1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu - Hoa Thanh Thần (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.2

      nhắc đành, vừa đến là khiến tôi tức lộn tiết: “ Ngươi nhắc, suýt nữa ta quên khuấy mất, ta đuổi theo thằng nhóc ăn mày giật túi tiền của ta, liền bị ngươi chặn mất đường. Tránh ra, tránh ra! Ta phải đuổi theo đòi lại túi tiền của mình mới được, có thời gian ở đây lằng nhằng cùng ngươi đâu!” Tôi đưa tay đẩy người đàn ông mặt trắng sang bên.

      “ Ngươi…” Gã đàn ông da đồng định vung tay đánh tôi liền bị người đàn ông mặt trắng chặn lại.

      “ Vị tiểu huynh đệ, xin hỏi có phải túi tiền này ?”

      Nhìn thấy túi tiền màu tím tay của người đàn ông mặt trắng, tôi vội vàng cầm ngay lấy: “ Đúng rồi, chính là cái này. Hả? vậy còn ngân lượng trong này đâu rồi?”

      Người đàn ông mặt trắng bật cười, : “ Ha ha, chắc vị tiểu huynh đệ này cho rằng ta lấy ngân lượng của mình đấy chứ? Khi nãy ta và tùy tùng nhìn thấy thằng nhóc ăn mày chạy ra từ con ngõ này, tiện tay vứt chiếc túi đựng tiền sang bên. Đoán rằng có người bị cướp tiền, nên ta tới nhặt lên, ngờ lại là của vị huynh đệ đây.”

      “ Hừm! Nếu nhìn thấy tên nhóc ăn mày đó, chắc ngươi cũng tiện thể “ nhặt” luôn cả số tiền trong đó đúng ?” Tôi cố tình nhấn mạnh vào chữ “ nhặt”

      Người đàn ông mặt trắng cười lớn, xòe chiếc quạt giấy trong tay mình ra, đưa vài đường rồi : “ Tại hạ phải là bổ khoái của quan phủ, phụ trách bắt cướp.”

      Tên khốn này, khiến cho người ta tức muốn phụt máu mà!

      Tiếng “ ọc ọc” đột ngột khẽ vang lên, cái bụng của tôi bất nhã lên tiếng nhắc nhở. Từ sáng tới giờ tôi vẫn chưa ăn gì. đúng là, lúc người ta xui xẻo uống nước lọc cũng có thể hóc xương!

      Người đàn ông mặt trắng nghe thấy thanh đó, hiểu ý, lập tức đề nghị mời tôi dùng cơm thay cho lời xin lỗi. Tôi nghĩ hồi, ăn cũng phí, thế là cùng tiến vào Thái Bạch Lâu, tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành....Song..lequydon...

      Giống như lần trước, chọn chỗ ngồi lầu hai, ngay sát cửa sổ. Người này hình như đặc biệt ưu ái vị trí này phải?

      Ha ha, tôi nhất định phải đốt nhiều tiền của mới được! Nhìn dáng vẻ của chắc cũng thuộc dạng giàu sang phú quý, “ thịt” cũng phí! Nghĩ vậy tôi quay sang tiểu nhị, cất giọng: “ Tiểu nhị, mau đem hết các món ăn nổi tiếng nhất ở chỗ các ngươi lên đây cho ta nếm thử!”

      “ Ngươi có thể ăn hết nhiều món như vậy sao?” Gã đàn ông da đồng nghe tôi gọi món, trợn mắt lườm tôi nhưng bị người đàn ông mặt trắng ngăn lại.

      “ Ngươi hỏi làm gì? Ăn hết ta gói mang về. Lẽ nào được sao?” Tôi nhướm mày nhìn về phía người đàn ông mặt trắng.

      sao cả!” Hăn mỉm cười tươi tắn, từ tốn đáp lại.

      Tôi tiện tay sờ lên đôi khuyên tai hình tròn đeo, sau đó nhìn người đàn ông đẹp trai với nước da trắng bệch trước mặt mình. Nho nhã, khiêm tốn, cộng thêm vẻ ngoài tuấn tú, dường nhưu bao nhiêu ưu điểm của người đàn ông tuyệt vời bị chiếm trọn cả. Ha ha, quả là cực phẩm! Có điều hoàn toàn khác so với khí chất của Thượng Quan Tầm và Hoa Thanh Thần. Ông trời đúng là ưu ái cho tôi! Để tôi sau khi trùng sinh kiếp mới có thể gặp được bao nhiêu soái ca, khiến tôi được dịp bổ mắt dưỡng thần thế này!

      “ Tiểu huynh đệ, hôm nay huynh đệ lại đổi sang kiểu khuyên tai khác rồi sao?” Người đàn ông mặt trắng bật cười rồi hươ hươ tay trước khuôn mặt ngẩn ngơ nghĩ ngợi của tôi.

      “ Hả?” Tôi định thần lại, trợn mắt lườm : “ Ngươi đừng có chỉ gà mắng khí, chửi ta là ái nam ái nữ, bản thân ngươi cũng phải mang bộ dạng ốm yếu thướt tha của Lâm muội muội [1] sao?”

      Gã đàn ông da đồng tức đến độ nhảy dựng lên, muốn cãi nhau trận cùng tôi, liền bị người đàn ông mặt trắng ấn ngồi xuống.

      Người đàn ông mặt trắng chẳng những tức giận mà còn cười đáp: “ Tại hạ Tề Khiêm, vị này là Tề Uy, tùy tùng của tại hạ. biết tôn danh đại tính của tiểu huynh đệ là gì?”

      Tôi liền vuốt hai cọng râu đáng của mình rồi nhướn mày cất tiếng: “ Tại hạ chính là Tứ mi mao[2] Lục Tiểu Phụng.”

      “ Bốn hàng lông mày? Ha ha……ha ha” Người đàn ông mặt trắng vừa nghe tôi xưng danh lập tức bật cười, : “ ra là Lục huynh!.”

      Nghe Tề Khiêm gọi tiếng “ Lục huynh”, trong lòng tôi thấy sướng rơn, Cổ Long à Cổ Long, câu “ Tứ mi mao – bốn hàng lông mày” của ông đúng là quá tuyệt!

      Người đàn ông mặt trắng hớp ngụm trà, đột nhiên lại hỏi: “ Lục huynh, sao huynh có cây đàn đó?”

      Còn tôi muốn hỏi tại sao lại biết cây đàn đó là Thượng huyền nguyệt: “ Vậy tại sao huynh lại biết tên của nó là thượng huyền nguyệt?”...Song..lequydon...

      Người đàn ông mặt trắng nhanh nhẹn đáp lời: “ Gia phụ cũng có cây đàn như vậy. biết Lục huynh lấy cây đàn đó từ đâu? nay muốn mua cây đàn đó ở Kim Bích phải dễ dàng. Thế nhưng, ta có thể dễ dàng nhận ra Lục huynh chưa từng tới nước Huyền Vũ.”

      “ Hả?” Tôi nhìn kĩ càng lần nữa, sau đó cũng hớp ngụm trà, trầm ngâm suy nghĩ. Tình hình trước mắt vô cùng đặc biệt! Với kinh nghiệm “ thăm thú” nửa ngày tại phủ Thuận Thiên lần trước, chuyện lần này tôi thể mượn danh phủ Hạ nữa, nghĩ vậy tôi liền hỏi vặn lại : “ Vậy cây đàn của phụ thân huynh từ đâu mà có được?”

      “ À nhiều năm trước có người tặng cho gia phụ.”

      “ Ta cũng như vậy.”

      Tề Khiêm nghe xong lặng người giây lát, rồi bật cười thành tiếng, sau đó chỉ hớp trà, trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

      dường như rất thích cười, hơn nữa nụ cười đó lại vô cùng tuyệt mĩ! lúc sau, ngước mắt lên, mỉm cười tươi tắn hỏi tôi: “ Lục huynh, hơn hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa có vị nương nào thích sao?”

      Phụt…. Tôi suýt nữa phun hết ngụm trà vừa uống ra khỏi miệng. Người đàn ông này quả là “ độ hóng” rất cao!

      “ Huynh đúng là rất biết nghe ngóng đấy! Thôi được rồi, nể tình huynh mời ta bữa ăn thịnh soạn này, ta cho huynh biết. Đúng thế, năm nay ta hai mươi bảy tuổi rồi, chỉ còn ba năm nữa là trong ba mươi. Người ta thường bảo “ tam thập nhị lập [3]”, thế nhưng đến nay, ta vẫn chưa hề gặp được người lòng thương ta.” đến đây, tôi nhận thấy giọng của mình thêm vài phần xót xa, bởi câu này xuất phát từ thực tế phũ phàng của chính tôi. Sống hai mươi bảy năm cuộc đời rồi, tôi vẫn là già. Bây giờ tuy rằng ở trong thân xác Hạ Chi Lạc mới tròn mười chín, trẻ trung xinh đẹp nhưng đáng tiếc, tôi vẫn chưa có người lòng mến, “ Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” [4] , câu này hoàn toàn hề ứng nghiệm người tôi.

      “ Hai bảy tuổi? Khụ khụ, ngờ Lục huynh trông trẻ thế này! Hổ thẹn hổ thẹn!” Hình như Tề Khiêm bị sặc nước trà phải?

      “ Này, nghe như vậy hình như tuổi hơn ta rồi đúng ? Vậy nên gọi ta tiếng Lục đại ca Tề tiểu đệ!” Tôi vốn mặt dày, tội gì tranh thủ món hời này chứ?

      Tề Uy ngồi bên cạnh im lặng nãy giờ, sau khi nghe thấy câu “ Tề tiểu đệ” của tôi liền phụt hết cả trà trong miệng ra ngoài. Tề Khiêm mỉm cười tươi tắn nhìn tôi. Lúc này tôi mới kịp nhận ra, mình cùng lúc chiếm món hời của hai tên đàn ông này.

      “ Ha ha…ha ha…” Tôi nhịn được bật cười thành tiếng, còn cố tình giả bộ hỏi năm nay Tề Khiêm bao nhiêu tuổi...Song..lequydon...

      Tề Khiêm nhúng ngón tay vào trong cốc trà rồi viết lên bàn ba chữ… Hai mươi lăm? Hai mươi lăm, đối với đàn ông mà , chín là độ tuổi tươi đẹp nhất.

      Sau khi tiểu nhị đưa món ăn lên, chúng tôi bắt đầu vừa ăn vừa chuyện.

      Sau buổi chuyện, cuối cùng tôi cũng biết, Tề Khiêm còn có hai người huynh đệ, trong nhà xếp thứ hai. Hàng ngày chỉ thích đọc sách, viết chữ, du sơn ngoạn thủy, bao giờ hỏi nhiều về chuyện lớn trong nhà. Tất cả mọi chuyện đều do đại ca và tam đệ của mình gánh vác. Theo cách của Tề Khiêm bản thân tự nhận mình thuộc hàng công tử chơi bời, cũng chính là người có chí khí nhất trong nhà.

      Trong khi chuyện, tôi nhận thấy. bất luận kể về khí chất hay lời ăn tiếng , Tề Khiêm tuyệt đối phải con nhà tầm thường. Người như tên gọi, quân tử khiêm nhường! Tôi liền nhẩm tính trong đầu, các vị quan họ Tề trong triều nhiều, trong nhà lại có ba người con, trong đó người hai lăm tuổi, hình như chẳng có ai, còn có các nhà phú thương trong thành cũng có ai họ Tề cả. Tôi cứ cảm thấy người đàn ông này rất quen mặt, là Hạ Chi Lạc gặp ở đâu trước kia rồi. Rốt cuộc Tề Khiêm là ai?

      --

      [1] Lâm Đại Ngọc, nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần. Có vẻ đẹp yếu đuối rất được đàn ông Trung Quốc ưa chuộng.
      [2] Chỉ người có bốn hàng lông mày, bởi bộ ria mép của ta mảnh như lông mày.
      [3] Nghĩa là đấng nam nhi đến ba mươi tuổi là có thể tự lập thân, dựng nên nghiệp cho mình.
      [4] câu trong Kinh thi, ý người con dịu dàng đoan trang, được những người con trai tốt cầu mong, tìm kiếm.
      Chương 5.3

      Tề Khiêm cũng vô cùng hiếu kì về thân phận của tôi, nhưng tôi lấp liếm rằng mình chính là cháu ngoại đằng xa của Hạ Trọng Đường, lần này tới kinh thành để thăm người thân. Thực tế, tôi đoán cho người theo dõi Thanh Thanh và biết việc bé về phủ Hạ. Giờ nếu như tôi có bất cẩn để lộ ra điều sơ hở gì mà biết được, như vậy cũng coi là hợp tình hợp lí.

      biết tại sao, chuyện với Tề Khiêm, tôi cảm thấy cực kì dễ chịu, thậm chí còn có cảm giác tiếc nuối vì gặp quá muộn. Xét ra, tôi và Tề Khiêm cũng có điểm tương đồng trong tính cách, thích du sơn ngoạn thủy, câu nệ tiểu tiết. Tề Khiêm kể cho tôi nghe về bốn nước Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ với những phong cảnh khác nhau, phong tục tập quán phong phú, khiến tôi vô cùng hứng thú. Nếu như được, tôi muốn thời gian nữa, sau khi làm mọi chuyện, có thể kiếm khoản tiền lớn để du ngoạn, thăm thú các nước này. Nghĩ vậy, tôi liền bông đùa với Tề Khiêm rằng, lần sau nếu có muốn du ngoạn nơi nào đừng quên rủ tôi cùng.

      Mải chuyện với mĩ nam, tôi quên khuấy mất việc hứa với Thanh Thanh là quay về phủ sớm. Khi tôi đứng lên ra về mặt trời lặn đằng tây. Tôi vội vã từ biệt Tề Khiêm, trước khi còn , “Mong rằng sớm gặp lại.”

      Lúc về đến Vương phủ, Thanh Thanh vừa nhìn thấy tôi căng thẳng đến mức thét lên tiếng lớn, như thể sợ rằng tôi đột nhiên biến mất khỏi trái đất này vậy. Thanh Thanh , hôm nay trong cung có người đến chuyển lời, rằng Mai Phi muốn gặp tôi, nhưng cả ngày thấy tôi đâu, cho nên công công đó quay về cung trước, còn dặn tôi trở về lập tức phải hồi cho cung Tây Thừa. Còn hai ngày nữa là đến lễ tế Hoa thần, vị tiểu trẻ trung xinh đẹp mà tôi chưa từng gặp này chắc lại muốn bàn với tôi về buổi lễ tế Hoa thần đây mà....Song..lequydon...

      Nghĩ vậy, tôi bảo Thanh Thanh phái người hồi cho cung Tây Thừa, rằng sáng mai tôi nhập cung bái kiến Mai Phi. Thanh Thanh vội vã đáp lời rồi lui ra. Tôi tính hoàn thành bức tranh của Nhược Lan, ai ngờ vừa quay người lại thấy Thanh Thanh dọn ra bữa tối, hiệu suất làm việc của bé đúng là thần tốc. Nhưng trời ơi, tôi ăn suốt từ buổi trưa cho đến tận chiều tối, giờ còn phải ăn nữa, no chết mới lạ.

      Tôi bảo Thanh Thanh dọn thức ăn , còn bảo bé muốn ra ngoài làm gì làm, tôi phải hoàn thành nốt bức tranh cho Nhược Lan. Thanh Thanh nghe thế chu miệng lên, bê thức ăn ra ngoài, đóng cửa lại. Còn tôi cũng dần tĩnh tâm, tập trung tinh thần bắt đầu hoàn thiện những công đoạn cuối cùng của bức tranh.

      lúc lâu sau, bức tranh rốt cuộc cũng được vẽ xong. Vừa hay, Nhược Lan ôm hộp gấm đến tìm tôi. Nhìn thấy Nhược Lan, tôi lập tức kéo ấy lại xem bức tranh. ra Nhược Lan khiến tôi rất tò mò. ấy càng lạnh nhạt, khó gần, tôi càng cảm thấy hiếu kì, muốn tìm hiểu cho ràng. biết ấy gặp phải chuyện gì, tôi đoán ấy nhất định đau khổ vì tình, biết đâu bức tranh này của tôi lại có thể làm ấy mở rộng tấm lòng đem tặng nó cho người mình trong lễ tế Hoa thần lần này. Nhược Lan nhìn vào bức tranh hồi, ngây người như bị mất hồn. Tôi ra sức xua tay trước mặt ấy và khó khăn lắm mới gọi được ba hồn bảy vía của ấy trở về.

      Nhược Lan sau khi lấy lại tinh thần liền giao chiếc hộp gấm trong tay cho tôi, rằng đây là thứ mà thời gian trước tôi dặn ấy làm. Lúc tôi mở hộp gấm ra xem, ha ha, ra là bộ mạt chượt! biết do người thợ nào làm nhưng tay nghề đích thực là tuyệt hết chỗ ! Độ lớn của quân mạt chượt này rất thích hợp, toàn bộ mặt sau các quân đều làm từ phỉ thúy thượng hạng. Cầm trong lòng bàn tay có cảm giác mát lạnh, trơn tru và dễ chịu vô cùng! Mặt trước làm bằng ngà voi, còn khắc hình, bóng bẩy, sáng loáng. Ra tay hào phóng quá! Làm Vương phi đúng là quá thoải mái, có thể bỏ ra bao nhiêu tiền vì bộ mạt chượt mà thôi!

      Tôi rất hiếu kì về giá tiền của bộ mạt chượt này, liền hỏi Nhược Lan dùng hết bao nhiêu ngân lượng, ngờ câu trả lời của Nhược Lan khiến tôi hết sức kinh ngạc. ấy , tất cả phỉ thúy cùng ngà voi để làm bộ mạt chượt này đều do Thượng Quan Tầm đích thân dặn dò Lý tổng quản tìm về, phí dụng làm ra thứ này cũng do Thượng Quan Tầm sai người quản tiền chi trả.

      Cái gì? Vật liệu do Thượng Quan Tầm tìm về, phí dụng cũng do chi trả sao? Lẽ nào người ở cái chốn này lại điên cả rồi! Từ lúc nào trở nên tốt bụng như vậy chứ? Liệu có phải do lần trước làm cánh tay tôi bị thương, Thượng Quan Tầm trong lòng áy náy, nên mới tốt bụng bỏ tiền tài trợ? Thôi bỏ , dù là hay giả vờ áy náy, nể tình số phỉ thúy và ngà voi này, tôi cũng đại nhân trách tiểu nhân, đành miễn cưỡng nhận lấy. quá hay! Tối nay phải buồn rầu, ủ rũ vì có máy tính, ti vi tiêu khiển nữa rồi!

      Đợi thắp sáng đèn lên, tôi liền gọi Thanh Thanh, Nhược Lan và cả nha đầu Cẩm Tú tuổi tác khá lớn nhưng làm việc nhanh nhẹn, tính cách vui vẻ tới, bốn người lập thành nhóm chơi mạt chược.

      Tôi bội phục sát đất vị tiền bối năm xưa, người phát minh ra trò chơi nạt chược này. Có người cho rằng đó là Trịnh Hòa, cũng có người là do hòa thượng ở đời nhà Đường nghĩ ra. Có điều, sau cùng chẳng lời giải đáp nào ràng cả. đáng tiếc cho vị kỳ tài này! Đáng lẽ ngài phải được lưu danh sử sách, để người đời mãi mãi ngưỡng mộ, tôn vinh mới đúng!

      Đối với trò chơi mới mẻ này, Thanh Thanh và Cẩm Tú ca ngợi hết lời. Trong lúc đánh còn ngừng than vãn, hàng ngày họ chỉ có thể chơi đổ xúc xắc cược tiền. Bây giờ cuối cùng có thể tìm ra được trò chơi thú vị hơn rồi…

      Tôi nghe vậy lập tức lên tiếng: “Giỏi lắm! Thuê các em vào Vương phủ làm việc, lẽ nào để mấy em đến đây cược tiền đánh bạc hay sao? Lần sau ta còn thấy, cẩn thẩn ta đánh gãy tay đấy!”

      Thanh Thanh và Cẩm Tú đều đưa tay lên miệng lén cười, hỏi vặn lại, cược tiền tính thắng thua thế nào?

      Đúng thế, cược tiền chơi mạt chược còn thú vị gì nữa? Lẽ nào học theo hồi còn học đại học, mấy nữ sinh viên nghịch ngợm cùng nhau chơi, ai thua phải dán giấy lên mặt hoặc cởi bỏ từng món y phục, đợi sau khi chơi xong, ngồi đọ xem ai nhiều giấy dán nhất, rồi bắt người thua vừa nhảy vừa thét: “Ai dâm đãng hả? Tôi dâm đãng! dâm đãng, tôi dâm đãng…” hay sao?

      Nhưng được, cách đó thể áp dụng được, ngộ nhỡ tôi bị thua, dán giấy lên người tổn hại vô cùng đến hình tượng bá đạo của Vương phi. Sau này làm sao có thể tỏ ra uy phong trước mấy con nha đầu này được. Còn nếu thua phải cởi bỏ từng món y phục tuy rằng tôi rất muốn nhìn làn da trắng trẻo ngọc ngà của Nhược Lan nhưng bất cẩn để lộ việc này ra ngoài, mấy đứa nó làm sao còn mặt mũi nào gặp người khác chứ. Càng thể bắt chúng vừa nhảy vừa hét mấy lời làm tổn thương lòng tự trọng của người phụ nữ cổ đại như vậy được.

      Tôi xua tay rồi : “Thôi bỏ , bỏ . Cược tiền cược tiền, hôm nay dù là ai thắng ai thua, tất cả đều tính lên đầu ta hết. Được rồi, bắt đầu thôi!”

      Thanh Thanh và Cẩm Tú đồng loạt hò reo ầm ĩ. Tôi hiển nhiên quên lộ ra vài ngón tráo bài thuần thục. Ngược lại, Nhược Lan sau khi chơi vòng, tốc độ đánh bài rất nhanh, ăn hết những con có lợi về mình. Xem ra ấy nắm được tám, chín phần tinh túy của trò chơi. Nếu như phải tôi biết trước Nhược Lan lần đầu đánh mạt chược, nhìn khí thế của ấy còn tưởng là lão làng sành sỏi rồi cũng nên.

      Sau trận hỗn chiến đến tận nửa đêm, đánh đúng tám ván, người nào người nấy ngáp ngắn ngáp dài quay về phòng ngủ. Tôi ngồi ở đầu giường đếm bạc, chỉ trong buổi tối, tôi thua hơn trăm lạng, ngờ nha đầu Cẩm Tú lại bốc bài may vậy. Chuyện này đối với tôi thực đúng là quá sỉ nhục! Con tiểu nha đầu này biết lúc này có trốn trong chăn cười sung sướng mình hay ?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.4

      Ngày hôm sau, trong lúc còn nửa tỉnh nửa mê, Thanh Thanh gọi tôi dậy, nhắc nhở tới giờ phải nhập cung. Tôi mơ màng nhắm mắt mặc cho Thanh Thanh múa máy, lâu sau, mái tóc tôi được vấn lên cách sang trọng. Khoác lên người bộ y phục màu hồng, tôi bị đẩy lên kiệu, tiến thẳng vào hoàng cung.

      Lần đầu vào cung Kim Bích, ngước nhìn Triều Thiên Môn với biết bao lớp tường thành, lầu son gác tía, cung điện nguy nga, tôi khỏi cảm phục trước tay nghề tuyệt hảo của những người thợ mĩ nghệ thời xưa.

      Sau đó tôi được tiểu thái giám dẫn qua điện Ngự Hòa, cung Hoa Dương, điện Hạ Hoa, rồi tiến thẳng về phía cung Tây Thừa, lan can ngọc khắc, rồng bay phượng múa. Đây mới được gọi là Hoàng cung lộng lẫy, xa hoa ! Hoàng cung trước mắt đem so với Hoàng cung còn sót lại mà tôi nhìn thấy ở thời đại, tráng lệ và cao sang hơn rất nhiều. Suốt dọc đường, đầu óc tôi ngừng quay cuồng giữa vô vàn cung ngà lầu tía.


      Tiến vào cung Tây Thừa, Tiểu Quế Tử vẫn hầu hạ bên cạnh Mai Phi, bẩm với tôi mai Phi lễ Phật, bảo tôi ngồi đợi trong giây lát. lâu sau, Hạ Tích Mai xinh đẹp, cao quý được mấy người cung nữ, thái giám tiền hô hậu ủng từ từ bước vào. Tôi lập tức bước lại gần, quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ: “ Chi Lạc bái kiến Mai phi nương nương, kính chúc nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

      Hạ Tích Mai thấy tôi hành lễ như vậy, nhanh chóng lại gần, đỡ tôi đứng dậy: “ Ây da! Lạc nhi, ở đây có người ngoài, gặp cần phải hành đại lễ như vậy đâu!”

      Tôi ngước nhìn người , Mai phi nương nương xinh đẹp như hoa như ngọc với giọng ngọt ngào, dịu dàng trước mặt, nhất thời nỡ rời mắt , Thảo nào mà lại được Hoàng Thượng sủng ái đến mức đó. Ngay cả tôi, người đồng giới cũng phải lặng người, say mê trước vẻ đẹp của người. Trước kia tôi từng rất kinh ngạc và ngưỡng mộ nhan sắc của Hạ Chi Lạc. Lúc này mới thấy Hạ Chi Lạc và Hạ Tích Mai có sáu, bảy phần giống nhau, có điều Hạ Tích Mai trước mặt tôi có thêm mặn mà, đằm thắm của người đàn bà quyến rũ...Song..lequydon...

      Hạ Tích Mai thấy tôi lặng người như vậy, liền hươ hươ tay trước mặt: “ Con làm sao thế? Lạc nhi, sao lại nhìn ngây người ra vậy?”

      , người càng ngày càng xinh đẹp ạ! Con nhìn người mà lặng cả người ! Thảo nào Hoàng Thượng lại sủng người như vậy !” Tôi nghĩ vào lúc này, ra vài lời hay, ý đẹp vẫn là điều nên làm.

      Hạ Tích Mai che miệng mỉm cười: “Con tiểu nha đầu này đúng là… chỉ được mỗi cái miệng ngọt xớt! Nào, mau lại đây, ngồi xuống, để nhìn xem có phải gần đây con gầy rồi ?”

      “Gầy ư? Con ngược lại còn cảm thấy dạo này mình béo lên ấy chứ! Con muốn giảm béo đây ạ!” Tôi đưa tay nhéo vào chiếc eo của mình, dường như dày thêm khá nhiều thịt. Tôi có lỗi với Hạ Chi Lạc! ấy vốn sở hữu thân hình quyến rũ, vậy mà vì chiếc miệng tham lam của tôi, cơ thể đó tăng thêm vài cân. Thế nhưng xem ra cũng chưa đến mức tệ lắm! Tất cả phụ nữ đều mong vòng eo của mình bé tí bé tẹo, như vậy mới thực là đẹp quyến rũ.

      “Làm gì có, ràng là con gầy hơn nhiều so với thời gian đại hôn đấy!” Hạ Tích Mai xót xa lên tiếng.

      Sau đó, trong câu chuyện phiếm với , tôi biết được tin Hoàng thượng ban hôn cho Khang Vương gia Thượng Quan Khiêm và nhị tiểu thư của Tướng phủ Bạch Ánh Đồng vào buổi yến tiệc tại lễ tế Hoa thần năm nay. Tôi nghe vậy, bất giác bật cười thành tiếng, hai chị em cùng gả vào nhà, quá đỗi buồn cười!

      Hạ Chi Lạc hình như cũng mới chỉ gặp vị Nhị hoàng tử Khang Vương mấy lần, bởi kí ức về người này sâu sắc lắm, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng chẳng thể nhớ ra nổi. Được biết, từ thân thể của Thượng Quan Khiêm hay ốm yếu, phần lớn thời gian đều dưỡng bệnh trong cung. Tôi còn nghe , nàng Vương phi mà Nhị hoàng tử từng thương sâu sắc, biết vì lí do gì, tuổi đời còn trẻ ốm bệnh qua đời. Sau đó, vì sức khỏe ốm yếu, hay bệnh tật, lại khắc chết mẫu thân, nên Nhị hoàng tử bị mọi người coi là sao quả tạ. Sau khoảng thời gian đen tối, vì muốn nhìn cảnh nhớ người, Nhị hoàng tử quyết định ngao du thiên hạ, mỗi năm chỉ về Hoàng cung có vài ngày. Cũng năm năm rồi, Nhị hoàng tử hề nạp thêm phi tử. Nghĩ hồi, tôi thấy Nhị hoàng tử này đích thực là người đàn ông si tình, đáng trọng. Nhưng tại lễ tế Hoa thần năm nay, Hoàng đế gia gia chỉ hôn, xem ra vị Hoàng đế này rất hứng thú với nghề ông tơ bà mối! Cứ rảnh rỗi là lại muốn kết thêm mối nhân duyên.

      Bạch Ánh Đồng – em của Bạch Ánh Tuyết. Cứ theo đà này, nếu như Bạch gia có thêm con , e là Bạch Tiến Hà nhất định nghĩ mọi cách để Thượng Quan Tầm nạp thêm trắc phi nữa. Sau đó chờ thời cơ “giải quyết” luôn tôi, để con được trở thành chính phi mất.

      Đột nhiên, Hạ Tích Mai cho thái giám và cung nữ lui ra hết, rồi nhàng với tôi: “Lạc Nhi!”

      “Dạ, , có chuyện gì thế ạ?” Hạ Tích Mai lần này gọi tôi vào cung, chắc chỉ đơn thuần muốn mấy chuyện tầm phào với tôi. Có lẽ giờ người bắt đầu vào vấn đề chính rồi đây.

      “Lạc Nhi, chuyện này… biết phải thế nào.” Hạ Tích Mai bỗng đỏ bừng cả mặt.

      , giữa hai chúng ta còn có gì mà thể được chứ?”

      “Ngày mai là lễ tế Hoa thần rồi, con tặng gì cho Tầm Nhi?”

      Bỗng nhiên, đầu óc tôi tối bưng. Tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Dù thỉnh thoảng tôi cũng thích lén lút nhìn , nhưng cũng chỉ vì quá đẹp trai, lại thêm khoảng kí ức của Hạ Chi Lạc ảnh hưởng rất nhiều đến tôi, nên có vài lần ngay cả bản thân tôi cũng chẳng hiểu được, rốt cuộc là Hạ Chi Lạc thích hay bản thân tôi thích nữa. Dù sao, tôi nghĩ chắc vẫn chưa đến mức độ ta được! Nếu chưa thể coi là , vậy tại sao tôi phải bận tâm nhiều vào việc nghĩ xem nên tặng quà gì vào lễ tế Hoa thần chứ?...Song..lequydon...

      “ Sao thế, con vẫn chưa nghĩ ra sao?” Hạ Tích Mai nhìn bộ dạng bối rối của tôi, có đôi phần bất ngờ.

      Đầu óc tôi lúc này hết sức rối rắm, chẳng biết phải trả lời thế nào. Tôi gãi đầu, hỏi: “ , tại sao người lại hỏi chuyện này?”
      cũng chỉ tiện miệng hỏi thôi, muốn xem xem mấy người trẻ tuổi các con tặng cho người mình thương món quà mới mẻ, ý nghĩa gì?”

      “ Ồ, ra là muốn tặng quà cho Hoàng Thượng!” Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Hạ Tích Mai, tôi chợt hiểu ra mọi chuyện, lần này người triệu tôi vào cung chính là vì việc này.

      “ Đâu có!” Hạ Tích Mai thẹn thùng quay mặt chỗ khác, sau lại : “ Lạc nhi, con cứ coi như chỉ tiện miệng ra thôi nhé!”

      Tôi quay đầu sang, cau mày suy nghĩ, lúc sau, : “ Dạ, tiểu ! Thực ra, món quà mình tặng có quý giá hay , con nghĩ phải điều quan trọng. Con có ý thế này, có điều bị muộn mất năm rồi, nếu là ngày này năm ngoái, con khuyên mỗi ngày gấp con hạc giấy, đó viết lên những điều mà mình muốn , đợi đến lễ tế Hoa thần năm sau, đem tặng ba trắm sáu mươi lăm con hạc giấy này cho Hoàng Thượng. Như vậy Hoàng thượng biết tiểu thương người đến độ nào.”

      “ Hạc giấy gửi tình?” Nghe tôi xong, Hạ Tích Mai liền bước lại gần cửa sổ, chìm trong suy ngẫm, mãi lúc sau vẫn gì.

      Tôi nhìn Hạ Tích Mai ngước mắt nhìn lên bầu trời, bất giác buồn bã than dài tiếng. Hạc giấy gửi tình? người năm nay hai mươi bảy xuân xanh như tôi biết gửi tình mình về đâu, cho ai đây? “ Uyên ương mình nào quen nổi. Thà hóa làn mây dạt về tây.”

      Sau khi dùng xong bữa trưa, Hạ Tích Mai kêu mệt, tôi cũng tiện làm phiền, hành lễ cáo biệt rồi theo Tiểu Quế Tử rời khỏi cung Tây Thừa.

      Suốt dọc đường , ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, nhớ lại những lời ban nãy, tôi đột nhiên bước chậm lại. Tôi có nên tặng món quà gì đó cho Thượng Quan Tầm ? Cho dù tôi thay Hạ Chi Lạc tặng quà, chắc gì chịu nhận? Vậy nên, tốt nhất là tặng vẫn hơn.

      Tôi vừa vừa suy nghĩ, đợi đến khi định thần lại phát thấy Tiểu Quế Tử đâu nữa. Tôi bị lạc trong cung mất rồi! Nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh, đường , thế nào cũng gặp các cung nữ hay thái giám, thế nào tôi cũng có thể ra khỏi được hoàng cung. Nghĩ thế, tôi lại hào hứng bước , đến đâu hay đến đấy.

      Thế nhưng ngờ, khi tới bờ hồ Ánh Nguyệt, tôi lại bất ngờ gặp Bạch Ánh Tuyết. Tôi đưa mắt nhìn nàng ta đứng cách đó vài bước, người mặc bộ y phục trong cung, dung mạo tuyệt trần, lặng lẽ mà đài các, đôi mày cong dài, đôi mắt trong sáng như mặt nước hồ thu, còn cả đôi môi mỏng khẽ mím lại đầy vẻ u buồn. Cuối cùng, tôi hiểu vì sao Thượng Quan Tầm lại chung tình với người phụ nữ này đến vậy. Có lẽ, chính là vì dáng ẻ nhu mì, dịu dàng khiến người khác nhìn khỏi xót thương, muốn được bao bọc, bảo vệ này. Nếu như Hạ Chi Lạc là đóa mai kiêu kì Bạch Ánh Tuyết chính là đóa thủy tiên trong sáng, thanh cao.

      Lúc bốn mắt chúng tôi chạm nhau, khóe miệng tôi bất giác mỉm cười, cảnh tượng này chẳng phải là cảnh tình địch ganh ghét đối kị gặp nhau hay sao?

      “Thụy Vương phi, sao đột nhiên lại có hứng đến hồ Ánh Nguyệt thưởng thức cảnh đẹp thế?” Bạch Ánh Tuyết dịu dàng lên tiếng.

      Tôi nở nụ cười, nhàng đáp: “Nếu như ta ta bị lạc đường Thái tử phi có tin ?”...Song..lequydon...

      “Sao” Bạch Ánh Tuyết chợt để lộ ra ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên trước đó: “ Thụy Vương phi đùa rồi! Vậy thái giám dẫn đường đâu? Sao để Thụy Vương phi lạc đường chứ?”

      “Là ta bất cẩn lạc thôi. ngờ vì vậy mà làm mất nhã hứng thưởng thức cảnh đẹp bên hồ của Thái tử phi!” khí cuộc chuyện với Bạch Ánh Tuyết kì quái, tôi sao diễn tả nổi thành lời!

      “Khách khí quá! Ta chẳng qua chỉ ngang qua đây thôi!” Đột nhiên Bạch Ánh Tuyết chuyển chủ đề. “Ngày mai chính là lễ tế Hoa thần rồi, biết liệu ta có vinh hạnh được thưởng thức tiếng đàn tuyệt hảo của Thụy Vương phi ?”

      Tôi cười nhạt vài tiếng rồi đáp: “Ha ha, Thái tử phi quá lời, quá lời rồi! Tiếng đàn của ta làm sao có thể sánh được với dáng múa yểu điệu, thướt tha của Thái tử phi chứ? Huống hồ, vào những dịp như ngày mai hoàn toàn thích hợp cho những người có thân phận như chúng ta lộ diện.”

      Bạch Ánh Tuyết khẽ gật đầu: “Thụy Vương phi rất đúng!”

      Trước đoạn đối thoại giả tạo, khách khí tột độ như thế này, toàn thân tôi bất giác sởn da gà. Tôi phóng tầm mắt nhìn mặt hồ Ánh Nguyệt, cảnh vật nơi đây đẹp hơn nhiều hồ sen trong Thụy Vương phủ. Cứ như vậy, tôi lặng người thưởng thức cảnh đẹp.

      Có lẽ,cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của tôi, Bạch Ánh Tuyết liền dặn dò cung nữ của mình, tên là Song Doanh, dẫn đường đưa tôi xuất cung. Vốn dĩ định cảm tạ lòng tốt của Bạch Ánh Tuyết, nhưng nghĩ đến việc đối mặt với nàng ấy có chút lúng túng, gượng gạo, tôi vội theo Song Doanh rời .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.1: LỄ TẾ HOA THẦN

      Cuối cùng, lễ tế Hoa thần mà tôi mong đợi bao ngày tới!

      Đại đa số bách tính sống ở phía nam Hoàng triều Kim Bích mưu sinh bằng nghề bán hoa. Ngày mùng tháng ba hàng năm chính là ngày họ bái tế và cảm tạ Hoa thần bao bọc và ban phúc để họ có cuộc sống giàu mạnh, an khang. biết bắt đầu từ khi nào, tập cúng bái này lan truyền rộng rãi ra cả nước, sau đó dần dần trở thành ngày lễ giống như ngày lễ tình nhân của thời đại.

      Vào ngày này, nam thanh nữ tú tặng cho nhau những bông hồng đỏ thắm để bày tỏ tình của mình. Có điều ở đây người ta gọi là hoa hồng mà gọi là hoa tình. Nếu như chưa xác định được đối phương liệu có tình ý với mình hay , họ tặng hoa lan hồ điệp cho nhau để bày tỏ lòng ái mộ. Đương nhiên, những người ở Hoàng triều Kim Bích cũng gọi loài hoa này là lan hồ điệp mà là điệp luyến. Nếu người con hi vọng có thể được gả cho người mình thương tặng thêm bức chân dung đẹp nhất của mình cho họ. Người được tặng những thứ này nếu thích đối phương tuyệt đối được tùy tiện nhận lấy mà phải khéo léo từ chối hoặc tặng lại bông hoa túc thay cho lời từ chối....Song......

      Vào chính lễ, khắp đường lớn ngõ đều tràn ngập tình ý. Đến quá trưa, người dân bắt đầu tiến hành lễ rước kiệu Hoa thần dọc theo các con phố. kiệu hoa là mĩ nữ được người dân chọn ra, vừa ngồi kiệu, vừa tung những cánh hoa mang lại hạnh phúc cho mọi người. Đáng tiếc, Hạ Chi Lạc thân trong Hoàng thất, chỉ có thể tham gia lễ hội và yến tiệc do Hoàng gia tổ chức, thế nên hoàn toàn có chút ấn tượng nào với lễ tế Hoa thần của bách tính thường dân.

      Tuy rằng thể thoải mái đón ngày lễ này giống bách tính, nhưng tôi vẫn cực kì hứng thú, dù sao đây cũng là ngày lễ trọng đại đầu tiên kể từ khi tôi đến nơi đây. Giống như ngày , trước mỗi hoạt động của trường, cả đêm hôm trước tôi đều trông mong, phấn khích lạ thường, và rồi ngủ thiếp lúc nào hay.

      Trời vừa tờ mờ sáng, Thanh Thanh vào phòng giúp tôi chải đầu trang điểm. Hạ Chi Lạc rất thích mặc trang phục màu tím, có lẽ vì màu này hợp với dung mạo và khí chất cao sang của ấy. Nếu ở thời đại, tôi chẳng dám khoác lên người thứ quần áo sặc sỡ thế này. Tôi nhanh chóng chọn

      Bộ y phục cung đình màu tím, vạt áo, trước ngực, tay áo đều được thêu hình những đóa hoa hải đường diễm lệ, e ấp bằng sợi kim tuyến vô cùng đẹp!

      Vì hôm qua Thanh Thanh vấn cho tôi mái tóc quá cầu kì nên hôm nay tôi phải tự thiết kế kiểu tóc mới được. Vào ngày vui như hôm nay, tôi muốn chải kiểu tóc giống chuột Mickey chút nào. Hơn nữa, kiểu đầu ấy cũng khiến tôi kém trẻ trung, hoàn mĩ.

      Trước tiên, tôi bảo Thanh Thanh mang chật than hoa nóng vào phòng và tìm vài thanh sắt nhìn trụ đặt vào trong đó cho nóng. Sau đó, lại tìm chiếc quạt điêu khắc tinh tế, trang nhã, để Thanh Thanh cài lên phía trái sau đầu, rồi cắm thêm vài đồ trang sức nhắn tóc.

      Đợi khi mấy thanh sắt được nung nóng, tôi liền ngâm chúng trong nước lạnh, tiếp đó từ từ cuốn từng lọn tóc vào thanh sắt, để tạo nên những ngọn tóc xoăn vừa ý. Sở dĩ, tôi có thể nghĩ ra kiểu tóc sáng tạo và thời thượng như vậy là nhờ ý tưởng sáng tạo của Miêu Thúy Hoa, mẹ Phương Thế Ngọc trong bộ phim điện ảnh “Phương Thế Ngọc” do tài tử Lý Liên Kiệt thủ vai chính. Có điều tôi cải tiến đôt chút, phải dùng kìm sát mà chuyển thành thanh sắt hình trụ, long tóc xoăn cũng vì vậy mà đẹp hơn.

      Kể từ khi xuyên về thời cổ đại, ngoại trừ hôm qua, hàng ngày tôi hầu như trang điểm, bởi vì tôi an tâm về chất lượng của số mỹ phẩm đó. Làm sao tôi biết được trong đó chứa lượng chì an toàn hay ? Ngoài việc lấy phấn hồng trộn cùng với phấn màu lam khổng tước, tạo thành màu tím rồi đánh lên mắt, những phần khác khuôn mặt tôi đều chú trọng đơn giản là hết…

      Vừa trang điểm xong, Cẩm Tú vội vàng chạy vào phòng bẩm báo rằng: Thượng Quan Tầm sai người đến giục. Tôi thầm mắng Thượng Quan Tầm: Giục, giục cái đầu ! Rồi tiện tay cầm theo đôi khuyên tai trân châu, nhanh chóng bước ra cửa phủ.

      Ra đến cửa phủ, tôi trông thấy ngay hai cỗ kiệu lớn. Thượng Quan Tâm mặc bộ y phục màu ghi nhạt đứng trước cỗ kiệu, chắc nghe thấy tiếng bước chân tôi, đột nhiên quay người nhìn lại. Hôm nay, búi tóc lên tận đỉnh đầu rồi dùng chiếc trâm ngọc cố định búi tóc lại chứ xõa tóc như mọi ngày.

      Tôi bất giác nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn hơi thở của mình và ngừng nhắc nhở bản thân phải kiềm chế ham muốn ngắm “trai đẹp”. Khi ngước mắt lên lần nữa, đôi mắt sâu thẳm tựa như biển khơi tuyệt đẹp của nhìn chăm chú về phía tôi, trong ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên và tán thưởng.

      Sau khi giao chiến bằng ánh mắt lúc lâu, tôi khẽ ho tiếng rồi cất lời cười nhạo : “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ sao?” Sau đó còn quên tặng kèm cái lườm.

      Đúng lúc định cúi người bước lên kiệu, Thượng Quan Tầm chẳng khác nào bóng ma, bay đến sát bên tôi. Tôi giật nảy người, nhìn vào khuôn mặt “hại nước hại dân” của , nhận ra mình có chút căng thẳng, chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Tại… tại sao lại ghé sát thế hả? phải đột nhiên chút lương tâm còn sót lại trong người trỗi dậy, cảm thấy thê tử của mình chính là đại mĩ nhân tuyệt đỉnh vô song đấy chứ?”

      Tôi còn chưa dứt lời, Thượng Quan Tầm bước ra cách tôi vài bước, nhướn cao đôi mày, suy ngẫm hồi, sau cùng lạnh lùng nhìn tôi, : “Đừng có tưởng tượng quá xa thế. Ta chẳng qua chỉ muốn xem da mặt dày đến mức nào thôi.”

      Bỗng nhiên, tôi cảm thấy hai má mình đỏ bừng, câu này của Thượng Quan Tầm điểm đúng vào tử huyệt của tôi. “Xin ngài thôi cho, đừng có chối mãi thế. ràng thấy ta xinh đẹp tuyệt trần, nếu tại sao ngại lại nhìn chằm chằm như thế? Hừm, trong lòng ngài hẳn biết vui mừng đến độ nào nữa ấy chứ! Đúng là người đàn ông giả tạo! Hừm! Hừm hừm!”

      Mấy nha hoàn, thị vệ đứng quanh hai cỗ kiệu nghe vậy đều cố gắng nhịn khiến tôi càng biết úp mặt vào đâu, liền quay sang mắng họ: “Muốn cười cứ cười , cần gì phải nhịn chứ? Nếu nhịn nhiều quá tích thành nội thương, Vương phủ có tiền cho các ngươi trị bệnh đâu.”

      Sau khi thốt xong tiếng “hừm”, tôi bất ngờ kêu lên tiếng, vì tức giận, nhìn đường, tôi đập trúng đầu vào cửa kiệu. Lúc này, đám nha hoàn, thị vệ kia cùng lúc bật cười thành tiếng, hoàn toàn có nể nang gì.

      Tuy nhiên, đáng ghét nhất chính là trước khi bước lên kiệu, Thượng Quan Tầm chẳng thèm quay đầu lại, với tôi câu: “Da mặt của hôm nay đích thực dày hơn mọi ngày đôi chút, đoán chắc là do chat vài cân phấn lên rồi.”

      Á… á… á… tên đàn ông xấu xa này!

      Trong cung, bốn đài tế ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc được dựng lên. Thiên Đàn ở hướng chính nam, Địa Đàn ở hướng bắc, Nhật Đàn ở hướng Đông, Nguyệt Đàn ở hướng tây, và lễ tế Hoa thần lần này được tổ chức ở Nhật Đàn.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.2

      lát sau, chúng tôi tới Nhật Đàn ở phía đông Hoàng cung. Vì tối qua quá phấn khích đến mức ngủ được nên tôi ngủ quên chiếc kiệu êm ả này. Tôi ngủ say đến mức kiệu dừng lại lúc nào cũng hoàn toàn hay biết. Tuy nhiên, điều bất ngờ chính là người đánh thức tôi phải là Thanh Thanh mà là Thượng Quan Tầm, tên đàn ông vừa bất lịch vừa nhen. Trước tiên đá mấy phát vào cửa kiệu, đoán chắc do tôi ngủ say quá, chưa tỉnh, thế là cũng chẳng buồn mở miệng, nhấc phía sau chiếc kiệu lên rồi thả mạnh xuống đất, khiến tôi bất ngờ tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Nếu phản ứng nhanh, chắc tôi ngã bật ra khỏi kiệu rồi.

      Tôi nghiến răng bước ra khỏi kiệu, tức giận nhìn , thét lên: “Thượng Quan Tầm, ngài mở miệng câu được sao?”

      Sau đó, tôi nhanh nhẹn chỉnh đốn trang phục, đầu tóc, ngước mắt lên, vô tình chạm đúng vào ánh mắt của . nhìn tôi, ánh mắt thâm sâu khó hiểu. Nhưng điều làm tôi kinh ngạc nhất là khóe miệng khẽ cong lên, để lộ nụ cười hoàn mĩ, tuyệt đẹp. Lẽ nào mỉm cười? Làm sao có thể, tại sao lại mỉm cười với tôi được cơ chứ? Xem ra hôm nay trời đổ mưa đá mất thôi.

      Tôi bất giác ớn lạnh toàn thân, vội vã quay , thèm để tâm đến ánh mắt đáng ghét của , tiến lên phía trước. Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Thượng Quan Tầm vốn dĩ ở phía sau lưng xuất ngay trước mặt tôi. Tôi biết khinh công của Thượng Quan Tầm tuyệt hảo, nhưng cũng cần thiết phải phiêu diêu như oan hồn đòi mạng giữa thanh thiên bạch nhật thế này chứ?

      Dần dần, quan viên các cấp càng lúc càng đến đông, chắc hẳn những người này dậy từ rất sớm nên suốt dọc đường cứ ngáp ngủ ngừng. lát sau, Thượng Quan Tầm bị đám “hạ quan” kia kéo , để lại mình tôi đứng bên ngoài cửa vào quảng trường Nhật Đàn....Song..lequydon....

      Nhìn từ xa, đài tế ở Nhật Đàn có kết cấu hình vuông, bệnh nghề nghiệp của tôi đúng lúc phát tác. Ở thế giới đại, tôi làm trong ngành vật liệu xây dựng. Theo kinh nghiệm của tôi, toàn bộ số đá dùng để xây nên Nhật Đàn này đều là đá Đại Lí thượng hảo với cái tên nổi danh Phong Tuyết. Đài tế thần được xây thành ba tầng, ở mỗi hướng đông, tây, nam, bắc đều có cửa đăng đàn, mỗi tầng đều có bậc thang, vừa đúng chín bậc. Mỗi cửa đăng đàn có hai cột đá được điêu khắc hình rồng bay lên, tổng cộng có tám con.

      Nhưng theo lí mà , đáng lẽ phải chín con mới đúng chứ? Tôi nhớ thầy giáo lịch sử ngày xưa có dạy, cổ nhân xưa đều áp dụng thuyết dương ngũ hành vào kiến trúc xây dựng. Trong các con số, số lẻ là dương, số chẵn là , và số chín trong chín con số từ đến chín chính là số lẻ lớn nhất, chỗ này là Nhật Đàn, “Nhật” và “Cửu” đều tượng trưng cho dương, cho nên bất luận thế nào cũng nên khắc tám con rồng ở đây.

      Nhìn mãi, nhìn mãi, tôi bất giác đưa mắt nhìn về phía Thượng Quan Tầm, đứng chuyện cùng mấy người, thi thoảng lại truyền tới những tiếng cười. Người đàn ông mặc bộ y phục màu đỏ, đứng phía bên trái chắc hẳn Là Thái tử Thượng Quan Doãn. Nhà Thượng Quan có gen trội, đàn ông trong nhà đều là cực phẩm trong số những cực phẩm đẹp trai. Tuy nhiên, lúc thái tử điện hạ chuyện cùng mọi người, nụ cười giả tạo của ngài lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng quái lạ, thiếu thoải mái.

      Người toàn thân mặc bộ y phục màu trắng đứng bên phải Thượng Quan Tầm trông rất quen mắt, khi người này quay đầu nhìn về phía tôi, tôi bất giác trợn tròn hai mắt, ngờ lại là Tề Khiêm! Đúng vậy, chính là Tề Khiêm, chỉ ta mới có nụ cười tươi tắn, gần gũi đến thế mà thôi!

      Tại sao Tề Khiêm lại xuất ở nơi này, hơn nữa còn có vẻ thân thiết với Thượng Quan Tầm và thái tử Thượng Quan Doãn như vậy? Trong tên của ta có chữ “ Khiêm”, phải chăng chính là Nhị hoàng tử Thượng Quan Khiêm mà tôi vẫn thường được nghe đến? Tôi bất giác đưa tay sờ lên cằm mình, trong lòng ngừng cảm khái: chốn kinh thành này quả thực là “ rộng lớn” quá mức!

      Tôi hít hơi sâu, lại nhìn về phía đó, Thượng Quan Khiêm vừa hay cũng nhìn về phía tôi. Lúc chạm trúng ánh mắt của ta, tôi thấy nụ cười tươi tắn tựa gió xuân kia bỗng đông cứng lại. ta nheo mắt lại, tiếp đó khuôn mặt lên nụ cười kì quái. ta nhất định nhận ra tôi rồi!

      Tôi còn chưa kịp nhìn chỗ khác, đôi mắt sắc bén của Thượng Quan Tầm phóng đến, tựa như hỏi: “ Từ lúc nào lại thân quen với Nhị ca của ta?” ....Song..lequydon....

      Tôi cũng dùng ánh mắt đáp lại câu: “ Ta thân quen với ai có liên quan gì đến ngài?”

      Tôi và Thượng Quan Tầm giao chiến bằng ánh mắt hồi tiếng thái giám bỗng vang lên cao vút: “ Hoàng thượng giá đáo!” Thế rồi, Thượng Quan Minh bước tới, tất cả mọi người lập tức dừng mọi chuyện làm, cung kính quỳ xuống, lớn tiếng tung hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Trong giây lát, khắp gian Nhật Đàn, vang vọng thứ thanh vô cùng trang trọng, uy nghiêm.

      Hoàng đế Thượng Quan Minh quá ngũ tuần nhưng dung mạo vẫn cực kì tuấn tú, cứ nhìn ba người con trai xuất sắc của ngài biết. Hạ Tích Mai, Trang Phi, Cảnh Phi cũng lần lượt bước tới, lại thêm đống phi tần, cung nữ, thái giám khác mà tôi thể nhớ được hết tên.

      lâu sau, lễ tế Hoa thần chính thức bắt đầu. Đại tế sư đứng đài cao chẳng hiểu đọc cái gì. Tóm lại là rất lâu, nếu kiên nhẫn chắc tôi ngất lăn ra đất mất rồi. Nghi thức này còn khủng bố, đáng sợ hơn cả tiết học chính trị kéo dài suốt cả buổi sáng vào thời tôi còn học đại học. Ngay cả mười ba cực hình của Mãn Thanh chắc cũng tàn khốc như thế này?

      Sau tiếng hô vừa lớn vừa dài, cuối cùng, Đại tế sư cũng chịu kết thúc tràng ngôn ngữ khó hiểu của mình. Ông châm ba nén hương rồi đưa sang cho Hoàng thượng cúng lạy trời đất. Sau khi nhận lại ba nén hương, ông ta nhanh chóng cắm vào lư hương. Lúc này tôi mới nhận ra, ra con rồng thứ chín của Nhật Đàm nằm lư hương Tế Nguyệt.

      Khi tất cả mọi người bái tế xong, lễ tiết mới coi như hoàn thành. Cung nữ, thái giám biết từ lúc nào tung lên trung rất nhiều cánh hoa. Cánh hoa bay ngợp trời, hương hoa dìu dịu tỏa khắp muôn nơi.

      Khi mọi nghi lễ kết thúc là giờ mùi. Lúc này tôi mới nhớ ra chuyện vô cùng quan trọng. Đó chính là, buổi trưa ngày lễ tế Hoa thần được dùng bữa, phải đợi đến chiều tối mới được ăn. Trời đất quỷ thần ơi! Đúng là giày vò con người ta quá đáng mà! Tất cả đều vì tôi quá phấn khích nên quên mất cả chuyện trọng đại này, nếu tôi nhất định mang theo mấy miếng bánh hoa mai rồi. Người phụ nữ bị bỏ đói mới đáng thương làm sao!

      Yến tiệc được bày trong ngự hoa viên.

      Cả buổi chiều, tôi cứ bị đám phụ nữ của Hoàng thượng và các “vi thần” bao vây chặt lấy. Họ hết lời khen ngợi kiểu tóc của tôi đặc biệt, màu mắt rất đẹp, tiếng cười ríu rít vang bên tai khiến tôi muốn điên cả đầu. Người muốn tôi dạy cách tạo kiểu tóc, người lại hỏi tôi mua phấn mắt ở đâu, khiến trán tôi nổi đầy gân xanh.

      Cuối cùng, tôi hiểu tại sao chỉ có Hạ Tích Mai, Trang phi và Cảnh phi được sắc phong thành phi. Bởi lẽ, ba người phụ nữ này tuy rằng cũng rất thích kiểu tóc của tôi, nhưng họ hề tham dự vào cuộc hỗn loạn này, chỉ ngồi bình thản thưởng trà trong đình nghỉ tại ngự hoa viên nhìn tôi bị đám đàn bà quấy rối.

      lúc lâu sau, tôi cũng được giải thoát, nhờ xuất của Bạch Ánh Tuyết. Hôm nay nàng ấy mặc người bộ y phục màu đào, sắc màu tươi tắn, làm tôn lên làn da trắng sáng. Điều đáng chú ý là phần chân váy của nàng ấy đính đá quý nhiều màu, càng làm cho thân hình thêm mềm mại thanh mảnh. Tôi thể thừa nhận nàng ấy là người rất biết cách ăn mặc.....Song..lequydon....

      Bỏ qua thành kiến từ kí ức của Hạ Chi Lạc, thực ra tôi hề ghét Bạch Ánh Tuyết. Thế nhưng, từ sau lần tình cờ nhìn thấy bức tranh Thượng Quan Tầm vẽ nàng ta và nghĩ đến chuyện mình vô duyên vô cớ phải dưỡng thương nửa tháng trời, trong lòng tôi lại khó chịu, bực bội vô cùng! Dựa vào cái gì mà nàng ta có thể nhảy múa dưới gốc mai trước Li Hiên, còn tôi thậm chí chẳng có tư cách để thưởng thức chúng? Có lẽ tôi là người nhen, bao dung, nhưng cho cùng tôi cũng chỉ là người phụ nữ bé bình thường mà thôi!

      Sau cùng, tôi tìm cách thoát thân bằng lí do chán ngắt là buồn vệ sinh, rồi mình du ngoạn cảnh vật nơi đây, vừa vừa ngắm hàng liễu xanh mướt, muôn hoa đua nở. Những chùm hoa rực rỡ khiến tôi liên tưởng tới đám phụ nữ như loài lang sói lúc nãy, nếu lấy hoa để ví von với bọn họ đích thực sỉ nhục sức sống dồi dào, xinh tươi của những bông hoa trước mắt này!

      Giữa trăm hoa khoe sắc đó, thứ đặc biệt thu hút tôi chính là chùm hải đường trước mặt, hoa nở đầy cành, cánh hoa hé nở, thẹn thùng trong giá . Lần đầu tiên tôi nhìn thấy loài hoa này là khi tôi mới học cấp hai, lúc mẹ đưa tôi đến công viên chơi, lúc đó gặp đúng mùa hoa hải đường nở rộ, sắc đỏ e ấp, hương thơm mát dịu, thoang thoảng khắp gian khiến cho lòng người khỏi mê say,

      biết có phải vì ở thời cổ đại nên tôi bỗng trở nên đa sầu đa cảm giống người xưa nữa. Nhìn cảnh vật trước mặt, tôi bất giác nhớ đến bài thơ “ Hoa hải đường” của Lưu Tử Thúy thời Tống, liền khẽ đọc thành tiếng:

      “ Dáng vẻ kiều sáng bừng xuân
      Trang nhã như mai tựa liễu
      Tàn tạ mưa đêm hương còn đọng
      Rụng hết sắc màu vẽ chẳng nên!”

      lúc tôi định đọc tiếp bài “ Như mộng lệnh” của Lí Thanh Chiếu bên tai đột ngột vang lên tiếng khen “ thơ hay!” Quay đầu nhìn lại, đứng trước tôi là người đàn ông rất trẻ, mắt mí, khuôn mặt trắng trẻo, dung mạo tầm thường, khoác người bộ quan phục. Vì biết cấp bậc qua quân phục nên tôi hoàn toàn nhận ra thân phận và quan phẩm của người này

      Mặc dù cậu ta tạo được thiện cảm với tôi nhờ cặp mắt mí, thứ ở thời đại tôi đặc biệt thích, nhưng tôi vẫn khẽ nhướng mày, hành động tán tùy tiện như vậy khiến tôi cảm thấy chút thiện cảm. Nghĩ vậy tôi liền hỏi: “ Có chuyện gì?”

      Khuôn mặt cậu ta bỗng đỏ ửng lên, có vẻ căng thẳng nhưng vẫn quên lễ độ đáp lại: “ Xin chào nương, xin thứ cho tại hạ đường đột, tại hạ chẳng qua chỉ….chẳng qua chỉ cảm mến tài hoa của nương thôi!”

      nương? Phụt!” Nghe cậu ta gọi hai tiếng “ nương”, tôi nhịn được mà bật cười thành tiếng “ Trong Hoàng cung này có bao nhiêu là phi tần, mĩ nhân, cung nữ, hai chữ “ nương “ mà ngài đích thực hiếm thấy vô cùng!” Ha ha, mặc dù ở thời đại hay cổ đại, đây là lần đầu tiên nghe người ta dịu dàng gọi mình tiếng “ nương.”

      “ Thứ…thứ….thứ cho tại hạ ăn thiếu suy nghĩ!” Khuôn mặt cậu ta lúc này đỏ bừng lên, năng lại càng lắp bắp.

      Cậu thanh niên này xem ra rất thẹn thùng, dường như chưa từng biết chữ " tình" là gì. Chắc hẳn cậu ta cũng mới lần đầu được tham gia vào lễ tế Hoa thần hoành tráng thế này, thế nên chuyện với phụ nữ mặt cứ đỏ tía tai, ăn lộn xộn, ngấp ngứ. Nếu như gặp được mà mình , e là cậu ta chẳng được câu gì cho ra hồn cũng nên, Tôi thấy bộ dạng ngờ nghệch, ngô nghê của cậu ra lúc này dễ thương nên cảm giác vui vừa rồi cũng tan biến hết.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      -
      Chương 6.3

      Tôi ưỡn thẳng ngực, cố bật cười, : “ Đa tạ lời khen của ngài ! Nhưng ta dám nhận hai chữ tài hoa đó. Chỉ là tức cảnh sinh tình, tiện miệng đọc ra mà thôi.”

      Cậu ta vừa nghe tôi vậy, lộ vẻ kinh ngạc vô cùng: “ Hả? Chỉ là tiện miệng đọc ra vài câu lại có thể hình dung được thần thái của hoa hải đường sát thực như vậy sao? Tài hoa của nương đích thực khiến người khác phải bội phần khâm phục!”

      phải, đây vốn là tác phẩm của sư phụ ta, chứ phải do ta sáng tác đâu.” dám làm mấy trò giả mạo tác phẩm của người khác, tôi đành mặt dày gọi Lưu Tử Thúy tiếng sư phụ, mong rằng Lưu sư phụ ở trời linh chứng giám, vì thế mà trách tội tôi....Song..lequydon....

      “ Xin hỏi sư phụ của nương là ai vậy?” Cậu thanh niên đó lại cất tiếng.

      Tôi chỉ nhếch miệng mỉm cười, thêm gì.

      Khuôn mặ của cậu ta càng ửng hồng hơn trước, thấy tôi đáp, liền đưa lời giới thiệu: “ Tại hạ Châu Viễn Sơn, là Bảng nhãn Tân khoa năm nay. Thứu cho tại hạ mạo muội hỏi câu, tôn danh quý tính của nương?

      Tôi vừa nghe thấy cậu ta họ Châu, lại còn là Bảng nhãn, lập tức nhớ tới bộ phim “ Qủy vui vẻ” do Hoàng Bách Minh đạo diễn. Hoàng Bách Minh cũng là người đàn ông mắt mí, dáng vẻ rất giống với cậu thanh niên này, cả hai trông đều buồn cười. Vậy nên tôi nhịn được mà cười thành tiếng: “ Bảng nhãn Châu, quỷ vui vẻ? Bảng nhãn Châu, quỷ vui vẻ? Ha ha…”

      “ Qủy vui vẻ? …. nương, biết tên của tại hạ, có….có chỗ nào khiến nương buồn cười đến vậy?”

      “ Ha ha… có gì, có gì…” Tôi cố nhịn cười, lấy lại vẻ nghiêm nghị: “ Lẽ nào ngài biết tùy tiện hỏi tên nương là chuyện hợp lễ giáo hay sao?”

      “ Dạ, thứ…thứ cho Viễn Sơn…đường đột!” Cậu ta lại bắt đầu lắp bắp.

      “ Ha ha…” Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Châu Viễn Sơn và nghĩ đến cái tên, tôi nhịn được mà bật cười thành tiếng.

      Tiếng cười còn chưa dứt bỗng bị nhóm người cắt ngang: “ Hả? Đây chẳng phải là Tân khoa bảng nhãn Châu Viễn Sơn sao? Còn cả Tam đệ muội Thụy vương phi nữa. là trùng hợp quá!”

      Tôi quay đầu nhìn sang thấy người vừa là thái tử điện hạ Thượng Quan Doãn, bên cạnh là Thượng Tầm, Thượng Quan Khiêm, Đồng Võ, Tề Uy, cùng với ba vị quan khác mà tôi mấy ấn tượng. Tôi thầm thở dài tiếng, đúng là xui tận mạng, khó khăn lắm mới nhảy ra khỏi đám phụ nữ đáng sợ kia, giờ lại gặp phải đám đàn ông đáng ghét này, trong đó bao gồm cả “ ông xã” Thượng Quan Tầm hữu danh vô thực và người “ em” Thượng Quan Khiêm mới quen biết! Có lẽ đau đầu nhức óc phen đây!

      Châu Viễn Sơn sau khi nghe thấy Thượng Quan Doãn gọi tôi tiếng “ Thụy vương phi” liền lặng người nhìn tôi vài giây, sau đó mới phản ứng lại, nhanh chóng hành đại lễ “ Hạ quan tham kiến Thái tử Điện hạ, Khang vương gia, Thụy Vương gia, Thụy Vương phi!”

      Châu Viễn Sơn cũng cúi đầu chào ba vị quan còn lại, lúc này tôi mới nhớ ra ba người này chính là Tân khoa Trạng nguyên, Thám hoa cùng Đơn Bất Quần, Thượng thư Bộ hình.

      Tiếp đó, tôi cũng khom người, bái kiến Thượng Quan Doãn: “Hạ Chi Lạc bái kiến Thái tử Điện hạ!”

      Thượng Quan Doãn nhếch miệng cười, đáp lại: “Khi nãy biết vì chuyện gì mà Thụy Vương phi lại cười hân hoan như vậy? Nếu ngại kể cho chúng ta nghe để cùng vui được ?”....Song..lequydon....

      Ha ha, đây chắc là quyền mà Thái tử có chăng? Có thể tùy tiện chuyển niềm vui của người thành niềm vui của mọi người. Có điều tôi hề có ý định chia sẻ niềm vui cho , huống hồ những chuyện khi nãy rất nhặt, chẳng đâu vào đâu cả.

      Tôi trả lời ngay mà đưa tay vuốt mái tóc rồi nhìn qua chỗ khác, vừa hay ánh mắt nhìn đúng vào Thượng Quan Tầm. Thượng Quan Tầm hề nhìn tôi, nhìn xuống đôi giày dưới chân, chẳng biết là nghĩ ngợi gì, trong khi Thượng Quan Khiêm vẫn nhìn tôi với nụ cười dịu dàng, thân thiện, còn những người khác vẻ mặt hớn hở như sắp được xem vở kịch hay.

      “Sao thế? Mới thời gian gặp mà Thụy Vương phi trở nên xa cách vậy sao? Bảng nhãn Châu, ngươi thử xem, lúc nãy hai người chuyện gì mà Thụy Vương phi lại vui vẻ vậy?” Thượng Quan Doãn thấy tôi gì liền quay sang hỏi Châu Viễn Sơn.

      Châu Viễn Sơn thành thực đáp lại: “Hồi bẩm Điện hạ, lúc nãy hạ quan tình cờ ngang qua đây, nghe thấy Thụy…Thụy Vương phi ngâm thơ hay quá nên đưa lời tán thưởng, sau đó hạ quan ra tên họ của mình, Thụy Vương phi bật cười. Có điều lí do tại sao người cười hạ quan cũng …”

      Câu trả lời của Châu Viễn Sơn lập tức khiến cho tất cả mọi người có mặt đều vô cùng hứng thú. Hạ Chi Lạc vốn là thiên kim đại tiểu thư học hành nhiều, chuyện này người trong Kinh thành đều , lúc nào nàng ta cũng chỉ biết gây chuyện thị phi, lấy nỗi đau khổ của người khác làm niềm vui cho mình. Rốt cuộc, nàng ta bộc lộ tài năng trước mặt mọi người hay chưa? “Hầy!” Tôi hoàn toàn tìm thấy manh mối gì trong phần kí ức của Hạ Chi Lạc.


      Nhìn mấy người xung quanh ai nấy đều đưa ánh mắt dò xét về mình, tôi cảm thấy vô cùng tức giận, nhìn Châu Viễn Sơn bằng ánh mắt u sầu, trong lòng ai oán than: “Cậu em, chị bị cậu hại chết rồi!”

      Thượng Quan Doãn vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt nhòa, Thượng Quan Khiêm nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hứng thú, điều kì lạ nhất chính là Thượng Quan Tầm, đôi mắt vốn dĩ nhìn chăm chú xuống đôi giày bỗng nhiên lúc này lại nhìn tôi với ý mỉa mai: “ mà cũng biết ngâm thơ sao?”

      “Ồ, ngâm thơ? Ha ha, bao nhiêu năm nay chúng ta chưa từng được thưởng thức tài nghệ của Thụy Vương phi, có thể nhận được lời khen của Bảng nhãn Châu, xem ra tài năng .” Câu này của Thượng Quan Doãn ràng mang ý châm chọc.

      Thế nhưng Châu Viễn Sơn có vẻ hề nhận ra, còn ngô nghê thêm: “Đích thực là bất phàm! Thụy Vương phi đây là tác phẩm của sư phụ người. Hạ quan tự nhận thấy bản thân hiểu biết còn non yếu, khắc khổ đèn sách mười năm trời nhưng chưa từng nghe thấy bài thơ nào tuyệt vời như thế cả! Có thể miêu tả sắc đẹp của hoa hải đường sinh động, tuyệt đẹp như vậy, hạ quan cho rằng Thụy Vương phi quá khiêm tốn, nên mới là tác phẩm của sư phụ mình mà thôi!”.

      “Ồ, là bài thơ thế nào, đọc lên ta nghe thử?” Thượng Quan Doãn lần này cũng cảm thấy vô cùng hiếu kì.

      Châu Viễn Sơn liền hào hứng, say sưa ngâm:

      “ Dáng vẻ kiều sáng bừng xuân
      Trang nhã như mai tựa liễu
      Tàn tạ mưa đêm hương còn đọng
      Rụng hết sắc màu vẽ chẳng nên!”

      Hạ quan đặc biệt thích câu “ Trang nhã như mai tựa liễu”, còn cả câu “ Rụng hết sắc màu vẽ chẳng nên”, à , đáng lẽ phải là…”

      Trước những lời khen ngợi ngớt của Châu Viễn Sơn, tôi cảm thấy hết sức lo lắng, bài thơ này phải do tôi làm. Khuôn mặt những người còn lại lập tức đề lộ vẻ kinh ngạc như vừa nghe qua tuyệt tác trần gia, đương nhiên cũng nghĩ quá lên như Châu Viễn Sơn.

      Tôi thể nào chịu được nữa, liền lên tiếng cắt ngang:” Đa tạ những lời tán thưởng của Bảng nhãn Châu, Hạ Chi Lac tự nhận mình hề thần kì như những gì ngài vừa ! Bài thơ này đích thị là do sư phụ của ta làm, chứ phải vì ta khiêm tốn. Hạ Chi Lạc làm phiền Thái tử Điện hạ cùng các vị thưởng hoa nữa. Hạ Chi Lạc xin cáo lui!”

      lúc tôi định quay người rời khỏi, Thượng Quan Khiêm nãy giờ chỉ im lặng mỉm cười, bất giác lên tiếng: “ Thụy Vương phi thẹn thùng hay sao? Thẹn thùng vì gặp nhiều người lạ như bọn ta hay vì gặp tam đệ nên mới vậy?’

      Nhìn nụ cười đầy trêu ghẹo của Thượng Quan khiêm, tôi đột nhiên muốn biện minh, có điều định mở miệng mấy lần, sau cùng lại chẳng được tiếng nào.....Song..lequydon....

      Rốt cuộc ta muốn gì? Cho dù lần trước tôi cải trang thành nam nhân lừa ta, ta cũng lừa tôi về thân phận và tên họ của mình còn gì? Như vậy chẳng phải cả hai đều hòa rồi sao? Dù thế nào nữa, hai bên cũng coi nhau là bạn bè, ta giúp tôi thôi, đằng này lại còn thừa nước đục thả câu. Tôi tức giận trợn mắt lườm lại nhưng Thượng Quan Khiêm vẫn tỏ vẻ như có chuyện gì xảy ra. khiến tôi tức chết được.

      "Ha ha, nhị đệ đúng là người sáng suốt nhất! Ta suýt quên mất tam đệ cũng ở đây. Chắc vì thế mà tam đệ muội thẹn thùng đây mà. Tam đệ, đệ phải câu gì chứ!" Rốt cuộc tam đệ muội tầm sư học đạo ở đâu thế? Nếu đúng như những gì tam đệ muội , vật ta muốn gặp vị sư phụ đó. Còn nếu tam đệ muội khiêm tốn, vật ta muốn mở rộng tầm mắt". Từ " Thụy vương phi" chuyển sang " tam đệ muội", Thượng Quan Doãn ràng là muốn buông tha cho tôi đây mà, biết có phải muốn lợi dụng cơ hội này để khiến tôi và Thượng Quan Tầm mất mặt nữa.

      Thượng Quan Tầm trả lời, khẽ nheo mắt, nhìn tôi có vẻ như suy nghĩ điều gì đó.

      Vì bữa tiệc cung đình ngày hôm nay mà tôi chờ đợi trong khổ sở bấy lâu, nên tôi muốn cuộc chuyện chán ngắt này ảnh hưởng đến khẩu vị của mình. Vì thế cho dù gì, tôi cũng chuẩn bị " chuồn lẹ."

      Tôi quay người định rời lần nữa nghe tiếng của Thượng Quan Tầm vang lên: " Ừm... ra đệ cũng chưa từng nghe nàng ấy ngâm thơ lần nào hết, chứ đừng đến thưởng thức tài năng, văn vẻ gì cả. Còn về sư phụ...chắc cũng là chuyện trước khi xuất giá. Lúc nãy có lẽ là Bảng nhãn Châu nghe nhầm, chuyện này khiến mọi người phải cười chê rồi!"

      Cười chê? Lúc này muốn để mọi người cười chê hay khiến tôi khó xử đây? Lẽ nào cái nương mang tên " Hạ Chi Lạc" hợp tuổi với tên khốn này, cho dù là Hạ Chi Lạc , hay hồn phách lưu lạc như tôi? Trong lòng phút chốc trào dâng cảm giác tự giễu, tôi ngước mắt nhìn rồi mỉm cười đầy khinh bỉ: " Khi nãy đúng là Bảng nhãn Châu nghe nhầm, mấy câu thơ mà Hạ Chi Lạc này tiện miệng đọc ra chẳng có gì là xuất sắc cả. Nếu Thái tử điện hạ cùng các vị ngại Hạ Chi Lạ xin múa rìu qua mắt thợ lần."

      Thượng Quan Doãn nghe vậy mỉm cười : " Xin rửa tai lắng nghe!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :