1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân - Khuyển Thần Khuyển Khuyển

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      CHƯƠNG 4 – THỊ PHI XUẤT

      [Nguyên edit - An beta]

      Tôi nghĩ mình khác nào nô dịch của Khang Duật. học tôi phải hầu (vì hai đứa ngồi cùng bàn), trưa nắng phải theo chạy bộ (bồi thường vụ tôi đá ), sau đó còn cun cút ăn cơm chung (vì nắm điểm yếu nên tôi dám giành bàn với nữa, cũng dám để ăn cùng người khác, nhỡ khi ăn, chuyện vô ý, tai bay vạ gió chết à.)

      Nhân quyền của tôi ở đâu mất rồi???

      Chẳng lẽ đời cấp hai của tôi phải trôi qua như thế này sao?

      được, được, tuyệt đối thể nào!!

      Hay là giờ tôi cũng tìm cách nhìn

      Ối…

      Ý kiến này kinh khủng, cẩn thận, thể nào cũng bị người khác xem là biến thái.

      Mỗi ngày tôi đều luôn tự hỏi, tìm cách giành lại nhân quyền, đòi lại uy phong cho mình.

      có cách nào, từ xuống dưới Khang Duật đều để tôi tìm ra cơ hội để thị uy lần nào. học hành giỏi, chơi thể thao khá, quan hệ với mọi người cũng tốt, hoàn toàn thể tìm được điểm yếu nào.

      Lại còn cao nữa…

      Đấm ngực, đập bồm bộppppp.
      *

      Trước đây, vào giờ nghỉ tiết, tôi thường xuống cùng tụi bạn ngồi chỗ tám chuyện, nhưng dạo này chút tinh thần cũng có, gục mặt xuống bàn, đau đớn quá, chảy nước mắt – ING. (Tiền tố -ing trong tiếng , diễn tả hoạt động tiếp diễn, do tác giả viết, mình giữ nguyên.)

      Tụi nó cái gì tôi tham gia, nhưng chủ đề câu chuyện bắt đầu liên quan đến tôi.

      “Miểu Miểu, dạo gần đây mày với Khang Duật thân thiết quá nha!” – Tiểu Phàn với cả đám.

      “Ừ, bạn học chung cả năm trời nó nhớ nổi, vậy mà lại đặc cách lại nhớ riêng tên của Khang Duật.” – Từ Doanh tiếp lời.

      Đến lượt Tiểu Song – “ rồi, rồi. thế còn chuyện riêng với cậu ta trong giờ học đến nỗi bị phạt đứng, trước giờ chưa từng thấy.”

      “Lại còn ăn cơm trưa cùng nhau.” – Lưu Lý Quân đồ thêm.

      “Rồi giữa trưa cùng nhau chạy 400m nữa chứ!” – Đại Song làm luôn cú chót.

      Sau khi xong, cả bọn đều im lặng.

      Tụi nó mặc niệm được vài giây nghe thấy tiếng hít thở kèm theo phấn khích, đột nhiên tôi cảm thấy những ánh mắt hừng hực nhìn chằm chằm vào mình.

      Tôi chắc lắm nên quay lại nhìn thử.

      Á, cái gì đây? Kiểu nhìn gì thế này?

      Sáng lóe lên, lại tràn đầy mờ ám, làm tôi muốn mù mắt.

      Tôi chảy mồ hôi lạnh, – “Tụi mày… tụi mày định làm gì?” – Ánh nhìn tụi nó đáng sợ quá, khiến tôi cũng lắp ba lắp bắp.

      Tụi nó đều đồng thanh – “ mày và Khang Duật đó!”

      “Khang Duật?”

      Cả đám đều gật đầu, gật cái rụp.

      “Tao với Khang Duật có cái gì mà bàn?” – Từ trước tới giờ tôi với nào có phải bạn bè thân thiết gì.

      Tiểu Phàn đột nhiên đập bàn cái mạnh, cứ như định bức cung – “ mau! Mày với Khang Duật có quan hệ gì?”

      Quan hệ? Quan hệ gì mới được cơ chứ?

      Chỉ có thể là quan hệ giữa kẻ thù với nhau thôi.

      Có điều tôi nào dám ra, lỡ tụi nó hỏi lí do biết làm sao.

      “Đúng rồi! mau, mau!” – Mấy đứa khác cũng tò mò quay đầu lại nhìn tôi.

      cái gì bây giờ? Tao với có thể có quan hệ gì? Quan hệ ở chung lớp, quan hệ ngồi cùng bàn chứ gì. Tụi mày sao vậy, hỏi gì mà linh tinh thế? Cứ như thể tao với có gì bằng…” – đến đây, tôi giật nảy mình.

      Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của tụi nó, tôi chợt hiểu.

      “Tụi mày đừng… đừng có mà nghĩ linh tinh, phải thế đâu.” – Tôi đỏ ửng mặt, xua tay lia lịa.

      Có câu – giải thích chính là che dấu.

      ra nếu tôi cũng là tụi nó cũng hiểu lầm.

      chỉ tin… có mấy đứa còn cười nham nhở.

      Tôi càng xua tay mạnh hơn – “ phải vậy, phải vậy mà.”

      “Vậy mày , ở tiết ngữ văn trước mày gì với Khang Duật, say sưa đến nỗi thầy tới, đứng ngay bên cạnh mà cũng biết hả?”

      Tiểu Phàn lúc nào cũng vậy, mới câu đầu tiên ngay vào vấn đề chính.

      Cái gì gọi là dọa người, là bức người rành rành nè!

      Tôi bị dồn tới cùng rồi.

      Tiểu Phàn hừ mũi, cái mặt nhắn cười nham hiểm – “Xem nè xem nè, quả nhiên là có vấn đề.”

      Thầm than khổ, có gì mờ ám mà.

      Tôi là bị oannn.

      Để tôi về cái thời trung học những năm đó chút. Thời đó cởi mở dạn dĩ như bây giờ, nhưng cũng có sớm, dù cùng lắm chỉ là tỏ tình, rồi ở mức giai đoạn đầu, nếu lại rất sâu đậm.

      Tuổi chúng tôi khi đó, , chỉ là thích thôi.

      Chỉ đơn thuần là thích, cùng xây đắp tình cảm với người khác phái, mơ mơ màng màng tận hưởng cảm giác ngọt ngào ấy.

      Tình cảm khi ấy trong sáng như tuyết, nhưng với chúng tôi lúc đó mà , cũng là loại cấm kị.

      Nhưng càng cấm người ta càng tìm cách phạm luật, cảm giác vừa kích thích lại hấp dẫn. Chúng tôi dám, nhưng cũng thích lắm.

      Bên cạnh mình lại có đứa phạm vào chuyện cấm kị này càng làm cho chúng tôi cảm giác phấn khích, ngay cả giờ học chán đến mấy cũng có động lực.

      Vì thế nên, đám chị em thân thiết này của tôi cũng hề ngoại lệ

      “Mày thích đúng ?” – Từ Doanh hỏi tôi, mắt lộ vẻ chờ đợi.

      Đại Song và Tiểu Song cũng nhìn tôi mong ngóng.

      Trời ơi, mẹ ơi, nhầm to rồi.

      Tôi vội vội vàng vàng đến nỗi mặt chuyển màu như gan lợn, vội vàng giải thích – “Tao có thích cậu ta mà, thích, tuyệt đối thích chút nào hết. Khang Duật là đồ khốn, ai lại… lại thích nổi chứ.”

      hết, tôi gật đầu mạnh, bày tỏ lập trường.

      Ấy thế mà vừa xong, tôi lại bất ngờ thấy Khang Duật ở đằng sau đám bạn, nhìn tôi u ám.

      Á…

      Thảm rồi, hình như nghe được.

      Tôi quên mất là bị nắm nhược điểm trong tay, lại nổi nóng, vừa rồi tôi lại mắng là đồ vô lại, nhất định là nghe hết rồi.

      Tim tôi bất ngờ lỗi nhịp, bắt đầu nhớ lại thử gần đây tôi có làm chuyện gì khiến bực mình .

      Hẳn là có phải ? Chỉ có lúc ăn tôi cố tình gắp rớt miếng gà, bắn dầu mỡ lên người , học lại cố tình lấn sang đường biên chia bàn hại viết chữ được, khi chạy bộ cố tình uống hết sạch nước.

      Mặt tôi càng ngày càng tái mét, ra ngay cả khi bị nô dịch tôi vẫn còn làm nhiều chuyện phản động đến vậy.

      Cuối cùng lại để nghe thấy tôi mắng là đồ khốn.

      Tôi nghĩ, kì này, tôi chết chắc rồi.

      cứ đứng yên lặng mãi như thế, tụi bạn phát ra, còn tôi thấy mặt rất khó chịu.

      thừa, có người mắng tôi là đồ khốn, có ai thích bản mặt tôi cũng thể nào đẹp nổi.

      Tôi nghĩ hình như rất tức giận, có khi là định đem chuyện xấu hổ của tôi ra tố cáo cũng nên.

      Mồ hôi tuôn như tắm, tôi vắt kiệt óc, cố tìm biện pháp nào để cứu vớt tình hình thấy Khang Duật từ từ tiến đến trước mặt tụi kia, – “Cảm phiền, cho qua chút.”

      TIểu Phàn hoàn toàn nhận ra thiếu tự nhiên của tôi, thấy liền hỏi – “Khang Duật, giờ ngữ văn trước cậu và Miểu Miểu chuyện gì thế hả?

      Cách sau Khang Duật chút là vài nam sinh, bình thường chơi cũng thân với Khang Duật, nghe Tiểu Phàn hỏi xong, cũng ngạc nhiên tiến lại gần đây, muốn cùng nghe câu trả lời ràng.

      Tôi nghe nó hỏi xong, trong bụng quặn đau từng hồi.

      Cái này là trời muốn hại tôi, còn cho thừa cơ lợi dụng nữa chứ.

      Đầu tiên Khang Duật lộ vẻ sửng sốt, sau đó, đem cặp mắt đen thui của mình quay sang nhìn tôi suy nghĩ gì đó.

      Đây… là ý gì?

      dằn mặt tôi hả?

      là oan nghiệt, là oan nghiệt quá !

      Đau đớn tận tâm can, cả người tôi đều cứng ngắc.

      Chỉ thấy Khang Duật lóe lên nhìn gian manh, đáp – “À, chuyện đó à, cũng có gì…”

      có gì là sao?” – Tiểu Phàn kiên trì truy hỏi tới cùng.

      ngồi vào chỗ, bình tĩnh lấy ra quyển sách giáo khoa, có ý định trả lời.

      Tôi cảm thấy rất là kì lạ.

      lẽ định tha cho tôi ?

      Tôi nghĩ vậy Khang Duật có vẻ như chịu nổi Tiểu Phàn cùng tụi bạn truy xét, thản nhiên – “Đó là bí mật của tôi và lớp trưởng, , được đâu.” – xong lại còn quay sang nhìn tôi – “Đúng , lớp trưởng.”

      Cái thái độ đó, cách đó nữa. Cứ như là tôi với có cái gì ấy!

      Thấy trả lời bâng quơ như vậy, Tiểu Phàn cùng tụi kia, có cả đám nam sinh đều quay sang nhìn tôi.

      Nhìn tôi làm gì, cái gì tôi cũng chưa làm nha.

      Đúng lúc tôi biết phải cái gì may mắn thay, chuông vào học lại reo.

      Từ trước tới giờ tôi chưa từng ngóng tiếng chuông như thế này, mừng muốn khóc.

      Chuông vừa reo cái, cả đám liền tản ra hết.

      Tôi cũng thở dài hơi.
      *

      Khi vào học, tôi cứ đợi Khang Duật quay sang hỏi tại sao lại mắng nhưng lại có. cực kì bình thản, cứ như tập trung vào bài học. Cũng chả hiểu sao, tôi lại càng thấy khó chịu, nhưng dám chủ động hỏi, thế là hoàn toàn tập trung vào bài học.

      Lại là tiết ngữ văn, sau lần trước, thầy Tôn đặc biệt chú ý tôi và Khang Duật, hơn nữa luôn thích hỏi bài cả hai đứa, hoặc là đọc bài.

      Lần này cũng vậy, đúng lúc tôi lơ đãng, lại gọi đến tên tôi, bắt tôi đọc bài tiếp theo.

      Từ nãy đến giờ, tôi toàn chú ý tới Khang Duật, biết kế tiếp là đoạn nào, chia đoạn là ra sao hết.

      Thầy Tôn nghiêm nghiêm mặt nhìn tôi – “Nãy giờ trò thèm đọc hả?”

      Đầu tôi như muốn phình ra, ngừng chảy mồ hôi.

      Khang Duật tốt bụng cầm sách hướng về phía tôi, chỉ vào đoạn sách.

      Lần này tôi đặc biệt cảm kích , nhìn nhanh tới đoạn chỉ, đọc ngay cho thầy.

      Thầy Tôn nghe xong, nhìn hai đứa chúng tôi kĩ rồi – “Quan hệ của hai trò phải là bình thường.”

      Cả lớp nghe xong câu này, liền đồng loại hướng về phía chúng tôi.

      Mặt tôi lập tức đỏ ửng, biết phải trả lời thế nào.

      Lúc này, Khang Duật lại nhàn nhạt – “Thưa thầy, phía sau mỗi phụ nữ thành công đều có người đàn ông thành đạt, đây là điều em nên làm, phải cùng nhau cố gắng mới có thể thúc nhau cùng tiến bộ.”

      Thầy Tôn vui vẻ bảo – “ đúng, đúng lắm. Hai trò cứ tiếp tục cố gắng, tiếp tục tiến bộ .” – xong, thầy cười ha hả.

      Cả lớp cũng cười theo.

      Tôi cười nổi, thế này là sao hả?

      Quay về bài học, tôi cứ cảm thấy rằng có người hay quay xuống liếc trộm tôi và Khang Duật, nhìn đến nỗi tôi phát ngượng.

      Chờ đến hết tiết, tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở khí chút cho thoáng, lại bị Khang Duật kéo lại.

      “Cái gì đây?” – Tôi hỏi.

      xoa xoa mắt, – “Hình như có gì rớt vô mắt, cậu coi thử hộ tôi, đau quá.”

      Tôi biết tại sao lại tìm tôi, nhưng lại nghĩ ban nãy giúp tôi tôi cần phải cám ơn tiếng nên cũng ngồi xuống giúp coi thử.

      “Trong mắt à? Mắt nào?”

      “Hình như cả hai mắt. Cậu xem thử có phải .”

      Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào con ngươi . cũng nhìn thẳng vào tôi.

      Nhưng mà tôi nhìn thấy gì trong mắt hết, rất là bình thường, đen thẫm, trong vắt.

      Nhìn nhau cũng hơn mười giây, đến khi tôi định bảo có gì cả Khang Duật lại – “Hình như có gì .”

      Tôi cau mày, lúc bảo có, lúc bảo là thế nào? Mặc xác, vệ sinh trước .

      Vừa xoay người thấy đám bạn cùng lớp nhìn chằm chằm vào tụi tôi, thầm .

      “Thấy ? Hồi nãy hai đứa tụi nó ràng là liếc mắt đưa tình.”

      “Thấy, có thấy.”

      “Hình như tụi nó thần giao cách cảm đó.”

      Tôi hoảng hồn quay lại lần hai, nhìn về phía Khang Duật, lại thấy chống tay, nghiêng đầu, nhìn tôi cười tủm tỉm.

      Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.

      Từ đó, tin đồn thị phi về tôi và Khang Duật cứ thế mà lan truyền.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      CHƯƠNG 5 – NGƯỜI KHÁC GỌI TÔI LÀ PHÚC TẤN

      [Nguyên edit - An beta]

      Vào tuần cuối cùng của tháng 11, lớp chúng tôi phụ trách trực trường. Ngoài cầu học sớm hơn so với bọn bạn, mang phù hiệu màu đỏ ở tay áo, đứng ở cổng chào đón tụi học sinh đến còn phải trực vệ sinh, lao động công cho nhà trường, sau đó, tiện thể thay trường bắt lỗi những người ăn mặc sai quy định. Điều an ủi duy nhất chỉ là ‘ cần lên lớp đầu giờ’.

      Như thường lệ, tôi đeo cái băng đỏ lên tay. Khi còn bé, vẫn luôn cho rằng như thế oai phong, nhưng lớn lên rồi mới nhận thấy, cái băng đó chả phải là cái mấy thím ở tổ dân phố hay mang hay sao? Chớp mắt, kỉ niệm thuở ấu thơ trở nên trần trụi.

      Đợi cổng trường đóng cửa lúc 7 giờ 45 phút, lớp chúng tôi chia nhau làm mấy tổ, bắt đầu quét dọn vệ sinh trường, khi điểm danh lại phát kẻ thù của mình có mặt.

      “Khang Duật đâu rồi?” – Tôi hỏi.

      đứa cợt nhả trả lời – “Bẩm Phúc Tấn, Vương Gia đến sân rồi ạ.”

      xong, tất cả mọi người đều cười, quay sang nhìn tôi rất thân thiết.

      Tôi và Khang Duật dường như bị ngầm coi như là đôi, cam chịu bị như thế. Khi có mặt giáo viên cả đám ngậm chặt miệng, có cũng chỉ khi có tụi học sinh với nhau. Lúc đó đứa nào cũng vậy, học trò thấy thầy cứ như chuột gặp mèo. Lén lút chơi đùa phá phách hồi nhưng khi có giáo viên ở đó, đứa nào đứa nấy đều tự giác ngoan ngoãn.

      rất có tinh thần đoàn kết, vậy còn nghĩ rằng sớm là bí mật chung của tập thể, phải tuyệt đối giữ kín, nhất định có chuyện đâm chọt mách lẻo.

      chết , Phúc Tấn cái đầu cậu ấy!! được gọi tôi là Phúc Tấn!!” – Tôi bước nhanh tới chỗ tên nam sinh kia, hung dữ quát.

      Thời cấp 2 khi ấy, mọi người đều thích gọi nhau bằng biệt danh. Ví dụ như Phàn Tuyển là Tiểu Lạt, Lưu Lý Quân thành Ngưu bà bà, Úc Văn Tịnh gọi Đại Song còn Lý Văn Di là Tiểu Song, đôi khi cũng gọi là Tiểu Lý Tử. tích của những biệt danh ấy là thế nào, có điều người này gọi, người kia gọi, thành ra cuối cùng ai cũng gọi như vậy.

      Từ đầu tôi quả có biệt danh gì cả, chỉ từ khi tin đồn chuyện của tôi và Khang bắt đầu nổi lên mọi đều thay đổi…

      Đau đớn nữa là phim truyền hình rất biết cách hại người, nhất là phim của Quỳnh Dao. Hồi trước là ‘Uyển Quân Tiểu Muội’, lớn hơn chút ‘Ngọn cỏ ven sông’, tiếp đó là ‘Hoa mai bạc mệnh’. Ngày ấy, phim truyền hình còn nghèo nàn, quanh quẩn lại vẫn là những mô tuýp giống nhau, lặp lặp lại đến phát chán. Lẽ ra con nít được xem những loại phim này, chỉ có người lớn mới coi, bọn nhóc tụi tôi chỉ chăm chăm chờ đến 6 giờ rưỡi mỗi tối để xem phim hoạt hình mà thôi. Có điều, người lớn họ say mê coi, hăng hái khóc nên chúng tôi cũng tò mò lắm.

      xem , chứ mà xem rồi, biết chuyện, ra, vợ cả của Vương Gia gọi là Phúc Tấn, còn thê thiếp là Trắc Phúc Tấn.

      Lúc đầu gọi tôi là Phúc Tấn chỉ có vài tên con trai hay cùng Khang Duật, khi ấy, chỉ đơn thuần là đùa dai, gọi cho vui, bọn họ cứ hễ nhìn thấy tôi là gọi toáng Phúc Tấn Phúc Tấn, sau rốt, đến lượt cả lớp đều hăng hái gọi, cùng nhau kêu, cùng hô hào, thế là chỉ mấy ngày sau, dán luôn biệt danh ấy lên trán, làm tôi đến cơ hội phản bác cũng có.

      Tức nhất là cái tên Khang Duật kia, mỗi ngày tôi đều cố gắng giải thích cho mối quan hệ của mình và , nhưng chả ai thèm tin, tôi đành bắt phải ra mặt .

      Vậy mà hỏi vặn lại tôi – “Cậu nhiều như vậy, thấy có tác dụng nào ?”

      Tôi thành lắc đầu – “ muốn rách miệng mà chả ai thèm tin.”

      Hắp lại – “Đấy, có số việc càng giải thích càng rối, chi bằng cứ mặc kệ để họ gọi .”

      Càng giải thích càng rối rắm là thế nào? Bây giờ mà giải thích có mà rối hơn ấy.

      Tôi còn cố thuyết phục lại khoát tay, vui vẻ đá bóng.

      Thế là tôi nhịn được, chạy theo, đá cái.

      Mặt tối sầm, đuổi theo tôi.

      ngờ, lời đồn lại được nâng thêm cấp nữa.

      còn là ‘liếc mắt đưa tình’ nữa mà trực tiếp trở thành ‘ve vãn tán tỉnh’.

      Thời đại gì thế nào? Đùa giỡn thôi mà cũng được à?

      Tôi khóc nức nở.

      Nhưng mà lúc ấy, tôi phát rằng, những chuyện ghép cặp này nọ cũng chỉ mình tôi bị dính.

      Cùng lớp tôi còn có cặp em song sinh khác nữa, người tên Trương Kỳ theo đuổi Đại Song còn người em Trương Lân lại thích Tiểu Song, nhưng mà Tiểu Song lại có cảm tình với Mạnh Hiểu Đông của lớp bên cạnh. Tiểu Phàn và tên ngồi chung bàn Hoàng Nghiêm Dũng, cùng bạn Vương Giai Vĩ có tình tay ba, cuối cùng ai thích ai, đến tận sau khi tốt nghiệp rồi, tôi cũng . Lưu Lý Quân cùng cậu bạn cùng lớp với vẻ ngoài đặc biệt Lỗ Nguyệt Vĩ có quan hệ mờ ám. À, còn nữa, hơn nửa số nam sinh trong lớp tôi đều theo đuổi Tử Doanh, lại còn đến lần lượt từng lớp khác để điều tra tình địch.

      nửa ngày, chung quy lại, lớp chúng tôi đúng lũ mèo mả gà đồng(1) (chảy mồ hôi, mặc kệ thành ngữ này ha), chẳng qua là do tôi biết mà thôi.

      Tôi đột nhiên cũng cảm thấy an ủi phần nào.

      Coi như là tính toán gì nữa.

      Nhưng nghe tụi nó cứ gọi Phúc Tấn mãi tôi vẫn thấy rất khó chịu.

      Dù sao cũng cảm thấy hơi chút… hơi chút xấu hổ.

      Tên kia thấy tôi ra bộ hung dữ thế, ngược lại chả sợ tẹo nào, còn cười hì hì, cứ Phúc Tấn, Phúc Tấn mãi khiến mặt tôi càng thêm đỏ. Hồi sau, tôi đột ngột câu – “Cẩu nô tài, dọn nhà vệ sinh cho tôi!”

      “Hả?” – Mặt ai kia liền ủ rũ.

      Tôi nhếch mép – “Ai bảo cậu gọi tôi là Phúc Tấn. Bây giờ Phúc Tấn bảo cậu dọn toilet, thế có ?”

      ‘Cẩu nô tài’ cúi đầu, cun cút .

      Cơ mà tôi vẫn chưa hết giận, quay sang đám còn lại, hung dữ quát – “Gọi , xem ai còn muốn dọn toilet nữa?”

      Ai lại muốn cơ chứ? Nhà vệ sinh trường tôi nổi tiếng cũ kĩ, chà bằng bàn chải có mà đau thắt lưng đến phát bệnh ấy chứ.

      Mọi người nghe thế ngay lập tức liền ra vẻ bận rộn, lo làm chuyện của mình.

      Cả đám tản bớt rồi tôi mới bớt bực chút, nhưng nghĩ tới Khang Duật lại nổi điên, hồng hộc tìm , đòi tính sổ.
      *

      Trường tôi có hai sân thể dục. Sân lớn là nơi chúng tôi tập thể dục buổi sáng, khởi động cho tỉnh người, nửa để vào tiết dạy học. Cái còn lại là sân bị bỏ hoang. Hồi trước cũng có dùng, nhưng do ban lãnh đạo nhà muốn để xây thêm dãy lầu mới để dạy học, bèn mang hết dụng cụ ở đấy cả, vậy mà đến tận bây giờ, chỉ là chậm thôi, ngay cả cái móng cũng chưa đào. Nơi này bị bỏ hoang trong thời gian dài, nên cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi vương vãi gạch vữa, đường rất gập nghềnh.

      Tôi vừa vừa thở hồng hộc nhưng vẫn ngoan cố quyết tìm cho ra Khang Duật. Dù sức khỏe xuống cấp nhưng giác quan lại cực kì nhạy, nhất là với kẻ thù, giống như cái ra đa, chẳng chốc tìm được nằm góc dưới bóng liễu.

      vào đông, liễu cũng sống được, chỉ còn mấy nhành cây trơ trụi, rũ xuống, Khang Duật nằm đó, ngửa mặt lên trời phơi nắng.

      Nhìn bộ dạng tỏ ra rất thoải mái làm cho cơn giận của tôi có chỗ trút, muốn thành chó, bổ nhào lên người, cắn , cắn chết

      Nhưng vì phải chó, tôi chỉ có thể bước tới.

      Vừa đến cạnh , tôi quát lên – “Khang Duật, cậu ngồi dậy cho tôi!!”

      chút phản ứng, tôi nhíu mày, cúi đầu nhìn thử thế nào.

      Cái tên khốn này, ai cho ngủ chứ.

      nhẫn được, nhịn được với !!

      Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh, định bụng bóp mũi để tỉnh lại. Vừa định làm , nhưng nhìn gần hồi lại cảm giác nỡ.

      Tôi vẫn biết Khang Duật cũng rất được trai, là hấp dẫn chứ chỉ đẹp bình thường. Vì tuổi cũng còn nên đường nét vẫn chưa ràng nhưng vẫn có vẻ khôi ngô từ bé. Từng tia nắng nhàng ánh mặt , càng thấy ngũ quan tinh tế, cứ như được tạc ra từ tượng. biết là do ánh nắng hay sao mà trông thấy làn da so với tôi cũng đến nỗi, trông vừa trơn vừa mềm.

      Tôi kiềm được, muốn sờ cái.

      Tức , Khang Duật bất thình lình thức dậy, mở mắt nhìn thẳng vào khiến tôi kịp rút tay về, cứ bất động như vậy .

      Do nắng chiếu thẳng nên bị chói, hơi nheo nheo mắt, đợi khi quen rồi mới mở to ra. Đôi mắt như phản chiếu được ánh sáng, màu nâu ánh vàng, trông rất đẹp.

      Đột nhiên tôi có cảm giác bị hút hồn.

      Đầu cứ ong ong, tim đập thình thịch.

      Tôi nghi ngờ mình có phải khi lại bị trúng nắng vào mùa đông.

      Khang Duật thấy tôi, hơi ngẩn ra chút, sau đó lại nhìn tôi hồi, ngắm chán chê rồi hướng về cánh tay bất động ở trung của tôi, cười hỏi – “Cậu định làm gì thế?”

      Làm gì?

      Tôi nhìn sang cánh tay của mình, nghĩ đến ban nãy lại sờ lén , cả mặt lập tức nóng đến nỗi có thể bắc chảo đổ trứng, não cũng như bị đun sôi, cả người cứ ngu ngu khờ khờ. Tôi giơ hai tay lên, như hổ báo nhe răng giương vuốt – “Tôi muốn ăn thịt cậu!!”

      Còn sợ chưa đủ, tôi bắt chước con hổ, ‘grào grào’ thêm hai tiếng nữa.

      Làm xong rồi tôi mới nức nở trong lòng, mình quả là thứ đầu đất nhất vũ trụ.

      Khang Duật sững người. Tôi nghĩ hẳn là bị tôi dọa sợ rồi, nhưng biết sao vẫn chưa bỏ , vẫn nằm trơ trơ ở đó.

      Tôi cực kì xấu hổ, nhưng bỏ tay xuống được, cứ giương nanh múa vuốt mãi như vậy.

      Càng lúc tôi càng xấu hổ, muốn chạy cho xong cuối cùng, Khang Duật cũng mở miệng, – “Vậy à… thế cậu định ăn phần nào trước?”

      Sau đó, còn khẽ nhướng mày, – “Hử?”

      Trời ơi, con xin thề với người, con chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng tại sao cứ muốn khiến cho con phải nghĩ tới cơ chứ??

      Là dụ dỗ!

      Tôi cảm nhận được rằng, mình bị người ta quyến rũ mất rồi.

      nằm ngửa ra, những tia nắng chiếu lên người, như thể mọi thứ đều tan biến hết, ngay cả áo quần cũng mờ ảo, tựa như mặc gì.

      Ảo giác kiểu này đáng sợ quá , như thể tôi nhìn thấy Khang Duật ở trần, nằm trước mặt tôi, còn đưa tay vẫy vẫy.

      Trong đầu còn nghe được tiếng gọi, tới đây, tới đây, tới đây mà ăn này.

      Đầu óc tôi bắt đầu có vấn đều mất rồi, nửa muốn trốn , nửa lại muốn bổ… bổ nhào tới.

      Tôi đen tối, đen tối quá mất.

      Cả người, rất biết làm gì, ấy vậy mà có thể bình tĩnh lại được.

      Tôi là người như thế.

      bắt đầu bình tĩnh trở lại.

      Bình tĩnh đến nỗi choáng váng, khờ ra, đơ như tượng… hồi lâu sau vẫn nhúc nhích.
      *

      Chuyện sau đó, mãi tận khi cùng Khang Duật kết hôn rồi, tôi cũng nhớ ra được lúc đó mình làm cái gì.

      Tôi hỏi , đầu tiên Khang Duật trừng mắt tức giận nhìn thẳng tôi thở phì phò, thấy tôi quả nhớ nổi, mặt lại đỏ ửng.

      Tôi tò mò quấy mãi, bị hỏi đến phiền phức, liền kéo hai má tôi lại gần.

      Tôi còn tưởng muốn gì cho tôi nghe, ngờ lại hôn cái.

      Hôn xong, tung ta tung tẩy bỏ .

      Hả?

      Tôi lại khờ người ra, lại đơ như tượng…

      ________

      (1) Nguyên văn của câu thành ngữ là 男盗女娼 – nam đạo nữ xương (nam trộm cắp, nữ bán dâm), chỉ những kẻ ăn ngồi rồi, ở đây, mình chuyển thành câu thành ngữ tương tự của Việt Nam là mèo mả gà đồng, để bối cảnh gần gũi mà ngữ nghĩa cũng nhàng hơn.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      CHƯƠNG 6 – Ô PHỐI NGẪU

      [Nguyên edit - An beta]

      Tin đồn về chuyện của tôi và Khang Duật vẫn như vậy, mà chỉ thế, càng lúc càng hoành tráng hơn.

      Tôi và được thầy thể dục cho thi Đại hội thể dục thể thao trong vùng, chả biết hay hay dở lại giành được chức vô địch, mà ra cũng có gì lạ, môn thể dục vốn tôi cũng khá lắm, nhưng vào lớp, lại bị biến tướng thành thế này.

      biết tên khốn nào khơi mào, – “Đây chính là sức mạnh của tình .”

      Sức mạnh tình con khỉ mốc… ràng là do thực lực của tôi.

      Biết thế, tôi chạy về bét cho rồi.

      Khóc-ing

      Ngoài ra, bởi ở tiết ngữ văn, tôi từng bị thầy Tôn phạt đứng lần, để thầy quên , phê vào cuối kì nên tôi rất chăm chú nghe giảng. Trước đây, môn ngữ văn của tôi chỉ ở mức tầm tầm, nhưng bài kiểm tra lần này tên tôi lại đứng thứ ba, dám tin vào mắt mình, rất vui, thành ngữ ‘có công mài sắt có ngày nên kim’ quả rất chí lý.

      Thầy Tôn cũng như vậy, còn nhớ Khang Duật từng câu – ‘phía sau mỗi phụ nữ thành công đều có người đàn ông thành đạt’ – học, lại lấy cái này làm đề văn, trước mặt cả lớp, chỉ điểm tôi và Khang Duật rằng mọi người phải học tập tụi tôi mà giúp đỡ lẫn nhau, học tập tình cảm tốt đẹp của tụi tôi, chỉ có thế thành tích mới khá lên được.

      Tại sao gọi là tình cảm tốt đẹp, là giúp đỡ lẫn nhau vào tai tụi bạn cùng lớp lại nhanh chóng chuyển thành tôi và Khang Duật thân thiết ân ái nên thành tích học tập mới được nâng cao cơ chứ?

      Vì thế, cái ‘sức mạnh tình ’ này tôi trốn nổi, đến đâu nó theo tới đó.

      Cái biệt danh Phúc Tấn này cũng vứt được, tôi có biện minh thế nào cũng uổng công.

      Lại thêm việc cả hai chúng tôi đều học hành tiến bộ, thầy Tôn còn đặc biệt đề nghị với giáo viên chủ nhiệm để cho Khang Duật tạm thời nhận chức lớp phó học tập. Âu cũng do lớp phó học tập Tông Lê Quân (biệt danh là Tông Da) bị bệnh, xin nghỉ dài hạn, khiến cho chức lớp phó học tập này bị bỏ mãi, đề xuất này đưa ra, toàn bộ nam sinh trong lớp đều hưởng ứng.

      Ban cán lớp tôi, trừ lớp phó thể dục có quyền hành gì là nam toàn bộ số còn lại đều là nữ. Khang Duật học tốt, lại thêm số học sinh nam chiếm hơn nửa lớp, ngay lập tức, liền trúng cử.

      Lớp phó học tập là gì?

      Khi đó, lớp phó học tập là trợ thử đắc lực nhất của lớp trưởng.

      Chưa đến tôi và Khang Duật ngồi cùng bàn, bây giờ còn phải làm việc cùng nhau.

      Túc là, sau nay, hễ có họp hành gì Khang Duật đều ở cạnh tôi, đôi khi còn đột ngột xuất nữa.

      Thảm quá, thảm quááááá!!
      *

      Vào cuối tháng mười hai, sắp tới thi cuối kì, khoảng thời gian này là lúc tất cả tụi học sinh học hành chăm chỉ nhất, tôi cũng ngoại lệ, lại thêm việc là đứa ‘nước tới chân mới nhảy’ điển hình nên lúc này tôi luôn cảm thấy áp lực.

      Khang Duật vậy, chút áp lực cũng có, lúc ra về hoặc nghỉ trưa, đều chơi đá bóng như trước.

      Giận ghê nha.

      Hết tiết hai chiều hôm nay, nam sinh nào đó chạy đến chỗ Khang Duật hỏi bài . Ai bảo ai đó học giỏi, trước giờ cũng sẵn lòng giúp mọi người, bây giờ lại là lớp phó học tập, người ta tìm hỏi bài cũng nhiều hơn.

      Tôi thấy có người muốn hỏi bài, liền chủ động đứng dậy nhường chỗ.

      Bạn nam đó tên là Kế Kiệt Hạnh, rất chăm đọc sách nên chúng tôi đều gọi là Mọt Sách, bởi rất rất thích học, hiểu phải hỏi là thói quen của cậu ta.

      Cậu ta thấy tôi nhường chỗ ngồi, liền – “Cám ơn, lớp trưởng.”

      Đây là người duy nhất trong lớp tôi nay chưa từng gọi tôi là Phúc Tấn như người khác.

      Thiếu chút nữa là tôi cảm động đến rơi nước mắt, lâu lắm rồi nghe ai gọi là lớp trưởng, là hoài niệm, thiện cảm với cậu ta tăng thêm hai trăm phần trăm.

      Cậu ta mở sách bài tập ra, quay qua Khang Duật hỏi – “Khang Duật, tôi muốn hỏi cậu bài này, chỉ tôi với.”

      Tôi đứng bên gật đầu hùa theo, quả là người tốt, phải nhiệt tình giúp đỡ mới được.

      Vậy mà, Khang Duật lại làm vẻ mặt cau có – “ rảnh!!”

      Tôi cảm thấy khó hiểu, bình thường ta như vầy.

      Kế Kiệt Hạnh càng khó hiểu hơn tôi – “Tại sao vậy?”

      Tôi cũng muốn biết Khang Duật bị cái gì, vì sao lại có cái bản mặt khó chịu như thế.

      Bấy giờ, Tiểu Phàn quay sang tôi – “Miểu Miểu, ngày mốt là sinh nhật của Đại Song và Tiểu Song, chiều nay tao và Từ Doanh mua quà, mày ?”

      “Sinh nhật?” – tôi nhớ lại chút, tính tính lại quả đúng là vậy, ngày 23 tháng 12 này đúng là sinh của Đại Song và Tiểu Song, vội vàng trả lời – “, chứ. Tao !!”

      Quả tôi là đứa rất dễ bị xao nhãng, ngay lập tức liền quăng chuyện của Kế Kiệt Hạnh qua bên, với Tiểu Phàn qua chỗ Từ Doanh bàn chuyện nên mua quà gì.

      bàn luận nhiệt tình, Kế Kiệt Hạnh lại đột nhiên chạy tới, đứng thẳng, quay về phía tôi gọi to – “Phúc Tấn, Phúc Tấn, Phúc Tấn, Phúc Tấn,…”

      Tôi sửng sốt, trò gì đây?

      Thần kinh à?

      Sau khi gọi chừng đủ mười mấy cái ‘Phúc Tấn’, tôi thấy Khang Duật vẫy vẫy tay về phía cậu ta.

      đứng rống nữa, cậu ta ngoan ngoãn quay về.

      Tôi còn nghe thấy tiếng Khang Duật – “Bài này phải giải như sau….”

      hiểu gì cả nên tôi quay về chỗ ngồi, định hỏi Kế Kiệt Hạnh vậy là có ý gì.

      Chờ giải bài xong rồi, cậu ta nhìn tôi, cợt nhả – “Phúc Tấn, tôi xong rồi, mời người ngồi, mời ngồi.”

      Tôi càng hiểu được, tại sao cậu ta cứ luôn miệng gọi tôi là Phúc Tấn ngừng, liếc mắt trừng, mong cậu ta sửa lại cách xưng hô.

      Thế nhưng cậu ta thèm để tâm, còn nghĩ tôi bực vì cậu ta ngồi chỗ của tôi, liền lấy tay áo chùi chùi cái ghế, thêm – “Phúc Tấn, ngồi .”

      Ngồi cái đầu cậu ấy! Tôi càng trừng mắt nhìn cậu ta hơn.

      Sửa xưng hô ngay, cậu là người duy nhất hùa theo người khác mà, phải tiếp tục duy trì chứ.

      Nhưng cậu ta chút phản ứng cũng chẳng có, gom sách vở lại, gãi gãi ót, bỏ như thể có chuyện gì.

      Lông mày tôi quắn lại thành cục, rối tung.

      Ý gì, là ý gì vậy hả?

      Tôi nhìn sang Khang Duật, dù sao cũng cảm nhận được có gì đó đúng cho lắm.

      Khang Duật thong thả gom lại bút viết vào hộp, biết có phải do tôi bị ảo giác hay mà cứ thấy trông rất vui vẻ, so với cái bản mặt cau có hồi nãy là trời vực, biểu cảm rất thoải mái. Hình như để ý thấy ánh mắt của tôi, quay qua hỏi – “Sao vậy?”

      “Sao vậy?? Tôi cũng muốn biết tại sao lắm?” – Tôi chỉ về phía Kế Kiệt Hạnh – “Cậu làm gì với cậu ta thế hả?”

      Khang Duật liền trưng ra vẻ mặt ngây thơ, chớp mắt nhìn tôi – “ chỉ bài cho cậu ta.”

      phải chuyện đó, tại sao cậu ta lại gọi tôi là Phúc Tấn?”

      lại càng nhìn tôi với vẻ vô tội hơn – “ ai cũng gọi cậu là Phúc Tấn cả mà.”

      đúng… tôi chuyện đó. Tôi , tại sao ban nãy vừa gọi tôi là lớp trưởng, tại sao đột nhiên lại đổi cách gọi?” – Từ đầu đến cuối chỉ hơn nhau có mấy phút đồng hồ, mà suốt vài phút đồng hồ đó Kế Kiệt Hạnh vẫn luôn ngồi bên cạnh cơ mà.

      Khang Duật tỏ vẻ hiểu nhìn tôi, sau đó – “Sao tôi biết được, tôi có phải cậu ta đâu. Sao cậu hỏi trực tiếp .”

      Ý kiến hay.

      Tôi còn định hỏi cậu ta .

      Nhưng là Kế Kiệt Hạnh vừa thấy tôi, đợi hỏi, cứ như đọc thuộc lòng, gọi tôi Phúc Tấn, Phúc Tấn.

      Đến cái Phúc Tấn cuối cùng tôi cũng còn hơi sức đâu mà hỏi.

      Ỉu xìu về lại chỗ ngồi.

      Chuông vào lớp vang lên, tôi vội vàng lấy sách giáo khoa ra. Trong lòng vẫn còn mải nghĩ tới chuyện kia, muốn hỏi Khang Duật nhưng ta lại đem bản mặt như đứa nhóc, đem đôi mắt đen to tròn trong vắt kia, như thể , em là trẻ ngoan, là đứa rất rất ngoan, chuyện gì em cũng làm.

      Tôi bị ánh mắt đen thui này hoàn toàn cản lại.

      Lòng dạ tiếp tục rối bời, nhưng lại tìm ra được đáp án nào thích hợp.

      Sau đó, chúng tôi bắt đầu thi cuối kì, tôi càng có cơ hội nghĩ lung tung, bao nhiêu tâm tư đều đặt ở kì thi này.

      Thi xong, trong lòng vui vẻ. Hơn nữa, tôi làm bài cũng tệ, những chuyện xảy ra đều quên sạch.

      Nhưng gần đến đợt nghỉ đông, tôi lại bắt đầu lo lắng.
      *

      Tuổi thơ tụi tôi, chín mươi chín phần trăm tụi học trò đều cùng sợ thứ.

      Đó chính là – sổ liên lạc giữa nhà trường và phụ huynh.

      Đừng nhìn vào cuốn sổ màu hồng (đôi khi là màu xanh lục) chỉ bằng lòng bàn tay mà coi thường, sức ảnh hưởng rất ghê gớm đó nha.

      Phần là kết quả thi cử, còn ở dưới là lời phê của giáo viên, chúng tôi có thể nghỉ vui vẻ hay , tết lịch có thể nhận tiền lì xì hay , sâu xa hơn là da thịt, nó quyết định đến việc bố mẹ có cầm chổi lông gà, dép hay những vật dụng sinh hoạt tương tự khác có khả năng chăm sóc tụi tôi hay đó.

      Bình thường , dù chưa tính ra, nhưng thể nào lớp nào cũng có hoặc hai cái hạnh kiểm yếu.

      chủ nhiệm ngã bệnh, thầy phó chủ nhiệm liền đem cái chuyện vô nhân đạo này giao cho tôi.

      Lời phê sổ liên lạc, do tôi viết.

      Còn , vì trò là lớp trưởng, đối với bạn cùng lớp biết , trò viết thích hợp nhất, có điều thể vì tình cảm bạn bè mà lại gian dối, phải viết .

      được ăn gian dối, thôi thầy cũng đừng để con viết làm gì.

      Sau khi tan trường, chỉ có tôi và Khang Duật ở lại phòng. là lớp phó học tập mới nhận chức, tự dưng lại muốn ở lại phụ, ngay từ đầu tôi cũng thấy được tự nhiên.

      Nhưng mà, nhìn quyển sổ liên lạc này

      Lòng tôi lạnh ngắt, đâu rảnh mà xem có tự nhiên hay .

      Tất cả đều là dấu đỏ, điểm số đều chỉ xấp xỉ năm mươi, cần nhìn tên cũng biết là ai rồi.

      Đại ca lớp tôi, Chu Dũng Cường.

      Gã nổi tiếng là phần tử bất hảo, suốt ngày ở trường chỉ có đánh nhau, đánh rất ác. Mẹ gã vì chuyện đánh lộn của thằng con mình mà suốt ngày phải tới trường nghe mắng vốn, mà chỉ mới tuần trước chứ đâu? Nhưng bà chiều con, dù chuyện có to đến đâu cũng kể tội gã bình thường có ở nhà. Bố gã là huấn luyện viên quyền , nên khi gã gây chuyện, ông cũng biết, đến khi biết rồi, năm ngoái còn đánh gã sưng mặt, xách lỗ tai gã đến trường, tìm bạn học bị đánh để xin lỗi.

      Khi ấy, bố gã còn – “Thành tích học tốt là do mày dốt, tao trách. Nhưng để tao biết mày đánh người ta là tao đánh gãy chân.”

      Mẹ gã cưng con, lại thêm khi ấy điện thoại cố định chưa có thông dụng, có cách thường xuyên liên lạc, nên bố gã mong muốn giáo viên cứ mỗi cuối kì gửi thẳng sổ liên lạc qua bưu điện cho ông.

      Thành tích học tập của gã tốt, bố gã biết, cũng sao hết, nhưng lời phê … Đến lúc đó có khi ông đánh gãy chân của gã .

      Khi ấy, tôi là kẻ gián tiếp.

      Làm lớp trưởng, là bạn cùng lớp, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ thân thể và sinh mạng của bạn mình.

      Nhưng với cái thành tích huy hoàng này, tôi viết lời phê thế nào đây, lại còn phải phù hợp với thực tế nữa chứ.

      Rối đến bạc cả tóc.

      Bất chợt, mắt ánh xấu xa xuất .

      Tôi với Khang Duật – “Cái này cậu viết .”

      là lớp phó học tập, tất nhiên cũng có quyền viết lời phê.

      Tôi vội vàng thảy qua, để cũng phải đau đầu phiền não. Tôi mặc kệ đấy, vội lấy quyển khác viết tiếp, người ta còn muốn về sớm để còn coi ‘Nhiệt huyết tuổi thanh xuân’ nữa.

      Tôi viết, nửa chừng còn liếc sang Khang Duật, thấy nhíu chặt mày, trong lòng cảm thấy rất vui, còn nghĩ thầm, ra cậu cũng có ngày hôm nay, để xem cậu viết thế nào, haha!!

      Khang Duật suy nghĩ hồi, sau đó, liền cầm lấy cây bút, vung lên, viết hí hoáy, vừa xong liền ném qua cho tôi.

      “Xong rồi!”

      Xong rồi!! Sao xong được?

      Tôi đau đầu nửa giờ, tại sao chỉ cần vài phút là xong cho được.

      Tôi tin, bỏ bút xuống, mở sổ liên lạc của Chu Dũng Cường ra coi, lia nhanh xuống ô lời phê.

      đó, chỉ vỏn vẹn mấy chữ – Thành tích học tập ổn định, khả năng đánh nhau rất mạnh.

      Cái gì gọi là gian dối cơ chứ, cái này cũng là gian dối nhưng tìm hoài mà ra điểm vô lí đấy thôi.

      “Thế nào? Viết đúng à?” – hỏi.

      Tôi vội vàng lắc đầu, viết thế này chê vào đâu được.

      “Vậy mau kí tên !”

      “À, ừ!” – Lời phê do tôi viết, nên tất nhiên người kí phải là tôi.

      Tôi liền nét kí tên mình vào, sau đó đưa cho Khang Duật để tiện sắp xếp lại.

      nhìn chữ kí của tôi, nhíu mày – “Chữ cậu khó coi, sau này khi kí tên vào ô phối ngẫu cùng nhau, mất mặt tôi lắm. Về nhà luyện chữ chăm chỉ vào.”

      Ô phối ngẫu?

      Tôi sửng sốt hồi, chỉ nghĩ đơn giản chê chữ tôi xấu mà thôi, ngây ngốc hỏi lại – “Khang Duật, ô phối ngẫu là gì…” – Tha cho tôi, hoc sinh trung học của năm 80 cái gì cũng biết.

      Mặt Khang Duật tức đen thui, đen như đít nồi.

      mang cái bản mặt dọa người như thế quay sang, ghét tôi vì chữ tôi xấu cũng hơi mất mặt chút, nhưng cũng cần phải dọa người thế này chứ.

      Khang Duật thấy vẻ dốt đặc cán mai của tôi, đeo cặp vào lưng, quay người bỏ .

      Trước khi , còn quay lại mắng tôi câu – “Đồ ngốc!”

      Ơ kìa, vậy thôi mà cũng chửi tôi cho được.

      Tôi còn định cãi lại nhưng đạp cửa rồi. Cửa lớp bị đá vẫn còn vang ầm ầm.

      Tôi vẫn ngồi ở vị trí cũ, há hốc mồm mà thở.

      Ngày mai tôi nhất định phải chửi bù lại.

      Nhưng mà… ô phối ngẫu là cái gì mới được.

      Tôi có biết.

      ra rối quá .

      ____

      Ô phối ngẫu – Mình nghĩ tuy phải ai cũng biết nhưng cũng đoán được rồi, là chỗ để kí tên trong bản đăng kí kết hôn í :”>

      [​IMG]

      ô phối ngẫu

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      CHƯƠNG 7 – KHÁC BIỆT GIỮA CON TRAI VÀ CON CHÓ

      [Nguyên edit - An beta]

      Tôi là đứa có sở thích gì đặc biệt, có thích cái gì cũng chỉ khoảng ba phần mà thôi mà thôi, nhưng riêng với đọc truyện tranh và nuôi chó là biết ngán, thể bỏ.

      Vừa được nghỉ đông cái, tôi liền rú rú trong hang chuột, cả ngày trong thế giới truyện tranh của mình, tới mức bỏ ăn quên ngủ, thi thoảng nhảy waltz với Lassie để tự cân bằng.

      Khiêu vũ với Lassie, như lời em tôi , chỉ có loại sinh vật đơn bào như tôi mới nghĩ ra được.

      ra cũng có kĩ thuật cao siêu gì đâu, cái cần là nâng hai chân trước của Lassie, gác lên vai tôi. Đừng nhìn lúc nó đứng bằng 4 chân, chỉ cao tới hông tôi, đến khi giơ hai chân trước lên

      Trời ơi, đùng cái thành chó đẹp trai cao 1m70 cùng với tôi cao 1m63, là đẹp đôi chết được.

      Tôi ôm ngang cái thắt lưng của Lassie, tung tăng ở trong vườn hoa nhà mình, bắt đầu nhảy. Gọi là điệu waltz cho sang vậy chứ ra cũng chỉ là nhảy bừa mà thôi.

      Mặc dù chả có nhạc nhẽo gì nhưng tôi vẫn nhảy rất vui.

      Lassie cũng thích trò này lắm, mỗi khi tôi thấm mệt, nó vẫn chưa hết vui, chờ tôi xoay người xong liền đột nhiên nâng chân trước của mình khoác lên vai tôi, đem cái thây mập của nó đè xuống, sau đó thè lưỡi ra xin chơi tiếp. Tôi còn cách nào, cùng nó nhảy hồi, sau đó, tranh thủ lúc nó để ý, chạy biến.
      *

      Kì nghỉ đông của tôi, bỏ truyện tranh và chó hết ăn rồi ngủ, ngủ chán lại ăn, dùng tay tính từng ngày, ngóng tết mau đến, trông tiền lì xì.

      Ngày ấy cũng có nhiều khu trò chơi, muốn đâu cũng chỉ đến thảo cầm viên mà thôi, bởi ở đó có sân băng, có trò đơn giản đến thể đơn giản hơn là xe đụng, cũng là trò mà đám con nít tụi tôi lúc đó thích nhất.

      Thứ hai tuần sau của kì nghỉ đông theo lệ là hôm tập trung. Đến trường ngoài việc giao bài tập ra cũng có gì, chủ yếu là để tụi học sinh gặp mặt, chuyện phiếm cùng nhau. Lúc đó điện thoại chưa được thông dụng, trường học là nơi liên lạc duy nhất của chúng tôi.

      đường về nhà, Tiểu Phàn nảy ý ngày mai sở thú Tây Giao tham quan, hỏi có , tôi gật đầu tắp lự, ở nhà cả ngày mãi ngu người mất, chỉ mong có thể mọc cánh bay mà thôi.

      Nhưng đến ngày hôm sau, tôi lập tức ân hận.

      “Tại sao cậu cũng đến hả?” – Đứng trước cổng vườn bách thú, tôi chỉ thẳng tay vào Khang Duật.

      Mặt vẫn rất bình tĩnh – “Tại sao tôi được tới?”

      “Vì hôm nay là ngày con tụi tôi với nhau.” – là con trai, làm gì.

      Hừ tiếng, Khang Duật – “Cậu quay đầu lại mà xem, thế này mà gọi là con các cậu với nhau hả?”

      Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó cũng quay đầu nhìn lại, lập tức tái mặt.

      Cái này…

      Chỉ thấy Tiểu Song đứng cạnh người mà trước nay cậu ta vẫn hay liếc mắt đưa tình, bạn cùng lớp Mạnh Hiểu Đông. Phàn Tuyển với cậu bạn ngồi chung Hoàng Nghiêm Dũng… Cứ tạm thời coi như là đò đưa nhau vậy. Còn có Đại Song đằng sau tên trồng cây si Trương Lân, bên cạnh Lưu Lý Quân là cậu bạn kì lạ Lỗ Nguyệt Vị. Từ Doanh là ngầu nhất, có tới bốn tên cùng lớp với chúng tôi bao vây nàng.

      Còn có tôi và Khang Duật.

      Ngay lập tức, tôi có cảm giác như bị sét đánh.

      Khang Duật quay sang sang tôi, hỏi – “Thế hiểu chưa?”

      Tôi khờ người ra, cứ thế mà gật đầu.

      Hiểu chứ, đây phải ngày chị em với nhau, ràng là các cặp với nhau có.

      Tôi ngồi chồm hổm xuống, vẽ nghệch ngoạc vòng tròn đất… nhịn được mà lầm bầm – “Vậy còn cậu…”

      ta nghe được, lại – “Tôi tới chơi trượt băng, được à?”

      Tôi làm gì dám được, đành bĩu môi, thèm đếm xỉa gì tới.

      Chỉ muốn rời cho xong, nhưng Khang Duật lại mang bộ mặt như ‘ai mà trốn về là đồ nhát gan’ khiến bàn chân hướng về nhà của tôi lập tức bị rút về.

      Mua vé hết năm hào, mọi người lần lượt vào. đông, vườn hoa cũng có gì hay mà xem, bãi cỏ vàng héo như đồng ruộng vừa thu hoạch, nếu chắc vẫn còn nhiều người, cảm thấy khá hoang vắng. May thay ở hồ nhân tạo có trồng vài cây mai vàng ra hoa, tô điểm ít màu sắc. Trời đứng gió, mặt hồ xanh biếc tựa như cái gương khổng lồ, soi bóng quần áo của mọi người, thêm chút tươi sáng.

      Mọi người bàn biết nên đâu trước còn tôi lại tìm cái ghế dài mà ngồi xuống, than thở cho cái tật lóc chóc của mình.

      “Hay là tụi mình trượt băng trước .” – Tiểu Phàn sốt ruột đưa ra ý kiến.

      “Tao muốn chơi xe đụng.” – Lưu Lý Quân chỉ tay về phía cái mái nhà đỏ to đùng đằng xa.

      “Tụi tao muốn xem gấu trúc trước cơ.” – Đại Song và Tiểu Song đồng thanh.

      Từ Doanh gì, khuôn mặt xinh xắn nhăn nhó, buồn bực vì bốn tên lăng quăng xung quanh.

      Xem ra, nó cũng giống tôi, đều là người bị hại.

      Mọi người đều có ý kiến riêng, nhất thời biết nên nghe theo ai, trong lớp trước giờ, Khang Duật vẫn luôn được lòng mọi người, vì thế Tiểu Phàn thấy gì, liền hỏi – “Khang Duật, còn cậu?”

      Khang Duật dựa vào thân cây phượng cạnh tôi, lười biếng tỉnh dậy, bị hỏi tới, cố mở mắt ra, mọi người đều rất tín nhiệm, chờ ý kiến của .

      Đột nhiên liếc mắt sang tôi, con ngươi như lóe ra tia sáng, tôi bắt gặp thấy, hiểu sao lại giật nảy mình.

      ta từ từ – “Tách nhau ra là được rồi, ai muốn đâu trước , hai giờ sau, mọi người…” – chỉ vào bản đồ – “Mọi người tập trung ở quầy bán quà vặt là được rồi.”

      Tách nhau ra chơi? Tôi thấy hưng phấn hơn chút, cảm giác rùng mình ban nãy bị tôi quên sạch, cho rằng ý kiến này quả rất hay.

      Tiểu Phàn lại – “ nên, mọi người đến đây chơi, sao tự được…”

      Tiểu Song và Đại Song cũng thấy được – “Ừ, hay là mọi người chơi đoán số ai thắng đến nơi người đó trước?”

      Những người còn lại cũng hùa theo, tôi thấy, được, ý định ban nãy sắp bị hủy, vội vàng đạp chân, nhảy lên ghế.

      “Được rồi, cái gì được nào? Hay là vầy , chơi chơi phải vui, tao là lớp trưởng, mọi người nghe tao .”

      Mọi người thấy tôi có vẻ đúng, đều gục gặc đầu, xem như cũng đồng ý.

      Tôi trong lòng mừng thầm, khấp khởi, muốn tách Khang Duật cho xa, hứng chí giơ tay mà – “Tao muốn qua khu thú cưng, ai với tao nè.”

      Khu thú cưng có đám chó con, có tình to bự của tôi, chắc Khang Duật , ban nãy muốn tới đây chơi trượt băng mà.

      Tôi hăm hở, nhưng ai phản ứng theo.

      Tiểu Phàn đáp – “Tao trượt băng là được rồi.” – xong, lôi thêm Hoàng Nghiêm Dũng bỏ .

      Tiểu Song và Đại Song cũng kéo theo hai cái đuôi của mình, tiến về chuồng gấu trúc – “Tụi tao xem gấu trúc.”

      Lưu Lý Quân cùng Lỗ Nguyệt Vĩ cũng vậy, chọn xe đụng, vẫy tay chào tôi – “Hai giờ sau gặp lại hen!”

      Từ Doanh áy náy nhìn tôi, hiểu hiểu, nó rất sợ chó, thể cùng tôi được, bị bốn tên cùng thuyết phục, tiến về đoàn xiếc thú.

      Đột nhiên tôi cảm thấy có làn gió lạnh thổi qua… lòng lạnh ngắt, bất ngờ phát Khang Duật vẫn chưa , phải muốn trượt băng sao? Tôi quay đầu nhìn .

      Thế nhưng Khang Duật lại cười tít mắt, – “ nào, đến khu thú cưng.”

      Nháy mắt, tôi đơ người như tượng.
      *

      Khu thú cưng của công viên Tây Giao Thượng Hải vừa được xây từ sau năm 1989, chủ yếu bán chó và mèo, có điều cũng chẳng phải giống quý hiếm gì. Khi ấy, Thượng Hải chưa có cửa hàng bán thú đúng nghĩa, chỉ có mỗi ở đây. Tuy là bán, nhưng vẫn có thể tùy ý ôm, thoải mái đùa giỡn với nó, như trong khu trò chơi vậy, giống các cửa hàng ngày nay, mua rồi ngay cả lồng sắt cũng mở.

      Năm 1997, cửa hàng bán thú cưng số Thượng Hải – Gia Đình Tinh Nghịch khai trương, với các giống chó quý và hậu mãi tốt nên được nhiều người biết đến, khu thú cưng này sa sút dần, mãi tới năm 2003, nghe đâu bắt đầu buôn bán lại, cụ thể thế nào tôi , bởi sau này lớn lên, cũng sở thú nữa.

      Mấy chuyện như vậy để sau vậy.

      Tôi ngây như tượng đến nỗi gió thổi mòn ra Khang Duật quay lại, lôi tôi tới khu thú cưng.

      Với con mắt tại, khu thú cưng này trang trí rất đơn giản. Tiến vào cổng là cái cổng hình vòm bằng gỗ, cao cao bên là ba chữ tròn tròn màu quýt – ‘Khu thú cưng’, vào sâu nữa là mấy hình vẽ chó mèo, dù đánh số nhà nhưng bên trong là bãi cỏ rất lớn, dùng hàng rào chia , bình thường trời ấm chó và mèo được thả ở đây, nhưng tại là mùa đông, nên tụi nó đều bị chuyển vào hai cái phòng khoảng hai, ba mươi mét vuông bên trong.

      Vừa thấy đám cún con tròn tròn mập mập, tôi nhanh nhẹn xông thẳng vào, cực kì phấn khích. Bố trí trong phòng cũng rất đơn giản, dùng hàng rào gỗ nho dựng lên, mọi người có thể vào, có điều phải cẩn thận, nếu dẫm phải phân chó. Vì lạnh, cửa có gắn thảm lông nên khí ở đây được lưu thông, rất bí, có mùi rất hôi, khai kinh khủng. Người ta ai nuôi chó thường có mùi rất lạ, cái này tôi thừa nhận, nhưng mà là người chó, tự dưng lại ngửi thấy, quan tâm có thối hay , đơn giản chỉ là thích mà thôi.

      Tôi ôm lấy con chó trắng, còn phải quả cầu lông sao, xù xù beo béo như quả bóng, ôm trong tay cực kì dễ chịu. Chơi đến hăng say, tôi sớm đem Khang Duật vứt bên.

      Khang Duật ngồi xổm xuống cạnh tôi, lấy tay chọt chọt vào quả cầu lông – “Sao cậu có thể thích cái thứ này đến thế nhỉ?”

      “Gì mà thứ này? Chó là người bạn tốt nhất của con người đó.” – Tôi vẫy móng vuốt của trái banh lông này về phía .

      “Cùng lắm chỉ là bạn bè mà thôi, có thể nuôi cậu được sao?” – búng ngón tay, ngay chính giữa của mũi con chó, lực vừa phải, nhưng cũng làm nó rụt mũi.

      Tôi trừng mắt nhìn – “Cần gì nuôi, tôi nuôi nó là được.”

      khẽ mấp máy môi, có vẻ như còn muốn gì đó, tôi chả thèm nghe, trốn sang bên, đột nhiên khóe mắt thấy con chó tuyết Alaska. Tôi biết nó, nó tên là King, chó cưng của chủ khu thú này, cả người cảm thấy xúc động.

      Thời ấy, chó Alaska có phổ biến, được xem như là loại hiếm, cái mặt và bộ dạng ấy trong mắt tôi thành đẹp trai nổ trời, tôi xúc động bỏ quả cầu lông này xuống, chạy như bay về phía nó.

      King được dạy tốt lắm, ngoan ngoãn ngồi xuống để tôi vuốt ve.

      Tôi quên tất thảy mọi thứ đời, trong đầu chỉ có chó đẹp trai này thôi, lảm nhảm – “Đẹp trai quá , tại sao em có thể đẹp trai như vậy hả? Lông mượt, thịt mềm, còn có đệm thịt nữa chứ, á, xem cái tầng thịt ở cổ này này. Đẹp quá ! Em đúng là hoàng tử của đời chị.”

      Mắt tôi sáng lên, nếu là trong phim hoạt hình, tôi nghĩ rằng chắc nó biến thành hai trái tim hồng hồng đập bình bịch. Tôi cọ mặt vào má nó, muốn bắt về quá .

      Lúc này, tôi đem Khang Duật vứt ngoài thế giới của mình từ lâu.

      Mắt Khang Duật cũng sáng lên, có điều giống như tôi, mà là lóe lên tia nhìn hung dữ.

      “Chó có điểm tốt như con trai ?”

      “Xì, con trai là gì cơ chứ?” – Bổn nương đây chỉ chó.

      Khang Duật đến cạnh tôi, thở phì phò cực kì giận dữ, sau cùng thấy tôi làm gì, đột nhiên bình tĩnh lại.

      chăm chú nhìn tôi hồi lâu, sau đó thở dài, như giảng – “Sao cậu ngốc thế, ngay cả điểm khác nhau ấy mà cũng biết.”

      “Khác chỗ nào?” – Tôi nghiêng đầu – “Khác chỗ nào chứ.”

      tiến gần lại tôi, thong thả – “Cậu thử xem, cậu có ông chồng, có thể sai như chó, nhưng cậu có dám đem chó về làm chồng ?”

      Tôi cau mày, câu này nghe thế nào cũng thấy kì cục.

      “Vậy nên…” – đứng dậy, kéo tôi theo – “Cậu tách chó ra chút cho tôi.”

      Tôi thấy khó hiểu – “Khang Duật, cậu thích chó sao?” – Tôi còn tưởng thích chứ, nếu tới đây làm gì.

      “Trước cũng có, nhưng giờ bắt đầu ghét rồi.”

      “Tại sao thế?” – Tôi cố hỏi đến cùng.

      quay đầu lại, mặt mũi đen thùi lùi, hung hăng liếc, sau đó quay cứ như hề thấy tôi vậy.

      Thái độ như thể bị tôi nợ tiền.

      Tôi giận dỗi bước lên trước Khang Duật. muốn nhìn hả, có mà tôi muốn nhìn có!.

      Khang Duật đúng là tên nóng tính, thấy tôi bước lên trước, cũng nhanh chóng chạy lên.

      Tính tôi cũng nóng, chịu thua, chạy qua mặt .

      Tôi nhất định phải vượt qua , chạy bạt mạng, có điều to xác hơn, muốn vượt lên dễ dàng gì, trông thấy phía trước có khúc cua, tôi giỏi trò đẩy qua đường , cuối cùng cũng vượt lên được.

      Lúc này, cũng đuổi theo tôi nữa, mặc tôi trước. Cảm thấy có gì đó, tôi len lén quay đầu lại nhìn .

      cách tôi xa, mặt có vẻ rất phiền buồn, miệng còn lẩm bẩm – “Nếu tình địch tương lai lại là con chó, thử hỏi tôi còn mặt mũi nào nữa hả? Đồ ngốc!!”

      Hả…Lòng dạ tôi cũng rối bời lần thứ n…

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      CHƯƠNG 8 – THAY ĐỔI CỦA ÁNH MẮT

      [Nguyên edit - An beta]

      Tôi thừa nhận tôi có hơi ngốc chút, cũng hơi khờ tẹo nhưng cứ ba ngày việc , năm ngày chuyện to, rối rắm đến mức độ này, đột nhiên tôi nhận thấy điều…

      Ý nghĩ tức , tôi cũng muốn choáng váng.

      Lẽ nào… có lẽ nào…

      Trong đầu chỉ mới thoáng qua khiến cả mặt đỏ ửng, tôi che mặt mình lại, dám nghĩ tiếp, lắc đầu như điên, muốn vứt ngay cái ý nghĩ này lập tức.

      Nhưng mà… càng cố nghĩ tới nó càng lượn lờ.

      Có khi nào… là… Khang Duật… thích… tôi?

      Tôi ngượng chín như muốn bốc hơi, vội úp vào gối, che mặt mình lại rồi tự mắng bản thân.

      Âu Dương Miểu Miểu, mày là hoang tưởng quá rồi, cái chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra cho được.

      Mắc cỡ quá, mắc cỡ chết được.

      Úp mặt xuống gối hồi lâu, mãi đến khi nín thở được nữa tôi mới ngẩng mặt lên, rồi sau đó lại tiếp tục lắc đầu liên tục, tự với bản thân, thể, thể nào có chuyện đó được đâu, làm bao nhiêu chuyện xấu hổ như thế trước mặt làm sao có thể thích mình được chứ.

      Nhưng mà… nhưng mà…

      Sau khi Khang Duật những lời ấy, bây giờ nghĩ lại, quả rất… mờ ám.

      Mờ ám… cái từ này ra thôi cũng thấy xấu hổ lắm rồi.

      Tôi ngượng chín, cứ ôm cái gối lăn lóc giường, hết lăn qua rồi lăn lại, lăn tới lăn lui.

      Lăn lúc lâu tôi mới ngừng lại, tóc tai cũng làm ổ bù xù đầu. Tôi ngồi xếp bằng giường, càng dám nghĩ tới càng lúng túng.

      Hay là cứ hỏi trực tiếp Khang Duật cho rồi.

      được, thể được. Nếu nhỡ đâu phải tôi còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa chứ.

      Nhưng nếu mà hỏi, cứ nghĩ trong đầu như vầy hoài, khó chịu muốn chết.

      Tôi thừa mình đúng là đứa gặp chuyện là trốn tránh, dám làm gì, nhát gan kinh khủng.

      Chuyện này chẳng qua cũng chỉ là do tôi tự tưởng tượng, cũng chưa từng thẳng ra. Chỉ sợ đến lúc mang chuyện xấu hổ này ra hỏi, tôi chỉ ngồi cùng bàn với , lại còn cùng lớp, cũng phải đến ba năm trời, ra rồi sau này biết phải làm sao.

      Lại , nếu thích tôi có gì hay đâu chứ?

      Nghĩ đủ kiểu rồi mà cũng thể nào lý giải được, tôi có xinh tí nào đâu, lại ngồi vò các góc của cái gối hồi. Mà lại, hồi còn bé, tôi cũng thuộc dạng dễ thương đáng lắm nha, ai gặp cũng khen tôi như búp bê, tóc xoăn xoăn, mắt vừa to vừa tròn, là tiểu mỹ nhân đó. Nhưng mà càng lớn … tôi kiềm được, chạy tới trước gương để nhìn.

      Ngồi cả buổi, đau đớn là nhận ra – vẻ dễ thương ngày xưa biến đâu mất rồi!!

      thể nào tìm ra nét đáng thời bé đâu hết cả. Vì sức khỏe tốt, khiến gương mặt tròn ngày nào giống như bị gọt, nhọn đến dọa người, thế mắt lại rất to, khuôn mặt bị teo tóp vậy mà đôi mắt này lại chả khác gì mắt trâu, bự kinh khủng. Mặc dù da trắng, nhưng lại chẳng hề hồng hào, nhìn cứ như đứa bị suy nhược. Hơn nữa, cơ thể lại hấp thu được dinh dưỡng, tôi cao 1m63 nhưng chỉ nặng khoảng 42,5kg, nhìn kiểu gì cũng như cây sào tre. (Đơn vị cân nặng trong toàn truyện được dùng là 斤 – cân; 1 cân = ½ kg. Từ nay, mình chuyển trực tiếp về kg để quen thuộc và dễ hình dung hơn.)

      Nhìn bản thân mình trong gương, đầu tóc bù xù, trông như nữ quỷ.

      Tôi ngồi quỳ, úp mặt xuống đất trước cái gương, đau đớn nghĩ, là bất hạnh quá .

      Bất ngờ, cửa phòng bị đẩy vào, em tôi, Âu Dương Diễm Diễm, miệng còn ngậm kẹo mút bước đến – “Chị, cho em mượn cây bút xóa Bạch Tuyết chút .”

      Tôi hoài niệm cho tuổi thơ xinh xắn của mình, rảnh để ý đến nó.

      Diễm Diễm liếc cái sắc lẻm, tôi quá quen với cái kiểu này của nó, – “Lại phát khùng chuyện gì thế?”

      phải!!” – Tôi quay đầu, nhăn nhó.

      Diễm Diễm từ từ bước tới tiện tay lấy cây bút xóa bàn, vẻ chế giễu, – “ điên thế sao tóc tai lại như ổ gà thế kia?”

      Tôi vơ vội cái gương để soi tóc, sau đó đứng lên thở hồng hộc – “Ai cần em lo!!”

      đau buồn trước nhan sắc của mình, lại nhìn Diễm Diễm, trong lòng càng thêm ảo não. Hai đứa ràng là giống nhau, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy nó xinh đẹp hơn tôi. chỉ dáng người cân đối, da dẻ còn trơn mịn trắng hồng nữa chứ. Tuổi dậy gì chứ, chả biểu chỗ nào tôi, toàn thấy người nó.

      Đúng là thủy hỏa bất dung(1), trời vực mà.

      đúng là bi kịch.

      Diễm Diễm thấy tôi rất ít khi nổi giận, thấy hơi kì lạ, hỏi han – “Sao vậy? Sao lại có cái bộ hận đời thế kia?”

      Tôi quay ngoắt – “Hừ!”

      Nó nhún vai định bỏ .

      Tôi kịp thời giữ chặt nó lại.

      Diễm Diễm quay đầu, nhíu mày hỏi – “Chuyện gì?”

      Tôi ấp úng – “Có… có chuyện… chuyện này muốn hỏi… muốn hỏi em tí.”

      Bây giờ tôi rất cần người để tâm , nếu , chắc chắn tối nay thể ngủ được.

      Diễm Diễm đảo mắt nhìn tôi vòng. Tôi và nó đúng là sinh đôi cùng trứng, cặp mắt vừa chuyển động là tôi biết nó định làm gì.

      “Chị giúp em làm bài tập nghỉ đông.” – Tôi đau đớn .

      Nó cười hề hề, lập tức cặp mắt sáng trưng – “Thỏa thuận thế nhé!!” – xong, đá đôi dép lê, đến bên giường, ngồi xếp bằng, xong xuôi, liếm liếm que kẹo, nhìn tôi cười tít mắt – “Trình bày !”

      Tôi lại bắt đầu do dự, chuyện này chưa có xác định, ra xấu hổ, nhưng lại rất càng khó chịu hơn.

      “Emy nghe xong, được để với bố mẹ đó!!” – Phải đề phòng trước mới được.

      Thời này, sớm có mà chết à!!

      Nó gật đầu.

      Tôi hơi lưỡng lự chút, sau cùng cũng đem chuyện của Khang Duật kể hết cho nó nghe.

      Diễm Diễm vừa nghe, vừa cắn cây kẹo mút, trong miệng phát tiếng nhai rốp rốp.

      Kể hết lượt, tôi quay sang hỏi – “Mày thử , có phải cậu ta thích chị ?”

      Diễm Diễm suy nghĩ hồi, trả lời – “Cũng có thể lắm.”

      “Em cũng nghĩ là có thể à?” – Tôi giật mình hét to, bò lên giường – “Vậy em thử xem, thích chị vì cái gì chứ?”

      Diễm Diễm nhìn tôi, nhíu mày – “Em cũng thấy khó hiểu, ta thích chị vì cái gì mới được?”

      Đây là lời em nên hả? Lại còn là cùng mẹ sinh ra nữa chứ.

      Tôi sa sầm nét mặt – “Ý em là sao?”

      Nó thấy tôi muốn nổi điên, vội chữa cháy – “Đừng giận đừng giận, em cũng thôi mà, sinh vật đơn bào như chị…”

      Tôi vung tay phang thẳng vào ót nó – “Có em mới là động vật đơn bào ấy!!”

      Diễm Diễm xoa đầu, nhếch miệng – “Có gan mà hỏi, hỏi ta, thích chị vì cái gì ?”

      “Ai muốn chứ, mất mặt chết được… ai biết cậu ta có thích chị hay … Nhỡ đâu là hiểu nhầm sao, biết đâu là cậu chỉ muốn đùa với chị thôi sao? Mày biết đâu… cậu… cậu ta toàn bắt nạt chị thôi.”

      Diễm Diễm ra vẻ khinh thường – “Đấy, là nhát cáy, dám hỏi, vậy mà còn giả vờ.”

      Tôi đưa nắm đấm, nhắm vào đầu gối nó, ngờ nó lại tránh được.

      “Nếu vầy …” – Nó nháy mắt với tôi – “Em giúp chị xem thử thế nào nhé?”

      Tôi nghi ngờ hỏi lại – “Xem? Xem thử kiểu gì?”

      “Hí hí, phải thứ ba tuần sau chị phải lên trường tập trung lần hai sao? Em theo chị, trốn ở cổng trường, giúp chị quan sát ta.”

      Tôi thể để nó dễ dàng lừa gạt – “Đúng là khó tin, chị thấy em muốn xem cậu ta là người thế nào, chừng thầm nghĩ, biết là đồ ngốc nào lại thích chị có.”

      Diễm Diễm làm bộ mặt oan ức – “Sao chị có thể với em mình như vậy, người ta ràng là muốn giúp chị mà.”

      “Bỏ cái mặt ấy ! Em tưởng mình có hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Khôngchắc?” – Tôi tức giận phản bác lại.

      Nó làm ra vẻ hiểu biết – “Chị biết gì cả, muốn tìm hiểu con trai có thích mình hay là phải nhìn vào ánh mắt của tụi nó.”

      “Ánh mắt!? Nhìn thế nào?” – Cái cách này là mới mẻ, tôi cực kì ngạc nhiên, nếu như là biết rồi, tôi tự mình mà nhìn, cần gì nó nữa.

      “Chị ngốc lắm, có giảng ra rồi cũng hiểu đâu. Thế giờ, muốn hay , câu thôi.” – Nó hất mặt lên nhìn tôi, ra vẻ ra đây.

      Tôi có hơi phân vân, cứ cảm thấy Diễm Diễm mưu nào đó, nhưng lại ràng được là gì. Cơ mà, thành ngữ cũng có câu ‘người ngoài sáng người trong quáng’. chừng nó có thể phát ra điều gì đó sao.

      Nghĩ nghĩ lại, thử vẫn tốt hơn là biết gì hết.

      “Được rồi, nhưng mà em cũng được giở trò gì hết đó.” – Tôi thể đề phòng.

      thành vấn đề, cứ vậy mà làm.”

      “Ừ!”

      “Thế chừng nào chị làm giúp bài tập nghỉ đông cho em?”

      “…”

      Tổ sư nó ra, tôi quên béng chuyện ấy.

      là đau đớn!!
      *

      Đến hôm thứ ba, trong lòng cứ có cảm giác yên tâm, lên trường tập trung, Diễm Diễm núp sau bụi hoa ở cổng, chờ tôi đem Khang Duật tới, chỉ cần đứng mấy câu là xong.

      Tất nhiên là tôi nghe theo, chỉ là vừa nhìn thấy , tức có cảm giác xấu hổ.

      May sao, nhận ra.

      Nộp hết bài tập nghỉ đông, nghe thầy giáo dặn dò mấy câu như vui tết nhưng cũng phải ăn chú ý cẩn thận, thế coi như xong buổi tập trung.

      Cùng ra cổng phải chuyện khó, muốn về nhà ai mà chả phải bước qua cổng, vấn đề là phải cái gì mới được. Tôi cố tìm đề tài, nhưng , nghĩ mãi ra.

      Thấy chỉ còn vài bước là ra đến cổng, tôi hốt hoảng, trong đầu cớ tìm ra cái gì đó, rút cuộc lại nhìn đường, sai hướng…

      Đột nhiên có ai đó kéo cổ tôi, quay đầu lại, quả là Khang Duật.

      “Cậu làm cái gì thế, đường mà cũng nhìn nữa.” – lôi tôi qua bên, thẳng tới cổng trường.

      Lúc này tôi mới nhận ra, mình đứng cách ao sen bước, nếu có Khang Duật giữ lại, chắc chắn ngã ùm vào đó.

      Tôi gãi gãi đầu, dám nhìn thẳng. Mà chỉ hôm nay, trước đây tôi cũng chưa từng nhìn thẳng bao giờ, cứ cảm thấy ngại ngùng thế nào ấy, nhớ tới phải chuyện cùng , chợt phát đây đúng là cơ hội tốt.

      Tôi lớn – “Cám ơn, cám ơn!!”

      Cứ coi như đây là chuyện .

      Khang Duật nhìn tôi ngờ vực, làm tôi càng cảm thấy chột dạ.

      Tôi cười khan hai tiếng, – “Haha, về nhà, về thôi!!” – Tôi bước vội về trước.

      Khang Duật cũng chả hỏi han gì, cùng mấy tên bạn gần đấy vài câu, hình như là định đá banh ở đâu đó. Tôi liếc mắt sang bụi hoa, thấy Diễm Diễm chìa tay, ra dấu ‘OK’

      Nãy giờ cứ thấp thỏm yên, cuối cùng cũng an tâm hơn.

      Nhưng mà cứ nghĩ đến việc Khang Duật có thích tôi hay , tim lại đập thình thịch, hiểu sao, hơi sợ hãi, nhưng cũng có cảm giác phấn khích.

      Thừa lúc mọi người chú ý, tôi lủi ngay vào khóm hoa. Bụi hoa ở trường rất dày, đúng là chỗ trốn rất tốt, có thể quan sát được hết mọi chuyện ở cổng mà bị phát . Tôi cùng Diễm Diễm múp trong bụi hoa, chờ bọn Khang Duật khỏi mới bước ra.

      “Thế nào rồi?” – Tôi hỏi dồn dập.

      Diễm Diễm lại – “Em đói, muốn ăn đậu hũ thúi.”

      Tôi rối rít giậm chân – “Đậu hũ thúi cái đầu em, mau .”

      thèm quan tâm, tự ý qua đường, đến thẳng hàng bán đậu hũ.

      Tội vội vàng đuổi theo, ràng là nó cố tình.

      còn cách nào khác, tôi đành phải móc tiền ra, mua phần đậu hũ cho nó. – “ được chưa?”

      “Em còn muốn ăn thịt dê nướng nữa!”

      Tôi nắm chặt tay, tự nhủ mình phải kiềm chế, nó là xài hết tiền tiêu vặt, thèm ăn vặt nên muốn đụng vào tiền của tôi đây mà.

      Chị mày mua!

      Thời ấy, quanh trường học có rất nhiều hàng bán quà vặt và mấy quầy bán mấy món ăn bình dân nữa, giá cũng rẻ nữa. Đậu hũ tám hào năm viên, thịt nướng mỗi xâu hào, còn có bán quả sung, ô mai, kẹo mạch nha, chỉ hào thôi, theo như tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi, có thể hầu nó ăn no.

      Ấy vậy mà tôi lại nghĩ Diễm Diễm có thể ăn nhiều đến vậy, ăn suốt đường về, thương cho ví tiền của tôi, xẹp lép.

      Vừa về tới nhà, tôi kéo ngay nó vào phòng, chống nạnh, mắt tóe lửa – “Thế giờ mày có hay !!”

      Diễm Diễm chùi chùi cái miệng đầy dầu mỡ, uống ngụm nước quýt tôi mua cho, vẻ mặt thỏa mãn, nhìn tôi nghiêm túc, – “Em thấy rồi!!”

      “Thấy cái gì?” – Tôi kéo cái ghế ngồi trước mặt nó, hồi hộp lắm rồi.

      Diễm Diễm ợ cái, mùi… hỗn hợp của bao nhiêu thứ trộn vào, khiến tôi thể bước lui về sau.

      Cuối cùng nó cũng nghỉ chút, thấy mắt tôi, cực kì nghiêm túc, – “ ta — quả rất — đẹp trai!!”

      Tôi nhảy dựng từ ghế, lấy tay bóp chặt cổ nó – “Chị bóp chết mày, cái đồ có lương tâm!!”

      Nó giãy dụa, vội phân bua – “Sao chị hối dữ vậy, em còn chưa xong mà.”

      Lần này tôi khôn hơn, tay vẫn để ở cổ nó bóp, bộ dạng như thể – “ mau!! Nếu chị bóp chết mày!”

      “Được rồi, được rồi mà, em … – Nó ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất nghiêm túc – “Em thấy rồi, nhìn thấy thay đổi trong con mắt ta.”

      Tôi nhíu mày – “Thay đổi thế nào?”

      “Lúc Khang Duật nhìn người khác, đôi mắt đều trong như nước tiểu, nhưng chỉ cần nhìn đến chị, mắt lại gớm như cục đờm.”

      Tôi chết mất!! Vẫn biết khả năng ngôn ngữ của Diễm Diễm có vấn đề, nhưng mà… cái kiểu dùng từ thế này đúng là ghê phát kinh lên được, tình là…

      Đến mẹ tôi còn hiểu nổi!!

      “Em làm ơn tiếng người hộ chị.”

      Nó ra vẻ như muốn chị đúng là đồ ngốc, thế mà vẫn hiểu!

      Tôi chả hiểu gì, lắc lắc đầu.

      ta thích chị đó, bà chị của em ơi!!”

      Câu này, tôi hiểu.

      Hiểu rồi … cả mặt ửng đỏ.

      Ai tới , tôi phải làm gì tiếp nữa đây?

      Đầu óc như ngừng hoạt động, tôi đỏ mặt giữ chặt cổ của Diễm Diễm – “Chị còn phải bóp chết mày nữa!!”

      “…….”

      ____

      (1) Ở đây tác giả có cố ý chơi chữ tẹo, nhân tiện mình giải thích tên nhân vật. Nhân vật nữ chính là Âu Dương Miểu Miểu – 欧阳淼淼 – Từ Miểu -淼 - nằm trong bộ Thủy, ở đây có nghĩa là mênh mông, mù mịt (chỉ nước) – Bạn cũng có thể thấy, nó gồm ba chữ Thủy - 水 ghép lại. Còn em sinh đôi, Diễm Diễm, với Diễm -焱 - nằm trong bộ Hỏa – mang nghĩa ngọn lửa – tương tự, cũng gồm ba chữ hỏa – 火 ghép lại. Câu , nguyên bản là ‘thủy hỏa bất dung’ chỉ khác biệt, tương khắc về tính cách, cũng như cả về tên gọi của chị em nhà này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :