1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lương điền mỹ thương - Tiêu Diêu Dương Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 49: Thủ đoạn của Vương thị

      Trong lúc nhất thời, phòng toàn người đều ở đây vừa vừa cười với Lý Đức, về phần chuyện chân Lý Đức có thể tốt lên, tất cả mọi người để ở trong lòng, cũng nhắc lại, sợ nhắc lại chuyện đau lòng của Lý Đức.

      Lý Nghĩa bị gạt qua bên, mấy lần chen vào cũng có người để ý đến ông ta, mà mỗi khi Lý Đức muốn đôi câu với ông ta, cũng bị những người khác vô tình hay cố ý chuyển hướng .

      Mấy lần Lý Nghĩa gặp trắc trở như thế, giấu tức giận trong bụng, dứt khoát ra ngoài sân, muốn Tây Sương nhìn thử, nhìn thấy Vương thị dắt Lý An từ hậu viện ra ngoài, còn cười cái gì đó, nhìn qua ngược lại hết sức hòa hài.

      "Mẹ xấp , sao bà ra? Còn mang theo tiểu chất nhi (cháu trai ), các ngươi muốn làm gì?" Lý Nghĩa lên trước hỏi.

      "Có thể làm gì, phải ông bảo ta về nhà bắt hai con gà mái tới đây?"

      "Bà. . . . . ." Lý Nghĩa há mồm định mắng đồ đàn bà ngu xuẩn, Lý An vội vàng lớn tiếng , " phải nhị bá cho chúng cháu hai con gà mái sao, nên con gọi nhị bá mẫu giúp tay cầm, nhị bá, mới vừa rồi thôn trưởng cũng nghe được, phải bá đổi ý chứ?"

      Lý Nghĩa sửng sốt, liếc mắt nhìn phòng trước nhanh, phát mấy người thôn trưởng cũng bị giọng của Lý An hấp dẫn, nhìn ra phía ngoài, nhất thời hiểu mình bị mắc bẫy của tiểu chất nhi trước mắt này, khỏi tức giận thôi, nhưng bây giờ những người có danh vọng trong thôn đều ở đây, ông ta chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục ở lại, cũng có thể vớt chút chỗ tốt, nhưng đầu tiên phải mất hai con gà mái, hoặc là tay mà về, cái gì cũng mang , cái gì cũng bỏ ra.

      Nếu như Lý Nghĩa chọn lựa chọn phía sau, ra là có bất kỳ tổn thất nào, nhưng theo ông ta, lấy được chút đồ gì từ trong nhà Lý Đức chính là thiệt thòi lớn.

      Tóm lại, ông ta cảm thấy cái thiệt thòi hôm nay trước mắt là chắc chắn rồi, vì vậy mắng Lý An ở trong lòng vô số lân, hung dữ trợn mắt nhìn Lý An, giọng điệu cũng hung dữ: "Tiểu chất nhi, ta và nhị bá mẫu của cháu còn có việc, về trước, hai ngày nữa mang thêm hai con gà mái tới cho các cháu!"

      Ông ta xong, tay kéo Vương thị chân tướng qua, tức giận đằng đằng bước .

      "Ôi, này này, ta ông kéo ta làm gì, ông muốn giết người à!" Vương thị chân tướng, bị kéo đến lảo đảo cái thiếu chút nữa té ngã, đến bên cửa sân mới phản ứng được, lớn tiếng la hét hỏi Lý Nghĩa.

      Lý Nghĩa tức giận trong bụng, quay đầu lại hung dữ quát tháo Vương thị: "Ngươi câm miệng cho lão tử!"

      Vương thị bị dọa sợ, nhất thời im lặng.

      Ở phòng chính, Lý Văn thấy màn như vậy, mới biết mục đích của Lý Noãn phải là nhổ lông ở người vắt cổ chày ra nước, mà đơn giản là muốn đuổi hai người , cũng tốt, hôm nay là ngày vui, có hai vợ chồng kia ở chỗ này có chút đáng ghét, thay vì quậy lớn chuyện, bằng đưa bọn họ trước tiên, tránh cho phá hỏng tâm tình.

      Lý An chạy đến cửa sân nhìn cái, sau khi xác định hai vợ chồng Lý Nghĩa , mới làm tư thế chiến thắng, vui vẻ chạy trở về phòng của Lý Noãn.

      "Suỵt —— giọng chút, đừng làm cho người phòng trước nghe được." Thấy Lý An vào phòng, Lý Noãn lập tức làm động tác chớ lên tiếng với , đóng cửa và cửa sổ.

      Lý An vội vàng giọng, mặt mũi tràn đầy hưng phấn mà : "Nhị tỷ, biện pháp tỷ có tác dụng, nhị bá và nhị bá mẫu rồi! Nhị tỷ, nhất định tỷ thấy, nhị bá còn gào với nhị bá mẫu nữa đấy."

      "Tam đệ, Good Job." Lý Noãn cười giơ ngón tay cái lên với Lý An, "Đệ bảo vệ được lợi ích của chúng ta, cho đệ thêm tháng chuyên cần."

      "Đệ được thêm tháng chuyên cần sao, ha ha!" Lý An nhất thời vui sướng, nhảy đến lên giường lăn qua lộn lại vòng.

      bao lâu, Lý Nhạc và Chu Nguyên cũng trở vê, vừa vào phòng, Lý Nhạc lập tức nhào tới trước mặt Lý Noãn, uất ức báo cáo: "Nhị tỷ, nhị bá mẫu lừa gạt mẹ cây trâm!"

      "Lúc ấy nhị bá mẫu khóc với mẹ bà ta sống tốt, còn quỳ xuống nhận sai với mẹ, mẹ lập tức đỡ bà ta dậy, lấy chiếc trâm cài đầu xuống chưa cho bà ta, đệ và Nhạc Nhạc còn có Tương bà bà gì cũng ngăn được." Chu Nguyên ở phía sau bổ sung, mặt là tức giận che giấu được.

      "Vương thị này, đúng là phải đèn cạn dầu." Lý Noãn khỏi nhíu mày, ngược lại thấy vẻ giận dữ của Lý Nhạc và Chu Nguyên cười an ủi, " có việc gì, bà ta ăn hết, sớm muộn gì cũng bắt bà ta phun ra! Các đệ chút, lúc ấy nhị bá mẫu cái gì, thậm chí làm mẹ cam lòng đưa chiếc trâm mà tỷ đưa cho bà ta."

      Lý Nhạc lập tức : "Nhị bá mẫu rằng, gần đây thân thể của nãi nãi tốt, mời đại phu, mua thuốc, tốn rất nhiều bạc, còn đại bá đánh bài bạc thua, mang những đồ còn dư lại trong nhà cầm sạch, tại nãi nãi còn bệnh, ngay cả đồ tốt cũng có ăn, trôi qua tốt."

      Truyện chỉ đăng duy nhất tại *******************. Hãy đến với chính chủ để đọc truyện nhanh nhất.

      "Nhị bá mẫu còn nãi nãi hận nhà mình, nhà chúng ta tình nguyện cho thợ ăn thịt mỗi ngày, cũng đưa cho bọn họ chút nước canh dư còn lại, sau đó còn bọn họ có lỗi với mẹ, là bọn họ xin lỗi mẹ, còn quỳ xuống dập đầu với mẹ, mẹ liền đỡ bà ta dậy, còn rút chiếc trâm cài đầu đưa cho bà ta, chúng đệ cũng ngăn lại được." Chu Nguyên bổ sung.

      "Đây ràng là bà ta ép mẹ cho bà ta đồ, nếu mẹ cho, đó chính là hiếu kính với gia gia nãi nãi (ông bà nội)." Lý Noãn có chút im lặng .

      Ở niên đại này, chữ “hiếu” có thể đè chết người, chỉ cần ngươi để ý danh tiếng, để ý ánh mắt của người khác, thể làm ra chút hành động bất hiếu nào nếu chọc người gièm pha, coi như da mặt ngươi dày, cũng dám làm gì cha mẹ, nhiều lắm là thái độ tồi tệ chút.

      Mà ở riêng có nghĩa là đoạn tuyệt quan hệ, vẫn có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ.

      "Nhị tỷ, nhị bá mẫu lừa gạt đồ của mẹ, có quan hệ gì đến nãi nãi (bà nội)?" Lý An hiểu hỏi.

      "Đương nhiên có liên quan hệ, lúc ấy nhị bá mẫu nãi nãi ăn được đồ tốt, còn chúng ta, những ngày sau này tốt lên đưa cho bọn họ đồ tốt, đây phải là mẹ biết hiếu kính gia gia nãi nãi sao?" Lý Noãn có chút bất đắc dĩ giải thích, ngược lại hỏi Lý Nhạc : "Nhạc Nhạc, lúc mẹ đưa chiếc trâm cho bà ta, là để cho bà ta cầm đồ, cung cấp ăn mặc cho gia gia nãi nãi?"

      "Vâng, lúc đó mẹ như vậy." Lý Nhạc gật đầu .

      "Nhị bá mẫu quá ghê tởm, ngờ mang gia gia nãi nãi tới dọa mẹ." Nhất thời Chu Nguyên hiểu ra, khỏi giận dữ .

      Lý An cũng gật đầu : "Lần sau bà ta còn dám, chúng ta cầm cây chổi đuổi bà ta ra ngoài!"

      "Đúng vậy, đúng vậy, sau này cho phép bà ta còn có nhị bá tới nhà chúng ta." Lý Nhạc hết sức tán đồng gật đầu .

      "Nhị tỷ, tỷ có được hay ?" Lý An hỏi Lý Noãn.

      "Như vậy được." Nhìn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của ba đứa bé, Lý Noãn nhịn được cười lắc đầu, nghiêm túc giải thích, "Tam đệ, Nhạc Nhạc, Nguyên Nhi, nhị bá là huynh đệ ruột của cha, ông ta đối xử với cha tốt, nhưng ở trong lòng cha, vẫn luôn coi ông ta là huynh đệ tốt, nếu như cha biết chúng ta đuổi bọn ra ngoài, nhất định mất hứng."

      "Nhưng nhị tỷ, bọn họ đều là người xấu!" Lý Nhạc mân mê cái miệng nhắn, vui .

    2. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 50: liên quan nhau

      Lý Noãn cười xoa đầu của Lý Nhạc, : "Cũng đừng có gấp, sớm muộn gì chúng ta cũng có cơ hội trừng trị những người xấu dám bắt nạt chúng ta, lần này bọn họ lấy được chỗ tốt, đoán chừng tạm thời tới cửa. Được rồi, lên kháng viết chữ thôi, chúng ta thể bởi vì bọn người xấu kia mà ảnh hưởng đến tâm trạng, mọi người có đúng hay ?"

      "Vâng, nhưng muội còn rất tức giận." khuôn mặt nhắn của Lý Nhạc vẫn còn rối rắm, .

      Nhìn dáng vẻ này của muội muội, Lý Noãn khỏi nở nụ cười, : "Hôm nay tất cả mọi người biểu rất tốt, cũng cho các đệ thêm tháng chuyên cần."

      "Tốt quá!" Ba đứa bé lập tức vui vẻ hoan hô, lo lắng mặt trở thành hư .

      Lý Noãn suy nghĩ chút, lại mỉm cười bổ sung: "Chỉ là, lần này Nhạc Nhạc và Nguyên Nhi chưa hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể được nửa phần thưởng. Nhạc Nhạc, Nguyên Nhi, hai người đồng ý với quyết định của nhị tỷ ?"

      "Đồng ý! Nhất định lần sau Nhạc Nhạc cố gắng hoàn thành nhiệm vụ." Lý Nhạc dùng sức gật đầu cái, hết sức nghiêm túc .

      "Ừm, đệ cũng đồng ý." Chu Nguyên cũng gật đầu.

      Thấy Lý Nhạc và Chu Nguyên hiểu chuyện như vậy, Lý Noãn khỏi hài lòng cười : "Muốn trừng trị người xấu, phải đọc nhiều sách, như vậy mới có thể nghĩ ra biện pháp tốt. Mau đến kháng, viết mười hai chữ mà tỷ dạy cho các đệ ngày hôm trước ra cho tỷ xem thử."

      Ba đứa bé mang theo ý chí chiến đấu sục sôi đáp lời, cũng cởi giày bò lên kháng, vây ở bên cạnh bàn nghiêm túc viết chữ.

      Trong phòng bếp, Tô thị và Tương thị lưu loát chuẩn bị thức ăn, đợi đến giờ ngọ ăn cơm, bày biện ra ba bàn. bàn là Lý Đức, Lý Văn và mấy vị khách tới nhà, bàn là Tô thị, Tương thị còn có Lý An, Lý Nhạc, Chu Nguyên, bàn là mang cho thợ, các món ăn mỗi bàn đều giống nhau, căn cứ vào đầu người mà phân phối.

      Khác biệt duy nhất là bàn của đám người Lý Đức, nhiều thêm cân rượu trắng.

      có hai vợ chồng Lý Nghĩa làm rối, chuyện cũng đơn giản hơn rất nhiều, đám người thôn trưởng uống rượu, ăn cơm, rồi cáo từ rời , mối lái Trịnh ở lại thêm đôi câu mới rời .

      Sau khi khách rời Lý Noãn mới ăn, cũng phải đồ ăn thừa cơm thừa, mà là thức ăn Tô thị để riêng cho nàng.

      "Đại ca, huynh lên núi xem chỗ bẫy rập có thu hoạch gì , mấy ngày nay tất cả mọi người bận rộn, thiếu chút nữa quên vụ này rồi." Lý Noãn vừa ăn cơm, vừa với Lý Văn.

      Vốn Lý Văn ngồi ở kháng đọc sách, trong lúc giật mình cũng nhớ tới chuyện này

      "Huynh , hy vọng có thể có được thu hoạch lớn." Lý Văn cười , để quyển sách xuống mang giày vào.

      "Đại ca, mang hai con cá trở lại nữa." Lý Noãn suy nghĩ chút, lại vội vàng nhắc nhở câu.

      "Ừ." Lý Văn mỉm cười đáp lời, ""Mèo con" chúng ta thèm ăn cá, cho dù là mùa đông, có đục băng đại ca cũng phải bắt nó về."

      Trong lòng Lý Noãn tràn đầy dịu dàng, khỏi lộ ra mấy phần tính trẻ con, dí dỏm cười : "Đại ca lại oán trách muội rồi, là cháu huynh muốn ăn, phải muội muốn ăn."

      "Nhị tỷ, Nhạc Nhạc cũng muốn cùng lên núi với đại ca." luyện chữ, Lý Nhạc ngồi yên, trơ mắt nhìn Lý Noãn .

      Lý Noãn lắc đầu giải thích: "Đại ca phải vào sâu trong núi, phải chơi, nếu các muội viết chữ mệt, trong sân chơi lát, buổi tối nhị tỷ làm thức ăn ngon cho các muội."

      "Có thức ăn ngon à? Là xôi viên ư, hay bánh bao xinh xắn?" chú ý của Lý Nhạc dời trong nháy mắt, sáng mắt hỏi.

      "Đều phải." Lý Noãn lộ ra nụ cười thần bí, : "Đến tối các ngươi biết, bây giờ muốn chơi cứ chơi, muốn luyện chữ cứ luyện chữ cho tốt, nếu ai nghe lời , buổi tối có ăn."

      "Nhạc Nhạc nhất định nghe lời nhất rồi." Lý Nhạc vội vàng bảo đảm , sau đó lại cẩn thận hỏi, "Nhị tỷ, Nhạc Nhạc muốn tìm Miêu Miêu chơi, có thể hay ?"

      "Miêu Miêu?" Lý Noãn sửng sốt chút, càn quét qua trí nhớ trong não, cũng nhớ ra Miêu Miêu là ai, "Nhạc Nhạc, ai là Miêu Miêu hả?"

      "Chính là Miêu Miêu thường tới nhà chúng ta chơi cùng chúng ta ấy, Chu Miêu Miêu á, nhị tỷ." Lý Nhạc nháy mắt to giải thích.

      Lý An bên cạnh dừng lại động tác luyện chữ, bổ sung: "Nhị tỷ, Miêu Miêu là con nhà Chu Đà Tử ở thôn chúng ta, trước kia thích tới nhà chúng ta chơi, sau đó Chu Đà Tử gia phong chúng ta tốt, để cho Miêu Miêu tới nhà chúng ta chơi. Còn có đám người Đại Sinh, Nhị Sinh, trước kia cũng thường xuyên đến chơi cùng chúng ta, tại cũng tới nữa rồi."

      "À." Lý Noãn khỏi gật đầu cái, ăn cơm gì.

      Bởi vì chuyện riêng của mình mình, làm hại người cả nhà đều bị chỉ trích, tại nhà các nàng có ít tiền, trước mặt người trong thôn cái gì, biết sau lưng thế nào nữa! Đây là điều độc ác của xã hội phong kiến, nàng nhất định sớm thay đổi loại trạng này, nhưng nàng còn thiếu cơ hội, mà cơ hội này, chính là buổi giảng của Tịnh Liên đại sư vào trung tuần tháng sau.

      Nghĩ đến đây, Lý Noãn khỏi lại mắng nam nhân bắt nạt nàng trăm ngàn lần.

      Im lặng lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, cười với Lý Nhạc: "Nhạc Nhạc, chờ muội viết chữ tốt rồi, đám người Miêu Miêu, Đại Sinh, Nhị Sinh tới tìm muội chơi, tại chúng ta tìm bọn họ chơi, có được hay ?"

      "Ồ, tại sao vậy ạ?" Tính tình Lý Nhạc thẳng thắn, có cố chấp đánh vỡ nồi cát hỏi đến cùng.

      Mặt Lý Noãn đổi sắc cười : "Bởi vì chữ viết Nhạc Nhạc tốt rồi, mọi người rất thích Nhạc Nhạc, tìm đến Nhạc Nhạc chơi."

      Hoàn toàn liên quan nhau quan hệ nhân quả.

      Chu Nguyên: ". . . . . ."

      Lý An: ". . . . . ."

      Miệng Chu Nguyên giật giật, cuối cùng bị ánh mắt của Lý Noãn phải thu ánh mắt về, yên lặng cúi đầu viết chữ.

      Đều con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, mặc dù Chu Nguyên và Lý An chưa tròn mười ba, nhưng cũng dần dần thấy ràng rất nhiều việc, cộng thêm gần đây học chữ, tâm tính cũng đều có thay đổi, càng thêm bắt đầu thành thục, duy chỉ có Lý Nhạc, bởi vì phía có ca ca tỷ tỷ bảo vệ, ngược lại còn duy trì tính tình đơn thuần.

      "Được, nhất định Nhạc Nhạc viết chữ tốt." Lý Nhạc vui sướng đáp tiếng, quả nhiên hề chơi nữa, hào hứng bừng bừng tiếp tục luyện chữ.

      Có nhắc nhở ngày hôm qua của Lý Noãn, ba đứa bé có chỗ gì hiểu, cũng chủ động tới hỏi Lý Noãn, thỉnh thoảng còn có thể lên giải thích của mình cùng thảo luận với Lý Noãn, phong thái học tập tốt đẹp cứ như vậy từ từ tạo thành.

      Khi trời sắp tối, Tô thị để cho thợ tan tầm về nhà, cũng lâu lắm, Lý Văn trở lại, mang về ít thú rừng, nhưng vẫn có con mồi lớn.

      "Hai ngày nay càng thêm lạnh, chờ tuyết rơi, muội thu hồi lại công cụ." Lý Noãn cầm mấy củ khoai lang tới phòng bếp, với Lý Văn giết cá.

      Phía ngoài phòng bếp, Tô thị và Tương thị cũng buông kim chỉ xuống, vây ở bên ngoài dọn dẹp thú rừng, thú rừng Lý Văn mang về lần này, có mấy con cũng chết, cũng may là thời tiết lạnh, cũng thay đổi mùi vị, dọn dẹp sạch có thể giữ được mấy ngày.

      "Cũng tốt, tuyết rơi cũng có rất ít động vật." Lý Văn gật đầu cái, trong lúc vô tình thấy Lý Noãn rửa khoai lang, khỏi hỏi, "Nhị muội, muội cầm khoai lang tới làm gì?"

    3. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 51: Bán thuốc viên

      "Buổi chiều lúc huynh , phải muội làm thức ăn ngon, chính là cái này." Lý Noãn tràn đầy tự tin cười .

      Đuôi lông mày Lý Văn giật giật, trong mắt dâng lên vẻ cưng chiều, khỏi cười hỏi: "Hôm nay muội chuẩn bị cho mọi người kinh ngạc gì đây?"

      "Đại ca xem biết." Lý Noãn trừng mắt nhìn, bộ dạng chịu tiết lộ thêm.

      "Được, ta xem thử." Lý Văn khẽ mỉm cười, cũng hỏi, vừa làm cá, vừa nhìn Lý Noãn trêu ghẹo.

      Lý Noãn rửa sạch khoai lang, hong khô vỏ, cắt thành miếng , đặt ở trong chén sạch. Sau đó nhóm lửa rửa nồi, chờ mặt trong nồi rửa sạch được đốt nóng, nàng đổi lửa lớn thành lửa , đổ lượng lớn dầu cải vào trong nồi, ước chừng đun nóng đến năm sáu phân, chuẩn bị cho khoai lang vào, đợi đến khi xuất màu vàng kim mới vớt lên.

      Sau đó, Lý Noãn bỏ dầu trong nồi vào cái tô sạch, đặt ở bếp lò, đổi lửa lớn bếp thành lửa , bỏ chừng nửa bát đường, dùng lửa nấu đường thành nước sốt ửng đỏ, mới bỏ khoai lang vào khấy đều lên, chờ khoai lang tẩm đường ra nồi, trong phòng bếp cả đều tràn đầy mùi hương ngọt ngào.

      "Đại ca, mau tới nếm thử, khoai lang tẩm đường." Lý Noãn cầm đôi đũa, như hiến vật quý gắp miếng khoai lang tẩm đường thổi thổi, đưa tới khóe miệng Lý Văn, kéo ra tận mấy sợi chỉ đường.

      "Món ăn như tên." Lý Văn liếc mắt nhìn sợi chỉ đường, cười ăn khoai lang tẩm đường vào trong miệng, sau khi tỉ mỉ thưởng thức, gật đầu mà ca ngợi : "Ừ, tay nghề của nhị muội tệ, bên ngoài giòn trong mềm, ngọt mà ngán, hôm nay chúng ta lại có lộc ăn rồi."

      Lấy được khen ngợi, Lý Noãn lập tức cười thỏa mãn, lại gắp cho Lý Văn thêm miếng, mới bưng hai chén khoai lang tẩm đường ra khỏi phòng bếp, chén cho mấy tên tiểu tử Lý Nhạc, chén còn lại là do nàng bưng đến phòng chính, cho Lý Đức ăn mấy miếng, sau lại bưng đến cửa phòng bếp, đút cho Tô thị và Tương thị bận rộn hai tay ăn.

      Tô thị và Tương thị đều ăn hai miếng, rồi ăn nữa, Lý Noãn mới bưng phần còn dư lại đến phòng bếp, cùng ăn chung với Lý Văn.

      Bữa ăn tối rất phong phú, củ cải hầm gà, canh cá đậu hủ, rau xào, còn có chút thức ăn còn dư lại lúc buổi trưa, tràn đầy cả bàn lớn, người nhà ngồi quanh ở bên bàn cơm, cười cười ăn rất vui vẻ, trong lúc đó thiếu được nhắc tới chuyện mua đất, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ, nhưng di cũng hỏi tên khế đất là viết tên ai.

      Sáng sớm ngày hôm sau, trời chưa sáng, Lý Noãn cùng với Lý Văn vội vàng xe bò lên huyện Bảo.

      Vào huyện Bảo, Lý Noãn vác lấy giỏ xách xuống xe bò.

      "Nhị muội, cẩn thận chút, buổi chiều huynh chờ muội ở ngoài cửa huyện thành." Lý Văn nhíu đuôi lông mày, có chút yên lòng , "Nhị muội, bằng huynh cùng với muội?"

      "Ban ngày ban mặt, xảy ra vấn đề gì đâu, nếu đại ca theo muội, thuốc viên này bán ra được. Chẳng lẽ đại ca quên bản lĩnh của muội rồi, khi ở Đệ Nhất Lâu, mình muội quật ngã nhiều nam nhân đấy." Lý Noãn cười , vẫn còn tìm hai cái so sánh.

      Đây chính là thuốc viên nữ nhân ăn, đấng mày râu đứng ở bên cạnh, dù người ta có lòng muốn mua, cũng tiện.

      Chỉ là cách điều chế của thuốc viên này, cũng phải nàng viết ra cái gì bậy bạ, mà là kiếp trước khi nàng mở công ty mới bắt đầu nghiên cứu ra, sau đó bởi vì dược liệu chưa đủ tốt, bị loại ra khỏi cách điều chế sản phẩm dưỡng sinh, nhưng cho dù là loại dược liệu, cũng tuyệt đối tốt hơn toa thuốc bình thường rất nhiều.

      "Vậy cũng tốt." Nghĩ đến tình huống lúc đó, Lý Văn thể nín được cười cười, yên tâm ít, điều khiển xe bò chia ra với Lý Noãn.

      Lý Noãn vác lấy giỏ xách, nhìn bốn phía, chọn phương hướng tới, rất nhanh thấy y quán , nàng đứng ở bên cạnh y quán, cười nhìn người ta lui tới.

      người phụ nhân trung niên đâm đầu tới, thân thể đẫy đà, sắc mặt lại ố vàng, nhìn bà ấy qua, hình như gia cảnh cũng tệ, chính là mục tiêu của Lý Noãn.

      Mắt thấy phụ nhân trung niên muốn vào y quán, nàng lập tức cười nghênh đón, giọng : "Vị phu nhân này, lúc có kinh nguyệt có phải có triệu chứng bụng đau như xoắn, cả người còn chút sức lực nào ? Hơn nữa kinh nguyệt đều, thỉnh thoảng rất nhiều, thỉnh thoảng cực ít?"

      Phụ nhân trung niên kinh ngạc nhìn nàng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá sau đó : "Ngươi, ngươi có bệnh đấy?!" Sau đó quay người vào y quán.

      Nụ cười mặt Lý Noãn dừng lại, kinh ngạc nhìn phụ nhân trung niên rời , lát sau mới phản ứng lại, im lặng nhìn trời : "Ta có bệnh? Chẳng lẽ bà ấy nhìn ra được ta cũng coi như là nửa đại phu, ta có ý tốt tiến cứ thuốc tốt chữa bệnh, bà ấy còn ta có bệnh? Phụ nữ thời kỳ mãn kinh dễ chọc."

      Trận đầu gặp thất bại, gặp trắc trở, Lý Noãn cũng nổi giận, lập tức điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu lần nữa.

      Rất nhanh, nương trẻ tuổi mặc quần dài tơ lụa đỏ tươi, sắc mặt ố vàng, thoa son phấn cũng giấu được tiều tụy tới.

      Nhìn vẻ mặt của nàng, hình như có chút buồn bực.

      Lý Noãn bước nhanh nghênh đón, miễn cưỡng để mắt mùi son phấn gay mũi, mang theo nụ cười thân thiện giọng : "Vị phu nhân xinh đẹp này, lúc có kinh nguyệt có phải có triệu chứng bụng đau như xoắn, cả người còn chút sức lực nào ? Hơn nữa kinh nguyệt đều, thỉnh thoảng rất nhiều, thỉnh thoảng cực ít? Đây là dấu hiệu báo vẻ ngoài già yếu, phải kịp thời chữa trị."

      Lý Noãn sợ gọi sai, ở thời đại này, sau khi nương làm vợ đổi kiểu tóc khác với thời thiếu nữ, biểu nhất là, khi nhà giàu người ta cài trâm màu đỏ thẳm, mà gia cảnh bần hàn, cũng mang trâm cài tóc bằng gỗ, người khác chỉ cần liếc mắt nhìn tóc của các nàng, là có thể biết được nương này thành thân hay chưa.

      Về phần Lý Noãn, hôm nay nàng xin ý kiến của Tương thị, đặc biệt chải kiểu tóc quả phụ. Nàng có mang, vừa có trượng phu, sau này lộ diện ở trước mặt người khác, kiểu tóc này hợp lễ nghi nhất, chọc người gièm pha.

      "Có ?" ngại sờ mặt của mình cái, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lý Noãn, "Tiểu quả phụ, sao ngươi nhìn ra được?"

      " dối gạt phu nhân, ta từng theo danh y học hai năm y thuật, biết đến tuổi như hoa như phu nhân, vốn sắc mặt nên hồng nhuận mịn màng, nhưng bây giờ, sắc mặt phu nhân lại hoàn toàn khác biệt, mà thân thể phu nhân nhìn qua hết sức khỏe mạnh, cái này chỉ có nguyên nhân, phu nhân có bệnh đặc thù của nữ nhân mới có." Lý Noãn phát huy bản lãnh mặt dầy, ràng.

      Lời này như chạm đến trong lòng , nàng khỏi thở dài : "Tiểu quả phụ, ngươi sai lỗi, vì bệnh, ta ít y quán, đại phu đều đây là bệnh chung của nữ nhân, trị được."

      "Những người kia đều là lang băm." Lý Noãn chút do dự giáng chức đại phu trong miệng , sau đó hạ thấp giọng với mang vẻ mặt kinh ngạc, "Phu nhân, ngài có biết hay , trong hoàng cung sớm có bí truyền chữa trị bệnh này, những phi tử quý nhân kia, cũng đều có bệnh này, mỗi người đều như hoa như ngọc, cực đẹp."

    4. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 52: Bắt kẻ trộm

      Lý Noãn mặt đỏ tim đập lừa dối, cảm thấy lúng túng chút nào.

      Ngay từ lúc bắt đầu nàng xác định rằng những nương rất để ý đến dung mạo nên cố ý nhắc đến dung mạo ngay khi bắt đầu, tại lại như vậy, đương nhiên chỉ vì muốn làm nàng ấy mua.

      "?" nương kia lập tức vui mừng nhướng mày, rồi lại lộ ra vẻ mặt ủ mày ê.

      Lý Noãn nhìn xung quanh, giọng : "Phu nhân, ngài thấy sắc mặt ta thế nào, da tốt ?"

      nương kia nghe vậy, lúc này mới nhìn kỹ Lý Noãn trước mặt, phát da của nàng mặc dù chưa tới hết sức trắng nõn nhưng lại nhẵn nhụi sáng bóng khỏe mạnh, đỏ ửng nhàn nhạt, cộng thêm ngũ quan đoan chính, thể là đại mỹ nhân, cũng là giai nhân, trong lòng khỏi có chút ghen tỵ

      Nhìn ra tâm tư của nàng ấy, Lý Noãn lập tức : "Phu nhân, bộ dạng này của ta cũng là gì, ngài có thể đẹp hơn ta rất nhiều, chỉ cần bảo dưỡng da tốt, còn mê đảo ngàn vạn nam nhân sao?"

      "Nhưng ngươi đó là bí truyền cung đình, chúng ta ở núi cao hoàng đế xa, đừng bí truyền, ngay cả Kinh Thành, cả đời ta cũng chưa thấy lần." nương kia cau mày , mơ hồ có chút oán trách.

      "Phu nhân, ta có thể ra có bí truyền, đương nhiên là có nguyên nhân." Lý Noãn thần bí nở nụ cười.

      "Nguyên nhân gì?" nương kia khỏi có chút hiếu kỳ hỏi.

      Lý Noãn cười giọng : "Phu nhân, danh y dạy ta y thuật, từng làm ở trong cung, sau đắc tội quyền quý, bị trục xuất ra khỏi Kinh Thành, ngài xem sắc mặt của ta , trước kia cũng sắc mặt vàng vọt, chính là ăn thuốc bí truyền mới tốt như vậy, tại bệnh của ta tốt, trong tay còn giữ lại chút thuốc bí truyền, nhà ta giàu có nên muốn đưa bán kiếm ít tiền khi cần."

      nhảm, tất cả đều là nhảm.

      Nàng nương mười lăm tuổi thanh xuân, thân thể kiện khang, bệnh tai họa, sắc mặt tốt đó là do dinh dưỡng đầy đủ.

      Hôm nay nàng ăn ngon mặc đủ ấm, chính là do mang thai bảo bảo mà thôi, dĩ nhiên sắc mặt hồng nhuận phơn phớt sáng bóng rồi.

      "?" nương kia vui mừng, vội vàng hỏi, "Ngươi còn bao nhiêu, danh y đó đâu rồi, danh y ở nơi nào?"

      "Sớm rồi, người ta là danh y, lúc ấy nghèo túng, mới ở chỗ ta khoảng thời gian ngắn, sớm được người phú quý mời , nếu có ông ấy ở đó, tùy tiện dạy ta đôi chút, ta còn sợ thể kiếm tiền sao? Mới mang thuốc viên này ra bán đâu đấy." Lý Noãn giọng .

      nương kia nghe xong lời này, nhất thời có hơi thất vọng, sau đó nghĩ đến gì đó, vội vàng : "Tiểu quả phụ, thuốc viên của ngươi còn bao nhiêu, ta đều mua hết."

      Lý Noãn mang vẻ mặt thần bí vén góc khăn giỏ xách, lộ ra các bình thuốc bên trong, : "Phu nhân, ta còn năm bình, có bình bị ta ăn năm viên, chỉ có 25 viên, tổng cộng 145 viên, ta bán cho ngài mười văn viên, đây là tiện nghi nhất rồi, ngài nhất định phải mua, nếu ta bán cho người khác."

      "Được, mười văn viên mười văn viên." Đối với giá tiền này, nương kia nháy cái sảng khoái đồng ý.

      "Phu nhân, mỗi ngày ba lượt, trước khi ăn cơm nửa canh giờ dùng nước nóng uống, lần năm viên, bảo đảm sắc mặt ngài càng ngày càng tốt." Lý Noãn giọng dặn dò.

      Chắc chắn sắc mặt khôi phục chút, nhưng muốn trị bệnh này khỏi hoàn toàn, chút thuốc này nhất định được mà phải liên tục ăn đợt trị liệu, cũng chính là ba tháng mới được.

      "Nơi này ước chừng có hai lượng bạc, ngươi cũng đừng thối lại, ta thấy ngươi cũng có tiền lẻ, tiền còn lại coi như là ta thưởng cho ngươi." nương kia hào phóng móc ra khối bạc vụn đưa cho Lý Noãn.

      So với gương mặt, chút bạc đối với nàng ấy mà đáng kể chút nào.

      Sau đó, nương kia lấy năm bình thuốc từ trong giỏ xách để vào trong khăn tay của nàng ấy, mới nhớ tới chuyện, : "Tiểu quả phụ, ngươi cũng nên lừa ta, vị kia nhà ta là người hầu quan gia, ngươi lừa ta, chắc chắn có quả ngon để ăn."

      "Phu nhân yên tâm, mấy ngày nữa ta còn tới trong huyện, nếu có vấn đề gì, phu nhân cứ tới tìm ta." Lý Noãn thu tiền, mỉm cười .

      Làm thương nhân, thích nhất chính là loại người mua hào phóng như thế, trong lòng Lý Noãn cũng hết sức may mắn, này xem ra khác với bà bác hiền hòa kia, là người sảng khoái.

      nương kia gật đầu cái, vội vàng muốn trở về uống thuốc, vài bước, vừa quay đầu hỏi "Tiểu quả phụ, ta tên là Bạch Ngọc Liên, ngươi gọi là gì?"

      "Bạch phu nhân, ta tên là Lý Noãn, là người của thôn Lý gia trấn Tùng Sơn." Lý Noãn mỉm cười đáp lại.

      Dường như nương kia rất hài lòng câu trả lời của nàng, cũng nở nụ cười, gật đầu cái, cũng nhanh bước rời .

      Cho đến khi nương kia xa, Lý Noãn mới hưng phấn khoa tay múa chân làm tư thế chiến thắng.

      Đây chỉ là nhóm thuốc viên tự chế bán ra đầu tiên, mà là bước đầu tiên nàng phát triển con đường dưỡng sinh ở thời đại này, Bạch Ngọc Liên, khách hàng đầu tiên mua sản phẩm dưỡng sinh!

      Đây đáng giá là ngày kỷ niệm - hai mươi sáu tháng mười, năm 278 Vĩnh Hòa.

      lúc Lý Noãn vui mừng, người đến người náo nhiệt đường, đột nhiên ồn ào trận, cách đó xa truyền đến tiếng khóc của ông lão: "Trời đánh ăn trộm, đó là tiền thuế thóc của nhà bảy miệng ăn nhà ta, đứng lại, ngươi đứng lại đó cho ta!"

      Lý Noãn nghe tiếng nhìn lại, liền nhìn đến thiếu niên ước chừng 16, 17 tuổi quần áo lam lũ, đường đẩy đám người chạy qua bên này, chọc cho người đường kêu lên tránh né.

      Ở phía sau thiếu niên cách đó xa, là ông lão tóc hoa râm, đôi mắt ông lão đỏ bừng, vì lấy về tiền của mình, chạy đến sắc mặt đỏ ửng, đôi môi cũng tái nhợt có chút máu.

      "Tránh ra!" Trong nháy mắt, thiếu niên như ăn mày chạy đến gần, đẩy đại thẩm trước mặt ra, lại đụng phải bé mà đại thẩm dắt theo, hai người ngã xuống, bé bị dọa đến nằm mặt đất khóc, thiếu niên lại lập tức bò dậy, nhìn bé rồi nhấc chân tiếp tục chạy trốn.

      Ánh mắt Lý Noãn lóe lên, ném giỏ xách qua, lưu loát rơi xuống cổ chân thiếu niên kia, thiếu niên kia bị vấp cái, ngã xuống đất lần nữa.

      đợi bò dậy, bàn tay mảnh khảnh đưa tới trước mặt , tiếp theo là giọng dễ nghe của : "Ta biết ngươi trộm tiền là bất đắc dĩ, nhưng quân tử tài, thủ chỉ hữu đạo*, trả tiền lại cho ông lão."

      (Quân tử ái tài, thủ chi dĩ đạo” ý : Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý)

      Thiếu niên ngẩn người, cắn răng che túi tiền trong tay ở trước ngực, đỏ mắt nhìn chằm chằm Lý Noãn, cước đá văng ra giỏ xách ra, bò dậy muốn đụng ngã nàng tiếp tục chạy.

      Lý Noãn đưa tay ra bảo vệ bụng theo bản năng, sau đó tay linh hoạt nhanh chóng kéo cánh tay thiếu niên, dưới chân hơi vừa lui, lấy Thái Cực quyền, khéo léo dùng sức kéo thiếu niên cái.

      Nguồn sức mạnh này mềm mại lại có sức, thiếu niên bị kéo như vậy, hiểu sao dưới chân lảo đảo cái, đặt mông lại ngồi về đất.

      Người xung quanh lập tức ồ lên cười vang, bé bị dọa khóc cũng nở nụ cười khanh khách.

      Lúc này, ông lão đuổi theo, đứng ở bên người Lý Noãn cố gắng thở.

    5. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 53: Tiếng như tên

      Thiếu niên thấy thể chạy trốn, khỏi đỏ mắt, bảo vệ túi tiền trong tay, lớn tiếng giận dữ quát Lý Noãn: "Các ngươi những người thích xen vào chuyện của người khác, tất cả đều là ngụy quân tử giả mù sa mưa! Muội muội ta sắp chết đói, có số tiền này, muội muội ta chết ngươi có biết hay !"

      " có số tiền này, người nhà của vị lão bá này cũng có cơm ăn." Lý Noãn nhìn cũng chưa từng nhìn thiếu niên cái, lấy giỏ xách của mình luồng vào trong tay.

      "Ông ấy có cơm ăn hay , liên quan gì tới ta?" Thiếu niên sửng sốt chút, tức giận nghiêm giọng .

      Ông lão lập tức nóng nảy, chỉ vào thiếu niên thở dốc : "Đồ chết tiệt ngươi, tên trộm này, ngươi... ngươi trả tiền trả lại cho ta, ta phải... phải kéo ngươi gặp quan! Tiểu quả phụ, con là người tốt, giúp ta, kéo gặp quan!"

      Nghe đến hai chữ gặp quan, sắc mặt thiếu niên lập tức hơi trắng bệch, bò dậy, đỏ mắt nhìn chằm chằm Lý Noãn lời nào, giống như chỉ cần Lý Noãn dám bước lên trước bước, liều mạng.

      Lý Noãn nhìn thiếu niên cái, quay đầu lại với ông lão: "Lão bá, muội muội của ngã bệnh, ai ở bên cạnh chăm sóc được, lão bá, người xem như vậy có được hay , trả túi tiền lại cho người, chuyện này cứ tính như vậy nhé?"

      Cuối cùng, lại nhắc nhở câu: "Lão bá, chúng ta là dân chúng bình thường, đánh nổi quan lại, ầm ĩ tốt, bạc có, có khi còn bị đánh nữa đấy."

      "Lời này của con có lý, nghe con vậy, chỉ cần trả tiền lại, trả lại cho ta là được." Ông lão còn thở gấp, chăm chú nhìn thiếu niên chằm chằm, chỉ sợ lại chạy.

      Trấn an được ông lão, Lý Noãn mới nhìn thiếu niên đỏ vành mắt, : "Cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, trả lại túi tiền bắt ngươi gặp quan, ngươi biết ta làm được; thứ hai, trả lại túi tiền, ta đưa tiền chữa bệnh cho muội muội ngươi, còn sắp xếp chỗ ở cho các ngươi, nhưng ngươi phải làm thợ cho nhà ta trả nợ, tại thiếu thợ, tiền công của bọn họ bao nhiêu ta cho ngươi bấy nhiêu."

      "Sao ta tin tưởng ngươi được." Thiếu niên nhìn chằm chằm Lý Noãn, hiển nhiên tin tưởng, nhưng vẻ mặt có có chút giãn ra.

      Lý Noãn có chút im lặng, : "Ngươi có tin ta hay , đó là chuyện của ngươi, nên bảo ta cho ngươi biết, nếu như ngươi tin tưởng ta, ta nhiều hơn nữa cũng đều là nhảm."

      Trong lúc nhất thời thiếu niên sững sờ tại chỗ, lát sau, mới do dự : "Được, ta có thể tin tưởng ngươi, nhưng trước hết ngươi phải mua thuốc cho muội muội ta ."

      "Trái lại ngươi dám uy hiếp ta?" Khóe miệng Lý Noãn giật giật, : "Ta thấy hình như ngươi ràng tình huống cho lắm phải, ta chỉ lên phương án giải quyết, ngươi lựa chọn cái nào là chuyện của ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng đây là ra chợ mua bán thức ăn, còn có thể cò kè mặc cả?"

      Thiếu niên ngơ ngẩn chốc lát, khỏi hung dữ trợn mắt nhìn Lý Noãn cái, cắn răng, lên trả tiền cho ông lão, nhanh kéo cổ tay Lý Noãn, chỉ sợ nàng quỵt nợ, : " mang muội muội ta xem bệnh bốc thuốc!"

      Sức lực thiếu niên , cộng thêm khẩn trương, lại càng biết nặng , cái nắm này bóp chặt cổ tay Lý Noãn đến đau.

      Lý Noãn có phòng bị, đau đớn mãnh liệt như vậy, sắc mặt khỏi tái , cau mày : "Ngươi buông ta ra trước , ta mang thai, chạy thoát được ngươi đâu."

      Thiếu niên nghe vậy cả kinh, cuống quít buông lỏng tay ra, mặt bẩn thỉu có chút lúng túng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lý Noãn.

      Nhìn qua nàng rất giống tên lừa gạt sao? Nàng nhiều lắm cũng chỉ là gian thương mà thôi. . . . . .

      Lý Noãn xoa cổ tay, im lặng nghĩ tới, ngẩng đầu hỏi thiếu niên ăn mặc rách nát cao hơn nửa cái đầu, : "Muội muội ngươi ở địa phương nào?."

      " nấp ở trong ngõ hẻm trước mặt cách đó xa." Thiếu niên .

      " thôi." Lý Noãn xoay người chuẩn bị cùng rời với thiếu niên, lại bị ông lão kéo lại, cảm kích với nàng: "Tiểu quả phụ, cám ơn con lấy túi tiền của ta về."

      Lý Noãn cười lắc lắc đầu, dặn dò: "Ông à, lần này con có thể giúp tay, lần sau cũng may mắn như vậy nữa đâu, túi tiền nhất định phải cất cẩn thận."

      Ông lão gật đầu đáp lời, vui mừng rời , đám người cũng giải tán theo.

      Lý Noãn và thiếu niên chưa được mấy bước, trong ngõ hẻm phía trước đột nhiên xuất cỗ kiệu phía đỉnh đầu trắng như tuyết, cỗ kiệu tinh xảo hoa mỹ, mép bên còn có hoa văn hoa sen trông rất sống động.

      Cũng biết ánh mắt của kiệu phu nâng kiệu có vấn đề hay , trực tiếp chặn hai người Lý Noãn lại.

      "Tiểu phu nhân xin chớ chê trách, chủ tử nhà ta có lời muốn với vị tiểu ca này, cũng có ác ý gì." Hình như là nhìn ra tâm tư của Lý Noãn, tên kiệu phu trong đó cười giải thích.

      "À." Vẻ mặt Lý Noãn bình tĩnh gật đầu cái, nhìn cỗ kiệu tuyệt đẹp trước mắt, lại nhìn thiếu niên nghèo hèn mang vẻ mặt mê mang bên cạnh, nhiều lời.

      "Ta cũng nhận ra các ngươi." Thiếu niên hồi hồn lại rất nhanh, nhíu mày .

      "Người mà bản Vô Tương quen biết cõi đời này, chỉ cần gặp nhau chính là quen biết, nhưng nếu ngày khác hề gặp nhau nữa, thân nhau, chỉ cho rằng là khách tầm thường qua đường trong hồng trần mờ mịt, thí chủ cần gì phải chấp nhất như thế." Bên trong kiệu trắng như tuyết truyền ra giọng trong suốt mà nhu hòa, mang theo loại hơi thở thánh khiết sạch , làm như luồng ánh sáng mặt trời từ núi tuyết truyền xuống, có thể gột rửa vẩn đục và bàng hoàng trong lòng người.

      Lý Noãn khỏi sững sờ, chợt hiểu phản ứng lại, ngồi bên trong kiệu là hòa thượng!

      Sau đó nàng kinh ngạc -- hòa thượng ngồi kiệu? Hòa thượng xuất hành phải đều bộ, thể ngồi phương tiện giao thông sao?

      Lý Noãn hoài nghi, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của nữ nhân: "A! Ta thấy cỗ kiệu này rồi, Tịnh Liên đại sư, là cỗ kiệu của Tịnh Liên đại sư!"

      Tiếng này vừa dứt, gần như nửa con phố đều oanh động.

      Bao gồm bên trong cửa hàng mua bán đồ ăn ở hai bên, tất cả đều buông đồ trong tay xuống, như ong vỡ tổ vây quanh ra ngoài, trong miệng gọi pháp danh của Tịnh Liên đại sư, ánh mắt thành kính, vẻ mặt hưng phấn, còn thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cúng bái.

      Trong lúc nhất thời muôn người đều đổ xô ra đường, rất nhanh cỗ kiệu của Tịnh Liên đại sư bị vây đến nước chảy lọt, Lý Noãn và thiếu niên đứng ở trước cỗ kiệu, thể tránh khỏi bị vây quanh ở trong vòng vây.

      Cũng may mọi người kính trọng Tịnh Liên đại sư đạt tới trình độ nào đó, mặc dù kích động, cũng đến gần trong vòng trượng, chỉ đứng nhìn từ xa, giống như ngẩng đầu nhìn thần tiên giáng xuống từ trời.

      "Tịnh Liên đại sư! Tịnh Liên đại sư!"

      Mọi người có vẻ nhiệt tình mười phần, cùng hô to Tịnh Liên đại sư, từng người sắc mặt đỏ lên, giống như bị điên.

      Có cần phải khoa trương như vậy , khóe miệng Lý Noãn giật giật, có loại kích động nâng trán thở dài.

      Chuyện có chút ra khỏi tưởng tượng của nàng, nàng hoàn toàn ngờ tới, trong kiệu này chính là Tịnh Liên đại sư!

      Nghe giọng của Tịnh Liên đại sư, giống như lão tăng trong tưởng tượng của nàng, ngược lại tiếng như tên, như đỉnh Tuyết Sơn cao, bao quanh đóa hoa Tuyết Liên trắng trong thuần khiết ở cao, thánh khiết, sạch , hàm chứa lực lượng dịu dàng tinh lọc tất cả u ám.

      Nhìn ông ấy trắng trợn phá vỡ giới quy - ngồi cỗ kiệu - của các sư thầy như thế, vẫn làm dân chúng thờ phụng, có thể thấy được lực ảnh hưởng quả nhiên giống người thường, thậm chí có thể làm cho mọi người coi thường thế tục lệ thường.

      Mặc kệ là nhìn từ điểm nào, Tịnh Liên đại sư này cũng làm rất tốt mấy chữ "cao tăng đắc đạo".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :