1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lương điền mỹ thương - Tiêu Diêu Dương Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 28: Nhạc Nhạc bị rắn cắn

      "Chúng ta qua chuyện." Lý Noãn lôi kéo Tương thị tới bên cạnh, mới giọng , "Tương bà bà, bà trở về cho cha mẹ con biết, hãy . . . . . ."

      Nghe xong lời Lý Noãn , đầu tiên Tương thị có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh hiểu, gật đầu : "Được, ta ngay bây giờ."

      Sắc trời hơi trễ, trong phòng bếp, Tô thị cùng nông phụ trung niên da hơi đen có mấy phần thùy mị chuẩn bị thức ăn, vừa vừa cười làm việc nhà, hình như tình cảm hết sức tốt đẹp.

      Phụ nhân này phải là người khác, chính là vợ của nhị ca Lý Đức Lý Nghĩa, Vương thị.

      "Vợ lão Tứ, những năm này mình muội chống đỡ cái nhà này, là khổ cho muội." Vương thị vừa nhóm lửa, vừa như vậy.

      Chỉ là, mặc dù bà ta chuyện với Tô thị, thế nhưng đôi mắt lại dính vào miếng thịt Tô thị cắt, chút dời .

      " khổ cực, đây là chuyện phải làm, chỉ cần cha bọn đối tốt với muội, muội cảm thấy khổ." Tô thị liền cười , lanh lẹ cắt lấy miếng thịt, cũng oán trách gì.

      Vương thị sửng sốt chút, dời mắt khỏi miếng thịt trước mặt, vòng vo chuyển quan lại ở mặt Tô thị, liền : "Vợ lão tứ à, ta hiểu muội, mình muội phải nuôi sống mấy miệng ăn, tại sao có thể khổ cực chứ, lão Tứ có thể cưới được muội, đó là phúc khí của ."

      Nghe Vương thị lời xuất phát từ trong lòng với bà như vậy, Tô thị liền cười cười, cảm thấy được an ủi, tiếp tục phản bác gì.

      Vương thị cẩn thận nhìn nét mặt của bà, tiếp tục cảm khái : "Vợ lão Tứ à, ra chị dâu ta cũng muốn đến giúp muội, nhưng tình hình của nhà chúng ta muội cũng biết rồi, muội và lão Tứ chia ra ở riêng, chuyện trong nhà ấy mà, ta và đại ca nhận lỗi với muội, giúp được gì."

      "Aizz." Tô thị kinh ngạc buông tiếng thở dài, nhận lời hỏi thăm của Vương thị, "Nhị tẩu tử, trong nhà cũng có hai mươi mẫu đất, hẳn có vấn đề gì chứ?"

      Vương thị liền thở dài, lời cay đắng mới : "Cha mẹ ta lớn tuổi, mấy năm này càng ngày càng động được, hai lão nhân xuống đất làm việc, nhị ca của muội lại là người thành , đại ca cả ngày chạy ra bên ngoài làm việc, vợ của đại ca yếu ớt, cũng làm được bao nhiêu chuyện, trong nhà nhiều việc như vậy, nhị ca của muội phải làm lúc nhiều việc, cũng nhanh bị bệnh, ta lo lắng, phải hầu hạ , giúp đỡ , nếu việc đồng áng trong nhà làm xong, vậy tốt, năm nay cha đúng lúc đỡ hơn, giúp thu hoạch vụ thu xong, liền vội vàng sang đây xem vết thương hai người các muội, tình hình chúng ta muội cũng biết, có đồ gì tốt, chỉ còn hai con gà mái này còn có thể ăn được, sáng mai muội giết nấu bữa, cho lão Tứ bồi bổ thân thể."

      Tô thị nghe như thế, trong lòng khỏi có chút áy náy, bật thốt lên: "Nhị tẩu tử, các người cũng dễ dàng, có thể tới đây chuyến là tốt rồi, nhà chúng ta cũng thiếu cái gì, hai con gà này, các ngươi mang về , thuận tiện nhà chúng ta có chút dã vị, tỷ cũng mang ít trở về, đều là do đứa bé bắt được chân núi, cũng đáng hai văn tiền."

      "Như thế sao được." Vương thị từ chối, đợi Tô thị khuyên, lại cảm khái tiếng , "Aizz, muội xem ta , lại khách khí với muội nữa rồi, vậy cám ơn muội, vợ lão Tứ."

      "Sao còn lời này, đều là người trong nhà, gì cám ơn với cám ơn." Tô thị cười .

      Sau đó hai người lại sang chuyện khác, phải là chuyện trong ruộng, sau đó biết Vương thị cái gì, Tô thị chuẩn bị lấy cho bà ta thịt khô, Tương thị vào phòng bếp, cuống cuồng : " xong, Liễu Nhi, Nhạc Nhạc té trong rãnh, bị rắn cắn rồi!"

      "A!" Tô thị cuống quít để dao thái thịt xuống, "Tương đại thẩm, chuyện gì xảy ra, sao bị rắn cắn vậy, bây giờ đứa bé ở nơi đó?"

      " ở dưới chân núi, mới vừa rồi Văn Nhi trở lại, ta gọi , Liễu Nhi, ngươi trước qua đó nhìn chút." Tương thị xong cũng quay người ra khỏi phòng bếp, vòng qua đằng trước vào phòng chính.

      Trong phòng tràn đầy mùi thuốc, nam nhân trung niên có mặt mũi tương tự với Lý Đức, mặc vải thô, mắt dài ngồi ở bên giường, lôi kéo tay Lý Đức chuyện.

      Vào lúc này, ta mở miệng tiếng Tứ đệ: "Tứ đệ à, Noãn Nhi chết chúng ta cũng rất đau lòng, nhưng cũng thể trách được ai. . . . . . Nha đầu Noãn Nhi kia cũng hiếu thuận, rồi mà cũng muốn trở về hiếu thuận với đệ, lúc ta biết chuyện, trái tim rất khổ sở, đứa bé kia hiểu chuyện, rất hiểu chuyện."

      Hai người lát rồi, trong lòng Lý Đức cảm động hết sức, nghe như thế, nhịn được : "Nhị ca, Noãn Nhi nó. . . . . ."

      "Cha." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng của Lý Văn, cắt đứt câu sau của Lý Đức, sau đó Lý Văn ý cười đầy mặt vào : "Cha, con trở về, a, nhị bá cũng ở đây, khách ít đến quá."

      Lý Nghĩa liền cười : "Đâu có, ta tới thăm cha con chút."

      "A, là như vậy sao, vậy quá tốt rồi." Lý Văn cũng cười theo : "Cha, cha thấy nhị bá quan tâm nhà chúng ta chưa kìa, trước kia nhà chúng ta có gì ăn, nhị bá cũng tiếc rẻ, lo lắng con ăn gì đó, tại chúng ta có ăn rồi, nhị bá cứ tới đây thăm cha, cùng với cha ăn bữa cơm, cũng cần lo lắng con ăn rồi."

      "Đại chất tử quá khách khí rồi, cái gì quan tâm với quan tâm, đều là người nhà, dĩ nhiên thể gây thêm phiền toái cho các ngươi." Ngay cả mí mắt Lý Nghĩa cũng nháy mắt cái .

      Lý Đức chất phác đôn hậu, cũng có nghĩa ông ngu, tất nhiên nghe được ra ý tứ châm chọc trong lời của Lý Văn, lập tức cười khuyên: "Văn Nhi, lời gì vậy, đây là nhị bá của con, thân thích đấy, yên tâm , huynh ấy phải loại người như con . Mới vừa rồi nhị bá con với cha, những năm này thân thể ông và bà con được như xưa, đại bá của con lại thích buôn bán, công việc của hai mươi mẫu đất trong nhà đều rơi xuống vai nhị bá con, mệt mỏi cũng bị bệnh mấy lần. Văn nhi, mau lời xin lỗi với nhị bá con."

      " phải con chỉ đùa với nhị bá chút thôi sao, nhị bá là người tốt, so đo với tiểu bối như con." Lý Văn lơ đễnh cười , nghiêng đầu chống lại ánh mắt hả hê của Lý Nghĩa, từ trong lòng cảm thấy thoải mái.

      " có việc gì, hai thúc cháu ta có gì thể ." Lý Nghĩa cười , bộ dáng độ lượng.

      Lý Đức cười theo, trung hậu chất phác, nhìn Lý Văn : "Tên tiểu tử con, nhờ may là nhị bá con, đổi lại là người khác, chắc chắn đắc tội người ta."

      Đổi lại là người khác, con lời này. . . . . . mặt Lý Văn chỉ cười , nhưng mà trong lòng lại rất là bất đắc dĩ.

      Tô thị và Lý Đức tin tưởng họ hàng thân thuộc, gần như có thể loại cố chấp, đây là sửa đổi được.

      "Tứ đệ à. . . . . ." Lý Nghĩa cười vài tiếng, lại mở miệng, muốn cái gì nữa, Tương thị từ bên ngoài chạy vào, vội vã : " xong rồi, Tứ Nhi, Nhạc Nhạc rơi vào trong rãnh dưới chân núi, bị rắn cắn rồi, khóc gọi ngươi đấy, Liễu Nhi qua rồi."

      Tương thị gọi Lý Đức là "Tứ Nhi", là căn cứ vào thứ tự của ông ở bên nhà cũ, từ “nhi” phía sau là uốn lưỡi vần cuối, cũng chân chính đọc ra, chỉ là Lý Đức, mà tám xã huyện quanh đây, mọi người gọi nam tử trưởng thành, nếu như phía sau kèm theo chữ “nhi”, vậy cũng phải uốn lưỡi vần cuối, chính là dạy dỗ người cứng rắn nghe.

    2. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 29: Cố chấp với tình thân

      "A!" Lý Đức lập tức đổi sắc mặt, vội vàng : " ở đâu, Văn Nhi, nhanh, mau dẫn cha tìm Nhạc Nhạc."

      Vốn Lý Văn cũng gấp gáp, lại phát Tương thị nháy mắt với , lập tức hiểu , liền lộ ra vẻ làm khó : "Như vậy sao được, cha, nhị bá và nhị bá mẫu vẫn còn ở nhà chúng ta mà, mẹ qua rồi, trong nhà thể để lại người tiếp nhị bá và nhị bá mẫu."

      Lý Đức phản ứng kịp, lập tức : "Nhị ca, huynh và nhị tẩu về trước , các huynh cũng bận rộn, đừng kéo dài thời gian, đứa xảy ra chuyện, còn biết còn bận rộn tới khi nào, đều rất lo lắng cho đứa bé."

      Sớm bị rắn cắn, muộn bị rắn cắn, cố tình ngay lúc này, Lý Nghĩa khó chịu trong lòng, suy nghĩ nếu như ở lại, có lẽ phải làm chân chạy vặt gật đầu : “Vậy ta và nhị tẩu của đệ về trước, hôm nào sang đây xem các đệ.”

      Lý Nghĩa xong, đứng dậy bước nhanh ra phòng chính, bước chân có chút vội vàng, chỉ sợ chậm chút là bị gọi hỗ trợ vậy.

      Trong sân, Vương thị đứng ở bên cạnh chuồng gia súc, con ngươi dính vào người con bò dịch ra, cuối cùng bị Lý Nghĩa kéo .

      " là xui xẻo, vợ tứ đệ cũng đồng ý đưa ta hai con gà rừng, muốn cho ta thịt khô, kết quả bà già kia chạy vào, nha đầu chết tiệt kia bị rắn cắn, cú cắn này, cũng lấy mất gà rừng của chúng ta, sao chổi, sao cú cắn chết nó !" đường trở về, Vương thị mở miệng mắng.

      Lý Nghĩa nghe, nhất thời tức giận : "Bà còn , trước khi đến ta làm theo như bà , có đồ là đủ rồi, ai bảo bà tham lam, còn muốn thịt khô, bà phải cầm đồ về nhà sớm chút, cũng cần đưa lại hai con gà mái, bà là đồ bàn bà phá của."

      "Ông cho rằng ta đây là vì ai? phải ông muốn ăn thịt khô, ta sớm rồi, ta ước gì sớm chút!" Vương thị nổi giận, dứt khoát đứng thẳng, chống nạnh chửi bóng chửi gió.

      "Lười phải lôi kéo chuyện với đồ đàn bà như bà." Lý Nghĩa mềm xuống hạ giọng mắng câu, quay đầu bước .

      "Trách ta sao, trách ta lôi kéo chuyện với ông?" Vương thị hùng hùng hổ hổ theo sau, lại chuyển con ngươi : " thể để cho nhà lão Tứ chiếm tiện nghi, ngày mai mang gà mái về, còn có chim muông thú rừng vợ lão Tứ , may là hai con gà mái biết đẻ trứng, nếu thiệt thòi lớn rồi."

      Đối với Vương thị mà , nhổ lông chim nhạn bay qua* là chuyện đương nhiên, nhưng người ta cẩn thận nhặt cọng lông của bà ta, nàng chính bà ta phải ăn thiệt thòi lớn.

      (*Là thành ngữ Nhạn quá bạt mao: chim nhạn bay qua còn muốn đưa tay rút mấy cọng lông, ý chuyện gì qua tay mà có lợi ích quyết bỏ qua.)


      Phòng chính, Lý Văn nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy hai vợ chồng Lý Nghĩa , nhất thời thở phào nhõm.

      "Văn Nhi, nhanh, mau cõng cha tìm Nhạc Nhạc." Lý Đức cuống cuồng , tuy vết máu ứ đọng đùi biến mất, khôi phục được chút tri giác nhưng lại dùng sức được, ông sợ ngã xuống giường.

      Lý Văn mím môi im lặng.

      Tương thị liền : "Tứ Nhi, cần gấp gáp, Nhạc Nhạc nó có chuyện gì, rơi vào trong rãnh, cũng bị rắn cắn, đợi lát nữa bọn họ trở về."

      "Hả?" Lý Đức ngẩn ra, rồi lập tức thở phào nhõm, khỏi : " bị cắn là tốt rồi, bị cắn là tốt rồi. Tương đại thẩm, bà làm ta sợ hết hồn, ta còn tưởng rằng Nhạc Nhạc bị rắn cắn, bây giờ trái tim còn đập thình thịch đây này."

      Lý Đức trách cứ, mà ra tâm tình của ông, đối với người nhà mình, Lý Đức chưa bao giờ tức giận.

      "Tứ Nhi, hù dọa ngươi, ngươi yên tâm, mấy đứa bé đều tốt lắm, đều là bà già ta bậy." Tương thị cười .

      Lý Đức nhịn được hỏi: "Tương đại thẩm, vì sao làm ta sợ, êm đẹp mà."

      Tương thị mở miệng, mà Lý Văn ở bên cạnh : "Cha, nếu dọa cha cha chuyện Noãn Nhi còn sống cho nhị bá, đến lúc đó truyền , cha Noãn Nhi phải làm sao?"

      "Đây, chuyện này. . . . . . phải cha chưa sao." Lý Đức có chút chột dạ.

      Dừng chút, lại giải thích theo bản năng: "Ta đây phải thấy nhị bá các con rất vất vả mới đến lần, lúc nãy phải rất vui vẻ, lời kia mình đến khóe miệng, hơn nữa, nhị bá các con cũng phải người ngoài, biết cũng có gì."

      Lý Văn day day thái dương huyệt, lên tiếng.

      "Ta phòng bếp xem chút, lúc nãy Liễu Nhi gấp, trong bếp còn đốt lửa." Tương thị xong, xoay người phòng bếp.

      "Cha, cha nghỉ ngơi cho tốt, con cửa viện chờ đám người Nhạc Nhạc." Lý Văn câu, cũng ra khỏi phòng chính.

      Lý Đức há miệng, rồi xấu hổ nhắm mắt lại, biết lúc nãy thiếu chút nữa sai, con lớn nhất giận ông rồi.

      Lý Đức cố chấp với tình thân, đây là khuyết điểm, cũng là ưu điểm cực lớn, bởi vì như thế nên ông chưa bao giờ tức giận với người trong nhà, cái gì cũng đều nghĩ đến hướng tốt, lắng nghe lời vợ con , tuy rằng cũng nhất định đồng ý, nhưng tuyệt đối tức giận, từ nơi này phương diện mà , ông là người cha tốt, cũng là người chồng tốt.

      Bên phía chân núi, Tô thị vội vàng hấp tấp chạy tới, phát Lý Nhạc bị thương thở phào nhõm.

      "Mấy tên tiểu tử các con, lần sau thể gây như vậy, mẹ thiếu chút nữa bị các con hù chết rồi." Tô thị xoa cái đầu của Lý Nhạc, trong lòng vẫn còn sợ hãi .

      "Mẹ, nếu như Nhạc Nhạc bị rắn cắn, mẹ cho người khác thịt, mẹ, Nhạc Nhạc còn chưa ăn đủ thịt, đừng cho người khác có được ?" Lý Nhạc nâng khuôn mặt nhắn lên, nũng nịu năn nỉ .

      Những lời này, đều là lúc nãy Lý Noãn dạy cho bé, từ trong miệng con ra, Tô thị càng có thể nghe lọt.

      Mà vài ngày nay, mặc dù trong nhà bỗng nhiên có thêm thịt, sắc mặt mấy đứa bé bắt đầu chuyển biến tốt, nhưng vẫn xanh vàng gầy yếu, rực rỡ gì, nhìn qua thấy tội nghiệp. Nhất là Lý Nhạc, cuộc sống trong nhà, là từ năm năm trước bắt đầu thay đổi kém , khi đó, Lý Nhạc mới bốn tuổi, chính là thời kỳ đặt nền móng cho cơ thể phát triển nhưng ăn ngon no, mặc dù có ca ca tỷ tỷ chăm sóc, nhưng thân thể luôn tốt.

      Tô thị nhìn gương mặt gầy của con , trái tim đau xót, ngồi xổm người xuống ôm bé vào trong ngực, dịu dàng an ủi: "Thích ăn ăn nhiều chút, mỗi ngày mẹ nấu cho con, nhà chúng ta còn rất nhiều mà, ăn cũng ăn hết."

      "Vậy, mẹ, mẹ cho thịt người khác sao?" Lý Nhạc nháy mắt hỏi.

      Tô thị khẽ sửng sốt chút, ôn hòa giải thích: "Đứa ngốc, mẹ cho người khác, bọn họ là thúc thúc ruột, thím ruột của các con, phải người ngoài."

      Ở trong mắt Tô thị, Lý Nhạc là đứa bé hiểu chuyện, đối với bà mà , hoàn toàn để vào trong lòng, chỉ coi như bé muốn ăn thịt, mới có thể như vậy. Mà Tô thị cầu nghiêm khắc với chính mình, lấy tiêu chuẩn hiền thê lương mẫu cầu mình, cho nên mặc dù bà rất đau lòng, cũng quên hết lòng dạy dỗ, hi vọng đứa bé nhà mình có thể hiểu chuyện chút.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      "Vâng." Lý Nhạc có chút tình nguyện, đáp tiếng khẽ.

      Ở trong trí nhớ của Lý Nhạc, những thúc thúc và thím kia cực kỳ xa lạ, so sánh khập khiễng chút ngay cả hàng xóm còn bằng, đối với bọn họ, Lý Nhạc có nửa điểm tình cảm, dĩ nhiên nguyện ý để Tô thị cho bọn thịt.

    3. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 30: Hiền thê lương mẫu Tô thị

      "Nhạc Nhạc ngoan, trở về thể cha con như vậy, có nghe ?" Tô thị biết từ nguyên nhân gì, lại dặn dò câu.

      "Tại sao vậy." Lý Nhạc nháy mắt, hỏi theo bản năng.

      "Nhị bá của các con là nhị ca của cha các con, giống như Nhạc Nhạc và tam ca Nhạc Nhạc, nếu Nhạc Nhạc có thịt ăn, cũng cho tam ca ăn có đúng hay ? tại nhà chúng ta có ăn, cha các con cũng muốn cho huynh đệ của mình ăn, nếu Nhạc Nhạc cho, cha các con khó chịu." Tô thị kiên nhẫn giải thích.

      Vấn đề quan hệ phức tạp này, Lý Nhạc nghe cũng mơ hồ, liền ngơ ngác ồ tiếng.

      Lý Noãn ở bên cạnh nghe được 囧囧, bất đắc dĩ nhìn Tô thị, với ba đứa bé: "Nhạc Nhạc, tam đệ, Nguyên Nhi, , chúng ta về nhà ăn kẹo đường thôi."

      Chuyện phát triển đến bây giờ, trong mắt Lý Noãn mặt Tô thị và Lý Đức bị dính lên mảnh giấy độc, hơn nữa còn là kịch độc, ăn sâu vào tận xương tủy, muốn giải độc, cũng phải sớm chiều là chuyện có thể làm được, gấp được.

      Việc cấp bách, là phải nghĩ biện pháp khống chế hai người, nên thả lỏng chút nếu độc phát tác, phương pháp giải độc, nàng còn phải bàn bạc kỹ hơn với Lý Văn.

      Chỉ là từ lời và nét mặt của Tô thị, Lý Noãn cũng nhìn ra, Tô thị đối xử tử tế với những thân thích kia đều xuất phát từ Lý Đức.

      Tất nhiên Tô thị đạo hiền thê lương mẫu, từ trong lòng Lý Đức coi trọng tình thân, Tô thị toàn lực ủng hộ ông ấy, hơn nữa dạy bọn cũng phải làm như vậy. Tô thị cũng chưa từng đánh chửi con cái, cho dù là chuyện của Lý Noãn, Tô thị cũng nổi giận nhiều, mà kéo trách nhiệm vào người mình, Tô thị như vậy, quả thê tử tốt, cũng là người mẹ tốt, chân chính đảm đương nổi bốn chữ hiền thê lương mẫu.

      Cũng phải , Tô thị như vậy, quá mức cổ hủ và cứng nhắc.

      Cũng may Tô thị còn chưa đạt đến trình độ có thuốc nào cứu được, hôm nay bà có thể để cho Tương thị tới báo tin, lên trong lòng bà cũng có chút phòng bị với những thân thích kia, chỉ là bà phòng bị hết sức có hạn, còn chưa đủ mạnh liệt, mục đích chỉ là vì bảo vệ Lý Noãn bị phát , để tránh Lý Noãn bị càng nhiều tổn thương hơn.

      Chút phòng bị này, đối với những thân thích hung dữ kia mà , hiển nhiên có sức chống cự, còn cần sức lực lớn cải tạo và tăng cường.

      "Tốt!" Nghe đến có kẹo ăn, Lý Nhạc liền hoan hô tiếng, rời khỏi lồng ngực Tô thị, chạy tới lôi kéo tay Lý Noãn, sau đó hai tỷ muội cầm tay nhau, vui vẻ vào trong nhà.diễn

      Lý An, Chu Nguyên cũng vui vẻ theo, Chu Nguyên mang gùi , hơn phân nửa bên trong gùi đều là nấm.

      "Mẹ, mẹ nhanh lên chút." Lý An chạy, quay đầu lại câu.

      "Tới đây, đều chậm chút, cẩn thận kẻo ngã." Tô thị nhìn mấy đứa bé, lộ ra nụ cười vui vẻ, mang gùi Lý Văn để lại, theo mấy đứa bé trở về nhà.

      tới cửa viện, Lý Văn lập tức ra đón, trao đổi ánh mắt với Lý Noãn, trong mắt hai người đều rất bất đắc dĩ.

      Mấy người đặt gùi ở trong sân, Tô thị nhốt con gà rừng vào trong lồng tre trong chuồng gia súc, Tương thị mang con thỏ chết và nấm vào trong bếp, sau đó cả nhà rửa tay, cùng nhau vào phòng trước.

      Lúc Tô thị , thức ăn được dọn dẹp sai biệt lắm, sau đó Tương thị giúp thêm tay, trước khi mấy người trở về chuẩn bị xong thức ăn, Lý Văn ôm Lý Đức ra, người nhà an vị ở kháng ăn cơm, sau đó Tô thị và Tương thị cùng nhau thu dọn bát đũa phòng bếp, phòng bếp có nấm, thỏ hoang những đồ kia cũng chờ đợi họ xử lý.

      Lý Đức bị ôm trở về trong phòng, Lý Noãn phát cho ba đứa bé mỗi người miếng kẹo đường, ba đứa bé ăn xong rồi, ở trong sân chơi nhảy ô vuông.

      Lý Noãn lấy thảo dược phơi tốt vào trong phòng, rồi lại tìm sàng trúc, ngồi ở trong sân, mượn ánh trăng sáng ngời thu dọn lại thảo dược, Lý Văn cũng tới giúp tay.

      "Đại ca, thương lượng với huynh chuyện này." Lý Noãn nghĩ lâu, cứ như vậy mà .

      "Là chuyện nhị bá và nhị bá mẫu?" Mặc dù Lý Văn hỏi, cũng là giọng khẳng định.

      "Ừm." Lý Noãn gật đầu, Lý Văn chuyện, đợi nàng mở miệng.

      Lý Noãn nhìn thảo dược trong tay suy nghĩ trong chốc lát, mới bỏ thảo dược vào trong cái sàng trúc, giọng : "Đại ca, cha mẹ quá. . . . . . để ý đến tình thân, Lúc này nhà chúng ta mới có chút khởi sắc, có người tới cửa Đả Thu Phong*, chiếm tiện nghi, lần này muội cản lại nhưng lần sau chỉ sợ cũng may mắn như vậy, hơn nữa, nếu sau này muội làm chuyện lớn, những người này, chỉ sợ cũng chỉ muốn mấy miếng thịt mấy con gà rừng, còn biết làm gì tới lừa gạt tống tiền chúng ta nữa."

      (*Đả thu phong: ý là chỉ người dưới vỏ bọc của mối quan hệ nào đó tới để lừa gạt nhận tiền.)

      "Điểm này huynh cũng nghĩ vậy." Lý Văn gật đầu, giữa hai lông mày lộ ra chút lo lắng.

      "Cho nên chúng ta phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất ." Lý Noãn tiếp, "Cha mẹ tốt bụng, biết cự tuyệt, Nhạc Nhạc và tam đệ còn , làm được chuyện, hai chúng ta phải vững tâm, quản nhà cho tốt. nên để những người đó cho rằng nhà chúng ta là nguyên nhân, ta phải cung cấp cho , trong thiên hạ đạo lý này. Cha mẹ cũng thiếu bọn họ. Đại ca, huynh cảm thấy thế nào?"

      " như thế, chỉ sợ làm dễ dàng như vậy, hôm nay lúc huynh chạy về. . . . . ." Lý Văn chuyện xảy ra trước bữa cơm tốt cho Lý Noãn nghe.

      "Bên mẹ, muội để Nhạc Nhạc dò xét, cũng sai biệt lắm là tình huống này." Lý Noãn , hề ra suy đoán của nàng với Tô thị ra, " đường về, muội luôn suy nghĩ, nên làm cái gì. Đại ca, cha mẹ chúng ta bị bệnh, còn là bệnh nặng, phải chữa trị, hơn nữa phải cho liều thuốc mạnh! Muội suy nghĩ, nặng như chúng ta hôm nay, sợ rằng cũng tính là gãi ngứa."

      "Nên từ từ thôi." Vẻ mặt Lý Văn phức tạp lắc đầu, "Trước kia huynh nghe người ta đề cập tới mấy câu, lúc cha còn ở nhà cũ, tình cảnh cũng tốt, nhưng thái độ của cha với nhà cũ bên kia, hình như còn vui vẻ, chuyện như vậy. . . . . . Có chút lạ."

      "Hả?" Lý Noãn sửng sốt chút, khỏi kinh ngạc kêu tiếng.

      Trí nhớ của Lý Noãn trước kia lưu lại tính là nhiều, về nhà cũ càng ít, trừ mơ hồ hiểu tại sao trong nhà chỉ có ba mẫu đất, cũng chỉ nhớ năm năm trước, tình cảnh những thân thích kia mãi cứ tới cửa lừa gạt. Mà trong ấn tượng, mặc dù những thân thích kia lòng tham đáy, thái độ với Tô thị và Lý Đức cũng tệ, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là tính đến chuyện những người kia lộ ra vẻ mắt hung dữ trước khi Lý Noãn tự sát.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      Nhưng nghe giọng điệu của Lý Văn, hình như ngoại trừ lúc tách ra ở riêng bị huynh đệ lừa gạt gia sản, còn có rất nhiều chuyện nàng biết.

      Thấy ánh mắt Lý Noãn mê mang, Lý Văn ngẩng đầu nhìn ba đứa bé chơi nhảy ô vuông ở trong sân, nhíu mày : "Nhị muội, có phải muội quên chuyện mùa xuân hằng năm chúng ta đều phải chuẩn bị lễ năm mới cho nhà cũ rồi ?"

      "Còn có chuyện như vậy?" Lý Noãn lập tức hỏi lại, cũng phủ nhận nàng quên mất chuyện này, động tác thu dọn thảo dược cũng dừng lại.

    4. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 31: Về nhà cũ

      "Muội quên rồi." Lý Văn thở dài, : "Mấy năm này, nhà chúng ta trôi qua như thế nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy, người trong thôn cũng đều biết, nhưng lễ tết của nhà cũ bên kia, vẫn cứ đưa theo lẽ thường, vào lần năm trước, cha mẹ chuẩn bị ra được lễ tết như mấy lần trước nên mang theo mười cân lúa mì qua, kết quả biết bên kia gì, sau khi mẹ trở về trốn ở phòng bếp khóc đỏ mắt, bị huynh thấy được."

      Lý Noãn nhíu mày, hỏi: "Đại ca qua nhà cũ?"

      Lý Văn rất bất đắc dĩ lắc đầu: "Muội là quên hết sạch rồi, mẹ chưa bao giờ để ba người chúng ta nhà cũ, lần đó thấy mẹ như vậy, huynh liền hỏi mẹ làm sao thế nhưng mẹ vẫn tỉ mỉ với huynh. Nếu ở lúc trước, huynh cũng chú ý chuyện nhà cũ bên kia, nhưng mẹ có tính tình gì, tin tưởng cần huynh , muội cũng biết, nếu phải là bên kia làm quá phận, mẹ cũng . . . . . . Ngày hôm sau, huynh ra cửa nghe người khác ."

      "Là xảy ra chuyện gì?" Lý Noãn dứt khoát ngồi thẳng người hỏi, chứng tỏ nàng rất để ý chuyện này.

      "Cũng ràng lắm, chỉ là thấy mẹ nhặt lúa mì bị văn tung tóe ở trong đống tuyết. . . . . ." Lý Văn câu thế này, nổi nữa, giọng vừa tức giận vừa nghèn nghẹn.

      cần cũng biết, hiển nhiên là nhà cũ bên kia ngại ít đồ, cố ý làm khó, trái tim Lý Noãn bùng nổ, tức giận.

      Nhà bọn họ cơm ăn cũng đủ no, còn nhớ tới muốn hiếu kính lão nhân, cũng cái này nên, nhưng đối phương cũng quá phận rồi, cảm động thôi, còn ngại đông ngại tây, nghĩ ra loại biện pháp ác độc này làm nhục con dâu, đây là chuyện trưởng bối nên làm sao?

      Đây ràng là ép người quá đáng mà!

      Im lặng suy nghĩ, Lý Văn mới trở lại bình thường, đến chuyện chứng kiến: "Cũng chính là lần đó, sau khi người ta cho huynh biết chuyện, liền đề cập đến chuyện của cha khi còn ở nhà cũ trước kia. . . . . ."

      Lý Đức có gì trước khi ở riêng, là con nhất nhà trong, đều Hoàng đế Trường Tử, dân chúng thương con út, nhưng khi ở nhà cũ, ngay cả chút Lý Đức cũng được người khác thích. Lão gia tử nhìn ông thuận mắt, thường xuyên đánh chửi, lão thái thái xem trọng ông, quan tâm tới, ca ca tỷ tỷ thay đổi phương thức ức hiếp ông, giành cái ăn của ông, khi bốn tuổi ông theo ra đồng làm việc, nếu làm xong, phải bị đánh, còn cho cơm ăn.

      Nguyên nhân Lý Đức bị phân ra ngoài cũng rất đơn giản, cũng rất bá đạo: Lão gia tử nhà cũ ở được nữa.

      Tình huống cụ thể là khi Lý Đức biết Tô thị, hai người xem mắt hợp nhau, mặc dù lão thái thái xem trọng Lý Đức, nhưng cũng cố ý khắt khe, giúp ông tìm bà mai làm mai, gần đến giờ phải kết hôn, sau khi Tô thị vào cửa, lão gia tử lại nhà cũ ở được nữa, dứt khoát để cho hai người ở riêng. Nhưng cái nhà này chia rất công bằng, vợ chồng son trừ phân được ba mẫu đất, chút vật dụng cũ và đồ dùng hàng ngày, cái gì cũng có. Tòa nhà tại bọn họ ở, là tòa nhà gần rừng núi nhất trong thôn Lý gia, đây là lấy hơn phân nửa đồ cưới của Tô thị, lấy hai mươi lượng bạc khi lấy chồng mua tòa viện cũ này.

      Nghe người xây tòa nhà này, là thợ săn tới từ phương nam, thợ săn này cũng nghe bên này mùa đông trời lạnh tuyết rơi, nhưng xem là quan trọng, khi xây nhà cũng cho xây kháng, nào biết bên này, mùa đông trời lạnh gay gắt, trong phòng có hơi ấm, cũ kỹ đặc biệt nhanh, vì vậy tòa nhà này, ràng mới xây ba mươi mấy năm, lại cũ rách giống như nhà cũ trăm năm.

      "Nhà cũ bên kia. . . . . . Huynh nghe còn có hai gian phòng trống, dùng để đống vật lộn xộn." Cuối cùng Lý Văn ra tin tức này.

      Lý Noãn nghe xong, nhất thời kinh ngạc phải thốt nên lời, đây rốt cuộc là loại gia đình gì, là làm người ta khó hiểu!

      Vốn nàng cho rằng trong nhà chỉ có ba mẫu đất, là hai ca ca của Lý Đức ở chung với lão gia tử và lão thái thái gây ra, bây giờ nhìn lại, ra là ý của lão gia tử, có lẽ nếu như phải nghĩ đến lão thái thái vẫn còn, có lẽ lão gia tử trực tiếp trục xuất Lý Đức ra khỏi hộ khẩu.

      Dù sao, theo Lý Văn từng , mặc dù lão thái thái xem trọng chuyện này, nhưng cũng khắt khe, tốt xấu gì Lý Đức cũng là miếng thịt rớt xuống từ trong bụng bà cụ, đối với những đứa con khác lão thái thái cũng đối xử Lý Đức như thế, cho nên lão gia tử cũng thể cho lão thái thái chút thể diện, làm việc quá tuyệt tình.

      Còn có, Tô thị là lão thái thái mời người làm mai, lúc ấy Tô thị gả tới, đồ cưới cũng trị giá hơn ba mươi lượng bạc, lão gia tử cho Lý Đức ba mẫu đất, mặc dù tính là đất đai thượng đẳng nhất, nhưng cũng kém, sai biệt lắm có thể đáng giá ba mươi sáu ba mươi bảy lượng, vững vàng đè ép đồ cưới của Tô thị, cái này khiến người Tô gia thể bọn họ phải.

      Lý Noãn nhịn được nghĩ, nếu như phải là đương thời có thói quen "đất phân nửa", có phải lão gia tử chỉ cấp cho Lý Đức hai mẫu rưỡi ruộng đất hay , vừa đúng ngang hàng với đồ cưới của Tô thị?

      Cũng may Tô thị phải người thích so đo, mặc dù cách làm của lão gia tử rất phúc hậu, bà vẫn yên lặng chấp nhận.

      Mà nếu Tô thị cũng gì, người Tô gia cũng tự nhiên so đo, dù sao Tô thị là nữ nhi gả , vậy tương đương là người nhà khác rồi.

      Những năm này, Tô thị để cho mấy đứa bé nhà cũ, ra cũng là cảm nhận được ác ý của nhà cũ bên kia, muốn để bọn họ bị nhà cũ làm tổn thương. Nhưng chính bà bởi vì người chồng Lý Đức, vẫn hết sức hiếu kính với nhà cũ, coi như trong lòng có uất ức cũng oán trách, nếu bà chỉ bởi vì tình cảm với Lý Đức mới làm như vậy, là có chút phải, ở trong lòng Tô thị, vẫn cố chấp theo đuổi bốn chữ “hiền thê lương mẫu”.

      Nhưng mặc kệ là lão gia tử, lão thái thái, Lý Đức, hay Tô thị, cách làm hay tình cảm của bọn họ, ở trong mắt Lý Noãn đều khó hiểu.

      Mà điều này ở trong đám người kia, nếu như muốn cách làm của ai khó hiểu nhất, đó chính là lão gia tử. Hành vi của lão gia tử quả làm người ta thể tưởng tượng được, biết nguyên nhân cuối cùng là gì, có thể làm cho lão gia tử vô tình như vậy với con trai ruột của mình, từ đánh chửi vũ nhục, gần như chỉ thiếu chút nữa làm con trai chết !

      "Tại sao muội cảm giác, cha và lão gia tử có thâm thù đại hận ....!" Im lặng rất lâu, Lý Noãn mới ra câu như vậy.

      "Aizzz, với những người trong nhà cũ cha vẫn luôn gì, biết lão gia tử và lão thái thái nghĩ như thế nào, người khác đều bọn họ là mất tâm hồn rồi." Lý Văn lại thở dài.

      Mất tâm hồn, là cách mê tín, ý là bị quỷ quái ám hại, mất tâm trí.

      "Đại ca, ngoài hai ông bà, muội lại càng hiểu cha nghĩ thế nào." Lý Noãn có chút bất đắc dĩ .

      Từ trong ký ức biết được thông tin, Lý Noãn cho rằng Lý Đức chỉ có chút ngu hiếu, có chút nhân nhượng quá đáng với người thân, nhưng hôm nay Lý Văn vừa như thế, nàng cảm thấy chuyện này vượt ra khỏi phạm vi ngu hiếu, trong lòng nàng thậm chí suy nghĩ, có phải Lý Đức có tâm lý thích ngược đãi hay , nếu là khó mà giải thích được cách làm và thái độ của ông, dù là người con có hiếu nhất chuyển thế, từ bị đối xử bất công như vậy, cũng hề có nửa điểm oán khí, còn luôn vui vẻ chịu đựng

    5. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 32: Bổ nhiệm Tương thị

      Lý Văn thêm gì nữa, Lý Noãn ra lời muốn nhất, cũng là vấn đề hiểu nhất, cũng biết nên làm sao ra nữa.

      Lý Noãn cũng im lặng, hai huynh muội cứ như vậy mà ngồi ở ghế đẩu dài và hẹp lùn, mượn ánh trăng, động tác nhanh nhẹn thu dọn thảo dược.

      Đợi đến khi thảo dược trong gùi cũng sửa sang bỏ lại vào cái sàng trúc, Lý Noãn mới ngẩng đầu lên, nhìn chuồng gia súc, rồi ghé vào bên tai Lý Văn giọng : "Đại ca, ngày mai huynh Đệ Nhất Lâu huyện Bảo chuyến, mang tất cả các chim muông thú rừng, dã vị rừng núi trong nhà bán, giữ lại hai con mèo gấm* kia. Khi cha mẹ đều ngủ rồi, chúng ta làm thịt hai con gà mái kia ném cho mèo gấm ăn."

      (*Mèo gấm, hay còn gọi là mèo cẩm thạch là loài mèo rừng có bộ lông đẹp nhất trong họ hàng nhà mèo, thuộc chi Pardofelis sinh sống ở các khu rừng Đông Nam Á. Mèo gấm có họ hàng gần với báo lửa, chúng cùng với mèo lửa xứ Borneo Pardofelis badia hợp thành chi Pardofelis.)

      "Nhị muội, làm như vậy có quá. . . . . ." Lý Văn cũng có chút chần chờ.

      Lý Noãn hiểu ý của , bây giờ phần lớn tiền tài trong nhà cũng đều ở trong tay Lý Noãn, lấy tính tình của cha mẹ, là tuyệt đối vượt qua Lý Noãn, hứa cho tiền những thân thích kia, nhưng nhà này vẫn còn cha mẹ ở đây, cho nên trừ tiền tài ra những vật khác Lý Noãn xen vào, nếu như bây giờ bán tất cả , tương đương nắm tất cả quyền vào trong tay, từ trong tay cha mẹ chuyển sang Lý Noãn, làm suy yếu lực khống chế cả gia đình của cha mẹ.

      Về phần hai con gà mái kia, là hai vợ chồng Lý Nghĩa đưa tới, lấy tính tình của bọn , nhất định đến đòi lại, đầu óc của Lý Đức và Tô thị cũng ngu dốt, chắc là biết điểm này, tuyệt đồng ý nấu ăn hai con gà mái kia, như vậy, vậy còn bằng cho mèo gấm hưởng thụ, Lý Văn nhớ Lý Noãn có , muốn dưỡng hai mèo gấm hung dữ thành thú nuôi trong nhà, dùng để giữ nhà giữ cửa. . . . . .

      Lý Noãn mấp máy môi, giọng khuyên: "Đại ca, chúng ta làm như vậy, cũng là vì nghĩ cho lợi ích của chúng ta, cũng quá đáng."

      "Vậy tốt, ngày mai huynh lập tức bán tất cả." Lý Văn suy nghĩ chút, liền quả quyết đồng ý.

      Tính tình Lý Văn ôn hòa, làm chuyện gì cũng thói quen nghĩ sâu tính kỹ, nhưng cũng phải loại người phân vân lưỡng lự.

      "Về phần cha, chờ biết tình huống tùy bệnh bốc thuốc, qua lời đại ca lúc nãy, muội cũng dám làm loạn." Lý Noãn có chút bất đắc dĩ , "Đại ca, huynh giúp muội bưng sàng trúc thảo dược vào trong phòng muội, đặt ở kệ sàng, muội tìm Tương bà bà chút."

      Vốn muốn dùng Tương thị sớm như vậy, nhưng tình huống Lý Đức làm nàng có chút dám hành động thiếu suy nghĩ, thể làm gì khác hơn là bắt đầu dùng Tương thị trước thời hạn rồi.

      Tìm Tương thị chuyện? Đuôi lông mày Lý Văn giật giật, có chút ngoài ý muốn, nhưng vừa nghĩ, liền biết, lúc Lý Noãn cứu trợ hai bà cháu Tương thị, cũng chỉ vì đồng tình, đối với cách làm của Lý Noãn cũng cảm thấy có gì đúng, suy nghĩ chút, liền bưng cái sàng trúc lên, đứng lên : "Mẹ cũng ở phòng bếp, hãy với mẹ, huynh có việc tìm bà thương lượng."

      " cần quá lâu." Lý Noãn cười , đứng dậy vòng qua hậu viện, vào phòng bếp.

      bao lâu, Tô thị vội vã từ phòng bếp ra ngoài, tới tiền viện, Lý Văn đứng ở cửa phòng chính, thấy Tô thị, liền mỉm cười kéo bà vào trong phòng, hai mẹ con ngồi giường tỏa hơi ấm, đến những chim muông thú rừng để ở trong nhà.

      Nếu muốn bán những thứ dã vị kia, Lý Văn cảm thấy vẫn nên cần thiết với Tô thị, thuận tiện cho Lý Noãn và Tương thị có thời gian chuyện riêng.

      Trong phòng bếp được dọn dẹp sai biệt lắm, nấm được đặt ở trong chậu gỗ bên cạnh tủ chén, Tương thị lột da thỏ, thấy Lý Noãn gọi Tô thị cũng theo ra ngoài, ngược lại vào, liền vội vàng khuyên nàng ra ngoài, sợ nàng lây dính máu tanh tốt cho con.

      "Noãn Nhi nha đầu, nơi này để bà già ta đây dọn dẹp là đủ rồi, con vào phòng ngồi chơi, trong nồi đun nước, đợi lát nữa là có thể rửa mặt rửa chân."

      "Con cũng phải là tiểu thư nhà giàu, chỗ nào chú ý nhiều như vậy." Lý Noãn cười , ngồi xuống chiếc ghế đầu bên cạnh lò, "Tương bà bà, con có việc thương lượng với bà."

      " Noãn Nhi nha đầu, con muốn thương lượng gì với bà già này?" Tương thị sửng sốt chút, lại hỏi.

      Lý Noãn suy nghĩ chút, mới nghiêm mặt : "Tương bà bà, con đối xử với Nguyên Nhi như đệ đệ ruột, chỉ cần chúng con có miếng ăn cũng tuyệt đối để cho nó ăn cháo loãng. Nhưng nhà chúng con cũng tính là giàu có, còn phải thu xếp chuyện mời tiên sinh, nhưng bây giờ gặp phải phiền toái , nếu xử lý được, đó chính là chuyện tổn thương đến gân cốt, thậm chí ảnh hưởng đến tương lai của đám người Nguyên Nhi. Chuyện này phải giải quyết, còn mời Tương bà bà giúp tay, chỉ chuyện này, sau này cũng có rất nhiều cần chỗ cần Tương bà bà, biết Tương bà bà có đồng ý hay ?"

      Đối với những thân thích làm nguy hại đến nhà mình, Lý Noãn có cố ý phóng đại, chỉ là suy đoán chuyện tới phương hướng xấu nhất mà thôi.

      Có thể lường trước, nếu như tiếp tục theo như bây giờ, mặc cho Tô thị và Lý Đức dung túng những thân thích luôn tới lừa gạt, chiếm tiện nghi, đó chẳng khác nào nuôi đám Vampire, con sâu mọt lớn! Nếu như nhà bọn họ phát tài, những thân thích kia bị nuôi cho mập mạp, chắc chắn càng thêm mực cắn cục thịt béo bọn họ thả, hơn nữa nước lên thuyền lên đòi lấy càng nhiều.*******************

      Cho dù là đại thụ che trời, cũng chịu được nhiều con sâu lớn gặm nuốt như vậy, hơn nữa nhà bọn họ cũng phải đại thụ che trời, coi như tất cả đều phát triển theo kế hoạch của nàng, đó cũng chỉ là mới ra đất mầm mới, cần nghiêm túc kinh doanh và bảo vệ, những con sâu hung hãng kia, hoàn toàn có thể bóp chết giai đoạn mới chớm nở của bọn họ.

      "A." Tâm trạng của Tương thị than tiếng, vẻ mặt có chút phức tạp.

      trải qua nhiều chuyện như vậy, thể nào bà nghe hiểu ý trong lời của Lý Noãn, Lý Noãn là muốn bà từ nay về sau cũng giúp nàng làm việc, làm bồi dưỡng, đối xử tử tế với Chu Nguyên là điều kiện trao đổi, chỉ là Lý Noãn rất uyển chuyển, hơn nữa bà tin tưởng, nếu như hôm nay bà đồng ý cầu của Lý Noãn, Lý Noãn cũng đối xử tử tế với Chu Nguyên và bà, nhưng bà có thể có lương tâm như vậy sao?

      Thấy Tương thị chần chờ, Lý Noãn lại : "Đều phải người nhà, vào nhà cửa. Tương bà bà, chúng ta cùng nhau vì đám người Nguyên Nhi cầu phúc, chẳng lẽ đúng?"

      Trong lời của Lý Noãn, khắp nơi đều nhắc tới Chu Nguyên, mà Lý An, là bởi vì nàng biết, người Tương thị để ý nhất, nhất định là Chu Nguyên cháu ruột của bà ấy. Đó cũng phải Tương thị ích kỷ, đây chỉ là bản tính con người, nếu như Tương thị để ý nhất phải là cháu ruột của bà ấy, ngược lại càng quan tâm đến đám người Lý An, đó mới khác thường kỳ quái.

      "Noãn Nhi nha đầu, sau này có chuyện gì cần bà già này làm, con cứ việc phân phó là được." Tương thị lại im lặng lát rồi như thế.

      Cuối cùng bà có biện pháp cự tuyệt cầu của Lý Noãn, huống chi, Lý Noãn rất đúng, bà phần trong nhà này, nên vì nhà này mà góp sức, đây là việc nằm trong phận của bà.

      "Cũng phải chuyện gì lớn." Lý Noãn nghe khẩu khí của Tương thị, có chút sợ chết nhịn được cười .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :