1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lão công của ta thực trẻ tuổi - Kim Huyên (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 8.1

      gian trong phòng im lặng như tờ, cũng hề có ánh đèn.
      Tề Sóc khẽ khàng mở cửa nhà, rồi mở cửa phòng khách bước vào, thả cặp tài liệu xuống sofa, sau đó lập tức bước nhàng nhanh chóng tiến về phía phòng ngủ, cẩn thận mở cửa phòng ra.
      Căn phòng cũng giống như lúc mới bước vào nhà đều rất im ắng, hề có ánh đèn, nhưng dựa theo ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, liền thấy 1 thân hình nằm giường, đầu gối gối, tóc xõa tung, say ngủ.
      tự chủ được thở 1 hơi nhõm.
      Nàng quả nhiên là ở nhà ngủ, làm lo lắng muốn chết !
      Lẳng lặng tiến đến, hơn do dự, xoay người lấy tay đặt lên trán nàng, muốn xem nàng có bị sốt hay , nhưng ngờ lại làm nàng tỉnh dậy.
      « Là ta. » lập tức ôn nhu mở miệng , sợ nàng ở trong bóng tối bị dọa.
      « Sóc ? »
      « Là ta. Ngươi cảm thấy thế nào, tới bác sĩ chưa ? Bác sĩ thế nào ? » bật đèn lên, ngồi bên giường hỏi, trong giọng lộ vẻ dịu dàng, quan tâm lo lắng.
      « Ngươi làm sao có thể biết ta bị bệnh ? »
      « Ta gọi điện đến văn phòng của ngươi, muốn cùng ngươi ăn tối, nghĩ tới lại nghe thấy Tiểu Bình ngươi thân thể được khỏe, giữa trưa bác sĩ sau đó quay về nữa. giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi, khỏe hơn chưa ? »
      « Tiểu Bình còn có gì với ngươi nữa ? »
      « Nàng hỏi ta sao lại biết việc ngươi khỏe. Lúc trưa ngươi có tìm ta sao ? »
      Nghe giọng của , hình như Tiểu Bình cho nguyên nhân làm nàng khỏe.
      « Có, nhưng lại vừa đúng lúc thấy xe của ngươi rời , nghĩ rằng ngươi có việc, cho nên ta muốn gọi ngươi. »
      « Ngươi thấy ta lái xe rời ? » kinh ngạc sửng sốt nhìn nàng, biểu có chút kỳ quái.
      « Ừm. »
      thu hồi ánh mắt, biểu lập tức khôi phục bình thường « Vậy tại sao ngươi gọi điện thoại cho ta ? »
      « Ta muốn quấy rầy ngươi làm việc, dù sao gặp bác sĩ cũng phải to tát gì, 1 mình ta tự cũng được rồi. » Quan Chi Yên cúi đầu nhàng bâng quơ .
      « Thế bác sĩ thế nào ? »
      « Chỉ là viêm dạ dày thôi, uống thuốc vào sao nữa. » Nàng dối.
      « Phải ? Vậy tốt quá, mà nhất định là do tối qua ngươi ăn nhiều. » nhất thời thở phào nhõm.
      « Bác sĩ cũng như thế. »
      Tề Sóc gật gật đầu « Ngươi ăn tối chưa ? »
      « Mấy giờ rồi ? »
      « Hơn 6 giờ, gần 7 giờ rồi. »
      « Bác sĩ tạm thời ta được ăn những thứ nhiều dầu mỡ. » Bởi vì mùi vị thức ăn có dầu mỡ làm nàng buồn nôn.
      « Ta cũng nghĩ vậy. Thế ngươi muốn ăn cái gì ? Cháo được ? »
      « Cháo đậu xanh dùng để ăn sáng sao ? Chắc là được. » ràng so với những thức ăn đầy dầu mỡ làm nàng muốn ói cháo đậu xanh có vẻ ngon hơn, làm nàng muốn ăn hơn.
      « Tốt, vậy ngươi cứ nằm nghỉ ngơi chút, ta nấu cháo. » rướn người nhàng hôn nàng 1 cái, sau đó mới đứng dậy rời .
      Nhìn bóng rời , Chi Yên muốn khóc, tưởng tượng có thể hét lên đem tất cả áp lực trong lòng cùng mệt mỏi bức khỏi người. Nếu muốn phản bội nàng, vì sao còn đối tốt với nàng như vậy chứ ? Nàng hiểu nghĩ gì nữa, hiểu !
      Nàng có nên cho nghe chuyện nàng có thai ?
      Đột nhiên nghe thấy tin này, kinh ngạc, khiếp sợ đến vui sướng hay giận dữ ?
      Tuy rằng cả 2 cùng sống chung hơn 1 năm, nhưng chưa bao giờ thảo luận về vấn đề con cái, cơ bản là nàng biết có hay thích có con, thậm chí còn có nghĩ đến việc làm cha hay chưa.
      đến việc phản bội, nếu căn bản muốn có con sao ? Nếu biết nàng mang thai sau đó kêu nàng đến bệnh viện bỏ nó sao đây ? Nếu giống như nàng nghĩ « Hiệp thiên tử lấy làm chư hầu » (A, sr các nàng…cái này ta hiểu nên ko bít trans sao, đành để như vậy lun) lúc này bức phải có trách nhiệm mà cưới nàng sao ?
      Nàng có nên mạo hiểm cho việc nàng mang thai ?
      Có lẽ nàng hỏi 1 chút về công việc của trưa hôm nay xem sao, nếu thẹn với lương tâm, phản bội, cho nàng, đến lúc đó nàng chuyện này cũng muộn.
      Nếu trong lòng có quỷ dối nàng, cần gì nàng phải hao tâm tổn trí thêm nữa ? Bởi vì còn nàng, để ý đến đứa con trong bụng của nàng hay sao ?
      Quan Chi Yên nhịn được thở dài, xốc chăn lên, đứng dậy xuống khỏi giường.
      Tề Sóc còn ở trong bếp loay hoay nấu nướng khổ sở, nàng muốn vì mình mà phải làm như vậy, sợ thấy cảnh mà thương tình, bởi vì cũng chưa biết chừng đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy vì nàng, mà nàng cũng muốn lưu lại hình ảnh làm cho nàng đau lòng.
      Nàng vào phòng khách mở tivi, chưa kịp xem điện thoại trong cặp của đột nhiên reo lên.
      Di động của kêu, có cần giúp nghe ?
      Nàng hơi do dự 1 chút, liền lấy điện thoại trong cặp ra, sau đó mang tới bếp đưa cho .
      « Sóc, điện thoại của ngươi. » Nàng đem cái điện thoại vẫn reo liên tục giao cho .
      « Cám ơn. » cầm lấy di động, nhìn thoáng qua hiển thị màn hình sau đó mới nhấn nút nghe « Alo ? Ngại quá, giờ ta làm việc, chút nữa gọi lại trả lời cho ngươi được ? Ừm, tốt. »
      « Ai vậy ? » Nàng giả bộ thuận miệng hỏi « 1 khách hàng. » trả lời.
      « Bình thường ngươi chuyện với khách đều khách khí như vậy sao ? * tại ta làm việc, chút nữa gọi lại trả lời ngươi*. » Nàng nhại lại lời .
      « giờ là giờ ra về rồi. Tại sao ngươi lại xuống giường tới đây ? Ta chẳng phải là muốn ngươi nằm giường nghỉ ngơi sao ? » giải thích đơn giản, sau đó lập tức chuyển sang chuyện khác.
      Quan Chi Yên lên tiếng trả lời, bởi vì nàng suy nghĩ, nhiều lần Đoàn tiểu thư gọi điện cho , nên chính là buổi chiều cùng nữ nhân kia vào khách sạn ? Cho nên Tề Sóc mới có thể chuyện trực tiếp khi có nàng đứng trước mặt, để ngăn ngừa cẩn thận lộ ra dấu vết, bị nàng nghe thấy manh mối gì đó, có thể là như thế ?
      « Sóc. » Nàng gọi , biết nên hỏi từ đâu.
      « Làm sao vậy ? » Vẻ mặt quan tâm nhìn nàng.
      Ngươi thích nữ nhân khác rồi sao ? Nàng hảo tưởng có thể hỏi như vậy nhưng lại thành lời.
      « Cháo ngươi nấu xong chưa, ta đói bụng quá. » Nàng .
      « Xong rồi. » lập tức , cũng nhanh chóng lấy ra 2 cái bát cùng đũa đặt tới bàn ăn, sau khi lại lại cuối cùng bàn cũng bày thành 1 bữa ăn rất ngon lành. « phải ngươi là đói bụng sao ? Còn đứng đây làm gì, mau tới đây ăn cháo a. » vẫy tay kêu nàng.
      Nàng gật đầu tiến tới rồi ngồi xuống, cầm lấy bát đũa nếm thử mùi vị, xác định cháo làm nàng cảm thấy buồn nôn, sau đó mới yên tâm cẩn thận đem từng muỗng cháo nuốt vào bụng.
      Khi đồ ăn tiến vào dạ dày, dũng khí tự hồ như gia tăng lên rất nhiều.
      Nhìn Tề Sóc ngồi ăn cháo đối diện với nàng, nàng hơi do dự, đột nhiên mở miệng « Lúc trưa, nữ nhân ngồi xe với ngươi chính là nguyên nhân gần đây ngươi bận rộn sao ? »
      Tựa hồ nghĩ rằng nàng đột nhiên hỏi như vậy, Tề Sóc đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó mới cẩn thận trả lời « Đúng. »
      « Thế dự án loại nào ? Fasdionshow, nhà hàng mới hay là thiết kế biệt thự tư nhân ? » Sắc mặt đổi, nàng tự nhiên hỏi chuyện.
      « Nhà hàng mới. » hồi đáp.
      Quan Chi Yên tự chủ được nắm chặt đôi đũa tay, trong lòng ngừng trầm xuống. Tuy rằng nàng sớm biết rằng khả năng dối mình, nhưng đến khi tận tai nghe thấy lời so với những gì nàng thấy khác biệt, khác biệt quá lớn, khác biệt này làm cho nàng cảm giác thể chấp nhận được, nàng cúi đầu, cảm thấy nước mắt chảy xuống khuôn mặt mình.
      « Chi Yên ? » Hành động kỳ quái của nàng làm chú ý.
      « Chúng ta chia tay . » Nàng giả bộ bình tĩnh ra 5 chữ.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 8.2

      Tề Sóc tức chết rồi, quả thực dám tin rằng dùng hết tâm tư, nàng, đối đãi nàng, sủng ái nàng, kết quả là đổi lấy 1 câu lạnh lùng luyến tiếc của nàng [chúng ta chia tay .]

      Rốt cuộc là làm sai cái gì chứ ? Rốt cuộc nàng muốn tra tấn đến mức nào mới vừa lòng đây ? sắp bị nữ nhân ngồi trước mặt đây làm cho tức chết a !
      Chia tay ?
      Lẽ nào nàng có thể dễ dàng ra 2 chữ này, hiểu nổi !
      Vì sao ?
      Dĩ nhiên đáp án là nàng , như vậy là ngay từ đầu đều là chủ động, mà nàng chỉ là người đón nhận, huống hồ nàng cũng chưa từng với 3 chữ [Em ]…
      Nàng biết là chính mình có bao nhiêu keo kiệt, kết giao hơn 1 năm nhưng chưa từng câu [em ] với ! Ngay cả như vậy, cũng chưa bao giờ cầu nàng , bởi vì biết nàng phải loại người thích đem việc đương bên miệng, chỉ biết dùng quan tâm cùng thái độ của nàng mà thôi.
      Nhưng chết tiệt, thế nhưng lý do giờ nàng chia tay với , nàng muốn tức chết a !
      Giơ ly rượu lên, hung hăng uống cạn 1 hơi sau đó lại hướng bartender bảo muốn 1 ly nữa.
      Cho tới bây giờ chưa bao giờ thích rượu, cảm thấy nó ngoại trừ khi uống vào cảm thấy cay độc tận cuống họng có hương vị khác, cũng có tác dụng gì, chỉ có để lại di chứng là đầu đau như búa bổ mà thôi, trăm hại mà hề có lợi gì, cho nên đối với việc uống rượu xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này.
      Nhưng hôm nay hoàn toàn thay đổi, nhất túy giải ngàn sầu a, nguyên lai rượu lại có công dụng như vậy, ha ha ha !
      « Soái ca ( biết nên để [Soái ca] hay chuyển sang [ chàng đẹp trai] nhưng San thấy để Soái ca có vẻ hay hơn ^O^, dùng từ kia có vẻ đơn giản quá a >=<) tại sao chỉ có mình ngươi ngồi đây uống rượu giải sầu a ? Có muốn ta cùng uống với ngươi ? » 1 nữ nhân có mùi nước hoa nồng nặc đặt tay lên vai , nũng nịu hỏi.
      « Cút ngay ! » quay đầu lại, lạnh lùng đáp trả.
      Nữ nhân kia cả người cứng đờ, căm tức rụt tay lại, hừ mạnh 1 tiếng rời .
      « Rót cho ta ly nữa. » lại 1 hơi uống sạch ly rượu tay, sau đó lại bartender cho ly khác.
      1 ly lại tiếp tục 1 ly nữa tiến vào, lại nghĩ tới trong lòng nàng đối với phòng thủ kiên cố. rốt cuộc làm sao lấy nàng bây giờ ? Ai có thể cho biết nha !
      « Lão đại ? » Thanh ngoài ý muốn của cái người kết hôn – Tiểu Trần kia lại xuất lúc nửa đêm ở quán bar này.
      « Ta còn nghĩ mình hoa mắt nhìn lầm người, làm sao ngươi có thể ở chỗ này ? phải đại tẩu được khỏe, ngươi phải về nhà chăm sóc cho nàng sao ? » Tiểu Trần tới bên cạnh hỏi, người còn đeo 1 ống đựng bản thiết kế, nguyên lai là đến làm việc chứ phải vui chơi.
      « Đừng có nhắc đến nữ nhân kia với ta ! » Tề Sóc tức giận .
      « Làm sao vậy ? » Xem tình huống tựa hồ có điểm thích hợp, Tiểu Trần ngồi xuống bên cạnh quan tâm nhìn hỏi « Ngươi cùng đại tẩu cãi nhau ? »
      « Ta rốt cuộc là có điểm nào tốt, ngươi cho ta biết ! » Tề Sóc đột nhiên níu lấy áo của , bộ dạng say khướt gầm .
      « có nha, ngươi trẻ tuổi đầy hứa hẹn, có tiền lại có tài, tiền đồ sáng lạng, ai có thể so với ngươi được chứ ? » Tiểu Trần vội vội vàng vàng nhanh nhẩu , hy vọng áo của mình có thể 1 lần nữa được tự do a.
      « Vậy vì sao nàng ấy ta ? » Tề Sóc buông áo Tiểu Trần ra, suy sụp buông thõng tay xuống.
      « Nàng ? Ai ? Đại tẩu sao ? » Tiểu Trần ngạc nhiên tròn 2 mắt , lập tức lắc đầu mạnh « Ai cũng thấy được đại tẩu ngươi nha, làm sao nàng có thể ngươi chứ ? Lão đại, phải là ngươi uống rượu đó chứ ? »
      « Thế tại sao nàng ấy lại muốn chia tay với ta ? »
      « Chia tay ? » Tiểu Trần đột nhiên ngẩn ngơ, cả người đều bị dọa choáng váng « Lão đại, ngươi là thiệt hay chơi vậy ? »
      « Rốt cuộc là ta làm sai cái gì ? Ta đối với nàng như thế còn chưa đủ hay sao ? Nấu cơm cho nàng ăn, đưa đón nàng làm, hỏi han ân cần với nàng, còn tặng nàng 1 văn phòng làm việc, giới thiệu rất nhiều người cho nàng, cả đời chỉ có người nịnh nọt muốn lấy lòng ta, đến khi nào thành ta phải hạ mình khép nép lấy lòng người khác a ? Cũng chỉ có nàng, ta hao tổn hết tâm tư đối xử với nàng, trả giá hết thảy, rốt cuộc vì lẽ gì mà nàng còn bất mãn, muốn ta phải làm như thế nào nàng mới cam tâm, ngươi cho ta biết ! »
      « Lão đại, ngươi uống say rồi, ta đưa ngươi về nhà được ? »
      « Hảo, trở về cùng nàng chia tay ! » Cả người Tề Sóc lắc lư lắc lư đứng dậy.
      Tiểu Trần ngẩn ngơ, vội vàng đỡ lấy « Ừm, ta thấy ngươi xem ra hôm nay tạm thời ở nhà của ta tốt hơn. » Để tránh cho sau khi về tới nhà chưa tỉnh rượu cũng ko có lý trí mà quyết định bậy bạ.
      « Ta muốn về nhà chia tay với nàng, như ý nàng muốn. Ta muốn xem sau khi cùng ta chia tay, nàng có thể tốt hơn bây giờ hay . Ta muốn nàng chủ động cầu xin ta tha thứ, cầu ta quay trở lại. Nàng nhất định sau khi cùng ta chia tay thất vọng, nàng nhất định như vậy ! »
      « Hảo hảo hảo, nhất định là như vậy. » Tiểu Trần vội vàng trấn an. Thay trả tiền sau đó cố hết sức đỡ lấy vị giám đốc cao to hơn mình thân người lắc qua lắc lại hướng về phía cửa tới.
      Nhưng Tiểu Trần đủ lực chở về bằng xe của mình, hơi chút do dự, cuối cùng liền quyết định đáp taxi về nhà, dù sao sau này vẫn có thể quay lại lấy xe sau vậy.
      là, đôi tình nhân này làm sao có thể có nhiều vấn đề như vậy a, phải là đều kết hôn sao ?
      Chia tay ? Theo suy nghĩ của chuyện này căn bản có khả năng phát sinh, lão đại đại tẩu biết bao nhiêu chẳng lẽ còn hay sao ? Quả thực cũng chỉ có thể hình dung 2 chữ [thê nô]. (haha…haha…TS là thê nô… =D..chết cười mất…)
      Lão đại mà cùng đại tẩu chia tay sao, đợi kiếp sau a !
      Bốn phía đều im lặng như tờ, có ai mở miệng lên tiếng, Quan Chi Yên nghĩ rằng mình nghe lầm.
      Vừa rồi cái gì ?
      « Đêm nay ta chuyển ra ngoài ngay, những đồ đạc còn lại ta cố gắng chuyển trong thời gian sớm, cho nên chìa khóa nhà chờ ta chuyển hoàn toàn mọi thứ xong trả lại cho ngươi, được ? » Tề Sóc mặt thay đổi nhìn Chi Yên .
      Nàng gật đầu, cho dù cơ bản nàng chẳng biết tại sao mình lại làm thế.
      Chuyển ra ngoài ? Đêm nay chuyển ra ngoài sao ? Nàng nghĩ đến……
      Nàng nghĩ đến điều gì đây chứ ? Nghĩ rằng đồng ý chia tay; nghĩ rằng cho dù có đồng ý chăng nữa cũng ở lại đây thêm 1 thời gian, bởi vì còn phải có thời gian tìm chỗ ở mới; nghĩ rằng chính nàng còn có thể tiếp tục dựa vào , cho dù 2 người có chia tay chăng nữa phải sao ?
      Được, chúng ta chia tay.
      Nàng hề nghe lầm, vừa xác thực với nàng câu đó, sau 1 đêm về quay trở lại câu đầu tiên là đồng ý chia tay, hề có ý quay lại, cũng do dự, cứ giống như là nghĩ thông suốt rồi mới hạ quyết tâm như vậy, mặc kệ nàng.
      thể trách , hay cũng hẳn cảm thấy đau lòng muốn chết, bởi vì người chia tay trước là nàng.
      cũng từng có , trừ phi là nàng chia tay trước nếu tuyệt đối buông tay nàng ra. thực là làm như vậy, bởi vì người lời chia tay là nàng, buông tay trước cũng là nàng, nàng làm sao có thể trách tội đây ?
      « Có cần ta giúp ngươi thu dọn ? » Nàng giọng hỏi.
      Tề Sóc quay đầu nhìn nàng, hai mắt giao nhau, lòng của nàng hơi co rút 1 chút, đau đến mức làm nàng thể tránh ánh mắt của , để tránh làm nhìn ra nàng rất đau lòng.
      « cần, ta chỉ lấy mấy bộ quần áo thôi. » thản nhiên từ chối.
      Nàng gật đầu, nghe thấy di động của vang lên, ngẩn đầu nhìn, vào phòng ngủ của bọn họ– , từ nay về sau gian phòng ngủ kia bao giờ có thể là của cả 2 nữa, bởi vì chuyển ra ngoài.
      thanh valy rớt xuống, thanh mở khóa, còn có thanh quần áo từ trong tủ được lấy ra, thanh mở ngăn kéo, ngăn kéo phía cũng được kéo ra rồi, cuối cùng là thanh khóa kéo của valy và valy được kéo ra khỏi phòng.
      Quan Chi Yên đứng yên tại chỗ hề nhúc nhích nghe tất cả những thanh đóng gói đồ đạc của vừa rồi, cứ có 1 thanh vang lên lòng nàng mỗi lúc 1 thêm đau, chờ kéo hành lý bước ra khỏi phòng, lòng của nàng đau đến chết lặng.
      rời , vĩnh viễn rời bỏ nàng.
      « Ta đây. » .
      « Ừm. » Nàng mỉm cười, cảm giác giống như chuẩn bị công tác, mà phải là vĩnh viễn chuyển ra ngoài.
      « Ngươi phải tự lo cho bản thân mình nhé ? » giống như có hơi lo lắng .
      « Ừm. » Nàng gật đầu, tiếp tục mỉm cười.
      « Trong tủ lạnh còn có chút sủi cảo, nhớ hâm lên rồi ăn. »
      « Ừm. »
      « Cho dù ngươi thích nấu nướng, nhưng vì bất cứ tình huống nào, mặc kệ đồ ăn trong tủ lạnh hay muốn chuẩn bị thức ăn phải được nấu chín. »
      « Ừm. »
      « Nhớ bật đồng hồ báo thức. Tuy rằng giờ ngươi là sếp nhưng dựa vào cá tính của ngươi giờ càng đến muộn, phát sinh nhiều chuyện dễ luống cuống chân tay ngoài ý muốn. Điểm ấy ngươi phải sửa lại. »
      « Ừm. »
      « Buổi tối cần phải tăng ca quá muộn. Thời điểm về nhà 1 mình phải chú ý cẩn thận nhìn trước sau có hay bị người khác theo dõi. Về nhà phải khóa cửa cẩn thận. »
      « Ừm. »
      « Điện thoại của ta luôn mở 24/24, có việc gì đều có thể gọi cho ta. »
      « Ừm. »
      « Vậy… ta đây. »
      « Ừm. » Nàng tiếp tục mỉm cười – cũng sắp cười nổi rồi.
      « Vậy hẹn gặp lại sau. » Tề Sóc nhìn sâu vào mắt nàng 1 cái, sau đó xoay người rời khỏi nhà.
      1 tiếng phanh, cửa đóng.
      « Ừm. » Nàng mỉm cười, thào trả lời, cố nén khóc cả nửa ngày trời, bây giờ rốt cuộc thể nén được nữa, nước trào ra khỏi hốc mắt, nhanh chóng từng giọt từng giọt ngừng chảy xuống từ đôi mắt nàng.
      « Tốt… Tốt… Tốt… » , nàng tuyệt tốt.
      Nàng muốn cùng chia tay, muốn rời .
      Nàng cần ăn sủi cảo, muốn tiến vào nhà bếp, bởi vì chỉ cần nghĩ đến mùi dầu mỡ là nàng cảm thấy buồn nôn rồi.
      Nàng cũng thích đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, bởi vì nàng bị dọa tỉnh giấc.
      Nàng có biện pháp thay đổi tính luống cuống chân tay, bởi vì non sông dễ đổi bản tính khó dời mà.
      Nàng lại càng nghĩ tới việc tăng ca quá muộn, nhưng công việc làm xong mà lại có người giúp nàng, hơn nữa bây giờ nàng lại còn mang thai, căn bản là có biện pháp giàm bớt công việc a.
      tại nàng cũng thể liền gọi điện cho , chẳng lẽ lại cần phải , cho nàng có biện pháp tự chăm sóc mình, muốn trở về bên nàng giống như lúc trước sao, cùng nàng chăm sóc đứa trẻ trong bụng nàng sao ?
      còn kịp nữa rồi, muốn rời , chắc là trong lúc ở bên cạnh Đoàn tiểu thư mà quyết định như thế rồi.
      còn nàng, nàng phải chấp nhận thôi.
      Từ giờ trở nàng phải học cách tự chăm sóc cho bản thân mình thôi, nếu trong tương lai làm sao có thể lo được cho đứa con trong bụng nàng đây ?
      Đừng khóc, Quan Chi Yên. Kỳ thực sống độc thân cũng phải là việc khó gì, dù sao hơn 1 năm trước, trước khi gặp , phải tự mạnh bạo chuyển vào sống cùng nàng nàng cũng sống 1 mình cũng rất tốt hay sao ? có lý gì mà chuyện trước kia làm được tại làm được cả.
      Kiên cường 1 chút, dũng cảm 1 chút, cho dù rồi, ngươi cũng phải chỉ có 1 người, bởi vì trong bụng ngươi còn có đứa sao, chờ nó ngày 1 lớn lên, 10 tháng sau, căn phòng này còn lạnh lẽ im ắng như giờ nữa.
      « sao. » Giọng Chi Yên nghẹn ngào, thào tự với chính mình « 10 tháng trôi qua nhanh thôi. »
      Thời gian chuyên tâm vào công việc rất đặc biệt a, nàng chỉ cần đem công việc đặt lên hàng đầu, chắc chắn 10 tháng trôi qua rất nhanh.
      Lau những giọt nước mắt còn đọng mi, nàng vào phòng ngủ, cố ý mở tủ quần áo ra nhìn 1 khoảng gian lớn còn đầy đồ nữa, sau đó nhanh chóng thay đồ mặc nhà rồi quyết định vào phòng làm việc.
      « Lão đại, ngươi quyết định làm như vậy sao ? » Nhìn Tề Sóc đem valy nhét vào cốp sau của xe, Tiểu Trần vẫn hoài nghi nhìn hỏi.
      « Chẳng lẽ ngươi hối hận vì cho ta mượn phòng nhà ngươi để ở sao ? » Tề Sóc nhìn hỏi.
      « phải. » Tiểu Trần nhanh chóng phủ định, sau đó quay đầu nhìn thoáng về phía tòa nhà phía sau lưng mình « Ngươi chuyển như vậy, để đại tẩu ở nhà 1 mình, chẳng lẽ lo lắng gì sao ? »
      « Nàng phải tiểu hài tử. »
      ‘Nhưng phải ngươi rằng nàng thường tự chăm sóc cho bản thân mình được mà, tựa giống như tiểu hài tử hay sao ? »
      « Cho nên ta nên chiếu cố đến nàng cả đời, cho dù sau khi ngoài miệng nàng muốn cùng ta chia tay ? »
      « Vấn đề phải ở chỗ đại tẩu muốn chia tay, mà cơ bản ở chỗ ngươi yên lòng với nàng, muốn chia tay với nàng phải sao ? khi như vậy, ngươi cần gì phải giả bộ chia tay với nàng làm gì ? »
      « Là chính nàng muốn chia tay, ta phải làm cho nàng cảm nhận sâu sắc việc nàng có ta là được. »
      « Ngươi như vậy rất giống tiểu hài tử nha. » Tiểu Trần thốt ra 1 câu kết luận rất đúng trọng tâm.
      Đột nhiên Tề Sóc trừng mắt liếc 1 cái.
      « Ok, ta ngậm miệng gì nữa là được chứ gì ? » Tiểu Trần lập tức giơ tay đầu hàng « Cho nên việc chúng ta vất vả chuẩn bị cho hôn lễ cần phải tiến hành nữa đúng ? » hỏi.
      « Vô nghĩa. » Tề Sóc lại trừng liếc 1 cái.
      « Nhưng hai người các ngươi phải tại ầm ỹ chia tay phải sao, mà kế hoạch này cũng chỉ còn có 2 tuần mà thôi, đến lúc đó nếu 2 người giả thành hoặc còn đồng thuận phải làm sao ? »
      Tề Sóc nghe vậy phẫn hận trừng mắt nhìn tên kia, ánh mắt lạnh băng đủ giết người a.
      « Ta chỉ là nếu thôi a, nếu… » Tiểu Trần vội vàng lên tiếng trấn an.
      « có chuyện đó. » , ý tứ ở đây của có nghĩa phát sinh chuyện như vậy.
      « Hảo, có chuyện đó. » Tiểu Trần lập tức nhanh nhẩu gật đầu phụ họa.
      « thôi. » Tề Sóc ngồi vào xe đầu tiên « Trong 2 tuần tới này đành phải làm phiền ngươi rồi. »
      « phiền, tuyệt đối phiền hà gì. » Tiểu Trần lắc đầu , trong lòng hối hận chịu nổi. Tại sao tối qua lại đem lão đại về nhà chi biết, sao đưa đến khách sạn cho rồi ? Như thế tốt hơn, ước chừng sắp tới có thêm 1 người nữa, mà người này tâm trạng tốt, làm thế nào có thể thân mật cùng với vợ đây, với tiểu bảo bối đây a ?
      Tương lai 2 tuần gian nan nha.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.1

      « Quan tỷ, ngươi vẫn chưa về sao ? » Tiểu Dương ngẩn đầu lên nhìn đồng hồ rồi mở miệng hỏi. sắp đến 10h đêm rồi.

      « Công việc tại còn làm chưa xong, tối nay ta ở lại. » Chi Yên ngẩn đầu lên .
      « Ngươi liên tục tăng ca 1 tuần rồi, Quan tỷ. » Tiểu Dương nhịn được cất tiếng nhắc nàng.
      Nàng ngẩn đầu hơi sửng sốt, nhìn về phía .
      « Vậy sao ? Ta tăng ca liên tục 1 tuần rồi sao? » Nàng thào giọng tự với mình, cái chính là khoảng thời gian này đặc biệt, nàng đâm đầu vào công việc điên cuồng, nghĩ rằng trôi qua 1 tuần rồi.
      « Đúng vậy. » ra sức gật đầu « Cho nên hôm nay chỉ cần đến đây thôi, sớm về nhà nghỉ ngơi 1 chút cho tốt có đúng ? » khuyên bảo.
      « Ta cũng muốn thế nhưng giờ ta còn rất nhiều việc vẫn chưa hoàn tất a. » Nàng nhìn 1 bàn đầy văn kiện rải rác chất chồng lên nhau, bất đắc dĩ nhún nhún vai.
      « Cho dù có tiếp tục vẫn chưa làm xong mà phải sao ? Nếu như vậy, ngày mai tiếp tục vẫn tốt hơn mà. » .
      « Ngươi phải giám đốc nên mới như vậy. » Quan Chi Yên mỉm cười « Có chút công việc đồng ý hoàn thành đúng hẹn cho dù có thức suốt đêm cũng phải đẩy nhanh tốc độ hoàn thành, đây là vấn đề chữ tín. »
      « Nhưng theo ta được biết, gần đây có văn kiện hay công việc nào cần phải vội hoàn thành phải sao ? »
      « Chính xác nhưng Bách Huệ ở đây, công việc của ta đột nhiên tăng lên gấp đôi rồi, nếu tăng ca xử lý như phải sớm hay muộn gì cũng thành văn kiện khẩn cấp hay sao. »
      « Nhưng Dương tỷ tuần sau trở về, phải là vĩnh viễn quay lại ! » nhịn được lớn tiếng .
      Nàng bị làm cho hoảng sợ « Tiểu Dương ? »
      « Thực xin lỗi Quan tỷ, ta phải cố ý muốn lớn tiếng với ngươi như vậy nhưng ngươi làm cho người ta tức giận,ngươi có biết hay ? » Biểu của Tiểu Dương như có vẻ bằng bất cứ giá nào cũng phải « Ngươi có biết gần đây ngươi gần rất nhiều hay ? ăn uống, thân thể thoải mái lại bác sĩ, chỉ biết ngừng làm việc, tăng ca tăng ca, làm hại mọi người đều lo lắng cho ngươi thôi, còn phải sắp xếp cùng ngươi tăng ca nữa ? »
      « Thực xin lỗi, ta biết các ngươi ở lại tăng ca là vì muốn giúp ta. »
      « Quan tỷ, cầu xin ngươi đó có được ? Cho dù ngươi suy nghĩ đến thân thể hay sức khỏe của mình, cũng phải thay ta cùng Tiểu Lí suy nghĩ 1 chút chứ. Tiểu Lí nếu còn tăng ca mãi như vậy, bạn của chia tay mất. » Tiểu Dương cầu xin « Cho nên ngươi có thể làm ơn đừng tăng ca nữa được , để ta đưa ngươi về nhà, hôm nay chỉ làm đến đây thôi ? »
      Đều do như vậy, nàng còn có thể khác được sao ? Quan Chi Yên nhàng gật đầu.
      « Vậy tốt quá. » tự chủ khí sâu 1 hơi.
      « Ngươi chờ ta 1 chút, ta thu dọn đồ đạc. » Nàng trả lời .
      « Tốt. »
      Xem ra về sau này thể cứ làm việc mãi ở văn phòng được rồi, phải đem công việc về nhà mới có thể tránh liên lụy đến mọi người. Quan Chi Yên nghĩ thầm trong lòng, kỳ thực như thế cũng tốt, đem công việc mang về nhà, nàng có thể làm đến mấy giờ cũng được, lại càng cần phải suy nghĩ làm sao hoàn tất sớm công việc để phải nửa đêm nguy hiểm đón taxi về nhà.
      Sao nàng có thể ngốc như vậy a ? Phải sớm nghĩ đến biện pháp nhất cử lưỡng tiện này mới đúng.
      Đem những bản thiết kế cuốn lại, bỏ vào ống đựng, rồi cầm 1 số tài liệu cần thiết cho vào túi, nàng đứng lên về phía Tiểu Dương « Xong rồi, có thể . »
      gật đầu, hai người nhìn 1 lượt văn phòng sau đó đóng cửa khóa kỹ lại, cùng nhau ra cửa công ty, đến bãi đỗ xe.
      « Quan tỷ, ta nhớ hình như buổi tối ngươi chưa ăn gì đúng ? Ngươi có muốn ăn rồi về nhà hay mua mang về ? » Tiểu Dương cho xe rời khỏi bãi rồi đột nhiên hỏi.
      « cần, ta thấy đói. » Nàng lắc lắc đầu.
      « đói cũng phải ăn 1 chút mới được a, nếu bệnh dạ dày của ngươi làm sao tiến triển tốt ? » nhăn mày nhăn mặt.
      « Ta biết ngươi lại hay lải nhải đến vậy nha. » Quan Chi Yên nhìn trêu chọc 1 câu.
      « Ta cũng đâu thích nhiều đâu, nhưng là do ngươi tuy tuổi có lớn hơn ta, năng lực so với ta cũng cao hơn, kinh nghiệm sống cũng nhiều hơn ta, lại hoàn toàn hiểu biết tự chăm sóc cho mình được. » xong đột nhiên khẽ thở dài « Tề tiên sinh thực vất vả. »
      « . » Nàng trầm mặc trong chốc lát, giọng .
      « Cái gì ? » nhìn nàng 1 cái hỏi.
      « Chúng ta chia tay rồi. » Nàng trả lời.
      « Cái gì ?! » Tiểu Dương quát to 1 tiếng, xe chạy lạc cả tay lái, suýt đâm vào xe ở làn bên cạnh. nhanh chóng ổn định lại rồi quay đầu hỏi nàng lại lần nữa « Cái gì ? ».
      « Ta với chia tay rồi. »
      « Điều này sao có thể ? Hai người các ngươi phải sắp kết…… » đột nhiên ngậm miệng lại, nhớ tới việc này thể tùy tiện được lại càng thể bí mật này cho nàng biết.
      Chính là giờ tại sao lại thành như thế này nha ? Hại mọi người phải cẩn thận, [thảo mộc giai binh] (câu này nằm trong câu thành ngữ của người TQ xưa để tới những kiện về trận Phì Thủy => nguyên gốc cả câu là « Phong thanh hạc lệ, thảo mộc giai binh » ý quân Tần khi rút chạy sợ hãi đến mức nghe tiếng gió rít (phong thanh), hạc kêu (hạc lệ), nhìn thấy cây cỏ (thảo mộc) mà cũng tưởng là quân Tấn đuổi theo mình {nguồn}), chỉ sợ để lộ 1 chút thông tin hay gì cũng có thể phá hư hết thảy, ngay cả buổi tối khi ngủ cũng cảm thấy áp lực hai nhân vật nam nữ chính này nhưng chia tay sao ? Là giỡn chơi hay thiệt vậy ?
      « Mau kết hôn sao ? » Quan Chi Yên ngẩng lên cười khổ « Là vì điều gì mà làm cho ngươi nghĩ tới chuyện như vậy ? »
      Tiểu Dương biết phải như thế nào, thể cho nàng biết tất cả việc nàng kết hôn cùng với Tề tiên sinh, hôn lễ diễn ra vào tuần sau được, mọi người đều biết chỉ có nàng – tân nương là biết gì a ?
      là hao tổn tâm trí , biết hai người bọn họ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, khó trách Quan tỷ gần đây rất hay buồn rầu vui, mỗi ngày đều vùi đầu tăng ca, cũng hề thấy Tề tiên sinh tới đón nàng tan tầm, ra nguyên do là bọn họ cãi nhau ầm ỹ rồi dẫn tới việc chia tay này.
      Nhưng lần chia tay này có vẻ cũng thay đổi nhiều đến đại cục sớm tới ? Dù sao từ đầu tới cuối cũng chưa nghe thấy việc hủy bỏ hôn lễ a.
      « Quan tỷ, ngươi cần cảm thấy đau khổ như thế, theo ta thấy Tề tiên sinh rất ngươi, bao lâu hết giận trở về bên cạnh ngươi thôi. » vội vàng an ủi nàng.
      Quan Chi Yên lắc đầu, vẻ mặt nàng như muốn nhắc đến chuyện này nữa.
      « Phía trước đèn xanh đèn đỏ quẹo trái vào có 1 quán bán [đậu hủ thúi], ta đột nhiên muốn ăn [đậu hủ thúi], ngươi đồng ý chở ta chứ? » Bỗng nhiên nàng chỉ vào hướng trước mặt mở miệng .
      « [đậu hủ thúi] ? » Vẻ mặt của nhất thời nhăn nhó.
      « Ngươi dám ăn [đậu hủ thúi] ? »
      Tiểu Dương chút do dự ra sức gật đầu, sợ chết khiếp cái hương vị này !
      « Vậy thôi, quên . »
      « Cám ơn ngươi. » lập tức tươi cười lộ ra vẻ mặt như tránh được 1 kiếp « Ngoại trừ những loại thức ăn có mùi vị như thế, ngươi nghĩ đến việc muốn ăn cái gì khác sao, Quan tỷ ? »
      « Thôi quên , ta về nhà tự mình nấu lấy mà ăn vậy. »
      Nghe nàng như vậy, Tiểu Dương an tâm, dọc theo đường về cũng nhắc lại chuyện ăn uống của nàng nữa, lái xe tiến thẳng đưa nàng về đến cửa nhà.
      Sau khi xuống xe, vẫy tay tạm biệt , Quan Chi Yên nhìn xe rời , bất giác thở dài, Tiểu Dương dù sao cũng phải Tề Sóc nha, làm sao biết được nàng căn bản là người giỏi nấu nướng, còn tự mình nấu ăn gì chứ ?
      [Đậu hủ thúi] a, Tề Sóc cũng rất sợ cái mùi này, luôn nó có mùi thiu thối. Nhưng ngay cả như vậy, chỉ cần nàng muốn ăn, vẫn bịt mũi dẫn nàng , hoặc giúp nàng mua.
      Tề Sóc……Nàng nên lại nhớ mãi như vậy, bọn họ chia tay rồi. rời khỏi nàng ra rồi.
      Hốc mắt lại có điểm nóng lên. Cứ mỗi khi nàng nghĩ tới việc [ rời khỏi nàng ra ], nước mắt lại bắt đầu chảy xuống, lần nào cũng như lần nào.
      Nàng dùng sức trừng mắt nhìn, đem lệ thu lại, cho nó chảy ra nữa.
      Trong sách cảm xúc sản phụ cũng truyền tới thai nhi cũng như ảnh hưởng đến phát triển của nó, cho nên nàng thể cứ khóc mãi như vậy, nhất định phải tận lực bảo trì tâm trạng thoải mái mới được.
      Mỉm cười chào người bảo vệ, nàng vào thang máy hướng thẳng về căn hộ của mình, mở khóa đẩy cửa bước vào.
      1 tuần trôi qua, căn hộ vẫn 1 mảng im ắng tối đen, nàng vào phòng khách bật đèn, rồi mở tivi, sau đó về phòng ngủ thay đồ tắm rửa.
      thanh từ tivi ngừng truyền phát thông tin, xua gian trầm tĩnh trong phòng.
      Quan Chi yên tắm rửa xong rồi quay trở lại phòng khách, trước tiên nàng pha bình trà đặt mặt bàn phòng khách rồi uống lấy mấy ngụm, cuối cùng ngồi xếp bằng sofa, bắt đầu chuyên tâm làm việc.
      Tivi vẫn tiếp tục được mở, đan xen với thanh lật tài liệu, từng trang từng trang, còn có tiếng đặt chén trà bàn thủy tinh. Trong đêm khuya, thanh trong phòng khách ngừng vang.
      Ngoài cửa sổ 1 mảng tối đen, đồng hồ tường nhảy từng giây từng phút, chén trà đặt lên hạ xuống thêm vài lần.
      Người mệt mỏi ngồi sofa bắt đầu buồn ngủ, ngồi bất tri bất giác chuyển thành nằm xuống.
      Tivi vẫn còn truyền tin, nhưng thiếu thanh của tài liệu, tiếng lật giấy cùng tiếng của chén trà chạm vào mặt bàn. Bỗng chốc tất cả đều trở nên tịch mịch.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.2

      Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời thong thả tràn vào phòng, ngày mới tới.
      « Linh… »
      Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên có vẻ rất khẩn cấp, nháy mắt Chi Yên bị giật mình bất ngờ nhổm người tỉnh dậy, suýt nữa ngã khỏi sofa.


      Nàng vội vàng ổn định lại chính mình, mờ mịt nhìn xung quanh, tựa hồ có chuyện gì xảy ra, giờ mình ở nơi nào, bỗng tiếng chuông điện thoại tiến thẳng vào tai làm nàng quay đầu lại, bây giờ mới hiểu mình ở đâu làm sao.
      Nàng rướn người khỏi sofa, nhanh tay nhấc ống nghe lên.
      « Alo ? » Sao họng nàng có vẻ đau đau nhỉ ?
      « Alo ? Cho hỏi có Quan Chi Yên tiểu thư ở đó ? » Giọng đầu dây bên kia hơi do dự.
      « Tiểu Lí hả ? » Nàng nghe thấy giọng quen thuộc.
      « Quan tỷ ? Là ngươi à ? Sao giọng của ngươi có vẻ kì vậy, giống như thường ngày, ta còn tưởng mình gọi nhầm số. » Tiểu Lí nhất thời thở phào nhõm.
      « Họng có hơi thoải mái. » Nàng bâng quơ giải thích 1 cách nhàng « Sao ngươi lại gọi điện thoại đến đây, có việc gì sao ? »
      « Quan tỷ, phải ngươi quên buổi hẹn với Lưu tiểu thư lúc 10 giờ đó chứ? Vị kia gần tới rồi, mới nãy còn gọi điện hỏi đường như thế nào ? »
      Chi Yên nghe vậy nhanh chóng nhìn về phía đồng hồ tường, chỉ thấy nó gần điểm 10 giờ.
      Trời ơi, gần 10 giờ rồi !
      « Tiểu Lí, trước tiên ngươi giúp ta đón tiếp Lưu tiểu thư 1 chút, trong vòng 30’ nữa ta có mặt. » Nàng nhanh rồi gác ống nghe, nhảy khỏi sofa bằng 1 tốc độ nhanh nhất, thu dọn hết các giấy tờ tài liệu mặt bàn, sau đó xoay người bước nhanh về phòng ngủ.
      « A ! » Bởi vì quá luống cuống chân tay, đột nhiên ngón chân nàng đá vào chân bàn, hại nàng thống khổ ngồi xổm xuống,khuôn mặt vặn vẹo biến sắc.
      Nàng cúi đầu nhìn ngón chân của mình, chỉ thấy móng chân bị bật ra, bắt đầu chảy máu.
      Đau quá !
      Nàng nhịn được rơi lệ, nhanh chóng với tay lấy mấy tờ khăn giấy gần đó, ra sức chặn miệng vết thương.
      Còn có vị khách đợi nàng, nàng phải nhanh chóng tới công ty mới được. Tự nhắc nhở mình, sau đó lấy tay lau nước mắt mặt, tự buộc mình phải bước nhanh về phía phòng ngủ.
      Nhanh nhẹn thay quần áo, đeo túi xách lên, nàng đổi chân lao nhanh ra khỏi nhà, lại phát chính mình chưa gọi taxi.
      Bỗng chốc hốc mắt đỏ lên rồi bị nước bao phủ làm mờ, nàng giận mình quá vô dụng, tức giận tức giận…
      Nhưng cho dù có như thế nàng cũng có thời gian để vô dụng nữa vì có người chờ nàng.
      Vừa nhấc cái chân đau bước vừa lau nước mắt, nàng tiến tới đường lớn, nơi đó chắc bắt được taxi.
      ***
      10 ngày rồi, tại sao nữ nhân kia ngay cả di động cũng gọi cho , nàng như vậy hay sao ? là làm tức chết a !
      Ba ! Tiếng bút máy bị bẻ gãy tay, nó như muốn trả lời thay cho câu hỏi của .
      Cho dù hôm nay có cảm thấy tệ chăng nữa cần gì phải hại tới mấy cây bút máy vô tội ? Cho dù công ty lại kiếm tiền để mua bút máy với tốc độ phá hoại như thế cũng có thể làm cho công ty xuống dốc mà chỉ tự làm mình mệt thôi a.
      thể cứ như vậy mãi được.
      Tiểu Trần cùng Dương Tử liếc mắt nhìn nhau 1 cái, đồng thời trong mắt của đối phương thấy quyết tâm [dìm thuyền đập nồi]*? (* :thành ngữ xuất từ mệnh lệnh đập nồi nấu cơm và dìm thuyền sau khi qua sông cứu Triệu của Hạng Vũ. Câu này lên ý định quyết tâm tiến về phía trước để tử chiến chứ chịu lùi lại phía sau. Vận dụng rộng hơn, “tình cảnh dìm thuyền đập nồi” là tình cảnh chỉ còn cách tiến chứ còn đường lui)
      Bọn họ hẹn mà cùng nhau đẩy ghế đứng dậy, sau đó cùng bước về phía người có tâm trạng tích tụ suốt 10 ngày qua, làm cho bọn họ theo lão đại mà trong lòng run sợ suốt mấy ngày nay.
      « Lão đại. » Dương Tử lên tiếng.
      Tề Sóc quay đầu nhìn về phía 2 người bọn họ « Có chuyện gì ? »
      « Ngươi liền nhận sai, xuống nước được ? » Dương Tử hỏi.
      Tề Sóc giận dữ trừng mắt lạnh băng.
      « qua 10 ngày rồi, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, cẩn thận đại tẩu chia tay sao, sau đó bắt đầu có người theo đuổi a. » Tiểu Trần nhìn .
      « Nàng dám ! » Tề Sóc đột nhiên thốt ra.
      « Vì sao dám, cả 2 người đều [chia tay] rồi phải sao ? Vì sao nàng ấy lại thể có bạn trai mới chứ ? » Tiểu Trần giải thích.
      « Đó là giả ! »
      « Nhưng đại tẩu đâu có biết đó là giả, hơn nữa qua 10 ngày ngươi quan tâm tới nàng, nàng ấy cho đó là giả sao ? » Tiểu Trần hơn.
      « Quan trọng nhất là ngươi lại chịu để cho chúng ta nhiều chuyện cho nàng biết ngươi nàng ấy rất nhiều, kiếp này ngoại trừ nàng ấy ra có khả năng nữ nhân khác. » Dương Tử bổ sung.
      « Cứ cho những điều các ngươi đều , vậy tại sao nàng biết, cũng có động tĩnh gì ? » Tề Sóc giận thể gì hơn được. Nếu như lời của mấy người kia , trong khoảng thời gian 10 ngày ngắn ngủi mà nàng dám vui đùa cùng nam nhân khác, nhất định bóp chết nàng !
      Tiểu Trần cùng Dương Tử lại liếc nhìn nhau, [hết nổi rồi].
      Tuy rằng nữ nhân nam nhân thường nam nhân có đôi lúc khó hiểu, nhưng nghĩ kĩ lại kỳ thực nữ nhân quá thông minh mất rồi, nhất là hay để tâm vào những chuyện nhặt ! Khi luôn đem chuyện đơn giản làm cho trở nên phức tạp, bất quá rằng quay lại, bọn lão đại cũng là, vì tuổi tác mà ngại mối quan hệ này sao ?
      Suy nghĩ lại 1 tí là giống như vậy a, dù sao năm nay lão đại cũng chỉ mới 25 tuổi mà thôi, ước chừng còn hơn bọn họ đến 6-7 tuổi, cũng khó trách bọn họ luôn cảm thấy thái độ giờ của có hơi trẻ con.
      « Rốt cuộc đại tẩu có hay có bạn trai mới chuyện này ta biết, bất quá mấy ngày hôm trước có gặp nàng, nhưng phát nàng gầy rất nhiều. » Tiểu Trần lơ đãng nhắc tới.
      « Hơn nữa còn hơi hốc hác, sắc mặt xanh xao. » Dương Tử phụ họa theo.
      Mặt Tề Sóc nhất thời trầm xuống.
      « Ngươi cũng gặp nàng rồi ? »
      « Ta gặp nàng vào ngày hôm qua, còn phát nàng cà nhắc, giống như chân bị thương hay gì đó. »
      « Nhưng mấy ngày trước thấy nàng vẫn bình thường, chân tay đâu có làm sao, còn rất tốt nữa, xảy ra chuyện gì ? phải là tai nạn giao thông đó chứ ? »
      Cằm Tề Sóc đột nhiên rung .
      « phải, vừa rồi khi ta ra ngoài ăn trưa có gặp Tiểu Bình, nghe nàng ấy Chi Yên cẩn thận đá trúng chân bàn, tuy có việc gì nguy hiểm nhưng cũng bị bật mất móng chân. »
      Tề Sóc nghiến chặt răng, nắm chặt tay, càng lúc càng tức giận. Cái nữ nhân kia … !
      « Trời a, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đau chết người, khó trách nàng lại cà nhắc như vậy. » Tiểu Trần hỏi rùng mình.
      « Cho dù chân thọt vì vết thương đó vẫn còn tốt, nhưng ta lại lo lắng tới chuyện khác nữa. » Dương Tử nhăn trán .
      « Chuyện gì ? »
      Tề Sóc tự chủ được, căng thẳng thần kinh.
      « Thân thể đại tẩu. »
      « Là ý gì ? »
      « Nghe sáng hôm nay tại văn phòng, đại tẩu té xỉu. »
      Phanh ! Văn phòng yên lặng bất thình lình có thanh đồ đạc rơi rớt lung tung rồi tiếp tới là 1 tiếng vang lớn.
      bóng người phóng ra như bay trước mắt mọi người, giây tiếp theo là 1 tiếng động lớn như nổ tung ở cửa chính, sau đó phòng làm việc liền khôi phục lại gian yên tĩnh.
      « Động tác mau. » Tiểu Trần mở miệng .
      « Ta còn nghĩ còn lâu mới phản ứng chứ. » Dương Tử .
      « Nếu lão đại biết hai người các ngươi đánh lừa , 2 người các ngươi nhất định chết chắc rồi. » A Thác ngồi phía trước đột nhiên lên tiếng.
      « Ngươi có dối sao ? » Dương Tử hỏi Tiểu Trần.
      « có. » Tiểu Trần đáp.
      « Ta cũng có. » Dương Tử lắc đầu.
      « Vậy càng thảm hơn rồi, biết mà báo tội càng thêm nặng, các ngươi chết chắc rồi. » A Thác .
      Tiểu Trần cùng Dương Tử im lặng, tự chủ được quay sang liếc mắt nhìn nhau cái, thảm như vậy chứ?
      « Phanh ! »
      tiếng nổ làm cho mọi người trong văn phòng nháy mắt ngẩng đầu, hẹn mà đồng thời nhìn về phía cửa chính.
      Tề Sóc thở hổn hển chạy từ phòng làm việc của mình tới. Mắt lóe sáng như có tia lửa điện, trong nháy mắt liền đem mỗi khuôn mặt trong văn phòng xem qua lần. Người muốn tìm có ở đây.
      « ấy đâu rồi ? » nhanh chóng hỏi.
      Mọi người mờ mịt hiểu, chỉ có Tiểu Bình thông minh lập tức hiểu ra người hỏi vừa rồi là ai.
      « Quan tỷ trong người thoải mái, bị chúng ta bắt về nghỉ ngơi rồi. » Tiểu Bình trả lời.
      Tề Sóc rất nhanh hướng nàng gật đầu 1 cái, như muốn lời cảm ơn, giây tiếp theo nhanh như gió lại biến mất trước mặt mọi người.
      lao ra cửa lớn, trực tiếp ngồi vào chiếc taxi đỗ bên đường, ngay cả việc chạy đến bãi đỗ lái xe cũng nguyện ý làm lãng phí thêm thời gian, thầm nghĩ trong thời gian nhanh nhất, ngắn nhất nhìn thấy nàng.
      là sắp bị nàng làm cho tức chết rồi!
      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với nàng vậy chứ? ràng đáp ứng hảo hảo chiếu cố chính mình, kết quả chỉ mới qua 10 ngày mà thôi, thế nhưng nàng lại chăm sóc chính mình đến ngất xỉu, ý nàng nghĩ tức chết, làm cho tự trách, làm cho cuộc sống hằng ngày của đau khổ hơn có phải hay ?
      Kiếp trước nhất định thiếu nợ nàng rất nhiều, nên kiếp này nàng mới có thể dùng phương pháp này ở bên cạnh , làm cho cam tâm tình nguyện vì nàng làm trâu làm ngựa, cho dù là bị nàng tức giận đến chết khiếp cũng rời được nàng, yên lòng, suốt ngày nhớ nàng lo lắng cho nàng.
      Nàng là đáng ghét, tra tấn như vậy!
      Nhưng khi vừa nghe người ta thấy nàng gầy , bị thương, té xỉu, lại thầm trách chính mình.
      Chết tiệt ! Rốt cuộc vì sao lại giận dỗi nàng chứ, vì sao lại giả bộ đồng ý chia tay và còn chuyển ra ở riêng ? muốn tự đánh chết mình a!
      « Tiên sinh lái xe, có thể phiền ngươi chạy nhanh hơn được ? » nhịn được mở miệng cầu.
      « Tiên sinh, ta chạy đến 60km/h rồi, vậy là nhanh lắm rồi. » Người lái xe bất đắc dĩ trả lời.
      Tề Sóc đột nhiên hít sâu hơi, dùng sức áp chế lòng nóng như lửa đốt đến sốt ruột, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ taxi cảnh vật cứ vùn vụt lao nhanh.
      Taxi vừa chờn tới nơi mở bóp lấy tiền. Xe vừa dừng lại lời nào nhanh chóng quăng tiền rồi mở cửa bước xuống chạy, ngay cả người bảo vệ hướng chào hỏi cũng đáp lại, sải những bước dài tiến thẳng tới lầu 9.
      Đẩy cửa ra, trong phòng mảnh trầm tĩnh, phòng khách bàn trà để đầy đồ ăn cùng tư liệu, đèn cũng bật. Nàng ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi sao?
      Tề Sóc nhàng đóng cửa lại sau đó tự chủ được phóng tới phòng ngủ, đẩy cửa ra bên trong cũng hề có bóng người, bất ngờ sửng sốt.
      phải nàng thoải mái mới về nhà nghỉ ngơi sao? Vì sao ai ở nhà vậy? Người ở nơi nào rồi?
      « Chi Yên !» Đột nhiên kêu lên, nghĩ rằng nàng có thể ở trong toilet?
      Nhưng trong phòng vẫn như cũ yên ắng, người đáp lại.
      « Chi Yên. » ra khỏi phòng lại gọi thêm 1 lần nữa, vẫn người trả lời.
      Nàng quả nhiên ở nhà, đâu mất rồi?
      Di động. Đúng rồi.
      lập tức cầm lấy điện thoại bấm số của nàng, 1 lúc sau trong phòng bỗng vang lên hồi nhạc chuông, ngay bên cạnh sofa mà đứng. tắt máy cất vào túi quần, ràng điện thoại của nàng còn ở đây mà!
      Đáng giận, nàng rốt cuộc chạy đâu, vì sao mang theo di động ra ngoài?
      Có phải lại chạy tới phòng làm việc rồi hay ?
      lại lấy điện thoại gọi đến văn phòng làm việc của nàng, nhưng cũng được trả lời lại là có. tiếp tục gọi cho văn phòng của mình, nghĩ rằng nàng có lẽ tìm , nhưng vẫn chung 1 đáp án [ có tới]. Đáng giận, nàng rốt cuộc đâu vậy?!
      ý nghĩ đột nhiên chui vào trong đầu , làm cho cứng đờ người.
      phải rằng nàng cảm thấy thân thể được tốt, bệnh viện khám rồi chứ, giờ nằm trong phòng cấp cứu?
      do dự hay tự hỏi nữa, lập tức nắm lấy chùm chìa khóa đặt gần cửa lên, sau đó tông cửa xông ra.
      Thang máy chuẩn bị hướng tới lầu 9, di chuyển từ lầu 5 tới lầu 6 , sau đó tới lầu 7, lầu 8, lầu 9…
      Khi vừa lao ra, cửa thang máy vừa vặn ở trước mặt chậm rãi mở ra, trong lòng giờ lo lắng suy nghĩ đến hình dáng Chi Yên nằm ở bệnh viện nên hề để ý tới thang máy dừng ở lầu 9 rồi, sốt ruột chuẩn bị phóng nhanh vào trong, rồi ngẩn đầu lên lại nhìn thấy người tìm kiếm. bỗng nhiên đứng khựng lại, hai mắt kinh ngạc mở to.
      “Ngươi chạy đâu vậy?” trợn mắt nhìn nàng lớn tiếng hỏi.
      Quan Chi Yên trừng mắt nhìn, suýt bị đột nhiên xuất của dọa choáng váng « Ta…… mua 1 số thức ăn.” Nàng ngơ ngác trả lời, nhắc tới món ăn để trong túi nilon.
      trừng mắt với nàng, mặt vừa lộ vẻ rất tức giận, lo lắng, phẫn nộ tất cả các loại cảm xúc phức tạp ? « ra. » dùng tay đè nặng cửa thang máy nhìn nàng .
      Nàng thoáng do dự định ra thang máy, lập tức nắm lấy tay nàng, nhàng lôi ra, liền đem cả người nàng kéo vào trong lòng, thân thủ gắt gao ôm lấy nàng.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10

      Quan Chi Yên biết làm thế nào mà mình vào được trong nhà, chỉ biết giây đầu tiên nhìn thấy đứng trước mặt thét lên giây thứ 2 bị gắt gao ôm lấy rồi.

      Sau đó, khi vừa tiếp xúc với thân nhiệt ấm áp cùng mùi hương quen thuộc, mắt nàng lập tức nóng lên, nước mắt tuôn rơi, khóc rất nhiều. Tiếp theo nàng phát bản thân mình ở phòng khách, cả người ngồi đùi , bị ôm vào trong lòng.

      Nàng nghĩ hoài mà vẫn lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ làm thế nào vào được nhà, là nàng tự vào hay là bị ôm vào? Bọn họ đứng ở ngoài cửa hết bao lâu, vào nhà từ khi nào? Nàng nhớ gì nhiều, chỉ nhớ mỗi 1 việc là nàng khóc ngừng mà thôi. Chi Yên tự cảm thấy bản thân mình quá mất mặt.

      « Đỡ hơn chưa? » Cảm thấy nàng bình tâm lại, Tề Sóc đột nhiên mở miệng hỏi.

      « Thực xin lỗi. » Nàng khàn khàn giọng , 2 tay nhàng đẩy ra, giãy dụa muốn nhảy khỏi đùi , lấy tay ôm ngang thắt lưng nàng, nháy mắt đem nàng kéo lại vào trong lòng.

      « Ngươi muốn đâu? » gắt gao vây quanh nàng.

      Lòng nàng bây giờ tràn đầy chua xót, lại biết nên từ đâu. Vị trí này còn thuộc về nàng nữa rồi, phải sao?

      « Vì sao gì hết? » im lặng của nàng làm cho lại 1 lần nữa mở miệng hỏi.

      « Trước tiên ngươi để cho ta ngồi vào sofa có được ? » Nàng vừa dùng tay tạo khoảng cách giữa bản thân mình và , vừa lên tiếng cầu.

      « Vì sao? » hỏi.

      Vất vả lắm Chi Yên mới ngừng khóc, vậy mà suýt chút nữa lại kềm chế được. Vì sao có thể bình tĩnh đến tỉnh bơ hỏi như vậy? [Vì sao?] Chẳng lẽ biết đạo lý sao? Nếu làm cho bạn đương nhiệm của biết còn cùng bạn cũ này ôm ấp nhau thân mật, là chuyện chỉ tốt đối hai người bọn họ mà đối với đứa con còn nằm trong bụng nàng cũng tốt.

      Cuộc sống của nàng vất vả lắm mới có thể bình thường được chút, vào trật tự được chút, nàng hy vọng lại tới đây gây nhiễu loạn tâm tình và cuộc sống tại mà nàng vất vả mới có được.

      « Ngươi biết vì sao. » Nàng .

      « Bởi vì chúng ta chia tay phải ? » ôn nhu nhìn nàng « Nếu là nguyên nhân này, vậy rất đơn giản. Hủy bỏ chuyện chia tay, lần nữa lại kết giao tùy ý ngươi chọn, quan hệ của chúng ta cũng có thay đổi. »

      « Ngươi cần như vậy. » Quan Chi Yên nhịn được cất tiếng khóc cầu xin « Nếu ngươi như vậy, thế Đoàn tiểu thư kia phải làm sao bây giờ? »

      nhịn được sửng sốt ngây dại chút, hoài nghi nhìn nàng. « Cái gì mà có Đoàn tiểu thư ở đây? » (khổ..thế ta mới , trans cái chuyện này mà quay quay lại toàn 2 nam nữ nv9 cứ ăn dưa bở của nhau TT^TT… khổ với cái cặp này..ăn dưa no quá riết thành bệnh lun à)

      « Bạn của ngươi. » Nước mắt vẫn còn rơi , dần dần đọng lại nơi vành mi.

      « Bạn của ai ? » nhăn mặt nhăn mày nhìn nàng chằm chằm hỏi.

      « Ngươi cần lại gạt ta cũng cần giấu giếm ta nữa, bởi vì ta sớm biết rồi. » Nàng lắc đầu .

      « Rốt cuộc là ngươi biết cái gì? » Tề Sóc đột nhiên dự cảm có lẽ đây là nguyên do mà nàng bỗng dưng muốn chia tay .

      Cái gì mà Đoàn tiểu thư, cái gì mà bạn ? Ngoại trừ nàng ra, làm gì còn có bạn nào nữa?

      « Chi Yên? » im lặng của nàng làm cho nhịn được thúc giục.

      « Ta nhìn thấy các ngươi sóng đôi cùng nhau bước vào khách sạn thuê phòng. » Nghĩ đến hình ảnh mãi quên ấy trong nháy mắt lại làm nàng bật khóc, nước mắt rơi xuống.

      « Cái gì?! » Tề Sóc trong nháy mắt ngạc nhiên kêu to « Ngươi vừa mới cái gì, ai cùng ai vào khách sạn thuê phòng? » lấy vẻ mặt khó có thể tin, mắt trừng mắt di chuyển nhìn nàng lớn tiếng hỏi.

      Trong đôi mắt đỏ au của Chi Yên, từng giọt nước mắt lại nối tiếp nhau rơi xuống, cuồn cuộn ngừng.

      Đột nhiên Tề Sóc cứng đờ, nhìn khuôn mặt rơi đầy lệ của nàng, cảm thấy rất tức giận rất phẫn nộ, cảm thấy trong lòng có chút lạ lùng, rồi lại đau lòng thôi.

      Đương nhiên biết nàng vừa mới [Các ngươi] nhất định là chỉ cùng vị Đoàn tiểu thư kia, nhưng chính cảm thấy khiếp sợ cùng khó tin nên mới cố hỏi cho hơn.

      Cái nữ nhân này, rốt cuộc là do đâu mà nàng có thể nghĩ ra cái việc gây hiểu nhầm to đùng thế này chứ?

      Khó trách nàng muốn chia tay, khó trách sau khi chia tay ngay cả 1 cuộc gọi cho cũng , khó trách nàng lại tự làm cho chính mình tiều tụy, tự mình đau khổ như vậy, giống như là cái người mặt dày siêu cấp vô lại, phụ lòng nàng. Cái nữ nhân này.

      Nhưng tuy rằng nàng là nữ nhân thường làm tức giận muốn hộc máu, nhưng vẫn hảo hảo nàng.

      « Đừng khóc. » Giọng của bất đắc dĩ nhàng, đôi tay mềm mại nhàng thay nàng lau những giọt nước mắt « Chuyện hiểu lầm của chúng ta đợi tí nữa hãy , ngươi ăn cái này trước xem.» ngẫm lại rốt cuộc là sai sót ngẫu nhiên thế nào lại tạo thành hiểu lầm lớn như vậy.

      « Hiểu lầm? » Chi Yên hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên nhìn .

      Nhìn 2 má cùng thân người nàng gầy gò xanh xao yếu ớt, nhịn được than , đau lòng thôi.

      « Ăn cái này trước . » khỏi phân trần trả lời nàng, trước tiên đem nàng chuyển qua sofa ngồi, sau đó mới lấy tay đem túi đồ nilon mà nàng mua về mở ra.

      mùi hương nồng đậm ghê tởm nháy mắt ở trước mũi bay ra, bị nghẹn, thể nhăn mặt, cẩn thận nín thở.

      [Chao] biết. Khó trách sau khi vào nhà, mơ hồ ngửi được cái mùi là lạ đến đáng sợ.

      Cho dù có như vậy, Tề Sóc vẫn thay nàng chuẩn bị hết thảy tốt, đem hộp [Đậu hủ thúi] có mùi hương khủng khiếp muốn té xỉu kia đưa cho nàng, sau đó nhanh chóng đứng dậy xoay người mở toang hết tất cả cửa sổ ra.

      Nàng cúi đầu hề có vị giác đem từng miếng bỏ vào trong miệng, nàng muốn nhìn, cũng cự tuyệt nhìn hành động nhường nhịn nàng của . Nhưng cho dù nghĩ, xem, nghe, nàng cũng biết trước tiên mở hết tất cả cửa sổ ra, rồi vào nhà bếp bật cả quạt hút, cuối cùng bật cả quạt điện gần đó – cái quạt mà mua vì nghĩ nó giúp cho việc thông gió, nó được treo ở cao để thổi bay mùi hương ra ngoài cửa sổ!

      Lần đầu tiên thấy dùng phương pháp này bài trừ mùi [hôi] trong phòng, nàng vừa buồn cười vừa tức giận, sau đó cười đến đau bụng.

      tại bây giờ, cơ bản là nàng nên cười, mà phải thấy cảm động mới đúng, bởi vì nhìn những hành động của đủ biết sợ hương vị [Chao] đến thế nào, nhưng vì nàng thích ăn nên chưa bao giờ oán trách 1 câu nào cả, thậm chí ngay cả ý đồ ngăn cản nàng ăn [Chao] cũng hề có lấy 1 lần.

      Như vậy đối với người bạn tại cũng hết sức nhường nhịn săn sóc có phải ?

      Nàng muốn cứ tự hỏi vấn đề này mãi, nhưng cứ suy nghĩ là lại nghĩ đến vấn đề này.

      phải cũng nấu thứ này thứ nọ cho bạn giờ của ăn đấy chứ? Có hay cũng mỗi ngày đưa nàng ấy cùng làm? Có hay nếu ôm nàng ấy ngủ được? giờ có nàng ấy… ác!

      Đột nhiên 1 cơn buồn nôn làm cho vị giác của Chi Yên bị đảo lộn, nàng nhanh chóng đứng dậy phi về phía toilet.

      “Nôn ~ nôn ~ nôn ~”

      Nàng ngồi ở sàn phòng tắm ôm bồn cầu nôn như điên, lại nghĩ rằng do mình bị ốm nghén, mà cho rằng do ý nghĩ đau lòng kia vừa rồi làm nàng như thế. Nàng rất khổ sở, rất khổ sở.

      « Chi Yên, ngươi làm sao vậy, đừng làm ta sợ. » Sắc mặt Tề Sóc trở nên trắng bệch, 2 tay biết làm sao đặt vai nàng hỏi.

      « Ngươi tránh ra, cần lo cho ta. » Nàng yếu ớt đẩy .

      « Ngươi cái gì, ta làm sao có thể mặc kệ ngươi! » có chút tức giận gầm , lập tức ôn nhu « Có đứng dậy được ? Ta đưa ngươi bệnh viện nhé. »

      « cần. » Nàng lại đưa tay đẩy ra.

      « Chi Yên, đừng tùy hứng. » nhẫn nại dịu dàng , đưa tay ra ôm nàng, lại bị nàng đẩy ra.

      « Tránh ra, van cầu ngươi rời được , cần lo cho ta. » Quan Chi Yên nghẹn ngào cầu xin.

      Nháy mắt môi khẽ nhếch lên, cằm rung , vẻ mặt ôn nhu lo lắng bỗng nhiên nghiêm túc cùng tuấn lệ *. (*: đẹp trai, tuấn, tiêu sái…:”3 các nàng muốn dùng từ nào thay thế cũng được )

      « Ngươi muốn chính mình , hay là muốn ta bế ngươi? » hỏi nàng.

      « Ta muốn ngươi …» Nàng còn có tới kịp hết câu, Tề Sóc đột nhiên xoay người ôm lấy nàng.

      Nàng hơn sửng sốt chút, sau đó liền động thủ giãy dụa muốn giúp đỡ này, lại « Ngươi mà còn động đậy, ta như thế này bế ngươi trực tiếp đến bệnh viện a. »

      Cả người nàng cứng đờ, dám cục cựa nữa, bởi vì nàng biết chắc giỡn, nhưng mà cho dù như thế nữa hành động này của cũng thô lỗ a.

      « Sóc, làm ơn đó, ngươi thả ta xuống có được ? » Nàng cất tiếng cầu xin.

      « Ngươi phải bác sĩ. » dừng lại, cúi đầu, vẻ mặt kiên định nhìn nàng.

      « Ta sao. »

      « Ngươi vừa rồi ngay cả đồ ăn lúc nãy đều nôn ra hết vậy còn có sao sao? » đổi sắc, vẻ mặt nghiêm túc cúi nhìn nàng chằm chằm.

      « Ngươi đặt ta xuống trước được ? Ta có chuyện muốn với ngươi. »

      hoài nghi nhìn nàng, do dự mà hề động đậy, giống như sợ nếu buông nàng ra dường như nàng chạy trốn.

      « Ta chạy. » Nàng nhìn cam đoan.

      « Có chuyện gì để sau khi ta đưa ngươi bác sĩ xong rồi . » Rốt cục vẫn quyết định đưa nàng đến bệnh viện trước quan trọng hơn, sau đó tiếp tục kiên định bước về phía cửa chính.

      Quan Chi Yên hoàn toàn biết phải làm sao, đành phải thừa dịp chính mình lùi bước, nhắm mắt mở miệng với « Ta có thai. »

      Tề Sóc đột nhiên dừng bước, nín thở cúi đầu nhìn nàng, mặt ngây dại, biểu gì hết, sau đó bỗng mở to đôi mắt, lộ ra vẻ mặt vui sướng.

      « Ngươi ngươi có thai? » Giọng khàn khàn, tim đập liên hồi, mặt mày hớn hở.

      Chi Yên ngạc nhiên khó hiểu nhìn thái độ của , làm thế nào mà lại có phản ứng như vậy.

      phải lộ ra vẻ mặt khiếp sợ hoặc khó tin hoặc tức giận phiền não sao? Vì sao lại có thái độ cao hứng giống như là mong chờ nàng mang thai từ lâu vậy a?

      « Cho nên sở dĩ vừa rồi ngươi nôn như vậy tất cả đều là vì mang thai nên nôn nghén ? » Đôi mắt rạng rỡ nhìn vào mắt nàng hỏi.

      Nàng do dự gật đầu.

      « Ha ha……» đột nhiên cất tiếng cười to, sau đó ôm nàng ngay tại chỗ xoay vòng.

      « A!» Nàng bị hoảng sợ, nhịn được kêu lên sợ hãi.

      « xin lỗi. » vội vàng dừng hành động xoay, vẻ mặt như cười cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười giải thích với nàng « Nhưng ta là rất cao hứng, bởi vì ta sắp được làm cha, ta muốn làm cha a, ha ha……»

      lại nhịn được cất tiếng cười to, tiếng cười khoái trá cùng đôi tay gắt gao ôm nàng chặt hơn, còn hôn lên đầu của nàng nữa, làm nàng hoàn toàn ràng tình hình tại là như thế nào hết a.

      « Sao ngươi lại có vẻ vui vậy? » ôm nàng ngồi xuống sofa lúc nào hay, cũng cười nữa, vẻ mặt tò mò dịu dàng tươi cười ngóng nhìn nàng.

      « Ngươi cao hứng sao? » Nàng hỏi.

      « Đương nhiên. Ngươi vậy sao? » nhếch miệng cười vui vẻ.

      « Cho nên ngươi thích trẻ con? »

      « Ta thích con của chúng ta. » Tay đặt lên cái bụng bằng phẳng của nàng, hoàn toàn nhìn ra nàng mang thai, hơi cười .

      « Cho nên ngươi bắt ta bỏ đứa à? »

      « Vì sao ta lại muốn ngươi phá thai chứ? Đứa này là do ta hao tổn tâm cơ, vất vả mới làm cho ngươi thụ thai nha. » khiếp sợ nhìn nàng .

      « Hao tổn tâm cơ? »

      Nhìn vẻ mặt ngây ngô đáng của nàng, Tề Sóc nhịn được hôn nàng cái « Đến bậy giờ ngươi vẫn có phát ra sao? » Đầu hơi gục gặc, cười toe toét nhìn nàng .

      « Phát cái gì? »

      « Phát lần trước ta mua thuốc tránh thai cho ngươi cùng trước kia bất đồng. »

      Nàng hiểu vì sao đột nhiên lại như vậy « Ngươi loại kia vừa vặn bán hết. »

      « Ta dối, kỳ loại thuốc mới này là thuốc bổ. » đắc ý nhếch miệng .

      « Thuốc bổ? » Nàng ngây ngốc giọng hỏi.

      « Ai ngươi vẫn chịu cùng ta kết hôn? Ta chỉ còn có cách làm ngươi có thai trước, để ngươi vì mang thai mà thể lấy ta » « Bất quá cho dù ngươi có thai, ta cũng quyết định rồi, ba ngày sau cho dù có phải bắt cóc, ta cũng buộc ngươit tới hội trường hôn lễ, muốn ngươi ở trước mặt người thân bạn bè gả cho ta. »

      « Cái gì…… Cái gì? »

      Quan Chi Yên mờ mịt khó hiểu nhìn , căn bản là nghe hiểu cái gì. Cái gì kết hôn? Cái gì ba ngày sau? Cái gì hội trường hôn lễ? Cái gì người thân bạn bè? Rốt cuộc là cái gì ?

      « đơn giản chính là ba ngày sau chúng ta kết hôn, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay , ngươi đều phải gả cho ta, vợ của ta à. » vừa ôn nhu vừa ngang ngược với nàng « Đời này trừ ta ra, ngươi đừng mơ tưởng lấy người khác. »

      Quan Chi Yên ngây như phỗng nhìn , sau đó nước mắt đột nhiên từ trong hốc mắt chảy ra, từng giọt từng giọt, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

      « Làm sao vậy? Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi vẫn muốn gả cho ta sao? » nhăn mặt nhăn mày, tâm tư có chút phiền muộn hỏi.

      Nàng ra sức lắc đầu, đột nhiên cả người ngả về phía , gắt gao ôm rống to khóc như trút được gánh nặng.

      « Ô ô…… Ngươi hề muốn ta, hề muốn cùng ta kết hôn, hề muốn có con, có, có…… Ô ô……» Nàng vừa khóc vừa .

      « Ngươi cái gì vậy ? » chỉ cảm thấy lạ lùng, nhưng sau đó đột nhiên nhớ tới lúc nãy nàng có cái gì bạn

      « Chi Yên nhìn ta này. » dùng tay nâng khuôn mặt nàng lên, lại dịu dàng giúp nàng lau nước mắt sau đó biểu thái độ nghiêm túc nhìn nàng « Từ nay trở về sau, ta giao thiệp với nữ nhân khác, cũng thương nhớ bất kỳ ai, càng qua đêm ở bên ngoài. Nếu ta có lời nào lừa gạt ngươi, ta bị thiên lôi đánh chết toàn thây. »

      « cần. » Nàng tưởng có thể ngăn cản , nhưng kịp.

      « cần lo lắng, bởi vì những gì ta đều là . » « Còn về chuyện bạn lúc nãy ngươi , ta có suy nghĩ lại, ta chỉ biết có 1 người gọi là Đoàn tiểu thư, Đoạn Lại Lăng tiểu thư của tiệm coffee Hạnh Phúc, có phải người muốn tới là nàng ta ? » nheo mắt hỏi.

      Nàng dùng sức lắc đầu.

      « Vậy theo ta nghĩ… » Tề Sóc ở trước mặt nàng có vẻ đăm chiêu gật đầu mở miệng « Như vậy theo ta nghĩ cũng chỉ còn có 1 vị Đoàn tiểu thư, là người phụ trách tìm thiết kế sư cho đám cưới của chúng ta, Đoạn Tinh tiểu thư. »

      Nàng ngơ ngác nhìn . Tìm thiết kế sư cho đám cưới ?

      « Ngươi ngươi nhìn thấy nàng ta, có phải nàng ta có thân hình cao cao gầy gầy, tóc ngang vai, mặt nóng lạnh, còn đeo mắt kính viền đen? »

      Nàng nhất thời tròn to đôi mắt.

      « Quả nhiên là nàng ta. » Tề Sóc nhướng nhướng mày, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng cũng tìm đầu sỏ gây ra chuyện này « Vậy đây là lý do ngươi chia tay với ta, cuối cùng ta cũng hiểu. »

      Quan Chi Yên ngây ngốc ngạc nhiên nhìn , cảm thấy thoáng như giấc mơ. Cho nên tất cả chỉ là hiểu nhầm, là nàng đủ tin tưởng , tin tưởng vào chính mình? Nàng ngu ngốc…ngu ngốc…ngu ngốc a!

      Nhưng cũng phải lại, nếu phải cự tuyệt lời kết hôn của nàng, như thế nào mà nàng lại nghi ngờ , cũng tự tin vào bản thân mình ?

      « Thế vì sao lúc trước ngươi lại muốn ta chờ ngươi 5 năm? » Nàng lên giọng hỏi, lo lắng này vẫn làm nàng thể yên lòng được.

      « Bởi vì lúc ấy ta rất tức giận. » nhìn nàng khẽ thở dài, đúng là do gieo gió gặp bão.

      « Tức giận? » Nàng tựa hồ nghe hiểu hai chữ [tức giận] này là ý gì.

      « Lý do ngươi đột nhiên quyết định muốn kết hôn làm cho ta rất tức giận. » ôn nhu .

      Nàng nhìn , trong lúc đó đột nhiên kinh ngạc khẽ nhếch miệng, rốt cục cũng nghĩ thông suốt vì sao lại tức giận.

      « Trời ạ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta phải…… Ta……» Nàng biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể ngừng lắc đầu để cho biết nàng có cái ý tứ kia.

      Với nàng mà tuyệt đối chỉ là công cụ để tranh đua với những đối thủ 1 mất 1 còn thời ĐH, làm sao nàng có thể chỉ vì cuộc cá cược mà tùy tiện kết hôn a?

      Sở dĩ nàng chút do dự muốn kết hôn, bởi vì đối tượng là , bởi vì nàng biết hai người bọn họ nhau, bởi vì gả cho bọn họ nhất định có thể bách niên giai lão, vĩnh dục bể tình, cho nên mới có thể muốn cùng kết hôn.

      Nàng đương nhiên thể phủ nhận việc đó và cuộc cá cược với mấy nàng đối thủ kia là có liên quan, nhưng cũng chỉ có thể xem như tiếp thêm 1 bước mà thôi, mà dựa vào tình say đắm nồng nàn của bọn họ hoàn toàn can hệ gì.

      Nàng . Làm thế nào mà nghĩ nàng đem chuyện kết hôn ra để đùa được chứ?

      « Ta biết ngươi ý đó, là ta suy nghĩ kỹ nên phản ứng như vậy, xin lỗi. » nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt ôn nhu cùng hối lỗi.

      dịu dàng phá tan nhu nhược của nàng cùng phòng tuyến vững chắc kia, làm cho nàng trong nháy mắt thốt ra 3 chữ mà từ trước đến giờ nàng thể « Em . »

      Trong nháy mắt vẻ mặt của trở nên nhiệt tình như có lửa, mắt sáng như đuốc nhanh chóng nhìn chằm chằm nàng « lại lần nữa xem. »

      « Em . » Tay nàng khẽ chạm mặt , giọng , sau đó lại tiếp tục thêm lần nữa « Sóc, em . »

      Tề Sóc bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, như là thể thừa nhận giờ khắc có quá nhiều cảm xúc này. Rồi sao đó lại mở mắt ra, mang theo tâm tình tha thiết nhìn nàng, thận trọng mở miệng.

      « Quan Chi Yên tiểu thư, xin hỏi ngươi nguyện ý gả cho ta chứ? »

      Trong nháy mắt hai mắt nàng mơ hồ rơi lệ, nàng thể ngăn được chính mình, vừa khóc vừa cười nhìn gật đầu « Ta nguyện ý. »

      « Tân nương tử, ta đến đây. »

      Cửa phòng của tân nương bị người từ bên ngoài đẩy ra chút, khuôn mặt tươi cười của Dương Bách Huệ bỗng nhiên xuất ở trước cửa.

      « Bách Huệ! » Chi Yên kinh hỉ kêu lên « Ngươi trở về từ lúc nào thế? »

      « 12h tối qua. » Dương Bách Huệ bước vào phòng, mỉm cười đánh giá nàng « Chi Yên, ngươi xinh đẹp nha. »

      « Cám ơn. Bách Huệ, tình hình bác trai thế nào rồi? » Nàng vui vẻ hỏi.

      « vượt qua giai đoạn nguy hiểm, hai ngày sau được chuyển sang phòng bệnh bình thường. »

      « tốt quá. »

      « Ừm. » Dương Bách Huệ gật gật đầu đồng ý.

      Im lặng 1 lúc lâu, Chi Yên bỗng nhiên hít hơi, lộ ra vẻ mặt tính toán như muốn tính sổ ai đó…

      « Bách Huệ, ngươi quá đáng nha, vậy mà ta còn nghĩ ngươi là bạn thân nhất của mình. » Nàng nhìn Bách Huệ, giả bộ tức giận .

      cần nhiều lời, Bách Huệ lập tức biết ý nàng đến chuyện gì.

      « Thực xin lỗi, chỉ là ta cảm thấy Tề Sóc có điểm đáng thương, hơn nữa qua chuyện này còn có thể giúp các ngươi lại càng , cho nên ta mới giúp . Ai biết sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, xin lỗi. » 2 tay Bách Huệ chắp lại, lộ ra vẻ mặt cầu xin tha thứ.

      « Ta nhận lời xin lỗi này của ngươi. » Quan Chi Yên .

      « Chi Yên? » Dương Bách Huệ hơi ngây ngốc sửng sốt.

      « Trừ phi ngươi đồng ý làm mẹ nuôi của đứa con trong bụng của ta, ta mới nhận. » Nàng .

      « Thế có vấn đề gì đâu? » Bách Huệ lập tức nhếch miệng mỉm cười.

      [Knock…knock…knock]

      Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, cửa chợt bị đẩy ra, thiết kế sư hôn lễ Đoạn Tinh bước vào, mỉm cười tới chỗ nàng.

      « Tân nương tử chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị bước vào lễ đường. » Nàng hỏi.

      Quan Chi Yên nhắm mắt lại, đột nhiên hít sâu 2 cái, sau đó mới mở hai mắt, kiên nghị nhìn Đoạn tiểu thư gật gật đầu.

      « Tốt lắm. » Đoàn Tinh , đồng thời nghe thấy bên ngoài bắt đầu vang lên điệu nhạc mừng đám cưới.


      The End

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :