1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lão công của ta thực trẻ tuổi - Kim Huyên (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2.1

      (rating 18+)

      “Khách!”

      Cửa truyền tới thanh mở khóa, trong đêm khuya vắng lặng bỗng có tiếng lớn.

      Nằm sofa nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng 1 giây cũng chưa ngủ Tề Sóc nghe thấy thanh mình vừa gặp, lập tức từ sofa nhảy dựng lên vọt tới trước cửa, nàng còn chưa kịp đút chìa mở khóa thứ hai nháy mắt cửa mở ra.

      “Tại sao giờ ngươi với về vậy? Ngươi có biết giờ là mấy giờ rồi ?” cắm đầu mở cửa tức giận , xong mới phát nàng đứng ngoài cửa cả người say khướt, bộ dáng ngay cả đứng cũng còn vững.

      “Hi.” Quan Chi Yên dựa vào cửa vẫy tay với , sau đó cả người mất đà hướng về phía mà ngã vào.

      nhanh tay lẹ mắt vội vàng ôm lấy nàng, tức giận cắn răng cúi đầu nhìn nàng :

      “Chờ ngươi ngày mai tỉnh rượu, ngươi chết chắc.”

      “Cái gì?” Quan Chi Yên lẩm bẩm hỏi.

      nhanh chóng cướp môi để nàng và ôm nàng liền trở về phòng, phóng tới tận giường. Nhưng ngờ bộ dạng của nàng say đến đứng vững xoay người ngồi dậy, giãy dụa muốn xuống giường.

      “Ngươi muốn đâu?” tức giận kéo nàng trở lại, trừng mắt hỏi.

      “Ta còn chưa tắm rửa, ta muốn tắm a.” Nàng tựa vào đầu thành giường, lắc quay lắc lại đứng dậy.

      Tề Sóc hít 1 hơi chợt nghĩ, biết rằng nếu cho nàng tắm, nàng tuyệt đối ầm ỹ cả đêm cho đến khi nàng mệt mỏi mà ngủ hoặc tỉnh rượu mới ngừng. cũng từng gặp trường hợp này của nàng nên biết rất .

      “Tránh ra, ngươi cần ở đó chắn đường của ta, ta muốn tắm.” Nàng lấy thân đẩy , nhưng cách nào giữ được trạng thái cân bằng tiếp tục lại hướng cả thân người đổ ập lên .

      bất đắc dĩ thở dài, lại lần nữa ôm lấy nàng hướng vào nhà tắm. Trước tiên cho nàng ngồi bồn cầu, sau đó xoay người mở nước ấm, tiếp sau lại quay đầu chủ động giúp nàng cởi bỏ quần áo người.

      Đây phải là lần đầu giúp nàng cởi quần áo tắm rửa, cho nên đối với 1 chút giãy dụa phản kháng mà còn miệng ngừng hướng cười ngây ngô. giúp nàng còn có lúc làm nàng nhột nhạo khiến nàng phát ra những thanh mê người kèm cả tiếng cười khúc khích, hại nửa chừng tự chủ được lại theo đó mà phản ứng.

      Nàng say, hơn nữa thực tức giận nàng. Tề Sóc ngừng nhắc nhở mình, sau đó miễn cưỡng đè nén lại dục vọng của mình mà ôm nàng vào bồn tắm lớn kia.

      “Nha …”

      Nàng đột nhiên phát ra 1 tràn thanh rên rỉ rất thoải mái, làm cả người cương cứng trừng mắt nhìn nàng, làm chính mình có cảm giác hơi thở ngày 1 dồn dập hơn, ngay cả cái kia của cũng khống chế được mỗi lúc nóng và phồng to lên.
      Nữ nhân này là……


      thoải mái nha, Sóc, ngươi cùng tắm với ta sao?” Đôi mắt của Quan Chi Yên mờ mờ, ngẩng đầu mỉm cười nũng nịu mời .

      nhếch môi tiếp tục trừng mắt nhìn nàng, nhìn theo khuôn mặt ngây thơ của nàng trong nước hề che lấp thân hình cong cong gợi cảm, sau đó lướt đến cánh tay mịn màng trắng trẻo tỳ vết chủ động sờ vào vật to ở đũng quần , bao trùm vật nam tính ấy.

      “Ngươi chuẩn bị tốt rồi a.” Nàng liếm đôi môi mọng đỏ khàn giọng .

      “Chết tiệt!” Tề Sóc thấp giọng rủa 1 tiếng rồi tự chủ vỡ tan.

      dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ hết quần áo người, trong nháy mắt tiến về phía bồn tắm, dùng tay nắm lấy eo nàng nhấc lên người , vận sức hướng vật nam tính kia hướng đến bên ngoài lối vào mềm mại của nàng mà cọ xát.

      Hai mắt sáng ngời, trong ánh mắt lóe lên chút ác ý liếc nhìn phản ứng của nàng.
      Quan Chi Yên đối với hành động của , đầu tiên là khẽ cười thành tiếng, sau đó giống tiểu hài tử lấy nước hắt về phía , tiếp theo là cả người nóng như lửa dần dần đam mê nhục cảm, khẽ cắn môi dưới phát ra từng tiếng rên rỉ đầy mê hoặc.


      tiếp tụ khiêu khích nàng, cũng tiến vào.

      Trong cơ thể thể nào chịu đựng nổi, nàng bắt đầu ở người vặn vẹo, thử muốn nhét vật kia của vào trong cơ thể mình. Nhưng Tề Sóc nguyện thỏa mãn cầu của nàng, trải qua 1 hồi đùa giỡn nàng làm nàng chực muốn khóc thành tiếng, mới chịu buông tay tùy nàng xử trí.

      Nàng cơ hồ cảm thấy buông ra trong nháy mắt liền khẩn cấp cầm lấy vật kia hướng vào cơ thể mình mà ép vào. Nàng ngồi người nhiệt tình vặn vẹo, bồn tắm lớn theo hành động kịch liệt của nàng cứ 3 hồi lại nhấp nhô bắn nước tung tóe ra ngoài, từng đợt từng đợt phát ra tiếng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thể khống chế được tiếng vang, dẫn đến cổ họng của nàng phát ra thanh gào thét.

      Sau đó cả người nàng mềm nhũn vô lực, buồn ngủ tựa vào người nhưng men say lại ngoài ý muốn làm nàng tỉnh lại ít.

      còn muốn nàng. tốt a, còn muốn nàng.

      Tề Sóc lấy tay khẽ vuốt mắt của nàng, làm cho nàng tự chủ mở to đôi mắt.

      “Vì sao lại muốn khóc?” ôn nhu hỏi, thanh khàn khàn đầy nhục cảm cất lên.

      Nàng trừng mắt nhìn, cũng biết là mình khóc “Bởi vì hạnh phúc.” Nàng nhanh chóng vòng tay ôm cổ , suy nghĩ muốn kéo dài cảm giác hạnh phúc lúc này, nghĩ đến những chuyện khổ sở cả 1 ngày của nàng nữa.

      Câu trả lời của nàng làm những tức giận của trong nháy mắt tan thành mây khói.
      Tề Sóc khóe miệng khẽ nhếch, cười hỏi: “Muốn hạnh phúc nữa sao?”


      “Cái gì?” Nàng hiểu ý tứ của .

      nâng mặt nàng lên, sau đó cúi đầu bình tĩnh hôn môi nàng, đồng thời lấy thân thể dừng lại bắt đầu hướng nàng cọ xát, làm cho nàng nhịn được mà run rẩy.
      cần.” Quan Chi Yên run run vì hành động của sau đó lùi lại, muốn chính mình lại cùng mây mưa lần nữa, nhưng tay ở bên hông nàng cứng ngắc cho phép nàng di chuyển.


      Ánh mắt nóng bỏng, vật nam tính của tại chỗ bộ phận mềm mại của nàng lại lần nữa gắng gượng, nóng rực dựng đứng lên trong cơ thể của nàng di chuyển.

      Quan Chi Yên hai mắt nhắm nghiền, khó chịu phát ra tiếng rên rỉ, đôi tay tưởng như đẩy ra giờ đây chuyển thành gắt gao ôm lấy , cũng nhỏm dậy hướng tiến công.

      Vòi nước đổ nước ấm vào ngừng, bồn tắm mới tràn đầy lại lần nữa mãnh liệt bắn tung tóe lên.

      Tiếng nước cùng hòa với tiếng rên rỉ tràn ngập cả phòng tắm, lâu ngừng — bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu khắp nơi.

      Bên trong cửa sổ cùng ngoài giống nhau 1 bức tranh phong cảnh đẹp đẽ, nhưng là thân thể mỹ nhân ngang dọc, xuân sắc tràn trề đày mê hoặc.
      tart_trung thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2.2

      quá trưa, nàng vẫn còn say ngủ, chứng tỏ tối hôm qua thực làm nàng mệt chết rồi.

      Tề Sóc đứng bên giường, mê đắm nhìn thân hình nửa kín nửa hở ra bên ngoài của nàng, phát rằng chính mình thế nào cũng cảm thấy chán nàng, mà ngược lại còn đối với nàng ngày mê luyến hơn nữa.

      biết còn có rất nhiều nữ nhân có sắc, có dáng điệu ôn như đáng nhưng là cũng biết vì sao chỉ muốn nàng, thầm nghĩ chỉ nàng mà thôi, những nữ nhân tốt đẹp khác đều hấp dẫn .

      thể nào hình dung cảm giác chỉ xem trọng nhất mỗi mình nàng, nếu có người hỏi lý do vì sao nàng , có lẽ có thể lập tức ra mấy chục cái nhưng tại có hỏi chỉ có thể trả lời rằng, bởi vì nàng là nàng.

      Rất giống như bị nàng mê hoặc? Đôi lúc cũng thường nghĩ vậy, nhưng lại vui vẻ thường nhận điều đó.

      Đôi mắt đen láy dịu dàng chăm chú nhìn nàng say ngủ, khóe miệng Tề Sóc bất giác mỉm cười sủng ái 1 chút, sau đó khom người ngồi xuống bên giường, thân thủ nhàng mà vỗ vỗ nàng.

      “Chi Yên.” gọi .

      “Ân?” Nàng nửa mê nửa tỉnh phản ứng, mơ hồ lên tiếng.

      “Tỉnh dậy nào.” ôn nhu thúc giục nàng mở mắt, sau đó nhịn được cuối xuống hôn nàng, mà Quan Chi Yên nghiễm nhiên vòng tay qua cổ mà hướng hôn hít.

      mỉm cười ngẩng đầu lên, xem nàng thong thả mở đôi mắt mơ màng, đầu tiên là chớp chớp, sau đó lại duỗi thân người vài cái, thực giống tiểu hài tử đáng .

      “Sóc? tại mấy giờ rồi?” Nàng vừa ngáp vừa hỏi.

      “1 giờ.”

      Nàng trợn to 2 mắt, cả người đột nhiên tỉnh táo lại. “1 giờ?!” Nàng nhìn khó tin.

      Tề Sóc mỉm cười “Bụng ngươi chắc là đói bụng rồi đúng ? Ta nấu món cơm rang hải sản mà ngươi thích ăn nhất, nhanh đứng dậy .”

      Quan Chi Yên nhìn vẻ mặt ôn nhu sủng ái của bỗng nhiên có cảm giác như mơ. đối với thái độ của nàng chút cũng chưa có thay đổi thái độ, còn đối tốt với nàng như vậy? Chẳng lẽ những chuyện ngày hôm qua tất cả chỉ là giấc mơ sao?

      đúng là mơ sao? Như vậy– “Nguy rồi! Ta bị muộn giờ làm rồi!” Nàng độ nhiên kêu to, vội vàng nhảy khỏi giường.

      “Đừng vội vàng.” nhanh chóng ngăn nàng lại “Ngươi quên ngươi từ chức sao?”

      “Từ chức?” Nàng ngây ngốc nhìn , vẻ mặt đột nhiên trở nên có chút hỗn loạn. như vậy có nghĩa tất cả những chuyện kia đều phải là mơ, mà là rất chân sao?

      “Làm sao vậy?” Tề Sóc lấy tay chạm vào mặt của nàng, quan tâm hỏi.

      “Ngươi……” Nàng muốn nhưng lại thôi, đột nhiên nhớ tới đêm đó nàng với là đó chỉ là giỡn, nên nghĩ là , cho nên thái độ đối với nàng vẫn bình thường như cũ, cũng phát sinh bất kỳ cái gì sao?

      “Làm sao vậy?” vẫn nhìn nàng đăm đăm, hỏi lại.

      , có gì.” Quan Chi Yên lắc đầu.

      Nếu tin rằng buổi tối hôm kia nàng muốn kết hôn là giỡn cứ cho là như vậy .

      Chỉ cần đối với nàng thái độ thay đổi, chỉ cần nàng có thể quên chuyện lấy nàng, chỉ cần bỏ hết những chuyện tối hôm đó về phía sau, như vậy nàng vẫn có thể hưởng thụ ôn nhu cũng như che chở của , tiếp tục làm hạnh phúc ở cùng với bạn , nàng cớ gì mà làm được? Cứ như vậy .

      “Ngươi làm sao có thể biết chuyện ta từ chức?” Nàng hỏi, tay nhanh chóng mặc quần áo vào.

      “Ngày hôm qua ta đón ngươi nghe được đồng nghiệp của ngươi như thế.” dừng lại 1 chút, sau đó nhăn trán giận dữ 1 chút “Tối hôm qua vì sao ngươi lại uống rượu, còn uống đến say khướt, ngươi có biết như vậy là rất nguy hiểm hay ?”

      “Thực xin lỗi, mất việc, tâm trạng của ta được tốt thôi.” Nàng ôm cánh tay của nũng nịu.

      “Tâm tình tốt cũng thể như thế được!”

      “Được rồi, lần thôi mà, lần sau có chuyện đó nữa đâu?” Nàng nũng nịu cam đoan.

      lên tiếng trả lời, mặt vẫn có vẻ rất nghiêm túc, giống như là muốn giáo huấn nàng về chuyện ngày hôm qua thêm chút nữa.

      Ở chung lâu như vậy, Quan Chi Yên sớm nghĩ ra cách đối phó với bộ dạng nghiêm túc này của , phải thay đổi đề tài thôi.

      “Đúng rồi, ngươi tại sao làm? Ta nghỉ việc có thể ở nhà, vậy còn ngươi? Ngươi giống ta nghỉ việc…… đúng, công ty của ngươi, ai cũng thể đuổi việc được ngươi, trừ phi……” Nàng đột nhiên tròn to đôi mắt nhìn phải công ty của ngươi phá sản đó chứ?”

      “Ngươi với quạ đen có hay có quan hệ đây, dù sao lấy chồng phải theo chồng, gả cho giặc phải tùy theo giặc, gả cho gã ăn mày là ta ngươi cũng chỉ có thể làm lão bà ăn mày, so sánh với ta chỗ nào là tốt .” nhìn nàng

      (sr bà con vì câu này ta dịch hoài mà cứ thấy nó lủng củng sao ấy. Tuy nhiên nội dung vẫn đúng như câu gốc…hix hix hix TT^TT)

      Quan Chi Yên giật mình ngạc nhiên nhìn , tim có chút đập mạnh, tâm tư nóng lạnh giao hợp có chút làm nàng khó chịu.

      Lời là có ý gì? Nếu chưa từng nghĩ muốn lấy nàng, vì sao luôn như thế, làm người khác hiểu nhầm hay mong đợi những lời chứ?

      Nếu phát sinh chuyện dậy trễ trễ này, nàng thực rất thoải mái cười to, hờn dỗi ai muốn gả giặc, gả ăn mày gì chứ? Nhưng là tại……

      “Ta đói bụng quá, ngươi vừa mới ngươi làm cơm rang hải sản đúng ? Oa, ta muốn đánh răng, nên ngăn cản ta nha.” Nàng khoa trương , lập tức vọt vào phòng tắm.

      Nhìn theo hướng nàng biến mất, Tề Sóc chậm rãi nheo hai mắt.

      bàn ăn cơm, khí có vẻ cứng nhắc, Quan Chi Yên cố gắng khen ngợi món cơm của Tề Sóc, tuy rằng chỉ là thời gian ngắn nhưng chẳng tìm ra đề tài gì để , khí cũng trầm xuống làm cho nàng cả người đột nhiên giống như chuyện 1 mình.

      Kỳ nhau hơn 1 năm, khi thời điểm nhau cuồng nhiệt, mỗi ngày đều hết chuyện, cho nên tại im lặng phản ứng gì yên tĩnh a, nhưng tai đối với khí thế này làm nàng cảm giác khó chịu.

      Trời ạ, phải nhanh tìm đề tài khác a.

      “Ân……Hôm nay ngươi làm sao?” Nàng hỏi.

      .”

      “Nhưng phải gần đây ngươi có rất nhiều việc sao? Ngươi cần ở nhà với ta, ta sao, công việc mới nhanh chóng kiếm được thôi. Quan trọng nhất là ta còn có thể thừa dịp này có thể hảo hảo nghỉ ngơi 1 thời gian.”

      Tề Sóc trầm mặc nhìn nàng.

      “Ta đấy.” Nàng gật đầu cam đoan. “ ngươi cần lo lắng cho ta, đấy. Ta nhớ ngươi gần đây còn có mấy dự án thiết kế sàn diễn trong fashionshow phải sao, còn có 2 buổi biểu diễn nghệ thuật cũng muốn ngươi giúp……”

      “Trong công ty còn có những người khác.” ngắt lời nàng.

      Nàng khẽ nhếch mép nhìn , hồi lâu mới sực nhớ tới biểu mặt xấu, mới đột nhiên mỉm cười toe toét.

      “Ta có ý đó, ý của ta là ngươi phải luôn luôn nếu chuyên tâm, chăm chỉ học hỏi làm tốt công việc sao?”

      “Dù sao bọn họ cũng phải tự trưởng thành.”

      Quan Chi Yên ngẩn ngơ, nhịn được bật cười.
      tart_trung thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2.3

      “Ngươi đừng ngang ngược thế chứ, giống như ông già 80, ngươi cũng chỉ mới 25 tuổi a, so với những tên kia còn rất trẻ mà phải sao?” Nàng cười .

      “Tuy rằng ta mới 25 tuổi nhưng có đến 8 năm kinh nghiệm rồi, tại đây còn là số số hai nổi tiếng có ảnh hưởng. Công việc phải dùng tuổi để định cao thấp mà là lấy năng lực cùng kinh nghiệm để chuyện.”

      Quan Chi Yên đồng ý với cách của , càng hiểu được là có cái tư cách “Cậy già lên mặt”.

      Tề Sóc tuy rằng mới 25 tuổi, nhưng bởi vì lúc còn ở trường có biểu rất tốt, cho nên sớm bị giáo sư tóm được, cũng thường góp công sức cho đàn đàn chị, cho nên từ lúc chính thức có học vị, cũng nổi tiếng rồi, làm cho rất nhiều nơi nổi tiếng muốn kéo về làm cho mình.
      Mà khi ở Đài Loan sau khi tốt nghiệp liền 1 mình mở 1 văn phòng tư làm việc, cho dù lúc ấy vẫn còn trẻ chỉ mới 20 tuổi, năng lực chưa bao giờ bị nghi ngờ, vì thế phòng làm việc nho của lúc nào cũng đông như trẩy hội, công việc làm mãi mà vẫn hết được.


      Suy cho cùng, Tề Sóc chỉ tuấn tú lại trẻ tuổi, thông minh lại còn có tiền, so với tiêu chuẩn lão công của các nàng Thi Ánh Điệp thực giống nhau, nàng từ lúc nào nghiễm nhiên đem trở thành lão công rồi ?

      Lão công nha……Quan Chi Yên tự chủ được gục đầu cười khổ. Nàng nên làm cho mình suy nghĩ đến chuyện này, nên nghĩ nữa.

      “Nếu làm, ngươi tính đâu?” Nàng hỏi.

      “Thế ngươi muốn chỗ nào?” Tề Sóc nhìn nàng hỏi ngược.

      biết, có lẽ dạo phố, ta muốn từ lâu rồi được hưởng ngày nghỉ để dạo phố.” Nàng nhún vai .

      “Tốt, ta cùng ngươi.”

      Nàng sửng sốt 1 chút “Bồi nữ nhân dạo phố là chuyện rất ưa nhàm chán, ta thấy ngươi vẫn là nên làm chuyện ngươi muốn làm, cần theo giúp ta dạo à, ta sợ ngươi nhàm chán đến chết đó.”

      “Ta .”

      “Nhưng……”

      “Ta muốn cùng ngươi.” Ánh mắt kiên định của ngắt lời nàng.

      như vậy, nàng còn có thể gì hơn đây?

      “Thế, cũng được.”

      Lúc tâm trạng buồn chán mà dạo phố tuyệt đối như đau khổ tra tấn mà, hơn nữa bên cạnh còn có 1 người quan sát kỹ nhất nhất cử động của mình.

      Quan Chi Yên rất hối hận tại sao chính mình lại muốn dạo phố, đáng ra nàng phải là muốn công viên trò chơi mới đúng, sau đó chơi 1 trăm lần trò rơi tự do, trực tiếp đem chính mình dọa cho đau tim đến chết, thế là hết chuyện.

      “Cẩn thận!”

      Thân người đột nhiên bị giữ chặt lại, nàng ngước đầu khó hiểu nhìn .

      “Ngươi suýt nữa là đụng vào ghế rồi kìa.”

      Nàng mờ mịt quay đầu, chỉ thấy đầu gối nàng cách cái ghế kia chưa đến 10 cm nữa, tại sao nàng lại có thể hoàn toàn chú ý đến nó ở phía trước chứ?

      “Ngươi suy nghĩ gì vậy, vì sao cả quãng rồi mà cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ngươi muốn dạo phố sao?” Tề Sóc hỏi.

      Nàng im im , trầm mặc 1 chút sau đó lắc đầu “ nữa, ta muốn về nhà.”

      “Tốt, nhưng trước khi về nhà có thể với ta đến chỗ này được ?” có chút đăm chiêu nhìn nàng.

      Nàng gật đầu.

      Tề Sóc nắm tay nàng vòng ngược lại, mặc kệ cho tùy ý dẫn , chút tò mò hỏi muốn đưa nàng đâu. Đến khi cửa hàng Vàng Bạc Đá Quý quốc tế nổi tiểng ra trước mặt nàng, còn vẫn nắm tay nàng hướng thẳng cửa lớn bước tới , nàng mới hoàn hồn lên tiếng.

      “Ngươi muốn vào đây?” Nàng hồ nghi hỏi.

      nhướng mày, liếc qua cửa hàng trước mặt sau đó quay lại nhìn nàng biểu “Ta nghĩ ngươi hẳn phải biết”

      Nàng biết nha, nàng làm sao có thể biết? Ngày Valentine, sinh nhật nàng, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên thân mật, lần đầu tiên cầm tay, tất cả những ngày kỷ niệm đó đều qua lâu rồi a, vậy còn có lý do gì muốn đến chỗ này?

      Muốn mua quà cho người thân hay bạn bè sao? Nếu nàng nhớ lầm sinh nhật của bác còn rất lâu mới tới, bác trai thích đánh golf, lễ vật tốt nhất chính là bộ gậy golf a, tại sao lại tới cửa hàng này mua quà chứ? Vậy là cho bạn bè? Sắp tới có bằng hữu làm đám cưới hay khách hàng có con tròn đầy tháng sao?

      Vấn đề là nàng chưa hề nghe tới, những chuyện này thường giao cho nàng thu xếp phải sao? như vậy rốt cuộc vì sao lại muốn dẫn nàng đến chỗ này, muốn mua cái gì chứ?

      “Ngươi muốn mua cái gì sao?” Quan Chi Yên nhíu mày hỏi, bắt bản thân nghĩ đến những chuyện hoang đường có khả năng đó.

      “Nhẫn.”

      Hai mắt nàng trợn to nhìn , hoàn toàn nghĩ đến đáp án như vậy.

      Nhẫn? mua nhẫn tặng ai? có khả năng là muốn đưa cho nàng, từng muốn nàng đợi 5 năm nữa phải sao? Vậy rốt cuộc mua nhẫn là……

      “Tại sao đột nhiên lại muốn mua nhẫn?” Nàng hỏi, đem câu “Ngươi muốn tặng cho ai” nuốt lại.

      “Ngươi phải muốn kết hôn sao? Kết hôn cần có nhẫn.” nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch.

      Nàng nghĩ là……, là nàng dám tưởng tượng đến điều này. Quan Chi Yên ngạc nhiên trừng mắt nhìn , đầu đột nhiên bị chia làm 2 nửa, 1 nửa mừng rỡ như điên, 1 nửa cứng ngắc như đá.

      Cái này là sao? Cái gì thay đổi quyết định của , phải là muốn nàng đợi 5 năm sao? Vì sao đột nhiên quyết định muốn kết hôn, là đồng tình với nàng sao? phải nghĩ nàng mất việc là vì ?

      Cảm giác mừng rỡ kia dần giảm , tất cả chỉ còn là chua sót và cười thảm a.

      “Đó là ta giỡn lung tung thôi, ngươi tưởng sao?” Nàng nhếch miệng cười .

      Sắc mặt Tề Sóc trầm xuống, đột nhiên nheo mắt lại, ánh mắt nghiêm túc nhin nàng chằm chằm.

      giỡn?” lên giọng hỏi.

      “Đương nhiên, ngươi biết ta đối với việc kết hôn đều có hứng thú, nếu muốn kết hôn từ lúc đầu ngươi mở lời cầu hôn ta đồng ý rồi.” Nàng gật đầu, tránh ánh mắt của , thuận tiện cho biết ép buộc phải lấy nàng, muốn cứ yên tâm.

      “Ý ngươi là lại nghĩ đến chuyện kết hôn?” Cảm xúc của bắt đầu cuồng bạo, lên giọng hỏi lại.

      phải nghĩ mà là chưa nghĩ đến. phải ngày đó ta đó là lời chơi hay sao? Ngươi đừng tưởng chứ. Chúng ta về nhà ,lâu lắm dạo phố, giờ mới có 1 chút mà chân ta có cảm giác rã rời, mỏi quá a.”

      lại lần nữa coi.”

      “Cái gì? Chân của ta có cảm giác rã rời?”

      phải lại nghĩ.” ngẩng đầu lên nhìn nàng .

      “Nha. phải lại nghĩ, là chưa nghĩ đến. Ta .”

      “Ngươi !” Tề Sóc cắn răng thốt ra, nắm lấy bả vai nàng mà đứng vững, thiếu chút bị nàng làm cho tức chết.

      nghĩ đến việc kết hôn lại cùng quen nhau, nghĩ tới muốn kết hôn lại cùng dây dưa, muốn kết hôn lại còn mở miệng muốn kết hôn, sau đó làm tức giận đến mức thiếu chút nội thương, thiếu chút muốn nổi điên sao? Nàng cũng dám tại nàng chưa nghĩ đến việc kết hôn, còn đó là , nàng là muốn làm tức điên lên có phải ?

      “Ngươi sao lại tức giận như thế?” Quan Chi Yên cẩn thận hỏi. Nàng như thế phải là thuận theo ý của sao? Hẳn là phải cảm thấy cao hứng chứ? Vậy tại sao mới đó biến thành bạo long rồi?

      “Tại sao ta tức giận?” tiếp tục trừng mắt nhìn nàng gào rít.

      Quan Chi Yên khỏi nhăn mặt nhăn mày, hoàn toàn hiểu tại sao lại như thế.

      “Ngươi bị làm sao vậy, Sóc?” Nàng lấy tay sờ mặt quan tâm hỏi.

      Sắc mặt của Tề Sóc xanh mét trừng mắt nhìn nàng, thiếu chút nữa là tức đến hộc máu. Nữ nhân này — đột nhiên buông tay khỏi vai nàng, xoay người bước .

      “Sóc? Ngươi đâu vậy?” Nàng sửng sốt, vội vàng đuổi theo.

      “Công ty.” ngắn gọn ra hai chữ.

      Nàng ngẩn ngơ, nhịn được hỏi “ gần hết giờ làm rồi, ngươi đến công ty lúc này làm gì?”

      “Tăng ca.”

      dừng bước, tiếp tục nhanh về phía trước, làm cho nàng phải chạy theo mới đuổi kịp.

      “Ngươi giận ta sao?” Nàng im lặng 1 chút mới mở miệng hỏi.

      trả lời, nhưng biểu nhếch môi và hơi rung nhanh cằm của thay trả lời cho câu hỏi của nàng. Nàng hiểu, rốt cuộc tức cái gì, nàng cũng cho nghĩ kết hôn, chưa muốn kết hôn, cũng muốn ép buộc phải lấy nàng? Vẫn tiếp tục duy trì quan hệ, hết thảy đều dựa theo quyết định của , còn vừa lòng gì nữa chứ?

      Đột nhiên nàng cũng cảm thấy khó chịu, tức giận.

      “Ngươi là muốn công ty, vậy ta tự bắt taxi về, ngươi phải chở ta cho mắt công.” Nàng dừng bước, giận dỗi với .

      cuối cùng cũng dừng bước quay đầu nhìn nàng “Tùy ý ngươi.” xong liền tiếp tục bước , cũng quay đầu lại.

      Nhìn theo bóng dáng bước , Quan Chi Yên nhịn được rơi nước mắt.

      Tề Sóc đáng chết! Đáng chết…Ô ô……
      tart_trung thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3.1

      Giờ chỉ là thay mặt người chủ thờ ơ kia mà thôi.

      Về phần tại sao nàng biết chuyện này, cũng vì lúc trước người thiết kế cùng trang trí tiệm cà phê này là nàng. Thậm chí nàng còn biết ban đầu tiệm có tên là “Tiệm cà phê Duyên Đến”, sau đó lại có truyền thuyết về cột hạnh phúc rất nổi tiếng, cho nên về sau đổi thành “Tiệm cà phê Hạnh Phúc”.

      “Lúc nào đến đây cũng đều có nhiều người a.” Quan Chi Yên quay đầu nhìn hết 4 phía.

      “Cái này phải cảm tạ danh tiếng của cột hạnh phúc.” Đoạn Lại Lăng mỉm cười .

      “Hạnh phúc nha……” Quan Chi Yên thào vừa vừa nhìn các đôi các cặp tình nhân ngồi trong tiệm, trong lòng càng lúc càng nặng nề chua xót.

      Kỳ nàng cũng nghe đến truyền thuyết 7 cái cột trong tiệm, nghe những nữ nhân ngồi ở đây, đều có thể nhanh chóng lấy được lão công nhất hảo (tuyệt nhất), sau đó còn nghe mỗi người ca ngợi cuộc sống rất hạnh phúc. Cho nên có rất nhiều đôi tình nhân hoặc nam nữ độc thân đến đây ngồi cả cả dưới lầu của tiệm để mong có thể cũng được hạnh phúc như thế.

      , nàng nghe chuyện có căn cứ khoa học rất ngạc nhiên sửng sốt, vậy mà thể hiểu sao có những người mù quáng tin vào, nhưng dù sao ai mà chả hy vọng chính mình có thể có được hạnh phúc chứ?

      Giống như nàng bây giờ, cho dù từng cười nhạo truyền thuyết này là có căn cứ, nếu phải bất ngờ nghĩ đến nó, còn cho rằng thực có khả năng mang lại hạnh phúc cho mình mà nhất thời nảy lòng ham muốn chạy đến đây.

      Hạnh phúc nha, nếu truyền thuyết 7 cột này là , nàng cũng hy vọng có thể hưởng 1 chút kỳ diệu, có thể hy vọng cùng Tề Sóc đến hạnh phúc, ít nhất có thể giúp nàng thu hồi những kiện phát sinh lúc nãy.

      “Vẻ mặt của ngươi lúc này hình như là có tâm .” Đoạn Lại Lăng nhìn nàng “Ngươi ăn tối chưa? Muốn uống cái gì hay là muốn dùng cơm?”

      “Chưa ăn, nhưng giờ ta nuốt vô.” Quan Chi Yên lắc đầu .

      “Ăn nổi cũng phải ăn chút gì chứ. Cứ như vậy , lão Từ gần đây có học qua cách chữa bệnh mới, ngươi chịu khó ăn thử xem, ăn được cũng sao, dù sao cũng là sản phẩm thử nghiệm. Ngươi chờ ta 1 chút, ta vào bếp lấy ra cho ngươi.”

      xong, Đoạn Lại Lăng lập tức từ quầy bar vào bếp, chỉ lát sau bưng ra liền 1 dĩa tỏa mùi thơm khắp nơi, làm cho nàng vừa ngửi thấy liền đưa tay đón lấy cái dĩa mới vừa được đưa ra.

      “Đây là món gì?” Quan Chi Yên tò mò hỏi.

      “Rượu đế đôn cây Ngưu Tất.” Đoạn Lại Lăng mỉm cười “Ha ha nhìn, nhìn thể ăn a.”

      Quan Chi Yên liếm môi dưới, do dự 1 chút, rốt cục vẫn là chịu được trong bụng lẫn miệng ngừng chảy nước miếng, liền cầm dao nĩa cắt 1 miếng đầu cây Ngưu Tất đưa vào miệng ăn.

      “Thế nào?” Đoạn Lại Lăng hồ hởi hỏi. Nhìn lướt qua nàng sớm biết rằng Rượu đế đôn cây Ngưu Tất có bao nhiêu là vị ngon.

      “Ngươi ràng biết rồi, vậy mà còn hỏi ta sao?” Quan Chi Yên giận dữ liếc nàng 1 cái, hai tay vẫn ngừng cắt cắt, tiếp tục đưa từng miếng từng miếng vào miệng ăn.

      Xem ra nàng khôi phục việc ăn uống, Đoạn Lại Lăng yên tâm xoay người tiếp tục làm việc, quấy rầy nàng thưởng thức.

      Món ăn chữa bệnh cùng với nhạc du dương, còn có mọi người xung quanh chuyện hòa nhã, tâm trạng buồn bực và khổ sở của Quan Chi Yên phần nào cũng vơi 1 chút. Nhưng khi nghĩ đến bộ dáng quay người bỏ của Tề Sóc vẫn làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu.

      “Ngươi lại có chuyện gì cần giúp sao?” Nhìn thấy nàng 1 lúc lâu lại ăn tiếp, Đoạn Lại Lăng đưa đến ly cà phê mà nàng thường uống đến, đồng thời nhàng hỏi.

      “Ngươi làm ở đây cũng được 2 3 năm rồi, ngươi cảm thấy truyền thuyết về mấy cái cột đó có thể làm cho người ta hạnh phúc sao?” Quan Chi Yên hỏi.

      “Ngươi hỏi như vậy làm ta trả lời được.” Đoạn Lại Lăng ôn nhu mỉm cười “Bất quá ở tại nơi đây có đôi so với đôi vợ chồng rất vui vẻ hạnh phúc ân ái nha (câu này ko trans lại nổi, ko hiểu đc a L), vậy ngươi hỏi ta tại sao điều đó có thể làm người ta hạnh phúc? ra là ta cũng biết, có điều từ khi đến Hạnh Phúc làm việc cho tới giờ, có hơn 50 cặp từng đến đây gửi thiệp hồng a.”

      Nàng từ hướng quầy bar giơ tay trái chỉ về khuôn mặt mỉm cười tường.

      Chi Yên theo ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía vách tường, thấy bức hình chụp đôi tươi cười tràn đầy hạnh phúc, nàng hảo nghĩ hy vọng 1 ngày nào đó tường cũng treo ảnh cưới của nàng và Tề Sóc, nhưng cơ bản là chuyện thể.

      Có lẽ lúc đó muốn mua nhẫn nàng nên có ý kiến hay tỏ thái độ quá, chỉ cần làm theo quyết định của , cùng kết hôn tốt rồi.

      cần nghĩ có thể hối hận hay , cần có cảm thấy miễn cưỡng, cũng cần về sau có oán hận nàng hay , cuối cùng lại càng nghĩ đến bọn họ ly hôn hay , dù sao cho dù là ly hôn, nàng cũng có tiền phụng dưỡng phải sao?

      Lúc này nàng muốn ích kỷ, chỉ cần nghĩ tốt cho chính mình là đủ rồi, mặc kệ tương lai, kết quả của bọn họ có bên nhau hay chia tay hay , ít nhất có thể cam đoan, khi đến ngày kỷ niệm thành lập trường nàng khẳng định có thể lấy khoe với 3 đối thủ sống mái kia, vậy chưa đủ sao?

      Nàng hy vọng chính mình có thể ích kỷ a, nếu nàng có thể chỉ nghĩ cho mình, cần phải lý trí, cần phải khao khát hạnh phúc giống những đôi kia tốt rồi, như vậy giờ nàng khó nghĩ như vậy.

      Nếu nàng có thể nhiều như vậy tốt rồi.

      Quan Chi Yên thở dài, đột nhiên lộ ra vẻ đau buồn 1 chút, mỉm cười buồn bã.

      “Ngươi sao chứ?” Đoạn Lại Lăng nhăn mày, vẻ mặt lo lắng ngóng nhìn nàng.

      có việc gì.” Nàng lắc đầu.

      “Tuy rằng năng lực của ta có hạn, nhưng nếu ta có thể giúp được gì nhất định ngươi phải cho ta biết nha.” Đoạn Lại Lăng chân thành với nàng.

      “Cám ơn.” Nàng mỉm cười gật gật đầu.

      Đoạn Lại Lăng sau khi thấy nàng cười liền tới chỗ khác của quầy tiếp đón khách, mà nàng lại bắt đầu tiếp tục chìm đắm trong u buồn, nàng hội nghĩ sau này nên dùng thái độ và hành động như thế nào khi ở chung với Tề Sóc đây.

      Từ lúc hai người bọn họ nhau, sống chung đến nay, đây là lần đầu tiên tức giận quay lưng bỏ trước mặt nàng, có thể quyết định cùng nàng chia tay hay ?

      Đột nhiên ngực thắt lại, làm cho nàng đau đến lập tức thở nổi.

      Nếu mở lời muốn chia tay, nàng nên làm gì bây giờ?

      Ngực vẫn còn đau, mặc dù giống lúc vừa rồi đau rất nhiều, nhưng đau đớn lại cuồn cuộn ngừng, dứt.

      Nếu ngay cả việc tưởng tượng và nàng chia tay làm nàng đau lòng đến vậy, nếu ngày như thế, nàng có thể chấp nhận được sao?

      Mũi ngẹt ngẹt, nàng đột nhiên cảm thấy muốn khóc a.

      Nhắm mặt lại, gục đầu xuống quầy bắt đầu khóc thành tiếng.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3.2

      Quan Chi Yên biết Đoạn Lại Lăng có danh thiếp của Tề Sóc, bởi vì nàng chỉ mang Tề Sóc đến Hạnh Phúc có 1 lần thôi, nghĩ tới hai người đó trao đổi liên lạc với nhau. Hơn nữa để cho người cùng có thể chuyện riêng tư, Đoạn Lại Lăng còn nhớ liền lấy ra danh thiếp của bạn trai nàng và gọi. Còn về phần nàng sau khi gục đầu khóc 1 hồi liền mệt mỏi rồi ngủ, tỉnh lại thấy Tề Sóc ngồi bên người, bị dọa cho khiếp đảm.

      “Tỉnh?” Tề Sóc bất đắc dĩ nhìn nàng.

      Nàng trừng mắt nhìn, hoài nghi rằng mình vẫn còn trong mơ, nếu tại sao lại có thái độ bình thường với nàng như vậy, hề tức giận.

      “Còn chưa tỉnh ngủ sao?” lấy tay khẽ chạm mặt nàng.

      Quan Chi Yên bất ngờ đưa tay bắt lấy tay , mờ mịt nhìn hỏi “Ngươi là sao?”

      “Ngươi ngủ đến mức hồ đồ rồi sao?” dùng tay kia nâng khuôn mặt của nàng lên hôn.

      Trong nháy mắt mắt nàng tròn to. Nàng nhất định là nằm mơ, nhất định là thế! Nhưng giấc mơ này rất đẹp a, tuyệt đến mức làm cho nàng muốn kéo dài thêm, muốn tỉnh lại nữa. Nàng nhắm mắt lại, lần nữa nằm úp mặt quầy tiếp tục ngủ.

      “Đừng ngủ, muốn ngủ về nhà ngủ tiếp nào.” Tề Sóc kéo nàng dậy, bất đắc dĩ nhìn về phía Đoạn Lại Lăng “Cảm phiền ngươi tính tiền giúp ta, hết bao nhiêu?”

      “Hai ly cà phê, tổng cộng 300 đồng.” Nàng mỉm cười .

      phải nàng còn dùng bữa tối ở đây sao?” nhìn thoáng qua bạn vẫn còn ngơ ngác của .

      “Đó là sản phẩm thử nghiệm cho nên miễn phí.” Đoạn Lại Lăng cười.

      ?” cười cười, hề lắm lời mở bóp da rút ra 1000 đồng chẵn đưa cho nàng.

      Đoạn Lại Lăng mở ngăn kéo của máy tính tiền tìm 600 đồng thối trả , vậy mà chỉ cầm lấy 500, để lại 100 đồng lẻ bàn.

      Đoạn Lại Lăng nhíu mày nhìn , còn mỉm cười trả lời nàng 2 chữ “Phụ phí.” Sau đó nắm tay người bạn vẫn có vẻ mặt ngu ngơ chưa tỉnh bước ra khỏi tiệm cà phê.

      Đêm khuya rồi, ban đêm bên ngoài có chút lạnh, Quan Chi Yên bất giác lấy tay chà xát 2 bên cánh tay để trần, liền sau đó lấy tay kéo nàng vào trong lòng, dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể giúp nàng sưởi ấm.

      Thái độ ôn nhu chăm sóc, làm cho nàng thực tỉnh, biết mình nằm mơ liền hoe hoe mắt, nàng cúi gằm mặt mặc cho dẫn nàng ra xe. Sau khi thay nàng đóng cửa xe, Tề Sóc vào chỗ của mình bắt đầu khởi động xe, chậm rãi lái xe ra phía đường. giờ cũng chưa mở miệng câu nào hết.

      im lặng làm cho nàng lại nhịn được suy nghĩ lung tung, nghĩ vừa rồi ôn nhu săn sóc là để che mắt người khác, chứ kỳ thực là vẫn còn tức giận, cơ bản là nghĩ đến đón nàng, vì nhận được điện thoại của Đoạn Lại Lăng mới bất đắc dĩ thể xuất ở Hạnh Phúc.

      Đột nhiên ngực thắt lại đau đớn, làm cho nàng nắm chặt tay cố nén cơn đau, bàn tay to của nắm chặt mười ngón tay trắng nhợt của nàng.

      “Ngươi lại suy nghĩ lung tung gì thế?” hỏi.

      Nàng mờ mịt quay đầu nhìn về phía , chỉ thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của than 1 tiếng, sau đó tay giơ lên nhàng lau dưới mắt phải, rồi tiếp tục qua mắt trái. Nhìn thoáng thấy ngón tay của có nước, nàng mới sực hiểu là mình vừa khóc. Khó trách lại nàng suy nghĩ miên man, nhưng nãy giờ nàng suy nghĩ lung tung sao?

      “Ngươi làm sao có thể biết ta ở Hạnh Phúc?” Nàng lau hết những giọt nước mắt biết sao lại chảy xuống, hỏi.

      “Đoàn tiểu thư gọi cho ta.” Tề Sóc đáp.

      “Nàng gọi điện thoại cho ngươi sao?”

      “Ừ”

      “Nếu nàng gọi cho ngươi, ngươi có đến đón ta ?” Nàng trầm mặc 1 chút rồi lại hỏi.

      “Chỉ cần ngươi gọi cho ta, ta đến.”

      “Nếu ta gọi sao?”

      “Ngươi ra là muốn biết cái gì, biết ta có lo lắng cho ngươi hay sao?” nhìn nàng 1 cái, chậm rãi mở miệng hỏi.

      Quan Chi Yên gì mà chống tay cúi đầu đau lòng mà kìm được ứa nước mắt. Lúc này ngay cả lời an ủi nàng cũng .

      Tề Sóc đột nhiên thở dài 1 hơi, lại trầm mặc 1 chút, mới lấy hơi mở miệng “Ta vẫn cứ nghĩ rằng tức giận với ngươi, nhưng ngươi làm ta quá giận, ngươi có biết hay ?” , “Từ khi quen nhau cho đến nay, ta đối với ngươi có tốt , có , hay chỉ là giả dối, ngươi so với bất cứ người khác đều nhất mới đúng, nhưng ngươi có lần nào đáp lại ta sao?”

      nhàng mà lay động bên dưới “ có”

      “Kỳ với ta mà , lời ngon tiếng ngọt cũng hẳn là trọng yếu. Ngươi muốn hoặc ngượng ngùng ta cũng đều bắt buộc ngươi, bởi vì chỉ cần trong lòng của ngươi có ta là đủ rồi. Nhưng giờ ta mới phát , tất cả những khả năng này đều là do ta tự tưởng tượng, căn bản trong lòng của ngươi ta quan trọng như vậy.”

      Quan Chi Yên cả người run lên, tin là như vậy. Đối với nàng quan trọng bao nhiêu hẳn phải biết chứ, điều tự cho đều đúng, trong lòng nàng xác thực có , hơn nữa chỉ có mình mà thôi, hề có những người khác. Nhưng tại sao lại nàng xem trọng ?

      như thế làm cho nàng cảm thấy lòng đau như cắt, rất đau a. Người khác có biết nàng nàng cũng cần, nhưng hẳn là muốn hiểu nàng, phải biết rằng nàng bao nhiêu mới đúng chứ.

      “Ta có đúng ?” hỏi nàng.

      Nàng cúi đầu, họng giống như mắc phải cái gì đó làm cho nàng phát ra thanh đáp lại.

      “Cho dù có như vậy, chỉ cần ngươi mở miệng muốn chia tay, ta tức giận với ngươi.” đột nhiên cầm tay nàng, vẻ mặt nàng bỗng ngây ngốc nhìn , mắt sớm đẫm lệ nhìn về phía . Nàng có nghe nhầm ?

      Tề Sóc lại lấy tay lau nước mắt mặt nàng, sau đó kéo nàng về phía mình, ôn nhu kiên định ôm nàng như bảo bối quý giá. Lúc này nàng mới để ý dừng xe ở ven đường từ sớm, còn mở đèn hiệu tấp xe, chỉ thế mới có thể dùng cả hai tay ôm nàng vào lòng.

      “Ta nàng.” quay về phía nàng .

      3 chữ này bình thường cũng với nàng, nhưng trong giây phút này đối với nàng mà quý báu. Nàng nhìn mãi, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống ngừng.

      “Ngươi…” Quan Chi Yên giọng khàn khàn mở miệng, lại nghẹn ngào nên lời.

      “Ta nàng” lại tiếp tục với nàng, cũng nhàng giúp nàng lau những giọt nước mắt ngừng rơi xuống. “Ngươi làm cho ta rất tức giận, nhưng căn bản ta thể bỏ ngươi, thể nghĩ tới ngươi, lo lắng cho ngươi. Ngươi có biết , chiều hôm nay sau khi ta bỏ được 3’ liền ảo não quay lại chỗ cũ tìm ngươi? Ngươi có biết khi ta nhìn thấy ngươi lên taxi liền như điên như rồ bắt 1 chiếc khác đuổi theo, lúc đầu thấy ngươi về tới cửa nhà, tiếp theo lại cùng ngươi đến Hạnh Phúc, sau đó nhìn ngươi đẩy cửa bước vào trong?”

      Miệng nàng khẽ giật giật, ngơ ngác nhìn , khiếp sợ đến thể nhúc nhích. Nàng biết là dối, bởi vì nếu dối biết chuyện nàng về tới cửa nhà nhưng sau đó lại nảy ý định đến Hạnh Phúc.

      “Sóc..Sóc…” nàng đột nhiên mở rộng hai tay gắt gao ôm lấy , nhất thời kích động đến cảm động thành lời.

      hề muốn nàng, đòi chia tay, còn nàng, còn theo nàng, còn có thể lo lắng cho nàng,ô…Ô…ô……

      “Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc, ngươi cứ khóc như thế đến mai là mắt sưng to trương phình lên như mắt heo, lúc đó đừng có mà hối hận nha.” vỗ trấn an nàng.

      Quan Chi Yên nín khóc mỉm cười khẽ đánh 1 cái. Cái này là lời lẽ an ủi hay sao, cái gì mà sưng to như mắt heo!

      “Cười là tốt rồi.” Tề Sóc thầm thở dài nhõm, sau đó nâng mặt nàng lên, nhàng hôn lên trán của nàng 1 cái “Chúng ta về nhà thôi.” nhìn nàng ôn nhu .

      “Ừ.” Nàng gật đầu.

      Hôn nàng thêm 1 chút rồi mới buông ra, sau đó lái xe về nhà.

      Về sau hai người vẫn hòa hợp tốt đẹp, rất thảy tựa như hai người hạnh phúc nhất đời, chỉ trừ 1 điều đó là nàng thất nghiệp.

      Ây da! Quan Chi Yên nhịn được khẽ thở dài 1 tiếng, nàng còn tưởng giám đốc kia sớm hay muộn cũng cho người mời nàng trở về làm việc tiếp, dù sao tại công ty nàng cũng là thiết kế giỏi nhất, doanh thu hàng năm của công ty 1 phần tư cũng là do nàng kiếm về, cho nên mới mạnh dạn quay đầu bỏ .

      Nhưng nghĩ tới lão giám đốc mập ú đó cho công ty vận chuyển chuyển hết đồ của nàng trả cho nàng, cũng muốn làm xẹp nhuệ khí của nàng, dám phái người đến thỉnh nàng trở về, thậm chí ngay cả điện thoại cũng có, qua nhiên là người tính bằng trời tính nha!

      Làm sao bây giờ, tại rốt cuộc nàng nên làm cái gì bây giờ? Dù Tề Sóc nuôi nàng nhưng tất cả thể chỉ dựa vào liên quan.

      Nhưng giờ phải bị chết đói hay mà nếu nàng cứ tiếp tục mỗi ngày ở nhà như vậy, có việc gì để làm hết, nàng nhàm chán đến chết mất!

      Thực tế cũng phải làm gì, bình thường tại nàng làm những gì ta? Nàng hai tuần lễ ở trong nhà mà thôi nhưng tổng vệ sinh hơn 3 lần, 1 lần thay đổi đồ đạc 2 lần trang trí lại nhà cửa, còn hơn 1 lần sơn lại tất cả những bức tường, cuối cùng vẫn là có cảm giác nhàm chán đến chết rồi.

      Rốt cuộc là vì sao nào?

      Có lẽ, trời sinh nàng là phải làm việc, ây da!

      Nhìn xung quanh hề có 1 hạt bụi nào, nàng quyết định vẫn là nên ra ngoài 1 chút có vẻ tốt hơn, miễn phải ở trong nhà, nếu nàng nhịn được lại tiếp tục lần thứ 3 trang trí thay đổi lại hết đồ đạc, làm cho tới khi buổi tối Tề Sóc về nhà lại nghĩ mình vào nhầm nhà.

      Quay về phòng thay quần áo, trang điểm mặt, nàng cầm túi xách rời khỏi nhà.
      Sau 1 hồi dạo 2 vòng ở trung tâm mua sắm mua được 1 đôi giày cùng 1 đôi bông tai, Quan Chi Yên liền phát mình hề có hứng thú dạo phố.


      Ngồi ngây ngốc ở ghế đá 1 hồi lâu, nàng quyết định thay đổi đến nơi làm việc của Sóc xem sao, nếu có công việc gì đó cũng có thể cùng nhảy vào làm, vì dù sao bọn họ cũng đều cùng nghề với nhau, còn là người đứng đầu, miễn cưỡng còn được xưng là trăm sông đổ về 1 biển.

      là, tại sao nàng lại nghĩ sớm đến điều này chứ, nếu nghĩ ra sớm có phải bỏ phí hết 2 tuần buồn chán hay .

      Mang theo mong chờ cùng tâm trạng hưng phấn, nàng đón taxi thẳng tới chỗ làm của Tề Sóc. Do đoạn đường tới thuận tiện cho xe chạy, nàng tài xế taxi cho xe tấp vào lề đường đối diện rồi tự mình đứng đợi ở phần đường cho người bộ qua đường chờ đèn xanh đèn đỏ.

      Khi đèn xanh bật lên, những người đứng đợi bỗng chốc nhanh chóng bước , nàng cũng theo đó bước qua đường, đến tới tòa nhà đối diện.

      Bộ dạng nhàn nhã cùng với tâm trạng khoái trá, thiếu chút là cất tiếng ca hát. Nàng vẫn còn có thể làm việc, có ý muốn chuyên tâm làm việc, vô tâm nữa.

      Hé môi mỉm cười, nàng ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba nơi Tề Sóc làm việc, trong nháy mắt độ nhiên ngây người, chằm chằm nhìn Tề Sóc và 1 nữ nhân tóc dài xinh đẹp đứng, hai người vừa cười vừa chuyện trước mặt nàng.

      Nữ nhân kia là ai? Sao chưa bao giờ nàng nghe tới ở công ty có 1 người xinh đẹp như vậy?

      Nàng – là khách hàng sao?

      Rồi đột nhiên sửng sốt, nàng ra sức lắc đầu, đem tất cả nghi ngờ bỏ . Nàng nên nghi ngờ .

      Thu hồi tầm mắt nhìn theo bọn họ, nàng hít 1 hơi sau, lập tức dựa theo kế hoạch ban đầu mà bước đến công ty của .

      “Đại tẩu?”

      Liếc thấy Quan Chi Yên xuất ở trong công ty, các nhiên viên làm việc của Tề Sóc đều mở to đôi mắt, lộ ngạc nhiên.

      Bởi vì tất cả họ đều xem Tề Sóc là Lão đại, đối với bạn của Lão đại – cho dù hai người chưa kết hôn nhưng mọi người vẫn luôn theo thói quen gọi nàng là Đại tẩu, chẳng qua phải vì kính trọng mà là trêu chọc mới đúng.

      “Ngươi tại sao lại đột nhiên tới đây? Có báo cho Lão đại chưa? Lão đại giờ có ở đây!” Tiểu Trần chạy tới chuyện với nàng.

      có gì, dù sao ta cũng phải là đến tìm .” Quan Chi Yên mỉm cười . Câu trả lời của nàng làm cho Tiểu Trần tỏ vẻ ngây dại hiểu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :