1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu - Hoa Thanh Thần (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      36.3

      Cứ nghĩ tới việc Tiếu Tiếu sống chết còn chưa , tôi lại nắm chặt hai tay lại, đoán chắc lúc này sắc mặt vô cùng tồi tệ. Tuy rằng tôi hề biết rốt cuộc tại sao ấy lại làm sát thủ, thế nhưng những hành động, cách sống sau này cho thấy ấy làm vậy vì có nỗi khổ riêng nào đó. Huống hồ chi, ấy cũng gánh chịu biết bao đau đớn, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến hôm nay, tìm được cuộc sống ổn định, an lành, tại sao lại kết thúc nhanh chóng như vậy chứ?

      được, tôi phải lập tức lên đường trở về.

      Tiếu Tiếu, em từng với ta rằng, em xảy ra chuyện gì cả, cho nên, em nhất định phải bình an vô đấy.

      Dưới kiên quyết của Khai Tâm, bé ăn mày kia cũng theo chúng tôi.

      Việc đầu tiên phải làm chính là tắm rửa sạch cho bé ăn mày này. Tôi dặn dò tiểu nhị chuẩn bị bồn nước tắm lớn, đồng thời bảo Hoắc Vô Ảnh mua vài bộ y phục thích hợp cho Khai Tâm và bé này.

      Trong thời gian chờ đợi nước nóng, tôi đưa mắt nhìn bé bẩn thỉu kia, soi xét hồi, dáng vẻ tầm khoảng năm, sáu tuổi, mặt mày toàn là bụi bẩn, mái tóc rối như tổ chim, điểm duy nhất thu hút là đôi mắt sáng trong, đúng là linh khí hơn người. Lại nhìn những chỗ khác, tôi hoàn toàn phân biệt được đứa nhóc này rốt cuộc là nam hay nữ, cho nên tôi cảm thấy vô cùng chán nản, sao Khai Tâm lại nhận ra được đứa nhóc này là nữ chứ? Nếu đó là bé trai, cứ ép buộc người ta làm thê tử của mình phải chăng là mất thể diện lắm sao? Lẽ nào Khai Tâm kéo quần của đứa trẻ này xuống kiểm tra chăng? Trời đất ơi! Nếu như nó làm vậy vấn đề dường như vô cùng nghiêm trọng.

      “Khai Tâm à, chuyện về thê tử này của con rốt cuộc là sao đây? Làm sao con biết đứa nhóc này là tiểu nương?” Tôi nhíu chặt đôi mày, đưa lời hỏi.

      Khai Tâm mặt mày ửng đỏ, cúi đầu thẹn thùng dám lên tiếng.

      Lúc này, nước nóng được đưa vào trong, tiểu nhị cũng chuẩn bị chiếc chậu tắm lớn cho đứa nhóc này.

      Tôi phớt lờ phản kháng của đứa nhóc, cưỡng ép bế bé lên cởi chiếc áo khoác của Khai Tâm ở ngoài ra, sau đó phát bộ y phục bên trong của bé tan nát đáng sợ, hoàn toàn thể coi là y phục được, vạt áo, cánh tay đều rách rưới, nếu có y phục của Khai Tâm che ngoài nửa thân người của bé này lộ cả ra ngoài rồi.

      “Cái này…” Tôi đột nhiên biết nên gì lúc này.

      Sắc mặt của Khai Tâm cũng vô cùng kì lạ.

      ta vô liêm sỉ, ta xé y phục của ta, nhìn thấy hết cơ thể của ta rồi.” Đứa bé kia liền chỉ thẳng vào mặt Khai Tâm mắng nhiếc.

      “Hả?” Tôi vô cùng kinh hãi.

      “Mẫu thân, phải như vậy đâu. Là muội ấy cùng đứa bé khác hợp mưu trộm túi tiền của con, đứa bé kia chạy mất, còn muội ấy bị con tóm được. Con chỉ bất cẩn làm rách y phục của muội ấy mà thôi.” Khai Tâm vừa nghe lời mách tội của đứa bé kia lập tức đưa lời giải thích, đến đoạn làm hỏng y phục của người ta, giọng đột nhiên lí nhí, rồi lại uất ức lên tiếng: “Muội ấy mình là thân nữ nhi. Mẫu thân người cũng từng , thân là nam nhi, nếu như nhìn thấy hết cơ thể của khác phải dám làm dám chịu, phải chịu trách nhiệm với người ta, lấy người ta làm thê tử của mình. Con làm như vậy đều tuân theo đúng lời người dạy, có gì đúng chứ?”

      “Hả?” Từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa ngậm miệng lại được, hoàn toàn nghẹn lời trước câu của Khai Tâm. Khi xưa tôi giáo dục thằng bé như vậy , nhưng tôi là sau khi nó trưởng thành, đừng có tùy tiện lừa gạt thiếu nữ nhà lành lên giường mà. Hề, cái thằng nhóc này, ngờ lại nhớ như vậy, lúc này tôi nên vui mừng hay đau khổ đây, xem ra tôi thực giáo dục con cái quá đỗi thành công rồi.

      “Tiểu tử, đừng có nghe mẫu thân cháu ăn linh tinh.” Lúc này, Hoắc Vô Ảnh cầm theo số y phục vừa mới mua bước vào cửa, nhìn tôi nhoẻn miệng cười đầy quyến rũ: “Theo cách của nàng, vậy ta phải lấy bao nhiêu thê tử đây?”

      Khai Tâm bĩu môi, cau mày nhìn về phía Hoắc Vô Ảnh, dường như suy ngẫm lời của .

      “Con Dâm Hồ chết tiệt, ta cảnh cáo ngươi, đừng có dạy hư con trai ta, cẩn thận ta dẫm nát bộ xương già của ngươi bây giờ.”

      Tôi thét lớn tiếng, nhận lấy số y phục từ tay Hoắc Vô Ảnh cách dữ tợn, đưa cho Khai Tâm bộ, rồi bảo hai người họ: “Cút cút cút, hai người cút hết ra ngoài cho ta, muốn đâu , ta còn phải tắm giúp cho tiểu mĩ nữ này.”

      Hoắc Vô Ảnh mỉm cười dâm đãng, khoác vai Khai Tâm ra ngoài.

      Chết ngất, xem ra sau này tôi phải ra sức phòng bị, tên tiểu tử Khai Tâm này quá mức đơn thuần, nếu như bị hủy dưới tay của con Dâm Hồ kia tôi đúng là hối hận vô cùng.

      Sau khi đẩy hai tên đàn ông lớn, bé khiến người khác phải điên đầu ra ngoài, tôi liền xử lí nốt nhóc rắc rối còn lại.

      Bây giờ nào phải tắm, ràng là màn quan binh bắt kẻ trộm. nhóc này ngờ lại chui xuống dưới gầm giường. Hừm! Hôm nay nếu như tôi tóm được nhóc này viết ngược hai chữ Lạc Bảo lại.

      Sau hồi giằng co, lôi kéo kịch liệt, tôi lôi được bé ra khỏi gầm giường, bỏ ngoài tai tiếng thét như heo rống của bé, lột sạch từ đầu đến chân, vứt vào trong bồn nước tắm ấm áp. Đưa mắt nhìn qua, cuối cùng tôi có thể an tâm hoàn toàn, đây đích thực là bé. Tên tiểu tử thối Khai Tâm kia mới có tí tuổi mà tìm thê tử cho mình rồi.

      hiểu nổi bé này sống kiểu gì, thân người gày nhẳng gày nheo, nhìn thôi cũng cảm thấy xót xa rồi. Sau khi rửa sạch mặt mũi, nhìn vào khuôn mặt bé , trắng trẻo, xinh xắn, tinh tế đó, tôi kinh ngạc đến mức biết gì.

      “Con… con tên là gì?” Tôi vuốt lại mái tóc ướt nhoẹt cho bé rồi hỏi.

      “Tại sao ta lại phải cho ngươi biết?” bé quay đầu chỗ khác, ra sức đập mạnh xuống mặt nước, bắn cả lên mặt tôi.

      Tôi cũng tức giận, để mặc cho bé chơi đùa, chán nản đưa tay vuốt nước mặt, chỉ nghe bé bật cười thành tiếng rồi tiếp tục vỗ nước.

      Khó khăn lắm mới sai người chuẩn bị được nước tắm, nếu cứ để cho bé này nghịch ngợm như vậy nữa, tôi nghĩ mình cũng phải tắm luôn thể. Tôi liền tóm lấy bàn tay bé kia rồi tiếp tục tắm táp cho bé, than dài tiếng rồi hỏi: “Trông con rất giống với cố nhân trước kia của ta. Năm nay con mấy tuổi rồi? Còn nữa mẫu thân của con đâu? Có phải mẫu thân con tên là Bạch Ánh Tuyết ?”

      “Năm tuổi. Mẫu thân? Ta có mẫu thân, ta cũng có phụ thân, vừa sinh ra có rồi. Bạch Ánh Tuyết biết, ta chỉ biết bà A Thổ mà thôi.” bé vừa nghịch ngợm lại vừa trả lời tôi bằng giọng non nớt.

      Hả! Làm sao mà như vậy được? phải thế chứ, khuôn mặt của ràng là giống hệt như Bạch Ánh Tuyết mà.

      “Mau cho dì biết, rốt cuộc con tên là gì hả?” Tôi nhíu mày lại, nhìn nhóc trước mặt, có nhiều khả năng đây là con của Bạch Ánh Tuyết. Tại sao Bạch Ánh Tuyết lại nhẫn tâm bỏ mặc lo chứ, hơn nữa lại để trở thành ăn mày thế này?

      “Dì? Người phải là đại thúc sao?” bé nhăn chiếc mũi dễ thương lại, đưa lời hỏi.

      Hả? Tôi quên khuấy mất, bây giờ tôi cải nam trang.

      phải đại thúc, gọi ta là dì Lạc.” Tôi đưa lời chỉnh đốn.

      “Dì Lạc? Hi hi, con tên là Phương Truy Ức.” bé đáp lại.

      Phương Truy Ức? Họ Phương? Thực đúng là vô cùng kì quái.

      bé nghịch ngợm tạt nước lên mặt tôi, khiến tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Nước nguội rồi, tôi liền nhấc bé ra khỏi thùng tắm, tận tâm lau khô người cho bé, sau đó mặc y phục mới. tiểu mĩ nữ nhanh chóng xuất trước mặt tôi.

      Kéo cửa ra, Khai Tâm cũng thay bộ y phục mới, đứng bên ngoài cùng với Hoắc Vô Ảnh.

      “Thê… thê tử?” Khai Tâm lắp bắp gọi Truy Ức.

      Hả, đứa con trai này của tôi cần phải căng thẳng khi gặp mĩ nữ như vậy chứ? Đúng là mất mặt quá .

      “Đồ vô liêm sỉ, ai là thê tử của người chứ? Hừm!” Tiểu Truy Ức liền nhìn Khai Tâm làm mặt xấu, sau đó trốn sau lưng tôi, ngước khuôn mặt bé xinh lên nhìn tôi rồi : “Đại thúc, con làm thê tử của thúc được ạ?”

      Hả? Chết mất, rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?

      “Cái gì?”

      “Cái gì?”

      lớn bé trước mặt tôi mặt mày kinh hãi, còn tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, tay khoanh ngực, tay ngừng day lên huyệt thái dương.

      “Đại thúc tắm cho con rồi mà.” Tiểu Truy Ức ôm lấy đùi tôi rồi quay sang với Khai Tâm.

      “Thê tử, muội linh tinh gì thế? Đó là mẫu thân của ta, chính là mẹ chồng của muội, muội làm sao có thể trở thành thê tử của người được?” Khai Tâm kéo Tiểu Truy Ức lại đầy bất mãn, sau đó bực bội lên tiếng: “ nào, ta mua đồ ăn cho muội.”

      Hai đứa chíp hôi lôi lôi kéo kéo, ngừng cãi nhau chạy xuống dưới lầu.

      “Nàng còn lợi hại hơn ta tưởng tượng đấy, những ‘ăn’ cả nam nữ mà ngay cả già trẻ cũng tha. Chỉ trong thời gian nửa tuần hương ngắn ngủi thuần phục được con ngựa hoang bé. Mau dạy ta , phải nàng vẫn nhắc ta phải viết cuốn ‘Hái Hoa Bảo Điển’ sao? Vừa hay, ta có thể viết lại những kinh nghiệm mà nàng truyền thụ lại.” Hoắc Vô Ảnh đưa lời chọc ghẹo.

      “Có tin là ta đánh ngươi thành gấu mèo, đưa ra nước ngoài để phối giống hả?” Tôi lạnh lùng quát lại. Phớt lờ nét mặt cổ quái như thể táo bón của , tôi lườm ngọt cái rồi đuổi theo hai đứa nhóc dễ thương kia.

      Trước khi lên đường, để xác định Truy Ức rốt cuộc có phải con của Bạch Ánh Tuyết , dựa theo lời dẫn đường của bé, chúng tôi tìm được bà A Thổ mà bé thường . Bà A Thổ họ Phương, là bà lão ăn mày già mất khả năng lao động, bên cạnh bà còn có thiếu niên tầm tuổi tương đương Khai Tâm.

      Khai Tâm nhìn thấy người thiếu niên đó liền lẩm bẩm: “Chính là , chính là …”

      đợi Khai Tâm ra câu: “Đó chính là kẻ ăn cướp túi tiền của con”, tôi kịp thời đưa tay bịt miệng thằng bé lại, rồi đẩy nó ra bên ngoài, tránh tên tiểu tử chết tiệt này lại ra những lời ra gì.

      Lần đầu gặp người thiếu niên ở cạnh bên bà A Thổ, cả hai đều ăn mặc

      rách rưới, đầu tóc rối bời, mặt cậu bé kia vẫn còn vết thương, trái tim tôi bất giác quặn lại, khó lòng tưởng tượng Tiểu Truy Ức làm cách nào sống được đến tận lúc này. Nếu dựa vào trộm cắp, ba người họ e là chết đói từ lâu rồi.

      Tiểu Truy Ức vừa nhìn thấy bà lão xông lại gần thét lớn: “Bà bà, ca ca, con có đồ ăn ngon đây.”

      Tiểu Truy Ức đưa con gà nướng mà ban nãy đòi tôi mua cho bà A Thổ và cậu bé kia, hai người nhanh chóng vồ lấy, ăn ngấu nghiến. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi bất giác ho vài tiếng, hai mắt cảm thấy cay cay. Sau đó tôi liền đưa tất cả về tửu lâu tốt nhất ở nơi này.

      Tôi trực tiếp nêu mục đích của mình với bà A Thổ, lấy thân phận là cố nhân quen biết song thân của Tiểu Truy Ức muốn nhận nuôi bé, bà A Thổ đồng ý trong nước mắt.

      Khi tôi hỏi đến thân thế của Tiểu Truy Ức, bà A Thổ liền : “Ta còn nhớ, vào đầu hạ năm đó, bà lão này cùng đứa cháu sáu tuổi ăn xin, ngờ gặp phải trận mưa bão, chúng tôi tìm được nơi nào tránh mưa nên đành phải chui vào căn miếu hoang gần đó. Ai ngờ, trong miếu lúc này có người, vị phu nhân mặc y phục tầm thường nhưng trông vô cùng xinh đẹp nằm mặt đất với chiếc bụng to. Vị phu nhân đó vỡ nước ối, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, đoán chắc kêu thét đau đớn được lúc lâu rồi, sắp sửa hạ sinh. Ta suy nghĩ nhiều liền đỡ đẻ cho vị phu nhân đó. Ta cũng chẳng nhớ là bao lâu nữa, nhưng sau cùng vị phu nhân ấy cũng sinh được , cũng chính là Tiểu Truy Ức. Hầy, đáng tiếc là, vị phu nhân đó hạ sinh Tiểu Truy Ức bao lâu tắt thở.”

      “Chết rồi sao?” Tôi thất kinh thét lớn.

      Tôi thực ngờ được, người phụ nữ đó qua đời, thảo nào, thảo nào lại nỡ để đứa trẻ dễ thương này....

      “Đúng thế, chết rồi, đúng là đáng tiếc, cả đời bà lão này chưa từng gặp người nào đẹp như thế, ngay cả khi chỉ mặc người bộ y phục tầm thường, vẫn chẳng thể che được khí chất cao quý vốn có. Vị đó nhất định là phu nhân của nhà đại gia nào đó. Hầy, biết tại sao lại lâm vào bước đường như vậy.” Bà A Thổ thở dài tiếng, đưa lời tiếc nuối.

      Nếu như người phụ nữ đó thực là Bạch Ánh Tuyết, dựa vào ngày sinh của Tiểu Truy Ức, vậy lúc rời khỏi kinh thành, Bạch Ánh Tuyết có thai rồi, rất có khả năng là như vậy.

      Tôi lại hỏi thêm: “Bà bà, vậy ấy có với bà bà ấy tên là gì ? Hoặc là trước khi lâm chung, có thêm điều gì ?”

      Bà A Thổ lắc đầu rồi : “Hầy, già đây nào biết vị phu nhân đó tên họ là gì, sau khi sinh Tiểu Truy Ức xong, chỉ đúng câu là đoạn khí luôn.”

      “Câu gì thế?” Tôi lại hỏi thêm.

      “Hình như là cái gì tình... cái gì truy ức ấy.” Bà A Thổ lên tiếng.

      “Tình này dành để thành truy ức?” Tôi liền lên tiếng hỏi.

      “Đúng, đúng, đúng. Chính là câu đó, sau đấy, ta cũng đặt luôn cái tên Tiểu Truy Ức cho con bé luôn.” Bà A Thổ mỉm cười nựng khuôn mặt xinh của Tiểu Truy Ức.

      Tình này dành để thành truy ức? Có phải là ấy ? Trong câu này chứa biết bao nỗi đơn, đau đớn, thứ tình đặc biệt đó sâu đậm đến mức chẳng thể nào tiêu tan được. Có phải là ấy ?

      “Vậy... bà bà còn nhớ căn miếu hoang đó ở chỗ nào ?” Tôi vẫn chịu bỏ cuộc.

      “Cũng chẳng nhớ nữa, ta chỉ nhớ căn miếu hoang đó cách núi Song Mông xa lắm.” Bà bà nghĩ lúc rồi .

      “Cái gì? Núi Song Mông?” Vừa nghe thấy ngọn núi này, tôi vô cùng kích động, run rẩy lên tiếng: “Vậy... phía trước căn miếu hoang đó... ở góc chếch trái.... có phải có cái giếng ?”

      Bà bà gật đầu đáp lại.

      cần phải hỏi thêm nữa, người phụ nữ đó chắc chắn là Bạch Ánh Tuyết. Trong thiên hạ này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế nữa, căn miếu hoang mà năm xưa Hoa Thanh Thần cứu tôi ra cũng chính là nơi đấy. Lúc đó Hoa Thanh Thần vứt tôi lại, tôi bị ngã xuống đất, phía trước mặt chính là cái giếng kia. Tầm từng hứa rằng đợi sau khi chàng quay về, nhất định cùng nhau lên đường.

      Hai mắt tôi cay xè, long lanh, ha ha ha, ấy đúng là kẻ ngốc, ngờ lại vác cái bụng to đó đợi chờ Tầm quay về. Đợi chờ bao nhiêu năm đó vẫn cứ là tình xa vời, ảo tưởng, khắc cốt ghi tâm, thế nhưng cho cùng cũng bỏ lỡ nhau.

      Tình này dành để thành truy ức!

      ấy từng , từng đau đớn, có lẽ như vậy là quá đủ. Trong lòng dâng trào cảm giác buồn bã, đau khổ, tất cả mọi chuyện trước kia dường như hiển trước mắt, tôi mãi chẳng thể nào bình tĩnh lại được....
      Last edited by a moderator: 9/1/15

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 37.1: Mê Điệp Cốc

      Hoắc thái hoa là con Dâm Hồ biến thái siêu cấp, tôi thực chẳng còn lời nào để về , dụ dỗ Khai Tâm được liền chuyển ý niệm xấu xa đó sang đứa cháu của bà A Thổ, rằng muốn nhận cậu bé làm đồ đệ. Tên tiểu tử ngốc đó còn ngờ nghệch hơn cả Khai Tâm nhà tôi, gật đầu lia lịa, chẳng biết được mình sắp rơi vào hang hùm miệng cọp. Tôi thực bại luôn trước hai người này.

      nhẫn tâm nhìn mầm non tươi tốt rơi vào tay con Dâm Hồ để rồi hủy hoại tiền đồ trước mặt, tôi liền tiến hành dọa dẫm, khủng bố , sau cùng chịu thỏa hiệp. vẽ bức bản đồ loàng ngoằng xấu xí đưa cho tiểu tử ngốc kia rồi , nếu cậu nhóc có thể dựa theo tấm bản đồ này tìm được nhận làm đồ đệ.

      Đây chính là bản đồ dẫn tới Điệp cung, vốn dĩ tôi còn định tham dự, nhưng suy nghĩ lại, đây chưa chắc phải chuyện tốt, thay vì để cậu bé này làm ăn mày, chi bằng để nó liều mạng đặt cược lần. Sau khi đến Điệp cung, nơi đó chắc là cao thủ đông đúc vô cùng, tùy tiện tìm người nào thu nhận câu bé cũng được, đâu cần phải theo con Dâm Hồ này chứ?

      Sau đó, tôi còn hạ đạo ‘thánh chỉ’ cho con Dâm Hồ kia, đó chính là cuộc sống sau này của bà A Thổ, cho dù bà có ở đâu Dâm Hồ nhất định phải nghĩ cách lo lắng cho chu đáo.

      Sau khi rời , điều khiến người ta đau đầu nhất chính là Tiểu Truy Ức ôm chặt lấy bà A Thổ cùng với Phương Khởi nhất định chịu theo chúng tôi , sau cùng, Khai Tâm liền đưa lời uy hiếp bé, nếu chịu theo chúng tôi xé y phục của bé, hơn nữa còn xé hết sạch để lại manh vải nào.

      Trời đất ơi! Trán tôi nổi đầy gân xanh, tôi thề rằng tôi tuyệt đối hề dạy tên tiểu tử chết tiệt này những thứ đó.

      Có điều, chiêu này của tên tiểu tử chết tiệt Khai Tâm lại rất hiệu quả, khiến Tiểu Truy Ức sợ hãi tránh sau người tôi. Có điều, hành vi của tên tiểu tử này đích thực khiến người khác vô cùng tức giận, Phương Khởi còn rằng, đợi khi nào học xong công phung nhất định đánh cho Khai Tâm trận nên thân.

      Hai đứa nhóc con thò lò mũi xanh này cãi nhau gì chứ, ngay cả Tướng Quân cũng bắt đầu nhe nanh giơ vuốt, tôi liền cho Tướng Quân quyền, lúc này nó mới rên rỉ rồi ngồi lặng bên cạnh Khai Tâm.

      Sau cùng, mỗi người mang theo mối sầu riêng, cả đoàn người chúng tôi liền đường rời khỏi chấn Tuệ Dân. Bởi có thêm hai đứa nhóc cùng con chó, cho nên chúng tôi phải thuê cỗ xe ngựa, hơn nữa phu xe chính là con Dâm Hồ Hoắc Vô Ảnh. Cả dọc đường , Khai Tâm và Tiểu Truy Ức ngoài ngủ là cãi nhau, khiến tôi đau hết cả đầu.

      Quay trở về huyện Lí An với tốc độ nhanh nhất, thấy khách điếm Long Môn vẫn kinh doanh bình thường, tôi cũng bớt hẳn nỗi lo, Tiếu Tiếu nhất định sao rồi. Tôi với Khai Tâm nhanh chóng tiến vào trong khách điếm, điều khiến tôi kinh ngạc chính là người chưởng quầy nay là Triệu thúc chứ phải Tiếu Tiếu.

      Tôi liền kéo Triệu thúc lại hỏi đầu đuôi việc, Triệu thúc , bản thân ông cũng tình hình hôm đó, chỉ biết sau khi quay về từ nước Thanh Long mới biết khách điếm xảy ra chuyện, bảo tôi ra hậu viện tìm Hồng đại nương, Thích đại nương và A Cường chuyện.

      Sau khi tìm được mấy người Hồng đại nương, vừa nhìn thấy tôi, họ ôm đầu khóc lóc thảm thương, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, sau đó kể lại hết đầu đuôi việc. Lúc đó, khách điếm Long Môn vừa xảy ra chuyện toàn bộ khách hàng bỏ chạy cả, Tiếu Tiếu cũng ra lệnh bảo mấy người Hồng đại nương rời khỏi khách điếm. Những chuyện họ kể thậm chí còn được chi tiết như Khai Tâm kể. Hai ngày sau khi xảy ra chuyện, bọn họ mới dám dũng cảm quay về khách điếm, còn lúc này khách điếm Long Môn trở thành đống hoang tàn, chỗ nào cũng là vết tích đánh nhau. Bọn họ chia nhau khắp nơi tìm kiếm nhưng chẳng thể tìm được Tiếu Tiếu v Quản Diễm Thành. Chẳng còn cách nào khác, bọn họ liền thu dọn lại khách điếm sạch , đóng cửa vài ngày, mãi cho tới khi Triệu thúc trở về mới mở lại.

      Vừa nghe thấy Tiếu Tiếu mất tích cách kì quái, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, chẳng thể nào ngồi yên tại chỗ được nữa.

      Sau nhiều lần Hoắc Vô Ảnh đưa lời phân tích, tôi mới có thể bình tĩnh lại được. cũng đúng, ngày nào còn chưa nhìn thấy xác Tiếu Tiếu nhất định vẫn còn sống thế giới này. Lau khô nước mắt, điều chỉnh lại tâm trạng, sau khi nghỉ ngơi lúc, tôi liền nhờ Triệu thúc trông coi khách điếmđể lên đường tới Điệp cung. Đợi sau khi gặp được Tầm, tôi nghĩ tôi quay lại đây trong thời gian ngắn, hơn nữa còn định đến Thần Kiếm sơn trang chuyến xem sao, có khi Tiếu Tiếu được Quản Diễm Thành cứu về đó rồi cũng nên.

      Vốn dĩ định đưa cả Khai Tâm cùng Tiểu Truy Ức theo, nhưng Khai Tâm cứ liên miệng đòi gặp Tầm, lại cộng thêm bài học lần trước, suy nghĩ lại, tôi thấy vẫn nên đưa chúng theo là hơn.

      Hầy, sao lúc này tôi lại giống như kẻ tha hương khắp chốn thế này chứ?

      Cả dọc đường, hai đứa nhóc kia vẫn cứ cãi nhau loạn xạ, còn tôi tâm trùng trùng. Vừa phải lo lắng cho Tiếu Tiếu sống chết ra sao, lại bắt đầu do dự và mâu thuẩn, nhỡ đâu chuyến lần này của tôi lại làm hại Tầm, vậy phải làm sao chứ?

      đường Hoắc Vô Ảnh nhận được bồ câu đưa thư, sau khi xem mảnh thư đó xong, hẳn nhoẻn khóe mép lên nở nụ cười quái dị, lại còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ý vị. Còn tôi chẳng hiểu gì cả, dự cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

      Thần Kiếm sơn trang và Điệp cung tề danh đệ nhất, ảo diệu như chốn tiên cảnh nổi danh khắp chốn giang hồ, võ công của hai bên đều có nét cao minh riêng, phân cao thấp.

      Nơi đây chính là Mê Điệp Cốc dẫn thẳng tới Điệp cung, chúng tôi vừa mới tiến vào trong cốc, con đường gập ghềnh, lắc lư đáng sợ.

      Đột nhiên, thân hình mặt y phục trắng tuyết từ từ hạ xuống trước mặt, chỉ thấy ta thân hình như mây, y phục phiêu diêu trong gió. Sau khi ta hạ xuống mặt đất, tôi mới nhìn ra đây chính là Trương Mộc Mộc - Điệp. câu lòng, tôi vẫn luôn cảm thấy cái tên Trương Mộc Mộc có gì đó kì quái, lạ thường.

      ấy vẫn dùng mạng che mặt, vì thế chẳng thấy được dung mạo và nét mặt của ấy. Chỉ thấy ấy hất mặt lên, với Hoắc Vô Ảnh: “Ngươi cũng đúng giờ quá nhỉ, cứ tưởng rằng ngươi về kịp cơ. Ta đợi ngân lượng của ngươi lâu lắm rồi đấy, lúc nữa ta tính toán rạch ròi cùng ngươi, sau này, ta bao giờ làm ăn lỗ vốn kiểu này nữa.”

      Tôi liếc mắt nhìn Hoắc Vô Ảnh, chỉ thấy trán nổi đầy gân xanh, tôi định bật cười nhưng lại thôi. người đàn ông đường vất vả, áo vẫn còn vương bụi trần, vừa mới tiến vào địa bàn của mình, chưa được tẩy trần, tiếp đón gì có người đến đòi nợ rồi.

      Hoắc Vô Ảnh nghiến răng tức tối thét câu: “Đồ phụ nữ chim lợn, số ngân lượng thiếu , ta trả thiếu đồng.”

      Chim lợn? Hoắc Vô Ảnh đúng là người thực hành giỏi. phải tôi muốn cười, nhưng chẳng thể nào nhịn được thêm nữa, ngay cả Khai Tâm đứng cạnh bên cũng bật cười lớn tiếng, may mà tôi kịp thời bịt miệng thằng tiểu tử thối này lại.

      Lần trước ở căn nhà trúc, bị Điệp này bắt nạt ít, nhìn thấy Hoắc Vô Ảnh đưa lời mắng nhiếc, tôi cảm thấy vui vẻ vô cùng. Có điều, Hoắc Vô Ảnh bị ấy áp hết khí thế, nếu sau này bất hạnh để ấy biết được từ ‘chim lợn’ kia có nghĩa là gì, tôi đoán Hoắc Vô Ảnh chắc chắn chết toàn thây.

      “Chim lợn? Có nghĩa là gì?” Trương Mộc Mộc nghi hoặc lên tiếng.

      “Ta đưa lời khen thôi, khen xinh đẹp hơn người.” Hoắc Vô Ảnh nhoẻn miệng, nở nụ cười tà ác.

      Trương Mộc Mộc liền đáp: “Hừm, ngươi im , có quỷ mới tin lời ngươi . Mau tính nợ nần cho xong , nếu để nhỡ chuyện, ngươi chết chắc đấy.” Trương Mộc Mộc tuy thân hình bé như đứa trẻ nhưng khí thế chuyện lại mạnh mẽ, áp chế đối phương, tôi cảm thấy vô cùng khâm phục.

      Hoắc Vô Ảnh vừa nghe, vẻ mặt như thể muốn bóp chết Trương Mộc Mộc, nhưng lại bất lực than dài tiếng, quay sang với tôi: “Lạc Lạc, con đường phía trước, nàng hãy tự bảo trọng nhé.”

      Kể từ sau khi nhận được bồ câu đưa thư, Hoắc Vô Ảnh liền trở nên vô cùng kì quái. Tôi u ơ hỏi lại: “Như vậy có nghĩa gì?”

      “Theo quy định của Điệp cung, ngoại trừ quý khách được mời tới, bất cứ người nào cũng được tùy tiện dẫn người lạ vào trong cốc, cho nên, đoạn đường phía trước nàng phải tự mình. Còn nữa, sơn cốc này của chúng ta có tên là Mê Điệp Cốc, bởi vậy… từ giờ nàng phải vô cùng thận trọng, còn về việc nàng có tìm được cổng lớn của Điệp cung hay phải xem bản lĩnh của nàng thế nào rồi.” Hoắc Vô Ảnh .

      Người lạ? Ý của câu này chính là, tôi phải người được hoan nghênh tại đây? Tôi sầm mặt lại nhìn Hoắc Vô Ảnh chăm chăm, tức giận : “Tại sao trước đó ngươi sớm cho ta biết?”

      Tôi thực muốn tát chết tên Hoắc Vô Ảnh này, những lời ngu ngốc đó sao sớm chút, nếu như biết trước từ chỗ này phải tự mình xông vào Mê Điệp Cốc, tôi chí ít cũng chuẩn bị kĩ càng hơn. Tên khốn kiếp này, nhất định cố ý làm vậy.

      “Cái này… cái đó… chuyện này…” nhìn ngó dưới, lắp ba lắp bắp.

      “Ngươi chết .” Tôi thét lớn tiếng, kéo hai đứa trẻ rồi : “Chúng ta .”

      Tướng Quân nhân cơ hội này cũng sủa dọa trận tơi bời.

      “Lạc Lạc, ta đợi nàng ở Điệp cung.” Con Dâm Hồ đáng ghét phía sau ngừng thét loạn.

      Thực đúng là tức chết người mà, tôi lại xui xẻo tận mạng rồi.



      Mê Điệp Cốc là sơn cốc vắng vẻ, u tịch, nhìn từ đáy cốc lên con đường núi gập ghềnh, khúc khỉu, nhấp nhô, lòng vòng. Trong sơn cốc có con suối, cũng khúc khuỷu, uốn lợn theo thế núi. Những bụi trúc hai bên ngừng tạo ra tiếng động vui tai trong những cơn gió mát lộng, hòa cùng tiếng nước chảy róc rách. Lặng nghe những thanh của tự nhiên, tôi đột nhiên cảm thấy tinh thần thảnh thơi, sảng khoái.

      Những kì hoa dị thảo, bướm lượn ong vờn trước mắt khiến cho Mê Điệp Cốc này càng lúc lại càng thêm tươi đẹp, quyến rũ vô cùng. Cảnh vật nơi đây thực ảo diệu như chốn bồng lai tiên cảnh, đắm mình vào đó, ra sức tận hưởng cảnh vật thi vị này, tôi thấy mình sắp sửa thành tiên thành phật rồi.

      Thế nhưng, chúng tôi bây giờ tới đây phải để nghỉ hè, càng phải đến chiêm ngưỡng thắng cảnh.

      Mê Điệp Cốc này càng lại càng kì dị, bất luận ba người thế nào, sau cùng cũng quay trở về điểm khởi đầu khi chia tay cùng Hoắc Vô Ảnh. Bất giác, vầng trán tôi lấm tấm đầy mồ hôi. Chết tiệt! Con hồ li chết tiệt đó, nếu như sớm cho tôi biết, dọc đường tôi mua mấy cuốn sách về ngũ hành bát quái mang theo rồi.

      “Mẫu thân, con quên mất với người chuyện, địa đồ mà Hoắc thúc thúc vẽ lại cho Phương Khởi, con đọc thuộc rồi.” Câu của Khai Tâm với tôi lúc này thực chẳng khác nào suối mát giữa sa mạc.

      “Hả, cái thằng tiểu thử thối này, sao sớm.” Tôi liếc mắt lườm Khai Tâm cái.

      Món công phu liếc qua lần quên, biết ở nơi đây có được coi là loại công năng đặc biệt , nhưng Khai Tâm chỉ cần nhìn qua lần là có thể nhớ hết nội dung của tất cả mọi thứ. May mà, Khai Tâm còn mang theo cả giấy bút bên người. bao lâu sau, thằng nhóc thối này liền vẽ lại tấm địa đồ, chỗ nào có đánh dấu, cần lưu ý, đều được Khai Tâm viết lại tỉ mỉ.

      Hầy! Tên tiểu tử thối này đúng là rất có bản lĩnh!

      Dựa theo tấm địa đồ mà Khai Tâm vẽ lại, chúng tôi lại đoạn đường nữa, trước đó, chúng tôi vẫn cứ lòng vòng mãi ở đoạn đường đầu tiên dẫn vào Mê Điệp Cốc. Mới có đoạn đường đầu tiên chúng tôi ‘mê man’ đến mức đó rồi, nếu có tấm bản đồ kia, tôi nghĩ cho dù có thêm ba ngày ba đêm nữa cũng chẳng thể nào thoát ra nổi.

      Nhìn thấy đoạn đường thứ ba xuất trước mắt, dựa theo điểm chỉ dẫn địa đồ, chúng tôi cần phải con đường bên phải.

      Sau nhiều lần xác định ràng cất địa đồ , tôi liền nắm tay Tiểu Truy Ức, về phía con đường bên phải, Khai Tâm bám sát phía sau. Thế nhưng Tướng Quân lại ngồi im tại chỗ, nhất quyết , hơn nữa còn sủa lên ngừng như con chó bị cuồng điên.

      Lẽ nào tấm địa đồ này có gì sai sót?

      định mở tấm địa đồ này ra nghiên cứu lại lần, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng tiêu vui tai truyền tới. Chỉ trong nháy mắt, ba thân hình cao to khoác y phục màu tím xuất trước mặt tôi, vẫn là ba tên đeo mặt nạ thần bí. Màu tóc của ba người này vô cùng quái dị, người đàn ông beo béo ở phía bên trái màu tóc gần chuyển sang bạc, chỉ có phần tóc trước trán vẫn lơ thơ vài lọn đen. Người cầm tiêu ở giữa màu tóc đen dần chuyển sang bạc, ở thời kì muối tiêu, đen trắng lẫn lộn, tóc đen nhiều hơn tóc trắng. Người đàn ông ở phía bên phải có mái tóc nửa trắng nửa đen, nhưng tóc trắng có vẻ chiếm ưu thế hơn.

      Nếu phải do khí nghiêm nghị lúc này, tôi nghĩ mình có khả năng bật cười lớn tiếng rồi, kiểu tóc của ba người này chẳng khác nào cuộc thi tạo mẫu tóc trình chiếu đài CCTV trước kia.

      Nhìn khí thế của bọn họ như thể muốn giết tôi diệt khẩu. Đây chính là điều mà Hoắc Vô Ảnh nhắc nhở tôi phải hết sức thận trọng sao?

      Tôi liền đẩy Tiểu Truy Ức và Khai Tâm ra phía sau lưng mình, cùng lúc đó, vuốt ve Tướng Quân bắt đầu trạng thái chuẩn bị ứng chiến.

      “Bất luận là ai, xin hãy quay về, nơi này hoan nghênh .” Người cầm tiêu lạnh lùng lên tiếng.

      Tôi vẫn còn nhớ giọng của tên khốn này, tôi lại càng nhớ cây tiêu kia hơn, lần trước chính điểm huyệt tôi ở trong rừng trúc. ngờ chỉ trong khoảng thời gian mười mấy ngày, mái tóc thay đổi màu sắc.

      Mấy tên ngu độn này chẳng khác nào mấy bông hoa hướng dương, phải thực lời hứa gánh theo cùng cái tên, mặt trời ở đâu là ngước theo hướng ấy. biết là vì bất lực hay vì mù quáng, điều này chắc hẳn chỉ có bọn họ mới hơn cả. Xưa nay, bọn họ chưa từng đặt mình vào địa vị của Tầm, nghĩ xem chàng thực muốn có được thứ gì. Nếu hôm nay tới được đây, tôi cũng sợ đắc tội bọn họ. Nếu bọn họ thực gây tổn hại cho tôi, để truyền ra bên ngoài, cũng làm mất thanh danh của Điệp cung.

      Tôi liền thở dài tiếng, mím môi lại, lạnh lùng mỉm cười rồi đưa lời mỉa mai: “ cần ngươi phải dạy ta, gặp được chàng rồi, cho dù ngươi có dập đầu thắp hương cầu xin bổn tiểu thư ở lại tham quan nơi này miễn phí cũng phải xem xem tâm trạng của bổn tiểu thư lúc đó có vui vẻ .” Trong lòng tôi còn thầm bổ sung thêm câu, “nếu , ta đương nhiên cũng phải kéo Tầm cùng”.

      “Hả, cái con tiểu nha đầu này, từ trước đến nay chưa từng có ai dám hống hách ngay địa bàn của Điệp cung chúng ta như vậy.” Tên béo ở phía bên trái tức lồng lộn, hung thần ác sát thét lớn: “Chỉ có ba loại người có thể đứng tại đây thôi, người sống, người chết và người của Điệp cung chúng ta.”

      “Hừm! Vậy ta cũng cho ngươi biết luôn, xưa nay ta hành cũng có ba phương pháp, phương pháp đúng, phương pháp sai và phương pháp của riêng ta.” Tôi chịu lép vế, đưa lời đáp lại.

      “Ngươi…” Tên béo che mặt sau chiếc mặt nạ, tức giận đến mức run rẩy.

      “Lão Thổ, huynh nhiều như vậy làm gì.” Người đàn ông bên phải quay sang quát tên béo câu rồi lại quay sang với tôi: “Nếu ngươi cố chấp muốn gặp ngài, vậy xem ngươi có đủ bản lĩnh để qua được ải này của chúng ta . Hôm nay Mộc Điệp ta phải lãnh giáo Tư thần kiếm pháp mới được.”

      xong, liền ném thanh kiếm trong tay về phía tôi, vốn dĩ định đón lấy, để mặc cho nó rơi xuống mặt đất, ai ngờ tên tiểu tử thối Khai Tâm lại nhận thay tôi. Tôi đâu phải là kiếm khách cả ngày chém chém giết giết, lần trước bị tình thế ép buộc nên mới tung kiếm chiến đấu, hơn nữa kể từ khi gặp được bọn họ, tôi cũng chẳng hề cảm nhận được luồng công lực trong người trỗi dậy.

      Tôi trợn mắt lườm Khai Tâm, đón lấy thanh kiếm từ trong tay thằng bé. Chết ngất, thanh kiếm này sao mà nặng thế?

      “Rút kiếm .” Tên đàn ông tự xưng là Mộc Điệp kia liền nhận lấy thanh kiếm từ tay tên béo rồi với tôi.

      Rút cái gì mà rút? Đây đâu phải là gọt khoai, gọt cà rốt chỉ cần sức mạnh thôi là được. Tay trái tôi cầm kiếm, thầm đưa tay phải lên trán, che mắt lại, nhìn vào Tướng Quân thực muốn đẩy nó ra, nhưng lại sợ người ta tôi vô nhân đạo. Hầy, liệu có chuyện gì kích thích để tôi mặt dày phen đây?

      suy nghĩ xem có cách nào dẹp loạn ba tên khốn này bên tai liền vang lên tiếng cười quen thuộc, là Trương Mộc Mộc - Điệp. phải ấy cùng với Hoắc Vô Ảnh rồi sao? Sao lúc này lại xuất tại đây?

      ấy từ từ bước lại chỗ tôi với thái độ ung dung, ngược lại tôi cảm thấy khá căng thẳng. Ai ngờ, chỉ trong nháy mắt, ấy đoạt thanh kiếm từ tay trái tôi rồi tấn công người đàn ông cầm tiêu đứng giữa. Người đàn ông cầm tiêu kia hề chuyển động, cây tiêu bằng trúc khẽ lay động, nhìn như áp sát vào thanh kiếm kia, từng chiêu từng thức đỡ trọn lấy kiếm chiêu kia, khí thế có phần cao hơn bậc.

      Tiếp sau đó, mỗi chiêu mỗi thức của chẳng khác nào những chiếc lá vàng, từ từ lặng lẽ rơi xuống. Còn Trương Mộc Mộc kia biết tại sao lại đổi kiếm chiêu, đâm ngược kiếm lại phía mình, còn người đàn ông kia nhanh mắt nhanh tay liền đưa cây tiêu chặn lại đường kiếm của ấy.

      Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khí nơi đây như ngưng đọng lại.

      Chỉ thấy Trương Mộc Mộc đưa tay trái lên, đẩy cây tiêu trúc kia ra khỏi người mình. Tôi nhìn thấy , trong thời gian ngắn ngủi biết tại sao bàn tay trái của ấy lắc lư tấm lệnh bài bằng vàng có hình hồ điệp, đặt ngay cạnh cây tiêu kia.

      Người cầm tiêu vừa nhìn thấy lệnh bài lập tức thu tiêu lại, cúi đầu đưa tay phía trước cung kính lên tiếng: “Đệ tử Thủy Điệp biết lỗi.”

      “Nếu biết lỗi đợi chút nữa hãy thẳng cùng ngài ấy, với ta cũng vô dụng.” Trương Mộc Mộc liền thu lại lệnh bài, đột nhiên mất hết nhã hứng rồi : “Hầy, chính bởi vì ba tên các ngươi khiến ta thu được khoản ngân lượng, món nợ này ta tính với các ngươi ràng.”

      Ba người đó quay sang nhìn nhau, thẹn thùng ho khan vài tiếng, chỉ trong nháy mắt, ba người lại lặng lẽ bay tung tích như khi đến.

      Con tiểu nha đầu này rốt cuộc có thân phận gì ở Điệp cung này chứ? Tại sao ấy lại tới đây giúp tôi? Hơn nữa, tại sao ba tên khốn kia vừa nhìn thấy tấm lệnh bài bằng vàng có hình hồ điệp trong tay ấy, chẳng lời nào liền buông tay chịu thua?

      Trương Mộc Mộc từ từ bước tới trước mặt tôi, nhận lấy vỏ kiếm trong tay tôi, tra kiếm vào, sau đó hất cằm lên với tôi qua tấm mạng che mặt: “Lần sau nếu tung kiếm lên nhớ nhắm chuẩn hướng, vung về hướng có người tác dụng quái gì, hại ta chẳng kiếm được chút ngân lượng nào.”

      Hả? ấy gì chứ? Tôi còn vô cùng kinh ngạc ấy bay như cơn gió, để lại tôi mình đứng ngây tại chỗ.

      “Mẫu thân à, thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?” Nếu Khai Tâm gọi, tôi nghĩ mình vẫn đứng lặng tại chỗ.

      Tôi than dài tiếng, người trong Điệp cung thực chẳng có ai bình thường, phải đòi chém đòi giết là thái hoa đại đạo, thảo nào mà Tầm thay đổi hẳn tính nết.

      Dắt theo hai đứa nhóc, tôi theo con đường bên phải, kết quả được bao lâu, lại phát ra thân cây lớn chặn giữa đường .

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 37.2: Mê Điệp Cốc (tt)

      “Khai Tâm, con có nhớ nhầm gì ?” Tôi thực muốn làm nhục tài năng thiên bẩm của Khai Tâm, thế nhưng trước mắt ràng chẳng còn đường nữa.

      “Con chắc chắn luôn.” Khai Tâm đưa lời khẳng định.

      Con hồ li chết tiệt này, giở trò gì chứ? Trong bất lực, tôi đành phải quay đầu về chỗ cũ.

      Bỗng nhiên, Tướng Quân lại sủa loạn lên. Sau khi an ủi Tướng Quân, tôi hiếu kì biết xảy ra chuyện gì, ngước mắt lên liền nhìn thấy người phụ nữ mặc y phục màu xanh ngã ngồi bên đường, dường như chân bị trẹo, cả rỏ đựng măng tre bên cạnh đỏ hết ra đất.

      đúng là kì lạ, trước đó tôi hoàn toàn nhìn thấy ai phía sau lưng, tại sao lúc này lại xuất người phụ nữ, hơn nữa lại còn có sắc đẹp như hoa như ngọc?

      Trước khi tôi kịp lên tiếng, ấy mở miệng trước: “Vị công tử này, nô gia lại bất cẩn bị trẹo chân, xin hỏi liệu công tử có thể giúp sức, đỡ nô gia đứng dậy ?”

      Giọng thánh thót như oanh vàng, lại là mĩ nhân, sao lại xuất ở đây cách kì lạ như vậy chứ? Ba người đàn ông lúc nãy chẳng khác nào hung thần ác sát vừa nhìn thấy tôi là muốn chém giết, bây giờ lại xuất người phụ nữ yếu đuối, tôi liệu có nên giúp hay ?

      Tuy trong lòng thầm dặn nên giúp, thế nhưng tôi vẫn cứ chủ động bước tới đỡ lấy ấy. ấy tuy rằng luôn khom người kêu la đau đớn, thế nhưng theo đánh giá của tôi phần ngực của ấy rất cao, có khả năng còn vượt qua cả tôi.

      “Ây da.” Người phụ nữ này kêu la thảm thiết, thuận thế ngã về phía tôi, tựa đầu lên vai tôi, lúc này đổi lại là gã đàn ông thực e rằng chết mê chết mệt rồi.

      May mắn thay, tôi lại phải đàn ông

      ấy đưa tay sờ loạn khắp nơi, khi chuẩn bị đặt đến trước ngực, tôi vội vã đưa tay ngăn lại. Hả? Bàn tay của ấy mềm mại nhưng quá là to.

      nương… xin… hãy tự trọng…” Thực ra tôi muốn rằng: “ nương, nặng quá.”

      “Ồ, ta xin lỗi, ta hề cố ý.” ấy liền thẹn thùng cúi đầu xuống xin lỗi.

      Hành động này của ấy khiến tôi suýt nữa ngã thẳng về phía trước. Nhìn bề ngoài liễu yếu đào tơ vậy, chứ thực ra ấy nặng chết người được. Nếu phải tôi cố gắng trụ vững, e là với cú ngã nhoài người khi nãy, ấy đè cả thân thể lên người tôi rồi, chỉ vậy còn đè chết tôi, làm dập nát hết lục phủ ngũ tạng cũng nên.

      Trời đất ơi, người phụ nữ này sao lại có thể nặng như vậy chứ? Chẳng hiểu là phụ nữ hay là heo nái nữa? Lấy hết sức bình sinh, tôi mới có thể đỡ người phụ nữ này ngồi xuống hòn đá bằng phẳng.

      Bỗng nhiên, ấy căng thẳng lui lại phía sau, tôi nhìn thấy ra là Tướng Quân ngừng hít ngửi cơ thể, thi thoảng lại còn nhe nanh giơ vuốt, dáng vẻ này của nó đúng là dọa chết người ta. Tôi liền ra hiệu cho Khai Tâm dẫn Tướng Quân sang bên.

      ấy mỉm cười xinh xắn, nhàng lên tiếng : “Đa tạ công tử.”

      Tôi đưa tay vuốt trán, che phần mắt. Thực ra trông ấy rất thuần khiết, thế nhưng với những hành động khi nãy nếu đổi lại là người đàn ông khác, khó lòng tránh khỏi những suy nghĩ lệch lạc.

      Tôi lại đưa mắt nhìn người phụ nữ này lần nữa, xuất tại Mê Điệp Cốc, hơn nữa sợ lạc đường, nhiều khả năng chính là người của Điệp cung. Thế nhưng, những người của Điệp cung khi nãy ràng muốn đuổi người , đương nhiên thể để nương yếu đuối xinh đẹp thế này tới đây nhanh như vậy được. Tôi đột nhiên kinh ngạc, hả, đợi , cảnh tượng này… phải là tôi gặp hồ li tinh tu luyện ngàn năm trong chốn thâm sơn cùng cốc đấy chứ? Hừm! Làm gì có chuyện đó!

      Tôi khẽ ho vài tiếng rồi hỏi: “Tại hạ thấy Mê Điệp Cốc này khá tà ma, nương vào trong cốc này lẽ nào sợ lạc đường sao?”

      Người phụ nữ đó đưa tay che miệng, khẽ ho vài tiếng rồi : “Nô gia tên là Mị Nương, đa tạ công tử quan tâm. Mị Nương từ sống ở nơi này, đương nhiên sợ lạc đường. Lúc nãy lấy chút măng rừng, bất cẩn bị trẹo chân, ngược lại có duyên gặp được công tử.”

      Mị Nương? Chẳng phải là tên của con thỏ tinh mà Hứa Sĩ Lâm, con trai Bạch Tố Trinh trong “Tân Bạch nương tử truyền kì” tình cờ gặp trong rừng sâu hay sao? Có lẽ do tôi suy nghĩ quá nhiều, nhìn mặt đất, thấy ấy vẫn có bóng, chắc là sao cả. Việc ấy sống ở nơi này từ cũng phải có khả năng, chắc là ấy biết đường dẫn tới Điệp cung.

      “Ồ, ra là vậy, chân nương sao chứ?”

      sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi lúc nữa là có thể cử động được, đa tạ công tử quan tâm.”

      “Vậy tốt. À… chúng tôi muốn tới Điệp cung, xin hỏi nương nên hướng nào mới đúng.” Tôi liền chắp tay gặng hỏi.

      Đột nhiên, ấy liền đưa tay che miệng, vô cùng kinh ngạc : “Điệp cung? Công tử thực muốn tới Điệp cung sao?”

      Thấy nét mặt kinh hãi của ấy, tôi liền nhướng mày hỏi: “Làm sao thế?”

      “À, bất cứ ai ở trong núi này đều dám tùy tiện xông vào Điệp cung, ta nghe người trong Điệp cung đều là quái tóc trắng biến thành, ăn thịt người. Trước kia có rất nhiều người tới đó thăm dò nguồn cơn, đều trở lại. Khoảng thời gian trước còn nghe họ cướp tiểu thư xinh đẹp về đó.” ấy mặt mày buồn rầu, ngừng lại vài giây rồi tiếp: “Chuyến lần này của công tử, chỉ e là lành ít giữ nhiều, Mị Nương xin khuyên công tử câu, xin đừng nữa.”

      quái tóc trắng biến thành, ăn thịt người? Hả, tôi bị tên đàn ông ác độc tóc trắng kia ăn thịt sạch rồi, lần này ngàn dặm xa xôi tìm tới đây để đòi nợ.

      Khai Tâm liền kéo tôi lại rồi thầm bên tai: “Mẫu thân, người có đảm bảo phụ thân với Hoắc thúc thúc phải là quái chứ?”

      Chết ngất! Tên tiểu tử thối này gì thế?

      biết từ khi nào tay ấy lại có thêm chiếc khăn, có lẽ nhìn thấy nét mặt chúng tôi lạ thường, ấy nắm chặt lấy chiếc khăn trong tay. Lúc này trận gió ập tới, thổi loạn mái tóc của ấy, ấy liền đưa tay giữ lấy, nhất thời khiến chiếc khăn tuột tay bay theo gió, rơi đúng vào đầu của Khai Tâm, che phần mắt của thằng bé.

      Khai Tâm vô cùng lễ phép đưa chiếc khăn tay trả lại, ấy thẹn thùng nhận chiếc khăn.

      Hả? Mùi hương này rất quen. Tôi liền kéo đầu Khai Tâm lại, đưa mũi ngửi, Chanel No.5? Truy điệp hương? Tôi lặng người , con hồ li chết tiệt kia hái ấy rồi sao? phải ‘tam bất thái’ gì đó sao? Lại còn chiếc khăn tay đó nữa, nương vùng sơn cước sao lại dùng chứ? Lẽ nào để lại chiếc khăn tay cùng hương thơm sao? Hay nương này chính là chiến hữu của con hồ li chết tiệt trong Điệp cung? ngờ Điệp cung lại dùng cách này để ngăn cản tôi.

      “Ồ… đa tạ ý tốt của nương, thế nhưng tại hạ tới Điệp cung là vì người trong lòng, vẫn mong nương tốt bụng chỉ đường cho tại hạ.” Tôi liền cúi đầu cung kính khẩn cầu.

      Cho dù ấy có phải người của Điệp cung hay , nhưng muốn tôi quay về ư, tuyệt đối có cửa. Nhìn ấy cũng có ác ý, chừng thấy tôi thành khẩn, thiết tha, lại đại phát từ bi chỉ đường cho tôi cũng nên.

      “Việc này… ra là như vậy, công tử đích thực là người hữu tình, Mị Nương vô cùng kính phục. Hầy, nếu như công tử vẫn cố chấp muốn lên Điệp cung, vậy cứ theo con đường bên phải này .” ấy đưa tay chỉ về con đường tuyệt lộ bên phải khi nãy.

      Hả? phải ấy trêu chọc tôi đấy chứ?

      Tôi cau mày lại, quay sang nhìn Khai Tâm, tuy rằng trong lòng sinh nghi nhưng cũng muốn để ấy phát giác, quyết định tiến sang con đường bên phải, thử lần nữa xem sao. Lần này, khi chúng tôi theo hàng vào lại gặp phải chuyện kì lạ, thân cây khổng lồ chặn đường khi nãy biến mất, thay vào đó là con đường lớn xuất trước mắt.

      đúng là tà ma, tôi chơi điện tử hay sao?

      Tôi ra hiệu cho Khai Tâm xem người phụ nữ kia liệu còn đó , Khai Tâm quay về liền người đó biến mất. Thực đúng là quá tà ma, nếu ấy được phái tới để ngăn cản chúng tôi, tại sao lại chỉ đường cho tôi cách dễ dàng như vậy chứ? Tại sao con đường ấy chỉ lại trùng hợp với những gì Hoắc Vô Ảnh vẽ địa đồ?

      Hạ quyết tâm đánh cược lần, tôi nắm tay Tiểu Truy Ức tiến về phía trước. Con đường này dường như dài bất tận, khiến tôi nhớ đến quãng thời gian ở bên Tầm tại núi Vọng Liên. Nhìn hòn đá núi kì dị trước mặt, trong lòng tôi cảm thấy trống trải, hoang mang, tại sao càng lại càng khủng bố thế này?

      “Cứu mạng… cứu tôi với…” Phía trước có tiếng người kêu cứu.

      Tướng Quân lại bắt đầu sủa loạn, Khai Tâm vừa nghe thấy tiếng cầu cứu định chạy lên phía trước, liền bị tôi giữ lại. Tôi từ từ bước lại gần đó, nhìn thấy người bị vây khốn trong bốn hòn đá lớn hơn đầu người. Qua những khe hở, tôi có thể nhìn thấy người đó là vị lão phu nhân ăn mặc y phục gấm góc quý phái.



      “Tiểu huynh đệ, mau cứu mạng già này với, ta lớn tuổi rồi còn bị lũ thổ phỉ Điệp cung nhốt ở đây lâu rồi, hu hu hu…” Vị lão phu nhân đó nhanh chóng bật khóc thảm thương, nấc nghẹn tiếp: “Ba ngày trước chính là ngày lành con của ta xuất giá, ngờ lại bị lũ thổ phỉ đó cướp , bọn chúng bắt chúng ta phải mang năm trăm lạng bạc đến chuộc người. Nhà thông gia vừa nghe vậy đồng ý, lại còn nghi ngờ tấm thân trinh trắng của con tôi… Hôm nay, ta cùng phu quân gom góp hết của nải trong nhà đem tiền tới chuộc theo cầu của bọn chúng. Ta cùng với phu quân mang theo ngân phiếu vào cốc… ai ngờ… ai ngờ chúng lại cướp mất ngân phiếu… phu quân còn bị bọn chúng bắt chẳng biết tung tích đâu rồi… e là… chẳng còn đời này nữa… hu hu hu…”

      Vốn dĩ tôi hoàn toàn tin những lời bà vừa , thế nhưng nhìn bà ta khóc lóc thảm thương như vậy, hơn nữa trước đó có tên Mị Nương kia cũng mấy hôm trước người trong Điệp cung cưới vị tiểu thư, lẽ nào chính là người nhà của lão bà này? Tầm sao có thể cho phép người của Điệp cung làm ra những chuyện cưỡng ép dân nữ bại hoại cung quy thế này chứ? Nhìn vị lão phu nhân bật khóc oán trời, tôi bất giác động lòng trắc .

      “Lão bà, người đừng quá đau lòng, vãn bối nghĩ cách xem sao.” Tôi liền đưa lời an ủi.

      Nhìn bốn hòn đá lớn ‘vững trãi vô cùng’ này, bảo tôi đẩy chúng sang bên là điều hoàn toàn thể, chỉ đành trèo lên đó rồi kéo lão bà lên mà thôi.

      Tôi bảo Khai Tâm cởi dây quần ra cho tôi mượn tạm, tên nhóc con này bĩu môi chịu, sau cùng dưới cưỡng ép của tôi, cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn cởi ra. Trèo cao là chuyện với tôi, tôi nhanh chóng trèo lên hòn đá lớn, sau đó thả chiếc dây quần của Khai Tâm xuống cho bà lão.

      Ây da, hôm nay tôi thực bị trúng tà thuật rồi, hai lần làm chuyện khổ sai, bà ấy rất nặng, khó khăn lắm mới kéo được lên, tôi mệt đến phát điên lên rồi.

      Gâu gâu gâu! Tướng Quân bủa vây lấy bà lão, vẫn sủa điên loạn, lão bà sợ hãi trốn tiệt sau lưng tôi.

      “Tướng Quân.” Tôi liền lớn tiếng mắng mỏ.

      Tướng Quân ư ử vài tiếng, lại sủa bà lão thêm vài tiếng nữa rồi xông thẳng lại. Tôi nhìn thấy cảnh này, sợ đến xanh mắt, từ trước đến nay Tướng Quân chưa bao giờ phát điên như vậy. Nó cắn chặt lấy vạt váy của lão phu, nhất quyết chịu nhả ra. Tôi dám đánh mắng Tướng Quân quá mức, chỉ e nó điên lên lại ngoạm cho lão bà vài phát, đành phải cùng với Khai Tâm ôm lấy Tướng Quân dần kéo ra phía sau.

      Xoạc tiếng, Tướng Quân cắn rách cả phần vạt váy của lão bà, mất trọng tâm, cả tôi, Khai Tâm cùng Tướng Quân đều ngã ra phía sau.

      Lão bà đó nhanh chóng bò dậy, dáng vẻ đau khổ, tức giận mắng nhiếc: “Hừm, già này tưởng rằng gặp được người tốt, ngờ các ngươi chẳng khác gì lũ thổ phỉ kia, hừm!” xong, vị lão phu nhân đó liền quay người, chập choạng bỏ .

      “Lão bà, người hãy nghe ta… giải thích… Tướng Quân! Nhả miệng! Có phải mày muốn tao chém chết ?” Tôi vốn dĩ định tiến lại giải thích cùng lão bà, mới được vài bước bị Tướng Quân kéo vạt váy chặn lại. Đột nhiên, tôi tức giận điên người, mắng cho Tướng Quân trận tơi bời, nó cũng sủa lại tràng như muốn cãi lại tôi. Tôi nện cho Tướng Quân chưởng, nó kêu re ré sau đó ngoan ngoãn nằm xuống.

      Hừm, thực đúng là tức chết người mà! Đây chẳng khác nào màn kịch hỗn loạn, cứu người cuối cùng lại thành ra thế này, còn khiến tôi mệt đến độ mướt mải mồ hôi. Đưa tay lau mồ hôi mặt, tôi lặng người , lại ngửi thấy mùi hương của ‘Chanel No.5’ bàn tay của mình…

      Tôi ngồi xuống, vuốt ve an ủi Tướng Quân vừa bị oan uổng rồi : “Xin lỗi nhé, tao trách lầm mày, cảm ơn mày.”

      Nếu như phải mùi hương này nhắc nhở, tôi thực tin vào bọn họ. Người thứ nhất tôi gặp tên là Mị Nương dường như cũng rất sợ Tướng Quân.

      Người của Điệp cung giỏi nhất thứ công phu gì chứ? Dịch dung. Vị cao thủ này đúng là còn hay hơn hát, bây giờ hồi tưởng lại, tôi thực muốn trao giải Oscar cho người này. Nếu như phải bị Tướng Quân dọa dẫm cho trận rồi sợ hãi bỏ , biết người này còn định giở trò gì nữa đây.

      Nếu bảo rằng đâyphải là chiêu trò của Điệp cung thực có lỗi với bản thân quá mức. Xem ra muốn vào Điệp cung cách thuận lợi, gặp được ‘bạch mã hoàng tử’ của mình, tôi vẫn còn phải tốn nhiều công sức, đám người này tuyệt đối dễ dàng buông tha cho tôi. Nhớ lại nụ cười gian giảo của Hoắc thái hoa trước khi từ biệt, tôi lại càng thấm thía lời cảnh báo của hơn.

      Được, nếu thích dùng võ công mà muốn đọ chất xám, vậy cho dù đấu đến khi não bị teo hết, tôi cũng quyết lùi bước, hối hận.

      Tiểu Truy Ức quá sợ hãi, tiếng nào, tôi liền kéo bé rồi : “ thôi.”

      “Mẫu thân, tại sao người lại xin lỗi Tướng Quân?” Khai Tâm hỏi tôi.

      “Tiểu tử ngốc, nếu có nó, con có khi bị lão bà lang sói đó làm thịt rồi.” Tôi đưa lời dọa dẫm Khai Tâm.

      Chúng tôi lại tiến lên phía trước. Thể lực của hai đứa nhóc ràng chẳng thể nào đọ được với tôi, người đầu tiên chịu nổi nữa chính là Tiểu Truy Ức, chỉ thấy nhóc con ôm lấy đùi tôi rồi đưa lời ai oán: “Đại thúc, Truy Ức nổi nữa rồi, mau bế con.”

      “Mẫu thân, con cũng mệt mỏi quá rồi, có thể nghỉ ngơi lúc được ? Thực là quá mệt rồi.” Khai Tâm cũng ngồi phệt xuống đất, hai tay ngừng xoa lên đùi.

      “Việc này… được rồi, ngồi nghỉ lúc vậy.” Tôi cũng than dài tiếng, đặt Tiểu Truy Ức vào chỗ ngồi thoải mái nhất.

      Hầy, thực khổ thân cho hai đứa nhóc con này, nếu như phải con hồ li chết tiệt kia giữa đường giở quẻ, chúng tôi cũng đến mức phải khổ sở thế này. Tôi nhìn sắc trời, bất giác nhíu chặt đôi mày lại, trong tay chúng tôi có bất cứ trang bị nào, nếu tới lúc trời tối mà vẫn chưa tới Điệp cung chẳng biết phải làm sao nữa?

      Trong lúc trầm tư, đột nhiên hai gã đàn ông đeo mặt nạ xuất , lần này mục tiêu lại là Tiểu Truy Ức và Khai Tâm. Chỉ trong nháy mắt, hai đứa nhóc bị cướp mất.

      “Mẫu thân.”

      “Đại thúc, cứu con.”

      “Khai Tâm! Truy Ức!” Mặc cho tôi liều mạng đuổi theo, hai người đó vẫn cứ biến mất nhanh chóng trong trung.

      Gâu… gâu gâu…

      Chết tiệt, rốt cuộc bọn chúng định làm gì chứ? ràng bọn chúng giám sát chúng tôi suốt cả dọc đường.

      Tôi tức giận đá mạnh vào tảng đá dưới chân cách điên cuồng. Suy cho cùng, bọn họ hình như cũng hề có ác ý, có lẽ thực thấy hai đứa nhóc quá đỗi mệt mỏi, xuất phát từ lòng tốt, liền đưa về Điệp cung nghỉ ngơi trước mà thôi. Dù thế nào nữa, dù Tầm với Hoắc thái hoa giúp đỡ được tôi cũng thể nào dương mắt nhìn hai đứa trẻ vô tội này phải chịu khổ chịu nạn được.

      Bọn họ định ‘chơi’ cùng tôi suốt cả dọc đường sao? Muốn chơi đúng ? Được, hôm nay tôi chơi với họ đến cùng.

      “Tướng Quân, chúng ta .”

      *******************************

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 38.1: Ba lần đánh ‘Bạch Cốt Tinh’

      Liễu rủ hoa vương cả khoảng trời!

      Phía trước mặt tôi là biển hoa bạt ngàn như thể kéo dài đến tận chân trời, trong đó có rất nhiều loài hoa, hồ điệp vấn vương, quanh quẩn bên hoa, cảnh tượng này khiến tôi ngây lặng người .

      Dựa theo kinh nghiệm, tôi đoán lúc này vào khoảng bốn, năm giờ chiều, lại nhìn địa đồ trong tay, qua cánh đồng hoa bạt ngàn này, lại thêm đoạn đường nữa là tới Điệp cung, đoan chắc, trước khi trời tối, tôi có thể đến được đó. mất bao lâu nữa, tôi có thể gặp được Tầm, nhất thời phấn khích, tôi ôm lấy Tướng Quân hôn hít loạn xạ, sau đó vừa cười vừa hớn hở xông vào cánh đồng hoa trước mặt, khiến hồ điệp sợ hãi bay loạn khắp nơi.

      Bỗng nhiên, tôi lặng người , trước đó xa có lão đầu tóc bạc phơ ngồi nghỉ. Tôi nhoẻn miệng mỉm cười lạnh lùng, xem ra, tôi diễn màn kịch ‘ba lần đánh Bạch Cốt Tinh’.

      Ông lão thấy tôi liền đứng dậy, nhìn tôi từ xa, mỉm cười tươi tắn rồi : “Tiểu huynh đệ có mua hoa ?”

      Bọn Khai Tâm còn bên cạnh, tôi cũng cảm thấy an tâm hơn trước nhiều. Được, nếu như muốn ‘chơi’, tôi cũng chẳng tiếc mấy phút quèn.

      Tôi bước tới gần ông lão, Tướng Quân vừa nhìn thấy lão sủa nhặng xị lên. Ông lão đó vừa nhìn thấy Tướng Quân, mặt liền biến sắc, lui về sau vài bước. Tôi cúi đầu xuống, cố nhịn cười, ra ông lão này ‘cũng’ sợ chó. Tôi ngồi xổm xuống, vuốt ve Tướng Quân, thế nhưng người bạn trung thành này vẫn giữ nguyên thái độ cảnh giác cao độ.

      “Vị lão bá này, xin bán cho ta bốn bông hoa tình.” Tôi mỉm cười .

      “Bốn bông hoa tình? Tại sao công tử lại mua bốn bông?” Ông lão hỏi.

      “Ngôn ngữ riêng của hoa: Đến chết mới thôi.” Tôi đáp.

      “Ngôn ngữ riêng của hoa? Như vậy có nghĩa gì?” Ông lão hỏi.

      bông boa tình có nghĩa là ‘trong lòng ta chỉ có mình nàng’.”

      “Hả?”

      “Hai đoá hoa tình có nghĩa ‘cả thế giới chỉ có hai chúng ta’.”

      “Hở?”

      “Ba bông hoa tình có nghĩa là ‘ta em’.”

      “Hử?”

      “Bốn bông hoa tình có nghĩa là ‘đến chết mới thôi’.”

      “Ồ!”

      “Năm bông hoa tình có nghĩa là ‘vô cùng thích’.”

      “À!”

      “Sáu bông hoa tình có nghĩa là ‘kính trọng, thương, trân trọng lẫn nhau’.”

      “Ờ!”

      “Bảy bông…”



      Tôi nuốt nước miếng, tiếp tục : “ ngàn lẻ bông có nghĩa là… ‘cho đến mãi mãi’…” Tôi xong lượt ý nghĩa của số bông hoa.

      “Cái gì? Lại còn cả ‘cho đến mãi mãi’ sao? Thế ngàn lẻ hai bông có nghĩa gì nữa ?” Ông lão hổn hển hỏi.

      “Hết rồi.” Tôi .

      “Hầy, cuối cùng có thể nghỉ ngơi, chỉ sợ công tử đứng đếm đến tận sáng mai thôi…” Ông lão lắc đầu rồi đưa tay vuốt trán.

      Sau cùng, tôi chẳng thể nhịn cười được thêm nữa, nghe ông ta đứng đó ngừng ‘hả, hử, hở, à, ồ, ờ’, thực muốn hỏi phải chăng ông ấy học phiên của Hán ngữ, sao mà phát lại chuẩn đến vậy chứ?

      Ông lão đưa tay vuốt râu rồi nhìn tôi mỉm cười. lúc lâu sau, dưới lôi kéo của Tướng Quân, tôi cố gắng ngưng cười lại.

      “Tiểu huynh đệ lần này tới đây vì cái gì?” Ông lão cười hỏi.

      “Tìm tình .” Tôi nghiêm nghị đáp.

      “Tình ở chỗ nào?” Ông lão hỏi.

      “Phía sau lưng lão bá.” Tôi đáp.

      Ông lão lại vuốt râu bật cười: “Ha ha ha! Tiểu huynh đệ có biết ở sau lưng lão bao xa, trong đó toàn chất chứa loài lang sói dữ dằn hay ?”

      “Hả? Lang sói dữ dằn? Cùng lắm ta làm thợ săn lần thôi.” Tôi liền đáp lại bình thản.

      “Ha ha ha, người thanh niên này đúng là khẩu khí hơn người.” Ông lão lớn tiếng khen ngợi.

      Tôi đưa mắt nhìn sắc trời, mặt trời lặn về phía tây, hoàng hôn rồi, ngờ tôi lại níu ở đây lâu như vậy để ‘chơi’ cùng ông lão này. Tôi gần cả ngày trời mà vẫn còn chưa tới, ban ngày bị dày vò suốt ba lần liền, toàn thân mỏi mệt, nếu như để đến tận đêm khuya mà vẫn chưa tới được Điệp cung, chắc là tôi chết trong nơi rừng hoang cốc thẳm này mất.

      Tôi chỉnh đốn lại y phục, đưa tay ra phía trước, thành khẩn cùng ông lão kia: “Tiền bối, vãn bối là người thuần túy mà thẳng thắn, đoan chắc tiền bối cần hỏi cũng biết mục đích đến đây của vãn bối lần này. Cho dù vãn bối có ngu ngốc đến mấy cũng biết tiền bối là vị cao nhân, trước đó có gì đắc tội mong tiền bối rộng lượng hải hàm, vãn bối xin tiền bối hãy tha cho vãn bối lần này.”

      Tôi cúi đầu xuống, trong lòng thầm chờ mong nhận được thương hại của ông lão, đại phát từ bi mà buông tha cho tôi. Ai ngờ, ông ấy lại gần chỗ tôi, quanh người tôi mấy vòng, sau đó ngẩng đầu, vuốt râu, hít hơi rồi lại thờ dài, khiến tôi chẳng hiểu gì cả.

      Tôi căng thẳng nhíu chặt đôi mày rồi lắp bắp: “Tiền bối… có điều gì chỉ giáo?”

      Sau cùng, ông lão cũng quanh tôi nữa, dừng chân lại đứng trước mặt tôi rồi : “Cái gì mà tiền bối, vãn bối, đống, ta đây già lắm hay sao?”

      “Hả? , , , vị huynh đài này, huynh rất trẻ trung, chẳng khác nào những bông hoa tươi thắm trước mặt đây, kì xuân sắc, rực rỡ nhất, cũng giống như những ngôi sao lấp lánh bầu trời kia, là những hạt sương tinh khiết nhất đọng cành cây, là nước suối trong vắt ở khe nguồn, vô cùng tỏa sáng và cuốn hút.” Tôi phản xạ theo bản năng, ông lão vậy, chừng lại là soái ca đẹp trai vô địch cũng nên, tóm lại khéo miệng chút cũng thiệt thòi gì.

      “Ha ha ha, đúng là kẻ dẻo miệng, có điều ta rất thích, ha ha ha.” Ông lão bật cười lớn tiếng, ho vài tiếng rồi thêm: “Tiểu huynh đệ, rất có mắt nhìn đó. ra xem nào, sơ hở ở đâu chứ?”

      Tôi lặng người , câu này chẳng phải thừa nhận hai người trước đó cũng do ông lão này giả dạng sao? Hầy, thuật dịch dung của ông ta cũng quá mức thần thánh, nam nữ già trẻ cao thấp béo gầy, ông ta đều làm được cả?

      “Truy điệp hương.” Tôi bình thản thốt ra ba chữ.

      Ông lão nghĩ hồi, lấy chiếc khăn tay mà trước đó Mị Nương sử dụng ra ngửi, tiếp đó cau chặt đôi mày, nhiếc câu: “Nha đầu thối.”

      Tôi kinh hãi, ông lão mắng tôi hay là mắng người khác?

      Ông lão liền nhoẻn miệng mỉm cười mấy tốt lành rồi hỏi: “Người ngươi muốn tìm có phải tóc trắng, thân hình cao lớn… còn cao hơn cả ta, à, ở chỗ này còn có con hồ điệp màu bạc?” Ông lão tự ngẫm thân người mình rồi lại chỉ vào góc mắt bên phải có rất nhiều nếp nhăn rồi hỏi.

      “Đúng thế, đúng thế. Vị soái ca vừa khí độ vừa oai phong này, theo ý của huynh huynh chịu cho ta qua đây rồi sao?” Cảm tạ Phật tổ Như Lai pháp độ vô biên, cảm tạ Quan thế Bồ Tát đại từ đại ba, cảm tạ đức mẹ Maria, cảm tạ chúa Jesus…

      “Soái ca?” Ông ta nhướng cao đôi mày, bày tỏ đôi chút nghi ngờ, mỉm cười, sau đó than dài tiếng : “Hầy, phải ta muốn buông tha cho ngươi mà vì đêm nay là đêm động phọng hoa chúc của ta, ngươi bảo…”

      Ông ta còn chưa dứt lời, tôi tóm chặt lấy ông ta rồi thét lớn: “Ông cái gì? Đêm động phòng hoa chúc của chàng sao? Với ai? Với con chim lợn nào chứ? thể nào? thể nào? Cái con chim lợn chết tiệt đó…”

      Vừa nghe thấy tin Tầm động phòng cùng người ta, tôi chỉ hận thể xông tới trước mặt chàng, chém chàng tan xác. Tại sao chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủi, chàng lại thay đổi tình cảm rồi chứ? Lẽ nào bọn người ở Điệp cung vì muốn cứu chàng lại phong bế kí ức của chàng thêm lần nữa? Xin đừng, tôi muốn chàng quên mất tôi, tôi muốn chàng thành thân cùng người khác, càng muốn chàng bế người phụ nữ khác vào động phòng.

      Cảm thấy bản thân có phần nông nổi, tôi liền buông tay ra.

      “Tiểu huynh đệ, bốn bông hoa tình của ngươi này.” Ông lão cười tươi tắn đưa bốn bông hoa hồng cho tôi.

      Ông lão này ràng biết tôi là phụ nữ lại còn gọi tôi là tiểu huynh đệ, xem ra ông ta còn cao minh hơn tôi nhiều. Nhịn, cho dù tức giận cũng phải thầm đun lửa hận trong lòng.

      Liếc bốn bông hoa hồng tay, dường như hơi ít, thế là tôi liền mỉm cười với ông lão kia: “Lão bá, phiền lão cho ta bốn mươi bông hoa, cảm ơn.” Hừm, nếu Tầm thực dám thành thân cùng con chim lợn chết tiệt kia, đợi chút nữa, tôi đích thân dùng bó hoa này đập chết chàng, dù gì tôi cũng phải ngày ngày hai ghen tuông nữa rồi.

      “Hả, vị tiểu huynh đệ này, cho dù chốc nữa tới Điệp cung bọn họ vẫn cứ vào động phòng thôi, căn phòng đó nằm ở phía tây bắc, đừng có nhầm đấy. Tóc trắng, cao to, dấu ấn hồ điệp, tiểu huynh đệ đừng có nhận nhầm người đấy.” Ông lão đó dường như rất tốt bụng, đưa lời nhắc nhở tôi thêm lần nữa.

      “Lão cứ an tâm , lão bá, gây rối động phòng hoa chúc nhất định thể nào tìm nhầm chỗ được.” Tôi bình thản đáp lại.

      Ôm theo bó hoa hồng lớn, tôi từ từ đặt bước chân nhàng mà kiên định về Điệp cung phía trước, chỉ nghe thấy tiếng người và chó phía sau lưng truyền lại.

      “Tiểu huynh đệ nhầm hướng rồi, về bên trái, chứ phải bên phải.”

      Gâu… gâu gâu…!

      Tên đàn ông chết tiệt, ngờ lại dám lăng nhăng, muốn sống nữa sao?

      Gâu… gâu gâu gâu…

      “Con chó này, ngươi… tại sao còn theo chủ nhân của ngươi chứ… trời tối rồi… cẩn thận chẳng về được nhà đâu…”

      Tướng Quân bám sát theo sau tôi, cùng nhau xông thẳng về Điệp cung. Cánh cửa to lớn tinh xảo, tuyệt đẹp lên trước mặt, hổ danh là Điệp cung, ngay cả cánh cửa cũng có tạo hình của hồ điệp, đoan chắc người sáng lập nên Điệp cung phải con hồ điệp biến thành cũng là người nuôi hồ điệp đến mức mê mẩn, say đắm.

      Nhìn hai chiếc lồng đèn màu đỏ lớn treo ở hai bên cánh cửa lớn này, lại thêm chữ hỉ to tướng dán cánh cửa, hừm, chủ nhân thành thân, nhân lực đủ, ngờ rút cả lính canh cửa sao? Tôi nghiến răng đạp mạnh vào cánh cửa lớn đỏ son thiết vàng kia.

      Điệp cung này đúng thực là tà môn vô cùng, cả dọc đường treo đầy đèn lồng đỏ, chiếu cho mọi thứ sáng rực cả lên trong đêm tối, ngoại trừ tiếng cười , chúc tụng truyền lại từ phòng lớn xa, tôi chẳng thấy bất cứ bóng người nào hết.

      Ngộ nhỡ bọn người đáng ghét kia nhìn thấy tôi với Tướng Quân tôi nghĩ trước khi gặp được Tầm tôi bị vứt ra ngoài rồi. Tôi thấu hiểu hết những thù đoạn bỉ ổi của lũ người này rồi. Tôi liền sắp xếp cho Tướng Quân ở quanh quất gần cửa lớn, mình tiếp tục tiến lên phía trước.

      Nơi động phòng hoa chúc ở phía tây bắc, nếu Tầm thực dám phản bội tôi tôi nhất định phá hủy chiếc giường của tên bạc tình lang đó.

      Ông lão đó hề gạt tôi, cách đó tầm mười bước, căn phòng rực rỡ ánh đèn kia chắc hẳn chính là nơi động phòng hoa chúc. Cứ thập thò, lén lút ở đây, chi bằng quang minh chính đại bước vào, gặp phải ai hỏi han, tôi với họ rằng tôi tới đây uống rượu mừng quậy động phòng, tôi tin vận mệnh của mình lại xui xẻo đến vậy, suốt ngày bị người ta bắt gặp tại trận.

      suy nghĩ, bỗng nhiên phía trước gặp được vị tiểu nương thắt bím tóc hai bên, ấy mỉm cười : “Vị công tử này, có phải ngài đến để quậy động phòng ?”

      Tôi đáp lại rất tự nhiên: “Đúng thế, động phòng ở phía kia đúng ?”

      ấy liền trả lời: “Dạ bẩm công tử, đúng thế? Công tử, rượu thịt hôm nay có ngon miệng ?”

      Hả? ấy hỏi thôi, vừa nhắc tới, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng đói bụng. Thôi chết rồi, biết hai đứa nhóc kia có bị đói bụng hay , bây giờ ở nơi nào? Chết tiệt, đợi giải quyết xong việc trước mắt, tôi nhất định tìm mấy tên khốn kiếp kia, dạy cho chúng bài học đích đáng, tôi viết ngược hai chữ Lạc Bảo lại rồi theo luôn họ Thượng Quan.

      Tôi tay trái ôm bó hoa hồng lớn, tay phải khoác lên vai ấy rồi giả bộ uống nhiều : “Mĩ nhân, có phải quan tâm đến ca ca ? Rượu thịt đương nhiên là ngon rồi, có điều thể sánh được với người trước mặt.”

      “Công tử, xin hãy tự trọng.” Quả nhiên câu chọc ghẹo này khiến tiểu nha đầu cúi đầu thẹn thùng, khéo léo đứng tránh sang bên rồi : “Lúc này, đôi tân nương tân lang uống rượu hợp cẩn, nếu công tử muốn quậy động phòng trước cũng phải đợi thêm lúc nữa.”

      Uống rượu hợp cẩn? Tôi nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt hai tay đến mức gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Tôi lại từ từ buông hai tay ra, mỉm cười tươi rói nhìn vị mĩ nữ kia rồi : “ sao cả, ca ca ta có thể đứng đợi bên ngoài phòng hoa chúc, chờ uống rượu hợp cẩn xong, tiểu mĩ nhân, nàng có muốn cùng ca ca , ca ca tặng nàng bó hoa tình này. thôi, cùng ca ca quậy động phòng, hay chúng ta chỗ khác quậy trận cũng được.”

      Tôi lại giả bộ muốn nắm tay khiến bé sợ hãi, khom người xuống rồi : “Công tử, xin ngài cứ tự nhiên, Hương Nhi vẫn còn việc khác phải làm, xin cáo lui trước.” xong, bé liền vội vã chạy mất.

      Gạt bỏ chướng ngại vật cách thuận lợi, tôi liền nhanh chân xông về phía động phòng, nhìn vào cánh cửa khép lại, tôi giơ chân đạp mạnh, bước ngay vào trong.

      Trong phòng truyền ra tiếng chúc mừng hớn hở: “Lễ thành! Cung chúc tân lang, tân nương bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử.”

      Tôi thầm nguyền rủa, bạc đầu giai lão cái mốc! Tôi bước nhanh vào phòng trong, liền nhìn thấy người đàn ông tóc bạc mặc bộ hỉ phục màu đỏ rực rỡ, đứng quay lưng về phía mình, với thân hình cao lớn, người này cũng che khuất luôn cả vị tân nương, bà mối đứng cạnh bên hớn ha hớn hở bê rượu lại cho họ.

      “Dạ Tầm Hoan, chàng là đồ hắc sắc lăng nhăng, chân đạp hai thuyền, ngờ lại dám phản bội ta…” Tôi chẳng màng tất cả xông lại, kéo lấy cánh tay của chàng thét lớn. Chẳng thể ngờ, sau khi ngước mắt lên nhìn dung mạo của người này, tôi liền lắp ba lắp bắp: “Ngươi... ngươi ngươi… ngươi ngươi ngươi…”

      Thân cao, thể hình, mái tóc bạc trắng, con hồ điệp màu bạc dưới đuôi mắt phải… sai! Thế nhưng khuôn mặt này phải là Tầm, cũng phải khuôn mặt của Dạ Tầm Hoan mà là khuôn mặt của soái ca trẻ tuổi hoàn toàn xa lạ. ta là ai chứ? Trời đất ơi! Tôi tìm nhầm người rồi!

      Bà mối đứng cạnh bên thét lớn tiếng: “Trời đất ơi, chuyện… chuyện này… vẫn còn chưa đến giờ quậy động phòng mà.”

      Tiểu soái ca đánh mắt ra hiệu, để bà mối ngậm miệng lại, ngoan ngoãn lui ra ngoài.

      Ngồi giường, tân nương xinh đẹp vô song tuy rằng đánh phấn son nhưng tôi thấy vẫn trắng bệch, nhợt nhạt. Tuy rằng ấy phải con chim lợn kia nhưng tại sao lại quen mặt thế?

      Tiểu soái ca cau chặt đôi mày, nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét đáng sợ, khi tiểu soái ca đưa mắt nhìn vào cánh tay phải vẫn bị tôi kéo lấy, tôi liền thẹn thùng thu lại đôi móng vuốt của mình.

      “Xin… xin lỗi nhé, ta nhận nhầm người. Xin lỗi nhé, ta hề cố ý đến quậy động phòng, hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục , cứ coi ta như khí, hề tồn tại, cứ mặc ta, cứ mặc ta.” Tôi xấu hổ ôm theo bó hoa tình lui ra phía sau, hi vọng tiểu soái ca cùng tân nương tử thực có thể bỏ qua có mặt của mình.

      Ai ngờ, sau lưng gắn mắt, tôi vấp phải thứ gì đó, ngã về phía sau, chổng tứ chi lên trời, chẳng giữ được chút hình tượng nào cả, bó hoa trong tay cũng lời ‘tạm biệt’ với tôi, ‘nho nhã’ tung bay, múa lượn trung.

      Vốn tưởng rằng tôi có phen va chạm thân mật cùng mặt đất, ai ngờ, lại diễn ra màn kịch thường thấy trong các bộ phim truyền hình khi nữ chính vô tình vấp ngã, nhất định được nam chính hoặc nam thứ chính hoặc nam thứ thứ chính ra tay cứu giúp. Vị tiểu soái ca kia rất biết thương hoa tiếc ngọc, đỡ lấy cả thân người tôi kịp thời, sau đó còn nhìn tôi nhoẻn miệng cười. Nụ cười đó thực đúng là khuynh nước khuynh thành, tuyệt thế vô song.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 38.2: Ba lần đánh ‘Bạch Cốt Tinh’ (tt)

      Cùng lúc này, tất cả những nhân vật liên can, có người say mèn, có người tỉnh táo đồng loạt xông vào trong này để quậy động phòng. Theo lí thường mà đại bộ phận mọi người hỗn loạn, ồn ã xông vào đây tiếp tục duy trì đúng tác phong vốn có mới đúng. Đáng lẽ mọi chuyện phải như vậy mới đúng, thế nhưng khi nhìn thấy tình cảnh khác thường, đặc biệt còn phải xét lại.

      Cảnh tượng lúc này chính là: vị soái ca tuy rằng y phục có phần nhăn nhúm nhưng tướng mạo tuấn tú, khí độ phi phàm nằm trong vòng tay của vị soái ca mặc hỉ phục đỏ thắm với tư thế nghiêng sau có độ khó cao, mà vị soái ca áo đỏ kia lại là tân lang trong ngày đại hỉ này. người hoặc bên cạnh hai người này đều trải đầy những bông hoa tình đỏ thắm tượng trưng cho tình nồng thắm, còn tân nương tử nắm hai tay, khuôn mặt trắng nhợt, đôi mắt long lanh nhìn cảnh tượng đầy ám muội trước mắt.

      Mọi người cuối cùng cũng chịu đựng nổi cảnh tượng trước mắt nữa liền thét lớn tập thể:

      ta là ai?”

      “Tên tiểu tử này rốt cuộc thuộc môn phái nào?

      ta chui vào đây từ lúc nào chứ?”

      “Tại sao lại có người vào quậy động phòng trước vậy?”

      “…”

      Tôi, người phụ nữ háo sắc mơ màng, phân biệt nổi đông tây nam bắc trước nụ cười khuynh nước khuynh thành của vị soái ca kia nhanh chóng ‘tỉnh’ lại trước tình thế thẹn thùng trước mặt, lập tức nhảy khỏi vòng tay của soái ca, đưa tay che mặt, liên miệng thét lớn ‘xin nhường đường, xin nhường đường’ định lủi ra ngoài càng nhanh càng tốt. Ai ngờ, những người này phải kẻ tầm thường, nhất định chặn đường, chịu để tôi lủi ra ngoài.

      Trong lúc khó khăn, giọng quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn bỗng vang lên: “Tỉ tỉ, thực là tỉ sao?”

      Tôi bỏ hai tay che mặt xuống, kinh ngạc nhìn vị mĩ nữ trang điểm theo kiểu phu nhân, chẳng phải là Tiếu Tiếu sao?

      “Tiếu Tiếu!” Tôi xông lại gần, kích động ôm chặt lấy ấy vừa gọi vừa nhảy: “Tiếu Tiếu, thực là muội hả, quá tốt rồi. Hả? Tại sao muội lại ở đây? Muội biết cách quậy động phòng từ lúc nào hả?”

      Mọi người lại thét lên đầy kinh ngạc thêm lần nữa.

      phải đâu, muội gặp được Khai Tâm, là Khai Tâm kể cho muội biết tỉ ở đây, cho nên muội đến đây tìm tỉ, sau đó…” Tiếu Tiếu đưa mắt nhìn ra phía sau lưng tôi, cần thêm, tôi tự biết đó là vị trí mà vị tiểu soái ca kia đứng.

      “Hả? Chuyện này… chuyện này…?” Tôi lắp ba lắp bắp, biết phải tự giải thích với mình như thế nào.

      Bỗng nhiên, bên tai lại vang lên giọng quen thuộc khác: “Lão Mộc, là nàng ta, là người phụ nữ đó, tại sao lại lẩn được vào đây chứ?”

      Tôi quay đầu nhìn về phía giọng này, chính là ba tên mà tôi gặp lúc ban ngày, lại còn cả hai người khác gặp trong rừng trúc hôm trước, người vừa lên tiếng chính là tên béo đòi đơn đấu cùng tôi, có tên là Lão Thổ.

      Hiển nhiên, đây phải là nơi để ‘hàn huyên’ cùng cố nhân.

      thôi.” Tôi liền kéo Tiếu Tiếu xông ra khỏi nơi này.

      Vừa kéo lấy Tiếu Tiếu, tôi vừa suy nghĩ xem làm cách nào để thoát khỏi ‘vòng vây’, sau cùng lại thấy đám đông chủ động nhường đường. Trong lòng mừng thầm, chẳng thèm đưa mắt nhìn đường, hớn hở xông thẳng ra ngoài, sau cùng đập trúng vào bức tường thịt vững chắc, cứng rắn.

      Đưa tay chỉnh lại chiếc mũi vừa bị đập mạnh, ngước mắt lên định nhìn xem người nào đến, còn chưa kịp làm tình hình, tôi bị chủ nhân của bức tường thịt đó cuộn ra ngoài nhanh như cơn gió.

      Trong căn phòng của bạch mã hoàng tử.

      Khi công chúa xinh đẹp tìm được bạch mã hoàng tử của mình, khoảnh khắc đó, công chúa xinh đẹp nên điều gì hoặc làm việc gì đó cho bạch mã hoàng tử của mình chứ? Xông thẳng vào lòng của bạch mã hoàng tử, sau đó hôn chàng, ôm lấy chàng, những lời tình tứ… có điều nay chẳng có gì xảy ra cả.

      Nhìn người đàn ông khiến tôi sáng nhớ, chiều mong, tối tương tư này, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng phức tạp. Chàng sao rồi, bây giờ khỏe mạnh ngồi trước mặt tôi, vẫn cứ đẹp trai như lần đầu tiên tôi mở mắt đến với thế giới này. Con hồ điệp màu bạc dưới mắt phải cùng nốt ruồi son giữa hai mày đặt khuôn mặt đó hoàn toàn hề làm giảm bớt mức độ, chàng vẫn đẹp trai đến mức khiến tôi ngạt thở, lúc trước lãnh đạm còn giờ đây lại ấm áp, dịu dàng vô cùng. Tôi nghẹn lời, tôi nên gì bây giờ? Lắc đầu hồi, tôi nhận ra mình được thành lời, ngược lại còn vô cùng căng thẳng.

      Chàng nhoẻn miệng mỉm cười, đưa tay đến trước khuôn mặt tôi, ngừng vuốt ve.

      “Nàng muốn gì? Đáng lẽ nàng phải có rất nhiều điều muốn với ta mới phải?” Chàng mỉm cười dịu dàng.

      Hả? Chàng guốc trong bụng tôi rồi, đúng là tôi có rất nhiều điều muốn , nhưng phải gì chứ?

      “Chàng cho rằng chàng trốn trong Thái Hoa cung chẳng khác gì mê cung này ta thể tìm được chàng sao? Hoàn toàn vô dụng! người đàn ông xuất sắc, ai gặp cũng , hoa thấy cũng thẹn, xe đụng cũng đổ như chàng, cho dù đến bất cứ nơi nào cũng chẳng khác gì ngọn đuốc sáng giữa khu rừng tăm tối, vô cùng xán lạn, vô cùng xuất chúng. Đôi mắt mê hồn sâu thẳm, đôi môi gợi cảm khiến người ta phạm tội, kiếm pháp thần thánh hơn người và cơ bụng sáu múi quyến rũ của chàng thực thu hút ta. Có điều, tuy rằng chàng vô cùng xuất sắc, vẫn cứ phải hành động có quy củ, đàn ông có thể xấu xa, có thể chịu trách nhiệm nhưng thể trả tiền, món nợ trong rừng trúc hôm đó chàng vẫn còn chưa thanh toán, ăn xong rồi phủi mông bỏ , chàng cho rằng mình có thể quỵt nợ sao?” Tôi , hơn nữa còn cả tràng dài. Hầy, tôi làm gì thế này? Lúc này tôi giãi bày tâm hay là đòi nợ chàng đây?

      “Ai là ta định quỵt nợ hả? Quyền chủ động phải vẫn luôn nằm trong tay nàng sao? Lúc đầu ta mặt dạn mày dày cầu xin người ta tới đây, thế nhưng người ta dường như chẳng thèm để tâm cơ.” Chàng bình thản đáp lại, đưa tay nâng chiếc cằm của tôi lên, bắt tôi phải nhìn thẳng vào chàng.

      sao?” Tôi khép mí mắt xuống giả vờ ngây ngô.

      “Thực ra thủ đoạn quỵt nỠcủa nàng cao minh hơn ta nhiều, phải sao?” Chàng liền nâng cao cằm tôi thêm nữa.

      Bỗng nhiên, tôi há miệng cắn vào ngực chàng rồi hung dữ : “Còn lâu.”

      Chàng gì, nhoẻn miệng mỉm cười, dịu dàng ôm tôi vào vòng tay ấm áp mà quen thuộc. Hành động thân mật, tình cảm đó khiến tôi chỉ muốn nhập thành thể cùng chàng. Tôi đưa hai tay ôm chặt lấy người chàng cách tự nhiên.

      Khoảnh khắc này, tôi đành phải mượn câu khẩu hiệu thời kì cách mạng để diễn tả: Bóng đêm thuộc về quá khứ, ánh sáng cuối cùng tới. Bóng đêm cuối cùng qua , chàng chính là ánh sáng của tôi, cho dù chúng tôi chỉ có ngày hôm nay, còn ngày mai, chỉ cần có giây phút này, tất cả đều là xứng đáng.

      “Khóc cái gì hả?” Chàng xót xa đưa tay lau nước mắt cho tôi.

      Tôi bất giác thít chặt đôi tay ôm lấy chàng, áp mặt vào lồng ngực chàng bật khóc thút thút. Tôi dùng đến mấy lí do kiểu như hạt bụi bay vào mắt gì gì đó, khóc trước mặt người đàn ông mình thương chẳng có gì đáng xấu hổ cả.

      “Đây gọi là nước mắt của hạnh phúc.” Tôi .

      Chàng khẽ cười đáp: “Nghe , chặng đường vất vả lắm hả?”

      “Hừm, đúng thế, Dạ Sứ đúng là quá đỗi ghê gớm, muốn gặp chàng lần còn khó hơn cả hoàng đế, những phải chuẩn bị tâm lí đánh nhau cùng người ta mà còn phải bỏ ra cả khổ lực và trí não.” Tôi ngước mắt lên rồi .

      Cứ nhắc đến đây là tôi lại tức giận, ràng biết là tôi tới, lại còn dương mắt nhìn mấy tên khốn kiếp đáng ghét kia làm khó tôi.

      Chàng đưa tay nựng chiếc mũi của tôi rồi cười : “Ừm, thê tử đại nhân vất vả rồi. Tướng công của nàng quá vô dụng, bị người ta giam lỏng, muốn phi thân tới cứu nàng cũng được, đành phải lặng lẽ chờ đợi tại đây, đợi thê tử đại nhân minh thần dũng tới giải cứu người tướng công đáng thương này.”

      Tôi ngước mắt lên : “Hừm, chàng thôi ngay . phải chàng rất cao siêu sao? Chàng bắt trói, giam lỏng người ta, người ta phải niệm a di đà phật rồi, ai dám giam lỏng chàng chứ?”

      “Lúc đến đây nàng gặp những ai? ra ta nghe xem nào?” Chàng cười hỏi.

      Tôi suy nghĩ rồi : “Đầu tiên là gặp Trương Mộc Mộc, có điều, ấy vừa xuất Hoắc thái hoa theo ấy. Hoắc thái hoa, cái con hồ li chết tiệt chẳng có chút nghĩa khí gì cả, sớm , muộn , nhất định phải đợi đến được địa bàn của chàng rồi mới với ta rằng ta phải mình xông vào Mê Điệp Cốc. May mà Khai Tâm có khả năng nhìn lần nhớ như in, liền vẽ lại tấm địa đồ mà con hồ li chết tiệt kia để lại Phương Khởi, nếu ba chúng ta chết nơi rừng sâu cốc thẳm này rồi. Hầy, đợi lúc nữa gặp lại , ta nhất định lột da con hồ li đó để làm đệm cho Tướng Quân nằm.” Càng tôi lại càng tức giận, nghiến răng ken két.

      Chàng cười hỏi: “Còn sau đó sao?”

      “Sau đó, đoạn đường đầu tiên vào cốc lại gặp tên cầm tiêu, tên béo ịch, tên gầy nhom, ba tên này cùng đến lúc, ba người bọn chúng định đơn đấu cùng ta. Người Điệp cung của chàng có phải lúc nào cũng thích ỷ mạnh hiếp yếu ? Ta ràng biết võ công, vậy mà ép buộc ta phải rút kiếm, lần trước ta như bị trúng tà mới lôi chiêu kiếm quỷ quái kia ra. Sau đó, cái Trương Mộc Mộc kia biết lại chui ra từ đâu, thay ta đánh nhau với tên thổi tiêu, ấy cầm tấm kim bài hình hồ điệp, ba người họ nhìn thấy vô cùng sợ hãi, sau đó biến mất như trận gió. Trương Mộc Mộc đó là ai chứ? Dường có địa vị cao hơn bọn chúng trong Điệp cung này?” Tôi đưa lời nghi hoặc.

      Chàng vẫn cứ cười rồi hỏi: “Sau đó sao nữa?”

      Sau đó tôi liền kể hết mấy chuyện gặp Mị Nương, lão đại nương cùng lão đầu quái dị bán hoa cho chàng nghe.

      Tôi thao thao bất tuyệt hồi lâu, sau khi kể xong, liền thấy chàng bật cười lớn tiếng, khiến tôi chẳng hiểu ra sao.

      “Cười cái gì? Chàng cười gì thế hả? Nghiêm túc lại mau lên, chuyện nghiêm chỉnh. Ông ta là ai? mình diễn ba vai, nếu như phải mùi Truy điệp hương ta thực cho rằng việc đó là rồi.” Tôi .

      “Chẳng phải nàng còn muốn đánh mạt chược cùng với người hay sao?” Chàng vẫn cười.

      Nghe thấy câu này, tôi liền thét lớn tiếng: “ ra sư phụ của chàng chính là tên Bạch Cốt Tinh kia?”

      “Bạch Cốt Tinh?” Chàng hỏi.

      “Hả?” Tôi đưa mắt lại, đối với họ mà , ngày làm thầy cả đời là cha, Bạch Cốt Tinh kia là sư phụ của Tầm, cũng chính là phụ thân của chàng, theo cách khác, ông ấy chính là bố chồng của tôi, cho nên ông ấy là Bạch Cốt Tinh thực là thiếu lễ phép.

      “À, là thế này, ở cố hương trước đây của ta, Bạch Cốt Tinh có ý nghĩa như sau: Bạch là cổ cồn trắng, cũng có thân phận giống như Dạ Sứ đại nhân chàng, có thể kiếm rất nhiều ngân lượng, họ thường mặc y phục màu trắng, cho nên gọi là cổ cồn trắng.” Tôi chỉ vào cổ áo của chàng rồi .

      “Cốt là cốt cán, cốt cán chàng có hiểu ? Tác dụng thế nào chàng hiểu rồi đúng ? cần ta phải giải thích lại nữa chứ?” Tôi liền chỉ vào sống lưng của chàng rồi miết dài đường từ xuống, chàng gật đầu rồi mỉm cười.

      “Tinh chính là tinh , chính là những con người đặc biệt xuất chúng ở trong lĩnh vực nào đó. Ba từ này hợp lại chính là Bạch Cốt Tinh, cho nên ý nghĩa của Bạch Cốt Tinh ở đây chính là cao nhân hiếm thấy đời.” Tôi đưa tay sang hai bên, biểu thị giải thích xong xuôi.

      “Ta lại cảm thấy nàng muốn đó là tinh xương xẩu.” Chàng trúng phóc ý nghĩa.

      Tôi giả vờ ngốc nghếch, Bạch Cốt Tinh vốn dĩ là tinh xương xẩu mà, tất cả những người địa cầu từng đọc hoặc xem qua “Tây Du Kí” đều biết hết!

      “Có điều, người vốn dĩ chính là lão tinh, sau này nàng phải luôn luôn cảnh giác cao độ đấy.” Chàng nhoẻn miệng mỉm cười đầy tà ác.

      “Có ý là gì?” Tôi nghi hoặc . Tại sao Tầm lại sư phụ của mình là lão tinh? Chàng thực đúng là chẳng biết tôn sư trọng đạo gì cả.

      “Lúc nãy, nàng có phần hơi mất mặt trước đám đông đấy.” Chàng bật cười đến nỗi lồng ngực phập phồng liên hồi.

      Chết tiệt, muốn trách phải trách cái Thái Hoa cung biến thái kì dị này, chẳng hiểu sao lại có nhiều người có tóc bạc như vậy.

      “Làm… làm gì có. Ta, ta đến đó để quậy động phòng mà.” Tôi đưa lời xảo biện.

      sao? Ta nhớ trong rất nhiều những cái thiệp phát , chẳng hề có cái nào phát đến khách điếm Long Môn của huyện Lí An cả.” Chàng nhướng cao đôi mày, câu hỏi quá giả, tiếp đó là tràng cười đời.

      “Cười cái gì chứ? Trong thiên hạ này đâu phải có mỗi mình ta nhận nhầm người chứ, trời tối đen như vậy, chàng xem đầu tóc, thân hình với con hồ điệp khuôn mặt của hai người xem, nhận nhầm người cũng là lỗi của ta sao?” Tôi quyết cam lòng đưa tay đấm mạnh vào lồng ngực chàng, chàng vẫn cứ cười liên hồi. Tôi đột nhiên nhớ ra, lại thét lớn: “ đúng, là Bạch Cốt Tinh, là Bạch Cốt Tinh, là ông ta, chính là ông ta, ông ta cố ý làm vậy.”

      “Phản ứng của nàng hôm nay hơi chậm.” Chàng lại vuốt mái tóc tôi rồi bật cười lớn tiếng.

      “Còn cười? Còn cười nữa ta cho chàng ngộp thở đó.” Tôi cảm thấy tức giận điên người, đưa tay bịt miệng chàng lại.

      Khuôn mặt chàng vẫn lên nụ cười quái dị, đôi mắt đen láy đa tình lên nhiều cảm xúc, ngón tay đặt môi tôi ngừng chuyển động, sau đó liền : “Nếu như nàng dùng thứ này khiến ta ngộp thở có chết trăm lần ta cũng nguyện lòng.”

      “Đúng là chỉ được cái mồm miệng trơn tru mà thôi.” Hai má tôi bắt đầu ửng đỏ vì xấu hổ.

      “Có trơn tru hay , nàng cứ thử là biết ngay ấy mà.” Đôi môi chàng nhanh chóng hạ xuống.

      Trước kia có người từng , đầu hạ là mùa đương, khí sảng khoái luôn thoang thoảng hương vị ngọt ngào, nồng ấm, hương thơm khẽ dâng, khiến cho ta bất giác chìm đắm trong vị ngọt tình thể rút chân ra được.

      Khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn thấu hiểu được điều đó, chàng biến tình nồng nàn giấu trong lòng bấy lâu nay thành chiếc hôn quyến luyến môi tôi. Hai chúng tôi cuốn lấy nhau thân mật, gắn bó, hòa thành thể, chẳng bao giờ chia cắt nữa.

      Năm năm trước, nhau vào đầu hạ, năm năm sau, trùng phùng vào đầu hạ…

      **************************************

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :