1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lão bà ba mươi hai tuổi trùng sinh - Viên Hô Tiểu Nhục Bao (60.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 40, Đấu trí cùng ông nội!

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Ngồi lên chiếc xe xích lô, Nam Thế Dương địa chỉ nhà mình.

      Sau khi lên xe, được nửa đường, kêu dừng lại, quay đầu bước tới tiệm bán trái cây, mua quả dưa hấu mang .

      Nam Thế Dương có chút tâm ý .

      Người già dễ dụ là chuyện đương nhiên. Biện pháp này trước đây từng có người dùng để dụ dỗ ông nội, mặc dù chưa thử qua nhưng trước kia dùng tốt bây giờ khẳng định cũng dùng được.

      " thôi", ngồi lại lên xe, ôm quả dưa vào người, Nam Thế Dương gãi gãi đầu, thở dài cái, "Haiz…"

      Trong lòng cảm thấy rất sầu muộn, chán nản hết cả người…

      cơ bản là ông biết rút cuộc ông nội giận cái gì, nên muốn tìm cách dụ dỗ ông. Chán nản nhất là vẫn thể đối nghịch với ông nội, nếu , với lòng dạ độc ác của ông nội, nhất định đem Văn Đình Tâm giải quyết lặng lẽ.

      Mang trong lòng lo lắng, đoạn đường ngắn ngủi cuối cùng cũng hết. Khi chiếc xe dừng lại trước của chính, Dư Dương cúi đầu qua lại, hình như cũng phiền não điều gì đó.

      "Dư Dương" nhanh chóng tới, Nam Thế Dương đến trước mặt Dư Dương, "Buổi tối có chuyện gì xảy ra vậy? Ông nội làm sao thế?"

      "Nhị thiếu" Nhìn thấy nhị thiếu xuất trước mắt. Cả người Dư Dương cũng trở nên căng thẳng hết nhìn trái nhìn phải, vội vàng dặn dò , "Nhị thiếu, tuyệt đối được cho ông chủ biết cậu cùng tiểu thư Đình Tâm, ông chủ vì chuyện này mà tức giận nguyên buổi tối.

      "Nhớ kỹ, nhất định được thừa nhận chuyện cậu có tình cảm với tiểu thư Đình Tâm có biết chưa? Tốt nhất nên nịnh nọt ông chủ chút. Nếu , ông chủ làm những gì nhị thiếu chắc cũng đoán được". Nháy mắt ra hiệu rằng đây là chuyện bí mật, Dư Dương chuyện cũng trở nên lộn xộn, "Người đầu tiên bị liên lụy, có thể là tiểu thư Đình Tâm".

      Mới khi nãy ông cụ cảnh cáo Dư Dương cũng phải là , tên nhóc thuận theo tâm ý của ông, nên bị trách phạt phải là ít. Tổn hại về tiền bạc làm gì, nhưng thủ đoạn cay độc của ông chủ trong thời gian qua, nếu bị chọc tức, tổn hại có thể là bộ phận thân thể hoặc là cả tính mạng cũng biết chừng…

      "Tôi biết rồi", nét mặt cũng trở nên căng thẳng, vỗ vỗ bả vai Dư Dương. Nam Thế Dương cố gắng thả lỏng chính mình, "Hãy trả tiền xe giúp tôi, tôi vào trong ".

      "Được" gật đầu, Dư Dương đưa tay lấy tiền ra.

      Bước vào trong nhà, Nam Thế Dương chuẩn bị tâm lý rất kỹ.

      Nhìn thấy ông nội có ở phòng khách, vội vào phòng bêp cắt nửa quả dưa hấu, cầm theo hai chiếc muỗng lớn. Chuẩn bị tốt mới chuẩn bị tìm ông nội.

      Khi đó, ông cụ ngồi ghế sa lon ở trong phòng, tay vẫn cầm hai viên bi thép như cũ. "Lộp cộp" tiếng vang lên, khuôn mặt cứng nhắc nổi lên khủng bố.

      Cơn tức vừa dâng lên trong đầu, muốn tên nhóc vài phút sau phải xuất ngay trước mắt mình, mặc kệ phải dùng biện pháp gì. Bây giờ sau khi tỉnh táo lại, ông cụ cũng muốn tha thứ cho tên nhóc đó, nhưng cái suy nghĩ phải đánh đòn cũng dừng lại.

      Vì vậy, khi người làm báo rằng Nam Thế Dương tới, ông cụ cũng chỉ nắm viên bi thép chặt thêm chút.

      "Hà hơi cái" mũi chân nhàng đẩy cửa phòng, chỉ là chưa thấy bóng người, phải nghênh đón hai viên bi thép bay tới, có lẽ ánh mắt ông nội chuẩn lắm, ném lệch…

      Hai viên bi, viên từ chỗ kín bay tới, viên từ bên đầu bên cạnh bay tới, tới lúc Nam Thế Dương kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy tiếng của ông nội với người làm " nhặt hai viên bi tới đây!"

      "Ông nội, người sao vậy". Ôm nửa quả dưa hấu bước tới, Nam Thế Dương trực tiếp khóa cửa phòng lại, hai quả cầu cũng bị chặn ở bên ngoài cửa, "Đêm hôm rồi tức giận như vậy làm gì, sợ tăng huyết áp sao hả?"

      "Thằng nhóc, mày còn dám về gặp ông nội sao!" Ngón tay chỉ thẳng về phía Nam Thế Dương, cái chỉ này, tức giận của ông cụ cũng phải là bình thường, "Mày dám coi ông nội giống như đứa trẻ ngốc, ra ngoài buông thả, lại còn cùng với cái loại con nghèo đó gây ra tiếng đồn. Thằng nhóc mày muốn làm ông nội tức chết sao!"

      Ở trong Nam gia này, cho dù là ai gây ra chuyện tình cảm ầm ĩ ông cụ cũng để ý, chỉ riêng Nam Thế Dương là trường hợp ngoại lệ.

      Nam Thế Dương vẫn nổi tiếng là chán ghét phụ nữ, có thể là ở mấy tháng trước, ông cụ vẫn còn lo lắng là tên nhóc thối có thể vì nguyên nhân này mà độc thân cả đời. Vội vội vàng vàng muốn sắp xếp ở bên cạnh , để cho dần quen thuộc.

      Ai biết chuyện này, tin tức này lại tự nhiên xảy ra như vậy.

      Còn hết lần này tới lần khác cùng với đứa con nghèo ra từ Nam giao!

      Ông cụ để Dư Dương điều tra nửa tháng, bất kể là hoàn cảnh gia đình hay bản thân đứa con đó, có đặc điểm nào ông thấy được cả.

      Quá kém cỏi, quá thấp kém, quá nghèo!

      "Ông nội, người xem kìa, người để ý đến sức khỏe gì hết". vòng qua tay, Nam Thế Dương nhanh chóng ngồi xuống cạnh ông cụ, mấy lời thấm thía, "Vốn là huyết áp cao, còn tức giận như vậy, có còn quan tâm đến thân thể hay , có còn cần tới cái nhà này hay ?"

      Dùng biện pháp dụ dỗ con nít đối với ông cụ, vô cùng có tác dụng.

      Trong lúc còn , thường xuyên nhìn thấy người đàn ông kia làm như vậy…Mà ở trong gia tộc này, người duy nhất dám làm như vậy cũng chỉ có người đàn ông đó….

      Cho tới bây giờ, người tiếp theo là

      "Dưa hấu mới vừa mua, ông chủ ướp lạnh rồi, ăn vào vô cùng dễ chịu". Xúc muỗng lớn, đưa tới bên miệng ông nội, nhìn ông cụ nghiêm mặt, lại được tự nhiên. liền trực tiếp đưa vào trong miệng ông.

      "Ông nội, ăn ngon ?"

      Nhuốt miếng dưa hấu xuống bụng, ở bên cạnh cháu nội ngoan còn tít mắt cười với ông, như vậy ông cụ còn có thể tức giận được nữa sao?

      "Khụ" tức giận trong mắt dần tan bớt, lúc này ông cụ cũng vơi nửa bực tức, "Ăn ngon".

      " phải chứ, ngọt mà, lại ăn miếng nữa nào" Xúc muỗng nữa giơ lên, khóe miệng Nam Thế Dương cong lên, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngây thơ ngoan ngoãn, "Rất mát mà, ăn ngon đúng ".

      "Bình thường thôi" Trầm mặt suy nghĩ, sau khi cơn tức tan vài phần, ông cụ vẫn quên chuyện đó, "Thằng nhóc thối đừng ngắt lời ông! Chuyện đó hôm nay nhất định phải giải quyết".

      " ấy làm sao ạ?" Ngước mắt nhìn ông, Nam Thế Dương cầm muống xúc dưa hấu , " ấy mắng ông, cũng gây trở ngại cho ông, ông cũng tốn tiền, vậy ông định giải quyết người ta cái gì?"

      "Ôi, thằng nhóc thối, mày tính giấu diếm cái gì! Mày cho rằng ông nội biết chuyện mày ở trường học cõng con bé đó rêu rao khắp nơi sao?" Giơ tay gõ vào đầu Nam Thế Dương cái, ông cụ lần này dùng sức cũng ít.

      "Đau" xoa xoa đầu, Nam Thế Dương nhịn được cũng cãi lại, "Ông nội đủ rồi nha, ấy bị thương ở chân con cõng ấy có làm sao hả? lẽ bạn bè bị thương con cũng thể quan tâm à!"

      "Nhưng ta là con "

      "Con sao chứ!" Lấy giọng ngang ngang lại ông cụ, sợ ông tức giận, Nam Thế Dương vội vàng đưa miếng dưa hấu lên, mạnh mẽ nhét vào miệng ông.

      Chiêu này đúng là rất thông minh! Chặn miệng người khác, để mình có thời gian chuyện.

      " ấy cứu con mạng, còn bị thương vì con!" Rút lại muỗng, tiếp tục xúc dưa hấu, cúi đầu xuống, "Con hiểu rốt cuộc ông nội tức giận điều gì?" Từ chính ông nội dạy con, làm người phải có nghĩa khí, nhưng bây giờ cái ơn cứu mạng cũng để cho con được trả".

      "Ông nội con phải báo ơn như vậy sao" Bị câu của làm cho nghẹn, trong lúc nhất thời, ông cụ cũng biết nên thế nào.

      "Chẳng lẽ chỉ cần cho khoản tiền là được sao? Ông nội cảm thấy làm như vậy thích hợp sao?" Liếc xéo ông cụ cái, Nám Thế Dương thầm, "Nếu như là chú ba, nhất định ủng hộ con làm nhưu vậy. Con nhớ chú qua, nếu lòng muốn báo đáp người, tuyệt đối thể dùng tiền".

      "Chú ba con đều là…" Vốn định phản bác, nhưng lời đến bên miệng, ông cụ dừng lại, "Nhưng chú ba cũng rằng con phải đương với người đó".

      "Con có"

      "Vậy gặp ông sắp xếp" Từ tay Nam Thế Dương cầm lên nửa quả dưa hấu, ông cụ xúc muỗng, "Các ông nội sắp xếp, con nhất định phải chọn người!"

      "Hả?"
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 41, Dùng biện pháp của chú Ba để đối đầu với ông nội.

      Editor: Hoàng Lão Tà


      "Ông nội chắc chắn điều. Nếu con muốn cùng đó tiếp tục qua lại, nhất định phải tiệp nhận mà ông nội sắp xếp! Nếu ..." Xúc miếng dưa hấu cho vào trong miệng, nửa câu còn lại cũng ràng, "Ông lão ta khiến hai đứa thể ở cùng nhau!"

      "Ông nội, người cái gì chứ?"

      "Ít giả bộ nghe chưa. Ông nội cái gì chẳng lẽ con còn nghe ?" Liếc cái, ông cụ giơ cái muỗng lên chỉ , "Con nhất định phải tiếp nhận ông nội sắp xếp, kể cả việc gặp mặt, hẹn hò, chung đụng!"

      "Cho đến khi con cùng người bạn kia xác định quan hệ, ông nội ép buộc nữa!" xong ông cụ tiếp tục ăn dưa hấu.

      Mà Nam Thế Dương nghe được hai chữ "bạn " cảm thấy trong người vô cùng bực bội.

      Còn nhớ năm đó ông nội cũng dùng thái độ và giọng như vậy đối đầu với chú ba, buộc chú phải từ bỏ việc tìm con, tiếp quản tốt gia tộc này, nếu đuổi ra cửa.

      Kết quả, chú ấy bỏ qua cả toàn gia tộc, mang theo người chút hành lý đơn giản mà rời ...
      Giờ phút này, Nam Thế Dương đối diện với cầu của ông nội ngay trước mắt, thái độ của cũng ràng giống như chú làm. "Ông nội, người biết cho dù có đưa nhiều người phụ nữ tới bên cạnh con, cũng vĩnh viễn thể xuất hai chữ gọi là bạn .

      Nhưng trong ngày hôm nay, con có thể dùng từ "bạn " để gọi ta, đặt cái muỗng xuống, đưa về phía người làm, "Lấy khắn giấy".

      "Tin đó đều là tin vịt", Nam Thế Dương gãi đầu biết làm thế nào, đành xoay người lại dựa lưng vào ghế, mắt nhìn ông nội, đầy vẻ khó chịu, "Con đưa ấy từ quê ra đây, con phải chịu trách nhiệm với ấy. Bất kể là cuộc sống hay là phương diện nào, con có nghĩa vụ giúp đỡ ấy cách tốt nhất. Chú ba trước kia phải cũng giúp rất nhiều sinh viên nghèo hay sao? Chú thậm chí còn mang họ tới nhà ở, tại sao con lại được phép?

      "Thằng nhóc thối, thể nào đem chuyện của chú ba con so với...." Liếc cái, nhận lấy khăn giấy từ người làm, trong nhất thời rảnh chuyện, làm Nam Thế Dương đánh giá vô ích.

      "Nhưng chuyện con làm cùng với chú ba làm trước đây là giống nhau, con hiểu vì sao chú ấy được ủng hộ, còn con bắt buộc phải lựa chọn phương án khác". Hai tay mở ra, nhìn ông nội biết làm thế nào, "Ông nội con , nếu như con nghe lời gặp mà ông nội sắp xếp, cùng các ấy sống thử, cũng vĩnh viễn nảy sinh ra chút tình cảm.

      "Ông nội kệ con, nhưng dù sao con cũng bắt buộc phải tiếp nhận sắp xếp của ông nội".

      Quẳng khăn giấy , ông cụ đặt dưa hấu trở về tay , lập tức cảm thấy chẳng có khẩu vị gì hết.
      "Chú ba con là có vợ rồi mới làm ra loại chuyện đó. Hơn nữa năm đó hội hỗ trợ sinh viên luôn lôi kéo , tên nhóc như con làm sao biết ! tại con chưa có vợ, cho nên nhất định phải tìm bạn ".

      "Ông nội, đây là cái lý gì vậy?"

      "Tuyệt đối thể so sánh với sinh viên nghèo được giúp đỡ kia được, như vậy có lý". Ngón tay chỉ chỉ lên lồng ngực Nam Thế Dương, ông cụ thẳng, " nghèo đó, nếu như để cho ta biết được có tâm tư khác, chỉ vài phút ta có thể phế ta".

      " được!" Vội vã bắt lấy ngón tay của ông, trong giấy phút đó, Nam Thế Dương thấy vô cùng khẩn trương.

      Ở trước mặt ông cụ, tên nhóc dối được. Nghĩ đến chuyện Văn Đình Tâm thừa nhận thích , lại nghe thấy câu này của ông nội, giọng căng thẳng đến mức cất lên cao.

      "Ông nội, con đảm bảo thích ấy, ông cũng được đụng đến ấy" Vừa câu này xong, bàn tay cũng che kín lên miệng ông nội, động tác phản kháng này vô cùng chân .

      Lông mày ông cụ nhăn lại, đôi mắt trừng lớn, lộ ra vài phần đe dọa, còn có khiêu khích...

      " phải là, ông nội, con kính nhờ người, nên nghĩ nhiều quá được ?" Tức giận rút bàn tay về, lau áo hai cái, khóe miệng của ông nội còn dính chút dưa hấu, làm cho thất ghét bỏ...

      "Tên nhóc thối" ông cụ cũng ghét bỏ chùi miệng, trợn tròn mắt nhìn Nam Thế Dương, "Con mau thành cho ta, có phải con bé nghèo hèn kia có tâm tư khác với con hả?"

      "Chuyện này, ông nội cũng đừng đoán mò" quay người lại, mặt sụ xuống.

      biết thích , nhưng cũng thể để cho ông nội biết được.

      thể láo dùng những biện pháp khác để đối phó với ông, "Cùng lắm con gặp ông nội sắp xếp. Người cứ tùy ý sắp , chỉ cần thời gian cho phép con ".

      "Ơ tên nhóc thối này".

      "Nhưng mà" Quay đầu lại chỉ lên chóp mũi ông cụ, lúc này khuôn mặt của Nam Thế Dương rất quyết tâm, "Nhất định được đụng đến sợi lông của ấy, nếu con dám đảm bảo là mình xúc động giống chú ba đâu!"

      Uy hiếp mạnh mẽ như vậy làm cho sắc mặt ông cụ cũng trầm xuống, cơn tức dâng lên đến đỉnh đầu, nếu muốn bỏ chỉ là chuyện trong chốc lát.

      Chú ba, chú ba, tại thằng nhóc thối này làm bất cứ chuyện gì cũng dùng chú Ba để đối phó với ông.

      Cái loại có trách nhiệm cới người lớn có gì tốt, bỏ vài chục năm rồi mà vẫn còn coi lời của giống như thánh chỉ.
      đem ông già này để vào trong mắt.

      "Dưa hấu cho ông nội" tay lấy dưa hấu nhét vào lòng ông cụ, cũng để ý đến sắc mặt của ông. Nam Thế Dương vỗ vỗ lên vai của ông "Đặc biệt mua cho người, chú ba người thích ăn. Con cũng chịu thua rồi, về sau chúng ta nên ầm ĩ nữa".

      xong đợi cho ông nội kịp phản ứng, Nam Thế Dương đứng dậy sửa sang quần áo, cuối cùng chào tạm biệt, "Con trở về phòng đây, ông nội lát ngủ ngon, đừng tức giận".

      xong, xoay người rời khỏi phòng. mình ông cụ trong phòng tay vẫn cầm dưa hấu, ngạc nhiên đến phát ngốc...

      Thằng nhóc thối kia biết rằng, người thich ăn dưa hấu ra là chú ba .

      Bởi vì rất thích cho nên ngay cả ông cụ cũng chỉ cho nửa trái dưa. Vậy mà chiêu này lại để cho thằng nhóc thối đó học được, ông cụ chút phản kháng cũng có...

      ...

      Khoảng chừng tám giờ rưỡi tối, ở bên trong cửa hàng bên cạnh hẻm trung tâm thành phố, Văn Đình Tâm bước xuống, thanh toán tiền xe, khập khiễng bước vào trong.

      "Buổi tối ăn gì đây?" Trong lúc chờ lái xe trả tiền thừa, hết nhìn bên này lại ngó bên kia.

      Bữa tối cho người ăn trước giờ vẫn là chuyện phiền não nhất....

      " ăn mì ?" Ở gần đó bà thím cất tiếng kêu. Vốn biết ăn gì, nghe thấy câu này Văn Đình Tâm lập tức bước vào trong tiệm mì.

      Sau khi kiếm được chỗ ngồi, tùy tiện gọi tô mì, tiếp tục chờ người lái xe lấy tiền lẻ ra. Người lái xe đó có nhiều tiền nên đưa cho ít tiền xu, "Leng keng" tiếng, đồng tiền xu rơi xuống...

      Ngồi xổm xuống nhặt đồng tiền, chuẩn bị đứng dậy ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi tờ giấy.

      "Ôi trời, đây giống như là..." Cầm lên tờ giấy bên phía góc bàn, sau khi mở ra chút thấy hình ảnh quảng cáo lộ ra...

      "Ôi, đây phải là..."

      Đúng lúc như vậy, lại nhặt được tờ quảng cáo của ông chú lang thang kia...
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Kiếm tiền và đề phòng tiểu nhân, kế hoạch phải tốt!


      "Bà chủ à, tờ quảng cáo này cho con nhé?" Vuốt ve vết nhăn của tờ giấy, ánh mắt Văn Đình Tâm vẫn nhìn chằm chằm rời được.


      Trước khi cầm tờ quảng cáo, cũng nhìn kỹ. Bây giờ vuốt thẳng nó, lại nhìn vô cùng cẩn thận.


      thông tin của tờ quảng cáo này còn ghi cả số điện thoại của ông chú lang thang kia. Dưới tấm ảnh là hàng chữ nho đề ngày sinh và hình dạng quần áo và tên phố lúc con trai lạc.


      Vô cùng cẩn thận tờ quảng cáo của chú lang thang giống như được đánh bằng máy vi tính vậy.


      Xem chừng đây chính là nơi chú vừa mới phát.


      " , thức ăn đến rồi!" Bưng tô mỳ nóng hổi lên, bà chủ thấy chăm chú nhìn tờ quảng cáo mau mồm mau miệng , "Cha của đứa bé trong ảnh là người lang thang. Nghe tìm con trai vài chục năm rồi, bây giờ vẫn tìm!"


      "Vâng, dễ dàng gì!" Đối với chuyện này, Văn Đình Tâm cũng vô cùng xúc động.


      Nhìn về những quan hệ chồng chéo nhưng mà nếu chỉ tính từ góc độ cha con kẻ lang thang này chính là người cha vô cùng tốt.


      Vì con trai, xa vợ, xa nhà lang thang tìm vài chục năm rồi.


      Đúng là vài chục năm. . .


      người đàn ông trẻ tuổi, lẽ ra phải cố gắng phấn đấu cho nghiệp lại lang thang đường tìm con.


      Lắc đầu xúc động lát, cuối cùng cầm tờ quảng cáo gấp lại sau đó nhét vào trong túi quần.


      Lấy đôi đũa thổi thổi cho nguôi bớt bắt đầu nghiệp ăn uống.


      Ăn xong bữa tối, sau khi về nhà, chuyện đầu tiên Văn Đình Tâm làm chính là cất kỹ giấy tờ bất động sản.


      Hôm nay, sau khi tan học mua được ba tòa nhà, lấy được giấy tờ của ba căn. Mặc dù tốn ít tiền nhưng trong lòng Văn Đình Tâm vẫn rất vui vẻ.


      Trong khoảng thời gian này đúng là tốt đẹp, nghe trong trấn cũng bắt đầu xây dựng chung cư, kế hoạch đo đạc thiết kế hoàn chỉnh.


      Vì thế, trong trấn chuẩn bị cho mỗi hộ gia đình đổi nhà mới.


      Nhà căn tứ hợp viện có thể đổi lấy hai căn hộ chung cư và hai cửa hàng mặt tiền.


      Trong thôn có rất nhiều người muốn chuyển đến nên cũng có ít người muốn bán lại.


      Điều này làm cho Văn Đình Tâm có cơ hội mua nhà tốt nhất.


      Ngày hôm nay, chỉ tùy tiện hỏi vài hộ gia đình xem có ai muốn bán nhà hay kết quả có ít người muốn bán cho . Cho nên, hạ quyết tâm mua lúc ba căn.


      Đối với lần này, trong lòng Văn Đình Tâm thầm vui vẻ. Bởi vì chỉ có mới hiểu , sau này nơi đây vô cùng phát triển, trở thành thành phố thương mại nổi tiếng.


      Đến lúc đó, đừng tới việc bán nhà, chỉ cần cho thuê cửa hàng mặt tiền phía trước tiền thuê năm cũng hơn mười mấy vạn rồi.


      Tuy nhiên, những chuyện này vẫn còn ở tương lai xa. Bây giờ cũng suy nghĩ đến chuyện xa vời quá làm gì.


      Ở trong tủ quần áo, lấy chiếc hộp , Văn Đình Tâm cầm giấy tờ nhà đất nhét vào bên trong. Sau đó, lại tìm cái vò rượu và nhét hộp gỗ vào bên trong rồi đóng lại. đặt bình rượu trong phòng bếp giấu giữa mấy bình rượu . Để dễ nhận thấy, Văn Đình Tâm làm ký hiệu ở bên .


      Làm xong mọi việc, Văn Đình Tâm cũng thoáng yên lòng.


      Gội đầu tắm rửa, trở lại phòng lập tức trèo lên giường.


      Mở ti vi, đắp kín chăn xem vài chương trình cũng thấy có ý nghĩa gì. Cuối cùng, lại lấy tấm bản đồ quy hoạch đất ra tính toán.


      Cầm bút ghi chép vài căn nhà sau đó lại vòng ra mảnh đất ở khu vực khác, cẩn thận suy xét.


      Tiền trong tay còn rất nhiều, biết có nên mua hết tất cả đất đai khu vực này rồi chờ thời cơ bán lại hay ?


      Ý tưởng mạnh dạn này khiến cũng cảm thấy sợ hãi.


      Nhưng mà nghĩ kĩ lại, đây đúng là ý kiến hay. Nếu như có thể mua được khu vực đất ở đây nhất định sau này thu được ít tiền.


      Đúng vậy, có thể suy tính. . .


      Nghĩ vậy, cầm bút đánh dấu lại ở khu vực đất kia.


      Để có thêm tiền có thể làm cách này. Nên biết rằng tại đây, nhà ở cũng cũng có nhiều loại.


      muốn dùng thời gian ngắn nhất thu mua tất cả trong tay sau đó biến cả con đường này thành phố buôn bán.


      Nhà ở cũng phải xây dựng từ 5, 6 tầng. Mỗi tầng xây dựng thành các căn hộ, có thể bán .


      Đây là ý tưởng sơ bộ to gan nhất của . Tuy nhiên, cũng biết rằng để làm được điều đó dễ dàng gì.


      Lúc thu lại bản đồ, Văn Đình Tâm dừng suy nghĩ tốt đẹp đó mà nghĩ đến vấn đề gần nhất.


      Liên quan tới cuộc sống sau này tiến triển ra sao. . .


      Có lẽ còn lâu nữa, ông cụ tới tìm . Sau khi tìm dược câu tới nhà bọn họ làm người giúp việc.


      Rồi sắp xếp cho đến bên cạnh Nam Dư Kiêu.


      Ấn tượng của đối với Nam Dư Kiêu đó chính là người con trai cả trong gia đình, tính tình cũng thâm độc nhất.


      Ở bên cạnh làm giúp việc cho vài nắm. luôn với Nam Thế Dương là loại đàn ông ác liệt. Thế nên, sau kiện của Nam Thế Dương, hoàn toàn tin lời của Nam Dư Kiêu về .


      Tại kiếp trước, mới từ nông thôn lên, cũng hiểu biết về gia đình giàu có, còn luôn nghĩ rằng Nam Dư Kiêu là người đàn ông tốt nhất trong gia đình.


      Nếu như bây giờ mà nghe thấy những lời đó của , có lẽ cảm thấy khá buồn cười chăng?


      người đàn ông xảo trá nhà giàu lợi dụng thành công quê ngu ngốc. Cuối cùng phá hủy toàn bộ gia đình!


      Kết quả, ông nội tự tử, gia sản thuộc về , nhị thiếu ngông cuồng cũng bị ném cả xe lẫn người xuống sông. . .


      Còn người phụ nữ ngu ngốc tự cho mình thông minh cũng bị thiêu trong lửa.


      Quả , đứng dưới góc độ Nam Dư Kiêu, Văn Đình Tâm đúng là người phụ nữ có sức mạnh kinh khủng. sợ chiến đấu của cho nên mới quyết định đẩy vào con đường chết.


      Những việc này đều là chuyện phát sinh ở kiếp trước. Bây giờ bắt đầu lại, quỹ đạo mới.


      Nếu như, còn có thể tiếp xúc với Nam Dư Kiêu, Văn Đình Tâm tin rằng tiêu diệt từ sớm.


      . . . . . . . . . . . . . . .


      Đây là ban đêm, nhưng phải đêm nhàng, khoan khoái.


      Trong lòng cất giấu chút chuyện ai có thể ngủ ngon được.


      Viết xong nhật ký, lúc Nam Thế Dương lên giường cũng còn sớm nữa. Nhưng quan trọng là, lăn qua lăn lại cũng tài nào ngủ được.


      Lăn lộn rất lâu, mở ti vi, chỉnh đến chương trình ban đêm


      Trùng hợp đúng lúc đó ti vi lại chiếu bộ phim Hoàn Châu cách cách.


      Kênh này dường như mới chiếu được vài tập, mở lên đúng lúc thấy cảnh Tiểu Yến Tử bị Ngũ A Ca bắn trúng vào vai.


      "Chậc chậc!" gì chỉ lắc đầu, Nam Thế Dương chợt nhăn mày lại.


      ràng về sau thương như vậy nhưng sao lúc đầu lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế.


      Nam Thế Dương hiểu được, Tiểu Yến Tử sao lại có thể tha thứ được cho Ngũ a ca. Người ta ràng khiến ấy bị thương mà.


      Nữ chính ngu ngốc!


      "Rất vớ vẩn, đúng là. . ."


      Đối với loại tình cảm này, thanh niên 18 tuổi như hiểu được.


      Nhìn mũi tên kia găm sâu vào bả vai Tiểu Yến tử, nếu ai dám đối xử với như thế, chờ khỏe mạnh đảm bảo người nọ cũng bị hành hạ ít.


      Thế làm sao có thể phát triển tình cảm được chứ ?


      "Chậc chậc" than thở vài tiếng, Nam Thế Dương ghét bỏ biết bao nhiêu lần!


      Bây giờ tuyệt đối hiểu được, bản thân mình luôn ghét bỏ tình tiết của bộ phim. Sau này, khi xem lại nó lại muốn học tập chút, làm thế nào có được tư tưởng độc lập để như vậy!


      Tình cảm luôn là thứ thể nào giải thích được!!
      Last edited by a moderator: 12/5/16
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tỷ ơi. Chữ rất ạ. Tỷ có thể chỉnh size chữ lớn hơn được ko ạ? lắm í.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 43, Thủ đoạn liên tiếp của ông cụ!

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Hành động của ông cụ phải là nhanh chóng ở mức độ bình thường...

      Ngày hôm qua Nam thế Dương mới vừa đồng ý gặp gỡ mà ông sắp xếp, sáng sớm tinh mơ ngày hôm nay, ở bàn ăn, ông cụ thông báo cho tối gặp mặt.

      Vừa sáng sớm nhận được loại tin tức này, Nam Thế Dương chút khẩu vị cũng có, khóa lại túi xách mở cửa bước ra ngoài.

      Mang bụng khó chịu, sáng sớm, cả tinh thần của Nam Thế Dương vô cùng gấp gáp, nhất là lúc nhìn thấy Văn Đình Tâm.

      Loại chuyện như vậy, dám cho biết, cũng thể nào cho .

      "Hôm nay tan học đâu dạo lát ?" Ngồi xuống xe, Văn Đình Tâm tràn đầy hứng thú mở miệng .

      Ý của là hôm nay tan học tản bộ, sau đó xem có cái nhà nào muốn bán mua.

      việc bình thường như vậy, vốn là Nam Thế Dương đồng ý, thế nhưng hôm nay lại chỉ có thể từ chối.

      "Buổi tối tôi còn mắc số việc, ngày mai cùng nhé" Cầm lấy túi xách của bắt đầu sắp xếp lại, lúc từ chối, Nam Thế Dương quay mặt chỗ khác, dám đối diện với ánh mắt của .

      có chút sợ hãi nhìn thấy mất mát trong ánh mắt ...

      Nhìn thấy Nam Thế Dương tránh ánh mắt của mình, Văn Đình Tâm dường như cũng hiểu được điều gì, "Được, vậy ngày mai ".

      láo, cũng che dấu, cho nên chút tâm đó có thể nhìn ra được.

      Ánh mắt tránh , chứng tỏ rằng chột dạ, mà nguyên nhân, cũng đoán được là do ông nội.

      "Buổi tối đừng ra ngoài, nếu mà mình dạo trễ trở về an toàn" Thu dọn túi xách của , Nam Thế Dương mở miệng dặn dò.

      "Vậy cũng đừng ra ngoài" Nhìn qua phía , Văn Đình Tâm buột miệng đáp lại câu, "Buổi tối ở nhà với ông nội, đừng ra ngoài".

      Trực giác của phụ nữ khiến cho phát ra chút hương vị lạ, biết là do suy nghĩ nhiều hay là nguyên nhân gì khác, có cảm giác rằng, cảm thấy, ông cụ giống như là ép phải làm điều gì đó.

      Quả , điều đoán rất nhanh được chứng minh...

      "Tôi..." chần chừ chút, bàn tay cầm túi xách của cũng trở nên luống cuống.

      Ngoài miệng dối, đành phải gật đầu lung tung coi như là đồng ý.

      Nhưng đáp ứng lần này, làm cho Dư Dương ngồi phía trước cũng cảm thấy sốt ruột.

      Nhìn vào thái độ của nhị thiếu qua kính chiếu hậu, Dư Dương cảm thấy thất vọng biết làm thế nào, ràng đây là cơ hội tốt để từ chối kia chỉ cần tiếng là ông chủ sắp xếp gặp mặt khác, có lẽ ta hết hy vọng. Nhưng nhị thiếu nhà , lại thể nào mở được miệng.

      như vậy, lần này giúp nhị thiếu mở miệng.

      "Nhị thiếu, buổi tối cậu phải là muốn gặp tiểu thư Cao gia sao? Ông chủ chuẩn bị cho hai người vị trí rất tốt nha". Giả bộ như trong lúc vô tình xen vào câu, Dư Dương cố ý đến vấn đề này.

      Đại loại là muốn cho kia hiểu được địa vị của chính mình, nào biết, lời này vừa ra nhị thiếu nhà lại vô cùng sốt ruột.

      " lắm lời cái gì, chuyện của tôi cần lo sao?" Đưa tay vỗ lên ghế lái, dối bị Dư Dương phá đám, Nam Thế Dương lúng túng đến mức mặt cũng nghẹn đỏ.

      Sau đó nhìn sang Văn Đình Tâm, gấp gáp đến mức tay chân cũng vung lên, "Văn Đình Tâm, đừng nghĩ linh tinh, chỉ là ăn bữa cơm bình thường, rất nhanh về, tuyệt đối là ở lại lâu đâu".

      ra, làm sao có thể nghĩ lệch chứ...

      Nghe được tin tức này, trong phút chốc Văn Đình Tâm biết được thủ đoạn của ông cụ. Đồng thời, cũng ra điều gì...

      Tên nhóc mới có mười tám tuổi, thế mà để xem mắt...

      Đây là đề phòng , hay muốn cảnh cáo ?

      "Văn Đình Tâm, đừng có nghĩ nhiều, có gì cả". Đưa tay ra trước mặt quơ quơ hai cái, Nam Thế Dương cố gắng dùng chính mình để giải thích, "Tôi thích phụ nữ, cũng biết. Ngay cả tôi cũng thích, đừng đến người khác, !"

      quá nhanh, quá mau, chờ lúc hồi phục lại tinh thần, mới ý thức được mình vừa gì.

      "Vẻ mặt Văn Đình Tâm bỗng chốc cứng đờ, thoáng qua có vài phần khó coi.

      Ngay cả tôi cũng thích...

      Mấy chữ này ra chắc chắn như vậy, ràng như vậy, thậm chí còn có vài phần ghét bỏ.

      "Văn, Văn Đình Tâm, tôi có ý tứ đó" sắc mặt của làm cho Nam Thế Dương cuống đến mức trán cũng đổ mồ hôi.

      biết thích mà lại ra những lời như vậy, thương tâm, khó chịu đúng sao?

      "Ý của tôi là, tôi vẫn luôn thích qua lại với phụ nữ, duy nhất ở bên cạnh tôi. Bởi vì chúng ta khá giống nhau, hơn nữa tôi cũng muốn trợ giúp cho , cho nên đối với tốt như vậy. Nhưng mà, nếu thích, đối với tôi mà , phải là, chuyện đó tôi..."

      Gấp đến mức đưa tay lau trán, càng nhiều càng lộ ra sai sót, năng cũng trở nên lộn xộn...

      "Đừng nữa" Bắt lấy cánh tay hoảng loạn của , Văn Đình Tâm rất là bất đắc dĩ, ràng người từ chối là , kết quả so với còn căng thẳng hơn...

      "Tôi có nghĩ nhiều, cũng cảm thấy khó chịu. Mặc kệ là do muốn thân cận hay là vì nguyên nhân gì mà gặp khác, tôi cũng để ý".

      " sao?" Dừng lại hồi lâu, Nam Thế Dương nhịn được hỏi ngược lại, "Nhưng phải là thích tôi sao? Tại sao lại để ý?"

      "Tại sao tôi phải để ý, tôi với cũng phải là quan hệ đương, tôi cũng chỉ thích giống như thích người em trai mà thôi". Mím môi cười nhạt, đưa tay vuốt vuốt đầu của .

      Vốn là động tác này vô cùng tình cảm, nhưng sau câu đó hương vị cũng biến đổi hoàn toàn.

      Đây là lần đối thoại đầu tiên của hai người làm cho Dư Dương cảm thấy thoải mái.

      người thích, người chỉ thích giống như thích người em trai, hai người từ chối ăn ý như vậy, dường như đó là - bọn họ có thích nhau!

      "Nếu buổi tối muốn xem mắt, cũng nên quá tùy tiện, lúc gặp gỡ cũng phải để cho người đó có được ấn tượng tốt". Thuận tay chỉnh lại cà vạt của , Văn Đình Tâm cẩn thận dặn dò.

      Mà vào lúc này, Nam Thế Dương biết phải đáp lại như thế nào.

      Trong đầu vẫn còn suy nghĩ về những lời của ...

      Nghe hiểu, chỉ là biết nên thích ứng như thế nào...

      "Văn Đình Tâm..."

      "Tốt lắm, đừng suy nghĩ quá nhiều. Buổi tối biểu cho tốt, sớm thành đôi chút, ông nội của cũng yên tâm đúng " Vỗ vỗ bả vai , Văn Đình Tâm hé ra nụ cười.

      Nhìn thoáng qua chút khổ sở thương tâm, hình như là thực thích .

      Bộ dạng thoải mái này, làm cho ngực của Nam Thế Dương cảm thấy khó chịu.

      trả lời, chỉ là gật đầu có lệ rồi sau đó dựa vào thành ghế.

      Ở bên cạnh Văn Đình Tâm thấy hình như là nghe lời của mình, cũng nhiều nữa, dựa người vào thành ghế nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Đây là đoạn đối thoại hoàn toàn vui, biết ...

      Dù sao sau khi xong, cũng thấy vui.

      Kiếp này, Nam Thế Dương thích Văn Đình Tâm.

      Mặc dù nghĩ đến chuyện này trước, nhưng sau khi nghe thấy, trong lòng vẫn cảm thấy mất mát, rất nhiều, rất ràng...

      Cũng như thế, lần chuyện này làm cho tâm tình Nam Thế Dương cảm thấy kém rất nhiều.

      Chỉ là cũng hiểu được, vì sao tâm tình mình lại kém...

      Ở bên trong chiếc xe này, đại khái chỉ có trong lòng Dư Dương là cảm thấy thoải mái. Cuối cùng cũng có thể báo cáo tin tốt với ông chủ, cả người cảm thấy cũng giảm bớt áp lực rất nhiều.

      ... ......

      Trong lúc đó, trong nội thành thành phố ở xe bus có cặp vợ chồng, hai người vác tay bao lớn bao gì đó, chen chúc xuống.

      "Ai da, là việc dọn nhà này, mệt chết tôi" Lắc lư cơ thể hai vòng, người phụ nữ trung niên đó toàn lời oán hận, "Ông đại gia đình bọn họ ra đón chúng ta vào thành phố, như vậy mới có lòng thành có đúng ? Tối thiểu cũng phải mang chiếc xe tới đón chúng ta vào chứ".

      "Người trong đại gia đình vốn thích sĩ diện, chúng ta cũng nên càm ràm. Tôi cho bà biết Nam gia phải là chỗ đơn giản, chúng ta cứ cẩn thận là hơn. Lần trước thằng nhóc kia thiếu chút nữa là giết chúng ta đó, bà có biết hả?" Lấy bao đò vác lên vai, cúi đầu nhìn tờ giấy có ghi địa chỉ, sau đó cất cẩn thận.

      Đúng vậy, cặp vợ chồng này đúng là Từ Kiến Bình và Cao Tài.

      Bắt được tin tức của nam gia, hai vợ chồng lập tức vào thành.

      Hào hứng tràn đầy, nhìn qua vô cùng đắc ý.

      Tại tối ngày hôm qua, thôn trưởng tới nhà bọn họ, còn ông chủ của Nam gia chuyển lời qua __ Ông cụ rất coi trọng con của nhà các người!
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :