1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lương điền mỹ thương - Tiêu Diêu Dương Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Có cách phát tài

      Vì vậy sáng sớm ngày hôm sau, tin tức chôn cất Lý Noãn lặng lẽ truyền khắp thôn Lý gia.

      Lúc đó, đám người Lý Noãn ăn điểm tâm, trắng ra là ăn chút ít cơm, canh rau dại và bánh màn thầu to thô ráp, dầu muối cũng cực ít, sau đó mang theo mấy cái bánh màn thầu to lên núi

      Sau khi lên núi, Lý Noãn men theo trí nhớ, mang mấy người tới dưới tàng cây có cây Dương Đào (kiwi) quấn quanh, giải thích: "Mẹ, cây Dương Đào này mới vừa trưởng thành còn rất cứng, vị vừa chua vừa chát, đợi đến khi có thể ăn, thịt quả trở nên xốp ngon miệng. Hôm nay chúng ta có thể hái nhiều chút, ngày mai bắt được trấn bán."

      Tô thị tin : "Cái này bán thế nào, Noãn Nhi, mặc dù quả Dương Đào này ăn ngon, nhưng những người kia nhìn thấy dáng vẻ của nó, có lẽ cũng dám ăn."

      "Mẹ, ai con muốn tự mình bày sạp? thị trấn có cửa hàng bán nước trái cây, chúng ta bán cho bọn họ là được." Ngay từ lúc thấy quả Dương Đào, Lý Noãn cũng tính toán rồi, đây chính là mấu chốt buôn bán, đợi đến khi nhận đơn hàng quả Dương Đào này rồi, nàng còn phải nghĩ biện pháp dời những cây Dương Đào này đến trong nhà mình, cũng tạo ra giống cây Dương Đào này, giữ vững độc quyền về vụ này.

      Chỉ là đất, còn phải mua.

      Họ Lý là họ đứng đầu trong thôn Lý gia, tổng thể tương đối đều giàu có, nhưng trong nhà nàng lại chỉ có ba mẫu đất.

      Khi phụ thân Lý Đức chia ra tự lập, lão gia tử, lão thái thái chỉ cấp cho Lý Đức ba mẫu đất, nhưng khi hai ca ca của Lý Đức cưới vợ, lại được bảy tám mẫu đất, hơn nữa đến nay vẫn ở cùng lão gia tử, lão thái thái, chiếm dụng đất đai lão gia tử, lão thái thái giữ lại cho mình, ngay cả tỷ tỷ Lý Đức gả , cũng chia được hai mẫu đất làm hồi môn.

      Lý Noãn ngầm thở dài, cũng biết lão gia tử, lão thái thái có gì đó đúng, đều là con, sao khác biệt lại lớn như vậy!

      Lý Văn cũng ở bên ôn hòa : "Mẹ, nhị muội muội đúng, những quả Dương Đào kia có mùi vị ngon hơn quả táo, quả quýt, ít nhất có thể bán hai văn quả."

      Lúc buổi chiều hôm qua, bị suy nghĩ kia của muội muội làm rung động, đồng thời lại hết sức kích động.

      Nam nhi nào mà có chí lớn? đọc sách hai năm, lại chỉ có thể về nhà trồng trọt, mặc dù lời oán giận, nhưng trong lòng khó tránh khỏi tiếc nuối cam lòng. Mà buổi chuyện với Lý Noãn, lại lần nữa làm nóng trái tim , để cho thấy được hi vọng, cho nên tại, có thể hoàn toàn bị thu mua rồi. . . . . .

      "A! Hai văn tiền quả, nơi này nhiều như vậy, có thể bán ít tiền." Tô thị sợ hãi than tiếng, mặt lộ ra sắc mặt vui mừng.

      Xưa nay Tô thị tin tưởng con lớn Lý Văn nhất, bởi vì làm việc chững chạc, chưa bao giờ xảy ra bất trắc gì, nếu như vậy, có lẽ những quả Dương Đào này có thể bán được.

      Tô thị vui mừng nhớ lại ngày hôm qua ăn gần nửa gùi, lại bắt đầu có chút đau lòng, ít nhất cũng được 100 văn tiền nhỉ?

      Nhìn vẻ mặt bà thay đổi ngừng, Lý Noãn khỏi cười : "Mẹ, ngoại trừ quả Dương Đào này có thể bán lấy tiền còn những thứ khác nữa mà, ngài và đệ đệ muội muội ở chỗ này hái quả Dương Đào, nhớ nên hái quá mạnh tay, xuống tay cũng cần quá nặng, nếu làm hư quả Dương Đào. Nơi này rất vắng vẻ, có người tới đây, các ngươi hái xong về nhà trước, nhanh chóng dùng lá cây đậy lên, để người khác nhìn thấy. Con và đại ca lên núi hái thuốc, buổi tối trở về."

      "Vậy tốt, vậy các con cẩn thận chút, đừng vào quá sâu, nghe bên trong đầu có sói, rất nguy hiểm." Tô thị cười khép miệng, tỉ mỉ dặn dò.

      Mặc dù, năm nay ba mẫu đất trong nhà thu hoạch tệ, tổng cộng có tám trăm cân lúa mì, đừng thấy số lượng nhiều, mài thành bột kém nhất, chia đều xuống mỗi người mỗi bữa tới hai phần, hiển nhiên đủ ăn, mà mỗi ngày ngoại trừ làm việc nhà nông, hái chút rau dại về nhà, thời gian còn lại bà đều thêu thùa chút đồ mang lên trấn bán, chút tiền này cũng chỉ đủ miễn cưỡng chống đỡ tiền thuốc mỗi tháng của Lý Đức, có lúc ngày mùa khi hết bận trong đất nhà mình, còn giúp người khác làm việc, ngày cũng chỉ được hai mươi văn, tích góp từng tí mới có thể mua chút dầu muối. . . . . .

      Cũng may Lý An cũng trưởng thành, Lý Nhạc cũng khéo léo hiểu chuyện, cũng hồ đồ, trước kia Lý Noãn cũng thêu thùa, có thể giúp làm chút thêu thùa, lại có Lý Văn giúp đỡ, những chuyện lên núi đốn củi đều là làm, thỉnh thoảng gặp vận mang mang về mấy quả trứng gà rừng hoặc là trứng chim, ngày đó ít trong nhà coi như được ăn mặn, lại thường trấn tìm việc, cũng có thể kiếm chút tiền, miễn cưỡng có thể bảo đảm người trong nhà bị đói.

      Lý Noãn mang cái gùi lưng, cầm cuốc trong tay, vừa vừa tìm, khi leo tới sườn núi, thu hoạch cũng ít, nấm, thảo dược hái được gần nửa gùi.

      Lý Văn mang cái gùi lớn, vẫn theo phía sau nàng, cho tới bây giờ, trong gùi ngoại trừ mấy sợi dây rỗng tuếch. Nhưng hề vội vã hỏi những lời mà Lý Noãn buổi chiều hôm qua, xưa nay tính tình trầm ổn, ngay cả chút thời gian cũng chờ được.

      Quả nhiên bảo trì bình thản, là người có thể làm được việc lớn, Lý Noãn thầm hài lòng gật đầu, lại lát mới dừng lại.

      Vuốt cái trán đầy mồ hôi, tìm hòn đá ngồi xuống nghỉ ngơi, mới : "Đại ca, nơi này hiếm khi có người, bên kia có cây tùng, chúng ta tới chỗ đó ."

      Lý Văn gật đầu cái, bỏ cái gùi lớn lưng xuống, lại lấy từ trong gùi ra cái bao bố, hỏi: "Nhị muội, những thứ này phải dùng làm sao?"

      Lý Noãn để chiếc gùi sau lưng mình xuống, ôm lấy sợi dây về phía cây tùng kia, "Đại ca đợi biết, muội chỉ làm mẫu lần, sau này đại ca phải tự mình lấy, bụng của muội có con nít, thể vận động mạnh, nếu tốt cho thai nhi."

      "Nếu nhị muội , để đại ca làm, nên cử động mạnh." Lý Văn theo phía sau nàng, mặt lộ ra lo lắng, giọng .

      "Như vậy cũng tốt. . . . . . Đại ca, huynh leo cây sao?" tới gần cây tùng, Lý Noãn ngẩng đầu nhìn xung quanh cái cây tương đối cao, có lẽ cũng tệ lắm, kích thước vừa vặn thích hợp dùng để làm bẫy rập.

      "Chuyện này thành vấn đề, muốn huynh trèo lên cái cây kia?" Lý Văn gật đầu cái.

      Lý Noãn nghiêm túc chọn lựa phen, chỉ chỉ cành cây nghiêng phía trước, : "Đại ca, huynh leo lên, sau đó buộc chặt đầu dây này vào ở giữa cành cây kia, nhất định phải buộc chặt đấy."

      Lý Văn cũng nhảm, nhận lấy đoạn dây thừng, tới nhanh nhẹn leo lên cây, buộc đầu dây ở ngọn cây, mới vừa nhảy xuống, nhìn thấy Lý Noãn đứng ở bên dưới cây tùng, vẫy tay về phía : "Đại ca, kéo sợi dây qua."

      Buộc sợi dây ở đầu khác, Lý Văn cũng trèo xuống khỏi cây tùng, lập tức nhìn thấy Lý Noãn lôi kéo sợi dây đo lượng chiều dài, mới ra khỏi đó, thắt sợi dây thành những nút thắt, lúc này mới về, lại lấy đầu sợi dây vòng qua, tạo thành nút thòng lọng, chỉ cần vừa dùng lực, nút thòng lọng buộc chặt. Sau đó nàng kéo mạnh dây thừng.

      Sau đó trong quá trình, nàng vừa làm vừa giải thích: "Đại ca, huynh xem, muội buộc sợi dây những nút thắt rồi buộc cành cây, bởi vì chiều dài đủ, cho nên sợi dây căng, nhánh cây cây to cũng bị kéo xuống rất nhiều, lực rất lớn, cho nên nếu như nút thắt giữ yên, muội buộc nút thắt khác ở nhánh cây khác gần chỗ đó, cho đến lúc có thể cố định sợi dây này. Sau đó đặt nút thòng lọng này ở gần đó, mặt đất bỏ ra chút lúa mì, rồi chờ con mồi mắc câu."
      Last edited: 24/9/16

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 8: Vân Chi

      Muốn kéo cong nhánh cây đại thụ rất tốn sức, Lý Noãn có chút cố hết sức, làm xong tất cả, mới thở hổn hển, : "Những loài động vật như gà rừng thích đến trong bụi cây tùng tìm kiếm thức ăn nhất, chỉ cần nó vừa tiến đến, đụng phải nút thòng lọng này, lập tức nhánh cây đại thụ kéo dây thừng bay ra ngoài, con mồi tất nhiên bị g túm chặt ở bên trong nút thòng lọng, hơn nữa khi kéo lên, thòng lọng kéo chặt, muốn chạy trốn cũng trốn thoát."

      "Nhị muội, sao muội nghĩ ra biện pháp này vậy?" Lý Văn dám tin, đến động vật, nếu như sức lực nhánh cây này lớn hơn nữa, chỉ sợ là có người giẫm vào bẫy rập này, cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.

      Lý Noãn cười : "Đại ca, chỉ cần có thể bắt được con mồi cho người nhà bồi bổ thân thể, quá trình có cái gì quan trọng chứ? Đại ca, huynh nhanh làm toàn bộ sợi dây thành bẫy rập, làm ở những nơi khác nhau, muội nghỉ ngơi trước đây, lúc nãy có chút cố hết sức."

      "Được, nhị muội, muội nghỉ ngơi, còn lại huynh làm." Lý Văn gật đầu, giữa hai lông mày lộ ra ân cần, nếu phải sắc mặt có chút vàng vọt, mặc có chút khó coi, công tử văn nhã.

      ra dáng vẻ mấy huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng tệ, dù sao mẫu thân của bọn họ lúc tuổi còn trẻ, cũng coi là bông hoa của thôn Lý gia, cũng biết sao lại coi trọng phụ thân khúc gỗ kia, hai người cứ như vậy mà ở chung, bao nhiêu năm, mẫu thân vẫn luôn xa rời, lại càng chưa từng câu hối hận.

      Chuyện tình cảm, quả nhiên kỳ quái.

      Lý Noãn suy nghĩ, gật đầu tới bên cạnh dưới tàng cây ngồi nghỉ ngơi, nhắc nhở: "Đại ca, khi lựa chọn nhánh cây nhớ chú ý lớn vừa phải, cần lựa chọn cành cây già, dễ gãy. Mặc khác, mỗi bẫy rập cũng cách nhau quá gần hay quá xa, nếu khi có động tĩnh, rất có thể mấy vòng thòng lọng khác cũng đồng thời giãn ra."

      "Huynh biết rồi, muội nghỉ ngơi cho khỏe." Lý Văn đáp tiếng, bắt đầu hành động.

      Lúc vừa mới bắt đầu, Lý Văn chọn vài nhánh cây, phải bị kéo gãy, chính là kéo xuống, sau khi trải qua mấy lần thất bại, dần dần có kinh nghiệm, rốt cuộc chọn đúng nhánh cây, phương diện buột lại còn chưa có vấn đề gì, mấu chốt là buột đúng ở trong nhánh cây cũng dễ dàng, thường buông tay, dây thừng trong nháy mắt bắn ra, thất bại mười bảy mười tám lần, mới hiểu được muốn giữ lại khe hở nhánh cây phải chắc chắn.

      Chờ bố trí xong bảy bẫy rập, giữa trưa, Lý Văn thận trọng lấy lúa mì trong bao bố ra rải ít, lúc này mới thở phào nhõm lui ra ngoài.

      "Đại ca, mau tới đây nghỉ ngơi." Lý Noãn gọi tiếng, đưa ống trúc đựng nước tự chế ở bên hông cho , "Muội phải mang theo nước, các ngươi cũng tin, bây giờ biết rồi chưa."

      Lý Văn nhận lấy ống trúc uống vài ngụm, hết sức tán đồng gật đầu : "Ta chưa bao giờ biết, làm bẫy rập ra tốn sức như vậy, lần sau ra khỏi cửa nhất định mang theo nước."

      "Chúng ta ăn trước ít đồ, đợi hái thuốc, muội thuận tiện dạy huynh chút kiến thức dược lý cơ bản." Lý Noãn cười từ trong lòng ngực lấy bánh màn thầu ra, rồi nước, ăn từng ngụm từng ngụm. Ở kiếp trước, nàng chú trọng dưỡng sinh, tất nhiên cũng ăn đồ khô, cho nên cũng cảm thấy mùi vị này thể chấp nhận.

      Lý Văn cũng lấy bánh màn thầu ra tới ăn, mới vừa rồi giày vò lâu như vậy, sớm đói bụng, ăn xong hai bánh màn thầu to bằng đầu nắm tay, lại vẫn cảm thấy có chút đủ.

      lúc này, bàn tay duỗi tới, bánh màn thầu để trong tay, "Đại ca, ăn , trước buổi trưa muội vận động gì cả, tất nhiên đói, ăn hết nhiều như vậy. Hơn nữa đợi thời điểm hái thuốc còn mệt mỏi hơn đấy, rất có thể còn có chuyện khác cần huynh làm, nếu còn hơi sức sao được? Huynh đừng từ chối, muội vì nhà chúng ta mà suy nghĩ, huống chi muội còn có bảo bảo, bạc đãi mình."

      "Tốt!" Lý Văn cầm lấy bánh màn thầu ăn, nhìn muội muội nở nụ cười, trái tim nhất thời vừa đau vừa ngọt.

      Lý Noãn uống hai ngụm nước, nhìn trong ống trúc còn gần nửa ống, đưa cho Lý Văn uống, hai người lại nghỉ ngơi chốc lát, mới mang gùi lên núi.

      . . . . . .

      "Đại ca, đây gọi là cỏ Hồng Xuyến, có tên khác là huyết kiến sầu, nó là cây thực vật lâu năm thân cỏ, rể cây có thể cầm máu, điều trị ho khan, có công hiệu phòng ngừa cẩm, chủ trị nôn, bài tiết, băng huyết, tiểu ra máu, nguyệt của nữ tử đều, bị thương, ứ sưng tấy đau. Khi đào, chú ý đừng làm hỏng rể cây."

      . . . . . .

      "Cái này gọi là tam thất , cũng gọi là điền thất, điền tam thất, kim bất hoán, cây thực vật lâu năm thân cỏ, rể cây có thể cầm máu, trừ bỏ máu đọng, tiêu sưng, có công hiệu ngừng đau, chủ trị ngoại thương sưng đau ra máu, mũi ra máu, ngoài ra máu, băng huyết, phụ nữ có thai sau khi sinh máu bầm đau bụng, đau sưng đau nhức. Khi đào lấy, có thể đào phía thân mọc mặt đất, thân rễ chùm cũng có thể bỏ ."

      Mỗi khi tìm được cây thuốc, Lý Noãn vừa hái, vừa giọng giới thiệu cho Lý Văn, gặp phải lặp lại, nàng cẩn thận giới thiệu lần nữa, dựa vào ấn tượng sâu với Lý Văn. Đây chính là trợ thủ sau này của nàng, nhất định phải hết sức quen thuộc với mấy kiến thức dược lý này, đến tinh thông như nàng, ít nhất phải biết các dược tính cơ bản của các loại dược liệu.

      Lý Văn ở bên nghe rất nghiêm túc, cố hết sức nhớ, lúc nghe hiểu, cẩn thận hỏi, Lý Noãn biết gì cũng hết giấu giếm chút gì.

      Hai người tới lui, bất giác tiến vào sâu trong rừng núi, lúc này, gốc cây giống như nấm đập vào trong mắt Lý Noãn, nàng nhanh lên phía trước, kiểm tra cẩn thận phen, nhịn được cười lên : "Là Vân Chi! Là loài nấm thực vật sống năm. Biệt danh ngàn tầng nấm, Bụi Chi, Thái Văn Vân Chi vân vân..., là chủng loại có giá trị dùng lớn nhất trong các loại Linh Chi, có thanh nhiệt, giải độc, chống cự bệnh hiểm nghèo, có công hiệu bảo vệ gan, có thể trị đại đa số bệnh chứng, nhưng người có thể chất suy yếu, nóng trong người nên ăn vào. Khi hái, đừng làm hư đến nguyên vẹn của nó."

      mặt Lý Văn lộ ra nét vui vẻ, "Nhị muội, đây là Linh Chi? Nghe giá tiền của nó rất đắt, bình thường chỉ có gốc, xung quanh đây phải còn."

      "Ừm, đại ca sai, vận số của chúng ta tốt, chờ bán được Vân Chi này, chắc có ít bạc." Lý Noãn cười gật đầu, cũng men theo rể cây ở trong cỏ tìm kiếm, quả nhiên lại tìm được vài cọng, đếm từ số lấy xuống bỏ vào sau gùi đứng dậy, đột nhiên có chút choáng váng đầu, thân thể loạng choạng, may có Lý Văn kịp thời đỡ nàng, mới ngã xuống, lâu mới hoàn hồn.

      "Nhị muội, muội nghỉ ngơi trước ." Lý Văn khỏi kiếm chỗ, kéo nàng đến bên cạnh gốc cây khô ngồi xuống.

      Nhìn vẻ mặt ân cần, Lý Noãn cũng cự tuyệt, mỉm cười : "Đại ca, ra muội sao, có con, có chút choáng là bình thường." Hơn nữa thân thể này dinh dưỡng đầy đủ, rất yếu đuối, choáng váng đầu mới kỳ quái. Dĩ nhiên, những lời phía sau, Lý Noãn .

      Lý Văn lại thay đổi dịu dàng trước đó, nghiêm túc : "Nhị muội, bắt đầu từ ngày mai, muội ở trong nhà dưỡng thai, chuyện núi để huynh làm, muội muốn làm gì, cũng chờ đứa bé sinh ra rồi ."

      Chương 9: Con gấu thường lui tới

      "Đại ca này, huynh biết thảo dược sao?" Lý Noãn khỏi bất đắc dĩ, lại có chút cảm động.

      Tất nhiên nàng biết, Lý Văn là vì tốt cho nàng, nhưng chân phụ thân vẫn chờ nàng trị liệu, đứa trong bụng vẫn chờ các vật bổ dưỡng an thai, thức ăn trong nhà chờ nàng cải thiện, còn có đệ đệ Lý Nhạc còn , cần sớm được học. . . . . . Nếu để nàng ngồi ở trong nhà khổ sở chờ đợi sáu, bảy tháng, nhất định nàng ngồi yên.

      Lý Văn lắc đầu, nhưng vẫn chịu bỏ qua, : "Nhưng mà nhị muội, phải muội muốn giữ đứa bé sao? Muội khổ như vậy, đứa bé rất có thể cẩn thận . . . . . ."

      "Đại ca nguyền rủa muội đấy hả!" Lý Noãn quệt mồm, vui.

      "Vậy muội đồng ý với đại ca, sau này lên núi, đại ca phải theo bên cạnh muội, chuyện này, muội thể cự tuyệt nữa, nếu đại ca yên tâm." Tâm tính Lý Văn trầm ổn, đầu óc khôn khéo, nhìn bộ dạng của nàng, biết khuyên thế nào cũng khuyên được, cũng chỉ đành lui bước.

      Lý Noãn nở nụ cười, "Đại ca, huynh là đại ca ruột thịt của muội, chỉ cần đại ca chê mệt mỏi, muội vui mừng còn kịp nữa, sao cự tuyệt chứ?"

      "Cái đồ nha đầu muội, miệng càng ngày càng biết rồi, đại ca lại muội." Lý Văn cười cười, đưa tay xoa xoa đầu của nàng.

      Lý Noãn vui hất mặt, gào to: "Đại ca, huynh làm tóc muội rối rồi!"

      "Lúc này mới giống muội muội của ta, ha ha." Lý Văn lại cười lên ha hả, bàn tay lại nhàng xoa hai cái, thấy nàng phẫn uất trợn mắt, mới thu tay lại. Kể từ khi muội muội tỉnh lại, hai ngày nay đều cảm thấy là lạ, cứ có cảm giác nhị muội như ông cụ non, chuyện rất ngăn nắp có thứ tự, làm lo lắng trong lòng, bây giờ nhìn nàng bày ra bộ dạng đáng , cảm giác kỳ quái trong lòng mới biến mất.

      Hai người náo loạn trận, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, tại xuống núi, chỉ sợ có người nhìn thấy Lý Noãn, hai người thương lượng chút, lập tức quyết định tiếp tục lên núi.

      Nhưng mà bọn họ tới phải đặc biệt để leo núi, tất nhiên phải là thẳng từ xuống dưới, mà đại đa số đều thẳng vào sâu bên trong.

      đại khái nửa canh giờ, hai người lại hái vài cây thảo dược, lại nghe được cách đó xa có tiếng nước chảy róc rách, lúc này Lý Noãn lộ ra nụ cười, : "Đại ca, nơi này có khe núi, chúng ta qua xem chút."

      "." Lý Văn gật đầu, che chở Lý Noãn tới chỗ có tiếng nước chảy, xa lắm nhìn thấy rãnh trong suốt.

      Rãnh lớn, nhưng cũng tính là quá , cỏ hai bên tràn đầy, chỗ xa hơn là tảng đá cao mấy trượng phủ rêu xanh, ở giữa ánh nắng buổi chiều ngày mùa thu, phong cảnh nơi đây rất hợp lòng người, mà phía bên dưới tảng đá kia, là hồ nước rộng trượng, có cả bơi lội trong đó, tình hình có vẻ có ít.

      Lý Văn cũng nhìn thấy, lúc này cười : "Trước kia huynh thường xuyên tới núi, lại chưa từng sâu vào bên trong, biết nơi này còn có rãnh , nhị muội, huynh bắt hai con cá, tối về nấu canh uống."

      Lý Noãn vội vàng kéo lại : "Đại ca, xem bên trong có rắn nước hay trước , trong rừng sâu này vẫn nên cẩn thận chút."

      "Vẫn là nhị muội thận trọng, phải suy tính toàn bộ, ta đây tới xem thử." Nghe nàng những lời kia, Lý Văn sửng sốt chút cũng cảnh giác, từ bên cạnh nhặt nhánh cây lớn tới bên cạnh ao nước, nhìn kỹ động tĩnh trong nước, chỗ bị tảng đá che kín, dùng nhánh cây đâm đâm cái, sau khi xác định có rắn nước, mới cười với Lý Noãn: " Nhị muội, nơi này có những độc vật kia, huynh xuống bắt cá, muội ở chỗ này chờ chút."

      "Được, nhị ca." Lý Noãn gật đầu tới, uống vài ngụm nước trong chảy từ tảng đá phủ rêu xanh xuống.

      Nước vào miệng mang theo ngòn ngọt ngon miệng, còn mang làn hương thơm mát, dùng nước này chế biến nước thuốc hoặc nấu thuốc, hiệu quả sợ là tốt hơn nước giếng bình thường ít! Mặc dù nước giếng đủ, nhưng nàng làm bậc thầy dưỡng sinh, tất nhiên phải sử dụng những cái nào tốt nhất.

      Bản lĩnh của Lý Văn cũng tệ lắm, cởi giày xuống nước, rất nhanh bắt được hai con cá lớn, tay con, lên bờ ném vào trong gùi lưng rộng.

      Lý Noãn nhìn giơ hai con cá, bộ dạng như Đại Lực Sĩ, hoàn toàn làm hỏng khí chất ôn hòa của , nhìn thấy có chút tức cười, nhịn được cười lên, : "Đại ca, mặt trời cũng sắp lặn rồi, ta xuống núi thôi, xem chỗ bẫy rập có thu hoạch gì , hy vọng có hai con gà rừng."

      "Huynh cũng rất muốn xem, hiệu quả của phương pháp mà nhị muội đưa ra như thế nào." Lý Văn cũng mỉm cười, mang giày vải vào vác cái gùi lưng, hai huynh muội vừa nhớ đường , vừa tìm kiếm hái thảo dược, nhanh chậm xuống chân núi.

      Sắc trời dần tàn, hai huynh muội còn chưa đến gần chỗ đặt bẫy rập, bị tiếng gào thét kinh khủng ở phía trước làm cho chấn động phải dừng bước lại.

      "Đại ca, hình như là gấu." Sắc mặt Lý Noãn hơi khó coi, suy đoán hẳn là thứ mà bẫy rập bắt được trêu chọc gọi mời những con gấu kia tới?

      Chờ tiếp qua đoạn thời gian nữa, gấu phải bắt đầu ngủ đông, mùa thu này, chính là thời điểm bọn nó ra ngoài kiếm ăn, bổ sung năng lượng.

      mặt Lý Văn cũng có chút trắng bệch, lại dứt khoát bảo vệ Lý Noãn ở sau lưng, giọng : "Nhị muội, nếu hôm nay chúng ta hãy về trước, ngày khác trở lại nhìn bẫy rập? tại quá nguy hiểm."

      Lúc này Lý Noãn tỉnh táo lại, lắc đầu : ", nhị ca, muội cảm thấy được con gấu kia hình như bị bẫy rập chúng ta vây khốn, chúng ta qua xem chút."

      "Nhị muội, muội biết làm như vậy nguy hiểm cỡ nào ? Coi như con gấu kia bị bẫy rập tạm thời vây khốn, nhưng sức nó lớn cực kì, được bao lâu thoát ra được!" Lý Văn nhíu chân mày, nghiêm túc .

      "Chính là bởi vì như vậy, chúng ta mới nhanh lên chút!" Lý Noãn cắn răng, trong mắt lộ ra tàn nhẫn.

      Giá tiền của bàn chân gấu rất rẻ, nếu có thể bắt được con gấu kia, cuộc sống trong nhà có thể hoàn toàn cải thiện, tiền thuốc phụ thân cũng có, được lợi rất nhiều!

      Lý Văn chần chừ lúc, đúng lúc này, đột nhiên có tiếng răng rắc truyền đến, hiển nhiên là nhánh cây bị bức gãy rồi, tại qua, thể nghi ngờ là chịu chết.

      "Chúng ta chậm bước." Lý Văn bất đắc dĩ , mới vừa rồi cũng nghĩ tới, con gấu kia thể nghi ngờ là cơ hội tốt, nếu như bắt được, đó chính là từ trời rơi xuống.

      Lý Noãn cũng gật đầu cái, muốn chuyện, bị Lý Văn đặt ngay ở trong bụi cỏ, đè thấp giọng : "Nó đến rồi!"

      Gấu đen từ nơi xa chạy lên núi, thân thể nhìn như vụng về, tốc độ chạy trốn cũng chậm, thanh rơi xuống đất cũng coi là quá lớn, rất nhanh biến mất ở trong rừng núi sâu thẳm.

      Hai người nhìn gấu đen rời , Lý Noãn mới đứng lên, vẻ mặt có chút kỳ lạ : "Đại ca, chúng ta chỗ bẫy rập xem thế nào."

      "Sợ là con mồi cũng bị ăn rồi, nhị muội, đừng đau lòng, ngày khác chúng ta chuyển sang nơi khác làm thòng lọng bắt động vật." Lý Văn có chút tiếc nuối thở dài, vỗ bả vai Lý Noãn an ủi.

      Mặc dù con mồi có, vẫn phải xem chút, ít nhất phải lấy sợi dây lại, đó cũng là tài sản trong nhà.

      "Đại ca, huynh xem, những con gấu kia sống trong rừng núi sâu, tại sao phải chạy đến nửa lưng núi này kiếm ăn?" Lý Noãn chợt cười tiếng, có vẻ có chút thần bí và quỷ dị.
      Last edited by a moderator: 24/9/16

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 10: Tuyệt đối là thu hoạch ngoài ý muốn

      Lý Văn hơi ngẩn ra, lập tức nghĩ đến khả năng nào đó, khỏi kinh ngạc : "Ý của nhị muội là, nó tới kiếm ăn? Vậy nó tới làm gì?"

      Lúc này, ngay cả con mồi còn hay , đều rảnh quan tâm, trong lòng tràn đầy nghi ngờ và hiểu.

      " qua nhìn chút, chẳng phải biết sao?" Lý Noãn vung đầu cuốc , kéo cành cây khô ngăn ở trước mặt ra, bước nhanh về phía bụi cây tùng. Lý Văn cũng lớn bước đuổi theo.

      Khi tới chỗ đặt bẫy rập, thấy cảnh tượng trước mắt, hai người đều sợ ngây người.

      "Nhị muội, đây, đây là con hổ?" lâu, Lý Văn mới nhịn được mở miệng , ánh mắt nhìn xác chết gần như bị mở ngực bể bụng kia, giọng cũng có chút khô khốc.

      Lý Noãn cũng ngờ đến, đánh nhau với gấu đen lại là con hổ!

      Trong khí tràn ngập tanh tưởi, làm nàng buồn nôn trận, nhịn được nôn ọe hai tiếng, Lý Văn vội vàng vỗ vỗ lưng cho nàng, vội vàng từ trong gùi lưng nàng lấy ra cỏ bạc hà đưa cho nàng, Lý Noãn cầm cỏ bạc hà, hít sâu vài cái mọi thứ trở lại bình thường.

      "Muội làm sao vậy? Nhị muội, hay chúng ta nghỉ ngơi trước chút?" Lý Văn lo lắng .

      " có chuyện gì đại ca, đây là phản ứng bình thường, lát nữa là tốt rồi." Lý Noãn lắc đầu cái, ánh mắt nhìn bốn phía, phát sườn đồi có vết máu, kéo dài đến chỗ sâu trong sườn núi.

      Suy nghĩ chút, nàng mới suy đoán: "Có lúc hổ cũng săn đuổi gấu đen, khó trách lúc nãy, con gấu kia vội vàng chạy trốn như thế, sợ là cũng bị thương . Đại ca, muội đoán con gấu đen kia hẳn là khi bị con hổ săn giết chạy trốn từ sườn núi ra đây, sau vẫn trốn, cẩn thận rơi vào gần đây, cũng biết con hổ kia xảy ra chuyện gì, thế nhưng bị bẫy rập mà chúng ta bày ra bao lấy cổ và chân, mới bị gấu đen nhân cơ hội giết. . . . . ."

      Rồi sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt Lý Văn có chút quái dị : "Ngao cò tranh nhau, đúng là tiện nghi cho chúng ta."

      "Toàn thân con hổ đều là bảo vật, bán cho tiệm thuốc và quán rượu cũng đều được ít bạc, có thể thay đổi cải thiện cuộc sống trong nhà." Lý Noãn cười lên, xem ra vận may được giải thưởng đặc biệt vẫn chưa biến mất.

      Lý Văn cười : "Hay là mua mấy thang thuốc dưỡng thai cho cháu trai của huynh trước nhỉ."

      "Đại ca biết là con trai sao? Ngộ nhỡ là con , xem lúc nó ra đời có đánh người cậu trọng nam khinh nữ này !" Lý Noãn nhịn được cười lên.

      Nếu đổi lại những nhà khác, biết phụ thân của đứa bé trong bụng nàng là ai, sợ là sắc mặt tốt cũng cho, chớ đừng chi là nàng còn kiên trì muốn sinh hạ đứa bé, đuổi nàng ra khỏi nhà tốt lắm rồi. Mà người nhà của nàng cũng chờ đứa bé ra đời, xem nó như phần tử trong gia đình, ở nơi cổ đại tư tưởng phong kiến thống trị, tư tưởng thể nào thông suốt như thế, cho nên bọn họ dung túng nàng, là bởi vì bọn họ cũng thương nàng, rất thương.

      Đuôi lông mày Lý Văn khẽ động, cười : "Cánh tay bắp chân của nó, còn có thể đánh thắng được huynh sao? Đại ca để cho nó hai tay hai chân cũng nhất định thắng được."

      "Đại ca, huynh bao nhiêu tuổi rồi, còn so đo với đứa bé còn chưa ra đời, là hẹp hòi quá ." Lý Noãn cười, ánh mắt rơi vào người con hổ kia, "Nhưng mà đại ca, chúng ta phải nghĩ biện pháp kéo những thứ kia về, sợ là cái gùi của huynh đủ lớn."

      truyện chỉ đăng duy nhất tại *******************. Những trang khác chỉ là đồ chuyên ăn cắp.

      "Cái này đơn giản." Lý Văn thường ở trong núi, sao có thể nghĩ ra biện pháp chứ, quay người vào trong rừng.

      Sau lát, kéo ra nhánh cây to, ngọn cây còn có nhiều lá cây, "Con hổ này cũng phải quá lớn, nhánh cây này hẳn là đủ, nhị muội, chúng ta buột chặt nó vào nhánh cây, huynh kéo nó trở về."

      "Đại ca, muội bội phục huynh." Lý Noãn sửng sốt chút cười lên, lập tức cùng với Lý Văn kéo xác con hổ lên nhánh cây, tháo sợi dây cổ và đùi của nó, thuần thục buột vào nhánh cây, lại lấy chút cỏ dại cành cây đưa phủ lên, sau đó Lý Văn lấy lại những sợi dây khác, phát phía có hai con gà rừng, trực tiếp trói lại ném vào cái gùi rộng lưng, đắp lên chút cỏ dại, cùng kéo nhánh cây cột con hổ về nhà với Lý Noãn.

      Ra khỏi núi, trời hoàn toàn đen xuống, hai người từ đường vắng vẻ thuận lợi trở về nhà, đường đụng phải người, bị vẻ mặt chút thay đổi của Lý Noãn dọa cho hồn bay phách tán, thét lên chạy trốn.

      tới đây, còn phải đến đại ca Lý Văn có hơi chút phúc hắc, quá biết đóng kịch. Lý Noãn chỉ cho biết, nếu như gặp phải người, phải làm bộ nhìn thấy nàng, kết quả lá gan người nọ cũng , mặc dù lúc thấy Lý Noãn bị hoảng sợ, lại suy đoán Lý Noãn chưa chết, cũng từ bỏ ý định tới hỏi, tất nhiên Lý Văn làm ra vẻ cái gì cũng nhìn thấy, dáng vẻ mới vừa "đốn củi" trở về, ở nơi cổ đại tin thờ quỷ thần này, người nọ bị dọa sợ mới kỳ lạ.

      Đoán chừng ngày hôm sau, truyền ra chuyện ma quỷ tới lộng hành nhà Lý tứ, ngay cả phiên cả cũ về Lý Noãn cũng thay đổi, có lẽ là Lý Noãn cũng phải tự sát, mà là bị người nhà Lý tứ tự mình xử lý, ai biết chết nhắm mắt, cho nên oan hồn tiêu tán trở lại quấn lấy. . . . . .

      Hai người về đến nhà, Tô thị và hai người đệ đệ muội muội chờ ở trong sân, thấy hai người mang về ít thứ, tất cả đều lên giúp tay.

      Mượn ánh trăng, lấy mấy nhánh cây cỏ dại phủ nhánh cây to, Lý Văn vừa đây là con hổ, Tô thị trắng bệch cả mặt, hai người đệ đệ muội muội càng thêm bị sợ đến trốn sau lưng Tô thị, run rẩy dám ra.

      Đồ chơi con hổ, bọn họ cũng từ trong miệng người khác nghe qua, cũng chưa gặp vật .

      "Mẹ, ngài yên tâm , con hổ này là khi nó và quái vật đánh nhau, từ núi té xuống, biết bị thứ gì làm thủng bụng, bị con và đại ca nhìn thấy, cho nên mới mang về."

      "Hoá ra là như vậy." Nghe như thế, hiển nhiên Tô thị thở phào nhõm, bà còn tưởng rằng con hổ này là hai đứa bé bắt trở lại, như thế rất nguy hiểm!

      Lý Văn cười : "Mẹ, nghe toàn thân con hổ đều là bảo vật, cầm bán, tối thiểu có trăm lượng bạc!"

      "Đáng nhiều bạc như vậy? Noãn Nhi, đại ca con ?" Hiển nhiên Tô thị quá tin tưởng lời này, ánh mắt nhìn về phía Lý Noãn hỏi thăm.

      Trải qua hai ngày sống chung, Tô thị có chút xem Lý Noãn thành vạn năng rồi.

      "Mẹ, là . Những quan lại quyền quý kia, thích những món ăn quý hiếm." Lý Noãn cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu đổi lại thế kỷ hai mươi mốt, còn chưa ra tay với con hổ này, có lẽ nàng cũng ngục giam rồi, săn đuổi động vật hoang dã, đây chính là phạm pháp.

      Tô thị có chút chưa kịp hồi hồn, đây hoàn toàn là chiếc bánh nóng từ trời rơi xuống, hơn nữa còn là chiếc bánh vàng, đập đến đầu bà trống rỗng. . . . . .

      "Đại ca, huynh mang con hổ này vào phòng chứa củi trước , sau đó dùng ít lúa mượn cỗ xe trâu, ngày mai chúng ta vận chuyển quả Dương Đào và con hổ đến huyện gần đây." Lý Noãn cười sắp xếp câu, Lý Văn gật đầu cái, để cái gùi xuống, kéo nhánh cây buột chặt con hổ về phía phòng chứa củi.

      Về phần chuyện linh chi, Lý Noãn cảm thấy tạm thời vẫn chưa nên ra, để tránh Tô thị tiếp thụ nổi.
      Last edited by a moderator: 13/10/16

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 11: Đại ca tỉ mỉ

      Lý Noãn suy nghĩ chút, cười đỡ Tô thị : "Mẹ, hôm nay chúng con tìm cách bắt hai con gà rừng, còn bắt được hai con cá, buổi tối nấu cá cho nhà ăn mặn bữa, hai con gà nhốt lại, ngày khác ăn."

      Lý Nhạc vẫn che mắt, dám nhìn con hổ nghe có thịt ăn, lập tức chảy nước miếng hoan hô: "Tốt quá, tốt quá, đại ca giỏi! Nhị tỷ giỏi! Có thịt ăn rồi, rốt cuộc có thịt ăn rồi!"

      bao nhiêu năm, từ khi Lý Nhạc ra đời đến bây giờ, tổng cộng ăn tới mười bữa thịt, thế đều là chuyện của năm năm trước, lúc Lý Đức vẫn chưa bị liệt chân.

      " có cá à?" Lý An thán phục, từ sau lưng Tô thị chạy đến, nhào tới bên cạnh cái gùi lớn, hai ba lần lấy cỏ dại ngăn che phủ ở phía ra, quả nhiên thấy hai con gà, bên cạnh còn có hai con cá lớn, lập tức nhìn chằm chằm, lộ ra tò mò nhìn Lý Noãn, vô cùng hưng phấn mà : " là gà và cá! Nhị tỷ, sao tỷ và đại ca bắt được gà vậy ạ, chúng đệ lên núi nhiều lần gặp phải, cũng bắt được! Còn có con cá này, núi vẫn có cá ư!"

      Thôn Lý gia tọa lạc ở dưới chân núi, con sông cách gần nhất cũng còn xa hơn cả huyện thành, nước uống đều là nước giếng, thịt cá tất nhiên hiếm gặp.

      Ánh trăng chiếu vào trong sân, nhìn dáng vẻ đệ đệ muội muội vui vẻ, trong lòng Lý Noãn khỏi đau xót.

      Đứa bé của người khác có kém chăng nữa, cách mấy ngày vẫn có chút bữa ăn ngon, còn ầm ĩ ăn đủ, mà Lý An và Lý Nhạc năm năm cũng chưa từng ăn thịt, thỉnh thoảng ăn trứng gà vui mừng như thế, lại hiểu chuyện chưa bao giờ cáu kỉnh, cũng chuyện muốn ăn thịt tới làm khó Tô thị. Hai đứa đều thời kỳ phát triển, thân thể hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều, nhìn hai khuôn mặt nhắn vàng vọt kia, là làm người ta đau lòng.

      Nghĩ lại cuộc sống sau này dần dần tốt hơn, trong lòng Lý Noãn sinh ra loại cảm giác thỏa mãn, nàng nhất định làm cho người nhà sống những ngày tháng tốt hơn, tốt hơn nữa!

      Tô thị biết nên cái gì cho phải, con của bà thay đổi, thành phúc tinh cho cả nhà, nhịn lâu như vậy, rốt cuộc khổ cực cũng chấm dứt, cuối cùng ông trời đối xử với bà tệ!

      "Đứa bé ngoan, khổ cực con và Văn Nhi rồi. Các con nghỉ trước, chờ, mẹ nấu cá ngay." Tô thị có chút nghẹn ngào, ôm lấy Lý Noãn cái rồi nâng cái gùi lớn phòng bếp.

      Hai đứa bé Lý Nhạc và Lý An hoan hô, chạy theo tới phòng bếp, tiếng chơi đùa truyền tới từ phòng bếp.

      Cũng lâu lắm, Lý Văn dùng cân lúa mì, mượn xe trâu trở lại, buộc ở trong chuồng gia súc nhiều năm dùng đến.

      Lý Noãn lấy phần lớn nấm trong gùi đưa cho Tô thị, là bán hay ăn do bà quyết định, sau đó tìm cái sàng lâu dùng, so lớn so , vừa đúng lúc có thể dùng để phơi thảo dược.

      Lý Noãn lau sạch cái sàng, mượn ánh trăng, ngồi ở trong sân sắp xếp lại thảo dược, dọn xong hết toàn bộ, những thứ hôm qua hư hại, cũng bị nàng lấy ra, tỉ mỉ dọn dẹp.

      "Nhị muội, bận bịu cả ngày muội cũng mệt mỏi rồi, bên ngoài lạnh, vào trong ngồi thôi." Lý Văn tới, giọng .

      "Muội cũng phải là đồ sứ, vừa đụng bể, đại ca yên tâm, muội còn mang thai, mệt mỏi chính mình." Lý Noãn cười lắc lắc đầu, tiếp theo lạnh nhạt , "Đúng rồi đại ca, mùa đông sắp tới, muội muốn mời người sửa nhà chúng ta chút, mặc khác mua chút đồ dùng cho mùa đông, mua chút thịt để ướp sau đó ăn, ừ, mua chút bột mì, tết năm nay chúng ta ăn bánh bao, sau đó mua ít sách cho đại ca dùng, mua chút giấy và bút mực, huynh rảnh rỗi cũng dạy tam đệ viết chữ, đợi đầu xuân rồi, đưa đệ ấy tư thục trấn học tập, muội nghĩ, còn phải mua chút dụng cụ cho muội muội, nữ hài nhi phải được nuôi dưỡng tốt, sau này mời cho muội ấy ma ma dạy muội ấy chút lễ nghi, mặt khác muội ấy cũng nên học chút sách biết chữ rồi, à, còn nữa, mua cho cha chút thuốc, muội tới chế thuốc. . . . . ."

      "Được rồi nhị muội, muội muốn làm gì cứ làm cái đấy, đại ca nghe theo muội tất cả." Lý Văn nhìn nàng lẩm bẩm, từng chút từng chút đều vì người trong nhà mà sắp xếp, trong lòng cảm thấy ấm áp ra được.

      Lý Noãn ngẩng đầu nhìn Lý Văn, cười : "Muội cho rằng đại ca hỏi muội, lúc nào mua đất đai, lúc nào nhổ trồng quả Dương Đào nữa đấy."

      Lý Văn bất đắc dĩ lắc đầu, đến bên cạnh nàng cười : " ra là nha đầu muội lại khảo nghiệm đại ca, nhị muội, mặc dù đại ca phải là người quá thông minh, nhưng cũng biết dục tốc bất đạt, chuẩn bị mùa đông, tùy tiện dời trồng dây leo quả Dương Đào, sợ rằng đợi đến mùa xuân, cây kia chết rồi. Về phần đất đai, mặc dù tại chúng ta có chút thu hoạch, nhưng vẫn phải giữ chút tiền ở nhà, để ngừa ngộ nhỡ, thể lần xài hết được. Còn nữa, mặc kệ làm chuyện gì, cũng phải từng bước từng bước, mặc dù đại ca hi vọng xông ra gây dựng nghiệp, nhưng vẫn biết lỗ mãng được gì, sau này muội cũng đừng giở trò gian trá khảo nghiệm đại ca lần nữa, cứ yên tâm."

      "Muội chỉ sợ sau này đại ca ở trước mặt người khác bị thiệt thòi, làm ăn, chính là phải duy trì bình thản. Được rồi được rồi, muội tin tưởng đại ca vẫn được sao?" Lý Noãn cũng phủ nhận mục đích của mình, cười ném cọng thuốc cuối cùng vào trong cái sàng, "Về phần lời của muội lúc nãy, tất cả đều là muội tính toán cho ngày mai, đại ca cảm thấy còn thiết sót điều gì ?"

      "Còn tin, ràng đại ca thấy muội có ý đồ xấu." Lý Văn rất bất đắc dĩ, đây chẳng phải là nhị muội khảo nghiệm trí nhớ và tỉ mỉ của sao, khỏi cười , "Tất nhiên còn thiếu vài thứ, các loại dụng cụ dùng cho phòng bếp, cây nến, còn có lửa than dùng trong ngày mùa đông, chưa tới tháng nữa tuyết rơi, cần đào cái hầm sâu, chứa tuyết đông, còn có bình thuốc mà nhị muội , có thể bổ dưỡng cũng thể thiếu, quan trọng nhất là, thuốc dưỡng thai của nhị muội cũng thể thiếu!"

      Nghe như thế, sắc mặt Lý Noãn đỏ lên, may dưới ánh trăng thấy , bưng cái sàng bước , "Đại ca, huynh đứng đắn chút."

      "Chẳng lẽ đứng đắn? Nhị muội, nếu quyết định sinh đứa bé, trước kia thuốc dưỡng thai huynh mua nổi coi như thôi, bây giờ có thể đều đặn hái ra tiền, dĩ nhiên là phải mưa." Lý Văn nghiêm túc .

      Lý Noãn nghiêng đầu vào trong nhà, bởi vì trong nhà khó khăn, tổng cộng chỉ có hai ngọn nến , bởi vì ngày mai có thể kiếm được món tiền đầu tiên, cho nên Lý Văn lập tức lấy ra đốt lên, lại đưa ngọn nến phòng bếp, lát sau cũng ra ngoài, hẳn là khuyên Tô thị dùng ngọn nến, cũng giúp bà nấu cá.

      Trong nhà chưa bao giờ ăn cá, chắc chắn Tô thị biết nấu như thế nào, Lý Noãn sớm nghĩ tới chuyện này, cho nên lúc đường trở về, cũng với Lý Văn mấy phương pháp nấu thịt cá.

      Bưng cái sàng vào nhà đặt ở giá, Lý Noãn cảm thấy có chút uể oải nên vào trong viện đánh ra động tác Thái Cực quyền, cường thân kiện thể.

      Thái Cực quyền, chính là quyền pháp tinh túy trong năm ngàn năm văn minh Trung Hoa, trong đó chỗ ích lợi có vô số, cơ bản nhất chính là trợ giúp giảm mệt nhọc, hơn nữa cường gân hoạt huyết, là quyền pháp cực kỳ khỏe mạnh bảo vệ sức khoẻ, người bình thường chú trọng dưỡng sinh, cũng đánh bộ quyền pháp này.

      Cơm tối ăn hơi trễ, tính toán theo thời gian đại, khi canh cá được bưng lên cái bàn, chín giờ tối.

      Ở dưới đề nghị của Lý Noãn, Lý Văn nâng Lý Đức từ trong phòng ra, người nhà ngồi chung chỗ, ăn thịt cá, uống canh cá, ăn bánh màn thầu.

      Có hai kẻ dở hơi Lý Nhạc và Lý An, bữa cơm ăn vang lên tiếng cười ngừng, cho đến hơn mười giờ, Tô thị trói chặt chân và hai cánh của hai con gà để ở phòng chứa củi, bỏ ra chút lúc mì, người nhà mới rửa mặt ngủ.

      Chương 12: Món tiền đầu tiên

      Trong nhà gian phòng cũng ít, nhưng chăn nhiều lắm, cho nên vẫn là Lý Noãn với Lý Nhạc gian, Lý An và Lý Văn gian, cha mẹ gian, mặc dù có chút chật chội, càng nhiều hơn là dựa vào ấm áp lẫn nhau, hôm nay, người nhà ngủ đặc biệt say.

      Sắc trời còn chưa sáng, có lẽ chỉ mới bốn giờ sáng, Lý Noãn và Lý Văn lặng lẽ rời giường.

      Hai người giọng rửa mặt, lập tức ra cửa vội vàng kéo xe trâu, kéo cây Dương Quà, con hổ còn có hai gốc Vân Chi, nhanh chóng chạy về phía huyện thành gần đó.

      ra nơi cách thôn Lý gia gần nhất là trấn Tùng Sơn, nhưng trấn sợ rằng có quán cơm nào mua con hổ, còn có giá tiền Vân Chi chỉ sợ cũng bị ép giá thu mua, có lợi lắm, hơn nữa Lý Noãn "chết", trấn có người biết nàng, bị đụng thấy tiện lắm?

      Mặt trời qua giữa trưa, hai người mới mang xe trâu vào huyện bảo.

      Lý Văn từng tới mấy lần, nhưng đều là hộ tống mẫu thân tới đây mua muối, hoàn toàn chú ý đến quán rượu, cửa hàng trái cây, hai người tìm kiếm hỏi thăm phen, mới đến được hậu viện của "Đệ Nhất Lâu" trong thành, dùng chút thủ đoạn đặc biệt, mới gọi quản ra được.

      "Người nào dám ở chỗ này la lối om sòm?!" Nam tử trung niên khỏe mạnh ra, mặc áo bào hoa văn màu đen, nhìn người ngã đầy đất, vẻ mặt có chút trầm.

      "Trương quản , là bọn , bọn họ ở Đệ Nhất Lâu của chúng ta đánh người. . . . . ." thanh niên sắc mặt trắng bệch, chỉ về phía cửa.

      Nam nhân trung niên được gọi là Trương quản quay đầu, cặp mắt sắc bén quét qua cửa nhìn hai người mặc áo vải, sắc mặt ràng dinh dưỡng đầy đủ.

      "Nhị muội, tại làm thế nào đây?" Lý Văn từ trong cơn chấn kinh lấy lại tinh thần, bị quản nhìn chăm chú có chút lo lắng.

      Mặc dù có tâm chí mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng chỉ là bách tính bình thường giãy giụa ở dưới tầng chót nhất, chưa bao giờ gặp qua những người phú quý tầm thường, lúc này lùi bước hết sức tệ rồi. Quan trọng nhất là, mới vừa rồi Lý Noãn còn đánh đám người của bọn họ, điều này làm khẩn trương cũng được.

      Nhưng mà cũng hết sức tò mò, bởi vì động tác kia của Lý Noãn cũng thấy có sức lực, mềm mại giống như múa, quật ngã người ta, có chút cảm giác như mơ.

      " có chuyện gì đại ca." Lý Noãn khẽ mỉm cười, tiếp theo ôm quyền chào Trương quản , dứt tiếng : "Trương quản , xin nghe ta giải thích, ta và đại ca ta cũng có ý khiêu khích. Chuyện là như vầy, ta và đại ca ta muốn đến bán ít thứ, những hạ nhân kia cho vào, cho nên mới ra hạ sách này, là xin lỗi, ta bảo đảm, bọn họ bị thương."

      "Phải hay ?" Trương quản kinh ngạc nhìn Lý Noãn, nghiêng đầu hỏi thanh niên bên cạnh.

      Thanh niên kia lập tức rụt cổ, gã thấy hai người này ăn mặc còn bằng người làm, lại có dáng vẻ bệnh tật, để những vật bọn họ bán ở trong lòng, muốn đuổi bọn họ ra ngoài, nào biết nữ tử đó rất lợi hại, chỉ cần có người đến gần, lập tức bị nàng đẩy ra, hơn nữa càng dùng sức lớn, càng bị đẩy mạnh hơn!

      Những người này biết, Thái Cực quyền chính là mượn lực chống lực, lúc mới bắt đầu luyện, bởi vì chỉ hiểu được bên ngoài của động tác, nên chỉ cho rằng có tác dụng cường thân kiện thể, nhưng nếu nắm giữ được tinh túy, có thể dùng để phòng thân. Đây là Lý Noãn nể nơi này là quán rượu Đệ Nhất Lâu trong huyện bảo, mới xuống tay lưu tình, làm biến mất chút sức lực, nếu lấy huyền ảo của Thái cực, ít ra cũng phải cho những người này thể hoàn chỉnh thoát thân!

      Về phần Judo, tại nàng mang thai bảo bảo, cộng thêm tố chất thân thể quá kém, tạm thời vẫn thể thi triển.

      Trương quản thấy vẻ mặt gã, biết tình huống như thế này, nhưng người mình bị giáo huấn, mặt ông ta tất nhiên cũng có sắc mặt tốt, : "Chỗ chúng tôi thu hàng bình thường, các ngươi ."

      "Trương quản , chuyện mới vừa rồi, ta bồi thường cho ngài. Nhưng hàng này, ta nghĩ sau khi ngài xem, nhất định thu mua." Vẻ mặt Lý Noãn thành khẩn .

      Lúc này Lý Văn cũng hoàn hồn, thấy muội muội có dũng khí và lòng tin như vậy, trong lòng lập tức bình tĩnh ít, ở bên cạnh mỉm cười : "Trương quản , chuyện mới vừa rồi xác thực đắc tội, nhưng Trương quản làm buôn bán, chuyện đưa tới cửa buôn bán, sao lại làm?"

      Trương quản nghi ngờ nhìn hai người, ông ta còn chưa bao giờ gặp qua dân chúng có loại khí thế này, mặc dù còn có chút căm tức, nhưng thái độ người ta vẫn rất ôn hòa, cũng khỏi : "Được rồi, mở ra cho ta xem rốt cuộc là vật gì, mà các ngươi tự tin như thế."

      Lý Noãn khẽ mỉm cười, lấy rơm phủ mặt ra, lộ ra đầu hổ, thấy Trương quản biến sắc, mới cười : "Trương quản , ngài xem, vật này có mua ? Nếu như mua, ta có thể cùng với đại ca kéo nó đến Tụ Vân Lâu, nghe bọn họ cũng thu mua chim muông thú rừng, hơn nữa giá tiền thấp."

      Lời này vừa ra, vốn Trương quản tính toán muốn đè thấp giá cả, cũng thu về, nữ tử này xem ra cũng lừa bịp được.

      "Trương quản , ta hi vọng có thể hợp tác lâu dài, ngài phải biết, thú rừng này cũng phải ta tình cờ lấy được." Lý Noãn cười , mặc dù sắc mặt có chút xanh vàng, nhưng cặp mắt kia lại rực rỡ phát sáng.

      Chỉ cần có tiền, mà có thể mua ít đạo cụ, làm xong dụng cụ phòng thân, vào sâu trong núi săn cũng khó khăn.

      "Ý của ngươi là, con hổ này là các ngươi bắt được?" Trương quản hơi có vẻ giật mình, thấy hai người cũng chỉ cười , biết bọn họ chịu , cũng hỏi nhiều nữa, trực tiếp , "Thịt hổ giá ba trăm văn cân, xương hổ sáu lượng bạc cân, ta thấy con hổ này còn chưa già, ước chừng trăm tám mươi cân, theo quy củ, coi như có sáu mươi cân xương hổ, mộ trăm hai mươi cân thịt hổ, về phần những vật khác, coi như mười lượng bạc, hai vị xem giá tiền này thích hợp chưa?"

      " việc gì, cứ dựa theo Trương quản định đoạt." Lý Noãn cười .

      Giá tiền này, còn cao hơn trong suy nghĩ của nàng, xem ra cho dù là cổ đại, con hổ cũng phải vô cùng dễ dàng săn được.

      Chỉ là Trương quản này là tinh tường, con hổ này xác thực còn chưa tới tráng niên, nếu coi như bị bẫy rập của bọn họ ngăn cản, cũng bị gấu đen làm mở ngực bể bụng rồi. Trước nàng cũng suy đoán với Lý Văn, sai biệt lắm là cân nặng này, Trương quản chỉ nặng , xem ra là tin tưởng lời của bọn họ, hy vọng có thể hợp tác lâu dài.

      Thấy Lý Noãn gật đầu, Trương quản ra lệnh cho người lấy tới bàn tính, răng rắc hồi mới : "Tổng cộng là bốn trăm lẻ sáu lượng bạc, hai vị nhìn xem có đúng hay ?"

      Lý Noãn sớm tính ra giá tiền, cười : "Ta tin tưởng thái độ làm việc Trương quản , con hổ này bán cho Đệ Nhất Lâu rồi, còn những đồ hiếm lạ khác hy vọng Trương quản có thể nhìn chút."

      "Đồ hiếm lạ?" Trương quản có chút nhìn hai huynh muội Lý Noãn cái, suy nghĩ Đệ Nhất Lâu của bọn cũng phải có đồ hiếm lạ gì, cũng nhìn chút nhưng ôm bao nhiêu hy vọng, nhưng nhớ tới sau này có lẽ còn có thể từ trong tay bọn họ thu mua chim muông thú rừng, hỏi câu.
      Last edited by a moderator: 13/10/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Bà cháu Tương thị

      "Chính là thứ này." Lý Noãn lấy lá cây phủ gùi nằm xe bò ra, lấy ra quả màu xanh đậm phủ đám lông xù, "Quả này được gọi là quả Dương Đào, vị ngọt, sản phẩm độc nhất vô nhị, độc hại, nếu Trương quản tin, có thể lột ra nếm thử."

      "Dương Đào?" Trương quản kinh ngạc, tiến lên cầm lên quả, thấy Lý Noãn bên cạnh mỉm cười, dường như hết sức tự tin, lột vỏ ra nếm thử.

      "Nhị muội, phải muốn bán quả Dương Đào này cho cửa hàng trái cây sao?" Lý Văn hơi hiểu.

      Lý Noãn lắc đầu, cười : "Đại ca, muội chỉ mới nảy ra suy nghĩ này, thứ nhất Trương quản ngay thẳng, hợp tác lâu dài với ông ta lỗ lả, thứ hai, muội đột nhiên nghĩ đến, quả Dương Đào này cũng chỉ có nhà chúng ta có gan dạ hái, số lượng nhiều, vật hiếm mới quý, muội tin sau khi Trương quản nếm thử, nhất định thích."

      "Muội đấy." Lý Văn rất là bất đắc dĩ lắc đầu, muội muội này, sau khi bị siết cổ, đầu óc cũng giống người bình thường, thông minh đến hợp lý.

      Lý Noãn le lưỡi, quả Dương Đào này sau này vẫn còn chỗ dùng khác, bảo đảm nó sinh ra giá trị tuyệt đối cao hơn.

      Lúc này, Trương quản ăn xong quả Dương Đào, vẻ mặt cực kỳ hài lòng, nhận lấy khăn tay người khác đưa tới lau tay, cười : "Mùi vị quả rất ngon, tươi non nhiều nước, làm trái cây hoặc làm thành nước uống cũng cực kỳ thượng đẳng, biết các ngươi có thể cung ứng bao nhiêu?"

      “Năm nay trừ những thứ kia, đại khái cũng chỉ còn dư lại hai trăm cân, mùa này chính là mùa quả Dương Đào chín, sang năm sợ là phải đợi đến lúc này mới có thể nữa hái nữa.” Lý Noãn cười .

      "Khan hiếm như vậy?" Ánh mắt Trương quản giật giật, tiếp theo lộ ra nụ cười, nhìn Lý Noãn : "Như vậy cũng tốt, mới vừa rồi nương sai, vật hiếm mới quý, tin tưởng sau khi những khách nhân kia nếm thử, sang năm sợ là phải sớm đặt hàng chút, giá tiền tất nhiên được nâng lên."

      Đuôi lông mày Lý Noãn khẽ động, cười : "Vậy còn phải làm phiền Trương quản tuyên truyền thay, sang năm có thể đạt được sản lượng bao nhiêu, tạm thời còn khó , nhưng đừng tuyệt đối hạ thấp giá cả là được, yên tâm ."

      "Như thế rất tốt, vậy những quả Dương Đào kia, tạm thời mua mười văn, nương thấy thế nào?" Trương quản đề nghị.

      "Trái cây được giá này, là rất cao rồi, ta còn gì để bất mãn nữa chứ?" Lý Noãn khẽ mỉm cười.

      Lý Văn cũng gật đầu : "Ta thấy trong sách có trái vải quý giá, tại chỗ trồng cũng chỉ ba mươi văn cân, giá tiền quả Dương Đào có thể cực cao."

      "Công tử có kiến thức rộng rãi." Trương quản kinh ngạc trong chớp mắt, ngờ Lý Văn lại có học thức, ngược lại phân phó với những người bên cạnh, "Các ngươi mang quả Dương Đào và con hổ này tới phòng bếp, lại cầm đồ chứa tới đây, đếm xem trong gùi này có bao nhiêu quả Dương Đào, cầm để , đừng chọc hư thịt quả, cố gắng làm rụng hết lông."

      Mặc dù mới vừa tiếp xúc quả Dương Đào này, nhưng nếu Trương quản được chọn tới đây trông coi. Tất nhiên năng lực kém, chỉ ăn quả, biết quả Dương Đào này nên tồn trữ như thế nào.

      Năm sáu gã sai vặt ngây ngốc ở trong sân nghe vậy, lập tức lanh lẹ tiến lên mang con hổ vào phòng bếp, lát sau cầm chậu đồng ra ngoài, khiêng gùi xuống, từng bước từng bước đếm.

      Cũng lâu lắm, người bưng đồ chứa lần lượt điểm số, Trương quản cầm bàn tính gõ lát, cuối cùng : "Tổng cộng hai trăm hai tám quả, coi như hai lượng ba đồng. Cộng thêm trước, tổng cộng bốn trăm lẻ tám hai ba đồng, hai vị ở chỗ này chờ chút, ta lấy bạc."

      "Phiền toái Trương quản rồi." Lý Noãn cười .

      Chỉ lát, Trương quản cầm bốn tờ ngân phiếu giá trị trăm lượng, cùng với tám lượng bạc vụn và túi tiền ba trăm văn, cùng đưa cho Lý Văn : "Ta tên là Trương Chính, biết hai vị xưng hô như thế nào?"

      "Tại hạ Lý Văn, đây là muội muội ta Lý Noãn, chúng ta còn có chút chuyện muốn làm, trước hết cáo từ." Lý Văn mỉm cười , lễ phép cáo từ, rồi cùng Lý Noãn leo lên xe bò thoải mái nhà nhà rời .

      Bởi vì giá tiền con hổ hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng, xe bò, Lý Noãn bắt đầu thương lượng mua chuyện đất đai với, đường thấy bà cụ mang theo bé trai tám chín tuổi ăn xin, suy nghĩ chút : "Đại ca, vận may thường có, cũng là chúng ta tích phúc nhiều năm, tại mặc dù chúng ta giàu có, nhưng muội nghĩ tại cũng thiếu hai bát cơm chứ?"

      Đối với những tên ăn xin có đầy đủ tay chân, xưa nay nàng chẳng thèm ngó tới, nhưng bà cụ này chỗ nào nuôi dưỡng, đứa trẻ chỗ dựa, nàng giúp lương tâm khỏi áy náy.

      Lúc đời trước, nàng trợ giúp qua ít người bần khốn, những thứ kia nàng thấy được coi như xong, nếu thấy được, nàng cảm thấy nên giúp tay, có lẽ chính là như vậy, nàng tích tụ thiện đức, cho nên trời cao mới cho nàng cơ hội mới?

      Dĩ nhiên, nàng thiện tâm, cũng phải là Thánh mẫu, điều kiện bản thân bây giờ như thế nào, nàng rất ràng, còn chưa giàu có đến mức có thể tùy ý bố thí ân huệ, hôm nay ra tay giúp người, cũng là có tâm phải trợ giúp hai người này, nhưng cũng coi như nhất thời vui mừng, là có chút lòng riêng . . . . . .

      Nàng nhìn người chuẩn trăm phần trăm, nhưng cũng nắm chắc, lúc nãy hai người già trẻ này dập đầu với người đường ban ơn, người đường rời , vẻ mặt bọn họ vẫn thành kính thay đổi, hiển nhiên là vô cùng cảm ơn người ta. tại nàng tiện lộ diện ở trong thôn, bao gồm người trong nhà cũng quá thích hợp hành động khắp nơi, mà nếu như có người tin tưởng có thể vì nàng làm việc, dĩ nhiên là cực tốt.

      Dĩ nhiên, suy nghĩ này tạm thời thể để lôj ra, đợi nàng bắt tay vào làm bắt đầu phát triển nghiệp dưỡng sinh của mình, lại tìm cơ hội theo chân bọn họ tỉ mỉ cũng muộn, tin tưởng khi đó, bọn họ nhất định từ chối.

      "Nhị muội à, thời điểm nhà chúng ta khó khăn, người nào giúp, tại mới vừa có chút khởi sắc, muốn giúp người khác rồi." Lý Văn có chút bất đắc dĩ.

      Trong đầu Lý Noãn suy nghĩ nhanh, cười lắc đầu : "Đại ca, chúng ta là thiện hay ác là chuyện của chúng ta, người khác thiện hay ác, là chuyện của người khác, thể bởi người khác ác, chúng ta cũng thể tha thứ."

      "Được rồi, được rồi, lại muội." Lý Văn dở khóc dở cười, nhảy xuống xe bò, tới chỗ già trẻ.

      Rốt cuộc phát , chuyện nhị muội cần làm, đừng , chỉ sợ là mười đầu bò cũng kéo trở về, còn bằng sớm thỏa hiệp.

      Lý Noãn đợi lát cũng thấy bọn họ chạy tới, cũng xuống xe ngựa qua, mới biết bà cụ chuyện, cho nên kéo dài.

      Nàng khẽ mỉm cười, cũng đứng ở bên cạnh Lý Văn nghe, nàng biết đại ca quá yên tâm hai người, sợ mang phiền toái gì cho nhà mình, cho nên hỏi thân phận của hai người, tâm tư này quả nhiên tinh tế tỉ mỉ.

      Ở bên trong bà cụ tự kể lại, hai người biết bọn họ là bà cháu, bà cụ Tương thị là người của thôn Đông Lâm bên ngoài huyện Bảo hai mươi dặm, bạn già mất sớm, sau đó con lớn nhất và con dâu lớn cũng mất, chỉ để lại đứa bé, bị con thứ hai và con dâu thứ hai có lương tâm đuổi , bà cụ chỉ mới bốn tám, bởi vì hàng năm ăn đủ no mặc đủ ấm, cho nên nhìn qua thậm chí có dáng vẻ bảy tám mươi tuổi, mà đứa trẻ càng thêm gầy đến đáng thương, vừa hỏi mới biết cậu bé mười hai, gọi là Chu Nguyên, cùng tuổi với Lý An.

      Nghe được bọn họ gặp loại chuyện này, Lý Noãn tức giận : "Tương đại thẩm, bà nhà chúng con, mặc dù chúng con giàu có, cũng thiếu phần cơm."

      Nàng có chút lòng riêng, nhưng ý tốt với hai người này, cũng là chân , phát ra từ nội tâm, hai loại chuyện này cũng mâu thuẫn lẫn nhau.

      "Nha đầu, vậy làm sao được, ta thấy nhà con cũng tốt, bà già ta có gì có thể cho con, xương cốt kém, cũng giúp được cái gì, cũng là liên lụy nhà con mà thôi." Tương thị kiên trì chịu , lắc đầu .

      Truyện chỉ đăng duy nhất tại *******************.

      Lý Noãn sờ sờ đầu bé trai, thấy con ngươi to đen bóng của cậu nhìn mình, nhịn được : "Tương đại thẩm, nếu con như vậy, nhất định thiếu chút cơm này, huống chi Tiểu Nguyên vẫn ở thời điểm phát triển, nó vẫn như thế, đại thẩm nhẫn tâm để nó chịu khổ cùng đại thẩm sao?"



      Chương 14: Thắng lợi trở về


      "Tương đại thẩm, người cứ thoải mái cùng chúng con về nhà, nhị muội của con là người rất cố chấp, nếu hai người , sợ là nó ở chỗ này ." Lý Văn mỉm cười khuyên nhủ.

      "Đúng vậy Tương đại thẩm, nếu đại thẩm chịu, con đứng ở cạnh đại thẩm ." Lý Noãn bày ra dáng vẻ tức giận.

      Nhìn hai người lát, Tương thị nhịn được nức nở : " ngờ con ta nuôi ta, ngược lại là hai đứa bé xa lạ các ngươi rất tốt với ta, ông trời đùa giỡn với ta."

      "Tương đại thẩm, lúc này buổi trưa cũng tới rồi, con và nhị muội còn chưa ăn cơm, hai người cũng chưa ăn nhỉ, chúng ta cùng ăn cơm?" Lý Văn đề nghị.

      "Bà, Nguyên Nhi đói bụng, Nguyên Nhi muốn cùng đại ca ca đại tỷ tỷ ăn cơm." Chu Nguyên lôi kéo Tương thị, tội nghiệp nhìn bà.

      Lý Noãn vội vàng chêm vào: "Tương đại thẩm, đứa bé dinh dưỡng đầy đủ ảnh hưởng đến phát triển thân thể của nó, đại thẩm cũng đừng quật cường nữa, theo chúng ta, nếu như đến nhà ta, đại thẩm còn cảm thấy liên lụy, vậy các ngươi lại cũng muộn, đại thẩm xem có phải hay ?"

      "Ông trời cũng đối xử tệ với Tương thị." Tương thị nỉ non, lau nước mắt suy nghĩ chút, rồi gật đầu đồng ý, liên tiếp vô số câu cảm ơn, sau đó muốn đứng dậy, thân thể lại lắc lư cái ngồi xuống lại, Lý Văn đưa tay nâng bà lên xe bò.

      Chu Nguyên là đứa bé sáng sủa, lôi kéo hai người Lý Văn Lý Noãn gọi ca ca tỷ tỷ, chọc cho hai người cũng cực kì thích cậu bé, nhiều thêm đệ đệ cũng tồi.

      Bốn người ở quán ven đường ăn mì, bốn văn chén, thêm trứng là bảy văn. Ông chủ kia thấy mấy người ăn mặc mộc mạc, khác biệt gì tên ăn xin, lo lắng bọn họ trả nổi tiền, muốn làm mì, Lý Noãn lập tức móc túi tiền ra đặt bàn, mấy tô nóng hổi, thêm trứng gà lập tức được bưng tới.

      Mặc dù mì chay phải món sơn hào hải vị gì, bốn người lại ăn đặc biệt ngon, Chu Nguyên hung hăng ăn hai chén, mới no nê ợ tiếng, bộ dạng thỏa mãn này, chọc Lý Noãn cười ha ha.

      Tổng cộng ba mươi lăm văn tiền, Lý Noãn trả tiền, để túi tiền vào trong ngực, bốn người an vị xe bò vào trong thành.

      Lý Noãn ở bên cạnh giọng thương lượng với Lý Văn: "Đại ca, chúng ta có bốn trăm lẻ tám lượng bạc, phải mua nhiều đồ, nên giữ lại ba trăm lượng bạc mua đất, còn dư lại trăm lẻ tám cũng nhiều, trước hết lấy ra cải thiện cuộc sống trong nhà, đặc biệt là thời tiết lạnh thế này, áo bông chăn bông cũng phải mua, đại ca cảm thấy thế nào?"

      "Xài tiết kiệm chút, đây là số tiền may mắn mới buôn bán được." Lý Văn nhắc nhở câu, cũng phản đối.

      Hơn bốn trăm lượng bạc, cả đời này Lý Văn cũng chưa từng thấy qua nhiều như vậy, có thể là con số thiên văn, người nào nhìn cũng phải đỏ mắt, mà mặc dù trong lòng Lý Văn kích động vui mừng, sau khi rời khỏi hậu viện Đệ Nhất Lâu lập tức đưa tiền cho Lý Noãn giữ, phần tâm tư này thể trân quý.

      "Đại ca cứ yên tâm, muội tính cẩn thận, chúng ta chợ bán thức ăn trước." Lý Noãn cười gật đầu , sau đó hỏi bà cháu Tương thị chợ bán thức ăn thế nào, Lý Văn vội vàng đánh xe bò.

      Đầu tiên là xe bò chợ thức ăn chuyến, sau đó vô số nhà cửa hàng, cuối cùng còn tiệm thuốc chuyến, chỉ là Lý Noãn cũng bán Vân Chi, nếu có tiền, Vân Chi này dĩ nhiên giữ lại tự mình dùng, mùa đông này mà có thể bắt đầu làm chút thuốc dưỡng sinh, thử tiêu thụ ra bên ngoài, đợi đến khi có ít danh tiếng, mở cửa hàng cũng muộn.

      Đợi đến khi xe bò chậm rãi chạy ra khỏi thành, xe còn chỗ cho người ngồi, nghĩ tới sau này còn phải làm buôn bán, Lý Noãn liền làm chủ, mua cỗ xe bò, chia hàng hóa lên hai chiếc xe bò, Lý Noãn đánh xe, chỉ có thể để Tương thị, Chu Nguyên gặm mứt quả, ngồi ở bên cạnh Tương thị, thỉnh thoảng gọi ca ca tỷ tỷ, hỏi những đồ chưa từng thấy xe, bốn người hai xe cứ như vậy mà về phía thôn Lý gia.

      Thấy hai huynh muội Lý Văn Lý Noãn mua nhiều đồ như vậy, Tương thị nghi ngờ bọn họ thiếu hai chén cơm bà cháu bọn họ, trong lòng cảm kích đồng thời cũng an tâm ít.

      "Noãn Nhi, chúng ta dùng bao nhiêu tiền?" Lý Văn hỏi Lý Noãn bên cạnh.

      Lý Noãn cẩn thận suy nghĩ chút, : "Để muội tính toán, chúng ta mua năm mươi cân thịt heo, ba mươi quả trứng gà, hai mươi cân bột mì, năm mươi cân gạo, hai hộp kẹo đường, mười cân muối quan, vò hương dấm, cân đường, cân đường đỏ, nửa cân tiên vị hương, nửa cân ớt khô, năm bình sứ trắng, hai mươi cây nến, ba xiên sắt, bốn lò than, tám mươi viên than, bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), hai bản sách mới, hai hộp hương cao hoa hồng, ba trâm cài đầu, hai mươi thang thuốc bắc giá trị thấp, đồ dùng mới cho bốn giường, thảm dày cho bốn giường, mười hai bộ áo mới, sáu cái áo bông, sáu đôi giày mới, mấy thước vải bố đầu. . . . . ."

      Lý Noãn vừa , vừa ở trong lòng tính giá tiền những thứ kia, nhìn có sai lầm hay , cuối cùng đếm bạc vụn còn lại ở trong túi tiền, gật đầu : " sai, tổng cộng linh tinh các thứ, dùng chín ba lượng hai đồng, trừ ba tờ ngân phiếu này, tiền trong túi còn thừa lại mười bốn lượng hai đồng, cộng thêm 428 văn."

      "Nhị muội, muội tỉ mỉ như bà quản gia, ai cũng gài được." Lý Văn nghe nàng xong, cười trêu ghẹo .

      Lý Noãn cất túi tiền, nghiêng đầu trừng mắt nhìn : "Muội già như vậy sao? Muội đây gọi là tính toán tỉ mỉ, nhà lớn như thế của ta còn phải ăn cơm, cho dù là đồng, cũng thể để người ta lừa gạt mất."

      "Đúng, đúng, đại ca sai rồi, đại ca nhận sai." Lý Văn để roi đánh bò xuống, ôm quyền với nàng.

      Lý Noãn bị chọc cười, "Đại ca, sau khi chúng ta trở về lập tức tìm người hỗ trợ nhìn chút, nghe ngóng đất đai nhà ai muốn bán, trước tiên mua đất đai. . . . . ."

      Dọc theo đường , hai huynh muội giọng thương lượng, đợi đến khi xe trâu bò chạy vào trong thôn, sắc trời sớm đen.

      Người cho Lý Văn mượn xe bò là Lý Trụ, mặc dù họ Lý, hai nhà lại quan hệ, lúc ban ngày, nghe chuyện Lý Noãn “ hồn tiêu tán”, vốn là buổi tối hôm đó định lên kéo xe bò trở lại, cũng dám , cho nên trời còn chưa tối đứng ở cửa thôn chờ Lý Văn, nào biết tại thấy được “quỷ hồn” Lý Noãn.

      Vốn sắc mặt Lý Noãn cũng tốt, mượn ánh trăng, hơn nữa có vẻ thảm đạm đáng sợ, Lý Trụ nhất thời bị sợ đến chân cũng mềm nhũn. Sau đó ánh mắt của lại rơi vào rất nhiều thứ xe, còn chiếc khác xe bò và hai người khác, càng thêm cảm thấy quỷ dị. Run run rẩy rẩy rất lâu, dám ra phải lấy xe bò về.

      Lý Văn nín cười : "Lý trụ ca, huynh thấy đệ mua nhiều đồ thế này, nếu đệ kéo những thứ đồ này về nhà trước, tối nay đưa xe bò tới cho huynh?"

      "Được, được!" Lý Trụ cố gắng giữ vững bình tĩnh, gật đầu đáp đôi câu tiếp tục kiên trì được nữa, quay người bỏ chạy, lại luôn cảm thấy sau lưng có cơn gió lạnh, càng chạy càng nhanh, cho đến khi chạy trở về nhà, để ý người nhà kinh ngạc chợt đóng cửa lại, mới thở phào nhõm.
      Last edited: 13/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :