữa .



      " có việc gì , ngài muốn ăn cứ việc hái . Nhưng mà đại nương , mấy cây rau này hương vị phiền toái , nhờ ngài giúp với
      với các ca ca là cần với người khác . Bằng mỗi nhà đều muốn đến nếm thử chút , bản thân chúng ta đúng là trồng xong ."



      " Được , yên tâm , ta biết đúng mực ." Vương đại nương cười . Giang Lăng làm như vậy nàng có thể lý giải được . Đồ ăn kia là rất mê người , ăn được lần là muốn ăn tiếp lần hai .


      Nếu như để người trong thôn biết , kia cũng còn đơn giản là đến hái rau nữa , thế nào cũng xảy ra mâu thuẫn cho xem .



      " Ta đây , đại nương ." Giang Lăng cáo từ tiếng , ra khỏi nhà Vương gia . Nhìn quanh bốn phía có ai , nàng lấy giỏ trúc ra khỏi gian , còn hái thêm chút rau dại ở bên đường phủ lên giỏ , có thế mới đến tửu lâu .



      Vừa vào Vị Hương Cư , liền nhìn thấy trong đại sảnh dưới lầu ngồi đầy người . A Căn cùng Tiểu Ngũ đem trà lên đãi khách . Mọi người giống như được hứa hẹn , còn hối thúc đòi cháo nữa , trò chuyện huyên thuyên rất là ồn ào .



      " Vân tiên sinh , ngày ngắm hoa hội sắp khai mạc , lão tiên sinh ngài năm nay có cây hoa nào đẹp hay ? " Cái bàn dựa vào cửa sổ kia có người trung niên hơn bốn mươi tuổi ,hỏi người ngồi cùng bàn đối diện , là lão tiên sinh mặc nho phục hơn sáu mươi tuổi .


      " Ai....! Kỳ hoa càng ngày càng khó tìm " Vân tiên sinh lắc đầu " Năm trước ta được gốc hoa lan , nhưng mà chỉ nở ra có bông , làm cho ta là thất vọng . Nếu năm nay lấy nó tham dự ngắm hoa hội , phỏng chừng là tam phẩm cũng vào được ."


      Nhĩ lực của Giang Lăng rất là linh mẫn , nghe thoáng qua đoạn đối thoại này , nhịn được liền dừng bước , nhìn về phía bàn kia ngưng thần lắng nghe .


      Người trung niên kia vừa nghe Vân tiên sinh kiếm được hoa đẹp , mặt khỏi lộ ra vẻ đắc ý : " Hắc hắc , ta thế mà tìm được gốc hoa đẹp ...."


      " Tiểu Giang , ngươi đến rồi , thế nào lại vào ? " Lưu chưởng quỹ từ trong phòng bếp ra , nhìn Giang Lăng đứng ở trước quầy bất động , chạy nhanh đến bên người nàng giọng trách cứ .


      Lưu chưởng quỹ chuyện ồn ào , làm Giang Lăng thể nghe nam tử trung niên kia cái gì , trong lòng có chút sốt ruột , cũng thèm liếc nhìn Lưu chưởng quỹ lần , trực tiếp đưa giỏ trúc để vào trong tay : " Cho ngươi ."



      Lưu chưởng quỹ có chút kinh ngạc nhìn hành vi của Giang Lăng . Nhưng nghĩ đến người ta còn là tiểu nhị của tửu lâu , đem đồ ăn đến phòng bếp cũng là đúng thôi , bản thân tự mang giỏ trúc chạy nhanh vào phòng bếp .


      Tất cả mọi người đều ngồi , Giang Lăng cảm thấy bản thân đứng hoài ở chỗ này cũng phải chuyện hay , thấy cái bàn phía sau lưng Vân tiên sinh chỉ có lão nhân mặc áo cẩm bào ngồi , liền đến nơi đó hỏi tiếng : " Lão nhân gia , ta có thể ngồi nơi này được ? "


      Hạ nhân đứng phía sau lão nhân trừng mắt liếc nhìn Giang Lăng cái , lão nhân lại cười với Giang Lăng : " sao , ngồi ."


      " Lão gia , nếu ta với chưởng quầy an bày cho ngài cái nhã gian ? " Hạ nhân kia giọng hỏi .


      " cần ." Lão nhân vẫy vẫy tay .


      Giang Lăng cũng có tâm trí để nghe bọn họ cái gì , vừa ngồi xuống liền chuyên tâm nghe bên bàn Vân tiên sinh chuyện .


      " ......Chính là năm trước hoa này đứng đầu bảng , biết năm nay mọi người có cảm thấy hoa này còn ngạc nhiên , thể đánh giá cao ." Người trung niên thở dài . Xem ra , năm nay đưa tới hoa đẹp chính là hoa đỗ quyên biến sắc .


      Vân tiên sinh gật gật đầu : " Hơn nữa người cũng nghĩ đến người khác cũng có khả năng biết đến loại hoa này . Nhưng mà nếu có hoa này , tiến vào vị trí nhất phẩm cũng thành vấn đề .


      Dù sao Chu lão gia cũng là thân tài chủ , trăm lượng bạc kia ngài cũng xem vào mắt , hàng năm làm ra những gốc hoa đẹp bất quá chỉ là thú vui tao nhã mà thôi ."


      Chu lão gia cười ha ha lên : " Lại tiếp , đến tham dự kiện ngắm hoa hội , ai mà thực để ý đến trăm lượng bạc kia ? Mọi người chỉ là nhàm chán có việc gì làm , kiếm việc làm cho vui .


      Bình thường thưởng thức mấy cây hoa , được hoa đẹp làm thêm mấy bài thơ , cùng mọi người ngắm hoa làm thơ đó là cái lạc thú , cũng là điều thú vị khi sống đời ."


      " Cực kỳ đúng !" Vân tiên sinh gật đầu đồng ý .


      " Trừ bỏ hoa kia , Chu mỗ còn xem trọng thứ , đó chính là ăn . Hôm qua nghe được vị bằng hữu cháo ở Vị Hương Cư này rất tuyệt . Nghĩ đến Vân tiên sinh cũng là người sành ăn , cho nên hôm nay liền thỉnh Vân tiên sinh đến nếm thử ."


      " Đa tạ Chu lão gia có món ăn ngon vẫn còn nhớ đến lão hủ , đến lần sau lão hủ có gặp món ăn ngon cũng quên Chu lão gia ." Vân tiên sinh vẻ mặt tươi cười , chắp tay .



      Giang Lăng thấy bọn họ tiếp chuyện ngắm hoa hội , khỏi có chút thất vọng , thở dài hơi , suy nghĩ hay là tiến lên bắt chuyện với bọn họ , hỏi câu xem bọn họ thế nào mà mua được hoa .
      Last edited: 12/10/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65 : Phúc Lâm Lâu mời


      Giang Lăng suy nghĩ khó khăn , nhìn thấy Tiểu Ngũ bưng bát cháo đến , phỏng chừng đợi chút nữa hỏi được , lúc người ta ăn cũng tốt để quấy rầy . Chạy nhanh đứng lên , đối với Vân tiên sinh và Chu lão gia khom người hành lễ , vái chào :


      " Học sinh mạo muội , quấy rầy hai vị tiên sinh . Học sinh muốn hỏi , kỳ hoa như lời hai vị tiên sinh , trấn hoặc trong thành nơi nào bán hoa đó ? "


      Vân tiên sinh cùng Chu Lão gia hứng thú chuyện , bị Giang Lăng cắt ngang , trong lòng có chút vui . Đến khi nhìn thấy Giang Lăng mặc nho phục người cũng là quần áo vải thô , liền biết nàng gia cảnh bần hàn .


      Gia cảnh bần hàn còn muốn tham gia ngắm hoa hội , đơn giản chỉ vì muốn lấy trăm lượng bạc kia . Chuyện này đối với người tự cho là cao nhã như Vân tiên sinh cùng Chu lão gia mà , quả thực hành động này chính là vũ nhục bọn họ . Cho nên trong lòng lại càng vui .


      Nhưng mà Chu lão gia cũng biết đạo lý : " Ninh lấn bạch tu ông , chớ lấn thiếu niên cùng ." Trước mặt vị tiểu tử này là người đọc sách , nếu ngày kia ra làm quan , ai biết có phải hay bởi vì hôm nay lạnh lùng mà tìm đến phiền toái ?


      Nghĩ đến đây , liền nhàn nhạt trả lời Giang Lăng : " Hàng năm đều có người bán hoa đưa tới cửa nhà ta , chờ ta chọn lựa . Ta cũng biết đến nơi nào bán hoa ."


      Vân tiên sinh là thầy dạy học có tiếng ở Linh Lăng Thành , học sinh vô luận có phải là đệ tử của hay , cũng thường xuyên bái phỏng , hướng thỉnh giáo rất nhiều . nhìn Giang Lăng rất là lạ mặt , đoán đại khái là học sinh học trường tư thục ở nông thôn , liền giáo huấn :


      " Người trẻ tuổi , hoa cỏ này a , cũng phải là như ngươi nghĩ gì đó , kia thế nhưng là chỗ tiêu tiền , gốc cây hoa tốt phải đến mấy lượng đến mười mấy lượng . Ta nhìn ngươi vẫn là chơi nổi , vẫn nên chuyên tâm học nghiệp ."


      " Dạ , đa tạ nhị vị tiên sinh chỉ điểm cùng dạy bảo ." Giang Lăng biết hai vị này khinh thường nàng , nhưng nàng cũng cảm thấy tức giận . Tuy rằng hỏi thăm được gì , vẫn là lễ phép tiếng cảm tạ .


      " Nhị vị khách quan , đây là cháo bát tiên và ba món kiều nhĩ mà hai vị gọi ." A Căn rốt cục cũng đem đồ ăn đưa đến bàn này .


      làm việc so với Tiểu Ngũ có phần lão luyện hơn , thấy Giang Lăng cùng khách nhân chuyện , hơn nữa thấy Lưu chưởng quỹ đối với Giang Lăng có phần kính trọng , cho nên cũng nhờ Giang Lăng giúp tay , nhếch miệng cười với nàng , đem đồ ăn của Chu lão gia và Vân tiên sinh bưng lên .



      Giang Lăng vừa thấy hai chén cháo kia , khỏi ngạc nhiên . Chén cháo này Lưu chưởng quỹ thay đổi giá lên đến mười đồng chén , hơn nữa cái bát này cũng thay đổi thành cái hơn , số lượng so với trước kia chỉ còn nửa .


      Xem ra Lưu chưởng quỹ lợi dụng mấy cây rau kia , ngày nấu trăm bát cháo . Chỉ cần bán cháo ngày còn có hai lượng bạc tiền lời , trừ hết phí tổn cũng có thể kiếm được năm sáu trăm đồng .


      Giang Lăng nhớ đến mấy cây rau mình trồng ra , chỉ bán được có hơn mười đồng , nhịn được lắc đầu cảm khái .

      Nàng tại thứ nhất tài chính , thứ hai có thế lực , thứ ba có người làm thích hợp . Liền cho là nàng có thể mở quán cháo tốt , tuy rằng tiền kiếm được cũng ít , nhưng chuyện phiền toái kéo đến cũng ít .


      Dùng đồ ăn hùn vốn với người , phải là nàng nghĩ đến , nhưng đối tác tốt chỉ gặp được chứ thể cầu , có lòng tin đối với họ , chuyện kia hay là thôi .

      Thấy Chu lão gia cùng Vân tiên sinh đều ăn , liên tục ở nơi đó tán thưởng cháo này mỹ vị . Ngoài cửa lại lục tục có người tiến vào , lầu có người tìm kiếm chỗ ngồi , mảnh thanh là ầm ầm .


      Giang Lăng xoay người định rời khỏi tửu lâu , cũng nghĩ đến vị lão nhân mặc cẩm bào , ban đầu nàng xin ngồi cùng bàn ở phía sau nàng kêu lên : " Vị tiểu công tử này , ngươi muốn kiếm chỗ chuyên bán hoa mộc à ? "


      Giang Lăng kinh hỉ xoay người lại , đối với lão nhân làm cái vái chào sâu , : " Dạ . Mong rằng lão tiên sinh chỉ giáo ." Nghe ngữ điệu người , vị lão nhân này gọi nàng lại như thế , khẳng định là biết chợ hoa ở nơi nào .


      Quả nhiên , vị lão nhân kia vuốt râu , nhìn nhìn Giang Lăng , cười : " Chợ hoa ở phía đông của Linh Lăng Thành , ngươi tới đó nghe ngóng liền biết ."


      Giang Lăng mừng rỡ , lại cúi đầu sâu cảm tạ : " Đa tạ lão tiên sinh ."


      Lão nhân kia cười gật gật đầu , cũng chuyện tiếp .


      Giang Lăng nhìn trước mặt vừa có chén cháo , thấy tốt ngồi tại đây quấy rầy người khác ăn cơm , cáo từ tiếng ra khỏi tửu lâu , thầm suy nghĩ lát ăn xong điểm tâm liền đến chợ hoa nhìn thử .



      " Ninh lấn bạch tu ông , chớ lấn thiếu niên cùng " ( Hiếp đáp ông già râu bạc trắng , cũng đừng hiếp đáp thiếu niên nhà nghèo )
      Last edited by a moderator: 12/10/15
      foureye thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :