1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân - Khuyển Thần Khuyển Khuyển

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      CHƯƠNG 14 – BẮT ĐẦU TRUNG HỌC

      [Nguyên]

      ra béo phải chuyện gì ghê gớm. Chẳng qua là thế thôi, chứ khi ngọt ngào qua, cảm động mất, những lời đấy cũng chỉ là lời tự an ủi bản thân.

      Mỗi ngày soi gương đau khổ thấy mình chẳng khác gì cục thịt viên, chỉ muốn đập vỡ quách cho rồi…

      Mập lên rồi, sinh hoạt bình thường có nhiều chuyện tiện, chẳng đâu xa, quanh quẩn chuyện ăn, mặc, ở, đứng thôi…

      Này chuyện ăn mặc.

      Tôi béo, quần áo đương nhiên đều phải mua mới, vì thế, tranh thủ lúc rảnh rỗi hiếm hoi trong khi ôn thi, tôi cùng mẹ và em đến cửa hàng bách hóa mua sắm. Tục ngữ có câu, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, tôi cũng hi vọng thế, mong sao ăn mặc đẹp hơn chút có gì là quá đáng.

      Thế mà…

      Mặc cho tôi xem bộ nào chăng nữa, nhân viên bán hàng lúc nào cũng như sau – ‘Xin lỗi quý khách, bộ này có cỡ của chị!’

      Sao mà biết vừa, tôi còn chưa mặc thử sao mà biết vừa?!

      dạo hết vòng, quần áo chẳng mua được bộ nào, niềm tin trong tôi bị đả kích nghiêm trọng.

      Được lắm, bà đây thèm mua đồ nữ nữa!

      Mua đồ nam!!

      Nhưng mà… lại chỉ có đồ thể thao với vừa.

      Huhuhu….

      Sau ăn mặc tới chuyện ăn uống.

      Bạn , tôi béo đến thế này rồi, làm sao mà dám ăn bừa bãi? Kem que, bánh ngọt, chocolate, chân gà chiên, thịt kho tàu, những món này toàn là đồ béo lại nóng.

      Thức ăn ngon đều cùng tôi lời tạm biệt.

      Đến nỗi tôi ăn gà luộc và phải lột da cho nữa là!

      Đau khổ quá !

      Tiếp theo là chuyện ăn ở…

      Cái vấn đề ăn ở này đương nhiên phải tới chuyện phòng lớn hay phòng , dù có béo thế nào diện tích nhà tôi vẫn có thể chứa được cái thân này, nhưng bồn tắm lại . Tôi rất thích tắm bồn, dù là mùa nào, xuân hạ thu đông, đều thích ngâm người trong bồn tắm. Thế nhưng tại , ngồi vào còn được, chứ muốn nằm xuống lại thể.

      Ngày đó, bồn tắm tam giác có massage cỡ lớn vẫn là đồ hiếm, hơn nữa, họa có điên mới mua cái bồn tắm lớn như vậy, tốn rất nhiều nước, tắm trong đó lần, còn tốn hơn nhà người tăm tắm ba lần ngày.

      Buồn ơi là sầu…

      Cuối cùng là chuyện đứng…

      câu, chạy vài bước thôi tôi bắt đầu thở hổn hển. cầu thang, mới lên lầu ba thôi cảm thấy lết nổi, như thể quá khứ huy hoàng 400m trước kia của tôi như là chuyện từ đời kiếp nào.

      Đáng thương cho thân tôi…

      “Sống thế này còn ý nghĩa gì nữa chứ!!!” – Tôi ngồi ôn tập ngữ văn, than thở, than xong, đem đầu đập mạnh lên bàn, – “Chi bằng chết cho xong!!”

      “Khỉ gió, ít ra chị còn có bạn trai!! Em có đâu!!”

      Diễm Diễm cũng ngồi ôn tập giường, thấy tôi ồn ào yên, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tiện tay lấy quyển bài tập tiếng làm xong ném thẳng vào sau ót tôi.

      Nằm dài đống sách vở ôn tập, tôi ngẩng đầu lên… Phải rồi, tôi còn có bạn trai cơ mà!!

      Cực kì đẹp trai…

      Lại còn lòng dạ với tôi nữa.

      Được rồi… bà đây nhịn!!

      Chỉ cần nghĩ tới Khang Duật, buồn bã oán trách mặt nãy giờ đều biến đâu hết, chỉ nghĩ mình cần phải sống tốt, cầm quyển sách giáo khoa ngây ngô cười trong vô ý thức.

      Diễm Diễm đảo mắt, bộ khinh bỉ – “Chị cứ thế , lúc khóc, chốc cười, ra ngoài đừng nhận là chị em, dọa người lắm!!”

      Tôi chả thèm quan tâm tới nó, trong lòng nghĩ, ngày mai là thứ bảy, được cùng Khang Duật ôn tập. Nhìn lên đồng hồ báo thức ở bàn, á, 11 giờ đêm rồi sao. được, được, ngủ đủ giấc rất quan trọng, nếu có quầng thâm mất.

      Tôi vội vàng dọn lại bàn học, chạy rửa mặt, sau đó về phòng, nhảy thẳng lên giường rồi nằm xuống – “Ngủ ngon!”

      Nhắm mắt lại, tôi cũng chả thèm để ý đến Diễm Diễm cú lầm bầm ở giường. Bây giờ chuyện ngủ nghê là quan trọng nhất.

      Ngủ đủ giấc mới có tinh thần, da mới đẹp được.

      Sau khi mập ra, tôi phát mình càng ngày càng chả khác nào con heo, vừa lên giường chìm ngay vào giấc ngủ. Sáng hôm sau chút nữa là ngủ quên mất, chạy sầm sập như voi dộng nhà tới lui, đánh răng rửa mặt, mặc quần áo, quên mang theo mũ, đầu tóc tôi bây giờ thuộc nhà họ Trọc, thể để ý. Tôi mẹ qua nhà bạn ôn tập, sau đó như chim sổ lồng, chạy như bay đến nhà Khang Duật. dè mới được vài ba bước, liền ôm cột điện thở hổn hển.

      Sức hút trái đất với người béo vấn đề đau lòng muôn thuở.

      Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà Khang Duật sau khi mập lên, đúng lúc bác Thẩm vừa ra khỏi cửa mua đồ ăn sáng, bác nhìn tôi nhận ra, thấy tôi chào, hỏi Khang Duật có phải ở lầu , sau đó lủi thủi bước thẳng vào nhà, liền kéo lại hỏi – “Nè cháu , cháu là ai?”

      Tôi xấu hổ biết mình là ai, sợ làm cho bác giật mình. Từ khi ‘thay da đổi thịt’ đến nay, mọi người sau khi biết tôi là ai liền bị dọa đến phát hoảng. Bác Thẩm lớn tuổi thế rồi, nhỡ đâu dọa bác ảnh hưởng đến tim mạch chẳng phải là lỗi tôi sao.

      Thế là tôi vẫn còn ấp úng, chả biết nên trả lời thế nào.

      Thấy tôi chẳng gì, chẳng ngờ bác Thẩm lại tưởng tượng theo hướng khác, ra vẻ như thấu suốt chuyện tình cảm trai , với tôi – “ bé này, Tiểu Duật nhà bác có bạn rồi, dù là thời đại mấy cháu có thoáng đến đâu chuyện cướp bạn trai của người khác là được, được làm. Bác là người từng trải, nhìn cháu, sau này lớn lên …” – Bác nhìn tôi lần nữa, ngừng phút như thể cố tìm từ, cuối cùng cũng tìm ra, – “Nhìn cháu, lớn lên sau này rất… trắng trẻo tròn trịa, Tiểu Duật nhà bác gầy nhom như thế, cũng chẳng hợp với cháu. Ông bạn bác có đứa con trai, rất xứng đôi vừa lứa với cháu, bác có thể giới thiệu hai đứa với nhau…”

      Tôi chảy mồ hôi hột, thằng con trai của bạn bác ấy, tôi cũng gặp qua, so với tôi còn béo hơn tôi ba phần.

      Tôi xấu hổ đứng tồng ngồng trước cổng, vào được, lui xong, miệng bác vẫn hoạt động liên tục, liến thoắng ngừng nghỉ. Đến lúc tôi chịu được nữa, định bảo bác tôi chính là Âu Dương Miểu Miểu vừa lúc ấy, Khang Duật vẫn còn ngái ngủ, người mặc quần đùi áo ba lỗ bước xuống gác, mới giữa tháng 6 nên cũng chẳng sợ lạnh.

      Cơ mà dù cho chỉ mặc có quần đùi áo ba lỗ thôi trông vẫn rất đẹp trai.

      Vừa thấy tôi, đôi mắt ngái ngủ kia tức sáng trưng như đèn pha, – “Miểu Miểu, sao em đến sớm vậy!”

      Tôi nghĩ thầm trong đầu, sớm con khỉ mốc ấy, thấy em bị chặn lại đây à, giải thích hộ em .

      Bác Thẩm nghe Khang Duật gọi như vậy, khuôn miệng như bị trúng gió, đứng hình, lệch sang bên – “Tiểu Duật, cháu… cháu gọi bé này là gì?”

      Khang Duật như hề phát ra điều gì bất thường, trả lời tỉnh bơ – “ là Miểu Miểu, vợ cháu.”

      Như thể chỉ bị trúng gió thôi, bây giờ cả người bác Thẩm cũng run lên. Bấy giờ Khang Duật hiểu chuyện gì, tiếp – “À, cháu quên cho bác, Miểu Miểu…” – liếc sang tôi, hình như muốn do tôi bị thuốc kích thích gây ảnh hưởng nên mới thế, nhưng biết tôi bị ám ảnh mấy chữ ‘thuốc kích thích’, nghe thấy như bị động kinh, vì thế liền thay đổi cách giải thích, bảo – “Miểu Miêu dậy lần hai, phát triển chiều ngang, cũng bình thường thôi mà.”

      Dậy lần hai? Dậy lần đầu xong đâu, dậy lần hai là gì!!

      Bác Thẩm đứng ngây người.

      Khang Duật đành giục bác ra ngoài – “ phải bác bảo mua sữa đậu nành sao, coi chừng người ta bán hết bây giờ, bác mau nhanh !”

      Lúc này bác Thẩm mới hoàn hồn – “Ờ, ờ đúng rồi, sữa đậu nành…” – Nhưng vẫn tò mò, chốc chốc lại quay nhìn về phía tôi – “Tiểu Duật, phải đâu, dậy đâu có nhanh đến vậy. Mới tháng trước bác gặp còn thấy Miểu Miểu gầy như que tăm, làm sao hôm nay lại…”

      “Cũng có phải vợ bác đâu, bác hỏi kĩ làm gì, mau mau, mua sữa đậu nành …” – Khang Duật tiếp tục đẩy bác về hướng chợ.

      được, bác muốn biết…” – Bác Thẩm ngừng quay đầu nhìn lại.

      Khang Duật cũng cho bác cơ hội hỏi thêm, ngay lập tức liền kéo cửa đóng lại, để bác nhìn gì nữa.

      Bác Thẩm đành ôm bụng thắc mắc mua sữa đậu.

      Khang Duật quay sang tôi – “ đánh răng rửa mặt, em lên lầu trước .” – Tôi gật đầu, ngoan ngoãn lên phòng ngồi chờ .

      Chỉ chốc sau, vệ sinh cá nhân sạch thoải mái xong rồi lên gác, – “Ăn sáng chưa?”

      “Ăn rồi.” – Tôi đặt cặp sách lên bàn học của , lấy sách tiếng định ôn ra.

      “Tốt, ngoan lắm.” – Khang Duật thân thiết ngồi cạnh bên tôi – “Để lấy mấy bài làm đưa em xem, có mấy đề nghĩ có khả năng ra thi.”

      “Thiệt hả? Mau mau lấy cho em xem với!!” – Tiếng của tôi rất kém, trong khi quả lại có khả năng đoán đề rất tốt.

      cầm tập đề, chỉ vào mấy phần đánh dấu bằng bút đỏ, – “Có mấy chỗ này đây, em xem trước , coi như phòng ngừa, cũng chẳng thừa đâu.”

      Tôi nhìn chăm chú – “Là chia động từ sao? Em ghét nhất là chia .” – Các trạng thái trong tiếng đúng là rất biến đổi chả biết đâu mà lần.

      “Xác suất ra đề trắc nghiệm và điền khuyết là rất lớn, em phải luyện nhiều, tuy điểm cao, nhưng được phần nào hay phần nấy.”

      Tôi chép mấy đề kia vào sách, dùng bút dạ quang đánh dấu lên, đột nhiên nhớ tới bác Thẩm, – “Mà lần sau đừng thế với bác Thẩm, xem ban nãy bác ấy bị dọa hết hồn.”

      “Haha, thà dọa bác ấy còn hơn là dọa em!”

      thế cũng đúng!

      Bây giờ tôi đối với những từ như thuốc kích thích, mập béo, viêm cơ tim ghét cay ghét đắng, nghe thấy thôi cũng muốn chịu nổi.

      “Nhưng mà… cũng đừng nên. Bác Thẩm đâu phải người ngoài.” – Bác ấy là ân nhân, mà còn phải ở nhờ nhà người ta dài dài nữa mà.

      sao đâu, bác ấy hiểu mà. Còn em sao, có thấy khó chịu chỗ nào ? tuần nữa là thi rồi, em đừng gắng quá, khéo lại lợi bất cập hại.”

      yên tâm, mẹ em quản kĩ lắm, em chỉ học đến 11 giờ mà thôi, quá hai giây rồi mà phòng vẫn còn sáng đèn là mẹ sang ném thẳng lên giường liền.”

      Hôm qua nhờ tôi ngủ sớm nên mới có cơ hội ra tay.

      “Hôm thi, bố mẹ em đưa em à?” – Trong mắt bỗng lộ vẻ hi vọng.

      Tôi nghĩ nghĩ, trả lời – “Em cũng muốn để bố mẹ đưa , hai người chắc chắn đứng trước trường đợi, thế càng làm em thêm căng thẳng có.”

      “Vậy được rồi! Để đưa em , chờ em!” – Hai mắt lộ vẻ cao hứng, sáng trưng cả lên.

      “Càng cần!! Thế chả làm em căng thẳng hơn à!” – Cứ nghĩ tới việc đứng đợi trước cổng trường tôi còn tâm trí đâu mà làm bài.

      “Căng thẳng gì cơ chứ, làm hậu cậu chứ có làm gì em đâu? Thi xong, đưa em về, nếu tiện ăn vặt cái gì đó, rồi tản bộ vòng chẳng hạn.”

      Tại sao tôi lại cảm thấy mục đích của là chỗ ‘sau khi thi’ cơ chứ.

      muốn hẹn hò, đúng là cái đồ bấp chấp cả thời điểm.

      Nhưng mà nghĩ cũng đúng, nếu để bố mẹ đưa tôi , chắc chắn đợi tôi thi xong rồi đưa thẳng về nhà, làm sao có cơ hội gặp được, thế tính ra là ba ngày được gặp mặt nhau.

      Ừ nhỉ… nghĩ nghĩ lại càng thấy có lí.

      Tôi thỏa hiệp.

      “Được rồi, có điều được về muộn quá đâu!” – Nếu tôi biết giải thích thế nào với bố mẹ đây.

      “Em nghĩ là cái loại có chừng mực thế đấy à?” – liếc nhìn tôi, nhưng giọng điệu lại có vẻ rất vui.

      Đúng là đồ con trai, chỉ biết chờ có nhiêu đó.

      Sau đó, cả hai đứa chúng tôi bắt đầu ôn tập chăm chỉ. Bác Thẩm có mấy lần lên gác nhìn lén tôi, đều bị Khang Duật đẩy xuống. Tới khoảng ba giờ chiều, Khang Duật muốn nghỉ giải lao, nên đưa tôi dạo vỉa hè vòng.

      Buổi tối đương nhiên là đưa tôi về.

      Tại tôi học suốt tháng, bây giờ gần đến kì thi, tôi càng ôn tập chăm chỉ. chăm được. Nguyện vọng của tôi là vào trường trung học Nữ Trung, nhưng tôi cũng biết với thành tích trước giờ của mình viết vào như thế cũng chỉ cho đẹp vậy thôi, chứ nguyện vọng hai mới quan trọng – trung học Hồng Kiều, trường cũ của tôi. Đó mới đúng là mục tiêu chính của tôi. Điểm đầu vào trường chúng tôi thấp, nhưng vì muốn có thể học chung trường với Khang Duật, tôi nhất định phải cố hết sức.

      Chớp mắt đến ngày thi, tôi mãi bố mẹ mới tha cho, đưa tôi thi, vừa ra khỏi cửa tôi liền nhắm thẳng đến bến xe, Khang Duật đứng đợi ở đó.

      Tôi chạy tới, thở hổn hển, Khang Duật đưa tay đỡ lấy chiếc cặp tôi đeo – “Mang bút chưa?”

      “Rồi.”

      “Tẩy?”

      “Có.”

      “Còn bài ghi chép mấy điểm quan trọng?”

      “Cũng mang rồi!!” – là dài dòng.

      “Phiếu dự thi?”

      “Mang rồi!!” – Ai lại dám quên cơ chứ.

      “Tốt rồi!!” – mỉm cười gật đầu hài lòng.

      Tôi lườm quýt, bộ coi người ta là con nít à?

      xe buýt, như vệ sĩ, giành chỗ ngồi, sau khi tôi ngồi xuống mới phát cầm cái bao gì đó trong tay.

      mang theo cái gì vậy?” – Tôi tò mò hỏi, nào có tham gia thi cử gì.

      “Nước, khăn mặt, dầu, với đồ ăn vặt.” – trả lời.

      “Cho em à?”

      “Hỏi thừa, dùng sao được. Em yên tâm , nước này là qua chưng cất, khăn mới, dầu này … dù là giờ nóng, nhưng khi cần em dùng để nâng cao tinh thần cũng được, đồ ăn là món bò khô em thích ăn nhất, đảm bảo là thịt bò sạch, có tinh bột, khi em ngồi ôn tập buổi trưa có cái nhai cũng được.”

      Ngày thi là của tôi, vậy mà lại chuẩn bị chu đáo đến thế.

      So với bố còn giống bố tôi hơn.

      Nhưng quả , tôi rất cảm động.

      Chúng tôi thi ở trường cũ mà ở trường khác, phần ba tụi học sinh trung học Hồng Kiều chúng tôi được phân thi ở trường Thiên Sơn, rất gần trường tôi, mất 30 phút xe, số khác ở trường Tiên Hà, vì Diễm Diễm chuyển trường vào sau nên số thứ tự giấy báo thi gần với tôi, phải thi ở Tiên Hà, hơi xa so với trường tôi thi chút, nên phải sớm hơn tôi 10 phút.

      Khi tới trường, các học sinh khác cũng vừa đến. Tôi nhìn thấy cặp song sinh, Từ Doanh, Tông Lê Quân, vội vàng chạy tới chào tụi nó. Lưu Lý Quân và Phàn Tuyển khỏe rồi, tụi nó được tuyển thẳng, chả cần tham gia thi.

      Bình thường, chúng tôi chỉ có câu để hỏi – “Ôn tập sao rồi?”

      Sau đó mọi người đều trả lời như – “Tao chưa kịp coi, nguy rồi, biết đề có ra đúng phần tao chưa học nữa.”

      Các bạn chú ý nhé, nếu câu này do tụi học sinh học lực trung bình khá, hoặc hơi kém chút còn tin được, chứ mà lũ học sinh giỏi ra đừng tin làm gì. Đây là trong bảng xếp hạng mười lời dối nhiều nhất của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đó.

      Nghe tai này, cho qua tai kia luôn .

      Tranh thủ lúc trường thi chưa mở cửa, đầu tiên, mọi người dò lại số báo danh của mình, sau đó kiểm tra phòng thi, tiếp theo là tụ lại chỗ ráng cứu vớt lần chót — đọc lại sách, xem lại vở ghi bài, xem lại đề, xem lại tất cả mọi thứ có thể có liên quan đến kì thi, chỉ mong sao hai mắt có thể có chức năng như máy quay phim.

      Khi cổng trường mở ra, chúng tôi đều lũ lượt kéo vào.

      Khang Duật gọi tôi lại dặn – “Đừng căng thẳng!!”

      Trước giờ tôi chẳng cảm thấy căng thẳng gì, thế mà mà nghe xong, lại cảm thấy hơi hồi hộp.

      lấy khăn mặt lau mồ hôi cho tôi, nhưng tôi có chảy giọt mồ hôi nào đâu. Lau cho tôi xong, lại tự lau cho mình, quả mới là người chảy mồ hơi.

      “Miểu Miểu, nhớ phải làm bài cẩn thận, nhưng làm xong cũng đừng kiểm tra làm gì, càng kiểm càng thấy sai.”

      Đúng là chí lí, lúc nào thi cũng vậy hết.

      Tôi gật đầu.

      “Được rồi, em !!” – , xong, lại thấy hướng vào trường tôi.

      Tôi giữ tay kéo lại – “Em mới là người thi!!”

      vỗ đầu cái, – “À à đúng rồi, em thi, vậy em vào mau lên!!”

      Tôi thở dài, bảo – “Em sao đâu, đừng có căng thẳng quá như thế.”

      nào có căng thẳng gì!!”

      Ừ đúng rồi, căng thẳng, thế sao còn nắm tay người ta thế làm gì, lại còn run run. Biết thế tôi cho đến đây, ngược lại thành ra tôi cần phải chăm sóc để ý hơn.

      Lằng nhằng với suốt mấy phút đồng hồ, sau đó tôi mới tiến vào phòng thi. Quay đầu lại thấy qua lại trước cổng như kiến bò chảo lửa. tình, biết khi tôi thi xong rồi có có kiệt sức mà chết nữa!

      Các thầy ở trường vội giục tôi mai tiến vào phòng thi, tôi cũng cố hết sức. Bước vào phòng thi, ngồi tại vị trí của mình, ngoại trừ đặt bút chì, giấy báo thi, tẩy ra tôi chẳng bỏ cái gì lên bàn nữa cả.

      Trước khi thi, trong đầu ngoại trừ Khang Duật, tôi vẫn còn nghĩ về bài tập ban nãy chưa kịp xem cho xong.

      Chờ giáo viên coi thi bước vào lớp, tôi dám nghĩ tới cái gì nữa, luôn tự nhắc mình phải hít thở sâu.

      Chuông vừa đổ, các thầy mở đề, đem phát, các thí sinh truyền đề cho nhau, cuộc thi chính thức bắt đầu.

      Kì thi tốt nghiệp vào cấp 3, Thượng Hải thi 6 môn, tổng cộng 510 điểm, trong đó ngữ văn, toán, và tiếng mỗi môn 120 điểm, vật lí, hóa học và chính trị mỗi môn 50 điểm.

      Ngày thi đầu tiên, buổi sáng thi ngữ văn, chiều là chính trị.

      Ngày thứ hai sáng thi toán, chiều thi lí.

      Đến buổi thứ ba, sáng tiếng chiều thi hóa.

      Thông thường khi thi xong, mọi người thường tập trung lại chỗ hỏi nhau – “Thi được ?”

      ra, hỏi câu này xong, ai cũng muốn người khác trả lời rằng thi tốt. Nhưng nếu Từ Doanh thi tốt, trong đầu hãy nghĩ ngược lại . ràng là nó làm bài rất được.

      Bình thường toàn thế, ràng là thi rất tốt, nhưng cứ toàn phải bảo làm bài được để phù hợp hoàn cảnh.

      Đây cũng là lời dối được xếp hạng trong bảng mười lời dối của Trung Quốc.

      Sau ba ngày thi, chuyện làm đầu tiên là xé sách, hoặc đem bán quách cho ve chai, trừ khi ở trường hợp ngoại lệ. Tôi cũng nằm trong trường hợp ngoại lệ này, tôi xé, chỉ đem đốt. Đem đưa cho bà nội làm củi đốt. Tôi có mà hận mấy quyển sách này chết được.

      Giữa tháng 7, ngày chúng tôi lên trường tập trung, các thầy phát phiếu điểm.

      Đây là lúc hồi hộp nhất, dày vò tôi suốt từ tối qua đến nay, đến khi nhìn vào kết quả thi của mình, tôi khờ cả mắt.

      thể nào, sao lại có thể như vậy?

      , ít ra còn chút hi vọng!!

      Ngày 28 tháng 7, khi tôi ở nhà gặm dưa hấu, nhận được giấy báo trúng tuyển của trường trung học Nữ Trung.

      Tôi cũng biết mình thi cử may mắn kiểu gì lại đậu nguyện , phải ai cũng bảo điểm đầu vào năm nay của trường Nữ Trung cao hơn mọi năm rất nhiều sao?

      Sao lại như thế!?

      Hi vọng sụp đổ tan tành.

      Tháng 9 năm 1996, tôi trở thành nữ sinh năm nhất, trường cấp 3 Nữ Trung.

      Cuộc sống trung học của tôi, sắp bắt đầu.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      CHƯƠNG 15 – TÌNH ĐỊCH XUẤT

      [Nguyên]

      Sau khi khai giảng tháng, nhân ngày quốc khánh, tôi cùng đám bạn học chung cấp hai ngày trước hẹn gặp mặt nhau bữa. Đại Song thi vào trong những trường trung học trọng điểm Kiến Thanh, Tiểu Phàn và Lưu Lý Quân vẫn học ở trường cũ, nhưng lại khác lớp, nhưng trùng hợp thay, Tiểu Phàn lại học cùng lớp với Khang Duật. Tiểu Song và Tông Lê Quân – kẻ nghỉ bệnh suốt từ đầu tháng ba đến giữa học kì, cùng thi vào trường trung học Kĩ thuật Thượng Hải, cả hai đều chọn chuyên ngành văn, nên cũng cùng lớp nốt. Còn Từ Doanh, nó chắc chắn là thi vào trường trung học Nữ Trung, vô tình lại chung lớp với tôi lần nữa. Cuối cùng là Diễm Diễm, tất nhiên là nó thi vào trường cấp 2 cũ, thành ra bạn cùng lớp ở trung học phổ thông cũng là tụi bạn hồi học trung học cơ sở, đúng là trái đất tròn.

      Tuy cả bọn học khác trường khác lớp, có hơi xa cách, nhưng ai cũng đều nhớ tới những kỉ niệm trước đây, nên liền tập trung nhau lần, tăng thêm tình cảm. Mọi người đều mừng cho tôi, bị bệnh tháng trời, chỉ tụt hạng, mà còn thi đậu vào trường trọng điểm, cơ thể cũng bình phục, coi như là niềm vui nhân hai, may mắn đến khó tin.

      Tôi lại nghĩ thế, vẫn mong mình có thể học chung trường với Khang Duật, thành ra chút niềm vui khi đậu trường trọng điểm cũng có, nhưng chuyện thế rồi, có nghĩ, có mong nhớ gì cũng vô nghĩa.

      Mà có trách cũng là trách Khang Duật, cũng tại đoán đề chính xác như vậy, giúp môn Tiếng tôi yếu nhất được kéo điểm lên ít.

      Ôi… giờ cái gì cũng vậy, quan trọng là phải điều tra xem thử có tình địch hay cái .

      Lại , tôi và Khang Duật kể từ sau khi khai giảng, chưa gặp lại nhau buổi nào, đếm được vài ngày, chẳng chốc thành hơn tháng.

      “Tiểu Phàn, lớp mới có nhiều nữ ?” – Đừng bảo tôi cứ hay than thân trách phận, chuyện này thể đề phòng, đây là xa mặt cách lòng, càng xa càng cách. Thế mới có câu – chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.(1)

      Khi hai đứa còn học cấp 2, mỗi ngày tôi đều lượn qua lượn trước mặt thành thói, giờ có tôi, thế giờ lại vừa mập vừa chả đẹp, cũng chẳng dễ thương, chừng có con bé da trắng mặt xinh đáng nào đó xuất trước mặt rồi tôi chỉ còn là thời quá khứ mà thôi.

      thể yên tâm được.

      “Nhiều, nửa lớp đều là nữ, mày coi vậy có tính là nhiều ?” – Tiểu Phàn cười nhạo nhìn tôi.

      nhảm, trường Hồng Kiều là trường nam nữ học chung, đương nhiên có nửa là nam, nửa nữ rồi.

      “Ý của tao là có nhiều em dễ thương, xinh xắn ấy?”

      “Tụi tao cũng lo cho Miểu Miểu lắm, Tiểu Phàn, nể tình chị em bao năm nay, mày phải giám sát Khang Duật cho kĩ. Lớp 3 năm ba tụi mình hồi đó chỉ có đôi Khang Duật và Miểu Miểu, số còn lại đều rụng nia rớt thúng cả rồi, tuyệt đối phải giữ cho kĩ.

      Tôi cảm kích nhìn Đại Song, đúng là chị em tốt, hiểu được nỗi khổ của tôi.

      Tiểu Phàn bặm môi, trả lời – “Cũng mới khai giảng có tháng, có ngoại tình hay cũng chưa biết được.”

      thế cũng đúng, bây giờ chưa quen hết với bạn mới, nên có thể cũng chưa có gì, trong lòng tôi thở phào nhõm, cầm li uống ực hơi, lộ vẻ vui mừng.

      “Miểu Miểu, mày đừng lo, Khang Duật cũng phải loại nngười như vậy!” – Tiểu Song nhìn tôi, nhưng lời có chút vui vẻ – “Tuy cả hai bây giờ học cùng trường, nhưng nhà mày và nhà rất gần nhau, chưa kể hai ngày nghỉ còn có cơ hội gặp mặt nhau, đừng nghĩ ngợi, hơi đâu lo bò trắng răng.”

      Nó vừa xong, chẳng khác nào đâm trúng nỗi đau thầm kín của tôi.

      “Tụi tao gặp nhau suốt nay rồi, ngày quốc khánh cũng , ảnh ảnh bận!” – Tôi buồn bã .

      “Sao lại thế!?” – Cả bọn mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn tôi.

      Tôi nắm chặt li, thấy trong nước có sủi bọt – “Tao cũng biết nữa, Khang Duật gần đây chỗ bác Thẩm có hàng mới nhập về, bán rất chạy, ảnh phải giúp, nên rảnh gặp. Hôm qua tao vừa gọi điện, muốn hẹn thứ bảy cuối tuần cùng nhau sở thú trượt patin, ấy cũng bảo rảnh, chỉ dặn tao phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

      “Có vấn đề rồi!” – Lưu Lí Quân nâng mắt kính, cặp kính như lóe sáng, tôi chợt cảm thấy run run.

      Mày đừng dọa tao! Tao vừa bệnh dậy, chịu nổi cú shock nào nữa đâu.”

      phải là hù mày, nhưng phim ảnh thông thường đều thế, cặp trai nhau thắm thiết, đột nhiên người báo bận, đến nỗi có thời gian gặp mặt, như bình thường chẳng bao lâu sau, liền chia tay.”

      Lưu Lí Quân rất ghiền coi phim truyền hình, nhất là phim tình cảm, nghe nó thế, trong lòng tôi cũng cảm thấy nao nao.

      “Đừng hù Miểu Miểu, mày thấy mặt mũi nó trắng mệt ra rồi kia.” – Tiểu Song gắp miếng gà luộc, nhét thẳng vào miệng Lưu Lí Quân.

      phải có lí, tao cũng thấy chuyện này thích hợp, trước đây như thế! Như lúc trước, hai đứa rất thân, nếu gặp được nhau, vẻ mặt Khang Duật còn đen hơn đáy nồi, cực kì khủng bố.”

      Tiểu Phàn nhai miếng nhóp nhép miếng rau cải, dùng đũa chỉ vào người tôi – “Vậy tìm , hỏi cho !”

      được!” – Tôi rụt cổ.

      “Hỏi rồi, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, cho dù muốn chia tay, cũng phải là mày bỏ trước, tuyệt đối để mình bị đá!” – Tiểu Phàn trừng mắt dọa tôi – “Nhỡ mà mày là đứa bị đá, rất mất mặt tụi này.”

      Tiều Phàn rất dữ, nhưng tôi ngờ nó hung hãn tới mức này.

      “Miểu Miểu, riêng chuyện này tao đồng ý với Tiểu Phàn, nên đến hỏi thẳng, đừng để trong lòng! Tao thấy Khang Duật thế, nhưng nếu quả thay lòng đổi dạ, phải bỏ liền, lúc chia tay phải nhớ hai tay hai tát.”

      Bởi vì lúc Tông Lê Quân nghỉ bệnh, Khang Duật giành mất chức lớp phó học tập của nó nên bây giờ nó ghi thù đây mà, làm gì có chuyện nó hộ cho Khang Duật, xem ra chỉ muốn mài nhọn hàm răng, tìm cơ hội cạp Khang Duật cái có.

      “Đứa nào đồng ý giơ tay!!” – Tiểu Phàn giơ tay lên .

      “Tao đồng ý” – Tiểu Song và Đại Song cũng đưa tay.

      Tông Lê Quân khỏi , đưa cả hai tay.

      Từ Doanh cũng gật đầu, giơ tay lên.

      Lưu Lí Quân xoa miệng, cũng nhấc tay bảo – “Tao cũng tán thành!”

      Cái này… ràng là muốn ép người.

      Tôi đưa mắt nhìn quanh, thấy còn người giơ tay lên, vội hướng về Diễm Diễm, đưa mắt cầu cứu nó.

      Nó chả thèm để ý, ngồi gặm sườn xào chua ngọt bạt mạng.

      Em như nó, có hay cũng như nhau.

      “Phải hả?” – Tôi run rẩy hỏi.

      Mười cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi, – “Phải !!”

      Tôi nuốt nước bọt ừng ực, kẻ thù quá đông và hung hãn, còn tôi đơn phương chiến đấu, có khả năng thắng nổi, đành run rẩy giơ tay lên, đầu gục xuống.

      “Được rồi, tao … tao là được chứ gì!”

      Thứ bảy, tôi hừng hực dũng khí, hùng dũng bước ra khỏi nhà, thẳng tới nhà bác Thẩm, vừa đột nhiên lại thấy Khang Duật từ cổng ra. Lập tức tôi trốn vào góc theo phản xạ, mất sạch khí thế ban nãy, cả người run run, hôm qua liệt kê ra nháp những gì muốn hỏi bây giờ quên sạch sành sanh, chẳng nghĩ được gì.

      Hai mắt như radar dò tìm theo Khang Duật.

      rồi à? phải giúp bác Thẩm trông hàng sao? Sao lại vào trong quán, hướng ngược lại là thế nào.

      Có vấn đề!!

      Có vấn đề rôi!!

      Cặp mắt radar nhanh chóng chuyển hệ thành phát lửa, chút nghĩ ngợi gì mà theo.

      Tôi theo băng qua chợ rau, thấy bước lên buýt hướng về phía chợ Khinh Phường, tôi cũng nhanh chóng theo sau. Cũng may cuối tuần thiên hạ nhiều nngười đến chợ Khinh Phường, tôi trộn trong đám nngười, để phát .

      Tới chợ Khinh Phường, tôi thấy bước xuống xe, nên cũng theo. Nhìn thấy cổng chợ bốn chữ ‘Cổng Chợ Khinh Phường’ trong lòng lại cảm thấy khó chịu thầm nghĩ. biết đến đây làm gì! Giúp bác Thẩm lấy hàng à? phải, bác Thẩm mua đồ phải đến Phố Mười Sáu mới đúng.

      Dù sao cũng tới đây rồi, phải tìm hiểu ra ngô ra khoai mới được.

      Tôi cách khoảng 10m, vừa vừa trốn, theo qua gian này rồi đến cửa hàng. Thân hình bây giờ còn mảnh mai nhàng như trước, được vài bước thở hổn hển, theo chân như thế, hai chân tôi cũng bủn rủn, may sao sáng nay trời nắng gắt, nếu chắc tôi chẳng khác lên cơn suyễn là mấy.

      Cuối cùng, tôi thấy bước vào cửa hàng.

      Đứng từ xa nhìn thấy tên cửa hàng – bong bóng Cao Thăng.

      Bán bong bóng? tới đây làm gì?

      Vì thế, tôi lén lút tiến tới gần cái cửa sổ có kính của cửa hàng, ngồi chồm hổm cạnh chậu hoa cao nửa người, nhìn lén vào trong.

      Tôi thấy Khang Duật cùng con bé cũng khoảng độ học cấp 2, trông như thể đùa giỡn gì đó, cả hai vui vẻ cười mãi dứt.

      Hay lắm Khang Duật, đúng là ngoại tình , chỉ thế, còn nhằm trúng ngay nữ sinh trung học cơ sở, là quá thể. Nghĩ thế nhưng tôi hoàn toàn nhớ ra là chính bản thân mình lúc học cấp hai cũng quen rồi đấy thôi.

      tức giận, bỗng có hai mẹ con nhà nọ ngang qua.

      “Mẹ coi cái chị kia kìa? Chắc đói bụng lắm hay sao mà đến bồn hoa cũng tha nữa kìa!”

      Tôi quay đầu lại, hai mắt phun lửa nhìn trừng trừng thằng nhóc con.

      Thằng nhóc thấy thế sợ đến mức trốn sau đùi mẹ, len lén nhìn tôi.

      “Tiểu Bảo, ngoan, chúng ta !!” – Mẹ nó vội lôi thằng nhóc, trước khi còn – “Tội nghiệp ghê chưa, vậy mà bị điên, biết con nhà ai.”

      mới tâm thần ấy!

      Tôi kêu gào trong lòng, rút món đồ trang trí trong bồn hoa tức tối bỏ miệng cắn.

      Khang Duật, là đồ tuyệt tình, chỉ bắt cá hai tay, thế còn khiến người khác cho là em bị điên, là đồ khốn!!

      “Em , muốn bong bóng hả? Chúng tôi vừa nhập về loại bong bóng hình chuột Mickey, muốn mua cái !”

      tức tối trong lòng cửa tiệm vừa mở, bà dì, thấy tôi đứng mãi bên cửa sổ nhìn vào trong, tưởng nhầm là tôi muốn mua bong bóng.

      mua!! Ai muốn mua bong bóng cơ chứ!!”

      mua cũng sao, nhưng đừng phá bồn hoa của dì!” – Hai mắt bà dì đau lòng nhìn bồn hoa bị tôi nhổ sạch mớ dây trường xuân.

      Tôi vội vàng buông tay – “Người nào nhổ đó, chứ lúc đầu nó cũng chỉ dài có nhiêu đây thôi mà!”

      Có chết tôi cũng dám thú nhận, chỉ nhổ và môi còn gặm sạch lá của nó nữa.

      Thảo nào ban sáng chưa ăn, đidđường lại xa như vậy mà tôi lại cảm thấy đói bụng, biết về nhà có bị tiêu chảy nữa.

      “Cái con bé này sao lại chuyện như vậy, ràng là đồ có gia giáo!” – Bà dì kia nóng nảy, mắng tôi.

      “Ai… Ai mới là người có gia giáo chứ, có mà đấy, cả nhà có gia giáo!!” – Tôi cũng nóng bốc đầu, nhìn thấy khuôn mặt của dì chỉ thấy là giống con bé kia, như khuôn in ra, cùng giuộc hồ li tinh.

      “Con bé này cái gì đó, sao lại chửi người ta như thế!”

      “Ai mắng chứ, ràng là chửi con trước!”

      Sau đó, tôi cùng bà dì cãi nhau om sòm ngay trước cửa hàng, thế càng cãi càng hăng. Đương nhiên cần thêm, chuyện lớn như vậy, trừ khi Khang Duật bị mù hoặc điếc, còn thể nào nghe thấy được.

      Chẳng bao lâu, bước ra.

      “Miểu Miểu!?” – ngạc nhiên trước xuất của tôi.

      Tôi thèm ngoái đầu, giả vờ để ý đến , nhưng ra muốn khóc thầm trong lòng.

      Người ta lòng với như vậy, thế mà lại đùa giỡn, bắt cá hai tay như thế.

      “Vương gia, bố tao tính rồi, số bong bóng với mấy món đồ chơi trẻ em đó bán sỉ 315 đồng, trả mày 85, cầm …” – Từ bên trong cửa hàng có người bước ra, hình như khá quen mặt, vừa thấy tôi, sửng sốt, sau đó – “A, phải Phúc Tấn đây sao!”

      “Tào Mẫn!” – Tôi sợ hãi kêu lên, thằng bạn cùng lớp hồi cấp 2 của tôi, cũng học chung lớp với Khang Duật.

      “Vương Gia, cậu đưa Phúc Tấn mà cũng với tao tiếng, tình…” – Tào Mẫn thân thiện hướng về phía tôi – “Phúc Tấn, dạo này Vương Gia bán hàng lời rất khá, có phải là đưa cậu , há há…”

      “Cái gì?” – Tôi buồn bực hỏi lại.

      “Ể, cậu biết hả? Hôm lễ Quốc Khánh, nhà tôi thiếu nhân viên, vừa nhập hàng về, định nhân ngày quốc khánh đem bong bóng là đồ chơi trẻ em bán ở Quảng Trường, rất bận rộn, vừa hay sao đúng lúc ấy gặp Vương Gia muốn mua xe đạp Giant, nhưng thiếu tiền, tôi nhờ cậu ta giúp đỡ. Cậu biết đấy, mấy dịp lễ tết này là bán rất được! Nào ngờ, Vương Gia đến lấy hàng chỗ tôi, tự mình bán, thế mà lại bán được nhiều hơn nhà mình.”

      Tôi đương nhiên hiểu , ngày lễ Quốc Khánh, đường Nam Kinh, quảng trường Nhân Dân đều rất đông, chật người, đường phố nào cũng đầy là đầy người. Nào là bong bóng, búa hơi, vòng hào quang thiên thần, khí cầu giấy bạc hình nhân vật hoạt hình, mấy món này chỗ nào cũng có người bán, thế còn giá cao gấp đôi bình thường, nhưng vì để hợp với khí ngày hôm đó, đại đa số mọi người đều mua.

      “Cậu gần đây Khang Duật qua nhà cậu làm thêm, lấy hành chỗ cậu, hôm quốc khánh lại còn bán bong bóng ở quảng trường à!!”

      “Đúng thế, hôm nay cậu ấy tới đây lấy tiền nè.”

      Tôi há hốc, hai tròng mắt ngay đơ nhìn mọi người, có chết cũng dám liếc sang bên Khang Duật.

      Tôi đột nhiên nghĩ tới con bé kia, tôi… tôi vẫn còn nghi lắm, chẳng phải ban nãy hai người bọn họ cười vui vẻ lắm mà, thể nào sai được, tôi còn thấy tận mắt.

      “Thế bé trong nhà kia là ai?”

      “Là em họ tôi, hôm nay cửa hàng vừa nhập loại bong bóng hình chuộc Mickey, nó thích nhất là chuột Michkey, nên bố tôi cho nó cái mang về chơi, có chuyện gì à? Khang Duật cũng biết nó đấy, mấy hôm trước tới lấy hàng, còn dạy nó học tiếng , giúp con bé làm kiểm tra được 90 điểm, khiến nó vui quá chừng.”

      Tôi đổ mồ hôi như mưa, vậy ra, là tôi lầm rồi, thế còn rất quá đáng.

      Gót chân vừa quay, tôi tính chuồn – “Vậy,… quấy rầy cậu nữa, tớ về đây, tạm biệt!!”

      Tào Mẫn hiểu gì nhìn tôi – “Phúc Tấn?”

      “Em tính chạy đâu?”

      Tôi vừa mới xoay người, Khang Duật như bức tường sừng sững ngay trước mắt.

      Tôi ngước nhìn lên, thấy mặt xanh mét, thông minh như thế, chắc cũng đoán được tại sao tôi bám theo, thế tôi còn hỏi chuyện về con bé kia, chắc cũng hiểu nguyên do.

      Tôi càng đổ mồ hôi dữ dội, vân vê các ngón tay – “Em chỉ ngang qua thôi…”

      Hừ hừ! Tôi nghe Khang Duật hừ mũi tiếng.

      “Hôm nay trời đẹp!!” – Bất thình lình tôi chỉ tay lên trời.

      Đẹp con khỉ mốc, giữa trưa đứng bóng vậy mà cũng thấy tia nắng nào.

      “Thành khoan hồng, quanh co nghiêm trị!!” – Hai mắt hung dữ nhìn tôi.

      Tôi bị dọa, thà khai báo.

      “Hơn tháng nay em gặp , bảo bận. Nhưng hôm trước, em gặp Tiểu Phàn và tụi bạn, chuyện này ra, tụi nó đều cho rằng là do có bồ mới… À , là em cho rằng có bồ mới… tụi nó bảo em phải hỏi cho ràng. Sáng nay em định tìm hỏi cho , nhưng lại thấy đến đây. Em… em bỗng cảm thấy rất bực… nên cũng bám theo. Sau đó, thấy cùng con nhà người ta thân thiết như vậy, em tức điên lên được, nhổ hết lá trường xuân của người ta, lại còn bỏ miệng ăn, biết có bị tiêu chảy nữa. Còn nữa… em nghĩ đến chuyện bắt cá hai tay, trong lòng cực kì cực kì tức giận, cãi nhau ầm ĩ với dì kia. Chung quy, cũng là do em tốt, nên nghi ngờ , …” – Tôi nhìn lén cái, sợ muốn chết, trông còn dễ sợ hơn cả chó Ngao nữa.

      “Đều là do em sai, lần sau dám nữa, nếu bỏ em cũng được.”

      Tôi quẫn trí, biết nghe được từ bộ phim nào, lôi ra dùng đại.

      “Bỏ em? Hừ hừ!”

      Tôi rụt cổ, lẽ giận , muốn đánh đòn tôi nữa hả.

      nuôi em mập mạp được thế này, bỏ em, thành ra lỗ vậy sao!”

      Tôi thầm nghĩ, tôi mập như bây giờ là nhờ thuốc kích thích cơ mà.

      À phải rồi, nửa thôi, sau khi biết tôi mốn giảm cân, càng bắt tôi ăn nhiều, đó là lí do tại sao tôi càng ngày càng mập.

      Tào Mẫn nghe tôi năng ràng, trợn tròn mắt, đột nhiên lại kêu lên – “Mình vẫn tưởng Vương Gia sợ vợ, ra là sai rồi, may quá, Vương Gia biết để lại mặt mũi cho tụi này!”

      Ý của cậu ta tôi hiểu. Hồi học cấp 2 tôi ở trong lớp toàn áp bức tụi nam sinh, phúc lợi quyền lợi đều có, bây giờ thấy tôi khuất phục trước uy quyền của Khang Duật thế này, tự nhiên cảm thấy vui vẻ như có cảm giác trả được thù.

      Nhưng mà dì kia giống thế, biết có phải là mẹ Tào Mẫn , sao lại khác thế? Nghe thấy tôi lung tung, cả khuôn mặt co giật hồi.

      “Đều là con nít con nôi, trong đầu toàn cái gì đâu ? Nào là ngoại tình bồ bịch, bỏ vợ bỏ chồng, mấy đứa bây chỉ mới mấy tuổi đầu!!”

      Khỉ , chuyện tình cảm của tôi và Khang Duật bị phát . Đúng là tôi quá thất bại.

      Có lẽ Khang Duật cũng nghĩ rằng còn đứng ở đây nữa chuyện càng tệ hơn, nên lập tức kéo tay tôi rời . Còn tôi đương nhiên dám chống cự, trong lòng cảm giác chán nản.

      Thảm rồi, thấy giận như thế, có khi nào định lôi tôi đến chỗ người nào đó rồi giải quyết ?

      Tôi cùng ra khỏi chợ Khinh Phường, lên xe buýt nhưng phải là hướng về nhà bác Thẩm, ngược lại, lại đến Từ Gia Hối(2), bị kéo xuống xe, băng qua đường Triệu Gia Banh, đến Kiến Quốc Tây.

      “Tới rồi!!” – Khuôn mặt vẫn tối sầm.

      Tôi nghe thấy tới rồi, nên cũng dám nhìn nữa, đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy, hai đứa đứng trước đại lí độc quyền xe đạp Giant.

      muốn mua xe đạp à?” – Tôi nghĩ tới lời Tào Mẫn muốn mua xe Giant nên mới đến nhà cậu ta làm thêm.

      Hừ!

      Tôi rụt cổ, vậy là vẫn còn giận à…

      vào trong tiệm, Khang Duật với nhân viên bán hàng – “Tôi muốn mua xe đạp cuộc loại đổi 3 nấc tốc độ.”

      Tôi ngạc nhiên, từ khi nào có nhiều tiền quá vậy, mua cả xe đạp cuộc loại đổi tốc độ, lại là xe Giant, như chiếc BMW giữa rừng xe đạp, cực kì mắc. Tôi cũng có chiếc xe mini giá 600 tệ, nhưng do bây giờ tôi nặng quá, bánh xe chịu nổi, chạy được vài hôm lốp xe mòn mất, nên cũng dùng nữa.

      Xe đạp cuộc như thế, vỏ xe rất dày, rất to.

      Khang Duật chọn chiếc màu đen, để người nâng yên, sau đó đạp thử vòng, có vẻ rất hài lòng, để người ta ghi hóa đơn, chọn cái khóa xe, đèn đêm, gắn thêm cả chiếc yên ở sau, tổng cộng hết 1580 tệ.

      Nhiều tiền quá, phát tài rồi.

      Nếu mà biết bán bong bóng được nhiều tiền vậy tôi cũng .

      Dạo gần đây tôi cũng thiếu tiền, đổ vào mua truyện tranh, bóp tiền xẹp lép.

      Trả tiền xong, bơm bánh xe, cài thêm khóa, nhân viên bán hàng niềm nở đưa chúng tôi ra tới tận cửa.

      Tôi yên lặng theo sau Khang Duật, tự biết mình có lỗi, dám cãi lại lời nào.

      “Lên !!” – Đột nhiên .

      Tôi thấy ngồi xe, đưa lưng ngược về phía tôi, nhìn tấm lưng kia, tôi biết vẫn còn giận lắm.

      Tôi vội vội vàng vàng chạy tới, ngồi phía sau.

      “Xong chưa?”

      “Vâng rồi!”

      bắt đầu nhấn bàn đạp, chiếc xe liền vững vàng lăn bánh.

      Quả đúng là xe Giant, nếu đổi tốc độc chở tôi cũng cần dùng nhiều lực. Tôi biết Khang Duật muốn đưa tôi đâu, chẳng lẽ chở tôi đến chỗ nào đó người rồi xử lí sau.

      Run run…

      Vậy mà nhoáng mắt cái, thấy đến trước Nữ Trung…

      Vậy là sao, tôi thầm nghĩ trong lòng, cho dù hôm nay là ngày nghỉ bóng người nơi đây cũng phải là nơi phù hợp để giết người cướp của đâu ơi.

      Khang Duật đợi tôi hỏi, chở tôi sang nơi khác.

      Trong lòng tôi càng buồn bực.

      đường , chuyện, tôi càng dám, sau đó chở cả hai hướng đến đường Duyên An Tây.

      Hồi lâu sau, đến ngay trước trung học Hồng Kiều.

      Tôi càng ngơ ngác.

      “30 phút!!” – Đột nhiên lên tiếng.

      “Gì cơ?”

      “Từ Nữ Trung đến Hồng Kiều mất 30! Được rồi… cũng tệ!!”

      “Cái gì tệ?” – Tôi lấy hết dũng khí hỏi lại .

      “Miểu Miểu, bắt đầu từ tuần sau, em đợi nửa tiếng, tới đón em về!!” – .

      Tôi ngây người cả ra.

      “Sao vậy? muốn, muốn , …” – quay đầu, mặt sa sầm.

      Cuối cùng tôi cũng hiểu, gần đây gặp tôi, là vì muốn kiếm tiền mua xe đạp, sau đó có thể đón tôi tan trường.

      Tôi còn nhớ, có lần từng than thở với rằng ngồi xe buýt rất kín, xe lại rất đông, chen chúc rất khó chịu.

      là vì muốn để tôi…

      “Bằng lòng, bằng lòng, bằng lòng trăm lần!!” – Tôi gật đầu liên tực, trong mắt ứa nước.

      Trông có vẻ vui hơn chút.

      giận nữa rồi?” – Tôi nhàng thỏ thẻ.

      Hừ!!

      Được rồi, vậy là còn giận.

      “Muốn hết giận chứ gì, có cách! Em xuống xe !”

      Tôi ngoan ngoãn xuống xe, chờ nổi giận, cùng lắm là mắng tôi trận chứ gì!

      “Chở về! Chở rồi tha cho em!” – Khang Duật giao tay lái cho tôi.

      “Vậy thôi hả!” – Tôi ngây ngốc nhìn .

      “Sao, lại muốn nữa à!?” – Mặt lại đổi màu lần nữa.

      ! !” – Tôi vội vàng đỡ lấy tay lái, ngồi vào tên xe đạp – “Em lái, em lái, mời lão gia lên xe!”

      Hừ!!

      Lại hừ, chỉ tổ dọa người.

      Nghĩ thế thôi chứ tôi dám .

      Chờ ngồi yên rồi, tôi đạp mạnh, miệng hét lớn – “Vương gia khởi giá!”

      Hừ!!

      Cái người này, hôm nay bị cái gì thế, cứ hừ mãi thôi.

      Mà thôi quên , quên , cũng là do tôi có lỗi, dám cãi lại.

      Tôi ngoan ngoãn chở về đến nhà. Xe Giant quả nhiên rất tốt, đạp cảm giác rất .

      Về tới nhà rồi, vẫn còn mang bộ mặt em tin , tôi đành phải theo lên lầu, mặt vẫn bày ra vẻ tức giận.

      Nghĩ nghĩ lại, cuối củng, tôi đành chịu thiệt thòi, hôn lên má cái.

      Được rồi nhé! Thưa ngài, ngài hài lòng chưa!

      thỏa mãn, vỗ đầu tôi, – “Lần này tha cho, nhưng được phép có lần sau, nghe !”

      “Nghe rồi, lần sau dám nữa!”

      Ôi, hồi bồ mới với chả ngoại tình hư hư thực thực cuối cùng cũng qua.

      Khang Duật đón tôi tan trường mỗi ngày, như vậy, hai đứa có thể gặp nhau mỗi ngày, trong lòng tôi lại cảm thấy ngọt như đường.

      Nhưng mà, vẫn còn chuyện khiến tôi lo lắng.

      Hôm gặp mặt nhau lần nữa, Tiểu Phàn chìa tay về phía tôi, – “Miểu Miểu, đưa ta 50 đồng, tao đảm bảo trông chừng đũng quần của Khang Duật cho mày!”

      Tôi mở bóp tìm bạc, bên trong chỉ còn đúng 50 đồng – “Có bớt tí nào vậy!”

      “Chắc giá!!”

      Tôi cắn răng, đặt tiền vô tay nó, – “Xong nhé!!”

      “Tao mà làm việc mày cứ yên tâm!!” – Nó vui vẻ đếm tiền.

      Tôi chọn nhầm bạn mà chơi rồi!

      Diễm Diễm đần mặt ra – “Lúc đầu em định thi vào Hồng Kiều rồi, dè điểm lại cao vậy, quá đáng!”

      ra nó cũng có ý định muốn moi tiền tôi từ sớm.

      Cái lũ này, mẹ nó, rất quá quắt.

      Sau khi đưa tiền, Tiểu Phàn quả hoàn thành trách nhiệm, mỗi tối đều gọi cho tôi tình hình Khang Duật ở trường, thôi tiền này, tôi dùng rất đúng chỗ.

      Đột nhiên bỗng ngày, Tiểu Phàn – “Miểu Miểu, có chuyện!!”

      Tôi suýt quăng bể ổng nghe.

      “Có điều nó là nam thôi…”

      Làm tôi sợ hết hồn, Tiểu Phàn, mày đừng có hù người như vậy nữa được .

      “Con trai cũng nguy hiểm…” – Lại hôm gặp mặt khác, Lưu Lí Quân .

      “Hử?” – Tôi nghe hiểu.

      Nó cầm quyển tiểu thuyết đam mỹ, dạo này nó mê mẩn thể loại này. Con này đúng là đồ ăn tạp, chúng tôi riết rồi chả thấy ngạc nhiên. Sản phẩm của Đài Loan, khi đó vẫn còn rất kín đáo, dễ khiến người đọc chảy máu mũi nhưng vẫn cứ là xấu hổ thẹn thùng, tim đập chân run.

      Tôi xem quyển sách kia xong, tròng mắt như muốn lọt cả ra ngoài.

      Sao lại có thể? Nam với nam nhau mà cũng được nữa hả?

      Xem xong, tôi bật người, móc ra 50 đồng quăng cho Tiểu Phàn.

      chỉ nhìn đũng quần, của mông của ảnh mày cũng phải quan sát cho kĩ!!”

      Tiểu Phàn – “…”

      chứng minh, tình địch chỉ nhất định là nữ, cũng có thể là nam nữa.

      Tôi trân trọng cảnh báo các bạn nữ sinh… Tuy là đũng quần của bạn trai các vị rất quan trọng nhưng mông cũng được bỏ qua!!

      _____

      (1) Nguyên văn [当初的惊艳, 只是没见过世面.] – ‘Trước chưa sợ, chẳng qua do chưa gặp mà thôi’. Mình chuyển trực tiếp thành câu thành ngữ Việt.

      (2) Từ Gia Hối – tên khu mua sắm ở Thượng Hải.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      CHƯƠNG 16 – GIẢM CÂN CŨNG PHẢI CHỪNG MỰC

      [Nguyên]

      Vừa qua nửa học kì, mỗi ngày trôi qua rất bình yên, chương trình học tại cũng nặng lắm, hơn nữa chúng tôi mới vừa lên cấp 3, nên vẫn còn thư thả. Vì trường nữ nên ngoại trừ thầy giáo toàn là nữ thôi. Tốt cũng có tốt, ví dụ như đến tiết thể dục phải vội vội vàng vàng vào nhà vệ sinh thay quần áo mà có thể thay trực tiếp trong lớp, nhưng bất tiện ở chỗ, mang vác vật nặng gì, nhìn khắp cả lớp cũng chả lòi ra thằng con trai nào có thể giúp được. Mà xưa nay có câu, đông nam đủ nữ lao động mới vui, nhìn khắp chỉ thấy lũ cùng giới tính với mình, có đánh cãi cũng ghiền, chung là chẳng hứng thú tẹo nào.

      Có người bảo vì Nữ Trung toàn con , thế nên tụi nữ sinh của trường cũng rất biến thái, hình như có cả đồng tính nữ. Tôi phải làm cho ra nhẽ chuyện này mới được, cái này chẳng đúng tí nào hết, hoặc ít nhất trong suốt ba năm học ở trường, tôi cũng chưa từng gặp lesbian nào.

      Chỉ là, cũng do có chuyện gì làm, chúng tôi bày ra trò ‘đóng vai gia đình’.

      Tôi biết tụi nữ sinh trung học những năm 80 trở về sau có chơi trò đóng vai này , nhưng đối với đám học trò chúng tôi ngày ấy là trò rất vui.

      Tôi chơi rất hào hứng. Do có hơi thiên hướng nam tính, lại tùy tiện, nên tụi trong lớp toàn gọi tôi là chồng, ấy thế mà tôi cũng chấp nhận. Từ Doanh là vợ cả, Tăng Tiểu Thu là vợ hai, Tề Băng Băng là vợ ba, ngoài vợ bốn, bà năm, mụ sáu còn có cả con . Vương Nguyệt con nhất lớp, trở thành con tôi, cứ như thế mà hợp thành gia đình lớn. Suốt những năm cấp 3, Vượng Nguyệt suốt ngày cứ gặp tôi kêu ba, thấy Từ Doanh gọi mẹ, đám vợ bé của tôi cũng toàn gọi hết chồng ơi rồi lại chồng à, tiếng nào tiếng ấy đều rất tình tứ.

      Dù sao cả nhà hòa thuận, làm gì cũng cùng nhau quả rất vui. Nhưng chuyện này tôi lại dám kể với Khang Duật, thể nào cũng chịu đâu. Cho dù có chấp nhận với cái đồ đen tối như ấy mà, thể nào cũng tìm cách chia rẽ tụi này cho mà coi, thế nên tôi giấu tuốt. Vừa ra khỏi cổng trường là tôi dặn dặn lại tụi nó, nhất định được gọi tôi là chồng gì cả, tuyệt giao.

      Từ Doanh biết tôi và Khang Duật sớm, mấy đứa khác cũng biết sau đó, mới đầu còn tưởng tụi nó hết hồn, đổi ánh mắt về tôi, vì có thể đậu vào trường cấp 3 Nữ Trung cũng hết tám phần là phường học sinh khá giỏi. Chưa đến việc có thể chấp nhận chuyện này hay , cứ nhìn tụi nó người nào người đấy chăm chỉ học hành, tôi cảm giác đời học sinh trung học này toàn rặt lũ mọt sách, trước giờ nghĩ lung tung. Làm sao mà ngờ từ khi học cơ sở tôi léng phéng với bạn trai rồi.

      Hổng dè tụi nó cũng quái chiêu lắm cơ.

      Tôi sợ đến mức chẳng dám để Khang Duật đứng chờ trước cổng, nhỡ đâu bị tụi nó gặp phải, khéo quần áo cũng bị lột sạch. phải chứ, cả trường có con trai, tụi nó ràng là ế đến đói khát, mặt khác có lẽ cũng do tò mò biết khả năng ghê gớm nào lại lòng dạ với tôi.

      Sau khi tan học, tôi đứng hơi xéo về phía trước quầy bán đồ ăn vặt chờ Khang Duật, vì sợ người khác để ý. Dù bây giờ là học sinh trung học, nhưng nếu tôi và bị phát sớm, so với lúc còn học ở trung học cơ sở còn thảm hơn, thể đề phòng, mà cũng là để ngăn đám nhiều chuyện lớp tôi nữa, tránh việc tụi nó suốt ngày hi hi ha ha lung tung lại lộ chuyện.

      Cái quán kia ngoài bán đậu hũ thối còn có quầy bán bánh củ cải chiên, mỗi ngày tôi đều phải đứng chờ ở đây, ngửi mùi thôi cũng được , nhưng đây lại là món nhiều dầu mỡ, món cấm kị số trong thực đơn của tôi. là do những món này rất nóng, hai cũng vì tôi béo, hay nóng trong người, bây giờ lại bị nhiệt miệng, cứ bị bị lại, làm khổ tôi suốt tháng trời, ăn cái gì cũng giống như hành xác, đau đến mức mỗi khi ăn uống đều chỉ muốn lật bàn đạp đổ hết cho xong.

      Tôi ngửi ngửi, mùi thơm quá , xưa có cảnh ‘trông mơ đỡ khát’(1) nay có tôi ‘ngửi hương đỡ thèm’.

      Đau khổ quá điiii!!

      Đúng nửa tiếng sau, Khang Duật đến, trễ giây.

      Tôi chạy đến gần , – “ đến rồi!”

      “Em muốn ăn à?” – chỉ vào quầy bán chao, phát cái bộ dạng tham ăn của tôi.

      Tôi lắc đầu nguầy nguậy – “Nếu ăn tối ăn cơm được.”

      “Em biết thế là tốt, cứ thích ăn mấy món tốt này hoài!” – xoay tay lái, quay đầu, lấy túi xách của tôi đặt vào giỏ xe đằng trước.

      tốt?! Thế sao mỗi lần gặp Diễm Diễm, nài mua, em thấy toàn mua cho nó đấy thôi, có thấy tiếng nào đâu.” – Tôi ngồi đằng sau, nhịn được mà trề môi so bì.

      “Nó có béo khỏe hay liên quan gì đến , có lo cũng là để em rể nó làm, đâu rảnh. Chờ xem khi và em kết hôn rồi, em xem thử có mua cho nó nữa biết.”

      Gáy tôi đổ mồ hôi hột dữ dội. Khang Duật, Khang Duật, em biết dùng từ gì cho đúng đây, đôi khi em thấy quả rất… hiểm.

      Nhưng mà nghe đến kết hôn… trong lòng tôi lại có cảm giác ngọt ngào, thế mà ngoài miệng lại điều trái ngược.

      “Ai thèm cưới với cơ chứ… nào! Phu xe (车夫)!!” – Tôi lấy hai tay đập lên lưng .

      Khang Duật cười, – “Chẳng phải trong phu xe cũng có chữ ‘phu’(2) đấy sao, em cứ chờ đấy!”

      Tôi chả thèm chơi chữ cùng , dù sao cũng đấu nổi, muốn , gì cũng được.

      thôi!!”

      Khang Duật đạp xe tiến về trước, bộ dạng hả hê lắm.

      Ái chà, sau này nếu tôi mà kết hôn với ,… trong lòng tôi vừa vui vừa sợ, tôi đúng phải đối thủ của Khang Duật, mai sau nhất định bị bắt nạt dữ lắm.

      Buồn quá, quá xá buồn. sớm thôi cũng được ha, đằng này đến tương lai của mình cũng hai tay dâng lên cho người ta nốt.

      vậy thôi, chứ tôi rất cảm động về Khang Duật, nhìn ngày ngày hì hụi đạp xe chở tôi về, dù là xe Giant chăng nữa với trọng lượng của tôi cũng là cực lắm đó nha.

      Vậy nên, tôi phải giảm cân mới được.

      Thế là nó trở thành mục tiêu cả đời tôi.

      Cũng may, thuốc kích thích chỉ gây nên tình trạng mập giả, sau thời gian từ từ giảm dần. Lúc trước tôi nặng 90kg, còn bây giờ giảm ít nhất cũng 10kg rồi. Hơn nữa hằng ngày tôi quyết tâm ăn cơm, thay vào đó là mì hoặc phở, nên sau khi vào trung học, tôi tụt thêm khoảng 5kg, thành ra bây giờ còn bị coi là béo nữa, chỉ hơi thừa cân thôi, có thể là tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

      Diễm Diễm , may mà tôi đủ cao, qua mùa hè trổ giò lên 1m68, hơi mũm mĩm nhưng lại vừa với dáng người, tay chân tuy mập, nhưng ngực, bụng, mông, nhất là ngực … Diễm Diễm nó bảo, riêng chỗ này thôi chắc cũng tới 5kg ít.

      Riêng tôi cũng thấy cái phần này phát triển hơi quá đà, biết có phải do thuốc kích thích hay mà chỉ vừa qua 16 cái xuân xanh thôi mà tôi mặc tới áo cup D rồi.

      Cũng nặng lắm chứ bộ.

      Mỗi lần mẹ giặt áo ngực của tôi và Diễm Diễm, lúc đặt hai cái phơi chung chỗ, trong tôi có niềm xúc động dâng trào.

      Áo ngực của tôi, nhìn thế nào cũng thấy nó có thể mang theo làm mũ đội đầu lận.

      Mỗi lần tôi than thở như vậy, Diễm Diễm lại làm ra bộ như thể muốn giết tôi cho rồi, vớ được cái gì đều nhằm vào chị nó mà ném. - “Chị, đừng có nữa, muốn kì thị cup A hả!”

      Diễm Diễm ăn rất nhiều, thế mà chẳng dư miếng thịt nào, chỉ bổ chiều dài mà thôi, nó cao bằng tôi, nhưng chỉ có 47,5kg, đương nhiên là vòng phát triển rồi. Nhưng có gì đáng hâm mô đâu, nó có biết lúc chạy bộ trong giờ thể dục, cứ có cảm giác hai cục thịt lúc lắc trước ngực. Mệt lắm luôn đó biết !

      được, phải giảm, nếu cứ như vậy chừng ngày nào đó tôi bị mất thăng bằng mà té dập mặt.

      Vì thế, tôi mỗi ngày đều tích cực tập luyện để giảm cân, chỉ ăn ít , mà tôi cũng tích cực vận động thể thao. Ví dụ như sau khi ăn xong nhảy dây 30 phút, nếu dắt Lassie dạo, nó vừa chạy vừa thè lưỡi, kéo lại được.

      Tới kì nghỉ đông đầu tiên của thời trung học, tôi giảm thêm được 4kg, cái bụng cũng nhiều, tuy là vẫn còn ngấn mỡ thịt, nhưng ít nhất khi mặc áo vào cũng bị lộ ra. Thế nhưng nhiêu đó cũng chưa đủ để thoát khỏi chuyện tôi vẫn còn múp míp lắm. Cao 1m68, nặng 71kg, vẫn mập.

      Hừ!

      Cách mạng vẫn chưa thành công, tiếp tục kế thừa và phát triển.

      Ban đầu, tôi vốn định cứ theo kế hoạch mà làm, thế nhưng lại xảy ra môt cố ngoài ý muốn, đó là lúc nghỉ đông, khi tôi về thăm trường cũ – Hồng Kiều. Hôm ấy lại vừa đúng ngày Khang Duật đến trường tập trung, chúng tôi hẹn dạo công viên cùng nhau, thế nên tôi mới đến trường đợi .

      Ở lớp , tôi có chơi với Tiểu Phàn và Tào Mẫn, nghĩ lâu rồi cũng gặp nên tôi định tìm tụi nó để chuyện cũ chút. Tôi đứng ở cửa lớp, ngó vào trong, nhìn khắp nơi mà cũng chả thấy Khang Duật đâu, thắc mắc biết tại sao chưa ra, cả Tiểu Phàn cũng , giáo viên cũng , nên cả cái lớp cứ nhốn nháo như chợ vỡ, Tào Mẫn vừa thấy tôi liền gọi lớn.

      “Phúc tấn!”

      Tôi chảy mồ hôi hột, sao thằng cha này quên phức cái cách gọi này cho tôi nhờ nhỉ. Cậu ta vừa gọi tiếng, tức cả lớp đều chăm chú nhìn về phía tôi. Tôi xấu hổ cực kì, đứng trước cửa mà đỏ ửng cả mặt. Đột nhiên, nghe thấy có bạn nữ nào đó trong lớp bất thình lình lên tiếng – “Đây là ‘phúc tấn’ mà cậu hay nhắc tới đó hả?”

      Câu này tưởng cũng bình thường thôi, nhưng giọng điệu lại có vấn đề, nghe xong cứ khiến tôi cảm thấy khó chịu kinh khủng, sao tôi cứ có cảm giác nó mang ý châm biếm thế nào ấy.

      Tôi nhìn về phía bạn kia… A, dù thế nào bạn nữ kia trông cũng xinh lắm cơ, da dẻ trắng bóc, tóc đen bóng, mắt to tròn, vóc người cũng cỡ Đại Song và Tiểu Song ấy, dáng rất đẹp, chỗ nào cần lồi lồi, chỗ nên hóp hóp, nên cũng , nhất là phần eo. Giống như trong tiểu thuyết mô tả, tựa như thể dùng sức chút là có thể bẻ gãy. Tôi dám , bạn này chừng 10 năm nữa là nhất định khiến lũ đàn ông chết mê chết mệt.

      bạn thấy tôi nhìn về phía mình, liền nâng cằm, ra vẻ rất ghét tôi, như thể tôi làm gì ta vậy.

      Cái này có lẽ là do trực giác nhạy cảm của phụ nữ, đột nhiên tôi linh cảm có chuyện tốt, trong đầu định rời , cho rằng cứ đứng ở đây xảy ra chuyện mất. Vừa định quay gót bạn kia liền bước tới về phía tôi, phía sau có hai bạn nữ khác nữa mà tôi biết mặt.

      “Ê này, con béo, học trường này tới đây làm gì!!”

      Béo… con béo!! Tôi nghe nó xong, tròng mắt muốn lọt ra ngoài.

      Cái người này, sao lại mất lịch đến thế biết.

      Tôi tức giận đến nỗi chả muốn bỏ , quay đầu trả lời – “Tôi đến tìm Khang Duật!”

      “Cậu ấy có ở đây, đến giúp thầy mang bài tập nghỉ đông rồi, giờ chưa về!” – nàng kia vẫn bộ hất cằm ra vẻ kiêu ngạo nhìn tôi, từng chữ trong lời đều như muốn ám chỉ rằng mình và Khang Duật rất thân thiết.

      “Vậy à? Thế tôi đứng chờ ở đây cũng được, ấy và tôi hẹn công viên với nhau rồi.” – Tôi cũng tỏ ra yếu thế, chuyện đâu còn có đó, binh đến tướng ngăn, nước dâng đất chặn(3).

      ả tức liền rất--vui, khuôn mặt ra vẻ cứng nhắc – “Bạn có thấy xấu hổ vậy, người ta có ở đây, chờ cái gì?”

      Gì cơ? Hỏi tôi có xấu hổ hay ? Sao tự hỏi lại mình trước , hỏi xem bản thân có biết xấu hổ hay .

      Tôi tức đến độ mặt mày rúm ró, muốn chửi lại cho nó biết, nhưng nghĩ còn ở trong nhà trường, bí mật này mà nhiều người biết càng khó giữ, chuyện quan hệ giữa tôi và Khang Duật cũng nên để nhiều người trong trường biết, thế tôi, tôi thèm tranh cãi cùng ả nữa.

      Bà đây là được chứ gì!!

      Tôi tức tối giậm chân bước bước về trước, thèm quay đầu lại.

      Vậy con bé kia đột nhiên lại giữ chặt tay tôi – “Chờ chút!!”

      “Chờ gì? phải bạn muốn tôi khỏi đây sao?” – Tôi quay đầu, liếc nàng.

      còn thắc mắc, bộng nhiên thấy trong mắt nó lộ ra vẻ gian trá, để tôi kịp phản ứng, ả cùng hai con bạn cùng ban nãy, lôi tôi vào lớp.

      “Mấy bạn làm gì vậy?” – Ba đứa tụi nó giữ chặt tay nên tôi cũng có cách nào chống cự lại được.

      Con bé kia đứng trước cả lớp quay lại mà rằng – “Mọi người , tớ đẹp, hay con bé này đẹp hơn!!”

      Tôi tựa như bị sét đánh phải, đứng cứng ngắc tại chỗ, nhìn thấy đám con trái đều im bặt… nhất loạt quay đầu về phía tôi và ta.

      cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cả người tôi.

      Lớn đến thế này, lần đâu tiên hiểu được chuyện bị nhiều người nhìn, nhìn chằm chằm thế này, là việc cực kì khó chịu, như thể tôi chỉ là con vật trong sở thú, bị người ta tùy tiện soi mói bình phẩm, chút phẩm giá nào.

      Lúc trước tôi cũng mặc cảm chuyện mình béo lắm, trong lòng luôn có cảm giác tự ti, nhưng Khang Duật luôn dịu dàng với tôi, khiến cho hạt giống tự ti kia luôn bị chôn kín, có cơ hội nảy mầm.

      Nhưng đến hôm nay … nó đột ngột phát triển, chớp mắt thành đại thụ.

      Ai đẹp ư?

      Tôi chỉ cảm thấy mắt mình sũng nước, cảm thấy mình bị sỉ nhục. Tôi vung mạnh tay, đẩy đám con kia ra, chạy ào ra ngoài mà thèm quan tâm gì nữa cả.

      Chạy đến nửa hành lang, tôi đụng phải Khang Duật.

      “Miểu Miểu, em đến rồi à, chờ chút, sắp xong rồi, tự dưng lại đâu ra đống bài tập nghỉ đông… Miểu Miểu? Em… em sao vậy?”

      Bấy giờ, mặt tôi nhòe nhoẹt nước mắt tự lúc nào, khóc thành tiếng. Cũng biết có phải do quá tức giận, chịu nổi, chỉ muốn trút hết ra hay mà gặp lại vừa vặn bùng nổ.

      “Chát!”, tôi tát thẳng vào mặt cái.

      Tôi dùng hết sức, đánh mạnh đến nỗi tay mình cũng tê rần.

      “Tôi muốn gặp lại nữa. Các người là đồ khốn!! Đồ tồi!!”

      Tôi hét lên như điên, kiên quyết đẩy ra, chạy thẳng ra khỏi cổng trường, vừa khóc vừa chạy về nhà.

      Mẹ tôi nấu ăn, thấy tôi trở về liền hỏi muốn ăn thịt kho tàu hay sườn xào chua ngọt, nào ngờ thấy tôi khóc lóc sướt mướt, kinh ngạc đến mức làm rớt con dao xuống đất.

      “Miểu Miểu… sao vậy? Ai bắt nạt con à? Hả? Ai bắt nạt con thế?”

      “Mọi người, ai ai cũng bắt nạt con hết!!” – Tôi gào khóc, chạy ào về phòng. Vừa vào phòng liền đóng sập cửa lại, trùm kín chăn kín mà khóc nức nở.

      hồi lâu sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa – “Chị, mở cửa !!”

      Trốn trong đống chăn, mặc cho Diễm Diễm gõ rầm rầm, tôi bịt tai chặt, muốn nghe bất cứ cái gì cả. Ngoài cửa, mẹ tôi cũng muốn tôi mở cửa ra. Tôi còn nghe thấy tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi. Nhưng bây giờ tôi chẳng muốn để tâm đến bất cứ chuyện gì cả, chỉ muốn ở trong thế giới của mình, muốn gặp bất cứ ai, muốn nghĩ tới bất kì người nào nữa.

      Đến tối, Diễm Diễm lại đứng ngoài cửa gọi – “Chị, Khang Duật gọi tới mấy chục cuộc rồi, giờ lại gọi nữa này, chị có bắt máy !”

      bắt!!” – Tôi trả lời tắp lự.

      “Chị à…”

      bắt, cũng muốn nghe cái gì hết. Mày cho ta biết, tao bây giờ muốn gặp Khang Duật, nếu mà ta đến tận nhà này tao chia tay cho biết! Âu Dương Miểu Miểu này được làm được!” – Tôi chui ra quát lớn, mặc kệ cho mẹ cho nghe được hay , rống xong liền chui lại vào chăn.

      Diễm Diễm tiếng nào, có lẽ là vì nó hiểu tình trạng của tôi tại, có cũng uổng công. Bố mẹ tôi cũng hỏi han gì đến nữa, tôi khóc suốt đêm ròng, suy nghĩ cả đêm cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Tôi phải giảm cân, tôi phải giảm cân!

      Trong đầu tôi bây giờ chỉ có hai chữ ‘giảm cân’ mà thôi.

      Và tôi thực cực kì nghiêm túc.

      Mỗi ngày tôi chỉ ăn quả trứng luộc và trái cà chua, nhất quyết ăn thêm gì nữa, sau đó tiếp tục nhảy dây như điên, nhảy đến khi mồ hôi mồ kê đầm đìa mới thôi, chỉ thế, tôi còn chạy bộ, chạy lên chạy xuống cầu thang trong nhà.

      Cứ như vậy suốt 10 ngày, tôi giảm 6,5kg.

      Tôi nhìn mình trong gương, xương quai xanh lộ hết ra ngoài, khuôn mặt như bị gọt nhọn, hề có miếng thịt nào, đối với người muốn giảm cân hài lòng. Nhưng cách khác là vẫn chưa đủ.

      Tôi ngồi ở giường, ngừng suy nghĩ xem sắp tới mình giảm tiếp như thế nào.

      Căn bản là bây giờ tôi mắc chứng cuồng giảm cân mất rồi.

      Sau đó, tôi bắt đầu giai đoạn ăn uống, mặc kệ mọi người có khuyên bảo thế nào tôi cũng bỏ cuộc.

      buổi tối của ba ngày sau, tôi vẫn ăn uống gì, đột nhiên muốn xem tivi, tay cầm chắc cái remote nên làm rớt xuống đất. Tôi ngồi xổm xuống để nhặt, vừa đứng dậy liền cảm thấy trước mặt mình màu đen, đầu óc choáng váng, người ngất xỉu, mất hết ý thức.

      Tôi bị choáng.

      Nửa tiếng sau, nếu Diễm Diễm mà vào phòng tìm tôi có khi cũng chẳng ai biết tôi bị ngất.

      Mọi người vội vàng đưa tôi đến bệnh viện.

      Kết quả chuẩn đoán rằng do dinh dưỡng tốt, gây nên tình trạng thiếu máu, khiến tôi bị choáng, chỉ thiếu chút nữa thôi là nghiêm trọng tới mức suy tim.

      Do thể trạng tôi tốt, bị trận như vậy khiến do hệ miễn dịch giảm mạnh, chỉ nhiễm lạnh chút thôi viêm cơ tim tái phát. Vì để đảm bảo để tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn, có thể dẫn tới suy tim, bác sĩ tiêm thuốc kích thích cho tôi, đương nhiên là lúc tôi biết, thế là tôi lại giống như quả bong bóng, được thổi phồng lên.

      May thay, phồng lên nhiều lắm, nhưng cũng đủ để công sức giảm cân của tôi tong. Đúng là tự mình hại mình, chịu nổi mà. Qua việc này lại cho tôi thêm bài học nhớ đời, mà 10 năm sau tôi vẫn quên. Giảm béo cũng phải có chừng mực, bằng lợi bất cập lại, mất nhiều hơn được.

      Mặc cảm sao nào, mặc cảm tự ti có quan trọng hơn mạng sống ?

      Cuối cùng tôi cũng từ ngõ cụt mà từ từ chui ra… vấn đề tiếp theo chỉ còn là… Khang Duật!

      Thế là tôi lại rúc vào trong hốc, giả vờ như hay biết gì cả.

      Sắp tới, tôi phải đối mặt với thế nào đây?!

      _________

      (1) Trông mơ đỡ khát (Vọng mơ chỉ khát) – Trong tiểu thuyết cổ điển “Tam quốc diễn nghĩa” của Trung Quốc có đoạn kể về chuyện Tào Tháo dẫn đại quân hành quân đường xa. Dọc đường, trời nóng nực, xung quanh có nước, tướng sĩ ai cũng khát khô họng. Tào Tháo bèn nghĩ ra cách, bảo rằng: “Phía trước xa có rừng mơ”. Mọi người nghe , chợt nghĩ đến vị chua của mơ, ai cũng đều ứa bọt, thấy đỡ khát.

      (2) Phu (夫) nghĩa là chồng, cho những ai biết :’P

      (3) Ý bảo chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      CHƯƠNG 17 – NHẤT ĐỊNH LÀ NGƯỜI VŨ TRỤ

      [Nguyên]

      Nằm viện vài hôm, đến ngày trước khi ra viện, Khang Duật đến thăm tôi. Mà cũng nên đến thôi, chứ tim tôi cũng sắp chịu nổi nữa rồi.

      Thế mà khi Khang Duật đến, tôi lại dám gặp. Lúc tới, tôi nằm kềnh giường bệnh vừa ăn táo, vừa đọc truyện Diễm Diễm đột nhiên xông vào phòng bệnh cùng .

      “Chị, Khang Duật đến thăm chị nè!”

      Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa là té xuống đất. Phản ứng đầu tiên là quăng quả táo ăn dở cùng quyển truyện qua bên rồi chui ngay vào trong chăn, nằm ngay đơ giường.

      “Ngủ rồi, chị ngủ rồi!!” – Tôi nhắm chặt mắt rồi .

      ràng Diễm Diễm chẳng tinh ý gì, nó còn chả thèm nghĩ qua chuyện giúp tôi từ chối, lại bảo – “Khang Duật, hai người cứ từ từ trò chuyện, vừa đúng lúc mẹ em mang quần áo về giặt, mới vừa nên về sớm vậy đâu. Có điều để chắc ăn, em ở ngoài canh chừng hộ chị.

      Tuy ngày trước tôi mạnh miệng dám bảo rằng nếu Khang Duật mà tới gặp tôi nhất quyết chia tay, nhưng may mà nhà tôi cách tốt, bố mẹ dưới lầu nghe thấy, vẫn chưa lộ chuyện! May mắn lắm thay!

      Tôi nghe đến đó, trong lòng vội gào thét, đừng… đừng để chị mày mình với ảnh mà.

      Tôi ở buồng đôi, nhưng bà bác giường bên vừa làm xét nghiệm, biết khi nào mới về, bác ấy rồi chỉ còn mình tôi, tôi… tôi… tôi sợ!

      Tiếp tục giả chết! Vờ ngủ vậy!

      Khi Diễm Diễm đóng cửa, tôi vẫn cảm nhận được Khang Duật đến bên giường bệnh, bây giờ lấy tai thay mắt, nên thính giác đột nhiên rất nhạy. Khang Duật chồm người lên cái tủ đầu giường, hình như là lấy cái gì đó, ngửi mùi chắc là chuối tiêu rồi, sau đó, kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường.

      Tôi nghe được tiếng hít thở, ràng là rất gần, làm tôi càng lúc càng chui vào trong chăn, từ từ rúc vào, đến khi chăn che kín mặt. Đến lúc cảm thấy gì nữa, tôi mới dám xả hơi chút.

      Thế mà sao Khang Duật vẫn tiếng nào, tới đây làm gì?

      chuyện? Thế sao lại lên tiếng, tôi biết thế nào?

      Năm phút sau, oxy trong chăn cũng hết, cực kì khó chịu, tôi liều mình chịu đựng, cuối cùng vẫn làm gì được khi phổi thiếu khí. được, tới giới hạn rồi, tôi xốc chăn, ngồi dậy giường, hít thở từng ngụm khí.

      Sống… sống… sống rồi!

      Ánh mắt lại vô thức nhìn qua Khang Duật…

      Á… hù người! Xem cái bộ hung dữ như chó Ngao gầm gừ kìa.

      Tôi sợ đến được tiếng nào, nghẹn chặt trong cổ họng, tự làm mình bị sặc, tôi giả vờ trợn mắt – “ tới lúc nào vậy?”

      Khang Duật trừng mắt nhìn tôi – “Lâu rồi!”

      Tôi ho khẽ, – “Á… thế sao… lại lên tiếng?”

      “Ai đó trốn trong chăn, giả vờ hay biết gì, có nghe được sao?” – lạnh nhạt trả lời.

      Tôi hơi run chút, nháy mắt trán chảy mồ hôi.

      “Vậy sao lật chăn lên, làm người ta trốn ở trong như đồ ngốc!” – Tôi lầm bầm.

      Nào ngờ thính tai, nghe được – “Hơi nào, chẳng phải sớm muộn gì em cũng tự mò ra hay sao, việc gì phải động tay?”

      Gáy tôi đổ mồ hôi như điên, càng lúc càng dữ dội.

      Đồ nham hiểm!!

      Tôi vặn xoắn mấy ngón tay vào trong mền, sau đó cúi đầu, cúi gằm xuống, cằm chạm ngực.

      cho em thời gian trình bày!” – ngồi bắt chéo chân, nhìn tôi như thể ông lớn.

      ràng cũng là tôi biết sai rồi.

      Đột nhiên tôi chợt nhận ra, mỗi lần tôi nổi điên cuối cùng cũng là tôi nhận sai, lần này cũng vậy. Thế là tôi đành chuyện khiến mình cứ ấm ức trong lòng.

      ta… gọi em là ‘con béo’, còn cho em gặp …” – ra tôi lại càng thêm tủi thân, chớp mắt vài cái, tức nước mắt ngập mi, nhìn thấy gì – “Nó còn lôi em vào trong lớp, đứng trước cả lớp hỏi… Là nó đẹp… hay em… em đẹp…. Cả lớp đều nhìn vào em, em cảm thấy mình như con thú, có chút danh dự nào! Tiểu Phàn có… cũng có… ai giúp em cả… em rất sợ…. Em mặc cảm biết chừng nào!”

      xong, tôi sụt sịt mũi, cảm thấy rất oan ức.

      Chuyện này cũng do Tiểu Phàn, đưa tiền để nó giám sát, thế mà chưa từng cho tôi biết có người như thế. Khi tôi nằm viện, Tiểu Phàn cũng có tới thăm tôi đầu tiên.

      Lúc đó tôi liền hỏi, nó cũng thua, đáp ngay câu ‘Ngay cả tên nó Khang Duật cũng nhớ tao với mày chuyện đó làm gì?’ là khiến tôi im lặng tắp lự. Thế cũng được , ra là kia ăn dưa bở, trong lòng khó chịu, vớ được tôi liền đem ra trút giận.

      Khang Duật thở dài hơi, vươn tay, nhàng vỗ lưng tôi, an ủi.

      Nhìn có vẻ bớt giận hơn, khiến lòng tôi cũng thêm can đảm, tiếp – “Em cũng có tự ái, đâu lại trở thành người bị bắt nạt! Lúc đó, chỉ muốn tát nó cái, có điều… lại dám.”

      Nửa câu sau đúng là dư thừa, chọc đúng nọc.

      “Hừ, dám đánh nó quay sang đánh !” – nhìn tôi, mũi xịt khói.

      Tôi cứng đờ, len lén nhìn , hôm ấy đầu óc tôi rối loạn, lại tát cái, cũng biết là má trái hay má phải. Nhiều ngày trôi qua như vậy, cũng còn thấy vết gì cả, nhưng lúc đó tôi đánh rất mạnh, biết có bị thương gì nữa.

      “Đừng có săm soi nữa, là má trái!” – Khang Duật tức giận trừng mắt nhìn.

      Tôi rụt cổ – “Em xin lỗi mà!”

      hừ tiếng, với tay bẻ quả chuối.

      “Có đau ?” – Tôi vuốt đuôi.

      “Em thử xem?”

      “Lần sau… lần sau em dám nữa!” – tôi trân trọng hướng tay về phía mà thề.

      “Lần sau? Còn dám có lần sau nữa hả? Là thế nào, em còn tính cho lần sau nữa hả. Lần sau em định làm gì, hay là tính lấy dao đâm luôn cho xong!” – Khang Duật nổi điên, vừa lột hết quả chuối đưa đến miệng tôi giật tay lại, hung hăng ngoặm miếng.

      Tôi lập tức lắc đầu, xua tay – “ mà, em lấy dao đâm đâu!”

      Đúng là dễ sợ, vừa tưởng nguôi rồi lại nổi điên lên thế này đây.

      “Được rồi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, tiếp !” – ăn xong quả chuối, nhoài người lấy trái khác, tưởng đâu là lột cho tôi, hổng dè lại tiếp tục ăn mình. quá đáng, ràng là biết tôi thích ăn chuối nhất mà.

      Tôi nuốt nước miếng – “Tiếp? Tiếp tục cái gì cơ?”

      xem vì sao việc gì em lại vác xác nhập viện?” – tra hỏi.

      Tôi ngập ngừng – “ phải… là …”

      Tôi chắc rằng biết nguyên nhân, thể nào Diễm Diễm cũng huỵch toẹt hết cả rồi, hỏi vậy, muốn tôi tự giác kiểm điểm, Khang Duật rất phản đối việc tôi giảm cân.

      “Vì… giảm… giảm cân!!” – Ánh mắt mạnh mẽ như thể có dòng điện cao thế chạy qua, tôi kiên quyết trả lời.

      Lời vừa thốt ra, trông Khang Duật giận đến nỗi tóc cũng dựng ngược.

      “Em cũng chỉ muốn trông xinh xắn hơn thôi, nào biết là thế này…” – Tôi cam lòng, muốn biện hộ cho mình chút, nhưng nhìn vẻ mặt tối sầm của liền lập tức rối rít – “Em biết sai rồi, dám nữa, dám nữa!! Em đáng giận, đáng ra nên giảm cân mới phải, em nên dày vò bản thân, hại… hại… hại lo lắng!”

      là tôi rất sợ .

      Hình như tóc tai Khang Duật cũng quay về trạng thái bình thường, nhìn thấy ánh mắt tôi, có vẻ suy tính gì đó, có phải là định tha lỗi cho tôi rồi ? Tôi ngồi ngoan ngoãn giường, biết lỗi rồi mà.

      lâu sau, đưa cho tôi quả chuối được lột sẵn – “Ăn !”

      Mắt tôi sáng hẳn… đây… đây là tha cho tôi rồi sao.

      giận nữa à?” – Tôi cẩn thận hỏi lại.

      “Lo ăn chuối của em !” – tuy là vẫn trừng mắt nhìn tôi, nhưng đỡ hơn ban nãy nhiều. Tôi vui vẻ cắn quả chuối cái ngon lành. Ngọt, ngon quá! Tôi ăn xong, vẫn chưa thèm, muốn ăn thêm – “Em muốn ăn nữa!”

      Khang Duật lột thêm, đưa cho tôi. Tôi ăn, bất ngờ nhìn sang, thấy để tay ở đầu tủ, chống đầu nhìn tôi.

      Bắt gặp ánh mắt đó… tôi liền lập tức tim đập rộn ràng, mặt đỏ bừng bừng. Khi lại dùng ánh mắt như thể xem tôi là vật quý báu nhất của mình nhìn tôi chứ. Tôi vội đảo mắt, tập trung vào chuyên môn – ăn chuối. chẳng biết mình quyến rũ biết là bao nhiêu, cứ như nam chính trong truyện tranh, làm tôi muốn chảy cả máu mũi.

      “Miểu Miểu…” – giọng.

      “Dạ vâng?” – Giọng dịu dàng kia chỉ tổ làm tôi ngứa lỗ tai kinh khủng, như thể có cái gì ngọ nguậy ở trong.

      “Đừng có giảm cân nữa!”

      “Em biết rồi! dám giảm nữa!” – Tôi cũng muốn nhìn thấy nổi giận.

      thích phụ nữ ngực lớn!!”

      “…”

      .

      Sau khi xuất viện, tôi biết nghe lời cực kì, ăn ngon ngủ kĩ, tiếp tục vỗ béo bản thân. Cũng chẳng còn cách nào khác, bây giờ, chỉ cần tôi ăn ít hơn bình thường muỗng cơm thôi bố mẹ tôi lại lo sốt vó cả lên, cho rằng tôi lại định giảm béo. Tôi nào dám, cũng đâu phải là chưa nhận bài học, dám nghĩ tới hai chữ ‘giảm béo’ nữa. Cứ thế mà sinh hoạt bình thường cũng chả khác heo là mấy.

      Chớp mắt cũng trôi qua nửa kì nghỉ đông, khi sắp đến tết lại xảy ra hai chuyện trọng đại.

      Việc thứ nhất, nhà của tôi bị chính phủ trưng dụng – phải dỡ bỏ và chuyển nơi khác, chuyển vào chung cư cao ốc. Bố tôi cũng muốn đôi việc, liền lập tức huy động toàn bộ họ hàng, bắt đầu công cuộc chuyển nhà. Tôi vừa bệnh dậy, bố mẹ cũng nỡ để tôi làm việc nặng, chỉ khổ cho Diễm Diễm, chỉ phải dọn dẹp phòng mình mà còn phải kiêm luôn phần của tôi, khiến nó suốt ngày than thân kể khổ, la làng lên rằng mình là con được nhặt về.

      có phần việc của mình tôi cũng rảnh rỗi, thường lén chạy gặp Khang Duật.

      Đêm 30 ấy, cuối cùng công cuộc chuyển nhà cũng hoàn thành, bởi vì việc dọn nhà cũng gấp rút, mẹ tôi kịp chuẩn bị đồ ăn gì cả nên bữa tối cũng ăn qua loa. Cả nhà xúm quanh TV cùng xem chương trình chúc tết, nấu đại gì đó cùng mì ăn liền, coi như cũng qua bữa, chưa tới 10 giờ, bố mẹ, cả Diễm Diễm đều mệt rã rời, kéo nhau ngủ sớm.

      Nhưng ngược lại, tinh thần tôi lại cứ phơi phới. Tranh thủ dịp cả nhà đều ngủ cả, tôi vội vàng chui vào phòng của mình, gọi điện thoại cho Khang Duật, định cùng đón thời khắc giao thừa.

      Đúng 0 giờ, ngoài cửa sổ như phát ‘Star Wars’, nào là pháo trúc, khói pháo hoa mờ mịt khắp bầu trời, đến là đinh tai nhức óc, khiến tôi và Khang Duật thể tắt điện thoại, đồng thời cũng đánh thức bố mẹ và Diễm Diễm dậy. Vì thế, ngay sau đó, cả nhà chúng tôi cũng xuống lầu, gia nhập ‘cuộc chiến’, góp thêm rộn rã, cùng mọi người nghênh đón năm 1997.

      Năm mới trôi qua như vậy đấy.

      Chuyện thứ hai, nhân dịp tháng 10 năm 1997, Thượng Hải đăng cai tổ chức Bát vận hội, sau tết, nhà nước đưa xuống thông báo cho hơn 10 trường trung học Thượng Hải phải tham gia đồng diễn thể dục trong buổi khai mạc Bát vận hội. Chỉ thương cho tụi học trò chúng tôi, bị trưng dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi quý báu, trở thành lao động giá rẻ, bắt đầu 8 tháng nhàm chán tập luyện cho buổi biểu diễn.

      Nếu là biểu diễn khai mạc đương nhiên trang phục cổ động phải có màu sắc tươi sáng, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất mấy bộ trang phục kia có bao nhiêu đáng sợ. Phần bó sát, phần dưới chỉ có đúng mỗi cái quần xòe đủ che mông. Màu mè lại càng phát kinh, có trường dùng màu lam tươi tắn, có trường màu cam hoặc hồng, thế mà trường Nữ Trung lại dùng màu xanh lục như ếch. Gọi nó là xanh ếch cũng đúng lắm, mặc lên người, cho dù có đẹp đẽ bao nhiêu cũng thành ếch cái cả. Sau đó lại còn cầm tấm bảng tròn hai màu xanh – đỏ, để tạo thành hình ảnh chuyển đổi tập thể. Mãi cho đến ngày ra diễn cũng chẳng biết tạo ra hình gì, bởi vì chỉ có người ngồi khán đài trong sân vận động mới có thể nhìn được mà thôi.

      Bởi vì dáng người tôi mặc được những bộ này, vì thế cần tham gia tập luyện cho buổi biểu diễn, được đưa xuống tổ hậu cần.

      May mà được chuyển xuống tổ hậu cần, chứ muốn tôi mặc trang phục như ếch nhái rồi nhảy múa thế kia, mặt mũi tôi biết để vào đâu.

      A Di Đà Phật! Thánh Mập Mạp vạn tuế!

      Ấy mà trường Diễm Diễm lại nhận được thông báo, nên tham gia tập luyện, thế là so với tôi nó càng vui hơn gấp bội. Toàn bộ nam sinh các trường tham gia mang vuốt rồng và phần bụng dưới(1), màu mè ra sao tôi cũng cần nhắc lại nữa, thể nào xấu hơn được, trang phục cũng là áo bó quần xòe. Còn nhớ lúc đám nam sinh tập luyện ở sân vận động Giang Loan, khi Khang Duật mặc bộ đồ như thế mà xuất trước mặt, lại khiến tôi nhìn thấy tên đồng bóng nào…

      Nhưng mà, nửa dưới… biết sao lại chật thế chứ…, khiến tôi dưới mười lần chảy máu mũi.

      Thiệt là số khổ!!

      Sau này nhìn hoài cũng thành quen, nhưng tính ghen tuông của tôi bộc phát, chỉ cần có nữ sinh nào nhìn sang hướng Khang Duật, cặp mắt tôi bắn thẳng vào nó như súng liên thanh, đợi đến giờ tiếp nước, đứa nào nhìn qua, nào liếc tới là tôi lập tức cho muối vào nước nó.

      Hừ! Đây là lợi thế của công tác hậu cần!

      Tám tháng tập luyện chán chường kia cũng biến thành thời gian vui chơi của tụi tôi. Mỗi khi đến tập luyện ở sân vận động Giang Loan, thường luôn có khoảng thời gian rảnh rỗi, đực mặt ngồi chờ làm gì ở bên cạnh, vì thế chúng tôi thường tranh thủ từng giây phút ít ỏi để hoàn thành cho xong bài tập trường, giờ nghỉ cùng nhau đánh bài giết thời gian.

      Đạo cụ biểu diễn – tấm bảng tròn hai màu xanh đỏ xen nhau kia được chúng tôi tận dụng để đánh bài, đối với tụi học sinh gương mẫu lại đem ra làm bàn học.

      Tôi, Tiểu Phàn, Đại Song, Lưu Lí Quân, Khang Duật, Từ Doanh đương nhiên có mặt, chỉ là nó chính là thuộc thành phần con ngoan trò giỏi dùng đạo cụ làm bàn học, có mặt hay cũng vậy, may mà bốn người vừa đủ tay đánh bài, thèm làm khó nó.

      biết có phải số chúng tôi may hay , phụ trách của cả bọn lại là vị huấn luyện viên siêu biến thái, cực kì nghiêm khắc, vừa hô ‘tập luyện’ là phải nhanh chóng chạy tới, nếu trễ, bị lôi ra, đứng ở nơi nổi bật nhất mà ôn tập bài cũ, ai mà dám cơ chứ, tất cả mọi người đều có tư tưởng đục nước béo cò, nên chẳng ai dám trễ. Hễ có ai hô lớn ‘tập luyện’ tất cả mọi người liền chạy cố sống cố chết tập trung. Đánh bài cũng thế, vừa nghe hô tập luyện, chúng tôi lập tức ngưng sát phạt nhau, quăng vội bài tay vào trong giỏ, chạy tập trung, mấy lá rớt lung tung được chân hậu cần là tôi, phụ trách bảo quản trận địa, đợi mọi người tập luyện xong lại tiếp tục tập trung tinh thần sát phạt lẫn nhau.

      Lại tiếp, thói quen tập luyện kia cũng tốt, có gì cả, nhưng cái chính là việc vệ sinh rất phiền toái. đông người chớ, đặc biệt là nhà vệ sinh nữa, hễ vừa nghỉ ngơi cái là nhìn đâu cũng thấy người, ngay cả chỗ chen chân cũng có. Có lần Lưu Lí Quân muốn vệ sinh, nhưng chỗ nào cũng có người, thế còn xếp hàng dài trước cửa, đến mức hai đùi đứng mà như xoắn lại vào nhau, tôi trách nó – “Ban nãy lúc vệ sinh làm gì, sao giải quyết lúc đó .”

      Nó xoắn hai chân càng chặt hơn – “ ban nãy muốn mà!”

      Tiểu Phàn giúp nó xếp hàng ở nhà vệ sinh bên cạnh quay lại – “Cái gì gọi là ‘cơ hội chỉ tới lần’, giờ mày hiểu rồi chứ hả.”

      “Lúc này lại ba cái gì đâu hà, chuyện này sao tao có thể kiểm soát được chứ!”

      Tôi liều mạng đưa ra đề nghị – “Nếu bên nhà vệ sinh nam , có gì nhờ Khang Duật giúp cho!”

      chết đó hả, muốn mày tự !” – Lưu Lí Quân trợn mắt nhìn. Tôi le lưỡi thầm nghĩ, được lắm, mày cứ từ từ mà chờ, tè dầm rồi đừng trách tao.

      Đợi chừng mấy phút, mấy người trong nhà vệ sinh cũng ra, chẳng lẽ nhiều đến vậy sao?

      là xúi quẩy.

      Cứ ráng nhịn lâu lâu như thế, cuối cùng rất mắc cũng thành ra hết mắc luôn rồi.

      Đến cuối cùng, Lưu Lí Quân cũng chả buồn , có vẻ như muốn cũng chẳng được.

      Ra khỏi nhà vệ sinh, Lưu Lí Quân tức tối – “Mày xem, đại tiện với tiểu tiện có gì khác nhau. Đều là thải ra như nhau, có cần lâu như thế ?”

      Tôi và Tiểu Phàn gì, nó giải quyết được, lại bắt đầu nghiên cứu lên xuống, Đại Song đứng trước cửa nhà vệ sinh chờ chúng tôi, sau khi nghe được, lại thành trả lời.

      cái rắn, cái lỏng.”

      Gì đây? Tìm điểm khác nhau nhau giữa hai đứa tụi nó hả? Thế lúc tiêu chảy phải cũng là lỏng sao? Tôi biết nên khóc hay nên cười với tụi nó nữa.

      Khang Duật ngồi tại chỗ cũ xem bài, giữ chỗ, thấy chúng tôi quay trở lại hỏi – “Xong rồi à?”

      Tôi lắc đầu – “Đông người, nó hết muốn luôn rồi!”

      Khang Duật nhíu mày, còn chưa gì, ngồi lại chỗ cũ, bắt đầu sát phạt, định bụng thắng trọn ván.

      Lưu Lí Quân vẫn còn lảm nhảm lẩm ba lẩm bẩm – “Có gì khác nhau chứ, đều là từ bụng thải ra, sao lại tốn nhiều thời gian thế hả?”

      Khang Duật nhìn về phía tôi – “Làm sao vậy?”

      trút giận đó, giai đoạn giữa thời kì phát bệnh tâm thần, tám phần là do ăn đồ bậy bạ nên trúng độc, thế nên bây giờ lại bắt đầu nghiên cứu xem đại tiện và tiểu tiện khác nhau chỗ nào!”

      Đôi khi tôi cũng đến là bội phục Lưu Lí Quân, cái gì cũng dám , hoàn toàn chẳng thèm để ý đến Khang Duật là con trai. Đột nhiên, nó nổi giận, vỗ bàn cái, quay về phía – “Cậu xem, thằng đại và thằng tiểu khác nhau chỗ nào chứ hả?”

      Ót tôi nổi ba vạch đen. Chị hai của tôi ơi, đừng có nổi điên như vậy chứ, là do nhiều người, mày vệ sinh được thôi, việc gì lại nổi điên thế chứ hả?

      Tôi nghĩ xem nó như người điên.

      Khang Duật chia bài, điềm nhiên – “Tụi nó là em nhà, nhưng thằng Tiểu khảng khái hơn, thằng Đại phải lần nào cũng theo Tiểu, nhưng hễ Đại ra Tiểu lúc nào cố gắng theo!!”

      xong, cả bọn chúng tôi đều á khẩu.

      Khang Duật nhíu mày – “Sao, đúng à?”

      Cả bọn chúng tôi đều lắc đầu lia lịa. Trong đầu mỗi người đều nghĩ, Khang Duật ràng phải người trái đất, là giống vũ trụ mà xuống. Loại chuyện này mà cũng có thể ràng rành mạch, lại càng có lí luận sâu sắc. Cấu tạo kiểu gì thế hả?

      Tiểu Phàn, Đại Song, Lưu Lí Quân đồng thời đều nhìn về phía tôi, trong mắt bộc lộ cảm thông, như thể muốn – Miểu Miểu, chỉ số IQ của mày và Khang Duật cách nhau xa lắm, mai sau rất là thê thảm!

      Khỏi cần tụi nó bồi vào, tôi sớm biết từ lây rồi, ràng là tôi phải là đối thủ của Khang Duật.

      Rất nhanh sau đó, lại lần nữa chứng minh chỉ số thông minh của mình cao cỡ nào.

      Đánh bài được vài ván, đột nhiên tôi cũng cảm thấy mót, chạy thẳng về hướng nhà vệ sinh, vẫn là còn rất đông người như ban nãy, tôi mót đến độ hai chân cứ xoắn quẩy vào nhau, đứng trước cửa nhà vệ sinh, liên tục ngó vào trong.

      Đột nhiên, nghe được tiếng Khang Duật rống to – “Luyện tập!!!”

      Vừa hô xong, tôi thấy tụi con từ trong nhà vệ sinh nữ xông hết ra ngoài, cửa toilet bật mạnh ra, trong đó thiếu những đứa vừa kéo quần vừa chạy.

      Chớp mắt, nhà vệ sinh còn ai.

      Tôi đứng trước cổng, trợn mắt há hốc từ nhà vệ sinh hướng về phía Khang Duật. điềm nhiên dựa vào tường, nhìn tôi – “Nhìn làm gì, mau !”

      Sặc… tôi bị kinh ngạc đến cũng chẳng buồn

      nhất định chính là người vũ trụ.

      Nhất định là thế!!

      _________

      (1) Có lẽ ý bảo biểu diễn múa rồng.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      CHƯƠNG 18 – Nụ hôn đầu mất tiêu rồi.

      [Nguyên]

      Đảo mắt cái, mới đó mà tám tháng trôi qua, lũ học sinh trung học chúng tôi cũng biểu diễn thành công màn đồng diễn thể dục. Thành ra, chỉ mất kì nghỉ hè của năm nhất mà sau buổi biểu khai mạc cả bọn liền phải tập trung hoàn thành các bài tập còn thiếu trong hè.

      Quá thảm, quá sức thảm thương.

      Mà đó, cũng là lúc tôi lên 11, bắt đầu đối đầu với hai em vi phân và tích phân!! Đầu tôi… đau lắm. Mà điểm toán của tôi cứ thế mà tuột dốc phanh.

      Ngược lại là chiều cao của Khang Duật, trong tám tháng qua, như thể ăn phải thực phẩm giúp tăng trưởng chiều cao hay sao ấy, phát nhảy vọt đến 185cm, trong khi tôi chẳng hề thay đổi tẹo nào, từ góc nhìn 30 biến thành 45 độ, cứ tiếp tục thế này khéo lại thành 60 đô mất, mà thế lại còn có dấu hiệu tăng nữa chứ.

      Tôi chịu được, nhưng cổ nha.

      “Có phải tuyến yên của có vấn đề ?” – nhịn được, tôi hỏi.

      “Mẹ bảo cha cũng rất cao, giống cha.”

      .

      Như thường lệ, Khang Duật vẫn tiếp tục đón tôi khi tan trường, có điều lần này tôi ngồi ở thanh ngang trước xe. Bởi vì tần suất dùng yên sau rất cao, muốn hư tới nơi, nên tranh thủ thứ sáu tôi có thể về trễ chút, Khang Duật chở tôi đến tiệm sửa xe, đổi yên mới.

      Nhờ chân dài, yên trước cũng được nâng đến độ cao tối đa, ở trong dòng xe đạp tới lui, trông rất nổi bật.

      “Thích , em chẳng tăng thêm được tẹo nào!” – Tôi ngẩng đầu bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.

      Khang Duật cúi đầu, nhìn xuống ngực tôi dạo vòng, sau đó mờ ám – “Có tăng!”

      “Có hả? Con mắt nào của bảo em có tăng, mà nữa, ban nãy dám nhìn ở đâu thế hả?”

      “Miểu Miểu, tăng chiều cao, em tăng số đo ngực, hai chúng ta đều phát triển bình thường.” – nghiêm túc nhìn tôi trả lời.

      Mặt tôi lập tức đỏ bừng như mông khỉ – “Khanh Duật!” – Tôi vươn hai tay đập vào má cái bốp – “Lưu manh biết xấu hổ!”

      Quên mất hai đứa xe đạp, bị tôi đánh phát, Khang Duật đau điếng, thiếu chút nữa là buông tay lái, may mà vẫn giữ được thăng bằng, xe lung lay vài cái cũng thăng bằng trở lại. Tôi cũng dám đánh nữa, đường xe đông nghịt, nhỡ mà té phải chuyện đùa, nhưng vẫn tức tối ngúng nguẩy quay đầu sang hướng khác, chả thèm để ý tới.

      Tám tháng tập luyện cho buổi biểu diễn đồng diễn thể dục, tuy rằng tôi là chân hậu cần, nhưng cũng chạy tới chạy lui đến ngắc ngoải, lưng quần ít nhất số ruỡi, thế mà cân nặng… lại hoàn toàn xê xích?

      Đáp áp chính là… quần số, áo ngực lại tăng thêm cỡ.

      Tổ sư nó ra!! ra gầy chỗ này là bù cho chỗ kia!! Tôi chỉ nghi ngờ cấu tạo não của Khang Duật mà cũng bắt đầu tự hoài nghi bản thân.

      Khang Duật khom người, dùng thanh ngứa ngáy kia vào tai tôi – “Miểu Miểu?”

      giận, có gì nhanh.” – Tôi gãi gãi lỗ tai, sao cứ thích chuyện kiểu này, khiến cho tai người ta ngứa, trong lòng cũng ngọ nguậy yên.

      thở dài não ruột bảo rằng – “ chỉ muốn , em có tăng cũng tăng vừa thôi, chứ , bị chảy máu mũi đến khó chịu rồi.”

      còn dám !!” – Tôi tức điên, ngẩng đầu mạnh, khéo lại dộng thẳng vào mũi của Khang Duật.

      “Kít!” – Tiếng thắng gấp, xe đạp đột ngột dừng lại, nhịn được, quả là chảy máu mũi.

      Tôi vội vàng rút khăn tay cầm máu cho , mũi bị tui dộng trúng phải , bực tức nãy giờ bay biến đâu hết, bỗng cảm thấy xót xa, rưng rưng nước mắt.

      “Sao vừa mở miệng ‘máu mũi’ liền chảy thế vậy chứ!!”

      “Tích trữ lâu ngày, bị đầu em khai van, tranh thủ chảy cho hết!!” – hít hà lỗ mũi.

      còn đùa được! Ngẩng đầu lên coi, mau lên!” – Tôi vo khăn tay thành viên, nhét vào lỗ mũi.

      sao, được rồi mà!” – vừa ngửa đầu, vừa hít hà hai cánh mũi.

      Nhìn bộ dạng hài hước của , tôi nhịn được mà phì cười. Vẻ mặt của Khang Duật lập tức sa sầm, phỏng chừng là nghĩ tôi có lương tâm, bị đụng đến chảy máu mũi thế mà tôi vẫn còn lòng dạ mà cười. lát sau máu mũi cũng ngưng chảy.

      Tiếp tục hướng về tiệm sửa xe, lúc này tôi còn tức giận gì nổi, càng buồn cười tợn, tâm trạng lập tức vui vẻ trở lại, chỉ là cứ thường để ý tới mũi thôi. Khang Duật cũng biết tôi vui, làm mất hứng, thân thiết rủ rỉ bên tai, kể lại những chuyện thú vị trong trường học hôm nay cho tôi nghe.

      Hai đứa vẫn còn mặc đồng phục, cùng chở nhau chiếc xe, lại còn thân thiết như thế, nếu phải do ở đây sợ gặp người quen, tôi cũng dám lộ liễu thế này, chẳng qua người đến người , ngày cuối tuần ai cũng vội vội vàng vàng chạy về nhà, chẳng thèm để ý đến hai đứa, tôi cũng cảm thấy mất tự nhiên nữa.

      thấy sắp chạy tới đường Kiến Quốc Tây, đột nhiên đằng sau bất ngờ có tiếng còi inh ỏi.

      “Xe đạp đằng trước, dính chặt với nhau thế à, tách ra!!”

      Tôi và Khang Duật lập tức cứng người, nhìn về phía sau.

      chiếc W.Santana chạy sau chúng tôi, ông chú cảnh sát còn trơ trẽn cần bộ đàm hô hoán.

      “Học hành cho tốt, ngày ngày tiến bước!!” – Cái còi mui xe như càng khuếch đại lời của ông ta.

      Hô hào ầm ĩ phố như thế, người qua đường, dù cho có xe đạp hay bộ đều hướng mắt chăm chú nhìn về phía chúng tôi. Cả tôi và Khang Duật ngay lập tức trở thành mục tiêu cho mọi người. Có vài người trong bọn chỉ trỏ, số lắc đầu than thở, số khác như đứng xem kịch vui. Tóm lại, chuyện này rất gây chú ý.

      Tôi sợ đến mức núp trong lồng ngực của Khang Duật mà trốn.

      Đột nhiên Khang Duật quay người, hướng về xe cảnh sát mà – “すみません, 警官 のおじさん, 何 を 言 います?” [Sumimasen, keikan no ojisan, nan wo iimasu?]

      Tôi khờ mặt ra, ông chú cảnh sát cũng trợn tròn mắt, người qua đường cũng cảm thấy choáng váng.

      Tất cả lại chìm trong im lặng.

      ngờ Khang Duật vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, vẻ mặt vờ như hiểu tình hình, khả năng biểu cảm ấy có thể cử tranh chức Oscars được đấy.

      “Ồn ào cả buổi, hóa ra là người Nhật Bản!” – Người đường nào đó lên tiếng.

      “Ái chà chà, làm cái gì thế biết. ra là người nước ngoài, lại làm cái chuyện đâu, lại làm cái chuyện đâu. là thằng cha cảnh sát kia ăn no rửng mỡ có việc gì làm.”

      “Tụi Nhật Bản nhà người ta nhau, quản được sao?”

      “Người Nhật Bản 16 tuổi là kết hôn rồi đấy!”

      “Tụi Nhật Bản toàn là tụi phát triển sớm!! Loại giáo dục này tốt.”

      “Thằng quỷ kia cũng chả tốt đẹp gì, !!”

      Mọi người túm lại vừa thảo luận, vừa bôi nhọ Nhật Bản, sau đó từ từ giải tán.

      Ông chú cảnh sát kia trợn tròn mắt, tay vẫn cầm cái bộ đàm, biết là muốn gì, ngây người hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng, ảo não chạy bên cạnh tôi và Khang Duật rồi lái xe xa dần.

      thôi, Miểu Miểu.” – đám người kia rồi, quay người lại.

      Tôi vẫn còn khờ cả người ra…

      “Khang Duật, có thể tiếng Nhật sao?” – Mê hoạt hình Nhật Bản như tôi còn chưa học theo được, huống chi người Đông Bắc như , đến ngày nay vẫn còn rất hận người Nhật, nhưng câu kia tôi nghe hiểu, cũng đơn giản thôi. Khang Duật – ‘Xin lỗi, chú cảnh sát, ông gì vậy?’

      “Ít thôi, bác Thẩm gần đây có học tiếng Nhật, định tham gia cái hội giao lưu sinh hoạt gì đó, mỗi ngày đều đọc cho nghe, nghe đến độ tai cũng muốn mọc kén tới nơi, thành ra cũng học được chút.” – được rồi, hiểu.

      “Vậy tiếng Nhật làm gì?” – Đây mới chính là điểm chính.

      Khang Duật nhíu mày, như thể đúng rồi – “Tiếng xấu tất nhiên để cho tụi Nhật gánh!!”

      Tôi đổ mồ hôi như suối….

      .

      Khang Duật chỉ cao thêm mà râu ria cũng mọc dài, cũng đúng là tuổi dậy , chẳng qua do mới nhú nên hơi rậm tẹo, hơi cứng, cứ khiến khó chịu cả người. Mà cũng do da thịt mềm, cọng râu kia vừa có ngọn, liền cảm thấy ngứa, chỉ muốn gãi. giống con vật cầm tinh – gãi rồn rột như khỉ.

      Nhịn được, định cạo hết cho xong.

      Bác Thẩm liền khuyên răn – “Đừng cạo, cứ để nó mọc dài ra . Bây giờ được cạo, nếu càng cạo càng thô càng cứng. Cháu cũng muốn trở thành như nó đâm tua tủa, dọa vợ chạy mất chứ hả?” – Tôi ngồi bên cười khanh khách.

      Khang Duật lườm tôi cái, ai oán với bác Thẩm – “Nhưng cháu khó chịu lắm!!”

      “Khó chịu gì chứ hả, đàn ông có râu là chuyện bình thường, ráng chịu đựng, đừng có trách bác trước, hù vợ chạy mất rồi, cháu có đuổi cũng kéo lại được đâu!” – Bác Thẩm lấy lại chiếc dao cạo râu trong tay Khang Duật, đột nhiên nhìn về tôi cái, sau đó hướng về Khang Duật, nháy mắt – “ lại, nhìn xem cháu dâu bác kìa, người trắng nõn nà, nếu bị mà râu này mọc cứng hơn, sợ đâm trúng người ta sao.”

      Gì đó… ý gì đây…

      Râu của cứng hay , có đâm tôi hay có liên quan gì tới nhau.

      Khang Duật gãi gãi cằm, đảo mắt về phía tôi, nhìn tôi như thể nghiên cứu gì đó cả buổi, sau đó than thở mà rằng – “Được rồi, cháu ráng nhịn!!”

      “Được lắm!” – bác Thẩm vỗ vỗ lên vai Khang Duật.

      Đột nhiên tôi cảm thấy, hai người bọn họ chuyện với nhau, tôi nghe mà như lọt vào trong sương mù.

      “Để bác cho cháu lọ Thayers(1), bôi lên , dễ chịu hơn chút, ráng chịu qua lúc này ổn.” – Bác Thẩm là người từng có kinh nghiệm, .

      “Vâng!” – Khang Duật trả lời.

      Bác Thẩm thu dọn dao cạo râu, chuẩn bị ra ngoài – “Bác khiêu vũ, hai đứa cứ ở chơi!” – tới cửa rồi, lại quay đầu lại, liếc nhìn cái kì lạ về phía tôi, sau đó dời mắt về Khang Duật, tự như muốn cảnh cáo rồi bảo – “Nhưng đừng có giỡn quá trớn!”

      Tôi cứ cảm thấy câu của bác Thẩm vẫn còn có ý gì đó khác?

      “Được rồi, thím Trương vẫn còn đứng chờ bác đây, bác mới là đừng giỡn quá trớn có!”

      Bác Thẩm liền phun câu – “Thằng quỷ !” – xong vui vẻ ra ngoài.

      Bác vừa rời khỏi, tôi tò mò nhịn được, hỏi – “ củng bác Thẩm cái gì mà bí hiểm thế? Sao nghe lạ lùng vậy!”

      Khang Duật cứ vuốt cằm, hình như có vẻ rất khó chịu. Tôi thấy vậy, cũng sờ tay lên, ngờ có cảm giác rất thỏa mãn, tuy hơi cứng, nhưng lại mượt mà lắm, sờ lên sờ xuống, cảm giác mềm mềm như cái bàn chải , tôi sờ càng hăng.

      Khang Duật ngừng tay, mặc tôi nghịch, như con mèo được gãi cằm, híp híp mắt ra vẻ hưởng thụ – “Muốn biết?”

      Tôi gật đầu, trong đầu thầm nghĩ, râu này mọc lên còn dễ chịu hơn lông của của Lassie nữa cơ.

      Tiếp tục sờ… tiếp tục quấy…

      Đôi mắt bỗng sáng lên, – “Vậy … sát lại đây, thầm cho em nghe!”

      “Chuyện gì? thầm nữa cơ à!” – Tôi chả nghi ngờ gì, ghé sát mặt về phía .

      “Gần thêm chút nữa! Em lùn quá!” – Tôi chỉ tập trung vào hàm râu mới mọc của Khang Duật, nào để ý đến ánh mắt của càng lúc càng sáng.

      Tôi ngoan ngoãn kiễng chân lên, tò mò háo hức muốn nghe kể – “ mau, mau!”

      Vừa ngẩng đầu lên, thừa dịp tôi chú ý, Khang Duật giữ ót tôi lại, hôn lướt qua môi. Khi tôi vừa ý thức được, môi mình bị ngậm trong miệng. Tôi lập tức bật người ra, toàn thân đỏ như tôm luộc. Hôn xong, Khang Duật còn chép miệng cái, liếm môi – “Đừng… được rồi, xong rồi!”

      Tôi mở to hai mắt nhìn, trong đầu trống rỗng.

      “Thế nào? Có bị đâm phải ?” – dùng lòng bàn tay vỗ về phần xung quanh viền môi của tôi.

      Đâm… đâm…

      Trong đầu tôi bỗng xuất vô số chữ ‘đâm’, kiểu nào cỡ chữ nào cũng có.

      “Bị đâm đau à? Phải ?” – Khang Duật thấy tôi lời nào, cảm thấy hối hận, đưa tay sờ lên hàm râu của mình.

      Cuồi cùng tôi cũng định thần trở lại, run rẩy lắp ba lắp bắp – “ hôn… em… Đây là… đây là nụ hôn đầu của em mà!”

      thế… thế lại còn do mình dâng lên tận miệng người ta.

      đảo mắt vòng, trả lời – “ biết!”

      biết, vậy mà vẫn hôn!” – Tôi tức giận .

      sao? hôn, chẳng lại để cho người khác?” – Khang Duật liền bày ra vẻ mặt như muốn đây có ngu’.

      Tôi á khẩu. cũng đúng, tôi cũng muốn để cho người khác. Nhưng mà nghĩ lại, đúng, làm gì có ai hôn như thế, thế nào cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi và cơ mà.

      Lần đầu tiên đó!!

      Như thế chẳng lãng mạn tẹo nào cả, như thế… như thế…

      Vừa nãy là do kinh ngạc, hoàn toàn chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả là thế nào? Tôi đỏ mặt, tim đập đập chân run, cảm giác có chút hài lòng.

      “Kĩ thuật hôn của quá kém!” – Cuối cùng tôi cũng tìm ra được lí do để phản bác tốt.

      Tôi những tưởng nghe xong Khang Duật nổi giận, nào ngờ cười gian như trộm, trêu tôi.

      “Vậy tốt rồi! Nếu …” – Ánh mắt lại lộ vẻ cợt nhả, hướng về phía tôi – “Thử lại là được!”

      Mặt tôi càng thêm đỏ, nhưng trong lòng lại rất chờ mong.

      Chúng tôi nhau ba năm, nhân vật chính trong truyện tranh, đừng là ba năm, trong vòng ba ngày tiến đến hôn hít rồi, chẳng qua chúng tôi chậm hơn tẹo.

      Vậy là… vậy là… Hôn? Hay là hôn đây? Tâm tính rụt rè của thiếu nữ cứ suy tính lại.

      Tôi nhìn vẻ mặt nóng lòng chờ mong của Khang Duật, có cần bày ra vẻ hăng hái phấn khởi đến thế chứ?

      “Miểu Miểu, chuẩn bị tốt rồi, lần này chắc chắn đâm trúng em nữa đâu!”

      Đây đâu phải vấn đề có râu hay ! Cái chính là… Khang Duật hôn tôi, thế, còn dám bày trò lừa gạt.

      Đồ nham hiểm! Giọng điệu đó, tôi chấp nhận được.

      chả thèm hỏi han gì cả, cứ thế mà hôn là thế nào, chuyện này, dù thế nào cũng phải hỏi ý kiến em chứ!”

      “Hiểu rồi!” – gật đầu, suy nghĩ vài giây, rồi quay về phía tôi mà – “Vậy, Miểu Miểu, muốn hôn em!”

      Tôi hề nghĩ rằng bất thình lình thẳng tuột ra như thế, ngây ngốc bị kéo lại, tiện thể đạt mục đích.

      …” – Lại bị hôn thêm cái nữa, tôi tức đến run tay, đồng ý đâu mà dám hôn người ta cơ chứ.

      ra bộ vô tội nhìn tôi mà – “Là em mà, hỏi là, có thể hôn em!”

      Đồ biết xấu hổ, cư nhiên lại bóp méo nguyên ý trong câu của tôi.

      “Được rồi, đừng giận nữa mà, hôn cũng hôn rồi! Cùng lắm hôn em thêm cái nữa, coi như bồi thường!” – đúng là đồ cơ hội, tranh thủ tôi ngẩn ngơ, lại hôn thêm cái nữa.

      “Vừa lòng chưa? Vừa lòng là được rồi, ngoan ngoãn ngồi ở đây, lấy nước ngọt cho!” – vỗ lên đầ tôi, như thể vừa ăn đường, hát hò bài gì đó, vui vẻ xuống bếp.

      Tôi còn lời nào mà nữa!

      lại được chứng minh làn nữa, ràng tôi phải đối thủ của thằng cha này!

      Thua thê thảm, còn manh giáp!

      Nụ hôn đầu của tôi, trong ngày hôm này…. thế là mất rồi!

      —-

      (1) Tên nhãn hiệu Toner nổi tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :