1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lên Xà Nhà Trộm Thê - Cầu Mộng (10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 9


      - “Đây là cái gì?” - Đường Mãn Nguyệt cất cao giọng , run run nắm chặt quyển sách trong tay


      Mộc Phi Trần vẫn thản nhiên tự tại sờ sờ cái mũi. Nàng làm sao có thể tìm thấy nó ?


      - “Chàng .. chàng …” - Chất vấn nam nhân trước mắt được , nàng trực tiếp cầm quyển sách đó quăng lên người .


      dường như vẫn xem như có việc gì, khẩu khí nhàng - “Ân, chỉ là chút “bí kíp” khuê phòng (Cung Xuân Đồ) mà thôi.”


      biết mắc cỡ a! Đường Mãn Nguyệt căm giận nhìn vào quyển sách. Vì cái món đồ đó mà hại nàng “mất ngủ” cả mấy ngày liền, cũng bởi vì chủ nhân của nó quá phi thường ham học hỏi a .. là khiến cho người ta tức điên lên mà!!!


      Nhìn sắc mặt của nàng, ngữ điệu mang loại hiên ngang lẫm liệt mà - “Nếu nàng thích vậy ta hủy nó .” - Vừa , xuất chưởng vào quyền sách, trong nháy mắt chỉ còn những mảnh vụn bay phất phơ trong trung.


      Đường Mãn Nguyệt nhàng thở ra.


      Nhưng nếu để ý thấy ánh mắt của lên chút giả dối.


      Hủy hủy, dù sao cũng nhớ hết toàn bộ vào đầu rồi. =.=


      - “Vẫn chưa tìm được sao?” - Bọn họ quanh ngọn núi này gần cả tháng qua, rốt cuộc chừng nào có thể rời a? Tuy rằng phong cảnh trong núi sư rất đẹp nhưng nếu trong miệng những “người vô lương” nào đó chính là — “Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa.” , cũng chính là đây chính là nơi thích hợp nhất để vụng trộm đương cho nên vẫn tốt hơn hết là đên quay lại nơi có nhiều người sinh sống a.


      - “Làm sao vậy?”


      - “Ta lâu được ngủ giường đệm.” - Thanh mang theo chút oán hận. Nàng cơ hồ mỗi ngày đều bị đè ép a, gần nhất cũng là trong núi rừng, quả là nằm ở đâu cũng cứng như đá a.!


      Mộc Phi Trần che miệng cười trộm, còn mắt đảo quanh, nghiêm trang mở miệng - “Kì gần đây nàng cũng thịt hơn trước rất nhiều rồi, ta ép quả cảm thấy thoải mái a.”


      Đường Mãn Nguyệt tức giận, cầm lấy cành cây ném đến ! Nam nhân này vô sỉ !!!


      cười tránh nhánh cây khô hướng đến, nhanh chóng đem nàng ôm vào lòng- “Ta cao hứng khí có thể giúp nàng bồi bổ khí huyết mất .” - Giữa núi rừng trùng điệp như vậy quả là liều thuốc tốt, khó trách tiểu sư muội lại đề nghị bảo mang Mãn Nguyệt để an dưỡng thân thể …


      Mấy ngày nay đều dấu dược thảo vào bên trong đồ ăn để cho nàng nhìn thấy thuốc, lại còn lấy nước suối cho nàng uống, quả nhiên có thể làm cho thân thể nàng trở nên đẫy đà lần nữa, sắc mặt cũng hồng nhuận lên.


      - “Hôm nay nơi nào tìm Hà Thủ Ô?”


      - “Nha, theo ta.”


      Đường Mãn Nguyệt hoài nghi theo đến góc rừng.


      Đường Mãn Nguyệt đem nàng đến góc cây bị nhổ gốc ra, lộ ra phía dưới là khoảng đất rộng chừng mười thước bên trong có cây Hà Thủ Ô, rốt cuộc nàng cũng phát ra bản thân vừa bị người nào đó đùa giỡn.


      - “Mộc — Phi —Trần”


      quả sớm tìm được nhưng vẫn , căn bản là khiến cho nàng ngây ngốc ở lại đây để ức hiếp a.


      - “Ha ha.”


      - “Chàng đứng lại đó cho ta.” - Tức chết nàng, đúng là xú nam tử ý nghĩ xấu đầy mình.


      - “ Đuổi theo ta nào, ta xem nàng có bắt được ta a.” - Trong ánh mắt của lỗ ra vẻ tà ác, khiến cho người ta tức giận đến thét lên mà.


      Đường Mãn Nguyệt vấp té, xấu hổ cùng với giận dữ nảy sinh - “ chết .”. Đúng là cái nơi thâm sơn rừng già cho nên vẫn ngại gì cả, nhất dịnh nàng phải mau chóng xuống núi a, nhất định …


      Xem nàng té xuống mặt đất mà nửa ngày vẫn nhúc nhích, Mộc Phi Trần chấn động, vội chạy lại đỡ nàng


      - “Chàng .. cái tên hỗn đản này.” - Nàng thuận thế mà vung quyền như mưa vào ngực .


      hứng chí vẫn để yên cho nàng đánh, cuối cùng ôm lấy nàng, trấn an - “Nếu chỉ là tiểu thư nơi khuê giống với nàng, phải , nương tử?”


      Đường Mãn Nguyệt bị gọi tiếng “nương tử” mà chấn động, lúc sau gì.


      - “Sau khi xuống núi chúng ta thành thân.”


      - “Ân.”


      - “ biết nhạc phụ đại nhân có ghét ta là người giang hồ lỗ mãng hay ?- Aiz, là hao tổn tâm trí mà!”


      - “Chàng phải là nghĩ ra đối sách rồi sao?” - Nàng hừ tiếng.


      - “Ta có sao?” - lộ ra biểu tình “rất kinh ngạc” nhìn nàng.


      Nàng cắn tay , oán hận - “Chàng phải là dùng trăm phương ngàn kế để cho ta có thai sao?” - Vừa rồi nhắt đến chuyện kết hôn nàng liền hiểu được “thất chữ bát phân”(hiểu được bảy tám phần) này


      - “Aiz nha.” - vẻ mặt kinh hỉ - “Nương tử đại nhân, nàng đúng là thông minh a, như vậy vi phu về sau phải làm sao đây? thể nào gạt nàng làm chuyện xấu được rồi.”


      - “Cái gì?” - Nàng nhéo tay , mắt phượng mang đầy vẻ nguy hiểm nhìm chằm chằm - “Chàng muốn làm chuyện xấu gì?.”


      Mộc Phi Trần lập tức cầu xin tha thứ- “Nương tử thủ hạ lưu tình, vi phu cũng chỉ là chơi mà thôi” - vẻ mặt đầy ủy khất- “Nha có hãn thê như thế tại hạ làm sao còn có thể ngoại tình ăn vụng được a,”


      Xem bộ dạng giải nai của khiến cho nàng bật cười


      - “ nghiệt tác quái a!”


      ôm nàng cười ha ha. Nếu có thể ở cùng nàng như vậy cũng chấp nhận.


      - “Bây giờ xuống núi được ?”


      trầm ngâm chút, sau đó nghiêm túc nhìn nàng - “Mãn Nguyệt” - khẩu khí thêm vài phần trầm trọng - “Nàng nhìn thấu dụng ý của ta, chúng ta chi bằng khi nào “làm thành người” thành công xuống tốt hơn a.”


      - “ chết ” - Nàng liền đẩy ra, quên bối cho mấy cước


      - “Aiz nha, chúng ta là lão phu thê, nàng tay chút a,” - lại tiếp tục trưng ra bộ dạng ủy khuất


      - “Hôm nay xuống núi.”


      - “Xuống núi rất nhiều người, thân thiết tiện, vẫn là nên thành công rồi hẵng xuống.” - chút khuất phục, dị thường kiên định .


      - “Chàng … Ô ..” - Lời còn chưa xung bị người nào đó báo đạo nuốt láy


      Đường xuống núi .. vẫn còn rất dài a …


      ***


      Nhìn người tấp nập phố xá, Đường Mãn Nguyệt như tìm lại được cảm giác quay về với nhân gian …


      - “Khách quan, thịt vịt nướng Hương Tô của ngài đây.”


      Mùi thịt quen thuộc bay vào mũi khiến cho nàng nôn khan


      Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân mà nàng có thể quay trở về nhân gian…


      - “Chàng cố ý.” - Biết nàng ngửi thấy mùi dầu liền buồn nôn vậy mà lai mang thịt vịt nướng Hương Tô đến, đúng là tâm địa hiểm ác a.


      Mộc Phi Trần vẻ mặt vô tội, nhướng mày - “Nương tử, vi phủ làm sao có thể làm vậy với nàng, bây giờ nàng chính là người ăn mà bổ hai người cho nên ta muốn chọn món tốt cho nàng.”


      - “Nôn..”- Nàng xoay mặt quay .


      - “Nương tử.” - vẻ mặt xấu xa nhìn nàng, bước qua giúp nàng xoa lưng, thanh giọng chỉ có hai người mới có thể nghe được - “Ngày mai chúng ta bái đường thành thân tốt hơn.”


      Nàng quay đầu trừng mắt nhìn .. … dám cư nhiên dùng cái món đầy dầu mỡ đó để bức hôn nàng sao? Còn có Thiên Lý a.


      - “Nương tử, phải cẩn thận thân mình a.” - Vẻ mặt thân thiết đầy sủng nịch ai nhìn thấy cũng điều cảm thấy hâm mộ.


      Đường Mản Nguyệt gắt gao ôm trụ thắt lưng , nghiến răng nghiến lợi thấp giọng - “Ngài mai thành thân.” - Nàng lúc trước nhất định là bị quỷ ám rồi, nếu làm sao động lòng trước cái tên nam nhân ác liệt này. Nàng cũng chỉ là nếu phụ thân gật đầu nàng mới có thể gả cho , liền dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ a!!!


      - “Tốt” - Mộc Phi Trần vẻ mặt rất thỏa mãn


      bao lâu sau, tiểu nhị mang đến chén canh cùng rau xanh, nàng bỏi vì mấy ngày nay luôn nôn ọe nên vẫn chưa ăn được cái gì, cuối cùng cũng có thể an lành ăn bữa cơm a.


      ***


      Cho dù biết tính cách kia của Mộc Phi Trần rốt cuộc như thế nào nhưng tại nàng cũng biết…


      Vật phẩm thành thân chỉ trong vòng ngày đều thu xếp ổn thỏa, cùng bạn hữu mượn phòng, điều động nhân thủ, còn khiến cho đối phương chi trả hết tất cả chi phí vật dụng a …. rất là “nghĩa khí” !!!


      Làm nàng ban đầu nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là nghĩa khí của bạn hữu, giờ mới hiểu, nguyên lai sau lưng đống nghĩa khí này là bụng chua xót….=.=


      Thượng Quan Thông - Thập nhị thiếu gia của của võ lâm Thượng Quan gia, bởi vì cưới sư muội của Mộc Phi Trần mà bây giờ lại trở thành nam nhân đáng thương phải cấp tơ lụa cho Mộc Phi Trần.


      Năm đó nghe Quan Thông cùng khiêu chiến ba lượt tranh tài nhưng như thế nào cũng chịu ra tay ngược lại Thập Nhị thiếu gia cùng Dung Nhân Cốc lại kết thêm nghiệt duyên a, ba lần điều tiến đến để thăm Bạch Bảo Châu…


      Đường Mãn Nguyệt vốn định tặng cho Thượng Quan Thông cái nhìn đồng cảm nhưng vừa nhìn thấy sư muội Bạch gia thiên chân xinh đẹp, má lúc đồng tiền. Kỳ Thượng Quan Thông này cũng rất hạnh phúc chỉ là do nghe người ngoài đồn đại làm cho nghe qua đáng thương mà thôi.


      Trầm Thất Xảo - tiểu sư muội của Mộc Phi Trần, nàng cũng với vị hôn phu là Phong Thần Ngọc - thoạt nhìn đúng là khất cái mỹ vương mà nàng từng nghe, nay lại được gặp mặt.


      Tiểu sư muội ngoại trừ đưa cho nàng - tín vật của Cái Bang còn tặng thêm cho nàng mấy cái bình cổ chứ đầy quái dược, cuối cùng còn - “Nếu tỷ có thể tra tấn sư huynh liền dùng sức tra tấn nga, mọi người bọn muội điều ủng hộ tỷ.” =.=


      Xem ra Mộc Phi Trần quả khiến cho người ta kính trọng nổi!!! >”<


      Ôn học Nhĩ - nhị sư đệ của Mộc Phi Trần, vỗ ngực cam đoan chỉ cần nàng cần liền cho mượn thê tử miễn phí để giúp nàng làm ám khí. Kỳ , nàng rất muốn trả lời - “Ta có ý định mưu sát chồng” - Tuy rằng lúc ấy còn chưa bái đường.


      Mà người thần kì nhất chính là thần long thấy đầu thấy đuôi - tam sư đệ của Mộc Phi Trần, lại trực tiếp ném cho nàng câu- “Nếu tỷ muốn giết , ta vô điều kiện mà giúp đỡ” =.=


      Bởi vậy, Đường Mãn Nguyệt rút ra kết luận — buổi hôn lễ này trước khi xuống núi đều chuẩn bị tốt, nếu tất cả sư đệ sư muội đều thể tụ họp đông đủ như vậy.


      Khó trách dùng bất cứ thủ đoạn nào để bức hôn nàng. ràng chỉ được cái mạnh miệng kì e rằng chỉ sợ mất mặt thôi.


      Nhưng là .. Đường Mãn Nguyệt nhíu mày. Nàng có biểu ra ý muốn gả sao?


      có đâu, nhưng như thế nào khiến lại bức hôn nàng?


      Vấn đề này đại khái chỉ có Mộc Phi Trần mới trả lời được, cho nên để ý đến việc trước khi thành thân thể gặp mặt trượng phi của mình, nàng liền trực tiếp chạy đến ở Tây Sương phòng của Mộc Phi Trần. Qủa là cả đứa cũng có rồi còn gì quan trọng lễ giáo có hay , mệt chết


      - “Chàng vì sao muốn bức hôn ta?”


      Tựa hồ sớm đoán ra được là nàng hỏi, Mộc Phi Trần ngay cả biểu tình giật mình cũng có lấy cái, thản nhiên cười- “Nàng muốn biết sao?”


      - “Ân” - Dùng sức gật đầu.


      đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn ngọn núi phía xa, sâu kím - “Nghe qua tình lần trước, cha nàng quyết định chọn lựa người để làm trượng phu cho nàng, để cho nàng mau chóng lấy chồng.”


      Nếu như cha nàng quyết định làm như vậy khẳng định việc lần trước cũng dọa đến phụ thân cùng nương.


      - “Tuyển ai?”


      Quay đầu liếc nhìn nàng cái, Mộc Phi Trần cười có chút cổ quải - “Aiz, nương tử a, chúng ta đúng là tương thông a. Vi phu còn chưa nàng liền đoán được nhạc phụ tuyển được người tốt.”


      - “Nếu phải cha chọn được người chàng làm sao vừa xuống núi liền ép ta thành thân.” - là người trong giang hồ, lãng tử coi trọng lễ giáo. Nếu để mọi người điều biết bọn họ thành thân tin tưởng gặp nhiều rắc rối.


      - “Ta lúc trước có dùng bồ câu đưa tin cho lão nhân gia, nhưng lão nhân gia “trảm đinh tiệt thiết” (chém đinh chặt sắt:ý quyết tâm sắt đá) muốn ta quay về.”


      Đường Mãn Nguyệt nghe vậy liền nở nụ cười- “Bởi vì cha ta dụng tâm lương khổ”


      Mộc Phi Trần nhướng mày- “Là sao?”


      - “Thừa cơ hội này muốn chặt đứt tâm tư của tiểu Hầu gia,cũng muốn chặt đứt tâm tư quay về của ta, đồng thời cũng muốn cho ta biết nữ nhi xuất giá như nước hắt ra ngoài.”


      có chút khó có thể tin - “Là ý này sao?”


      - “Đương nhiên.”


      - “Khó có thể lý giải.”


      - “Bởi vì ông ấy là ta cha, cũng phải cha chàng.”


      - “Ngày mai là được.”


      Nghe như vậy, Đường Mãn Nguyệt khỏi thở dài


      - “Làm sao vậy? muốn sao?”


      Nàng lắc đầu. đến bên cạnh - “Trước kia chính mình lúc bị gả có người theo hộ tống, nhưng cũng ngờ được bây giờ lập gia đình cũng người thân nào bên cạnh.”


      - “Nàng từng muốn gả cho dạng người nào?” - rất ngạc nhiên, nhưng cũng cố ý muốn che dấu chút tâm tư rối loạn.


      Nàng mỉm cười - “Vậy chàng thừ xem thiên kim tiểu thư nơi khuê phòng muốn gả cho dạng người như thế nào?”


      Mộc Phi Trần giật mình, ánh mắt kinh ngạc, Đường Mãn Nguyệt tươi cười rời .


      Hồi lâu, đạo thanh trêu tức cây đại thụ vang lên - “ ra đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a.”


      “Sư tổ.”- Mộc Phi Trần hơi hơi nhíu mi,quả thích bị người khác chế nhạo


      - “Ta cũng gặp qua cháu dâu nhìn thấy tiểu tử nhà ngươi thân thể khỏe mạnh nên lão nhân gia ta cũng phải , tiễn.”


      Thân ảnh ấy mạnh mẽ bay vút , Mộc Phi Trần cười . Người nhà chúc phúc, nhận được , nhất định sống rất hạnh phúc….


      ***


      Thành thân là việc vui, vì thế phải chúc mừng.


      Nhưng đối với Thượng Quan Thông mà , thời điểm lúc thành thân cũng chưa từng được nhìn thấy hôn lễ long trọng như vậy—- bởi vì lúc ấy đuổi theo tân nương tử hồi Dung Nhân Cốc.


      nghĩ rằng đại đệ tử của Dung Nhân Cốc - Mộc Đại Thiếu làm hôn lễ lại bắt làm bà mối.


      có chút ảo não nhìn chằm chằm vào bông hoa đỏ thẫm trước ngực. Là ai quy định bà mối trước ngực phải mang bông hoa như vậy? Hơn nữa bông hoa này còn cao qua cả cằm , chỉ còn chừa lại… hai mắt để nhìn tình hình trong đại sảnh mà thôi.


      phải là bị người trong Dung Nhân Cốc đùa giỡn đấy chứ ? Thượng Quan Thông thể tin tưởng điều này.


      Mộc Phi Trần mặc hỉ phục, ngực mang hoa hồng, vẻ mặt tươi cười bước vào hỉ đường, trong phòng mọi người đều chúc tụng nhưng cũng có số ít nữ tử miễn cưỡng cười vui.


      Chú rể thần thái xuất trần, tuấn tiêu sái, nhận được lời chúc tụng tứ phương.. Giờ lành đến, người chăm sóc dìu tân nương từ ngoài viện vào.


      Mộc Phi Trần mỉm cười, chờ đợi tân nương đến.


      đạo thanh bỗng nhiên cất lên khiến cho mọi người đều ồ lên


      - “Nguyệt nhi.”


      Ánh mắt mọi người nhất thời đều tĩnh lặng .. Có trò hay nga.


      - “Nàng muốn gả cho sao?, nàng nhớ sao?”


      Cảm giác được có người tới gần, Đường Mãn Nguyệt đầu vẫn đội khăn voan theo bản năng bước lùi về sau.


      thanh ảnh chợt phi thân, nháy mắt cái thấy chú rể ở bên cạnh tân nương, vẻ mặt mọi người đều rung lên , lòng muốn xem kịch diễn a.


      - “Tử huynh, hôm nay là ngày mừng của Mộc mỗ, nếu huynh muốn đến uống chén rượu mừng ta đây rất hoan nghênh nhưng nếu muốn tính chuyện khác vậy có lỗi a.”


      - “Nguyệt nhi vẫn còn là vị hôn thê của ta.”


      Mọi người ồ lên. Mộc đại thiếu đến việc cướp dâu cũng làm.. có điều, cũng kỳ quái chút nào, là loại người có gì là dám làm mà.


      - “Nhạc phụ đại nhân muốn giải trừ hôn ước của ngươi.”


      - “Nhưng Đường đại nhân cũng đồng ý hôn của các ngươi.”


      Tự định chung thân sao!? Bạo a!!!


      Bạch Bảo Châu đứng bên người Thượng Quan Thông nhịn được mà lẩm bẩm- “ thể tưởng được đại sư huynh còn dụ dỗ con nhà lành, aiz.”


      Thượng Quan Thông khóe mắt hơi run, dám . Người trong Dung Nhân Cốc … Aiz, thói quen.


      - “Cho dù nhạc phụ đại nhân đồng ý nhưng ít ra Mãn Nguyệt nguyện ý gả cho ta.” - Vẻ mặt của Mộc Phi Trần cũng thay đổi.


      - “ có khả năng, nàng ấy căn bản cái gì cũng đều nhớ” - Tử Minh thần sắc đau thương , lòng bàn tay nắm chặt.


      - “Vậy ngươi nhất định biết vì sao nàng ấy nhớ được.” - Mộc Phi Trần mặt vẫn tươi cười như trước nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.


      Tử Minh nhìn chằm chằm vào Đường Mãn Nguyệt mặt hồng y, vẻ mặt lên chút thê lương, lẩm bẩm - “Nguyệt nhi, ta thay nàng giết Ngọc Phượng Thục, nếu ta sớm biết như vậy, ta nghe theo ả ta.”


      Mộc Phi Trần lạnh lùng - “Chỉ tiếc rằng ngàn vạn lượng cũng khó mua được hai chữ “sớm biết” ấy.”


      Tử Minh để ý đến , tiếp- “Nguyệt nhi, ta chỉ muốn nàng gọi ta tiếng.”


      Gió thổi tới gợi lên hồng voan, tiếng than trong gió phiêu đưa.


      - “Minh ca, bất luận ta có mất trí nhớ hay , ta cũng muốn gả cho ngươi.”


      - “Nguyệt nhi—“


      - “Minh ca, xin lỗi, chúng ta dù sao cũng bỏ lỡ mất rồi.”


      Tử Minh thân mình chấn động, vẻ mặt hoảng hốt. Đúng là bỏ lỡ rồi sao? Nếu trước đây nếu hành như vậy có lẽ hôm nay cũng có kết cục như vậy.


      Mộc Phi Trần hàm ý liếc mắt nhìn Đường Mãn Nguyệt cái. Bỏ lỡ sao? Lời này đáng để suy nghĩ sâu xa a.


      Bạch Bảo Châu hưng phấn kéo ống tay áo của trượng phu, nàng bán vào trượng phu, bên tai giọng - “Aiz nha, nguyên lai địa vị của đại sư huynh trong lòng của tẩu tử cũng phải bền chắc như vậy.”


      Thượng Quan Thông hơi nhếch môi, nhưng vẫn hé răng


      - “Nguyệt nhi, nàng tha thứ cho ta sao?” - Tử Minh lộ ra vẻ mặt thống khổ


      Đường Mãn Nguyệt muốn vén hồng voan lên nhưng lại bị bàn tay to chặn lại, chỉ có thể tiếp tục chuyện cách hồng voan - “Minh ca, ta hận ngươi. là vậy , nhưng ta cũng có khả năng gả cho người, dù sao chuyện phát sinh cũng phải là ta làm nó xảy ra.” - Nàng vẫn còn nhớ ngày hôm ấy, cũng nhớ cả lời thề của chính mình .. vĩnh viễn…


      - “ nước cờ sai mà thua cả ván cờ, đây là đáp án của nàng sao?” - Thân mình Tử Minh hơi lảo đảo, lung lay như sắp đổ.


      Nàng trầm mặc gì , chỉ có thể tạo hóa trêu ngươi.


      - “Nguyệt nhi… Phốc—“ - Tử Minh đột nhiên phun máu từ trong miệng ra, ngã xuống phía trước nhiễm đỏ mảng.


      Đường Mãn Nguyệt trong lòng giật mình, định vén hồng voan lên nhưng lại bị người bên cạnh ôm vào lòng.


      - “Khăn voan này hôm nay chính là để ta vén”


      - “ làm sao vậy?”


      - “Nàng quan tâm sao?” - Ngữ khí Mộc Phi Trần giấu nổi ghen tuông trong đó.


      - “Ngày thành thân ta thích có người xảy ra chuyện” - Ngữ khí Đường Mãn Nguyệt thập phần lo lắng. Nàng tuyệt muốn hy vọng mỗi lần hồi tưởng đến ngày thàn thân đều nhớ đến tình cảnh lúc này.


      Lời của nàng như nhắc nhở Mộc Phi Trần, cho dù là ghét Tử Minh nhưng nếu như tên đó chết nhất định có điềm xấu a, Mãn Nguyệt cũng tha thứ cho .


      - “Tử huynh, tại hạ có dược này, ngươi cứ ăn trước viên an thần là được.”


      Aiz nha nha, sắc mặt Mộc đại thiếu biến hóa cực nhanh, là làm cho người ta xem thế là đủ nga.


      - “Minh ca, thân thể quan trọng hơn.”


      Tử Minh nhỉn viên dược trong tay Mộc Phi Trần, lại nhìn thân ảnh bận hỉ phục trước mặt , chần chừ trong giây lát cuối cùng cũng nuốt vào.


      - “Giờ lành đến, chú rể và tân nương mau vào hỉ đường” - Người săn sóc cho dâu bên cạnh thúc giục.


      Mọi người hẹn trừng mắt mà cùng liếc nhìn nàng ta cái. Thời khắc mấu chốt này còn quan tâm cái gì là giờ lành!


      Đường Mãn Nguyệt kéo vạt áo của Mộc Phi Trần, lập tức cúi đầu ghé sát lỗ tai vào nàng.


      Chỉ thấy Mộc Phi Trần vẻ mặt rất nghe lời thê tử sau đó gật gật đầu, đến trước mắt Tử Minh - “Mãn Nguyệt , nếu Tử huynh thích ngày hoàng đạo hôm nay nàng có thể đổi ngày khác thành thân.”


      - “Đổi ngày thành thân sao?” - Tử Minh bi thương - “Nguyệt nhi, trở về được ?”


      Đường Mãn Nguyệt trầm mặc.


      Mộc Phi Trần cười yếu ớt - “Con người sống luôn hướng về phía trước, chuyện trước kia tóm lại cứ xem như là mây khói, bằng Tử huynh cứ buông tha .”


      Đây mới đúng là cách chuyện của Mộc đại thiếu a!


      - “Chàng im miệng lại.”


      Nga nga nga , có người chọc dâu tức giận , Mộc đại thiếu chuẩn bị tiếp chiêu a — Mọi người vẫn chờ mong


      - “Minh ca, ngươi trở về nơi thuộc về ngươi , giang hồ phong sương thích hợp với ngươi”


      - “Vậy nàng cũng thích ứng với chốn giang hồ này sao?”


      - “Ta chỉ biết hầu môn thâm trạch thích hợp với ta.”


      mảng trầm mặc…


      Gió nhàng thổi, lá cây sàn sạt mà vang nhưng hỉ đường lại lặng ngắt như tờ.


      - “Ta cũng muốn nhìn lại ngươi lần!” — Nàng - “Phi Trần”


      Mộc Phi Trần tình nguyện hừ lạnh tiếng, sau đó vén hồng voan của nàng lên


      A Thê nô (nô lệ của thê tử) Thê nô a !! Trăm phần trăm chính xác a!


      Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Tử Minh vui mừng nở nụ cười. Nàng có việc gì, nàng vẫn là Nguyệt Nhi đáng trong trí nhớ của .. vậy là đủ rồi…


      Hai người nhìn theo bóng dáng của Tử Minh rời , gì.


      - “Giờ lành đến, mau mau…” - Người phục hồi tinh thần đầu tiên cũng chính là người săn sóc dâu.


      Vì thế hỉ đường lại tiếp tục nhộn nhiệp, trò hay kết thúc hôn lễ lại được tiến hành…


      Mọi người đều có vị trí và cương vị riêng, khoăn van lại lần nữa được hạ xuống.


      - “Nhất bái thiên địa.” - Người chủ trì tiếng di thường vang dội.


      - “Nhị bái cao đường.”


      - “Phu thê giao bái”


      đợi đến khi đưa vào động phòng tình huống lại xuất a…


      - “Nôn..” - Tân nương bắt đầu nôn khan.


      Mọi người ồ lên


      - “Làm sao vậy? Nơi này đâu có mùi dầu mỡ, làm sao có thể nôn khan được?” - Chú rể khó hiểu nhíu mi.


      - “Nha , nguyên lại là có người muốn có chỗ dựa, khó trách tại sao tẩu tử lại đáp ứng cho sư huynh, ta mà, sư huynh đúng là đồ gian tà.!” - Bạch Bảo Châu cười .


      Thượng Quan Thông sắc mặt vẫn lạnh tầng.


      Nếu phải thân mình khỏe Đường Mãn Nguyệt cười thành tiếng rồi.


      Mọi người trong phòng đều có đủ loại thần sắc nhưng ai ai cũng phấn khích.


      Nghe đồn Mộc đại thiếu thành thân quả nhiên là kiện lớn a , uổng công bọn họ đến đây.!!


      - “Người chủ trì nhanh đem bốn chữ cuối cùng ra , để cho tẩu tử ta còn về phòng nghỉ ngơi phụ nữ có thai cần được tịnh dưỡng a.” - Lần này là Trầm Thất Xảo


      Mộc Phi Trần liếc nhìn Trầm Thất Xảo cái .


      - “Xem ra động phòng chúng ta thể nháo được rồi.” - Ngọc Phong Thần thở dài.


      - “Mãn Nguyệt có thể uống được rượu, sợ.” - Trầm Thất Xảo an ủi.


      - “ hổ danh là su huynh a, chưa vào động phòng làm cha , sư đệ ta quả rất bái phục.” - tiếng cười sảng khoái từ bên ngoài truyền vào.


      - “Xem diễn xong rồi sao còn chưa lên tiếng?” - Mộc Phi Trần cười đến nỗi làm người ta kinh hãi…


      - “Sư huynh đừng gắt ta, ta cũng là phải lấy lễ vật nên mới đến trễ a,.” - bóng người màu lam rốt cuộc cũng bước vào hỉ đường, tướng mạo quả là tuấn mỹ vô trù, đôi mắt đa tình khẽ đảo qua làm cho tim người ta kìm được mà đập loạn.


      - “Lễ vật gì?” - Mộc Phi Trần nhướng mày.


      Nụ cười của Ôn Học Nhĩ so với sư huynh càng sán lạn hơn. Đây mới đúng là lấy gian tà đối với gian tà a! Mọi người cũng có thể hiểu được người nào đó ở Hoàng Sơn bị mất danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử nên đành phải buồn bực dùng thủ đoạn trả thù sau lưng , có phần hơi mất phong độ a!


      - “Đây là Đoạt Mệnh Truy Hồn Sa của Bình nhi, đưa lên làm lễ vật cho tẩu tử.”


      Dọa người a!!


      Mọi người ở hỉ đường đều nhịn được mà ồ lên. Ngày mừng mà lại đưa lễ vật đại hung sao? Đồng môn sư huynh đệ của bọn họ rốt cuộc có thâm cừu đãi hận gì?


      Thượng Quan Thông vẫn gì mà nhìn lên nóc nhà. Aiz , người trong Dung Nhân Cốc ai là bình thường cả!!!


      - “Quả nhiên là hảo lễ vật.”


      Mộc Phi Trần vẫn còn cười được vậy còn tâm đem lễ vật giao đến tay thê tử , điều này khiến cho người ta cả kinh a.


      - “Đưa vào động phòng.”


      Người chủ trì cuối cùng cũng hô lên bốn chữ cuối cùng mời khiến tâm lý mọi người thở phào!!!


      Thành thân .. đúng là kiện vui a !


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 10


      Đập vào mắt là giai nhân nằm trong phòng nội, mũ phượng cũng được cởi xuống.


      Tân nương vẫn mặc hỉ phục, hỉ trướng (rèm hỉ) cũng buông xuống, Mãn Nguyệt ngủ…


      Nhìn loại tình cảnh này khiến cho bật cười, bước đến bên giường , vén hỉ trướng lên


      - “Ép buộc nàng ngày rồi, có muốn ngủ lát nữa ?”


      - “Ta muốn ăn điểm tâm”


      - “Rượu hợp cẩn cũng phải uống ly.”


      Đường Mãn Nguyệt bất đắc dĩ ngồi dậy, nhận lấy ly rượu hợp cẩn của , uống ngụm .


      - “Nàng tâm tình tốt sao?”


      - “Chàng nghĩ có người nào thành thân mà lại gặp nhiều chuyện như vậy mà vẫn có thể giữ được tâm tình vui vẻ ?”


      nở nụ cười - “Có lý.”


      - “Ta mệt mỏi, muốn ngủ.”


      - “Muốn ngủ sao?”


      - “ sao?” - Nàng nhíu mày.


      - “Hôm nay là ngày tân hôn của chúng ta, đêm động phòng hoa chúc mà nàng muốn bỏ vi phu để ngủ trước sao?”


      - “Mặc kệ chàng.” - Đường Mãn Nguyệt lại quay trở về giường.


      đôi tay bỗng ôm lấy nàng, thanh Mộc Phi Trần lộ ra vài tia ai oán - “Nương tử, đêm tân hôn mà vắng vẻ vi phu như vậy tốt đâu a.”


      cái đánhmặt cái


      Mộc Phi Trần than tiếng, ngồi lại bên giường - “Xem ra nàng rất mất hứng a”


      Đường Mãn Nguyệt chuyện


      - “Ta nghĩ là đến.”


      - “Ta cũng nghĩ đến” - Thanh rầu rĩ.


      - “ thoạt nhìn dường như mất hết hy vọng.”


      - “E rằng là vậy.”


      - “Nàng nghĩ còn giữ hy vọng ?”


      - “Ta cũng quen biết mười mấy năm.”


      - “Thanh mai trúc mã” - Có người mặt biến sắc


      - “Nếu phải vì hôn ước kia, ta xem như đại ca của mình.”


      - “Nhưng hôn ước vẫn tồn tại a.” - nhịn được mà thở dài thay cho Tử Minh


      - “Cho nên ta mới bây giờ chàng đừng làm phiền ta.” - Thanh mang phần ác khí vang lên (Mik: ha ha .. ca ca bị ngược đãi.)


      Chú rể đành sờ sờ cái mũi, thay quần áo ra leo lên giường ngủ. Aiz , đáng tiếc đêm động phòng đáng giá ngàn vàng lại trôi qua như vậy …


      Sáng hôm sau, bọn họ chào từ biệt vợ chồng Quan Thông, đột nhiên có hạ nhân đến báo là có lễ vật đưa đến.


      Hai người liếc nhìn nhau, Mộc Phi Trần mở chiếc hộp ra, vừa nhìn thấy thứ bên trong khiến giật mình.


      Nhìn lễ vật như vậy dù lưu lại danh tính cũng biết — Tử Minh. Nhưng tại sao lại đưa lễ vật này?


      Đường Mãn Nguyệt nhìn thấy sắc mặt Mộc Phi Trần cổ quái, cũng liếc nhìn qua liền biến sắc.. đó là đôi ngọc bội hình tròn, ràng là tín vậy đính hôn của nàng với Tử Minh.


      - “Ba” - tiếng, chiếc hộp gấm rơi xuống, sắc mặt xanh mét, thanh lạnh lùng nhìn vào lễ vật trong hộp với hạ nhân- “Người tặng lễ vật chưa?”


      - “ rồi .”


      - “Hoà thượng chạy khỏi miếu, ta trả thứ này” - Tên đó rốt cuộc là có ý tứ gì, muốn khiến cho Mãn Nguyệt nhìn vật nhớ người sao? Hừ!


      - “Còn nhận cái gì vậy a ?.” - Bạch Bảo Châu tò mò liếc nhìn, sau đó kinh hoàng phát ra tiếng - “Aiz nha, sư huynh, khối ngọc bội khảm hình ánh trăng này phải của huynh sao?”


      Mộc Phi Trần trong lòng thầm kêu thảm, ánh mắt dám nhìn về phía tân hôn thê tử.


      Đường Mãn Nguyệt trong lòng chấn động , ánh mắt bất định nhìn vào người trượng phu bên cạnh.


      Chân tướng cũng sớm có ngày bị vạch trần, chỉ là sớm hay muộn mà thôi…


      - “ ra chàng nhặt được nó” - chữ đều mang nặng đe dọa.


      Mộc Phi Trần vẫn trầm mặc như trước


      - “ ra chàng là người hại ta nhiều năm lo lắng yên.”


      - “Thứ này rất dễ gặp.” - Cuối cùng chỉ có thể như thế.


      - “Trong thiên hạ này chỉ có đôi như thế.”


      - “Cho nên vi phu mới để lại bên người ngắm nhìn vài năm a.”


      - “Đối với ta như vậy xứng đáng sao?”


      - “Mãn Nguyệt — cần như vậy.!” - thần sắc nghiêm nghị nhanh chóng . Năm đó cũng chỉ là vô tình nhặt được, rồi sau đó cũng là đúng lúc mà trả , chỉ là trả tận tay cho nàng mà thôi đâu cần so đo a.


      - “Mộc Phi Trần.”


      - “Ta phải cố ý.”


      - “Ta biết.”


      - “ sao?” - Nàng như vậy, nhất thời bất ngờ


      - “Nhưng vì sao khi ta vẽ ra nhờ chàng tìm , vì sao chàng thừa nhận?”


      - “Thứ này sư huynh tặng cho nương của muội lúc thọ lễ bốn mươi tuổi, có điều vài ngày sau đó huynh ấy đột nhiên chạy về Dung Nhân Cốc ngàn vạn lần xin lại lễ vật, nguyên lai là bởi vì thứ này của sư tẩu sao?” - Bạch Bảo Châu rốt cuộc nhịn được đành lên tiếng.


      Đường Mãn Nguyệt ngạc nhiên nhìn Mộc Phi Trần.


      nhanh chóng gật đầu.


      - “Thời gian chàng rời đó chính là để về lấy ngọc bội sao?” - Khó trách lúc ấy bộ dáng mệt mỏi như vậy.


      Lòng nàng của đột nhiên nhói đau. cũng chỉ là muốn tốt cho nàng, làm thế nào mà nàng có thể trách được.


      - “Ta may mắn khi nhặt được thứ này.” - Nếu chỉ sợ lúc này nàng sớm thành Thiếu phu nhân của Bình Dương hầu phủ rồi, duyên phận này là tuyệt thể tả.


      Đường Mãn Nguyệt cổ quái nhìn , chuyện.


      Mộc Phi Trần cười gượng - “Mãn Nguyệt, ta biết là ta sai, nàng đại nhân đừng chấp nhất tiểu nhân như ta. Đừng dỗi ta mà, chúng ta tốt xấu gì cũng mới thành thân hôm qua”(Mik: sói bị thuần hóa .. ặc ặc. =.:)


      - “Đại sư huynh, huynh thảm rồi.”- Bạch Bảo Châu bên cạnh cười vui sướng khi có người gặp họa.


      - “Nha đầu chết tiệt, đứng qua bên, đừng gây rối.” - Chẳng lẽ biết sứt đầu mẻ trán a, ngày đó đồng môn nhìn mà chê cười..


      - “Uy, sư huynh, huynh tại đứng trong nhà ta a” - xem tình hình mà.


      - “Cái gì nhà ngươi, nhà ngươi ở Dung Nhân Cốc ấy.”


      - “Ta tại là Thiếu Phu Nhân của Thượng Quan gia nga” - Bạch Bảo Châu tươi cười sáng lạn.


      Ách ,đúng rồi, nàng bây giờ là Thượng Quan thiếu phu nhân, Thượng Quan gia cũng chính là nhà nàng, Dung NHân Cốc cũng chỉ có thể xem là nàh mẹ đẻ.. Hãn , thói quen thói quen…


      Đường Mãn Nguyệt nhìn lễ vật trong hợp , khỏi thở dài - “Lễ vật này thể nhận, ta muốn trả lại nó.”


      - “Đúng, đúng” - Tuyệt đối thể nhận, nếu cả ngày thê tử đều nhìn đến tín vật của nam nhân khác trượng phu bình thường sao có thể chịu được a, ít nhất Mộc Phi Trần càng chịu nổi…


      - “Xem ra vẫn là phải hồi kinh chuyến” - Nàng hơi nhíu mi, tâm tình phức tạp.


      - “Vừa đúng lúc muốn gặp nhạc phụ nhạc mẫu.”


      Bạch Bảo Châu nhịn được lại xem vào - “Đại sư huynh, huynh xác định là cha mẹ sư tẩu muốn gặp huynh sao?”


      - “Thập nhị thiếu, đem lão bà của ngươi lôi .” - Có người phát điên.


      Thượng Quan Thông được lời nào đành đem thê tử kéo vào bên trong nhưng cũng quên lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Mộc Phi Trần cái, ý bảo đứng trong nhà người khác cũng phải biết lễ chút a….=.=


      ***


      Thời tiết mát mẻ mang đến mùi hoa dìu dịu..


      Tử Minh đứng trong đình.. đợi người.


      Nghe con rể của Đường thượng thư đến để thỉnh tội, nghĩ đến mình có thể gặp mặt Đường Mãn Nguyệt lần nhưng khi đến Đường phủ chỉ gặp người nam nhân chiếm lấy tâm của nàng.


      Mộc Phi Trần xuất thân ở Dung Nhân Cốc, võ nghệ siêu quần, ngày trước lại đạt được “giang hồ bài danh bảng” của Bách Hiểu Sanh, lại còn đứng hàng thứ nhất “giang hồ mỹ công tử”, trong tay lại có “ngọc cốt phong nguyệt” phiến- binh khí đứng hàng thứ hai trong ba loại binh khí nổi tiếng …


      “Đàm tiếu nhân khuất phục quần hùng”, nếu có cái bản tính chờ tu chỉnh ấy chỉ sợ “giang hồ mười hiệp”(tên thể loại thi đấu) cũng có tên của . Ánh mắt Tử Minh chứa đựng vẻ u sầu. Chính vì Mộc Phi Trần quá mức xuất chúng ấy nên mới có thể làm mất Nguyệt Nhi.


      - “Tại hạ đến muộn”


      Đột nhiên thanh vang lên làm cho Tử Minh cả kinh. Người này võ công thể khinh thường, đến gần trượng mà vẫn thể phát ra.


      - “Là ta đền sớm.”


      - “Mạo muội hẹn Tử huynh ra đây, đa tạ ngươi đáp ứng.”


      Tử Minh lắc đầu, nhìn - “Cho dù ngươi gặp ta ta cũng đến tìm người”.


      - “Nga?”


      - “Chuyện lần trước vẫn chưa giải quyết xong.”


      Mộc Phi Trần nở nụ cười - “Tử huynh muốn giải quyết như thế nào?”


      - “Tuy rằng giang hồ đều Mộc đại thiếu võ công thâm sâu khó lường, nếu như tại hạ chưa từng lãnh giáo qua quả thể tin tưởng.”


      - “Nhưng tại hạ hôm nay hẹn ngươi ra đây là để chuyện chứ muốn động võ.”


      - “Được rồi, trước tiên ngươi cứ ý đồ của ngươi .”


      - “Lễ vật này mong Tử huynh nhận lại.”


      Vừa nhìn thấy hộp gấm, sắc mặt Tử Minh liền u ám - “Nàng chịu nhận nó sao?”


      - “Lễ vật này quả quá mức quý trọng, nhưng cũng quá trầm trọng, ta dám nhận” - Mộc Phi Trần .


      Tử Minh cười khổ tiếng - “Đúng vậy, nếu có nó, có lẽ cũng đến mức có kết cục này.”


      - “Lễ vật này Từ huynh cứ thu hồi lại.”


      Tử Minh tiếp nhận hộp gấm


      Hai nam nhân đều lập tức thu tay lại mà bất động thanh sắc, vận lực chống đỡ. lát sau, Tử Minh đem hộp gấm đặt lại bàn bên trong đình


      - “Nàng ấy có khỏe ?


      Mộc Phi Trần mỉm cười - “Khỏe.”


      - “Vì sao cùng ngươi hồi kinh?”


      - “Vì thân thể tiện đường xa.”


      - “Hãy đối đãi tốt với nàng.”


      - “Ta làm vậy, nhưng cũng thỉnh Tử huynh nên từ bỏ .”


      - “Ta thử.”


      - “Tại hạ xin phép cáo từ”


      Gió nhàng thổi , thân ảnh vẫn đứng yên ở đó .. lâu


      ***


      Cuối cùng cũng thể trở về.


      Nhìn mặt cỏ dưới chân, Đường Mãn Nguyệt nhàng thở dài.


      vào Dung Nhân Cốc nửa tháng, phong cảnh nơi này là rất đẹp, duy chỉ có tâm tình của nàng là tốt!!


      cho nàng cùng , nàng cũng biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Nghĩ đến Mộc Phi Trần lòng dạ cũng hẹp hòi như vậy khiến nàng bật cười.


      Bàn tay nhàng sờ bụng, trải qua mấy ngày điều trị ở đây, tình trạng nôn ọe của nàng cuối cùng ổn định, có thể bình thường ăn uống được rồi.


      Ngẩng đầu nhìn thấy con chim giương cánh bay, Đường Mãn Nguyệt khỏi bĩu môi. lâu như vậy tại sao còn chưa trở về?


      - “Suy nghĩ đến cái gì mà tập trung như vậy?”- Ngữ khí trêu đùa quen thuộc, khuôn mặt tuấn tú làm nàng nhớ mãi thôi.


      Nàng bất giác lộ ra nụ cười yếu ớt - “Chàng trở lại.”


      - “Đương nhiên, thân mình có khỏe ?”


      Ngồi trong lòng , cảm nhận tiếp tim đâp vững vàng của ,Đường Mãn Nguyệt nhàng - “Ta tốt lắm , chàng làm sao lại lâu như vậy?”


      - “ đường có số việc nên chậm trễ, nàng nhớ ta sao?” - có chút đứng đắn mà cười, thuận thế lại hôn vào môi nàng cái.


      - “Ân.”


      Nàng phủ nhận, hào phóng thừa nhân bản thân rất nhớ .


      Tim đập nhanh , loạn nhịp. Mộc Phi Trần cười , ôm lấy thân thể mềm mại ấy vào lòng - “Nhạc phụ mà nhạc mẫu vẫn khỏe, ngọc bội ta cũng tận tay trả lại cho rồi.”


      Trầm mặc lát, nàng - “Cha mẹ có trách ta ?”


      Mộc Phi Trần thở dài, vuốt ve tóc nàng- “Đúng như nàng , nhạc phụ quả là có suy tính trước nhưng chính là nghĩ Tiểu Hầu gia đến hôn lễ ngày hôm đó.”


      - “Cha ta còn ?”


      - “Ông ấy , lần sau nàng về, nhất định phải mang theo ngoại tôn dấu cho ông ấy bồng.”


      Mặt Đường Mãn nguyệt ửng đỏ. Aiz, nàng chưa cùng kết vợ chồng mà mang thai, nếu để nương biết được chỉ sợ tránh được bị quở trách.


      Cúi nhìn “thiên hạ” trong lòng , mấy tháng gặp nàng lại càng mê người hơn, bụng nàng cũng hơi lớn ra rồi, nhưng nếu nhìn kĩ, chỉ thấy thân thể nàng đẫy đà, thể phát ta điều dị thường…


      Ánh mắt trời rọi lên hai người, khuôn mặt của nàng hơi buồn ngủ. Mộc Phi Trần ôm lấy nàng vào bên trong phòng.


      vào bên trong cái nhà gỗ, nhớ hồi còn trẻ chính mình phải cố gắng lắm mới được ở nơi này khiến khỏi mỉm cười.


      Nhà gỗ này từ lúc nàng vào ở lại càng khiến cho nó thêm phần ôn nhu, nữ tính hơn. Có rèm cửa sổ, khăn trải bàn, thậm chí còn vài bình hoa nho , làm cho ngôi nhà gỗ này tràn ngập ấm áp.


      Đem nàng đặt xuống giường, nhàng đắp chăn cho nàng rồi đến bàn châm chén trà. Ánh mắt đột nhiên phát xiêm y nho , đôi hài nho cái gối hình đầu hổ khéo léo đáng


      Khóe môi Mộc Phi Trần mỉm cười. Đây là đồ vật dành cho con của bọn họ a! Nghĩ đến mấy ngày được hoan ái, mím môi, ánh mắt gian tà, đóng cửa sổ lại đến bên giường.


      Nàng ngủ cảm thấy đôi tay thành người nàng, nhàng mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn dung quen thuộc. Đường Mãn Nguyệt mỉm cười


      - “Mãn Nguyệt —“ Thanh hàm chứa dục niệm làm cho tâm người ta cảm thấy ngứa ngáy a.


      Giống như mặt đất khô cằn cuối cùng cũng có nước tưới xuống vậy, kìm nén lâu ngày nên bây giờ khắc cũng bỏ lỡ mà phát tiết (Mik: ah *ngượng*)


      Giường gỗ kịch liệt va động mà phát ra thanh , những tiếng thở dốc tràn ngập trong phòng khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng…


      Tại thời điểm hoan ái như vậy lại có người đến làm phiền rất là mất hứng, vậy mà vẫn có người cố tình a—- chính là lúc Mộc Phi Trần kịch liệt “hoạt động” bên tai lại truyền đến thanh khiến cho hằn ảo não thôi , thể nào dứt ra được trong lúc này.


      Có người ở bên ngoài lại cười ái muội - “Sư huynh a, sau khi làm việc xong nhớ đến thăm sư phụ a, lão nhân gia nhớ ngươi lắm đấy!!!”- Tiếng cười dần khuất xa


      Tên Ôn Học Nhĩ chết tiệt này,! Đúng là vẫn còn muốn trả thù . là lòng dạ hẹp hòi.


      Cúi người nhìn đến vẻ mặt quyến rũ của “thiên hạ” dưới thân trong lòng khỏi rung động, tốc độ mạnh yếu ngày nhanh hơn .. đem hai người cùng đạt đến cực lạc điên phong …


      Sau khi hoan ái , vẫn còn lưu luyến ôm “tiểu ” của lát rồi mới quyến luyến mặc quần áo thỉnh an sư phụ sư mẫu . Bọn họ ràng chính là muốn phá đây mà!!!


      Hừ!


      ***


      Thời điểm có việc gì làm, Đường Mãn Nguyệt thích nhất là tìm Đường Bình Bình , cho dù lời nào nhưng ngồi cùng nhau xem mây, cảm giác sảng khoái.


      Còn sư huynh đệ bọn họ ngày hôm qua hẹn cùng xuất cốc ra ngoài mua vật dụng hằng ngày, nàng liền nhanh chóng đến tìm Đường Bình Bình làm bạn


      - “Đây là cái gì?” - Nhìn viên đồng tay Đường Bình Bình, nàng khỏi tò mò.


      - “Tiểu Ngoạn Ý.” - Đường Bình Bình vẫn để ý


      - “Ám khí sao?”


      - “Có thể xem như là vậy.”


      - “Có tác dụng gì?”


      - “Khiến cho mục tiêu trong vòng ba trượng thể đào thoát” - Đường Bình Bình giải thích


      Nàng nhìn đếm cái bụng tròn vo mang thai của Bình Bình, ,lo lắng hỏi - “ mệt sao?”


      Đường Bình Bình cười cười, vẽ mặt thỏa mãn hạnh phúc - “Hoàn hảo.”


      - “Nghe Phi Trần , Thất Xảo mấy ngày nữa trở về đợi muội thuận lợi sinh con.”


      - “Đúng a” - Đường Bình Bình cười thoải mái - “Học Nhĩ gần đây đều ăn ngon ngủ yên, ngày biết đưa bao nhiêu con bồ câu đến chỗ thúc giục Thất Xảo. Thất Xảo bị làm phiền đến chết cũng là may rồi.”


      Hai nữ nhân cùng nhìn nhau cười, thanh vui vẻ.


      - “Có chuyện gì mà hai nàng vui vẻ đến vậy?”


      Hai mỹ nam tử tới, đều tự động đến bên cạnh thê tử của mình.


      - “ có gì.” - Đường Mãn Nguyệt lắc đầu - “Nhanh như vậy mà về rồi sao?”


      - “Đúng a, bởi vì giữa đường đúng lúc gặp được tiểu sư muội nên cũng nhanh hơn.”


      - “Thất Xảo về, chúng ta mau đến gặp a.” - Đường Mãn Nguyệt túm lấy trượng phu .


      - “Ta xa về cũng thấy nàng kích động như vậy a” - nhịn được oán hận


      - “Thất Xảo đáp ứng ta việc .”


      - “Nha đầu kia lại tính cho nàng cái gì để chỉnh ta sao?” - Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Phi Trần nhịn được mà run lên. Nguyên bản Đường Mãn Nguyệt võ mồn cũng rất lợi hại, tâm tư trí tuệ nên sau khi quen biết với ác ma Trầm Thất Xảo máu ác ma của nàng cũng nổi lên, hở chút là dùng dược lên người khiến dở khóc dở cười a


      Khi nhìn đến cái đồ vật ấy tâm cũng thả lỏng . Đó cũng chỉ là cái phong linh(chuông gió) thôi, bên trong phòng của Trầm Thất Xảo cũng có cái phong linh a.


      Nhưng bọn họ vừa quay lại nhà tay nàng lại có cái ống trúc khéo léo, nhàn tâm của Mộc Phi Trần phút chốc biến mất, thanh có chút run run - “Này, là cái gì?”


      Thiên a! hẳn là nên ngăn chặn nàng đến tìm Đường Bình Bình. tại trong nhà gỗ của bọn họ đều hề thiếu món ám khí dành cho người giang hồ nào, cũng là dám gan lớn động vào nàng, chỉ sợ khéo lại chúng chiêu.


      Nhìn lại vật tay, Đường Mãn Nguyệt phấn khởi - “Cái này chỉ cần làm như vậy trong vòng ba trượng đều trúng mục tiêu …” - Kinh ngạc ngẩng đầu , sau đó nàng cúi đầu - “Như thế nào bắn tiếp lên người chàng a??”


      - “Ôn Học Nhĩ—”- Người đó hét to- “ cho phép lão bà ngươi cấp bất cứ thứ gì cho Mãn Nguyệt nữa a.


      ***


      ngày kia, hừng đông ấm áp, nhưng bởi vì Đường Bình Bình thình lình xảy ra đau bụng mà mọi người rối loạn hẳn lên .


      lâu sau, người trong cốc đều phải canh giữ Ôn Học Nhĩ bên ngoài bởi vì quá nôn nóng nên những tảng đá dưới chân đều bị phá hủy gần hết a.


      - “Như thế nào còn chưa xong? Bình Nhi kêu đau như vậy ! A, tiểu sư muội rốt cuộc làm cái gì…”


      ngày đêm qua , Ôn Học Nhĩ cũng nhịn được mà xung huyết định vào liền nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non truyền đến, vẻ mặt mọi người đều kích động.


      - “Sư huynh, ai bảo bình thường huynh tẩm bổ cho sư tẩu như thế, con lớn như vậy nên sinh khó là đúng rồi.” - Trầm Thất Xảo bị người nào đó hoài nghi y thuật của mình liền .


      Nhưng cũng từ ngày đó, cơn thèm ăn của Đường Mãn Nguyệt cũng giảm hẳn, nghĩ đến cơn thống khổ lúc sinh sản của Đường Bình Bình khiến cho nàng chút cũng muốn ăn , bởi vì tại cái bụng của nàng ngừng bàng trướng . làm cho người ta lo lắng a.


      - “Mãn Nguyệt, ngoan, ăn chút , đây chính là Cây Mơ Cao ta mua từ Thu Nguyệt Lâu cách đây hơn trăm dặm đấy.”- Mộc đại thiếu giang hồ oai phong cõi liền biến thành bảo mẫu tận tình a, nhưng vẫn có người muốn tiếp nhận đãi ngỗ tận tình này a.


      - “Ta ăn.”


      - “Nàng người ăn hai người bổ, như thế nào ăn a.”


      - “ hợp khẩu vị.” - Sắc mặt của nàng có chút khổ.


      - “Mãn Nguyệt, kì là nàng lo lắng dư thừa a, phải người nào sinh con cũng đều thống khổ giống như đệ muội đâu.”


      - “Thất Xảo năm đó khi nàng ấy sinh, thiếu chút nữa là ngất xỉu.”


      Các nàng đó giáo huấn ít đồ tốt cho Mãn Nguyệt mà còn như vậy , đứa đáng thương của chưa xuất thế liền bị mẫu thân ngược đãi a.


      - “Mãn Nguyệt.”


      - “Ân?” - như thế nào lại trưng ra bộ mặt oán phụ như thế?


      - “Nàng thương ta” - khẳng định chỉ trích.


      Đường Mãn Nguyệt run sợ lắc đầu - “Ta có.”


      - “Nếu vậy sao nàng đối đãi với đứa của chúng ta như vậy?”


      - “……” - Nàng chính là sợ hãi.


      - “Tuy rằng lúc sinh rất thống khổ nhưng nàng thấy đệ muội rất hạnh phúc khi nhìn thấy đứa sao.”


      Nàng có nhìn thấy a, nhưng vừa nhìn đến đồ ăn là nàng liền bài xích, nàng cũng rất thống khổ a, ràng là đói bụng như thế nhưng cách nào ăn được.


      - “Lại ăn chút , ta chỉ sợ đứa sinh ra đến cả hai cân cũng có. thê thảm a!”


      Ngữ khí khoa trương của khiến nàng bật cười, đánh cái - “Đừng đùa.”


      - “Nàng muốn ăn cái gì cho dù là lên núi đao xuống biển lửa ta đều tìm cho nàng.” - Nàng lúc trước mặt mày hồng hào, tinh thần vui vẻ nhưng từ khi có thai ốm xuống, làm cho tâm rất đau a.


      Đường Mãn Nguyệt ánh mắt nhìn đồ ăn đầy bàn cuối cùng cũng đành bi phẫn mà ăn.


      Mộc Phi Trần nhìn thấy vậy liền đau xót. Sớm biết vậy để nàng nhìn biểu muội lúc sinh , khiến cho phụ nữ có thai như nàng bị dọa sợ , ngay cả lúc ăn cũng biểu tình như sống bằng chết a


      thống khổ!


      ***


      Năm tháng sau, Đường Mãn Nguyệt thuận lợi sinh nữ , khiến cho Mộc Phi Trần cũng được xếp chung loại với Ôn Học Nhĩ cùng Phong Thần Ngọc a.


      Mộc gia có nữ nhi nên tương lai cũng có thể ở nhà mà bắt bẻ nam nhân, nếu thấy khó chịu có thể đùng chân đá ra ngoài. Có nữ nhi chính là tốt , khó trách nhạc phụ đại nhân chỉ sinh toàn nữ nhi.


      Nghĩ đến năm đó bị nhạc phụ đại nhân đánh giá có thể ví như “gà đào đất tìm xương” a, mặc dù tâm rất khó chịu nhưng có điều sau khi có nữ nhi cũng có thể lý giải được tâm tình của nhạc phụ. Nếu tương lai mà có nam nhân nào đem bảo bối nữ nhi của bắt cóc tiếng nào, sau đó lại gặp mặt tặng cho ngoại tôn khẳng định giáo huấn tên tiểu tử ấy trận.


      Chính là khi nhận được lễ vật từ phương xa đến, sắc mặt Mộc Phi Trần trầm như mực, nghiến răng nghiến lợi nhìn theo hướng kinh thành gầm - “Tử Minh, đến bây giờ ngươi vẫn còn tà tâm sao!!!”


      Nhìn hộp gấm trong tay chứa đôi ngọc bội khảm hình nhật nguyệt …


      Toàn Văn Hoàn


    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :