1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lương điền mỹ thương - Tiêu Diêu Dương Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 23: Mời tiên sinh

      Cháo gà nấm hương, cá kho chua ngọt, rau dại xào. . . . . .

      Tổng cộng ba chay hai mặn, được bưng lên bàn bát tiên mài bóng góc cạnh, mặc dù món ăn nhiều lắm, tuy nhiên phân lượng cũng rất đủ, mười mấy năm qua, món ăn hôm nay là bữa cơm rất phong phú.

      Lúc dọn cơm, Tô thị bới cho mỗi người thêm chén cháo nữa, nhà tám người vây quanh bàn cơm, ăn cháo, ăn món ăn, gặm bánh màn thầu.

      "Tam đệ, buổi chiều nay các đệ chạy đâu? Trở lại cũng nhìn thấy người." Lý Noãn vừa ăn, vừa hỏi câu.

      "Ưmh. . . . . . Tối ngày hôm qua đại ca đánh thức đệ, dạy cho đệ mấy mặt chữ, để đệ và Nguyên ca còn có Nhạc Nhạc, ở trong phòng luyện tập." Miệng Lý An đầy thịt gà, mơ hồ .

      Chu Nguyên cũng ở bên cạnh gật đầu : "Đệ viết tên của đệ, Noãn Nhi tỷ tỷ, buổi chiều đệ viết cho tỷ xem."

      "Nhị tỷ, đại ca còn , tại chúng đệ cũng chưa biết viết, cho nên bảo bọn đệ dùng que gỗ làm thành cán bút, chấm nước viết ở bàn, chờ sau này chúng đệ viết được, dùng bút mực viết giấy." Lý Nhạc ăn cá, cái miệng nhắn nhơm nhớp bổ sung thêm câu.

      Ba đứa bé đều rất vui vẻ xong, bọn họ đều rất thích đọc sách viết chữ, hôm nay trừ ăn ra cơm trưa, những thời gian khác đều dùng để luyện tập viết chữ.

      "Vậy cần phải luyện viết tốt, đợi đầu mùa xuân sang năm, tỷ tỷ mời tiên sinh cho các đệ, có được ?" Lý Noãn cười , trong lòng thầm nhắc nhở mình, nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền mới được, ít nhất phải bảo đảm thu chi bình thường trong nhà, mục tiêu của nàng cũng phải là ấm no, mà là muốn hoàn toàn thay đổi gia cảnh, làm người cả nhà sống cuộc sống tốt hơn.

      Tiền bạc bây giờ cũng còn ba trăm mười bốn lượng bạc, cộng thêm hai tám văn tiền.

      Đối với nông hộ bình thường mà , đây tuyệt đối là khoản của cải đáng giá, chỉ cần phải thịt cá ăn, cộng thêm nhà mình trồng trọt, sống tốt đủ qua bảy tám năm, nhưng mục tiêu của Lý Noãn cũng phải chừng này.

      Dưới mắt mùa đông tới, khi tuyết rơi, trong nhà sợ là rất lạnh.

      Lúc trước trôi qua thế nào nàng mặc kệ, nhưng ngày mai phải mời người tới sửa chữa phòng ốc, mặc dù mua đốt than lò, thế nhưng chỉ là vật sưởi ấm phụ mà thôi, ngày trước trong nhà biết nghĩ thế nào mà xây kháng, cơ bản là hai người ngủ với nhau rồi sưởi ấm cho nhau, năm nay nhất định phải sửa kháng trước khi trời chuyển lạnh.

      Quan trọng nhất là xây rộng hơn, theo ý tưởng của nàng, cần sửa cho các đệ đệ muội muội sân viện để học tập, tên cũng lấy tốt rồi, gọi là "Thư Hương Viên". Ngoài ra còn phòng nàng chế thuốc, còn hầm chứa đồ nữa..., lúc này là thể thiếu.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      "Có nhị tỷ?" Con ngươi Lý An sáng lên, sau đó lại lắc đầu , "Nhị tỷ, đệ nghe như vậy tốn rất nhiều bạc, để cho đại ca dạy cho chúng đệ, đại ca dạy rất tốt."

      "Đúng vậy nhị tỷ, để đại ca dạy là được rồi." Lý Nhạc cũng hiểu chuyện gật đầu , mắt to vụt sáng.

      Chu Nguyên buồn bực ăn cơm, trước đây lâu cậu tư thục, cho nên rất muốn học, nhưng cậu muốn gia tăng gánh nặng cho Lý Noãn, vì vậy biết nên gì.

      "Nhị nha đầu, con và đại ca con kiếm chút tiền dễ, nên xài tiết kiệm chút, chúng ta như bây giờ, rất khá, người nhà sống qua ngày, nên lãng phí tiền tài." Tô thị là người tiết kiệm, đối với chuyện lần này cũng ôm thái độ đồng ý.

      Lý Đức ở bên cạnh chất phác cười : "Liễu Nhi, ta cảm thấy Noãn Nhi đúng, Văn Nhi chậm trễ, thể kéo theo lão tam và Nguyên Nhi chậm trễ, coi như chúng ta mời nổi tiên sinh, chỉ cần sau này ăn tiết kiệm chút, đưa hai đứa bé tư thục trấn vẫn được." Lời này hiển nhiên là đối đãi Chu Nguyên như con ruột.

      "Nguyên Nhi cũng cần học, để nó ở nhà theo giúp tay làm chút chuyện, dùng sức." Tương thị vội vàng lắc đầu , những ngày sống chung này, bà biết trong nhà Lý Đức cũng giàu có, muốn làm cho bọn họ có thêm gánh nặng nặng hơn.

      Nghe được Tương thị an bài thế này, lỗ mũi Chu Nguyên có chút chua xót, nhưng nghĩ đến người nhà này đều đối tốt với cậu, cũng gật đầu : "Cha, mẹ, nãi nãi đúng, con ở nhà làm việc, để tam đệ học."

      Người nhà của mình cũng phát biểu ý kiến của mình, duy chỉ có Lý Văn lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh gắp thức ăn ăn cơm.

      So với ai cũng ràng, sau khi nhị muội “chết qua lần”, tính tình thay đổi, phàm là chuyện nàng muốn làm, có mười đầu bò cũng kéo trở lại, phát biểu ý kiến, bản chất là có gì khác biệt.

      "Con mời tiên sinh là mời tiên sinh, cha, mẹ, Tương bà bà, nhà chúng ta thiếu khoản tiền kia, đấy. Hơn nữa chỉ tam đệ phải học, Nguyên Nhi và Nhạc Nhạc cũng phải học, chuyện mời tiên sinh con xử lý, các người cũng chớ để ý, cũng đừng khuyên con, chuyện như vậy cứ quyết định như thế." Thái độ Lý Noãn cường ngạnh , trái tim có chút buồn bực và bất đắc dĩ.

      Nàng hiểu, mọi người đều là vì suy nghĩ cho nàng, nếu đổi lại là chuyện khác, nàng còn có thể hơi lui bước, nhưng chuyện này liên quan đến tương lai của ba đứa bé, sao có thể qua loa được?

      Lý Noãn nhìn ra, để cho đứa bé học nhất định chính là chuyện thương thiên hại lý. Dĩ nhiên, nếu như ba đứa bé thích học, ngược lại là có thể thôi, nhưng ràng bọn nó đều rất thích, tại sao có thể để cho bọn nó học? Nhưng tư thục thu nữ học sinh, cho nên nàng mới quyết định muốn mời tiên sinh dạy học.

      Người nhà cũng bị nét mặt của Lý Noãn hù dọa.

      Ba đứa bé vội vàng ngoan ngoãn ăn cơm lên tiếng, chỉ len lén nhìn Lý Noãn, trong lòng đều vui vẻ thôi.

      Tô thị với Lý Đức trao đổi ánh mắt, trong lòng đều ràng là Lý Noãn quyết tâm muốn làm như vậy, nên khuyên nữa.

      Tiền của bọn tự làm ra, tiêu thế nào là do chính bọn quyết định, tiền này quả tính là phung phí.

      Tương thị đối với quyết định của người nhà này, ngoài thỉnh thoảng câu, cơ bản tham dự, lúc này nghe được Lý Noãn như vậy, trong lòng hết sức phục tình, đồng thời cũng có chút lo lắng vấn đề tiền có đủ hay .

      Coi như mời tú tài tiên sinh bình thường nhất, bao ăn ở, tiền công trả mỗi tháng cho tiên sinh tối thiểu cũng phải hai lượng bạc, vẫn chưa tính ngày lễ ngày tết.

      Lý Noãn nhìn nét mặt ba đại nhân kia, khóe miệng khẽ kéo ra, chỉ là chuyện mời tiên sinh, có cần phải làm cho khí nặng nề như vậy chứ? Chỉ là nghĩ lại, Lý Noãn cũng hiểu, ở thời đại này, tiền bạc đối với gia đình nông dân bình thường là của cải cực kỳ quan trọng, cho dù là đồng, cũng có người chấp nhận lãng phí, hơn nữa tiền mời tiên sinh dạy học, là tính theo ngân lượng.

      Đều là nghèo khó gây họa! Lý Noãn thầm thở dài tiếng, với ba đứa bé Lý An: "Ba người các đệ, nghiêm túc luyện chữ có nghe , mấy ngày nữa tỷ muốn khảo sát các đệ, viết rất tốt, tỷ mua kẹo cho ăn. Nếu viết tốt, bị đánh lòng bàn tay."

      "Được được, Nhạc Nhạc nhất định viết rất tốt nhất!" Lý Nhạc lập tức hoan hô, miệng nhắn còn nhai thịt ngồm ngoàm.

      "Mới phải, nhị tỷ, đệ viết tốt hơn Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc rất ngốc." Lý An ở bên cạnh phá, vẫn quên nhét bánh màn thầu vào miệng.

      Lý Nhạc mân mê cái miệng nhắn, "Tam ca hư lắm, luôn ăn hiếp Nhạc Nhạc

    2. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 24: Viết cách điều chế

      "Noãn tỷ tỷ, đệ so đo với bọn họ, trước kia đệ tư thục, cho nên biết viết chữ." Mặc dù Chu Nguyên cũng muốn ăn kẹo, nhưng muốn chiếm tiện nghi của đệ đệ muội muội, nên như thế.*******************

      Lý Noãn có chút kinh ngạc nhìn Chu Nguyên, thấy vẻ mặt cậu chân thành, trong lòng thầm gật đầu tán thưởng, mặt cười : "Vậy thế này , Nguyên Nhi xem chừng tam đệ và Nhạc Nhạc, chỉ cần các đệ viết xong, vậy đều có kẹo ăn."

      "Tốt quá!" Chu Nguyên vui mừng đồng ý tiếng, nghiêng đầu với hai người bên cạnh: "Tam đệ, Nhạc Nhạc, chúng ta mau ăn, ăn xong vào trong nhà tiếp tục luyện tập viết chữ, có được hay ?"

      "Nguyên ca đúng, chúng ta nhất định phải viết xong. Có nghe Nhạc Nhạc, chỉ có muội là ngốc nhất thôi đấy." Mặc dù Lý An như vậy, nhưng cũng gắp cho Nhạc Nhạc thịt cá, "Trước kia huynh nghe những người trong thôn , ăn nhiều cá thông minh, Nhạc Nhạc, muội ăn nhiều chút."

      "Ừm, cám ơn tam ca, huynh cũng ăn ." Lý Nhạc ăn thịt cá, cười híp mắt rất vui vẻ.

      Nhìn ba đứa bé, mấy người khác cũng nhịn được cười, vốn còn có chút khí buồn bực, ấm áp vui vẻ lập tức thay thế.

      Sau buổi cơm tối, ba đứa bé lập tức vào gian phòng Lý Văn, cầm nhánh cây, chấm nước viết chữ ở bàn.

      Lý Văn ôm Lý Đức trở lại trong phòng, sau đó bắt đầu đưa lúa mì cho những người đó, giống như buổi sáng , cũng tặng nhiều hơn hai cân, cũng là ăn cơm tối nên thiếu chút nữa quên mất chuyện này.

      Tô thị phải lấy cỏ xanh và nước cho bò ăn, rồi chuẩn bị ít lúa mì vẩy cho con gà rừng còn lại ăn, gà rừng có thể bay, bà dám đặt nó ra ngoài.

      Vốn Lý Noãn muốn rửa chén, đây là việc rất đơn giản, lại bị Tương thị nhận lấy, nàng có bầu, thể quá vất vả, hai ba lần rồi đuổi nàng ra khỏi phòng bếp, làm cho nàng sửng sốt rất lâu, cuối cùng dở khóc dở cười trở về phòng, thắp cây nến, lấy giấy và bút mực ra, vừa nhớ lại cách điều chế sản phẩm dưỡng sinh được công ty nghiên cứu ra, vừa viết giấy.di.en.d.a.n.l.e.q.uy.d.on

      Nàng tự hỏi trí nhớ tệ, nhưng mà phải gặp qua là quên được, cho nên nhân lúc trí nhớ còn ràng, viết cách điều chế quý báu này ra, những cách điều chế bình thường kia cũng viết ra, sau khi viết xong, nếu như quên mất hoặc là nhớ , tổn thất cũng coi là quá lớn.

      Trước khi mở công ty cho tới nay, bao gồm các loại sản phẩm dưỡng sinh, thuốc uống bên ngoài đều trăm loại, bởi vì nàng tương đối chú trọng con đường dưỡng sinh, đối với mấy cái này cũng hết sức để ý, mỗi chủng loại nàng đều cẩn thận ghi nhớ ở trong lòng, thỉnh thoảng gặp phải sản phẩm dưỡng sinh dễ tự chế ra đều ở trong nhà mân mê tìm tòi, nếu , nàng nhớ như thế.

      Chờ viết xuống năm cách điều chế quý báu, cùng với hạng mục chú ý phương pháp điều chế thuốc, sắc trời khuya lắm rồi.

      Lúc Lý Nhạc rửa mặt rửa chân vào phòng, Lý Noãn vừa mới cất những trang giấy ghi cách điều chế xong, sau đó lại cảm thấy quá thỏa đáng, dù sao những cách điều chế này vô cùng quan trọng, phải tìm Tô thị bỏ vào trong hộp khóa lại, rồi bỏ vào trong ngăn kéo, mới rửa mặt rửa chân, lúc ngủ thời có lẽ mười giờ.

      Bảy tám ngày sau đó, Lý Noãn cũng ra khỏi cửa.

      Buổi sáng đánh bộ Thái Cực quyền, mang những thảo dược hái lúc trước phơi, về phần vài cọng Vân Chi kia, để lại ở bên cửa sổ trong phòng nàng, sau đó gần như cả ngày đều ngồi ở trong phòng trầm ngâm suy nghĩ nhớ lại, viết cách điều chế trong trí nhớ ra giấy.

      Tổng cộng có trăm hai mươi cách điều chế bình thường, chín cách điều chế quý báu, trong đó có hai mươi ba cách điều chế bình thường nàng nhớ lắm, nhưng vẫn viết xuống những gì mình nhớ, chừng lúc nào đó nhớ lại. Về phần các cách điều chế khác, cũng phải tại có thể làm ra, bởi vì ít nguyên liệu trong cách điều chế vẫn chưa tìm ra được trong thời đại này, mặc dù ít nhiều tính là quý báu, muốn mua cũng mua được, chỉ có thể xem có vận may hay thôi.

      Cẩn thận chọn lựa phen, Lý Noãn lại lấy ra chừng hai mươi cách điều chế được sao chép lại, mới dùng vải gói kỹ tất cả các cách điều chế, khóa vào hộp gỗ.

      Trong hộp, còn có khối ngọc bội màu tím kia, ngân phiếu và tiền bạc lẻ tẻ.

      "Nhị tỷ, mẹ bảo muội gọi tỷ ăn cơm." Lý Nhạc chạy tới, mặc vào áo mỏng, gương mặt nhắn hồng hào hơn gương mặt vàng vọt trước kia.

      "Ừ." Lý Noãn dọn dẹp giấy và bút mực bàn, cùng với Lý Nhạc tới phòng trước.

      "Noãn Nhi, Nhạc Nhạc, mau tới giường gạch ngồi, ấm lắm." Thấy hai người, Tô thị cười chào hỏi tiếng.

      "Mẹ." Lý Nhạc chạy tới, cởi giày lập tức leo lên, chân mang tất mới do Tô thị làm.

      Trong nhà tổng cộng ba mẫu đất, trước khi Lý Noãn gặp chuyện may, cũng thu hoạch lúa mì, hai tháng này chính là thời điểm nông nhàn, Tô thị cũng là người chịu ngồi yên, muốn lên núi hái quả Dương Đào, còn đốn củi trở lại, bị Lý Văn và Lý Noãn hợp lại khuyên giải, để bà ở trong nhà cắt vải sửa đồ, chuẩn bị cho mọi người chút đồ dùng, mấy ngày nay, mỗi người cũng nhận được hai đôi tất mới, còn có hà bao và những vật khác.

      Tương thị nghỉ ngơi mấy ngày nay, thân thể khá hơn trước kia nhiều, bà cũng là người chịu ngồi yên, dọn dẹp từ xuống dưới trong nhà sạch , còn giúp làm cơm, nấu thuốc, cùng làm với Tô thị, treo bốn mươi cân thịt trong nhà lên bếp lò, xông đến khi thịt khô, việc giặt y phục trong nhà càng bị mình bà ôm hết.

      Chuyện trong ngày làm xong, Tương thị liền theo Tô thị thiêu thùa may vá, hoặc là hái rau dại, mấy ngày trôi qua, người trong thôn đều thấy mặt bà.

      Từ chuyện trừ quỷ lần đó, người trong thôn cũng biết, bà cháu Tương thị là nhị nha đầu nhà Lý Tứ báo mộng, muốn lão đại nhà Lý Tứ mang người về, nên cũng dám nghị luận quá nhiều, sợ bị đồ sạch tìm tới cửa. Theo mọi người nghĩ, người được quỷ hồn nhớ kỹ muốn dẫn về nhà, dù thế nào cũng có chút đáng sợ, cho nên mỗi lần nhìn thấy Tương thị, ít người đều có chút sợ hãi trong lòng.

      Về phần Lý Văn, mấy ngày nay cũng có chút bận rộn.

      Đầu tiên là tìm Lý Noãn thương lượng chút, chi chút tiền mặt, phải trấn mua những tấm gạch dày, tìm bốn thợ xây có thể tin, tới nhà sửa chữa phòng ốc, cũng xây kháng lớn trong mỗi phòng, thù lao là mỗi ngày hai cân rưỡi lúa mì, bao hai bữa cơm sáng và trưa.

      Mấy ngày nay, Lý Noãn vì để tránh bị trông thấy, đều ở trong phòng ngây ngô, ba bữa ngày trừ cơm tối đều ăn ở trong phòng, lúc xây kháng trong phòng nàng, nàng ở trong phòng Lý Văn ngây người hơn nửa ngày, cho nên mấy thợ xây cũng biết trong nhà còn có người lộ mặt.

      Ngoại trừ chút chuyện này, Lý Văn còn phải phụ trách núi hái những quả Dương Đào kia.

      Cả hai lần hái quả Dương Đào đều đưa đến Đệ Nhất Lâu huyện Bảo, lần thứ hai đưa qua, Trương quản tăng giá tiền lên hai văn, biến thành mười hai văn cân, hai lần tăng lên kiếm thêm hai lượng năm văn, sắm thêm cho nhà ít thứ, mua cho mấy đệ đệ muội muội chút kẹo mạch đường, tiền còn lại cũng vào cái hộp của Lý Noãn, kẹo mạch đường cũng do Lý Noãn nắm giữ và chia ra.

      Ngoài ra, mỗi ngày Lý Văn đều xem bẫy rập trong núi, đáng tiếc nhiều ngày như thế, động vật bắt ít nhưng bắt được động vật to lớn.

      Suy nghĩ chút cũng phải, bên trong rừng sâu núi thẳm tất nhiên có dã thú to lớn, nhưng cũng phải khắp nơi, cộng thêm thời tiết lạnh dần, muốn bắt, vậy phải kiên nhẫn chờ đợi.truyện chỉ đăng duy nhất tại *******************

      Tất nhiên động vật cũng bị Lý Văn mang về, sống do Tô thị và Tương thị lấy lồng tre nuôi, vốn là chuồng gia súc trống rỗng, tại ngoài con bò kia ra, lại xuất rất nhiều động vật trong lồng tre, thỏ hoang, gà rừng, cầy hương là nhiều nhất, còn có hai con cáo.

      Mà chết, cầm nhà sau trực tiếp đun nấu ăn, chính vì vậy, trong nhà bỗng nhiên luôn có thịt, thợ xây tới làm cũng có lộc ăn, làm việc đều rất cố gắng, bảy tám ngày ngắn ngủn, ngoài hai gian phòng Tây Sương còn chưa thể lên giường ra, những phòng khác cũng đều thỏa đáng hết.

    3. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 25: Thương lượng

      Nghe Tô thị gọi, Lý Noãn trả lời lại, xoay người đóng cửa lớn lại rồi mới lên kháng, Tô thị đưa chén thuốc qua.

      giường gạch rất ấm áp, Lý Noãn nhận lấy chén thuốc dưỡng thai Tô thị đưa uống hết rồi mới thương lượng với Lý Văn: "Đại ca, nhân lúc mấy ngày nay thời tiết tốt, ngày mai theo muội lên núi, hái chút thảo dược."

      "Ừ, gần mười tháng rồi, sợ là chưa tới chừng mười ngày nữa, tuyết rơi." Lý Văn gật đầu đáp lại.

      Tô thị nghe, nhất thời có chút lo lắng : "Noãn Nhi, con mang thai bốn tháng, đây chính là thời gian cần dưỡng thai, nếu cẩn thận đụng phải sao, vẫn nên hơn?"

      "Noãn Nhi nha đầu, mẹ con đúng đấy, chúng ta đều là người từng trải, hại con." Tương thị cũng ở bên cạnh có ý tốt khuyên nhủ.

      "Mẹ, Tương bà bà, người cứ thoải mái , phải có đại ca ở bên người bảo vệ ư, hơn nữa con cũng phải giấy." Lý Noãn cười , nháy mắt với Lý Văn.

      Lý Văn rất bất đắc dĩ với muội muội nhà mình, : "Mẹ, nếu nhị muội muốn ra ngoài, để cho muội ấy , luôn buồn bực trong phòng cũng tốt."

      "Đại ca, nhị tỷ, Nhạc Nhạc có thể cùng với hai người ?" Nhạc Nhạc nháy mắt, khuôn mặt nhắn tràn đầy mong đợi.

      Mấy ngày nay Lý Noãn ra khỏi cửa, mấy đứa bé cũng ra khỏi cửa, ngày ngày ở nhà luyện chữ, lâu cảm thấy có chút khô khan.

      Lý An cũng ngừng gật đầu : "Đại ca, chúng đệ cũng muốn , bắt gà rừng!"

      " được, đại ca các con phải chiếu cố nhị tỷ các con, hai phá phách các con , đại ca con làm việc được." đợi Lý Noãn Lý Văn mở miệng, Tô thị cân nhắc đến an toàn, giúp bọn nàng từ chối cầu của hai tiểu tử kia, cũng coi như đồng ý để Lý Noãn lên núi.

      Mấy người xong, Lý Đức vẫn mở miệng khỏi áy náy tự trách, : "Nếu chân ta phế, có thể dắt bọn lên núi dạo."

      Làm người cha, ông vẫn cảm thấy rất thiệt thòi cho mấy đứa bé, dĩ nhiên, thiếu nhất phải là Tô thị.

      "Cha, con và Nhạc Nhạc , chúng con ở nhà luyện chữ, chờ cha tốt rồi, chúng ta lại ." Lý An rất hiểu chuyện, nhìn Lý Đức có chút mất mác, lập tức ngọt.

      Chân Lý Đức có thể tốt, vốn ông muốn , muốn cho Tô thị niềm vui bất ngờ, nào biết vẫn chịu ra, về phần phương pháp làm sao, ông cam kết với Lý Noãn, là đại phu tìm được phương thuốc cổ truyền khoác, vừa dối nhất định cà lăm cộng thêm đỏ mặt, mặc dù Tô thị nhìn ra ông che giấu cái gì đó, nghĩ đến chân của ông có thể tốt lên, nên cũng so đo.

      Lý Nhạc cũng ở bên cạnh : "Đúng rồi, chờ cha tốt lắm, dẫn chúng ta chơi."

      "Được, chờ cha tốt, mang bọn con chơi, cam đoan đấy!" Lý Đức vui mừng nở nụ cười, trong lòng rất được an ủi.

      "Như vậy , trước khi chân cha tốt lên, nếu Nhạc Nhạc và tam đệ muốn trong núi, con cùng , con có thể chăm sóc bọn nó." Chu Nguyên suy nghĩ chút, liền đề nghị . Vốn cậu muốn ở lại luyện chữ, nhưng thấy đệ đệ muội muội muốn trong núi chơi lại thể , nên mở miệng

      Chu Nguyên lớn hơn Lý An phân nửa tuổi, qua mùa xuân, là mười ba tuổi rồi, cũng coi như nửa người lớn.

      Tô thị có chút do dự, Lý Noãn liền cười : "Mẹ, tam đệ và Nhạc Nhạc rất hiểu chuyện, nghịch ngợm, huống chi có Nguyên Nhi ở đây, an tâm mà."

      Lý Nhạc và Lý An vội vàng gật đầu, cộng thêm Chu Nguyên bên cạnh, ba người cùng nhau nhìn Tô thị.

      Bị ba đứa bé nhìn chằm chằm, trái tim Tô thị mềm nhũn, cười : " , sáng sớm ngày mai mẹ chưng cho các con thêm mấy cái bánh màn thầu, mang núi ăn."

      "Nguyên Nhi, cần phải chăm sóc tốt đệ đệ muội muội, nên chỗ nguy hiểm." Tương thị tới trong nhà sau, tuy tham dự quyết định nhưng có nghe đến kết quả, liền cười dặn dò Chu Nguyên.

      Người nhà chuyện, vừa ở giường, sợ lạnh, lúc trời tối mới ăn xong.

      Biết Tô thị và Tương thị cũng để cho mình phòng bếp, Lý Noãn dứt khoát ở trong sân đánh xong bộ Thái Cực quyền, sau đó lôi kéo Lý Văn trở lại phòng thắp cây nến, ngồi trở lại giường gạch.

      "Có chuyện gì hãy , đừng nhìn huynh cười khúc khích." Lý Văn ôn hòa cười .

      Lý Noãn khách khí, cười híp mắt : "Đại ca, chúng ta thương lượng chuyện này. . . . . . Ngày mai muội lại tìm hai người tới có được , chúng ta mời bốn người, tiền công mỗi ngày của mỗi người là hai rưỡi đấu lúa mì, tương đương tiền mặt là hai tám văn tiền, cũng tính là đắt, nhưng tiến độ có chút chậm, kháng ở phòng Tây Sương cũng còn chưa xây—— Muội hi vọng có phòng chế thuốc của muội, có thể sửa chữa trước khi mỗi gia đình ăn tết."

      Chờ phòng chế thuốc xây xong, nàng nên chuẩn bị đồ đầy đủ, là có thể bắt tay vào làm phối chút sản phẩm dưỡng sinh, thử bán ở chợ.

      Lý Văn hơi suy nghĩ chút, đề nghị: "Nếu phải cứ như vậy , chúng ta có phòng nhiều, phòng chính là cha mẹ ở, bên trái là muội và Nhạc Nhạc, bên phải là huynh và tam đệ, đúng lúc ở Đông Sương có mấy phòng, chỉ có Tương bà bà và Nguyên Nhi, người nhà chúng ta coi như người phòng, Đông Sương là đủ rồi. Tây Sương và hậu viện cũng trống , phải muội muốn xây cho đám người Nhạc Nhạc Thư Hương Viên sao, bằng đổi hậu viện thành Thư Hương Viên, lớn cũng thích hợp, sửa đổi chút, còn có thể làm thư phòng lòi ra bên ngoài, Tây Sương chỉ có hai phòng, có thể thông với nhau, cũng xây kháng, vừa đúng phòng cho muội thành phòng chế thuốc, phòng muội dùng để làm phòng kho, như vậy rất nhanh có thể bắt đầu đào đất hầm."

      Nhà, phòng ốc quay lưng về phía Nam hướng nhìn về phía Bắc, chuồng gia súc, chuồng heo đều dựa vào bên tay phải cửa, bên tay trái là phòng chứa củi, đều dựa vào tường viện, bốn phòng chính diện phía Nam là phòng chính, là dùng để ăn cơm và phòng khách chiêu đãi khách, cũng gọi là phòng trước, ba phòng khác là ngủ, bốn phòng ở Đông Sương dựa vào phía đông tường viện, Tây Sương là bởi vì bị chuồng gia súc chiếm chút vị trí, chỉ có hai gian phòng. Phòng bếp ở hậu viện, đưa lưng về phía phòng chính, trừ đó ra, chính diện phía Nam hậu viện còn mấy phòng lộn xộn, nhà xí ở trong góc gần hậu viện nhất.

      Lý Noãn suy nghĩ trong đầu, cảm thấy phương pháp này có thể được, tiền bạc bây giờ eo hẹp, quả thực thể phô trương lãng phí.

      "Được, muội nghe đại ca." Lý Noãn gật đầu, ngược lại quan tâm đến chuyện mua đất, "Đúng rồi đại ca, chuyện mua đất đai thế nào rồi?"

      "Chuyện hầm và Thư Hương Viện, ngày mai huynh với mẹ và bốn người kia chút, ngày mai huynh lại trấn tìm thêm hai người. Chuyện mua đất, huynh thông báo lái buôn nổi danh ở trấn rồi, muốn mua chừng hai mươi mẫu ruộng, bảo nếu có đất đai nào tốt giữ lại, tốt nhất là năm nay mới trồng trọt xong, như vậy dễ sinh cỏ dại." Lý Văn ràng đâu vào đấy.

      "Ừm, đại ca sắp xếp xong xuôi là được." Lý Noãn yên tâm gật đầu cái, lại lấy từ trong ngực ra mấy trang giấy đưa tới , "Đại ca, huynh xem những đồ ghi tờ giấy kia chút, có những đồ huynh nghe qua chưa?"

      giấy sao chép lại chính là hai mươi mấy cách điều chế, tất cả phải là nguyên liệu dược liệu.

    4. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 26: Huynh muội ấm áp

      "Ừ." Lý Văn gật đầu đáp tiếng, nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành, mở ra thấy chữ tiểu Khải phiêu lãng đẹp đẽ ở bên , khỏi có chút kinh ngạc nhìn Lý Noãn, sau đó vừa cẩn thận nhìn tờ giấy, vừa chỉ ra những tên chưa từng thấy qua ở đó.

      ". . . . . . Hoa hồng này chưa nghe qua. . . . . . Ừ, cái gọi là rau diếp là cái gì?"

      "Cái này đọc là rau diếp, còn gọi là rau xà lách."

      "Rau xà lách có. Ừ. . . . . . còn hoa loe kèn, cây mã đề, huynh đều chưa từng thấy qua, còn cây cỏ này là bắp cải hả?"

      "Cây củ cải cải bắp."

      "Chưa từng nghe qua, còn có cái này. . . . . ."

      Dù sao Lý Văn chỉ học hai năm tư thục, phần nữa là chỉ cố gắng, cũng có ít chữ biết, mỗi khi gặp phải chữ biết, hỏi, Lý Noãn đọc tên đó ra, có tên khác bổ sung , còn hình dung dáng vẻ bề ngoài của nó.

      Cứ như vậy, mượn ánh nến, chữ biết hay biết tờ giấy, hai huynh muội cũng lần lượt nêu lên.

      Cho đến cây nến bị ngắt hai lần tim sáp, hai người mới nhìn qua hết tất cả những gì ghi tờ giấy.

      "Còn tưởng rằng ít nhất phải được năm sáu cách điều chế tại lập tức có thể bào chế ra, xem ra là muội quá mong chờ rồi." Chờ sau khi Lý Văn hiểu hết những chữ biết, Lý Noãn có chút khóc ra nước mắt.

      Bởi vì bị phen xoi mói, nàng phát , trong hai mươi mấy cách điều chế chọn ra, chỉ có ba cách điều chế có thể tìm được nguyên liệu, những cách điều chế khác, ít nhất cũng thiếu loại nguyên liệu, về phần những cách điều chế còn lại, phần lớn quá mức phức tạp, hoặc là cần phương pháp chế biến đặc biệt, nên càng cần phải . . . . . .

      Dĩ nhiên, có nhiều cách điều chế chỉ cần dược liệu, nhưng quá trình chế tạo cũng quá phức tạp, lấy điều kiện bây giờ, cách nào chế biến ra.

      "Aiz, từ từ thôi, thể nào nhiều đồ như vậy mà thứ gì được, có lẽ là khác biệt." Lầm bầm lầu bầu câu, Lý Noãn tự tin chút.

      Sản phẩm dưỡng sinh do công ty của nàng nghiên cứu ra, coi trọng chính là tự nhiên, mọc tự nhiên, khỏe mạnh, tất cả nguyên liệu đều có thể tìm được trong thiên nhiên, cũng có những vật được làm từ hóa chất pha sẵn. Dĩ nhiên, dựa vào những thứ này vẫn thể để cho nàng mới gần hai mươi tuổi trở thành bậc thầy nổi tiếng trong nghề dưỡng sinh, càng thể làm công ty dưới danh nghĩa của nàng nổi tiếng khắp mọi nhà được, dù sao, dưỡng sinh coi trọng tự nhiên mà công ty cũng phải là nhà.

      Mặc dù nàng có thể từ trong số đông nhiều người cạnh tranh lan truyền ra, chân chính quan trọng là nhân tố, là chân lý đặc biệt trong dưỡng sinh của nàng.

      Từ Lý Noãn mà ra, dưỡng sinh chân chính, cũng phải là hàng loạt thậm chí là ép buộc cực đoan hay khống chế, mà là coi trọng thuận theo bản tâm và tự nhiên, chỉ có tâm trạng bình thản, khỏe mạnh, vấn đề chăm sóc thân thể mới có thể đạt được kết quả. Dù sao, sản phẩm dưỡng sinh cũng phải tiên đan diệu dược, mà là vật phẩm phụ trợ nhằm vào những người bận rộn bên ngoài, nó ngay cả dược vật cũng phải, càng thể nào chữa khỏi trăm bệnh, đặc biệt là nhiều loại tâm bệnh.

      Tâm tình thoải mái hay , là nhân tố mấu chốt ảnh hưởng đến thân thể khỏe mạnh.

      Lý Noãn từng vì vậy giải thích công khai, tâm trạng người đối với thân thể mà , giống như vua của nước, mà thân thể giống như giang sơn ngàn dặm. Nếu như bản thân Quân Vương có vấn đề, như vậy coi như có người ở bên phụ trợ, giang sơn này cũng khó có thể vững chắc; ngược lại, nếu tự thân Quân Vương hiền đức, như vậy coi như có gian thần nắm quyền, cũng cực kỳ khó gây nên sóng gió gì ảnh hưởng tới giang sơn.

      Khi đó, công ty dưới danh nghĩa của nàng vào quỹ đạo, danh tiếng lên rừng rực, cũng có ít khách hàng trung thực, sợ kẻ làm theo tới cạnh tranh.

      Nhưng ngàn lần nghĩ tới là, nàng vừa mới ra câu kia lâu, chịu tai họa bất ngờ do trời giáng xuống, tới thế giới này, cũng nhảy qua tất cả các bước thành mẹ đứa , cũng may tâm trạng nàng vẫn rất tốt, bị đả kích, hơn nữa tại, nàng dốc lòng nghỉ ngơi chạy đến cổ đại mở công ty, dĩ nhiên, suy nghĩ của nàng phải hơi thay đổi, cộng thêm tín ngưỡng sắc thái đặc biệt ở niên đại này.

      Sau khi Lý Văn trả lại tờ giấy cho Lý Noãn, vẫn suy nghĩ những chuyện khác, giữa hai lông mày lại có chút nghi hoặc.

      Im lặng lát mới giọng hỏi: "Nhị muội, muội hãy thành cho đại ca, sao muội biết viết chữ? Chữ này phiêu lãng xinh đẹp, viết còn tốt hơn đại ca biết bao nhiêu lần, hơn nữa muội biết chữ cũng nhiều vô cùng, có thể so được với tú tài trấn , , có lẽ còn tốt hơn bọn rất nhiều."

      Hai ngày nay, nhìn Lý Noãn dùng bút mực nghiên giấy, cho là nàng luyện chữ giống như đệ đệ muội muội, nào biết nàng lại viết chữ đẹp như thế.

      "Hả, cái này. . . . . ." Lý Noãn sửng sốt, có chút xấu hổ, suy nghĩ cái, lộ ra vẻ làm khó : "Đại ca, phải muội với huynh rồi sao? Muội cũng biết tại sao, sau khi nằm mơ, trong óc liền có rất nhiều thứ, giống như là của muội vậy."

      "Nhưng mà nhị muội, chữ viết này của muội cũng phải sớm chiều là có thể luyện ra được." Lý Văn cách chắc chắn, chân mày cũng nhíu lại.

      Trí nhớ có thể là mơ thấy, bao gồm Lý Noãn đột nhiên biết thảo dược, hiểu được rất nhiều thứ, đều có thể miễn cưỡng tin tưởng đó là học được trong mộng, thế nhưng cũng có nghĩa là thao tác thực tế, nếu ai cũng nằm ở giường suy nghĩ chút là có thể viết ra hàng chữ đẹp đẽ, tú tài chỉ sợ cũng đáng giá.

      Sao đột nhiên chuyện này, chẳng lẽ đại ca lại hoài nghi nàng sao? Lý Noãn biết nên gì nữa, quyết định im lặng là vàng.

      Lý Văn biết suy nghĩ của nàng, thấy nàng lời nào, liền tiếp: "Nhị muội, về sau tuyệt đối đừng để lộ những thứ này ở trước người khác, tốt nhất ngay cả những người trong nhà cũng cần ra, nhớ chưa? Đại ca sợ ra chuyện như vậy, hại muội bị người xấu nhớ đến."

      Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi

      (*Ý là người xuất sắc quá dễ bị ghen ghét đố kỵ)

      Tuy Lý Văn chưa từng nghe qua những lời này, lại hiểu được đạo lý này, đồ quá tốt, luôn giải thích được chọc người đố kỵ.

      ra là đại ca lo lắng cho nàng.

      Tâm trạng căng thẳng của Lý Noãn nhất thời hạ xuống, tiếp theo có ấm áp xông lên đầu, cười : "Đại ca yên tâm, chuyện này muội cẩn thận, tạm thời để lộ ở trước mặt người khác, đợi sau đầu xuân, chúng ta có tiên sinh, muội cũng theo học. Trước học tập sau đó biết viết chữ, cuối cùng có vấn đề gì?"

      Ở đương thời, tài văn chương là trình độ cực kỳ được người ta đánh giá cao, nàng nương nhà nông, , phải là tiểu phụ nhân nhà nông, có thể viết ra kiểu chữ đẹp bực này, hay là... "nằm mơ" học được, truyền còn biết đưa tới chuyện gì, nếu lại tiếp tục chỉ sợ thiên hạ loạn, người có lòng thêm dầu thêm mỡ, thổi phồng phen, mang bình phẩm những tiểu thư nhà giàu kia, vậy còn biết xảy ra chuyện gì nữa đây.

      "Vậy tốt, sáng mai còn phải dậy sớm đấy, nhanh ngủ ." Lý Văn thở phào nhõm, thân thiết vuốt đầu Lý Noãn.

      "Đại ca, tóc của muội cũng rối loạn rồi, tật xấu này của huynh được, phải thay đổi!" Lý Noãn có chút im lặng trợn mắt, tay lấy tay Lý Văn ra, buồn bực lên tiếng.truyện chỉ đăng duy nhất tại ******************* những trang khác chỉ là đồ chuyên copy khốn nạn.

      Dầu gì nàng cũng có mười lăm tuổi rồi, ở cổ đại cũng coi như là đại nương, trong bụng có đứa bé rồi, đại ca còn coi nàng như đứa bé.

      Chỉ là nghĩ lại, ở trong mắt đại ca, nàng đều luôn là muội muội, trong lòng cảm thấy ấm áp.

      Lý Văn cười rút tay về, xuống giường mang giày, Lý Noãn cho rằng phải , cũng phòng bị, nào biết lại bị xoa cái, còn cười với nàng: "Dù sao lát nữa phải ngủ, cũng phải rối, thể lãng phí."

    5. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 27: Thân thích tới cửa

      "Đại ca, huynh là tiết kiệm! Dầu gì muội cũng sắp làm mẹ rồi, huynh chừa chút mặt mũi, cẩn thận cháu huynh ra ngoài báo thù cho muội." Lý Noãn tức cười, khi chuyện, muốn tránh tay Lý Văn, nào biết thu về trước bước, cười sải bước ra khỏi phòng trước, tìm Tô thị bàn bạc để thợ xây xây lại Tây Sương và hậu viện.

      Lý Noãn ở phía sau liếc mắt, đại ca đọc sách hai năm, trong bụng quả nhiên là nhuốm màu học vấn!

      Sáng sớm ngày hôm sau, sắc trời chưa sáng, bốn gã thợ xây còn chưa tới, Lý Noãn bưng thảo dược đặt ở góc viện, để Tô thị và Tương thị hỗ trợ xem chừng, uống thuốc dưỡng thai xong, cùng với Lý Văn dẫn theo ba đệ đệ muội muội lên núi.

      "Cây nấm này đẹp, phía còn có hoa, nhị tỷ, nhị tỷ, tỷ mau xem." Lý Nhạc cầm cây nấm màu sắc diễm lệ, như dâng vật báu đứng trước mặt Lý Noãn.

      Lý Noãn mới vừa đào gốc cây thảo dược ném vào gùi, ngẩng đầu nhìn thấy hoa nấm, cười giải thích, : "Nhạc Nhạc, cây nấm xinh đẹp kia là nấm độc đấy, nếu cẩn thận ăn vào đau bụng."

      "A." Khuôn mặt nhắn của Lý Nhạc lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng ném nấm độc xa, nghiêng đầu chạy về phía Lý An bên kia: "Nhị tỷ, Nhạc Nhạc cho tam ca và nguyên ca ca."

      Bên kia, Chu Nguyên cũng mang cái gùi , tìm nấm, mùa này núi nấm cũng nhiều, phải chăm chỉ mới có thể tìm được.

      Cũng biết có phải đệ đệ muội muội hay , Chu Nguyên hoạt bát sáng sủa hiểu chuyện đặc biệt nhanh, mới thời gian mấy ngày, biểu như đại ca, chững chạc ít, làm chuyện cũng mơ hồ.

      Lý Noãn phỏng đoán, có lẽ là Tương bà bà với cậu chuyện gì đó, mới dẫn đến Chu Nguyên nhanh chóng lớn lên.

      Chỉ là lấy tính tình của Tương bà bà, chắc chắn lời gì xấu, cho nên đối với chuyện Chu Nguyên nhanh chóng lớn lên, Lý Noãn cũng vui mừng.

      Lý An và Lý Nhạc lại khác biệt, hai đứa bé tìm nấm lát là đến chỗ khác chơi, bắt vỏ côn trùng cũng có thể chơi rất lâu, đứa bé nhà nông có món đồ chơi gì, tất cả trong núi đều có thể trở thành niềm vui thú của bọn nó. Chơi côn trùng, hai đứa bé lại đào móc trong bụi cây thấp rậm rạp nửa ngày, phát mấy cây lông gà rừng, vui mừng đến nhún nhảy, Lý Nhạc rất vui vẻ theo phía sau, ràng là chuyện đơn giản như vậy, bọn nó lại chơi vô cùng vui vẻ.

      "Tam đệ, Nhạc Nhạc, nên xa." Chu Nguyên lau mồ hôi trán, ngẩng đầu lên kêu to.

      "Vâng!" Cách đó xa, Lý An và Lý Nhạc ngoan ngoãn đồng ý tiếng, quả nhiên chạy nơi xa mà xoay quanh ở phụ cận.

      "Muội thấy khí sắc của ba đứa bé tốt hơn trước kia rất nhiều." Lý Noãn nhìn lát, cười .

      Lý Văn cũng cười gật đầu : “ mặt có thể thấy thịt, còn cần phải thông minh như nhị muội, tại trong nhà ta mỗi ngày đều có thịt cá, phần đầu ăn ngon rồi, thân thể chắc chắn.”

      "Phải cám ơn giấc mộng kia." Lý Noãn lập tức cười, lại nhìn Lý Văn chút.

      Trải qua chừng mười ngày, màu xanh vàng mặt phai nhạt ít, da thịt coi như trắng nõn bởi vì hàng năm bị ánh mặt trời chiếu, lộ ra màu da khỏe mạnh.

      đường đến, đến sườn núi giữa trưa, năm người huynh đệ tỷ muội vây quanh chỗ, ngay cả ăn bánh màn thầu uống nước trong ống trúc cũng lại náo loạn trận.

      Sau đó Lý Noãn để cho Chu Nguyên mang theo đệ đệ muội muội chơi đùa ở phụ cận đây, cùng với Lý Văn sâu vào vùng đặt bẫy.

      biết có phải nguyên nhân do thời tiết lạnh hay , vẫn có con mồi lớn nào mắc câu, chỉ bắt được con gà rừng và con thỏ xám, thỏ xám bởi vì bị hàm thiếc ghìm chặt cổ, chết.

      Dùng cây cỏ mây trói gà rừng lại, Lý Văn ném nó cùng với thỏ xám vào trong gùi, cùng với thảo được mà Lý Noãn đào buổi chiều.

      Trời sắp tối rồi, hai huynh muội mới xuống núi tìm ba đệ đệ muội muội, cùng nhau vào trong nhà, mới xuống chân núi, bị Tương thị chạy tới gọi lại.

      "Noãn Nhi nha đầu, người trong nhà đến, mẹ con bảo ta tới cho con biết trước chớ trở về, đợi nàng đuổi người rồi tới đây gọi con về."

      Lý Văn và Lý Noãn liếc mắt nhìn nhau, cũng có chút kinh ngạc, đám người Lý An chuyện, ngoan ngoãn nghe lời.

      "Mẹ có là ai tới ?" Lý Noãn lập tức hỏi.

      "Cái này ta biết, chỉ là hình như huynh đệ và vợ của huynh đệ cha con tới." Tương thị như vậy, suy nghĩ chút, lại lo lắng bổ sung câu: "Noãn Nhi nha đầu, nên trách bà già ta chuyện quá thẳng, ta thấy huynh đệ của cha con có ý tốt gì, chỉ là cha mẹ con vẫn rất vui vẻ khi bọn họ tới cửa."

      "Những người kia đúng là còn mặt mũi mà đến." Lý Noãn tức giận, nhưng mà đối với thái độ của Tô thị và Lý Đức, ngược lại nàng ngoài ý muốn.

      Thông qua qua trí nhớ, nàng hiểu sâu sắc rằng, Tô thị và Lý Đức hết sức coi trọng tình thân, đối đãi người thân càng thêm bao dung, cho dù là người thân phạm vào tội lỗi lớn, bọn họ cũng có thể chút do dự tha thứ. Đúng là bọn họ cực kỳ xem trọng tình thân, còn cả quan niệm bảo thủ ở thời đại này, hai người mới có thể tiếp nhận nàng chưa thành thân mà có con, cho nên mặc kệ thế nào, loại quan niệm này của bọn họ là chuyện tốt.

      Nhưng mà ngược lại, đây cũng là nguyên nhân cả nhà bọn họ luôn bị những thân thích cực phẩm kia bắt chẹt, nàng phải nghĩ biện pháp thay đổi trạng này.

      Giống với lần nàng bị buộc treo ngược lên , Tô thị cũng chỉ chuyển mũi nhọn tức giận vào người những hương thân máu mủ kia, sau Lý Đức lại biết nàng tự sát, tâm tình cũng kém Tô thị bao xa, đối với những thân thích lời nặng nhất kia, hai người những trách cứ, ngược lại còn bọn họ chỉ bởi vì quá gấp và lo lắng, mới những lời nặng như thế, chẳng những có ác ý, hơn nữa còn là vì tốt cho bọn họ.

      Dừng chút, Lý Noãn lại : "Bọn họ cũng có lá gan."

      Nàng vốn cho rằng, có chuyện quỷ nháo, coi như nhà nàng có dấu hiệu chuyển tốt, những thân thích kia tối thiểu bởi vì trong lòng hổ thẹn, nửa năm dám tới, đáng tiếc nàng coi thường can đảm của những người kia, chỉ là kiện quỷ nháo, hoàn toàn đè xuống khát vọng đối với tiền bạc của những người kia.

      Mấy ngày nay, nhà nàng mướn thợ xây sửa chữa, chỉ mới bảy tám ngày, những thân thích kia ngồi vững rồi.

      "Bọn họ tới là chuyện sớm hay muộn, nhị muội, các ngươi ở chỗ này chờ, huynh về trước, huynh sợ cha mẹ lộ ra khỏi miệng." Lý Văn xong, để gùi xuống đất, cũng nhanh bước về phía trong nhà.

      Cái gọi là lộ ra khỏi miệng, đương nhiên là chỉ chuyện nàng còn sống.

      Mặc dù Lý Văn được Tô thị và Lý Đức soi sáng nuôi lớn lên, cũng may học hai năm tư thục, biết sai trái, hơn nữa mấy năm này, những thân thích kia cũng ghét bỏ nhà bọn họ quá nghèo, muốn tới cửa, Tô thị và Lý Đức cũng có cơ hội làm ảnh hưởng đến Lý Văn, tất nhiên có loại mù quáng xem tình thân là hết.

      "Tương bà bà, làm phiền bà tới đây chút, con có lời với bà." Lý Noãn gọi Tương thị đứng ở bên cạnh.

      "Hả, sao thế Noãn Nhi nha đầu?" Tương thị tiến lên vài bước, tới bên người Lý Noãn hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :