1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lương điền mỹ thương - Tiêu Diêu Dương Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 54: Thế tử Vân vương

      Chỉ là. . . . . . Cao tăng vạn chúng chú mục như vậy, giá trị con người cũng rẻ nhỉ, nàng nên dùng phương pháp gì để ông ấy thay mình chuyện?

      Mắt Lý Noãn lóe sáng, tạm thời bỏ qua tiếng hô huyên náo bên tai, lấy góc nhìn chỉ có ở thương nhân của nàng cùng với phương thức hiểu vật, quan sát tỉ mỉ cỗ kiệu trước mặt, trầm ngâm .

      Mà đối mặt với hâm mộ nhiệt tình của dân chúng như vậy, dường như tâm trạng của Tịnh Liên đại sư trong kiệu chút dao động, giọng bình tĩnh mà chậm rãi: "Tịnh Liên đa tạ các vị thí chủ ưu ái, ta vốn vô tâm làm ánh trăng, nhiễu loạn trật tự nhân gian, chính là Tịnh Liên đắc tội, đúng là nên, xin các vị thí chủ trở về thôi."

      Giọng của ông ấy nhu hòa trong suốt trước sau như , giống như luồng ánh mặt trời đến từ Tuyết Sơn, thánh khiết sạch , chứa lực lượng trấn an lòng người.

      Đám người xao động yên tĩnh lại như kỳ tích, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng rối rít hướng về phía cỗ kiệu thi lễ cái, rồi chậm rãi sơ tán ra, cần làm gì làm nấy.

      ít người sau khi xoay người rời , còn liên tiếp quay đầu lại, ca ngợi Tịnh Liên đại sư hổ là Phật Đà chuyển thế, màng danh lợi, lòng vì bách tính.

      Đột nhiên yên tĩnh phá vỡ suy nghĩ của Lý Noãn, nàng lấy lại tinh thần, chuẩn bị tránh qua cỗ kiệu rời , lại bị thiếu niên bên cạnh khẩn trương kéo lại.

      " cho phép ngươi , muội muội ta còn chưa được xem bệnh."

      Cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo cổ tay truyền đến lần nữa, Lý Noãn khỏi thoáng nhíu đuôi lông mày, cổ tay xoay chuyển cái, bước lên trước bước, cái tay khác nhàng vỗ ở cổ tay thiếu niên, thiếu niên chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, trong tay giống như có con cá, lập tức trượt ra xa khỏi tay.

      "Cảnh cáo ngươi, lần sau còn kéo tay ta, ta khách khí với ngươi!" Lý Noãn lui về phía sau hai bước trợn mắt nhìn thiếu niên, có chút vui .

      Mặc dù nàng có học Judo, Thái Cực, nhưng bản thân cũng phải làm bằng sắt đá, bị dùng sức kéo hai lần như vậy, vén lên tay áo nhìn chút, cũng có chút thâm tím.

      Thiếu niên thấy cổ tay nàng có vết máu ứ đọng, có chút nhất thời lúng túng đỏ mặt : " xin lỗi, ta quá nóng lòng, muội muội ta bị bệnh. . . . . ."

      "Thôi." Lý Noãn cắt đứt lời của , nhìn lướt qua cỗ kiệu tuyết trắng trước mặt : "Tịnh Liên đại sư có lời cần với ngươi, ta đến trước mặt chờ ngươi, chạy được."

      "Tiểu phu nhân ở chỗ này dự thính, cũng cản trở đâu." Lý Noãn còn chưa , Tịnh Liên đại sư trong kiệu giữ lại.

      Thiếu niên nghe vậy, lập tức nhìn Lý Noãn chăm chú, : "Tịnh Liên đại sư có thể nghe, cho phép ngươi ."

      " nam tử hán đại trượng phu như ngươi, mà có cảm giác an toàn?" Lý Noãn nhìn dáng vẻ cảnh giác của thiếu niên, khỏi có chút im lặng, nghiêng đầu nhìn lên nhìn xuống đánh giá cỗ kiệu của Tịnh Liên đại sư nhiều lần, mới lễ phép : "Đại sư, có lời gì xin nhanh lên chút, đại ca ta vẫn còn ở ngoài thành chờ ta về nhà."

      "Làm phiền phu nhân chờ chút." Tịnh Liên đại sư chậm rãi nhàng xong, từ bên trong kiệu lộ đưa ra bàn tay, đó là bàn tay khớp xương ràng, trắng nõn tinh tế rộng rãi, trong lòng bàn tay nâng hộp gấm xinh xắn, còn có mười văn tiền.

      "Tiểu thí chủ, vật trong hộp chính là thuốc tốt chữa bệnh, mười văn tiền này, là ta hóa duyên có được, hy vọng có thể hóa giải khẩn cấp của tiểu thí chủ." Tịnh Liên đại sư bình tĩnh giải thích.

      Tiếng vừa ngừng, bên cạnh kiệu lập tức có tiểu hòa thượng tiến lên nhận lấy mấy thứ kia, mỉm cười tiến lên đưa cho thiếu niên, : "Vị thí chủ này, xin đừng từ chối."

      Thiếu niên sững sờ nhận lấy những thứ kia vào trong tay, lát sau mới phản ứng lại, cảm kích : "Cám ơn Tịnh Liên đại sư, ta hiểu, sau này ta nhất định hối cải để làm con người hoàn toàn mới, tuyệt làm chuyện trộm cắp."

      "Ngã Phật Từ Bi, tiểu thí chủ, tất cả thế gian đều có nhân quả, nhân hôm qua, quả hôm nay, nhân hôm nay, quả ngày khác, làm bậy là sinh hậu quả xấu. . . . . ."

      Mắt thấy Tịnh Liên đại sư dường như muốn tràng giang đại hải, Lý Noãn vội vàng cười với thiếu niên: "Vận may của ngươi tệ, ra cửa gặp quý nhân, chuyện được giải quyết, ta đây trước, nhanh cho muội muội ngươi uống thuốc, giúp ta chúc nàng sớm ngày khang phục."

      "Cám ơn tiểu phu nhân, Tịnh Liên đại sư, ta trước." Lúc này thiếu niên mới phản ứng lại, gật đầu cười, vội vàng vái chào Tịnh Liên đại sư cái, rồi lập tức cáo từ rời .

      Nhìn thiếu niên biến mất ở trong đám người, Lý Noãn vác lấy giỏ xách chuẩn bị bị tiểu hòa thượng chuyển đồ lúc nãy ngăn lại: "Tiểu phu nhân xin dừng bước."

      Lý Noãn nhìn tiểu hòa thượng, quay đầu lại hỏi người trong kiệu : "Tịnh Liên đại sư, ngài tìm ta có chuyện gì sao?"

      "Tịnh Liên chỉ nhắc nhở tiểu phu nhân câu, phu nhân vốn phải là người ở chỗ này, nhưng lại tồn tại ở chỗ này, nhân quả tuần hoàn, trong sinh mạng nhất định có ba lần kiếp nạn, mong rằng tiểu phu nhân cẩn thận chút." Trong kiệu, Tịnh Liên đại sư bình tĩnh .

      Lý Noãn có chút ngoài ý muốn sửng sốt chút, trong lòng khiếp sợ thôi, mặt vẫn bình tĩnh cười : "Đại sư quá cao thâm, ta nghe qua có chút hồ đồ, ta phải người ở nơi này, vậy sao lại đứng ở chỗ này chứ?"

      "Tiểu phu nhân tâm sáng như gương, cần gì phải lừa mình dối người." Trong giọng của Tịnh Liên đại sư dường như mang theo thở dài.

      Lý Noãn hơi ngẩn ra, thầm suy đoán chẳng lẽ Tịnh Liên đại sư có bản lĩnh hơn người, mặt biến sắc cười : "Tiểu phụ cũng là lời , đại sư có nghe qua câu —— Ký lai chi, tắc an chi*. Về phần kiếp nạn mà đại sư , cũng chỉ là thiên tai nhân họa, đối với chúng ta dân chúng bình thường mà , cũng như vậy, có gì mà lo lắng, chỉ là. . . . . . Chuyện xảy ra ở người tiểu phụ, còn hi vọng Tịnh Liên đại sư có thể giữ bí mật."

      (*Ký lai chi, tắc an chi: Mình đến ( nơi nào đó) rồi, phải bình tâm/an tâm/ bình tĩnh lại).

      Nàng cũng phải người chết vì sĩ diện, đối với cái kiếp nạn gì đó, nàng để trong lòng.

      Người sống cả đời, ai có thể bảo đảm cả đời xuôi gió xuôi nước? Còn sống, đều muốn được sống, sống thoải mái, đây mới là quan trọng nhất.

      Trong kiệu, Tịnh Liên đại sư im lặng lát, bình tĩnh : "Chuyện này, Tịnh Liên lại lần thứ hai."

      Lý Noãn yên tâm cười, ngờ Tịnh Liên đại sư này lại dễ chuyện thế này, xem ra nàng "sống lại" có hi vọng rồi, nghĩ như vậy, nàng lại : "Tịnh Liên đại sư, ngày khác tiểu phụ còn có việc muốn nhờ, hi vọng đến lúc đó đại sư có thể lên tiếng tương trợ, nếu như đại sư có cầu gì, đến lúc đó cứ việc ra, chỉ cần tiểu phụ có thể làm được, nhất định cự tuyệt."

      "Tiểu phu nhân quá lời rồi, giải cứu khó khăn, vốn là việc Tịnh Liên phải làm." Bên trong kiệu trắng như tuyết, Tịnh Liên đại sư giọng .

      "Trái tim Tịnh Liên đại sư hướng về chúng sinh, là phúc phận của dân chúng chúng ta. Đại sư, đại ca tiểu phụ vẫn còn chờ ở ngoài thành, xin trước bước." Lý Noãn cười khen câu, lại cáo từ tiếng, vác giỏ xách xoay người rời .

      " thôi." Im lặng chỉ chốc lát sau, Tịnh Liên đại sư trong kiệu mới phân phó kiệu phu câu.

      Bốn gã kiệu phu nghe vậy, yên lặng nâng cỗ kiệu trắng như tuyết thay đổi hướng, ngược hướng với Lý Noãn.

      "Xem ra tất cả đều là hư ảo, đại thiên thế giới đều là hiểu ra, nhìn thấu, chính là thiền, nhìn thấu, chính là hồng trần." Bên trong kiệu, tăng y mặc áo choàng màu trắng, tóc đen, da tuyết trắng, giống như nam tử Tuyết Liên xuất thế chắp tay trước ngực, giọng , ôn hòa từ bi, đôi mắt giống như bao la vạn trượng, rồi lại sáng như nước.

      "Tịnh Liên, ngờ ngài cũng có loại hứng thú tệ hại này, chỉ là nhìn dáng dấp, tiểu quả phụ này hình như bị lời của ngài hù dọa." Đối diện Tịnh Liên, nam tử cười như cười nhìn Tịnh Liên .

      Nam tử mặc hoa bào màu xanh dương nhạt, ngọc quan buộc tóc, eo buộc thắt lưng Bát Bảo Lưu Ly, tuấn mỹ bất phàm, mặt tuyệt đẹp nhưng mất cương nghị, so với ôn hòa từ bi của Tịnh Liên, cả người cũng lộ ra phong cách uy nghiêm như có như , vừa nhìn là biết người sống lâu ở địa vị cao.

      "Tiểu phu nhân kia tâm chí kiên định, phải Tịnh Liên có thể thao túng." Tịnh Liên khẽ rũ mắt, chỉ đáp câu, vẫn bình tĩnh ôn hòa như vậy, đau khổ vui.

      Ánh mắt nam tử tuấn mỹ lóe lên, bên môi là nụ cười như có như , lại : " thôn phụ, lại can đảm hơn người, có thể ăn ràng, Tịnh Liên, ngài có thể cảm nhận được nàng khác biệt với thôn phụ bình thường ?"

      "Dân chúng sợ Tịnh Liên, cũng phải là sợ Thế tử Vân vương ngài." Tịnh Liên bình tĩnh đáp, kiêu ngạo tự ti.

      "Ta lại quên mất, cách màn kiệu, ta ngươi thấy nàng, nàng cũng nhìn thấy ta và ngài trong kiệu." Nam tử tuấn mỹ được gọi là thế tử Vân vương hình như chợt hiểu ra, thản nhiên mỉm cười, mặc dù mặt mang ý cười, đôi con ngươi thâm thúy lại làm cho người ta nhìn thấu.

    2. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 55: Vương Đông tới cửa

      xe bò, Lý Văn thấy Lý Noãn vẫn cúi đầu nhìn xe ngẩn người, khỏi lo lắng hỏi: "Nhị muội, sao vậy, có ai bắt nạt muội à?"

      "Hả?" Lý Noãn sửng sốt lấy lại tinh thần, chống lại ánh mắt lo lắng của Lý Văn, cười , "Đại ca, huynh nghĩ nhiều rồi, ai có thể bắt nạt được muội chứ? Muội suy nghĩ, lần sau nên chuẩn bị bao nhiêu thuốc viên. Đại ca, huynh phải biết, hôm nay người mua đặc biệt hào phóng, còn thưởng tiền cho muội! Vốn muội cho rằng có rất ít người tin tưởng, ngờ mới gặp người thứ hai, nàng mua hết tất cả thuốc của muội, xem ra muội còn đánh giá thấp trình độ quan tâm đến dung mạo của các nương."

      Lý Noãn hưng phấn đâu chỉ điểm này, ở niên đại này, cũng có sản phẩm dưỡng sinh, cũng có kỹ thuật có thể nghiên cứu phát triển, mà trong tay nàng, lại có nhiều cách điều chế, nam nữ già trẻ đều có.

      cách khác, tất cả mọi người trong thiên hạ đều là khách hàng tiềm của nàng, chỉ cần nàng vững vàng nắm trong tay cách điều chế lộ ra ngoài, tuyệt đối có người cạnh tranh, cho dù có, vậy cũng hoàn toàn có năng lực cạnh tranh, như vậy chỉ cần nàng nguyện ý, ngày nào đó, nghiệp dưỡng sinh của nàng còn lớn hơn kiếp trước, trải rộng khắp thiên hạ!

      Nghĩ tới tương lai tốt đẹp, Lý Noãn nhịn được cười càng thêm vui vẻ, hoàn toàn ngậm miệng được.

      Nhìn nàng cười vui vẻ như vậy, Lý Văn lấy ra chiếc bánh màn thầu trong bao quần áo xe, rất bất đắc dĩ đưa cho nàng : "Buổi trưa chưa ăn cơm, cũng thấy muội kêu đói, còn tưởng rằng muội vui vẻ, bây giờ nhìn lại, hẳn là quá vui mừng, cho nên quên mất."

      "Đại ca vừa , muội cảm thấy hơi đói." Lý Noãn giật mình tỉnh lại từ trong bức tranh nghiệp tốt đẹp lấy lại tinh thần, sờ bụng cái, nhận lấy bánh màn thầu bắt đầu ăn ngồm ngoàm.

      Lý Văn lại lấy chiếc bánh khác ra, vừa ăn vừa tình huống buổi sáng: "Huynh đưa thực đơn muội viết cho Trương quản Đệ Nhất Lâu, ông ấy có thể, nhưng bây giờ vẫn thể xác định được giá tiền, muốn mời đại phu đánh giá giám định, mới trả lời chắc chắn cho huynh. Huynh cho ông ấy biết, nếu như giá cả vừa phải, có nhiều thực đơn hơn."

      "Muội cho bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể mười thực đơn, phần còn lại, giữ lại chúng ta dùng sau này." Lý Noãn gật đầu cười , ngược lại đến kiến thức trước.

      Xe bò chạy đường chính, mặt trời dần dần lặn về phía Tây, bóng người đường càng kéo càng dài, nhìn phong cảnh ven đường dần dần lui về phía sau, Lý Noãn khỏi nhắm mắt hít hơi sâu, cảm thấy tất cả đều rất yên tĩnh, khỏi lên tiếng ca xướng.

      đường ở nông thôn

      Hoàng hôn buông xuống, bò già là bạn của ta

      Ánh tà dương buổi chiều như đóa hoa ở lồng ngực

      Đám mây rực rỡ là ánh nắng chiếu vào xiêm áo

      . . . . . .

      Nụ cười mặt

      Hát khẽ khúc hát nông thôn

      Cho dù suy nghĩ tung bay ở trong gió chiều

      Bao nhiêu đơn phiền muộn

      Cũng theo gió đêm bay mất

      Quên lãng quá khứ ở đường nông thôn

      . . . . . .

      Cất tiếng hát, Lý Văn cũng bị lây, cười cùng hát lên với nàng, thỉnh thoảng gặp phải người đường xa lạ, cũng đều cười chào hỏi lẫn nhau.

      Về đến nhà đêm khuya, người nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm xong trở về phòng của mình ngủ.

      Lý Noãn kiểm tra tình trạng mèo gấm, lại nhìn tiến độ phòng ngầm dưới đất, thương lượng mấy câu với Lý Văn, quyết định ngày mai điều bốn thợ hậu viện, sửa lại Thư Hương viện, tại tầng hầm vừa mới bắt đầu đào, tám thợ xúm lại đào cửa vào, ngược lại bởi vì chật chội mà làm trễ nãi công trình.

      Mấy ngày kế tiếp, Lý Noãn vẫn ở nhà làm thuốc viên, thuận tiện tạm thời giữ chức tiên sinh lần, dạy học cho ba đứa bé.

      Chân Lý Đức dần dần chuyển biến tốt, bắt đầu có chút cảm giác, Tô thị và Tương thị cũng vui mừng thôi, ngoại trừ chuẩn bị việc trong nhà, thu xếp thức ăn mỗi ngày, thời gian còn lại đều bận rộn may giày mới cho Lý Đức. Bởi vì chuyện này, lúc ăn cơm tối, Lý Noãn nhiều lần giỡn năm nay trừ cha, lễ mừng năm mới đều có giày mới mang, mỗi lần ra đều bị Tô thị cười mắng, tình cảm người nhà càng nồng hậu.

      Những ngày sau trôi qua rất nhanh, nháy mắt đến mùng tháng đông.

      Sáng sớm ngày hôm đó, Lý Văn phát tiền công sớm cho thợ, đám thợ thủ công lấy được tiền mặt, cũng vui mừng được người chủ tốt, ăn chút điểm tâm, lập tức nhiệt tình tăng lên cao.

      Lý Văn và Tô thị cùng chào hỏi Tương thị câu, theo lệ thường muốn trong núi nhìn chút, trở về làm thuốc viên với Lý Noãn, vừa đến cửa miệng, bị người ngăn cản.

      Lý Văn sững sờ, sau khi thấy ràng người tới, khỏi kinh ngạc : "Vương Đông, huynh tới làm gì?"

      Từ lần náo loạn chuyện Giang đạo trưởng đuổi quỷ trước đó, Vương Đông biết được lúc thấy “quỷ hồn” Lý Noãn đường , chưa từng tới nhà bọn họ, khi thấy Lý Văn hoặc là Tô thị, cũng tránh từ xa, chỉ sợ dính phải đồ gì sạch , sao hôm nay đột nhiên gan lớn vậy?

      "Này, hắc hắc, Lý Văn, ta nghe nhà đệ mua đất?" Vương Đông gãi gãi sau đầu, có chút lấy lòng cười .

      "Đúng vậy, rất vất vả mới gom được chút tiền, mua 20 mẫu đất." Lý Văn cười gật đầu , vẻ mặt nhìn ra sâu cạn, "Huynh còn có việc gì , nếu có việc gì ta trước, trời lạnh, ta phải lên núi lấy củi."

      Vương Đông vội vàng : " phải, ta chỉ thuận miệng hỏi câu, ta tới là bởi vì trong huyện thông báo xuống, thôn trưởng làm Lý chính, buổi chiều phải dọn trấn ở, ngẫu nhiên lúc ấy chính ta ở bên cạnh, ông ấy bảo ta nhà đệ thông báo tiếng, để cho các ngươi cử ra người, buổi trưa qua ăn bữa cơm."

      "À, nhanh như vậy sao, ta biết rồi, ta trở về thương lượng với trong nhà, buổi trưa qua, làm phiền huynh đến đây chuyến rồi." Lý Văn kinh ngạc buông tiếng thở dài, cười với Vương Đông.

      " khách khí, dù sao trong thôn này chuyện đó cũng phải chuyện đơn giản, chính ta ở trong nhà cũng nhàn rỗi." Vương Đông cười , ánh mắt khỏi nhìn vào trong sân viện nhà Lý tứ, "Lý Văn, nghe nhà các ngươi mời nhiều thợ đào đất hầm, sửa viện, ra việc sửa viện này ta cũng lành nghề, đều là người cùng thôn, đệ để cho ta tới bắt đầu làm việc, ta làm việc giống họ, nhận được nửa tiền công của họ cũng được, đệ xem có được hay ?"

      Lý Văn sớm nhìn ra tâm tư của , nghe như thế, nhất thời sắc mặt có chút khó xử : "Vương Đông, chuyện như vậy được...."

      Vương Đông lập tức nóng nảy, lớn tiếng ồn ào: "Vì sao chứ, ta khẳng định kém hơn bọn họ, chỉ cần nửa tiền công, còn là cùng thôn, như vậy rồi mà ngươi cũng cho ta làm quá có đạo lý!"

      " phải ta chăm sóc người cùng thôn, chủ yếu là thợ nhà ta đủ. Mấy người thợ kia cũng tìm người làm chứng, muốn ở nhà chúng ta làm đến khi nào làm xong mới được, nếu để cho bọn họ , là phải bồi thường bạc cho người ta." Đều phải người nhà, vào cửa, Lý Văn trải qua soi sáng và mở mang của Lý Noãn, bây giờ cũng nghiêm trang, thấy lúng túng chút nào.

      Vương Đông ngẩn người, hiển nhiên ngờ tới còn tình huống như thế, vốn cho rằng náo loạn xong, nhất định có thể bắt được việc này, nào biết bị câu của Lý Văn lấp kín đường.

      Muốn buông tha như vậy, lại cảm thấy rất cam tâm.

    3. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 56: Gây chuyện

      Nếu như có thể lấy được việc này mà , đến lúc đó lấy tính khí nhà Lý Văn, có làm việc hay , còn phải là chỉ cần mở miệng dỗ dành đôi câu là được sao, còn có thể được hai bữa cơm sáng trưa, đây chính là chuyện tốt ăn uống chùa còn được tiền công!

      "Phi! Ta thấy là các ngươi xem thường người của thôn Lý gia chúng ta, nếu lúc tìm thợ, vì sao trực tiếp tìm ở trong thôn, nhất định trấn , còn cố ý tìm người làm chứng, người trong thôn chúng ta làm sao hả, đều là khổ cực kiếm tiền, lại muốn lấy của nhà ngươi." Vương Đông chiếm được chỗ tốt, dứt khoát để ý mặt mũi, sắc mặt khó chịu lớn tiếng kêu la, cố ý muốn cho người xung quanh nghe.

      ngờ Vương Đông vô sỉ như thế này, Lý Văn thay đổi sắc mặt, mơ hồ có chút tức giận : "Vương Đông, huynh chuyện xin chú ý chút, nhà chúng ta chưa từng xem thường người trong thôn, huynh đừng ở chỗ này hưu vượn."

      Nhìn Lý Văn lạnh mặt, trong lòng Vương Đông chẳng biết tại sao đột nhiên có chút sợ hãi, dứt khoát bắt đầu rối rắm, lớn tiếng hét lớn: "Tao bậy bạ thế nào, ngươi dám lúc nhà các ngươi mời thợ che giấu người của thôn Lý gia mời? Nhà các ngươi có chút tiền ngon rồi, xem thường những hương thân nghèo chúng tao, tao chỉ muốn tìm việc để làm, ngươi đồng ý thôi, tao lại mặt dày xin ngươi!"

      Lý Văn nhất thời bị chọc giận quá mà cười lên, cười lạnh lướt mắt nhìn , xoay người trở lại trong sân , trực tiếp đóng cửa lại.

      Trong khoảng thời gian này, người Lý Văn tiếp xúc đủ loại màu sắc đủ loại hình dạng, là trong quá trình trao đổi, phong cách có thay đổi , Vương Đông bị ánh mắt kia làm giật mình, trong lòng sợ, ngược lại ầm ĩ lợi hại hơn, trong miệng cũng càng ngày càng biết điều, bắt đầu thêu dệt vô cớ, bao lâu, hàng xóm đều bị làm ồn phải ra, từ xa vây thành vòng tròn, chỉ trỏ nghị luận ầm ĩ.

      "Hai ngày trước ta nghe , nhà Lý tứ phát tài, còn che giấu, có việc đều tìm người trong thôn làm, hoàn toàn coi trọng chúng ta."

      "Ai phải, còn nhà bọn họ mời thợ xây, mỗi ngày tham ăn tham uống, rất lạnh nhạt với Lý lão gia tử bên kia."

      "Trước kia còn nghe nhà Lý tứ hiếu thuận, mỗi lần lễ tết gì đều tới tặng nhà cũ, ta thấy cũng chỉ làm dáng mà thôi, ngươi xem tại bọn họ toàn được ăn ngon, những ngày sau này tốt như vậy, cũng thấy bọn họ đưa chút gì cho Lý lão gia tử bên kia."

      "Nghe ngày hôm qua hai vợ chồng Lý Nghĩa tới nhà bọn họ giúp tay, bị người ta đuổi ra ngoài, được cây trâm nhưng là do vợ Lý Nghĩa quỳ lấy được, nhưng phải mua chút thức ăn cho lão thái thái."

      "Cũng chỉ cây trâm, đối với nhà Lý tứ xem là gì, người ta cũng quan tâm chút tiền này, chỉ như phát cho ăn mày mà thôi."

      "Cũng chỉ như thế đâu, lúc còn khổ sở, dụ dỗ lừa gạt Lý lão gia tử, ta thấy nếu phải Lý lão gia tử vụng trộm cung cấp cho mấy năm này bọn họ có biện pháp trôi qua tốt được, tại bản thân có tiền, liền trở mặt ném Lý lão gia tử , lúc này mới phải là người mà!"

      "Còn nghe , cũng biết nhà Lý tứ này dùng tà pháp gì, chết nha đầu, lại đột nhiên có tiền!"

      Nghe thế, đám người lập tức như nước vỡ đê, tam lục bà phát huy trí tưởng tượng phải của người, gì mà người nhà Lý Noãn dùng người chết kiếm tiền, quả mất hết tính người, chết xuống Địa ngục. . . . . .

      Người trong thôn càng ngày càng nhiều, phần lớn trong mắt đều lóe ra ánh sáng ghen tỵ, trong miệng những lời bôi nhọ, ác độc hãm hại người nhà Lý Noãn.

      Vương Đông thấy có nhiều người làm chỗ dựa cho mình như vậy, khí thế tăng mạnh, chỉ vào sân viện nhà Lý Noãn muốn thêm lời khích bác, cửa lại đột nhiên mở ra.

      Lý Văn bình tĩnh ra từ bên trong, lướt nhìn mọi người, cuối cùng cười nhìn Vương Đông : "Vương Đông, vốn ta nể mọi người đều là người cùng thôn, muốn náo loạn quá lớn, ngờ ngươi kiếm chỗ tốt được thẹn quá hóa giận, ở trước cửa nhà ta ngậm máu phun người, nếu như hôm nay ngươi chuyện cho ràng, chúng ta mời Lý chính đến lý luận hai ngay bây giờ."

      Vốn là nhìn thấy nụ cười ấm áp mặt Lý Văn, mọi người cũng chút để ý, thậm chí có chút khinh thường, tại nghe thấy lời này, mọi người hăng say tức cả kinh, ngậm chặt miệng.

      đợi người nào phản ứng, Lý Văn tiếp tục ôn hòa mỉm cười, : "Người bậy nhà ta và nhà cũ lúc nãy, cũng mời các người cho ràng, nếu chúng ta chỗ Lý chính cho ràng, hoặc là trực tiếp công đường huyện cũng được, thuận tiện gọi nhị bá ta đối chất, nhìn xem rốt cuộc là nhà ta và nhà cũ bất hòa hay các ngươi mở miệng phỉ báng xấu người cùng thôn."

      Phỉ báng người cùng thôn, đây chính là tội danh nhốt vào đại lao, rất đáng sợ, còn chưa định tội bị ăn hèo trước, lấy nửa cái mạng.

      Giọng điệu Lý Văn ấm áp giống như ánh mặt trời tháng ba, chuyện cũng vang có lực, năng có khí phách, vốn mọi người muốn lên tiếng phản bác đều run sợ, chợt phát nhà Lý tứ vốn tốt tính hình như dễ bắt nạt giống như trước, ngược lại nhớ lại lúc nãy bọn cũng đều cùng bậy mấy câu, nhất thời cũng có chút sợ hãi.

      Nhìn tất cả mọi người lời nào, thậm chí có người muốn chạy , Lý Văn cười càng thêm ôn hòa, : "Nếu tất cả mọi người chịu ở chỗ này giải thích, vậy ta thể làm gì khác hơn là tìm Lý chính phân xử, cộng thêm Vương Đông ở bên trong tổng cộng hai mươi chín người, ta đều nhớ ràng rồi, tuyệt đối oan uổng người nào, cũng tiện nghi người nào. Nếu ở chỗ Lý chính cũng ràng, vậy chúng ta lên công đường , dù sao hôm nay nghe thấy mấy câu này cũng chỉ có người nhà chúng ta, còn có tám người thợ đến làm trong nhà nữa."

      "Lão đại nhà Lý tứ, chúng ta đều là người cùng thôn, phải chỉ đùa chút thôi sao, cần phải nghiêm trọng đến mức lên công đường chứ?" Thấy Lý Văn chuyện đến nước như thế, mọi người cũng thể im lặng, lúc này có người nở nụ cười mở miệng.

      "Chính là bởi vì người cùng thôn, cho nên mới phải làm như vậy, hôm nay là phỉ báng nhà chúng ta, vậy sao, nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó mọi người gặp phải quý nhân, lại phát tác tật xấu đùa giỡn này, vậy thế nào? Là ta suy nghĩ cho mọi người, chỉ là mọi người cần cảm ơn ta, đây là chuyện phải làm cho người cùng thôn." Lý Văn mỉm cười, đúng lý hợp tình .

      Mọi người nghe vậy đều sững sờ, trong lòng khỏi thầm mắng Lý Văn hèn hạ vô sỉ, loại lời biết xấu hổ này, cũng mệt được!

      Trong lòng mọi người đều nghẹn cục tức lớn, nhưng suy nghĩ tới chuyện hôm nay thể nào bỏ qua như vậy, rốt cuộc có người dẫn đầu mở miệng xin lỗi, giải thích .

      "Chỉ là, lời đuổi hai vợ chồng Lý Nghĩa ra ngoài lúc nãy, phải lời , là Lý Nghĩa kéo vợ ."

      Có người thứ nhất mở đầu, rất nhanh có thứ hai, người thứ ba. . . . . .

      "Chỉ là, sau đó vợ Lý Nghĩa còn cho chúng ta biết, chiếc trâm kia là vợ Lý Tứ chủ động cho, cấp cho việc mua chút thức ăn cho lão thái thái, kết quả bị chính nàng giấu ."

      "Ngày hôm qua ta nhìn thấy, chiếc trâm kia còn chạm mấy viên trân châu, tối thiểu cũng được ba lượng bạc, đây cũng phải là tiền lẻ!"

    4. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 57: Cho liều thuốc mạnh

      "Như vậy sao, dù có được làm thợ, tối thiểu cũng phải bận rộn ba tháng, mới có thể cầm được tiền."

      "Tiểu tử Vương Đông này hết ăn lại nằm, bản lĩnh có, còn muốn đổ thừa nhà Lý Tứ ăn lấy , người ta đồng ý, liền chỉ vào cửa lớn nhà người ta kêu la ngừng nghỉ, bộ dạng kia của , sợ đào cũng chuẩn, có thể làm cái gì?"

      " còn khoác có thể làm như thợ được mời từ trấn , muốn người nhà Lý Tứ cho tiền lương, là ai chứ, người ta lại nợ , dựa vào cái gì?"

      . . . . . .

      Mọi người xong, đột nhiên phát ra nhà Lý Tứ cũng tốt vô cùng, có người nghĩ đến nhà Lý Tứ xưa đâu bằng nay, thậm chí nhân cơ hội tán dương.

      Lý Văn nở nụ cười lắng nghe, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vương Đông bị mọi người cho mặt đỏ tới mang tai, suy nghĩ lại, khỏi nhớ tới lời Lý Noãn lúc nãy.

      —— với Bụt mặc áo cà sa, gặp quỷ chuyện hoang đường, đối phó người vô sỉ, phương pháp duy nhất chính là càng vô sỉ càng hèn hạ hơn !

      Sau lát sau, Lý Văn mới mỉm cười : "Nhà ta tốt như mọi người đâu, nhưng mà chưa làm qua chuyện gì xấu muốn người biết, sau này nếu mọi người có ý kiến gì, ngược lại có thể tìm ta ràng, nếu người nào bậy nữa, vẫn là câu kia, hoặc là chỗ Lý chính lý luận, hoặc là chúng ta công đường huyện nha."

      " , , ta còn chưa cho gà ăn, ta về trước đây." Thấy Lý Văn mềm được cứng xong, lập tức có người lấy cớ chạy trước.

      "Ta cũng chưa cho heo ăn!"

      "Vịt nhà ta cũng chưa được ăn!"

      . . . . . .

      bao lâu, đám người vây ở xung quanh hết, ai về nhà nấy, Vương Đông cũng muốn nhân cơ hội lách người rời nhưng lại bị Lý Văn kéo lại.

      đợi Lý Văn gì, Vương Đông lập tức bị sợ đến khóc, : "Đừng kéo ta công đường, là ta mọn, ta hưu vượn, Lý Văn, ta muốn vào đại lao!"

      Lý Văn cười : " công đường, ta để cho ngươi giúp ta chuyển lời cho Lý chính, cha ta đứng tiện, buổi trưa thể ăn cơm."

      "À, được, ta lập tức ngay." Gánh nặng trong lòng Vương Đông được giải, đồng ý rất nhanh, xoay người chạy về phía nhà Lý Nhất Thông.

      Trong phòng, Lý Noãn ngồi ở bên kháng hết sức chăm chú nặn thuốc viên, ba đứa bé ngồi ở bên cạnh bàn chân ngắn kháng luyện chữ, Tô thị và Tương thị ngồi ở tận cùng bên trong đầu kháng chỗ đặt gần lò sưởi, lòng yên may đáy giày, hai lỗ tai dựng lên, cố gắng nghe động tĩnh bên ngoài.

      Cũng lâu lắm, Lý Văn cười đẩy cửa vào, trở tay đóng cửa lại.

      "Văn Nhi, sao rồi, những hương thân kia đều rồi hả? Bọn họ như thế nào?" Thấy Lý Văn, Tô thị và Tương thị cũng buông công việc trong tay, vội vàng hỏi.

      "Mẹ, Tương bà bà, hai người cứ yên tâm, bọn họ cũng tán dương chỗ tốt của mình." Lý Văn cười ngồi ở bên cạnh Lý Noãn .

      Tô thị và Tương thị đều thở phào nhõm, sau đó cũng như có điều suy nghĩ. Mới vừa rồi, khi Lý Noãn nghĩ kế sách, họ cũng ở bên cạnh nghe, lúc ấy còn lo lắng chuyện bị huyên náo thể thu dọn, nhưng Lý Văn kiên trì, họ cũng còn biện pháp ngăn cản, giờ phút này phát loại phương pháp này có hiệu quả, hơn nữa có hiệu quả hoàn toàn ngờ đến, trong lòng khỏi có loại xúc động trước nay chưa có, giống như bỗng nhiên mở ra cánh cửa.

      Có người đáng bị coi thường như vậy, ngươi tốt với , ngừng, ngươi ác với , ngược lại có thể nhìn thấy lòng tốt của ngươi.

      Nhìn Tô thị và Tương thị hình như bị chuyện ngày hôm nay làm tỉnh táo đôi chút, Lý Văn cười hỏi nghi ngờ trong lòng. "Noãn Nhi, chút xem tại sao chúng ta chỗ Lý chính ăn cơm?"

      Lý Noãn cười, : "Vương Đông này là hạng người gì, muội cũng hiểu rất , nhưng muội dám khẳng định, dạng người kia bên ngoài mạnh bên trong yếu, tuyệt đối vô duyên vô cớ sợ chúng ta. Cho nên muội nghĩ, nếu như phải Lý chính Lý Nhất Thông cho cái gì đó, tới làm ầm ĩ với chúng ta như vậy."

      "Aiz, loại chuyện này mà ông ta cũng làm được." Tô thị có chút phức tạp buông tiếng thở dài, sau đó lại lo lắng , "Nhưng Noãn Nhi, mặc kệ như thế nào, dầu gì ông ta cũng là Lý chính trấn Tùng Sơn chúng ta, ông ta mời chúng ta ăn cơm, chúng ta cũng có đạo lý cự tuyệt, ngộ nhỡ chuyện hôm nay ông ta để bụng, ngày sau ông ta so đo, có thể chúng ta phải ăn quả đắng."

      Tương thị cũng nhịn được lên tiếng : "Đúng vậy Noãn Nhi nha đầu, đều dân đấu với quan, ta đấu lại ."

      "Còn có tiền có thể ma sui quỷ khiến. Mẹ, chỉ cần nhà chúng ta có tiền, ông ta nhìn chằm chằm chúng ta buông cho đến chết. Nếu như lần này chúng ta phản kháng, ông ta cho rằng chúng ta dễ bắt nạt, vậy nhất định còn có lần sau, sau nhiều lần, cho đến khi khống chế nhà chúng ta ở trong lòng bàn tay của ông ta, tùy ý đòi hỏi." Lý Noãn thu hồi nụ cười, rất nghiêm túc , cuối cùng, lại hỏi Lý Văn: "Đại ca, huynh đúng ?"

      Lý Văn gật đầu, cẩn thận phân tích : "Mẹ, con người Lý Nhất Thông trước và sau đồng nhất, phải người tốt. Nếu như hôm nay chúng ta nhịn chuyện này xuống, ông ta bỏ qua cho chúng ta, ngược lại càng thêm tệ hại hơn. Cho nên mặc kệ chúng ta làm gì, ông ta cũng tìm chúng ta gây phiền toái, nếu như vậy, sao chúng ta phải nhẫn nhịn chứ?"

      Tương thị có kinh nghiệm nhìn thấu đạo lý đối nhân xử thế, là người thông minh, vừa nghe lời hai người hiểu, tất cả đều là tiền tài gây họa, tránh cũng tránh được , vì vậy mở miệng nữa.

      " như con, hình như cũng có lý, nhưng mà. . . . . ." Tô thị lại chần chờ, ánh mắt có chút chớp động.

      "Mẹ, phải là tại chỗ Lý Nhất Thông xin lỗi, để ông ta nên so đo, hóa chuyện lớn thành chuyện chứ?" Lý Noãn đột nhiên .

      Lý Văn và Tương thị nghe vậy, đều khỏi nhìn về phía Tô thị.

      Bị đâm trúng ý tưởng, Tô thị có chút nhất thời ngượng ngùng, miễn cưỡng cười : "Noãn Nhi, nhà chúng ta chọc nổi ông ta, có tiền là chuyện , mẹ sợ cuộc sống sau này trôi qua yên ổn."

      Tô thị là nông phụ bình thường, trải qua sóng gió, trong xương luôn giữ gìn phẩm chất chất phát của gia đình nông dân, còn mang theo cảm giác ti tiện chỉ có gia đình nông dân mới có, đều sợ gặp phải phiền toái, đặc biệt là dính vào chữ "quan", càng thêm muốn trêu chọc, cho nên khi gặp phải vấn đề, bà căn cứ vào nguyên tắc có thể dàn xếp ổn thỏa đắc tội cố gắng hết sức, chỉ hy vọng những ngày sau này yên bình, có tranh chấp là tốt nhất.

      Lý Noãn có chút nhức đầu, dứt khoát hung ác, quyết định hạ liều thuốc mạnh cho Tô thị, trực tiếp với Lý Văn: "Nếu mẹ như vậy, đại ca, mang các hộp để khế đất và toàn bộ bạc đưa qua cho trưởng thôn, chúng ta nhận lỗi với ông ta!"

      "Noãn Nhi, mẹ chỉ lời xin lỗi với ông ta thôi mà." Vừa nghe phải đưa khế đất, Tô thị sợ hết hồn, vội vàng lên tiếng giải thích.

      Đất đai đối với gia đình nông dân mà , là tài sản hết sức quan trọng, nếu như phải vạn bất đắc dĩ, mặc kệ là nguyên nhân gì, gia đình nông dân đều là nguyện ý mang bán đất đai , tại Lý Noãn lại muốn đưa đất đai mới mua ra, chuyện này làm Tô thị thể kinh hãi, nóng nảy.

    5. ltduyen

      ltduyen Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      0
      Chương 58: Tức đến nội thương

      Lần này cần Lý Noãn và Lý Văn mở miệng, Tương thị : "Liễu Nhi, chuyện như vậy bà già này từng thấy rồi, nhà chúng ta trước kia có tiền, người trong thôn đều biết, tại chúng ta đột nhiên có nhiều đất đai và bạc như vậy, người ta cũng đỏ mắt, trong lòng phục, đố kỵ, trừ phi chúng ta đưa ra ngoài tất cả, nếu chuyện phiền toái này dừng lại."

      Lời này đối với Tô thị mà , khác nào Thể Hồ Quán Đính*, Tô thị ngơ ngẩn, có chút mê mang luống cuống.

      (*Thể hồ quán đính: dùng bơ tinh khiết đặc. Phật giáo giáo huấn trí tuệ, khiến người hoàn toàn giác ngộ. Ngụ ý nghe xong ý kiến cao minh khiến người được dẫn dắt rất lớn)

      Trước đó, bà chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề tại sao phải xảy ra, chỉ là khi xảy ra, suy nghĩ nên giải quyết như thế nào, hôm nay trong lúc bất chợt bị động hiểu được nguyên nhân xảy ra chuyện, thậm chí bà có loại cảm giác sợ hãi.

      Thấy sắc mặt Tô thị hơi trắng bệch, Lý Noãn rất đau lòng, nhưng vẫn cứng rắn lòng dạ mặt có vẻ gì : "Tương bà bà, nhiều như vậy làm gì, mẹ cảm thấy chúng ta nên sống quá tốt, nên an phận làm người nghèo, ăn đủ no mặc đủ ấm cũng đáng kể, chỉ cần đừng gây phiền toái cho bà là được, nếu như vậy, chúng ta còn giữ những thứ gây họa kia làm gì, đại ca, còn mau cầm mang những thứ kia cho Lý chính xin lỗi."

      "Ừ." Lý Văn chần chừ lúc, mặc dù có chút đành lòng, nhưng vẫn tới mở hộc tủ ra, kéo ngăn kéo ra lấy bọc chứa hộp đựng bạc và khế đất.

      Hôm nay nếu làm cho Tô thị hiểu , ngày sau gặp phải vấn đề càng lớn hơn, sợ rằng bà vận dụng số chuyện mạnh hơn để sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa tính khí Lý Đức tốt, cho dù bọn họ kiếm được núi vàng cũng giữ được. Hơn nữa giữ được còn là chuyện , nếu như có ngày bọn họ cách nào cung cấp được đòi hỏi của những người kia, kết quả còn biết là dáng vẻ gì, chắc chắn tốt hơn tại.

      Cho nên nếu như Tô thị bỏ tính cách này, bọn họ biết hậu quả nghiêm trọng như thế nên phải sớm chặt đứt “nguồn tai họa” này trước.

      Chỉ là liều thuốc mạnh của Lý Noãn hôm nay đúng là có chút ngoan độc, ngoan độc đến có chút dọa người.

      "Nhị tỷ, Nhạc Nhạc muốn đói bụng, đừng đưa đồ của chúng ta cho người khác có được hay , hu hu. . . . . ." Vốn ở bên cạnh luyện chữ, Lý Nhạc thấy thế, lập tức đau lòng khóc.

      Lý An cũng đỏ mắt, cắn môi lời nào, Chu Nguyên im lặng cúi đầu.

      "Nhạc Nhạc, mẹ nhà chúng ta thể tranh chấp với người ta, tại người ta thích chúng ta có tiền, chúng ta đưa bạc và khế đất , sau này chúng ta an phận sống nghèo khó, như vậy mới thanh tịnh, Nhạc Nhạc, dung mạo muội xinh đẹp như vậy, ngày sau muội trưởng thành, nếu như bị nhìn người nhìn thấy, cũng quản người ta là ai, tính tình có được hay , gả là được, nếu người ta nháo tới cửa, lại yên ổn, nếu muội bị bắt nạt, cũng đừng về nhà , có chúng ta cũng ra mặt giúp muội, làm người, phải học im hơi lặng tiếng, biết chưa?" Lý Noãn rũ mắt nhìn tới Tô thị, từng chữ như đâm vào tim, giọng thong thả, nhanh chậm .

      "Nhạc Nhạc muốn, Nhị tỷ, nên đưa Nhạc Nhạc cho người ta, Nhạc Nhạc sợ. . . . . ." Lý Nhạc lập tức khóc lớn hơn nữa, lập tức nhào vào trong ngực Lý Noãn, thân thể nho cũng có chút run rẩy.

      Hốc mắt Lý Noãn nóng lên, khỏi rơi lệ, giọng trấn an Lý Nhạc bị dọa sợ: "Nhạc Nhạc đừng sợ, cho dù nhị tỷ chết, cũng để muội bị bắt nạt, cùng lắm hai tỷ muội chúng ta cùng chết, tốt hơn bị người bắt nạt còn phải chịu đựng. Sau này đứa bé trong bụng ta ra đời, ta bóp chết nó, tránh cho nó sinh ra theo ta chịu khổ, còn có thể tiết kiệm thêm cho trong nhà chút thịt!"

      Cuối cùng những lời này hoàn toàn như đâm nát trái tim, trong nháy mắt trong phòng im lặng như tờ, bao gồm Lý Văn ở bên trong sắc mặt mọi người cũng có chút trắng bệch.

      Sắc mặt Tô thị càng thêm thảm đạm, cả người run rẩy kịch liệt, cuối cùng trước mặt bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh.

      "Liễu Nhi, Liễu Nhi!" Tương thị bên cạnh lấy lại tinh thần, cuống quít đỡ bà, có chút kinh hoảng kêu lên.

      "Mẹ, mẹ. . . . . ." Lý Nhạc lập tức sợ hãi ôm lấy Tô thị, Lý An và Chu Nguyên cũng rời khỏi bàn, người nhà lo lắng vây quanh Tô thị.

      Lý Noãn lau khô lệ khóe mắt, đau lòng nhìn Tô thị, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm : "Tương bà bà, bấm vào huyệt nhân trung của mẹ con."

      Tương thị sững sờ, nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Lý Noãn, trong bụng thở dài tiếng, rồi làm theo.

      Ban đầu khi bà bị đuổi ra khỏi nhà, biết khóc ngất bao nhiêu lần, nếu như trước đó, bà có người nữ nhi thông minh như Lý Noãn bên người, cho dù ngất mấy lần, chỉ cần có thể để cho bà thấy , cũng rơi vào kết quả lưu lạc nơi đầu đường ăn xin, nếu phải gặp được người nhà Lý Noãn, bà biết bây giờ bà và Chu Nguyên sống ra sao.

      Mặc dù Tô thị rơi vào nông nỗi như bà, nhưng tính cách của nàng ấy thích hợp với gia đình dần dần giàu có.

      Tô thị dần dần lấy lại sức, còn chưa mở mắt ra, nghe được tiếng khóc của Lý Nhạc: "Mẹ, Nhạc Nhạc ăn, Nhạc Nhạc sợ đói bụng, mẹ, ngươi đừng tức giận, Nhạc Nhạc rất nghe lời, sau này nếu nhà chúng ta đủ ăn, mẹ ăn Nhạc Nhạc là được, Nhạc Nhạc sợ đau. . . . . ."

      Bởi vì có câu nghe mà rợn người lúc nãy của Lý Noãn, Lý Nhạc dưới tình thế gấp gáp, tự chủ cũng ra ngoài, Tô thị vừa nghe, lập tức bật khóc, tay ôm chặt Lý Nhạc vào trong ngực.

      " đưa, mẹ cái gì cũng đưa, mẹ chỉ có mấy người các con mà thôi. . . . . ." Tô thị nghẹn ngào xong, nước mắt chảy ngừng.

      Bà chưa bao giờ biết, ra hành động nhẫn nhịn của bà làm thương tổn đến mấy đứa bé quá sâu, vẫn cho rằng gặp phải khó khăn nhịn chút cho qua là tốt, chưa từng nghĩ tới cảm nhận của mấy đứa bé, đây là lỗi của người mẹ như bà!

      "Mẹ, chúng ta cùng nhau đối mặt khó khăn có được hay ." Lý Noãn hít sâu hơi, cố gắng bình phục tâm tình, nở nụ cười .

      "Đúng vậy mẹ, chúng ta sợ người xấu." Lý Nhạc nức nở, giơ lên quả đấm , "Nhị tỷ rồi, chỉ cần chúng con đọc nhiều sách, là có thể nghĩ ra biện pháp tốt đối phó người xấu, mẹ, Nhạc Nhạc và tam ca còn có Nguyên ca ca đều rất nỗ lực học, nhất định cho người xấu bắt nạt chúng ta."

      "Mẹ, Nhạc Nhạc ngu hết biết, cũng học tốt. Chẳng qua con và Nguyên ca rất thông minh, còn có đại ca, chúng con là nam tử hán, nhất định bảo vệ tốt nhà chúng ta." Lý An vung tay áo lau nước mắt, ưỡn ngực, nghiêm trang .

      Lý Nhạc lập tức mân mê cái miệng nhắn, chuẩn bị phản bác, Chu Nguyên bên cạnh cười rộ lên : "Nhạc Nhạc cũng học rất tốt, ý của tam đệ là chúng con đều là nam tử hán, bảo vệ người nhà là trách nhiệm của chúng con."

      "Còn tuổi, cũng biết trách nhiệm, có phải do nhị tỷ của đệ dạy ?" Nhìn khí hòa hoãn, Lý Văn mới thở phào nhõm, cười hỏi.

      "Bọn họ cũng ." Lý Noãn đưa tay xoa đầu Lý An, di chuyển tới bên cạnh Tô thị, nhàng lôi kéo tay của bà, nghiêm túc , "Mẹ, lúc nãy lời của con quá nặng, xin lỗi mẹ."

      "Noãn Nhi, mẹ trách con... con rất đúng." Tô thị lộ ra nụ cười từ ái, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt Lý Noãn , "Mẹ hồ đồ sống nửa đời người, nếu phải buổi chuyện này nhắc nhở mẹ... có lẽ mẹ vẫn sống như thế, tại lần này nghĩ ra, đột nhiên cảm thấy mình ngu, ràng làm việc sai chính là người khác, chịu uất ức là chúng ta, mẹ còn ngu chạy xin lỗi."

      "Mẹ ngốc, mẹ là nữ nhân thông minh nhất thế giới, chỉ là quá lương thiện." Lý Noãn nhịn được bật cười, có chút nũng nịu tựa vào trong ngực Tô thị, cùng với đầu Lý Nhạc chiếm cứ cả ngực Tô thị, trong lòng vẫn còn có chút tự trách vừa rồi làm quá mức.

      "Đều sắp làm mẹ rồi mà còn như đứa bé." Tô thị nhịn được cười mắng, đưa tay ôn hòa xoa đầu của nàng.

      "Cho dù con lên làm bà rồi, cả đời vẫn là con của mẹ." Lý Noãn lộ ra nụ cười nghịch ngợm.

      "Còn có Nhạc Nhạc, mẹ, Nhạc Nhạc cũng luôn là con của mẹ." Lý Nhạc vội vàng , ôm eo Tô thị, chỉ sợ Tô thị quên bé.

      “Còn có chúng con nữa, chúng con vĩnh viễn đều là nhi tử của mẹ.” Lý An cam lòng rơi ở phía sau, đưa tay chọc Lý Nhạc, muốn cướp lồng ngực Tô thị, Chu Nguyên theo sát phía sau, giúp Lý Nhạc ngăn cản Lý An, mấy đứa bé lập tức cười vui vẻ.

      Tô thị và Tương thị cũng cười theo, Lý Noãn nhìn Tô thị cỡi mở, áy náy trong lòng mới hơi tiêu tán chút.

      "Cũng đừng cãi cọ nữa, chúng ta nhà tám người đều luôn là người nhà, còn phân cái gì ta ngươi." Lý Văn bỏ cái hộp vào lại trong ngăn kéo, tới bên kháng xách mấy đứa bé sang bên, đặt mông chiếm đoạt vị trí bên cạnh Tô thị.

      Mấy đứa bé thuận theo, lập tức nhào qua náo loạn với Lý Văn trận, phát cách nào đoạt lại trận địa, dứt khoát đều vây quanh Tương thị nũng nịu.

      Trong phòng thay đổi kiềm nén trước đó, tràn đầy tiếng tiếng cười, Tô thị cười nhìn Lý Nhạc rất lâu, mới quay đầu lại hỏi ý kiến Lý Noãn: "Noãn Nhi, bình thường đối với người ngoài, mẹ để mặc bọn họ bắt nạt như trước đây, nhưng mà nhà cũ bên kia. . . . . . Mẹ có thể đối tốt với bọn họ chút hay ?"

      "Mẹ, vừa rồi con nghe những người đó , nhị bá mẫu dấu riêng cây trâm của mẹ, lấy mua đồ cho nãi nãi." Lý Văn mỉm cười .

      "Aizz. . . . . ." Tô thị nhịn được thở dài, "Nhị bá mẫu các con là hạng người gì, mẹ. . . . . . Cũng biết, nhưng mà gia gia của các con muốn thấy mẹ và cha các con, mỗi lần lễ tết chúng ta đưa qua gì đó, ông ấy đều vứt bỏ, mẹ cung cấp chỗ tốt cho nhị bá mẫu các con, cũng chỉ hi vọng thông qua bọn họ tẫn hiếu với hai người."

      Lý Noãn nghe vậy trong lòng vui vẻ, vội vàng hỏi: " như vậy, mẹ, ra phải mẹ biết nhị bá mẫu lừa gạt?"

      "Mẹ có thể ngu như vậy sao?" Tô thị cười giận chửi câu, đưa tay đánh vào trán Lý Noãn cái.

      Lý Noãn xoa trán bừng tỉnh hiểu ra, : " ra mẹ vẫn giả bộ ngu, còn lừa gạt chúng con nữa chứ!"

      "Nha đầu con ấy, con chuyện với mẹ như vậy sao?" Tô thị khỏi cười trách mắng, chợt nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt có chút trở nên phức tạp : "Chỉ là cha các con rất quan tâm đến nhà cũ, có mấy lời chúng ta là được rồi, cũng đừng trước mặt ông ấy, mẹ sợ ông ấy chịu nổi."

      Nhìn bộ dạng này của Tô thị, trước kia bà cũng từng đến chuyện nhà cũ, chỉ là kết quả tốt lắm. . . . . .

      Lý Noãn suy nghĩ, liếc mắt nhìn nhau Lý Văn bên cạnh, hai người cũng gật đầu cái, Lý Noãn : "Mẹ, người cứ thoải mái, chỉ cần mẹ để ý kỹ cha, chúng ta cứng rắn như sắt, ai cũng đừng nghĩ bắt nạt được chúng ta."

      Cuối cùng, còn thêm câu, "Mẹ, con biết , cha nghe lời của mẹ nhất."

      Nhất thời sắc mặt Tô thị ửng đỏ, giơ tay lên gõ ở đỉnh đầu Lý Noãn cái, cười mắng: "Nha đầu con, là càng ngày càng có quy củ, còn biết trêu ghẹo mẹ con nữa."

      "Mẹ à, đánh ngu. . . . . ." Lý Noãn có chút buồn bực, thầm nghĩ hôm nay có lẽ thích hợp làm nũng, vừa bị gõ trán vừa bị gõ đầu. . . . . .

      Thấy dáng vẻ Lý Noãn xoa đầu có chút buồn bực, Lý Văn bên cạnh cười khẽ dứt, ánh mắt kia dường như : ai bảo muội dám trêu chọc mẹ, bị đánh là đáng lắm.

      Sau đó, Lý Noãn chuyện tiền tháng chuyện cần cho Tô thị nghe, Tô thị cười nàng có nhiều ý đồ xấu, suy nghĩ chút, để Lý Noãn giữ tiền tháng chuyên cần cho bà, người thể giữ tiền, nếu nhất định nếu bị người nhà cũ lấy mất.

      Lý Noãn vui mừng, lúc này để ý lớn câu: "Mẹ, mẹ tiến bộ rồi.", vừa dứt lời, đầu lại bị đánh thêm cái, nhất thời buồn bực thôi, thầm than Hoàng Lịch hôm nay quá xung khắc với bát tự của nàng, chọc cho Lý Văn vẫn luôn rất lịch cũng cười ha hả lên.

      Qua trận ầm ĩ này, cũng sắp đến trưa rồi, Tô thị và Tương thị nấu thức ăn, kêu đám thợ qua ăn chung, Lý Văn lên núi làm chuyện bị lỡ lúc sáng.

      Lý Noãn vẫn ăn bàn cơm của mình, ăn xong rồi tiếp tục nặn thuốc viên, cũng chỉ dạy cho ba đứa bé Lý An viết chữ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :