1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lão bà ba mươi hai tuổi trùng sinh - Viên Hô Tiểu Nhục Bao (60.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 44, Hai vợ chồng bị cảnh cáo!

      Editor: Hoàng Lão Tà

      ra mà , từ mấy ngày hôm trước khi Nam Thế Dương rời khỏi nhà bọn họ, hai vợ chồng này trong lòng cảm thấy khó chịu, lời đồn ở trong thôn về việc Văn Đình Tâm cùng với thiếu gia Nam gia lại càng làm họ khó chịu lại càng khó chịu hơn.

      Vốn là chỉ muốn xả giận chút, nghĩ lại thực đưa người của Nam gia đến.

      Vào buổi tối hôm qua thôn trưởng vô cùng kích động với họ. nam gia ở thành phố khí phách, ngay cả truyền tin qua điện thoại thôi cũng oai hùng như vậy. trận khen ngợi của thôn trưởng cứ vậy xong, chút trọng điểm cũng hề đề cập tới.

      Trước khi , mới chính thức truyền lại lời của ông cụ cho hai vợ chồng nghe...hai vợ chồng nhà các người tại sao lại đem con mình ném cho người khác! Để cho ông cụ phải để ý trông chừng ta.

      Nhưng mà, hai vợ chồng cũng hiểu được trong giọng của ông cụ tràn đầy tức giận, qua truyền lời của người làm, lại qua vẻ mặt và cái miệng nịnh nọt của trưởng thôn, khi đến lỗ tai bọn họ còn là mùi vị tức giận nữa.

      Bọn họ cho rằng nhất định là thiếu gia của Nam gia mang theo chơi hơi thái quá, cho nên ông cụ nhà mới muốn mời vợ chồng bọn họ đến quản lý. Như vậy là tốt nhất, có thể dựa vào nam gia, chừng con nhà mình còn có thể leo lên chức nhị phu nhân..

      A~ chỉ nghĩ đến đây hai vợ chồng thấy tương lai của mình huy hoàng.

      Mang theo ý nghĩ như vậy, vậy chiếc taxi lại, hai người thẳng về phía Nam gia. Về tiền thuê xe, Từ Kiến Bình còn xin tờ hóa đơn, dự định nếu có cơ hội đòi lại tiền từ Nam gia.

      Chỉ là, suy nghĩ trong đầu này của hai vợ chồng sau khi gặp ông cụ phải bỏ hoàn toàn...

      Đừng đến ông cụ, ngay cả người giữ cửa cũng chỉ khinh thường nhìn bọn họ...

      "Các người muốn tìm ông chủ nhà tôi?" tiếng hỏi ngược lại, sau đó nghĩ đến chỉ cười nhạo tiếng, rồi vung tay , "Đừng có nằm mơ, chỉ là mấy người mà cũng muốn gặp ông chủ. nhanh , ở đây có phát cơm từ thiện".

      "Ôi trời, ông cái lời gì vậy, cậu đây là..." Trả lời câu, trong lòng Từ Kiến Bình bừng bừng lửa giận, ném hai túi đồ tay, xắn tay áo chuẩn bị ra tay với người bảo vệ, "Quá xem thường người khác. Ông có biết tôi là ai hả?"

      "Ai nhỉ?" khinh thường vẫn như trước nhìn hai người bọn họ, ánh mắt lão An cực kỳ sắc bén.

      "Tôi cho ông biết, con nhà chúng tôi chính là người nhị thiếu xem trọng! Hai chúng tôi đến đây là do ông chủ mời!" Bước tới gần, Từ Kến Bình Dùng tay đập lên cửa, "Ông đừng dùng mắt chó mà đánh giá người khác, về sau tôi cũng chuyển đến đây ở đó!"

      "Hừ!" Lời mạnh miệng đó lão An cũng chẳng buồn nghe, "Chỉ bằng bà, bà cũng thèm soi gương xem".

      "Ôi trời, ôi trời, hai chúng tôi sao chứ" Đứng ngoài cửa Cao Tài đợi cả buổi cũng thấy mở cửa, lúc quay trở lại nghe được câu của người kia, cơn tức cũng xông lên ít, "Tôi ông tức cái gì chứ, phải là muôn có tiền boa sao. Đến đây, tôi cho..."

      Lục trong túi quần hồi lâu, mò ra tờ năm trăm đồng nhét vào tay ông ta, nghĩ tới, lập tức bị lão ném ra ngoài.

      " , đừng ở chỗ này mà mất mặt. Coi như tôi có cho các người vào, ở bên trong các người cũng thể ở lâu. Mấy ngày hôm trước kia cũng lừa dối vào, sáng sớm hôm sau cũng bị mấy vệ sỹ ném ra ngoài". Lão An chuyện hết sức chắc chắn, "Đây là Nam gia phải nơi các người muốn vào là vào, ở bên trong cũng đều là vệ sỹ cấp cao, chỉ dùng bàn tay có thể cho các người nếm đủ".

      "Ông hù dọa ai vậy, hai chúng tôi được ông chủ mời tới, nếu như ông mở cửa đợi lát nữa ông chủ mà biết, đảm bảo ông nếm mùi". Trừng mắt lên, Từ Kiến Bình ngoài miệng chanh chua ít.

      " nên tán gẫu cùng ông già này nữa" Nhặt tiền trở lại, Cao Tài còn kiên nhẫn đôi co cùng ông ta nữa, lôi Từ Kiến Bình đến chõ cửa sắt chỉ vào trong , "Bà đứng ở đây kêu lên, ta tin người ra".

      "Được chúng ta kêu ông chủ ra để ông ấy trừng trị ông Trương" Nhìn về phía lao An cái, Từ Kiến Bình đưa tay chọt chọt Cao Tài, "Phải gọi ông chủ thế nào?"

      "Gọi là ông nội Thế Dương, chúng tôi tới rồi" Đẩy Từ Kiến Bình ra phía trước, Cao Tài mới dặn dò bà ta, "Bà là phụ nữ, bà gọi to lên".

      "Được! Ông nội Thế Dương, chúng tôi tới rồi đây!"

      Giọng hét to lớn như vậy truyền , khiến lão An giật mình lăn từ ghế xuống đất, ngay cả ống quần cũng kịp phủi, nhấc ngay điện thoại báo cho vệ sỹ, "Cửa chính có người tới gây chuyện, mau tới đây, mau tới đây ".

      Thời cơ thích hợp lắm, sau khi báo vệ sỹ, ở bên trong lập tức lái ra chiếc xe có rem che, ông ta tập trung nhìn lại.

      Emma, ông chủ!

      "Đúng là người tự gây họa, sao lại có thể đúng lúc như vậy chứ!" Lau cái trán đầy mồ hôi vì bị hù dọa, ông An kìm chế mở cửa ra, chiếc xe màu đen sang trọng ra.

      "Ở bên trong ghế ngồi phía sau, ông cụ mặt mày nhăn lại, ánh mắt nhìn về phía vợ chồng Từ Kiến bình la hét, trầm giọng , "Dừng xe"

      Sau khi chiếc xe dừng lại bên cạnh hai vợ chồng Từ Kiến Bình, hai vợ chồng bà ta chào đón ông bằng ánh nịnh bợ, nào biết sau khi cửa xe từ từ quay xuống, đối diện với bọn họ là sắc mặt tối sầm khó coi của ông cụ...

      "Cha mẹ Văn Đình Tâm?" Trầm giọng mở miệng, hai vợ chồng lập tức gật đầu liên tục, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ông cụ, tới khi chuẩn bị chuyện ông cụ đưa tay chặn lại, "Nếu đến đây hãy quản giáo con mình chặt, để nó cách xa cháu trai tôi chút"

      "Ông chủ…" Xoa xoa hai tay định chen vào , ai ngờ vừa gọi câu này, bị chặn lại.

      Hai vợ chồng vừa tới gần, lông mày của ông cụ nhíu chặt, nhìn Từ Kiến Bình giơ tay ôm lấy cửa xe, ông đóng chặt cửa lại, thiếu chút nữa kẹp cả ngón tay bà ta.

      Emma đóng lại..." Ôm hai tay lui về phía sau, vẻ lạnh lùng đáng sợ này làm cho Từ Kiến Bình kinh hãi, cuối cùng bà ta ngoan ngoãn rúc ra phía sau Cao Tài. Mà Cao Tài cần phải , dưới chân lùi lại hai bước lớn, cách chiếc xe xa chút.

      Quay cửa kính xe xuống, ông cụ trừng mắt nhìn về phía bọn họ, tay che mũi bằng giọng tràn đầy ghét bỏ, "Cách xa tôi chút, cả người đầy mùi".

      Lời này dù trong miệng ai ra, Từ Kiến Bình cũng bất chấp gây chuyện trở lại, nhưng từ miệng của ông cụ ra làm Từ Kiến Bình tiếng thở mạnh cũng dám...

      Vì cái gì,... là bởi vì người ta có tiền.

      Trong mắt người giàu mà , người ngèo chính là cả người đầy mùi hôi.

      "Đưa địa chỉ con nhóc kia cho ta" Đưa tay tới bên cạnh trợ lý, ngay lập tức trợ lý đưa trở lại cho ông tờ giấy. Tờ giấy đó ở trong tay của ông quá ba giây, trong phút chốc ném ra ngoài xe, bị Cao Tài tiến lên lấy được.

      "Ta cảnh cáo các người, tìm được nhà con đó, hãy giám sát nó cho chặt vào. Nếu lại dám dựa dẫm vào cháu ta, ta cho mấy người ăn cơm tù!"

      Để lại lời đe dọa, sau đó hai vợ chồng họ thấy cửa kính bắt đầu quay lên, chiếc xe nhanh chóng rời ...

      Đây là tình huống hai vợ chồng họ chưa hề nghĩ tới, có thể là trở tay kịp...

      "Ôi, ông ta, tại sao có thể như vậy?" Kéo ống tay áo Cao Tài, trong đầu Từ Kiến Bình bị hù dọa ít, "Nếu chúng ta về thôn lại ? Ông ta muốn cho chúng ta vào tù, ông lại cũng có án tù".

      Cao Tài cũng sững sờ chút, nhưng sau khi suy nghĩ lại, chỉ khiêng hành lý lên, quay mặt lạnh lùng , "Trở về thôn cũng kịp nữa. Tối thiểu cũng phải lấy khoản tiền kia từ tay con nhóc đó trước".

      "Được" Khiêng hành lý lên, Từ Kiến bình theo sát với Cao Tài, "Con còn chưa trưởng thành, lấy được khoản tiền kia đâu".

      "Vậy hãy ở lại đây đợi đến khi nó trưởng thành".

      chỉ có khoản tài sản kia, mà trong mấy tối trước, từ miệng của Trương Phóng Túng ra cho biết Văn Đình Tâm trúng ba tờ vé số giải nhất.
      Bản thân Trương Phóng Túng cũng may mắn trúng giải nhất, nhưng mà Văn Đình Tâm trúng nhiều hơn , vui vẻ của Trương Phóng Túng cũng biến mất, chỉ lo bấu víu quan hệ với Cao Tài.

      Số tiền kia tồn tại như vậy, Cao Tài nghẹn bụng tức, lần này tìm Văn Đình Tâm nhất định phải lấy cho được hai khoản tiền đó.
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 45, Hai người tâm ý u mê!



      Editor: Hoàng Lão Tà

      Trường cấp ba chương trình học mỗi ngày lại càng nặng nề hơn, trong đống học sinh giỏi, Văn Đình Tâm quả là người ngoại lệ.

      tay chống cằm, tay cầm bút, ở bàn ngừng ghi chép, chưa từng dừng lại phút nào, chỉ là ánh mắt cũng có chú ý tới tờ giấy.

      Nếu như bây giờ có người qua nhìn thấy chắc chắn phát ra rằng Văn Đình Tâm liên tục chỉ ghi câu - thích mình.

      Kiếp này, Nam Thế Dương thích Văn Đình Tâm….

      Văn Đình Tâm chưa từng hoang mang giống như bây giờ, đột nhiên cảm thấy cả người mình có ý chí chiến đấu. Sau khi trùng sinh trở lại, cả ngày lên kế hoạch, muốn kiếm tiền, muốn có địa vị xã hội sau đó dùng năng lực của mình hỗ trợ cho , để cho ngày càng hạnh phúc hơn.

      Lúc mới bắt đầu quả rất khó, cho tới bây giờ cũng ngừng cố gắng dù cho chưa đạt được kết quả như ý muốn.

      Bởi vì liên tục ở bên, liên tục giúp đỡ, nên cảm thấy cố gắng rất đáng giá, cũng rất nhiệt tình.

      Nhưng ngay tại sáng ngày hôm nay, lần thứ hai bị từ chối…

      Đúng vậy, kể cả lần trước ở cửa trường, nên thích , cộng thêm lần sáng hôm nay, chính xác là hai lần.

      quen Nam Thế Dương suốt mười bốn năm trời, cũng chỉ bị từ chối có hai lần này.

      thất vọng, có chịu, thương tâm đều là lừa gạt!

      còn nhớ nàng vài chục năm, tới hồ đồ, mãnh liệt.

      Lại nghĩ tới, khi trở lại, thích

      "Ai…" thở dài hơi, hai tay dựa xuống mặt bàn, cây bút tay vẫn còn hí hoáy viết, chút cũng dừng lại.

      Đầu óc rối rắm, hỗn loạn, khó chịu.

      ý nghĩ cho rằng, như vậy cũng rất tốt, cả đời, kiếp này đổi lại . có thể cần đáp lại lặng yên bảo vệ, trợ giúp cho , cuối cùng có thể nhìn thấy hạnh phúc là tốt rồi.

      ý nghĩ khác lại , tại sao lại từ chối , có thể buông tha ? Chẳng lẽ thể thử, lẽ lại để chuyện phát triển như quỹ đạo kiếp trước sao, lại làm cho à? Chẳng lẽ kiếp này thể tự tay đem hạnh phúc trả lại cho hay sao chứ?

      Cái loại ý tưởng to gan đó sau khi tồn tại trong đầu, làm cho cũng giật mình.

      Mạnh mẽ ngồi thẳng lên, trong phút chốc như vậy cảm giác rằng tim mình cũng đập nhanh hơn…

      "Điên khùng, điên khùng, điên khùng…" Tay vỗ vỗ hai má, cố gắng xua khiếp sợ trong lòng, suy nghĩ đến những việc này nữa.

      Nào biết khi suy nghĩ mới dừng lại chút, ánh mắt lại bị thu hút bởi câu cuối cùng tờ giấy.

      phút kia, trong ngực Văn Đình Tâm "bịch" tiếng, sắc mặt tái nhợt.

      nghĩ tới mình liên tục viết rằng " thích mình" nhưng càng về sau, lý giải được tại sao lại thành "nhưng mình thích ".

      Phụ nữ ba muôi hai tuổi, thế nhưng lại viết ra những lời đáng xấu hổ như vậy, Văn Đình Tâm quả xấu hổ với chính mình!

      Cầm lấy trang giấy, mạnh mẽ vò lại trong lòng bàn tay, như vậy được, thanh "xoẹt" xé nát cùng với động tác nổi khùng của làm gây chú ý cho cả lớp.

      Thầy giáo dậy bục nhíu mày, "khụ" tiếng, xoay người ném viên phấn xuống cạnh bảng, trầm giọng , "Bạn học mới, lên bảng làm bài".

      "Vâng" yên lặng cầm miếng giấy nhét vào ngăn bàn, Văn Đình Tâm đứng dậy lên bục giảng.

      Mạnh mẽ, kiếp trước khi còn học, cũng chưa bao giờ sợ những bài tập như vậy.

      ----

      Cùng lúc đó, ở căn phòng học trong trường khác, tên nhóc mà luôn nhắc nhắc lại đó cũng hề thấy thoải mái.

      Ngồi ở vị trí cuối cùng của phòng học, Nam Thế Dương cúi đầu nhìn vào ngăn kéo, "tít tít tít" nhấn điện thoại di động.

      "Nhị thiếu, những tiết học trọng quan trọng đều phải chép sao?" Tiểu đệ bên cạnh liên tục chép bài giúp những tiết học quan trọng, tiểu đệ này biết , thứ này giao cho nhị thiếu, cũng chẳng thèm xem.

      "Viết" Trả lời câu, hết sức gọn gàng.

      "Được" Ủ rũ đáp lại, tiểu đệ liếc Nam Thế Dương cái, chợt, ánh mắt bị thu hút bởi màn hình điện thoại.

      Oh~ My god!

      Nếu như nhìn lầm, nhị thiếu bây giờ lên mạng xin giúp đỡ vấn đề tình cảm sao?

      Trang bìa "Cái gì cũng biết" nhìn quen như vậy!

      Yên lặng nhàng, khẽ ghé đầu vào gần điện thoại hơn!

      ngờ! Vấn đề lại là - nếu chỉ coi mình như em trai, điều đó có nghĩa gì?

      Sau khi nhấn đồng ý màn hình điện thoại di động, nhìn thấy dòng chữ trả lời - - người em, có lẽ là do bạn chủ động thôi! ấy thích bạn!

      "Bịch" Nam Thế Dương đặt di động xuống, mặt mày nhăn lại, nhìn vô cùng bực bội.

      Trong buổi sáng, Nam Thế Dương có tâm tình để học bài, trong đầu liên tục lặp lại câu kia của Văn Đình Tâm - tôi chỉ thích như thích người em trai!

      Đối với , tình cảm giành cho em trai là cái dạng tình cảm gì, Nam Thế Dương nghĩ mãi cũng ra.

      Khó chịu nửa ngày, tiểu đệ ở bên cạnh hỏi, chữ cũng . Đương nhiên đối với Nam Thế Dươnh mà , muốn ở trước mặt đàn em mình xin giúp đỡ chuyện tình cảm với cố , vô cùng mất mặt! Những chuyện thế này, nguyện ý ghi trong nhật ký chứ muốn đem ra với người khác.

      Cuối cùng, số tiểu đệ khuyên lên web "Cái gì cũng biết" xin giúp đỡ.

      Ở thời đại này internet cũng chưa phát triển lắm, nên việc bảo vệ thông tin bảo mật riêng tư của trang web cũng khá tốt.

      Vì vậy, làm theo.

      Trong lòng nghĩ, dù sao cũng chỉ là nặc danh nên cũng có người nhận ra .

      Mà thứ này quả là rất nhanh, đầy lát nhận được ít trả lời...chỉ là đọc được những câu trả lời...làm càng ngày càng giận dữ...

      "Nhị thiếu phát bệnh rồi hả?" Nhướng lông mày lên, nhìn vẻ mặt u buồn của , tiểu đệ nhịn được buồn cười!

      Thế nhưg nhị thiếu tàn bạo của nhà họ ai biết ngày như thế này! là mặt trời mọc từ phía tây!

      "Muốn chết sao?" Trừng mắt cái, Nam Thế Dương đưa tay nhấn đầu của tên tiểu đệ, "Mau chép bài cho ta".

      Mặc dù chưa từng đương lần nào nhưng ít nhất Nam Thế Dương cũng biết khái niệm của nó là như thế nào.

      " rất tốt, nhưng tôi thích !"

      F*ck, cái câu ngu ngốc đó, quả thực là sỉ nhục của đàn ông!

      "Nhị thiếu, em với , thể chiều thành quen, chiều nàng quá đáng, người ta chỉ coi giống như người tốt thôi". Ở đằng trước tên tiểu đệ nghe được số câu , quay đầu lại chắc chắn câu đầy lý lẽ như vậy.

      " có chuyện của mày, mau ngủ " Đẩy lưng tiểu đệ phía trước chút, Nam Thế Dương bị bọn họ mặt mũi đều cảm thấy xấu hổ.

      "Nhị thiếu, nếu chị dâu coi giống em trai, hãy coi ấy giống em , mạnh mẽ nuông chiều, em cho biết, là người mạnh mẽ, có bệnh cũng có lỗi lầm gì, ở bên cạnh thời gian lâu, chẳng phải đó có chuyện gì cũng nghĩ đến hay sao". Tiểu đệ bên cạnh câu trọng điểm, sau đó nhịn được lại quay đầu tiếp tục .

      ra mà , nhị thiếu nhà bọn họ trong thời gian qua ghét con là có vấn đề về tình cảm, tất cả tiểu đệ đều trông mong chuyện tình này. Quả thể chờ đợi được muốn nhìn mặt khác của nhị thiếu.

      phải người suốt ngày đánh, giết, nhị thiếu nhất định có mặt ôn nhu!

      "A? Chị dâu coi giống như em trai sao?" Tiểu đệ phía trước nghe thấy, trực tiếp xoay đầu lại, "Nhị thiếu, như vậy cũng có thể nhịn sao? Thân là đàn ông, cần phải khống chế từ đầu, tại sao lại để ấy coi như em trai chứ".

      "Qua đây" Đưa tay túm lấy tiểu đệ, Nam Thế Dương đè thấp giọng, nhàng hỏi, "Mày , coi như em trai là có ý tứ gì?

      "Chính là" Chính là bị đánh quá....

      Tiểu đệ cũng dám như vậy, vội lảng sang chuyện khác, đổi câu khác, "Nhị thiếu có phải làm cho chị dâu có cảm giác an toàn? Nếu người đàn ông cho cảm giác an toàn ấy nhất định muốn dựa dẫm vào. Nếu như vậy, đem người đàn ông đó thành em trai thôi".

      "Là như vậy phải ?" Nheo mắt lại, Nam Thế Dương nửa tin nửa ngờ.

      "Còn có thể phải sao! nào cũng thích người đàn ông mạnh mẽ, em trai chứng tỏ người đàn ông đó chưa đủ mạnh, còn quá non!"

      " hưu vượn!" Chụp bàn đứng lên, trong phút chốc bị lời này làm cho tức giận....
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 46, Hình thức chung đụng khẽ thay đổi!


      Editor: Hoàng Lão Tà



      Nếu như là vì cảm thấy yếu đuối mới coi như em trai, vậy làm cho thấy quá là khó chịu.

      Lớn như vậy cũng chưa từng có người nào dám yếu đuối!

      Ở hắc bang lăn lộn lâu như vậy, cũng chưa từng có người nào dám xem thường năng lực của .

      Nếu như Văn Đình Tâm cảm thấy đuối thể cho cảm giác an toàn nên mới coi như em trai, vậy lẽ làm vô cùng khó chịu.

      bụng tức làm cho Nam Thế Dương quên mất mình trong lớp học, toàn bộ học sinh kể cả ngồi bàn phía trước đều bị dọa cho sợ hãi.

      "Khụ!" bảng, thầy giáo giảng bài sắc mặt cứng lại hồi lâu, nhìn Nam Thế Dương nổi điên, cuối cùng yên tĩnh xoay người lại, làm bộ như thấy.

      "Nhị thiếu" Ngồi phía trước tiểu đệ lôi kéo ống tay áo của "Vẫn còn học mà".

      Nếu là trước kia, Nam Thế Dương đứng dậy rời , đảm bảo muốn ra khỏi trường học. Nhưng bây giờ ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.

      Nhớ tới Văn Đình Tâm muốn trốn học, lại mạnh mẽ ngăn lại ý định tìm để tranh luận vấn đề trong lòng.

      "Nhị thiếu, nghe em " Nhìn thấy ngồi xuống, tiểu đệ phía trước tiếp tục , " nếu muốn bị người ta coi là em trai, có đôi khi cần phải mạnh mẽ với người ta chút. Là đàn ông đôi khi cũng nên vượt giới hạn chút".

      "Nên mạnh mẽ như thế nào?" Ngoài ý muốn, lý luận của tiểu đệ, Nam Thế Dương lại nghe lọt.

      " có xem qua Thủy Hử truyện, lời này chính là kinh điển, lúc cần ra tay nhất định phải ra tay!" Nhìn nhíu nhíu mày, vẻ mặt của tiểu đệ cười bí hiểm, "Đàn ông mà, nhị thiếu hiểu chứ?"

      "Hiểu cái đầu của mày" Đem đầu của tiểu đệ đẩy ra, hai má của Nam Thế Dương đỏ ửng.

      Đương nhiên hiểu ý của tiểu đệ.


      chưa đọc Thủy Hử truyện, nhưng trong lúc tiểu đệ , trong đầu của lên hình ảnh Ngũ a ca mạnh mẽ hôn Tiểu Yến Tử...

      Vẫn còn nhớ đến nội dung vở kịch là Tiểu Yến Tử giận dỗi , gây gổ lại ngũ a ca liền cường hôn.

      Chậc chậc chậc...

      Bây giờ nhớ đến hình ảnh đó, Nam Thế Dương thấy run run...

      Có cảm giác được tự nhiên!

      "Nhị thiếu, , em cũng cảm thấy hề chủ động. Mỗi sáng nhìn đưa chị dâu học, đều là chị dâu chủ động gần gũi , xoa đầu bóp mặt gì đó, cũng thấy nắm lấy bàn tay đó" Đặt bút xuống tên tiểu đệ bên cạnh cũng chen vào , " dù sao cũng phải mạnh mẽ chút, thay đổi hình tượng ".

      "Tại sao tao phải nắm tay ấy, mày nhăng cuộc cái gì".

      "Nhị thiếu đừng phủ nhận. coi lần gần đây nhất cũng bị chị dâu lăn qua lăn lại, nếu hoàn toàn thích con , vậy vài huynh đệ chúng em có thể lần lượt theo đuổi chị dâu chứ".

      "Mày dám!"

      "Hắc hắc" Phản ứng ngoài dự đoán, làm cho Chương tiểu đệ cười trộm lúc...

      Nam Thế Dương bị mỗi người tiếng trêu chọc làm cho mặt đỏ tới tận mang tai, nhưng lại chưa hề nổi giận với đám tiểu đệ.

      Hơn nữa, trong lúc vô tình bị bọn họ trêu đùa lại nghe lọt được...

      ....

      vất vả mới đến giờ tan học, cuối cùng khi tiếng chuông kêu lên, Nam Thế Dương vội vàng mang theo ít tiểu đệ dẫn tìm .

      Có người dẫn đường, thời gian tới lớp học Văn Đình Tâm cũng chưa tốn đến mười phút.

      Mười phút, trong phòng học khác biệt lắm. Chỉ còn sót lại mình Văn Đình Tâm chống cằm ngồi ngẩn người.

      biết buổi tối muốn xem mắt, cũng thể dạo chơi, mua nhà các loại. Có thể buổi tối vô cùng rảnh rỗi, cho nên, tốt nhất ngồi ở phòng học thất thần suy nghĩ chút tình...

      Ai biết, Nam Thế Dương lại tới tìm trước.

      "Văn Đình Tâm" Đứng ở bệ cửa sổ, Nam Thế Dương giơ tay vẫy vẫy .

      Đúng là gần tối, ánh chiều tà từ bệ cửa sổ chiếu đến, chiếu vào dáng người cao gầy của Nam Thế Dương, trong mắt Văn Đình Tâm nhìn khuôn mặt tươi cười của đẹp như ánh mặt trời.

      Nam Thế Dương mười tám tuổi đẹp như giấc mộng...

      Văn Đình Tâm hơi xuất thần, tại phút giây này nhớ tới mười tám tuổi của kiếp trước...

      Khi đó, Nam Thế Dương sau khi tan học cũng tới cửa phòng đợi . Mà khi đó bị bạn học cùng lớp cảnh cáo nhiều lần, chẳng dám nhìn thẳng vào Nam Thế Dương, ngay cả những lúc cùng với , giữa hai người cũng tồn tại khoảng xa cách.

      Ai, cho nên mới , vì cái gì sau khi trở lại lại thích ?

      Suy nghĩ ngày, cuối cùng Văn Đình Tâm kết luận -- Chính là do .

      " suy nghĩ cái gì? Còn ?" Vòng qua bệ cửa sổ, Nam Thế Dương bước vào trong phòng học, tới chỗ Văn Đình Tâm bước chân chậm rãi chắc chắn, lại cho nàng loại ảo giác hoảng hốt.

      " có thể về nhà, đồ cũng cất" Đưa tay giúp sửa soạn lại sách vở ở mặt bàn, cuốn sách ở chợt lộ ra chút tờ giấy được ghi chằng chịt phía dưới.

      Đó chính là tờ giấy hôm nay Văn Đình Tâm dùng để phát tiết, phía viết viết lại câu - " thích mình", "Nhưng mình thích ", " làm hay làm?", "Đừng có hại nhà người ta!"....

      "Xoẹt" tiếng tờ giấy bị Văn Đình Tâm rút ra, nguy hiểm, cả trái tim Văn Đình Tâm giống như bị treo lên.

      "Tôi tự dọn" thu hồi ánh mắt, hoảng loạn lấy túi xách nhét sách vở vào, trong lúc nhất thời thấy muốn chết.

      biết nội dung của tờ giấy có bị nhìn thấy hay nữa.

      Nếu là bị nhìn thấy, gương mặt già của còn biết đặt chỗ nào.

      "Văn Đình Tâm, viết linh tinh cũng hơi nhiều rồi" Hiển nhiên, Nam Thế Dương hề thấy được nội dung tờ giấy...

      "Học tập mà, đương nhiên phải nghiêm túc" Văn Đình Tâm thuận miệng đáp lại câu, "Buổi tối phải còn gặp mặt sao, tại sao chưa ?"

      "Đưa về nhà trước, cái khác tính sau".

      Dừng tay chút, Văn Đình Tâm cúi đầu nhìn túi xách, thình lình ra câu, "Nếu trước , tôi cũng có việc gì, đợi lát nữa về nhà ăn cơm rồi tắm rửa ngủ, cũng muốn làm chậm trễ thời gian của !".

      ra mà , đây là lần đầu tiên khách sáo với như vậy.

      Có thể là nghĩ có lẽ còn là chồng của giống trước nữa, cho nên cảm thấy cần phải duy trì khoảng cách với .

      "Tôi có vội vàng, cứ từ từ". Ngồi xuống ghế bên cạnh, Nam thế Dương bày ra bộ dạng chờ đợi, để phải nhiều.

      Thấy bộ dáng đó, Văn Đình Tâm cũng thúc giục , nghĩ lại liền nghe theo .

      Giờ phút này, bầu khí chung đụng giữa hai người thoáng có thay đổi.

      thẹn thùng, lại quyết định dày mặt chút, thay đổi này công lao đều thuộc về mấy lời qua lại vui lúc sáng của đám tiểu đệ.

      Bây giờ vẫn chưa thấy ràng, nhưng thay đổi lúc này, trong tương lai lại có rất nhiều chuyện thay đổi theo.

      ví dụ như, thời gian vận động mỗi đêm...

      Đợi Văn Đình Tâm thu dọn hết đồ, hai người cùng ra khỏi sân trường, hôm nay Văn Đình Tâm để cõng, là miệng vết thương rất tốt, muốn tự mình .

      Nhìn Văn Đình Tâm bước khập khiễng, trong phút nhịn được, Nam Thế Dương bước lên nâng cánh tay dìu lấy .

      Tư thế này thể so với được cõng ở lưng, nhìn qua cũng yên ổn rất nhiều, Văn Đình Tâm có phản đối.

      Khác thường, dọc theo đường hai người chuyện cũng ít hẳn. Nhìn thấy điều này trong lòng Dư Dương cảm thấy hết sức vui vẻ.

      Lần này xem ra Văn Đình Tâm còn hi vọng, bởi vì nghe qua cũng biết chuyện của Lý tiểu thư, biết mình thân phận xứng với nhị thiếu nên bắt đầu giữ khoảng cách.

      Khoảng cách từ trường về đến nhà Văn Đình Tâm xa, khoảng chừng mười mấy tiếng đồng hồ. Xuống xe ở đầu ngõ, Nam Thế Dương lại kiên trì muốn đưa vào nhà, lay chuyển được , Văn Đình Tâm cũng mặc kệ theo.

      Nhưng mà vô cùng may mắn là Nam Thế Dương cùng tiến vào. Nếu , nếu mình vào nhà gặp đôi vợ chồng kia, sợ là gặp phải ít tai ương...
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 47, Hai vợ chồng chiếm núi làm vua!


      Editor: Hoàng Lão Tà

      "Con chết tiệt thế mà mình ở căn nhà lớn như vậy!'

      "Chậc chậc chậc, nhìn khuôn viên này, phong lớn này, ông xã chúng ta nhất định nên trở về thôn nữa"

      "Mấy năm nay là chúng ta nuôi con sói, nó lại dám mình sống thoải mái ở bên ngoài biết nghĩ đến chúng ta, con chết tiệt này lòng dạ quá hiểm độc!"

      Từ sau khi bước vào nhà Văn Đình Tâm, Từ Kiến Bình đều ngừng nghỉ những chuyện linh tinh.

      Nhìn toàn bộ căn nhà, có bốn phòng, Từ Kiến Bình đóng gói hết đồ của Văn Đình Tâm sau đó ném đến gian phòng nhất, rồi dọn đồ của mình và Cao tài đến phòng lớn.

      Ở trong tủ quân áo của nhìn toàn hàng hiệu, Từ Kiến bình vô cùng có cảm hứng, vội vàng lấy tất cả cho là của mình.

      Nhân dịp Từ Kiến Bình động tay động chân vào quần áo Cao Tài cũng chui đầu vào tủ riêng tư của Văn Đình Tâm tìm kiếm, hy vọng có thể tìm được tấm thẻ ngân hàng hoặc là mấy tờ vé số giống trương Phóng Túng.

      Nam Thế Dưỡng đỡ Văn Đình Tâm tiến vào, nhìn cửa chính bị mở rộng, cảm thấy vô cùng lo lắng, "Tại sao cửa lại bị mở ra như vậy nhỉ?'

      " lẽ là ăn trộm". Đầu tiên nghĩ đến chính là mấy tờ giấy tờ nhà giấy trong cái vò rượu nếu bị người ta trộm , đúng là dễ bị hại. nay trụ sở quản lý đất đai cũng được chú ý lắm. nếu ai cố ý giả mạo chút, mang nhà của bán , đến lúc đó mọi chuyện trở nên khó khăn.

      " ở chỗ này đợi, tôi vào xem chút!" Để Văn Đình Tâm ở ngoài cửa, Nam Thế Dương tiến vào bên trong.

      "Đợi chút" tay cầm chặt tay áo , Văn Đình Tâm cầm cây chổi ở góc tường giơ lên, "Cẩn thận chút".

      Nhìn chằm chằm cây chổi dơ bẩn, Nam Thế Dương ghét bỏ nhíu mày, đẩy về cho , " cầm lấy mà phòng thân, tôi cần".

      ra mà , chính là người đứng đầu khu của hắc bang, làm sao có thể sợ vài tên trộm chứ, nếu quả là ăn trộm, còn muốn động tay động chân chút, để bày ra sức quyến rũ nam nhân cho thấy, như vậy cũng tốt để cho Văn Đình Tâm biết phải là người đàn ông non nớt yếu đuối.

      Quay người lại, Nam Thế Dương bước thẳng về phía sân, nào biết người còn chưa được nửa, thấy phòng của Văn Đình Tâm mở ra. Từ Kiến Bình mặc quần áo thể thao của ngạo nghễ ra, "Ông xã, ông xã ông xem bộ đồ này thế nào?"

      Từ Kiến Bình vui sướng cúi đầu kéo kéo quần áo, liền đối mặt với Văn Đình Tâm và Nam Thế Dương, cũng vào lúc này giọng của Cao Tài từ trong phòng cũng truyền ra, "Bà xã, bà còn làm gì vậy, trời tối rồi phải nấu cơm có biết hả!"

      Nghe được thanh của Từ Kiến Bình, Cao Tài dừng việc tìm kiếm lại, tùy tiện từ trong phòng chui ra.

      Trong lúc ngắn ngủi như vậy, bốn người chạm mặt ở trong phòng lớn.

      "Con chết tiệt, tam học về rồi" Kéo kéo vài bộ quần áo thể thao, Từ Kiến Bình nhìn Văn Đình Tâm trêu chọc mở ra hai cái, chút ngượng ngùng, "Nhanh làm cơm tối , nhìn chút mấy giờ rồi".

      "Ơ Nam thiếu gia cũng tới cơ à" Ánh mắt Cao Tại ngừng dò xét người Nam Thế Dương chút cũng rời, "Cậu tự mình đưa con tôi trở về sao? là vất vả rồi!"

      "Các người..!?" Nhíu lông mày lại, nhìn hai người phía trước trong mắt Nam Thế Dương lộ ra ghét bỏ.

      Bày ra vẻ mặt nịnh nọt cười cười, Cả người Cao Tài tới sát bên Nam Thế Dương, "Nam thiếu gia, ông nội cậu sợ cậu vất vả cực khổ nên kêu vợ chồng chúng tôi đến chăm sóc con !"

      "Ông nội của tôi?"

      "Nam lão gia?"

      Nghe thấy câu này, Nam Thế Dương và Văn Đình Tâm cảm thấy vô cùng kinh hãi.

      nghĩ tới ông nội làm ra chuyện như vậy, nghĩ tới ông cụ lại ghét mình như thế. Trong phút chốc cảm giác như mình bị đùa bỡn.

      Liên tục phải chịu đựng ông nội , lại còn khuyên cư xử khéo léo với ông nội, nên giận dỗi ông, kết quả ông cụ vẫn luôn kiếm gây chuyện…

      thể nhẫn nhịn nữa, bây giờ cũng thấy vui vẻ gì!

      Nếu như vậy cần thiết phải thiết lập cái mối quan hệ này sao?

      "Con chết tiệt kia đứng ngoài cửa làm cái gì, mau nấu cơm, có còn muốn ăn cơm tối hay đây?" Từ Kiến bình hét Văn Đình Tâm, giọng chẳng cải thiện chút nào, vẫn sắc bén khó nghe như vậy, giống nhau với những ngày vừa rồi.

      "Đây là nhà của ấy, các người mau cút ra ngoài cho tôi". Tay cầm lên mép cửa, Nam Thế Dương bằng giọng vô cùng trầm thấp. Ánh mắt nhìn vào bộ quần áo thể thao Từ Kiến bình mặc người, trong con ngươi lộ ra vẻ u oán, cơn tức giống như có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

      Bộ quần áo thể thao này là mua cho , lần cũng chưa thấy mặc, thế nhưng lại bị mụ đàn bà này mặc trước.

      Chán ghét, vô cùng chán ghét!

      Nhận thấy ánh mắt của Nam Thế Dương, Từ Kiến Bình rụt rụt người theo bản năng, di chuyển gần hơn về phía Cao Tài.

      Núp phía sau lưng Cao Tài, Từ Kiến Bình giống như là có thêm sức mạnh. Bỏ qua Nam Thế Dương bà ta thò đầu ra hét lớn với Văn Đình Tâm, " Con chết tiệt, còn mau lại đây cho tao, mày là muốn nhìn người khác bắt nạt mẹ mày đúng !"

      "Quần áo này tôi mua, mau cởi ra!" Chỉ về phía bà ta, Nam Thế Dương hề khách sáo!.

      Nếu như sợ bà ta bẩn, muốn xông tới xé bộ quần áo đó ra.

      "Cậu, cậu phải là cho con nhà tôi sao" Co người lại, kéo kéo bộ quần áo, giọng của Nam Thế Dương làm cho Từ Kiến Bình sợ hãi dám linh tinh.

      ra nhìn thấy sắc mặt Nam Thế Dương, trog đầu Từ Kiến Bình cảm thấy sợ hãi. Lần trước bị bóp cổ, cái cổ của bà ta đau nhức cũng mất mấy ngày, bất đắc dĩ lắm châm cứu chút mới thấy thoải mái….

      "Đây là nhà tôi, phải là trong Nam gia, là Nam lão gia gọi các người tới, phải là tôi gọi". Lặc lè bước lên phía trước, chìn hai vợ chồng kia, Văn Đình Tâm rất tức giận. Mà cơn tức này phải là do vợ chồng Từ Kiến bình mang tới mà do ông cụ Nam gia mang lại.

      "Tôi chứa các người, mau cầm đồ đạc ". Dừng lại bên cạnh Nam Thế Dương, thuận tay chỉ ra phía cửa, hạ lệnh đuổi khách, trong phút chốc làm hai vợ chồng kia tức đỏ mắt.

      "Con chết tiệt kia, bây giờ mày ở phe với tên nhóc này đúng ? Mày cho rằng bây giờ cánh cứng cáp, tìm được chỗ dựa vững chắc rồi, đúng ? Từ phía sau lưng Cao Tài thò đầu ra, Từ Kiến Bình cao giọng , "Tao cho mày biết, ông cụ Nam gia chính là coi thường mày, nên mới gọi chúng tao tới, chính là muốn chúng tao quản lý mày, để mày tránh xa cháu nội của ông ta chút".

      "Con chết tiệt mày còn vọng tưởng gả vào nhà giày làm phượng hoàng, bây giờ ngay cả nuôi cha mẹ mày cũng làm, về sau mày phải hối hận". Hùng hùng hổ hổ, giọng chanh chua, làm cho người ta khôg nhịn được nổi giận.

      "Mụ đàn bà này, mau câm miệng cho tôi, ông nội tôi phải là người như vậy!" Tiến lên bước, bây giờ nghe lọt nữa, Nam Thế Dương tiến lên định bắt lấy Từ Kiến Bình.

      Như vậy ổn, Cao Tài bị dọa cho sợ, lùi lại vài bước, bỏ qua cả Từ Kiến Bình, ngoài miệng lại lớn giọng , "Ôi ôi, bình tĩnh chút , Nam thiếu gia, chúng tôi chỉ ".

      "A~" Từ Kiến Bình bị Nam Thế Dương túm chặt cổ áo, nhân lúc người còn chưa ra tay hét vô cùng lớn.

      Giọng của người đàn bà này vô cùng lớn, tiếng thét chói tai làm cho mấy người phải bịt tai lại.

      "Đủ rồi!" Nghe lọt, Nam Thế Dương hất tay vứt bà ta ra ngoài.

      Cơ thể bà ta lăn vòng, quần áo màu trắng cũng dính đầy bụi đất, làm Văn Đình Tâm vô cùng xót ruột.

      "Bà xã à" Cao Tài vội vàng tiến lên trước đỡ Từ Kiến Bình dậy, phủi phủi quần áo bà ta, nhìn Nam Thế Dương đầy sợ hãi.

      Lúc này khoảng cách của bọn họ cũng khá xa, Cao Tài định mấy câu tức giận, ông ta biết khó mà với Nam Thế Dương nên nhìn về phía Văn Đình Tâm định .

      "Con , con đừng theo người này. Con xem ông nội nhằm vào con như vậy, lại bạo lực như thế, con theo nhất định có kết quả tốt. So với Từ Kiến Bình, Cao Tài là nhàng khuyên, "Nhà chúng ta mặc dù nghèo chút, nhưng cũng hề coi thường con, con thấy đấy ông nội ghét bỏ con như thế nào? Con nghĩ luôn luôn che chở cho con hay sao?"

      "Con theo chúng ta về thôn lại , những người này con thể bấu víu đâu!"

      Lời Cao Tài , nghe rất có lý, làm cho cả trái tim Nam Thế Dương đều căng lên.

      "Văn Đình Tâm, đừng nghe ông ta". Sốt ruột đến bên cạnh Văn Đình Tâm, trong lúc căng thẳng, Nam Thế Dương nhanh chóng cầm lấy tay của . "Mặc kệ ông nội của tôi như thế nào, tôi ghét bỏ, vứt bỏ , luôn luôn che chở ! Cả đời này cũng có vấn đề gì!"

      Lời vô cùng mạnh mẽ, giống như là hứa hẹn vậy…

      Nhìn xem những lời này, Văn Đình Tâm ngẩn ra….

      Giờ phút này , giống như kiếp trước….




      ☆, Chương 48, Còn tin tưởng tôi ?




      Editor: Hoàng Lão Tà




      Giọng của Nam Thế Dương , làm cho tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy ràng, kể cả Dư Dương vừa mới chạy tới.

      Dư dương nghe toàn bộ lời của nhị thiếu nhà - mặc kệ ông chủ như thế nào, thiếu gia tuyệt đối ghét bỏ, vứt bỏ, luôn ở bên che chở cho kia! Cả đời cũng có vấn đề gì!

      Trong phút chốc như vậy, Dư Dương muốn cắt đứt lỗ tai của , để hy vọng rằng nghe được. Nhưng mà, chính là nghe được, hơn nữa chỉ mà tất cả mọi người cũng nghe được….

      Ánh mắt Nam Thế Dương mực nhìn về phía Văn Đình Tâm, đây là lần đầu tiên nhìn thẳng vào hề tránh né.

      Mặc dù muốn thừa nhận nhưng mà lo lắng…

      lo lắng, Văn Đình Tâm nghe theo lời đôi vợ chồng kia, cách xa , hoặc là đề phòng, hoặc có thể bất hòa với .

      Đây là người con tin tưởng đầu tiên, cũng là người con đầu tiên tin tưởng tín nhiệm , loại tình cảm này muốn vứt bỏ…

      "Con , con đừng nghe lời , chỉ dễ nghe thế thôi. Có phải con cứ bị lừa gạt như vậy hay ?" Cao Tài ở bên chút cũng yên tĩnh được, thấy người thanh niên trẻ tuổi kia đối với Văn Đình Tâm như vậy, cũng có phần luống cuống.

      Dù sao Văn Đình Tâm cũng là con nuôi bao nhiêu năm, chính bản thân còn chưa hưởng thụ được gì làm sao có thể đến lượt tên nhóc này chứ. Nếu như phải tên nhóc đó là đại thiếu gia Cao Tài nhất định cho vài cán chổi.

      Nhưng bây giờ, việc Cao Tài có thể làm cũng chỉ là mở miệng chuyện, chết bọn họ!

      "Nam thiếu gia, cậu hãy bỏ qua nha đầu nhà tôi . lẽ cậu còn ông nội cậu hay sao? Ông ta chính là người gọi hai người chúng tôi từ nông thôn lên đây là để quản lý con . Cầu xin cậu thương xót, cách xa con chúng tôi chút". Giả vờ giả vịt chắp tay hai ba lần, Cao Tài lấy cùi chỏ thúc vào Từ Kiến Bình, tiếp tục , "Nếu , ông nội cậu còn muốn đưa con chúng tôi đến đồn cảnh sát".

      "Con chết tiệt, con chết tiệt kia mày cũng mau tỉnh lại " Nhận được ám hiệu, Từ Kiến Bình chống người đứng lên, vội vàng tiếp lời Cao Tài, "Dã tâm cần phải lớn như vậy, chúng ta cũng cần loại gia đình giống như Nam gia, chúng ta sống trong trấn cũng tốt, con trai của trưởng trấn mấy năm nay cũng vừa ý mày. Theo chúng tao trở về thôn, cần có quan hệ với loại người này được !"

      lời này, nếu như người ngoài nghe được nhất định cho rằng hai người bọn họ chính là những người cha mẹ tốt nhất.

      Nhưng khổ nỗi, họ có thể lừa gạt bất luận kẻ nào những lừa được Văn Đình Tâm.

      "Văn Đình Tâm, tôi thề với , tôi bảo vệ , sử dụng hết sức để bảo vệ . Là tôi mang từ nông thôn lên đây, là trách nhiệm của tôi. Tôi Nam Thế Dương, nguyện chịu trách nhiệm cả đời với ". Nắm tay Văn Đình Tâm chặt chưa bao giờ Nam Thế Dương cảm thấy hết sức căng thẳng, chưa bao giờ cảm thấy bản thân minh lo lắng như bây giờ.

      trực giác mãnh liệt cho biết, sắp mất tin tưởng của .

      Lúc trước mạnh mẽ mang vé số giao cho , loại cảm giác tin tưởng đó làm cho cảm thấy vô cùng ý nghĩa.

      Mà bây giờ, nếu như cứ như vậy mà rút lui, có nhiều mất mát điều đó có thể đoán trước được.

      "Văn Đình Tâm, tin tưởng tôi ?"

      Trong lúc hỏi ra câu hỏi này, trong ánh mắt Văn Đình Tâm nhận ra được quen thuộc…

      thích sao?

      Nhưng mà, trong đôi mắt thuần khiết của thấy được cố chấp.

      "Thế Dương, tôi…"

      "Nhị thiếu thời gian hẹn với Cao tiểu thư tới". Trong lúc mấu chốt, Dư Dương nhịn được lách người bước tới, cung kính nhìn Nam Thế Dương nhắc nhở, "Ông chủ giao phó, nên dự tiệc".

      "Con xem, con ! Ông nội cậu ta cũng sắp xếp khác giành cho cậu ta rồi" Thấy trận gió đến, Cao Tài thuận miệng đổi chiều, "Bọn họ là người có tiền, bọn họ có quy tắc của bọn họ, phải là ơi thích hợp cho chúng ta!"

      "Tôi với tên nhóc thối nhà cậu, ông nội cậu cũng sắp xếp cho cậu rồi, cậu còn trêu đùa con nhà chúng tôi làm gì. Đưa hộ khẩu trả lại chúng tôi, chúng tôi lập tức trở về thôn". Từ Kiến Bình lần này lớn lên.

      Bà ta muốn cho Nam Thế Dương ăn quả đắng, ai bảo tên nhóc thối đó nhiều lần động tay với bà ta như vậy.

      Mặc dù từ đầu đến đuôi bà ta cũng có ý định trở về thôn. Căn nhà này vô cùng hợp ý bà ta.

      "Câm miệng hết cho tôi" Hung hăng liếc vợ chồng nhà kia cái, ánh mắt nhìn về phía Dư Dương, giọng của cực kỳ lạnh lẽo, "Muộn cần !"

      "Thế Dương"

      "Nhị thiếu.."

      "Chúng ta " Trong hoàn cảnh hỗn loạn đó làm Nam Thế Dương hết sức phiền lòng, trong giây phút này lười phải nghe bất cứ ai chuyện. Kéo tay Văn Đình Tâm bước thẳng về phía cửa cổng.

      Văn Đình Tâm lên tiếng, khập khiễng đuổi theo .

      Nhớ tới chân bị thương, Nam Thế Dương hai lời xoay người ôm lên theo kiểu ô công chúa quen thuộc làm tim Văn Đình Tâm muốn ngừng nhịp.

      Loại cảm giác tùy hứng bá đạo này, vô cùng hoài niệm.

      cũng quên mất bắt đầu từ khi nào, Nam Thế Dương lại trực tiếp ngang ngược như vậy, cường hôn, áp sát tường hôn, cưỡng chế ôm….

      Đủ chuyện lãng mạn mà người trẻ tuổi hay làm đều làm qua…

      Chỉ là ở kiếp trước thấy phiền chán, cũng phiền chán loạt hành vi của

      "Nhị thiếu, cậu được , ông chủ dặn dò…" Bước lên trước chặn Nam Thế Dương lại, lông mày nhíu chặt nhìn về phía bọn họ, Dư Dương muốn lại thôi.

      " ở lại, ném bọn họ ra ngoài cho tôi" Để lại tiếng như vậy, Nam Thế Dương bế Văn Đình Tâm cũng hề quay đầu lại.

      Bóng lưng cuồng vọng, tùy hứng đó trong mắt Dư Dươg cũng hề đẹp trai, chỉ biết là đêm hôm nay ông chủ nhất định tìm this sổ.

      "Tên nhóc thối ai cho cậu mang con tôi " Dường như là nhìn thấy Nam Thế Dương xa Cao Tài mới cố làm ra vẻ đứng dậy chạy tới, vừa chạy lại vừa kêu to, "Con chúng tôi thể theo cậu".

      Chạy đến bên cạnh cửa sổ, Cao Tài thò đầu ra ngoài cũng xòn nhìn thấy bóng lưng của Nam Thế Dương, giận dữ đấm xuống tường, "Lần này xong rồi, quản được con , chúng ta cũng bị ông chủ trách phạt thôi".

      Liếc Cao Tài cái, Dư Dương "Dừng" chút, sau đó xoay người muốn gấp.

      "Ôi trời, cậu thanh niên" Vội vàng giữ chặt Dư Dương, Cao Tài cười cười, "Có thể làm trễ thời gian của cậu chút ? Chúng ta hãy chút về chuyện của con tôi và nhị thiếu Nam gia".

      "Với các người?"

      "Đúng với chúng ta nha" Vẻ mặt tươi cười đến level max, Cao Tài kéo Dư Dương vào nhà, "Lại đây, vào nhà ngồi chút".

      ...

      Sáu giờ chiều, sắc trời lên màu xanh đậm, Nam Thế Dương ôm Văn Đình Tâm vô cùng nhanh, cũng có để ý đường, chỉ cuống cuồng .

      Núp ở trong lòng Nam Thế Dương, Văn Đình Tâm yên lặng nhớ kỹ đường , liên tục ngẩng đầu nhìn sắc mặt tên nhóc, vẻ mặt tức giận đó làm già hơn tuổi rất nhiều, nhìn qua vô cùng thành thục.

      biết qua bao lâu, Nam Thế Dương cảm thấy mình bình tĩnh được khá nhiều, cần phải chính thức đối mặt với , chọn ngõ chui vào đó.

      Dè dặt để Văn Đình Tâm xuống, trong phút đối diện với , trong ánh mắt lại hết sức khẩn trương, "Văn Đình Tâm, tôi hỏi chuyện".

      Hít thở sâu hai cái, trong lúc hỏi vấn đề này, trong lòng Nam Thế Dương đều treo cao, " có còn tin tôi hay ?"
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 49, Tin tưởng, lại gần bước!



      Editor: Hoàng Lão Tà



      tin tưởng của là điều quan trọng nhất đối với , bởi vì trông đợi ở cũng chỉ là tin tưởng mà thôi...

      Từ lần gặp mặt ngày đó, ngoan ngoãn ở sau lưng để mang ra khỏi rừng.

      Hơn nữa cũng chưa từng phụ tin tưởng của , thuận lợi đưa trở về nhà.

      Sau đó, trước ngạc nhiên, giành cho chiều, nhất là khi lựa chọn tin tưởng hoàn toàn, đó là điểm quan trọng nhất.

      Văn Đình Tâm là mà cuộc đời này tin tưởng nhất, ở bên ngoài trừ ra, còn người thứ hai.

      nghĩ tới việc nên thích , cũng nghĩ rằng mình thích . Nhưng nghĩ tới, nếu như tin tưởng mình, cái vị trí duy nhất kia cũng còn ý nghĩa...

      "Tôi đảm bảo với em, bây giờ em lo lắng, sợ, nhưng tôi xin cam đoan đó". Giơ tay cao lên, trong giờ phút này nhìn Nam Thế Dương hết sức chân thành, "Tôi chỉ muốn biết, Văn Đình Tâm, em còn tin tưởng tôi ?" (Tà: Bắt đầu từ đây Tà đổi thành Tôi - Em; Em - nhá)

      "Còn" nhàng gật đầu, Văn Đình Tâm khẽ cười.

      Nụ cười đó dịu dàng như nước, vô cùng cuốn hút, nhàng ra nhưng lại làm cho trái tim ngừng loạn nhịp.

      " sao? Em xác định?" Điều này làm cho Nam Thế Dương dám tin tưởng.

      Cha ghẻ, mẹ kế vô cùng chân , đến mức Nam Thế Dương cũng tin, sợ hãi. Nhưng lại vẫn hoàn toàn tin tưởng , điều này làm cho khó tránh khỏi hoài nghi, đây là tin tưởng, hay là lừa gạt, hay là ?

      Văn Đình Tâm chỉ lắc đầu cười khẽ, khẽ nghiêng người đưa tay ôm lấy eo , lần ôm này, hề báo trước.

      Đầu chôn sâu trong ngực , Văn Đình Tâm thậm chí còn có thể cảm giác được run rẩy trong cơ thể .

      Nếu như đoán nhầm, căng thẳng...

      " biết rằng, ra thế giới này, người em tin tưởng cũng chỉ có !"

      Lời này, chính là lời lòng lấy từ trong tim ra!

      từng hoài nghi rằng thế giới này chính là người đơn nhất, chỗ dựa, có ai lòng làm bạn, cũng có người nào tự nguyện tiếp nhận chân thành của ...

      May mắn ở phút cuối cùng của cuộc sống đọc được nhật ký của , cũng may mắn là được sống lại lần nữa...

      Theo như lời của , cả đời này tin có thể tin ai được chứ?

      "Văn Đình Tâm..." Mấp máy đôi môi khô khốc, trong ngực Nam Thế Dương vô cùng hoang mang, cúi đầu nhìn tựa vào ngực mình, mặc dù chỉ có thể nhìn đỉnh đầu, cũng đủ làm cho căng thẳng đỏ mặt tới tận mang tai.

      "Nhưng..." lùi người lại chút, Văn Đình Tâm nghiêng đầu, chìa tay ra, "Đưa thẻ cho em".

      "Tại sao thế?" Theo bản năng Nam Thế Dương giữ lấy túi mình, người hơi lùi ra sau chút, "Em vẫn chịu tin tưởng tôi sao?"

      Bây giờ đòi lại số tiền kia, hoàn toàn phá hủy những lời trước của .

      Mới tin tưởng , ngay sau đó lại muốn lấy thẻ ngân hàng về.

      này, chỉ cần với cũng có thể trả tấm thẻ về cho mà.

      "Em tin tưởng , nhưng tin tưởng ông nội ". Câu gọn gàng dứt khoát, hề để cho chút mặt mũi, "Số tiền đó chính là số tiền duy nhất có thể sử dụng bây giờ, kể cả em mua toàn bộ nhà ở cũng dùng danh nghĩa của , nếu ngày nào đó ông nội thu lại, vậy phải em thảm sao?"

      " như vậy sao?" Nhìn nghi ngờ chút, Nam Thế Dương cũng dần hiểu ra.

      "Chẳng thế sao? Bây giờ em còn chưa có trưởng thành, thể làm chứng minh nhân dân và chi phiếu, những tài sản này đều phải mang tên của , cho nên đưa thẻ cho em giữ !" Tiến lên hai bước, Văn Đình Tâm giơ tay về phía .

      Nghe xong lời giải thích của , Nam Thế Dương mới ngoan ngoãn móc bóp từ trong túi ra, lấy tấm thẻ đưa cho , "Tôi biết em tin ông nội của tôi, chính tôi cũng tin".

      "Ừ" Gật đầu với , lấy bóp tiền của mình sau đó nhét tấm thẻ vào trong.

      "Văn Đình Tâm, tôi dẫn em trở về gặp ông nội tôi. Chúng ta cùng nhau với ông, thẳng thắn với ông, để ông nội làm khó dễ em nữa!" Cất bóp tiền, trong lúc chuyện luôn nhìn , trong đôi mắt đó lên chắc chắn và đáng tin.

      "Thôi , ông nội ,..." Trong lúc này, đến ông nội , Văn Đình Tâm khịt mũi coi thường, nhanh chóng bước sang phía bên cạnh Nam Thế Dương.

      ra mà , nếu như phải bây giờ năng lực tay quá , nhất định chịu đựng như vậy!
      Nhất đính nhằm về ông cụ và đôi vợ chồng kia, hạ quyết tâm, trong tương lai nhất đính dùng tiền để chứng minh cho ông ta thấy.

      Chứng minh cho ông ta rằng ông ta nhìn lầm, để ông ta phải cầu xin ở bên cháu nội ông, để ông ta biết rằng hai chữ "ân hận" được viết ra như thế nào!

      Mà chuyện này trong tương lai, cảm thây rằng, cũng còn xa...

      "Văn Đình Tâm, ông nội cũng phải là người đáng sợ như vậy. Chúng ta chuyện thẳng thans với ông, ông nhất định nghe chúng ta". Đuổi kịp bước chân , Nam Thế Dương mở miệng thanh minh vì gia đình .

      Quả thực, đứng ở vị trí của Nam Thế Dương mà xem xét, đúng là ông cụ luôn cưng chiều cháu nội, coi như ông có tức giận chăng nữa cũng quản thúc Nam Thế Dương, nhưng đối với người khác tiến hành áp bách.

      "Đúng vậy, ông nội chuyện rất dễ. chân trước vừa , chân sau ông ném em ra khỏi nhà, làm hại sáng sớm em phải lang thang ngoài công viên, bây giờ ,..." Nghe ông nội tốt, Văn Đình Tâm nhịn được tức giận, vỗ hai tay, " nhìn chút , bây giờ ông ấy gọi ai tới. Em vừa mua nhà, vừa trang trí tốt, bây giờ nhà cũng bị chiếm, quần áo cũng bị mất, bây giờ em cũng muốn ngủ ngoài kho hàng đây!"

      "Văn Đình Tâm. . ."

      "Còn nữa, có nghe lời bọn họ ". Xoay người, ngón tay chỉ về chóp mũi của , nếu , bây giờ cho hiểu luôn, "Đưa em đến cục cảnh sát, lời này chắc phải là giả? Em có thể tưởng tượng được khuôn mặt của ông ấy lúc đó. Ông ấy là người hắc bạch đạo gì cũng có cơ sở, nếu phải là cục cảnh sát, ám sát hay gì đó cũng phải là chuyện đơn giản sao?"

      "Văn Đình Tâm" Bắt được ngón tay của , lông mày nhắn nhíu lại, "Em có phải, muốn làm bạn bè với tôi nữa?"

      Trong phút như vậy, ngực vừa buông lỏng lại bị kéo căng trở lại.

      Trong phút như vậy, trong ánh mắt của lại nhìn thấy bối rối.

      " có" Rút ngón tay về, muốn tránh theo bản năng, nghĩ tới lại nắm chặt hơn, cho nhúc nhích.

      "Em là người bạn rất quan trọng của tôi, nếu như em lo lắng, tôi Nam Thế Dương bây giờ thề". Giơ ba ngón tay lên trời, nhìn mắt sâu thẳm, , "Cuộc đời này dài bao nhiêu, tôi bảo vệ em bấy nhiêu, cho đến khi tôi chết, cho đến khi em chết".

      "Hừ hừ hừ!" lời thề độc. chữ chết kia làm cho Văn Đình Tâm dựng cả tóc gáy, bối rối vỗ , "Mau nhổ bãi nước miếng, câu vừa rồi tính, mau "

      ai cảm thấy sợ hơn khi nghe những lời này.

      là người từng chết qua lần, ở trước mắt cũng là...

      Văn Đình Tâm thề, kiếp này cũng quên được cảnh tượng thi thể lạnh như băng ở trong cục cảnh sát, theo cảnh sát nhận diện thi thể. Cứ nằm như vậy trước mắt , an lặng, yên tĩnh, ầm ĩ, ầm ỹ, bởi vì vớt từ đáy sống lên nên thân thể trương phình rất khó coi, nhưng nhìn cái cũng có thể nhận ra...

      "Nhanh chóng lên, lười vừa rồi tính, mau nhổ nước miếng " Ở bên Văn Đình Tâm khống chế được sốt ruột của mình.

      "Tôi Nam Thế Dương lời luôn giữ lời, nhất ngôn cửu đỉnh!" Nhưng Nam Thế Dương cũng hết sức cố chấp.

      "Đỉnh cái đầu !" Đẩy chút, Văn Đình Tâm bị chọc tức hoàn toàn, "Em cho biết, lời vừa rồi của , chút em cũng nghe thấy, chút cũng !"

      "Hả, vậy tôi thề lại lần nữa!"

      "Chát" tiếng, đó là thanh liên tiếp khi Văn Đình Tâm vỗ lên cánh tay của .

      "Aiz" Xoa cánh tay, Nam Thế Dương nhướn mày vì bị đau, "Em làm sao vây?"

      Đáp lại lời của chính là bóng lưng của Văn Đình Tâm rời , lúc này, Nam Thế Dương hoàn toàn hiểu được vì sao Văn Đình Tâm tức giận....

      Trong lúc như vậy, Nam Thế Dương cảm thấy rất ấm ức....

      Nhưng sợ bị bỏ lại, vội vàng đuổi theo, "Văn Đình Tâm, em làm sao vậy?"

      đương nhiên thể hiểu được tâm trạng của ...

      người trùng sinh trở về, lời thề phải bảo vệ cả đời, người vì tự tử mà phụ trách bồi thường ...

      Sống trong mạng mới, cuộc sống chỉ tràn đầy ý chí chiến đấu, lại nghe được từ "chết" ra dễ dàng từ miệng ...

      Thực mẹ nó điềm xấu!
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :