1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lão bà ba mươi hai tuổi trùng sinh - Viên Hô Tiểu Nhục Bao (60.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 51, Lấy giấy tờ bất động sản!


      Editor: Hoàng Lão Tà



      Đại khái là mất khoảng mười mấy phút, Nam Thế Dương ôm Văn Đình Tâm bước tới, con đường này Văn Đình Tâm rất quen thuộc cho nên chỉ đường vô cùng chuẩn xác.

      Lúc này trời tối, bên trong ngôi nhà ánh đèn cũng được bật lên, vùng im ắng.

      Dư Dương mang cái ghế dài ra ngồi ở trong sân, đưa tay đập mỗi, vô cùng tập trung. Nhìn đồng hồ chút, vẻ mặt dần mất kiên nhẫn.

      Nhị thiếu và kia ra ngoài khá lâu, khoảng thời gian như vậy biết phát sinh những chuyện gì rồi.

      Phiền nhất chính là, ngộ nhỡ bọn họ thực nảy sinh tình cảm ông chủ nhất định tính sổ với .

      "Ôi trời, ông xã đâu rồi?" Trong phòng, Từ Kiến Bình để hành lý xuống bước ra ngoài, nhìn Dư Dương ngồi ở ngoài giống như đại gia, Từ Kiến Bình đặt mông ngồi xuống bên cạnh, "Dịch qua chút, tôi rớt xuống đất giờ".

      Vốn là thân thể Từ Kiến Bình dạo này hơi mập ra, cho nên khi bà chen đến, băng ghế dài bỗng thành ngắn, trong phút chốc Dư Dương bị đẩy xuống đất.

      "Bà..." chỉ vào Từ Kiến Bình lúc, Dư Dương lười tranh cãi với bà ra, nên cần ngồi ghế nữa, nhanh chóng đứng dậy ra cửa chính đợi.

      Nhìn như vậy, trong đầu Từ Kiến Bình vừa vui vừa sợ, giống như là loại cảm giác khác hẳn.

      "Ông xã, ông ở chỗ nào? Buổi tối uống ít rượu chút, mẹ nó, ông nếu còn dám uống rượu làm càn tôi cũng khách khí đâu".

      "Đàn bà, uống đừng có ầm ĩ!" Ở trong phòng bếp truyền ra giọng của Cao Tài, lớn tiếng trả lời, trong giọng còn lộ ra hăng hái.

      Di chuyển vài tờ giấy tờ nhà, Cao Tài vô cùng vui vẻ, kinh ngạc, khó thành lời.

      Trời ạ, thế mà bên trong vò rượu lại xuất giấy tờ nhà đất, con mẹ nó, lại còn những bốn bản nữa.

      "Ha ha" Ông ta nhếch môi cười, bàn tay nắm chặt giấy tờ nhà bỏ vào trong túi quần, "Bố mày phát tài rồi, phát tài rồi".

      Chợt nhớ tới điều gì đó, bàn tay nhét giấy tờ vào túi quần chợt dừng lại...

      " đúng, cái tên này..." Vội vàng rút giấy tờ nhà ra, nhìn kỹ chút, ông ta sững người lại...

      Má ơi, vậy mà lại mang tên Nam Thế Dương.

      Đây phải là giấy tờ nhà của con nhóc kia, có cầm cũng có làm được gì đâu.

      Giấy tờ nhà là của người khác còn dễ xoay xở, có thể lén lút bán cho bọn cho vay nặng lại, đến lúc đó để cho bọn chúng đến lấy nhà. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là Nam Thế Dương, với gia cảnh nhà bọn họ, đoán chừng bọn cho vay nặng lãi cũng chẳng dám tìm đến. chừng lúc đó lại rước họa vào thân cũng nên.

      Nghĩ đến đây, Cao Tài tức giận quăng mấy tờ giấy tờ nhà, " là, làm cho cụt hứng".

      "Aiz, cũng có chút thích hợp" Nhặt giấy tờ nhà lại, Cao Tài nhíu nhíu lông mày liên tưởng.

      Giấy tờ này đều của Nam Thế Dương, vì cái gì lại giấu bên trong vò rượu ở đây?

      Chẳng lẽ Nam Thế Dương mang bốn căn nhà của cho con kia?

      "Này chừng, đàn ông khi cuồng si có vật gì mà cho chứ. Xem ra tên nhóc bị con Văn Đình Tâm bỉ ổi hút hồn rồi, vài căn nhà tính là gì chứ". Lẩm bẩm nho , Cao Tài lại định bọ giấy tờ vào trong túi mình, "Nhất định là bởi vì con bỉ ổi chưa trưởng thành, thể thừa kế nhà này nên mới chưa sang tên, nên vẫn còn dùng tên của thằng nhóc thối kia".

      Nhưng nhét vào nửa, bàn tay lại dừng lại lần nữa.

      "Cái giấy tờ này còn chưa sang tên, mình lấy cũng có ích lợi gì.

      Nhưng này tay nhét vào nửa, lần nữa dừng lại. Đây cũng còn là của thằng nhóc thối đó nữa, về sau thiếu gì cơ hội lấy ".

      Suy nghĩ lâu, Cao Tài còn nghĩ xem có nên cầm hay .

      lúc này, nghe giọng của Nam Thế Dương từ bên ngoài truyền vào,

      "Hai người kia còn ở đây ? Có mang vật gì chưa?"

      Trong lúc vội vang, Cao Tài vội vàng cầm giấy tờ nhà nhét lại vào trong vò rượu.

      loạt hành động làm thông qua não bộ chỉ huy, vốn dĩ rất muốn nhưng nghĩ tới là của Nam Thế Dươn, trong suy nghĩ vẫn dám...

      Mạnh mẽ đứng dậy, ra khỏi phòng bếp, lúc đóng cửa nghe Dư Dương trả lời, "Còn ở đây, nhị thiếu ông chủ cho phép tôi đuổi họ ".

      Chuẩn bị ít lý do từ chối đểu ứng phó với nhị thiếu, nghĩ rằng còn chưa dứt câu, nguời ta bỏ qua mà bước vào trong.

      Lúc Nam Thế Dương ôm Văn Đình Tâm vào, vừa lúc thấy Cao Tài bước tới chỗ Từ Kiến Bình.

      đợi Từ Kiến Bình mở miệng, Cao Tài trước, giống như là che dấu chột dạ, "Bà xã, còn chưa ăn cơm tối đâu, mau nấu ".

      "Cơm tối à" Từ Kiến bình liếc về phía Văn Đình Tâm, " con kia làm ".

      "Con chết tiệt kia, mày có làm cơm tối hay , chú Tài của mày đói bụng mày biết hay sao" Duỗi thẳng người, Từ Kiến bình đối với Văn Đình Tâm vẫn cay nghiệt như trước, cho dù là có Nam Thế Dương ngay trước mặt, bà ta cũng chẳng quan tâm.

      Đương nhiên trong ý nghĩ của Từ Kiến Bình, ông cụ để cho bọn họ ở lại đây, nên bà ta cũng chẳng sợ gì Nam Thế Dương, đồng thời, cũng thêm quyền để la hét Văn Đình Tâm.

      " cho con nghe, con mà ở cùng với thằng nhóc thối này, nhất đính hối hận" Cao Tài từ chỗ của Từ Kiến Bình tới, quay đầu với hai người bọn họ, cố ý che giấu chuyện vừa rồi, "Ông nội mới gọi điện cảnh cáo chúng ta, cách xa chút".

      Hai người đó vẫn vô liêm sỉ như vậy, chuyện vô cùng tự nhiên, Văn Đình Tâm tiếp tục đánh giá, có lẽ giấy tờ nhà còn chưa bị phát .

      " cần để ý bọn họ, chúng ta tới phòng bếp" Nghiêng đầu tới bên tai Nam Thế Dương .

      "Được" buồn bực cất tiếng, như vậy ổn, Văn Đình Tâm nghiêng đầu quá gần , khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn, chỉ cần xoay người chút là chạm lên môi .

      Nam Thế Dương giám tùy tiện động đậy, ra mà , chỉ mới cảm nhận được hơi thở của ở bên tai, thấy cả người choáng váng.

      Bước chân ra ngoài, hai người cũng để ý đến vợ chồng Cao Tài, nhanh chóng về phía nhà bếp.

      Phản ứng như vậy làm cho Từ Kiến Bình từ ghế đứng lên, vội vàng với Cao Tài, "Ông xã, bọn họ muốn nấu cơm cho chúng ta?"

      "Suy nghĩ linh tinh" Đưa tay dí lên đầu Từ Kiến Bình, Cao Tài cực kỳ ghét bỏ, "Ra ngoài mua đồ ăn , tôi ở trong nhà chờ bà".

      xong, đẩy Từ Kiến Bình cái, nhanh chóng lướt qua, về phía gian phòng.

      Từ Kiến Bình bị đẩy cơ thể lắc lư vài cái, say khi đứng vững mới nhanh chóng lại, "Ông xã, đợi chút để con chết tiệt kia mua, chúng ta mệt mỏi ngày rồi, phải là nên nằm giường xem ti vi thoải mái sao?"

      Cao Tài lại, trong đầu suy nghĩ nhiều chuyện khó chịu nhanh chóng bước về phía phòng.

      đoán rằng, Văn Đình Tâm và Nam Thế Dương vừa về tới chạy xuống phòng bếp nhất định là vì giấy tờ nhà.

      Cũng may, lúc nãy nếu di chuyển vị trí của xấp giấy tờ nhà ấy, bây giờ phiền toán!...Nếu như vừa rồi trộm ....

      Aiz. Nhưng mà trộm cũng làm gì được! Hơn nữa nếu bị phát nhất định phải vào tù.

      Trong lòng Cao Tài ảo não đau xót, miếng mồi ngon như vậy cũng thể ăn, nghĩ tới là muốn đau cả thịt.

      Chính xác là như vậy, Văn Đình Tâm vừa vào bếp, nhanh chóng lấy giấy tờ nhà đất ra khỏi cái vò rượu, cẩn thẩn xem xét.

      " bị người khác xem qua" ngón tay gạt gạt hộp gỗ , chút bụi, điều đó chứng minh mới có người mở ra xem.

      Nghĩ lại chắc chắn là tên Cao Tài, nếu như là Từ Kiến Bình chắc chắn lấy , nhưng là Cao Tài, ông ta suy nghĩ, dù sao giấy tờ cũng đứng tên Nam Thế Dương!

      "Thế Dương, để ở chỗ " gấp bốn bản ngay ngắn lại, nhét vào tay Nam Thế Dương. Sau đó mới nghiêm túc căn dặn, "Nhất định phải giữ cho kỹ, về sau đều cho dùng để gây dựng nghiệp, thể bỏ , có biết ?"

      "Được" Gật đầu đồng ý, Nam Thế Dương nhanh chóng đem giấy tờ nhét vào trong túi quần mình, như cất giấu báu vật vào trong lòng.

      Mặc dù nghe hiểu ý của , nhưng vẫn đồng ý.

      Quả , nhà này đều của . Cho dù là do đứng tên, cũng bao giờ nghĩ rằng đó là của mình.

      Tiền của phụ nữ cần, đồ của phụ nữ cần, nhất định để phụ nữ chi tiền cho mình, Nam Thế Dương mang đầy đủ bản tính của đàn ông!

      "Nhị thiếu, cậu ở bên trong à?" Ở bên ngoài phòng bếp, Dư Dương thử gõ cửa, cẩn thận mở miệng, "Nhị thiếu, cậu nên về nhà rồi. Ông chủ gọi điện thoại giục cũng lâu".




      ☆, Chương 52, Giam lỏng cha mẹ cặn bã!

      Editor: Hoàng Lão Tà


      Nhìn hai người bọn họ vừa về thẳng vào bên trong, Dư Dương cũng nhanh chóng theo.

      Đứng ở bên ngoài phòng bếp, nhìn qua khe cửa có thể thấy bọn họ đứng ở trong góc lén lút làm gì đó.

      Bộ dạng này làm cho Dư Dương nhớ tới chuyện Cao Tài cũng mới vào trong nhà bếp.

      trước sau vào trong đây, chẳng lẽ có điều gì bí ?

      Trong lòng thầm nghi ngờ, cũng nhanh chóng lén lút điện về báo tin với ông chủ. Sau đó mới mở miệng nhắc nhở, "Nhị thiếu chúng ta nên về nhà thôi".

      Ở bên trong bếp, Nam Thế Dương và Văn Đình Tâm nhìn nhau, Văn Đình Tâm cất vò rượu nhắc nhở, "Đúng là còn sớm nữa, mau về nhà ".

      " cần vội, còn có việc chưa xử lý". Xắn tay áo đứng dậy, bày ra tư thế giống như chuẩn bị đánh nhau, "Giải quyết hai người kia xong, tôi về".

      "Haiz" Đứng dậy giữ chặt cánh tay của , Văn Đình Tâm mở miệng nhắc nhở, "Đêm hôm thế này giải quyết thế nào? cho là bỏ đồ đạc và họ ở ngoài là ổn sao? có chắc là hơn nửa đêm cảnh sát đưa họ trở lại chứ?"

      "Còn nữa, với tính tình của bọn họ, còn có ông nội hay cáu kỉnh của nữa, làm sao dễ dàng để cho bọn họ bị đuổi ra ngoài đây. xem Dư Dương bây giờ cũng ở ngoài chờ về, nếu có ông nội hạ lệnh, tại sao lại dám động tới hai người kia chứ".

      Nghe phân tích mọi chuyện lý lẽ đâu ra đấy, Nam Thế Dương nhíu chặt lông mày, "Thế bây giờ nên làm sao nhỉ? Hay là tôi về nữa, ở lại với em".

      "Đừng, cứ về . xem, quan hệ của và em vừa mới khá lên chút ông nội nhằm vào em như vậy. Nếu cả đêm về, biết chừng ông nội tới đây đốt nhà em luôn đó". Ngón tay chỉ lên nóc nhà, ý định của bị Văn Đình Tâm gạt bỏ.

      Tình huống thể tiến thể lùi, bên trái vấp, bên phải gặp chướng ngại làm cho hết sức bực bội.

      "Tôi mang em về nhà, chúng ta gặp ông nội, ràng mọi chuyện với ông".

      "Chát" tiếng, ót của Nam Thế Dương bị đánh trúng.

      "Á" Xoa ót, Nam Thế Dương bực bội nhìn , "Em làm gì vậy?"

      " giỏi nhỉ, tại sao em phải gặp ông nội của , tại sao lại phải để chịu nhục. có biết lần trước ông ấy gì em hả?" Ngầng đầu trả lời , nghĩ lại lần đầu gặp ông, nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của ông kiếp trước, Văn Đình Tâm vô cùng tức giận.

      Ông cụ những lời vô cùng khó nghe, là cậy có tiền, nên cho chút danh dự.

      Văn Đình Tâm bây giờ tuy rất nghèo, nhưng vẫn chịu được khinh bỉ này. Lòng tự trọng sinh ra tức giận, sinh ra thù hận, cùng với nhiều cảm xúc khác.

      Ít nhất bây giờ cũng muốn ở cùng chỗ với lão đại của bang xã hội đen.

      " nghe em, đợi lát nữa về cùng Dư Dương , em ở lại sao đâu". Địch lại ông cụ, nhưng những người này Văn Đình Tâm tự tin là mình vẫn đối phó được, "Nếu như có vẫn đề, em báo cảnh sát".

      " được, tôi lo lắng. Nếu như chờ đến lúc có vấn đề, báo cảnh sát cũng kịp" Mặt mày nhăn lại, vấn đề này đúng là phải cẩn thận suy nghĩ, "Nếu tôi để bọn đàn em tới bảo vệ em".

      Nhìn vẻ mặt rối rắm lại ngốc ngốc của , Văn Đình Tâm nhịn được giơ tay vuốt đầu , cười , ", đừng nghĩ nữa. Em có cách".

      "Cách gì?"

      ....

      Khoảng nửa giờ sau, Nam Thế Dương ngoan ngoãn trở về cùng Dư Dương.

      Trong sân nhà, Văn Đình Tâm nhanh chóng trở lại phòng ngủ lấy quần áo, chuẩn bị xuống bếp nấu nước tắm.

      Bóng dáng nhắn xinh xắn lướt qua phòng Cao Tài, bỗng nhiên nghe được tiếng "Két..." nhưng cửa cũng mở ra..

      Cửa phòng bị khóa lại bởi hai chiếc khóa lớn, ở chiếc khóa lớn, áng chừng còn có mười chiếc khóa , mỗi chiếc khóa lại được kết hợp bởi vô số khóa khác.

      Đây là bộ khóa đầu rồng, khóa chắc chắn cửa phòng lại, Cao Tài cố gắng mở đến thế nào cũng ra.

      "Con chết tiệt kia! Mày có phải ở bên ngoài hay ! Mày làm gì hả". Cửa phòng bị kéo vang lên những tiếng "ken két", từ trong phòng Từ Kiến Bình ngừng hò hét ra.

      Liếc về phía phòng đó, Văn Đình Tâm nhún vai vô cùng đắc ý.

      nghĩ thông suốt, nếu ông cụ nhất định phải đưa bọn họ đến để giám sát , vậy cũng để họ ở đây.

      Ở bên trong phòng lớn đó, ti vi cũng có, còn có đồ ăn vặt mà Nam Thế Dương mua cho, đoán rằng dù có nhốt họ hai ba ngày cũng thành vấn đề.

      "Con chết tiệt kia, mẹ nó mày có nghe bà đây . Mày giả bộ điếc à! Mày để bà đây ở trong này, coi chừng bị trời phạt".

      " là ầm ĩ" Văn Đình Tâm bịt tai lại, lắc đầu biết làm sao.
      Cứ việc ầm ĩ , dù sao ngày mai tạm thời cũng có ở đây, cũng ảnh hưởng đến lâu được.

      vào nhà bếp, bật bóng điện lên, nhóm bếp củi lên, sau đó nấu nồi nước nóng.

      Đầu năm nay, bếp ga cũng xuất , nhưng bếp củi nhà vẫn dùng khá tốt, cũng đến mức bất tiện.

      Ngày mai cũng là cuối tuần, Văn Đình Tâm quyết định dời đến căn nhà mới mua khác, cái nhà kia mới hơn so với ở đây chút, phòng bếp kiểu mới, có phòng tắm nối liền, mặc dù hơi xa trường chút, nhưng cuộc sống lại thuận tiện hơn.

      Quan trọng nhất là, lúc mua nhà cũng chú ý ở bên cạnh có xưởng tạm đóng cửa, trước mắt trong giai đoạn sang nhượng, chuẩn bị mua lại, sau đó cải biến.

      Cho nên vừa rồi lấy thẻ từ Nam Thế Dương muốn qua đó. Ngày mai, nếu Nam Thế Dương thể cùng, cũng có thể tự mình tới được.

      Tính toán xong xuôi, Văn Đình Tâm cảm thấy trong lòng vô cùng hưng phấn.

      Nếu để ý đến những thành phần vui vẻ như cặp vợ chồng mẹ kế và ông cụ, cuộc sống bây giờ đối với , thực rất tốt.

      Có thể học giống học sinh, cũng có thể phấn đấu làm việc giống người lớn, còn có thể thấy tên thiếu niên kia lớn lên từng ngày dưới mắt ....

      Cuộc sống như bây giờ đối với hề khó chịu cho lắm.

      Lòng người cần quá tham, đối với chuyện được mất cũng cần quá tính toán, cuộc sống rất tốt đẹp, đây là kết luận của , người phụ nữ hơn ba mươi.

      Ngồi cạnh bếp chờ nước sôi, Văn Đình Tâm lấy cây củi khều khều trong bếp.

      Trong đầu vẫn tiếp tục tính toán kế hoạch tiếp theo.

      Phải biết rằng có nhà vẫn là chưa đủ, thị trường bất động sản cũng phải năm năm nữa mới bắt đầu phát triển, trước đó, phải nghĩ biện pháp khác để làm cho tiền đẻ ra tiền, tiền sinh sôi tiền...

      thương trường, muốn cho chuyện buôn bán phát triển thuận lợi, nhất định phải có trợ thủ.

      Giờ phút này, lại bắt đầu nhớ đến những doanh nhân giàu có nổi tiếng của kiếp trước...

      Nếu như có thể hợp tác được với vài người...

      Đúng rồi, kiếp trước còn nhớ, thương nhân vô cùng giàu có xuất thân từ Nam Giao nghèo. Lúc đó thôn làng vì muốn cảm tạ vị thương nhân kia mang lại lợi ích cho Nam Giao nên bày bữa tiệc mở khá lớn, ăn đến ba ngày ba đêm. cũng đến tham gia hơn nữa còn nghe buổi diễn thuyết của vị thương nhân kia. (lưu thủy yến: là kiểu tiệc, ai vô cũng được, bàn đủ người dọn món lên)

      Từ giai cấp bình dân đến bày hàng vỉa hè làm lên dần, trong khoảng thời gian khá dài người đó từng là mục tiêu mà Văn Đình muốn lôi kéo về (Giai cấp gốc rễ: chỉ những người thuộc tầng lớp thu nhập thấp, văn hóa thấp).

      Nhưng mà người kia tính tình vẫn luôn kiêu ngạo, kiếp trước chịu để ý , bây giờ biết có để cho kiếm được chút lợi nào nữa.

      Dĩ nhiên, những tiềm năng này vẫn phải khai thác trước, trước mắt cần chính là

      "Đúng nha, mình có thể tìm chú Vượng Đạt đến hỗ trợ". Búng tay cái, nhanh chóng quyết định.

      Nhìn nước vẫn còn chưa sôi, vội vàng quay về phòng cầm cái laptop ra.

      Từ Kiến Bình ở bên trong căn phòng kia, vẫn hét giống như tiếng heo bị chọc tiết, "Ông xã, ông mau vài câu, con chết tiệt kia dám khóa chúng ta ở bên trong".

      "Đừng làm ầm ĩ nữa, xem tivi ". Ở trong phòng Cao Tài xoay người, tiếp tục nằm, cũng để ý đến Từ Kiến Bình.

      Tiết mục phim truyền hình vẫn phổ biến như cũ, Hoàn Châu Cách Cách.

      Tiếng ồn ào của Từ Kiến Bình phối hợp với thanh Tử Vi bị Dung ma ma đâm kim, nghe vào tai đúng là loại thanh ảo diệu.

      "Chậc chậc chậc" lắc đầu, Văn Đình Tâm thèm để ý, bước thẳng vào nhà bếp...
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 53, Yên lặng phản kháng!

      Editor: Hoàng Lão Tà



      chiếc xe màu đen nhanh chóng dừng lại trước cửa lớn của Nam gia, chú bảo vệ từ sáng sớm mở cổng lớn, thò đầu ra ngoài mong chờ chiếc xe này.

      "A" ghế lái, Dư Dương ngẩng đầu nhìn ánh mắt Nam Thế Dương ở trong kính, lập tức bị giật mình, "Nhị thiếu, cậu để tôi đến ở nhà của tiểu thư Đình Tâm sao?"

      "Đúng! Tối nay phải , căn nhà kia có bốn phòng, hãy ở phòng " lại lần nữa, quyết định này hề thay đổi.

      Nam Thế Dương cầm túi xách lên, vỗ vỗ ghế lái, " hãy mau chóng mua giường, chăn mền cùng với bàn chải đánh răng, và đồ dùng hàng ngày, tới nhà Văn Đình Tâm ngủ lại đêm. nhanh !"

      Mặc Dù khóa Cao Tài và Từ Kiến Bình ở trong phòng nhưng Nam Thế Dương vẫn yên tâm.

      Phải biết rằng, ngày đó đón Văn Đình Tâm về, cả người đều là vết thương, nhất là bàn chân, đến giờ vẫn chưa khỏi.

      Trải qua lần đó, tuyệt đối cho phép Văn Đình Tâm lại ở cùng với hai người nguy hiểm kia chỗ nữa, tuyệt đối cho phép!

      "Nhị thiếu, nhưng trách nhiệm của tôi là bảo vệ cậu" Quay đầu lại, Dư Dương cảm thấy tình nguyện, "Nếu tôi rồi, buổi sáng và tối ai đưa cậu học chứ?"

      "Từ giờ trở , nhiệm vụ của là bảo vệ Văn Đình Tâm, ở nhà, nhất định phải cùng ấy, bảo vệ ấy". Chuyện tới trường tôi có thể lo liệu, về sau đưa Văn Đình Tâm là được. Quan trọng nhất là nếu xảy ra chuyện gì may phải nhanh chóng gọi cho tôi biết ?"

      Lải nhải, lải nhải, Nam Thế Dương nghiêm túc dặn dò rất nhiều. Xem ra lần này quyết định xong xuôi.

      Giao Văn Đình Tâm cho Dư Dương nhất định phải là phương án tốt nhất trong lòng , nhưng còn cách nào khác, tạm thời cũng chỉ có thể làm như vậy.

      "Nhị thiếu, như vậy tốt lắm đâu. Ông chủ để tôi bảo vệ cậu..."

      "Tôi để bảo vệ ấy! nghe tôi hay nghe ông nội? Tôi cho biết, nếu như phải người của tôi, về sau tôi cũng cần dùng hiểu chưa?"

      Sau câu này, Dư Dương dám phản bác dù chỉ câu, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Nếu như lại phản bác câu, về sau cũng đừng mong đến việc theo bên cạnh nhị thiếu".

      "Được, tôi xuống xe, hãy mau . Tôi cho biết, nếu Văn Đình Tâm mà xảy ra chuyện gì, tôi tính lên đầu đó hiểu chưa?" Vỗ cảnh cáo ghế, sau đó Nam Thế Dương mới hài lòng xuống xe.
      tới gần cửa, nhìn thấy phòng khách Nam gia vẫn còn thắp đèn. Đứng ở ngoài cửa biệt thự Nam Thế Dương cũng có thể đoán được ông nội ngồi chờ ở phòng khách.

      Tâm trạng tốt, cơn tức ở trong đầu, làm cho Nam Thế Dương hôm nay chẳng muốn nịnh nọt ông nội.

      Hít sâu hai tiếng, giơ tay kéo ống quần lên chút, sau đó giơ chân đạp cửa nhanh chóng bước vào trong...

      Ở trong phòng, ông cụ ngồi ghế sô pha, tay bưng ly trà an thần, khóe môi hơi mím lại, hai chân bắt chéo chờ thằng cháu ngoan trở về.

      Nào biết, ly trà vừa mới đưa lên miệng, đôi mắt trông thấy bóng người, vừa nhìn thấy "Phụt" tiếng, ngụm trà bị phun ra ngoài.

      "Thằng nhóc thối" kịp lau miệng, ông cụ chạy đến bên cầu thang tức giận hét lớn, "Mau đứng lại cho ông nội".

      Động tác của kẻ xấu kia quá nhanh, trả lời ông chỉ là cái bóng ngừng biến mất cầu thang.

      "Ông chủ" ở bên người giúp việc đưa chiếc khăn lông lên. Ông cụ hung dữ với lấy sau đó trừng mắt cái, "Làm ăn kiểu gì vậy! Cũng biết đường bắt lấy thằng nhóc thối kia!"

      Bị ông chủ trừng cái, người giúp việc căng thẳng lui về phía sau, "Ông chủ, nhưng, ông ra lệnh bắt nhị thiếu lại".

      "Đúng vậy, tôi !" Lau khô miệng, trả khăn lông lại.

      Người giúp việc nhanh chóng nhận lấy khăn lông, nghĩ tới, ông chủ đưa tay gõ trán "Chát chát chát" từng cái, cùng với tiếng thở phì phì.

      "Tôi ra lệnh, cậu biết à! Này muốn cậu làm gì cậu mới làm à? Nhàm chán ở chỗ này đợi cả buổi tối, để nhìn thằng nhóc kia chạy Marathon trước mắt tôi hay sao?"

      Đánh ngày càng nhiều, người giúp việc kia muốn trốn cũng dám trốn, cố gắng chịu đựng ông chủ xả giận!

      lát sau, ông cụ mới thu tay lại, hừ lạnh, "Đúng là đồ bỏ , giống với thằng nhóc thối kia".

      Bị ông chủ đánh trận, người giúp việc nửa câu cũng sám , chỉ lui về phía sau hai bước, đứng yên.

      "Lên lầu, tôi muốn tìm thằng nhóc thối kia chuyện chút". Giơ tay lên, cầm lấy quải trượng người giúp việc đưa qua, sau đó đúng dậy.

      Bước chân mạnh mẽ bước lên lầu, sau lưng ông dưới tám người làm theo. Còn có hai vệ sỹ cao cấp, mười phần trận thế này lại thể trợ giúp cho ông cái gì cả.

      lầu, Nam Thế Dương về đến phòng nhanh chóng khóa cửa lại, chui đầu vào trong chăn, quấn mấy vòng, buồn bực ngủ say.

      biết ông nội chắc chắn tìm tới cho nên lúc này nhất định phải bày ra thái độ của mình.

      Quả nhiên, khi mới nằm được lát, ngoài cửa truyền vào tiếng của ông nội, "Gõ cửa ".

      "Cạch cạch" vài cái, bên trong hề đáp lại tiếng gõ cửa đó.

      "Gõ lại, nhất định là giả bộ ngủ" tiếng ra lệnh, thanh "cộc cộc" lại vang lên, lần này kéo dài lúc, vẫn có dấu hiệu mở cửa.

      "Thằng nhóc thối!" Bực bội câu, ông cụ vung tay lên, " tìm chìa khóa mở cửa".

      "Vâng ông chủ"

      Sau khi lên tiếng, đầy lát người giúp việc mang chìa khóa tới, "cạch cạch" thanh mở khóa vang lên, ở trong phòng Nam Thế Dương quấn chặt chăn mền vào người.

      "Aiz, thằng nhóc thối, đây là chiêu gì vậy. Mày cho rằng mày trốn ở bên trong ông nội trách chuyện buổi tối mày xem mặt sao? Mày nghĩ cũng tốt nhỉ!" lảm nhảm vài câu, ông cụ tới cuối giường dừng lại.

      giường lớn, Nam Thế Dương co thành cục, cũng động đậy, hoàn toàn để ý đến lời của ông cụ.

      "Thằng nhóc thối" Đạp đạp lên chỗ nhô lên của chăn mền, lông mày ông cụ nhíu chặt, "Mày đứng lên cho ông nội chuyện".

      biết làm thế nào, Nam Thế Dương vẫn có chút phản ứng.

      "Thằng nhóc thối, mày biết hôm nay mày gặp Cao tiểu thư làm ông nội mất mặt biết bao nhiêu ? Người ta gọi tới bé ấy đợi cả buổi tối, đến cả cái bóng của mày cũng gặp".

      Giơ quải trượng lên, đập lên chăn cái, ông cụ nhịn được , "Mày đừng có giả chết, tối mai ông nội cho mày hẹn người khác, thời gian cũng như vậy, mày nhất định phải biết chưa?"

      trả lời ông, Nam Thế Dương vẫn ngủ như người chết...

      "Đừng giả bộ, phải là tức giận ông nội sao. Có trách ta gọi cha mẹ con bé nghèo hèn kia đến ?" Thấy hề có động tĩnh gì, ông cụ tiếp tục , "Mày nên biết, ông nội là giúp mày. Mày mày phải có trách nhiệm với con đó, nhưng ý nghĩ đó là sai biết ".

      "Cha mẹ con đó còn ở đây, bất kể là về mặt pháp luật hay tình thân đều tới lượt mày chịu trách nhiệm. Ông nội cho mày biết, mày cần thiết phải đối tốt với nó. Trong lòng nó đầy rẫy mưu, ông nội nhìn ra". Lúc câu này, ông cụ đánh vào hai cái, vô cùng tức giận.

      "Thằng nhóc thối" Bực bội kêu tiếng, ông cụ cảm thấy lời đó quá nặng, lại nhanh chóng đổi thành nhàng khuyên giải, "Con xem con lớn như vậy cũng chưa từng thân thiết với nào, con bé Nam giao kia cứu con, con thấy ta rất tốt, thậm chí là thích ta. Nhưng tất cả là tại vì con quá nhỉ, cũng hiểu nhiều".

      "Ông nội sắp xếp cho con mấy cũng phải là vì thân cận, mà chỉ là hy vọng con có thể tiếp xúc nhiều chút phương diện này, ít nhất trong lòng cũng hiểu chút về phụ nữ. Đến lúc đó, con biết, nam giao nghèo hèn kia thực chất là đứa chả ra sao".

      ngừng nghỉ hồi lâu, đêm nay nhìn ông cụ vô cùng kiên nhẫn, chỉ tiếc người giường chẳng phán ứng lấy chút.

      đầy lát, ông cụ tức giận lên tới tận óc...

      "Xem ra trái tim con là sắt, được, vậy ông nội cũng cho con biết trước tin xấu".

      "Con muốn cùng con đó ở chỗ, hai người muốn đương, ông nội có thể mặc kệ, nhưng con thể mang phân tiền của ông nội ! thể mang đồ vật ! Hiểu chưa?"

      Mỗi người đàn ông thời phản nghịch tuổi thanh xuân, nhìn Nam Thế Dương trong bộ dạng này, ông cụ cũng biết giai đoạn này tới.

      Vậy hãy nhìn nghèo thời gian, xem còn có thể kiên trì hay !




      ☆, Chương 54, Xem phim học chuyện tình cảm!


      Editor: Hoàng Lão Tà



      ra mà , ông cụ vốn định cùng với Nam Thế Dương cãi cọ trận. Ai biết được thằng nhóc đó chút phản ứng cũng có.

      Ở trước mặt đứa , nếu nó chống lại, hay nghe lời, hay là biểu ngang bướng, cũng chứng minh được là nó có nghe lọt vào tai. Nhưng nếu nó thèm để ý, thèm nghe, chứng tỏ lời mình hề để ý chút nào.

      Loại người này, là loại khó dạy dỗ nhất.

      rồi khuyên, đến mức phát giận, cũng được, ông cụ nữa. Để lại câu cuối cùng cay nghiệt sau đó phất tay áo rời .

      đoàn người làm cũng nhanh chóng theo sau, "Lạch cạch" tiếng, khóa cửa phòng lại, Nam Thế Dương lúc đó mới chui đầu ra khỏi chăn.

      Ở bên trong chăn nóng bức, bí hơi, lúc thò đầu ra ngoài, mặt mày đỏ bừng, thở hổn hển.

      Nghe xong lời ông cụ , trong đầu Nam Thế Dương tê dại.

      Gãi đầu, mày nhíu lại, đứng dậy thay đồ ngủ, uể oải ngồi vào bàn đọc sách.

      Mở đèn học, lôi từ trong hộc tủ ra cuốn nhật ký, đặt bàn, trước khi đặt bút viết nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay...

      Chỉ cảm thấy, nội dung hôm nay có thể rất dài. Bởi vì trong vài phút ngắn ngủi này tâm tình của lên xuống nhiều lần, chút yên tĩnh nào.

      Nhưng lúc cầm bút lên tay, lại chần chừ dừng lại.

      Trong lúc này, lại biết nên viết từ đâu...

      Suy nghĩ lâu, lúc này mới "soạt soạt" viết vài chữ mở đầu - "Hôm nay, ấy..."

      " ấy..." nhàng mở miệng, chần chừ chút. giống như biết nên miêu tả thế nào.

      Ngòi bút ở nhật ký giằng co lúc, mới mạnh mẽ viết, " ấy , ấy đối với mình giống như em trai, vậy..."

      Viết xong, lại "soạt soạt" gạch câu đó.

      " đúng là..." Gãi đầu, có chút bực bội.

      ra mà , đây là lần đầu tiên viết nhật ký được. Cảm thấy nội dung rất nhiều, ý nghĩ trong lòng cũng rất nhiều, nhưng làm sao viết được...

      Tâm tình hỗn loạn, đầu óc cũng nhiều ý nghĩ kỳ quái, nghĩ xuôi cũng viết xuống.

      Rối rắm rất lâu, cuối cùng Nam Thế Dương gấp nhật ký lại, quay về giường nằm xuống.

      Hai tay chống lên đầu giường, ngước mắt nhìn lên trần nhà, giờ phút này trong đôi mắt lên hoang mang.

      Trong phút chốc như vậy nghĩ tới chuyện biết có phải thích Văn Đình Tâm hay ? Cho nên mới vì mà tâm tình yên.

      Suy nghĩ này vừa lên ở trong đầu, bị câu lúc nãy của ông nội xóa bỏ.

      Ông nội cũng đúng chút.

      cho tới bây giờ cũng chưa tiếp xúc với nào, Văn Đình Tâm cứu , rồi đối với tốt như vậy cho nên mới coi Văn Đình Tâm đặc biệt.

      "Aiz, phiền chết". ngồi dậy trường, mọi chuyện ở trước mắt quá nhiều, lại rối linh tinh làm vô cùng khó chịu.

      Trong lúc này, cũng chỉ biết mở tivi xem cho đỡ buồn. Bây giờ cảm thấy chỉ có thể xem phim hoàn châu cách cách chán ngắt đó mới di chuyển chú ý được.

      Kỳ lạ là, cầm chiếc điều khiển từ xa ấn mấy kênh cũng thấy chiếu phim Hoàn Châu cách cách.

      Trong lúc này cố tình muốn xem, rời giường mở máy tính lên, đăng ký tài khoản truy cập sau đó tìm kiếm phim.

      Thời đại này lên mạng xem phim truyền hình phải mất phí, máy tính cũng chỉ nhà giàu mới có thể đùng, cho nên phải lúc quan trọng, cũng muốn dùng tới thứ này.

      Tùy tiện chọn tập phim. quay lại giường đắp chăn, nhìn chằm chằm màn hình cảm thấy vô cùng tẻ nhạt...

      biết chọn chuẩn xác hay mà mở ra ngay lúc mấy người tuổi trẻ phát sinh tình cảm.

      Nhìn Ngũ a ca, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái ba người bạn tốt ở cùng nhau bàn bạc về vấn đề tình cảm. Nam Thế Dương cũng tập trung tinh tần nghiêm túc lắng nghe....

      Nội dung tập phim phát triển đến tình huống nào biết , chỉ nghe được Nhĩ Thái với Ngũ a ca, "Tôi chỉ biết là lúc Tiểu Yến Tử nhìn huynh, ấy thường xuyên đỏ mặt. Aiz, nếu như ấy đỏ mặt với tôi, tôi nhất định theo đuổi ấy".

      Sau câu đó, chỉ thấy trong máy vi tính là hình ảnh Ngũ a ca vô cùng mừng rỡ, ngồi trước máy tính, Nam Thế Dương đỏ mặt, lông mày nhíu chặt.

      Lúc này, hoảng hốt nghĩ tới, biết Văn Đình Tâm có đỏ mặt với hay , nhưng lại thường xuyên đỏ mặt trước ấy....

      thường xuyên nghĩ đến việc muốn đào cái lỗ mà chui xuống...

      Gặp phải tình huống tương tự như vậy, nhịn được Nam Thế Dương tiếp tục theo dõi...

      Suốt cả đêm xem Hoàn Châu cách cách, tập lại tập, liên tục cho đến tận sáng.

      Xem phim cũng đáng sợ như vậy.

      ....

      Sáng sớm, Văn Đình Tâm sau khi thức dậy rửa mặt, nhìn thời gian vẫn còn nhiều, bắt đầu sửa soạn thay đồ tới trường.

      Đồ đạc của cũng có nhiều lắm quần áo, giầy dép tốt đều để chỗ Từ Kiến Bình, chỉ còn chút đồ linh tinh cất ở trong túi xách. Nếu có gì thay đổi lúc tan học trở về chuyển qua căn nhà khác.

      Đeo túi xách lưng, lúc qua phòng khách, quay đầu lại nhìn phòng Từ Kiến Bình, bên trong im lặng đoán chừng là ngủ.

      để ý nữa, Văn Đình Tâm quay đầu lại nhanh chóng bước ra ngoài cửa.

      Cửa vừa mở ra, xe Dư Dương đứng trước cửa, khiến thấy hoảng hốt.

      "A, sớm vậy sao?" Nhanh chóng bước lên, Văn Đình Tâm cúi đầu ngó vào bên trong kính xe, xem xét nhiều lần, chỉ thấy Dư Dương chứ thấy tên nhóc nhà đâu.

      vòng qua ghế lái, Văn Đình Tâm gõ gõ cửa xe, "Cộc cộc" hai tiếng làm Dư Dương ngủ cũng bừng tỉnh.

      Xoa xoa mắt, Dư Dương nhìn Văn Đình Tâm bên ngoài cửa xe, hai hàng lông mày nhíu lại, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn quy kính xe xuống, kìm chế giọng , "Tiểu thư Đình Tâm, dậy rồi".

      "Ừm, sao lại chỉ có vậy? Thế Dương đâu?" Liếc mắt vào trong xe, thấy Nam Thế Dương, Văn Đình Tâm cảm thấy yên tâm, "Có phải ông cụ giận , nhốt ở trong phòng ?"

      " có, lên xe ". tay chỉ về phía ghế sau, thuận tiện xoa hai thái dương. Đối với Văn Đình Tâm cũng chẳng để ý lắm.

      Nam Thế Dương kêu vào ở trong nhà Văn Đình Tâm, nhất định nghe theo.

      Chiếc giường cứng đó cũng thoải mái bằng trong xe . Tối hôm qua Dư Dương rửa mặt sạch , sau đó mới qua cửa chờ. Tốn mất đêm, Dư Dương cảm thấy thời gian bị lãng phí, nhưng còn cách nào khác, chỉ có thể nghe mệnh lệnh.

      chri riêng nhị thiếu, ông chủ cũng muốn ở bên cạnh Văn Đình Tâm, theo dõi mọi hành động của ta.

      Hai ông cháu đồng loạt hạ lệnh, Dư Dương phải ngoan ngoãn nghe theo.

      Thấy Dư Dương muốn nhiều với mình, Văn Đình Tâm cũng hỏi nhiều, nhanh chong qua ghế sau, cúi ddàu chui vào xe.

      Vừa ngồi vào vị trí, chiếc xe nhanh chóng khởi hành.

      đường , Văn Đình Tâm hỏi vài vấn đề về Nam Thế Dương, Dư Dương cũng chỉ trả lời qua loa lấy lệ. Nhìn qua kính chiếu hậu, có thể thấy ánh mắt Dư Dương nhìn vẻ khinh thường.

      Đoán chừng lúc hỏi tới Nam Thế Dương, Dư Dương trong lòng nghĩ rằng, có tư cách gì mà hỏi?

      Lần này hiểu , trong Nam gia ngoại trừ tên nhóc, còn lại ai cũng có tính cách như vậy.

      cũng chuyện cùng Dư Dương, yên lặng ngồi trong xe.

      Ai biết, sau khi chiếc xe dừng lại ở cổng trường, vừa xuống xe, Dư Dương cũng bước đến bên cạnh , đuổi theo chút cũng rời.

      "Tôi bây giờ muốn vào trường học, có thể về" Vẫy vẫy tay, Văn Đình Tâm mở miệng nhắc nhở.

      Nhưng cũng có tác dụng...

      "Nhị thiếu rằng, tôi có trách nhiệm đưa tiểu thư Đình Tâm học. Bây giờ đưa tới lớp học, sau khi tan học tôi cũng ở trước cửa lớp chờ ". Trả lời bằng giọng lạnh lùng, khách sáo, nghe thấy mặt mày Văn Đình Tâm nhíu lại.

      Hóa ra là theo dõi sao?
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 55, Ăn dấm chua ra được!

      Editor: Hoàng Lão Tà


      Hôm nay Dư Dương đưa Văn Đình Tâm đến trường, gây ý hơn nhiều so với mấy ngày hôm trước Nam Thế Dương đưa đến.

      Trong số học sinh đa số là thích tám chuyện, Văn Đình Tâm ngồi trong phòng học, ghi ghi chép chép, cực kỳ nghiêm túc. biết rằng ngay khi nghiêm túc viết ở bên ngoài lan truyền tin tức bắt cá hai tay.

      Dĩ nhiên, chuyện này ảnh hưởng đến nhiều, đến đây học chỉ mong học cho tốt cũng có tâm trạng bàn những chuyện dinh dưỡng này.

      Nhưng mà, ở trong lớp của Nam Thế Dương tin tức lan truyền khá mạnh mẽ.

      Hôm qua xem phim cả đêm, cả đôi mắt của Nam Thế Dương giống gấu mèo, cả người nhìn tiều tụy vô cùng, trong phút chốc mọi người đều đoán rằng...

      "Nhị thiếu, giống như là thất tình, bây giờ phải làm sao?" Ở phía trước tiểu đệ đưa tay khều khều bạn ngồi cùng bàn, giọng nho , "Chúng ta có cần hỏi hay ?"

      "Tao cũng cảm giác nhị thiếu thất tình, bị coi là em trai, có thể thất tình sao? Mày xem hôm nay người thanh niên kia đưa nhị tẩu học, người đó so với nhị thiếu lớn tuổi hơn nhiều, nhìn như là tầng lớp thượng lưu ấy". Bạn cùng bàn có mở miệng mà ở phía sau thằng bạn khác lại thấp giọng .
      "Mày đừng linh tinh" Ở phía trước, thằng bạn đập vào ót cái, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía Nam Thế Dương ngủ, "Nhị thiếu ngủ, đợi lát nữa ấy dậy, mày ăn đủ đó".

      "Đúng là, thất tình cần phải ngủ giấc cho ngon. Mày nhìn vẻ mặt nhị thiếu hôm nay lúc tới, mày đừng nên đụng vào họng súng". Ở bên người .

      đám tím tụm chuyện quả làm cho Nam Thế Dương ngủ cũng yên.

      Vốn là khuôn mặt còn vùi trong cánh tay, trở mình cái. Sống mũi thẳng tắp để lên lộ ra nửa khuôn mặt. Mặc dù mở mắt, nhưng cũng làm cho mấy em sợ hãi.

      "Xuỵt!" Vài người dựng ngón trỏ lên môi, ý bảo im lặng.

      nghĩ tới, cuối cùng vẫn làm cho Nam Thế Dương tỉnh giấc.

      Mày nhíu chặt, nháy mắt hai cái nhàng mở ra. Thấy cả đám người nhìn mình chằm chằm, Nam Thế Dương lười nhác , "Làm sao vậy? Tan học à?"

      " có, có đâu, nhị thiếu, chỉ là ra chơi thôi. có chuyện gì, tiếp tục ngủ . Đợi lát nữa em để thầy giáo quấy rầy ". Ở phía trước tiểu đệ phụ họa.

      "Đúng vậy, tâm trạng tốt muốn ngủ nhiều, như vậy nghĩ tới chuyện thất tình". Ngồi bên cạnh tiểu đệ cũng chen vào .

      Đâu biết khi ra chuyện này, lập tức bị số tiểu đệ đẩy, " linh tinh cái gì, chuyện này thể ".

      "Thất tình cái gì?" Ai biết, hai chữ này Nam Thế Dương lại nghe được.

      Chống đầu dậy, chớp mắt cho tỉnh, Nam Thế Dương nhịn được hỏi, "Các người ai thất tình? Sao lại thất tình? Nguyên nhân là gì?"

      Cả đêm xem Hoàn châu cách cách, đối với chuyện tình nam nữ cũng hiểu được chút. Bây giờ lại nghe bọn đàn em bàn luận chuyện này, trong phút chốc lấy lại tinh thần, còn cảm giác hứng thú.

      ", nhị thiếu, tụi em thất tình, là ". Bên cạnh tiểu đệ chép bài , lời này vừa thốt ra bị Nam Thế Dương đập cái.

      "Đừng giỡn với tao, nghiêm túc, ai thất tình?"

      Lời này vừa thốt ra, vài em liếc nhau cái, trong mắt đó chứa các ý nghĩ khác nhau, người mở miệng.

      "Nhị thiếu, tụi em láo, người xảy ra chuyện đúng là . Nhị tẩu bắt cá hai tay đó".

      em bị cho đội nón xanh, thể ngây ngốc giống như biết gì, đây là phương thức xử của đàn ông. Cho nên, sau khi cân nhắc trong lòng chút, tiểu đệ mở miệng nhắc nhở".

      Nghe những lời này, Nam Thế Dương tuyệt đối tỉnh ngủ, níu áo tên tiểu đệ đằng trước, "Mày cái gì? Văn Đình Tâm với ai?"

      Bắt cá hai tay là gì, đó phải là bị tên tiểu bạch kiểm nào đó qua mặt sao! Loại chuyện như vậy tuyệt đối là sỉ nhục của đàn ông, thể chịu đựng được!

      Lần phản ứng này, ngay cả cũng biết trước được. Có lẽ ở trong đầu , bọn tiểu đệ kêu hai tiếng "nhị tẩu" giống như vị trí thể chuyển dời...

      "Sáng sớm hôm này, người đàn ông đưa nhị tẩu học. Đưa từ ngoài cổng vào đến tận trong lớp, chuyện đó truyền khắp trường! Mấy người tụi em cũng thấy". Ở phía trước tiểu đệ nhắc nhở, "Nhị thiếu, lúc trước nhị tẩu coi giống như em trai, chê trẻ con. Nhìn người đàn ông kia, đoán chừng hợp với khẩu vị nhị tẩu đó".

      Nghe tiểu đệ xong, Nam Thế Dương thở phào nhõm. Bàn tay túm cổ áo cũng dần buông lỏng.

      " linh tinh cái gì" Thuận tay đẩy cái, Nam Thế Dương nhíu mày, "Mẹ nó, đừng có truyền tin bậy bạ. Đó là vệ sỹ của tao, là tao sắp xếp bảo vệ ấy".

      Phản ứng trong đầu chính là Dư Dương. Sáng sớm hôm nay lúc đến cổng trường còn đụng phải Dư Dương, còn hỏi ta về tin tức của Văn Đình Tâm, lúc đó mới an tâm vào học.

      Ngược lại, nghĩ tới chút chuyện như vậy lại gây ra hiểu lầm!

      "Ôi trời, hèn chi người đó có thể gần với nhị tẩu như vậy". Ngay lập tức tiểu đệ phía trước gãi đầu ngây ngô, "Đúng là hiểu lầm, hiểu lầm".

      Nhưng mà nhị thiếu, xác định là có vấn đề gì với nhị tẩu chứ? Vì sao hôm nay lại để người khác đưa tẩu ấy học? Hai người cãi nhau sao?" Ở bên cạnh tiểu đệ nhịn được hỏi, "Em nhìn nhị tẩu thân thiết với vệ sỹ của như vậy, nên chú ý chút".

      "Đúng rồi, nhị thiếu, nhị tẩu phải chê trẻ con sao? nhìn xem người vệ sỹ đó đúng hợp với khẩu vị của nhị tẩu, nếu lỡ như tẩu ấy để cho có cơ hội sao, vậy đúng là làm trò cười rồi". Ngồi phía trước tiểu đệ tiếp tục .

      ra mà , bọn tiểu đệ cảm giác chuyện này đúng là cần phải cảnh giác.

      Đầu năm nay chủ bị người làm qua mặt phải là ít, chừng ngày nào đó, nhị tẩu nhà bị cướp ,...

      "Mẹ nó, mày linh tinh cái gì" Vỗ đầu vài tiểu đệ, trong lòng Nam Thế Dương xuất cơn tức, "Cái gì cũng đúng, đừng có truyền tin bậy cho tao".

      Mặc dù như thế nhưng nghe lời của tiểu đệ, trong lòng lại xuất tư vị .

      Giống như là thực bị cắm sừng...

      Cùng lúc đó, cảm nhận các bạn cùng lớp lén lút nhìn bằng ánh mắt khác, thậm chí có người còn cúi đầu chuyện với nhau. Liếc trộm chút, nhóm bạn lại tiếp tục , đây phải là về về ai?

      Đại khái từ góc độ người xem, nhóm bạn này mỗi người lời an ủi , giống như là an ủi kẻ đáng thương....

      Loại ánh mắt đó, Nam Thế Dương thể nà chịu được.

      "Ai truyền tin linh tinh khắp nơi, mẹ nó, để ta biết nhất định cho nhừ đòn!" Siết chặt quả đấm tức giận, bởi vì biết ai truyền tin, cho nên trong mắt , tất cả mọi người đều là người có lỗi, kể cả tiểu đệ của .

      tốt, nhìn thấy ánh mắt sát thủ của nhị thiếu, cả nhóm tiểu đệ cả trong lòng lẫn ngoài miệng đều bị siết chặt.

      ngày hôm nay, Nam Thế Dương chịu đựng cảnh bị người khác nhìn ngó và bàn luận, vô cùng khó chịu. khó chịu, nhưng lại tìm được người tung tin đồn, cho nên cơn tức này kìm nén suốt ngày.

      Mãi cho đến lúc tan học, nghẹn bụng tức tìm Văn Đình Tâm.

      Tin tưởng rằng chỉ cần chỗ với Văn Đình Tâm, những tin đồn này, từ từ biến mất.

      Nhưng mà, Nam Thế Dương nghĩ tới, chỉ tới muộn mười phút, đạp vào mắt là bóng lưng Văn Đình Tâm rời cùng Dư Dương.

      Bên ngoài trường học, Nam Thế Dương đứng ở phía sau, nhìn về bóng dáng hai người.

      Trong phút đó, dù cho muốn thừa nhận nhưng vẫn phải thừa nhận rằng bọn họ ở chỗ vô cùng hài hòa.

      Đây là lần đầu tiên Nam Thế Dương nhìn thẳng vào chuyện tình cảm nam nữ, sai, ở trong mắt , bóng lưng hai người nhìn vô cùng giống cặp .

      Vô cùng chướng mắt!

      Mặc dù biết hai người có quan hệ linh tinh gì, nhưng mà, trong lòng vẫn có tiếng khác nhắc nhở -- Mày đúng là phải chú ý!

      phải là nhằm vào Dư Dương, mà có thể nhằm vào nhiều người đàn ông khác. Nếu như hôm nay đứng ở bên người phải là Dư Dương mà là người đàn ông khác, Nam Thế Dương nghĩ, biết có khả năng xông lên cho tên đó đấm hay !

      Nhưng vì đây là Dư Dương, cho nên lên, mà yên lặng theo phía sau bọn họ......

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 56, Mua nhà xưởng!

      Editor: Hoàng Lão Tà


      Liên tục theo phía sau hai người bọn họ, Nam Thế Dương dám tiến lên, trong đầu là bao suy nghĩ quái dị.

      Trong phút chốc như vậy, nghĩ hay là mình cứ về nhà. bởi vì cảm giác mình dư thừa.

      Nhưng bước chân dừng lại chưa được hai giây, nhịn được lại đuổi theo.

      hiểu tại sao thái độ của mình lại được tự nhiên, quả có thể tiến lên rồi đuổi Dư Dương về nhà, thế nhưng tiểu quỷ nhát gan lại rụt rè.

      " chỗ nào đây biết" theo chẳng biết bao lâu. Đến lúc hoàn toàn biết con đường này, Nam Thế Dương vẫn chưa dám tiến lên chào hỏi như trước.

      Có lẽ thực là ảo giác, giống như các tiểu đệ của , liệu Dư Dương có ý gì với Văn Đình Tâm hay ?

      Vừa nghĩ như vậy, sợ hết hồn.

      tại sao phải đoạt lại Văn Đình Tâm? Nếu đoạt lại phải thể việc muốn lui tới cùng hay sao? Lui tới phải là thể thích hay sao?

      " " Mạnh mẽ lắc đầu, Nam Thế Dương cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình tiếp tục đuổi theo bọn họ.

      Cách khoảng khá xa nên nghe hai người gì, thậm chí còn biết bọn họ có chuyện hay , nhưng đầu óc lại tưởng tượng khá nhiều...

      Mà giờ phút này, Văn Đình Tâm và Dư Dương lại tình cảm giống như tưởng tường, mà thậm chí còn vô cùng khó ưa.

      Dư Dương nhìn Văn Đình Tâm vừa mắt, Văn Đình Tâm cũng cảm thấy dung hòa được với Dư Dương.

      với nhiều lần là muốn theo, nhưng mà tên kia nghe. Cứ như con sâu bám mông vậy, quả thực đáng ghét.

      Trong lòng Dư Dương luôn lẩm bẩm nhiệm vụ mà ông chủ giao -- nhất định phút cũng rời . Cho nên dù thế nào cũng thể buông tha Văn Đình Tâm.

      Đoạn đường này vô cùng ngắn, làm người khác khó tránh việc suy nghĩ sai lệch.

      Dứt được , Văn Đình Tâm dứt khoát quan tâm, coi như là người vô hình.

      ngồi xe mà bộ thẳng đến nhà xưởng. Lúc đứng trước cửa xưởng, Văn Đình Tâm để Dư Dương đứng bên ngoài, bởi vì muốn vào chuyện làm ăn với ông chủ.

      Nhà xưởng bỏ hoang kia có diện tích rất lớn, lại ở vị trí trung tâm thành phố, khi mua được vào tay, chỉ thay đổi chút thôi, tin rằng nhanh chóng làm cho việc buôn bán phát triển.

      Lần trước lúc đến đây, Văn Đình Tâm chỉ nhìn thoáng qua, cũng chưa trực tiếp đoán giá trị của nó, cũng chưa nghĩ thông suốt xem nếu mình mua lại mảnh đất này làm việc gì.

      Lúc ấy trong lòng chỉ cho răng, đây là chỗ tốt, khi mua lại được có thể phát triển khá nhiều phương diện.

      Nhưng, bây giờ nhìn lại, trong đầu có vô số ý tưởng. Nếu như xảy ra điều bất ngờ gì, cái bãi đất này qua đến mùa sau, mở cái siêu thị.

      muốn mở siêu thị lớn lộng lẫy, về sau có thể nhờ Ngô Vượng Đạt đến giúp xử lý.

      Hôm nay là ngày cuối cùng nhà xưởng vận hành, lúc tới ông chủ và công nhân cũng mới thanh toán tiền nong xong, máy móc cũng chuyển . Ở đất đám người vây quanh lời từ biệt.

      Văn Đình Tâm gõ cửa "Cốc cốc" vang lên hai tiếng, trong phút chốc hấp dẫn chú ý của mọi người. Nhìn qua xưởng trưởng cũng nhận ra .

      "Xin hỏi tôi có thể vào hay ?" Hỏi cho có câu, bước vào phòng, "Ông khỏe chứ, hôm qua tôi tới tìm ông. Ngày hôm qua nhìn thấy biển quảng cáo bên ngoài xưởng, tôi hỏi qua ông, cho nên bây giờ muốn bàn lại chút".

      nghĩ tới vừa thanh toán xong có người tới mua xưởng, phải bán xưởng này trong lòng ông biết là mùi vị gì.

      Nhưng nghĩ lại đây cũng là chuyện tốt, có thể giải quyết việc nhanh chóng, chính mình cũng thấy thoải mái.

      Vì vậy ông cũng có thái độ chán ghét với Văn Đình Tâm, "Lại đây , bé, tôi dẫn dạo quanh xưởng. Nếu như hài lòng hôm nay chúng ta thống nhất chuyện mua bán".

      Văn Đình Tâm đến trước mặt ông chủ rất nhanh, đám công nhân trong nhà xưởng nhìn chằm chằm , biết trong ánh mắt nghĩ điều gì.

      nhìn về phía đám công nhân mỉm cười, làm cho cả đám lúng túng ngượng ngùng.

      Sau đó ông chủ mở miệng , " bé, theo tôi".

      Ông chủ kia nhanh chóng dẫn Văn Đình Tâm , vừa vừa giải thích, "Nhà xưởng của chúng tôi có 500 m², nhà vệ sinh hay vòi hoa sen gì đó cũng có, nếu như muốn tiếp tục mở xưởng cũng được".

      "Tôi tìm người đánh giá xưởng này, tiền bây giờ mất giá lắm, cho nên tôi có muốn giá cao cũng được. 1000 m², tổng là năm trăm vạn, bên cạnh đó phòng sau hậu viện này tôi cũng cần, 20 m² tôi tặng cho . Vừa xong, ông nghiêng đầu nhìn Văn Đình Tâm, giống như là hỏi ướm chừng, " bé, cháu muốn giá bao nhiêu".

      Trong niên đại này, giá cả này đúng là hơi cao. Trung bình số tiền thu được tháng cũng chỉ 800 đồng, mua cái nhà xưởng được 50 vạn cũng tính là lời lắm.

      Nhưng 50 vạn mua được mảnh đất lớn như vậy, nhìn từ phương diện khác mà , cũng thiệt thòi.

      Phải biết rằng đây chính là 500 m², nghĩ lại giá phòng mười năm sau, hai ba vạn m², 500 m² thu được hơn 1000 vạn, thậm chí là 1500 vạn!

      Đương nhiên giá cả bây giờ cũng thể so với mười năm sau, dù sao nhân dân tệ cũng liên tục mất giá trong mười năm.

      Phía sau căn phòng , cùng với đoạn hành lang, nếu như hợp nhất sửa sang lại, tổng thể có 550 m². Phía sau căn phòng nó, có thể lợi dụng làm phòng trọ cho công nhân hay kho hàng gì đó cũng được.

      Suy nghĩ cân nhắc hồi lâu, tính toán các khả năng xong, Văn Đình Tâm quyết định mua. Đương nhiên giá cũng phải trả chút, nếu trở thành tiểu bạch ngây thơ mất.

      " thể rẻ thêm chút sao? ra mà trong lòng tôi định giá 45 vạn, đây vốn là giá cao nhất rồi. nghĩ tới còn kém giá ông đưa ra chút. Ông xem, tôi đưa ra cao hơn chút, ông thấp xuống chút, chúng ta thương lượng tốt hơn". nhàng , bởi vì trả giá nên khuôn mặt cũng mang theo chiêu bài tươi cười.

      Mua nhà đất cũng thể so với mua quần áo, có thể tùy ý mà trả xuống nửa. Nhà đất trong tương lai chính là vô cùng phát triển. Cùng lắm là đắt hơn hai vạn, nhưng đồ tặng kèm lại ít.

      Cho nên cũng cần tham lam, suy nghĩ giá cả thích hợp. Hy vọng mỗi người có thể nhường chút, thuận lợi cho cả hai bên.

      " bé, chuyện này cũng thể tính như vậy. cho rằng ở chợ mua đồ ăn sau, lại còn nhường nhịn chút".

      Dù gì đây cũng là vài vạn, làm sao có thể trả xuống như vậy.

      " ra tôi dối ông. Sau khi mua nhà xưởng tôi định cải biến thành siêu thị. Ông xem nơi này cũng cũ, tôi phải mời công nhân sửa sang lại, còn phải nhập hàng, ký hợp đồng với công nhân, sau đó còn phải chi tiêu. Ông xem tôi sửa phòng cũng phải đến 50 vạn, sau đó muốn hoạt động phải tính toán kỹ hơn nữa". hết lời như vậy, Văn Đình Tâm cũng muốn nhận được chút lợi ích, nếu thấy mình bị thiệt thòi.

      "Vậy được, bé, chuyện sau này đều là chuyện của cháu, tôi cũng xen vào. thấy nơi này hơi cũ kỹ, tôi có thể thuê công nhân giúp sửa sang lại chút, dù sao công nhân cũng chưa . Số tiền sửa sang đó tôi trả cho , nhưng 50 vạn kia chút cũng thể thiếu".

      Ông chủ kia cũng phải là người khó chuyện, vừa nghe như vậy nhanh chóng thỏa hiệp, đây cũng là ranh giới cuối cùng. Nếu muốn có thêm lợi ích nữa, ông ta cũng chịu.

      "Như vậy..." Gật đầu, Văn Đình Tâm tinh toán trong đầu.

      chung việc sửa sang này cũng khá tốn kém, nhất là khi cầu phải trang trí theo kiểu tây. Nếu muốn sửa lại hoàn chỉnh nhất định cũng tốn mấy ngàn.

      "Tôi cầu sửa sang thế nào ông cũng làm được sao?" Ôn tồn hỏi, cảm thấy nếu như ông chỉ dồng ý cầu này cũng cần kuyến tiếc gì nữa, "Tôi đối với việc sửa sang trang trí rất cao, nếu như ông có thể làm được 50 vạn tôi nhất định đưa đủ".

      "Được! thành vấn đề. bé quả rất thoải mái". nghĩ tới chuyện này lại được thống nhất đơn giản như vậy, trong lòng ông chủ rất vui, nhưng ông ta cũng ngờ được sau khi sửa sang xong ông cũng tốn mất hơn 1 vạn đồng...

      "Vậy chúng ta ký hợp đồng , đợi lát nữa tôi lấy tiền. Bây giờ giao tiền đặt cọc cho ông, ngày mai tới văn phòng bất động sản làm thủ tục chuyển đổi tên và sổ đỏ tôi thanh toán hết. Được ?"

      "Được!" Gật đầu, ông chủ nhanh chóng đáp ứng, " bé cháu đúng là hiểu biết rất nhiều!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :