1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu - Hoa Thanh Thần (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      26.2

      Ha ha! Đại tỉ? Từ khi nào trở thành em rể của tôi rồi chứ, lại còn dám mở miệng xưng hô thân thiết như vậy nữa chứ? Yên tâm? Liếc mắt sang nhìn thấy khuôn mặt chỉ mong tôi càng sớm càng tốt của tên thư sinh ngốc nghếch kia tôi cảm thấy ngán ngẩm. Chuyến lần này của tôi quá hợp ý , cũng toại nguyện cho , tôi làm sao mà an tâm nổi!

      “Ta…”

      Tôi vừa định phản bác, liền nghe thấy Dạ Tầm Hoan lớn tiếng : “Tối qua, đồng ý rồi, muốn ta cùng với còn gì.”

      Tối qua? Tôi đồng ý? Làm gì có chuyện đó? Lẽ nào tôi ngủ rồi mê man, hồ đồ sao? Nhưng nghe thấy mở đầu câu bằng hai chữ “tối qua”, tôi cảm thấy ớn lạnh cả thân người, giọng lại còn lớn như vậy, cứ như thể sợ người ta bị điếc nghe thấy vậy. Tên khốn này lại còn vô sỉ đến mức bằng khẩu hình: “Cây trâm.”

      Liếc nhìn khuôn mặt đầy ám muội của mọi người, nhắm hai mắt lại, tôi nghĩ lần này cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng chẳng thể nào rửa sạch được nỗi oan này. Hỡi các vị thần trời! Lần này xin hãy ban cho con sợi mì để con tự tử.

      Trong lúc còn u mê, tôi bị mọi người đẩy lên con Ferrari, bắt đầu lên đường.

      Hai người chúng tôi cưỡi ngựa về phía tây rất lâu. Bởi lúc xuất phát còn lần chần mất khá nhiều thời gian, nên mãi cho tới lúc trời tối vẫn chẳng tìm được trạm dừng chân gần nhất. May mà đường tới huyện Tảo Dương, chúng tôi tình cờ phá được khách điếm bé bên đường.

      Từ trước đến nay tôi luôn có thói quen là để tâm đến những vật, việc có liên quan đến nghề nghiệp của bản thân. Trước kia là khoản bệ xí, còn bây giờ, cần nhiều, tôi quan tâm rất nhiều đến các khách điếm, làm phép so sánh rồi rút kinh nghiệm.

      Khách điếm này lớn lắm, đưa mắt nhìn qua cũng chỉ có khoảng bảy, tám gian phòng, phòng khách ở tầng vắng tanh vắng ngắt, chỉ có khoảng ba , bốn người dùng bữa tối mà thôi. biết tại sao, ngay khi bước chân vào khách điếm này, tôi liền cảm thấy có điều gì đó dị thường, kì quái dâng trào trong lòng.

      Chúng tôi liền đặt hai phòng, căn phòng Dạ Tầm Hoan ở là phòng số 1 dãy Thiên, còn của tôi là phòng số hai dãy địa, vị trí ở đầu đông và tây tầng hai của khách điếm này. Tôi vốn dĩ muốn đặt hai căn phòng ở sát cạnh nhau, chủ quán khách điếm hết phòng, nhưng khi ngang qua căn phòng thứ nhất ở dãy Địa, phát bên trong hoàn toàn có người.

      lâu sau, tiểu nhị liền đưa bữa ăn tối lên phòng.

      Nhìn mấy chiếc màn thầu bàn, tôi chẳng có chút cảm giác muốn ăn nào hết, nâng li lên, định uống chút nước cho đỡ khát, sau rồi lại đặt xuống. Cảm giác bất an trong lòng khiến tôi đưa mắt nhìn ngắm lại căn phòng.

      Căn phòng này cũ nát lắm, thế nhưng tường lại có rất nhiều mạng nhện, bụi bặm. Trong phòng bài trí đơn giản, chiếc giường, ngọn đèn, cái bàn, cái ghế. Chiếc chăn bông bàn có mùi vị khác thường, chiếc đèn đen ngòm xấu xí, cái bàn tuy còn mới nhưng cũng phủ đầy bụi. Sàn gỗ dưới đất được lau
      sạch, để lộ ra vẻ cũ nhưng sáng bóng, lên dưới ánh đèn trong chẳng phù hợp với những thứ khác chút nào.

      Xưa nay, mũi tôi vô cùng thính, điều khiến tôi cảm thấy lo lắng nhất chính là căn phòng này cóthoang thoảng mùi hương gì đó. Càng lúc, nỗi sợ hãi,lo lắng trong lòng lại càng dâng trào...

      Tôi mở cửa ra, hàng lang trước đó còn sáng đèn giờ biến thành khoảng đen tối mù mịt.Lo lắng, hoang mang tôi mò mẫn trong bóng tối, tìm đến căn phòng của Dạ Tầm Hoan theo trí nhớ. Lúc này tôi cảm thấy dường như có người theo sau mình, toàn thân run rẩy, bước chân càng lúc càng nhanh hơn, chỉ hận thể phi thẳng sang phòng của ngay tức .

      “Dạ Tầm Hoan.” Đẩy cửa phòng ra, bên trong khoảng tối đen như mực, tôi thậm chí còn chẳng cảm nhận được hơi thở của , liền lấy hết dũng khí iến sâu vào bên trong.

      “Dạ... Tầm Hoan...” Giọng của tôi run rẩy hơn trước đó.

      Bỗng nhiên, cánh cửa bị đóng lại, miệng tôi cũng bị ai đó bịt chặt, vậy là tôi liền vùng vẫy trong hoảng loạn.

      “Là ta đây, đừng có lên tiếng, cúi đầuxuống, ôm chặt lấy ta.” Là Dạ Tầm Hoan. muốn làm gì chứ? còn bất cứ lo lắng nào khác, tôi làm theo đúng lời dặn của . ôm chặt lấy cả thân người tôi bằng tay, bật người mạnh lên, xông ra khỏi căn phòng nhảy xuống khoảng đất trống bên ngoài.

      Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng người thét lớn, vó ngựa tung bay.

      Trong nháy mắt, Dạ Tầm Hoan ôm tôi ngồitrên lưng ngựa, bàn tay ôm chặt lấy vong eo của tôi giờ buông ra. Để bị ngã khỏi lưng ngựa, tôi còn cách nào khác, đành phải ôm chặt vào người . Nép chặt vào lồng ngực ,hơi thở của bao bọc lấy cả thân người tôi, mùi đàn hương kia tuy nhạt nhiều nhưng vẫn khiến thần kinh tôi mê mẩn hệt như tối qua.

      “Tiểu thư, có thể buông tay được rồi đấy.”Giọng quen thuộc vang lên bên tai.

      Hả? Ngựa dừng lại từ lúc nào thế? Mặt mày đỏ bừng, tôi vội hướng tay, bế tôi xuống ngựa. Dù gì cũng giữa đêm khuya, hoàn toàn nhìn thấy được mặt tôi có đỏ hay .

      Dạ Tầm Hoan đột nhiên nắm lấy tay tôi, lấy hai ngón tay đặp lên cổ tay, đôi mày nhíu chặt lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy ý vị, sau đó nhanh tay đút viên đan dược thơm thơm cho vào miệng, tôi khôngkịp phản ứng, nuốt ực vào trong. Tôi lo lắng ho hắngliên tục mà vẫn chẳng thể nào nhè ra được, lập tức bực bội thét vào mặt :“Dạ Tầm Hoan, rốt cuộcngươi cho ta uống thuốc gì thế?”

      “Yên tâm , thứ cho uống phải là thuốc độc đâu. Lúc nãy ta thắp đèn trong phòng, biết tại sao ? Là bởi vì tâm đèn có vấn đề. Có điều, lúc nãy bắt mạch, ta thấy tượng gì lạ thường, nhưng vẫn nên phòng trừ là tốt nhất.”

      Thảo nào! ra khứu giác tinh tường của tôi phải vừa, quả nhiên hươngthơm thoangthoảng trong phòng khi nãy có vấn đề .

      vầng trăng tròn treo cao bầu trời đen tối.

      Hầy, ngờ ngay ngày đầu tiên xuất phát phải chịu cảnh màn trời chiếu đất thế này rồi.

      Hai ngươi chúng tôi liềnnhóm đống lửa cạnh bên thân cây đại thụ, tôi chán nản nhìn vào đống lửa, tình cảnh này dường như chỉ có những khi tôi tham gia trại hè vào nhiềunăm trước đây. Thế nhưng, ít nhiềugìcũng có các thiết bị an toàn! Nơi đây chỉ có tiếng gió rít qua cành lá, biết giữa chừng liệu có xuất thêm rắn rết, mãnh thú nào khác hay . Hầy, nếu như có đống lửa này giữ ấm, tôi thực sợ rằng mình chết lạnh ở nơi đây, sáng hôm sau biến thành xác chết vô danh.

      Bỗng nhiên, tôi thét lên thoảng thốt: “Chết rồi, ta để quên tay nải trong hắc điếm rồi, trong đó ngoài ngân lượng, y phục ra quan trọng nhất còn làkhuế ước thuê cửa hàng. Á, còn cả con Ferrari của ta nữa.”

      “Vẫn còn biết đó là hắc điếm à, đúng là đồ ngốc.”

      “Hừm ! ngươicoi ta làkẻ đần chắc, cũng nghĩ lại xem talàm việc gì.”

      Sau khi nhìn tôi như nhìn kẻ đần độn, Dạ Tầm Hoan vứt tay nải cho tôi, đó chính là chiếc tay nải tôi vừa nhắc, lấy từ lúc nào vậy? có kinh nghiệm lần này tôi liền cất khế ước cùng ngân phiếu vào trong người, nếu như lần sau có mất tay nải chí ít người còn, tiền còn, khế ước còn.

      Tiếp đó, tôi nhìn bằng đôi mắt đầy hồ nghi rồi hỏi: “Ngươi lấy thứ này cho ta từ lúc nào? Tại sao ta lại biết hả?”

      nhoẻn miệng bình thản đáp: “Ngay từ lúc bước vào trong khách điếm.”

      Lúc bước vào khách điếm? khi xuống ngựa có giúp tôi dỡ hành lí, chẳng lẽ ngay từ lúc đó biết đây là hắc điếm? Mẹ kiếp! Vậy mà vẫn còn dắt tôi vào bên trong, đột nhiên tôi cảm thấy thất khứu chảy máu.

      “Mau đền ta con Ferrari.”

      “Được, đền con Phong Ảnh.”

      “Hừm! Con Phong Ảnh của ngươi đen như bãi than vậy, xấu xí cục mịch, ai mà thèm chứ?”
      Last edited by a moderator: 10/12/14

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      26.3

      Tôi vừa dứt lời, bỗng nhiên Phong Ảnh hí vang, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. Tôi dám tin vào tai mình, đưa mắt nhìn sang chỗ buộc Phong Ảnh, con ngựa đó nhìn tôi chằm chằm, ngừng gõ vó sau, rồi thở hồng hộc như thể tức giận điều gì. Mẹ kiếp! phải chứ? Nó nghe hiểu tiếng người sao? Lại nhìn dáng vẻ tức giận hừng hực của nó, nếu như tôi thực thu nhận nó, chừng tìm cơ hội hất văng tôi khỏi lưng rồi thành kẻ ngốc nghếch mất thôi. Chẳng còn cách nào khác, xin hãy lượng thứ cho hành động lấy dạ tiểu nhân đo lòng người quân tử của tôi! Thôi bỏ ! Bỏ !

      Dạ Tầm Hoan bật cười lớn tiếng, tôi bực bội quay sang : “Ngựa ta có thể đòi, nhưng ngươi phải đền cho ta ngân lượng. Còn nữa, nó ăn ở trong khách điếm nhiều ngày nay, cũng phải thu ngân lượng. Hừm!

      Ngựa thối! Đàn ông thối!

      Sáng sớm hôm say, tôi bị đánh thức bởi tiếng ngựa hí ồn ã, khẽ động đậy thân thể đau nhức, tê dại, bỗng nhiên tôi mới nhận ra mình vẫn nằm trong vòng tay của Dạ Tầm Hoan. Hừm! Tối qua, tên đàn ông thối tha, vô liêm sỉ này dụ dỗ, lừa phỉnh tôi, muốn ôm tôi ngủ, rằng phải trao đổi hơi ấm, lúc đó tôi thà chết chịu. Bây giờ hay rồi, hu hu, lúc này mọi chuyện lại thành tôi chủ động ôm chặt lấy .

      Hai mắt sẩm đen. Lại còn phải cưỡi chung con ngựa với nữa!

      biết có phải tối qua những lời kia của tôi đắc tội với mã đại ca mà cả dọc đường nhìn bốn vó mạnh khỏe, vạm vỡ của nó tiến lên phía trước chậm rì rì, vượt qua con đồi . Với tốc độ lúc này của nó biết giờ tháng năm nào tôi mới có thể đến được nước Bạch Hổ đây?

      Người đàn ông phía sau vẫn cứ vô liêm sỉ tựa sát vào người tôi, thi thoảng lại còn thở hơi ấm phù phù bên tai tôi, kích thích thần kinh của tôi. Tuy rằng tôi làm người văn minh nhiều năm nay, nhưng bất cứ việc gì cũng phải có giới hạn nhất định chứ!

      “Này! Thưa Dạ Tầm Hoan đại hiệp văn võ song toàn, thiên hạ vô địch, thế gian hiếm thấy, Phong Ảnh của ngươi chẳng phải mệnh danh là ngựa thượng thượng đẳng ngày vạn lí sao? Vậy sao nó còn chậm hơn cả con trâu già của vị lão bá bên kia chứ?”

      “Ta làm sao mà biết được? Chuyện này phải hỏi đấy.”

      “Hỏi ta?” Hừm! Qủa nhiên con ngựa thối này cố tình gây khó dễ cho tôi. Tục ngữ có câu: người lành bị bắt nạt, ngựa lành bị người cưỡi. Tuy rằng lúc này tôi cưỡi con ngựa này nhưng người chịu thiệt thòi lại vẫn là tôi. Mẹ kiếp, có người nào xui xẻo như tôi chứ?

      “Có cách nào khiến nó chịu phi nhanh ?”

      “À, ta nghĩ nếu như có con ngựa cái tứ chi rắn chắc, lông tơ bóng mượt phía trước chắc nó phi rất nhanh đó.”

      Quạc…quạc…quạc…quạ bay ngang đầu! ! ! !

      “Đúng là miệng chó mọc được ngà voi. Người nào ngựa nấy.”

      “Hí…” Con ngựa nhen kia rống lớn rồi bắt đầu có hành động lạ thường.

      Đột nhiên có mấy người thúc ngực phi gấp qua, Phong Ảnh lại càng kích động rướn thẳng người dậy rồi hất cả tôi với Dạ Tầm Hoan ra khỏi lưng. Cú ngã này khiến tôi ê ẩm, thương tích đầy mình, ngã từ đỉnh đồi cao như vậy xuống, chết là điều vạn hạnh rồi. Dạ Tầm Hoan bị tôi đè phía dưới, nhìn tôi với ánh mắt hân hoan, hớn hở. Đúng là tên điên khùng ! những lúc thế này mà vẫn còn cười được mới lạ !

      Lồm cồm bò dậy khỏi thân người của , tôi thấy đầu tóc rối tinh rối mù, cả người dính đầy có cây hóa lá, hơn nữa y phục cũng bị cứa rách vài đường. Cơn đau đớn truyền lại từ phía sau khiến tôi há miệng rên rỉ, cũng chưa biết rốt cuộc bị thương nặng thế nào. Tay nải mất rồi, ngựa cũng mất, lại còn ngã thành ra bô dạng thảm hại như lúc này, mẹ kiếp, trước kia bao lần mình lang bạt bên ngoài cũng chưa bao giờ xui xẻo, thê thảm như ngày hôm nay.

      Tất cả là vì tên tội đồ số , tinh hại người trước mặt này đây, kể từ khi gặp , kể từ khi giữ lại vì giọng mà tôi ngày đêm nhớ đêm mong mấy năm nay, tôi nhận ra mình chẳng có ngày nào bình an vô cả. Nếu như phải liên tha liên thiên cả ngày trời khiến tôi tâm thần bất định cũng đến nỗi chậm đến mức đó, để rồi gặp hắc điếm đáng chết nữa chứ. Nếu như phải do con ngựa đực ế già của điên loạn vì dục vọng, tôi cũng bị ngã thê thảm đến mức này.

      Tất cả đều do tên đàn ông đáng ghét, đáng hận, đáng chém này ! Những hành động xấu xa, lời chọc ghẹo của trước kia cũng chưa từng khiến tôi tức giận điên cuồng, thế nhưng lần này tôi thực thể nào nhẫn nhịn được thêm nữa.

      Tôi chỉ thẳng vào mặt thét lớn tiếng: “ Dạ Tầm Hoan ! Ngươi hãy nghe cho kĩ, Lạc Bảo ta ở đây cũng thẳng thắn, ràng cho ngươi biết, từ bây giờ trở , khách điếm Long Môn giải trừ hợp đồng lao động cùng ngươi. Ngươi còn là chưởng quầy khách điếm Long Môn, tất cả mọi nợ nần hóa giải hết, ai nợ ai cả. Từ nay trở , ngươi đường ngươi, ta đường ta, coi như chưa từng quen biết.

      Trước khi bỏ , tôi còn dẫm mạnh lên chân của , vẫn còn nằm thườn mặt đất. May mà trước đó tôi dự phòng mọi chuyện, cất khế ước cùng ngân phiếu vào trong người, nếu bây giờ thực muốn khóc mà chẳng còn nước mắt nữa.

      Dù ngoài miệng hay trong lòng tôi đều ngừng nguyền rủa, chửi bới Dạ Tầm Hoan, nhưng sau khi lượn vòng lớn trong rừng rậm sâu thẳm này, tôi mới chợt ý thức chàng ra chuyện vô cùng đáng sợ.

      Trước tiên là tôi biết nơi có người gần nhất là chỗ nào, hơn nữa cũng chẳng phân biệt nổi đông tay nam bắc.


      “Á…á….á…” Bà nhà nó , tôi đúng là xui tận mạng.

      Nhặt cành cây cắm lên mặt đất, nhìn bóng của nó tìm ra hướng tây, rồi tôi chập choạng tiến lên phía trước. Mẹ kiếp, ngờ tình cảnh lúc này lại ứng đúng câu:

      “Nghìn non, bóng chim tắt
      Muôn nẻo, dấu người ?’

      Nước, nhìn thấy. Hoa quả dại, cũng nhìn thấy. Ngay cả những con thỏ chết do đập đầu vào thân cây với tỉ lệ gần như bằng cũng chẳng thấy đâu. Vừa mệt, vừa đói, vừa khát, nếu như còn tìm được thứ gì để ăn uống, tôi nghĩ chẳng cần đợi mãnh thú, hổ báo tới tấn công, tôi chết đói trong này từ lâu rồi.

      Ông trời dường như nghe thấy lời cầu cúi của tôi vậy ! Nước tới, ôi trời ạ, con cần người cho con nước theo kiểu này sao? ngờ trời lại mưa lớn lúc này ! Người đến lúc xui xẻo đúng là chó cắn áo rách , nhà dột còn gặp đêm mưa bão, thế nhưng tôi còn chẳng có căn nhà dột mà trú mưa cơ !

      :Hu…hu…hu” Tôi muốn nữa, ngồi phệt xuống đất, cứ ở đây, ngấm nước mưa chờ chết cho xong, dù gì cũng bao năm rồi, quay về cũng được, Tầm cũng mất tích, bị dày vò nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ còn phải chịu dày vò của ông trời nữa chứ?

      “Hu hu hu…”

      “Lạc!” Tiếng gọi thân thiết tình cảm vang vọng bên tai.

      Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có mong mốn giết chết người.

      “Cút ! Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy chứ? Ngươi là tên khốn kiếp, đầu heo chết, đần độn, biến thái, thần kinh, ngươi theo ta làm gì chứ? Người thấy còn chưa ăn hiếp ta đủ sao? Tại sao ngươi chết ? chết , chết .” Tôi gào thét lớn tiếng, cố gắng dùng đôi tay đánh mạnh vào , thậm chí còn dùng cả miệng, cắn mạnh lên người , chỉ mong có thể cắn hết thịt người xuống.

      Từ khi gặp , tôi thực càng lúc càng còn chút cốt khí nào cả, sau hồi gào thét cật lực, sức lực cạn kiệt, tôi cũng đành để mặc bế bổng lên, vào trong sơn động, im lặng nhìn rắc thuốc bột lên vết thương, im lặng nhìn cố gắng hết sức nhóm số củi còn thừa lại trong động, im lặng nhìn ra ngoài tìm đồ ăn và cả củi đốt nữa.

      lâu sau, hương thơm bay ngập cả sơn động bé này, tôi cầm chiếc đùi gà ăn như hổ vồ. Ngoại trừ vị thịt chẳng còn gì khác, có dầu cũng có muối, thế nhưng để sinh tồn, cho dù khó ăn đến mức nào, tôi vẫn cứ ra sức gặm, ra sức nhai, ra sức nuốt.

      “Lạc, mau lại đây bỏ y phục…” Tên khốn biết quan sát sắc mặt của người khác lại bắt đầu đưa ra cầu quá đáng.

      Tôi vô tình cắt ngang lời : “Ta với ngươi bao nhiêu lần rồi, cái tên đó là để cho ngươi gọi sao, xin ngươi sau này đừng có gọi linh tinh như thế nữa.”

      Người đàn ông đó liền nghẹn lời, vài giây sau lại mỉm cười bỉ ổi : “Vậy nên gọi nàng là gì nào? Lạc Lạc? Bảo Bảo? Tiểu Bảo? Bảo Nhi?”

      Tôi lập tức lấy chiếc đùi gà gặm dở đập mạnh lên đầu của Dạ Tầm Hoan, nhưng nhanh mắt nhanh tay tránh được, sau đó lại xán lại gần cách vô liêm sỉ, mặt dày hớn hở : “Ngoan nào, mau cởi y phục xuống .”

      Tôi ngây lặng người , đưa tay che trước lồng ngực rồi thét lên thất thanh: “Cầm thú, ngươi định làm gì thế hả?”

      “Cầm thú?” vừa tức giận lại vừa buồn cười, : “Nàng nghĩ ta định làm gì hả? Đương nhiên là hong khô y phục rồi.”

      Lại nhìn thấy dưới lớp áo mỏng manh, khuôn ngực đầy đặn, rắn chắc lại thoắt dưới ánh lửa hồng, đột nhiên cảm thấy bản thân mặc y phục ướt nhoẹt thực vô cùng khó chịu. Tôi liền vẫy tay rồi bảo : “Ngươi, hãy cởi y phục ra .”

      “Ta?” chỉ vào mặt mình rồi hỏi.

      “Nhanh lên, sao mà ngươi lắm lời thế hả?”

      mỉm cười đầy ám muội, dường như rất vui khi thấy tôi bảo cởi y phục ra. “Bên dưới liệu có cần cởi luôn ?”

      “Ngươi bị thần kinh à? Ngươi là kẻ thích khoe hàng sao?” Tôi ấn vào hai huyệt thái dương rung lên bần bật, lại nhìn thấy nửa thân người rắn chắc, vạm vỡ của lên ngay trước mắt, tôi bất giác ngây lặng người . Làn da đồng khỏe mạnh, thời trang, tỉ lệ thể hình hoàn mĩ, nhìn những múi cơ vuông vắn, chắc nịch kia xem, lại còn cả hai núm ngực đáng kia nữa chứ. Lại liếc mắt nhìn xuống dưới cơ bụng tuyệt đẹp, rắn rỏi bên dưới, múi, hai múi, ba múi, bốn múi, năm múi, sáu múi? Woa! Trời đất quỷ thần ơi! Thực quá đỗi quyến rũ, mê hồn, bổ mắt mà đáng kinh ngạc tại sao thân hình của người đàn ông này lại đẹp thế biết? Thần kinh bị kích thích sinh ra hooc môn giới tính mạnh mẽ, cảm giác lạ lùng, đáng sợ dâng trào trong người tôi…

      “Liệu có nên lau bớt ?”

      “Lau cái gì?” Nhìn vào đôi mắt mỉm cười quyến rũ của , tôi đột nhiên nhận ra mình thất lễ khá lâu rồi.

      “Lau nước miếng.”

      “Cút ! Đồ tự cao tự đại, ta nhìn thấy những người còn có thân hình đẹp hơn ngươi nhiều.” Những nam minh tinh kia có ai là sở hữu thân hình sáu múi khỏe đẹp chứ?

      “Nàng cái gì cơ?” Đôi mắt của đột nhiên quắc lên sắc nhọn.

      “Cái gì chứ hả?’ Đúng là tên ngớ ngẩn.

      “Là nữ nhi nên biết thẹn thùng chút, sau này đừng có tùy tiện nên những lời gì như vậy.” Ngữ khí của vô cùng nghiêm khắc.

      Tên này đột nhiên hung dữ như vậy, cứ làm như tôi là người của vậy !

      Nhận lấy chiếc áo cổ , may mà nó được thân hình nóng bỏng của hong khô rồi.

      “Ngươi, mau quay mặt . được nhìn lén, nếu đừng trách ta đánh ngươi thành đầu heo.” Tôi nghiêm nghị cảnh cáo .

      Sau khi đuổi qua bên kia đống lửa, cách giá phơi y phục, thấy ngoan ngoãn quay người , tôi liền bắt đầu cởi y phục ướt ra. Ngoại trừ quần trong cùng quần đơn, tôi lột sạch đồ người, sau đó nhanh chóng mặc chiếc áo của vào, thắt lại, đứng dậy, lại lên tiếng chỉ huy qua chiếc giá phơi đồ: “Ngươi, mau hong khô chúng .”

      quay đầu lại, đôi mắt nhìn tôi phát sáng, tôi bất giác cúi đầu xem lại bộ dạng của mình, chiếc áo này hơi lớn chút, may mà hở hang gì. Thế nhưng nhìn bộ dạng háo sắc, thèm muốn của , suy nghĩ lại, tám phần là lại bị dục vọng làm mờ mắt, thế là liền trợn mắt lườm rồi quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn mau hong khô y phục ?”

      “Hong kiểu gì? Đống lửa ở gần chỗ nàng mà.”

      “Ngươi bị đần độn à, lúc nãy ngươi dùng nội lực nhóm lửa, bây giờ lại biết dùng nội lực hong quần áo sao?”

      “…”

      “Dạ Tầm Hoan, lúc này chính là cơ hội để ngươi đoái công chuộc tội, mau hong khô y phục cho ta, nếu như ngươi bất cẩn làm hỏng y phục đó ta cho ngươi bài học.”

      “…”

      Tay tôi cầm đống ngân phiếu ướt đẫm mà cơ mặt co giật ngừng.

      Sao trang nào cũng bị ướt ở phần dấu triện thế này, thực khiến tôi muốn nổ mạch máu. Nếu như tôi đem ngân phiếu đến ngân trang đổi tiền, người ta chắc chắn đó là ngân phiếu giả, sau đó đẩy tôi ra bên ngoài, nghiêm trọng hơn nữa, có khi còn bị đưa đến quan phủ cũng nê. Điều khiến người ta chẳng biết nên khóc hay nên cười chính là tờ khế ước thuê nhà đất trong cùng lại chẳng hề ướt tí nào.

      Dạ Tầm Hoan thực có ích hơn chiếc máy vắt toàn năng hàng trăm lần, những tốc độ nhanh mà sau khi hong khô xong còn tự động đưa đến tận nơi, thế nhưng đưa chẳng đúng lúc chút nào.

      cần phải hong khô, khô rồi cũng vô dụng thôi.”

      Vốn dĩ tôi thấy rất bực bội rồi, lại cộng thêm lời nhắc nhở thiếu tính toán của , nộ khí đùng đùng, tôi quay đầu lại chuẩn bị mở miệng điều bất ngờ lại xảy ra.

      Đôi môi của tôi quệt qua , môi chạm môi, cả người tôi như thể bị điện giật, đầu ngừng nghiêng ngả sang hai bên, cảm giác tê dại, đê mê môi khiến đại não tôi đình công vì thiếu dưỡng khí.

      Theo bản năng, tôi lùi cả người ra phía sau, rời khỏi đôi môi khiến đầu óc rối loạn, hai má tôi ửng đỏ phừng phừng, vì mất trọng tâm, tôi đành phải đưa tay chống lên người . Nín thở nhìn vào đôi mắt mê say của , những lời mắng nhiếc định ban nãy cũng tan biến mất dạng, mãi lúc lâu sau tôi mới thốt ra được vài từ: “Ngươi…ngươi ghé sát người như vậy làm gì hả?”

      “Y phục… hong khô rồi…” giọng quyến rũ của như thể mang theo chức năng thôi miên.

      “Ừm.”

      Đột nhiên, ôm tôi vào lòng, vòng tay thít chặt lại khiến tôi suýt nữa thở ra hơi, hai tay ngừng vẫy vùng, vậy mà chẳng thể nào thoát khỏi vòng tay

      của .

      “Này, mau buông tay ra, ngươi định làm gì hả? Ưm ưm ưm…”

      cúi đầu xuống, dùng đôi môi chặn miệng tôi lại, trước tiên cố gắng hết sức tách đôi môi của tôi ra, ép tôi phải quyến luyến cùng , mọi chuyện cứ như thể đương nhiên vậy, nụ hôn của càng lúc càng say đắm hơn. biết tại làm sao, từ khi bắt đầu vùng vẫy đến sau cùng tôi lại nhận ra cảm giác quen thuộc kì lạ, cứ như lúc này Tầm về bên cạnh tôi. Phần linh hồn ngủ quên trong tôi bị gọi tỉnh, hai tay bất giác đưa lên ôm lấy cổ , bắt đầu đáp trả vô cùng cuồng nhiệt.

      Tầm, Tầm của ta, cuối cùng chàng quay về, cuối cùng quay trở lại bên cạnh ta. Thân người tôi càng lúc càng mềm nhũn, ép sát vào thân người của Tầm, theo bản năng. Tôi bất giác thốt lên: “Thượng Quan, Thượng Quan…”

      Bỗng nhiên, nụ hôn quyến luyến tình tứ đó dừng lại, bàn tay dịu dàng ấm áp kia cũng dừng lại. Khi tôi nhìn kĩ khuôn mặt phía trước sau khi bình ổn lại tâm trạng, chẳng khác nào sấm đánh ngang tai.

      Trời đất ơi. Tôi làm cái gì thế này? biết y phục cởi ra từ lúc nào, thân người trần trụi của tôi được đặt dưới thân người trần trụi của người đàn ông kia.

      Nhớ lại hành động dâm đãng vô sỉ của mình khi nãy, tôi xấu hổ đẩy mạnh ra, đưa tay tát mạnh vào mặt , sau đó vơ lấy y phục mà hong khô cho tôi trước đó, vội vã mặc vào, sau đó trốn sang góc khác của sơn động, quay lưng lại với , bất giác bật khóc thành tiếng.

      Thế nhưng, lâu sau, lại chạy tới gần, ép buộc tôi phải quay về gần đống lửa, ôm chặt tôi trong lòng, cho phép tôi vùng vẫy. Trước hành vi thô thiển chẳng khác gì hạng thổ phỉ của , tôi hoàn toàn có cách nào khác, chẳng khác nào tình cảm năm xưa, Tề ca cũng đối xử với tôi như vậy. Muốn thế nào cứ như vậy, dù gì tôi cũng chẳng để tâm.

      Trong đêm, khi ôm tôi nhắm mắt định ngủ, tôi lạnh lùng, nghiêm nghị lên tiếng: “Họ Dạ kia, nếu như lần sau ngươi phát dục hãy cố gắng thế bản thân cho tốt vào, nếu chết lúc nào cũng biết đâu, có hiểu ?”

      Tôi cảm nhận cách ràng cả thân người cứng sựng lại.

      Buổi sáng sớm ngày hôm sau, tôi và thu dọn đồ đạc tôi bắt đầu lên đường. Thực cũng chẳng có đồ đạc gì để thu dọn cả, chỉ là mấy tờ ngân phiếu rách nát của tôi, sau đêm tình cảm đắm đuối bị đè nát tan, tờ bị lửa đốt còn lại vài mảnh vụn, tờ chẳng còn lại chút vết tích nào cả. tóm lại là, cho dù muốn dùng nó làm ngân phiếu giả gạt người cũng chẳng được nữa. Điều kì lạ chính là tờ khế ước thuê nhà kia vẫn cứ “đại nạn chết” nằm nguyên vẹn ở khóc khuất cho tới khi tôi cất nó . Tờ khế ước này đích thực có sức sống mạnh mẽ, ngoan cười mà dai dẳng vô địch thiên hạ.

      Mấy ngày tiếp theo, chúng tôi vẫn cứ ở trong những sơn cốc tưởng chừng như vĩnh viễn chẳng thể nào thoát khỏi, hết ngày này sang ngày khác.

      Kể từ sau đêm hôm ấy, tên đàn ông thổ phỉ bỉ ổi kia mặt dày mày dạn bắt đầu ở cạnh tôi với thân phận người đàn ông của tôi, cả ngày phải Lạc Lạc Bảo Bảo, nếu lại là Bảo Nhi, nghe nổi da gà.

      Hằng ngày, đều làm cho tôi các món ăn khác nhau, nếu hôm nay ăn gà rừng hôm sau là cá, ngày kia là thỏ, ngày sau nữa là hươu xạ, thậm chí ngay cả chim ưng ở trời, rắn bò dưới mặt đất, nhện bờ tường, rết ở góc khuất… Tôi đoán tất cả những thứ mà cả đời này tôi chưa từng nếm đều được ăn thử tại khu rừng này cả rồi, hơn nữa, còn biết kết hợp thịt thà với rau xanh, phong phú và đa dạng.

      Buổi tối mỗi ngày đều có thể tìm được sơn động để dung thân, có lớn có bé, ngay cả nơi nghỉ ngơi của đám động vật dễ thương, cũng có cách đuổi chúng ra ngoài hết để chiếm trọn. những vậy, vẫn rất bá đạo, ngang ngược ôm chặt lấy tôi ngủ để trải qua những đêm dài lạnh lẽo, băng giá, thi thoảng lại còn quấy rối tôi hồi rồi mới chịu ngủ. Mấy ngày hôm nay, chân tôi vô cùng đau nhức, thậm chí gót chân còn nổi lên rất nhiều bao nước, thế là tên khốn đáng chết kia tối nào cũng bôi thuốc cao gì đó, sau khi làm xong, nắm chặt lấy chân tôi chịu buông, lại còn nắn lấy nắn để nữa.

      Có thể so với Tề ca năm xưa vô lại vô sỉ thêm gấp trăm lần, lúc này tôi bất giác cảm ơn trong người mình có chất độc Hắc quả phụ, nếu sớm muộn cũng bị chiếm đoạt triệt để.

      Nhẫn nhịn! Đợi đến khi nào tôi ra khỏi được sơn cốc này, tìm được nơi có con người sinh sống, tôi có thể tự lực cánh sinh, lại nghĩ cách liên lạc cùng với mấy người Tiếu Tiếu.

      Đếm số lần mặt trời mọc rồi lại lặn, tính sơ sơ, cũng được hai mấy hôm rồi, tại sao chúng tôi vẫn chưa thể ra nổi sơn cốc này chứ? Đây rốt cuộc là núi gì chứ? Lẽ nào là núi Quần Ma sao?

      Nhìn người đàn ông đáng ghét ngồi bên suối rửa mặt kia, tôi thực cảm thấy hồ nghi cố tình làm ra những chuyện này, dựa vào bản lĩnh sinh tồn mãnh liệt ở nơi hoang dã của , thể nào có chuyện ra nổi sơn cốc này sau bao ngày như vậy được.

      Đáng ghét! Tôi nhặt hòn đá gần đó ném về phía , dường như gắn mắt sau lưng, nhàng tránh người qua bên, để hòn đá rơi thẳng xuống mặt nước suối.

      Sau cũng vẫn chẳng thể nào nhịn nổi, tôi thét lên đầy tức giận: “Dạ Tầm Hoan, có phải ngươi cố ý ? Rốt cuộc đến lúc nào ngươi mới chịu đưa ta ra khỏi sơn cốc này chứ?”

      nhìn lại tôi bằng khuôn mặt nhăn nhở: “Bảo Bảo, như vậy cũng hay mà. Mỗi ngày đều có thức ăn đồ uống, lại cần phiền não chuyện gì, cảnh vật lại tuyệt mĩ, mê hồn...”

      Gân xanh nổi đầy, mỗi lần tôi hỏi , đều trả lời như vậy, thậm chí có lần còn muốn cả đời ở lại nơi này.

      Tôi thực hoảng loạn, bắt đầu từ đêm hôm ấy, tôi càng lúc càng cảm thấy hoang mang. Tề ca năm xưa cũng đối với tôi tình thâm nghĩa trọng như vậy, nhưng tôi chưa từng động lòng. Còn người đàn ông này chỉ dựa vào nụ hôn có thể khiến tôi chẳng thể phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa. Cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, tôi thực còn nhớ nhung cây trâm của mình như trước nữa!

      Xin đừng, xin đừng như vậy.

      Tầm, Tầm của ta, rốt cuộc chàng ở nơi nào?

      “Lạc, nàng làm sao thế? yên lành tại sao lại khóc?” Dạ Tầm Hoan kinh ngạc ôm tôi vào lòng, lau khô nước mắt mặt cho tôi.

      Nép vào lòng , tôi chán nản lên tiếng: “Ta muốn ở lại đây nữa, ta muốn rời khỏi đây.”

      gì, thế nhưng ngay tối hôm đó, dùng hành động chứng minh mọi việc, đưa tôi ra khỏi sơn cốc đó.
      Last edited by a moderator: 15/12/14

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 27.1: Thiên ngoại tú cầu

      Hoàng hôn buông xuống bên sườn núi!

      Từ xa nhìn thấy những cột khói bếp bay lên bầu trời, thôn làng bé với mấy căn nhà dần ra trước mặt, tôi kích động đến mức muốn thét lớn: “Thần thánh ơi! Con người đó! Cuối cùng tôi nhìn thấy nơi có người sinh sống.”

      Đứng trước căn nhà trúc đơn sơ, Dạ Tầm Hoan lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi có người ở đây ạ?”

      lúc sau, lão bá ra mở cửa, nhìn thấy bộ dạng y phục xộc xệch của tôi và Dạ Tầm Hoan khẽ lặng người hồi lâu.

      Dạ Tầm Hoan liền lễ độ lên tiếng: “Xin chào lão bá, vãn bối xin thất lễ. Mấy ngày hôm nay vãn bối cùng thê tử hồi hương thăm người thân, ngờ đường gặp phải thổ phỉ...”

      “Ồ, xin mời vào, mời hai vị vào đây, vào nhà rồi sau.” Ông lão đó vừa nghe vậy liền đối đãi nhiệt tình.

      Thê tử? Tên khốn này đúng là vô liêm sỉ, từ khi nào tôi trở thành thê tử của chứ? Tôi quay sang lườm Dạ Tầm Hoan cái rồi tiến vào nhà trước. Sau hồi hàn huyên tâm , tôi biết được lão bá này họ Lí, người vợ của ông rất nhiệt tình bày biện những món ăn vô cùng đơn giản lên bàn tiếp đãi chúng tôi.

      Tôi ăn miếng cơm sau cùng, còn chưa kịp nuốt trôi liền mắc nghẹn trước câu đường đột của Lí đại nương. “Ây da, Dạ tiểu huynh đệ, nhìn thê tử của huynh đệ ăn có mỗi chút, thân người lại gầy guộc thế kia, nhìn là biết chưa sinh được đứa con nào. Như thế làm sao mà được? Sau này sinh con vất vả lắm đấy, lại đây, ăn nhiều thêm chút nữa .”

      “Khụ khụ khụ...” Câu này tôi chẳng biết nên trả lời hay là lờ nữa. Thôi bỏ , cứ coi như điếc nghe thấy, tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm thôi.

      Thế nhưng Dạ Tầm Hoan hề biết điều, liền quay sang tôi, mặt mày hớn hở rồi thầm: “Đúng là gầy nhiều rồi, chiếc cằm nhọn hoắt lại rồi, khiến cho người ta nhìn mà xót xa.”

      Nếu ở trong tình cảnh khác, nghe được câu này tôi vui sướng, hân hoan đến mức cười ngoác miệng, thế nhưng lúc này tôi nghiến răng nghiến lợi lườm rồi cảnh cáo: “Mau ăn cơm , ít thôi.”

      Sau khi dùng bữa xong, Lí đại nương lại kéo tôi vào phòng trong, lôi ra bộ y phục rồi : “Lại đây, tiểu nương tử, nhìn bộ y phục của con trông rách rưới quá. Đây là y phục của con chúng ta - Vân Nương - mặc trước khi xuất giá, con mau mặc thử , xem có thích hợp ?”

      Hầy, tôi thực muốn cầu xin vị Lí đại nương này đừng có gọi tôi là tiểu nương tử, cứ như thể tôi là vợ của tên khốn kia ấy. Sau khi thay bộ y phục rách rưới, thảm thương của mình, nhìn bộ y phục trước mặt, tôi thực muốn khóc mà còn nước mắt.

      “Đa tạ đại nương. Người đúng là thiên sứ.”

      “Hả? Cái gì? Thiên... sỉ?” Cập nhật nhanh tại dien_dan_le_quy_don

      Tôi vội vã xua tay: “ phải ạ, sứ giả của thiên thần, thiên sứ, cũng giống như là... bồ tát ạ. Đa tạ đại nương.”

      Đại nương nghe vậy liền bật cười rồi : “Đứa trẻ ngốc nghếch, đa tạ cái gì? Ấy, tiểu nương tử này trông xinh xắn quá mất.”

      Tôi liền dùng miếng vải dài buộc gọn mái tóc dài ra nhiều lại rồi bước ra bên ngoài, cùng lúc nhìn thấy Dạ Tầm Hoan cũng thay y phục, khoanh tay trước ngực nhìn tôi. Lí đại nương thấy vậy liền liên miệng khen tôi.

      Tôi vội vã cắt ngang lời của bà rồi hỏi: “Đại nương, xin hỏi đây là nơi nào? Còn cách huyện Tảo Dương bao xa?”

      Người đáp lại là Lí đại thúc: “Ây da, hai phu thê các vị muốn đến huyện Tảo Dương sao? Tại sao lại lạc đến núi Vọng Liên chúng ta chứ? Hai nơi này bên đằng tây bên đằng nam, cách nhau xa lắm. Trước tiên phải đến thành An Bình ở gần chỗ chúng ta nhất, sau đó qua trấn Chiếu Quan rồi mới đến được, hai người phải lộ trình tầm hơn mười ngày mới tới được.”

      Thành An Bình? Ngất! Theo cách trước đó của Dạ Tầm Hoan, lại mất thêm tầm hai mươi ngày nữa, sau đó lại nhầm hướng sang nước Chu Tước cũng nên? Từ huyện Lí An sang nước Bạch Hổ nhất định phải qua huyện Tảo Dương, sau đó còn phải đoạn đường rất dài nữa mới tới được. Bây giờ nghe thấy Lí đại thúc vậy, coi như chúng tôi phải con đường vòng rất rất xa, xem ra tôi phải nghiên cứu lại lộ trình mới.

      Hại tôi phải đường vòng xa xôi thế này, tôi càng lúc càng nghi ngờ tên Dạ Tầm Hoan này cố tình làm vậy! Đúng là đồ đầu heo đáng chết!

      May mắn, ngôi nhà này có hai căn. Đêm đêm, Dạ Tầm Hoan cùng Lí đại thúc ngủ chung phòng, tôi với Lí đại nương ở căn phòng còn lại. Hầy, ai ngờ được vị Lí đại nương dễ thương này lại có tật xấu, chính là khi ngủ ngáy rất to, thế nên đến tận nửa đêm rồi mà tôi vẫn chưa thể nào ngủ nổi.

      Sáng sớm hôm sau, tôi ngáp ngắn ngáp dài cùng Dạ Tầm Hoan lưu luyến lời tạm biệt hai người nhà họ Lí, sau đó lên đường tiến về thành An Bình. Làm người phải biết tri ân báo đáp, do thuận đường, chúng tôi cũng mang phong thư nhà cho Lí Vân Nương, con của hai cụ ở thành An Bình.

      ngờ cũng phải suốt hai ngày hai đêm đường núi mới có thể xuống núi, chân của tôi đau quá!

      Trong lúc ấy, cứ nghĩ tới việc đánh mất đống ngân phiếu là tôi lại cảm thấy đau đớn vô cùng. nay người còn đồng nào, chưa nhắc đến chuyện trả lại cửa hàng, muốn , đứng, ăn, ở tại thành An Bình cũng đều cần tiêu tiền cả, lẽ nào tôi phải ăn xin ven đường giống Tô Khất Nhi[1], hay là mãi nghệ kiếm tiền ven đường giống như Gong Gil sao?[2]

      [1] nhân vật truyền kì trong làng võ thuật của Trung Quốc, được liệt vào ‘Quảng Đông thập hổ’ cùng với Hoàng Phi Hồng; cuộc đời có nhiều trắc trở, từ người có gia thế hiển hách, hạnh phúc, sau bị kẻ gian hãm hại phải ăn xin đầu đường, cuối cùng vẫn tự lập môn hộ, tạo nên tiếng tăm lừng lẫy, được người dân kính trọng, khâm phục.

      [2] Nhân vật chính trong bộ phim “Vua và chàng hề” của Hàn Quốc, do Lee Jun Ki thủ vai chính.

      Nhìn thấy lũ chim giật mình bay mất bầu trời, tôi nảy ra ý tưởng đầy sáng tạo.

      Tôi đương nhiên thể dễ dàng buông tha cho Dạ Tầm Hoan rồi, ép buộc phải tận hết sức lực săn nhiều thú rừng. tóm lại, bất kể loài động vật nào, quý giá nhất, hiếm có nhất, chỉ cần có thể, đều phải săn về cho tôi, hơn nữa, vẫn phải còn sống.

      Ban đầu, chịu đeo những động vật còn sống này sau lưng, lẩm bẩm mãi rằng trông rất khó coi. Có điều tôi quyết chịu bỏ qua. Đừng trách tôi lại đánh giá con người qua bề ngoài, chỉ dựa vào tướng mạo chẳng có gì là xuất chúng của , lại còn dám chê bai mấy động vật quý hiếm kia khó coi? Mãi cho tới khi tôi thét loạn lên bắt đền tiền, mới chịu đeo mấy con vật quý hiếm này lên đường mà chẳng hề cam nguyện chút nào.

      ra cũng lạ, biết có cách thức gì mà lại khiến cho mấy con thú đó ngoan ngoãn ngủ im, kêu, gào cũng động đậy. Ban đầu tôi còn tưởng rằng bọn chúng quá đỗi sợ hãi nên chết , sau cùng mới biết được ra chúng vẫn còn sống, chỉ là ngủ mà thôi. Trong đầu tôi bất giác lên cảnh tượng đại sư huynh của Miêu Thúy Hoa - mẫu thân Phương Thế Ngọc - sử dụng cao chiêu điểm huyệt bắt bọn gà đứng im tại chỗ, lẽ nào cũng sử dụng cao chiêu này sao?

      Đến được thành An Bình, hoàn toàn bất ngờ, nơi đây khá phồn vinh, cần nhiều, khẳng định là nhộn nhịp hơn huyện Lí An mà chúng tôi ở rất nhiều.

      Chuyện đầu tiên phải làm chính là tìm Toàn Phúc Lâu nổi tiếng nhất nơi này đem bán số động vật quý hiếm này . Ai ngờ, con chim điêu có bộ lông màu ghi lại được ông chủ nơi đó trả tới trăm lạng bạc, tất cả mấy con khác gộp lại chưa tới hai lạng bạc. Tôi bất giác nổi lòng tham, vốn định thương lượng giá cả thêm lúc nữa, ngờ Dạ Tầm Hoan lại thu ngân lượng trước rồi kéo tôi mất.

      Ra khỏi cửa chính, tôi liền hỏi Dạ Tầm Hoan đó rốt cuộc là loài chim điêu gì, nhướng mày bình thản : “Kim điêu.”

      Tôi nghe thấy liền ngây lặng người : “Kim điêu? Tên khốn này, sao ngươi sớm hả? Phải biết đó là loài động vật được bảo hộ cấp quốc gia đấy.”

      Á! Thầy giáo, xin thầy hãy tha thứ cho con, ngờ con buôn bán loài động vật quý hiếm được bảo hộ cấp quốc gia.

      “Loài động vật được bảo hộ cấp quốc gia? Kim điêu bản tính hung ác, tàn bạo, còn cần phải bảo vệ sao? Nàng có ổn đấy?” Dạ Tầm Hoan đưa tay sờ lên trán tôi, để xác định xem tôi có bị sốt .

      Tôi gạt bàn tay của ra tức giận : “Ngươi đúng là đồ ngốc. Nếu như biết đó là kim điêu, ta chào giá nhiều hơn thế rồi. trăm lạng, có mỗi trăm lạng, ngươi có biết chúng ta tổn thất bao nhiêu ? Thực là người sống cũng bị ngươi làm cho tức chết mà.”

      Ông chủ béo ịch ở Toàn Phúc Lâu chắc chắn làm thịt con kim điêu này nhưng bán lại với giá cao cho người khác. Hầy, số ngân lượng trắng phau kia cứ thế mà bay mất rồi. Tất cả đều tại tên Dạ Tầm Hoan kia, tôi lườm mấy lần vẫn chưa thấy hả giận.

      Dạ Tầm Hoan lại bình thản lên tiếng: “Ta biết ngay mà, tự nhiên nàng lại ngốc nghếch muốn bảo vệ con điêu đó, ra hối hận vì bán giá quá thấp.”

      “Ngươi cút , sau này chỉ cần đường núi, mặc cho ngươi dùng cách gì cũng phải bắt mấy con khác cho ta.”

      Hầy! Năm xưa, thầy giáo hết lòng hết dạ dạy dỗ chúng ta phải quý, bảo vệ các loài động vật , các nhà lãnh đạo quốc gia đều chỉ dạy phải bảo vệ những loài động vật quý hiếm đứng bên bờ tuyệt chủng, có điều tôi lúc này chẳng còn tâm sức mà để tâm nữa, bởi vì sinh tồn mới là quan trọng nhất. Nếu như phải số ngân phiếu kia mất rồi tôi cũng chẳng làm những chuyện bất lương thế này được. Phải biết điều, trả lại cửa hàng tốn rất nhiều ngân lượng, trăm lượng vẫn còn quá ít ỏi.

      Dạ Tầm Hoan trợn tròn hai mắt nhìn tôi, sau đó liền cốc lên đầu tôi rồi : “Nàng cho rằng bắt kim điêu dễ dàng như bắt mấy con gà con sao? Bán nhiều gây thêm rắc rối mà thôi.”

      vào cốc vào đầu tôi? Động tác này thực chỉ có mỗi mình ‘chàng’ mới làm với tôi mà thôi.

      “Mau đưa ngân phiếu ra đây.” Tên khốn đáng chết, định mình nuốt trọn hay sao?

      Dạ Tầm Hoan lại lên tiếng: “Bảo Bảo, có lúc cảm thấy nàng rất thông minh, có lúc lại cảm thấy nàng rất ngốc nghếch. Trong đầu nàng suy nghĩ điều gì, chả lẽ ta lại còn biết hay sao?” xong, liền vào trong cửa hàng bán y phục.

      Được lắm! những giữ cây trâm của tôi, giờ lại còn thu luôn cả số tiền tôi định dùng để bỏ trốn mình. Coi như ngươi nham hiểm, quỷ kế đa đoan, đoán như thần!

      Sau hồi kiên trì, tôi thay bộ y phục của nam nhân, để tránh sau này lại định giả bộ làm phu thê cùng tôi.

      Ngay sau đó, chúng tôi liền tìm khách điếm nghỉ ngơi. Sau khi trà dư tửu hậu, Dạ Tầm Hoan mua ngựa, tiện thể cũng đưa thư đến nhà chồng Lí Vân Nương, còn tôi ở lại khách điếm ngủ bù dưỡng sức.

      Vốn dĩ, tôi tự nhủ với bản thân cách oai hùng, khí khái: Tôi, nhất định phải gạt bỏ tên đàn ông đó sang bên. Thế nhưng cứ nghĩ tới cây trâm với Tầm, tôi lại đành nhẫn nhịn, huống hồ chi còn giữ hết số ngân lượng kia nữa chứ. Ban đầu tôi còn định cho bồ câu đưa thư về cho Tiếu Tiếu, nhưng suy nghĩ lại, cũng chẳng có ích lợi gì, thời này cũng làm gì có máy rút tiền tự động ATM! Lẽ nào lại bắt Tiếu Tiếu phải vượt ngàn trùng xa xôi mang ngân lượng đến cho tôi sao? Thôi bỏ , tôi chỉ gửi bức thư báo bình an về cho họ mà thôi. Hầy, tôi thực là vô dụng, thực là bất tài, đúng là sống phí hoài ba mươi ba năm cuộc đời này rồi!

      được, tôi nhất định phải đàn áp tên khốn kia, bắt phải lao dịch, khổ sai nhiều hơn nữa, bắt kiếm nhiều tiền cho tôi, như vậy trong lòng mới dễ chịu hơn được.

      Ngày hôm sau, vừa mới mở mắt ra tôi nhìn thấy gã đàn ông mà tôi thầm mắng suốt cả đêm qua nằm cạnh bên mình, chẳng có gì lạ lẫm, chỉ tiếc căn phòng thượng hạng lạng đêm ở cạnh bên thôi.

      “Bảo Bảo, buổi sáng vui vẻ.”

      “Đại ca, từ nay về sau

      phiền ngươi làm vệ sinh khuôn mặt sạch xong rồi hãy đến gọi ta thức dậy được ?”

      “Làm vệ sinh?”

      Tôi đẩy với khuôn mặt lơ ngơ hiểu chuyện gì sang bên, ra khỏi giường thay y phục, rửa mặt mũi, dùng bữa, ra khỏi cửa rồi mất.

      Cùng Dạ Tầm Hoan rời khỏi khách điếm, dắt ngựa con đường phố huyên náo, chúng tôi chuẩn bị rời khỏi thành An Bình, tiếp tục tiến lên điểm dừng tiếp theo.

      Đột nhiên, biết người nào thét lớn tiếng: “Bắt đầu ném tú cầu.”

      Chỉ trong nháy mắt, tôi liền nhìn thấy rất nhiều đàn ông với đủ loại, nhàn rỗi, dạo phố, nhàn rỗi, dạo phố, già có, trẻ có, có người chưa vợ, có người thành gia lập thất… nhào hết về hướng điên cuồng, loạn xạ. Còn tôi dắt theo ngựa lại chắn ngang giữa đường, suýt chút nữa bị dẫm tan xác luôn.

      May mà Dạ Tầm Hoan nhanh tay nhanh mắt, ôm trọn lấy cả thân người tôi, tôi vỗ lên ngựa theo bản năng rồi quát: “ lũ thần kinh, chỉ giành tú cầu thôi, có cần phải làm quá vậy ?”

      vị đại thẩm bán hàng bên đường nghe thấy liền : “Hai vị tiểu huynh đệ này chắc từ bên ngoài tới đúng ? Vậy hai người chắc là biết rồi, hôm nay là ngày Dương gia giàu có nhất thành An Bình này tung tú cầu chiêu thân, bất luận tướng mạo, tuổi tá, giàu có nghèo khổ thế nào, chỉ cần là đàn ông độc thân bắt được tú cầu trở thành con rể của nhà họ Dương. Với điều kiện như vậy, trong thành An Bình này, chỉ cần là người đàn ông bình thường có cai giành tú cầu chứ? Nếu như đón được tú cầu coi như cả đời hưởng hết vinh hoa phú quý, huống hồ vị Dương tiểu thư kia lại là mĩ nhân nổi tiếng thành An Bình.”

      Những lời này thực khiến tôi vô cùng tức giận, gân xanh nổi đầy đầu. Lão gia nhà họ Dương này đúng là ngu muội, vô tri đến cực điểm, làm gì có ai chọn con rể cho con nhà mình như vậy chứ? Nếu tên khốn khiếp nào đó đón được tú cầu cũng nhận làm rể sao, lại còn giàu nhất thành nữa, tại sao lại chọn người con rể tài mạo vẹn toàn chứ? Có điều, cho cùng tôi tức giận cũng chẳng có ích lợi gì, dù gì cũng phải thân thích của tôi, liên quan gì đến tôi chứ?

      Tôi mỉm cười : “Lẽ nào có người đàn ông nào bình thường, muốn tranh giàn tú cầu sao?”

      Vị đại thẩm đó lại lên tiếng: “Có chứ! Có cậu, cậu này, và cả người kia nữa.” Hả, câu thực khiến cho tôi cảm thấy tự bê đá đập chân mình.

      Hả. ngờ ngoại trừ tôi, Dạ Tầm Hoan vẫn còn người khác nữa!

      Nhìn theo hướng vị đại thẩm kia chỉ, tôi liền nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi mặc y phục màu đen đứng quay lưng lại với chúng tôi, ngồi ở quán đối diện rồi thét lớn tiếng: “Ông chủ, cho tô mì Dương Xuân, thêm trứng thêm hành.”

      Tôi bật cười: “Ha ha, ra thực còn kẻ kì dị khác nữa.”

      ngờ vị đại thẩm này lại thầm thêm: “Đó chính là huyện thái gia mới nhậm chức ở huyện chúng ta, ta nghĩ ngài ấy chắc vì sợ mất thể diện.”

      “Đại thẩm, người đúng là đáng quá!”

      Vị huyện thái gia thích ăn mì Dương Xuân?

      để tâm đến chuyện nhặng xị này nữa, tôi cùng Dạ Tầm Hoan lại tiếp tục lên đường.

      Ai ngờ mới được vài bước liền nhìn thấy vật bất mình màu hồng đập mạnh về phía mình. Bộp tiếng, nó đập chính xác vào giữa mặt tôi. Đau quá mất! đúng là xui xẻo hết chỗ . Tôi đường rất bình thường, ngờ lại bị thứ gì đó đập trúng vào mặt. Tôi tức giận thét lớn: “Mẹ kiếp, là tên khốn nào ném rác linh tinh thế hả?”

      Tôi định thần lại đưa mắt nhìn, ra vật bất minh màu đỏ nằm trong tay mình lúc này chính là quả tú cầu vào được nhắc đến.

      Ngất! phải chứ! Trò đùa này thực quá đáng rồi đấy!

      Ở phía xa, đám người vừa la hét vừa xông thẳng về phía chúng tôi.

      “Ở phía bên đó.”

      “Tú cầu ở trong tay của người đàn ông kia.”

      Tôi vừa nghe vậy nhất thời biết phải làm sao, liền vứt quả tú cầu nóng bỏng tay này sang cho Dạ Tầm Hoan.

      Dạ Tầm Hoan cau chặt đôi mày, nghiêm nghị lên tiếng: “Lạc Lạc, trò đùa này chẳng vui chút nào.” xong, liền ném tú cầu trong tay .

      Trong khoảnh khắc, quả tú cầu đó liền biến thành vô số mảnh vụn bay cao trong gió.

      Khi đám người kia xông thẳng về phía này, tôi thầm nghĩ: “Thôi toi rồi! Lần này chúng ta xui xẻo rồi.”

      Ai ngờ đám người điên loạn kia thấy tú cầu được tung lại càng hứng thú hơn, hoan hô liên hồi, lại tiếp tục nhặt những mảnh vụn trong tay, rồi tản như đàn gián đáng chết. Cảnh tượng này thực khiến tôi ngây lặng người , mãi chẳng định thần lại được.
      Last edited by a moderator: 15/12/14

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      27.2

      Tôi kinh ngạc lên tiếng: “Chuyện này rốt cuộc là sao đây?”

      Tôi xem biết bao nhiêu cảnh tung tú cầu phim rồi, thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh người ta giành tú cầu theo kiểu này.

      Ai ngờ vị đại thẩm đáng kia lại lên tiếng lần nữa: “Vị tiểu huynh đệ đáng này, cậu lại biết rồi. Trước đó, Dương gia liệu trước được tú cầu bị mọi người tranh giành đến độ rách ra, cho nên cũng chuẩn bị đầy đủ mọi khả năng rồi, nếu như tú cầu thực bị rách, vậy chỉ cần cầm miếng vải rách của tú cầu đến là có thể tham gia lôi đài chiêu thân.”

      Sau khi tung tú cầu chiêu thân vẫn còn thêm lôi đài chiêu thân sao? Dương gia này đúng là có bản lĩnh ra phết.

      Vị đại thẩm kia lại thêm: “Thực ra , thứ thu hút người ta nhất chính là lôi đài chiêu thân này, sau khi đấu lôi đài chọn ra người xuất sắc nhất, người đứng đầu trở thành con rể nhà họ Dương, người thứ hai và thứ ba đều được nhận số tiền thưởng ngàn và tám trăm lạng bạc. Xưa này Dương gia vô cùng rộng rãi, tuyệt đối bao giờ bạc đãi ai cả.”

      ngàn với tám trăm lạng bạc, cộng vào phải là ngàn tám trăm lạng bạc sao? Tôi sao có thể từ chối cơ hội làm giàu này chứ?

      Giọng của tôi đột nhiên cao lên mấy nốt: “Vị đại thẩm vừa đáng vừa lương thiện này, xin hỏi lôi đài lần này đọ văn hay đọ võ?”

      Vị đại thẩm kia mỉm cười tươi tắn rồi đáp lại: “Vị tiểu huynh đệ vừa đáng vừa lương thiện này, nghe là đọ văn đó.”

      Tôi thực muốn ngẩng đầu cười lớn, đúng là trời cũng giúp tôi!

      “Đại thẩm, xin hỏi lôi đài này được đặt ở nơi nào?”

      “Quảng trường Chính Hồng ở thành Nam.”

      “Đại thẩm, đúng là người đáng nhất mà ta từng gặp. Người chính là thiên sứ.”

      “Thiên... sỉ?”

      “Sứ giả của thiên thần!”

      Sau khi hàn huyên cùng vị đại thẩm này, tôi vội vã cúi đầu xuống, mở to mắt nhìn phần đất bên dưới xem liệu còn mảnh vụn nào của tú cầu sót lại hay . có, ngờ chẳng còn sót lại mảnh vụn nào cho tôi cả? Á! Làm sao có thể như vậy được?

      “Lạc, có phải nàng tìm thứ này ?”

      Dạ Tầm Hoan cầm miếng vải đỏ của quả tú cầu kia lắc lư trước mặt tôi. Hai mắt tôi lập tức sáng bừng lên, nhận lấy nó như thể báu vật, kích động vỗ lên vai rồi : “Dạ Tầm Hoan, cuối cùng ngươi cũng làm được chuyện ra hồn rồi đấy.”

      Dạ Tầm Hoan nhướng cao đôi mày rồi lên tiếng: “Nàng thực muốn đấu lôi đài sao? Bây giờ vội lên đường nữa hay sao?”

      Tôi kéo gọn sang bên rồi thầm : “Nhầm, phải ta, mà là chúng ta. Người xưa có câu ‘người chết vì tài, chim chết vì ăn’. Cho nên, mục tiêu của chúng ta chính là...” Chết ngất mất, tại sao tôi lại cảm thấy những lời tiếp theo của mình thực vô lại! Tôi ngưng lại chút, hắng giọng rồi : “... Ta thứ hai, ngươi thứ ba, tổng cộng kiếm được ngàn tám trăm lạng.”

      “Nàng dám chắc mình thực có thể đạt thứ hai sao?” Dạ Tầm Hoan nheo mắt nhìn tôi.

      “Ngươi cần biết ta có thể đạt vị trí số hai , chỉ cần chịu trách nhiệm giành vị trí thứ ba cho ta là được. Nhớ kĩ đấy, chính là tám trăm lạng. Được rồi, bây giờ ngươi hãy dắt ngựa về khách điếm, đặt phòng . Ta trước, chốc nữa ngươi đuổi theo. Nào, mau xé nó thành hai miếng .” Tôi đưa lại miếng vải kia cho Dạ Tầm Hoan, chỉ thấy kẹp giữa hai ngón tay, lắc cái thế là biến thành hai mảnh hơn trong tay tôi. Tên háo sắc này trước khi đặt hai mảnh vụn xuống còn quên sờ tay tôi cái.

      Vì tám trăm lạng bạc kia, đành phải cho ngươi chút mồi nhử vậy, con dê con ngơ ngác! Rút tay lại, tôi bình thản vỗ lên vai , rồi nháy mắt với đầy tình cảm : “Dạ đại ca văn võ song toàn, hãy để cho lão bách tính vừa đáng vừa lương thiện tại thành An Bình này biết được sức hút của huynh .”

      xong, tôi liền nắm chặt hai mảnh vụn tượng trưng cho việc tham dự lôi đài, tặng chiếc hôn gió rồi chạy biến về quảng trường Chính Hồng ở thành Nam.

      Lúc tới chỗ đó, cảnh tượng nơi đây còn hỗn loạn như lúc tranh tú cầu nữa, đám người điên cuồng kia lúc này ngoan đạo cầm mảnh vải đỏ trong tay tiến hành công tác báo danh. Dương gia giàu có bắt đầu khiến tôi cảm thấy hứng thú vô cùng.

      Khi đến lượt tôi, gia đinh lên tiếng hỏi tên họ, tôi lặng ngây người hồi, sau đó liền thanh cao thốt ra ba chữ: “Dương Thiết Tâm.”

      Mấy gia đinh nhà họ Dương đồng loạt quay sang nhìn tôi, đến ba giây sau, họ lại đồng loạt cúi đầu xuống tiếp tục làm việc. dien_dan_le_quy_don

      Tôi định báo danh thay cho Dạ Tầm Hoan nhưng lại bị từ chối, câu trả lời của nhà họ Dương chính là được báo danh thay, đúng lúc tôi lo lắng Dạ Tầm Hoan đứng cạnh bên chỗ tôi thốt lên ba chữ: “Liễu Khinh Dương.”

      Tôi quay đầu qua liếc cái, hay cho cái tên Liễu Khinh Dương, ta họ Dương, ngươi liền lấy họ Liễu, lại còn Khinh Dương nữa, định hôn ta hay sao?[1] Cấu chết ngươi luôn.

      [1] Chữ “khinh” gần như đồng với chữ “hôn” trong tiếng Trung.

      Vốn tưởng sau khi báo danh xong bắt đầu đấu lôi đài luôn, ai ngờ lại phải chờ đến giờ Tị hôm sau mới bắt đầu. Bởi cảm thấy vô vị, tôi cùng đành phải dạo quanh thành Bình An này.

      Ngày hôm sau, nếu phải Dạ Tầm Hoan gọi dậy, có lẽ tôi bỏ lỡ mất trận đấu lôi đài rồi.

      Lúc quay lại quảng trường Chính Hồng, nơi này bị mọi người quây kín, với tình hình này, muốn chen vào trong đúng là khó khăn vô cùng. Tôi đưa tay sờ mũi, hừm, chẳng qua chỉ là chen vào trong thôi. Chen thôi, năm xưa Tế Công cũng từng cật lực chen lấn như thế này mà!

      Tôi vốn ngây thơ cho rằng, lôi đài giống như những bục đấu võ được xây cao, nhưng khi nhìn thấy vô số những chiếc bàn, ghế bày biện trước mặt, tôi bất giác cảm thấy chán nản, rốt cuộc nhà họ Dương này định làm gì chứ?

      Chỉ thấy số bàn ghế này được sắp xếp theo trình tự bốn ghế bàn, phía sau mỗi chiếc ghế lại được buộc quả tú cầu, cả quảng trường này đều phủ màu đỏ may mắn, cát tường. Sao tôi lại cảm thấy cảnh tượng lúc này giống y như vua cờ bạc tranh bá trong phim điện ảnh của đạo diễn Vương Tinh vậy chứ?

      Nhà họ Dương này thực khiến cho người ta phải thay đổi cách nhìn!

      Keng, keng, keng! Tiếng kẻng vang lên, giờ Tị tới, người đàn ông trung niên mặc y phục màu nâu lên đài, sau hồi tự giới thiệu, tôi biết đây là quản gia nhà họ Dương, vậy nên gọi tắt lại là Dương quản gia.

      Sau khi lên tiếng mở màn bằng loạt lời vừa cung kính lại mất vui, Dương quản gia liền sai người phát số hiệu cho chúng tôi, đồng thời bảo chúng tôi ai về chỗ nấy. Tiếp đó, ông ta lại bắt đầu về nội dung thi đấu vòng đầu: “Mạt chược giờ là trò chơi mà ai ai cũng biết, trận đấu hôm nay phải muốn mọi người chơi mạt chược mà là đấu mạt chược. Hôm nay ở đây có cả thảy ba mươi hai chiếc bàn, trăm hai tám người tham dự lôi đài, mỗi bàn bốn người. Mỗi bàn chỉ có bộ mạt chược, mỗi bộ mạt chược có cả thảy trăm bốn mươi tám quân, các quân đó có tên là gì, ta tin chắc các vị ở đây đều biết rồi cần Dương mỗ phải nhiều lời. Đợi lúc nữa, có người bịt mắt cho từng người, mỗi người nhận được ba mươi bảy quân mạt chược. Ở đây có đồng hồ cát, mỗi bàn, trong bốn người, ai có thể đoán hết quân bài trong tay nhanh nhất trước khi hết giờ, đồng thời đoán đúng nhiều quân bài nhất chiến thắng. Đương nhiên, vẫn còn cầu nữa là phải sắp xếp những quân bài này ngay ngắn, nếu như đặt nhầm sang vị trí của người khác coi như thua. Đương nhiên người đứng phía sau tự khắc ghi nhớ quân bài thay cho các vị. Xin mời các vị cứ an tâm, Dương gia tuyệt đối công bằng, công chính, công khai, tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể làm chứng. Sau trận đấu này có ba mươi hai người chiến thắng, lại tiến hành tham gia trận đấu tiếp theo. Được rồi, Dương mỗ chỉ đến đây thôi, bịt mắt, phát bài.”

      Thực là mạt chược sao?

      Năm năm trước, tôi chỉ khắc bộ mạt chược để chơi cho vui, ngờ sau này càng truyền lại càng rộng rãi, giờ thành vật thể thiếu trong mỗi nhà, điều này thực nằm ngoài dự liệu của tôi. ra ở nơi đây, tôi chính là người sáng tạo ra mạt chược. Nếu người sáng tạo ra mạt chược như tôi mà thua chẳng phải là mất mặt mất luôn cả mũi sao?

      mấy năm qua rồi, may mà bình thường lúc khách điếm rảnh việc tôi vẫn chơi mạt chược cùng với Tiếu Tiếu, Thích đại thẩm, Hồng đại nương, coi như để giết thời gian, ngay cả Khai Tâm cũng tham gia mấy lần, cho nên cũng quá xa lạ.

      Tại sao lại chơi đoán bài nhỉ? Năm năm trước tôi chơi đoán bài thắng Hoa Thanh Thần, cảnh tượng đến nay tôi vẫn còn nhớ. ngờ trận đấu hôm nay cũng là đoán bài, nhà họ Dương này thực khiến cho người khác cảm thấy hiếu kì.

      Thôi toi rồi, biết Dạ Tầm Hoan đánh mạt chược bao giờ chưa, liệu có biết đoán bài , nếu bị loại ngay từ vòng đầu tiên cho mà xem.

      “Các vị chuẩn bị xong chưa?” Dương quản gia lại lên tiếng: “Trận đấu đầu tiên, đoán bài, bắt đầu.”

      Keng! Lại tiếng kẻng vang lên.

      Bắt đầu đoán bài.

      Trận đấu này khó hơn so với việc thi đấu cùng Hoa Thanh Thần năm xưa nhiều lần. Trước tiên, hai mắt bị bịt, lại phải cầm đúng vị trí của bài, tốc độ đương nhiên là chậm hơn so với mở mắt rất nhiều, còn nữa, sau khi sờ xong còn phải sắp xếp ngay ngắn lại. Đúng là khó quá!

      Lạc Bảo, hãy tự tin vào bản thân, mình chính là thần bài tái thế, sáng tạo ra mạt chược cơ mà. Mau lấy ra tuyệt học của bản thân, liều mình đến cùng!

      “Bát Đồng, Ngũ Vạn.”

      “Tam Điều, Bạch Bản.”

      “Lan Hoa, Đông Phong.”

      ...

      “Nhìn xem, người đó hai tay cùng lúc sờ và đoán bài.”

      “Ta dùng tay sờ và đoán bài mất công rồi.”

      “Trước nay chưa từng nhìn thấy người nào tài giỏi như vậy.”

      Giọng của mọi người xung quanh đều ảnh hưởng đến tôi, thời gian chưa hết, tôi đoán xong cả, tháo khăn bịt mắt ra, được biết đoán sai ba quân. Điều may mắn là những người ngồi cùng bàn đều chưa đoán xong. Coi như tôi thắng, xem ra bảo đao của tôi vẫn còn chưa cùn. Tốt quá , tôi lại tiến gần thêm bước đến ngàn lạng kia rồi. biết Dạ Tầm Hoan lúc này ra sao rồi.

      “Keng.” Tiếng kẻng lại vang lên lần nữa, trận đấu kết thúc.

      Dương tổng quản tuyên bố trước đám đông số hiệu của ba mươi hai giành chiến thắng. Tôi là số trăm hai bảy, Dạ Tầm Hoan là số trăm hai tám, ngoại trừ nghe thấy số hiệu của tôi, sau cùng tôi cũng nghe thấy số hiệu của . Ha ha, ngàn tám trăm lạng! Mối lo canh cánh trong lòng nãy giờ coi như được giải trừ, ra tên khốn này cũng biết đoán bài, tôi thực xem thường rồi. Cập nhật nhanh tại dien~dan~le''quydon

      Dương tổng quản lại tuyên bố trận đấu thứ hai bắt đầu vào giờ Mùi ngày mai.

      Đưa mắt tìm hình bóng của Dạ Tầm Hoan trong đám đông, nhìn thấy mỉm cười về phía mình, tôi lập tức tiến lại gần, nhoẻn miệng : “ ngờ ngươi cũng là tay giỏi mạt chược.”

      “Sư phụ ta thích chơi trò này.” mỉm cười đáp.

      Bất giác nhướng cao đôi mày, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy về người khác ngoài bản thân. Hoàn toàn khác với thái độ mọi khi, tôi liền lên tiếng : “Vậy khi nào có dịp đến tìm ông ta chơi vài ván.”

      Dạ Tầm Hoan nghe vậy liền nhoẻn miệng cười : “Cần gì phải tìm sư phụ, thích chơi cùng ta là được rồi, đừng là vài ván, nàng muốn chơi thế nào ta cũng chiều.”

      Tôi nắm chặt hai tay, bẻ các đốt ngón tay kêu răng rắc, trước đám đông xung quanh tôi đấm mạnh quyền vào bụng , mãn nguyện nhìn ai đó ôm bụng kêu rên.

      Tôi chẳng thèm để tâm đến biểu cảm đáng thương vạn phần của tên khốn đầu óc bất thường này, quay người tới Toàn Phúc Lâu, định ăn bữa no nê, ăn no xong mới có sức lực để chiến đấu vào ngày mai.

      mãi mãi, bỗng nhiên tôi phát Dạ Tầm Hoan biến đâu mất dạng. Người đàn ông này giở trò kì quái gì thế? Chắc phải tức giận vì cú đấm ban nãy của tôi chứ? Trước khi , nhìn vào bộ dạng sợ chết đó của , trông chẳng giống nổi giận chút nào. Tên khốn kiếp chết tiệt, giữa lúc dùng bữa trưa lại chơi trò mất tích với tôi, chạy rồi, ăn xong, ai trả tiền cho tôi chứ?

      Từ quảng trường đến chỗ tôi đứng cũng chẳng có mấy con đường, tại sao mới có lúc lạc mất rồi chứ?

      “Liễu Khinh Dương! Ngươi chết mất xác ở đâu rồi? Ngươi mau ra đây cho ta! Tên họ Liễu kia! Tên họ Dạ kia! Nếu ngươi còn bước ra đây, để ta tóm được đừng trách ta đánh ngươi như ban nãy đấy.”

      Tôi vừa tìm lại vừa gào lớn tiếng, vậy mà mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng của đâu cả. Tên khốn này chắc phải xảy ra chuyện gì rồi chứ? Thế nhưng dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, xung quanh đây dường như xảy ra bất cứ tượng dị thường nào cả. Có khi lại bị người phụ nữ nào câu mất hồn phách rồi, thôi bỏ , bỏ , bỏ , gặp phải , tôi đúng là xui tận mạng mà!

      Đúng lúc lung tung, trước mặt tôi liền xuất tiệm mì. Tôi sờ soạng người, hình như vẫn còn mấy đồng tiền lẻ, thôi vậy, đành phải ăn tạm bát mì cho qua bữa.

      Vừa ngồi xuống ghế, tôi còn chưa kịp lên tiếng gọi gì, người ngồi xuống chỗ đối diện, tiếp đó liền cất lên giọng nam nhân dịu dàng: “Ông chủ, cho bát mì Dương Xuân, thêm trứng thêm hành.”

      Thêm trứng thêm hành? Câu này nghe rất quen thuộc, dường như tôi nghe thấy ở đâu rồi.

      Tôi ngước mắt nhìn sang phía đối diện, khuôn mặt đàn ông tuấn tú bất phàm lên trước mắt, người mặc y phục màu đen, tuy rằng ngồi bên cạnh chiếc bàn cao nửa mét nhưng dáng vẻ vô cùng nho nhã, giống như tôi chống chân lên ghế, chẳng có chút hình tượng nào cả. May mà còn chưa nhìn tôi, vậy là tôi liền lén lút hạ chân xuống, quyết chí hành động nho nhã, thanh tao.

      Suy nghĩ hồi, tôi nhớ ra, đây chính là vị huyện thái gia kì dị kia, nhìn y phục người ta thực chẳng có gì liên quan đến ba chữ ‘huyện thái gia’ kia hết. Trong ấn tượng của tôi, những kẻ làm huyện thái gia phải giống như tên Châu Quốc Đống năm xưa, đê tiện, tham lam, đầu óc bã đậu. Dừng lại, được tiếp tục nghĩ đến tên khốn đáng phỉ nhổ đó nữa, nếu tôi thực chẳng thể nào nuốt trôi mì.

      Tôi cũng lên tiếng gọi đồ: “Ông chủ, cho bát mì Dương Xuân, thêm trứng, thêm xúc xích.”

      “Xúc... xích...? Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi xúc xích là món đồ gì? Làm bằng ruột gà, ruột vịt hay là ruột ngỗng?” Ông chủ ngây lặng người , ngây dại đưa lời hỏi tôi.

      Thôi chết! Thực ra tôi định là thêm trứng thêm hành, chẳng hiểu sao lại đổi thành thêm xúc xích! Tôi khẽ co giật cơ mặt rồi : “À, ta muốn thêm dồi lợn. Cảm ơn.”

      Vị huyện thái gia đẹp trai trước mặt nhoẻn miệng mỉm cười, chăm chú nghí ngoáy đôi đũa trong tay, tôi tay đó thon dài mà trắng trẻo, tôi nhìn lại đôi tay của mình, đúng là chín mười.

      Hai chúng tôi đưa mắt nhìn nhau mấy lần, ai lên tiếng chuyện cả.

      “Lệ đại nhân, mì của ngài.” Ông chủ bê mì tới, ra vị huyện thái gia kì quặc này họ Lệ.

      “Cảm ơn.” Huyện thái gia kì quặc lễ độ đáp lại.

      “Tiểu huynh đệ, mì của cậu này.”

      “Ồ, cảm ơn.” Tôi cũng đưa lời cảm ơn.

      Mì tới rồi, thực quá đói, tôi nhanh chóng giải quyết hết sạch bát mì, mùi vị thực tệ chút nào.

      Tôi liền lên tiếng: “Ông chủ, xin hỏi bao nhiêu tiền?”

      Ông chủ liền đáp: “Mười lăm văn tiền.”

      Tôi sờ vào trong người, thôi chết, lúc nãy quên đếm xem mình có bao nhiêu tiền. Bây giờ lấy ra đếm chỉ có tám đồng, còn thiếu bảy đồng, tôi chết mất, thể nào để cho người ta bảo tôi ăn quỵt được.

      Tôi hổ thẹn đưa tám đồng tiền cho ông chủ rồi thầm lên tiếng: “Ông chủ, thực xin lỗi, người ta lúc này chỉ còn tám văn tiền, liệu có thể trả trước tám văn, bảy văn còn lại chốc nữa ta trả sau được ?”

      Ông chủ nghe vậy, sắc mặt khó coi. “Việc này...”

      “Vương bá, ta trả thay vị huynh đệ này, cả thảy là hai hai văn tiền, bá nhận lấy .” Là vị huyện thái gia kì quặc kia, ta trả giúp tôi bảy văn tiền còn thiếu.

      Tôi ngô nghê đưa lời cảm ơn, chẳng thêm bất cứ câu khách khí nào khác, vị huyện thái gia kia cũng nhìn tôi với ánh mắt bình thản, rồi đáp: “ khách khí.” Sau đó, liền quay người bỏ .

      Tôi đưa tay rờ mũi, suy nghĩ xem mình nên đâu.

      Đột nhiên, làn hương thơm thoảng tới, nồng nàn quyến rũ, tôi nhắm mắt hít sâu, thực khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, khiến tôi bất giác nhớ đến lọ Chanel No.5 mà tôi thích nhất, có điều mùi hương này còn tuyệt hơn nhiều lần. Tôi liền mở to mắt, tìm kiếm xem hương thơm đó từ đâu phát ra, định bụng hỏi chủ nhân của hương thơm này xem phải mua hương liệu này ở đâu.

      về phía trước bao xa, tôi liền nhìn thấy bốn người mặc y phục màu tím ra khỏi con ngõ, nam ba nữ, người đàn ông dẫn đầu đeo chiếc mặt nạ với đôi mắt hồ điệp đặc biệt, các đều dùng mạng che mặt. Nếu như tôi đoán nhầm mùi hương này chắc chắn tỏa ra từ ba người phụ nữ che mặt kia.

      Bốn người đó con đường lớn, bất luận ngoại hình hay trận thế đều vô cùng thu hút chú ý của người xung quanh.

      Có người khẽ thầm : “Điệp cung.”

      bao lâu sau, bốn người với y phục màu tím đó dần dần biến mất ở cuối con đường.

      Điệp cung? Tầm trước kia từng nhắc tới Điệp cung với cảnh vật đẹp như chốn bồng lai. ra đồng phục của họ có màu tím, đích thực rất hợp với cái tên gọi tuyệt đẹp đó.

      “Lạc.” Tên đầu heo chết tiệt dám vứt bỏ tôi giữa đường giữa chợ cuối cùng xuất .

      Tôi quay người lại, mặt mày lạnh lùng nhìn rồi câu: “Đưa ngân phiếu cho ta.”

      mím chặt đôi môi, lúc sau mới lên tiếng: “Trước tiên ăn no bụng rồi tính sau. thôi.”

      xong, liền ôm tôi vào Toàn Phúc Lâu trước mặt. Vốn dĩ tôi định đẩy ra, định cằn nhằn rằng hại tôi suýt nữa lâm vào bước đường ăn quỵt mì của người ta, nhưng vào khoảnh khắc hăn ôm tôi vào người, tôi liền ngửi thấy mùi hương thoang thoảng người . Tôi khựng hẳn lại, rúc mũi vào ngửi kĩ người từ xuống dưới.

      Sau khi xác định đó thực có mùi hương, tôi lại khựng lại lần nữa, ngước mắt nhìn hồi lâu. Vốn dĩ là người thích tọc mạch vào chuyện riêng tư của người khác, còn về việc người đàn ông này bên cạnh tôi lúc này rốt cuộc có quan hệ gì với Điệp cung, tôi cũng chẳng hỏi, cũng muốn biết. Có điều tôi vẫn nín được mà lên tiếng: “Loại phấn thơm này... mua được ở đâu vậy?”

      cau chặt đôi mày, dường như suy ngẫm điều gì đó, đôi mắt nhìn tôi vẫn cứ sáng lóa như mọi khi, nhoẻn miệng rồi : “Nàng thích mùi hương này sao?”

      “Ừm.” Tôi gật đầu.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      27.3

      lại mỉm cười, tôi vốn tưởng rằng câu gì đó cơ, thế nhưng sau cùng lại dùng đôi tay thổ phỉ tóm lấy tôi rồi vào trong Toàn Phúc Lâu.

      thôi, ta đói lắm rồi.”

      “Dạ Tầm Hoan, nhờ phúc của ngươi, ta ăn mì quỵt bên ngoài rồi đó.” Tôi khẽ gầm gừ tức giận.

      “Ta biết rồi, nàng đói, vậy coi như ngồi ăn cùng ta cũng được.” lại nhoẻn miệng cười đầy tà ác.

      biết sao? Được lắm, tên khốn kiếp này, dám hờ hững nhìn tôi mất mặt như thế, lại còn thản nhiên thừa nhận vậy sao? Tôi bực bội thét lớn tiếng: “Mau đưa ngân phiếu đây.” dùng ánh mắt ra hiệu tôi vào trong Toàn Phúc Lâu rồi tính sau.

      Vào trong Toàn Phúc Lâu, tôi thẳng lên tầng hai, nhìn thấy chỗ ngồi cạnh cửa sổ còn trống, chẳng hề suy nghĩ nhiều, tiến thẳng về chỗ đó. Khi ngồi xuống ghế, tôi mới cảm thấy hoảng hốt, bao nhiêu lâu nay, tôi vẫn luôn chọn chỗ ngồi như vậy, nó ăn vào máu, trở thành thói quen của tôi rồi.

      Nhìn từ này xuống có thể nắm trọn cảnh vật phía dưới con đường, nhìn thấy hết mọi hành động, cử chỉ của mọi người. Vị trí ngồi như vậy mang lại cho con người ngồi chỗ này nhiều gian suy ngẫm. Người đàn ông trong kí ức xa xôi kia thực rất biết chọn chỗ ngồi.

      Dạ Tầm Hoan đưa tay lắc lư trước mắt tôi rồi hỏi: “Nàng nghĩ gì thế?”

      Tôi định thần lại, lúc này thức ăn được bày hết lên bàn. Tôi lườm cái rồi : “Lắm chuyện, liên quan gì đến ngươi hả? Mau lo mà ăn .”

      Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hai thân hình trước sau thu hút chú ý của tôi. Tôi nghe thấy tiểu nha đầu mặc y phục màu xanh ở phía sau vừa chạy vừa thở hổn hển: “Tiểu thư... người chạy chậm lại ...”

      “Á.” Vị tiểu thư mặc y phục màu trắng phía trước bất cẩn vấp ngã.

      “Tiểu thư.” Nha đầu mặc y phục xanh thét lớn rồi chạy lại gần.

      Vị tiểu thư áo trắng được người khác đỡ lấy trước khi nha đầu áo xanh kịp tới. Đó chẳng phải là huyện thái gia kì quặc sao? Lại là ta! ta dường như rất nhàn rỗi, lúc nãy ăn mì xong, tôi thấy ta hướng ngược lại, tại sao lúc này lại xuất ở đây chứ?

      Chỉ thấy vị tiểu thư áo trắng với huyện thái gia kì quặc cứ mặt đối mặt, đứng ngây tại chỗ hồi lâu, bàn tay huyện thái gia đặt người vị tiểu thư áo trắng hề rời . Vị tiểu thư áo trắng quay lưng lại với tôi, chẳng nhìn thấy được nét mặt của ấy, nhưng lại thấy mồn thái độ của huyện thái gia kì quặc, đôi mày cau chặt, ánh mắt tràn đầy vẻ thương xót và mâu thuẫn, sau đó dịu dàng lên tiếng: “... sao chứ?”

      Lúc này tôi cảm thấy vô cùng tò mò, biết vị tiểu thư áo trắng này trông như thế nào, lại có thể khiến cho huyện thái gia kì quặc lộ ra thái độ như vậy chứ?

      Vị tiểu thư áo trắng khẽ gật đầu cái, hề lên tiếng chuyện. Tiểu Song, post tại dien,dan,lequydon

      “Tiểu thư, người sao chứ?” Tiểu nha đầu áo xanh cuối cùng đuổi theo kịp. Hầy, vào những lúc thế này, bé này chạy tới đây làm gì chứ? Thực đúng là kì đà cản mũi siêu vô địch, siêu vô vị.

      “Tiểu Như bái kiến Lệ đại nhân.” Tiểu nha đầu áo xanh liền khom lưng bái kiến huyện thái gia kì quặc, ta chỉ mỉm cười đáp lễ.

      Tiếp sau đó tiểu nha đầu tự xưng là Tiểu Như phủi hết bụi bặm người thay cho vị tiểu thư áo trắng đứng ngây lặng người rồi : “Tiểu thư, lúc nãy Dương tổng quản người đó chạy về hướng này, bây giờ qua lúc lâu rồi, chắc chắn người đó mất tiêu rồi.”

      Dương tổng quản? Phải chăng vị tiểu thư áo trắng này chính là tiểu thư nhà họ Dương trong lần chiêu thân này? Thế nhưng, nhìn dáng vẻ giữa ta với huyện thái gia kì quặc, tôi cảm thấy vô cùng ám muội. biết vị Dương tiểu thư này đuổi theo ai mà vội vã như vậy chứ? Tôi khẽ nhấp hụm trà, lại tiếp tục xem kịch.

      “Tiểu Như, ta sao hết. Đa tạ Lệ đại nhân, Tô Vãn xin từ biệt tại đây.”

      Đặt li trà tay xuống, tôi kích động đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ muốn nhìn dung nhan của vị Dương tiểu thư đó. Tô Vãn? ấy tên là Dương Tô Vãn? Thanh Thanh, đây ràng là giọng của Thanh Thanh. Đợi đến tận khi Dương Tô Vãn quay người bước , tôi cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng, dường như là khuôn mặt rất xinh đẹp.

      “Lạc, nàng nhìn cái gì thế? Từ nãy đến giờ hồn phách bay bổng đâu đâu ấy.”

      Giọng của Dạ Tầm Hoan vang vọng bên tai tôi, tôi quay đầu sang nhìn . Hừm! Giọng tương đồng nhưng lại phải cùng người, đây chẳng phải là ví dụ sinh động hay sao? Hi vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều.

      “Nãy giờ nàng vẫn luôn nhìn sao?” Giọng của Dạ Tầm Hoan lộ vẻ vui.

      Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của , vị huyện thái gia kì quặc vẫn còn đứng lặng người tại chỗ, đôi mắt mơ màng nhìn về phía xa xăm, còn Dương Tô Vãn khiến tôi nhớ đến Thanh Thanh mất từ lâu.

      “Làm sao hả? Ta nhìn người đó người có ý kiến gì sao?” Tôi quay đầu lại, lạnh lùng đáp.

      “...”

      Giờ Mùi hôm sau, quảng trường Chính Hồng vẫn đông đúc như trước.

      Hôm nay, tôi cuối cùng nhìn thấy lôi đài mà mình vẫn tưởng tượng, thực rất đỏ, rất khí thế, rất hoan hỉ.

      Vị Dương quản gia kia lại xuất đầy phong độ lôi đài, đưa ra đề mục thi đấu trong ngày hôm nay: “Đề mục thi đấu hôm nay chính là... diễn tấu nhạc khí. Các vị, đài này có hai thứ nhạc khí là đàn tranh và Thượng huyền nguyệt.”

      Thượng huyền nguyệt? Tôi bất giác trợn tròn hai mắt, Dương gia có người biết đánh Thượng huyền nguyệt?

      Bên dưới mọi người bắt đầu bàn tán liên hồi. Tuy rằng tình hình giữa Hoàng triều Kim Bích với nước Huyền Vũ bao năm nay vẫn luôn căng thẳng, nhưng kể từ sau khi Tề ca đăng cơ nỗ lực hơn rất nhiều, thậm chí, hai năm gần đây hồi phục lại quan hệ buôn bán giữa hai nước. Nhưng tôi tin rằng, những người ở đây biết đánh Thượng huyền nguyệt chỉ có thể đếm đầu ngón tay.

      Hôm nay có thể nhìn thấy cây đàn này ở thành An Bình, tôi thực cảm thấy kinh ngạc, trong đầu lúc này chỉ còn mỗi ngàn tám trăm lạng bạc kia nữa. Sau cảnh tượng ngày hôm qua, lại thêm cây Thượng huyền nguyệt hôm nay, tôi đột nhiên có mong muốn gặp được người nhà họ Dương.

      Sau khi ho khan vài tiếng, Dương tổng quản lớn tiếng : “Các vị, xin hãy yên lặng, xin hãy yên lặng, đừng quá nóng vội. Khụ khụ khụ, tham gia lôi đài hôm nay có cả thảy ba mươi hai người, trong ống đồng có cả thảy ba mươi hai thẻ, mười sau thẻ viết hai chữ ‘đần tranh’, mười sáu thẻ khác viết chữ ‘Thượng huyền nguyệt’. Người nào rút được nhạc khí nào diễn tấu bằng nhạc khí đó. Những người ngồi dưới nghe, lát nữa chúng tôi chọn trăm người ra, mỗi người được phát làn hoa, mỗi làn đó có ba mươi hai bông hoa và ba mươi hai hòn đá. Nếu như cho rằng người đó đàn hay hãy ném bông hoa lên đài, còn nếu cho rằng hay, hãy ném hòn đá lên đài. Chúng tôi căn cứ theo số lượng hoa và đá, ba người có số hoa lớn nhất chiến thắng và tham dự lôi đài ngày mai. À, phải nhớ rằng, đá tuy nhưng cũng có thể làm thương người ta đấy.”

      Hoa tươi và đá? Muốn điên luôn! Là ai nghĩ ra trò này?

      Mạt chược và đoán bài, đàn tranh và Thượng huyền nguyệt, tất cả dường như đều chuẩn bị riêng cho tôi vậy, rốt cuộc người đứng sau Dương gia là ai chứ? Họ có mục đích gì? Bây giờ tôi có thể xác định trăm phần trăm rằng người ra đề thi trong Dương gia này có quen biết tôi.

      Thanh Thanh, giọng quen thuộc đó, lẽ nào đó thực là Thanh Thanh? Thanh Thanh, ta mong đó thực là em.

      Muốn dành được giải nhất, xem ra phải vượt qua trận đấu hôm nay.

      Rút thẻ, tôi rút phải chiếc thẻ ghi hai chữ ‘đàn tranh’. Năm năm trước khi tỉnh dậy, tôi ngỡ mình biết đánh đàn tranh, nhưng sau đó phát ra, trong vô thức, Hạ Chi Lạc để lại ngón tuyệt học này lại cho tôi, điều này thực khiến tôi cảm thấy vui mừng vô cùng.

      Tôi liếc mắt nhìn sang Dạ Tầm Hoan, biểu cảm của rất kì quái, chắc là biết đánh Thượng huyền nguyệt, tôi lặng lẽ hỏi : “Hai chữ, hay là ba chữ hả?”

      mỉm cười khổ sở : “Ba chữ.”

      “Ngươi biết hả?” Tôi lại thầm hỏi.

      lắc đầu. Chết ngất! Tám trăm lạng của tôi thể nào bay dễ dàng như vậy được.

      “Hai chữ có biết đánh hay ?” Tôi lại thầm.

      gật đầu đáp lại.

      Tôi lấm lét đưa mắt nhìn tứ phía, nhân lúc mọi người để ý, liền đụng vào người Dạ Tầm Hoan khiến tấm thẻ trong tay rơi xuống, tôi giả bộ hét lên tiếng: “Vị nhân huynh này, tấm thẻ của huynh bị rơi này.”

      Giúp nhặt lên, lợi dụng cánh tay áo to rộng, tôi đổi thẻ cho . Dạ Tầm Hoan nhíu đôi mày lại, nắm chặt tấm thẻ tôi đưa cho rồi mỉm cười lưu manh.

      Thứ tự thi đấu lần này có phần thay đổi, thẻ ngoài việc ghi tên nhạc khí còn viết luôn cả thứ tự trình diễn. Người đầu tiên còn chưa động vào nhạc khí than ngắn thở dài rồi bỏ , bởi vì rút phải Thượng huyền nguyệt.

      Tấm thẻ của Dạ Tầm Hoan viết chữ ‘nhị’, vậy đương nhiên trở thành người đầu tiên diễn tấu đàn tranh.

      Dạ Tầm Hoan bình thản ngồi xuống trước cây đàn tranh, nhìn về phía tôi với ánh mắt sâu thẳm, hai tay đặt lên dây đàn.

      Mọi người liền im lặng lắng nghe.

      Tiếng đàn tranh trong trẻo, lảnh lót vang lên, lúc thanh tao lúc đượm tình, lúc phiêu linh bẫng, lúc sâu xa uyển chuyển, lúc lại lưu luyến ai oán... Nhìn bàn tay phải của ngừng kéo, gảy, móc, kết hợp nhịp nhàng với tay trái ngừng ấn, rung, lướt, và cả ánh mắt đượm tình nhìn tôi lúc này khiến tôi lặng người chìm đắm trong tiếng đàn tranh ưu nhã, mĩ tuyệt.

      Cho dù là người hiểu chút gì về luật cũng có thể nghe ra khúc nhạc này được dùng để bày tỏ tình cảm sâu đậm với tình nhân. Tại sao chứ? Ngoại trừ tình cảm sâu đậm kia, tôi còn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn khuất trong tiếng đàn của . Tôi nắm chặt bàn tay lại, chợt cảm thấy hơi ấm lạ kì, cũng dần dần buồn bã trước tiếng đàn tràn đầy đau khổ đó.

      Dạ Tầm Hoan... rốt cuộc đây là khúc nhạc gì chứ? Nhắm mắt hai lại, nhìn vào mắt nữa, tôi ngừng tìm kiếm trong kí ức của Hạ Chi Lạc, thế nhưng nghe khúc nhạc tràn đầy mê lực thế này, tôi sao có thể tịnh tâm mà nghĩ đến tên của nó chứ?

      Khi tôi mở mắt ra nhìn Dạ Tầm Hoan kết thúc khúc nhạc này.

      “Hay cho khúc ‘Cúc tình’.” Tiếng vỗ tay vang lên.

      Tôi quay đầu lại nhìn người vừa đưa lời khen, huyện thái gia kì quặc? ta thôi vỗ tay nữa, quay sang nhìn tôi, nhoẻn miệng mỉm cười, còn tôi gật đầu đáp lễ.

      Dương tổng quản thấy vậy liền mời ta lên ngồi đài, nhìn thấy bước chân vững chãi của huyện thái gia kì quặc, cũng chính là lúc Dạ Tầm Hoan đến lôi đài chờ đợi hoa tươi hoặc đá. biết do tiếng đàn tranh của Dạ Tầm Hoan quá động lòng người hay do sức ảnh hưởng lớn của vị huyện thái gia kì quặc kia mà cả trăm người bình xét đều vứt hoa lên cho .

      Sau khi Dương gia tính toán, tổng kết có cả thảy sáu trăm ba bảy đóa hoa, ngờ có người ném hơn đóa hoa. mới là người đầu tiên lên sân khấu, lẽ nào trăm người này thèm để tâm đến ba mươi mốt người phía sau sao? Tôi là người sau cùng mà, đến lúc đó e là chẳng còn thừa lại bông hoa nào

      cho tôi cả. Thôi toi rồi, người ở thành An Bình này đúng là thể đánh giá theo tiêu chuẩn bình thường được. Toát mồ hôi hột!

      Những người tiếp theo lần lượt lên lôi đài, tất cả những người rút phải Thượng huyền nguyệt đều chư động đến đàn trực tiếp quay người bỏ . Còn những người rút được đàn tranh cũng chẳng có ai vượt qua được tài nghệ của Dạ Tầm Hoan, cũng có người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ nho nhã dành được hơn hai trăm bông hoa, những người khác có hoa lại có cả đá, người trông như đồ tể còn người nom như đầu bếp, đón nhận toàn bộ đá cục, kết quả bị ném đến mức nhảy xuống đài mà vẫn bị ném tiếp.

      Tôi thực khâm phục hai con người này, biết đánh đàn hãy bỏ cuộc giống như những người rút phải Thượng huyền nguyệt có hơn , lại còn cứng đầu cứng cổ tham dự, thực còn gì để . Sau cùng, quảng trường quá đỗi hỗn loạn, Dương tổng quản phải xuất mới có thể bình ổn lại được.

      Ha ha! Cảnh tượng lúc này thực khiến tôi chết cười, thực muốn Dương gia trao cho hai người này giải dũng cảm nhất.

      Cuối cùng cũng đến lượt tôi lên lôi đài. Đứng đó, tôi lặng lẽ nhìn cây Thượng huyền nguyệt, khẽ lướt phím đàn, tiếng đàn của Thượng huyền nguyệt dày mà trầm hơn ghi ta, nên đánh bài gì đây?

      Trước khi nghe Dạ Tầm Hoan diễn tấu, trong đầu tôi có hai lựa chọn, hoặc là " lãng mạn của tình ", hoặc là "Vũ điệu Tây Ban Nha." " lãng mạn của tình " quá đau thương, khổ ải, nên vẫn chọn "Vũ điệu Tây Ban Nha" sôi động nhiệt huyết mà tự do, rất phù hợp với lôi đài chiêu thân. Thế nhưng sau khi nghe tiếng đàn tranh của , đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, rốt cuộc nên đàn bài gì mới được?

      Những người đứng bên dưới bắt đầu ồn ã, hò hét liên hồi: " biết đánh xuống ."

      Trong lòng đắn đo hồi, tôi nhắc cây Thượng huyền nguyệt lên, quay về phía mọi người, ra giữa trung tâm lôi đài, tay cầm cao cây Thượng huyền nguyệt lên, mim cười nhìn mọi người phía dưới, bất giác đưa mắt liếc nhìn qua chỗ Dạ Tầm Hoan, ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ, háo hức.

      Từ từ buông tay xuống, tôi đặt nụ hôn lên cây đàn, nghe tiếng thét kinh ngạc của mọi người, lại ôm nó vào lòng, bắt đầu gảy khúc nhạc ghi ta kinh điển mê hồn mà tuyệt mĩ nhưng thoang thoảng vẻ buồn bã có tên "Tây Ban Nha bi thương".Tuy rằng nhớ chính xác từng nốt nhạc của khúc nhạc, nhưng tôi vẫn nắm nhạc điệu chính, bởi vì bất cứ ai từng nghe qua khó lòng mà quên được giai điệu của khúc nhạc này.

      Ha ha, ngờ tôi lại chọn khúc nhạc này, hi vọng khiến cho đại sư nhạc Nicolas quá mất mặt.

      Khúc nhạc kết thúc, cả quảng trường im lặng vô thanh, tôi ôm Thượng huyền nguyệt chờ đợi thời khắc đón nhận hoa tươi hay là đá cục.

      Bỗng nhiên, cả làn hoa tươi bay thẳng về phía tôi, mắt nhìn thấy làn hoa đó sắp đập vào đầu mình, tôi nhanh nhẹn đứng tránh sang bên.

      Sau khi định thần lại, nhìn về phía người tung hoa, ra chính là vị đại thẩm đáng hôm trước, bà ấy mỉm cười tươi rói vỗ tay cổ vũ cho tôi. Tiếp đó, hoa tươi liên tiếp được ném lên lôi đài, may mà phải là đá cục, nếu tôi chết cũng bị tàn tật mất. Thảo nào mà khi nãy Dương tổng quản còn thêm vào câu: "Tuy rằng chỉ là đá nhưng vẫn có thể làm thương người khác." Nhà họ Dương này thực khiến cho người ta phải kinh ngạc, thán phục.

      Số hoa tươi mà tôi nhận được là ba trăm lẻ chín bông, xếp thứ hai. Thực đúng là nguy hiểm, may mà vẫn còn lại ba trăm lẻ chín bông hoa cho tôi. Thực , tôi phải cảm ơn vị đại thẩm đáng kia, nếu như phải là bà ấy tôi cũng chưa chắc nhận được nhiều hoa đến vậy.

      Mục tiêu của tôi lúc này chỉ có ngàn tám trăm lượng bạc nữa.

      Trận đấu cuối cùng vào ngày mai, vẫn bắt đầu vào giờ Tị, vẫn ở quảng trường Chính Hồng này.

      Rời khỏi quảng trường Chính Hồng là lúc hoàng hôn, tôi quay về khách điếm luôn mà thẳng tới Toàn Phúc Lâu ăn bữa ra trò, món ăn ở đây thực tệ chút nào.

      Đột nhiên nhớ ra, gần đây, tôi lại ăn rất nhiều, biết thân hình vốn dĩ gầy xuống liệu có vì thế mà tăng lên đột biến ? Đúng lúc tự lẩm bẩm mình, Dạ Tầm Hoan lại nghe lén được, nhìn tôi bằng ánh mắt dê xồm thứ thiệt rồi vô lại lên tiếng: "Khuôn mặt vừa xinh, thân hình vừa xinh, đặc biệt là phía , rất tuyệt."

      Buổi đêm hôm đó, Dạ Tầm Hoan lại lần mò sang phòng tôi, trèo lên giường tôi, ôm lấy người tôi, khẽ cắn vành tai tôi rồi hỏi: "Khúc nhạc nàng đánh ban chiều có tên là gì?"

      Tôi đáp: "Vũ điệu Tây Ban Nha."

      "Cái gì Nha cơ?"

      "Răng đen của con kiến, ngủ ."
      Last edited by a moderator: 17/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :