1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lương điền mỹ thương - Tiêu Diêu Dương Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 44: Được sùng bái

      bao lâu, Tương thị trở lại phòng bếp lần nữa, nghe Tô thị làm sao phân chia xôi viên lấy đôi đũa cùng với Tô thị phân chia xôi viên.

      Tổng cộng sắp xếp được sáu đĩa xôi viên, Tô thị, Tương thị và Lý Văn người bưng hai đĩa, cùng chào Lý Noãn tiếng rồi ngay phòng trước.

      Trong lồng hấp còn lại ba viên xôi viên, hai viên có nhân, chiếc bánh trứng viên, Lý Noãn lấy từ trong tủ chén ra bộ bát đũa, vui vẻ gắp xôi viên sau đó thử thăm dò cắn cái lập tức nếm được nhân xôi, sau đó vừa thổi vừa ăn, chỉ trong chốc lát ăn xong ba viên xôi.

      Bận rộn cho tới trưa, nàng sớm đói bụng, lúc này ba viên xôi thơm ngon vừa vào bụng, nhất thời cảm thấy thỏa mãn, sau đó nàng lại ăn chiếc bánh màn thầu chay, uống chén canh, hoàn toàn ăn no, chính xác mà , là có chút cảm giác no.

      Hai ngày này, Lý Noãn uống thuốc dưỡng thai nữa rồi, là phản ứng thai nghén giảm , cần dựa vào dược vật để giảm bớt, hai là thai nhi ổn định, đồ ăn trong nhà cũng rất dinh dưỡng, cũng cần thuốc men bổ dưỡng, hơn nữa thuốc có ba phần độc, uống nhiều cũng biết tốt hay xấu, cần gì phải lãng phí bạc?

      Bên này, Lý Noãn mới vừa ăn xong bao lâu, phòng trước Tô thị và Tương thị thu thập bát đũa trở lại phòng bếp, thẳng xôi viên hôm nay ăn ngon.

      "Noãn Nhi nha đầu thanh tú xinh đẹp khéo léo, tay cũng khéo, lần đầu tiên trong đời bà già này được ăn xôi viên kèm theo canh đấy, bên ngoài vừa thơm vừa mềm, nhân bên trong nhiều mỡ, nhưng tuyệt ngán." Tương thị cười , dường như mùi hương vẫn còn vương vấn ở chỗ này.

      Nấm hương, thịt nạc, củ cải, đều là thuộc về thức ăn ngon miệng, tất nhiên ăn cảm thấy ngán.

      "Mùi vị món bánh trứng viên cũng ngon, chỉ làm có chút, vẫn là xôi viên nhân ăn ngon." Tay nghề Lý Noãn giỏi, Tô thị cũng cảm thấy rất có mặt mũi, cũng sùng bài món xôi viên có nhân, "Noãn Nhi, hôm nay mấy thợ ăn xôi viên con làm, đều con ngon hơn đầu bếp trấn làm, tới nhà chúng ta làm thợ là có phúc ăn."

      "Đây phải là mẹ dạy tốt sao." Lý Noãn cười , trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.

      Đây là niềm vui lớn nhất của đầu bếp, đừng khen quá mức với đồ ăn của người đó làm.

      "Nha đầu này, miệng như ăn mật." Tô thị cười , gom đồ ăn thừa giống nhau vào chung chỗ rồi đặt lên bàn, dùng lồng cơm đậy lên, lại bỏ hai cái bánh man thầu con dư lại vào trong chậu rồi đặt trong tủ chén.

      "Lúc nãy khi mọi người ăn xôi viên xong, còn lại ít bánh màn thầu, vốn cho rằng những thợ kia ăn nhiều chút, kết quả cũng chỉ ăn nhiều hơn viên xôi viên, sau đó từng người tự ăn cái bánh bao, uống hai chén canh, thể ăn nữa rồi." Tương thị vừa rửa chén trong chậu nước, vừa cười tình huống ăn cơm hôm nay.

      "Mặc dù dùng tới cân gạo nếp, nhưng có gạo nếp lấp bụng, cộng thêm nhân nhiều mỡ, ăn vào rất dễ no bụng." Lý Noãn vừa rửa tay, vừa cười giải thích câu.

      Sau đó Lý Noãn lau khô tay, sau đó múc gạo nếp thuốc còn ấm ở trong cối đá ra, cảm giác còn cứng hơn giã ra lúc nãy, có thể phải nặn thành viên, mới hài lòng cười cười.

      Phòng bếp rất ấm áp, cộng thêm cối đá được Lý Noãn đặt ở bên tảng đá cạnh bếp lửa, sửa lại nắp, cho nên gạo nếp cũng có lạnh. Mà mặc dù gạo nếp dẻo dai, nhưng mà mới vừa giã xong, bởi vì lượng nước đặc biệt đủ, nặn thành viên để ngoài lát biến dạng, là ảnh hưởng mỹ quan.

      Làm hàng hóa, vẻ bề ngoài và phẩm chất là hai nhân tố lớn ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ hàng hóa, lần đầu tiên nàng làm thuốc viên, tuyệt đối thể làm kém, hơn nữa sau nay nhất định phải càng làm càng tốt, làm ra nhãn hiệu vẻ vang của chính mình.

      Cũng lâu lắm, Lý Văn tới phòng bếp thợ nghỉ ngơi xong, mới vừa bắt đầu làm việc, Lý Noãn tay cầm viên gạo nếp, tay cầm ba tấm khăn được rửa sạch và hong khô lúc buổi sáng, chào tiếng với Tô thị và Tương thị, rôi cùng Lý Văn trở lại trong phòng.

      "Đại ca, rửa sạch tay, tới giúp muội nặn thuốc viên, hai ngày nữa phải lấy bán trong huyện." Lý Noãn câu rồi lập tức lên kháng, trải rộng khăn khô ra, đặt gạo nếp phía , lại trải hai tấm khăn khác, mới tư đống gạo nếp đó bốc ra cục cỡ móng tay cái, xoa nắn thành viên lớn chừng hạt đậu, đặt ở cái khăn trống , sau đó bắt đầu nặn viên thứ hai.

      Khăn được bỏ ở trong ấm sắc thuốc nấu chín, lại bọc cả đêm thuốc, cho dù là rửa sạch rồi, vẫn mang theo mùi thuốc, dùng để để thuốc viên là thích hợp nhất.

      "Được." Lý Văn cười đáp tiếng, rửa tay lau khô, ngồi lên kháng cùng nặn thuốc viên với Lý Noãn.

      Vốn muốn giúp đào khoai lang tay, nhưng suy nghĩ chút khoai lang cũng chỉ mẫu, sợ là buổi sáng nay đào hơn phân nửa, còn dư lại cũng tốn bao nhiêu hơi sức, lưu lại.

      Lý Văn mới vừa nặn tốt viên, Lý Noãn nhìn thấy, nhịn được : "Đại ca, huynh nặn to như vậy, bệnh nhân còn chưa nuốt xuống viên thuốc bị nghẹn mà chết."

      ". . . . . . Nhị muội, cái này chẳng lẽ phải để nhai?" ràng Lý Văn sửng sốt chút, mới hiểu hỏi.

      Lý Noãn lắc đầu : "Đương nhiên phải, đại ca, chúng ta phải suy nghĩ cho khách hàng của chúng ta, huynh nghĩ xem, thuốc này đắng như vậy, nếu phải là thân thể khó chịu, ai nguyện ý ăn? Cho nên, có thể nếm được mùi vị, hoặc là nếm được chút xíu nuốt xuống, đối với bệnh nhân mà , là chuyện rất hạnh phúc, dưới tác dụng giống nhau của thuốc, thậm chí dưới tình huống tốt hơn, huynh họ thích đăng, hay đắng? Chờ sau này kỹ thuật chúng ta thành thục, muội còn muốn bọc ở bên ngoài lớp đường đấy."

      "Cũng chỉ có muội mới có thể nghĩ nhiều như vậy." Sau khi Lý Văn nghe xong, có chút bất đắc dĩ cười .

      Nhưng thể thừa nhận, lời Lý Noãn rất đúng, vì vậy dựa theo Lý Noãn nặn viên thuốc hơn, chia viên thuốc mới nặn xong lúc nãy thành ba phần.

      Vừa bắt đầu, hai người còn cẩn thận, so sánh lớn , nặn tốt từng viên từng viên, sau khi thuần thục, dứt khoát lần xoa ba bốn viên, tới nửa canh giờ, hai người nặn cục gạo nếp thuốc tròn to thành những viên thuốc chừng hạt đậu.

      Dưới kiểm tra của Lý Noãn những viên thuốc nặn xong thi phần lớn bắt đầu định hình, phát có biến dạng, thi lập tức cầm lên nặn lại thành tron, sau khi xác định tất cả thuốc viên có vấn đề gì, mới mang ba tấm khăn đây thuốc viên tới bên cạnh cửa sổ, để nó có thể nhanh chóng hong khô.

      Hai người rửa tay, Lý Văn lấy ra ba lượng bạc giao cho Lý Noãn : "Mua đất dùng hai trăm hai mươi lượng, làm khế ước đỏ tốn hai lượng bạc tiền thuế, huynh cho lái buôn bảy lượng, trừ hai lượng tiền thuế, còn lại là tiền lương cho lái buôn."

      "Ừ, tốt." Lý Noãn nhận lấy bạc bỏ lại trong hộc gỗ, lấy ra sổ sách ghi chép tiền của công, viết vào hàng cuối cùng nhận lấy ba lượng, bảo Lý Văn ký tên, mới cất sổ sách .

    2. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 45: Trong chữ Đức

      Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Lý Văn phải phía sau trong hốc núi, giúp đám người Tô thị đào khoai lang.

      mình Lý Noãn ngồi ở trong phòng, nghĩ tới nghĩ lui, từ trong thảo dược tìm được loại có vị ngọt, xung đột gì với dược tính trong viên thuốc, len lén chạy tới phòng bếp ôm cối đá trở về gian phòng, xác định cối đá khô, bỏ hai gốc thảo dược vào, ngồi ở kháng nhanh chậm giã, nghĩ tới trong khoảng thời gian này cùng sống chung với người nhà, khóe miệng tự chủ nâng lên.

      Đến nửa buổi chiều, mọi người cũng đào xong khoai lang.

      Mẫu đất phía sau núi cũng coi như là bậc trung, sau khi gieo xuống khoai lang, Lý Văn cũng gieo quá dày, chỉ tưới qua mấy lần nước, chỉ như vậy, năm nay cũng thu hoạch hơn chín trăm cân khoai lang. Ở niên đại này có phân hóa học, cũng có giống khoai lang biến đổi gien, mẫu được 1200 cân khoai lang, coi như là sản lượng rất cao rồi, bình thường đều là 1100 cân.

      Tô thị, Tương thị mang khoai lang từ phía sau núi vào trong phòng trống bên cạnh phòng bếp, sau đó Tô thị mang gùi khoai lang đến nhà La thị.

      Buổi sáng, La thị tới chuyến, là Lý Đức cho La thị, Tô thị miếu Bạch Đà nghe Tịnh Liên đại sư giảng giải, tại Tô thị tới chút, thuận tiện đưa mười mấy cân khoai lang qua, khoai lang này là Lý Văn tìm La thị lấy giống, tại thu hoạch rồi, tất nhiên phải mang qua ít.

      Lý Văn tới trong phòng tình hình với Lý Noãn, rồi mang theo ba đứa bé Lý An chọn mấy củ khoai lang, phòng bếp nướng ăn, đại khái gần nửa canh giờ, mấy người vừa cầm khoai lang vừa chín vừa thơm ngát đến trong phòng mời Lý Noãn ăn.

      "Nhị tỷ, Nhạc Nhạc cho tỷ chọn củ, là nóng, là nóng, nhị tỷ, mau tới ăn, nhân lúc còn nóng ăn mới ngon." Lý Nhạc cầm khoai lang màu đỏ tuốt ở phía trước, chạy nhanh vào phòng đặt khoai lang lên bàn, vừa vuốt lỗ tai để tay đỡ nóng, vừa gọi Lý Noãn xuống giường tới ăn.

      "Lập tức tới ăn ngay." Thấy tiểu muội đáng của mình để ý phỏng tay, mang tới cho mình mấy củ khoai lang chín, trong lòng Lý Noãn tràn đầy hạnh phúc, đáp tiếng rồi lập tức để cối đá sang bên, xuống kháng tới bên cạnh bàn bát tiên.

      Sau đó ba người Lý Văn, Lý An, Chu Nguyên cũng vào phòng, năm người huynh đệ tỷ muội đóng cửa phòng, vây ở chung chỗ ăn khoai lang thơm ngát, mọi người vừa ăn, vừa chuyện thu khoai lang hôm nay, Lý Noãn cười nghe bọn họ , rất nhanh ăn xong khoai lang.

      Lau mặt, lại rửa tay, Lý Noãn : "Nhân lúc trời còn sáng , đều viết chữ lát, hôm nay chỉ cần viết tốt mười hai chữ mà tỷ giao ngày hôm qua là được, viết đến khi thợ nghỉ làm. Khi mới bắt đầu tập viết chữ, cũng thể lười biếng, chờ sau này các ngươi thuần thục, có thể cần viết mỗi ngày."

      "Vâng!" Ba đứa bé gật đầu đáp lời, lấy bút gỗ của mình, Lý Văn bưng nửa bát nước vào, Lý Noãn mang tấm khăn hong khô bên cửa sổ tới, dùng để lau nước.

      Ba đứa bé lập tức cởi giày leo lên kháng, ngồi ở bên cạnh bạn có chân bàn thấp chấm nước viết lên, Lý Văn ở bên cạnh chỉ đạo thêm chút.

      Lần trước Lý Noãn và Lý Văn huyện ý bán con hổ, lúc trở lại có mua mấy quyển sách, nửa tháng này, lúc rảnh rỗi Lý Văn đọc, luyện chữ, còn khắc khổ hơn ba đứa bé, ở phương diện thư pháp và hiểu biết chữ nghĩa có tiến bộ rất lớn.

      Lý Noãn dời cối đá qua lại giã tiếp, thấy bên trong vụn, lấy thuốc viên bên cửa sổ lại, bỏ tất cả vào trong cối đá, sau đó đưa tay trộn đều.

      Trời lạnh thế này, hơn trăm viên thuốc định hình trở nên cứng rắn, trừ phi đun nóng, nếu thay đổi hình dạng, nhưng dù sao cũng là làm từ gạo nếp, mặt ngoài có tính dính, bỏ thuốc bột vào khuấy lên, mặt ngoài dính lên tầng mỏng, mà mùi vị thuốc bột có tính ngọt ngào, tương đương với phủ “lớp đường” lên viên thuốc, còn có thể phòng ngừa viên thuốc dính chung chỗ.

      Khuấy đều lát, sờ lên mặt cảm giác mặt ngoài mỗi viên thuốc đều có tầng phấn bột , dính tay, Lý Noãn mới hỏi Lý Văn: "Đại ca, nhà chúng ta có bình ? Ít nhất là hơi lớn hơn ly trà là tốt nhất."

      Lý Văn dạy Nhạc Nhạc viết chữ "Đức", nghe như thế, dừng lại cẩn thận suy nghĩ chút, lắc đầu : " có bình nào lớn như vậy, lại có mấy cái, lúc trước đại phu xem bệnh cho cha để lại mấy bình thuốc, đều rửa sạch, có được hay ?"

      "Vậy cũng được, làm phiền đại ca giúp muội lấy tới đây." Lý Noãn gật đầu, chờ Lý Văn xuống kháng mang giày, ngồi vào bên cạnh Lý Nhạc, cười tay nắm tay của : "Nhạc Nhạc, nhị tỷ dạy muội viết chữ ‘Đức’ như thế nào."

      "Được ạ." Lý Nhạc vui vẻ gật đầu, Lý Noãn đưa tay nắm lấy tay của bé, mang theo bút của bé vạch ra nét, cũng : "Nhạc Nhạc, muội xem, thế này nhé, bên trái là song nhân, bên phải từ xuống dưới, theo thứ tự là ‘thập’, ‘tứ’, ‘nhất’, ‘ tâm ’, biết đây là có ý gì ?"

      "Là có ý gì vậy nhị tỷ?" Lý Nhạc mê mang trừng mắt nhìn, hiểu hỏi, Lý An, Chu Nguyên cũng tò mò dựng lỗ tai lên.

      "Là đến cách đối nhân xử thế của người, đều có trái tim, mặc kệ làm chuyện gì, đều luôn thủy chung như , như vậy, mới có thể “khiêm” mà có ích, chữ “khiêm” này, chỉ là chỉ khiêm tốn, mà là phẩm chất tốt đẹp bên ngoài, có tốt đẹp chính là phẩm chất, người này khắp thiên hạ bốn phương cũng có thể đạt được gặt hái, như vậy, người nhân tài này có thể được xưng tụng là thập toàn thập mỹ. Nhưng mà có những thứ này được, người này, còn phải có đồng bạn, dù cho làm được tốt, cũng có người khích lệ , thích , vậy còn có tác dụng gì? Các ngươi có đúng hay ?" Lý Noãn cười .

      Ba đứa bé cũng tán đồng gật đầu.

      Lý Noãn lại hết sức chậm rãi viết bên cạnh, vừa giải thích: "Viết song nhân bên trái “thập”, “tứ” “nhất” “tâm”, là nhắc nhở chúng ta, mặc kệ người làm gì, người bên cạnh cũng làm bạn ở bên cạnh , viết chữ “tâm (tim)” ở dưới cùng, là cho chúng ta biết, trái tim người là cơ sở căn cơ cho tất cả, giống như lương thực trong ruộng, nếu như có cây, dáng dấp phía khá hơn nữa, cũng từ từ chết héo. Nếu như chúng ta muốn thập toàn thập mỹ, phải giống như đống bảo tháp, “tâm (tim)” mỗi người, thủy chung như ‘ (nhất)’, mới có thể khắp thiên hạ ‘tứ’ phương cũng có thể đặt được gặt hái, trở thành người ‘thập’ toàn thập mỹ."

      Chờ Lý Noãn kể xong, bàn lại viết xong hai chữ “Đức”, mấy đứa bé bừng tỉnh hiểu ra, mới biết, ra là chữ ‘đức’, thậm chí có nhiều học vấn và đạo lý thế này.

      Lý Nhạc vội vàng dính chút nước, vừa giọng thầm lại lời Lý Noãn qua lúc nãy, vừa viết ở mặt bàn, cuối cùng viết hoàn chỉnh chữ “Đức”, mặc dù kiểu chữ cũng tính đẹp, nhưng cũng là lần đầu tiên bé viết ràng như vậy, khỏi hoan hô : "Nhị tỷ, Nhạc Nhạc viết được rồi!"

      "Noãn Nhi tỷ tỷ, ngày hôm qua tại sao tỷ cho chúng đệ biết, ra ‘Đức’ là có ý này?" Chu Nguyên hiểu hỏi.

    3. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 46: Khách nhân tới

      Lý Noãn mỉm cười : "Nếu như các đệ thích đọc sách, gặp phải chữ hiểu nhất định phải tự mình tìm kiếm đáp án, mà phải chờ người khác tới cho các đệ biết, bởi vì, nếu như các đệ tự mình phát có ai biết rốt cuộc hiểu cái gì, hiểu cái gì. tại, các đệ hiểu tại sao ngày hôm qua nhị tỷ ra chưa?"

      "Hiểu rồi ạ!" Ba tiểu tử kia gật đầu, tất cả đồng thanh .

      bao lâu, Lý Văn lấy mấy bình ra, kinh ngạc phát Lý Nhạc viết chữ "Đức" rất tốt, trong miệng còn lẩm bẩm, cẩn thận nghe đôi câu, chỉ hơi suy nghĩ là hiểu do công lao của Lý Noãn.

      "Đại ca, có phải nhà cũ cũng trồng khoai lang hay ? Ngày hôm trước nhị bá và nhị bá mẫu mang gà mái tới cho chúng ta, sao hai ngày nay tới lấy chúng về." Lý Noãn vừa đếm số lượng chính xác bỏ vào trong bình, vừa tò mò hỏi.

      "Nhà cũ có hơn hai mươi mẫu đất, nên trồng ít thôi." Lý Văn xác định chắc chắn .

      Lý Noãn im lặng lát, thầm : "Hi vọng ngày mai bọn họ tới."

      Khế đất ngày mai làm, Lý Văn mời thôn trưởng và tú tài lão gia tới nhà ăn cơm, tất nhiên muốn đất nhà bọn họ mua, mời bọn họ tới đây ăn bữa cơm, làm chứng, hai mươi mẫu đất cũng phải là chuyện , đến lúc đó nhất định truyền rất nhanh, ngộ nhỡ nhà cũ bên kia nghe được tiếng gió, tới náo loạn đòi hỏi cũng tốt.

      Dù nàng biết đến thôn trưởng và tú tài lão gia, tuy rằng bởi vì nguyên nhân của nàng, danh tiếng của nhà bọn họ ở thôn Lý gia tốt lắm, nhưng trước khi nàng xảy ra chuyện kia, nhà bọn họ ở thôn Lý gia vẫn rất được mọi người mến, hơn nữa cũng đều nhất mã quy nhất mã (nợ gì trả nấy), trong nhà mua đất, mời thôn trưởng cùng với người có tiếng trong thôn đến làm chứng, là chuyện ước định mà thành, nếu như bọn họ cự tuyệt, chính là bọn họ phải.

      Còn nữa, bởi vì Lý Noãn "chết", lại trải qua lần kiện quỷ nháo, những ngày qua đề tài đàm luận trong thôn, bắt đầu chuyển hướng sang đồng sinh thí* đầu mùa xuân cùng với Viện thí* mùa hè sang năm.

      (*Đồng sinh: mặc tuổi lớn hay đều gọi là Nho đồng, theo tập quán gọi là Đồng sinh.
      Viện thí: do quan Học chính của tỉnh chủ trì. Đồng sinh tham gia thi đỗ gọi là Tú tài.
      Cả 2 đợt thi này chỉ là hình thức dự tuyển. Hương thí, Hội thí, Điện thí mới là khảo thí khoa cử chính thức. Theo chuonghung.com)

      Nghe trưởng tôn (cháu đích tôn) của tú tài lão gia trong thôn rất thông minh, sang năm nhất định có thể thông qua kỳ thi đồng sinh, sau đó ở trong Viện thí đậu tú tài, trong thôn ít người thu xếp làm mai, muốn gả con mình cho Tiểu Tú Tài lão gia tương lai, sau này là phu nhân của quan lại, đây chính là chuyện thể diện gì bằng.

      Mặt trời hạ núi, Lý Văn để cho thợ nghỉ làm, Lý Noãn nhét vào năm bình tổng cộng trăm bốn mươi mấy viên thuốc, đặt ở bệ cửa sổ, Tây Sương nhìn tiến độ công trình, sau đó đút thức ăn cho mèo gấm, lại nhìn trâu nước lớn bên cạnh chút, rồi trở về cùng với Tô thị phòng bếp làm cơm tối.

      Trong vạc có nước, Tương thị phải rời nhà đến cái giếng gần trong thôn lấy nước, đổ đầy cái vạc duy nhất trong bếp và mấy cái vạc trong phòng.

      Cả thôn Lý gia, tổng cộng có ba cái giết, đều là mời người tìm vị trí nguồn nước, đào rất sâu mới thấy nước.

      Ở mảnh đất khô cằn này, nước cũng nhiều lắm, trong ruộng đều là dùng nước giếng đổ vào, có vài gia đình đào hồ nước ở bên cạnh ruộng nhà mình, thời điểm trời mưa có thể trữ nước, khi thiếu nước, cũng cần phải cùng với người trong thôn đến giếng lấy nước, hơn nữa có lúc còn phải xếp hàng múc nước.

      Người nhà vui vẻ ăn cơm, sau khi trời tối, rửa mặt trở về phòng của mình ngủ.

      Lý Noãn ngủ trễ hơn tất cả mọi người, nàng cẩn thận ghi chép tiền chuyên cần của mỗi người hôm nay, lại tính toán trước sau tiền công thợ bắt đầu tới nhà làm việc, nếu như ngày mai cộng thêm hai người nữa là tám người, đến đầu tháng mười , phải bỏ ra hai trăm sáu mươi lăm đấu lúa mì.

      Hôm nay trong nhà thu hoạch tám trăm cân lúa mì, ăn ít rồi, tính toán theo đấu, chỉ còn sót tới tám mươi đấu, nàng cẩn thận suy nghĩ chút, nếu như trả lúa mì cho thợ, mình lại phải mua lúa mì hoặc là phải mua bột mì mài ra, là hơi uổng công vô ích, quyết định sau cùng là toàn bộ tiền công cho thợ đều quy thành bạc, cũng chính là 3180 văn, ghi vào sổ công khoản tiền dự chi này.

      Sớm tinh mơ ngày hôm sau, Lý Văn trấn sớm, quá buổi trưa, nên mời mọi người trở về nhà.

      Cùng , còn có trưởng tôn của tú tài lão gia, chỉ hơn Lý Văn mấy tháng, gọi là Ngụy Ngạn Thành, nhóm người vừa vừa cười vào sân.

      Đột nhiên thấy nhiều người tới nhà như vậy, Tương thị ở trong sân giặt quần áo, Tô thị cùng ngồi ở bên cạnh bà vừa trò chuyện phiếm, vừa đóng đáy giày cũng sợ ngây người, hiểu xảy ra chuyện gì.

      "Mẹ, Tương bà bà, nhà chúng ta mua hai mươi mẫu đất ở đầu thôn, mời mối lái Trịnh và thôn trưởng còn có tú tài lão gia tới đây ăn bữa cơm, làm chứng." Lý Văn cười giải thích.

      "Mua... mua hai mươi mẫu đất?" Tô thị dám tin kêu lên tiếng, nhớ ra còn có người ngoài ở đây, cũng tiếp tục hỏi.

      " ra là Lý đại công tử còn chưa chuyện này cho người nhà biết." Trịnh Kim ở bên cạnh thấy tình cảnh này, ngừng trò chuyện với thôn trưởng, tú tài lão gia, tới bên cạnh Tô thị nhiệt tình cười , "Đại tẩu tử, nhà ngài có phúc lớn đấy, đoạn thời gian trước Đại công tử nhà ngài nhờ ta giúp ngài ấy xem đất đai, bảo là muốn mua chừng hai mươi mẫu, chuyện này có gì cả, ngày hôm trước mới vừa có người nhờ ta bán ra hai mươi mẫu tốt, ta lập tức cho Đại công tử nhà ngài, người kia cần bạc gấp, cần thứ khác làm thế chân, ta còn lo lắng Lý đại công tử bỏ ra nổi nhiều ngân lượng như vậy, ngờ ngày hôm qua ngài ấy mang tiền tới gặp ta, sảng khoái mua, nhờ phúc của Lý đại công tử, người nhà bán đất kia còn cám ơn ta tìm được người mua đất nhanh như vậy."

      Làm người mối lái, tất nhiên thể thiếu ăn khéo léo, Trịnh Kim là người mối lái nổi danh trấn , còn làm chút chuyện cho các gia đình lớn trong huyện, lời ra tất nhiên sai được.

      "?" Tô thị nhìn về phía Lý Văn.

      Lý Văn cười gật đầu, ghé vào bên tai Tô thị giọng : “Mẹ, là nhị muội con mua, bạc cũng là nhị muội đưa ra, mẹ, có gì tối nay chúng ta , trước hết chào khách rồi mời vào trong nhà ngồi .”

      "Đúng, đúng." Tô thị vội vàng để kim chỉ trong tay xuống, mời mấy người vào nhà, trong giọng điệu che giấu được kích động, "Nhanh, mọi người mau vào phòng trước ngồi, chuyện này quá đột ngột, trong nhà cũng chưa dọn dẹp, Văn Nhi, nhanh mời cha con ra đây."

      Lý Văn đáp tiếng, vào phòng đại khái cho Lý Đức chuyện mua đất, Lý Đức sửng sốt rất lâu, thà cười, ý vị gật đầu quá tốt.

      Hai cha con lại thêm mấy câu, Lý Văn ôm Lý Đức tới phòng trước, ngoại trừ Trịnh Kim là người mối lái trấn cùng với Ngụy Ngạn Thành, Lý Đức chưa từng thấy qua, những người còn lại đều biết, sau khi chào hỏi, Lý Văn cười giới thiệu Trịnh Kim, Ngụy Ngạn Thành cho ông biết.

      "Cha, đây là mối lái Trịnh nổi danh trấn chúng ta, Trịnh Kim, đây là trưởng tôn của tú tài lão gia của thôn chúng ta, gọi là Ngụy Ngạn Thành."

      Lý Đức chất phác cười, : "Ôi, lời khách sáo ta cũng làm gì, làm khó mọi người từ xa tới đây, chân ta đây được, cũng thể ra đón tiếp được, tiểu tử Văn Nhi mua đất cũng tiếng, tâm trạng của ta cũng có chuẩn bị, nhất thời kích động, cái miệng này cũng biết chuyện."

    4. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 47: Sợ điều gì gặp điều đó

      "Ha ha, dựa vào Lý đại ca là người thành , người bạn này Trịnh Kim chắc chắn kết giao. Hơn nữa, Lý đại ca có người con có thể làm chuyện lớn như Lý đại công tử, như câu “cuộc đời tốt” mà nhiều người vẫn ." Trịnh Kim cười vang , ra lời làm cho người ta nghe rất thoải mái.

      Thôn trưởng Lý Nhất Thông chần chừ lúc, mở miệng : "Lý Tứ à, vốn là ngày vui nên chuyện này, nhưng hôm nay thừa dịp tất cả mọi người ở đây, ta vẫn muốn chút, chuyện nha đầu Noãn Nhi, là ta phải với cậu. Ta ở nhà suy nghĩ nửa tháng, cảm thấy nha đầu Noãn Nhi thành , người cả thôn đều nhìn nó lớn lên, thể nào biết làm ra chuyện kia, ra nó cũng là người bị ủy khuất, ta bị những lời đó làm cho mơ hồ, nhất thời mất tâm hồn, mới ra lời dìm lồng heo như thế, Lý Tứ, ta xin lỗi cậu."

      Lý Đức há mồm còn chưa lên tiếng, Lý Văn thở dài tiếng, qua: "Thôn trưởng, tình trôi qua rồi, còn làm cái gì. Đây đều là kiếp trong sinh mệnh của nhị muội con, trách được người khác."

      "Thôn trưởng, Lý đại công tử so đo rồi, ông cũng đừng để ở trong lòng, chuyện này dừng lại thôi. đề cập tới chuyện này nữa, đề cập tới chuyện này nữa." Trịnh Kim cười ngắt lời , ngược lại, lại hỏi lão gia tử mặt đỏ bên cạnh, "Ngụy lão gia tử, ta nghe người ta , năm nay lệnh tôn muốn thi đồng sinh thí và Viện thí, có phải vậy hay , tám xã trong mười dặm này, sợ cũng chỉ có lệnh tôn có bản lãnh này thôi!"

      ra khi ở đường Trịnh Kim hỏi chuyện này lần, bây giờ vì đổi chủ đề, liền đổi phương thức khác hỏi lần nữa.

      Trịnh Kim chuyện rất có nghệ thuật, câu đến trong lòng Ngụy lão gia tử, Ngụy lão gia tử cười : "Đứa Ngạn Thành này giống ta, làm việc thực tế, ổn định, vốn là năm ngoái ta định để cho thử lần, cảm thấy chưa đủ nắm chặt nên ở nhà ôn tập lại năm."

      Ngụy Ngạn Thành ở bên cạnh cười nghe, cũng chen miệng, lần này hoàn toàn chắc chắn, có thể thi lần là đậu tú tài, nhưng lại ra vẻ kiêu ngạo chút nào.

      Đúng như Ngụy lão gia tử từng , Ngụy Ngạn Thành là người kiên định vững chắc, nhưng tuyệt đối giống như Ngụy lão gia tử, nghe Ngụy lão gia tử chuyện cũng biết, ông cụ khiêm tốn chút nào, nhưng mà ông cụ như vậy, cũng là biểu thích của trưởng bối đối với vãn bối.

      phòng nam nhân tới những chuyện thi cử, vừa đúng là chuyện thích của Lý Đức dù chưa từng nghe qua những chuyện kia, liền nụ cười chất phác lắng nghe.

      Lý Văn giống như khách, ngồi ở kháng, mà là ngồi ghế đẩu mặt đất, làm người chủ nhà, Lý Đức lời nào, đương nhiên ông thể lời , cũng may kiến thức của ông cũng coi là nông cạn, mặc kệ mọi người đến cái gì, đáp đôi lời cũng vấn đề gì.

      Ngay từ lúc Lý Văn ôm Lý Đức ra ngoài, Tô thị ngay phòng bếp, nấu mấy chén nước nóng, bưng đến phòng trước mời mọi người uống cho ấm áp thân thể, sau đó lại phòng bếp cùng với Tương thị vội vàng thu xếp cơm trưa.

      Trong nhà mua đất mời khách, bàn tiệc này tất nhiên thể đơn giản giống như bình thường, phải bắt đầu làm sớm chút.

      Lý Noãn ở trong phòng, mơ hồ có thể nghe được tiếng cười của các nam nhân ở phòng chính, suy nghĩ chút, liền kéo hộc tủ từ trong ngăn kéo ra lấy cái hộp lấy ra khối bạc vụn, phân phó ba đứa bé luyện chữ: "Chạy nhanh lên chút, trấn mua hai cân thịt heo đầu, cân rượu trắng trở lại."

      "Vâng, nhị tỷ." Vừa nghe có việc làm, ba người họ hết sức tích cực, xuống giường mang giày, vẫn là Lý An nhận lấy tiền từ trong tay Lý Noãn, nhanh chạy trấn .

      Ngày hôm qua ba đứa bé được cho biết, phải làm cống hiến trong nhà mới có thể cầm tiền tháng chuyên cần, bây giờ nghe có công việc, có thể tích cực sao?

      Sau khi ba người Lý Văn rời khỏi đây lâu, chuyện Lý Noãn muốn nhìn thấy nhất xảy ra—— Hai vợ chồng Lý Nghĩa đến rồi!

      Vương thị đến phòng trước ra mắt mọi người rồi lập tức chủ động phòng bếp, tươi cười thân thiết lôi kéo Tô thị chuyện, lại giúp tay làm việc, ánh mắt lại giống như là bọn quỷ xâm lược vào thôn, càn quét xung quanh.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      Cũng may phòng bếp có Tương thị trông nom, mỗi lần Tô thị cảm thấy mất mặt, muốn mở miệng hứa cho Vương thị chỗ tốt, Tương thị làm như vô tình nhắc nhở câu, tiền trong nhà tới dễ dàng cỡ nào, Noãn Nhi chết rồi, mới đổi lấy tất cả hôm nay, làm Tô thị nên lời.

      Trong phòng trước, Lý Nghĩa mở miệng gọi Lý Đức tiếng Tứ đệ, thân thiết vô cùng, giống như các loại viên đạn bọc đường, đánh vào kế sách tình cảm, lừa dối Lý Đức đến đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời huynh đệ thâm tình, cảm động tràn đầy, ba phen mấy bận thiếu chút nữa bậy.

      Lý Văn thấy tình thế đúng, ở bên cạnh làm động tác chọc cười, mới cho ông ra lời nên .

      Lý Nghĩa và Lý Đức rất lâu, lại phát có Lý Văn ở bên cạnh phá bĩnh, ông ta hoàn toàn vớt được chỗ tốt, liền ra vẻ trưởng bối, giả bộ cười nhã nhặn, Lý Văn nên chen miệng vào lúc trưởng bối chuyện.

      Lý Đức sớm bị dụ đến tìm thấy nam bắc rồi, tất nhiên cũng gật đầu phải, cũng cười bảo Lý Văn lời xin lỗi Lý Nghĩa.

      Nếu tiếp tục phát triển tiếp như vậy, biết chuyện biến thành tình hình gì nữa.

      may là người tới nhà hôm nay đều là người biết chuyện, cũng biết hai mươi mẫu đất nhà Lý Tứ mua, là viết tên tuổi Lý Văn, điều này cái gì? chủ nhà chân chính của nhà này là Lý Văn. Nghe được lời Lý Nghĩa, tất nhiên bọn họ muốn giúp cho Lý Văn.

      Mấy người có danh vọng đều về phe Lý Văn, lúc này Lý Nghĩa mới thu lại, tạm thời bị áp chế, làm được gì.

      " là sợ điều gì gặp điều đó." Lý Noãn đứng yên ở bên cửa sổ, nghe chuyện trong phòng chính, mới buồn bực thở dài, trở lại kháng của mình, tĩnh tâm đọc sách.

      Sống đến già, học đến già. Hơn nữa sách ở thời đại này, giữa những hàng chữ phản ảnh nếp sống thời đại này, đọc nhiều xem nhiều, là trăm lợi mà hại.

      Về phần hai vợ chồng Lý Nghĩa, tại nàng muốn ra ngoài đuổi người cũng được, cũng chỉ có thể khổ cực cho Lý Văn và Tương thị rồi, đợi nàng danh chính ngôn thuận "sống lại" rồi, tất nhiên dọn dẹp những thân thích cực phẩm kia.

      Trong lúc bất chợt, Lý Noãn cũng bắt đầu mong đợi buổi giảng giải của Tịnh Liên đại sư.

      Sau nửa canh giờ, ba đứa bé chạy đến đầu đầy mồ hôi, gương mặt đỏ ửng mang theo thịt heo đầu và rượu trắng trở lại, hiển nhiên là nghe lời Lý Noãn , cũng chạy hăng say.

      "Nhị tỷ, thịt đầu heo bốn lăm văn tiền cân, rượu trắng hai lăm văn tiền cân, bạc vụn tỷ đưa, sau khi mua còn dư lại trăm tám lăm văn." Lý An đặt miếng thịt heo đầu được gói kỹ và chai rượu trắng lên bàn, móc ra hai chuỗi dây trăm tám lăm văn tiền đưa cho Lý Noãn, báo cáo chi tiết.

      Lý Noãn nhận lấy tiền kiểm lại số lượng, xác định đúng, mới thả trở về cái hộp , lấy sổ sách công ra ghi lên khoản.

      Đóng hộc tủ, Lý Noãn mới quay đầu phân phó: "Nhạc Nhạc, Nguyên Nhi, hai người mang thịt heo đầu và rượu trắng phòng bếp, là đại ca sai người mua, sau đó canh giữ ở nơi đó, nghe xem nhị bá mẫu chúng ta chuyện gì với mẹ, lát đến báo cáo cho tỷ, đều nhớ, chúng ta quan sát tình hình địch, để cho người xấu lừa gạt đồ của chúng ta, phải đánh lên tinh thần."

    5. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 48: Lý chính mới

      "Nhị tỷ, Nhạc Nhạc ngay bây giờ!"

      "Vâng, Noãn Nhi tỷ tỷ."

      Nghe được có người muốn lừa đồ trong nhà, Lý Nhạc và Chu Nguyên lập tức ôm thịt heo đầu và vò rượu trắng ra cửa, chạy về phía phòng bếp.

      Lý An vội vàng hỏi: "Nhị tỷ, vậy đệ làm cái gì?"

      "Đừng nóng vội, nhiệm vụ của đệ là quan trọng nhất, tỷ cho đệ nghe." Lý Noãn cười tới bên cạnh Lý An, cúi đầu ở bên lỗ tai cậu giọng , cuối cùng hỏi, "Tam đệ, nhớ hết chưa?"

      "Nhớ rồi nhị tỷ, tỷ thông minh, đệ ngay." Cặp mắt Lý An sáng lên, dùng sức gật đầu cái, nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Lý Noãn cười trở lại ngồi xuống bên kháng, coi như thể tự mình ra mặt, ở sau lưng giở vài đoạn vẫn có vấn đề gì.

      Lý An tới phòng trước, thân thiết kéo Lý Nghĩa : "Nhị bá, mèo gấm nhà chúng cháu có mèo con, chúng cháu thương nó, nên giết hai con gà mái mà nhị bá và nhị bá mẫu mang tới hôm kia cho nó ăn rồi, nó ăn rất vui vẻ, còn vui mừng ngún nguẩy với chúng cháu nữa."

      "Hả? Giết cho mèo ăn?!" Lý Nghĩa kinh ngạc “hả” tiếng, đau lòng dứt kinh ngạc hỏi.

      Người cả phòng nhìn nhau, vẻ mặt Lý Đức có chút ngượng ngùng, chỉ sợ Lý Nghĩa trách tội ông bảo vệ tốt hai con gà mái.

      Lý Văn sửng sốt chút, chợt nghĩ đến cái gì đó, ngay lập tức mặt nở nụ cười mở miệng.

      lời nào, đám khách nhân như Trịnh Kim đều là người biết nhìn sắc mặt, đều ràng tình huống lắm, tất nhiên cũng mở miệng lung tung.

      "Đúng vậy." Lý An cười gật đầu , "Đại ca còn , nhị bá là huynh đệ tốt của cha, nếu biết mèo của chúng cháu thích ăn gà mái, nhất định lại đưa hai con tới nữa. Nhị bá, bá đưa thêm hai con gà mái tới nữa chứ, mèo ăn ngon, mèo con sinh ra mới khỏe mạnh, dễ nuôi sống."

      Lý Nghĩa nghe xong lời này, cặp mắt lồi ra, thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ ghế.

      Lý An xong lập tức tiếp: "Đại ca còn , nhị bá tốt với chúng ta như vậy, con nhất định phải nhớ rằng nhị bá tốt."

      Lý Nghĩa khỏi dừng lại, con ngươi di chuyển, sắc mặt lập tức xoay chuyển 180°, cái mông gần như rời khỏi cái ghế phải trở về lại, hòa ái cười : " phải là chuyện hai con gà mái thôi sao, nếu cháu thích, ta để cho nhị bá mẫu của con mang tới thêm hai con nữa, chỉ là. . . . . ."

      "Quá tốt rồi, nhị bá, nhị bá tốt, cám ơn nhị bá!" Lý An vui vẻ hoan hô lên, cắt đứt câu kế tiếp của Lý Nghĩa, sau đó nghiêng đầu chạy ra ngoài.

      "Đứa này, cao lớn khỏe mạnh như thế rồi." Nhìn bóng dáng Lý An chạy ra ngoài, Lý Nghĩa bị cắt đứt lời sửng sốt chút, quay đầu lại cười với Lý Đức, nhưng trong lòng cảm giác có chút đúng.

      "Đúng rồi thôn trưởng, nghe ngài thăng quang?" Nhận thấy Lý Nghĩa nghi ngờ, Lý Văn lập tức cười hỏi Lý Nhất Thông câu chuyện nghe được hai ngày nay, chuyển đề tài .

      Bây giờ mơ hồ đoán được sau đó xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên thể để cho Lý Nghĩa tỉnh táo lại.

      Phải biết, câu "nhớ rằng nhị bá tốt" mặc dù xuôi tai, cũng chỉ là lời suông, có hứa cho chỗ tốt nào, nhưng lời “đưa hai con gà” của Lý Nghĩa là hứa cho chỗ tốt rồi.

      Chỉ là lấy tính tình của Lý Nghĩa, ngoài miệng thế nhưng nhất định làm, Lý Văn rất muốn biết, sao Lý Noãn bảo Lý An lấy gà tới tay.

      Nhắc tới chuyện thăng quan, Lý Nhất Thông lộ vẻ vui mừng vô cùng, cười : " ra chính ta ở trong thôn cũng cống hiến gì cho mọi người, là Huyện lệnh lão gia trong huyện cất nhắc ta, cất nhắc ta làm Lý chính cho hương trấn chúng ta, mấy ngày nữa thông báo đưa xuống, đến lúc đó thôn Lý gia cũng phải chọn thôn trưởng mới."

      Ở niên đại này, dưới hoàng quyền ít huyện, quan chức chính thức thấp nhất chính là Huyện lệnh cửu phẩm, mà các hương trấn ở dưới quản lý của huyện phủ, còn lại là do Huyện lệnh sắp xếp Lý chính quản lý.

      Lý chính có phẩm cấp, nhưng thực quyền , cầu thứ nhất là phải giám sát thu thuế của cả hương trấn.

      Dưới hương trấn, chính là hương mười tám thôn, mỗi thôn đều có Lý chính sắp xếp thôn trưởng, phụ trách xử lý những chuyện lớn cho người trong thôn, nhưng bao gồm thu thuế.

      Vào lúc mùa hè, lão Lý chính của trấn Tùng Sơn trúng gió chết rồi, Huyện lệnh huyện Bảo liền từ bên trong thôn trưởng trấn Tùng Sơn đề bạt ra Lý chính, Lý Nhất Thông cũng biết là là vận khí tốt, hay là giải quyết gì đó được chọn trúng thành Lý chính kế tiếp, dù thông báo còn chưa tới nhưng tin tức cũng truyền khắp ở trấn Tùng Sơn.

      "Ha ha, chuyện như vậy, ngày hôm qua ta cũng nghe qua, thôn trưởng, chúc mừng, chúc mừng!" Trịnh Kim lập tức cười lớn, giọng điệu giống như là đối xử với người bạn, làm cho người ta nghe thoải mái.

      "Ta cũng chỉ là chân chạy cho Huyện lệnh lão gia thôi, dính chút vinh quang của Huyện lệnh Lý lão gia, nơi nào giống như nhà Lý Tứ, có người con tốt kiếm nhiều tiền, đây mới là chuyện vui." Lý Nhất Thông cười , mặt đêu che giấu được vui vẻ.

      "Thôn trưởng quá khiêm tốn rồi, ai trong thôn Lý gia chúng ta biết năng lực của thôn trưởng chứ, được Huyện lệnh lão gia chọn trúng, là chuyện hợp tình hợp lý." Lý Văn mỉm cười , chút nhưng hợp tình hợp lý.

      Lý Văn lời này cũng cố ý lấy lòng, nhưng mà chạm đến trong lòng Lý Nhất Thông, mặc kệ làm chuyện gì, được người khẳng định năng lực đều là vô cùng đáng giá tự hào.

      Hai ngày nay Lý Nghĩa vẫn bận thu khoai lang, còn chưa nghe đến tiếng gió chuyện thăng quan, bây giờ nghe mọi người vừa như thế, lập tức cười cách nịnh nọt : "Thôn trưởng, đây là Huyện lệnh lão gia coi trọng ngài đấy, vị trí Lý chính, là chức quan béo bở, phải ai cũng có thể ngồi được đâu, ngài lập tức thăng chức rất nhanh thôi nhưng cũng thể quên chăm sóc cho hương thân trong thôn Lý gia chúng ta đấy."

      "Lý Tứ, nhà các ngươi mua thêm hai mươi mẫu đất, khi khai khẩn đất thôn trồng trọt, phải tìm người hỗ trợ chứ nhỉ?" Lý Nhất Thông hoàn toàn để ý tới lơi Lý Nghĩa , ngược lại hỏi Lý Đức chuyện mở rộng thôn sang năm.

      Phàm là làm quan, ghét nhất nghe người ta vấn đề lợi ích, mặc dù vị trí Lý chính kia có chút béo bở, nhưng chuyện này cũng phải chuyện gì vẻ vang, đối với Lý Nhất Thông thích thể diện mà , lời của Lý Nghĩa gần như là loại sỉ nhục, huống chi Lý Nghĩa còn dứt khoát cầu chỗ tốt, càng thêm làm người ta chán ghét.

      ra Lý Nghĩa cũng đần, chẳng qua đó là thói quen muốn cái nấy với Lý Đức, nhất thời nhanh miệng, ngoại trừ Lý Đức, những người khác nghe cũng thoải mái.

      Truyện chỉ đăng duy nhất tại *******************.

      "Lại tiếp tục khai khẩn đất thôn sao, chừng đến lúc đó chân ta tốt rồi, hơi bận chút, mời người cũng được, chỉ mệt mỏi chút thôi, đó cũng phải là chuyện lớn gì." Lý Đức thản nhiên cười .

      Lý Đức là nông dân chính gốc, có phẩm chất cần cù chất phác đặc biệt của nông dân, đối với chuyện mời người trồng hoa màu, trừ khi thể khác được, ông hoàn toàn nghĩ đến.

      "Ha ha, ta này Lý đại ca, Đại công tử biết kiếm tiền như vậy, mời hai người làm công trồng hoa màu chắc chắn thành vấn đề, huynh nên hưởng phúc tốt, hơn nữa ta thấy, chính huynh muốn mệt mỏi, đoán chừng Đại công tử cũng đồng ý." Trịnh Kim cười trêu ghẹo câu, nhất thời chọc mọi người vui vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :