1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lương điền mỹ thương - Tiêu Diêu Dương Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 33: Miếu Bạch Đà

      Sau đó, Lý Noãn và Tương thị ít người quan trọng cần chú ý, để cho bà nhớ cẩn thận, cuối cùng mới , "Nếu như mà con và đại ca ra ngoài, những người này tới nhà chúng ta, phiền toái Tương bà bà nhờ người báo cho con hoặc đại ca con biết, trước khi chúng con trở lại, người phải giúp tay chu toàn, để bọn họ tùy tiện chiếm tiện nghi của nhà chúng ta."

      " ra là chuyện như vậy." Tương thị nhất thời thở phào nhõm, nhìn nụ cười thân thiện của Lý Noãn, cũng cười theo rồi : "Chuyện này Noãn Nhi nha đầu con phải , lão bà tử cũng muốn với con đây. Hôm nay hai vợ chồng kia bàn bạc, nhìn tốt vô cùng, chỉ là bọn họ nhìn chằm chằm chuồng gia súc nhà chúng ta di chuyển ánh mắt, vừa nhìn là biết người miệng ngọt nhưng trong lòng gào thét." (ngoài miệng lời ngon tiếng ngọt nhưng trong lòng lại nghĩ khác)

      Bởi vì Lý Noãn để bà việc làm, là cùng chung nhịp thở với nhà này, Tương thị cảm thấy bản thân và ngôi nhà này thêm thân mật hơn rồi, tự chủ đổi “nhà các ngươi” lúc trước thành “chúng ta”.

      Bản thân Tương thị phát ra, Lý Noãn lại cẩn thận phát ra điểm này, mới vừa cười : "Cho nên mới muốn Tương bà bà lượng thứ. Tương bà bà, cha mẹ con bọn họ coi trọng thân thích, trong lòng đều luôn tin tưởng những người kia. Lúc bà gặp những người kia, chớ đối nghịch với bọn họ, cũng cần chèn ép, kéo dài thời gian là được, có chuyện gì, cũng chờ con và đại ca trở về giải quyết."

      "Noãn Nhi nha đầu, con yên tâm, bà già này làm hỏng chuyện của con. Ngay cả chuyện buổi chiều hôm nay, bà thấy , cha mẹ con tâm địa tốt, trong lòng cũng lòng đối tốt với bọn họ, dù sao bà già này cũng phải thân thích, có mấy lời tất nhiên thể . Những gì nên , những gì nên , trong lòng bà cân nhắc, sai được." Tương thị gật đầu , trong giọng , cũng bởi vì phải thân thích mà có vẻ xa lạ.

      Lý Noãn hài lòng gật đầu cái, trong lòng càng coi trong Tương thị thêm mấy phần.

      Tương thị này, cũng phải vì chuyện từng trải qua mà trở nên cực đoan, ngược lại càng thêm nhìn thấu nhân tình thế thái, chút ràng, lại để tâm vào chuyện vụn vặt, mọi việc đều có thể nghĩ ràng, là người tuyệt vời hiếm có, chỉ dùng ở nhà có chút lãng phí, sau này cần cân nhắc thêm.

      Nghĩ tới đây, Lý Noãn lại cùng chuyện với Tương thị lát nữa, chờ Tương thị động thủ dọn dẹp nội tạng thỏ hoang, mới rời khỏi phòng bếp.

      Phòng trước, Lý Văn câu được câu chuyện với Tô thị, sớm từ chủ đề bán dã vị chuyển sang chủ đề khác, cũng nhắc tới hôn của Lý Văn, Tô thị lập tức đau lòng.

      "Mẹ thấy ràng, Vương gia sát thôn rất tốt, bọn họ sớm nhìn trúng nhà chúng ta rồi, lúc đó gặp phải chuyện của Noãn Nhi, bọn họ lập tức tìm lý do. . . . . . Nếu mẹ có chút bản lãnh, có thể làm nhà tốt hơn, nhìn khởi sắc chút, trở thành nhà chồng chuẩn mực người ta cũng ngại chuyện của Noãn Nhi, những người trong thôn đó, cũng dám tìm tới cửa Noãn Nhi của mẹ, Noãn Nhi của mẹ nhiều nhất cũng chỉ danh tiếng tốt, chính thôn trưởng nơi đó, cũng mắt nhắm mắt mở, aiz!" tới chỗ này, Tô thị lại thở dài, trong lòng thầm tự trách.

      "Mẹ, con mới mười bảy, những chuyện này qua hai năm rồi cũng muộn, tại cuộc sống của nhà chúng ta cũng đỡ hơn, cái gì cũng đừng buồn. Huống chi chuyện này đều qua, chỉ cần người nhà chúng ta ở chung chỗ, bình an là đủ rồi." Lý Văn giọng khuyên nhủ, trong giọng nghe ra chút mất mát nào.

      , tại tập trung tinh thần muốn xông ra phen tạo thành quả, tại coi như có người tới cửa cần thân với , cũng có tâm tư cưới vợ sớm như vậy.

      "Đúng vậy, người nhà bình an trải qua, cũng rất tốt." Nghĩ đến gần đây ngày càng phát đạt, lo âu trong lòng Tô thị nhất thời ít ít, lập tức vui mừng cười , "Con và Noãn Nhi Nhi cũng có bản lĩnh rồi, ta và cha các con cũng vui mừng, đều là Bồ Tát phù hộ. Hôm qua ông ấy còn với mẹ, chờ chân của ông ấy tốt hơn, người nhà chúng ta phải miếu Bạch Đà dập đầu Bồ Tát."

      núi Bạch Đà cách thôn Lý gia xa, có ngôi miếu Bạch Đà, nửa ngày đường là có thể đến. Lúc trước khi chân Lý Đức chưa bị thương, nhà bọn họ có thói quen hội chùa, năm đó, sau khi Lý Đức bị thương nhà bọn họ cũng còn thói quen hội chùa nữa, sau đó bỏ ra nổi tiền nhang đèn, mới thể ngưng hoạt động này.

      Ở niên đại này, phần lớn dân chúng hết sức mê tín, ngày trước trong kiện mấy thôn dân tìm Giang đạo sĩ tới đuổi quỷ, cũng có thể thấy được hai.

      Có thể , dân chúng tín ngưỡng thần phật, là đạo lý bình thường, vả lại khó có thể rung chuyển.

      Ở phương diện này, Tô thị cũng ngoại lệ. Mà từ thói quen Tô thị tới đó bà cũng tín ngưỡng thần phật, là theo sát sau ấm no.

      Dân chúng khác tất nhiên cũng kém xa.

      Gia đình bình thường, chỉ ngày lễ ngày tết phải tế thiên giổ tổ, chỉ cần trong nhà có chút tiền dư, hoặc nhiều hoặc ít cũng định kỳ trong miếu dập đầu, cầu xin bình an.

      Ở trong nhận biết của đại đa số mọi người, đều cảm thấy người nếu như chết rồi, hoặc thăng thiên thành tiên thành Phật, hoặc là liền chuyển thế đầu thai, người mang tội nghiệt phải xuống Địa ngục chịu phạt, bái Phật nhiều, có thể giảm bớt tội nghiệt, tránh khỏi xuống Địa ngục chịu khổ, thậm chí rất nhiều gia đình sau khi người thân chết , đặc biệt mời người tới làm phép, tiêu trừ tội nghiệt của người chết lúc còn sống.

      Chính bởi vì như vậy, đối với chuyện quỷ hồn Lý Noãn, người trong thôn cũng hoài nghi.

      Mà cũng chính vì phong tục của người dân như vậy, ở niên đại này chùa miếu và đạo quán rất hưng thịnh.

      Miếu thờ, đạo quán ở niên đại này, cho dù là tòa miếu đơn sơ, tiểu quán, cũng lo tiền nhan đèn, cũng may quan phủ quản lý hết sức nghiêm khắc chuyện xây miếu thờ đạo quán, bình thường xây dựng ngôi miếu hoặc đạo quán, là phải được quan phủ phê công văn, nếu chính là phạm pháp, lúc này mới xảy ra việc xây dựng chùa miếu, đạo quán lan tràn.

      Mặc dù như thế, vẫn có ít chùa miếu và đạo quán xây dựng bất hợp pháp, hơn nữa có nơi còn có ít khách hành hương.

      Đối với những người vi phạm quy định về chùa miếu và đạo quán, coi như quan phủ muốn quản, vậy cũng phải cân nhắc xem dân chúng địa phương có đồng ý hay , có thể chọc giận nhiều người, cho nên đại đa số thời điểm, đối với những chùa miếu đạo quán phạm pháp nhưng có nhiều khách hành hương, quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở.

      Miếu Bạch Đà, chính là miếu bị mặc kệ, thậm chí sau đó còn thay nó bổ sung công văn cho phép.

      Dĩ nhiên, bây giờ miếu Bạch Đà ngôi miếu thờ có công văn cho phép rồi.

      "Được, chờ chân của cha tốt rồi, người nhà chúng ta đều trong miếu dập đầu." Lý Văn cười đồng ý .

      Lý Văn học hai năm, vốn tin quỷ thần, nhưng Lý Noãn “từ cõi chết sống lại”, làm bắt đầu có chút tin, ít nhất ít chuyện tuyệt đối tin, đó chính là, người tốt gặp chuyện tốt.

      "Hai ngày trước, mẹ nghe cha con nhắn, ý là đầu mùa xuân chân của ông ấy có thể qua lại, nếu cái chân kia tốt, chúng ta mới có thể kịp hội Long Hoa sang năm. Mẹ ấy à, sớm muốn rồi, làm phiền Bồ Tát phù hộ Noãn Nhi mới có thể lại sống lại, còn thông minh nữa." Tô thị cười , hình như nghĩ đến hội chùa náo nhiệt rầm rộ, vẻ mặt khỏi có chút mong đợi.

      Hội Long Hoa, là hội chùa cử hành vào mùng tám tháng tư mỗi năm, còn gọi là lễ tắm phật, là kỷ niệm Phật giáo Đại Thừa* và chào mừng ngày sinh của Phật tổ Thích Ca Mâu Ni người sáng lập ra Phật giáo.

      (*Ngày hội Long Hoa các bạn có thể lên gg sớt để biết nhé. Có bài giải thích về ngày hội Long Hoa này đấy ^^

      Phật giáo chia làm hai trường phái lớn là Đại Thừa (Đại Thặng) và Tiểu Thừa (Tiểu Thặng) TheoWikipedia.)

    2. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 34: Lại thêm phần của cải

      “Còn phải bái lạy Tống Tử nương nương, cầu cho Noãn Nhi chúng ta sinh được tiểu tử mập mạp.”

      Lý Noãn mới vừa tới trước cửa phòng, nghe được Tô thị như vậy, trán khỏi xuất mấy vạch đen, chỉ là nghĩ lại, cũng bình thường trở lại.

      Ở thời đại này, mặc kệ sinh nam hay sinh nữ, nhìn vào bách tính, chuyện này đều là ý của Tống Tử nương nương (vị thần chuyên cai quản việc mang thai, sinh nở), chính vì vậy, mặc dù vẫn có quan niệm trọng nam khinh nữ, lại đến nỗi cực đoan đến trình độ làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

      Lý Văn ngồi đối diện trước cửa phòng, liếc mắt nhìn thấy Lý Noãn, lập tức ôn hòa gọi nàng: "Nhị muội tới, mau vào nhà, kháng rất ấm, bên ngoài lạnh."

      "Đại ca, mẹ, cũng trễ thế này, sớm nghỉ ngơi chút , ngủ sớm dậy sớm thân thể mới khỏe mạnh." Lý Noãn vào, cười ngồi ở kháng .

      Lý Văn nhớ tới cái gì đó, cũng : "Đúng vậy mẹ, mình cha ngủ ấm."

      "Tiểu tử thúi, còn vui vẻ trêu chọc mẹ con nữa." Tô thị nhéo Lý Văn cái, nhưng mà mặt lại cười.

      Lý Văn và Lý Noãn trao đổi ánh mắt, cũng cười theo.

      "Kháng trong mấy gian phòng, mẹ và Tương bà bà các con sớm đốt nóng rồi, cả đêm cũng lạnh cũng sợ lạnh." Tô thị cười lát, rồi mới , sau đó hơi xúc động nhớ lại, " đến kháng, đó là chuyện của vài chục năm trước, khi đó, mẹ còn chưa gả cho cha con, cũng chưa nghe nhà ai có giường ngủ có giá đỡ, ngờ sau khi gả cho cha con, cũng ngủ sắp hai mươi năm. . . . . . Nếu phải là hai con, sợ là ngủ như vậy cả đời."

      Nhìn vẻ mặt Tô thị buồn bã, Lý Noãn dịch đến gần bên cạnh bà, thân mật ôm cánh tay của bà : "Mẹ, nhà chúng ta nhất định càng ngày càng tốt, quá khứ cứ để nó trôi , chúng ta ấy, phải nhìn về phía trước."

      Tô thị nhịn được cười : "Mẹ chỉ nghĩ, ban đầu trong tay còn chút tiền dư, người cứ ngu ngơ, biết xây kháng."

      "Còn phải vì cung cấp cho đại ca học tư thục sao." Lý Noãn tiếp lời , còn ai oán nhìn Lý Văn cái.

      Lý Đức và Tô thị cần cù, hai vợ chồng mới vừa thành thân được hai năm, còn chưa có đứa bé, chi tiêu lớn, cộng thêm những ngày sau này tiết kiệm, mặc dù có ít thân thích tới lừa gạt, chiếm tiện nghi, hai vợ chồng vẫn góp được chút tiền bạc.

      Mặc dù hai vợ chồng tiết kiệm, nhưng lại chịu xài tiền cho con cái mình, lúc Lý Văn bảy tuổi, hai vợ chồng chút do dự đưa tư thục trấn học. Chỉ là Lý Văn vô cùng hiểu chuyện, biết trong nhà trải qua cũng tốt, năm học thứ hai chủ động cầu buông tha việc học, nếu như phải như vậy, lúc Lý Đức bị rắn cắn, sợ là trong nhà có tiền bảo vệ tính mạng của ông.

      Lý Văn khẽ tằng hắng tiếng, tránh : "Đột nhiên con nhớ đến chuyện, thời điểm đầu mùa xuân chúng con ở phía sau hốc núi khai hoang mảnh đất, tìm La đại nương mua ít giống khoai lang, vào lúc sương sớm sáng ngày mai qua thu được khoai lang rồi, mẹ, nhị muội, hai ngày nay chúng ta ngủ sớm chút, dưỡng tinh thần để làm việc."

      Chuyện này dấu diếm sáu bảy tháng rồi, vốn muốn đợi thêm hai ngày, cho người nhà niềm vui bất ngờ, nhưng chống lại ánh mắt chua xót của Lý Noãn, cảm thấy tại tương đối tốt.

      Khoai lang, cũng chính là địa qua, hồng thự, mỗi địa phương khác nhau có tên gọi khác nhau.

      "Văn Nhi, con ?" Tô thị lập tức bị đề tài này hấp dẫn, vội vàng hỏi.

      Khai hoang cũng phải dễ như tưởng tượng, đặc biệt là đối với nơi có nhiều núi, cơ bản đất đai vừa tốt nhất vừa quý vừa hiếm hơi có chút giá trị trồng trọt cũng bị người khai hoang rồi, nếu phải Tô thị và Lý Đức cần cù, nếu có đất đai có thể khai khẩn, cho dù mệt chút khổ chút, bọn họ cũng thể .

      Lý Văn cười gật đầu : ", có mẫu đất, bởi vì ở bên trong khe suối giữa núi, bị người phát ra, nên tiện nghi cho con."

      "Tốt, tốt quá." Tô thị gật đầu tốt, vẻ mặt có chút kích động.

      Đối với nông dân chính gốc mà , đất đai chính là tài sản quý báu nhất, chỉ có chê ít, ngại nhiều.

      "Đại ca, nhờ huynh vẫn còn giấu giếm." Lý Noãn ở bên cạnh cười , hiển nhiên cũng vô cùng vui vẻ.

      Trong nhà lại thêm phần tài sản, mặc dù chỉ là mẫu đất, đó cũng là hơn mười lượng bạc, nàng cũng chê ít ỏi, đều tích đất thành núi, tích nước thành sông, núi vàng núi bạc kia tất cả đều là tích góp từng tí mà có được.

      Sau đó ba mẹ con lại vui vẻ đông tây chút, rồi cùng ra khỏi phòng, chào đám người Lý Nhạc chơi ở trong sân, mọi người cùng nhau hậu viện, rửa mặt rửa chân rồi trở về phòng ngủ.

      Đợi đến khi đèn phòng chính cũng tắt, Lý Văn và Lý Noãn lại mặc quần áo tử tế, giọng từ trong phòng ra.

      Dưới bóng đêm, hai huynh muội liếc mắt nhìn nhau, Lý Noãn chỉ chuồng gia súc, hai người rón rén tới gần, có chút giống trộm.

      "Đại ca, muội mang gà ra ngoài giết nhé? Đánh thức cha mẹ tốt." Lý Noãn giọng thương lượng với Lý Văn.

      "Giết hai con gà, cần phiền phức như vậy." Lý Văn ôn hòa cười , giọng đè rất thấp, sau đó vào trong chuồng gia súc, nhàng lấy lồng tre nhốt hai con gà ra, tới bên cạnh lồng tre nhốt hai con mèo gấm, , "Nhị muội, muội phòng bếp cầm con dao phay ra đây."

      "Vâng." Lý Noãn gật đầu, làm chân chạy, lặng lẽ chạy tới phòng bếp hậu viện cầm dao phay, lại nhanh chóng trở lại tiền viện.

      Sau đó ánh mắt Lý Noãn sáng long lanh nhìn chằm chằm, hai tay Lý Văn cùng lúc đưa vào trong lồng gà, tay cầm đầu con gà mái, đồng thời sử dụng ngón tay cái và ngón trỏ túm chặt mỏ gà mái, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, để gà mái kêu thành tiếng, lập tức mang hai con gà mái ra.

      "Nhị muội, giết." Lý Văn giọng .

      "Hả?" Lý Noãn kinh ngạc, trừng lớn mắt, cầm dao phay liếc nhìn hai con gà bị Lý Văn nắm chặt gắt gao, ngừng vùng vẫy lại phát ra được tiếng nào, nhất thời biết nên xuống tay chỗ nào, chuyện này nàng biết làm!

      "Sao vậy nhị muội?" Lý Văn có chút hiểu nhìn về phía Lý Noãn, giọng hỏi.

      "Cái đó. . . . . . Đại ca, trước kia muội có giết gà?" Lý Noãn xấu hổ hỏi ngược lại câu.

      Nhất thời Lý Văn hiểu ra, cười đưa con gà ở tay phải cho Lý Noãn rồi : "Thôi, hãy để huynh tới giết, muội để dao xuống đất, bắt con gà này, đè lại miệng của nó."

      "Ừm, được." Lý Noãn lập tức thức thời để dao xuống, nhận lấy con gà mái từ trong tay Lý Văn, hai người đều rất cẩn thận, cho gà mái có cơ hội kêu thành tiếng.

      "Nhị muội, tránh ra chút, đừng để máu tươi dính vào người." Lý Văn nhắc nhở câu.

      "Ừm." Lý Noãn gật đầu lui về phía sau hai bước, Lý Văn lập tức cầm dao lên, nhanh cắt dao ở cổ gà mái, trực tiếp đứt cổ họng, gà mái vùng vẫy mấy cái rồi tắt thở, bị ném vào trong lồng tre nhốt mèo gấm.

    3. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 36: Tin tức tốt

      là như vậy sao? Nghĩ tới những năm ở trong nhà đơn ra vào, Tô thị ngầm thở dài, sau đó thương nhìn Lý Noãn, giọng an ủi: “Làm sao mẹ trách các con được, cũng chỉ hai con gà mái, ăn cũng ăn rồi. Tương đại thẩm vẫn còn ở phòng bếp bận việc, mẹ sang giúp bà ấy. Đúng rồi Noãn Nhi, hôm nay con đừng ra khỏi cửa, giờ ngọ mẹ sai Nhạc Nhạc mang cơm tới cho con thông qua cửa trong phòng."

      Những năm này, phải trong lòng Tô thị uất ức, chỉ là Lý Đức vẫn rất tốt với bà, cộng thêm bọn đều nghe lời hiểu chuyện, nàng cũng cố ý quên mất những thứ vui kia.

      thể , hôm nay Lý Noãn làm như vậy, trong lòng bà rất hả giận, nhưng hơn nữa là lo lắng. Hai con gà mái bị mèo gấm ăn, chắc chắn hai vợ chồng Lý Nghĩa bỏ qua, đến lúc đó còn biết làm ầm ĩ thế nào, chỉ là suy nghĩ chút lập tức nhức đầu.

      Nhìn Tô thị ra khỏi cửa phòng, khóe miệng Lý Noãn cong lên nụ cười chiến thắng.

      Mèo gấm mang thai, có ăn gà mái hay đều liên quan gì, Tô thị làm nông phụ chính gốc, lại biết chuyện thường này?

      Nhưng Tô thị cũng bóc trần, ở trong chuyện đưa gà mái cho mèo gấm ăn, cũng trách cứ Lý Noãn và Lý Văn. Mặc dù tính là dung túng bọn họ gây cho ấm ức hai vợ chồng Lý Nghĩa, nhưng có thể nhìn ra được, ra trong lòng bà cũng có chút tán thành, còn có loại bao che bọn họ, đây cũng coi là chút tiến bộ chứ nhỉ?

      "Nhị tỷ, mèo của chúng ta mang thai?" Tô thị vừa , Lý An, Lý Nhạc lập tức buông que gỗ trong tay, vây quanh.

      Mặc dù Chu Nguyên để que gỗ xuống, nhưng cũng dừng lại động tác viết chữ, có chút mong đợi nhìn sang Lý Noãn.

      Đứa bé gia đình nông dân, đều rất thích mèo con chó con, ở trong mắt bọn , mèo con chó con chẳng những có thể bắt con chuột, giữ nhà, mà còn là người bạn chơi đùa trung thành nhất.

      "Đương nhiên là , nhiều nhất chưa tới hơn nửa tháng, nhà chúng ta có mèo con." Lý Noãn cười , ba đứa bé lập tức ở giường gạch hoan hô lên.

      Cười đùa chút, Lý Noãn mới gọi lại ba đứa bé, chỉ chỉ kẹo mạch tủ bên cạnh : "Được rồi, nhanh viết chữ, hôm nay nếu có người viết xong mười hai chữ to ‘trăm điều lấy đức cầm đầu, trăm thiện lấy hiếu làm đầu’, cũng giải thích ý nghĩa cho tỷ nghe, nếu cho phép ăn kẹo."

      "A, Nhạc Nhạc phải viết ngay." Nghe được có thể có kẹo ăn, Lý Nhạc lập tức kêu lên tiếng, trở lại ngồi xuống bên cạnh bàn , cầm que gỗ lên ngoan ngoãn viết chữ, chờ viết đầy mặt bàn trước mặt, lập tức lấy khăn lau khô, tiếp tục viết, Lý An và Chu Nguyên cũng như thế.

      Ba đứa bé cũng viết rất hết sức chăm chú, buổi sáng ánh mặt trời rất , xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ánh nắng ấm áp rải đầy căn phòng , yên tĩnh bình thản.

      Viết lát, trong lúc vô tình Lý An vừa ngẩng đầu, phát chữ Lý Nhạc viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn kỹ, hoàn toàn nhận ra dạng chữ, quở trách: "Nhạc Nhạc, chỉ có muội ngu ngốc nhất thôi, viết cái chữ cũng viết tốt."

      Nhất thời Lý Nhạc uất ức chu cái miệng nhắn : "Nhạc Nhạc rất nỗ lực, chỉ viết tốt thôi!"

      "Nhạc Nhạc ngu ngốc, biết viết hỏi!" Lý An khách khí quở trách tiếp, vẻ mặt có vẻ vô cùng bất mãn, xoay người lại lôi kéo tay áo Chu Nguyên, giọng : "Nguyên ca, trong ba người chúng ta, chỉ có ca viết chữ viết tốt nhất, ca mau dạy Nhạc Nhạc. Nó thích ăn kẹo, nếu ăn được kẹo, nhất định đau lòng."

      "Ừ." Chu Nguyên gật đầu cái, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lý Nhạc : "Nhạc Nhạc, ca dạy cho muội viết."

      "Tốt, tốt, cám ơn Nguyên ca ca." Lý Nhạc cười vui vẻ.

      Lý Noãn cầm quyển sách, ngồi ở bên cạnh nhìn ba đứa bé, nhìn thấy màn này, mặt bất giác lộ ra nụ cười ấm áp, hạnh phúc chính là đơn giản như vậy.

      Toàn bộ cho tới trưa, Lý Noãn đều ở trong phòng đọc sách, ba đứa bé ở bên cạnh nàng nghiêm túc luyện chữ.

      Chờ ăn cơm trưa rồi, Lý Văn còn chưa trở về, Lý Noãn chán đến chết, cũng muốn lười ở giường đọc sách nữa, tìm chút dược liệu, chuẩn bị mân mê ít thứ, bởi vì Tây Sương có thợ đào hầm, vì để tránh cho bị gặp phải, chỉ có thể sai bảo mấy tiểu tử luyện chữ trong phòng làm chân chạy.

      "Tam đệ, Nguyên nhi, hai đệ trong nhà lấy chày và cối dã tỏi vào đây cho tỷ, nhớ phải rửa sạch , thuận tiện lấy thêm hai chén. Nhạc Nhạc, phòng bếp bưng cho tỷ chén nước sạch."

      "Aizz!" Ba đứa bé viết chữ bàn đồng ý, buông que gỗ trong tay, xuống giường mang giày, chạy nhanh ra ngoài, chỉ chốc lát mang đồ Lý Noãn cần vào, đưa đến trước mặt nàng.

      Lý Noãn ôm cối đá đặt ở gần lò sưởi đầu giường, suy nghĩ chút, lại lấy ba văn trong ngăn kéo, đưa cho bọn trẻ, giọng phân phó : "Các đệ trấn mua cho tỷ cân gạo nếp, nhớ là bốn văn cân gạo nếp tốt, dư ra ba văn, chính là phí vất vả của các đệ, người văn, mua đồ ăn hoặc giữ làm tiền riêng, tùy các đệ, chỉ là, chuyện như vậy thể cho cha và mẹ, nếu có lần sau."

      Gạo nếp đắt hơn gạo trắng, đấu gạo nếp tốt phải ba lăm văn, mua cân phải bốn văn.

      "Ồ!" Ba đứa bé vội vàng gật đầu, giọng đáp lời, bày tỏ tuyệt cho cha mẹ.

      "Nhị tỷ, bọn muội nhất định giữ bí mật!" Lý Nhạc giòn giã , mắt to nhìn Lý Noãn, tỏa sáng lấp lánh.

      Sau đó do Lý An giữ tiền, ba người trao đổi ánh mắt hưng phấn, rồi chạy nhanh ra khỏi gian phòng, cười đùa chạy về phía trấn .

      Tối ngày hôm qua Lý Noãn suy nghĩ cả đêm, quyết tâm phải bồi dưỡng mấy đứa bé phẩm chất “tri ân đồ báo”, dĩ nhiên, “báo” này phải báo ân (đền ơn), mà là “báo thù” —— sau lưng người thương nhân thành công, thiếu được đám thành viên gia đình thông minh. Khôn khéo, cũng đại biểu hám lợi, mà là ích lợi, công và tư ràng, có thể bảo vệ gia viên của chính mình, để cho tiểu nhân có chút cơ hội chỉ ngồi mà chiếm tiện nghi nhà mình.

      Bỏ dược liệu phối trước đó vào cối đá, sau đó lấy Vân Chi từ trong ngăn tủ, bẻ xuống phần ném vào cối đá, sau đó cất Vân Chi còn lại vào trong tủ, Lý Noãn ngồi xếp bằng ở giường kháng, nắm chày gỗ bắt đầu giã thuốc.

      Giã thuốc là kỹ thuật đơn giản, bởi vì dược liệu cũng phải quá cứng rắn, mà chủ yếu là sấy khô, như vậy mới có thể bảo đảm dược tính của dược liệu bị hỏng, đúng là như thế, dược liệu cũng hoàn toàn khô héo biến thành giòn, bên trong còn có thể chứa rất ít lượng nước, làm cho thân cây dược liệu cũng còn giữ vững tính dai nhất định, muốn hoàn toàn đập nát cũng dễ dàng.

      Mới vừa giã lát, Lý Văn trở về.

      "Nhị muội, huynh có hai tin tức tốt muốn cho muội." Vừa vào trong nhà, Lý Văn lập tức cười , tâm tình vui sướng có lời nào có thể miêu tả được.

      "Là tin tức tốt gì, mà làm đại ca vui mừng như thế? Hôm nay trời rớt xuống cái bánh nóng hay những dã vị kia bán được nhiều tiền?" Lý Noãn cười hỏi, vỗ vỗ cối đá trước người, "Nhưng mà mặc kệ là gì, mau tới đây ngồi xuống rồi , thuận tiện giúp muội giã thuốc. Ngoài ra, muội cũng có chuyện muốn thương lượng với huynh."

    4. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 37: Quy củ mới

      "Hôm nay trời lạnh, nếu trời rơi xuống cái bánh nóng, trước hết huynh phải bị đập đau cái, đây chính là tin tức xấu. Về phần hơn mười con gà rừng, thỏ hoang còn có cầy hương, có thể bán được bao nhiêu tiền, phải nhị muội sớm đoán được rồi sao, sao còn cần huynh cho muội biết." Vẻ mặt Lý Văn rất là bất đắc dĩ cười , đặt mấy bọc giấy cầm trong tay lên bàn bát tiên, quay đầu lại đóng cửa.

      Sau đó tới bên kháng cởi giày ngồi lên, móc từ trong lòng ngực ra túi tiền đặt ở kháng : "Huynh muốn tin tốt thứ nhất, có liên quan đến nó, muội mở ra xem thử chút là biết."

      "Huynh nhặt túi tiền hả?" Lý Noãn nhìn túi tiền màu xanh thẫm tinh xảo, vừa cười hỏi, vừa ôm cối đá đặt kháng tới trước mặt Lý Văn.

      Về phần mấy gói giấy bàn, nàng cần nhìn cũng biết là cái gì, bởi vì vậy cũng là tay nàng bảo Lý Văn mua về.

      "Này nếu nhặt được, huynh dám mang về nhà, tránh cho chọc phải mối họa." Lý Văn nhận lấy chày gỗ, vừa giã thuốc vừa cười , "Đây là Trương quản của Đệ Nhất Lâu huyện Bảo sai người đưa tới, tổng cộng hai mươi lượng bạc, vị khách quý ăn quả Dương Đào của chúng ta, rất thích, lấy giá cả mười lăm văn hợp tác với chúng ta, dự định mua hai ngàn quả Dương Đào vào sang năm, đây chính là tiền đặt cọc của vị quý nhân kia trả cho chúng ta, còn có tiền còn dư lại sau khi bán dã vị và mua đồ."

      Mười lăm văn, cũng có thể mua lấy đấu gạo tốt rồi, ở trong mắt phú quý người ta, hoàn toàn coi vào đâu.

      " tại có người đặt cọc, đây chính là tin tức tốt." mặt Lý Noãn cũng lộ ra vui mừng, trong lòng thầm tính toán, xác định sang năm quả Dương Đào ít hơn hai ngàn quả, mới cầm túi tiền lên, khách khí đổ tiền ra kháng, tỉ mỉ đếm, tổng cộng là hai mươi bốn lượng, cộng thêm trăm ba sáu văn.

      Bỏ toàn bộ tiền vào trong cái hộp trong ngăn kéo, lại lấy ra hai mươi văn đưa cho Lý Văn : "Đại ca, sang năm có lẽ quả Dương Đào của chúng ta hơn hai ngàn, thể tiếp nhận đặt cọc, sau này nếu có đặt cọc, tạm thời đẩy xuống, nếu quả có nhiều, bán tiếp cũng muộn. Về phần hai mươi văn này, chính là tiền công của đại ca, từ hôm nay trở , nhà chúng ta phải thực quy định tiền lương."

      "Sao đột nhiên nghĩ như vậy?" Lý Văn dừng động tác giã thuốc, cũng có nhận tiền, mà kinh ngạc hỏi.

      "Đại ca, huynh thả trái tim vào lại trong ngực , muội cũng có gì khác, mà cảm thấy, nhà chúng ta nên dưỡng thói quen ràng tiền bạc." Lý Noãn cười nhét tiền vào trong tay Lý Văn, "Những nhà giàu kia đều như vậy, trong nhà có đại tổng quản, những công tử tiểu thư kia, mỗi tháng đều có tiền tháng cố định, chính mình có thể giữ, cũng có thể mua thứ mình thích, nhưng nếu như xài hết rồi, muốn lấy thêm tiền, là phải chi trước tiền tháng sau, chờ tháng sau, có thể dùng tiền mỗi tháng, như vậy có thể bảo đảm gia đình đều vận hành đâu vào đấy, rối loạn gì."

      "Chỉ là tình huống của nhà chúng ta, so được với những đại gia đình kia, ăn ngồi rồi nhất định là được, cho nên muội chỉ muốn ra cách này. Mỗi ngày sau này, muội căn cứ vào cống hiến cho gia đình của mọi người, đối chiếu tiền công thuê lao động cần thiết, phát tiền công cho mỗi người trong nhà chúng ta, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày muội đều cho mọi người ký sổ, tiền công tính vào cuối tháng. Chỉ là về phần cha mẹ chúng ta, liền do muội giữ giùm, tại chúng ta cũng đừng cho hai người biết, đại ca cảm thấy thế nào?"

      "Với huynh mà còn tiền công, có phải có vẻ quá xa lạ rồi ?" Đối với ý tưởng của Lý Noãn, Lý Văn có chút động lòng, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến tình cảm của người nhà.

      Lý Văn vừa như thế, nhất thời Lý Noãn cũng cảm thấy có chút ổn, suy nghĩ chút, đột nhiên ý tưởng lóe lên, : "Ông trời đền bù cho người cần cù, chúng ta liền gọi là tháng chuyên cần, thế nào? Ý là người nhà chúng ta dựa vào cần cù lấy tiền tháng, càng cần cù, vì trong nhà bỏ ra phải càng nhiều sức, lấy được tháng chuyên cần chắc chắn càng nhiều hơn."

      "Tốt! Gọi là tháng chuyên cần!" Lý Văn gật đầu khen ngợi : "Tháng chuyên cần, tháng chuyên cần, chỉ có ý nghĩa cực tốt, còn có thể thường xuyên cảnh tỉnh chúng ta đừng lười biếng, cần cù làm giàu, ông trời đền bù cho người cần cù."

      "Vậy từ hôm nay trở , tháng chuyên cần chính là quy củ của chúng ta." Lý Noãn cũng càng nghĩ càng thấy tốt, cười quyết định tháng chuyện chuyên cần, "Ai cũng đừng nghĩ làm mà hưởng. Buổi tối huynh và tam đệ quy củ này chút, nhớ phải bảo nó giữ bí mật, chuyện này tạm thời thể cho cha mẹ, Nhạc Nhạc và Tương bà bà."

      Hai huynh muội thương lượng xong chuyện tháng chuyên cần, Lý Văn bắt đầu tin tức tốt thứ hai.

      ". . . . . . Chính là đất đai nhà chúng ta kiếm được rồi, hai mươi mẫu đất đai thượng đẳng, hai mươi mẫu đất là 220 lượng, ở cửa thôn, cách nhà chúng ta cũng hai dặm. Mới vừa rồi lúc huynh trở lại, thuận tiện bảo lái buôn mang huynh xem chút, quả là thượng hạng, nghe gia đình bán đất xảy ra chút chuyện, vội vã muốn bạc. . . . . . Huynh bảo lái buôn giữ cho chúng ta ngày, ngày mai cho tin chính xác, rồi trở lại thương lượng với muội."

      " phải đại ca xem rồi sao, còn thương lượng gì nữa." Lý Noãn nhịn được cười .

      Nhìn nét mặt Lý Văn cũng biết, rất xem trọng hai mươi mẫu đất kia, khó được nhất là giá tiền cũng phải chăng.

      Lý Văn cười gật đầu : "Nhị muội cảm thấy, đất này có nên mua hay ?"

      "Mua, đương nhiên là phải mua." Lý Noãn lập tức quyết định chuyện, : "Ngày mai đại ca mang theo bạc bàn chuyện cho xong, lương bổng cho lái buôn cũng đừng thiếu, sau này chúng ta còn phải nhờ giúp tay. Chờ chuyện làm xong, huynh cũng mời người ta tới trong nhà ăn bữa cơm, thôn trưởng. . . . . . Cũng phải mời, còn có phải trong thôn có tú tài lão gia sao, tốt nhất cũng mời tới."

      Lý Văn giã thuốc, vừa nở nụ cười, vừa gật đầu.

      "Đúng rồi, hôm nay huynh chuyện đào hầm với thợ xây trấn , bọn họ đều có thể tới làm, tiền công cũng giống như bốn người kia, mỗi người mỗi ngày hai đấu rưỡi lúa mì, ngày mai tới bắt đầu làm việc." Chờ Lý Noãn Bàn giao toàn bộ rồi, Lý Văn mới ra chuyện thợ xây, sau đó hỏi: "Lúc nãy nhị muội có chuyện muốn thương lượng với huynh, biết là chuyện gì?"

      "Tất nhiên là chuyện hầm đất, hoặc là phòng dưới đất." tới hầm, nét mặt Lý Noãn nghiêm túc, "Đại ca, muội nghĩ, thay vì sau này xây dựng lại, bằng làm lần luôn. Muội nghĩ, đơn thuần là hầm trữ tuyết đơn giản, mà là căn phòng dưới đất, muội muốn bọn họ theo cầu của muội mà xây dựng, đào ra năm gian phòng dưới đất."

      "Phòng dưới đất?" Lý Văn sửng sốt chút, động tác giã thuốc cũng dừng lại, "Nhị muội, huynh mời những thợ xây kia, đều có tài nghệ giống như nhau, chịu khó làm, đào hầm đất thành vấn đề, đào phòng dưới đất, sợ là có khó khăn."

    5. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 38: Tịnh Liên đại sư

      "Đại ca yên tâm, muội muốn bọn họ đào phòng dưới đất (tầng hầm), cũng cần tay nghề giỏi gì, chỉ cần bọn họ tỉ mỉ chịu làm, đào theo phương pháp muội , tuyệt đối có chuyện nguy hiểm chờ sụp đổ xảy ra." tự mình thiết kế phòng dưới đất, Lý Noãn hết sức tự tin, nhảy xuống kháng lấy giấy và bút mực tới đây, trải giấy Tuyên Thành ở bàn bên giường, cầm bút lông lên vẽ, vừa vẽ, vừa tỉ mỉ giải thích chỗ quan trọng, còn có ít cầu cứng nhắc.

      Tay trái Lý Văn giữ cối đá, tay phải cầm chày gỗ giã thuốc, ánh mắt cẩn thận nhìn bản vẽ Lý Noãn thiết kế, nghiêm túc ghi nhớ vài chỗ trọng điểm nàng chỉ ra.

      Từ bản thiết kế từng chút từng chút ra ở mặt giấy Tuyên Thành, rung động trong lòng Lý Văn cũng càng ngày càng nhiều, cũng bắt đầu mong đợi phòng dưới đất này.*******************

      Bởi vì chỗ phải chú ý cũng ít, Lý Noãn lo lắng trong lúc nhất thời Lý Văn nhớ được nhiều như vậy, sau khi vẽ xong bản thiết kế, lại trải ra thêm tờ giấy Tuyên Thành nữa, viết ra những chỗ cần chú ý, gặp phải chỗ nào dùng từ chuyên ngành đại nàng chú thích câu ngay bên cạnh, sau đó lại đánh dấu nhấn mạnh những chỗ tuyệt đối thể xảy ra sai lầm.

      "Đại ca, cảm giác như thế nào?" Lý Noãn gác bút lông, tràn đầy tự tin cười hỏi.

      "Hợp tình hợp lý, ngoài dự đoán, đại ca bội phục." Lý Văn cười than thở tiếng, cầm bản vẽ thiết kế và bản chú thích lên nhìn vài lần, đợi vết mực khô, mới cẩn thận chồng lên thu vào trong ngực.

      "Đa tạ đại ca khích lệ." Lý Noãn cười thu dọn giấy và bút mực, muốn cầm bỏ lại vào trong ngăn kéo, nghe phía ngoài có giọng phụ nữ xa lạ, động tác khỏi dừng lại.

      Tất nhiên Lý Văn cũng nghe thấy, hai huynh muội nhìn nhau, cùng nhau xuống giường mang giày tới bên cửa sổ, thoáng mở cửa sổ ra khe hở, xuyên qua khe hở nhìn ra phía ngoài.

      ". . . . . . Vợ Lý tứ à, lúc buổi trưa ta trấn nghe người ta , trung tuần tháng sau, Tịnh Liên đại sư Hộ Quốc tự muốn tới miếu Bạch Đà, đây chính là chuyện tốt cầu cũng cầu đến, nghe quan lại quyền quý vài trăm dặm bên ngoài đều muốn tới thăm viếng, muội cũng với ta nghe chút, mở rộng tầm mắt, còn có thể dính chút Phật quang, tiêu trừ xúi quẩy. Còn có Noãn Nhi nha đầu nữa, coi như là cầu xin cho kiếp sau của nó tốt đẹp, muội cũng nên lần mới phải, nếu có thể được Tịnh Liên đại sư tụng kinh thay nó, tội nghiệt lúc còn sống cũng tiêu trừ sạch ."

      Người phụ nữ trung niên mặc áo bông mới màu nâu xanh, vóc người khỏe mạnh, trong tay mang cái giỏ được phủ bởi khăn vải bố, khuôn mặt bà đối diện phòng chính, lôi kéo vỗ Tô thị đưa lưng về phía phòng chính, đúng trọng tâm.

      "La đại tỷ, chuyện này muội phải thương lượng với người trong nhà chút." Tô thị khổ sở , "Tịnh Liên đại sư đó muội cũng được nghe , là Phật pháp rất cao thâm, là Phật Đà trời chuyển thế. . . . . . Nhưng thời tiết này cũng lạnh, muội phải nhanh chóng may giày cho bọn trong nhà, trong nhà còn có thợ làm việc, phải trông nom hai bữa cơm sớm trưa cho bọn họ, cung ứng nước nóng, mỗi ngày cũng thiếu được người trông nom, phân thân ra được."

      La thị nghe xong, gật đầu : "Vợ Lý tứ này, muội thương lượng với người trong nhà chút, tốt nhất là có thể được. Ngày mai ta còn tới đây, muội cho ta tin chính xác, ta còn muốn hẹn cùng với mấy bà vợ trong những thôn khác, hôm nào lại chuyện với muội."

      "Được, La đại tỷ, ngày mai nhất định cho tỷ tin chính xác ." Tô thị nhận lời .

      Đợi đến khi La thị rời , Lý Noãn mới xoay người hỏi Lý Văn: "Đại ca, huynh cảm thấy La đại thẩm này như thế nào?"

      Lý Văn trở về kháng tiếp tục giã thuốc, chậm rãi : "Chưa từng nghe bà thị phi, nhiều chuyện dài ngắn, chồng của bà sớm, trong nhà cũng có con cái, sau đó liền tin Phật, làm người rất công bằng, trong những người vợ ở thôn Lý gia chúng ta, coi như là người có uy tín, chuyện có phân lượng. Những giống khoai lang kia cũng là huynh tìm bà lấy.”

      Người tin Phật, bình thường giống với người tin thờ quỷ thần, mà phải tuân thủ phần lớn những điều kiêng kỵ của Phật môn.

      "Vậy chờ chúng ta thu khoai lang, đưa cho bà chút." Lý Noãn gật đầu cái , nàng cũng có ấn tượng với La đại nương kia. Nhớ lúc vừa mới đến thế giới này, nàng ở tàng cây nghỉ ngơi, liền bị đám bà ba hoa đánh thức, trong bốn người kia, chỉ có La thị mở miệng nàng.

      Suy nghĩ chút, trong lòng Lý Noãn có suy tính, cũng trở về kháng, lại hỏi: "Đại ca, huynh biết Tịnh Liên đại sư ?"

      "Thỉnh thoảng nghe người nhắc qua, nghe Tịnh Liên đại sư là đắc đạo cao tăng của Hộ Quốc tự , vốn là Phật Đà trời chuyển thế, cho nên ở con đường ngộ Phật pháp, so với lão phương trượng của Hộ Quốc tự còn cao sâu hơn rất nhiều, được nửa số người thờ Phật ca tụng, nhưng mà những chuyện này đều là tin đồn, rốt cuộc chính người đó là người như thế nào, cũng ai biết. Còn nghe có rất nhiều ngôi chùa lớn mời ông ấy giảng giải, nhưng đều bị ông ấy cự tuyệt, biết vì sao lại đến miếu Bạch Đà." Lý Văn có chút nghi ngờ .

      Mặc dù miếu Bạch Đà coi là , nhưng so với những ngôi chùa lớn mà tính là gì.

      "Suy nghĩ của cao nhân, ai biết được." Lý Noãn qua loa đáp câu lấy lệ, trong lòng lại tính toán.

      Lấy địa vị và uy tín của Tịnh Liên đại sư ở trong lòng dân chúng, nếu như có thể mượn câu từ miệng vàng của ông ấy, nàng và bảo bảo trong bụng có thể danh chính ngôn thuận xuất trong tầm mắt của mọi người, chỉ là, có biện pháp gì có thể làm cho ông ấy hỗ trợ đây, vấn đề này phải suy nghĩ tỉ mỉ mới được.

      "À, đại ca, buổi tối mẹ thương lượng chuyện này với chúng ta chúng ta nên đồng ý để mẹ , mà phẩm hạnh của La đại thẩm cũng được, mẹ theo bà ấy bị ức hiếp." Lý Noãn nghĩ lát, liền .

      "Ừ." Lý Văn gật đầu đồng ý: "Nếu bỏ lỡ lần này, đoán chừng mẹ thầm hối hận. Đúng rồi nhị muội, muội để ta giã những vị thuốc này, là dùng để làm gì?"

      "Mấy ngày nữa huynh biết, phải muội nghĩ biện pháp kiếm tiền sao." Lý Noãn khẽ mỉm cười, : "Trong khoảng thời gian này nhà chúng ta chi tiêu , chủ yếu là mua gạch xây kháng, phía trước phía sau dùng hết hơn mười lượng bạc, thêm tiền mua đất ngày mai nữa, chúng ta chỉ còn lại hơn trăm lượng bạc, quy chế phòng dưới đất chắc chắn đủ, sắp tết rồi, chúng ta còn phải tốn chút tiền, có thể kiếm chút nào hay chút đó."

      "Vậy cũng thể để mệt nhọc, tiền có, huynh cũng đến mức đói chết, thân thể sụp đổ là chuyện tốt, lại muội còn mang thai." Lý Văn ân cần .

      Được người nhà quan tâm, trong lòng Lý Noãn tràn đầy ấm áp, cười : "Việc giã thuốc phải đại ca làm sao, huynh xem bộ dạng của muội giống như mệt mỏi lắm sao? Đại ca yên tâm , dù là vì đứa bé, muội cũng thể để mình mệt mỏi, cho dù mệt mỏi, cũng phải mệt mỏi Đại cửu cửu của nó, giống như tại vậy, đại ca có đúng hay ?"*******************

      "Vâng vâng vâng." Lý Văn rất bất đắc dĩ nở nụ cười, ngược lại với bụng của Lý Noãn: "Cháu à, cháu xem cháu còn chưa ra đời mà giày vò đại cửu cửu của con thế này rồi, mặt mũi của cháu lớn mà."

      Lý Noãn hì hì cái rồi cười ra tiếng, đưa tay vuốt bụng vẫn chưa to, trong lòng khỏi cũng có chút mong đợi chờ nó sinh ra.

      Đứa bé sắp ba tháng, hai ngày gần đây ràng phản ứng thai nghén bớt rất nhiều, cho dù thấy máu tanh, cũng choáng váng đầu, hay cảm giác buồn nôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :