1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lương điền mỹ thương - Tiêu Diêu Dương Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 39: Cảm động

      Đợi đến khi Lý Văn giã dược liệu thành mảnh vụn hết, Lý Noãn lập tức lấy tới cái khăn tơ có đường vân liên tục, đổ tất cả dược liệu vào đó, cầm sợi dây màu trắng buột chặt ở miệng, bỏ vào trong chén nước ngâm.

      "Những thứ này đều là loại dược liệu hoa cỏ, nếu như dùng lửa nấu chín, dược hiệu dễ biến mất, đạt tới hiệu quả vốn có." Nhìn vẻ mặt Lý Văn nghi ngờ, Lý Noãn lập tức giải thích, "Dược liệu khác nhau, bởi vì dược tính hoặc do chính dược liệu đó, phương pháp nấu hay sao cũng giống nhau, nhưng bình thường chúng ta đều để chung toàn bộ dược liệu vào chung chỗ để nấu hoặc sao, như vậy thành phần nhất định của dược liệu biến mất, thậm chí là biến chất, nhưng phần công hiệu khác của dược liệu còn chưa hoàn toàn ra ngoài, như vậy nấu hay sao thuốc xong, sau đó uống đạt tới hiệu quả mong muốn, cho nên rất lâu, ràng nhìn bệnh nghiêm trọng lắm, nhưng lại luôn trị hết."

      "Nhị muội, sao muội biết những thứ này nên nấu lâu, nhưng lại cần giã ra thế này?" Lý Văn khỏi kinh ngạc hỏi.

      Trong thiên hạ nhiều đại phu như vậy, chắc chắn thể có người nghĩ tới vấn đề này, từng cho đại phu nhìn chân Lý Đức nhưng ai điều này, nhưng vấn đề là, ai cũng biết nên phân biệt chính xác công hiệu của các loại dược liệu như thế nào, mặc dù biết nấu chung các loại dược liệu làm giảm bớt công hiệu của dược liệu, nhưng cũng có cách nào khác.

      "Việc này sao, đều học được ở trong mộng." Lý Noãn hàm hồ đáp câu, dọn dẹp cối đá sạch , lại đổ thêm phần dược liệu khác vào, đẩy tới trước mặt Lý Văn : "Đại ca, tiếp tục , phần này cần giã quá nát."

      "Được." Lý Văn lanh lẹ cầm chày gỗ lên, vừa tiếp tục giã thuốc, vừa : " như vậy, thuốc dưỡng thai nhị muội uống, dược liệu bên trong có thể tách ra nấu ?"

      "Theo lý thuyết là như thế, chỉ là phần lớn thuốc dưỡng thai đều là vật bổ dưỡng, thiếu chút công hiệu của thuốc cũng thành vấn đề gì."

      Lý Noãn xong, mở toàn bộ bọc giấy Lý Văn mua về ra bày bàn, bên trong là các loại thuốc bắc có trong nhà, sau đó nàng cầm lấy chén , theo phân lượng khác nhau lấy ra phần, mới gói kỹ dược liệu lại, bỏ vào trong ngăn tủ của mình, bưng chén ngồi vào kháng.

      ra kiếm bạc, nàng cũng cần phải lên núi hái thuốc, nhiều phiền toái, nhưng nếu như tất cả dược liệu đều do Lý Văn mua, ngày sau thuốc nàng đưa ra thị trường, người khác điều tra, rất dễ tiết lộ cách điều chế ra, cho nên ở trong kế hoạch của nàng, sau này trong nhà còn có phòng thuốc, tự cấp tự túc, phòng ngừa cách điều chế lộ ra ngoài.

      Lên kháng, Lý Noãn liền bắt đầu mở mang kiến thức cho Lý Văn: "Dược liệu căn cứ vào đặc tính của nó, có thể chia làm thảo, mộc, thổ, hỏa, thủy, cốc, quả, lân, thú, cầm, côn trùng, giới, thái, nhân, Kim Thạch, mười lăm loại khác, cộng lại hơn hai ngàn tám trăm vạn loại."

      Nghe đến đó, động tác giã thuốc của Lý Văn dừng lại, có chút tê dại cả da đầu nhìn Lý Noãn, giật mình hỏi: "Nhị muội, muội có thể nhớ hết hai ngàn tám trăm vạn loại dược liệu?"

      Trước khoan đến việc trong thiên hạ có nhiều loại dược liệu như vậy hay , chỉ cần phải nhớ kỹ hai ngàn tám trăm vạn cái tên, trong thiên hạ có mấy người có thể làm được?

      Khó được lúc thấy Lý Văn lộ ra nét mặt khoa trương như vậy, nhất thời Lý Noãn lập tức cười lên : "Đại ca, muội còn chưa xong đâu rồi, đúng là trong thiên hạ này có hai ngàn tám trăm loại dược liệu, nhưng mà ai dược liệu đều là loại thân cỏ thân cây? ra thức ăn bình thường của chúng ta, cũng có thể làm thuốc, chỉ là rất ít khi làm như vậy mà thôi. Còn nhớ khi chúng ta bắt con hổ kia , ngay cả con hổ kia, toàn thân có hơn mười loại dược liệu. Cho nên dược liệu trong thiên hạ này có hơn vạn loại, cũng kỳ lạ, chỉ là phần lớn muốn người biết."

      "Về phần muội, chắc chắn thể nào nhớ được nhiều dược liệu như vậy, muội biết , ngay cả ngàn loại dược liệu hay dùng cũng nhớ hết, tổng cộng chỉ ba bốn trăm loại, hết sức quen thuộc, cao hơn trăm năm mươi loại, hơn nữa đây là cực hạn của muội rồi."

      "Nhị muội, thiếu chút nữa muội làm ta sợ muốn chết." Sau khi Lý Văn nghe xong, ràng thở phào nhõm, lắc đầu thở dài .

      "Ai kêu đại ca chỉ nghe nửa." Lý Noãn khách khí phản bác, "Hơn nữa, đại ca chững chạc kiên nhẫn, lại ít mấy phần tính tình bồng bột, muội làm như vậy, cũng là rèn luyện đại ca gặp chuyện kinh sợ đến mức tâm trạng kích động, nếu sau này làm ăn, gặp phải ít chuyện rồi ngạc nhiên ngay lập tức, dễ bị người chiếm tiện nghi."

      "Vâng, nhị muội dạy dỗ rất phải." Lý Văn bất đắc dĩ kéo dài giọng, trêu ghẹo , "Aizzz, có người muội như thế, còn cầu gì hơn!"

      Lý Noãn lập tức giả bộ tức giận : "Đại ca, những lời này của huynh muội nhớ kỹ, sau này muội nhất định cho đại tẩu, xem tỷ ấy có để ý đến huynh hay ."

      Lý Văn ngại cười cười, bình tĩnh : "Nếu nhị muội bỏ được đại ca như vậy, đại ca ở nhà chăm sóc muội và cháu còn có cha mẹ cả đời, ai cũng ức hiếp được các người."

      Lý Noãn sững sờ, nhất thời cảm động đến đỏ mắt, cắn môi lời nào.

      "Nhị muội, chớ gạt đại ca, mặc dù đại ca thông minh như muội, nhưng ngu ngốc." Lý Văn nghiêm túc , "Những ngày này, muội dạy huynh cách đối nhân xử thế thế nào, làm thế nào để trở thành thương nhân đạt tiêu chuẩn, muội nên biết, đại ca là người thứ nhất nhìn ý của người đưa ngọc bội cho muội."

      " chừng, là chúng ta hiểu lầm người ta, đại ca đừng nghĩ nhiều." Lý Noãn hít mũi cái, lộ ra nụ cười .

      " phải là đại ca ép gì muội, tới khi muội phân tích động cơ của mới chịu ư?" Lý Văn đau lòng nhíu mày .

      Lý Noãn cười lắc đầu : "Đại ca yên tâm, phải muội có ý phủ nhận, mà là muội hoàn toàn để ý đến người nọ, cần gì phải để ý tới suy nghĩ của ? Lúc nãy muội bị đại ca làm cho cảm động, ai kêu đại ca đối tốt với muội như vậy, làm muội cảm động cũng được."

      " phải muội , chúng ta là người nhà, phải thương lẫn nhau sao?" Lý Văn ôn hòa cười , "Nếu có chuyện gì vui, cho đại ca nghe."

      "Ừm." Lý Noãn gật đầu cười, trong lòng tràn đầy dịu dàng.

      Sau đó, Lý Noãn lại cho Lý Văn ít chuyện có liên quan đến việc nấu dược liệu, phần lớn là những hiểu biết của nàng ở kiếp trước, nhưng ở niên đại này còn chưa có người nghiên cứu ra được, cũng dặn dò đây là cơ mật thương nghiệp, tuyệt đối thể tiết lộ ra ngoài.

      Nàng muốn từ từ bồi dưỡng năng lực về mọi mặt cho Lý Văn, tất nhiên thể thiếu chuyện hiểu sản phẩm của mình.

      Dù sao dựa vào kế hoạch của nàng, nghiệp dưỡng sinh nhất định làm lớn, nàng nữ nhân gia đình, còn phải mang theo đứa bé, tốt khi xuất đầu lộ diện ra bên ngoài. Có chút chuyện quan trọng, giao cho người ngoài nàng yên lòng, nhất định phải giao cho đại ca Lý Văn, cho nên năng lực của thể kém được.

      Đợi đến phần dược liệu thứ ba cũng giã xong, Lý Noãn bỏ phần đó vào khăn trắng sạch gói lại, dùng sợi bông màu đỏ buộc chặt, phân biệt với phần dược liệu thứ hai, sau đó bưng nước sạch mới múc ra, cũng đặt ở trong chén dược liệu được rửa sạch khi đặt phần dược liệu thứ nhất, ở dưới che chở của Lý Văn, nhanh ra cửa phòng tới thẳng phòng bếp.

      "Đại ca, huynh phía trước xem, lúc nữa đám người tam đệ mua gạo nếp về, giúp muội mang vào phòng bếp." Lý Noãn thông báo cho Lý Văn tiếng, rồi lập tức mang theo dược liệu, bưng chén vào trong phòng bếp.

    2. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 40: Làm bánh bao

      Rửa ấm sắc thuốc sạch , thêm vào chén lớn nước, ném túi dược liệu quấn sợi dây đỏ vào, mặc dù khăn , bên trong chứa dược liệu nhiều lắm nhưng bọc rất chắc chắn, hơi đè cái, dược liệu chìm ở trong nước, sau đó đặt ở lò đá, nổi lửa, nấu thuốc.

      giống với lò lửa bình thường, lò đá là lò lộ thiên ở trong góc phòng, bình thường nấu thuốc nấu súp, hoặc dùng để nấu đồ hấp, chưng, đều phải dùng lò đá. Lò đá xây dựng rất đơn giản, chỉ cần có chỗ bị vướng víu ở trong phòng bếp, ở chân tường đất đào cái hố, hai bên bỏ vào hai khối đá dài mảnh dài hơn nửa thước, dùng để để nồi, bởi vì nồi lớn đều, cho nên khối đá hai bên có thể di chuyển.

      Phía lò đá treo thịt khô, đốt lửa lò đá nhiều, là có thể hun thịt khô đến vừa thơm lại ngon miệng, khi lửa đốt lò đá cháy rừng rực, thịt khô bên mỡ, cho nên bình thường nồi lò đều có nắp, sợ mỡ thịt khô giọt vào trong nồi.

      Gia đình nông dân, mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi, khi bình thường trong nhà có công cụ, Lý Noãn cũng chỉ có thể khống chế độ lửa, căn cứ khoảng thời gian sắc thuốc.

      Ước chừng hai mươi phút trôi qua, Lý Noãn mở nắp ra, dùng đôi đũa sạch gắp gói thuốc lên, ném bọc dược liệu khác chưa bị ngâm nước vào, đè bọc thuốc ở mặt nấu hai mươi phút, sau đó đậy nắp lên, chờ đợi khoảng chưa tới hai mươi phút, Lý Noãn mới đổ nửa nước thuốc nấu tốt ra, sau đó gắp bọc thuốc ra ngoài rồi lại để ấm thuốc lên lò đá nấu tiếp.

      Ước chừng qua khắc (15 phút), bỏ bọc thuốc vào trong ấm, tiếp tục nấu khắc đồng hồ nữa, mới bưng ấm thuốc đến bên cạnh hòn đá, ném bọc thuốc đầu tiên ngâm nước lạnh vào, dùng chiếc đũa đè nó ở dưới cùng, rồi đổ nửa bát nước thuốc đổ ra lúc nãy vào lại, đậy nắp lên, cứ như vậy đặt ở bên cạnh.

      Hiệu quả truyền nhiệt của ấm sắc thuốc rất tốt, cộng thêm hai lần nấu chín, nửa bát nước cũng chỉ còn lại có nửa chén , coi như chỉ đặt ở bên đá cạnh lò đá, bên trong vẫn sôi nhè .

      Cũng lâu lắm, Lý Văn mang gạo nếp đám người Lý An mua về vào phòng bếp.

      "Nhị muội, muội lấy gạo nếp, là làm gì vậy?"

      Lý Noãn khẽ mỉm cười, đứng dậy nhìn chất lượng gạo nếp chút, gật đầu : "Gạo nếp này là gạo mới năm nay, muội chỉ cần nửa bát là đủ rồi, còn dư lại, ngày mai muội làm món xôi cho mọi người. Đại ca, huynh giám sát đôn đốc đám người tam đệ viết chữ, hôm nay muội dạy có chút khó, sợ bọn nó viết tốt."

      "Ừ, vậy huynh ra ngoài trước." Lý Văn cười , để xuống túi gạo nếp, ngay phòng trước.

      Lý Noãn múc ra nửa bát gạo nếp đặt ở bên cạnh, sau đó lấy ra tô canh lớn, đổ gạo nếp còn dư vào đó rồi múc gáo nước đổ vào, để ngâm ở bên cạnh.

      Phải làm nhân xôi dạng viên thuốc, nhất định phải ngâm gạo nếp hơn mười hai tiếng trước tiên, sau đó dùng lửa lớn nấu chín, làm như vậy gạo nếp mới có tính dính, có thể vê thành viên thuốc đẹp, các loại nhân ở bên trong bị chảy ra.

      Làm xong những thứ này, Lý Noãn mới bưng ấm sắc thuốc đặt ở bên bếp lửa, đặt ở trong nước lạnh nhanh chóng làm lạnh, cho đến khi nhiệt độ hạ xuống, lại rửa sạch đôi tay, lấy bọc thuốc ra vắt nước ở bên trong ra, bỏ ba bọc thuốc vắt khô nước kia ở trong chén nước lạnh sao cho nước chỉ ngập nửa, chờ nước thuốc trong ấm thuốc nguội, liền đổ nửa chén nước thuốc chuẩn bị sẵn trước đó vào bát gạo nếp, đậy nắp lên để ngâm ở bên.

      chén lớn nước nấu chỉ còn lại tới nửa bát, vừa lúc phủ bát gạo nếp, như vậy có thể bảo đảm gạo nếp ngấm vào vị thuốc.

      Nếu như đổi lại ở kiếp trước, trực tiếp làm khô nước thuốc thành viên, bỏ vào viên nang là được, nhưng ở chỗ này khoa học kỹ thuật phát triển, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp làm thuốc viên.

      Cũng lâu lắm, Tô thị và Tương thị tới phòng bếp, bởi vì thợ làm vẫn còn, để Lý Noãn ra ngoài, ba người cùng nhau thu xếp thức ăn.

      Tô thị cắt cả túi rau, lại chặt khá nhiều thịt, đều đặt ở trong chậu, sau đó thả ra dầu muối tương gừng tỏi các loại gia vị, cuối cùng bỏ chút rau thơm, cùng với bó lớn hành lá cắt , quấy đều, nhân bánh bao làm xong.

      Lúc Tô thị bận việc, Tương thị cũng nghỉ ngơi, bà nhào nửa chậu bột mì, bỏ bột lên men ngày hôm qua để lại vào, cho tới khi cả nửa chậu bột mì cũng được nhào đến mềm dẻo, mới bỏ cục bột tròn vào trong chén bỏ bột lên men lúc trước rồi cất vào trong ngăn kéo, chờ trải qua đêm lên men, là có thể làm thành bột lên men rồi.

      Cả quá trình, Lý Noãn cũng giúp được gì, mặc dù nàng rất muốn học giống Triệu Vi trong “Kungfu túc cầu”*, dùng sức mạnh Thái cực tới nhào bột, hoặc giống như các đầu bếp mới của phương Đông, tự nhiên lưu loát trộn nhân bánh, thế nhưng cũng chỉ suy nghĩ chút mà thôi, Tô thị và Tương thị để cho nàng đụng nhân bánh hay nhào bột mì, cũng phải sợ nàng làm hỏng, mà là lo lắng nàng mệt đứa bé trong bụng.

      (*Đây là phim, tên là Đội bóng thiếu lâm hay thiếu lâm túc cầu; với Triệu Vy là nàng bán bánh có tuyệt kỹ Thái Cực quyền. Cám ơn bạn Chu Tước và bạn Nhược Thủy Hoa giúp đỡ mình biết tên bộ phim này^^)

      Lúc Tô thị lo làm nhân bánh, nhìn nàng đứng ở bên cạnh, bộ dạng giương mắt nhìn như thể làm cho nàng tới gần được trong gang tất, mặc dù chuyện đơn giản nhất, Lý Noãn cũng vui vẻ, có thể cùng người nhà nấu cơm, đối với nàng mà việc rất ấm áp.

      "Mẹ, Tương bà bà, con cũng muốn làm bánh bao." Đợi đến khi làm bánh bao, Lý Noãn cũng nhịn được nữa rồi, năn nỉ hai người.

      Nhìn bộ dạng khát vọng của nàng, Tô thị nhịn được cười : "Lại ngăn cản được con nữa rồi, rửa tay rồi cùng làm."

      "Rốt cuộc có thể làm bánh bao rồi." Lý Noãn vui mừng giống như đứa bé, rửa tay, ngồi chung với Tô thị và Tương bà bà, vây quanh cái bàn trong phòng bếp làm bánh bao, sau đó bỏ bánh bao vào trong lồng lớn hấp.

      Chỉ là, bánh bao Tô thị và Tương bà bà làm đều tuân theo lối cũ, Lý Noãn lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của nàng, vê bánh bao thành các hình dạng, Tô thị và Tương thị cũng cười nàng như đứa bé chơi đùa, Lý Noãn cũng phản bác gì, cũng theo hai người cười đùa, thích thú.

      Chờ lồng lớn bánh bao được che kỹ, lúc nồi hấp được bưng ra tới nơi, đám thợ thủ công cũng về nhà của mình, Tô thị và Tương thị ở lại phòng bếp nấu canh, hâm nóng thức ăn buổi trưa còn dư lại, Lý Noãn nhắc nhở hai người cần lo ấm thuốc, gói thuốc và gạo nếp, rồi lập tức ôm hai tô bánh báo, cười hì hì tới Tiền viện.

      "Ăn cơm thôi!" Lý Noãn kêu câu, tiến vào phòng trước, đặt hai tô bánh bao ở cái bàn có chân thấp kháng, trong lòng rất tự hào.

      Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên tự nàng làm bánh bao, thời điểm kiếp trước, mặc dù nàng thích làm gì đó trong phòng bếp, nhưng với bánh bao này, nàng vẫn chưa thử qua.

      Chẳng được bao lâu, Lý Văn mang theo ba người Lý An trực tiếp từ cửa trong phòng tới phòng trước, sau đó lại vào trong phòng khác, ôm Lý Đức ra ngoài.

      "Nhị tỷ, hôm nay đại ca rồi, đợi đầu mùa xuân sang năm, để cho chúng đệ dùng bút mực viết chữ." Lý Nhạc vui sướng bò đến kháng, lôi kéo Lý Noãn .

    3. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 41: Hạng mục khoản tiền đầu tiên

      Chu Nguyên và Lý An cũng lần lượt lên kháng, Lý An lập tức làm cụt hứng: "Đại ca còn , nếu viết tốt trăm chữ, dùng bút mực viết chữ, cho đến khi viết tốt mới thôi. Nhạc Nhạc, muội viết chữ viết tệ như vậy, nếu cố gắng, đến đầu mùa xuân cũng viết tốt."

      "Tam ca mới viết tốt, Nhạc Nhạc nhất định có thể viết tốt." Lý Nhạc lập tức tức giận , "Nguyên ca ca, ca xem, Nhạc Nhạc có thể viết tốt ?"

      "Có thể viết tốt, chỉ cần cố gắng, cũng có thể viết tốt." Chu Nguyên lòng.

      Lý Văn ôm Lý Đức từ trong phòng ra ngoài, vừa đúng nghe như thế, Lý Đức liền hỏi mọi người cái gì, ba đứa bé lập tức lặp lại lời lúc nãy lần nữa.

      "Chỗ chúng ta có câu châm ngôn, sợ chuyện khó làm, chỉ sợ bạn chịu làm." Lý Đức lộ ra nụ cười chất phác, với mấy đứa bé nhà mình: "An Nhi, Nhạc Nhạc, Nguyên Nhi, ba người các con phải nhớ kỹ, chúng ta có được hôm nay, là nhờ đại ca và nhị tỷ các con, sau này mặc kệ nhà chúng ta tốt hay xấu, các con cũng thể quên ca ca và tỷ tỷ được. Làm người thể quên gốc, thể quên cây!"

      Ba đứa bé cũng khéo léo gật đầu đáp lời, Lý Văn cười ôn hòa : "Cha, chúng ta đều là người nhà, nên những lời cám ơn với cám ơn kia."

      "Chỉ là cha à, nếu như quả phải đến công ơn, mấy người chúng con cũng biết thiếu cha và mẹ bao nhiêu công ơn, nếu như phải có hai người, nhà chúng ta đâu ấm áp như vậy." Lý Noãn cũng .

      Sau đó Lý Văn nhắc tới ngày mai có thể đào khoai lang rồi, nghe được tin tức này, hưng phấn nhất là ba người Lý An, vị khoai lang ngọt, giá tiền cũng hết sức rẻ, trước khi Lý Noãn tự sát, trong nhà đến cả khoai lang cũng có mà ăn, khoai lang, chính là đồ ăn mà bọn khó có được.

      Ngồi chuyện lát, Tô thị và Tương thị bưng canh rau và chút thức ăn buổi trưa để lại tới phòng trước, đợi hai người đóng cửa, lên kháng, người nhà mới động đũa ăn.

      "Tam ca, Nguyên ca ca, các ca xem bánh bao của muội là con thỏ nè! Vừa mới bắt đầu ăn, chậu bánh bao chất thành đống, cũng còn chỗ để để vào nữa, vừa lấy tới tay, mới phát hình dạng giống bình thường, Lý Nhạc vui mừng kêu lên tại chỗ.

      "Của ca giống như đóa hoa." Chu Nguyên cũng kinh ngạc .

      Trong tay cậu, là bánh bao hình đóa hoa sen, chỉ là bên dưới nhìn giống ngó sen, nên cậu cũng biết đây rốt cuộc là hoa gì, chỉ nhìn ra được là đóa hoa.

      "Tại sao của ta lại là bánh bao, ta cũng muốn bánh bao giống bình thường." Lý An nhìn bánh bao thỏ trong tay Lý Nhạc, lại nhìn bánh bao hình hoa trong tay Chu Nguyên, theo bản năng nhìn vào trong chậu, quả nhiên tìm được cái bánh bao giống con mèo, vui mừng cầm trong tay gặm.

      Lý Đức cũng rất tò mò, theo bản năng tìm bánh bao hình dạng khác, nhìn vài lần mới ăn.

      Thấy màn như vậy, Lý Văn khỏi nhìn Lý Noãn, nhìn nàng cười đến rất tự hào, khỏi bất đắc dĩ cười lắc đầu.

      Thiên hạ ngày nay, có thể nặn bánh bao thành hình như vậy, đoán chừng ngoại trừ Lý Noãn, có người khác.

      Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng nhịn được cầm bánh bao hình dạng khác, mặc dù mùi vị ăn sai biệt lắm, nhưng cảm giác quá giống nhau.

      "Những bánh hình hoa này đều do Noãn Nhi làm ra, ta cũng tới nếm thử tay nghề của Noãn Nhi chúng ta." Tô thị cười cầm lên cái bánh bao vòng tròn .

      "Tất cả mọi người ăn bánh Noãn Nhi nha đầu làm, bà già này cũng ăn cái." Tương thị nhìn chút, liền lấy cái bánh bao hình ấm trà.

      Nhìn người nhà tăng thêm sức mạnh như vậy, trong lòng Lý Noãn cũng hồi hộp, cũng cầm cái ăn.

      Hôm nay nàng làm tổng cộng tám cái bánh bao, vừa lúc người cái, nhiều cũng ít, chính là ăn vui vẻ, ăn đồ mới.

      Người nhà ăn bánh bao, uống canh nóng, đều rất cho mặt mũi khen Lý Noãn làm tốt lắm, đặc biệt là ba đứa bé Lý An, Lý Nhạc và Chu Nguyên, đối với đồ mới luôn tràn ngập tò mò và thích, càng thêm sùng bái bánh bao Lý Noãn làm, còn cầu nàng lần sau làm nhiều chút.

      Ăn bánh xong, Tô thị liền hỏi tới chuyện Tịnh Liên đại sư muốn tới miếu Bạch Đà, bà có nên hay , tất nhiên Lý Noãn và Lý Văn đồng ý, Lý Đức cảm thấy nên , ba đứa bé có ý kiến, Tương thị bày tỏ thành vấn đề.

      " phải chỉ bữa cơm trưa thôi sao, bà già này vẫn có thể thu xếp được, sắp tết rồi, ngươi nghe giảng pháp, còn có thể nhân tiện cầu xin bình an cho chúng ta."

      Quyết định chuyện này, người nhà liền tới chuyện ngày mai đào khoai lang, nhưng trong nhà có thợ tới làm việc, nhất định phải để lại người trông nom.

      Lý Noãn bởi vì phải làm dược hoàn (thuốc viên), thể theo , nhưng thể lộ diện ở trước mặt người ngoài.

      Lý Văn muốn trấn làm chuyện mua đất, ngày mai thêm hai thợ mới, còn phải mời thêm hai thợ nữa, cứ như vậy, ít nhất phải bận đến buổi chiều mới rảnh, nhưng mà dĩ nhiên ra, chuẩn bị bữa trưa sau đó mời người tới sau, cho mọi người bất ngờ, chỉ là có chuyện muốn trấn chuyến, người nhà cũng biết là người bận rộn, tất nhiên cũng hỏi nhiều.

      Mà những người còn lại, cũng bày tỏ muốn mình là nhóm đầu tiên khoai lang, bao gồm Lý Nhạc nhất, cuối cùng Lý Đức xung phong nhận việc phụ trách giữ nhà, chỉ cần Tô thị và Tương thị vào buổi trưa chạy về nấu cơm là được.

      Người nhà ăn chuyện, hai lồng bánh bao, tổng cộng ba mươi, da mỏng nhiều nhân, rất nhanh được ăn xong.

      Sức lao động của người nông dân lớn, cũng có thể ăn, loại bánh bao như vậy, người bình thường phải ăn bốn cái, đứa bé phát triển thân thể, cũng ăn ít, ăn ba cái thành vấn đề, hôm nay mọi người thích ăn bánh bao cũng rất cao, ba mươi cái bánh bao vẫn còn có chút đủ, cũng may đây chẳng qua là cảm giác, đến nỗi để ai phải đói bụng.

      Lúc ăn cơm, mặt trời bên ngoài mới xuống núi, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, vẫn còn rất sáng, đến khi người nhà cười cười cơm nước xong, màn trời tối xuống.

      Người nhà nghĩ đến ngày mai phải làm việc, nên đều ngủ rất sớm, Lý Noãn trước khi Tương thị ngủ, cầm mười hai văn tiền trong phòng bà chuyện lát, chuyện tháng chuyên cần cho Tương thị nghe, cũng giải thích ý nghĩa của nó ràng..

      Sau khi Tương thị nghe , cũng từ chối nữa, lấy tiền thuộc về bà cất , dùng vải gói kỹ, bỏ vào trong ngăn kéo.

      Còn dư lại hai văn tiền, là cho mình Chu Nguyên, là cậu chăm sóc đệ đệ muội muội, Chu Nguyên thận trọng lấy tiền, cẩn thận bỏ vào trong túi bên người.

      Hà bao là Tô thị thêu, trong nhà mỗi người đều có cái.

      Trở lại trong phòng, Lý Noãn đốt cây nến, lấy ra hai mươi sáu tờ giấy Tuyên Thành được cắt tốt, dùng kim khâu phía sau lại, ghi ra hạng mục khoản tiền đầu tiên của Lý gia.

      Viết ở giữa bìa ngoài năm chữ to "Sổ sách tháng chuyên cần", phía dưới ghi chú thời gian --"Vĩnh Hòa năm 278, hai mươi ba tháng mười, sương hàng (vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10)."

      Lý Noãn cũng phân phối cho mỗi người trong liên tục ba trang, theo như bối phận, ở mỗi tờ góc bên phải viết xuống tên tuổi Tương thị, Lý Đức, Tô thị, Lý Văn, Lý Noãn, Chu Nguyên, Lý An, Lý Nhạc, sau đó ở trong mỗi tờ thứ nhất của mỗi người, viết tóm tắt hôm nay làm cống hiến gì cho trong nhà, phía sau ghi con số tháng chuyên cần được nhận.

    4. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 42: Làm xôi viên

      Edit: Đào Sindy
      Beta: hoa hồng.

      Tương thị là người thứ nhất, Lý Noãn ghi lại "Chiến sĩ thi đua chuyên cần. Đạt được mười văn tiền chuyên cần —— hai mươi ba tháng mười."

      Sau đó là Lý Đức, Lý Noãn suy nghĩ chút, ghi lại "Người cha tốt dạy dỗ con. Đạt được năm văn tiền chuyên cần —— hai mươi ba tháng mười."

      Sau đó là Tô thị, Lý Noãn viết xuống "Chiến sĩ thi đua chuyên cần. Đạt được mười văn tiền chuyên cần —— hai mươi ba tháng mười."

      . . . . . . Lý Văn, "Vì người nhà bàn xong công việc mua đất, càng vất vả công lao càng lớn, đạt được hai mươi văn tiền chuyên cần —— hai mươi ba tháng mười."

      . . . . . . Lý Noãn, "Quản trong nhà, tổng giám sát kỹ thuật phòng dưới đất, đạt được ba mươi văn tiền chuyên cần —— hai mươi ba tháng mười."

      . . . . . . Chu Nguyên, "Chăm sóc em trai em , chân chạy mua gạo, ba văn tiền chuyên cần —— hai mươi ba tháng mười."

      . . . . . . Lý An, "Chân chạy mua gạo, văn tiền chuyên cần —— hai mươi ba tháng mười."

      . . . . . . Lý Nhạc, "Chân chạy mua gạo, văn tiền chuyên cần —— hai mươi ba tháng mười."

      Mỗi tháng đều có tiền thưởng chuyên cần, vậy mỗi ngày đều có thưởng, gọi là tiền chuyên cần, ông trời đền bù cho người cần cù!

      Cuối cùng phía sau dư ra tờ, Lý Noãn ghi lại "Hết thời gian rạng sáng ngày hai mươi ba tháng mười, trừ Lý Đức, Tô Thị, những người còn lại thanh toán xong tiền chuyên cần."

      Sau đó Lý Noãn lấy ra hai mươi tờ giấy Tuyên Thành khâu lại với nhau, viết lên đó bốn chữ lớn: "Sổ sách của công", bên dưới còn ghi chú." Vĩnh Hòa năm 278, hai mươi ba tháng mười, sương hàng (vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10)."

      Ở tờ thứ nhất trong sổ sách, ghi lại tổng số tiền của nàng——"Tổng số tiền: 326 lượng bạc, 803 văn ——rạng sáng ngày hai mươi ba tháng mười."

      Hết bận những thứ này, Lý Nhạc giường đất sớm ngủ say, Lý Noãn lấy hai quyển sổ bỏ vào hộp gỗ trong ngăn kéo, mới thổi nến ngủ.

      Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, người nhà rời giường từ sớm.

      Ăn sáng xong, Tô thị, Tương thị cầm nông cụ, dẫn ba đứa trẻ Lý An, Lý Nhạc, Chu Nguyên, ra sau núi đào khoai lang.

      Lý Văn chờ sáu thợ xây đến nhà, kêu họ ăn sáng, rồi theo thiết kế của Lý Noãn, đào cửa vào phòng dưới đất và gian phòng thứ nhất như thế nào, sau khi xác định đám thợ hiểu và bắt đầu làm, mới dựa theo Lý Noãn chi 230 lượng bạc, Lý Noãn ghi chép xong, Lý Văn kí tên vào phía sau mục đó, mới tìm lái buôn trấn bàn chuyện mua đất.

      Thiết kế phòng dưới đất này, tất nhiên thể hết trong lần, dù có , đám thợ cũng nhớ được nhiều hạng mục công việc như vậy, cho nên chờ thêm ít thời gian, việc xây dựng phòng dưới đất này còn cần Lý Văn giám sát.

      Khi Lý Đức ăn cơm xong, ngồi an ổn kháng, mở cửa phòng, dễ dàng để ông trông nom trong nhà.

      Tất nhiên thể ngôi cho đến buổi trưa, chờ đám thợ bắt đầu làm việc, trước hết ông cần tập mấy động tác cho giản gân cốt, sau đó dính ở kháng, buổi sáng uống hết nửa bát nước thuốc nấu, bắt đầu xoa bóp huyệt vị đùi phải, có bài học kinh nghiệm của mấy tháng trước, lần này Lý Đức tuyệt dám gia tăng sức lực, hoặc là gia tăng số lần.

      Mà trước khi đám thợ bắt đầu làm việc nghe Lý Văn , cũng biết hôm nay trong nhà ông chủ có chút bận, nước trà đều để ở phòng trước, khát tự mình tới phòng trước uống..., trong nhà có người, cần kiêng dè.

      Trong phòng bếp, Lý Noãn nhìn chút gạo nếp và cả nước uống, làm xôi viên, chắc chắn cần lo lắng, chủ yếu là nửa chén thuốc viên này. Xác định nước thuốc bên trong ấm hút khô rồi, Lý Noãn mới thở phào nhõm, vung ống tay áo lên, chuẩn bị làm xôi viên.

      Đầu tiên cho gạo nếp ngâm tốt vào lồng hấp, để trong khay nước đến khô, lấy nửa cân thịt nạc chuẩn bị ban sáng, nấu chín nửa bát nấm hương, củ cải cũng cắt thành miếng lớn chừng ngón cái, tự động bỏ vao chén, sau đó bóc mấy tép tỏi, cắt vài lát gừng, để chung vào chỗ băm thành viên , lấy thêm chén nữa, đập hai quả trứng, bỏ muối rồi khuấy mạnh.

      Làm xong những thứ này, phải bắt đầu rửa nồi thêm nước, bởi vì trong nhà mới làm bữa sáng, trong bếp còn lửa, Lý Noãn chỉ thêm ít củi vào bếp, rất nhanh lửa cháy lên.

      Ở trong nồi để hai xẻng lớn mỡ lợn, nấu cho đến khi mỡ nổi bong bóng nữa, cho thịt vào trộn mấy cái, thêm gừng tỏi, trộn thêm mấy cái, thêm nấm hương xào đến khi thơm, sau đó thêm vào chén nước , muỗng muối, để lửa , đậy nắp nồi lên nấu ba mươi giây, đổ củ cải vào trộn lên, nấu đến khi khô nửa, rồi cho lửa lớn, đổ trứng gà trộn lên đến khi ra màu hoàng kim óng ánh, cuối cùng là hơn nữa muỗng lớn muối, nửa muỗng ngũ vị hương, rồi bỏ ba nguyên liệu mới làm nhân vào trong chậu chiếm hơn phân nửa chậu.

      Làm xong nhân bánh, rửa nồi cho sạch, thêm mấy gáo nước, bỏ nếp khô vào chậu, thêm nửa muỗng muối quấy đều, sau đó trải ra sắp xếp lồng hấp, bỏ vào trong nồi, đậy nắp, dùng lửa lớn đun sôi, chờ nước sôi chừng hai mươi phút, tắt lửa, lấy lồng hấp khỏi nồi, đặt bên cạnh bay hơi lát là có thể bỏ gạo nếp hấp dính vào nhau trong chậu, rửa lồng hấp sạch lần nữa.

      Cuối cùng, tay xoa chút dầu cải, bắt đầu tạo viên.

      Gạo nếp mới ra lò rất dai, nắn trong tay co dãn mười phần, sau đó bóp tròn, chính giữa làm lỗ rỗng, để nguội, nước bị nấm hương hút hết, bỏ nhân bánh vào, thế là xong viên, bỏ vào lồng hấp, viên được quá to, quá to dễ bị biến dạng, lớn chừng quả trứng gà là tốt nhất.

      Tay nghề làm xôi viên của Lý Noãn tệ lắm, tận lực làm vỏ mỏng, nhiều chỗ thêm nhân, đơn giản viên phải thêm muỗng nhân.

      Làm ba bốn viên xôi, dùng hết nhân bánh trong chậu, gạo nếp vẫn còn dư lại ít, Lý Noãn quyết định dùng nó làm mười bốn viên nhân, ở mặt lỗ hổng bằng đồng tiền, cũng bỏ vào lồng hấp

      Làm xong những thứ này qua buổi trưa, Lý Noãn cười hài lòng, nghỉ ngơi lát, tìm thêm lồng hấp, dùng nước thuốc thấm ướt mảnh vải rồi trải ra lồng hấp, lấy toàn bộ gạo nếp trong ấm sắc thuốc ra, phủ những chỗ bị ướt trong lồng hấp rồi bưng lên bắt đầu hấp.

      Thêm củi vào bếp, Lý Noãn bưng cối đá giã thuốc tới, rót chút nước thuốc còn lại trong ấm sắc thuốc vào cối đá, để ở bên, lại tháo ba gói thuốc ra, vứt sạch mẩu thuốc vụn, rửa sạch vắt khô để ở bên, thuận tiện dọn dẹp phòng bếp.

      Chờ thuốc gạo nếp viên chín, cả phòng bếp cũng tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt, Lý Noãn nhân lúc còn nóng bỏ thuốc gạo nếp vào cối đá, ngồi ở bên cạnh bếp dùng chày gỗ giã mạnh.

      lần giã này, tốn hơn nửa canh giờ, cho đến khi Tô thị, Tương thị mang theo ba đứa trẻ, mang theo số khoai lang đào buổi sáng về, đến phòng bếp nấu cơm, vốn ước chừng chén thuốc gạo nếp, giã thành cỡ nắm.

      "Noãn Nhi, đây chính là xôi viên mà con ?" Tô thị vào phòng bếp, nhìn thấy bàn lồng hấp xôi viên, tò mò hỏi.

    5. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 43: Làm xong

      "Noãn Nhi, đây chính là xôi viên mà con ?" Tô thị vào phòng bếp, nhìn thấy bàn lồng hấp xôi viên, tò mò hỏi.
      ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      "Đúng vậy mẹ, chưng nóng là có thể ăn." Lý Noãn dừng lại động tác giã gạo nếp, để cối đá bàn, xoa xoa cánh tay bủn rủn, tràn đầy tự tin .

      Tương thị cũng tới liếc mắt nhìn, nghi ngờ hỏi: "Noãn Nhi nha đầu, phải bánh bao xôi viên sao, tại sao là màu trắng?"

      "Nguyên liệu làm nhân bánh bao xôi viên ý ạ." Lý Noãn cười , "Nó nằm ở trong xôi viên, mẹ, Tương bà bà, chờ khi các người ăn biết. Hôm nay, làm nhân còn ít nên gạo nếp dùng hết, con liền làm mấy cái nhân, lát nữa chúng ta đổ hai quả trứng, thả dầu muối, nấu chút nước nóng rót vào những viên nhân kia, chưng thành món bánh nếp trứng viên ạ."

      Tô thị sửng sốt : "Như vậy sao được, đổ nước canh vào, sợ vỡ ra?"

      Tương thị cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý cách của Tô thị.

      "Mẹ, Tương bà bà, các người hãy yên tâm, xôi viên này rất dẻo, tại cũng nguội rồi, chúng ta đổ súp trứng lập tức bỏ vào trong nồi chưng chín, bảo đảm vỡ ra." Lý Noãn giải thích, cầm lên viên nhân đưa cho Tô thị và Tương thị nhìn.

      Tô thị nhìn qua liền : "Được, đợi lát nữa chúng ta thử xem, nhìn dáng vẻ của viên này, coi như vỡ ra, vậy cũng vỡ được bao nhiêu."

      "Vậy ta thử lần." Tương thị cũng gật đầu, ngược lại nhìn Lý Noãn : "Noãn Nhi nha đầu, con bên cạnh nghỉ ngơi, cơm trưa để cho bà già này và mẹ con làm."

      "Dạ, được ạ." Lần này Lý Noãn cũng cự tuyệt, đáp tiếng, ngoan ngoãn tìm ghế ngồi xuống ở bên cạnh.

      Giã gạo nếp là việc rất tốn sức, người trong gia đinh làm bánh dày cũng biết, sau khi nấu gạo nếp chín, sẵn còn nóng đổ vào trong cái máng, dùng đòn trúc lớn dùng sức giã, gạo nếp càng giã càng dùng sức, hơn nữa càng lạnh càng khó giã, loại việc tốn sức này, bình thường đều là nam nhân mới có sức làm, mặc dù lúc này nàng giã ít gạo nếp, dầu gì cũng dùng sức giã thời gian dài, khi dừng lại, cánh tay mơ hồ có chút nhức mỏi.

      Tô thị và Tương thị bắt đầu thu xếp thức ăn, Lý Noãn ở bên cạnh nhắc nhở hai người ít làm chút, bởi vì xôi viên rất nhanh nấu chín.

      Hai người nhìn xôi viên cũng ít, người có thể có ba bốn viên, gạo nếp lại dễ dàng ăn no, thảo luận với nhau, chưng lồng bánh man thầu và lồng bánh màn thầu chay, nấu hai món canh, lại xào hai đĩa cải trắng, hai đĩa tàu đậu hũ kho, hai chén lớn thịt thái trộn rau cần, phần là người trong nhà ăn, phần là cho thợ ăn, cũng có gì khác nhau.

      Trong gia đình nông dân, ăn cơm nhiều chú ý như nhà giàu, có nhiều người, bình thường đều dùng chậu , tô đựng món ăn, ai cũng cảm thấy mất thể diện.

      Đợi đến thời điểm nồi hấp xôi bốc hơi, Lý Văn trở về, trực tiếp tới phòng bếp tìm Lý Noãn.

      "Nhị muội, chuyện tình mua đất cũng làm xong, huynh kéo lái buôn giúp huynh làm khế ước đỏ, ngày mai mới có thể lấy được, cho nên huynh làm chủ quyết định chờ trưa mai rồi mời người đến trong nhà ăn cơm. Thợ xây cũng mời hai người nữa, sáng sớm ngày mai tới làm." Lý Văn lấy băng ghế ngồi vào bên người Lý Noãn, vì để tránh cho Tô thị và Tương thị nghe được, liền cố ý giảm thấp thanh.

      Lý Noãn gật đầu : "Vừa đúng hôm nay trong nhà bận rộn, ngày mai mời khách cũng tốt. Nhưng mà đại ca, khế ước đỏ là cái gì?"

      "Huynh cũng mới biết hôm nay, khế đất chia làm khế ước trắng và khế ước đỏ, khế ước đỏ là điều khoản huyện phủ đưa ra, đăng ký trong sổ khế đất, mất có thể bổ sung, khế ước trắng là đăng ký ở huyện phủ, nếu như mất rồi, mảnh đất khế đất còn." Lý Văn giọng giải thích.

      "Hai người các con, thầm cái gì đấy?" Nhìn hai người xúm lại , dáng vẻ rất thần bí, Tô thị ở bên cạnh nhóm lửa lập tức hỏi câu.

      " có gì mẹ, chúng con chỉ tùy tiện chuyện chút." Lý Noãn lập tức quay đầu cười qua loa câu lấy lệ, : "Mẹ, đợi con ngồi ăn ở phòng bếp xong, sau đó buổi trưa thợ bắt đầu làm việc rồi, con lại trở về phòng."

      "Đúng rồi nhị muội, bánh bao xôi viên muội ở đâu, sao huynh thấy?" Lý Văn theo lời của Lý Noãn tiếp câu.

      "Ở trong lồng hấp, đợi thêm lát nữa là có thể bưng nồi xuống rồi, ta đứng ở đây cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm rồi, tay nghề của Noãn Nhi nha đầu tốt lắm." Ngược lại, Tương thị phân chia bánh màn thầu ở bên cạnh thay Lý Noãn đáp lời, cười tán dương câu.

      lồng hấp bánh màn thầu bình thường có mười lăm chiếc, Tương thị cho mình Lý Noãn hai bánh màn thầu, phần bánh màn thầu còn dư lại chia làm hai phần, cho thợ ăn là sáu bánh màn thầu và sáu bánh màn thầu chay, còn dư lại bảy chiếc bánh màn thầu và chín bánh màn thầu chay là cho người trong nhà ăn.

      Phân chia bánh màn thầu xong, Tương thị gắp ít các món ăn cho Lý Noãn, để ở trong bát lớn, sau đó múc ra chén canh, sau đó nữa mới bưng bánh màn thầu và món ăn Tiền viện, kêu thợ làm ở Tây Sương viện ăn cơm.

      Chờ Tương thị mang bát đũa Tiền viện, xôi viên của Lý Noãn cũng ra lò.

      "Noãn Nhi, món bánh nếp trứng viên này vỡ ra." Thấy mười mấy chiếc bánh nếp trứng viên, Tô thị nhịn được chút ngạc nhiên .

      Trong lòng Lý Noãn khỏi có chút hài lòng, cười : "Con sớm vỡ, mẹ, mau mang nồi tới đựng, cái này ăn lúc còn nóng mới ngon, thời gian con nặn coi như tốt, mỗi người đều có chiếc bánh nếp trứng viên, còn có hai chiếc bánh bao xôi viên, còn dư ra sáu chiếc bánh, các ngươi ai mà thèm ăn nhiều chút."

      "Mẹ thấy bằng cho thợ làm món chiếc bánh nếp trứng viên, thêm ba chiếc bánh bao xôi viên?" Tô thị lấy tới xấp đĩa lớn, thương lượng với Lý Noãn, "Bọn họ làm việc mệt mỏi, ăn nhiều mới làm việc tốt."

      "Cũng được, dù sao có con ở đây, ai muốn ăn xôi viên nữa, con lại làm là được." Lý Noãn cười gật đầu, sau đó lại nhắc nhở, "Mẹ, mẹ phải nhắc nhở mọi người, thời điểm ăn bánh bao xôi viên đừng mở miệng quá to, bên trong có nước canh, còn nóng, ăn vào trong miệng bị bỏng."

      Tô thị cầm đũa gắp xôi viên, nghe như thế, có chút kinh ngạc : "Mẹ còn tưởng rằng bên trong giống như bánh bao, ra đó là canh, Noãn Nhi, sao mà con làm được vậy?"

      "Mẹ, mẹ ăn rồi biết." Lý Noãn khẽ mỉm cười, cố ý giấu giếm.

      ra khi Lý Noãn nặn viên, nhân đọng lại, trải qua nhiệt độ đun nấu, bên trong hóa lỏng, cộng thêm củ cải, nấm hương hút no nước lúc trước rồi, sau khi trải qua nhiệt độ đun nóng tràn ra chút, dĩ nhiên là có nước canh rồi.

      "Nha đầu con ấy, còn giấu tay nghề với mẹ nữa." Tô thị cười mắng câu, cũng hỏi nhiều nữa, mà lưu loát gắp xôi viên ra.

      Về phần Lý Noãn làm những viên này như thế nào, bà hoàn toàn hỏi tới. Kể từ sau khi Lý Noãn chết qua lần, hiểu nhiều chuyện hơn, trải qua nửa tháng sống chung này, Tô thị dưỡng thành tố chất tâm lý bình tĩnh nhìn nhưng quá sợ hãi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :