1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân - Khuyển Thần Khuyển Khuyển

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      PHIÊN NGOẠI 3 – BA NĂM

      [Nguyên]

      Khang Duật ngồi trong khoang hạng nhất của chuyến bay đến Hamburg, Đức, máy bay còn chưa cất cánh, cửa ra bên cạnh được khóa chặt. Nhớ tới trước khi , Miểu Miểu nước mắt ràn rụa, trong lòng càng thêm chua xót, Chỉ muốn lao xuống, nữa. (thành phố Hamburg là tiểu bang và là tiểu bang lớn thứ hai của Đức)

      Nhưng mà cơ hội chỉ có lúc này mà thôi, phải kiên nhẫn. Tay nắm chặt thanh vịn ghế, như thể chỉ vậy mới có thể vây khốn, khiến vì quá xúc động mà bỏ lỡ cơ hội này.

      Sau đó, lấy từ trong ví bức ảnh chụp, cẩn trọng vuốt ve người trong ảnh, thầm cách chua xót – “Ba năm, Miểu Miểu, chỉ ba năm thôi!”

      Cuối cùng máy bay cũng cất cánh, quá cảnh ở Frankfurt (thành phố lớn nhất bang Hessen và lớn thứ năm của Đức), sau đó tiếp tục tới Hamburg, tổng thời gian bay cũng hơn mười bốn giờ. Mặc dù LTU là hãng hàng của Đức, ghế ngồi rộng rãi nhưng suốt 5, 6 tiếng đồng hồ cũng thể ngồi yên.

      Lôi Kiều đứng dậy di chuyển, cũng chỉ mới mười tám tuổi, căn bản là thể ngồi yên được lâu, định tìm Khang Duật trò chuyện đôi chút. Cậu và Khang Duật giống nhau, tham gia kì thi tuyển ở Thượng Hải, sau bao khó khăn, vào đến vòng phỏng vấn của ngài chủ tịch, bộc lộ khả năng, cùng Khang Duật và Trần Húc trở thành ba người được huấn luyện chính thức ở Hamburg, Đức.

      Với Khang Duật cậu càng có cảm tình hơn cả, ngoại trừ đều là người Đông Bắc, chính là nhờ câu trả lời Khang Duật ở câu hỏi cuối cùng của chủ tịch, vì sao bọn họ lại muốn làm phi công.

      thú vị, rất thành .

      Cậu đẩy đẩy Khang Duật, đeo tai nghe, biết nghe cái gì, nhưng cười trông rất vui vẻ, hoàn toàn có chút cảm giác khó chịu vì ngồi lâu.

      Lôi Kiều nhịn được, tháo tai nghe của rồi nhét vào lỗ tai mình – “Nhìn cười vui vẻ đến vậy, để tôi nghe chút !”

      Khang Duật cũng kịp phản ứng, liền bị cậu cướp tai nghe.

      Trong tai nghe phát ra đoạn đối thoại của chàng trai và .

      “Miểu Miểu, gả cho ! Chắc chắn ? hối hận chứ?”

      “Chắc chắn, hối hận! Gả cho sao, xem ai sợ ai!”

      xạo chứ?”

      “Tuyệt đối , ai xạo là con rùa rụt đầu!!”

      Chỉ có đoạn hội thoại đó lặp lặp lại, tuyệt đối còn gì khác.

      Lôi Kiều trợn mắt nhìn Khang Duật – “ đừng có với tôi là ngồi nghe cái này suốt 5, 6 tiếng đồng hồ đó, chán à?”

      Khang Duật sa sầm, đưa tay – “Trả ngay!”

      Lôi Kiều rụt cổ, tháo tai nghe xuống trả – “Keo kiệt! Nghe có chút làm gì dữ vậy?” – lúc sau, lại ghé qua hỏi han – “ đó có phải là vợ mà nhắc tới trước mặt tổng giám đốc ?”

      Khang Duật gật đầu, coi như trả lời.

      “Có xinh ? Quen nhau từ bao giờ vậy? Cổ là người ở đâu? Có đến tiễn ?”

      Khang Duật là người cuối cùng lên máy bay, suýt nữa là muộn giờ, cho nên Lôi Kiều và Trần Húc vẫn chưa nhìn thấy Miểu Miểu.

      Hỏi liên tiếp như thế nhưng Khang Duật chẳng trả lời câu nào, chỉ thấy thoải mái tựa lưng lên ghế dựa, nằm xuống, định đánh giấc.

      Lôi Kiều cũng cho rằng để ý tới mình, tiếp tục hỏi – “Chúng ta những ba năm, sợ ấy bị kẻ khác bắt mất sao?”

      Khang Duật nghe xong cứng đờ cả người, đột nhiên ngồi phắt dậy, sắc mặt đen thui, đau đớn như thể vừa bị người ta đâm nhát, tức giận quát – “Câm miệng!”

      tiếng quát ấy, ngoại trừ phi công trong khoang điều khiển tất cả mọi người máy bay đều nghe thấy. May mà bọn họ ngồi trong khoang hạnh nhất nên chỉ có tiếp viên hành bước tới hỏi han tình hình.

      Lôi Kiều bị quát đến khiếp vía, miệng lắp bắp – “Gì mà hung dữ vậy, hỏi chút thôi mà.”

      Khang Duật quan tâm đến cậu nữa, tiếp tục nằm xuống, quay lưng ngủ.

      Lôi Kiều còn cách nào khác đành quay lại chỗ ngồi phía trước, bắt chuyện cùng cậu bạn bằng tuổi Trần Húc.

      Tiếc là, Trần Húc ngủ ngon lành, bị tiếng quát của Khang Duật làm giật mình tỉnh giấc, nhất thời định hình được mình ở đâu. Đến khi biết mình máy bay, hết sức bối rồi, vẻ mặt đờ đẫn.

      lúc sau, cậu ta hét toáng lên – “Mẹ, con nữa, con muốn đến Đức nữa! Thả tôi xuống, cho tôi xuống mau!”

      “…”

      Cả khoang hạng nhất náo loạn, chỉ có mình Khang Duật vẫn nằm an tĩnh, đeo tai nghe, miệng cười tươi.

      *

      Khi tới căn cứ của hãng hàng LTU Đức, Khang Duật gặp được thần tượng của mình – Holston ・ Mitchell ・ Richard, ngay lập tức liền cảm thấy xúc động. Tuy nhiên có kích động mấy cũng bổ nhào lên như hai tên Lôi Kiều và Trần Húc kia, nào kí tên nào chụp ảnh chung các thứ, cùng lắm cũng chỉ gật đầu chào hỏi, nhìn kĩ hơn tí mà thôi.

      còn được ở chung với ông ấy ba năm trời, nếu dùng toàn bộ xúc động của mình, đến khi đó chẳng thú vị gì nữa.

      Nhìn ông ấy mới được vài ngày, hết thấy thú vị gì nữa, nhưng mà cũng sao, mục đích chính của là học từng thao tác từng kĩ thuật.

      Phúc lợi của hãng hàng LTU Đức rất tốt, mặc dù chỉ trong thời kì đào tạo nhưng mỗi người đều có phòng ngủ riêng, mỗi tháng được nhận 150$ Mỹ, ăn uống phải dùng tiền của mình, bởi vì có nhà ăn rồi.

      Ngày thứ hai Khang Duật ở Hamburg, tranh thủ lúc tối cần phải huấn luyện, là muốn thăm quan, liền chạy tới tiệm ảnh gần nhất, phóng bức ảnh chụp Miểu Miểu tới cỡ lớn nhất, đợi giờ sau, hớn ha hớn hở mang khung ảnh được phóng tới 4m về phòng, bỏ lớp giấy gói xong, liền treo lên đầu giường.

      Khi mọi việc xong xuôi, tâm tình bỗng thấy sảng khoái hơn hẳn, nhìn chằm chằm vào bức ảnh hình, thấy vẫn chưa đủ, liền dồn sức hôn mạnh lên đôi môi nhắn trong ảnh.

      Thỏa mãn rồi, mới bỏ tắm rửa ngủ nghỉ.

      *

      Quá trình huấn luyện bắt đầu từ lúc năm giờ sáng, đầu tiên là về thể lực, đừng nghĩ phi công chỉ cần biết lái máy bay thôi, thể lực rất quan trọng. Nào là sức chịu đựng, lượng hô hấp, lực cánh tay, lực cầm nắm hay lực của đôi chân, tất cả đều nằm trong phạm vi huấn luyện.

      Sau khi tập luyện buổi sớm, đúng bảy giờ bắt đầu dùng bữa sáng.

      Ăn sáng xong, nghỉ khoảng giờ, tám giờ bắt đầu học lý thuyết.

      Toàn bộ đều dạy bằng văn.

      Những ai mơ ước trở thành phi công đều hiểu , muốn làm phi công, điều kiện quan trọng nhất chính là thông thạo ngữ, nó là ngôn ngữ phổ biến nhất thế giới, các chuyên viên ở bộ phận kiểm soát chắc chắn thể cùng thứ tiếng với bạn, hơn nữa gọi tên các lộ tuyến an toàn khi cất cánh cũng bằng tiếng cả.

      Nhưng bọn họ cũng đều còn rất trẻ, cho dù ở trong nước tiếng có tốt những có số thuật ngữ chuyên môn, chưa từng gặp qua, bởi vậy trong quá trình đào tạo có cả tiết học văn.

      người muốn học ngoại ngữ, cách nhanh nhất là ném mình vào môi trường sử dụng ngôn ngữ ấy, cần tới nửa năm, khẩu ngữ trở nên như tiếng mẹ đẻ.

      Vì thế trong quá trình huấn luyện, bọn họ hầu như đều sử dụng tiếng để trò chuyện với nhau, rất ít khi xuất tiếng Trung.

      Mười hai giờ trưa là lúc dùng bữa, ăn cơm khoảng tiếng, sau đó nghỉ ngơi trong giờ, hai giờ chiều bọn họ lại bắt đầu tiếp xúc với khoang máy bay mô phỏng.

      Bữa tối bắt đầu đúng bảy giờ, cơm nước xong có việc gì nữa, là khoảng thời gian tự do của mọi người.

      Những ngày đầu huấn luyện mọi người đều cảm thấy hơi chịu nổi, hơn nữa việc tập thể lực lúc sáng sớm giống rèn luyện trong quân đội, khiến cho cơ thể đau nhức toàn thân, đôi khi thể vươn thẳng thắt lưng.

      Có điều, đều là thanh niên cả, huấn luyện được tháng chẳng còn triệu chứng nào, có thể chạy có thể nhảy, buổi tối có đến hộp đêm sáng hôm nhau vẫn có thể thức dậy lúc năm giờ như thường.

      thể cảm thán câu, tuổi trẻ tốt.

      *

      So với hành vi điên cuồng buổi đêm của Trần Húc và Lôi Kiều, cuộc sống của Khang Duật quả buồn tẻ như ông già. Cho dù thành niên, nhưng uống rượu, chẳng đến vũ trường, gú càng miễn, nhất định tham gia. Tiền lương phát ra giữ lại phần ba, còn lại đều gửi qua ngân hàng về cho người mẹ ở Phủ Thuận.

      Lôi Kiều vì thế từng chê cười Khang Duật, có điều rất nhanh sau đó, cậu phải trả giá lớn.

      Thực ra, từ lúc bắt đầu huấn luyện, Lôi Kiều bị Khang Duật chơi nhiều cú rồi, ngay cả chính cậu cũng biết mình chọc chỗ nào – đương nhiên cậu biết, nếu mà biết, chắc chắn lúc máy bay câu ‘ sợ ấy bị kẻ khác bắt mất sao’ đâu.

      Khang Duật hiểm ác đến mức có thể giết người mà ai biết. Có hôm, trong giờ học vì có sai phạm, Lôi Kiều phải ở lại nghe dạy bảo, thế nên quá giờ cơm trưa, lúc chạy tới nhà ăn hết giờ cung cấp, chẳng còn gì cả. Khang Duật biết Lôi Kiều thể ăn được hải sản, mỗi lần ăn vào là bị tiêu chảy. Bấy giờ Lôi Kiều đói đến nỗi bụng réo ầm , Khang Duật xuất , thân thiết đưa cho cậu ổ bánh mì thịt bò. (loại bánh mì của nước ngoài, lớp vỏ làm bằng bánh mì như cái tô, trong là cà ri)

      Lôi Kiều cảm động, chút nghĩ ngợi ăn vào. Nào biết bánh mì bỏ thêm nguyên liệu khác, trong đó có cá. Vị cà ri đậm, cậu hoàn toàn phân biệt được cá và thịt bò, ăn tất. Có điều chỉ ba giây sau, trong bụng liền có phản ứng, buộc lòng tất tả chạy vào nhà vệ sinh.

      Gấp quá, cũng kiểm tra có giấy vệ sinh hay , đặt mông ngồi xuống, trước hết giải quyết vấn đề cấp bách rồi tính tiếp.

      Thành ra, sau khi trút bầu tâm xong xuôi mới phát ra có giấy.

      Đúng lúc ấy, Khang Duật có mặt kịp thời tiếp giấy vệ sinh, cậu lập tức nhận lấy để dùng, sau khi lau xong, cảm giác cay nóng truyền khắp toàn thân, khiến cậu bộ mà như chịu hình.

      Kinh khủng nhất là khi cậu cay rát đến thể ngồi, Khang Duật bên cạnh cười nham hiểm, tức khắc khiến cậu sởn hết gai ốc.

      Trần Húc cũng từng chịu trả thù của Khang Duật, số phận còn thảm hơn Lôi Kiều.

      Chỉ qua sau khi nhìn thấy bức ảnh chụp Miểu Miểu, cậu nhận xét câu – “ nữ sinh này trông cũng bình thường thôi!” – Ngay tối hôm đó lúc vệ sinh, tình huống khẩn cấp nhưng biết tại sao thể mở được cái khóa của dây nịt, mót đến cực hạn, nhịn được, đại khái là lênh láng.

      Nước tiểu thôi , còn là đúng lúc ấy ấy, khiến Trần Húc xấu hổ, ngồi chồm trong nhà vệ sinh suốt đêm ròng cũng dám ra.

      Kinh khủng! Cực kì kinh khủng!

      Vì thế, bọn họ đều học được cái làm ‘người’!

      *

      Những ngày tập huấn của bọn họ quả rất thảm thương, tuy giận nhưng chẳng dám tiếng nào, bị Khang Duật chèn ép như nô bộc. Trong kí túc, từng phòng ngủ đều được trang bị điện thoại, có thể gọi điện về nhà, nhưng phí tự chi trả. Bởi vì cước điện thoại đường dài rất mắc, hai người cũng chẳng dám gọi, trừ khi nhớ gia đình quá, mới gọi truyện hai phút mà thôi.

      Đương nhiên trong phòng Khang Duật cũng có điện thoại, nhưng chẳng bao giờ dùng điện thoại của mình, đều qua phòng hai người bọn họ để sử dụng, mỗi lần gọi cũng đến nửa tiếng đồn hồ, còn nếu mà quay số gọi về Thượng Hải, chưa hết 45 phút nhất định gác máy!

      Có lần, Trần Húc nhịn được với Khang Duật – “ nên đến phòng tôi và Lôi Kiều gọi điện thoại suốt như vậy được!”

      Khang Duật quay lại cười – cười nhanh hiểm cách kinh khủng khiếp!

      Cách ngày sau, lúc cậu tắm rửa có nước nóng, khi ấy lại giữa đông, còn chưa xả sạch xà phòng, trong mắt đều là dầu gội đầu, khiến cho ngày hôm sau, hai mắt cậu đỏ ngầu.

      Trần Húc bị trận, sau đó dám ý kiến gì nữa.

      Mãi đến sau này bọn đều mua riêng cho mình mỗi người cái di động, chuyện này mới khá được chút. Trừ lúc huấn luyện phải tắt điện thoại, những khi khác lúc nào cũng thấy Khang Duật cầm điện thoại hí hoáy nhắn tin, mỗi lần gửi xong tin nhìn mừng rỡ như ăn mật. Nếu mà hôm ấy nhận được nhiều tin nhắn tâm trạng rất tốt, chuyện đùa giỡn, miễn là động chạm chuyện gì cũng vui vẻ. Chứ mà nếu ít tin, hoặc có, ngày hôm ấy trong lòng vô cùng khó chịu, sau đó, dù cho có chuyện cũng cũng tìm cách để bắt lỗi, sau đó cho nếm đủ.

      Trần Húc và Lôi Kiều có lần bức xúc đến nỗi muốn ra đường băng đứng, chờ máy bay đâm chết cho xong.

      định làm vị chủ tịch của LTU đến, muốn xem thử tiến độ đào tạo của bọn họ, cuối cùng Khang Duật cũng thu liễm được chút ít.

      Vị chủ tịch này chỉ đích thân tới mà còn mang theo cậu con trai mình thương nhất, Leo Carter, hơn Lôi Kiều và Trần Húc tuổi. Những tưởng rằng cậu ấm này khó phục vụ, nào ngờ ngược lại, Leo mau chóng hòa nhập, nhanh chóng hùa theo cả bọn, lúc chơi bời khác gì bạn thân của nhau.

      Mơ ước của ta cũng là được trở thành phi công, cũng có điều kiện, nên liền tham gia tập huấn cùng mọi người, chủ tịch vì cậu con trai, cũng ở lại căn cứ hàng này vài tháng.

      Trong thời gian này kiện thú vị xảy ra, chính là chuyện chấn động từ họ của Khang Duật.

      ra từ đầu ai biết họ của là Ái Tân Giác La, lúc tham gia thi tuyển, ngại phiền phức nên ghi đơn đăng kí hai chữ ‘Khang Duật’ mà thôi. Lúc người nhận đơn là người Trung Quốc, khi xem qua chứng minh thư của , đối với cái họ Ái Tân Giác La này tuy thoáng cả kinh, nhưng có phản ứng gì, để bớt việc, tờ xác thực thông tin cũng chỉ viết Khang Duật.

      Lúc đến Đức, người chuẩn bị vé gặp cố nên cuối cùng do bọn họ tự đặt lấy, công ti trả lại tiền vé sau nên ai biết tên họ của . Mà chính cũng chưa bao giờ mình thuộc họ Ái Tân Giác La, tên là Khang Duật nên mọi người luôn cho rằng họ Khang.

      Nhưng khi chủ tịch đưa mọi người du lịch Hawaii coi như nghỉ phép, mới biết tên họ hộ chiếu Khang Duật.

      Vị chủ tịch này là người rất thích Trung Quốc, khi biết họ của là Ái Tân Giác La, xúc động đến mức lên cơn co giật. Người ngoại quốc là vậy, đối với thành viên hoàng thất, bất chấp suy vong hay , đều xem như nhau, huống chi Ái Tân Giác La là dòng họ nổi danh đến thế trong lịch sử Trung Quốc.

      Trong mắt vị chủ tịch này, Khang Duật có cùng cấp bậc với thành viên hoàng gia , nghĩ đến ngày sau thành viên hoàng thất làm phi công cho công ti mình, lại càng thêm kích động.

      Lại còn cố gắng truy hỏi tới cùng tổ tiên của là ai, Khang Duật bị ép đến còn cách nào, đành cho ông danh hào của Thuần Thân Vương, cách khác, nếu triều Thanh vẫn còn tồn tại đến ngày nay chính là vị Vương Gia.

      Bởi vì tiếng giải thích Vương Gia là could be same level with ‘DUKE’, thành ra gọn lại thành Duke, sau này trở thành tên của tiếng của luôn.

      Khang Duật khi biết chả hiểu thế nào mình được tên tiếng là Duke, bảo vẻ mặt có bao nhiêu chán ghét có bấy nhiêu.

      Tên này quá là khoa trương.

      Sau khi Lôi Kiều và Trần Húc biết được, càng thêm ‘kính trọng’ hơn, cũng gọi là Vương Gia bằng tiếng Trung.

      Ngược lại thích được gọi bằng Vương Gia hơn, có lẽ là do thói quen được gọi thế từ .

      *

      Ngày cứ thế trôi qua, đến hôm Khang Duật nhận được tin nhắn của Miểu Miểu, ghi rằng ‘Duật, em vừa mua máy tính, em có máy tính rồi! Số QQ của em là…’

      Khang Duật mừng rỡ như thể lên kinh phong. bắt đầu dùng máy tính từ lâu, tuy trong nước máy tính bắt đầu phổ biến nhưng thứ xa xỉ phẩm như thế vẫn còn rất mắc. Miểu Miểu có máy tính, như thế có thể nhìn được rồi.

      Đêm hôm ấy, Khang Duật chẳng thèm ăn tối, vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ, mở vi tính, vào QQ, thêm bạn, nhấn xác nhận, vô cùng mừng rỡ nhìn thấy Âu Dương Miểu Miểu ngày nhớ đêm mong bao lâu.

      Chất lượng cameras thời ấy còn rất thấp, vừa tối lại mờ căm, nhưng có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Miểu Miểu, Khang Duật thỏa mãn lắm rồi, trước tiên phải chụp ảnh màn hình.

      Bức ảnh đó chẳng ràng tẹo nào, chỉ có thể lờ mờ nhận ra đường nét của Miểu Miểu mà thôi, nhưng chăm chú nhìn suốt đêm dài.

      Vì thế những ngày sau, cứ đến tối là Khang Duật nhốt mình trong phòng, chat chit cùng Miểu Miểu.

      “Miểu Miểu, đại học vui em?”

      “Vui, còn quen với mấy người bạn tốt nữa.”

      Khang Duật cau mày – “Nam hay nữ?”

      Miểu Miểu ăn kem – “Nữ!”

      Khang Duật thả lỏng – “Nữ là tốt rồi, nữ là tốt rồi!”

      Miểu Miểu ngơ mặt chả hiểu gì.

      Lại có lần, Miểu Miểu mở webcam, nhưng lại làm việc khác, Khang Duật đợi rất lâu cũng thấy nàng đâu liền nhấn chuông báo như điên, khiến Diễm Diễm phải tới xem tình hình.

      “Miểu Miểu đâu rồi?” – Khang Duật bực tức nghiêm mặt hỏi.

      Diễm Diễm đáp – “ rể, thôi ngủ . Chị em bây giờ rảnh chuyện với đâu.”

      Khang Duật bực dọc cau mày – “Em vậy là ý gì?”

      Diễm Diễm cười nham hiểm – “Chị em, người khác rồi!”

      Khang Duật đứng phắt dậy, quát ầm với máy tính – “Là gã nào??”

      Diễm Diễm bị dọa, sợ hãi buột miệng trả lời – “Kudo Shinichi!”

      Lại còn là người Nhật nữa à?

      Khang Duật giận dữ dùng tay dồn sức lên máy tính, phát hỏa, những muốn bưng máy tính đập tan tành.

      Bấy giờ mới vang lên tiếng của Miểu Miểu – “Khang Duật, em xin lỗi, tại em mải xem hoạt hình quá!”

      Phim hoạt hình?

      Khang Duật thoáng sửng sốt.

      Miểu Miểu bắt đầu ra rả tràng – “Vâng, anime trinh thám ‘Thám tử lừng danh Conan’ đấy, có Kudo Shinichi, siêu siêu đẹp trai, đẹp trai lắm luôn ấy!”

      Lúc này Khang Duật bình tĩnh trở lại, đặt lại máy tính lên bàn.

      Miểu Miểu vẫn còn mê mẩn nam chính trong bộ phim hoạt hình, liên tục kể lể chàng tốt bao nhiêu, giỏi bao nhiêu, thần kì cỡ nào.

      Cơn giận của Khang Duật lại nữa phát hỏa, quát – “Câm !”

      Miểu Miểu bị quát, hoảng sợ nhìn .

      Sau khi mặt nhìn mặt mấy phút đồng hồ…

      “Duật… sao lại nổi giận?” – Giọng Miểu Miểu ngọt ngào dè dặt hỏi, nét mặt cũng điểm đạm đáng biết bao.

      Khang Duật vốn muốn tắt webcam cho xong, chẳng muốn để ý đến nàng nữa, nhưng nhìn vẻ mặt đáng mê người kia, nhịn được chụp lại màn hình, lưu lại, tiếp tục lưu trữ.

      *

      Cứ thế, Khang Duật cảm thấy ngày trôi qua cũng còn khó khăn, khi rảnh rỗi liền lên mạng chuyện với Miểu Miểu. Nhưng đôi khi Miểu Miểu vì bận thi cử, để tránh ảnh hưởng đến bài vở, cũng đành ‘nhìn mặt’ . Những lúc như vậy, tính tình trở nên đặc biệt nóng nảy, vô cùng khó chịu, đến mức nhìn ai cũng chẳng vừa mắt, cho dù là cậu quý tử của chủ tịch cũng chẳng thèm nể mặt.

      Leo lại là người biết nhìn sắc mặt người khác. Chẳng hay có phải vì chủ tịch giữ ta kĩ quá mà tính cách lại giống như đứa trẻ.

      Có lần chàng kéo Khang Duật ra ngoài uống. Người Đức thích uống bia kèm giò heo, bia là uống từ thùng này đến thùng khác, cục giò lớn đến vỡ bụng. Khang Duật vốn chưa từng quan tâm đến ta, nhưng nghĩ đến kì thi gần đây của Miểu Miểu, phải đến tuần thể lên mạng, chán nản, cũng muốn uống.

      Vả lại, máy tính của cũng có vấn đề, cứ hay bị chết máy, cũng chẳng biết có phải do dùng nhiều quá hay , làm rất bực bội.

      Lúc uống bia Leo rất biết tiết chế, chẳng bao lâu là say, say xỉn thôi , lại chọc tới đám côn đồ địa phương. Ở bước ngoài được phép sử dụng súng, khó chịu cái là nổ súng giết người là chuyện rất bình thường. ta chọc ai chọc, lại đụng vào đám chị vô cùng hung dữ, kết quả là bị bọn chúng đuổi giết.

      Vì Leo say bét nhè nên lúc bị truy sát như thế mà hợp tác, khiến Khang Duật tức giận đến mức muốn quẳng ta xuống cho xong. Nhưng lại nghĩ nếu cậu ta chết rồi có lẽ bản thân mình cũng sống hạnh phúc được, đành vác gánh nặng này chạy thoát thân.

      Bọn côn đồ kia nổi giận, bắn loạn vào hai người, đạn lạc trúng vào cánh tay Khang Duật. Cũng may khi ấy có người qua đường nhìn thấy, kịp thời báo cho cảnh sát, nếu có lẽ chết .

      Khang Duật được đưa đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu, chủ tịch nhanh chóng chạy tới, vừa tạ ơn, cũng là vừa xin lỗi . Đó cũng là chuyện hiển nhiên, bị thương, nhưng cậu quý tử nhà ông cùng lại chẳng chút xây xát nào, còn uống say đến nỗi gây họa, nhìn thế nào cũng là cứu con ông ta.

      Chủ tịch rất cảm kích , hỏi làm thế nào để báo đáp.

      Khang Duật đảo mắt – “Phiền ngài lắp cho tôi dàn máy tính tốt nhất nay là được!”

      “…”

      Ngài chủ thịch càng xúc động hơn. Cứu con trai ông rồi, mà chỉ cần chút báo đáp thế thôi, cảm tình với càng tăng gấp N lần.

      Sau khi Khang Duật xuất viện, Leo càng bám chặt lấy, xem như bạn thân, như em, đâu cũng kéo theo cùng. Nghĩ đến quan hệ tốt với ta có nhiều lợi ích, Khang Duật cũng so đo thêm, hơn nữa người này quả có chỗ dễ thương, đủ hồn nhiên, đủ đơn giản, chẳng giống người trưởng thành chút nào. Mà quan trọng nhất chính là, ta là người duy nhất nhìn ảnh Miểu Miểu mà những lời làm Khang Duật khó chịu.

      Chỉ nhờ điều cuối cùng ấy, Khang Duật chưa bao giờ gài bẫy Leo lần nào.

      *

      Thời gian trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc ba năm trôi qua, chỉ còn hơn tháng nữa là có thể về nước rồi. Tâm tình cũng tốt hơn, mỗi ngày ra vẻ vô cùng đắc ý.

      Kì thi sát hạch cũng rất suôn sẻ, ngay cả thần tượng của – vị phi công hàng đầu kia cũng khen ngợi dứt lời.

      Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.

      Đầu tiên phải gọi cho mẹ, báo bình an với bà, vừa định gọi cho Miểu Miểu lại thấy ả váy đỏ bước về phía . biết ả, là thư kí của ngài chủ tịch, ả lẳng lơ.

      ả xem chừng đặc biệt để ý tới , phải nháy mắt làm duyên là xoay eo, múa mông. Nếu dùng ánh mắt của người đàn ông ả đúng là báu vật, trưởng thành, gợi cảm, nóng bỏng, hồ ly tinh điển hình.

      Khang Duật vờ như nhìn thấy, bỏ thẳng, nhưng ả liền cản bước.

      “Hi, Duke!”

      giữ lịch , gật đầu, lướt qua ả, tiếp tục bước.

      ả chạy tới cản, mở ra nửa hàng nút, lộ ra mảng ngực no tròn, thậm chí còn vươn tay lả lơi, ngón tay khều dưới cằm Khang Duật.

      Khang Duật nhíu mày.

      đẹp trai, cũng sắp phải rồi, muốn chơi bời chút sao?” – Những lúc phụ nữ cho dù là quyến rũ dàn ông, đều rất quyến rũ mê người, khiến người ta cảm thấy thấp hèn.

      Khang Duật nhìn chằm chằm vào ngực ả.

      Ả lại cho rằng mê mẩn bầu ngực của mình, càng kéo áo trễ hơn.

      Ai dè Khang Duật lại cười khẩy – “ xin lỗi, khẩu vị tôi nặng, có hứng thú với bò sữa!”

      Ả váy đỏ tức thời biến sắc.

      Khang Duật lại còn tỏ ra rất galant, mỉm cười – “Tôi nghĩ nên từ chức, đến nông trại hợp hơn đấy!”

      xong, tung tẩy bỏ .

      Ả váy đỏ tức đến vẹo mũi, giẫm mạnh chiếc giày cao đến 15cm, sải chân bỏ .

      Trở về phòng ngủ, Khang Duật lập tức nhắn tin cho Miểu Miểu: Miểu Miểu, bây giờ rảnh, chat hình !

      Tin nhắn trả lời là: Webcam hư rồi, sửa! QQ!!

      ngại QQ phiền phức, liền bắt điện thoại lên gọi.

      Nhanh chóng có tiếng trả lời, giọng Miểu Miểu ngọt ngào lại có chút nghèn nghẹt vang lên – “Duật!”

      “Sao nghe giọng rầu rĩ vậy, cảm à?” – Dù chỉ chữ thôi nhưng cũng có thể nhận ra giọng khác thường của .

      “Hơi… hơi hơi!” – Miểu Miểu trả lời.

      “Có nặng , uống thuốc chưa, uống nhiều nước vào!” – Liên tiếp những lời dặn dò từ miệng tuôn ra.

      nặng, ăn rồi, uống rồi!” – Miểu Miểu ngoan ngoãn trả lời từng thứ qua điện thoại.

      ngồi giường an tâm gật đầu – “Ừ! Còn nữa, được bỏ ăn bỏ ngủ coi hoạt hình đâu đấy, sức khỏe em vốn tốt rồi…”

      , bao giờ về?” – Miểu Miểu đột nhiên hỏi.

      “Ngày 8 tháng 7, 8 giờ 30 tối tới Thượng Hải, cổng 1 sân bay Phố Đông, chuyến 3846 của hãng hàng LTU!”

      “Chờ , chậm lại , để em tìm bút ghi lại .”

      “Ghi gì chứ, trước khi em lên máy bay gửi tin nanh, em dám đến đón sao, hừ!” – rất thích bộ dạng cuống cuồng của , ngửa người ra sau, nằm giường cười khép miệng.

      “Báo cho bác Thẩm chưa?” – Miểu Miểu lại hỏi.

      “Báo rồi, hôm ấy bác tới đón, lo em tìm ra!”

      còn hiểu sao, lớn đến vậy mà chỉ đến sân bay lần duy nhất lúc tiễn Đức, để Miểu Miểu mình đến đón, sợ lạc mất.

      “Duật, lần này về, nữa chứ?” – Giọng Miểu Miểu vang lên nài nỉ.

      về bắt đầu nhận nhiệm vụ bay, thực tập ba năm, nếu được tuyển chính thức, xin được đảm nhiệm chức vụ ở Thượng Hải, em yên tâm, ngoan ngoãn đợi về !”

      “Ừ! Em vốn ngoan ngoãn đợi về mà.”

      ngoan ngoãn đáp như bé con, khiến Khang Duật nằm giường vui đến mức phá ra cười.

      Đột nhiên, Miểu Miểu nghẹn ngào thỏ thẻ – “Duật, em nhớ !”

      Khang Duật cứng đờ, vội vàng bật dậy từ giường.

      khóc sao?

      lộ vẻ lo lắng, lại càng thêm đau lòng, lập tức gác điện thoại, mở máy tính. Nhớ lời Miểu Miểu rằng webcam hư, lập tức dánh số QQ của Diễm Diễm.

      May mà vừa đúng lúc Diễm Diễm mạng.

      rể, lại tìm em làm gì?”

      phát cầu dùng webcam, Diễm Diễm đếm xỉa, lập tức tắt .

      nhụt chí, lại gửi thêm cầu nữa.

      Diễm Diễm còn cách nào, đành chấp nhận.

      Cửa sổ webcam vừa ra, Khang Duật liền quát – “Gọi chị em qua đây cho gặp!”

      Diễm Diễm sa sầm, nhưng sợ tính nham hiểm của , đành còn cách nào khác, đành hét lớn vào phòng Miểu Miểu – “Chị, với rể , em cũng phải có gian riêng tư chứ, máy của em cũng là vật cá nhân mà, đâu phải hàng công cộng đâu!!”

      Rất nhanh sau, Miểu Miểu hoảng hốt xuất trong tầm nhìn của webcam.

      khóc, cảm thấy yên lòng đôi chút, nhưng nhìn thấy cái mũi sưng tấy vẫn còn nhét bông gòn, lập tức nổi giận.

      nàng dối trá này, là webcam bị hư, ra là lừa thôi.

      lập tức quát lớn – “Mũi em bị sao thế hả!”

      Miểu Miểu ngồi ghế, lắp bắp trả lời – “Nóng… nóng trong người!”

      “Nóng kiểu gì mà mũi sưng thế kia!” – tức giận đến trán nổi lên gân xanh.

      Sao lại có thể chăm sóc bản thân cẩn thận như thế chứ?

      nữa, còn sao lại làm phiền Diễm Diễm vậy nè!” – Miểu Miểu tìm cách đổi đề tài.

      Khang Duật thở dài, biết khóc, cảm thấy rất nhõm.

      phải em nhớ sao, bây giờ để em nhìn cho đủ! Cũng phải xem thử em có khóc hay , để còn yên lòng luyện bay nữa.”

      , em sao!” – Miểu Miểu vội vàng lắc đầu.

      nhìn Miểu Miểu màn hình, vừa nhìn thấy dù là giận cũng chẳng giận lâu nổi. Nghĩ đến thú nhận nhớ , trong lòng vừa chua xót nhưng cũng cảm thấy rất ngọt ngào.

      “Nhìn rồi, còn khó chịu nữa ?”

      Miểu Miểu lắc đầu.

      “Đưa tay đây nào!” – .

      “Làm sao?” – Miểu Miểu nghi hoặc.

      “Sao cơ?” – Tôi hỏi.

      dịu dàng – “Cho em sờ đấy!!”

      Miểu Miểu thoáng sửng sốt, lát sau liền sờ dọc theo màn hình, Khang Duật nhìn ngón tay mềm mại của , rất nét màn hình, chỉ hận thể để khuôn mặt, để có thể tự mình cảm thụ.

      Còn tháng lẻ ba ngày.

      tháng lẻ ba ngày nữa thôi, Miểu Miểu, em có thể sờ được rồi, ráng nhịn, nha?”

      Côi nức nở – “Ừ!”

      thở dài – “Cười lên coi nào, để còn yên tâm chứ!!”

      nhếch môi, muốn cười, nhưng cứng ngắc, vậy thêm hai miếng bông gòn trong lỗ mũi sưng đỏ, đúng trông rất xấu.

      Nhưng Khang Duật lại cảm thấy đáng , đáng đến mức chỉ muốn ôm vào lòng chặt.

      Còn tháng lẻ ba ngày nữa lận, cần cái cái gì đó làm tin, liền bấm nút chụp.

      “Được rồi! chụp được rồi! Em thế này, ít nhất cũng làm cười cả tháng trời!”

      lưu lại, cất vào trong tập tin chứa vô số những tấm ảnh chụp từ màn hình của Miểu Miểu.

      Miểu Miểu phì cười, cười rất xinh.

      Khang Duật lại lén chụp thêm bức.

      “Ha ha ha ha!” – Miểu Miểu cười lớn.

      Khang Duật thấy vậy, cũng nhịn được cười rộ.

      Lúc này, trong loa máy tính phát ra tiếng tru tréo của Diễm Diễm – “Hai người đúng là cặp chó đực cái mà!! Em muốn cắt đứt với cả hai chị!”

      Khang Duật thèm để ý đến nàng, vẫn si ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười của Miểu Miểu.

      Chỉ còn, chỉ còn tháng lẻ ba ngày thôi.

      *

      Ngày 8 tháng 7 năm 2002, tám giờ mười lăm phút tối, máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Phổ Đông thành phố Thượng Hải, Khang Duật gần như là lao xuống khỏi máy bay, dọc đường tung tăng vui thích như chú chim , khiến cho Leo về cùng đợt này theo kịp, đành ở sau gọi với theo – “Duke, chờ tôi với!”

      Nhưng chẳng thấy bóng người.

      Khi chờ kiểm tra, sốt ruột đến mức muốn xử lí quách đám người xếp hàng phía trước. Nhanh lên, mau lên nào! Đến khi tới lượt mình, nhân viên hải quan kiểm tra xong, mời chấm điểm phục vụ vào cái máy bên cạnh cửa chắn. chút nghĩ ngợi, nhấn thẳng vào nút ‘Rất vừa lòng’.

      Ai bảo ta làm chậm đến thế!

      Nhân viên hải quan vô tội ai oán nhìn .

      cười nhạt, bước thẳng.

      Thậm chí còn định lấy hành lý, chỉ muốn lao thẳng ra ngoài. Nhưng trong đó vẫn còn món quà muốn tặng Miểu Miểu, đành giận dữ đứng chờ là quầy nhận hành lí.

      Sau khi lấy lại được vali của mình, liền nhanh tới cửa ra, đưa mắt ngừng tìm kiếm bóng hình ngày nhớ đêm mong trong đám người.

      Miểu Miểu, em ở đâu, em ở đâu rồi?

      ơi, được vào đây!” – người bảo vệ bỗng nhiên lên tiếng.

      lập tức tiến về hướng của người bảo vệ kia.

      Chỉ thấy Miểu Miểu bay lên đá bay nhân viên bảo vệ, sau đó bổ nhào về phía .

      kích động ném vali xuống, dang rộng hai tay…

      Miểu Miểu… tốt rồi, may mà em vẫn bị kẻ khác bắt mất.

      Gánh nặng treo trong lòng suốt ba năm, cuối cùng, bây giờ, vào lúc này, buông xuống được rồi.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      PHIÊN NGOẠI 4 – CÁCH CÁCH VÀ PHÒ MÃ

      [Nguyên]

      Cách Cách bốn tuổi, được lên lớp chồi. Năm nay trong lớp có bạn mới, đó là cậu bé con lai cực kì đẹp trai, tóc vàng mắt xanh, da trắng bóc, nhìn như búp bê sứ. Bởi vì bố cậu phải chuyển công tác tới Thượng Hải, vừa khéo lại là phi công, đồng nghiệp của Khang Duật.

      Tên tiếng Trung của bé trai kia là Tề Dự, năm nay cũng vừa tròn bốn tuổi, mẹ là người Bắc Kinh còn bố đến từ Thụy Điển, thú vị là tuy khuôn mặt mang nét Tây nhưng lại chẳng biết được nữa câu tiếng . Nguyên nhân là vì bố cậu nhóc có tình tha thiết với văn hóa Trung Quốc, hồi trẻ bố Tề vì muốn học tiếng Trung nên xin công ty để được công tác ở Bắc Kinh, sau khi trôi trảy gặp mẹ Tề, phụ nữ vừa hiền lành lại dịu dàng. Cũng may bố Tề được tiếng Trung nên chẳng gặp rắc rối nào với mẹ Tề chẳng biết tiếng , hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, sau đó kết hôn, năm sau bé Tề được sinh ra đời.

      Bố Tề cho rằng tiếng Trung là ngôn ngữ khó học nhất thế giới, nhưng lại thích Trung Hoa đủ mười phần, cho nên tên tiếng Trung của bạn Tề lấy theo họ mẹ. chỉ thế, bố Tề vì sử dụng tiếng Trung quen, bao giờ tiếng với cậu nhóc, lại còn là phi công nên phần lớn thời gian ở nhà; mẹ Tề cũng tiếng , vậy nên bé Tề chỉ biết tiếng Trung mà thôi, lại còn là khẩu Bắc Kinh đúng chuẩn, còn về tiếng , có lẽ phải là đối thủ của Cách Cách rồi.

      Cậu bé xinh trai này lúc nào cũng được ưa thích, lại còn là con lai, chẳng mấy chốc đoạt lấy vị trí xinh đẹp nhất lớp vốn của Cách Cách, trở thành tiêu điểm chú ý.

      Cách Cách rất tức tối, nhưng hề biểu ra ngoài.

      Có lần, Cách Cách vô tình thấy bé Tề ’, kinh ngạc phát ra nửa dưới của cậu bạn lại khác với mình, nhưng nhóc cố giữ bình tĩnh, điềm nhiên bước qua.

      Buổi tôi, Cách cách qua nhà bà ngoại ăn cơm. Bà ngoại là bác sĩ pháp ở trong phòng có sơ đồ về các bộ phận cơ thể con người, ở có ghi tỉ mỉ tên gọi của các phần được đánh dấu.

      nhóc nhìn hồi, vươn tay về chỗ nọ – “Mẹ ơi, chữ kia đọc là gì?”

      Âu Dương Miểu Miểu cười đến bắn ra cả cơm, đau đầu nhìn về nơi con vừa chỉ.

      thử xem, sao cái sơ đồ cơ thể này lại của nam chứ, của nữ được sao? Con chỉ chữ ấy, có lẽ là vì nhiều nét chăng?

      Cách Cách có tính phải hỏi tới cùng, thấy Miểu Miểu lời nào liền hỏi ông ngoại, hỏi bà ngoại, hỏi dì. Tất cả mọi người đều lắc đầu như bị động kinh, lắc liên tục.

      Cuối cùng cũng chẳng xong, mọi người đều oán hận hướng mắt về mẹ Âu Dương.

      Mẹ , sao lại để tranh về bộ phận cơ thể con người trong phòng chứ, sao treo tranh Trung Quốc ấy?

      Mẹ Âu Dương chăm chú húp cảnh, dám ngẩng tầm mắt.

      Chỉ có Khang Duật vẫn bình tĩnh, hoàn toàn bị kinh động, thong thả ăn cơm.

      “Papa, papa, Cách Cách biết , chữ kia đọc là gì?”

      Tất cả mọi người nín thở nhìn Khang Duật, thấy ôm lấy Cách Cách, liếc về sơ đồ kia, cực kì bình tĩnh đáp – “Đản Đản!!” (Đản là trứng)

      Mọi người im lặng, ngã xuống dậy nổi.

      Cách Cách hiểu, gật đầu, ôm cổ Khang Duật, thơm liên tiếp lên mặt bố – “Vẫn là papa lợi hại nhất!”

      Hôm sau, Khang Duật phải bay đến Thụy Sĩ, Cách Cách cùng Miểu Miểu siêu thị gần nhà mua đồ, nhìn thấy xe nhún trước cửa siêu thị, là loại bỏ đồng xu tệ vào rung trong ba phút, liền vòi mẹ cho ngồi.

      được, hôm qua còn ngồi rồi, hôm nay được ngồi nữa!”

      Cách Cách bĩu môi, xụ mặt, đột nhiên thấy mẹ Tề và cậu bạn cũng siêu thị, bạn Tề kia còn rất vui vẻ ngồi xe nhún.

      Trong lòng Cách Cách cảm thấy rất ghen tị.

      Thừa lúc Miểu Miểu và mẹ bạn Tề chào hỏi nhau, vội vàng chạy tới.

      Bạn Tề chơi rất vui, còn hô lớn – “Bay nào, bay nào, bay nào!”

      Cách Cách đảo mắt, tươi cười như tiểu ác ma – “Này, Heo Ngoại!”

      Đây là biệt danh Cách Cách dành cho bạn Tề, bởi vì cậu ta và mình đều cầm tinh con heo.

      Bạn Tề thân thiết gọi lớn – “Cách Cách, bạn cũng siêu thị hả?”

      “Ừ, cùng mẹ đó!”

      “Bạn cũng tới chơi xe nhún hả?”- Bạn Tề chị vào cái xe trống bên cạnh.

      Cách Cách liền ra vẻ hoảng sợ, lắc đầu mạnh.

      Bạn Tề ngờ vực hỏi – “Sao vậy?”

      Cách Cách hoảng sợ – “Cậu biết sao, cái xe này ngồi nhiều được đâu, nếu có Đản Đản nữa đâu!”

      Bạn Tề là nam, đương nhiên biết Đản Đản là gì, liền xanh cả mặt, té xuống xe nhún, khóc lóc chạy về phía mẹ.

      Cách Cách cười xấu xa, muốn dùng tay để trèo lên chiếc xe còn nhúng, nhưng vì lùn quá, lên được, đành lớn với Miểu Miểu – “Mẹ, mẹ ơi, mau mau, bế Cách Cách , xe còn nhún kìa, còn phút nữa lận!!”

      Miểu Miểu ngã xuông dậy nổi.

      *

      Nghỉ hè, Khang Duật đưa Miểu Miểu và Cách Cách Thái. Đây là phúc lợi của công ty, nên đồng thời cũng có bạn Tề và bố mẹ cậu nhóc cùng nữa, mọi người trò chuyện với nhau rất vui, chỉ vào hoàng cung còn xem biểu diễn của gay. Bởi chỉ có bạn Tề và Cách Cách là con nít, nên tình cảm bỗng rất khắng khít.

      Đến khi nhập học, Cách Cách và bạn Tề chơi đắp cát, nhóc với cậu bạn – “Nhìn khắp vượn trẻ, mình thấy cậu giống Cừu Xinh Đẹp nhất đấy!”

      Bạn Tề đáp – “Cách Cách, Cừu Xinh Đẹp là con mà!”

      Cách Cách nghẹn, tuy nhóc vốn thích ‘Cừu Vui Vẻ và Sói Xám’ nhưng mà chẳng biết những nhân vật chính bên trong, bởi vì nhóc thích nhất phải là cừu mà là con sói – Sói Đỏ.

      Sói Đỏ đích thực là ngôi sao của ‘Cừu Vui Vẻ và Sói Xám’, là vợ của Sói Xám, chủ nghĩa nữ quyền, hoàn toàn cho phép có ai khác nắm quyền trong nhà, thói quen dùng chảo để quản lí lão chồng.

      Trong nhận thức của nhóc, Cách Cách thấy Cừu Xinh Đẹp là đứa ngốc, ai mà thèm quan tâm là đực hay cái chứ.

      Bị bạn Tề chỉnh, sĩ diện của Cách Cách chịu được, đảo mắt – “Bạn… sao bạn biết Cừu Xinh Đẹp là nữ? Cậu từng cởi quần của nó sao, à , cạo lông, xem chưa?”

      Bạn Tề trong sáng, rất đơn giản, liền lập tức lắc đầu nguầy nguậy – “Chưa, chưa từng!”

      Cách Cách khép hờ mắt, khe khẽ – “Mình cho cậu hay, ra… nó là gay đó!”

      Bạn Tề cả kinh há hốc miệng.

      Các Cách hài lòng gật đầu.

      Hết kinh hãi, bạn Tề nhớ Cách Cách mình giống Cừu Xinh Đẹp, lập tức bật khóc – “Cách Cách, ý bạn mình là gay hả? phải, Tiểu Dự là con trai, phải gay, phải mà…”

      Bạn Tề khóc lóc ù té chạy lần thứ hai.

      Cách Cách chép miệng, tiếp tục nghịch cát.

      đúng là đồ ngốc!

      *

      Chớp mắt tới năm 2021, xã hội càng thoải mái, thị hiếu thêm đáng sợ.

      Cách Cách nay thiếu nữ 14 tuổi, càng lớn trông càng giống tiểu tinh, lại còn xinh đến mức người người kinh diễm. chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là của cả trường nữa. Tính tình vừa ngự tỷ + nữ vương. (Nôm na là tuýp con khôn ngoan giỏi giang, nhưng cũng dữ kém, có lẽ là ‘đanh đá’ trong tiếng Việt chăng?)

      Dáng người Cách Cách rất đẹp, phát triển đầy đủ. Tuy mới 14 tuổi nhưng so với đám bạn bằng tuổi, hoàn toàn nổi trội hơn hẳn. Mỗi khi Miểu Miểu giặt áo lót của Cách Cách, đều lệ được mà rơi.

      Cuối cùng cũng có chỗ giống mẹ nó rồi.

      Tề Dự cũng vừa tròn 14 tuổi, hồi bé là xinh xắn vậy rồi, lớn lên càng thêm đẹp trai ‘trời long đất lở’, trong trường học, tụi nữ sinh đám này đến đám khác bám đuôi đằng sau.

      Cách Cách nhìn thấy cảm giác rất khó chịu, cũng biết vì sao, nhưng đúng là khó chịu lắm lắm.

      Trong suy nghĩ của bé, Tề Dự là sở hữu của mình. Khi còn bé là đồ chơi, lớn chút thành bao trút giận, bây giờ là gã hầu miễn phí.

      Mà cũng biết tại sao Tề Dự lại nhất nhất chiều theo ý của nhóc, nhàng bình thản chấp nhận mọi cầu, Cách Cách hướng Đông, cậu tuyệt đối dám hướng Tây.

      hôm, Cách Cách thấy Tề Dự cười tươi rói với nào đó, khiến cả mặt nhóc sa sầm. Mà cái con bé kia có xinh đẹp chỗ nào đâu, cần eo thấy eo, muốn ngực chả thấy ngực, muốn tới nhéo lỗi tai của cậu, hỏi cậu có phải mắt mù rồi .

      Nhưng mà, Cách Cách làm thế, phải giữ hình ảnh tốt đẹp của mình.

      Lúc tan trường, Cách Cách muốn ăn vặt, Tề Dự vội vàng chạy xe đạp chở nhóc vào McDonalds.

      Trong cửa hàng rất yên tĩnh, khách cũng khá vắng, cả hai chọn nơi vắng vẻ, Cách Cách ngồi xuống, bắp đùi hơi lộ, mặt nghiêng 45 độ, hơi thở như lan hỏi – “Dự, tớ có đẹp ?”

      Mặt Tề Dự đỏ lựng, gật mạnh – “Cách Cách rất đẹp!”

      “Dáng người sao?” – Cách Cách tháo nơ đồng phục, lộ ra cái rãnh nho .

      Tề Dự suýt nữa là xịt cả máu mũi, cậu cũng chỉ là chàng trai trong thời dậy thôi mà – “Rất… lớn!”

      “Vậy sao….” – Cách Cách ngân nga ở cuối, sau đó đôi mắt xinh đẹp khẽ nhíu – “Cậu muốn sờ ?”

      Tề Dự kinh hãi, lắc đầu, lại lắc, lắc nguầy nguậy.

      Cách Cách thỏ thẻ – “Chuyện này, chỉ có chồng tương lai của tớ mới có thể sờ vào thôi, trừ khi cậu là…”

      Tề Dự kích động – “Nếu vậy tớ làm chồng của cậu…”

      “Vậy à…” – Cách Cách chỉnh lại đồng phục, kéo váy xuống, nhìn Tề Dự là biết bị mình quyến rũ mê hoặc.

      nhóc thỏa mãn, bắt đầu ăn.

      Trong lòng bạn học Tề Dự vô cùng xúc động, nắm tay phát thệ.

      Khi trưởng thành, nhất định phải cưới Cách Cách!!

      *

      Lại mười năm trôi qua, Cách Cách và Tự Dự kết hôn.

      Tân hôn, Miểu Miểu quen nhìn cảnh Cách Cách bắt nạt Tề Dự, tranh thủ Cách Cách tắm, liền khuyên nhủ với Tề Dự mấy câu – “Tiểu Dự, con đừng giả vờ ngu khờ nữa, cũng đừng chiều Cách Cách thế, cứ vậy, con bé càng thêm ngang ngược!”

      Tề Dự cũng là phi công, ngồi sô pha ghi nhật kí bay, cậu ngẩng đầu nhìn mẹ vợ, ánh mắt nhu hòa, dịu dàng như nước – “Mẹ, sao đâu, con giả ngốc, Cách Cách vui. ấy thích là được rồi!”

      Miểu Miểu nghe cậu đáp, câu cũng lại được.

      Tề Dự đột nhiên nhớ tới Cách Cách tắm rửa xong muốn ăn thạch sương sáo (sương nam, sương sáo), vội vã lấy bóp tiền, ra ngoài mua.

      Chờ cậu rồi, Miểu Miểu nhìn về Cách Cách nấp sau cánh cửa nghe lén – “Nghe chưa, còn lo đối tối với người ta chút!”

      Cách Cách đỏ mặt, lẩm bẩm – “Con biết rồi!”

      Buổi tối, trong phòng tân hôn, Cách Cách muốn đối xử tốt với Tề Dự lần, liền bày ra vẻ dịu dàng.

      giờ sau, Cách Cách bị Tề Dự lăn qua lăn lại giường rít lên chói tai, đá cậu xuống đất – “Mới cho ba phần sắc liền mở phường nhuộm (ý được đằng chân lân đằng đầu), cút , xem tôi xử lí thế nào!”

      Bên kia, Miểu Miểu với Khang Duật chôn mặt thở hổn hển ngực mình – “Duật, có thể giả ngu chút , dỗ em vui!”

      Khang Duật – “…”

      tìm nơi thoải mái hơn – ngủ!

      Âu Dương Miểu Miểu năm nay bốn mươi chín tuổi, vẫn thể đánh lại người vũ trụ…

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      PHIÊN NGOẠI 5 – TRAI GIÀ NHẢ NGỌC

      [Nguyên]

      Thứ bảy ngày 18 tháng 4 năm 2023, là ngày sinh nhật thứ 43 của Khang Duật, đối với người đàn ông mà , tuổi này có thể là lúc hấp dẫn nhất.

      chỉ hấp dẫn mà trong công việc, cũng đạt được chức vụ cơ trưởng rất oai phong, tuy làm phi công có thể khắp thế giới nhưng bay nhiều có thể bị rụng tóc, hay bệnh co giãn tĩnh mạch, cơ mà nhìn Khang Duật mà xem, hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Tóc tai cọng bạc, đen bóng như thể ăn hà thủ ô mỗi ngày, da dẻ ngày càng trơn nhẵn, chẳng hề có nếp nhăn. Thời niên thiếu đẹp trai, đến tuổi này rồi càng có sức hấp dẫn; tuổi càng lớn, sức hấp dẫn của đàn ông càng cao, chỉ cần là phụ nữ, hễ ai nhìn thấy mắt đều sáng rỡ, còn cũng đứng lại ba phút đồng hồ nhìn bóng khuất dần.

      người cũng thấy hình ảnh người đàn ông phải vất vả nuôi gia đình, ngược lại là ông chú rất thong thả, thư thái.

      Mặc dù là ngày nghỉ nhưng Khang Duật cũng có thói quen thức dậy sớm, chủ yếu là do Miểu Miểu nằm giường. Tám năm trước bắt đầu gia nhập hàng ngũ các bà nội trợ, năm giờ sáng bắt đầu tỉnh dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong bắt đầu xay sữa đậu nành về làm bữa sáng, đôi khi cũng ra ngoài mua các món mới. Bình thường cứ đúng 6 giờ rưỡi, bữa sáng nóng sốt nhất định được dọn sẵn bàn, vừa thuận tiện vừa dinh dưỡng ngon lành để hai bố con đến trường học, làm; nếu và con đều nghỉ ở nhà, nhất định nấu nồi canh ngon lành để hai bố con được tẩm bổ, mỗi ngày cơm ba bữa, đều là những món khác nhau.

      Các đồng nghiệp nhiều năm trước đều cảm thấy lấy Miểu Miểu có chút thiệt thòi, bởi Miểu Miểu được xinh đẹp gì cho lắm, đến bây giờ bọn họ đều cảm thấy con mắt của tinh tường, cưới người vợ hiền lành như vậy, chăm sóc như ông hoàng.

      Nghĩ lại rất giống như mong ước lúc , muốn chăm sóc , nấu cơm, giặt quần áo, lại còn sinh con cho mình nữa. Thế nhưng ý định trả thù lúc bé sớm tồn tại, muốn Miểu Miểu phục dịch như bà già, chỉ có thể may mắn cưới được người vợ tốt mà thôi.

      nhìn qua chỗ trống bên giường, bây giờ chỉ muốn vợ đảm này có thể nằm lăn giường lâu chút, mới sáng sớm phải chịu cảm giác lạnh lẽo như vậy, tốt xấu gì hôm nay cũng là sinh nhật cơ mà.

      Rời khỏi giường, ngoài cửa sổ ngập tràn hương hoa tiếng chim hót, khí vô cùng trong lành, lười biếng duỗi người, rửa mặt xong lại như ông lớn ngồi sô pha đọc báo. Khang Duật dự định đưa Miểu Miểu đến khách sạn xoay tròn giữa trung cấp sáu sao mới khai trường ở Thượng Hải ăn cơm tối, bề ngoài là ăn sinh nhật, nhưng trong đó là… vờ như đọc báo, ra là thầm lấy cái thẻ mở cửa phòng khách sạn giấu dưới sô pha nhét vào ví.

      Nếu mà để Miểu Miểu biết trước, thế nào cũng lải nhải câu ‘Cái này có thể mua được bao nhiêu con chó…’ hoặc tương tự như thế, vân vân và vũ vũ. Chín phần chắc chắn là bắt trả lại phòng, chả bằng cơm nước xong xuôi kéo thẳng vào phòng, tránh phải tối mặt tối mày.

      Nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, cau mày, bình thường giờ này hẳn là mua bữa sáng về rồi chứ.

      Cách Cách 16 tuổi mặc đồ ngủ in hình cún con, lê đôi dép hình cún con từ lầu xuống, dụi dụi mắt, ra vẻ ngủ chưa đủ giấc, nhóc cào cào tóc chào Khang Duật – “Bố, sớm vậy!”

      “Ừ sớm!” – Khang Duật ghé mắt nhìn con cưng cái rồi lại quay về tờ báo – “Sao dậy sớm vậy con, định ra ngoài à?”

      Cách Cách dạ tiếng rồi vào bếp nhìn quanh – “Mẹ đâu rồi ạ?”

      “Mẹ con mua bữa sáng, chưa về.”

      “Vậy à!” – Cách Cách tùy ý đáp, vào bếp mở tủ lạnh, lấy chanh ngâm Miểu Miểu làm sẵn cho vào chén nước ấm cho dễ tiêu trước.

      Có điều chỉ lát sau Miểu Miểu về, cửa vừa mở ra liền để cặp lồng thức ăn lên bàn, sau đó tiếng nào chạy thẳng vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa.

      Hai bố con ngạc nhiên nhìn cửa toilet, đây là thế nào? Bình thường sau khi mua bữa sáng về dọn ra, còn kể những mẩu chuyện phiếm nghe được ở chợ, chưa từng câu mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh như thế.

      Cách Cách nghĩ chắc là mót tiểu chăng.

      Nhưng, ba mưới phút trôi qua, Miểu Miểu vẫn chưa bước ra.

      Khang Duật có hơi lo lắng, định gõ cửa toilet hỏi han, chuông phòng khách vang lên.

      Cách Cách gặm bánh bò giơ tay, ý muốn để con bé mở cửa.

      Cửa mở, cậu thiếu niên đẹp trai tóc vàng mắt xanh xuất .

      “Sao tới sớm vậy?” – Cách Cách vẫn gặm bánh, hỏi cậu.

      Tề Dự cũng 16 tuổi, cởi giày tới – “ sợ em ngủ quên nên muốn đến sớm chút.”

      “Em dậy sớm mà!” – Cách Cách đáp, chỉ về bàn ăn – “Ăn sáng ? Mẹ vừa mới mua, còn nóng đó.”

      Cậu lắc đầu, đột nhiên ánh mắt dừng lại trước Khang Duật.

      Khang Duật nheo mắt, u ám nhìn cậu. Tề Dự nhất thời cảm thấy ớn lạnh toàn thân, nuốt nước miếng, cúi đầu 90 độ, kính cẩn lễ phép chào hỏi – “Bác… bác trai, con chào bác.”

      Khang Duật đáp. Hai năm trước từ khi Cách Cách với , con sớm, liền thích cậu nhóc này nữa, nhưng đối với chuyện sớm có tư cách nào dạy dỗ con cái. Cái này đúng là nhà dột từ nóc dột xuống, phải trước đây cũng thân thiết với Miểu Miểu như thế sao.

      Tề Dự bị trừng mắt dám ngẩng đầu, vẫn cúi gập góc 90 độ.

      Đối với người bố mà , người con như cái gai trong mắt, bởi đánh người là sai nên nhóm các ông bố đành dùng ánh mắt giết người ‘đâm mấy nhát’ cho hả giận.

      “Đứng lên , còn cúi làm gì nữa, mệt à?” – Cách Cách ôm lấy tay cậu, kéo qua bàn ăn.

      Tề Dự dám nghe lời Cách Cách, nhưng càng dám mếch lòng Khang Duật, đúng là khó cả đôi đường, nhưng Khang Duật bây giờ hơi đâu mà để ý đến cậu, trong bụng vẫn còn mãi canh cánh về Miểu Miểu trong nhà vệ sinh.

      Buổi sáng Cách Cách uống rất nhiều nước, muốn toilet, tuy phòng của mình lầu cũng có nhà vệ sinh riêng riêng nhưng nước xa cứu được lửa gần, so với Khang Duật còn nhanh hơn bước tới gõ cửa nhà vệ sinh – “Mẹ, mẹ khỏe , con muốn vào nhà vệ sinh. Con với Tề Dự phải ra ngoài, mẹ nhanh nhanh chút !”

      Trong cửa vẫn hề có động tĩnh gì.

      Khang Duật nghĩ đến chuyện may, định nâng chân đạp cửa.

      Đột nhiên cửa bỗng mở toang.

      Đầu tóc Miểu Miểu bị vò như tổ chim, bước từ trong ra.

      Cách Cách vội vàng chui tọt trong nhà vệ sinh.

      “Sao vậy em?” – Khang Duật vuốt lại tóc cho .

      Khuôn mặt Miểu Miểu vô cùng suy sụp, vô cùng thê thảm.

      “Miểu Miểu?” – Khang Duật nâng cằm lên.

      Có câu con mười tám xấu, hai mươi như mận tươi, qua ba mươi là đóa mẫu đơn nở rộ, nhưng đến tuổi bốn mươi như đồ mi già, người ta thường gọi chung là rau héo. (đồ mi là loại cây bụi có gai nhọn)

      Ấy thế mà Miểu Miểu lại hoàn toàn trái ngược. biết có phải nhờ Khang Duật nuôi tốt hay ngây ngốc ở lâu bên cạnh nên được hưởng cái ‘ khí’ của , tuổi càng lớn càng đẹp.

      Da Miểu Miểu vốn đẹp. Khi còn trẻ vừa trắng vừa mềm như búp bê sứ, lớn tuổi rồi da vẫn đẹp đáng ngạc nhiên, hề có dấu vết của phụ nữ luống tuổi, hề có nếp nhăn. Diễm Diễm từng ghen tị , hẳn là có liên quan với việc béo đây mà, bởi da mặt căng đều, lấy đâu ra nếp nhăn nữa chứ.

      đúng là béo, từ lúc trưởng thành đến nay, nhưng có điều nhờ làm nội trợ trong thời gian dài nên tuy béo nhưng đều đều, hơn nữa thỉnh thoảng có tập thể dục, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ thuộc loại đậm người mà thôi. Ngực lớn như thế, còn eo nhìn qua vô cùng , nhìn giả chút nào. Miểu Miểu bây giờ quả trông béo, dáng vẻ lại càng có thêm sức hấp dẫn của phụ nữ trưởng thành. Ngực của vẫn đầy đà như trước đây, hề có vẻ héo hon theo tuổi tác, tuy ra sức hút trái đất cũng có ảnh hưởng đôi chút. Nhưng mà làm chủ gia đình mấy năm, ngoại trừ tay nghề nấu ăn giỏi lên, mẹ hiền vợ đảm là thế nào, cũng có nghiên cứu cách giữ chặt trái tim đàn ông, nhất là loại người luôn có đẹp vây quanh như Khang Duật, thể đề phòng, liên quan đến việc sâu đậm bao nhiêu, duy trì hôn nhân ngoại trừ tình còn cần phải nỗ lực. Có rất nhiều chuyện phiền hà, đầu óc thể tiếp nhận, lúc rảnh rỗi lên mạng, học chút về cách làm đẹp đơn giản và cách ăn mặc, sau đó trồng hoa, làm xà phòng thủ công tạo phong cách riêng, kiên trì bền bỉ như thế hiệu quả rất rệt.

      Quả đúng như câu , đời có phụ nữ xấu, chỉ có đàn bà lười.

      “Miểu Miểu, chuyện em!” – Thấy khuôn mặt khóc lóc nức nở, hề câu, Khang Duật chịu được.

      Miểu Miểu thút thít, chìa tay, mở ra trước mặt .

      ràng là que thử thai nho .

      Que thử thai quan trọng, chủ yếu đó có vạch hồng, lại còn… là hai vạch.

      Lúc nào Cách Cách vệ sinh xong, tò mò ló đầu nhìn trộm, kinh hô – “Mẹ, phải chứ, cũng tuổi này rồi mà! Đừng có đùa nha, nếu truyền ra ngoài bị người ta cười chết luôn đó!?”

      Miểu Miểu nghe thế, trong lòng càng thêm hoảng loạn, bổ nhào vào lồng ngực Khang Duật, dùng sức đấm – “ xem, đều tại , ngay cả con cũng ghét bỏ em.”

      Có câu em hồn nhiên ngọt ngào, khi kết hôn từ từ biến thành mụ dạ xoa, Miểu Miểu thế, trong nhà có hai người vũ trụ đè nặng, mụ dạ xoa người trái đất như vùng lên được.

      Khang Duật đơ người nhìn vào vai vạch hồng rành rành kia, món quà sinh nhật này… có hơi lớn.

      Miểu Miểu ngừng nghỉ tiếp tục đấm, càng thêm oán giận, Khang Duật ôm chầm dịu dàng ủi – “Ừ, trách .” – xong, hung dữ trừng mắt về Cách Cách.

      Cách Cách rụt cổ, vội sửa lời – “Ý con là… à ừm… à… mẹ lớn tuổi như vậy mà con sinh em bé, … rất… vất vả.”

      nhóc lo ngay ngáy trong lòng, cũng do mình lanh mồm mau miệng, suýt nữa quên mất bố chiều mẹ thế nào. Còn nhớ lần đầu tiên cãi lại mẹ, làm mẹ giận, sau khi bố biết liền trách mắng trận – “Mẹ con là người phụ nữ bố nâng niu trong lòng bàn tay, con dựa vào vì là mà cãi lại mẹ, vào phòng , tự kiểm điểm bản thân!”

      Kiểm điểm bản thân xong, ba tháng trời nhóc được nhận tiền tiêu vặt.

      Tề Dự cảm thấy khí có vẻ hơi nghiêm trọng, lại muốn kiếm điểm trước mặt Khang Duật, vắt óc suy nghĩ hồi lâu, ngây thơ cười ngốc câu – “Bác trai và bác thắm thiết!”

      Vèo! Vèo! Vèo!

      Sáu con mắt sắt như dao phóng thẳng vào người cậu.

      Tên nhóc này, vạch áo cho người xem lưng làm gì chứ…

      Nụ cười xán lạn của cậu nhóc cứng đờ mặt.

      Khang Duật mặc cậu, trước tiên là phải làm chủ tình hình, nhưng nhìn hai vạch hồng kia, lại thấy đau đầu.

      Miểu Miểu ngả vào lòng Khang Duật, tâm trạng cũng vô cùng sầu não. Sáng nay vẫn ra ngoài mua bữa sáng như mọi ngày, lúc ngang qua siêu thị thấy băng vệ sinh giảm giá. Phẩm chất cơ bản nhất của bà nội trợ chính là tiết kiệm, mặc cho Khang Duật kiếm tiền đủ để cần phải như vậy, nhưng mà làm nội trợ hồi lâu hễ nhìn thấy giảm giá thể kiềm chế ham muốn mua sắm. Miểu Miểu và Cách Cách đều là phụ nữ, lúc nào cũng cần dùng cái này, mua cũng được.

      Vào siêu thị do dự biết nên mua hiệu nào, đột nhiên sực nhớ ‘bà dì’ của mình lâu rồi tới, ngay từ đầu chẳng nghĩ tới việc mang thai, cho là chẳng qua chu kì sinh lí chịu ảnh hưởng bởi thay đổi thời tiết mà thôi. Mua xong ra chợ, định mua bữa sáng, nhớ tới lâu rồi chưa ăn cả, định làm cá khứa hạt sốt cà, nhưng vừa ghé vào sạp cá, ngửi mùi, liền nôn hết cả ra, rất giống như khi mang thai Cách Cách, tiếng chuông báo động vang lên trong đầu, vội vàng quay lại siêu thị mua que thử thai.

      Quả nhiên… trúng thưởng!

      Khang Duật từ từ khôi phục – “Này chưa chắc đúng đâu, em cũng biết hàng trong nước…”

      Chưa hết, Miểu Miểu móc ra thêm vài que khác, khác dạng khác cỡ, hàng ngoại hàng nội đều có, xòe ra như quạt cho xem.

      Vạch hồng, vạch hồng, đều là hai vạch!

      Nếu ở nhà vệ sinh suốt nửa tiếng đồng hồ làm gì chứ, cũng dám tin, mặc cho ánh nhìn kì thị của nhân viên thu ngân, vẫn mua thêm vài loại khác.

      Huhuhu… Kết quả, quả nhiên trúng thưởng.

      Năm nay, Miểu Miểu 41 tuổi rồi.

      Mặt Khang Duật co giật, sải bước, vội lấy chìa khóa xe bàn, kéo Miểu Miểu .

      Ra đến cửa, đột nhiên quay lại về phía Cách Cách và Tề Dự – “Hôm nay hai đứa đừng nữa! Ngoan ngoãn ở nhà chờ .”

      Cách Cách gật đầu.

      Khang Duật hướng về Tề Dự, cậu nhóc lập tức gật lia lịa, nheo mắt, gió lạnh thổi từng cơn – “Ở nhà chơi gì cũng được, miễn là đừng đùa lên đến giường.”

      Tề Dự cuống quít xua tay lắc đầu, mặt đỏ như đít khỉ.

      Cậu có nghĩ tới cũng có gan làm.

      Rầm! Cửa sập mạnh, ngoài cửa còn loáng thoáng tiếng Miểu Miểu thắc mắc – “ kéo em đâu vậy?”

      bệnh viện! Em đúng là, quà lớn như vậy, phải biết em ‘bọc giấy gói’ xong rồi còn có thể ‘mở’ được hay , ‘mở’ rồi còn dùng được ? Nếu có thể ‘mở’ cũng phải biết mấy tháng nữa mới được ‘mở’ chứ?”

      Ặc…

      Tới bệnh viện rồi, dù biết mang thai nhưng vẫn phải thử nước tiểu lần nữa.

      Thấy hai vạch, mặt Khang Duật tối sầm như thể cả thế giới mắc nợ mình.

      Vào phòng khám, Miểu Miểu thẹn thùng ngồi trước mặt bác sĩ.

      “Bao nhiêu tuổi rồi?” – Bác sĩ nào cũng đều có tính này, viết bệnh án rành rành thế rồi mà còn cố ý hỏi.

      “4… 41 tuổi.” – Miểu Miểu đáp.

      Bác sĩ ngẩng đầu nhìn , sau đó nhìn Khang Duật đằng sau, ràng là nam vui, nữ bối rối.

      Lấy kinh nghiệm nhiêu năm làm thầy thuốc liền phán – “… Tái hôn?”

      Quan niệm kết hôn đầu năm nay càng lúc càng nhạt nhẽo hơn cả nước lã, kết hôn, li dị, rồi lại tái hôn. Nếu là hôn nhân đầu tiên, làm gì có chuyện tuổi này rồi mà còn ‘trai già sinh ngọc’ chứ.

      Miểu Miểu lâp tức lắc đầu – “, phải!”

      “Ồ,… tôi biết rồi!” – Tròng mắt bác sĩ đảo vội ra vẻ hiểu chuyện – là ngoại tình.

      Miểu Miểu cảm thấy ánh mắt bác sĩ nhìn mình đầy vẻ mờ ám, đến nỗi cũng hiểu , vội vàng đứng dậy lắc đầu – “ phải, phải, quan hệ chúng tôi phải thế!”

      Giải thích chính là che dấu, càng bôi càng đen.

      Bác sĩ gật đầu – “Tôi hiểu mà. Cơ bản là chị cũng vui vẻ mà thừa nhận chuyện này, chị đừng kích động, ngồi xuống, ngồi xuống .”

      Mấy năm nay quan niệm kết hôn rồi li dị, li dị rồi lại tái hôn càng lúc càng bừa bãi, muốn để người khác biết mình ngoại tình.

      Mặt Miểu Miểu đỏ lựng, thể giải thích cho ràng.

      Bác sĩ lại hỏi – “Vậy chắc là giữ đứa bé này phải ?”

      Miểu Miểu cả kinh, bật dậy – “ phải…” – Vị bác sị này là người nước nào vậy, làm sốt ruột đến đau dạ dày.

      Bác sĩ biết ý liền đáp – “Chị yên tâm, cơ thể chị rất tốt, đừng là nạo thai, có sinh cũng sao.”

      Miểu Miểu biết trả lời thế nào, lắp ba lắp bắp.

      Đột nhiên rầm tiếng, bàn tay đập mạnh lên tập hồ sơ bệnh án của bác sĩ.

      Bác sĩ ngẩng đầu, nhìn cặp mắt Khang Duật gườm gườm, tóc gáy dựng ngược – “ muốn… muốn làm gì?”

      Cái gã này bày ra vẻ khủng bố như vậy để làm gì chứ.

      Khang Duật nheo mắt, chậm rãi hỏi – “Có là sinh… cũng sao?”

      Bác sĩ theo bản năng gật đầu.

      “Ông khẳng định?”

      Bác sĩ lại gật đầu, suýt nữa là định giơ tay phát thệ.

      Khang Duật thở dài hơi, nhưng vẻ mặt tốt hơn nhiều, rút bàn tay đè hồ sơ bệnh án lại, ôm sát Miểu Miểu, hôn lên đỉnh đầu .

      Bác sĩ cũng thở phào nhõm, vừa định hỏi lại – cuối cùng là muốn giữ hay ?

      Đột nhiên Khang Duật như thể muốn bắn ra tia sáng giết người – “ ấy là vợ tôi, vợ đầu!!”

      Bác sĩ ngây người.

      *

      Miểu Miểu tuy chỉ mới mang thai được tháng, nhưng với khoa học kĩ thuật của năm 2023 biết được giới tính, là con trai, rất mừng rỡ, hễ rảnh ra là đưa tay xoa bụng.

      Đầu tiên phải tìm cho con tên ở nhà – Tiểu A Ka.

      Mẹ Khang Duật ở Đông Bắc xa xôi nghe tin đó, kích động đến thở được, cũng may sức khỏe bà tốt, chuyện qua điện thoại muốn nhất định vào đây.

      Khang Duật định gạt ý của bà, mình có thể chăm sóc được, hơn nữa bà tuổi cao, chờ khi sinh rồi hẵng vào.

      Lão phúc tấn ngầm nghĩ, tuy sức khỏe mình còn tốt, nhưng chăm sóc người khác cũng khá vất vả, đến rồi, khéo còn phải để con trai chăm nom thêm, khó mà có thể săn sóc con dâu chu đáo được, cũng đồng ý.

      Tiểu A Ka ngoại trừ ba tháng đầu khiến Miểu Miểu khó chịu ra sau đó chẳng quậy chút nào nữa, ngoan ngoãn lớn dần trong bụng mẹ.

      Mẹ của Khang Duật vẫn thường xuyên gọi điện thoại, hỏi thăm tình hình, tiện thể bàn bạc với bên nhà thông gia định đặt tên cháu trai là gì.

      Đây là cháu trai đích tôn của nhà Ái Tân Giác La, nhất định phải đặt cái tên vang dội, chọn ra cũng chừng mười mấy cái rồi mà vẫn chưa bằng lòng, cứ như thế kéo dài tới ngày Tiểu A Ka chào đời.

      Lần này Khang Duật có nhiều kinh nghiệm, đại khái gọi là trước lạ sau quen, chuẩn bị ổn thỏa từ sớm, chăm sóc Miểu Miểu tròn trịa, thuận lợi suôn sẻ đẩy vào phòng sinh.

      giờ sau, Tiểu A Ka cất tiếng khóc chào đời, mẹ con bình an.

      Tuy Tiểu A Ka ra đời, nhưng mãi đến khi Miểu Miểu ra viện, vẫn chưa được đặt tên. tuần sau khi xuất viện phải nộp giấy khai sinh, nếu thể đăng kí vào hộ khẩu.

      Chớp mắt liền tới kì hạn tuần, ông bà Âu Dương, còn có mẹ Khang Duật, ba người vẫn còn đanh bàn bạc đặt tên, mỗi tên đều có cái hay, ai cũng nhường ai. Miểu Miểu vừa sinh xong, ở cữ nên chẳng hơi sức đâu mà để tâm đến việc này, Khang Duật chỉ lo chăm sóc vợ, cũng tham gia vào.

      Cách Cách lên chức chị nhìn cậu em nằm trong nôi, vẻ mặt ai oán, Tề Dự chơi cũng Tiểu A Ka, lát sau quay qua – “Cách Cách, em trai em đáng !”

      “Đáng con khỉ ấy!” – Tính cách ngự tỉ của Cách Cách bộc phát.

      Tề Dự khó hiểu – “Sao vậy? Em thích em trai à?”

      Cách Cách liếc cục thịt trong nôi – “Em hỏi , khi nó 10 tuổi em bao nhiêu?”

      “27.”

      “Khi 20?”

      … 37 tuổi.”

      Nghe con số 37, khuôn mặt Cách Cách sa sầm, cau có đáp – “Nó ngày lớn lên có nghĩa em ngày càng già . Đối diện với đứa nhóc mỗi năm đều nhắc em biến thành mụ già, thích được mới là lạ!”

      Tề Dự cảm thấy mình hoàn toàn thể theo được suy nghĩ của Cách Cách – “Nhưng mà… Cách Cách, sau này em cũng sinh con, đến lúc đó…”

      Cách Cách hung dữ liếc mắt, Tề Dự cúi đầu ngậm miệng.

      *

      Chẳng mấy chốc tới ngày phải nộp giấy khai sinh, ba cụ trong nhà vẫn bàn bạc chưa xong, muốn tranh giành nhau tờ giấy khai sinh để viết vào cái tên mình chọn. Nhưng nghĩ lại tuổi tác cả ba cộng lại hơn 200 rồi mà vẫn còn ầm ĩ như đám nhóc tì, có thể thấy sức khỏe ba cụ vẫn còn tốt lắm, đến ngày Tiểu A Ka kết hôn cũng có chuyện gì đâu.

      Ba người làm Miểu Miểu thể ngủ trưa, nhưng thể lên tiếng, dù sao cũng là bề của mình, lăn qua lộn lại giường, vẻ mặt bực bội. Khang Duật bên giường yên lặng đứng lên, ra ngoài, ba cụ vẫn còn giành nhau tờ giấy khai sinh, người tranh kẻ đoạt, tờ giấy phấp phới bay, vừa vặn rơi xuống mũi chân Khang Duật. nhặt lên, tầm mắt nhìn về ba khuôn mặt có ghi chữ ‘Cho bố! Đưa mẹ!’ trước trán.

      hỏi – “Tên phải vang dội đúng ?”

      Bố Âu Dương gật đầu.

      “Phải khí phách đúng ?”

      Mẹ Âu Dương dật đầu.

      “Phải để người nghe qua liền khắc sâu đúng ?”

      Mẹ Khang Duật gật đầu mạnh.

      nhìn lại về tờ giấy khai sinh, khẽ nheo mắt, từ đâu móc ra cây bút máy, hí hoáy vài nét. Viết xong, đặt tờ giầy lên bàn – “Xong rồi, bố mẹ cũng giải tán .”

      Phải biết rằng tên điền giấy khai sinh rồi thể sửa lại được nữa.

      Ba cụ vội vàng chạy tới bên cạnh bàn xem Khang Duật đặt cho con trai tên gì.

      Hai chữ rồng bay phượng múa được viết bằng bút máy trông rất đẹp mắt – Khang Hi.

      Ặc…

      Đủ vang dội, đủ khí phách, cũng đủ để… người ta nghe qua liền khắc sâu.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      PHIÊN NGOẠI 6 – KỊCH NGẮN ‘KHANG HI ĐẾN ĐÂY’

      (‘Khang Hi đến đây’ là chường trình giải trí của truyền hình Đài Loan, bắt đầu phát sóng từ năm 2004, Khang Hi được lấy từ tên cặp nam nữ dẫn chương trình là Thái Khang Vĩnh và Từ Hi Đệ)

      Cảnh 01 – Mẹ bất công.

      Khang Hi năm nay ba tuổi, ai gặp cũng thích, vừa đẹp trai lại đáng . Nếu nhà nào có con mà nhìn thấy cậu nhóc liền hỏi Miểu Miểu có muốn kết thông gia hay , Miểu Miểu vui đến mức đâu cũng dắt con trai theo.

      Tuy là trung niên mới sinh con trai nhưng Miểu Miểu vẫn trắng trẻo xinh đẹp, giống như lời Diễm Diễm, da mặt căng cả rồi, lấy đâu ra nếp nhăn. cũng chăm sóc nhan sắc mình cẩn thận, 45 tuổi mà trông tựa 35, dẫn con ra khỏi nhà, ai nghi ngờ cậu nhóc phải sinh cả.

      Hôm nay, Miểu Miểu dẫn Khang Hi siêu thị mua sắm, đúng là chuyện củi gạo dầu diêm, tương trà dấm, mua xong cả rồi lúc chuẩn bị về Khang Hi thấy chiếc xe hơi điều khiển từ xa, đứng nhìn hồi lâu.

      Miểu Miểu liếc nhìn giá tiền, 600 tệ, mắc kinh khủng. biết thể quá chiều con, thể cứ muốn gì là mua cái đó, hơn nữa đồ chơi cậu nhóc mua nhiều lắm rồi, mỗi lần mua chơi nhiều làm cũng chỉ được hai ba ngày liền chán, đúng là rất lãng phí.

      “Tiểu Hi, chúng ta về thôi.”

      Khang Hi ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn xinh trai đầy vẻ mong chờ.

      được!! Mắc lắm!” – Miểu Miểu nhăn mặt .

      Cậu nhóc chẳng quấy, ngoan ngoãn nắm tay Miểu Miểu. Hai người bước tới, cậu nhóc nhìn thấy quầy bán băng vệ sinh, đảo con mắt xinh đẹp, giật giật tay Miểu Miểu – “Mẹ ơi, mua cái này …”

      “Mua gì?” – Miểu Miểu trừng mắt, cho tằng mình nghe nhầm.

      Cậu nhóc ngửa mặt nghiêm trang trả lời – “Mua băng vệ sinh! So với xe hơi rẻ hơn nè, có vài tệ thôi. Chẳng phải TV luôn , chỉ cần sử dụng băng vệ sinh, có thể làm mọi thứ, có thể trồng cây chuối, chạy bộ, đạp xe đạp, có thể chèo thuyền, có thể cắm trại, còn có thể bơi trong hồ bơi nữa, là tốt, mẹ mua cái này , Tiểu Hi muốn mua cái này.”

      Tuy mới ba tuổi, nhưng cậu nhóc hành động rất nhanh nhẹn, buông tay Miểu Miểu, vội vàng bỏ chạy qua kia.

      Miểu Miểu hoảng hốt cản lại – “Tiểu Hi, cái này… con dùng được đâu.”

      Đôi mắt Khang Hi vừa to vừa tròn lập tức ngân ngấn nước mắt – “Mẹ công bằng, mua cho chị mà cho Tiểu Hi mua, người ta đòi xe hơi, muốn cái gì đó rẻ tiền mà mẹ cũng chịu, nhưng lần nào cũng cho chị mua hết!”

      Miểu Miểu đau đầu. Vấn đề ở đây phải là tiết kiệm tiền, cái này… cái này… cho dù cậu nhóc có 100 tuổi vẫn thể dùng được. biết giải thích thế nào với con trai.

      Khang Hi dẩu môi, bộ dạng như chực khóc, miệng cần còn lầm bầm – “Mẹ công bằng, công bằng.”

      Những người xung quanh nghe cậu nhóc tiết kiệm cho mẹ, liền cho đó là đứa bé rất hiểu chuyện, cũng để tâm cậu nhóc muốn mua cái gì, ném cặp mắp ghi chữ ‘ công bằng’ về phía Miểu Miểu.

      Miểu Miểu bị nhìn chòng chọc đến phát ngại, nhưng thể giải thích ràng lí do cho cậu con trai, đành kéo cậu nhóc ép .

      Khang Hi lấy bị băng vệ sinh ném vào trong xe, Miểu Miểu cứ kéo , cậu nhóc cứ việc chộp, còn hả miệng lớn – “Tiểu Hi muốn mua cái này!”

      Mọi người xung quanh đều biết cậu nhóc muốn mua cái gì, phì cười.

      Miểu Miểu 囧(1) muốn chết, máu dồn lên não, vội – “Con muốn mua gì cũng được, nhưng được mua cái này!”

      Khang Hi lập tức dừng lại – “ hả mẹ?”

      Miểu Miểu chỉ muốn mau chóng rời cho xong, đâu nghĩ ngợi gì nhiều, tức khắc gật đầu.

      Khang Hi cười tươi rói, cái mặt ‘ hiểm’ trở nên rạng rỡ, thả tay Miểu Miểu, chạy vào khu đồ chơi trẻ em, chỉ vào cái xe hơi ban nãy – “Mẹ, mẹ mà giữ lời là béo lên đó!”

      Miểu Miểu lệ rơi đầy mặt.

      Lại thêm thằng nhóc vũ trụ nữa rồi.

      Cảnh 02 – Vài ba chuyện nhà trẻ.

      Tiết hoạt động ngoài trời của lớp mẫu giáo bé, bấy giờ chương trình giáo dục của Trung Quốc muốn đào tạo cho các em khi còn bé có hiểu biết về an toàn, biết cách tự giải thoát khi gặp phải động đất hay hỏa hoạn, hôm nay dạy các bé nếu gặp Gấu nên làm gì.

      Trước khi vào bài, giáo cho các bé đứng thành vòng tròn, giáo viên thể dục mặc bộ đồ giả trang thành gấu, hung dữ nhào ra dọa đám con nít, bên cạnh đó, giáo hỏi – “Các em, khi này nên làm gì nè?”

      Đám con nít liền ù té chạy, chỉ mình Khang Hi đứng yên tại chỗ nhúc nhích.

      Thấy vậy, ‘con gấu’ kia liền giương nanh nhe vuốt chạy tới, tụi nhóc xung quanh liền gào to – “Khang Hi mau chạy !”

      Khang Hi nheo mắt, bày ra tư thế – “Ta là dũng sĩ thiết giáp, tuyệt chiêu năng lương tinh thạch chết người, bùm bùm! Tia sáng đông lạnh!”

      Dũng sĩ thiết giáp là bộ phim hoạt hình mới được thích gần đây, tương tự như ‘Siêu nhân điện quang’.

      ‘Bạn gấu’ ngây ngẩn.

      Khang Hi thấy vậy, chép miệng, tới đá vào cẳng chân của ‘bạn gấu’, nhắc nhở – “Này, ngã xuống !”

      ‘Bạn gấu’ và giáo té cái rầm.

      Lại có lần, giáo viên sinh học mang tổ kiến cảnh tới lớp cho tụi xem.

      Tụi con nít thấy lũ kiến ngừng hoạt động trong cái hộp trong suốt, tò mò hỏi – “ ơi, tụi nó làm cái gì vậy ạ?”

      giáo mỉm cười đáp – “Chúng nó xây căn nhà thoải mái cho mình đấy. Các em thấy có chúng cần cù, lãng phí thời gian nô đùa ? Vậy nên…”

      Lời chưa hết bị Khang Hi cắt ngang, cậu nhóc ngồi ghế dựa, chân bắt chéo khinh khỉnh – “Khỉ gió, mỗi lần em và mẹ ra ngoại ô chơi đều gặp tụi nó. Tụi nó cần cù chỗ nào chứ, phải cũng ra ngoại ô chơi đó sao. giáo đừng có xạo con nít, là giáo viên mà, làm vậy là rất kém văn hóa.”

      Giáo viên sinh vật ngã cái rầm.

      lần nhà trẻ mở lớp nhạc, các thầy giáo rất động viên các em học sinh tham gia. Đầu tiên là để các bé được chọn nhạc cụ thích, dù là loại nào cũng có giáo viên chuyên nghiệp chỉ dạy, nếu như muốn học chơi nhạc cụ cũng có thể hát. Chờ khi học xong rồi chọn ra những em ưu tú nhất để tạo thành ban nhạc, có thể lưu diễn khắp cả nước, diễn xong đưa các em chơi khắp nơi. Đám con nít rất mong được thử sức, nhưng mà rất phân vân, biết nên chọn loại nhạc cụ nào. Khang Hi đứng trước dãy nhạc cụ nhìn nhìn, bạn Giáp hỏi – “Tiểu Hi, cậu muốn học cái nào?”

      Khang Hi đáp – “Chắc là piano đấy, nhìn rất bảnh.”

      “Bảnh lắm à?”

      Khang Hi gật đầu chắc chắn – “Bảnh lắm!!”

      “Vậy tớ cũng học piano.” – Bạn Giáp phấn khởi chạy tới bên giáo đăng kí.

      Lại thêm bé Ất bước tới, Khang Hi nhìn chằm chằm violon lẩm bẩm – “Đàn violon trông có phong cách ghê cơ!”

      Bé Ất nghe thế, vội vàng ôm lấy cây violon chạy tới bên giáo viên xin được vào lớp violon.

      Nhóc Bính vẫn còn do dự, chần chừ.

      Khang Hi tới bên cạnh chú nhóc lẩm bẩm – “Thổi trumpet có vẻ ngầu lắm đây.”

      Nhóc Bính nghe thế mắt sáng rỡ, vội vàng chạy tới xin đăng kí vào lớp dạy kèn trumpet với giáo viên.

      Cứ thế, Khang Hi chạy đến bên những bạn còn lưỡng lự biết nên chọn loại nhạc cụ này, cái này tốt lắm, cái kia rất hay, cũng thêm vào hát hò cũng chẳng kém.

      hết vòng, các bạn khác đều chọn được chương trình mình muốn học, chỉ thấy cậu nhóc nhàn nhã thong thả tới, cầm lấy khung tam giác bằng sắt nọ.

      Khung tam giác ấy được gọi là ‘kẻng ba góc’, loại nhạc cụ thuộc bộ gõ từ xưa, dùng trong dàn nhạc diễn tấu, trong dàn giao hưởng, trong hòa , kể cả trong ban nhạc ca vũ kịch cũng thể thiếu bộ gõ. Thường thường tham gia diễn tấu trong những đoạn vui tươi để thêm khí sôi nổi.

      Tụi trẻ thấy rất kì lạ, vừa rồi cậu bạn chẳng hề đả động gì tới khung tam giác kia, chữ cũng , các nhạc cụ kia hay, ca hát cũng tốt vậy sao lại chọn cái đó?

      Kết cuộc, chỉ có mỗi Khang Hi chọn kẻng ba góc mà thôi.

      Đối với ban nhạc, kẻng ba góc là nhạc cũ thể thiếu, vì thế Khang Hi hoàn toàn cần phải thi đấu củng người khác, đương nhiên trở thành thành viên trong dàn nhạc lưu diễn toàn quốc, vì cậu nhóc là người duy nhất.

      Dàn nhạc của nhà trẻ cuối cùng cũng chọn được bản nhạc rất đơn giản, cả màn biểu diễn, Khang Hi chỉ cần gõ nhiều nhất năm, sáu cái là xong việc.

      Thời điểm biểu diễn, những đứa trẻ khác đều đổ mồ hôi hột, như thể liều mạnh đánh piano, kéo violon, hoặc mặt đỏ ké thổi trumpet. Trong lúc ấy, Khang Hi tay trái giơ ngang ngực, móc sợi dây treo ở đỉnh tam giác vào ngón trỏ, ngón cái đỡ phụ, tay phải cầm cái gậy, ung dung gõ đập.

      Đinh! Đinh! Đinh!

      Sau khi hạ màn, cậu nhóc liền như có việc ngồi ghế tựa, thở ra, sau đó nhìn sang bên cạnh – “Vậy bây giờ chơi cái gì đâu tiên được ha?”

      Giáo viên nhạc ngã nhào.

      Cảnh 03 Khang Duật vs Khang Hi.

      Dạo gần đây TV có phát lại bộ phim cũ cách đây vài chục năm trước, ‘Khang Hi Đế Quốc’ của chú Minh(2), cậu nhóc Khang Hi hoàn toàn mê mẩn. Tuy Khang Duật là con cháu chính thống của dòng họ Ái Tân Giác La, những đó cũng là chuyện tám trăm năm trước rồi, chưa từng kể cho con trai. Khang Hi hoàn toàn hay biết, chẳng qua đột nhiên phát vị hoàng đế này cũng tên là Khang Hi, cách viết lại giống y như cậu, rất hưng phấn, sau đó là bắt đầu chơi trò ‘nhập tuồng’.

      Cậu nhóc hướng về Miểu Miểu gọi lớn – “Mẫu hậu, trẫm đói bụng, muốn dùng bữa!”

      Ngay từ đầu Miểu Miểu cũng nghĩ con trai muốn đùa thôi, dù sao cậu nhóc còn nên để trong lòng.

      Nhưng cậu nhóc càng lúc càng phấn khích, có lúc – ‘Mẫu hậu, trẫm muốn tắm rửa!’, khi lại – ‘Mẫu hậu, trẫm muốn được hầu ngủ.”

      Khang Hi giống Cách Cách, từ bám Miểu Miểu, đến bây giờ vẫn thích ngủ chung với mẹ.

      Nhưng hầu ngủ

      Miểu Miểu tái mét cả mặc, hầu ngủ cái đầu của con, con bảo mẫu hậu hầu ngủ… Thế này là kiểu gì chứ!

      Suốt tuần, cứ bị cậu nhóc trẫm tới trẫm lui.

      Cuối tuần, Cách Cách trở về từ kí túc xá đại học, thấy em trai, muốn nựng bầu má múp míp. Lúc cậu nhóc sinh ra, trông em, sau khi Khang Hi biết phải rời nhà, vì học ở trường đại học bắt buộc ở lại, ở nhà thời gian dài, mỗi lần trở về đều muốn béo má, bắt nạt nhóc em.

      Cậu nhóc nổi tức – “Lớn mật, cho dù là hoàng tỷ của trẫm, cũng thể bất kính với trẫm như thế, nếu vậy, trẫm hạ lệnh cho chị hòa phiên.”

      xong, cậu nhóc liếc mắt nhìn sang Tề Dự đứng bên cạnh, thoáng sửng sốt, rồi sau đó che miệng cười đểu – “Trẫm quên mất, chị sớm hòa phiên rồi, há há…”

      Cách Cách tức điên lên được, thằng nhóc này dám chuyện với chị nó như thế, nhưng thể phản bác, quả đúng là hòa phiên rồi.

      Tề Dự tóc vàng mắt xanh, ở thời cổ đại phải là người Phiên là gì?

      Trong lòng Miểu Miểu quýnh lên. Tên nhóc càng chơi càng nghiện, lo cậu nhóc sau này tự cho mình là vua . muốn dạy dỗ lại con nhưng thằng bé quả đúng là cậu nhóc người vũ trụ.

      câu ‘Hậu cung thể tham chính!’ làm Miểu Miểu lệ rơi đầy mặt.

      hoàn toàn là người địa cầu, đỡ nổi.

      Hai ngày sau, Khang Duật hết nhiệm vụ bay trở về, Miểu Miểu như thể gặp được đấng cứu thế, vội vàng kề tai thầm, tố cáo những việc xấu gần đây của Khang Hi.

      Khang Duật nghe xong, nhìn về phía Khang Hi như thể sắp gặp đại địch.

      Khang Hi suy nghĩ, trong phim Khang Hi có bố, chỉ có Hoàng Tổ Mẫu Hiếu Trang, lão bà này có thể tính tới, cho nên ông ta vẫn ‘nắm trùm’. Nhưng mình có bố mà, phụ thân của hoàng để phải là Thái Thượng Hoàng đó sao?

      Thái Thượng Hoàng về rồi, cậu nhóc hết ‘làm trùm’ được rồi.

      Lại , Thái Thượng Hoàng có thể tham gia chính ?

      Ghét quá. Trong TV .

      Khang Duật ngược lại chẳng vội dạy con, trước tiên vẫn cứ chăm sóc Miểu Miểu, sau đó ăn cơm, tắm rửa. Khang Hi làm theo chiến thuật ‘Địch bất động, ta bất động’, cũng ‘phát bệnh’ – chả tiếng nào.

      Giờ ngủ, Khang Hi mò tới, tay chân cùng lúc bò lên giường, – “Mẫu hậu, trẫm muốn được hầu ngủ.”

      Khang Duật thấy thế, đưa tay xách áo con, như thể túm gà con, nhấc chân của con trai ra ngoài cửa rồi thả xuống đất, liếc mắt nhìn cậu nhóc – “Hoàng nhi, cần phải quỳ gối thỉnh an, ngủ sớm .!”

      Rầm, cửa phòng đóng sập, khiến cậu nhóc bị ngăn cách bên ngoài.

      Khang Hi ngây ngẩn cả người.

      Huhuhu…

      Cậu nhóc gục đầu, lết về phòng mình ngủ.

      Miểu Miểu mong Khang Duật dạy dỗ lại con, ngờ lại hùa theo con, lại còn quỳ gối thỉnh an. định chất vấn, Khang Duật sớm cởi hết quần áo, túm lên giường, đặt dưới thân, cười – “Ái phi, hầu ngủ!”

      Khỉ gió!

      đúng là con trai thế nào ông cha cũng là dạng đó.

      quay mặt, lười quản.

      Hôm sau, vừa đúng ngày đuầ tháng, là lúc phát tiền tiêu vặt cho con cái nhà họ Khang.

      Khang Hi tuy chỉ mới ba tổi nhưng mà cũng có tiền tiêu vặt – 20 tệ.

      Đây là cách giáo dục con cái của Khang Duật, cho tiền tiêu vặt, để các con có thể tự sử dụng hợp lí, có chi quá mức cũng là trách nhiệm của bản thân, giúp, nhằm giúp các con học được cách quản lí tiền bạc từ bé.

      Tiền tiêu vặt cũng tăng theo tuổi tác. Hôm nay cũng vừa đúng ngày sinh nhật bốn tuổi của cậu nhóc, cách khác, bé con có thể nhận 25 tệ rồi. Cậu nhóc này cực kì thích để dành tiền, Miểu Miểu từng mua cho con cái hộp tiết kiệm trong suốt. Khang Hi thích bỏ tiền vào trong, càng đầy càng vui sướng.

      Thế nên mỗi lần phát tiền, cậu nhóc nhất định đòi tiền xu.

      Hôm nay có thể nhận 25 xu, Khang Hi vui đến mức dậy từ sớm, cùng Cách Cách cung kính đứng trước cửa chờ bố mình bước ra.

      Sau khi Cách Cách nhận được tiền tiêu vặt, trang điểm xinh đẹp, tung ta tung tẩy ra ngoài.

      Khang Hi phấn khích chờ Khang Duật phát tiền.

      Đương nhiên Khang Duật phát.

      Nhưng mà đếm đếm lại, đúng, sao chỉ có 20 xu thôi.

      Cậu nhóc ngờ vực nhìn bố mình.

      Khang Duật ngồi sô pha, thâm ý – “Hoàng nhi, vĩnh, viễn, , tăng, thuế.”

      Vĩnh viễn tăng thuế…

      Cái này TV có diễn, chính là tăng thuế của nhân dân.

      Nhưng mà, thế liên quan đến nhóc chỗ nào?

      Cậu nhóc nhìn về phía Khang Duật, từ lâu để ý gì đến con trai, nhàn nhã ngồi sô pha đọc báo.

      Khang Hi sầu khổ, muốn hỏi, nhưng chẳng biết thế nào.

      Chẳng lẽ lại – “Nè Hoàng A Mã, thiếu tiền rồi, cho con thêm …”

      Khang Hi ủ rũ gục đầu, lời này sao cho đặng?

      Cậu nhóc thông minh, ngẫm nghĩ, sực nhớ tới nếu tăng thuế dân chúng, khoản tiền trong quốc khố cũng tăng rồi.

      Quốc khố = tiền tiêu vặt.

      Nhất thời, ngay đơ cả người.

      Nếu như cậu nhóc vẫn mình là tiểu hoàng đế, phải cả đời chỉ nhận 20 tệ thôi sao.

      Khủng khiếp quá!

      Lần này ngược lại Khang Hi hoàn toàn đổ sụp.

      Bấy giờ, Miểu Miểu mua bữa sáng về.

      Cậu nhóc lập tức nhào tới – “Mẹ, bố bắt nạt con, thiếu con 5 tệ kìa, mẹ bố đưa thêm cho con, đưa thêm con !!” – Khang Hi rất nóng nảy, trở về bản tính của đứa bé con – nhõng nhẽo, vừa dậm chân vừa kéo áo Miểu Miểu, mặt mày cũng đỏ lên.

      Miểu Miểu nghe xong, kinh ngạc, sao tự gọi mình là trẫm nữa, nghi ngờ nhìn về Khang Duật đọc báo.

      Khang Duật bương tờ báo xuống, tươi cười nhìn , con mắt đen láy xinh đẹp lóe lên tia nham hiểm.

      Miểu Miểu nhìn thấy, nhịn được phát run.

      Từ đó cậu nhóc Khang Hi cũng dám tự xưng là trẫm nữa. Bà nó chứ, ai mà ngờ làm ‘quốc khố’ của hoàng đế chỉ có 20 tệ!

      Quả , gừng càng già càng cay.

      ———

      (1) 囧: Nhìn chữ tựa khuôn mặt mếu nên cư dân mạng thường dùng nó như emotion, mang nghĩa khó xử, đau thương, khốn đốn…

      (2) Có lẽ nhắc tới phim Khang Hi Đế Quốc do Trần Đạo Minh đóng, sản xuất năm 2000.

      “…”

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      PHIÊN NGOẠI MINI

      .

      hôm nọ, Miểu Miểu hỏi Khang Duật câu hỏi tâm lí: Khi máy bay gặp tai nạn, chắc chắn là thể cứu được, việc đầu tiên làm là gì?

      Khang Duật liếc : mà lái thể nào có chuyện đó.

      Miểu: Nếu mà lái, là hành khách làm gì?

      Khang: Chạy tới khoang điều khiển, đá bay gã phi công.

      Miểu: Hả?Muốn trả thù trước khi chết à?

      Khang: Dù sao cũng phải chết, sao lại để hưởng thụ cảm giác lái máy bay chút chứ!

      Miểu đổ mồ hôi, thế rốt cuộc máy bay được bao nhiêu thế hả?

      Hai.

      Con đường của Khang Hi hoàn toàn tầm thường. Bố là phi công, rể cũng làm phi công, những ông chú bên cạnh luôn nịnh bợ cậu từ bé để tránh bị bố cài bẫy cũng đều là phi công, thế mà cậu lại bước chân vào giới nghệ thuật, lại còn rất nổi tiếng. Hỏi vì sao, cậu trả lời: Việc gì phải liều chết ở độ cao ba mươi ngàn feet để lái máy bay chứ, mua chiếc mũ hình ảnh ba chiều, có thể đưa người lạc vào thế giới kì lạ, vừa tốt lại rất an toàn, hoàn toàn miễn phí (vì đó sản phẩm cậu đại diện quảng cáo mà).

      Đổ mồ hôi…

      Ba.

      Biệt danh của Khang Duật là Vương Gia, còn Khang Hi nhảy thẳng lên làm Vạn Tuế Gia. Vạn Tuế Gia cũng đến tuổi kết hôn, cậu cứ khăng khăng chịu, khiến người ta nghi ngờ cậu đồng tính. Hôm nọ quay phim, nhóm diễn viên nữ phụ rất xinh đẹp bước vào. Đạo diễn muốn để cậu chọn vài người thuận mắt đóng vai phi tần, ai cũng muốn được để ý, dám phật lòng. Khang Hi vừa vừa nhìn ngắm, đột nhiên con mắt đục ngầu, cũng như khi bố cậu năm đó nhìn mẹ, cầm thú – “Đạo diễn, trẫm muốn lập hậu được ?”






      LỜI CUỐI SÁCH

      Tác giả ra vài dòng suy nghĩ.

      Cuối cùng cũng viết xong bản gốc, bởi vì hợp đồng của nhà xuất bản, nên mọi người hãy chờ đến khi sách được ra mắt nhé.

      Nếu có bất tiện, hay giận dỗi, kính mong được mọi người thông cảm.

      Trước khi viết quyển sách này, tôi chưa bao giờ thử qua loại văn như vầy, nhàng, ấm áp, hài hước, nhận thức về tình và hôn nhân sau những năm 80, trong khi những tiểu thuyết khác đều ngược tâm ngược phế, đến mức mọi người đều gọi tôi là ‘Hoàng thái hậu mẹ kế’, đúng là vừa cười vừa khóc.

      Tuy nhiên quyển sách này hoàn toàn là hư cấu, đùa, mọi trùng hợp đều là ngẫu nhiên. ( thế, chắc chắn tôi chết rất thảm!)

      Tôi là phụ nữ ba mươi tuổi, thế những rất nhiều bạn bè đều rằng, tôi như đứa bé lớn xác, thích ảo tưởng, mơ mộng, cũng hề lo lắng cho tương lai mai sau.

      Tôi hoàn toàn đồng ý, tôi chính là người ăn bậy uống loạn, nằm dài chờ chết. Bên cạnh có rất nhiều bạn bè xinh đẹp, đứa quyến rũ, kẻ mạnh mẽ, nếu dùng cách của Thượng Hải quen biết với bọn nó, trán tôi cao đụng tới trần.

      Những người bạn của nữ chính trong truyện đều lấy nguyên mẫu từ nhóm bạn của tôi, trong đó quá nửa là chơi với nhau được 20 năm trời, cho dù bây giờ trưởng thành, làm, kết hôn, chúng tôi vẫn thường xuyên tụ tập.

      Nhưng mà đề tài tụi nó hay phải là loại tôi có thể chen vào – chính là con cái.

      Buồn ơi là sầu… Bởi vì mãi chỉ có mình tôi chưa từng ‘đẻ trứng’ mà thôi.

      Tiếp tục buồn, tiếp tục rớt nước mắt.

      Nhìn thấy năm 2011 sắp đến, tôi và đám bạn bè thân thiết này cũng sắp qua tuổi 30, tuy tuổi này được xem là qua nửa đời người, nhưng cũng là bước ngoặt rất quan trọng.

      Phụ nữ ba mươi, nghiệp, gia đình cũng chỉ vừa mới thành hình, tất cả đều xem hết thảy là khởi đầu mới.

      Ở đây, tôi xin chúc các bạn của mình, hôn nhân hạnh phúc, nghiệp thành công, vạn như ý.

      Nếu Đại Song và Tiểu Song nhìn thấy những lời cuối sách này, chắc rưng rưng đây, hai người đó chính là xô nước mắt.

      Phàn Tuyển chắc chắn rất xem thường, nhất định mắng tôi trận, mày là đồ thần kinh, dám viết tao thành như thế.

      Lưu Lí Quân: Tao cũng chả biết thế nào với mày, thôi quên , mày cũng sắp sinh đứa thứ hai rồi, tao cũng gì bất ngờ đâu.

      Bạn học Từ Doanh: Nhớ kĩ, kiếp sau nhất định được mình thi tốt, mỗi lần nghe xong, tao chỉ muốn đập mày mà thôi.

      Tông Lê Quân: Da có đẹp cũng thể khoe khoang như thế, cái gì mà chưa bao giờ rửa mặt chứ hả… nghe xong mà buồn tới ngực.

      Tôn Linh: Mày cũng đừng mải chơi bời như thế nữa, mau tìm người để gả cho , khéo chừng vài năm sau, chẳng còn ai bên cạnh.

      Tôn Kha Trân: Bà à, phiền người đừng có độc miệng như vậy nữa được ? Đôi khi tao chỉ muốn nhảy lầu.

      Vi Hồng Dục: Chỉ câu thôi, nữ hoàng, cứ để tao tôn sùng mày!

      Vương Nhạn: Tên ở nhà của Cách Cách, tao mượn dùng, ai bảo lại sinh ra cho tao con nuôi dễ thương đến thế chứ!

      Dư Tịnh: Đừng có chiều chồng như thế nữa, chiều chồng là rất trái với nguyên tắc làm vợ đó nha.

      Cuối cùng câu: Cầu mong cho tình bạn của chúng ta, dù sông có cạn, đá dẫu mòn, cũng bao giờ phai nhạt.

      Kiếp sau, kiếp sau nữa, chúng ta vẫn làm bạn bè, vẫn làm chị em tốt của nhau nhé.

      Để đáp lại lời của tao, mặc dù ở đâu, hãy cứ rống lên hai tiếng.

      Tao nhất định nghe thấy được.

      Khuyển Khuyển.

      2 giờ sáng, ngày 15 tháng 8 năm 2010.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :