1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lão bà, theo ta về nhà đi - Tửu Tiểu Thất

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      50. Ngày đầu tiên làm nô lệ

      Vốn ta cho rằng đêm hôm nay nhất định ngủ yên, ngờ rằng nửa đêm mơ hồ ngủ thiếp mạch luôn, hơn nữa ngủ rất ngon lành, sáng hôm sau lúc Giang Ly đến gõ cửa, ta mới rời giường.

      Có lẽ là do đại não vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn lộn xộn, ta mơ mơ màng màng xuống giường, mở cửa, sau đó thò đầu ra, lười biếng với Giang Ly: ‘Gõ cái gì mà gõ, ngươi phải có chìa khóa sao ?”

      Giang Ly khẽ giật mình, lập tức : “Vậy lần sau ta gõ nữa.”

      Ta cảm thấy hình như mình lại phạm phải sai lầm rồi, vì vậy liền dùng sức lắc đầu : “Từ nay về sau cho phép được đồng ý mà tiến vào phòng của ta !”

      Giang Ly gật cũng chả lắc.

      Ta lại bổ sung: “Còn nữa, ngươi tối hôm qua bị mộng du sao ? Hơn nửa đêm chạy vào phòng ta làm gì vậy ?”

      Giang Ly: “Chẳng qua là muốn xem ngươi có ngủ được hay thôi.”

      Ta: “Sau đó sao ?”

      Giang Ly: “Lần đầu tiên ngươi chưa có ngủ, lần thứ hai với lần thứ ba ngươi ngủ say như lợn.”

      Ta phẫn nộ nhìn , hoàn toàn còn gì để , ngươi còn đến những ba lần.

      Giang Ly chẳng thèm đếm xỉa đến tức giận của ta, cực kỳ có lý : “Bằng thế nào, còn muốn ta cõng ngươi bệnh viện ?”

      Được rồi, Giang Ly hiếm khi lương tâm trỗi dậy, ta nhẫn !

      Kỳ cũng chẳng có gì hay mà phải tức giận. Bởi vì, đến Tết Nguyên Đán!

      Nguyên Đán có ý nghĩa như thế nào? Trước ngày hôm qua, Nguyên Đán đối với ta chỉ là mấy ngày nghỉ, chẳng khác lắm so với ngày Quốc Tế Lao Động hay Trung Thu, nhưng mà lễ Nguyên Đán năm nay trở thành lễ Nguyên Đán cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm, trở thành lễ Nguyên Đán được người ta ghi vào những trang sử chói lọi của Quan Tiểu Yến, Nguyên Đán thành công, Nguyên Đán thắng lợi, Nguyên Đán vang lên khúc ca vùng dậy của giai cấp nông nô…. ( bà này bị chèn ép nhiều quá nên hỏng đầu rồi :)) )

      trắng ra là, hôm nay, ngày mai và ngày mốt, Giang Ly người này, sắp bị ta đem ra trưng dụng ba ngày… Nghĩ đến đây thôi ta dị thường hưng phấn, huyết mạch phun trào, hận thể đeo cái xích lên cố Giang Ly mà lôi ra ngoài dạo chơi. Dù thế nào, ta – Quan Tiểu Yến, cũng có ngày bắt nạt được Giang Ly !

      Nghĩ đến đây, ta lại đột nhiên cảm thấy, kỳ hôm qua mình bị Giang Ly bắt nạt cũng đáng giá, được rồi, ta chính là người có tiết tháo như vậy đấy…

      Giang Ly cực kỳ có tính tự giác làm nô lệ, sáng sớm chuẩn bị bữa sáng lấy lòng, chờ ta rời giường, phục vụ thực đúng lúc. Ta ban thưởng cho Giang Ly ánh mắt khích lệ, bắt đầu hưởng thụ bữa sáng. Bất quá sau khi ăn xong ta mới phát vấn đề kỳ quái, lòng bàn tay trái cùng tay phải của Giang Ly đều có dán miếng băng urgo… Thiện tai, tiểu tử này làm cái quỷ gì thế ? ( làm bữa sáng cho bà chị chứ làm cái giề >___< )

      Ta buông cái bánh bao xuống,cầm tay của Giang Ly lên, đánh giá từ trong ra ngoài, kỳ quái : “Giang Ly, băng urgo của ngươi có phải là sắp hết hạn mà dùng hết hay ?” Bất quá dùng hết ngươi cũng có thể dán ở đầu, chân, cổ, dán trong lòng bàn tay… đúng là có sáng tạo, quả nhiên biến thái chính là biến thái.

      Giang Ly gạt tay ta ra, nhàn nhạt : “Mắc mớ gì tới ngươi.”

      Ta kháo, ngươi phản sao, dám chuyện với chủ nhân như vậy. Thế là ta nhướn mày, cầm đũa ném lên mặt bàn, hung dữ : “Giang Ly ngươi bây giờ chính là nô lệ, còn chuyện với chủ nhân như vậy, cẩn thận ta khắc chữ mặt ngươi! ” ( bạn Tiểu Yến rất có năng khiếu làm chủ nô :)) )

      Giang Ly buồn bực lên tiếng đập quả trứng gà, bóc bóc lột lột sạch mới bỏ vào trong bát của ta, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, cười đến gọi là khuynh quốc khuynh thành, ta cả kinh, cằm thiếu chút nữa rớt xuống. ( ca đây là dùng sắc dụ phải hông ? )

      ngờ tới a ngờ tới, Giang Ly bây giờ còn có thể gắn từ “Xinh đẹp” lên … Tuy ta rất muốn thừa nhận, nhưng mà nụ cười vừa rồi của , xác thực như khung cảnh mùa xuân rực rỡ tươi đẹp, làm cho người ta khỏi ngừng thở, bị cảnh đẹp trước mắt làm cho rung động.

      “Chủ nhân, ăn trứng gà.” Giọng trầm ấm mà ôn nhu mềm mại như lụa chảy xuống.

      Ta bỗng chốc run lên, dụi dụi mắt, bắt buộc chính mình phải dời ánh mắt từ mặt Giang Ly đến trứng gà trong bát. Phải nhớ rằng, sắc đẹp dù đẹp đến mấy, cũng thể no bụng được, ta là người rất thiết thực.

      Vì vậy ta chọc trứng gà, hung hăng cắn miếng.

      ….

      Trước kia ta đối với mấy ngày nghỉ tết Nguyên Đán cũng có sắp xếp gì. Vốn ta chính là loại người thích ra khỏi cửa, huống hồ ta còn rất sợ lạnh, vì vậy ta vốn định vào lễ Nguyên Đán dính ở trong nhà ăn no uống say đánh giấc ngon lành, hưởng thụ cuộc sống của bà địa chủ phong kiến chút. Nhưng mà bây giờ giống, ta thay đổi suy nghĩ. Ngươi xem, khó khăn lắm Giang Ly mới để ta chà đạp lần, ta nếu như xách ra ngoài chơi, là lãng phí tài nguyên.

      Nhưng mà nơi nào bây giờ?

      Lúc này, mỗ nô lệ hiến kế: “ trượt tuyết thế nào ?”

      Mỗ chủ nô gật đầu, kế này rất tốt, nhưng mà….ta biết nha…

      Mỗ nô lệ gõ đầu chủ nô: “ biết học a, ngu ngốc.” ( :)) )

      Chủ nô trợn mắt nhìn, ngươi làm phản nha, làm sao có thể những lời như vậy!

      Mỗ nô lệ vì vậy sửa lại thành gõ , nhàng mà vuốt ve đầu chủ nô, trong mắt lên nhu tình có thể chảy ra nước: “Chủ nhân, ta có thể dạy ngươi.”

      Chủ nô…Ói ra…



      Tuy ta biết trượt tuyết, cơ mà xét thấy ta đây thiên tư thông minh ( cái này có gọi là tự giễu nhỉ ..) phỏng chừng trượt tuyết cũng phải chuyện gì quá khó khắn. Ta chuẩn bị xong, Giang Ly đột nhiên lại : “Ngươi có ván trượt tuyết ? Ngươi có đồ trượt tuyết ? Ngươi đặt vé trước chưa ?”

      Ta ngây ra, lắc đầu.

      Giang Ly chỉ tiếc thể rèn sắt thành thép lắc đầu: “Như vậy ngươi bây giờ , là đến ngắm cái cửa chính của khu trượt tuyết sao ?”

      Ta uể oải gật đầu, lại lắc đầu.

      Vì vậy, chủ nô bị nô lệ lôi đến trung tâm mua sắm.



      Ta nhìn Giang Ly đứng trước gương, càng xem càng vừa mắt. Thiện tai, tiểu tử này bình thường trưng ra khuôn mặt đẹp đến bất thường ta nhẫn lắm rồi, bình thường chỉ có thể cười nhạo ở chỗ “ biết ăn diện” đầu tiên, bởi vì thường xuyên chỉ tùy tiện mặc bộ áo sơ mi quần jean, sau đó khoác lung tung cái áo khoác lên là xong việc…Nhưng mà bây giờ ?

      Vì vậy, ta đột nhiên phát , tiểu từ này chỗ nào biết ăn diện chứ, căn bản chính là chẳng thèm ăn diện!

      lôi ta dạo quanh trung tâm mua sắm hơn giờ, đem đủ loại quần áo xỏ lên người ta khoa tay múa chân, lúc cái áo khoác này màu sắc hài hòa, lúc cái quần kia kiểu dáng chưa ổn, lúc lại bộ kia nhìn tồi chút nào đáng tiếc ngươi quá gầy mặc nổi… Lật bàn! Ngươi nha, muốn cười nhạo thân hình của ta cứ việc thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy ?

      Cuối cùng Giang Ly vỗ tay quyết định chọn bộ, ta mặc xong đứng trước gương uốn éo vài vòng, phát đúng tồi chút nào, rất trẻ trung, rất có sức sống, hơn nữa lại nổi bật lên tư thế oai hùng mạnh mẽ của ta, càng càng thêm tự kỷ, cùng với hình ảnh ta tạp chí quảng cáo gần giống nhau.

      Ta muốn khích lệ Giang Ly vài câu, lại nghe thấy với nhân viên cửa hàng: “Theo bộ đồ này của ấy,, chọn cho ta bộ kiểu nam.” ( ra là muốn ăn thua vụ mặc đồ đôi với chú Khải đây mà :)) )

      Đợi cho Giang Ly từ trong phòng thay đồ bước ra xong, ta… bi phẫn !

      nha, từ đầu đến cuối đều là ta thử quần áo, kết quả thử nghiệm người ta xong quần áo mặc người so với mặc người ta đẹp mắt hơn gấp trăm lần. Bộ đồ này mặc người ta cùng lắm chỉ là làm bộ làm tịch có chút sống động mà thôi, kết quả mặc người , tất cả đều tản mát ra hơi thở vận độn, phảng phất như là kiện tướng thể thao mình đầy kinh nghiệm, ta thậm chí còn xuất ảo giác, giống như nhìn thấytư thế oai hùng lúc lướt ván trượt tuyết.

      Đừng chung với Giang Ly chỗ, chíh là bạch mã tuấn, mà ta, chính là con chuột đầu đầy bụi đất.

      Thế nên ta chỉ có thèm muốn ghen ghét cùng với hối hận….

      Trong gương Giang Ly phảng phất như cảm thấy ánh mắt tràn ngập địch ý của ta, nhìn về phía bên cạnh ta, nhìn ta mỉm cười. Khiêu khích, khiêu khích trắng trợn a! ( phóng điện cơ mà chị > . < )

      Ta còn chưa gì, chỉ cảm thấy nhân viên bán hàng đứng bên cạnh lảo đảo chút, sau đó nàng vịn vào giá áo, hai má ửng đỏ vẻ mặt mê đắm nhìn về phía Giang Ly. ( :)) )

      Chủ nô… lại ói ra…



      Ăn xong cơm trưa, ta hỏi Giang Ly xem buổi chiều đâu, Giang Ly : ” Chúng ta thăm mẹ vợ ta .”

      Ta nghĩ cũng đúng, lâu rồi chưa có gặp mẹ ta, rất nhớ bà. Thế nên gọi điện thoại cho bà, lão thái thái vừa nghe thấy chúng ta muốn thăm bà, vui vẻ: “Vừa vặn mẹ muốn karaoke, hai đứa với mẹ .”

      Ta bình tĩnh gác điện thoại, đối với hành vi kiểu này của bà cho dù thấy kinh sợ nhưng thể trách cứ. Dù mẹ ta lão thái thái sắp sáu mươi tuổi đến nơi, nhưng mà bà so với ta điên khùng hơn rất nhiều, bây giờ những người trẻ tuổi thích chơi cái gì, bà cũng thích cái đó. Bà còn từng có người bạn mạng mười tám tuổi, kết quá cả ngày bà đuổi theo đứa trẻ kia bắt người ta gọi bà là bà nội, về sau đứa bé kia dưới giận dữ mới đem bà quẳng vào sổ đen.

      Nhìn xem, Tiếu Khinh Linh, thế giới này có thể chịu được mẹ, chỉ có con của mẹ thôi.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      51. Karaoke


      Hai giờ sau, ta cùng với nô lệ mang theo đống quà biếu đến gõ cửa nhà mẹ ta. Ngoài quà biếu, chúng ta còn vác theo cả đống trang bị trượt tuyết mới mua ngày hôm nay—– theo lời của mẹ ta, muốn chúng ta qua đêm luôn ở chỗ bà ngày hôm nay, cho nên để tránh cho hành trình ngày mai bị chậm trể nên phải mang luôn mấy thứ đó đến, ngày mai chỉ cần đến thẳng khu trượt tuyết là được. Vì vậy hôm nay chúng ta chẳng khác nào như chim di cư chuyển nhà vậy.

      đường kTV*, ta hỏi mẹ ta, ngày mai có dự định gì, có muốn trượt tuyết cùng chúng ta hay .

      *kTV- Karaoke TV: bợn nào hay coi phim đại của Trung Quốc hay Hàn quốc biết

      Mẹ ta khoát khoát tay : “ cần, mẹ bận chuyện khác rồi.”

      Ta bị vẻ mặt thần thần bí bí của mẹ ta khiến cho chẳng hiểu ra làm sao: “Mẹ có chuyện gì? Hay là lại gặp bạn mạng?”

      Mẹ ta nheo mắt vùng vằng trả lời: “ cần xen vào, dù sao cũng đâu phải việc của .”

      Ta thán, hôm nay mấy người này làm sao đều quái lạ như vậy.

      Kỳ thực ta đối với việc K vẫn có tâm lý sợ hãi, nếu mà dùng câu của Giang Ly để hình dung tài ca hát của ta, chính là, người khác ca hát là ngẫu nhiên lạc giọng, còn ta ca hát chính là ngẫu nhiên bị lạc giọng. Mẹ của ta thường xuyên chỉ hận rèn sắt thành thép mà vỗ đầu ta, cám thán rằng người trời sinh ca sĩ như bà làm sao lại có thể sinh ra đứa con ngay cả ngũ * cũng được đầy đủ như vậy. Tuy rằng đối với hình tượng “trời sinh ca sĩ” này có vài phần hoài nghi, nhưng mà xét thấy việc ta chính xác là ngũ có phần được đầy đủ cũng có chút quá đáng, cho nên ta cũng có vạch trần bà.

      *Ngũ : năm bậc giai cổ bao gồm cung, thương, dốc, chủy, vũ tương ứng với do, re, mi, sol, la.

      Nhưng mà hôm nay, ta chẳng có gì phải lo lắng. Sợ cái gì, mẹ ta mà bắt nạt ta, ta bắt nạt lại Giang Ly, ai bảo là nô lệ của ta chứ !

      Thế nên chúng ta tiến vào phòng kTV, ta đá Giang Ly chọn bài, sau đó ngồi xuống bên cạnh mẹ ta, rót nước cầm micro cho bà, hầu hạ khiến bà vô cùng thoải mái.

      Mẹ ta dưới phục vụ của con và con rể, lần lượt hát <Phương Đồng Hồng>, <Hát khúc sơn ca cho Đảng nghe>, < Thập tống Hồng quân> toàn những ca khúc cách mạng kinh điển, ta ngồi bên nghe mà tóc đầu dừng thẳng hết cả lên. Tuy rằng những bài này lần nào K bà cũng chọn, nhưng mà cho dù ta nghe nhiều lần như vậy cũng vẫn sinh ra kháng thể được, lần nào cũng nghe đến rùng cả mình. Cũng phải là bảo những bài này khó nghe, chỉ là, ách, chỉ cần mẹ ta hát những bài này, trong đầu ta nhảy ra hỉnh ảnh Tiếu Khinh Linh mặc chiếc áo bông bẩn bẩn, đầu buộc hai bím tóc như hai cái sừng trâu, ngươi có 囧 hay 囧 ?

      Mẹ ta hát hò quá chuyên tâm, có phát thấy co giật của ta, Giang Ly ngược lại, quay đầu nhìn ta cái, lại còn nhịn được cười gian. Ta tức quá a, tiểu tử này nhất định là vui vẻ khi người gặp họa mà! Vậy nên ta cầm lấy cái micro khác, với Giang Ly: “Ngươi, lấy ly nước chanh cho ta!”

      Giang Ly bèn xám xịt tuân lệnh. Ta đắc ý, đột nhiên mẹ ta giơ cái mic gõ cốp phát lên đầu ta, vừa gõ vừa quát: “Con bé này! Giang Ly, con đừng có mà nuông chiều nó quá!” ( chết chị chưa hắc hăc…)

      Ta ôm đầu quay lại oan ức nhìn mẹ ta, lão nhân gia ngài biết cái gì a! Ta bị áp bức nửa năm rồi, vất vả lắm mới có cơ hội hung hăng trả lại, lần này vẫn là dùng thân thể để đổi lấy đó (này!)….

      Giang Ly cười ha hả mà cầm cốc nước chanh đặt trước mặt ta, với mẹ ta: “Mẹ, Tiểu Yến chẳng qua là đùa với con thôi.”

      “Giang Ly, con cần bao che cho nó, con mẹ mẹ biết chứ.” Mẹ ta , còn chưa hết giận, lại gõ đầu ta cái.

      Ta ôm đầu bi phẫn : “Mẹ, mẹ đừng gõ, gõ đầu biến thành ngu đấy.”

      Mẹ ta lại : “Con ngu sẵn rồi, có ngu thêm tí nữa cũng chẳng sao.”

      Thiện tai, ta lại bắt đầu hoài nghi rốt cuộc ta có phải con ruột của bà hay vậy.

      Ta nhìn sang nô lệ của ta, hy vọng có thể giúp ta vài câu. Đáng tiếc chính là, vẻ mặt lúc này…biểu lộ đồng ý, thể nên ta lại tiếp tục bi phẫn.

      Ta cho rằng Giang Ly phụ họa mẹ ta, mượn cơ hội cười nhạo ta chút, ai ngờ, lại : “Kỳ ngu cũng có chỗ hay của ngu.”

      Cái này gọi là gì, vừa đấm vừa xoa? Ta liếc mắt cái như dao xẹt qua chỗ , bày ra dáng vẻ ngông nghênh vênh váo hung hăng của chủ nô, với Giang Ly:”Ngươi biến qua bên hóng mát cho ta, trong này có chỗ cho ngươi chuyện sao! “

      Ta vừa dứt lời, mẹ ta lại bốp cái đập lên đầu ta: ” Sao lại mấy câu như vậy! Giang Ly, con đừng để ý nó, đến đây hát.” Mẹ ta , lại chỉ chỉ ta, “! chọn bài!”

      Ta còn lời nào để hỏi trời cao, chỉ có nước mắt tuôn thành dòng. Ta xem như nhìn ra, có mẹ ta làm chỗ dựa, cho dù ta có muốn bắt nạt Giang Ly, cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.

      Ta hỏi Giang Ly chọn bài nào, đáp: “Trừ Châu Kiệt Luân ra, bài nào cũng được.”

      Thế nên ta bèn chọn đống bài của Châu Kiệt Luân, sau đó lại chạy về ngồi bên cạnh mẹ ta.

      Giang Ly nghiêng đầu nhìn ta, đắc ý cười cười : “ ra ta rất thích hát nhạc của Châu Kiệt Luân.”

      Ta …Ta bi phẫn lần thứ n! Tiểu tử này quá gian trá, biết thừa ta cố ý chọn bài thích, cho nên mới thích Châu Kiệt Luân, nhưng thực ra là thích !

      Vì sao cuối cùng ta vẫn mắc mưu của , đây rốt cuộc là vì sao…

      Lúc này mẹ ta hoàn toàn vui sướng khi người gặp họa nhìn ta, vẻ mặt, chẳng khác nào : thấy ngu chưa ? mắc lừa chưa ?

      Trong lòng ta có thanh yếu ớt quanh quẩn: kỳ phải là ta ngu, mà là Giang Ly quá giảo hoạt… ( tất cả chỉ là ngụy biện)

      Ta vẫn đắm chìm trong bi phẫn, còn chưa có hoàn hồn lại, Giang Ly bắt đầu hát. Thế nên ta…càng thêm bi phẫn liên tục….

      Ta tài nào hiểu nổi, vì sao lão thiên gia cái gì cũng đem cho hết ? Vẻ ngoài đẹp mắt, dáng người lại chuẩn, còn có cái đại não hơi bị thông minh cách quá đáng , ngoại trừ mấy thức đó ra còn có đống những cái linh tinh gì đó, như là đầu tư cổ phiếu, diệt virus máy tính, còn có thể giúp ta trộm tài khoản ( trộm lại của chính mình). Hơn nữa cuộc sống của đặc biệt khỏe mạnh, có đam mê bất lương, thưởng thức lại tốt, có vẻ như giống kiện tướng thể dục thể thao…

      Sau đó bây giờ, ta lại phát , tiểu tử này ca hát lại cũng có thể dễ nghe đến như vậy!

      Giang Ly hát bài đầu tiên là < Sứ Thanh Hoa>, giọng của vốn trầm thấp, sau khi hát bài này lại sinh ra loại hương vị độc, làm cho trong lòng người ta đều có chút thê lương cùng phiền muộn theo. Trước kia ta từng nghe < Sứ Thanh Hoa> vô số lần, lần nào cũng đều cảm thấy êm tai, nhưng cụ thể là êm tai ở đâu ràng lắm. Hôm nay bên tai nghe Giang Ly hát, trước mắt lại nhìn MV kia, biết làm sao đột nhiên thấy buồn bã.

      Vì sao hai người bọn họ thể cùng chỗ,, vì sao cứ hết lần này đến lần khác để vuột mất, vì sao sứ Thanh Hoa đẹp như vậy, bài hát này hay như vậy, ta lại nghe có điểm muốn khóc…

      Khi ta còn đắm chìm trong rung động của bài <Sứ Thanh Hoa>. mẹ ta và Giang Ly cùng nhau hợp xướng bài <Xa ngàn dặm>

      Lần này giọng hát của Giang Ly có chút thanh lạnh, lúc hát đến câu “Đưa người rời ”. có vẻ có chút muốn, lại có chút quyết tuyệt ( là quyết tâm đoạn tuyệt ấy mà) , ngay cả ánh mắt cũng trở nên phức tạp, ta quay mặt nhìn dáng vẻ xuất thần của , khỏi đối với sùng bái. Giang Ly thực ra mới chính là “Trời sinh ca sĩ” kia a ?

      Hát xong < Xa ngàn dặm> mẹ ta lại cầm đầu vỗ tay, bà tán thưởng nhìn Giang Ly, sau đó lại khinh bỉ nhìn ta, cuối cùng lắc đầu cái.

      Mồ hôi ta tuôn như thác, đầy chính là kỳ thị trắng trợn a ! Vì vậy ta nghĩa vô phản cố vơ lấy micro, quyết định hát chung với Giang Ly bài kế tiếp, < Biển San Hô >.

      Rất nhanh ta phát ra quả thực ta tự tìm đường chết. Tốt xấu gì cũng là hát đôi, ta nếu từ bên ngoài tìm đại người nào đó phá cổ họng hát chung với ta, có lẽ mọi người biết ta hát lạc điệu. Nhưng bây giờ sao, bây giờ là Giang Ly a !

      Ta run rẩy cầm mic, sợ hãi nhìn ua Giang Ly. Giờ hối hận cũng muộn, tới luôn . Mục tiêu bây giờ của ta là, chỉ có chính mình lạc giọng, phải tranh thủ lôi Giang Ly hát sai nhạc theo. ( ăn được đạp đổ hở bà chị )

      Ta hát <Biển San Hô> chẳng khác hát rap tí nào, đáng tiếc bản sắc diễn xuất của ta cũng kéo Giang Ly lạc điệu theo được, cái này ít nhiều làm cho ta có chút tiếc nuối. Nhưng mà ta cảm thấy hôm nay mình múa máy cũng tồi, so với mình trước kia, mạnh hơn nhiều, tuy rằng ta vẫn hát sai nhạc như cũ, nhưng ít ra cũng hát đúng nhịp… Ta chết cũng thừa nhận tiến bộ của ta là nhờ có Giang Ly.

      Khi hát đến đoạn “Xoay người rời , chia tay nên lời,” hiểu ma xui qủy khiến thế nào ta lại quay đầu nhìn về phía Giang Ly. ngờ Giang Ly nhìn ta từ bao giờ, dưới ánh sáng của ngọn đèn mờ ảo trong phòng, đôi mắt Giang Ly sáng như ánh sao. Chỉ là trong cặp mắt kia tựa hồ như có loại cảm xúc rất khó tả, khiến cho ta có chút biết làm sao. Trong lòng ta chợt thấy buồn bực, nghiêng đầu thèm nhìn .

      Lúc này, mẹ ta lại vỗ vỗ vai ta, nhắc nhở: “Con à, con hát sai lời rồi.”



      Giang Ly lại hát thêm vài bài nữa, đều là của Châu Kiệt Luân, hơn nữa đều rất thương cảm. Ta cảm thấy hôm nay mình là chẳng hiểu bị làm sao, giống như bị trúng tà vậy, nghe tất cả những mất mát, phiền muộn, tiếc nuối…các loại tâm trạng trong giọng hát của , trong lòng ngày càng khó chịu, trước kia nghe những bài này xong cũng đâu có cảm giác này a.

      Vì vậy ta buồn bực chỉ trích Giang Ly: “Giang Ly, ngươi hát mấy bài kiểu gì vậy, chẳng khác nào oán phụ !”

      Giang Ly im lặng hồi, giương mắt nhìn ta, giọng có chút ủy khuất: “Mấy bài này đều là ngươi chọn mà.”

      Ta: “….”

      Cũng may bài tiếp theo giải vây cho ta, < Hãy nghe lời mẹ >, bài này buồn, lại còn có thể vỗ mông ngựa mẹ ta.

      Giọng hát trầm thấp của Giang Ly lại tràn ngập trong phòng, ta nghe đến như si như dại.

      “Nghe lời mẹ đừng để mẹ tổn thương

      Phải mau mau lớn lên mới có thể bảo vệ mẹ

      Mái tóc bạc đẹp đẽ nảy mầm trong hạnh phúc

      Phép màu của thiên sứ sưởi ấm trong hiền từ…”

      Ta ngã vào trong lòng mẹ ta, chân chó cười : “Mẹ, con nhất định nghe lời mẹ !”

      Mẹ ta xoa đầu ta, tâm tình vui vẻ: “ sao ?”

      Ta dùng sức gật đầu, bên còn khoác lấy cánh tay của mẹ ta: “Đó là đương nhiên, mẹ là mẹ ruột của con mà.” Tuy rằng đôi lúc ta có hoài nghi tý…

      Thế nên mẹ của ta bèn : “Mẹ muốn có cháu ngoại.”

      Ta: “…”

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      edit by LinhMaroon
      52 Trượt tuyết.

      Ăn xong cơm tối, chúng ta nhà ba người ( câu này làm sao lại thiếu tự nhiên đến như vậy) ngồi trước TV xem chương trình giải trí. Giang Ly cực thích xem chương trình giải trí, trước kia hai chúng ta thường xuyên tranh giành cái TV. Bất quá hôm nay dám, bởi vì mẹ ta cũng thích xem chương trình giải trí.

      Bởi vì hôm nay mẹ ta cực kỳ thiên vị Giang Ly, điều này làm cho trong lòng ta rất thoải mái, thế nên ta tính toán xem có nên bôi nhọ Giang Ly tí hay , vì thế, ta dựa vào vai mẹ ta, vừa xem TV vừa : “Mẹ, Giang Ly toàn chương trình giải trí chẳng có gì hay mà xem, mẹ con người có phải có vấn đề hay .”

      Mẹ ta bị người dẫn chương trình chọc cho cười ha hả ngừng, nghe thấy lời ta , bà tay đem đầu ta đẩy ra, : “ thích cái gì, người khác nhất định phải thích theo , bình thường mẹ dạy như thế nào, làm sao lại càng ngày lại càng chữ thầy trả thầy thế ?”

      Ta xoa xoa đầu, phục, bèn tiếp tục tựa vào lưng bà, tiếp tục mách lẻo: “Giang Ly còn , xem nhiều mấy cái này, càng ngày càng ngu.”

      Mẹ của ta lại xách ta lên đẩy về phía Giang Ly, giúp Giang Ly giải thích: “Ý của nó là, xem những cái này, làm cho những người ngu rồi càng ngu thêm.” (bác à, bác có phải mẹ ruột chị Yến thế :)) )

      Ta ngồi xuống muốn tranh luận cùng mẹ ta, thể bắt nạt người ta như thế được, lại còn bắt nạt con của bà nữa chứ! Mà bắt nạt con bà chưa tính, còn che chở con rể của bà !

      Mẹ ta lại nhanh tay lẹ mắt còn đợi ta mở miệng, lại quăng ta đẩy lên người Giang Ly, bạo hành xong còn dương dương tự đắc : “Đừng có mà quấn quít lấy mẹ như thế, nghĩa vụ của mẹ là nuôi dưỡng đến năm mười tám tuổi là chấm dứt, bây giờ người nuôi là Giang Ly!”

      Thiện tai, là ta nuôi dưỡng mới đúng! mỗi ngày đều ăn cơm ta nấu, mặc quần áo ta giặt! ( ngoan gớm)

      Ta vừa định chuyện, lại bị Giang Ly túm lấy bả vai kéo vào trong ngực, cánh tay của rất có lực, làm cho ta nhúc nhích được. Ta cứ như vậy bị siết chặt lấy, tựa ngực của . Ta cực kỳ phẫn nộ, ràng là nô lệ của ta cơ mà, làm phản soa ! Nhưng mà ở trước mặt mẹ ta, ta lại tiện hành động, dù sao cho dù ta thực hành động, kẻ may nhất định cũng vẫn là ta.

      Giang Ly ôm lấy ta, cằm thân mật cọ vào đầu của ta, sau đó ta chợt nghe thấy hàm chứa chút ý cười với mẹ ta: “Con chỉ ngẫu nhiên đùa với Tiểu Yến chút, ngờ ấy vẫn nhớ .”

      Ta cáu, ngẫu nhiên đùa chút? Lão nương ta chính là ít nhất mỗi ngày cuối tuần đều nghe lần !

      Ta lại vùng vẫy hai cái, Giang Ly cuối cùng cũng thả ta ra. Ta dựa vào ghế sô pha, vò vò đầu, tức giận trừng . Giang Ly lại thản nhiên tự đắc cười cười, giống như là phải ta trừng , mà là quyến rũ vậy… Ta kháo a ta, ta làm sao lại nghĩ đến cái từ “quyến rũ” này được, là quái lạ, muốn “quyến rũ” cũng phải là Vương Khải hay Tiết Vân Phong “quyến rũ” chứ !

      Ta lắc lắc đầu, thế giới này là càng ngày càng quái dị.

      ….

      Buổi tối lúc sắp ngủ, ta ôm lấy cổ mẹ ta, cười hì hì : “Mẹ, con muốn ngủ với mẹ.:

      Mẹ ta bực mình đẩy ta ra: “ hươu vượn cái gì đấy?”

      Ta chịu buông tha ở bên cạnh bà cọ rồi cọ, hệt như con chó Nhật làm nũng: “Mẹ con muốn ngủ cùng mẹ mà, lâu lắm rồi con ngủ cùng mẹ…”

      Mẹ ta ngáp cái, đếm xỉa đến ta.

      Lúc này, Giang Ly phát huy tác dụng nô lệ của : “Mẹ, Tiếu Yến là nhớ mẹ, để ấy ngủ với mẹ .” , dừng lại chút, còn thềm, ” dù sao bọn con còn nhiều cơ hội ở cùng nhau.”

      Thế nên mẹ của ta vui vẻ đáp ứng.

      Thiện tai, đãi ngộ khác biệt, tiêu chuẩn khác nhau! Ta theo sau mẹ ta, quay đầu phẫn hận trừng mắt nhìn Giang Ly.



      Ta dang tay dang chân chổng vó ngã xuống giường, mẹ ta lại bốp cái chụp lên đầu ta, dùng giọng hết sức nghiêm túc với ta: “, có phải con cãi nhau với Giang Ly đúng ?”

      Ta xoa xoa đầu, ủy khuất đáp: “Đâu có a…”

      Mẹ ta thở dài sâu, : “Tiếu Yến a, con cũng lớn rồi, mẹ đây cùng hy vọng con đừng để lại tuột mất Giang Ly.”

      Ta ha ha cười khúc khích : “Mẹ, mẹ lo nghĩ nhiều quá.”

      Mẹ ta trừng mắt liếc ta cái: “Là chính con biết thế nào quý trọng, Giang Ly nó đối với con thực là quá tốt.”

      Mẹ à, mẹ đâu biết tình hình bây giờ, hôm nay là nô lệ của con, dám đối tốt với con sao.

      Mẹ ta thấy ta lời nào, lại thêm: “Phụ nữ ấy, tìm được người đàn ông có thể sống cả đời với mình dễ dàng, nha đầu nhà , còn biết thương tiếc Giang Ly.”

      Ta chui đầu chôn ở trong chăn, vẫn lời nào. “Cả đời” luận của mẹ ta kích thích đến ta, , ta thực chưa có nghĩ đến chuyện phải sống cả đời với Giang Ly. Trước kia cũng ngốc nghếch nghĩ đến cùng Vu Tử Phi sống cả đời, kết quả sao? Bây giờ ta và Giang Ly ở chung chỗ, cơ bản chính là được ngày nào hay ngày ấy, nếu quả cứ sống như vậy cả đời? Hình như cũng phải chuyện gì xấu…Nhưng mà vì sao trong lòng ta lại có chút trống trải?

      Sáng sớm, thấy tăm hơi của mẹ ta. Ta rất ngạc nhiên, bà nóng vội như vậy, rốt cuộc có chuyện gì, nhưng mà lão thái thái vẫn cắn chặt răng chịu gì.

      Tùy tiện ăn chút đồ ăn sáng, ta cùng với nô lệ thắng tiến đến khu trượt tuyết.

      Giang Ly thích trượt ván, ta cảm thấy đây nhất định là do ván có vẻ đẹp hơn suất hơn, có thể thấy người như Giang Ly đúng là rỗi hơi.

      Đương nhiên ta ván hay hai ván cũng chẳng thành vấn đề —– dù sao cũng đâu có biết trượt. Nhưng mà Giang Ly đồng ý dạy ta, đương nhiên ta cũng phải trượt ván.

      Ta dẫm lên ván trượt tuyết, cảm thấy hai chân mình giống như bị trói chặt, giống như nhúc nhích chút té ngã, vì vật ta dám ngọ nguậy tí nào, ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Sau đó Giang Ly vô thanh vô tức đẩy ta cái…

      thế nào nhỉ? Đúng rồi, là như tên bắn ra khỏi cung vậy, “Rẹt” cái ra ngoài… Tuy ta có khoa trương như tên bắn, nhưng cũng đủ để gió quất vào mặt, huống hồ ta dưới sườn núi, càng xuống trượt càng nhanh. Ta sợ tới mức hoảng loạng, giang hai cánh tay khua loạn lên, vừa nhoài về phía sau, hy vọng có thể giám bớt tốc độ chút, đáng tiếc chút cũng có tác dụng. Ta thấy mình như ngồi chiếc ô tô người lái khống chế được, lúc nào cũng có thể xảy ra cố.

      Thế nên cố xảy ra.

      Ngay tại lúc ta giương nanh múa vuốt, trái xoay phải chuyển, liền mất thăng bằng cái, “Oanh” tiếng ngã tuyết. Tuy đến mức bị thương, nhưng mà… đau mông quá !

      Giang Ly giẫm lên ván trượt, thoải mái nhàn nhã trượt tới. Đường trượt của cơ bản chính là hình chữ S, trái ngoặt phải ngoặt, đáng tiếc chính là có ngã. Ta vừa nhìn thấy cái bản mặt ung dung bình tĩnh của , liền tức chết được.

      Giang Ly cười tủm tỉm xoay người kéo ta, sau khi ta bắt lấy tay đứng lên xong, thừa dịp chú ý, đột nhiên bỗng chốc đổ nhào vào người . Giang Ly phòng bị, oanh oanh liệt liệt ngã về phía sau, đương nhiên, cũng quên kéo ta cùng ngã.

      Ta đè người Giang Ly, bóp cổ , hung dữ : “Ngươi làm phản, tại sao đánh lén ta!”

      Giang Ly hề phản kháng mặc ta ức hiếp, mặt còn phủ lên nét vui vẻ như có như . Lúc này vẻ mặt của sắc bén cùng với lạnh như băng như hồi trước, ngược lại còn có tia nhu hòa. Ánh nắng mặt trời mùa đông còn lộ ra chút trong trẻo hơi lành lạnh, nhưng mà chiếu lên lông mi dài của , lại làm cho người ta cảm thấy có thứ tình cảm ấm áp chậm rãi lướt qua. Ta bị dáng vẻ giả nhân giả nghĩa này của lừa gạt, chậm rãi nới lỏng tay.

      Giang Ly vẫn ngoan ngoãn nằm mặt đất như cũ, ung dung mỉm cười, : “Ta chẳng qua chỉ muốn xem cảm giác thăng bằng của ngươi thế nào.” Vừa chuyện, lông mi còn run run nhè .

      Ta bị lông mi dài dưới ánh mặt trời hấp dẫn, ma xui quỷ khiến vươn tay gẩy gẩy. Lúc này ta đeo cái găng tay dày, găng tay còn dính tuyết. Giang Ly hình như bị ta dọa cho hoảng sợ, nghiêng đầu sang chỗ khác, né tránh cái găng tay của ta, trầm giọng : “Quan Tiểu Yến, đừng có quậy.” Cũng biết là có chuyện gì xảy ra, ta lại cảm thấy trong giọng của mang theo loại vui vẻ như có như ,

      Ta phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng thu tay về, nghiêm trang : “Như vậy…Ngươi cảm thấy cảm giác thăng bằng của ta thế nào?’

      Giang Ly mỉm cười: “Cũng tệ lắm.”

      Ta được khen cực kỳ vui vẻ, quyết định so đo chuyện đánh lén ta nữa. tiếc lúc này Giang Ly lại thêm câu: ” Đại não được, tiểu não cũng phải được chút chứ.”

      Ta vừa cố hết sức đứng dậy, thiếu chút nữa vì những lời này của mà té ngã xuống lần nữa.

      Tiếc rằng ta có cách nào gây khó dễ cho a…nhìn trời… thế giời này luôn có vài tên biến thái, cả đại não lẫn tiểu não đều được, giống như cái tên trước mặt ta đây này.

      Lúc này Giang Ly cũng đứng lên… Ta cự tuyệt thừa nhận ngay cả động tác đứng dậy cũng rất tuấn tú = =

      Giang Ly phủi phủi tuyết người và đầu ta rồi mới lên tiếng: “Được rồi, chúng ta bắt đầu học.”



      Giang Ly bắt đầu hành động, đứng sườn núi phủ tuyết, bí hiểm : “Vừa rồi ngươi sau khi trượt xuống, phạm phải sai lầm cực kỳ phổ biến, đó chính là liều mạng muốn dừng lại, kỳ nếu như ngươi chuẩn bị đúng tư thế thẳng về phía trước, có thể trượt rất tốt, thế giới này luôn có những việc, khi bắt đầu, thể nào dừng lại được, thể vãn hồi, ví dụ như trượt tuyết, lại ví dụ như…”

      Ta gãi gãi đầu, cái hiểu cái : “Lại ví dụ như cái gì ?”

      Giang Ly cũng trả lời, bày ra cái mặt cười có vẻ hơi miễn cưỡng: “Ngươi đoán xem.” ( lại lời mà hai nghĩa rồi, cơ mà chỉ số thông minh của ai đó…khụ khụ…)

      Ta đoán cái lông !

      Tuy có bất mãn, nhưng mà ta vẫn rất quan tâm đến những gì Giang Ly : “Giang Ly ngươi cười được đừng miễn cưỡng, ai quy định nô lệ nhất định phải cười với chủ nô.”

      Giang Ly lảo đảo chút, thiếu chút nữa đứng vững, vì vậy ta phát có lẽ kỹ năng trượt tuyết của , có lẽ, có vẻ như ….

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Edit by LinhMaroon

      53. Giang Ly ngươi đẹp trai quá .

      Giang Ly đứng bên cạnh ta, đỡ lấy vai ta giúp ta đứng thẳng, vừa sửa cho thẳng vừa : “Trọng tâm của ngươi phải hướng về phía trước, đừng có lúc nào cũng ngả về phía sau, dùng đại não mà khống chế động tác của ngươi….Này, ngươi có biết cái gì là trọng tâm hả. Nghiêng về phía trước, đúng rồi, thân thể cần cứng ngắc như vậy, ngươi rất sợ hãi sao …”

      Ta có thể khẳng định là ta hoàn toàn làm theo lời của Giang Ly, nhưng mà luôn làm ra vẻ hài lòng. Ta cáu, hung hăng trừng .

      Giang Ly bất đắc dĩ lắc đầu, thả ta ra, di động thân thể □, đứng ở bên phải phía trước ta. Tiếp theo, giơ tay lên duỗi ra trước mặt ta, vừa vặn đúng vào vị trí ta với tới. Sau đó : “ như vậy, ta phía trước, ngươi đằng sau, nghĩ cách bắt được tay của ta.”

      Ta chuyển động chút, thân thể nghiêng nghiêng về phía trước, sau đó từ sườn dốc phủ tuyết trượt xuống dưới.

      Giang Ly cũng trượt cùng lúc với ta, liên tục giơ tay ra , ta vươn tay muốn bắt lấy tay của , lại luôn thiếu chút bị vuột mất. Ta nhớ lại trước kia có nghe qua mẩu truyện cười, kể rằng nếu buộc trước mặt con lừa cây củ cải, con lừa kia vì muốn ăn cây củ cải kia thẳng về phía trước… Ta cảm thấy ta bây giờ chẳng khác nào con lừa ấy… ( :)) cười chết ta mất thôi, hóa ra Giang ca là củ cải à, thế con lừa nhà chị định bao giờ mới “ăn” ấy đây )

      Nhưng mà cách này cùa Giang Ly đúng là hữu hiệu, trượt lúc ta liền phát , loại tư thế này tuy có hơi quái dị, bất quá ta càng trượt càng ổn, quả nhiên Giang Ly cũng có lúc có thể tin tưởng được.

      Bởi vì ta quá mức đắc ý, để ý đến khác lạ dưới chân, thế nên ngờ dẫm hụt cái. Dưới tình huống bình thường, người bình thường đột nhiên gặp phải chuyện bất thình lình thân thể luôn phản ứng nhanh hơn với đại não, thế nên lúc này ta cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, liền theo phản xạ có điều kiện ngửa ra phía sau, có thể tượng tượng được tình huống tiếp theo…

      Có điều Giang Ly phản ứng cũng rất nhanh, vừa thấy tình huống ổn, ván trượt dưới chân lập tức xoay ngang, nhanh chóng dừng lại, lúc này bởi vì quán tính nên ta vẫn cứ tiến về phía trước, vừa sắp vượt qua Giang Ly, lại bị chặn lấy giữa eo ôm lấy, ta khua khua cánh tay về phía sau. Bởi vì tuyết quá trơn, Giang Ly đứng vững chút, bị ta đè nặng cũng ngã về phía sau luôn…

      Lúc ta ngã xuống mặt đất xong cảm thấy dưới thân mềm mềm, cũng thấy đau tí nào, thế nên lương tâm xuất . Ta cố hết sức từ người Giang Ly đứng dậy, ngồi chồm hỗm bên cạnh , lay lay ,, lo lắng hỏi: “Giang Ly, ngươi phải ngã hỏng rồi đấy chứ ?”

      Giang Ly mở to mắt, lông mi nhấp nháy nhấp nháy, ta cảm thấy hôm nay mình kì quái ghê gớm, tại sao cứ luôn chú ý đến lông mi của … Đúng rồi, nhất định là do lông mi của Giang Ly dài hơn so với ta, ta ghen tị….

      Giang Ly chớp chớp mắt, nằm mặt đất vẫn nhúc nhích. Ta cho là ngã hỏng rồi, cúi người lại đẩy đẩy , cau mày hỏi: “Giang Ly a, ngươi có phải ngã hỏng đầu rồi ?”

      Giang Ly cong khóe miệng lên, cười cười đáp: “Ta có ngã hỏng…Nhưng là, có khả năng bị đè hỏng.”

      câu ra, ta càng thêm xấu hổ. Tuy ta vẫn cảm thấy tiểu tử này dạy được tốt cho lắm, bất quá đối với cố này, ta vẫn phải chịu trách nhiệm chủ yếu. Vì vậy, mặt của ta hồng lên, nhìn Giang Ly : “Cái kia… Thực xin lỗi a…” Tuy rằng hôm nay ta là chut nô, nhưng mà cũng là chủ nô biết lý lẽ, chủ nô dân chủ. ( ọe )

      Giang Ly lại : “Ngươi xoa xoa cho ta, ta trách ngươi.”

      Sh*t, ta nhẫn! Ta chịu đựng nỗi xúc động muốn uýnh cho trận, ôn nhu vỗ vỗ vai , cười : “Đau ở đâu a ? Để bản chủ nhân xoa xoa cho ngươi.”

      Giang Ly đại gia vẫn ung dung như thường nằm mặt đất, híp mắt : “Ở đâu cũng đau, người xoa thế nào cũng được.”

      Ta đột nhiên nhận ra tiểu tử này thuần túy là đùa, thế nên ta triệt để nổi giận, bổ nhào lên người bóp cổ : “Ngươi làm phản, mau đứng lên cho ta!”

      Giang Ly tình nguyện đứng lên, tư thế vẫn là suất vô địch, (ta cự tuyệt thừa nhận = :), sau đó lôi ta cật lực ngồi mặt đất kêu hừ hừ nâng dậy, giúp ta phủi tuyết người. nhìn ta, muốn rồi lại thôi trong chốc lát, rốt cuộc giống như nổi lên dũng khí : “Quan Tiểu Yến, ta vẫn cảm thấy ngươi ngốc.”

      Ta: “…”

      Ta còn lời nào hỏi trời cao, chỉ có nước mắt tuôn thành dòng a. Trước tiên đừng ta đến cùng có phải ngốc hay , cho dù ta có ngốc ngươi cũng đâu cần phải trực tiếp như vậy a ? Lời của Giang Ly thương tổn lòng tự ái của ta, khơi dậy lên ngọn lửa giận của ta, vì thế, ta cười lạnh : “ xem nào, ta cảm thấy cách dạy của ngươi cũng có gì đặc biệt a. Ta bảo này Giang Ly, ngươi rốt cuộc có biết trượt tuyết hay hả? Còn trượt ván ? Ta đây học trò đầy thiên phú như thế này mà bị ngươi dạy thành như vậy, quả thực là làm đệ tử nhầm người!”

      Giang Ly rất có phong thái của bậc cao thủ ngẩng đầu lên nhìn trời, trong mắt lướt qua tia đơn lạnh lẽo thuộc về cao thủ. Sau đó mặt biểu tình : “Chúng ta đường trượt hình chữ U .”
      * u 型池 : Bợn nào thích chi tiết có thể search google để xem hình
      Đầu ta đính dấu chấm hỏi to oành ngơ ngơ hỏi: “Đường trượt hình chữ U là cái gì ?”

      Giang Ly liếc mắt nhìn quét qua ta cái, ánh mắt kia, giống như ta chính là đứa ngớ ngẩn vậy.

      Ta lại bi phẫn, vì sao người ta làm nô lệ cũng có thể kiêu ngạo được như thế a a a a a a…(tiếng vang)…

      Đến lúc ta nhìn đến cái thứ vĩ đại giống như cái ống cống dốc ngược kia , ta cuối cùng cũng biết đường trượt hình chữ U nó là cái gì. trắng ra là, đường trượt hình chữ U chính là cái đường trượt có hình chữ U ( cái này phải thừa sao = = ).Nó như cái ống nước khổng lồ được bổ đôi ra, nghiêng nghiệng dựa vào bên sườn núi, mà cụ thể tác dụng của nó với đường trượt tuyết bình thường có gì khác nhau, ta tạm thời chưa có nhìn ra, mọi người có thể hỏi baidu đại thẩm chút, nàng cái gì cũng biết.

      Ta tương đối tò mò chính là, vì sao khu đường trượt hình chữ U này lại có động như khu trượt bình thường, chẳng lẽ thứ này chơi hay sao? Về sau ta mới biết được, có vẻ như đường trượt hình chữ U ở trong nước hơi hiếm thấy, chơi cũng tương đối nguy hiểm, hơn nữa giá vào rất đắt, quan trọng hơn là, thứ này chỉ dành cho hội viên cao cấp của khu trượt tuyết mà thôi… tóm lại là, đường trượt này, rất là hạn chế.





      Ta đứng ở phía cuối của đường trượt, cách đường trượt nửa vòng tròn đoạn, ngẩng đầu nhìn qua Giang Ly đứng ở điểm xuất phát cách đó hơn mười mét. Bởi vì chúng ta cách nhau khá xa, lúc này Giang Ly trong mắt ta điểm nho , thoạt nhìn ngược lại rất thú vị.



      Giang Ly điều chỉnh xong, trượt vào đường thi đấu.



      Sau đó ta liền phát chỗ hay của cái đường trượt hình chữ U này rồi.



      Cái đường trượt hình chữ U này hay ở chỗ —— khoe khoang !





      Chỉ thấy Giang Ly nhanh chóng trượt vào trong lòng máng, theo thành của đường trượt leo lên, cuối cùng lao ra khỏi thành máng, ngừng ở giữa trung, rất bảnh bảo tay giữ lấy cạnh của ván trượt, tay giữ thăng bằng ở , sau đó thẳng lưng ở giữa trung trưng ra tư thế cực kỳ phong cách, cái này làm cho ta nhớ lại mấy cao thủ ván trượt từng xem trong TV…Tuy ta rất muốn cự tuyệt thừa nhận, nhưng ta thể thừa nhận, tư thế này của , rất đẹp trai >___<. ( :)) )





      Giang Ly giữ tư thế đó trong trung lúc rồi hạ xuống, sau đó lần nữa đáp xuống đường trượt, tiếp tục lặp lại thêm quá trình lên cao, tiếp theo lại ở thành máng khác bay lên giữa trung. lần này vẫn thoáng cái bắt lấy tấm ván, nhưng là tư thế đối, bất quá dù nhìn lần thứ hai, ánh mắt của ta vẫn cứ thẳng tắp.



      Giang Ly lại rơi xuống đường trượt, lần nữa bay lên trung. Ta tưởng rằng cầm lấy cái ván, trưng ra cái tư thế khốc khốc nào đó như cũ, ngờ sau khi lao khỏi thành máng xong, đột nhiên dùng xung lực, cả người lộn vòng…. Đúng vậy, ta có nhìn lầm, ta cũng có viết nhầm, là xoay người, dùng trục dọc của thân thể làm trung tâm, nhanh chóng lộn vòng, hoặc là hai vòng, có lẽ là vòng rưỡi… Ta thấy rốt cuộc xoay bao nhiêu vòng, bởi vì xoay quá nhanh. Ta trừng to mắt nhìn , nheo mắt lại để có thể nhìn động tác của , nhưng là phí công. Tuy cách ta ngày càng gần, đáng tiếc, trượt nhanh quá, ta nhìn mà hoa cả mắt. Vì vậy ta thể thừa nhận, Giang Ly tiểu tử này, có vẻ như quả có chút tài năng, , giống như chỉ dừng lại ở chút…



      Giang Ly lại lần nữa đáp xuống, lên cao, vẫn là xoay người, bất quá lần này so với lần trước xoay có vòng hoặc là vòng rưỡi, mắt ta trừng đến mỏi, nhưng mà nhưng mà vẫn theo kịp động tác của . Giang Ly ngươi nha, chính là lực cùng mỹ kết hợp nhà, lực cùng mỹ!

      Giang Ly cách ta ngày càng gần, mắt thấy đến khúc cong cuối cùng, ta cho là xoay người theo chiều dọc như trước, ngờ rằng sau khi bay lên trung xong, đột nhiên chẳng khác nào con nhím, cuộn mình lại, sau đó lấy trục ngang của cơ thể làm trung tâm, nhanh chóng xoay cái….



      Giang Ly như chiếc máy bay chiến đấu tinh xảo bay lượn trung, ta giương mắt nhìn , kích động ra lời. Đẹp trai, quá đẹp trai, đẹp trai quá !



      Ta vẫn cho rằng Giang Ly là kiểu người trầm ồn mà hướng nội, người như vậy đều rất lý trí mà lạnh nhạt, nhưng mà hôm nay vận động cực hạn như vậy, là thuộc về loại người kích tình bắn ra bốn phía phô trương thèm che dấu mới đúng, ngờ tới đúng là ngờ tới a, chơi cực hạn vận động còn có thể chơi đến cảnh giới như vậy, hơn nữa ta nhìn bình tĩnh biến hóa các loại động tác đa dạng ở trung, có thể cảm thấy được phảng phất như có khả năng khống chế lại hết thảy.

      Thế nên ta khỏi cảm thán, trong lòng Giang Ly, kỳ cũng có ngọn lửa giống như kích tình a ? Chỉ có điều loại kích tình này là trạng thái ngầm, chỉ có trong trường hợp kích thích , mới phóng thích ra.



      Giang Ly trượt đến trước mặt ta, ta vẫn còn ở trong loại trạng thái quá khiếp sợ mà thể hồi hồn. Giang Ly giơ tay lên khua khua trước mặt ta, ta để ý tới . Sau đó lại dùng hai tay nâng lấy đầu ta lắc trái lắc phải…Thế nên ta cuối cùng cũng hồi hồn trở lại.



      Ta kích động nhìn Giang Ly, chuyện cũng có chút lắp bắp: “Giang Ly ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi quá đẹp trai ! Ngươi phải dạy ta dạy ta….”

      mặt Giang Ly lên vẻ đắc ý, nhưng mà rất nhanh bình tĩnh trở lại, làm bộ làm tịch lắc đầu : “ được, quá nguy hiểm.”

      Ta tiếp tục năng lộn xộn: “ sao sao, ta sợ nguy hiểm !” (chị sợ nhưng có người sợ a )





      Giang Ly thành khẩn nhìn ta, : “Kỳ ta cảm thấy ngươi học nổi.”



      Ta: “….”



      Tâm trạng ta rất phức tạp. mặt là bởi vì phát Giang Ly là nhân tài mà sùng bái , mặt khác ta lại bị làm cho tức giận. Nhưng mà ta càng nghĩ, càng thấy lời của Giang Ly cũng có chút đạo lý, thứ này cũng đâu có dễ học như vậy, huống hồ từ chỗ cao như vậy trượt xuống, ta thực có chút sợ. Thế nên ta nghĩ thông suốt, cũng tuyệt vọng luôn. Ta tuyệt vọng nắm lấy bả vai của Giang Ly dùng sức lắc lắc, vừa lắc vừa : “Vậy ngươi lại biểu diễn lẫn nữa cho ta xem, nhanh!”

      Giang Ly phát huy bản sắc nô lệ, ngoan ngoãn chạy tới điểm xuất phát.



      Tuy xem qua lần, nhưng mà sau khi Giang Ly lao xuống lần thứ hai xong, ta vẫn kích động thôi. Nhất là lúc thấy xoay người kiểu con nhím kia ( cái đây gọi là xoay người kiểu con nhím được = = ) xong, ta bởi vì nhất thời khó có thể kiềm chế, hô lớn về phía Giang Ly: “Giang Ly a, ngươi quá đẹp trai !!!”



      Giang Ly lúc này cách ta xa, có lẽ nghe được lời của ta, nhưng mà phản ứng của lại làm cho ta cả kinh hồi.



      Hằn từ trung rớt xuống thành máng, cái mông chạm đất…

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      54. Tạp chí.



      Giang Ly va vào thành máng, lại bị lộn hai vòng, trượt đến đáy của máng trượt, ngừng lại. Sau đó, liền nằm mặt đất, bất động…



      Ta sợ hãi, vội vàng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh . Ta chắc “linh kiện” nào người Giang Ly bị hư tổn, nên cũng dám coi mà chạm vào , đành phải cẩn thận hỏi: “Ngươi ngươi ngươi…Ngươi sao chứ ?”



      Giang Ly mở mắt, trong lòng mắt có những quầng sáng tươi đẹp chuyển động. khẽ cong khóe miệng lên chút, tâm trạng thoạt nhìn có vẻ tồi. : “Quan Tiểu Yến, cho dù ta rất đẹp trai, ngươi cũng đâu cần hô lớn tiếng như vậy a ?”



      Bộ mặt siêu dày của ta chợt đỏ lên, biết gì cho phải. ta vừa rồi đủ rụt rè sao, chắc là Giang Ly bị ta dọa cho phát hoảng rồi. Cứ tưởng tượng mà xem, người chuyên tâm làm việc, đột nhiên có người hét lớn với tiếng…



      Giang Ly thấy ta câu nào, lại cợt nhả : “Kỳ ngươi vụng trộm cho ta biết là được rồi.”



      Ta: “…”



      Giang Ly, ngươi là lạnh = =



      Ta hỏi Giang Ly: “Ngươi ngã ra làm sao ? Có nghiêm trọng hả ?”



      Giang Ly lười biếng giơ cánh tay lên: “Trước tiên đỡ ta dậy .”



      Thế nên ta ngoan ngoãn nghe theo. Tuy rằng ở sâu trong đáy lòng của ta có thanh mực thét lên, Quan Tiểu Yến, kỳ ngươi mới là chủ nhân a chủ nhân….



      Ta đỡ Giang Ly, có chút lo lắng hỏi: “Giang Ly, ngươi có muốn bệnh viện ? Có đau hả ?”



      Giang Ly khách khí chút nào, nửa người đều ngả lên người ta, cau mày lẩm bẩm hai tiếng, rồi : “Ngươi thực ra rất quan tâm tâm đến ta.” ( vâng, phởn quá , ai dưa bở đê….)



      Ta trừng : “ nhảm! Ngươi là nô lệ của ta, ngươi mà tàn phế, ai hầu hạ ta ?”



      Giang Ly lại : “Ta mà tàn phế, đổi lại ngươi hầu hạ ta.”



      Ta tức giận: “Nghĩ hay nhở, ngươi mà tàn phế, ta đem nhân đạo của ngươi hủy diệt.”



      Giang Ly chẳng bị ta dọa chút nào, ung dung : “Ta bây giờ cũng chẳng khác tàn phế là mấy, có lẽ ngươi phải hầu hạ ta vài ngày.” ( a ha…lộ cái đuôi cáo ra rồi nhớ )



      Lúc này, có hai người da trắng qua bên cạnh chúng ta. Trong đó, người liếc qua nhìn Giang Ly xong, liền xoay người bô bô chuyện với người kia.



      Ta hỏi Giang Ly: “Bọn họ điểu ngữ gì vậy ?”



      Giang Ly vẫn chưa trả lời, lúc này, người da trắng lấy cái giọng được lưu loát cho lắm như trong phim kinh dị với ta: “Tiểu nương, ta đây phải điểu ngữ* nha.”

      * điểu ngữ:tiếng của loài chim, nhưng mờ đây cũng có nghĩa là câu chửi …khụ..khá là bậy



      Ta lập tức đầm đìa mồ hôi lạnh. Người này học cái gì hay học, lại học người Trung Quốc tục, tục còn chưa tính, lại còn chính mình chửi mình….



      Giang Ly đợi ta chuyện, nhìn hai người kia áy này cười cười, sau đó lôi ta rời .



      Ta buồn bực vô cùng, hỏi Giang Ly: “Bọn họ tiếng Pháp sao ?”



      Giang Ly xa như vậy rồi mà vẫn còn cười, gật đầu : “Ừ.”



      Ta: “Vậy bọn họ gì vậy ?”



      Giang Ly: “Bọn họ ngươi rất đáng .” ( có mà có = :)



      Ta lập tức hiểu ra, Giang Ly biết tiếng Pháp. Nhưng mà tiểu tử này coi như cũng thông minh, khen bổn nương đây mặt mày nở hoa, tuy ta cũng biết mình rất đáng ( này !)…



      Đương nhiên, lâu sau này, khi ta biết được Giang Ly kỳ có thể nghe hiểu tiếng Pháo, dưới cưỡng bức của ta,, mới ra nội dung của cuộc trò chuyện giữa hai người da trắng kia. Tình huống như sau:



      Người da trắng A với người da trắng B: “Ta vừa rồi thấy người này lúc ngã xuống làm động tác phòng hộ rất tốt, chắc là bị thương chứ ?”



      Người da trắng B trả lời: “Ta cũng nhìn thấy, khẳng định có bị thương, bé này bị lừa rồi.”



      Người da trắng A còn : “Nhưng mà chàng trai này kỹ xảo cũng tồi…Tiểu nương, ta đây phải điểu ngữ nha.” Câu cuối cùng là tiếng Trung.




      Sau khi ta và Giang Ly rời khỏi khu trượt tuyết, ta hỏi có thể lái xe hay , cắn răng, : “Miễn cưỡng có thể.”



      Thế nên ta lại càng thêm áy náy.



      Lúc về đến nhà, Giang Ly tùy tiện nằm bò ra ghế sô pha, mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên cái, sai khiến ta: “Quan Tiểu Yến, rót cho ta cốc nước.”



      Ta khúm núm vâng dạ, vội vàng rót cho cốc nước. Đến đây, vai diễn của chủ nô và nô lệ hoàn toàn thay đổi.



      Ta còn lời nào để hỏi trời cao, chỉ có nước mắt tuôn thành dòng, mặt ngoài còn phải giả bộ vẻ mặt như đặc biệt vui vẻ, bởi vì Giang Ly người ta là bệnh nhân… Ta làm sao lại xui xẻo như vậy a !!!



      Ta cầm cốc nước đưa cho Giang Ly, dè dặt hỏi thăm: “Giang Ly à, ngươi cần đến bệnh viện sao ?”



      Giang Ly độ lượng khoát tay : “ sao cả, ngươi cần lo lắng.”



      Ta càng thêm ngượng ngùng: “Tiền thuốc men ta chi.. Đương nhiên nếu ngươi cảm thấy băn khoăn tự xuất tiền túi ra cũng được…”



      Giang Ly uống hớp nước, lười biếng mà cầm cốc nước đặt lên tay ta, ta cung kính nhận lấy. Sau đó Giang Ly trưng ra cái mác bệnh nhân mà : “ có việc gì, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.”



      Ta vẫn còn có chút băn khoăn, muốn , nhưng mà lại biết gì.



      Lúc này Giang Ly lại tiếp: “Ngươi nếu lo lắng, ở nhà chăm sóc ta .”



      Ta có chút khó xử: “Nhưng mà ta còn phải làm..Bằng hay là đưa ngươi đến bệnh viện nha ?”



      làm? ” Khóe miệng Giang Ly hơi cong cong, trong nụ cười có tia giảo hoạt. “Ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ nữa.”



      Ta mù mịt, vì sao ta ngay cả nghĩ cũng đừng có nghĩ đến chuyện làm ?



      Giang Ly đắc ý hất cằm lên, nhìn về hướng thư phòng: “, mặt bàn trong thư phòng của ta có quyển tạp chí, tên là ZZ Thời thượng, đem ra đây.”



      Trong lòng ta chợt trầm xuống, vô cùng khẩn trương nhìn Giang Ly. ZZ Thời thượng ? ZZ Thời thượng ? Có vẻ như lần đầu tiên ta đề cập với Giang Ly về ZZ Thời thượng, mà lần đó, vừa vặn là lúc ta và đánh cuộc… Tiểu tử này, phải có bài viết ZZ Thời thượng đấy chứ? Trời ạ, làm sao có thể ?



      Ta như bị sét đánh đứng chết dí tại chỗ, Giang Ly giật giật góc áo của ta, cười nỗi đau khổ của người khác : “Làm sao vậy, ngươi sợ cái gì ?”



      Ta rùng mình cái, run rẩy mà đặt cốc nước bàn, sau đó lảo đảo bước về phía thư phòng.



      bàn làm việc của Giang Ly ở chỗ dễ nhìn nhất, quyển tạp chí mới tinh yên lặng nằm đó. Quyển tạp chí tuy đẹp đẽ, nhưng lại làm ta cảm thấy cực kỳ dữ tợn.



      Sau đó, bìa tạp chí, Giang Ly quần áo chỉnh tề, biểu lộ ung dung, bình tĩnh tự nhiên mỉm cười, phảng phất như : Quan Tiểu Yến, thấy ngu chưa ?



      Hai chân ta mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, may mà ta kịp thời vịn vào bàn. Ta run rẩy cầm lấy tờ tạp chí, nhìn kỹ khuôn mặt trang bìa, có lẽ, có lẽ chỉ là có chút giống Giang Ly ? Tuy rằng vè ngoài giống đến như vậy có khả năng, nhưng mà, nhỡ đâu ?



      Ta mở trang có bài viết ra, đột nhiên nhìn thấy cái tên to oành — AD ?



      Ta lập tức kích động, tiểu tử tạp chí này tên là AD, phải là Giang Ly! Thiện tai, lão nương thiếu chút nữa bị tiểu tử này qua mặt! Bất quá thế giới này lại có hai người có vẻ ngoài giống nhau đến như vậy, là rất thần kỳ ( orz, bó tay bó chân bó toàn thân )



      Thế nên ta kích động giơ tạp chí chạy về phòng khách, ngồi xổm trước mặt Giang Ly, chỉ vào cái tên tạp chí với : “Giang Ly ngươi định gạt ta sao. người này là AD!”



      Giang Ly lúc này ngả vào ghế sa lông nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy lời của ta, ngay cả nửa con mắt cũng thèm mở ra, khí định thần nhàn : “Quên cho ngươi biết, tên hành tẩu giang hồ của ta, chính là AD.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :