1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lão bà, theo ta về nhà đi - Tửu Tiểu Thất

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      25. gì nha gì.

      Ta vừa mới bước vào cửa công ty, có người gọi ta từ phía sau. Nhìn lại, ra là Lý Mẫn. Ta đứng lại chờ ta, mà đằng sau ta, lập tức xuất bóng dáng của kẻ mà ta muốn nhìn thấy nhất.

      Ta theo lời Giang Ly , ổn định vị trí, hết xúc lạnh lùng mà liếc nhìn qua Vu Tử Phi cái, sau đó cùng Lý Mẫn sóng vai bước về phía thang máy.

      Lý Mẫn có nhận ra đằng sau có người, cũng phát ra khác thường của ta, bởi vì tất cả tinh lực của ta đều tập chung tại mấy chuyện bát quái rồi -____-”.

      Lý Mẫn bước theo ta, ái muội cười : “Quan thư ký, người vừa rồi đưa ngươi làm là bạn trai ngươi ?”

      Ta cười cười, đáp: “Là lão công.”

      Lý Mẫn chớp chớp đôi mắt to, mặt có chút hâm mộ: “Xe của lão công ngươi là đẹp nha.”

      Ta lễ phép mà cười cười: “Chắc là vậy.” , ta cũng có nhìn kỹ xe của lắm, chỉ biết đó là chiếc BMW, màu trắng. Bởi vì đó là chiếc xe khá hợm hĩnh, cho nên lúc đầu ta kết luận, Giang Ly vốn là kẻ hợm hĩnh. Sau đó mới phát , so với kẻ hợm hĩnh còn khó hầu hạ hơn.

      Lý Mẫn cười : “Lão công nhà ngươi tốt với ngươi thiệt nha.”

      Đùa hay sao, mà tốt với ta? Ngươi nếu biêt làm cái gì với ta, chừng ngươi đem những lời này nuốt trở lại !

      Đương nhiên là, nghĩ đến phía sau chúng ta còn có cặp mắt phức tạp nhìn, hơn nữa ta cũng thực có can đảm xấu Giang Ly sau lưng (mặc dù cái này cũng tính là xấu), nhưng Giang Ly là tên biến thái, mà biết, biết bắt nạt ta như thế nào. Vì vậy, ta thản nhiên nở nụ cười : “Đấy là nghĩa vụ của .” Muốn bốc phét, kỳ thực ta còn có vẻ lành nghề.

      đến đây, ánh mắt Lý Mẫn nhìn ta có chút sùng bái rồi….

      Ba người chúng ta cùng bước vào thang máy. Trong thang máy, ta từ đầu đến cuối vẫn ngẩng đầu, nhìn chớp mắt, đến liếc cũng thèm nhìn Vu Tử Phi cái, mà vô cùng bình tĩnh cùng Lý Mẫn chuyện. Giang Ly , thua người chứ thua trận, nhất định phải dùng khí thế để áp đảo quân địch ! (tỷ bây giờ nghe lời ca ghê ha )

      Ta phát Giang Ly nghiễm nhiên trở thành quân sư quạt mo của ta, mặc dù tâm lý có chút biến thái, nhưng chỉ số thông minh cần phải bàn.

      Từ trong thang máy bước ra, ta thở phào nhõm. Bất luận thế nào, hôm nay có mất mặt. Đây là lần đầu tiên sau bốn năm ta cùng Vu Tử Phi chia tay.

      …..

      Hôm nay cấp của ta thoạt nhìn rất mệt mỏi, chắc là tối qua vận động quá mức rồi ! (=. :)

      Vương Khải nhìn thấy ta, tinh thần cũng lên cao chút chào hỏi với ta, sau đó lại hỏi: “Ngươi có khỏe ?”

      Ta bị câu hỏi của làm cho mạc danh kỳ diệu: “Ta có gì khỏe sao ?”

      Vương Khải lắc đầu, khuôn mặt vô cùng thống khổ: “Quan Tiểu Yến, ta thực đánh giá cao chỉ số cảm xúc của ngươi a! Ngày hôm qua ngươi thất hồn lạc phách cứ như ngày tận thế sắp đến tới nơi rồi ý, ta còn tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, ngờ ngươi hôm nay vẫn vui vẻ sung sướng như vậy, hại ta mất cả đêm thao thức đau lòng!”

      Ta cảm thấy bắt đầu bốc phét, nên dũng cảm mà vạch trần : “Ngươi ngày hôm qua chừng cũng mỹ nữ nào đó tiêu dao khoái hoạt , làm gì có thời gian mà nghĩ đến ta, ngươi cho ta là kẻ ngu à ?”

      Vương Khải lập tức trưng ra vẻ mặt thề non hẹn biển, trong giọng còn mang chút thất vọng: “Ta đều là , tối hôm qua ta còn gọi điện thoại cho ngươi, bị ngươi cúp máy.”

      Ta: ” Càng càng có bài bản, ngươi gọi cho ta lúc nào? Sao ta lại biết?”

      Vương Khải: “Làm sao lại như vậy, Tiểu Yến Yến, ngươi rất vô lương tâm! “

      Ta bị làm cho có chút bực mình: “Được rồi, được rồi, ta muốn làm việc, phiền Vương tổng ngươi chuyện công việc .”

      Vương Khải cũng có ý buông tha, lấy điện thoại di động bức ta nhìn nhật ký cuộc gọi của , ta nhìn, lại dùng thân phận cấp ra lệnh cho ta, lại còn tuyên bố trừ lương của ta. Thiện tai, ta làm sao đến đâu cũng bị người ta bắt nạt a ?

      Ta liếc mắt nhìn nhật ký cuộc gọi của , phát đúng là buổi tối hôm qua lúc chín giờ có gọi cho ta , nhưng mà quái lạ. Ta đành lấy di động của mình ra xem chút, oa. thèm vào, xong đời rồi, trong nhật ký điện thoại của ta cũng có cuộc gọi như vậy, Vương Khải quả gọi điện thoại cho ta vào tối hôm qua. Nhưng mà….. ta làm sao chút cũng có ấn tượng nha ?

      Nhật ký cuộc gọi hiển thị là chín giờ mười phút, hôm qua buổi tối lúc chín giờ mười phút….ta tắm rửa.

      Được rồi nếu di động của ta bị chập mạch——- đương nhiên cho dù nó bị chập mạch cũng thể tự mình cúp điện thoại —— như vậy nhất định chính là Giang Ly làm rồi. Nhưng mà tự dưng cúp điện thoại của ta làm chi, mưu đồ cái gì a ?

      Vương Khải lúc này dựa vào ghế tức tối lẩm bẩm: “Chó cắn Lã Động Tân* mà, lòng tốt lại hóa thành lòng lang dạ thú, thế gian này luôn có đám người như vậy, bọn họ ích kỷ, bọn họ vô lương tâm, bọn họ đối đãi với thủ trưởng của mình lạnh lùng như mùa Đông vậy ~~~~ “

      Ta rùng mình hai cái, cắt đứt lời của : “Xin lỗi a, hôm qua…. hôm qua tâm trạng tốt lắm, cho nên quên mất.”

      Vương Khải hiển nhiên muốn nghe ta giải thích: “Bóp vai cho ta, ta liền tha thứ cho ngươi.”

      Ta mới thèm mua việc vào người: “Vương tổng, nể mặt ta làm việc cần cù như vậy, phiền ngươi chuyện chính với ta ? Hôm nay buổi sáng mười giờ, ngươi có cuộc họp, xế chiều…”

      Vương Khải khoát khoát tay, giống như hữu khí vô lực mà : “Hôm nay có thể chuyện công việc được hay .”

      Ta nhìn vẻ mặt như sắp chết của , cũng có chút mềm lòng, dù sao chết ở bàn công tác, cũng chằng phải là chuyện tốt đẹp gì. Vì vậy, ta hỏi: “Vậy chuyện gì ?”

      Vương Khải suy nghĩ chút, : “Nếu ….chúng ta ra ngoài chơi ?”

      Vương Khải suy nghĩ chút, : “Nếu ….chúng ta ra ngoài chơi ?”

      “Hả? ” Ta ngây ngốc, ra ngoài chơi ? Vậy mà cũng nghĩ ra ! Nhưng là nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi kia của , ta lại cảm thấy nỡ nhẫn tâm . dù sao với tình trạng bây giờ của , cũng có làm việc được, vậy cứ ra ngoài chơi . Huống chi ông chủ cầm đầu trốn việc, ta cũng cần lo lắng bị chộp. Nghĩ đến đây, ta gật đầu, trốn việc mà vẫn được đài thọ, ngu gì trốn.

      Vương Khải thấy ta đồng ý, đột nhiên từ ghế “nhảy tót lên”. sai, chính là “nhảy tót lên. Động tác này của có thể là vô cùng nhanh nhẹn, nhanh nhẹn đến mức con thỏ cũng phải xấu hổ. Sau đó lách qua bàn làm việc, kéo lấy cổ tay của ta ra ngoài, vừa vừa : “Chúng ta chơi cái gì ? bơi? Bowling ? Ngươi có biết đánh gofl a …”

      Ta khiếp sợ nhìn bộ dáng tinh thần phơi phới của , chỗ nào có nửa điểm suy yếu ?

      Cả nhà chứ, lại bị dắt mũi rồi !

      ….

      Ta cùng Vương Khải bị vấn đề “ đâu chơi” làm cho sinh ra tranh chấp kịch liệt, hai bên đều nhượng bộ, đàm phán lâm vào tình trạng nguy hiểm. Bởi vì ta kiên trì bất khuất ngoan cường ngừng, cuối cùng Vương Khải cũng thỏa hiệp, đáp ứng ta công viên trò chời.

      vẫn còn phục mà bổ sung câu: “Tiểu Yến, ngươi làm cho người ta thích.”

      lâu sau, lại cười hì hì mà với ta: “Nghe trong mấy bộ phim TV, bạn trai bạn hẹn hò cũng thích công viên trò chơi.”

      Sau khi ta và Vương Khải quyết định công viên trò chơi, định đến siêu thị mua hai bộ quần áo đơn giản —— chủ yếu là mặc đồ này ở trong công ty để dọa người là đủ rồi, nếu mặc đồ công sở mà vào công viên chơi trò chơi, nhất định thành chuyện lạ.

      Đương nhiên, tiền mua quần áo là Vương Khải chi, ai bảo khởi xướng vụ này làm gì.

      Nguyên tắc vốn là ưu tiên lãnh đạo, ta giúp Vương Khải mua bộ quần jean, T shirt cùng giầy thể thao trước, bộ đồ kia khoác lên người , chỉ có đẹp trai, mà còn có loại…. lưu manh . Có lẽ là bởi vì quen biết , có lẽ là bởi vì quả tóc hỗn tạp của , tóm lại mặc kệ mặc cái gì, ta đều cảm thấy thân khí chất hèn mọn của là vô cùng xuất chúng, hơn nữa khó có thể che dấu.

      Vương Khải lôi ta đến cửa hàng cao cấp độc quyền, chỉ vào bộ trang phục nữ trong gian trưng bày, bảo ta thử xem. Sở dị nhấn mạnh là của nữ. là bởi vì còn có bộ đồ nam tương ứng, đây là hai bộ đồ tình nhân, từ T shirt đến quần Jean, cả mũ và giầy nữa, chỉ còn thiếu mỗi đôi tất nữa thôi là đủ bộ.

      Bất quá bộ đồ nữ này quả thực rất dễ nhìn, ta bên thầm than thưởng thức của Vương Khải so với khí chất của có xuất chúng hơn ít, bên mang quần áo chạy vào gian thử đồ.

      Từ gian thử đồ ra, ta nhìn mình trong gương, nhất thời cảm thấy bản thân như trẻ vài tuổi, làm cho tâm tình ta tốt hơn.

      mải suy nghĩ, đột nhiên từ phòng thay đồ nhảy ra, bộ đồ lúc này bị thay ra. Lúc này thứ mặc, chính là bộ đồ người ta…kiểu của nam.

      Ta trừng mắt liếc cái: “Ngươi đùa phải ?”

      Vương Khải uốn éo lắc qua lắc lại trước gương, : “Ta thấy bộ này trông rất đẹp mắt, liền thay vào…. Nhìn cái gì mà nhìn, bộ đồ này là ta nhắm trước còn gì.”

      Ta phát nản: “Được rồi, ta đổi bộ khác.”

      Vương Khải cười ha hả mà : “Hảo a, bộ này trả tiền rồi, mua lại bộ khác ngươi tự mình bỏ tiền .”

      Ta: “…..”

      Đơn giản, dứt khoát,nhưng, cực kỳ, độc ác !

      Ông trời ơi, ta rốt cục mất hết hy vọng với thế giới này! Chẳng nhẽ người tốt đời này chết hết rồi hay sao ….

      Nghĩ lại ta vốn là kẻ câu nệ tiểu tiết (tự mình đổ mồ hôi), kiên trì lấy kinh tế làm đường lối trung tâm, nên lần này ta nhẫn, phải là mấy bộ quần áo giống nhau sao, ai thèm quan tâm cơ chứ ! ( thế mà lại có người quan tâm đây tỷ ạ http://***************.com/images/smilies/icon_wink.gif ) )

      Vương Khải trong ấn tượng của ta, là kẻ hay thích đùa giỡn, cho nên đối với trò hề này của , ta cũng cảm thấy xấu hổ, hay là thoải mái, dù sao đừng quá đáng là được. Đương nhiên ta cũng lo sinh lòng ái mộ đối với ta, khách khí mà , ta biết bản thân nặng bao nhiều, huống hồ lúc ở Maldives, cái lý luận cũ rích “Nghĩ thông suốt rồi” của cũng làm cho ta hoàn toàn yên lòng. Đương nhiên điểm quan trọng nhất chính là, cái tên Vương Khải này, chỉ muốn trêu đùa phụ nữ, phải là người thương phụ nữ, cho nên ta tình nguyện tin tưởng thế giới đến ngày tận thế, cũng nhất định tin Vương Khải động tâm với phụ nữ…. Đương nhiên có động tâm với đàn ông hay nằm trong phạm vi nghiên cứu của ta rồi….

      Lúc này Vương Khải cười ha hả mà dẫn ta chạy về hướng công viên trò chơi, vẻ mặt vui vẻ tung tăng như là hận thể đem toàn bộ thế giới lật tung lên vậy, làm cho ta lại lần tưởng rằng cái kẻ ốm đau bất mãn buổi sáng kia chỉ là ảo giác.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      26. Giang Ly khi dễ ta….

      Có trò chơi ắt có người chơi . Trong những người chơi trò chơi phân làm hai loại, có những người chơi, dù chơi cái gì cũng có thể chơi rất nhiều kiểu, mà có những người, là cái gì cũng chơi hết sức phấn khởi, bất diệc nhạc hồ.

      Vương Khải hiển nhiên thuộc về loại người thứ hai. Ta cảm thấy quái lạ. ngươi bảo đại lão gia hai mươi tám tuổi rồi, lại ở trong công viên chơi đùa như đứa học sinh tiểu học, ai biết lại tưởng bị thiểu năng trí tuệ chừng. Càng huống chi, lúc trước kẻ phản đối công viên trò chơi là , nhưng là nhìn bây giờ cái dạng này, cứ như là thế giới này chẳng có chỗ nào chơi vui hơn công viên trò chơi ấy, thiện tai.

      Bởi vì mỗ lãnh đạo quá hăng hái, chúng ta chơi đùa ở công viên trò chơi tới khi gần đóng cửa mới tính ngừng lại.

      Vương Khải từ Bánh xe khổng lồ nhảy xuống, cười ha hả mà hỏi ta: “Tiểu Yến, chúng ta ăn cái gì ?”

      Vương Khải ta mới nhớ, ta vỗ trán, nhớ ra: “Nguy rồi, ta còn phải về nấu cơm cho Giang Ly….Bây giờ mấy giờ rồi ?” Ta vừa , vừa lục điện thoại trong túi.

      Vương Khải giọng điệu có điểm khinh thường: “Năm giờ bốn mươi…. phải chỉ bữa cơm sao, ngươi báo với tiếng là được.”
      Ta gật đầu đáp lời, muốn gọi điện về cho Giang Ly, nhưng lại phát thấy di động đâu cả…. Ta ràng nhớ kỹ, ta để di động ở trong túi quần cơ mà.

      Vương Khải thấy ta nghe mà chỉ lục lọi người, liền hỏi: “Sao vậy sao vậy ?”

      Ta mặt như đưa đám : “Mất di động rồi.” Chủ yếu chính là, ta nhỡ số của Giamg Ly…

      Vương Khải vỗ vỗ vai ta, giựt dây : “Mất mất, hôm nay ngươi mới được ra ngoài chơi chút, chắc bữa cơm mà cái nhau với ngươi ?”

      Ta cảm thấy những lời này thể áp dụng, lần trước Giang Ly chính là bởi vì bữa cơm mà làm loạn lên đòi ở riêng với ta. Mặc dù đáp ứng ta tùy tiện ở riêng, nhưng điều kiện tiên quyết chính là, ta cũng được tùy tiện cho ăn cơm ( TT o TT )

      Vương Khải nhìn thấy vẻ mặt khó xủ của ta, đành rầu rĩ : “Được rồi được rồi, bây giờ ta đưa ngươi về.”
      Ta gật đầu, chỉ có thể như vậy thôi, tên Giang Ly kia vốn là tên biến thái, xem như ta sợ rồi.
      Vương Khải thâm sâu mà câu : “Tiểu Yến, ngươi ở nhà chả có chút địa vị nào cả a “
      Ta khóc ( TT o TT ) ngay cả ngươi cũng nhìn ra !
      Vương Khải lại cười hắc hắc : “ bằng bỏ quách lão công nhà ngươi cho rồi, tìm đến ta nương tựa đây này?”
      Ta nhướn mắt, đối với cái thể loại cợt nhả này của Vương Khải hoàn toàn miễn dịch rồi.

      ….

      Công viên trò chơi cách nhà ta khá xa, mất gần tiếng xe, hơn nữa phải qua mấy nút thắt giao thông sầm uất. Bởi vậy chúng ta liên tục bị kẹt xe, tắc đường, gần hai giờ liền, mới đến dưới nhà ta.

      Ta nhảy xuống xe. vẫy tay chào Vương Khải mấy cái, liền định bước lên lầu. Song, lúc này, ta lại nhìn thấy Giang Ly.

      xách túi đồ, từ phía ngoài bước vội trở về, vừa lúc cũng muốn lên lầu. Ta nhìn thấy , xấu hổ cười cười, hướng chào hỏi tiếng : “ là khéo….”
      Còn chưa chờ Giang Ly chuyện, Vương Khải bước từ xe xuống. tới trước mặt đưa cái túi cho ta, cười : “Quần áo của ngươi.”
      Ta nhận lấy, nhìn nặn ra nụ cười: “Hôm nay cám ơn ngươi a.” Dù sao ta cũng là trốn việc mà vẫn ăn lương.
      sao, hôm nay ngươi phục vụ làm cho ta rất hài lòng.”Vương Khải vừa , nhe răng nhếch miệng cười với ta cái.
      Mặt ta tràn ngập hắc tuyến mà chết đứng tại chô, biết làm sao cho phải.

      Lúc này Giang Ly mặt chút thay đổi mà đem ta cùng Vương Khải đánh giá từ xuống dưới lại từ dưới lên tới tới lui lui mà đánh giá lượt, sau đó mặt vẫn chút thay đổi như cũ mà ném ra câu: “ thôi, hôm nay ta nấu cơm.”

      Ta lập tức bị những lời này dọa cho sợ đến hồn phi phách tán, đững sững tại chỗ nhúc nhích.

      Giang Ly đến lông mày cũng thèm nhíu, lôi ta lên lầu.

      Ta cảm thấy Vương Khải nhất định thấy kỳ quái, Giang Ly bằng lòng nấu cơm rồi, ta tại sao vẫn còn vui ?

      se hiểu được, vĩnh viễn hiểu được (TT TT) .Bởi vì chưa từng trải qua, chp nên vĩnh viễn có cách nào hiểu được… Thực tế chính là thước đo duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, những lời này của Mã đại gia* điểm cũng sai.

      Giang Ly đem ta kéo về nhà, quăng mấy túi đồ lên bàn nước, sau đó quăng ta lên ghế sô pha. Ta co lại ghế, cười hi hi, nghĩ muốn giải thích chút, nhưng mà lại biết bắt đầu từ đâu.

      Giang Ly nhìu mày chút, có chút thích thú mà : ” Đồ đôi ? Ngay cả giày cũng giống nhau ?”

      Ta run run chút: “Cái kia… ha ha, ha ha ha ha….”

      Giang Ly dựa vào ghế, thâm sâu mà : “Ngươi quyến rũ ai liên quan đến ta, nhưng mà tại sao hết lần này tới lần khác lại là ? ” vừa , vừa vuốt vuốt bả vai.

      Được rồi, ta rất hiểu tâm tình lúc này của Giang Ly, dù sao đối với kẻ động chút là là X vô năng, đương nhiên có hảo cảm là đúng.

      Bây giờ, là lúc ta biểu thị lòng trung thành. Vì vậy ta chân chó* mà bước đến phía sau, vừa xoa bóp bả vai cho Giang Ly, vừa giải thích: “Chuyện này tương đối phức tạp, lúc thể ro, tóm lại ta cùng Vương Khải có bất cứ quan hệ nào.” Ngoại trừ quan hệ làm thuê.
      *nịnh bợ, xun xoe

      Giang Ly nhíu mày : “Vậy có điểm ngươi có thể giải thích ràng, hôm nay tại sao tiếng mà đa rời khỏi công ty ? Điện thoại ngươi dù sao cũng nên gọi báo tiếng chứ ? Cho dù ngươi gọi điện thoại lúc ta gọi ngươi cũng phải nghe chứ ?”
      Ta buông tay, bất đắc dĩ mà : “Di động của ta mất rồi.”

      Giang Ly sửng sốt, tiếng nào…. Ta tưởng rằng cười nhạo ta ngu.

      Ngay sau đó Giang Ly liền yên ổn hưởng thụ xoa bóp của , lát sau, mới đột nhiên : “Ngươi phục vụ làm cho ta rất hài lòng.” ( ha ha… :)) )
      Thiện tai, ngươi học ai học, lại học cái tên Vương Khải mất nết kia làm gì.
      Chiếm được tán thành của Giang Ly, ta thở phào nhõm chút, sau đó cẩn thận mà hỏi : “Như vậy, bây giờ tiểu nhân ta có thế nấu cơm cho ngươi được chưa ?”
      Giang Ly nhắm mắt lại, vung tay lên, .
      Vì vậy ta xách mấy túi đồ bàn nước, điên cuồng mà chạy trối chết vào nhà bếp.

      Ta phát nhân sinh của ta quả bằng cái chén a, ngay cả muốn làm cơm cho Giang Ly, cũng phải dỗ dành xong, hỏi có được hay TT ___ TT

      Buổi tối, ta bừng bừng hưng phấn mà báo cáo thành quả chiến đấu ngày hôm nay của ta với Giang Ly, trọng điểm chính là thổi phồng lên chút phong cách cùng khí khái kiêu ngạo siểm nịnh, oai phong lẫm liệt của ta khi đối mặt với Vu Tử Phi. Đương nhiên còn muốn thỉnh giáo Giang quân sư chỉ thị cho bước tiếp theo ( Giang quân sư ha ha ~~~ )

      Giang Ly lúc này ngồi trước máy tính nhìn cái gì đó, nghe xong báo cáo của ta, hướng ta vẫy vẫy tay. Vì vậy ta tiến đến trước màn hình máy tính của .

      Ta nhìn chằm chằm trang web kia lát, “Trang web này nhìn rất quen a, hình như gặp qua ở đâu rồi phải.”

      Giang Ly sửng sốt mà liếc mắt nhìn ta cái: “Đây chính là blog của ngươi.” (blog của mềnh mà còn kêu quen mắt, tỷ có thể ngốc hơn được nữa hay sao ?)

      Ta: “Oh, là blog của …Chờ chút, người làm sao biết đây là blog của ta?”

      Giang Ly lại hỏi đằng đáp nẻo: “Mấy thứ linh tinh trong nlog của ngươi quả thực chính là trình độ của học sinh tiểu học.”

      Này!

      còn thêm: “Trong vòng tháng gần đây, lượt view của blog ngươi là năm lần, trong đó có bốn lần là đến từ cùng địa chỉ IP .”

      Ta mù mịt: “Sau đó?”

      Giang Ly: “Sau đó ta tìm hiểu nguồn gốc, phát người sử dụng địa chỉ IP này,tên là Vu Tử Phi.”

      Ta gì.

      Giang Ly giương mắt nhìn ta chút, : “Chồng trước của ngươi, có phải tên là Vu Tử Phi hay ?”

      Ta lau mồ hôi, Giang Ly ngươi hổ danh là cao thủ ăn thịt người.

      Nhưng mà ta có chút thắc mắc: “Giang Ly ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

      Giang Ly bạc môi khẽ mở, phun ra mấy chữ: ” Diễn ân ái.”

      Ta run run chút, còn chưa kịp phản ứng lại, đăng nhập vào trang điều khiển của blog. Sau đó ta khiếp sợ mà lay lay : “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…Ngươi làm sao có thể đăng nhập vào blog của ta? “

      Giang Ly liếc ta nhìn như nhìn kẻ ngu ngốc, thản nhiên mà : “Nếu trộm tài khoản của cao thủ, có lẽ chút phiền toái, nhưng mà trộm của kẻ ngu ngốc, dễ như trở bàn tay.”

      Rất ràng, ta chính là cái đứa ngu ngốc trong miệng , hoặc là trong những đứa ngu ngốc. Vì vậy, ta phát điên đây, ta phẫn nộ đây. ta kéo lấy áo Giang Ly, đau đớn mà : “Ta van ngươi! Chuyện ăn trộm tài khoản hèn hạ như vậy ngươi đừng có phạm phải được hay ? Ngươi đừng có lặp lặp lại chuyện làm mới lại hạn sử dụng phẩm hạnh của mình !”

      Giang Ly chậm rãi bỏ tay của ta ra, khóe miệng cong lên: “Ta cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi, nếu như để ngươi tự mình quản lý blog, rất khó có thể cho biết chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu ân ái .”

      Ta cả giận mà : “Chúng ta chút cũng ân ái.”

      Giang Ly vân bình chân như vại đáp: ” sao , dù sao ngươi bất quá là vì muốn ngẩng đầu lên trước mặt người cũ, đóng giả chút cũng sao.” ( định là đóng giả thành cũng sao ? hắc hắc)

      Ta vò vò đầu, phát ra lời có vẻ như cũng có chút đạo lú. Vì vậy ta chỉ thỏa hiệp mà : “Như vậy, để chính ta chuẩn bị là tốt rồi, dám phiền đến Giang đại tiên ngươi.”Cho dù ngươi chuẩn bị rồi, ta cũng muốn tự mình sửa lại!

      “Muộn rồi,” Giang Ly vừa , tặng kèm cho ta nụ cười điên đảo chúng sinh, “Ta sửa lại mật khẩu.”

      Ta: “….”

      Vì vậy sau đó trong thời gian dài, ta đều lấy thân phận du khách thăm blog của chính mình. Bà nội nó chứ, ta cảm thấy sinh mệnh của ta quả thực là vô hạn trớ trêu, tương lai của ta mảnh hắc ám.
      ….

      Trước khi chuẩn bị ngủ, lúc ta ngồi tưởng niệm cho cái điện thoại di động của mình, đột nhiên nhớ tới kiện Vương Khải ta cúp điện thoại buổi sáng. Vì vậy, ta lời lẽ chính nghĩa mà chất vấn Giang Ly: “Giang Ly, tối hôm qua Vương Khải gọi điện thoại cho ta, ngươi tại sao lại cúp máy?”

      Giang Ly đáo: “Ngươi phải tắm rửa sao, hơn nữa cái tên kia đáng ghét.” Xem ra cái câu “lão công X vô năng” kia của Vương Khải thực tổn thương nặng nề đến tâm hồn của Giang Ly

      Nhưng là ta vẫn cảm thấy ổn cho lắm: “Lúc ta tắm rửa xong, sao ngươi với ta.”

      Giang Ly cây ngay sợ chết đứng: “Ta quên mất.”

      Ta: “Này, nếu có chuyện gì sao?”

      Giang Ly khinh thường : “Bất quá chỉ là người bạn mạng, có thể có chuyện gì quan trọng ?” Giang Ly vẫn cho rằng Vương Khải chỉ là bạn mạng của ta, mà mấy ngày hôm nay lúc đến đón ta cũng có gặp qua Vương Khải. Vốn ta nghĩ định cho , Vương Khải giờ là cấp trực tiếp của ta, bất quá suy nghĩ chút, chuyện này hình như cũng can hệ gì đến , ra chừng còn có thể bị cười cho thối mũi.

      Giang Ly thấy ta gì, lại hỏi: “Ngươi có cái gì với tên kia ? Ta ngươi cũng đói quá ăn liều , tiểu tử kia vừa nhìn biết chẳng phải người tốt đẹp gì.”

      Ta cảm thấy đây chính là lúc sức quyến rũ của chính mình được phô bày rồi, vì vậy hai tròng mắt cũng thèm chớp lấy cái mà ba hoa : “Ta đây cũng đâu có cách nào khác, cứ quẩn quít lấy ta, ngươi có phải kỳ quái, tại sao có nhiều soái ca tính thủ hướng bình thường cứ như ruồi bu lại xung quanh ta vậy, phiền chết được!” ( ọe > . <!!!! )

      Giọng của Giang Ly thong thả mà lướt qua: “Đại khái là do ngươi trông giống phân trâu quá .” (phụt o ___O sax :)) )

      Ta: “….”

      Ta xoay người đưa lưng về phía , câu nào nghẹn ngào đông cứng lại. Ngủ ngủ !

      Lúc này, Giang Ly lại thêm: “Tóm lại, chính ngươi tự giải quyết ổn thỏa.”

      Ta tức giận mà trả lời: “ nhọc ngài hào tâm tổn trí.”

      Giang Ly: “Ngươi nếu như bị người ta bán ta chẳng phải chuộc lại.”

      Giang Ly: “Đương nhiên kỳ bãi phân trâu cũng đáng giá bao nhiêu tiền.”

      Ta: “….”

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      27. “Diễn ân ái.”

      Buổi sáng ta ngồi trước gương sửa sang lại dung nhan, Giang Ly đột nhiên : “Ngươi đem tóc vấn lên.”

      Ta nhất thời nghe muốn cái gì: “A ?”

      Giang Ly lất từ trong ngăn kéo bàn trang điểm ra cái kẹp, lại lặp lại lần nữa: “Vấn tóc lên.”

      Ta: “Làm gì?”

      Giang Ly dùng cái kẹp gõ vào đều ta, : “Đương nhiên là có việc cần, nhanh lên chút, nếu ngươi muộn.”

      Ta đành ngoan ngoãn nghe lời, vấn tóc lên.

      Sau đó, Giang Ly tới phía sau ta, cầm cái kẹp hung hăng kẹp vào sau gáy ta cái….

      “A—– đau a—-” Ta bi thảm kêu lên tiếng, che cổ, quay đầu trợn mắt nhìn . “Ngươi định làm cái gì ?!”

      Giang Ly vô tội : “Diễn ân ái nha.”

      Ta: “Diễn ân ái cái con khỉ, ngươi ràng là mưu sát ta !”

      Giang Ly nghiêm trang mà : “Lúc ân ái xong có dấu vết, ngươi phải diễn chính là cái này.”

      Ta lặng chút, lập tức hiểu ra ý tứ của , sau đó mặt liền mạc danh kỳ diệu nóng lên. Cái kia….mọi người chắc cũng hiểu cả rồi?

      Giang Ly ngắm nghía mặt ta chút, dương quái khí* : “ ngờ ngươi cũng biết thẹn thùng.”
      *quái dị

      Thiện tai, lão nương ta cũng là con a! Hơn nữa ta còn chưa có cùng người khác ân ái bao giờ ….

      Lúc này, Giang Ly đẩy tay của ta ra, chuẩn bị ở sau gáy ta “động thủ” lại lần, ta vẫn gắt gao ôm lấy cổ buông. Vì vậy, hù dọa ta: “Ngươi nếu phối hợp, ta chỉ còn cách dùng miệng cắn.”

      Được rồi, so với việc bị Giang Ly cắn, ta vẫn chọn bị kẹp vài cái , dù sao cũng chết người.

      Vì vậy tiếp đó, trong phòng lâu vẫn quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của mỗ nữ nhân.

      Chờ Giang Ly làm nhiệm vụ ngược đãi xong, ta vẫn còn có chuyện chưa hiểu lắm: “Giang Ly, ngươi sao chỉ kẹp phía sau mà kẹp phía trước vậy?”

      Giang Ly: “Bởi vì phía sau chính ngươi cũng nhìn thấy, đồ ngốc.”

      Hiểu rồi, nguyên lai kịch bản là như thế này : gáy ta có “dấu vết ân ái”, chính ta cũng biết, vì thế hôm nay ta mới ngốc nghếch mà vấn tóc lên, sau đó vui vẻ tung tăng mà chạy làm…Nhưng mà như vậy chẳng phải có rất nhiều người thấy sao? Như thế rất dọa người nha….

      Vì vậy ta với Giang Ly thắc mắc của mình, Giang Ly điềm nhiên mà cho ta biết: “Đúng vậy, phải bây giờ ngươi mới nghĩ ra đấy chứ ?”

      Ta, bi thống gần chết.

      Nhưng mà trong lòng ta vẫn còn chưa yên :”Nếu hôm nay ta gặp Vu Tử Phi làm thế nào?”

      Giang Ly hết sức thản nhiên mà đáp: “Nếu thế ngày mai tiếp tục, sớm muộn gì mà chả có ngày ngươi đụng phải !”

      Lật bàn, đây là cái chủ ý quái quỷ gì!

      Bởi vì kiệt tác của Giang Ly, buổi sáng lúc ta làm thiếu chút nữa đến muộn. Mặc dù ta “ biết” có mình có “dấu vết”, nhưng mà ta thể biểu diễn xuất sắc được như Giang Ly, cho nên vùa bước vào cửa lớn của công ty chột dạ, đầu vẫn cúi gằm.

      Sau đó, lúc tan ca buổi tối, Giang Ly cho ta biết, cúi đầu, chỉ làm “dấu vết” kia càng thêm ràng mà bại lộ trước tầm mắt của mọi người mà thôi. Lúc ấy, ta ngay cả tư tưởng liều chết cũng có.

      Chuyện kể rằng lúc ta cúi đầu bước vào phòng làm việc của Vương Khải, muốn hỏi xem lãnh đạo có chỉ thị mới nhất nào . Lúc này Vương Khải nhàn nhã mà tựa vào ghế xem báo, trong tay bưng cốc cà phê độc hại, làm bộ làm tịch mà uống.

      Làm thư ký của , ta hết sức có trách nhiệm mà nhắc nhở : “Vương tổng, hôm nay việc cần làm rất nhiều…”

      Vương Khải ngẩng đầu nhìn ta, cười : “ sao, năng suất làm việc của bổn thiếu gia rất cao.”

      gì. Nguyên nhân ta im lặng phải bởi vì tự kỷ của , mà là bởi vì, năng suất làm việc của rất cao, ta ghen tị a ghen tị a….

      Buổi sáng có cuộc hẹn do Vương Khải chủ trì, Vu Tử Phi cũng tới. Đương nhiên, ta là thư kí của người nào đó, cũng bị lôi vào phòng họp.

      Cái tên Vương Khải vô sỉ kiệt xuất này, lúc họp cũng đâu ra đấy, cũng những lời tức cười. Cũng chỉ có những lúc như thế này, khí chất của mới hơi thoát khỏi hèn mọn chút, so với lúc bình thường như hai người khác nhau. Nếu như phải do quen biết từ lâu, ta nhất định cho rằng bị quỷ nhập, hoặc là nhân cách phân liệt.

      Lúc họp ta ngồi ở vị trí trợ lý của Vương Khải, mà Vu Tử Phi vừa vặn lại ngồi ở bên cạnh ta….Thế này ta lại càng có dũng khí ngẩng đầu lên .

      Ta thể nào cảm thấy hứng thú được với nội dung của hội nghị, hơn nữa lúc đó tâm trạng hỗn loạn, cho nên dứt khoát người bò ra trước bàn, ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Ta nghĩ xem, Vu Tử Phi rốt cuộc có nhìn thấy “dấu vết ân ái” cổ ta ? Nếu như thấy được phản ứng như thế nào? Nếu nhìn thấy, ta có phải nên cảm thấy sảng khoái hay ? Nếu như nhìn thấy…. được, cho dù nhìn thấy được, lúc về ta cũng phải báo cáo với Giang Ly là thấy được, bằng cổ của lão nương chẳng phải bị ma chưởng của tên biến thái kia làm cho tàn phế sao! Hơn nữa, Vu Tử Phi có thấy được “dấu vết” kia hay rất quan trọng sao? Quan trong đến mức có thể khiến ta hy sinh cổ của mình hay sao?

      Đáp án là, no !

      Ta vẫn thần du, đột nhiên có người lay lay cánh tay của ta, thanh quen thuộc mà hèn mọn của Vương Khải truyền đến: “Tiểu Yến Yến, ngốc cái gì?”

      Ta mí mắt cũng thèm nâng, : “Ta van ngươi, Vương tổng ! Ngươi vẫn họp cơ mà….”

      Trong giọng Vương Khải mang theo ý cười: “Ngu ngốc a, họp tan lâu rồi, mọi người hết sạch rồi.”

      Ta ngẩng đầu, phát quả đúng như lời . Bây giờ cả phòng họp chỉ còn có hai người chúng ta.

      Vương Khải tò mò mà hỏi thăm: “Tiểu Yến Yến, gáy ngươi có cái gì? Vừa rồi Vu tổng giám cứ nhìn chằm chằm vào cổ ngươi, như là mất hồn ý.”

      Mặt của ta “Phừng” cái nóng lên, cúi đầu lắp bắp mà : “Cái kia… ta….ta làm sao mà biết được…”

      Vương khải thấy ta xấu hổ, càng thêm tò mò: “Tiểu Yến Yến, ngươi ngầm nhắm vào tâm hồn thiếu nữ của Vu tổng giám ?”Vừa , lại gần muốn nhìn xem cổ ta rốt cuộc có cái gì.

      Ta vô thức mà ôm lấy cổ: “Vương tổng, ta có phải nên quay về hay ?”

      Vương Khải căn bản để ý tới lời ta , bắt lấy cổ tay của ta, dễ dàng mà gạt ra hai bên, sau đó chăm chú nhìn vào gáy của ta.

      Ta xấu hổ mà cúi đầu, chờ bị cười nhạo.

      Đợi lúc lâu, cũng nghe thấy gì. Ta ngẩng đầu nhìn , chỉ thấy vẻ mặt của lúc là có thể gọi là bình tĩnh, ngay cả khí chất hèn mọn bình thường dường như cũng mờ chút ít.

      Ta giãy dụa muốn giựt cổ tay rút về, nhưng Vương Khải vấn nắm rất chặt, chết tiệt!

      Ta có chút nóng nảy: “Vương tổng, ngươi là muốn bắt cóc thư ký của chính mình hay thế nào ?”

      Vương Khải vẫn giữ lấy hai tay ta như cũ, cười tủm tỉm mà : “Tiểu Yến Yến, lão công nhà ngươi dùng tráng dương dược loại gì ?”

      Ta biết ngay miệng chó phun ra được ngà voi ! Ta muốn phản bác , lúc này, đột nhiên cảnh của phòng họp lại bị đẩy ra, có người bước tới.

      Ta ngẩng đầu lên nhìn, TNND, Vu Tử Phi !

      Vu Tử Phi nhìn thấy chúng ta, ràng kinh ngạc, Ta lúc này mới phát , giờ khoảng cách giữa ta và Vương Khải quá ư là gần gũi, phía sau lưng ta cơ hồ như dán vào ngực . Hơn nữa… lại còn nắm lấy hai tay của ta.

      Tóm lại, tình cảnh như thế này, có muốn người ta hiểu lầm cũng khó.

      Ta dùng sức mà đẩy Vương Khải ra, ánh mắt có chút hốt hoảng.

      Vương Khải vẫn trấn định, tự nhiên mà : “Vu tổng giám, ngươi còn có chuyện gì sao?

      Vu Tử Phi bình tĩnh mà đáp: “Ta bỏ quên vài thứ ở đây.” Vừa , liền về phía chỗ ngồi bên cạnh ta. Ta lướt nhanh qua chỗ ngồi kia liếc mắt cái, phát bàn có tập tư liệu, đây chắc là thứ bỏ quên.

      Lúc Vu Tử Phi cầm lấy tư liệu, Vương Khải đột nhiên rất hợp thời mà tiến đến bên tai ta, cười tủm tỉm mà : “Tiểu Yến Yến, tối qua đau ?”

      Ta vừa nghe những lời này, tóc đầu thiếu chút nữa dựng thắng hết cả lên, ngươi đây là cái gì! khiến ta tức chết bỏ qua sao!

      Lúc ta nhìn Vương Khải nổi giông bão, Vu Tử Phi cầm lấy tư liệu câu nào mà rời .

      “Vương Khải, nhà ngươi chán sống rồi phải ?!”

      “Tiểu Yến Yến, ta dám nữa, lần sau nhất định ôn nhu với ngươi chút!”

      “Ngươi còn !”

      “A a a a a….này, ngươi muốn mưu sát lãnh đạo sao?!”

      nhảm, ta đây giết chính là ngươi!”

      “A a a a a …Ta là lãnh đạo của ngươi a, ngươi muốn làm việc nữa hả?”

      “TNND, ngày chết có cách nào qua, lão nương muốn từ chức!”

      “A a a a a… Ta muốn tăng lương cho ngươi đây, ngươi lại muốn từ chức….”

      “Tăng bao nhiêu ?”

      “Mười phần trăm thế nào? A a a a a…hai mươi, hai mươi…. A a a a a…, ba mươi ?….. A a a a a…, năm mươi, thể nhiều hơn được nữa!… A a a a a…, tăng gấp đôi, gấp đôi!! Nhiều hơn nữa thành bao dưỡng rồi…”

      Ta buông cái bút kí tên trong tay, thỏa mãn mà phủi phủi tay, sau đó vỗ vỗ bả vai Vương Khải, cười tủm tỉm mà : “Tăng gấp đôi lương nga, bắt đầu từ ngày mai.”

      Vương Khải cúi đầu ủ rũ mà hừ hừ hai tiếng, xem như chấp thuận.

      Oa ha ha ha ha, chẳng trách Giang Ly biến thái kia thích bắt nạt người khác như vậy, quả nhiên cảm giác bắt nạt người khác là sảng khoái a !

      Lúc tan ca buổi tối bên ngoài đột nhiên nổi lên mưa gió. Ta đứng bên ngoài cổng công ty, giống như hòn đá Vọng Phu, nhìn tới nhìn lui xe cộ. Chờ lúc lâu cũng thấy bóng dáng Giang Ly đâu…Bình thường giờ này đến nơi rồi.

      Thiện tai, thằng nhãi Giang Ly này chắc chắc là ngại trời mưa phiền toái cho nên tới rồi.

      Sau khi khẳng định chắc chắn dự đoán này, ta có chút uể oải, lúc cần lại chẳng thấy người đâu! Hôm nay trời mưa, lớn lớn, cũng . Hơn nữa bây giờ trời sang thu, nếu như dầm mưa mấy lần, cảm mạo mới là lạ, Bị cảm đau đầu, bị cảm phải uống thuốc, bị cảm lại còn có thể phải tiêm…Ta sợ run cả người, thể nghĩ tiếp được nữa.

      Ngay lúc ta do dự xem là nên lao ra vẫn là lao ra hay là lao ra (đoạn này bản gốc nó lằng nhằng như rứa chứ ko phải pạn gõ nhầm đâu a nha ), Vu Tử Phi đột nhiên xuất trước mặt ta. Trong tay cầm theo cái ô, cúi đầu nhìn ta, muốn lại thôi vài lần, rốt cục mở miệng: “Yến…Quan thư ký, ta đưa người về.”

      Ta lắc đầu, lão nương thà rằng mắc cảm cúm phải tiêm. cũng muốn nhận trợ giúp của .

      Vu Tử Phi lấy lại bình tĩnh, còn thêm: “Ta chỉ đứng lập trường của người đồng nghiệp, muốn đưa ngươi trở về.”

      Ta còn chưa mở miệng, nghe thấy phía sau có người tiếp lời : “Nếu ngươi còn muốn lấy lập trường nào, Vu tổng giám?”

      Ta quay đầu lại, Vương Khải cầm theo cái ô lòe loẹt, cười hì hì tới. Xét thấy hôm nay tay ta bị hao tổn ít, ta có chút chột dạ xoay mặt , dám nhìn …. Vương Khải cũng phải đèn cạn dầu, vạn nhất muốn tìm ta báo thù làm sao bây giờ ?

      Ta nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài, cách đó xa, có bóng dáng cao lớn cầm chiếc ô tới !

      Ta nhe răng cười chút, Giang Ly ngươi nha coi như còn có lương tâm.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      28.Hạnh phúc của ta liên quan đến ngươi

      Giang Ly mở ô bước tới cổng công ty, nhìn ta chút, sau đó lại quét mắt liếc qua Vu Tử Phi đứng bên cạnh ta, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở cái ô lòe loẹt của Vương Khải….cái ô kia đúng là thu hút người khác.

      Giang Ly đột nhiên phen kéo ta vào trong lòng, sau đó dùng giọng điệu tiêu chuẩn của nam chủ trong truyện Quỳnh Dao, cúi đầu với ta: “Xin lỗi, ta tới trễ.”

      Ta run rẩy chút, trong lòng ngừng cảm thán, kỹ thuật biểu diễn của Giang Ly hình như lại tiến bộ ít.

      Còn chưa hết, đột nhiên gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ta ra, hung hăng hôn cái trán ta, sau đó còn thêm: ” Cưng à, lạnh ?”

      Ta lại run rẩy chút. Vốn là có lạnh, nhưng mà câu “cưng à” này của người cũng đủ khiến cho cả người ta phát lạnh rồi >___<

      Giang Ly cười tiếng, nhéo mặt của ta. Sau đó cởi áo khoác choàng thêm cho ta, bật ô lên, ôm lấy ta vào trong mưa.

      Ta bị Giang Ly ấn vào trong ngực, ngay cả quay đầu lại cũng được….Cũng biết Vu Tử Phi nhìn thấy bộ dáng “Hạnh phúc” của ta như vậy, có cảm giác thấy thất bại hay ?

      Giang Ly đột nhiên lại cúi đầu hôn chụt lên trán ta cái (én én… thừa cơ nhá…), sau đó giọng điệu ung dung mà : “ cần nhìn, ngươi thắng rồi.”

      Ta giơ tay lên dùng sức cọ cọ rồi lại chà chà cái trán, thắng rồi ngươi vẫn còn hôn !

      Giang Ly cúi đầu liếc nhìn ta cái, đột nhiên xấu xa cười : “Ngươi đỏ mặt rồi.”

      nhảm, đây là tức giận, tức giận !

      “Bất quá lúc ngươi đỏ mặt.” ngừng lại chút, giống như tìm từ thích hợp để hình dung, “thoạt nhìn rất ngu.”

      F*ck, cái quái gì vậy! Mặc dù khả năng chịu đựng của ta rất lớn, nhưng mà đối mặt với khiêu khích trắng trợn của Giang Ly, cho biết tay trắng mắt ra, lại biết uy vũ của lão nương đây! Vì vậy ta cắn răng quyết tâm nhấc chân nhằm thẳng vào giày Giang Ly giẫm xuống.

      Giang Ly tựa hồ biết tỏng ý đồ của ta, bước bước tránh thoát khỏi công kích. mà ta, lại vì giẫm hụt bước, làm cho đứng cũng đứng vững…Để khỏi té ngã, ta mặt dày mày dạn ôm lấy Giang Ly, dứt khoát dính lên người .

      Giang Ly mặt nhăn mày nhíu, : “Vừa nãy ta sai rồi.”

      Oa, Giang Ly sửa đổi ăn năn hối lỗi rồi ? Những câu như thế này mà cũng được? Quả nhiên bạo lực chính là sức mạnh a….

      Giang Ly: “Ngươi phải thoạt nhìn rất ngu, ngươi vốn là thực rất ngu!”

      Ta, cắn răng mãnh liệt, nhưng lại có cách nào bắt bẻ .

      Giang Ly hoàn toàn thèm nhìn đến bất mãn của ta, trực tiếp nhét ta vào trong xe, sau đó rời .

      Ta ghé vào trước cửa sổ xe, nhìn qua gương xem Vu Tử Phi cùng Vương Khải. Lúc này hai người bọn họ đứng chung chỗ, có vẻ như nhìn về phía này. Bởi vì trời mưa, cho nên ta nhìn lắm, bất quá nhìn hai bóng dáng mơ hồ kia, ta đột nhiên thấy xúc động, lẩm bẩm mình : “Bọn họ hai người thực ra nhìn rất xứng đôi.”

      Vừa mới dứt lời, đầu Giang Ly liền đột nhiên run lẩy bẩy. Ta giận, trừng , dựa vào cái gì ngươi có thể làm đàn ông, còn ta ngay cả hủ chút cũng có tư cách ?

      Giang Ly nhàn nhã lái xa, thuận miệng hỏi: ” Cái tên bạn ảo biết điều của ngươi cũng làm ở đây? có vẻ thực để tâm đến ngươi a.”

      Ta:”Có làm sao, ngươi ghen tỵ?” Ta vẫn hoài nghi thái độ của Giang Ly đối với Vương Khải, trừ bỏ chán ghét ra, có khi lại là thèm muốn nhiều hơn. mặc dù thằng nhãi Vương Khải khí chất bỏ , nhưng nếu chỉ xét về tướng mạo thôi coi như là cực phẩm rồi.

      Giang Ly nghe xong lời ta , giễu cợt cười tiếng, : “Đúng vậy, ta ghen tị, ngươi xem mà xử lý .”

      Ta xem mà xử lý? Ta làm sao bây giờ? Thiện tai, lão nương mới được tăng gấp đôi tiền lương, chẳng nhẽ lại từ chức? Đùa hay sao, vì Giang Ly đào hoa, lão nương phải buông tay cho tiền lương gấp đôi ? Nghĩ đến đây, ta chắc như đinh đóng cột mà lắc đầu: “Muốn ta từ chức, có khả năng.”

      “Ân.” Giang Ly đáp tiếng, tiếp vế sau.

      Ta có chút sợ hãi, cái tên Giang Ly này, đúng là giết người thấy máu a, vạn nhất trả thù ta, làm sao bây giờ?…Vì vậy ta lại chân chó mà cười cười , “Kia cái đó, lần sau ta lừa về nhà, sau đó tùy ngươi xử trí.”

      cần,” Giang Ly lắc đầu, “Cái loại mặt hàng này, ta thèm.”

      Oh, té ra là hợp khẩu vị của ngài. Trong đầu ta chợt lên bóng dáng của Tiết Vân Phong, vẫn là tiểu mỹ nam như vậy ăn ngon miệng a.

      Giang Ly cứ tự mình lái xe, hề với ta câu. Đến lúc gần tới nha, đột nhiên : “Tên bạn ảo của ngươi họ Vương, cùng với Vương Thành Hải có quan hệ gì sao ?”

      Ta: “Vương Thành Hải? Tên này nghe quen quen.”

      Giang Ly lại giải thích: “Vương Thành Hải là cổ đông của tập đoàn Nam Tinh, công ty của ngươi chính là do tập đoàn Nam Tinh khống chế cổ phần.”

      Ta vỗ trán, nghĩ ra: “Đúng rồi, Vương Thành Hải là cha .”

      Đột nhiên, cái xe lập tức phanh lại, ta điểm chuẩn bị cũng có, càng thêm hoảng sợ.

      Ta quay đầu vừa định chất vẫn Giang Ly, nhưng lại phát dùng loại ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn ta. Trong tình huống bình thường, ánh mắt kiểu này chính là biểu thị hàm nghĩa, Quan Tiểu Yến phạm sai lầm, Giang Ly rất hài lòng. Ta bị Giang Ly nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, cúi đầu dám nhìn . Mặc dù ta cũng biết mình sai ở chỗ nào, nhưng mà…ta sợ a…..

      Quan Tiểu Yến quả nhiên là kẻ có tiền đồ.

      “Quan Tiểu Yến, ” Thanh của Giang Ly vang lên, có điểm u lạnh lẽo, lá gan bé của ta, lại run rẩy gấp đôi rồi, “Ngươi càng ngày càng biết cách quyến rũ rồi, ân ?”

      Oa, chết tiệt, là quyến rũ ta có được hay ! Hơn nữa ta vẫn kiên cường bất khuất mà có bị quyến rũ!

      Buổi tối, ta ngồi gọt táo cho Giang Ly….Được rồi, đây chính là địa vị của ta trong cái nhà này, Giang Ly chính là địa chủ, nhà tư bản, vắt kiệt mồ hôi sương máu của ta tuyệt bỏ qua. Về phần vì sao có thể khiến cho Quan Tiểu Yến ta ngoan ngoãn làm việc cho , đùa hay sao, ngươi cho rằng, Quan Tiểu Yến có thể đấu thắng Giang Ly sao? Đừng , kể cả mười Quan Tiểu Yến, có thể đấu thắng được Giang Ly sao?

      Thiện tai, lại nhắc đến chuyện thương tâm rồi. nữa nữa, ta tập trung gọt táo , nếu mà gọt tốt, Giang Ly mất hứng, hậu quả rất nghiêm trọng! ( => điển hình của giai cấp nô lệ trong truyền thuyết :)) )

      Ta mới gọt được nửa quả táo, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là tin nhắn. Ta mở to đôi mắt đáng thương nhìn Giang Ly, có thể cho phép ta đây xem tin nhắn chút? híp mắt vung tay lên, xem như cho phép rồi.

      Ta buông quả táo, cầm điện thoại di động lên xem. Là dãy số lạ.

      Nội dung của tin nhắn chỉ có tám chữ ngắn ngủi: “Yến Yến, người hạnh phúc sao?”

      Giang Ly cầm lấy quả táo gọt tiếp,vừa gọt vừa hỏi: “Tìn nhắn của ai vậy?”

      Ta nhìn dãy số xa lạ kia, : “Là Vu Tử Phi.” thế giới này, chỉ có người gọi ta là “Yến Yến”

      Động tác của Giang Ly có dừng lại, ngay cả đầu cũng chẳng thèm nâng: “Sau đó ?”

      Ta cúi đầu nhìn tin nhắn tám chữ kia: “Sau đó bất quá là gửi lời hỏi thăm chút.”

      “Nga.” Người nào đó tiếp tục gọt táo.

      Ta nhìn chằm chằm tin nhắn của Vu Tử Phi ngây ngẩn trong chốc lát, đột nhiên mở miệng : “Giang Ly, ta cảm thấy tất cả vô nghĩa.”

      “Ân…Ân ?”Giang Ly ngẩng đầu nhìn ta, khó hiểu.

      “Ta muốn , diễn trò trước mặt Vu Tử Phi, vô nghĩa. Ngươi xem hai chúng ta chia tay cũng bốn năm rồi, trần về bụi đất về thổ rồi, ta vẫn còn tranh hơn thua với làm cái gì a? Ngay cả bản thân ta cũng thấy mình vô vị rồi.”

      Giang Ly gọt xong quả táo, lúc này đem quả táo cắt thành từng miếng , vừa cẩn thận cắt, vừa thờ ơ mà phụ họa ta: “Đúng vậy, ngươi thực vô vị.”

      Này !

      Ta: “Giang Ly, nếu ngươi gặp lại người cũ của người, ngươi làm thế nào?”

      Giang Ly: “Nên làm thế nào làm như thế.” Đây phải thừa sao.

      Ta: “Thế nếu như người cũ của ngươi cởi sạch quần áo nằm giường ngươi, ngươi làm gì?”

      Giang Ly: “Đá văng ra.”

      Ta: “Ta thèm tin, ngươi làm sao có thể tránh được cám dỗ chứ.”

      Giang Ly: “Nếu tiện tay cho chụp □, nhân cơ hội kiếm khoản.”

      Ta: “Ngươi thực ti bỉ! “

      Giang Ly: “Quên , hay là khởi tố , đột nhập nhà dân, xâm phạm tình dục.”

      Ta: “…”

      Ta đơn giản chỉ sùng bái bốn chữ “Xâm phạm tình dục.”

      Giang Ly còn thêm: “Quan Tiểu Yến, ngươi người này, quá cố chấp, cố chấp đến cực đoan.”

      Ta cúi đầu, vô tội : “ có a, con người của ta cực kỳ hiểu biết gió chiều nào xoay chiều ấy.”

      Giang Ly: “Trong ý thức của ngươi, rời chẳng khác nào vứt bỏ, vứt bỏ chẳng khác nào phản bội. Cho nên rời khỏi ngươi, chẳng khác nào phản bội ngươi.”

      Ta nháy mắt mấy cái: “ phải vậy sao?”

      Giang Ly lắc đầu: “Ai quy định người khác phải ở bên cạnh ngươi, thể rời bỏ ngươi? Cho dù là vứt bỏ, cũng thể làm chuyện sai trái, chừng chính là ngươi chọn sai người.”

      Ta nhất thời nghẹn lời, suy nghĩ lâu, rốt cục : “…. ở bên ta cả đời…”

      Giang Ly chỉ hận sắt thành thép mà lắc đầu: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, làm sao còn có thể tin những lời như vậy? Hứa hẹn có khi còn đáng giá bằng bãi phân trâu.”

      Ta sửng sốt. Đúng vậy, hứa hẹn là cái gì a, ta và Hạp Tử luôn luôn chuyện tính toán gì hết.Ngay cả chuyện ta thừa sức có thể mà ta cũng thất tín, huống chi là chuyện cả đời ? Bất quá chỉ là lời ngon tiếng ngọt nghe trong chốc lát thôi, buồn cười ở chỗ lúc ấy, ta lại coi toàn bộ những điều đó là .

      “Giang Ly, sau này ta .”

      Giang Ly: “Cái gì?”

      Ta: “ tin vào hứa hẹn, bất luận là ai.”

      Giang Ly: “Kỳ ngươi thỉnh thoảng cũng có thể tin tưởng ta chút, nhân phẩm của ta từ trước đến nay vẫn tồi.”

      Ta: “Ta nhìn ra ngươi cũng với hai chữ nhân phẩm này có nửa điểm quan hệ gì.”

      Giang Ly nheo mắt: “ ?”

      Ta rùng mình cái, vội vàng sửa lại: “ phải phải, nhân phẩm của ngươi tốt lắm, cực kỳ tốt!”

      Tnnd, ngươi ngay cả tự do ngôn luận cũng cho ta, vẫn còn biết xấu hổ mà chuyện nhân phẩm với ta ?

      Trước buổi đêm, ta nhắn lại cho dãy số xa lạ kia tin nhắn: “Đúng vậy, ta rất hạnh phúc. Hơn nữa, hạnh phúc của ta, liên quan đến ngươi.”

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      29. Giang Ly say rượu.

      Mấy ngày nay nhìn thấy Vu Tử Phi, ta ràng vênh váo tự đắc hơn rất nhiều, ánh mắt cũng trốn tránh, chuyện cũng lo lắng, bước cũng bị vấp ngã nữa….Tóm lại, lúc ta đối mặt với , cảm giác như chính mình với trước kia thực bất đồng, cảm giác này tuy nên lời, nhưng rất ràng. Giang Ly đó là bởi vì ta thắng, kỳ ta vẫn hiểu lắm hàm nghĩa của chữ “Thắng” này, ta với Vủ Tử Phi cũng có đấu tranh gì, làm sao lại đến thắng thua ở đây? ( nô nô… phải bà chị thắng đâu, là nhà thắng lớn đấy ạ.)

      Giang Ly thèm giải thích nghi vấn của ta, chỉ là lúc bị ta hỏi đến phát bực, gõ đầu của ta , Quan Tiểu Yến, ngươi đúng là ngu.

      Được rồi, ngu ngu, dù sao bây giờ ta cũng sợ Vu Tử Phi nữa rồi. Ta cảm thấy lý do khác khiến ta sợ Vu Tử Phi chính là, sau lưng ta có kẻ biến thái khiến cho người ta khiếp sợ làm chỗ dựa, tên biến thái kia, đương nhiên chính là Giang Ly. Cái gọi là ” Tin Giang ca, lá gan lớn” chính là ý tứ này.

      Ngược lại với ta chính là, Vu Tử Phi mỗi lẫn nhìn thấy ta, vẻ mặt đều có vẻ rối loạn, so với mất tiền mất chén cơm còn rối loạn hơn, Ta đặc biệt thích nhìn ở cái dạng này, cho nên nếu có việc gì, liền trò chuyện với , để cho rối loạn thêm mấy lần.

      ….

      Buổi tối hôm nay Giang Ly ra ngoài uống rượu, núi có hổ khỉ làm đại vương, ta mình ở trong phòng lêu lổng, cảm thụ thế giới có Giang Ly tuyệt với biết bao, vui sướng biết bao.

      Buổi tối hơn mười giờ, Giang Ly cuối cùng cũng trở về, bất quá là được người ta dìu trở về. Ta mới mở cửa, liền thấy Giang Ly cả người toàn mùi rượu được soái ca diu… ngay cả đứng cũng vững.

      Soái ca dìu Giang Ly nhìn có vẻ tỉnh táo, lễ phép mà gọi ta tiếng “Chị dâu”. Ta lờ mờ có thể nhận ra, tiểu tử này hôm hôn lễ của ta với Giang Ly, cũng theo nháo tân phòng. Kể ra con người ta bình thường dễ dàng mà nhớ kỹ người khác, trừ phi nhìn đẹp mắt, mà soái ca trước mặt này lại đủ tiểu chuẩn như vậy,

      Ta nhiệt tình mà mời bọn họ vào ( đương nhiên chú yếu là mời soái ca), cũng dặn dò soái ca đem Giang Ly vứt lên sô pha, sau đó thừa dịp soái ca chú ý, hung hăng mà đá Giang Ly hai cái.

      Soái ca đại khải cảm thấy được tiện cho lắm, cho nên sau khi ném Giang Ly lên ghế xong, ngồi cũng ngồi, vội vã cáo từ.

      Ta nhiệt tình mà tiễn soái ca ra cửa, niềm nở mà hỏi thắm: “Huynh đệ, xưng hô như thế nào? “

      Soái ca ngại ngùng mà cười cười, : “Chị dâu, ta gọi là Hàn Kiên.”

      Ta gật đầu, quay lại trừng mắt nhìn Giang Ly say xỉn ngã vào bên, lập tức cau mày : “Người này làm sao lại uống thành như vậy?”

      Hàn Kiên cười : “Mấy người bạn tụ tập chỗ, Giang ca nhất thời cao hứng, uống nhiều hơn mấy chén.”

      Giang Ly có thể đem chính mình giày vò thành như vậy? Thèm vào, có quỷ mới tin! Bất quá, nể tình khuôn mặt tuấn tú kia của Hàn Kiên, ta cũng thèm so đo nữa, huống hồ bình thường Giang Ly cũng khi dễ ta ít, cái này gọi là ác giả ác báo.

      Hàn Kiên thoáng cái rời . Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại Giang Ly bất tỉnh nhân , cùng với Quan Tiểu Yến đầu óc rất thanh tỉnh.

      Ta đạp Giang Ly cước, bày ra tư thế của tên địa chủ hung ác: “Giang Ly, ngươi nha, còn mau đứng dậy cho ta!”

      Thiện tai, lâu lắm rồi có sảng khoái như vậy !

      Giang Ly nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm thầm mà : “Ta phải trở về, lão bà ngu ngốc của ta buổi tối dám ngủ mình.” ( Oa, say mà vẫn quên nhiệm vụ, ca dễ xương quá đê >___< )

      Mặc dù ràng lắm, nhưng ta nghe được từ cũng sót. Lúc ấy khiến ta cảm động a, Giang Ly a Giang Ly, ngờ ngươi cũng có mặt tốt a, say tốt, say tốt!

      Ta lay lay Giang Ly, dùng giọng dịu đàng, nhàng : “Giang Ly a, mau đứng đấy, tự mình vào phòng ngủ.” Ta cũng đủ khí lực mà cõng .

      Giang Ly bị ta lay lay khẽ mở mắt, liếc mắt nhìn ta cái, sau đó lại chậm rãi nhắm lại. Ta lại dùng hết sức lực mà lay lay, cảm động cảm động. nếu muốn để ta khiêng ngươi qua, có cửa đâu!

      Giang Ly dưới lay động của ta lại mở mắt, vẫn mở hở mắt mà nhìn ta, giọng có chút ràng: “Quan Tiểu Yến.”

      Oa thèm vào, nhận ra ta rồi ? tốt quá, tiếp tục lay động, vừa lay lay vừa chuyện với : “Đúng vậy, đúng vậy, là ta đây, ngươi mau tỉnh lại, ghế này có thoải mái bằng giường nha.”

      Giang Ly quả nhiên lắc lắc lư lư mà từ ghế nhổm dậy, ta tưởng rằng muốn đứng lên, ngờ rằng lại thư thư thái thái mà ngồi xuống ghế như đại gia, : “Quan Tiểu Yến, lấy nước rửa chân cho ta.”

      Tnnd, ngươi uống rượu cũng quên bắt nạt ta! Ta cho bàn tay lên đầu, sau đó hung ác mà : “Mau ngủ, đừng có chọc lão nương!”

      Giang Ly ráng hết sức mà từ ghế đứng lên, tập tễnh mà bước về phía phòng tắm, vừa vừa lẩm bẩm lầu bầu: “Ta muốn tắm rửa, tắm làm sao mà ngủ được?” Đột nhiên, rầm tiếng, ngã quỵ ở cửa phòng tắm.

      Ta xem nổi nữa, nếu như hôm nay Giang Ly bị thương hơn nữa còn lưu lại vết thương, như vậy ngày mai ta tuyệt đối thể sống sót. Nghĩ đến đây, ta đành tiến lại gần, dùng sức đỡ từ mặt đất, vừa nâng vừa dỗ dành : “Ngoan nào, chúng mình tắm nữa, ngủ trước, ngủ quan trọng hơn!”

      Giang Ly dựa vào hơi sức của ta, từ mặt đất đứng lên, sau đó cúi xuống liếc mắt nhìn ta cái, kiêu ngạo mà : “Muốn ngủ cùng ta? Nghĩ hay quá nhỉ !”

      Ta: “….”

      Ta nghĩ ra, vì sao Giang Ly uống rượu vào rồi, mà lực sát thương chút cũng yếu bớt là thế nào….

      Ta u oán mà dìu vào phòng tắm, thiện tai, ngươi tắm tắm , tắm cho chết đuối luôn !

      Ta đưa Giang Ly tiến vào phòng tắm, nghĩ là ra được rồi. Ai ngờ Giang Ly đột nhiên túm ta lại, hêt sức bất mãn mà : “Ngươi phải hầu hạ ta tắm rửa!”

      Ta hình như hiểu ra, Giang Ly trong lòng hoàn toàn coi ta là bảo mẫu or nữ dong or nha hoàn sai vặt, vì sao ràng là muốn ta giúp , lại còn to mồm như vậy ?

      Quên , quên , ta tức giận với con ma men làm cái gì a. Nghĩ đến đây, ta liền cười ha ha mà : “Hảo a, con à, đến đây, để mụ mụ tắm rửa cho con !”

      Giang Ly gạt tay ta ra, tức giận mà : “Ai là con của ngươi!” Vừa , bắt đầu cởi quẩn áo.

      Ta ngây ngốc đứng tại chỗ, sững sờ mà nhìn . Giang Ly …. cởi quần áo….

      Giang Ly từng chiếc từng chiếc mà cởi bỏ cúc áo, bởi vì uống rượu, tay có chút vụng về, mỗi cúc áo phải cởi vài lần mới có thể cởi bỏ. Vì vậy, quá trình cởi quẩn áo đặc biệt dài dằng dặc. Ta nhìn chằm chằm mỗi động tác của , trong lòng mạnh mẽ mà cổ vũ . Theo từng chiếc cúc áo từng cái từng cái bị mở ra, xương quai xanh của Giang Ly lộ ra rồi, lồng ngực Giang Ly cũng lộ ra, cơ bụng của Giang Ly cũng lộ ra rồi….

      Ta nuốt nuốt nước miếng, trơ mắt mà nhìn cởi áo sơ mi ra, trơ mắt mà nhìn , đem thứ trọng điểm của nam nhân mà phơi bày trước mặt ta. Ta cảm giác mũi có chút ngứa, vô thức mà dùng tay áo lau chút, sau đó cúi đầu nhìn tay áo, lại càng hoảng sợ….Lão tử chảy máu mũi….Tmd, còn chưa tới trọng điểm đâu, Quan Tiểu Yến, ngươi cái tên chưa biết mùi đời là gì, làm sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy… (Tỷ à….cố quá thành quá cố đó a…)

      Giang Ly hoàn toàn nhập vai, lòng nghĩ đến chuyện tắm rửa, sớm quên trước mặt vẫn còn vị nữ tính nhân loại trưởng thành hai mắt lóe sáng mà nhìn .

      Giang Ly quên hết tất cả bắt đầu cởi quần, cởi mãi cởi mãi rồi cũng xong, sau đó tuột ra, hai chân thon dài của Giang Ly, rốt cục cũng xuất trước mặt ta rồi….

      Sau đó, chỉ còn lại chiếc quần cuối cùng.

      Để tránh cho khỏi xấu hổ vì mất máu quá nhiều, ta quyết định lùi trước bước, vì thế ta bưng cái mũi muốn rút lui. Nơi này tanh mùi máu quá điên cuồng rồi, phải là nơi người có thể chờ, lại càng phải nơi phụ nữ có thể chờ!

      Giang Ly lại nhanh tay nhanh mắt mà kéo ta sắp bước ra khỏi phòng tắm lôi trở về, bất mãn mà :” Còn mau đổ nước cho ta!”

      Ta bịt mũi, bên ngồi xổm cạnh bồn tắm đổ đầy nước cho Giang Ly, bên bị thúc giục mà cảm thán: “Giang Ly a Giang Ly, tính thủ hướng của ngươi dị thường ta có thể hiểu được , nhưng là ngươi cũng quan tâm đến tính thủ hướng của ta chút có được hả? Mẹ kiếp, để khối mỹ hình nam thể □ như vậy lúc lúc trước mặt ta, có còn để cho người ta sống hay …Đợi lão nương thú tính nổi lên, ngươi cứ tự cậu phúc là vừa…

      Nước cũng đổ đầy, Giang Ly bước vào bồn tắm, thỏa mãn mà dựa vào thành bồn lầm bầm hai tiếng. Ánh mắt ta ở khối thân thể □ kia du đãng qua lại, lúc này trong bồn tắm chỉ có nước trong suốt, những gì ở bên trong ta đều thấy nhất thanh nhị sở, vì vậy ta liền….chảy máu mũi cách mãnh liệt thêm lần nữa. Mẹ kiếp, ngày hôm nay là khó qua.

      Giang Ly híp mắt gật gù đắc ý mà lẩm bà lẩm bẩm lúc, đột nhiên : “Quan Tiểu Yến, lại đây tắm uyên ương với ta.” (Oa ha ha~~~)

      Tắm uyên ương cái đầu quỷ nhà ngươi, lão tử sắp bỏ mình đến nơi rồi! Ta bưng kín mũi, đứng dậy định rời . được, nơi này khắc cũng thể nán lại. Ta hình như hiểu rồi, vũ khí có lực sát thương mạnh nhất của Giang Ly phải đại não của , mà là thân thể của ! Lão tử bại trước đại não của vô số lần rồi, mà thân thể trước mặt của , đương nhiên cầu cũng được. Bà nội nó chứ, ngươi ngươi kẻ đồng tính luyến ái, thể thích phụ nữ, nhìn ngươi bộ dáng người quyến rũ phụ nữ như vậy để làm cái gì a !

      Ta định rời , lại phát Giang Ly đột nhiên cả người chìm xuống nước! nằm ở đáy bồn tắm, mở to hai mắt nhìn ta, thấy vậy trong lòng ta co rút trận….Thiện tai, tiểu tử này muốn tự sát sao?

      Giang Ly mở to hai mắt nằm ở trong nước, vẫn động đậy mà nhìn ta. Nước trong bồn dập dờn, kèm theo ánh đèn huỳnh quang màu vàng, hình ảnh đẹp đẽ kiểu này lại khiến trong lòng người ta sinh ra nỗi bi thương. Lúc này Giang Ly giống như mỹ nhân ngư sắp rời khỏi thế gian, lẳng lặng mà nằm trong nước, đối với nhân gian chút lưu luyến. Hô hấp ta như bị ứ đọng, nhìm chằm chằm thân thể □ của trong nước, lại quên mất chảy máu mũi.

      Ta chỉ cảm thấy Giang Ly tựa hồ như hòa tan vào trong nước, bỏ ta xa.

      Đầu ta nóng lên, tựa vào thành bồn tắm, mặc kệ tất cả mà dùng sức kéo Giang Ly lên, vừa kéo vừa kêu: “Nhanh đứng lên cho ta, ngươi nha, muốn sống nữa!”

      Kéo cái rồi hai cái mà vẫn động đậy, ta định đem nước trong bồn xả hết , đột nhiên cỗ lực mạnh mẽ truyền đến, đem ta thẳng tắp kéo vào trong bồn tắm.

      Ta ở trong bồn tắm quẫy nước, trong lòng thầm mắng, Giang Ly chết tiệt, ngươi làm phản !

      Cái bồn tắm này rất lớn, hai người cùng nhau tắm rửa cũng thành vấm đề.Đương nhiên, bây giờ ta làm gì có tâm trang mà cùng Giang Ly cùng nhau tắm rửa. Ta túm được Giang Ly, ấn đầu của vào trong nước, lại kéo ra, cứ thế lập lặp lại vài lần, vừa ngược vừa mắng: “Ai bảo ngươi nghe lời, ai bảo ngươi bắt nạt lão lương, ngươi cái tên hỗn đản này, đồ con rùa thúi* …”

      * nguyên văn là khốn khiếp.

      Giang Ly giãy khỏi ta, dùng khẩu khí nghiêm túc chưa từng có từ trước đến nay cãi lại : “Ta phải con rùa thúi, ta là cá.”

      Ta: ” ! ! ! “

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :