1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lão bà, theo ta về nhà đi - Tửu Tiểu Thất

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      20. Vấn đề tình cảm của Giang Ly

      Thằng nhãi Vương Khải này biết bị trúng tà cái gì, đột nhiên vô cùng hào hứng đối với nhà ăn dành cho nhân viên, vì vậy mỗi ngày đều lôi theo ta đến nhà ăn cùng ăn cơm, kinh khủng chết được.



      Bản thân ta có vấn đề gì cả, dù sao chỉ cần thức ăn sạch , có thể ăn là tốt rồi. Dù sao đời này có thể làm cơm ngon như mẹ ta nhiều.



      Bởi vì ngày nào cũng tới, cho nên nhân viên trong công ty cũng còn nhìn chằm chằm Vương Khải như sinh vật ngoài hành tinh nữa, đương nhiên ngoại trừ sắc nữ hoặc là oán nữ.



      Vương Khải bưng đĩa tôm ngồi xuống chỗ ngồi, với ta: “Quan thư ký, ngươi là thư ký của ta phải ?”



      Khóe miệng ta giật giật chút, đây phải là thừa sao. Nếu sao ngươi gọi ta là “Quan đại gia” .



      Vương Khải đem đĩa tôm đẩy đến trước mặt ta, cười hì hì : “Tốt lắm, bóc tôm cho ta .”



      Ta đếm xỉa đến đĩa tôm chỉ nhìn thôi cũng đủ cho người ta muốn bỏ vào miệng, : “Ta là thư ký, phải kẻ làm thuê.”



      Vương Khải lại nhả ra thanh mềm mại: “Hảo Tiểu Yến, ngươi tiện thể bóc cho ta con !”



      Ta phát buồn nôn, đặc biệt muốn nhắc nhở , ngài cũng lớn tuổi rồi, thích hợp giả nai đâu. Bất quá nghĩ đến da mặt phải dày bình thường, để ý đến chuyện đó, vì vậy ta chỉ nhướn lông mày, hung ác : “Chính ngươi có tay sao ?”



      Vương Khải lơ đễnh chút, nhặt con tôm lên, cươi ha hả mà : “Được rồi, ta đây bóc cho ngươi.”



      Ta: “….”



      Cái tên Vương Khải này thích chuyện thành , bất quá, trước kia câu rất có đạo lý, chính là ccais câu “tinh lực tràn đầy”, ngay cả ăn bữa cơm thôi cũng có thể nghĩ ra lắm trò như vậy, xem xem đại não của quá thừa năng lượng. Ta vốn tưởng rằng cái tên cà lơ phất phờ này, lúc làm việc khẳng định cũng rất lơ là, ngờ cũng rất lợi hại, chỉ có hoàn thành xuất sắc phần việc của , mà còn có rất nhiều chuyện mà thư ký ta đây có cân nhắc chu đáo, đều bị phát giải quyết sạch . Nhân viên trong công ty cũng rất bội phục , mặc dù có ít người kỳ thể nào ưa nổi , tỷ như những nhân viên nam thể tìm được bạn , hoặc là số trinh tiết liệt phụ từng bị Vương Khải đùa giỡn qua, được rồi, ta thừa nhận ta phải trinh tiết liệt phụ, nhưng ta cũng thích bị đùa giỡn.



      Lúc này ta nhìn chằm chằm những ngón tay bóc tôm của Vương Khải, thở dài : “Ngươi đúng là nhàm chán.”



      Vương Khải lại đắc ý : ” Thấy thỏa mãn chưa, ngươi biết có biết bao nhiêu phụ nữ muốn ta bóc hộ các nàng nha, đừng là bóc tôm, đến bóc quần áo các nàng cũng cam tâm tình nguyện…” ( vô sỉ >___<)



      “Dừng, dừng,” Ta xấu hổ ho lên hai tiếng, “Ngươi làm sao cái gì cũng có thể nghĩ đến loại chuyện này.” Đây chỉ có thể chứng minh, cả đầu chỉ toàn chuyện này….



      Vương Khải đối với thái độ khinh thường của ta càng thêm bất mãn: “Tất cả đều là người trưởng thành, ngươi cũng cần giả bộ đơn thuần với ta, hơn nữa, ngươi cũng kết hôn rồi, hơn nữa nam nhân của ngươi vừa vô dụng vừa biến thái! ” (ta chém thằng cha này 100 lần, dám xấu Giang ca )



      Ta cau mày, phản bác : “Ngươi toàn mình sức quyến rũ khôn cũng, bạn đầy đường, mấy ngày nay sao ta người cũng thấy ? Đàn ông mà, thích thể diện, thích bốc phét cũng là chuyện bình thường, ta có thể hiểu được.”



      Vương Khải lại : “Vật cực tất phản*, bạn nhiều quá cũng rất náo loạn, cho nên ta nghĩ bây giờ nên yên tĩnh chút.”

      * vật phát triển đến cực điểm chuyển hoá theo hướng ngược lại





      Ta bình chân như vại: “Bịa, tiếp tục bịa.”





      Vương Khải: “Ngươi đây là tin sức quyến rũ của ta a, ta ở giường đúng là….”





      Ta khoát khoát tay cắt đứt lời của , hỏi: “Người trừ chuyện này ra, còn chuyện gì để nữa hay sao?”





      Vương Khải giống như vô tội mà : “Namnhân cùng với nữ nhân chỗ, chuyện giường chuyện gì?”





      Ta dùng lời lẽ chính nghĩa mà chỉ trích : “Ngươi làm sao có thể ra những lời như vậy được !”





      Vương Khải cười hắc hắc chút, vừa muốn tiếp lời chuyện, lại bị ta cắt ngang: “Nam nhân cùng nam nhân với nhau, phải cũng có thể giường sao?!”





      Vương Khải kinh sợ mà trố mắt nhìn ta, răng run run va vào nhau mà đem con tôm vừa bóc sạch bỏ vào bát của ta.





      Mà ta lúc này xấu hổ đến mức muốn độn thổ cho xong, mẹ nó chứ, cả nhà nó, bà nội nó, ta cái gì đây a ta… Hình tượng của ta, tâm linh của ta, thế giới quan của ta a, đều bị tên Giang Ly biến thái kia làm cho vặn vẹo rồi.!





      Ta suy nghĩ xem phải gì để cứu vãn hình tượng của mình, hai tròng mắt lơ đàng nhìn về phía xa xa, đột nhiên thoáng thấy bóng dáng quen thuộc. Sau đó, ta liền khiếp sợ nên lời.





      Vương Khải đưa tay ra trước mặt ta quơ quơ : “Tiểu Yến, choáng váng ?”





      Ta hồi hồn: “Cái kia, Vương tổng a, ta muốn hỏi ngươi chút, nhà ăn nhân viên của các ngươi cho phép người ngoài đến dùng cơm sao?” nhất định phải nhân viên ở đây, là sao có thể khéo như vậy.





      Vương Khải lắc đầu: “ biết, hình như là ….Làm sao vậy?”

      —-

      Ta lẳng lặng mà nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh xa xa kia, nhất thời quên béng mất Vương Khải.

      Vương Khải nhìn theo ánh mắt của ta, đại khái cũng thấy được người nọ. cười hắc hắc :” Nguyên lai hồng hạnh ra tường, phải là hồng hạnh có vấn đề, mà là tường có vấn đề.”

      Ta thu hồi ánh mắt: “Có ý gì?”

      Vương Khải thân thiện mà giải thích cười cười : “Đừng si tâm vọng tưởng, ngươi đủ trình.”

      Ta nghe mà hiểu ra sao.

      Vương Khải quay đầu lại ý bảo ta nhìn người đứng ở chỗ xa xa kia: “Ngươi cũng đừng có chủ ý với , người ta bé thế kia, chịu nổi người bưu hãn như ngươi chà đạp đâu, ngươi cùng lắm muốn gây tai vạ tìm ta mà gây tai vạ đây này.”

      Ta lắc đầu: “Ngươi hiểu lầm rồi.”

      Vừa rồi lơ đãng nhìn thấy người kia, chính là tiểu bạn trai của Giang Ly (có lẽ là trong số đó), chính là mỹ nam đệ đệ gặp vào buổi tối hôm chúng ta đăng ký kết hôn, lúc đó khiến ta kinh diễm* lắm rồi. Bây giờ xuất ở chỗ này, tám phần chính là nhân viên của công ty rồi ? Ta đột nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước Giang Ly qua với ta, tên công ty chúng ta nghe có vẻ quen tai, ra là bởi vì mỹ nam đệ đệ kia làm việc ở chỗ này, Giang Ly kia phải là quen tai, mà căn bản là biết.

      *vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.

      Ta miên man suy nghĩ, nhưng ngay lúc đó, mỹ nam đệ đệ tựa hồ như cảm thấy được có người nhìn , vì vậy nhìn về phía bên này. Ta nhất thời quên thu hồi tầm mắt, hai người cứ như vậy cách đám người nhìn qua nhìn lại. Sau đó, mỹ nam đệ đệ về phía chúng ta.

      Ta trong nháy mắt tỉnh lại, người này muốn làm gì đây? Khiêu khích? Bày tỏ thiện chí ?

      Rất nhanh ta liền hiểu tại sao muốn tới, nguyên nhân rất đơn giản, thị lực của đứa này được tốt cho lắm. đến gần mới nhận ra ta. Vì vậy vẻ mặt của trong nháy mắt biến từ nghi hoặc sang …. Khinh thường ? Căm ghét? Đố kị ? Phẫn nộ ?… Tóm lại rất phức tạp rối rắm, thấy vậy ta có chút thương tiếc cho đứa này.

      Vì vậy ta yếu ớt mà nhìn nhếch miệng cười chút, theo lời của nhân chứng Vương Khải , nụ cười của ta lúc ấy thực so với khóc còn khó coi hơn. Đây cũng là chuyện có biện pháp, dù sao ta cũng là lão bà của bạn trai , ách, tiếp những lời này kung tung mất.

      Mỹ nam đệ đệ thèm để ý đến biểu lộ thiện chí của ta, cười lạnh tiếng, xoay người rời . ( nhóc này chảnh + vênh + kiêu vô đối )

      Ta chỉ đành tiếp tục ăn cơm. Dù sao bị soái ca khinh bỉ quen rồi, cũng thành thói quen.

      Vương Khải lại hưng phấn mà hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Ta sao lại cảm thấy các ngươi sớm biết nhau?”

      Ta thuận miệng bịa chuyện : “Ngươi thấy sao, ta là cố tình quyến rũ, nhưng mà người ta tiểu chính rất chê ta đủ đẳng cấp.” Lệ tuôn, bị người khác khinh bỉ ta cũng chịu thiệt rồi, bây giờ ta lại khinh bỉ chính bản thân mình….

      Vương Khải đăc ý cười : “Ta rồi, ngươi chưa đủ trình.”

      Ta giương mắt liếc cái, hỏi: “Ngươi làm sao biết được, hay ngươi biết ?”

      Vương Khải gật đầu : “ là tiểu nhi tử của cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Nam Tinh, vừa mới tốt nghiệp đại học, bị cha quăng đến đây rèn luyện.”

      Xem ra làm con của phú hào cũng nhất định có thể cả ngày đua xe cua mỹ nữ, bọn họ cũng có trách nhiệm của bọn họ, hơn nữa có khi còn nặng nề hơn.

      Xét tình hình chung, có đệ nhị cũng phải có đệ nhất, sau khi đệ nhị xuất , mọi người cảm thấy hứng thú với đệ nhất. Vì vậy ta cũng giống như bao người bình thường khác, thuận miệng hỏi: “Vậy cổ đông lớn nhất là ai?”

      Vương Khải tiện tay lại bỏ vào trong bát của ta con tôm được bóc sạch , hời hợt mà đáp: “Vương Thành Hải.”

      Ta: “ cũng họ Vương nha.”

      Vương Khải: “Ông ấy là cha ta.”

      ….

      Qua Vương Khải, ta biết mỹ nam đệ đệ kia tên là Tiết Vân Phong. Ta cảm thấy được Vương Khải biết Tiết Vân Phong là đồng tính luyến ái, nhưng muốn tùy tiện tiết lộ chuyện riêng tư của người khác, vì vậy vẫn ấp úng mà chưa . Ta chỉ dõng dạc mà cho , ta vừa nhìn biết người kia là gay… Vương Khải từ đó đối với năng lực hủ của ta hoàn toàn tin tưởng có chút nghi ngờ, làm cho ta có dũng khí đâu mà giải thích với , ta phải hủ nữ, dù sao chuyện đến nước này, ta có giải thích cũng tin. Mặc dù ta phả là cái gì hủ nữ .

      ….

      Buổi tối, ăn xong bữa tối, ta quyết định hảo hảo cùng Giang Ly thảo luận chuyện tiễu mỹ nam của , vì sao tiểu mỹ nam kia vẫn tràn ngập địch ý đối với ta? chắc là nên biết , ta cũng Giang Ly thực có quan hệ gì chứ ?

      Vì vậy ta thừa dịp Giang Ly ăn cơm no, tâm tình tốt, hỏi: “Giang Ly a, ngươi biết hôm nay lúc làm ta gặp ai ?”

      Lúc này Giang Ly lên mạng, hai mắt vẫn rời khỏi màn hình máy tính, thuận miệng hỏi: “Ai?”

      Ta: “Chính là bạn trai ngươi, Tiết Vân Phong.”

      Giang Ly chẳng mặn chẳng nhạt đáp câu: “Ân.”

      Ta đợi lúc lâu, thấy lời nào có giá trị chút. Hơi quá đáng, ta chuẩn bị cả nửa ngày mới mở mồm, đổi lại chỉ được chữ của ? Vì vậy ta bất mãn : “Ngươi có thể tỏ quan điểm được ?”

      Giang Ly rốt cuộc rời mắt khỏi màn hình vi tính, xoay người nhìn ta, hỏi: “Ngươi muốn ta cái gì?”

      Ta muốn ngươi cái gì? Đây là thái độ kiểu gì! Vì vậy ta thay đổi phương thức dẫn dắt từng bước, thẳng vào vấn đề: “ hình như đối với ta rất có địch ý a, ngươi chưa với chuyện giữa chúng ta sao?”

      Giang Ly đáp:” Ta cho rồi, ta muốn kết hôn với ngươi.”

      Ta có chút khó tin: “Chỉ có vậy?”

      Giang Ly gật đầu cái, xem như thừa nhận,

      Ta xoa trán thở dài : “Tiểu tử ngươi có biết thế nào là đương hả, chỉ có vậy đủ! Ngươi phải cho , ngươi cùng ta trừ bỏ có cái giấy đăng kí kết hôn ra bất cứ quan hệ gì cũng có, bằng hiểu lầm ngươi, tình cảm của các ngươi cũng tan vỡ!” Trọng yếu nhất là tiểu mỹ nam kia dùng ánh mắt oán hận nhìn ta, ai mà chịu cho được a….

      Giang Ly cau mày : “ cũng đâu có hỏi a.”

      là chậm hiểu, nghĩ tới Giang Ly luôn luôn thông minh phúc hắc đụng phải chuyện này lại có bài bản như vậy, Ta chỉ : “ có hỏi có nghĩa là biết rồi a, có số việc nhất định phải ràng.”

      Giang Ly: “ nghĩ tới nam nhân cũng phiền toái như vậy.”

      thừa, chuyện tình cảm có thể phiền toái sao? Ngươi ngày mai liền cùng giải thích , nếu hôm nay cũng được, tranh thủ thời gian .”

      Giang Ly lắc đầu: “Ngươi với phải là được rồi”

      Ta toát mồ hôi: “ chán ghét ta như vậy, ta có cũng tin, huống chi ta là cái gì của ? Ta dùng tư cách gì để chuyện với ?”

      Giang Ly nghĩ chút, đại khái là cảm thấy cái loại tư cách “Lão bà của bạn trai” này quả có chút lộn xộn, vì vậy kiên nhẫn mà lắc đầu, : “ cần đâu, tự hiểu.”

      Ta: “ được! Ngươi nhìn thấy ánh mắt nhìn ta ngày hôm nay đâu, cứ như là ta là nữ ma đầu giết người phóng hỏa chuyện ác nào làm tội ác ngập trời! Chúng ta tốt xấu cũng làm chung công ty a, tốt xấu cũng là đồng nghiệp a. Hơn nữa, vạn nhất tiểu mỹ nam này có khúc mắc giải được, mưu sát ta làm sao bây giờ? Dù sao tất cả mọi người đều làm, điều kiện gây án rất thuận lợi…”

      “Được rồi được rồi,” Giang Ly xoa bóp thái dương, chịu nổi ta lải nhải, “Ta là được, phụ nữ phiền toái !Namnhân cũng phiền toái!”

      Vậy ngươi cùng trư chuyện đương , trư phiền toái !

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      21. Giang Ly VS Vương Khải.

      Từ lần trước sau khi ở nhà ăn dành cho nhân viên đụng phải Tiết Vân Phong tiểu mỹ nam xong, ta cũng có gặp lại ở nhà ăn nữa. Theo như lời giải thích của Vương Khải, đứa này trong cuộc sống thích bị chú ý, chán ghét chỗ đông người, cho nên, đến nhà ăn cho nhân viên cũng là chuyện bình thường. Nếu cha của Vương Khải cùng cha của Tiết Vân Phong đều là cổ đông của tập đoàn Nam Tinh, vậy hai người bọn họ cũng xem như là người quen, cho nên lời của Vương Khải cũng có thể coi là đáng tin cậy.

      Từ sau lần gặp gỡ tình cờ hôm trước ở nhà ăn. ta chỉ gặp qua Tiết Vân Phong có lần, đương nhiên là phải ở nhà ăn dành cho nhân viên. buổi sáng nào đó, ta bỗng tự dưng thần kinh chập mạch mà đến sớm những năm phút đồng hồ, sau đó đụng phải tiểu mỹ nam ở thang máy. Lúc ấy nhìn ta, giống như nhìn người qua đường, mặt chút thay đổi. Trong lòng ta thầm than, xem ra Giang Ly làm rất tốt công tác tư tưởng với , như vậy ta cũng an tâm….Dù sao mặt chút thay đổi so với biểu tình quái dị như món lẩu thập cẩm vẫn tốt hơn rất nhiều.

      Mặc dù ta thích soái ca, bất quá ta cực kỳ ràng, có số soái ca vốn thể tới gần, giống như Vương Khải, giống như Tiết Vân Phong, lại giống như Giang Ly . Sau đó, ta liền chua xót mà phát ra, xung quanh ta hề thiếu soái ca, thiếu chính là bình thường soái ca…. [TT o TT]

      Bởi vì bọn họ bất bình thường, cho nên những chuyện bất bình thường vẫn cứ tiếp diễn như cũ, giống như buổi tối ngày hôm nay.

      Thời gian nghỉ lễ Quốc Khánh vốn là vô cùng tươi đẹp, ta vốn quen chết dí ở nhà, cho nên cũng chạy loạn khắp nơi, còn tên gia hỏa Giang Ly bình thường ban ngày biến mất, đến tối đúng giờ ăn cơm lại trở về.

      Buổi tối hôm nay, ta ở phòng khách lên mạng, đột nhiên, màn hình máy tính bỗng nhảy ra cái cửa sổ màu đen, cái cửa sổ màu đen này, tất cả mọi người đều rất quen thuộc .

      Laptop của ta cho dù vốn là cái “vạn năm chịu”,động chút là đơ, bất quá rất ít khi có mấy hành vi bưu hãn như vậy. Ta tưởng rằng đó chỉ là loại trình diễn như bình thường của em vạn năm chịu kia, vì vậy định tắt . Sau đó, lại ngờ đến lại phát sinh tình.

      khuông hội thoại màu đen kia bỗng xuất vài chữ:

      Quan Tiểu Yến ?

      Lúc ấy ta bắt đầu ngây ngốc, đây là kịch xướng ở đâu a ? Cái máy tính vạn năm chịu của ta lại gọi tên của ta ? Vì vậy, ta kích động bắt chuyện với Giang Ly: “Giang Ly mau đến đây mà xem, máy tính của ta đúng là có trí thông minh nhân tạo đứng đầu thế giới rồi….” (bó tay bà chị…)

      Giang Ly tới phía sau ta, liếc mắt nhìn máy tính của ta cái, sau đó nhìn ta như nhìn đứa thần kinh, mặt chút thay đổi : “Ngươi bị xâm nhập rồi.”

      ≥ __ ≤

      Được rồi, bởi vì ta vốn là đứa cực ngu về máy tính, cho nên đối với chuyện kiểu này cũng có kinh nghiệm, cũng có nghĩ tới chuyện linh tinh kiểu bị “Hacker xâm nhập” như thế này.

      Cũng bởi vì ta cực ngu về máy tính, cho nên ta vốn rất sùng bái hacker, vì vậy ta trong lòng vạn phần kính sợ, run rẩy gõ lên khung hội thoại màu đen dòng chữ: “Xin hỏi đại hiệp, cao nhân phương nào?”

      Đối phương lại gõ lại: “ ngờ máy tính của ngươi dễ dàng xâm nhập như vậy, cũng may ta là người có đạo đức có phẩm chất, có thay đổi nhiều lắm mấy thứ linh tinh của ngươi.”

      Ta có chút bực mình: ” Vậy ngươi rốt cuộc muốn làm sao?”

      Đối phương: “Nhớ ngươi thôi, chẳng lẽ ngươi nhớ ta sao? Ta ngươi mấy ngày hôm nay làm sao vẫn chết dí ở nhà ra ngoài a, bằng ngày mai chúng ta leo núi ?”

      hươu vượn mà lại còn dong dài vô cùng, phong cách chuyện kiểu này, trong số những người ta quen biết chỉ có Vương Khải mới đủ trình đảm đương. Vì vậy ta lấy lại bình tĩnh, trả lời lại: “Ngươi có phải là Vương Khải hay ?”

      Đối phương: “Trả lời đúng rồi! Tiểu Yến ngươi là càng ngày càng thông mình, thưởng cho ngươi cái ôm !”

      Ta đè nén lửa giận trong lòng, trả lời lại: “ nhàm chán, làm phiền ngươi biến khỏi máy tính của ta .”

      Vương Khải: “Được rồi, bất quá ta sửa lại vài chỗ trong máy tính của ngươi, phỏng chừng trong mấy ngày nữa máy tính của ngươi thể xài được rồi…”

      Ta: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

      Vương Khải: “Ngày mai leo núi với ta, leo núi về ta liền sửa lại như cũ cho ngươi.”

      Ta: “Ngươi ti bỉ !” (đúng đúng, ti bỉ vô sỉ Vương Khải)

      Vương Khải: “Tiểu Yến, đừng như vậy mà, ngươi xem, lão công X vô năng của ngươi bồi ngươi, ta hảo tâm cùng ngươi ra ngoài vui đùa, ngươi lại ta như vậy.”

      câu “lão công X vô năng” kia hoàn toàn chọc giận Giang Ly, liền đẩy ta ra, ngồi trước máy tính của ta, lẳng lặng mà gõ lại câu: “Ta là lão công X vô năng của ấy.” :))

      Câu này đúng là rất quen thuộc….

      Bên kia Vương Khải hồi lâu cũng có đáp lại.

      Sau đó những ngón tay thon dài của Giang Ly lướt bàn phím, gõ ra mấy chữ: “Hôm nay ta cường X ngươi.”

      Giang Ly: “Ta chỉ cường X máy tính của ngươi thôi.”

      Ta còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Ly mở ra cái khung màu đen nữa, lướt nhanh qua bàn phím. Sau đó, khung màu đen kia nhảy ra đống những ký hiệu mà ta xem hiểu lắm.

      Ta rất muốn giả bộ hiểu biết chút, kiên nhẫn nhìn. Thế nhưng, mấy cái ký hiệu này quả thực rất có tác dụng thôi miên, ta nhìn lúc, chống giữ được, vì vậy thể làm gì hơn ngoài việc ngáp cái rời khỏi Giang Ly, vào phòng bếp pha cho cốc cà phê, xem như cảm tạ.

      Giang Ly lập trình lại máy tính, sau đó nhận lấy cà phê, thuận miệng câu: “Máy tính của ngươi đúng là bỏ .”

      Ta tưởng rằng bại dưới tay Vương Khải, nên mới tìm cớ, vì vậy phản bác : “Bản lĩnh bằng người ta thừa nhận , liên quan gì đến máy tính của ta!”Mặc dù nó đích thực là vạn năm chịu!

      Giang Ly ung dung nhàn nhã mà dựa vào ghế : “Ngày mai làm cho ta cái gì đó ngon ngon .”

      Thèm vào, thua trận lại còn biết xấu hổ đòi thưởng công?

      Lúc này, máy tính lập trình xong, Giang Ly trả lại chỗ ngồi cho ta : “Tiểu tử kia chỉ có thể cài đặt lại hệ thống. “

      Hai mắt ta lóe lên hai ngôi sao ( đây tuyệt đối là ánh mắt sùng bái ) mà nhìn Giang Ly,, cảm thán : “ ra ngươi là kỹ sư thiết kế mạng, trách lợi hại như vậy.”

      Giang Ly vuốt ve cốc cà phê, đáp: “Trước kia là.”

      Ta tò mò hỏi: “Vậy ngươi đổi nghề rồi? Bây giờ làm gì?”

      “Bây giờ cái gì cũng làm,” Giang Ly hết sức kiêu ngạo mà trả lời, cúi đầu nhìn lướt qua cà phê trong cốc, cau mày : “Gần hết buổi tối rồi, ngươi pha cà phê cho ta để làm cái gì? “

      Ngất, vừa rồi ta buồn ngủ quá, cho nên tiện thể nghĩ tới pha cho cái gì để nâng cao tinh thần gì đó. Bất quá tiểu tử này thái độ cũng là xấu xa, tốt xấu cũng nên câu cám ơn chứ!

      Giang Ly đợi ta, bưng cà phê lên uống ngụm, sau đó mày nhíu càng sâu: “Mùi vị là kỳ quái, sau này ngươi đừng có pha nữa.”

      Này, lão nương đây là lần đầu tiên biểu diễn có được hay !

      …..

      Lúc sắp ngủ, ta nhận được tin nhắn của Vương Khải, cả tin nhắn chỉ có chuỗi im lặng tuyệt đối.

      Vì vậy ta kiêu ngạo,ta tung tưởi, ta sảng khoái rồi. Ta tủm tỉm cười mà nhắn lại cho : Ngươi là thụ a, chịu nổi vài cái giày vò liền treo.

      Vương Khải trút sạch hình tượng cà lơ phất phơ thường ngày, thèm để ý tới ta. Ta nghĩ, bị đả thương đến lòng tự tôn rồi… Dù sao ta mặc kệ, đây là tự chuốc lấy.

      ….

      Tuy rằng ta đối với hành động của Vương Khải vô cùng khinh bỉ, bất quá lời cũng phải có đạo lý, dù sao ngày 1 tháng 10* được nghỉ dài hạn năm mới có lần, cứ ở nhà mãi, cũng nhàm chán. Vì thế ta quyết định vẫn là ra ngoài dạo .
      *Quốc khánh của các bạn Trung Hoa dân quốc

      người ra ngoài rất nhàm chán, mà cùng với Giang Ly, có thể càng chán hơn, huống hồ lại còn có khả năng bị khi dễ. Hạp Tử cũng cùng với bạn trai tình nùng ý mật, làm gì có thời gian để ý tới ta. Thằng nhãi Vương Khải này… Bởi vì vừa mới ngược xong, cho nên ta cũng có ý định tìm , huống hồ chừng bây giờ ở cũng mỹ nữ chứ chẳng chơi, ngày nghỉ dài như vậy, làm sao có thể cam tâm mình hiu quạnh.

      Được rồi, vẫn là tìm mẹ ta , vất vả mới được nghỉ, ta cũng nên hiếu kính hiếu kính lão nhân gia bà chút.

      Mẹ ta lại cho rằng ta lại cãi nhau với Giang Ly, ta giải thích mỏi cả mồm, bà mới tin tưởng, sau đó làm ra vẻ tình nguyện mà đồng ý cùng ta Nông gia Viện qua thời gian nghỉ lễ…Lão thái thái này đúng là được tự nhiên.

      Nông gia Viện nơi rất tuyệt, nơi này phong cảnh rất đẹp, thức ăn hết sức ngon miệng, chủ yếu là bởi vì nguyên liệu nấu ăn đều rất tốt, tươi mới.

      Mẹ ta mặc dù tính cách điên điên khùng khùng, nhưng có sở thích cực kỳ tương xứng với tính cách của bà —– câu cá. Trước kia ta nghĩ mãi ra, bà thích cái gì thích, vì sao hết lần này tới lần khác thích câu cá, đó lại là hoạt động cực kỳ cần kiên nhẫn. Sau này khi thường xuyên câu cùng với bà, ta mới phát ra, nguyên lai bà thuần túy câu cá là để chuyện phiếm. Có vài lần, bà chỉ lo cùng ta chuyện, cá cắn câu cũng để ý, mãi cho đến khi ta nhắc nhở, bà mới chậm như rùa mà đem cần câu nhấc lên, mắc lại mồi câu đó.

      Tóm lại, đối với mẹ ta, câu cá, chẳng thà cho cá ăn còn chính xác hơn.

      Tới Nông gia Viện ngày thứ hai, mẹ ta liền thể chờ được nữa mà bắt ta theo bà câu cá, ta cũng chỉ đành thành thành tuân mệnh.

      Trời sang thu, hôm nay khí trời tệ, cuối thu khí sảng khoái, hơn nữa hồ nước trong suốt, làm cho tâm tình người ta dễ chịu hơn rất nhiều. Ta đột nhiên phát thường xuyên ra ngoài hoạt động thế này cũng tệ, cứ buồn bực ở nhà mãi cũng mốc meo.

      Mẹ ta ngồi tảng đá lớn, giả bộ mặc mồi câu, quăng cần câu vài cái, như khuôn như dạng mà bắt đầu câu cá.

      lát sau, bà xoay qua nhìn ta, tựa hồ có chuyện muốn , nhưng lại có chút do dự.

      Kỳ quái, mẹ ta mà cũng có chuyện khó có thể mở miệng sao ? Ta cất lòng hiếu kỳ , hỏi: “Mẹ, mẹ muốn tiểu sao?” ( trời đất ơi :)) )

      “Khụ khụ,” mẹ ta xấu hổ ho khan lên hai tiếng, “Tiểu Yến, mẹ có chuyện muốn với ngươi.”

      Ta: “Chuyện gì ?”

      Mẹ ta : “Cha con mấy hôm trước có đến tìm mẹ.”

      Ta cau mày: “Sau đó sao, mẹ có đánh cho ông ta răng rơi đầy đất hay ?”

      Mẹ ta bất đắc dĩ mà lắc đầu, : “Ông ấy dù sao cũng là cha con, con cần gì phải hận ông ấy như vậy.”

      Ta: “Mẹ hận ông ta sao?”

      Mẹ ta thay đổi bộ dáng điên điên khùng khùng bình thường, thở dài : “Đều là chuyện quá khứ rồi, mẹ sớm chẳng còn hơi sức đâu mà giận ông ấy.”

      Ta: “Nhưng là ông ta bỏ rơi mẹ.”

      Mẹ ta trả lời, chỉ hỏi lại: “Như vậy, con hận Vu Tử Phi sao ?”

      Vu Tử Phi ? Nghe đến tên của , ta có chút buồn bã. Ta muốn gặp , muôn nhắc tới , nhưng là, ta hận sao?

      Mẹ ta thấy thế, còn thêm: “Con xem, con cũng buông tha cho Vu Tử Phi phải sao, thế giới này nào có nhiều nhiều hận như vậy, hảo hảo sống tốt cuộc sống của mình mới là đứng đắn.”

      Ta ngẩng đầu, : “Ai con buông tha ? Con hận Vu Tử Phi, con hận tất cả những người vứt bỏ con !”

      Bàn tay nắm cần câu của mẹ ta khẽ run rẩy, bà : “Tiểu Yến a, ngươi đứa này quá cực đoan rồi. Ngươi phải biết rằng, người hạnh phúc hay hạnh phúc, quyết định bởi người khác đối xử với họ như thế nào. mà là họ đối xử thế nào với thế giời này.”

      Ta cúi đầu .

      Mẹ ta còn thêm: “Nha đầu ngốc, buông tha cho người khác, cũng là vì buông tha cho chính mình a.”

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      22. Cố nhân tới


      Mấy ngày nghỉ Quốc Khánh trôi qua cũng đến nỗi tồi, mẹ ta mặc dù cũng sắp mắc bệnh người già rồi, nhưng vừa mới nhắc đến chuyện du sơn ngoạn thủy, tinh thần liền nhanh chóng trở nên hăng hái.

      Đương nhiên có chuyện làm cho ta có chút khó chịu. Theo như mẹ ta giải thích, người cha danh nghĩa sinh học của ta đến tìm bà, là muốn nhân dịp ngày nghỉ, cùng mẹ con chúng ta ăn bữa cơm. Ta hỏi mẹ ta, có đáp ứng ông ấy hay .

      Mẹ ta lắc đầu, cho ta biết: Ông ta vốn là người xa lạ với bà rồi, chỉ là biết ta có đồng ý hay .

      Ta cười lạnh, ta đương nhiên muốn !

      Mẹ ta vì vậy nên bất đắc dĩ thở dài, , sớm biết ngươi trả lời như vậy.



      Những ngày vui vẻ luôn dễ dàng trôi qua rất nhanh, rất nhanh, ngày nghỉ của ta kết thúc rồi, ta cũng giống như mọi người, cần làm làm, cần học học.

      Ngày đầu tiên làm sau thời gian nghỉ, ta thần thanh khí sảng mà bước vào công ty, đại khái bởi vì lâu làm, lần đầu tiên ta biểu tích cực, so với bình thường đến sớm hơn gần tiếng. Vừa bước vào cửa công ty, thấy Lý Mẫn của phòng kế hoạch. Mỗi công ty đều có những người như vậy, bọn họ tin tức linh thông, tinh lực dư thừa, lại hết sức có tinh thần bát quái, tất cả những chuyện có thể tác động đến thần kinh não bộ, đều tránh khỏi mồm miệng và đại não của bọn họ. Từ động đất ở Chile cho đến tỉ suất hối đoái của nhân dân tệ, từ scandal của các ngôi sao cho đến các loại hot boy, hot girl nổi tiếng mạng, tất cả đều có thể trở thành đề tài buôn chuyện của bọn họ. Đương nhiên, những thứ chỉ coi như là gia vị thêm thắt mà thôi, đề tài chủ yếu của bọn họ thông thường phổ biến nhất là vây quanh những tin tức liên quan đến công ty, chuyện chuyện lớn, chuyện tốt chuyện xấu, nhà nước hay đường , tất cả đều bị nước miếng bọn họ nhúng qua lần.

      Lý Mẫn lại vừa vặn là người như thế.

      Ta nhìn thấy Lý Mẫn, tươi cười chào hỏi chút, liền chuẩn bị rời . Ai ngờ, ngôi sao bát quái kia những mồm miệng nhanh nhẹn, ngay cả thân thủ cũng tồi. Lý Mẫn nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh chạy đến bên cạnh ta, thần bí mà : “Quan thư ký.” Đây xem như là khúc dạo đầu.

      Ta chỉ đành mở lỗ tai, hỏi: “Chuyện gì vậy ?”

      Thái độ của ta càng thêm khích lệ Lý Mẫn, hai tròng mắt ta đột nhiêng sáng lấp lánh, : ” Công ty chúng ta mới điều đến vị tổng giám thị trường, đẹp trai chết được!”

      Oh, soái ca nha. Đại khái là do gần đây ta chịu khổ đều do soái ca mà ra, cho nên bây giờ nhắc đến soái ca cũng có mấy hứng thú. Thực tế chứng minh, cứ hễ là lớn lên đẹp trai, đều bình thường, nếu hoa tâm cũng đồng tính luyến ái, chừng còn có khuynh hướng thích ngược. (quan niệm về soái ca của Yến tỉ bị các soái ca BT làm cho suy thoái nghiêm trọng hắc hắc)

      Lý Mẫn thấy ta quan tâm, cho rằng ta tin, liền thề sống thề chết mà : “Ta nha, vừa rồi còn tận mắt nhìn thấy! Hơn nữa chỉ trông đẹp trai thôi đâu, khí chất hoàn hảo, vừa nhìn thấy là khiêm khiêm quân tử*.”
      *người khiêm tốn

      Ngay cả khiêm khiêm quân tử cũng đem ra , Lý Mẫn này thực là đầu óc bị làm cho mê muội rồi, bất quá, ta hết sức hoài nghi, lúc nàng những lời này là so sánh đối nghịch lại với Vương Khải sao….

      Hai người chuyện, lúc đó, ta chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng : “Quan thư ký, ngươi tới sớm như vậy a.”

      Ta quay đầu lại, thấy Vương Khải vẻ mặt mờ ám mà nhìn ta. Ba ngày gặp, chút cũng thay đổi. Tướng mạo vẫn xuất chúng như vậy, khí chất vẫn đáng khinh như vậy. ( ha ha…chuẩn chuẩn )

      Lý Mẫn liền mỉm cười cái, ngọt ngào mà gọi tiếng: “Vương tổng.”

      Vương Khải nhìn Lý Mẫn gật đầu cái, còn quên khuyến mãi thêm nụ cười chết đền mạng rẻ tiền. Thể loại mỉm cười kiểu này, có cái tên khoa học, gọi là kiểu cười quyến rũ. Ta ở bên thấy vậy, còn gì để .

      Từ trong thang máy bước ra, Vương Khải vai kề vai cùng ta tới, cúi đầu trêu chọc ta: “Quan thư kí a, ngươi ghen tị ?”

      Ta ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn , đáp: “Vương tổng, máy tính cài đặt lại hệ thống như thế nào rồi?”

      Vương Khải nhất thời biến sắc, tức giận mà liếc mắt nhìn ta cái, u oán mà : “ phải biết chút thủ đoạn hack trở lại sao, đây chỉ có thể coi như là chức năng kèm theo với tư cách làm chồng, ngươi đừng quên chức năng chính của còn chưa có qua cửa đâu.”

      Lại tới nữa! Ta nhướng mắt, kệ xác .

      ….

      Vương Khải đưa tập tư liệu cho ta, : “Cái này đưa cho giám đốc phòng thị trường, tiện thể gọi tổng giám thị trường mới đến phòng của ta chút.

      Tiểu nhân tuân mênh. Ta cầm lấy tư liệu, xoay người ra khỏi cửa.

      Nghe hôm nay tổng giám phòng thị trường mới được điều đến là soái ca, được rồi mặc dù ta gần đây đối với soái ca có mấy hứng thú, nhưng là quả rất tò mò đẹp trai đến mức nào, mà có thể đến mức “chết được”, lại còn rất có khí chất “khiêm khiêm quân tử” nữa chứ.

      Ta ngay cả cánh cửa phòng thị trường cũng chưa có bước vào, còn suýt nữa té ngã. Đại khái là bởi vì ta bước quá vội, vấp chân cái, liền hướng về phía cửa phòng thị trường mà ngã xuống.

      Dưới tình huống bình thường, lúc này hẳn là có soái ca từ trời rơi xuông đỡ lấy ta, sau đó chúng ta nhất kiến chung tình, vân vân và vân vân…. Đương nhiên, xét theo bài học kinh nghiệm trước kia, ta biết tình huống xảy ra như vậy mới gọi là bình thường, cho nên cũng trông chờ gì, chỉ vô thức bắt lấy tay nắm của cảnh cửa, hy vọng là bị bẹp dí mặt đất.

      Sau đó, kỳ tích liền xuất .

      Đúng lúc đó, đột nhiên có người mở cửa phòng thị trường, ta liền thể buông tay nắm của cánh cửa ra, đường ngã về phía người kia.

      Người nọ thấy cái vật thể xác định đột nhiên từ ngoài của nhào tới, cuống quýt tay bắt được.

      Ta đứng thẳng người lên, ngẩng đầu muốn cảm ơn hoặc là xin lỗi với đối phương vân vân và vân vân. Song khi ta chứng kiến khuôn mặt kia của , ta nhất thời cái gì cũng thể ra được.

      Vu Tử Phi cúi đầu nhìn thấy là ta, ràng cũng rất sửng sốt.

      Ta chỉ cảm thấy luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, sau đó lan rộng ra khắp người, trái tim của ta càng lúc càng chìm xuống, rất nhanh chìm xuống tận đáy.

      Vu Tử Phi nâng ta dậy, thể tin được mà nhìn khuôn mặt ta, thào mà gọi tiếng: ” Yến Yến ?”

      Ta đẩy ra, miễng cưỡng đững vững ở trước mặt , sau đó : “Xin nhờ.” Vừa , vừa lách qua người vào.

      Sau khi đem tài liệu giao cho giám đốc phòng thị trường, ta thuận tiện hỏi ta: “Tổng giám mới được điều tới phòng thị trường họ gì?”

      Giám đốc phòng thị trường đáp: “ họ Vu, vừa mới ra thôi,” vừa , ta vủa ngó ra cửa chút, còn tiếp,” Là vị đứng ở cửa kia, vẫn còn chưa đâu.”

      Trong lòng ta lại run rẩy chút. Sau khi cảm ơn với giám đốc phòng thị trường xong, ta kiên trì về phía Vu Tử Phi từ nãy đến giờ vẫn đứng như tượng đá ở cửa, cúi đầu : “Vu tổng giám, Vương tổng cho mời ngươi qua gặp .”

      Im lặng.

      Ta tưởng rằng Vu Tử Phi chưa nghe được ta cái gì, muốn lặp lại cho lần, ngờ chợt mở miệng.

      thấp giọng gọi tiếng: “Yến Yến.”

      “Vu tổng giám, xin gọi ta là Quan thư ký.” Ta xong, dám nhìn , cúi đầu qua trước mặt .

      Theo tiếng bước chân có thể đoán được, Vu Tử Phi theo.

      ….

      Ta nghe , hồn phách của con người có thể rời khỏi thân thể, ta nhớ lại tình trạng ngày hôm nay, có lẽ chính là như thế này . Đó là loại cảm giác như thế nào, hoảng hốt, thất thần, cuối cùng cảm giác như đầu óc của mình như bị ngâm trong mực đen, vô tri vô giác mất cả năng lực suy nghĩ, ngay cả Vương Khải chuyện với ta, ta cũng có hoàn hồn.

      “Quan thư ký, ngươi làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy ?”

      “Nga.”

      “Thân thể thoái mái sao?”

      “Nga.”

      “Tiểu Yến Yến, giữa trưa muốn ăn cái gì?”

      “Nga.”

      “Nếu chúng ta ăn cơm tình nhân ? “

      “Nga.”

      “Tiểu Yến Yến này, đêm nay chúng ta thuê phòng ?”

      “Nga,”

      “Quan Tiểu Yến, ngươi rốt cuộc có nghe ta hay !!!”

      Vương Khải gầm lên giận dữ , làm cho tinh thần ta rung lên. Ta chậm chạp ngẩng đầu nhìn , ngơ ngác mà hỏi: “Vương tổng, ngươi vừa mới với ta cái gì ?”

      Vương Khải lo lắng cúi đầu nhìn ta, : “Ta nghĩ ngươi trúng tà rồi.”

      Ta cúi đầu: “Nga, ta có, chỉ là…. có chút thoải mái…”

      Vương Khải kéo cổ tay của ta, : “ thôi, ta đưa ngươi đến bệnh viện.”

      Ta giãy dụa khỏi tay , thản nhiên mà : “ cần đâu, Vương tổng, ngươi…có thể cho ta nghỉ nửa ngày được ?”

      Vương Khải gật đầu: “Được, ta đưa ngươi về.”

      cần, cần.”Ta , bước ra khỏi phòng làm việc của .

      “Tiểu Yến.” Vương Khải đột nhiên gọi ta lại từ phía sau, do dự chút , “Đừng quên, có khó khăn nhớ tìm lãnh đạo.”

      “Ân, cảm ơn lãnh đạo.”

      …..

      Ta trở về nhà, mệt mỏi tựa vào ghế, cảm giác toàn bộ khí lực người đều bị rút .

      Tại sao lại gặp phải , thế giới này lớn như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác lại là ? Ta cả đời này cũng muốn gặp , nhưng tại sao, lẽ nào nhất định phải gặp ? Ta ràng quên rồi, tại sao vừa mới nhìn thấy đầu óc liền trống rỗng ?

      tại sao lại gọi ta là “Yến Yến”? có tư cách gì cơ chứ ?

      Ta cảm thấy có chút lạnh, mùa thu tới, thế gian quả nhiên trở nên lạnh lẽo. Ta nhìn tấm thảm trong phòng khách rắc đầy ánh nắng mùa thu, mơ hồ có thể nhớ , ở ngày mùa thu tươi đẹp, đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười mà gọi ta “Yến Yến”.

      Nhưng còn bây giờ, lấy tư cách gì đây?

      Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

      Quá mệt mỏi rồi, hay là nghỉ ngơi chút .

      Vì vậy ta tự mình ngả lên sô pha, nặng nề mà thiếp .



      Mơ mơ màng màng có người mở cửa, đóng cửa, sau đó bước chân dần dần lại gần. Lúc này, ta bị đánh thức, nhưng vẫn nhắm hờ mắt nằm ở ghế muốn đứng dậy.

      Giang Ly đến gần, thấp giọng câu : “Này, ngu ngốc.”

      Ta mặc kệ , tiếp tục chợp mắt ở ghế. Ngủ là tốt a, ngủ rồi phải đối mặt với những chuyện loạn thất bát tao gì đó.

      Lúc này, người ta bỗng nặng chút, nguyên lai là Giang Ly hiếm thấy được lần rủ lòng tốt, đem áo khoác phủ lên người ta.

      Ta xoa xoa dụi mắt, ngồi dậy. Nhìn thấy vẫn đứng ở trước ghế như cũ, liền thấp giọng câu: “Ngươi trở về.”

      Giang Ly vừa nhìn thấy ta tỉnh lại, lập tức bất mãn nhìn ta nã pháo: “Ngươi xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại nhấc máy, về sớm cũng tiếng, hại ta chuyến tay .”

      Ta cúi đầu “Oh” tiếng, : “Xin lỗi.”

      Đại khái thái độ của ta làm cho Giang Ly rất ngạc nhiên, lúc này cũng quên quở trách ta, mà cúi người xuống, nâng mặt của ta lên cẩn thận nhìn chằm chằm trong chốc lát, kinh ngạc : “Ngươi làm sao vậy? Thất hồn lạc phách.”

      Ta quay đầu , thản nhiên mà : “ liên quan đến ngươi.”

      Giang Ly đứng thẳng người, khoanh tay : “Như vậy chút gì liên quan đến ta , ngươi nấu cơm chưa ?”

      Ta lắc đầu, vừa mới tỉnh ngủ.

      Giang Ly cau mày, tức giận: “Quan Tiểu Yến, ngươi hơi quá đáng.”

      Ta vừa định mở miệng chuyện, nước mắt đột nhiên “Xoát” tiếng chảy ra, muốn ngừng cũng ngừng được.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      23. Trù nghệ của Giang Ly



      Ta vừa định mở miệng chuyện, nước mắt đột nhiên “Xoát” tiếng chảy ra, muốn ngừng cũng ngừng được.

      Giang Ly cúi người ngồi xổm xuống, thể tin được mà nhìn mặt ta:”Ngươi….khóc?”

      nhảm, ngươi nhìn thấy hay sao !

      Giọng Giang Ly có chút hòa hoãn: “Ngươi khóc so với cười có vẻ dễ nhìn hơn.”

      Ta giương mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của , muốn vung quyền đánh cho lệch mặt.

      Giang Ly đứng dậy ngồi lên ghế sô pha, thuận tay rút khăn tay đưa cho ta: “Da mặt dày như thế mà cũng có thể khóc thành như vậy, ai khi dễ ngươi hả ?”

      Ta nhận lấy khăn tay, chỉ lau nước mắt lời nào. Đúng vậy, ta vì sao lại khóc a, ai khi dể ta hả ? Làm gì có a a….Còn có, ai bảo da mặt ta dày hả….

      Giang Ly tựa vào ghế, bình chân như vại mà : “Có phải bị đuổi việc rồi đúng ? Vậy cũng sao, cùng lắm , ta nuôi ngươi.”

      Ta cảm giác tên này cười nỗi đau khổ của người khác, vì vậy tức giận: “A thèm ngươi nuôi!”

      Giang Ly lại : “Ở bên ngoài bị khi dễ, chạy về nhà phát hỏa với ta, ngươi cũng chỉ có từng ấy tiền đồ.”

      Ta mặc xác , đứng dậy chuẩn bị nấu cơm, thuận tiện phân tán tư tưởng chút.

      Giang Ly: “Ngươi muốn làm cái gì ?”

      Ta: “Nấu cơm.”

      Giang Ly lại đột nhiên bắt lấy cổ tay ta, kéo xuống, lôi ta ngồi trở lại ghế.

      Ta phát hỏa: ” Ngươi làm cái gì! “

      Giang Ly nhanh chậm mà đáp: ” Ta sợ ngươi thiêu cháy nhà bếp.”

      “Giang Ly ! Ngươi có thể nể tình tâm trạng ta tốt mà thôi bắt nạt ta được ?

      “Ta đâu có bắt nạt ngươi.” Giang Ly suy nghĩ chút, đột nhiên đứng thẳng người dậy, , “Được rồi, ta nấu cơm, ngươi giám sát.”

      Ta nghĩ rằng mình nghe lầm rồi.

      ….

      Bởi vì Gang Ly nấu cơm màn hiếm có khó tìm, cho nên lúc này tinh thần ta cũng trở nên phơi phới, cùng tới phòng bếp.

      Giang Ly chỉ vào góc ở phòng bếp, với ta: “Ngươi đứng ở chỗ này, được nhúc nhích, chỉ chú ý giám sát.”

      Ta ngoan ngoãn làm theo.

      Giang Ly lục lọi lôi hết rau còn lại trong tủ lạnh ra, vứt hết những thứ còn tươi , sau đó đem những thứ còn lại bỏ vào bồn rửa rau, thuần thục vừa nhặt vừa rửa.

      Ta có chút khó hiểu: “Ngươi rất chuyên nghiệp nha, giống người biết nấu ăn a.”

      Giang Ly cúi đầu vừa rửa rau vừa đáp: “Ta chỉ biết rửa rau, trước kia ở nhà là mẹ ta nấu cơm, ta rửa rau, cha ta rửa bát.”

      gia đình hạnh phúc a, ta có chút hâm mộ , Giang Ly hình như cũng đoán được ta nghĩ cái gì, đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta cái, : “Sau này cha ta chính là cha ngươi, cần xem mình là người ngoài.”

      Mặc dù lời này có chút dở ngô dở khoai, nhưng mà trong lòng ta vẫn có chút cảm động. Cái tên Giang Ly này, có khi cũng biết tiếng người.

      Giang Ly rửa rau xong, liền đem cà rôt và rau chân vịt cùng với rau cải để ở chỗ, tay trái đặt ở sau lưng, tay phải bắt đầu vung dao lên mà lạch cà lạch cạch “Chém” xuống.

      Ta khiếp sợ tại trận, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần. Sau đó, răng ta run lập cập mà : “Giang Ly, ngươi chặt xương sao ….”

      Giang Ly dừng lại, có chút ngượng ngùng mà : “Ta…sợ thái vào tay…” (dễ thương quá mất thôi=>___<= )

      Xem ra, Giang Ly đúng là đứa trẻ ngoan biết quý trọng tính mạng, Giang Ly nấu cơm vốn là chuyện hiếm thấy rồi, dù chuyện biết thái rau là chuyện có thể hiểu được, nhưng mà lúc này ta vẫn hết sức quý trọng thời cơ, thèm tốt bụng mà cười trận.

      Giang Ly cũng tức giận, mặt đỏ, khí suyễn mà tiếp tục “Chém” mấy cọng rau đáng thương kia.

      Nhìn bàn đống rau dưa hỗn tạp, trong đầu ta đột nhiên nhảy ra từ cực kỳ kinh khủng: bầm thây.

      Chặt được lúc, Gang Ly thu hồi dao thái thức ăn, hết sức hài lòng mà nhìn ta, : “Cũng đến nỗi tồi nhỉ ?”

      Trong lòng ta sợ run cả người, trái lương tâm mà : ” tồi.”

      “Như vậy,, tiếp theo làm cái gì bây giờ?”

      Ta nhìn chằm chằm đống rau dưa kia suy nghĩ lúc, cuối cùng đau đớn hạ quyết tâm: “Nếu xào lên .”

      Vì vậy Giang Ly dứt khoát nhanh nhẹn mà bật bếp, cầm nắm rau mà vừa mới thái qua, vứt vào trong nồi, sau đó hữu mô hữu dạng mà dùng xẻng đảo qua đảo lại loạn cả lên.

      Ta cũng cười nổi nữa rồi, bước lên phía trước, : “ phải như thế, phải như thế, ngươi rửa nồi trước, sau đó bật ga, sau đó mới cho rau vào! “

      Giang Ly tắt ga , xoay người chỉ chỉ cái góc ta vừa mới đứng :” Về chỗ cũ.”

      Khí thế của ta nhất thời bị giảm nửa, ngoan ngoãn về chỗ cũ. Sau đó, ta liền tỉnh ngộ, cả nhà chứ, tại sao ta phải nghe lời a ? (nghe cũng nghe rồi, ý kiến làm chi nữa bà chị)

      Vì vậy, ta phục mà dùng lời của phản lại : “Giang Ly, ta sợ ngươi thiêu cháy nhà bếp.”

      Giang Ly thờ ơ đáp: “ sao, còn có ngươi cơ mà! “



      Cái này gọi là kiểu gì đây !





      “Giang Ly, chờ nồi nóng rồi mới cho mỡ.”





      “Ai nha nha, đừng có cho nhiều quá.”





      “Ngươi bị ngu à, chờ lát rồi mới cho rau vào.”





      “Được rồi được rồi, vừa rồi đấy, sau đó cho xì dầu vào…Đấy là dấm!!!”





      “Cháy rồi !!!!” Ta lập tức ôm đầu ngồi chồm hỗm mặt đất, mặc dù ta thường xuyên xào rau, nhưng là chuyện bốc cháy là vô cũng hiếm hoi, hơn nữa ta lại là người rất sợ lửa.





      Giang Ly vội vàng đem cái vung úp lên , chút kinh hoàng cũng có. quay đầu nhìn ta co rúm lại, đắc ý : “Chiêu này ở nhà trẻ có học qua.” :))





      Ta: “….”



      Ta còn gì để , ràng người biết nấu cơm là , tại sao đến cuối cùng kẻ bị cười nhạo lại là ta TT o TT ?



      Giang Ly phi thường có cảm giác thành tựu mà đem đống rau vừa xào đổ vào ….. cái chậu, đúng vậy, ngươi có nhìn lầm, ta cũng có viết sai, đích xác là cái chậu. Bởi vì chén đĩa đựng nổi….

      Đổ hết rau ra xong, lại vẫn còn chưa hết tâm nguyện mà : “Còn phải nấu thêm cái gì nữa?”

      “Nếu làm trứng chưng ?” Sai sót khi chưng trứng có vẻ thấp, đương nhiên, còn có nguyên nhân khác chính là, trừ trứng gà ra chúng ta làm gì còn có nguyên liệu khác….

      Giang Ly gật đầu tỏ vẻ tán thành với ý kiến này, liền chưng trứng.

      Ta tốt bụng nhắc nhở : “Giang Ly, ngươi còn chưa nấu cơm.”

      “Đúng rồi, còn chưa nấu cơm.” Giang Ly nhìn mấy quả trứng gà trong tay, suy nghĩ , “Chưng trứng trước hay là nấu cơm trước ?”

      “Ngươi có thể nấu cùng nhau được cơ mà.” Nấu cùng nhau, tất cả mọi người đều hiểu đây nghĩa là gì ?

      Giang Ly lại bảy ra vẻ mặt khó tin mà nhìn ta, hết sức chắc chắn mà hỏi ta: “Có thể nấu cùng nhau sao ?”

      “Vớ vẩn, đương nhiên có thể! “

      Vì vậy Giang Ly vo gạo xong, đặt vào trong nồi cơm điện, cho nước, cắm điện vào, bắt đầu nấu.

      Sau đó, lại đập vào bát mấy quả trứng gà, sau đó lấy thìa gạt mấy cái vỏ trứng còn sót lại trong bát ra (mồ hôi rơi mãnh liệt ), quấy quấy vài cái ( cái này là ta dạy ), thêm chút dầu vừng và muối ăn ( cũng là ta dạy ), sau đó , làm cái động tác hết sức bưu hãn, bưu hãn đến mức ta nhất thời kịp phản ứng lại.

      bưng bát trứng vừa mới đánh, mở nắp nồi cơm điện ra, sau đó, “Xoạt” cái, nhanh chóng mà đổ sạch bát trứng gà vào nồi cơm còn chưa chín.

      Ta ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn nước sôi cuồn cuộn trong nồi kia, trứng gà cùng với hạt cơm cuộn vào nhau, điên cuồng cười nhạo thế gian này.

      Xong rồi, tất cả xong rồi….

      Giang Ly đắc ý dùng đũa quấy quấy thứ hỗn tạp trong nồi cơm điện, sau đó quay đầu lại nhìn ta, phát ta trở nên bất thường. mới cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy. có chỗ nào đúng sao ?”

      Đùa hay sao, chỗ nào đúng —____—‘ ?

      Giang Ly cẩn thận suy nghĩ chút, vô tội mà : ” sai cái gì mà, tất cả đều làm theo lời ngươi nha, gạo, đánh trứng, nấu cùng nhau….”

      Nấu cùng nhau, nguyên lai hiểu “Nấu cùng nhau” là như vậy? Ta lảo đảo chút, dựa vào bức tường phía sau, mới miễn cưỡng có thể đứng vững.

      Trong lúc Giang Ly bưng thứ đồ ăn vô cùng thê thảm tự tay làm ra phòng ăn, ta vẫn ngu ngốc đứng ở góc bếp như cũ. Trong đầu lâu lâu lại vang lên thanh : Đây phả , phải ….

      Giang Ly bê đồ ăn ra hết rồi, liền lôi ta vào nhà ăn: “Ăn cơm thôi, đừng giả vờ rụt rè với ta, chẳng lẽ còn chờ ta bón cho ngươi.”

      Ta liều chết phản kháng: “ muốn muốn, ta cần ăn cơm !”

      Giang Ly nhịn được mà kéo ta : “Đều nấu hết cho ngươi rồi, đừng có mà kén cá chọn canh, ngươi xem ta ăn cơm có lúc nào kén chọn ? “

      Này này này, đó là bởi vì ta nấu cơm là bình thường có được hay !

      Giang Ly lôi ta ấn lên ghế, xới bát trứng gà trộn cơm đưa tới trước mặt ta. Ta dùng chiếc đũa chọc chọc, rồi lại chọc chọc, nhất định ăn.

      Giang Ly phát hỏa, ngồi xuống bên cạnh ta, đoạt lấy đôi đũa trong tay ta. Ta tưởng rằng muốn ném xuống, càng tốt, ném xuống càng đỡ phải ăn.

      Nhưng mà, Giang Ly lại dùng đũa gắp khối trứng gà và cơm hỗn hợp, sau đó ấn cổ ta, đưa miếng hỗn hợp trứng gà và cơm kia giơ lên trước mặt ta, thanh trầm thấp : “Nào, mau ăn.” (oa ha ha… bón cho ăn kìa…dễ thương quá =*___*= )

      Ta vẫn nghĩ rằng, giọng hơi khàn khàn trầm thấp nam tính, chỉ dùng để quyến rũ phụ nữ ( hoặc là nam nhân), ngờ rằng, kỳ nó cũng có thể dùng để dỗ người khác ăn cái gì đó.

      Đáng tiếc, ta bây giờ giác ngộ đối với sắc đẹp cao hơn trước, cho nên dù dùng thanh mị hoặc như vậy dụ dỗ ta, ta cũng ăn.

      Giang Ly bỏ qua, cúi đầu ở bên tai ta thầm : “Ngươi nếu ăn, hậu quả rất nghiêm trọng nga.”

      Ta cười: “Chẳng hạn như ?” Hổ giấy, ta tin ngươi có thể làm gì ta !

      “Chẳng hạn như,” Giang Ly thào, đột nhiên thanh thấp xuống lạnh lùng : “Chẳng hạn như bạo cúc hoa* của ngươi ! “ ( :)) lợi hại lợi hại )
      *bạn nào biết hủ nữ là gì chắc cũng biết cúc hoa là cái gì rồi ha…chưa biết có thể PM nhưng bạn biêt rồi, tớ rất trong sáng, thể giải thik ràng http://***************.com/images/smilies/icon_wink.gif )

      Ta rùng mình cái, thiếu chút nữa té từ ghế xuống.

      Giang Ly ngươi quá độc ác !

      Giang Ly ôm lấy bả vai ta, cười tủm tỉm mà : “Nào, ăn , ngon lắm mà .”

      Răng ta run run mà hé miệng, cắn miếng hỗn hợp trứng gà với cơm kia.

      Bất ngờ là, thứ kia cũng có khó ăn như ta tưởng, trửng gà chín, mùi vị của cơm cũng coi như bình thường, đương nhiên kỳ cũng thể coi là ngon, nhưng tốt xấu cũng có thể nuốt xuống được.

      “Ăn có ngon ?”

      Ta cơ hồ nuốt nước mắt mà gật đầu, ta dám ngon sao TT v TT…

      Giang Ly hài lòng mà gật đầu, lại gắp miếng cà rốt: “Nào, ăn chút rau .”

      Ta nhìn miếng cà rốt hình thù quái dị lại còn có chút đen đen, khóc ra nước mắt.

      Nhờ Giang Ly bề ngoài là liên tục dỗ dành kiềm khuyên nhủ mà thực chất hoàn toàn là uy hiếp, ta ăn được nửa bát trứng gà chưng với cơm, lại còn chút rau thừa xì dầu với muối ( cũng có thể gọi là rau xào muối). Do ta ngoan ngoãn phối hợp, cho nên Giang Ly rốt cục cũng buông tha ta. thỏa mãn nhìn thành quả của mình, hỏi : “Ăn ngon ?”

      Lời này dưới hai trăm lần. Ta hung hăng gật đầu, ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon cái p !

      Giang Ly khiêm tốn mà cười, : “Ăn ngon a, vậy ăn nhiều chút ?”

      Ta liều mạng mà lắc đầu, ăn đâu ăn đâu ~[TT v TT]~…. Giang đại gia, , ngươi làm ơn buông tha cho tiểu nhân ….

      Giang Ly dịu dàng mà vỗ vỗ đầu ta: “Lão bà a, ta phát trù nghệ của ta cũng tồi, chi bằng sau này để ta nấu cơm ?”

      Ta kinh hoàng, cuống quít lắc đầu, Giang đại gia, ngài nghỉ ngơi mà !

      Giang Ly lộ vẻ khó xử: “Nhưng mà ngươi lại làm.”

      “Ta làm, ta làm, ta thề! ” Ánh mắt ta chứa đựng đầy chân thành, vẻ mặt ta vô hạn nghiêm túc. Đùa hay sao, đừng hành hạ người ta như thế chứ !

      Giang Ly giống như khó xử mà gật đầu. Ta thở dài hơi, thiện tai, cái thân già này của ta, tài nào chịu nổi giày vò như thế.

      Giang Ly gắp miếng rau muối xào bỏ vào trong miệng, còn chưa nhai miếng nào, nhổ ra. ( té ghế với Giang ca :)) :)) )

      Mà trong lòng ta, lệ chảy thành sông.

      Từ nay về sau, trong lòng ta vô cùng chắc chắc niềm tin:

      Giang Ly phải nhân loại, tên bại hoại !!!

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      24. Giang Ly cũng có chỗ tốt.

      Ăn xong cơm tối, Giang Ly lại bắt ta uống thuốc, tốt đẹp mà , là sợ ta cảm mạo.

      Ta hoài nghi mà nhìn chất lỏng mày hổ phách trong tay , hỏi: “Ngươi mà cũng hảo tâm như vậy sao ?”

      Giang Ly thẳng thèm che đậy: “Ngươi bị cảm, phải lây bệnh cho ta sao !”

      Được rồi, ta còn gì để nữa.

      ….

      Gần đến buổi đêm, ta phát động dũng khí, lại lấy dũng khí lần nữa, cuối cùng cũng với Giang Ly: “Giang Ly, ta hỏi ngươi vấn đề,phiền ngươi thành trả lời.”

      Giang Ly hào phóng mà gật đầu, : “Để cho ngươi khỏi cảm thấy ngại ngùng khi chiếm tiện nghi của ta, ta cũng hỏi ngươi vấn đề, ngươi cũng phải trả lời đàng hoàng.”

      Ta gật đầu, hỏi: “Cơm tối ngươi làm khó ăn như vậy, là cố ý phải ?”

      Giang Ly nghiêm túc đáp: “Đúng vậy, kỳ thực ta có thể nấu rất ngon, tin ngày mai ta lại làm lần cho ngươi xem ?”

      Ta kinh hoàng, vội vàng lắc đầu như cái trổng bỏi, lời của Giang Ly, thực là khó mà phân biệt thực giả.

      Giang Ly ra vẻ tiếc nuối: “ đáng tiếc…” Vừa , liền chuyển đề tài, “Như vậy, đến lượt ta hỏi ngươi.”

      “Hỏi .” Ta cũng có làm chuyện gì trái với lương tâm, tùy tiện ngươi hỏi.

      Giang Ly nheo mắt lại, hỏi: “Hôm nay tại sao khóc ?”

      ngờ tới lại hỏi chuyện này, thần sắc ta chợt ảm đạm, thuận miệng : “Liên quan gì đến ngươi.”

      “Ta cũng muốn mỗi ngày phải đối mặt với oán phụ, làm tốt sau này còn phải tự mình nấu cơm…. Trứng gà khó đánh.”

      Ta nghĩ chút, liền : “Giang Ly, nếu như ngươi gặp người cũ của ngươi ở công ty ngươi làm, ngươi có từ chức hay ?”

      Giang Ly chắc như đinh đóng cột mà lắc đầu: “Ta từ chức làm cái gì?”

      Ta nghiêng đầu tin: “Ngươi dễ dàng.”

      Giang Ly lại thêm: “Ta trực tiếp khiến từ chức là xong.”

      Ta: ….

      Ta từ chức làm cái gì, trực tiếp khiến từ chức là xong….Đây là câu trả lời của Giang Ly.

      Ta đột nhiên phát thỉnh giáo Giang Ly vấn đề kiểu này là vô ích, hai chúng ta căn bản cùng đẳng cấp.

      Giang Ly rất nhanh hiểu ra vấn đề: “Gặp phải chồng cũ của ngươi ?”

      Ta gật đầu: “ là tổng giám thị trường của công ty chúng ta, mà ta là thư ký của phó tổng.” Sau này còn phải tiếp xúc nhiều ? Hay là từ chức cho xong chuyện.

      Giang Ly chống cằm suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên : “Quan Tiểu Yến, ta phát ra đặc điểm lớn nhất của ngươi phải là ngốc, mà là có tiền đồ.”

      Đây tính là lời lẽ tốt lành gì, bất quá đối với châm chọc khiêu khích của ta cũng quen rồi, lúc này chẳng còn tâm tình mà đấu võ mồm với , thế làm gì hơn ngoài việc cười trừ.

      Đại khái là bởi vì phát lời của bản thân được coi trọng, Giang Ly có chút bất mãn: “Ngươi vẫn còn tin. Lúc đầu ràng là chồng trước của ngươi có lỗi với ngươi, tại sao cuối cùng lại vẫn là ngươi phải trốn tránh , giống như ngươi mắc nợ cái gì vây ?”

      Ta bị những lời này của làm cho giật mình đôi chút, hình như là có chuyện như vậy, lại hình như phải vậy.

      Giang Ly thấy ta gì, lại đưa ra giả thiết khác: “Hay là , ngươi vẫn như cũ nhớ mãi quên với .”

      Ách? Ta kinh ngạc. Ta có sao? có đâu… Ta nhớ kỹ nhất định là có…

      Ta lắc đầu, dùng loại giọng điệu hết sức nghiêm túc : “Ta có thể khẳng định hêt sức, ta còn thích nữa.”

      Giang Ly hỏi: “Nhưng là ngươi nhìn thấy , phản ứng quá khích giống hệt như tình nhân chia tay nhau. Ngươi sợ ? “

      Ta sợ ? Ta sợ làm cái gì, cũng phải quỷ. Vì vậy, ta lắc đầu, sợ đâu.

      Giang Ly lại tiếp tục : “Ngươi đúng là sợ , ngày hai chúng ta kết hôn, ta liền nhận ra, ngươi sợ .”

      Ta cúi đầu, trong lòng bắt đầu sợ hã, ta sợ Vu Tử Phi ư ? Ta vì sao phải sợ ?

      Giang Ly tựa hồ như biết thuật đọc tâm, nhanh chóng giải đáp nghi vấn trong lòng ta: “Kỳ , phải ngươi sợ , ngươi là sợ đối mặt với quá khứ khi cùng chỗ.”

      Ách?

      Giang Ly từng bước áp sát: “Quan Tiểu Yến, ngươi mau thừa nhận , ngươi chính là kẻ có tiền đồ. Sau khi bị thương chỉ biết trốn chạy, dám bước ra, liều mạng muốn quên, cho dù quên được cũng muốn làm bộ quên. Vừa gặp lại người thương tổn ngươi, liền ngay lập tức muốn trốn , lẩn càng xa càng tốt. Kỳ tình huống kiểu này của ngươi, giống như là “ lần bị rắn cắn,mười năm sợ dây thừng”, ngay cả dây thừng còn sợ, huống chi là con rắn chân chính thương tổn qua ngươi.”

      Ta mờ mịt mà gật đầu cái: “Ngươi , hình như cũng có lý.”

      Giang Ly phát huy phần tử lải nhải trong cơ thể của , thao thao bất tuyệt mà : “Mặc dù hành vi của ngươi có thể hiểu được, nhưng mà cũng bị người khác xem thường, ta tài nào hiểu nổi, ngươi tại sao trực tiếp bắt con rắn đó lên ? Cho dù bắt lên được cũng phải đuổi chứ? Ai cũng có mặt xấu xa của mình, ngươi càng trốn, càng đuổi, cho đến khi nào ngươi còn chỗ để nấp thôi. Nếu như vậy, bằng ngay từ đầu đá văng ra xa.”

      Nghe đến đó, ta có chút nhụt chí: “Ngươi đây phải là thừa sao, nếu ta có thể đá văng ra xa, còn phải trốn hay sao ?”

      Giang Ly vuốt cằm suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu : “Cũng đúng, tên chồng trước của ngươi, vừa nhìn thấy là người đơn giản, lấy tư sắc cùng với trí thông minh của người, quả phải đối thủ của .”

      Này !

      Giang Ly đột nhiên hảo sảng mà vỗ vỗ vai ta, : “Yên tâm , ta giúp ngươi.”

      Giang Ly đột nhiên hảo sảng mà vỗ vỗ vai ta, : “Yên tâm , ta giúp ngươi.”

      Con ngươi của ta đảo qua đảo lại, tin tưởng lắm: “Ngươi có lòng tốt như vậy sao ?”

      “Ta đương nhiên có.” Giang Ly lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, “Cho nên, ta có điều kiện.”

      Đối với lời này ta hề có cảm giác ngoài ý muốn chút nào: “ .”

      Giang Ly: “Sau này giúp ta giặt quần áo.”

      Ta cắn răng, gật đầu.

      Giang Ly: “Còn có, sau này ta xã giao trở về, ngươi phải nấu bữa ăn khuya và canh giải rượu cho ta.”

      Lại cắn răng, lại gật đầu.

      “Còn có….”

      Ta nhất thời bốc hỏa: “Ngươi có hết luôn lần hả ?”

      “Còn có chính là ngủ sớm chút , phụ nữ thức đêm đúng là bi kịch.”

      ….

      Giang Ly: “Muốn ngẩng cao đầu trước mặt chồng cũ của ngươi, kỳ chỉ cần làm được thứ là đủ rồi. Nhất định phải làm cho tin là, ngươi quên rồi, ngươi bây giờ sống rất tốt.”

      Ta: “Ta vốn cũng quên rồi.”

      Giang Ly: “Ý ta là, trong mắt ngươi, bây gờ chẳng khác nào người qua đường. Lúc ngươi nhìn thấy , phải ngẩng cao đầu lên, giống như nhìn con mèo hoang ý.”

      Mèo hoang….cái này hơi bị khó ….

      Giang Ly: “Lúc nhìn ,phải giống như nhìn người xa lạ mà ngươi thể nào thích được, ngươi có thể có rất nhiều thứ quái gở mà ngươi chán ghét, tâm hồn đen tối, thường xuyên tháng cũng tắm rửa, lại còn thích dâm loạn nhi đồng…” (khổ thân bác Vu Tử Phi, bị Giang Ca biến thành thế này đây)

      Ta lau lau mồ hôi: “Như vậy …được ?”

      Giang Ly: “Ngàn vạn lần đừng khách khí với , nếu , nghĩ ngươi đối với vẫn nhớ mãi quên, đến lúc đó, mặc kệ có thích hay , đều xuống tay với ngươi, như vậy tương đối phiền toái rồi.”

      Ta nhìn bộ dáng hết sức tự tin của Giang Ly, đột nhiên cảm thấy những lời được bài bản cho lắm.

      Giang Ly nắm vô lăng, nhìn thấy vẻ mặt của ta, vẫn thao thao bất tuyệt như cũ: “Trừ chuyện đó ra, ngươi còn phải giả bộ giống như tình cảm cùng với ta tốt lắm, làm cho mở mắt ra, ngươi Quan Tiểu Yến mặc dù nhân phẩm khí chất cũng có dáng người, nhưng vẫn có người muốn.”

      Ta: “….” Giang Ly ngươi móc ta chết sao >___< !

      Giang Ly: “ nếu nhìn thấy ngươi sống hạnh phúc còn hơn tưởng tưởng, thậm chí so với còn hạnh phục hơn, có lẽ trong lòng phục. Nếu như vậy, có khả năng tìm cơ hội quyến rũ ngươi, đến lúc đó ngươi nên kiềm chế. Soái ca đời này vẫn còn nhiều mà, ngươi muốn khuôn mặt đẹp, tốt hơn hết là tìm ta đây. Nếu như ngươi thích dáng người tốt, cũng có thể tìm ta… Đương nhiên, nếu ngươi thích người có tiền, hình như cũng có thể tìm ta….” (Ách…tự kỷ quá …cơ mà ta thích ..hắc hắc :)) )

      Ta…. mồ hôi tuôn như thác….

      Giang Ly cảm thấy bình thường, vì thế lại bổ sung thêm câu:

      “Đương nhiên, ta cần ngươi.”

      Để giữ cho thần kinh của bản thân bị hỏng mất, ta may ra chỉ có thể ngồi tại chỗ từ từ nhắm mắt lại giả câm giả điếc.

      Ta phát hện mấy ngày gần đây Giang Ly đặc biệt lắm mồm, cũng hiểu là bị cái gì kích thích.

      Lúc này ta ngồi xe Giang Ly. Vốn trong các phương án mà chúng ta thương lượng có cái đoạn Giang Ly đưa ta làm như thế này, nhưng là chuyên gia Giang Ly nghĩ đến quần áo của sau này đều do ta giặt nên cao hứng lên liền chở ta , dù sao cũng thuận đường. Bản thân ta vốn hề gì, chuyện chiếm tiện nghi làm gì có ai cầu mong a. Chỉ là ta hiểu lắm, lúc Giang Ly đưa ta đến cửa công ty, là tám giờ năm mươi lăm rồi, sợ muộn sao?

      Vì vậy ta tốt bụng hỏi : “Ngươi muộn làm sao bây giờ ?”

      Giang Ly dửng dưng mà đáp: “Ta còn lo, ngươi lo cái gì !”

      cái kiểu gì vậy!

      Ta vốn vừa mới cảm thấy cái tên Giang Ly này cũng có điểm tốt, nhưng những lời này khiến những ý niệm trong đầu ta bị tiêu diệt hoàn toàn. Đùa hay sao, có tốt cái p, chính là quái thai, biến thái, tâm hồn đen tối, chuẩn lại còn luyến đồng…. (ta dựa vào, ta cái gì đây thế này a ¥%%##% )

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :