1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lão bà ba mươi hai tuổi trùng sinh - Viên Hô Tiểu Nhục Bao (60.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 31, biết đường, là loại bệnh.

      Editor: Lão Tà chứ ai~

      Thời gian qua năng lực nhớ đường làm Nam Thế Dương cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đây cũng phải là do bị từ bẩm sinh, mà là sau này xảy ra cố mới tạo thành bóng ma trong lòng.

      Đó là chuyện xưa, giấu sâu trong ký ức của . đoạn ký ức ấy, sau lần tự tử, chưa bao giờ dám nhớ tới, ngay cả trong nhật ký cũng muốn tới.

      vẫn còn nhớ người phụ nữ đó, từng lám khủng hoảng đến cùng cực, phải vứt bỏ em trai mình, chuyện đó làm cả đời đều cảm thấy có lỗi.

      Khi đó còn , tâm lý cũng mạnh mẽ vô cùng khủng hoảng, cho nên cũng mất khả năng nhớ đường, vô cùng căm ghét phụ nữ, tất cả tính tình ngày hôm nay cũng vì nguyên nhân đó mà ra…

      Cõng Văn Đình Tâm lưng tùy ý chọn phương hướng bước , mỗi bước đều lớn, hết nhìn đông tới nhìn tây, ngắm chính xác mục tiêu. Có lẽ quá chứ, ở trong mắt , trước mặt cho dù có thế nào cũng chỉ là loại phong cảnh…

      Đây là giác quan của người vốn bị mù đường, loại trạng thái bình thường của thị giác, người khác hiểu được. . .

      "A, đợi chút, vì sao lại phía này, chúng ta vừa mới ở bên kia qua, như vậy phải trở về chỗ cũ sao?" Vỗ vỗ vai , ở lưng Văn Đình Tâm có cảm giác rất kỳ lạ, " phải là nên về phía bên kia sao?"

      "Á, được rồi."

      tiện tay chỉ về phía, ở trong mắt Nam Thế Dương giống như ngọn đèn soi đường. Đây cũng là người bình thường vĩnh viễn cách nào cảm giác được, sợ hãi thuộc về .

      Chính mang đến cho cảm giác vô cùng an toàn.

      Ngày đó ở giữa rừng, nếu như , cũng có khả năng ra ngoài. Trong mắt mọi con đường đều giống nhau như đúc, thể nhận thức được cảnh vật, là do thị giác của , cho dù có cho bao nhiêu thời gian nữa cũng chắc có thể ra bên ngoài được.

      dẫn ra ngoài mà bỏ lại, thậm chí còn dìu , chê là làm liên lụy... như thế, làm hết sức an tâm, làm có biện pháp để ghét...

      thực tế, ở kiếp trước Văn Đình Tâm vô cùng xấu hổ, mặc dù khi tỉnh dậy liền nhờ cậy vào , nhưng cũng chỉ vụng trộm dùng các loại dấu hiệu dẫn ra ngoài. Cho đến khi đưa trở về thôn...

      Chuyện này, dường như là định mệnh sắp đặt từ trước, đối tốt lần, đổi lấy tấm chân tình từ , chỉ là tiện tay giúp đỡ lại nghiêm túc đời quan tâm đến ...

      "Sau đó về phía bên này", ngón tay chỉ về phía trước, nghe được lời chỉ dẫn từ , vô cùng nghe lời bước qua.

      Bóng lưng của hai người làm cho phong cảnh của công viên thêm phần đẹp mắt, thiếu niên trẻ tuổi, toàn thân tràn đầy loại hơi thở tốt đẹp của tuổi thanh xuân.

      Tại phía sau hai người, mũi giầy lem luốc bước ra, có thể thấy được chính là ông chú lang thang khi nãy, đôi mắt nhìn về phía họ thoáng nét tươi cười và ý vị sâu xa, mặc dù khuôn mặt dính đầy bụi đất, râu ria mọc tốt, nhưng vẫn thể che được ngũ quan tuấn.

      Đúng là khóe miệng của cười vô cùng ôn hòa.

      "Nhóc con, lớn như vậy. . ." Tờ quảng cáo trong lòng bàn tay bị siết chặt, sức lực , dường như củng cố quyết tâm của .

      Nếu như con của ở đây, khác biệt lắm có lẽ cũng lớn như vậy. . .

      ...

      Nam Thế Dương mặc dù biết đường, Văn Đình Tâm lại nhận ra đường vô cùng tốt, ở kiếp trước, công viên này vô số lần.

      Kỳ phong cảnh của công viên rất đẹp, những hàng cây xanh, những bụi hoa hồng nở rộ, đôi khi lại có thể chứng kiến được vài chuyện thú vị.

      Nếu như phải là đói bụng, nhất định dạo cùng lát.

      Được chỉ dẫn, hai người rất nhanh liền ra khỏi công viên, tìm được quán ăn ở gần đó, thời gian lúc ngồi xuống giờ chiều.

      " buổi chiều có học ? Nếu có, tôi có thể ở lại chỗ này chờ . Hoặc là ở bên trong đình nghỉ mát kia, tuyệt đối linh tinh đâu" lấy đôi đũa cho , Văn Đình Tâm lại cầm khăn giấy lau cái bàn trước mặt, trong lòng suy nghĩ nếu như buổi chiều có thể gặp được ông chú lang thang kia vô cùng tốt.

      " được."

      Trả lời chắc nịch, Nam Thế Dương lông mày đều nhíu lại.

      Trời mới biết, thời điểm ở công viên này giết thời gian, lo lắng đến phát điên, loại chuyện như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới có thể để nó phát sinh lần nữa.

      "Buổi chiều tôi có tiết học, dẫn tìm phòng ở." câu này, cũng để cho có cơ hội phải kháng, dù sao tới lớp cũng chỉ có mình biết, "Sau đó mua sách vở, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày tôi đưa đón học, sau đó cùng nhau trở về".

      Đây chính là lời hứa hẹn lớn nhất của Nam Thế Dương. sắp xếp rất hợp lý, dường như để ý đến loại hứa hẹn này có ý vị khác...

      Cùng đến trường, cùng tan học, cùng nhau ăn cơm, cuối tuần ở cùng nhau, những chuyện như thế này, phải là tình thuần khiết của tuổi học sinh sao?

      Ngước mắt nhìn cái, Nam Thế Dương chuyện vô cùng nghiêm túc làm cảm thấy buồn cười, Văn Đình Tâm khẽ lắc đầu, làm đáp lại.

      Phản ứng này, làm Nam Thế Dương rất sốt ruột, dò xét lát, sau đó nghiêm túc lặp lại:

      "Này, tôi cho cười. Tôi đưa đón mỗi ngày! Hộ khẩu của cũng ở chỗ tôi, về sau người giám hộ chính là tôi. Tôi chịu trách nhiệm với !"

      Nghiêm túc lời này, ai nghĩ Văn Đình Tâm nhịn được, "Xì" tiếng bật cười lớn.

      "Ha ha, như thế nào lại dễ thương đến vậy?" đưa tay vuốt vuốt đầu của , trong ánh mắt là niềm vui cùng với cưng chiều vô hạn.

      ra năm mười tám tuổi lại dễ thương hồn nhiên đến vậy.

      Lấy được hộ khẩu chính chính là người giám hộ, chuyện này nếu như hơn ba mươi tuổi còn có thể nghe được, mà dù ở tuổi đó mà câu này cũng bị cho là ngốc .

      "Văn Đình Tâm", ý thức được đùa giỡn mình, làm khuôn mặt Nam Thế Dương đỏ rần, "Tôi , buổi sáng tôi tìm cha mẹ kế của ."

      "Sau đó sao?" Chê cười, Văn Đình Tâm cảm thấy quan tâm lắm.

      "Cầm hộ khẩu", dừng chút, nhìn thấy bày ra vẻ mặt khinh bỉ ở phía đối diện, đành phải cúi đầu thừa nhận, "Hơi động tay chút..."

      Đối , lần ra tay này xem như là vô cùng . Nhưng, Nam Thế Dương cũng biết, cái thủ đoạn như vậy, giờ phút này ở trong thôn Nam giao sớm bị truyền vô cùng kinh khủng. Đến lúc trở về thôn, hai người trẻ tuổi thành đối tượng công kích của cả thôn.

      Liếc cái, Văn Đình Tâm lại cười bất đắc dĩ mở, " là…"

      Giọng là dịu dàng , giống như mặc kệ làm cái gì, cũng trách mắng...

      "Văn Đình Tâm, tôi đánh cha mẹ kế của , trách tôi sao?"

      Nở nụ cười, thái độ ôn hòa của để cho yên tâm, " trách, làm cái gì tôi cũng trách. Hơn nữa, chuyện dại dột như vậy, cũng chỉ có mới làm ra."

      Nửa câu đầu làm thầm sảng khoái thôi, nửa câu lại làm cảm giác vẻ vang cao của biến mất còn tăm tích...

      Chống cằm nhìn về phía , Nam Thế Dương lộ vẻ mặt biết làm thế nào.

      Bầu khí trở nên im lặng, cho đến khi Dư Dương dẫn người tới.

      "Nhị thiếu!"

      Đứng ở cửa tiệm, Dư Dương nhìn cái liền nhận ra nhị thiếu nhà .

      Lúc đó, nỗi bất an trong lòng cũng được hạ xuống. Thời điểm ánh mắt nhìn về phía Văn Đình Tâm, lông mày nhíu lại vô cùng chặt. ràng có thể thấy được, rất chán ghét .

      xuất phát từ Nam giao, biết dùng thủ đoạn gì đối với nhị thiếu. Vốn là trước đây cũng có chán ghét , nhưng tại gây ra nhiều chuyện như vậy, làm cho cũng đủ thấy phiền chán.

      Dùng tốc độ nhanh nhất vào, ở trước mặt nhị thiếu dừng lại, Dư Dương khom người, đưa tấm thẻ qua, "Nhị thiếu, đồ của cậu này."

      "Nhị thiếu, ông chủ dậy, tìm cậu". Khóe mắt ra hiệu với Văn Đình Tâm, Dư Dương mở miệng lại , "Ông chủ còn , thể mang tiểu thư Đình Tâm về".

      ràng nhằm vào , điều này làm Nam Thế Dương vô cùng tức giận. . .

      Như vậy cũng rất tốt.

      Lúc trước gặp được ông nội, tại, nhất định phải chuyện này cho ràng mới được!

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 32, Cái tật xấu này, cần phải điều trị sớm!

      Editor: Cái Lão Tà già đó.

      Kiếp trước ông nội Thế Dương cũng thích Văn Đình Tâm, kiếp này, Văn Đình Tâm cũng trông mong ông coi trọng mình. . .

      xuất thân từ Nam giao, trong mắt của người thành phố thân phận là trời sinh thấp kém, điểm này dù cũng có thể nhìn ra được.

      Ví dụ như kiếp trước lúc học, chẳng có người bạn nào chịu cùng thân thiết; Thời điểm làm, đồng nghiệp tụ tập cũng chẳng bao giờ kêu cùng; Thậm chí ngay cả giới truyền thông lúc đám cưới cũng rầm rầm đưa tin rằng, nghèo hèn như lấy được Nam Thế Dương giống như là chim sẻ muốn nghịch thiên…

      Thế nhưng về chuyện này, cho dù là kiếp trước hay là tại, Văn Đình Tâm chút cũng thấy lo lắng.

      Xuất thân thấp hèn chẳng tính là gì cả, bản chất người phụ nữ ba mươi hai tuổi, ngày nào đó như cũ vẫn có thể đứng đỉnh của xã hội.

      "Ông nội tìm về, hãy về trước . Tôi ở trong đình này chờ , tuyệt đối lung tung." Trừng mắt nhìn , Văn Đình Tâm lập tức quyết định thay .

      Hiển nhiên, cái quyết định này Nam Thế Dương rất muốn.

      Đình nghỉ mát trong công viên phải là nơi an toàn, đây là nơi công chúng cái gì cũng có thể làm ra, để cho phải rời khỏi lần nữa.

      "Nhị thiếu, ông chủ lần này vô cùng tức giận, hy vọng cậu về sớm chút." Ở bên cạnh, Dư Dương mở miệng nhắc nhở lần nữa.

      "Vậy hãy về trước " vỗ vỗ cánh tay của , liền khuyên, " nên để cho ông nội tức giận, ông ấy mặc dù tính tình hay nóng giận cáu gắt, nhưng đối với thực rất tốt."

      "Khụ" Ho khan tiếng, Dư Dương mặt lạnh ngăn chặn, "Tiểu thư Đình Tâm, xin chú ý lời của ."

      Dư Dương đối Văn Đình Tâm là càng ngày càng ghét, cho dù giúp khuyên nhị thiếu ...

      "Dư Dương" Thái độ của Nam Thế Dương tốt lên tiếng nhắc nhở.

      có thể cảm giác được chán ghét và thái độ thù địch của Dư Dương và ông nội giành cho Văn Đình Tâm…

      Giờ phút này, bất kỳ ánh mắt nào, hay chút thái độ thích hợp nào của bọn họ đều làm cho Nam Thế Dương thấy khó chịu.

      Văn Đình Tâm là người quan tâm, phải là người kẻ nào cũng có thể xem thường!

      "Thưa quý khách, chúng tôi có thể dọn thức ăn lên rồi chứ?"

      Lúc này, thanh của nhân viên phục vụ vô cùng thích hợp. Vừa vặn cho Nam Thế Dương có lý do để đuổi người.

      "Đợi lát nữa tôi tự trở về, chuyện ông nội tôi cũng tự mình giải quyết". Sắc mặt trầm xuống, Nam Thế Dương nhận lấy tấm thẻ cứu trợ, sau đó đẩy Dư Dương ra, động tác cùng với vẻ mặt kia vô cùng bài xích, "Tôi ăn cơm , chú về trước ."
      Nhị thiếu như vậy, Dư Dương cũng có lý do để ở lại.

      Nhìn nhìn nhị thiếu, lại nhìn về phía Văn Đình Tâm, trong ánh mắt đều là khinh thường.

      "Vậy tôi về trước, nhị thiếu nếu cần có thể gọi cho tôi."Rốt cuộc cũng gì thêm, xoay người rời .

      Nhìn thấy bóng lưng Dư Dương rời , Văn Đình Tâm có chút bùi ngùi, xã hội này quả phân biệt đẳng cấp cũng rất lớn. Địa vị thân phận càng cao càng quyết định được nhiều thứ.

      "Đừng để ý đến ta, ăn cơm ." Nhân viên phục vụ mới đưa món ăn lên, Nam Thế Dương liền gắp đồ ăn cho , hy vọng có thể làm cho nghĩ đến chuyện linh tinh nữa.

      Đối với thân phận của , cũng ràng lắm.

      Nhưng biết , bé xuất phát từ nông thôn nghèo, trong lòng nhất định rất nhạy cảm, yếu đuối.

      Những ánh mắt dò xét, những khinh thường, đối xử công bằng với , tất cả những thứ đó đều muốn để phải tiếp xúc.

      Đáng tiếc bây giờ quá yếu đuối, còn trong tuổi học sinh, điều có thể làm được quả thực rất ít…

      Nhìn mải miết gắp thức ăn cho mình, Văn Đình Tâm cũng gì thêm.

      Trong lúc bất chợt hiểu ra tâm lý của . . .

      Kiếp trước trong nhật ký từng viết, muốn để cho người khác coi thường , khi vô tình nghe được người nhà của mình mắng chửi hạ nhục , thầm thề, nhất định phải bảo vệ tốt cho . Mà từ sau lần đó, thực vô cùng liều mạng, vô cùng nghiêm túc, cuối cùng còn gây ra áp lực lớn đối với gia đình để có thể cưới được .

      "Chờ tìm được phòng ở , tôi muốn thu xếp ổn thỏa cho , sau đó trở về" gắp ít thịt vào trong bát của , bình tĩnh nhìn về phía , " nên gì nữa, cái chỗ đó chỉ giành cho những người lang thang tạm trú thôi, tôi để ở đó."

      "Tôi vừa mới gặp phải ông chú lang thang thực ", nhặt chiếc đũa lên, gật đầu tiếp, "Ông ta rất tốt, còn chuyện với tôi từ sáng sớm tới giờ! À, còn có hai ông chú tốt bụng mua cho tôi mấy cái bánh bao nữa."

      Nghe mấy lời này, toàn bộ lông mày Nam Thế Dương nhíu chặt.

      tự nhiên như thế, nhưng nghe vào trong tai của giống như câu chuyện của người phải đói đến mức ăn xin...

      chừng, trong lúc cung cấp cho cuộc sống sinh hoạt đầy đủ, lại ngồi ở tại đình này chuyện cùng với kẻ lang thang...

      Chuyện này thực con mẹ nó, làm muốn trách chết bản thân mình!

      "Cho nên cần lại tới đó chờ. Tôi để cho lang thang khắp nơi, để phải ăn đồ bố thí của người khác". vô cùng tức giận gắp đũa thịt lớn cho , "Ăn nhanh !"

      " phải là đồ bố thí, là tôi dùng trí tuệ của mình đổi lấy" ăn miếng thịt, vỗ ngực bảo đảm, " yên tâm, tôi có yếu đuối như nghĩ, bằng kiến thức trong đầu của mình, cho dù có ném tôi tới tận chân núi, thông minh như tôi cũng thể chết đói được".

      "Câm miệng" ngừng chiếc đũa lại, sắc mặt Nam Thế Dương trầm xuống, "Tôi vứt xuống bất kỳ chỗ nào, tuyệt đối ! Ăn cơm cho ngon !"

      "Được" Bẹp bẹp, cảm giác được cơn tức của Nam Thế Dương, mới dừng chuyện, tát vào miệng mình.

      biết rằng, chữ 'Ném' này, từng là chữ mà trong từ điển của bản thân tuyệt đối thể nhắc tới.

      Chữ này làm nhớ tới trước kia, từng bị ném ...

      Còn có, phải đánh mất người vô cùng quan trọng mà thương...

      ...

      Hai người sau khi ăn cơm trưa xong, ra cửa gọi chiếc xe xích lô, cùng nhau tới trường học.

      Từ cổng trường ra tên đàn em, lén lén lút lút đem tấm thẻ đưa vào tay Nam Thế Dương, thời điểm nhìn thấy Văn Đình Tâm, ánh mắt thoáng qua tia khác lạ.

      "Nhị thiếu, tiền tôi rút ra, đều ở trong thẻ này, chút cũng thiếu" xong lại bước tới gần, kéo Nam Thế Dương ra vụng trộm hỏi, "Nhị thiếu, đây là chị dâu sao?"

      Lúc hỏi câu này, ánh mắt liên tục nhìn về phía Văn Đình Tâm, trong giọng lên chút hứng thú.

      "Thái độ này là gì?" đẩy tên đàn em của mình chút, môi Nam Thế Dương ngoài ý muốn nở nụ cười, bộ dáng tươi cười hiếm có đó làm cho tên đàn em này phải sững sờ mất lúc.

      "Nhanh trở về, học tốt." giữ bả vai của , Nam Thế Dương quay đầu lại vẫy vẫy Văn Đình Tâm rời .

      tin được, tiểu đệ cảm thấy thực kinh hãi!

      Nhị thiếu lại lộ ra nụ cười trăm năm khó gặp, lại, lại…còn dặn học hành tốt, hành vi này, con mẹ nó là kỳ lạ!

      Lập tức, ánh mắt tiểu đệ dính chặt vào bóng dáng của Văn Đình Tâm.

      cần suy nghĩ, nhị thiếu thay đổi, tám phần cũng là bởi vì người chị dâu này!

      Ở phía trước, Văn Đình Tâm tay cầm tấm bản đồ thành phố, Nam Thế Dương từ phía sau lên, vui mừng giơ tấm thẻ lên.

      "Cho nè, tiền ở bên trong ấy."

      " giữ lấy , đây là tôi đưa cho ." nhận lấy tấm thẻ, quay sang chỉ vào tấm bản đồ, "Tấm bản dồ này của rất tốt, tôi chọn được chỗ mua nhà rồi".

      tay cầm tấm bản đồ mà Nam Thế Dương luôn mang theo bên mình mỗi khi ra ngoài, ra cũng xem hiểu, nhét trong túi quần chẳng qua là chuẩn bị thêm cho an toàn thôi.

      "Mua nhà?" Nam Thế Dương nhướn mày lên, "Mua nhà làm cái gì, cũng phải là ở lâu lắm".

      " có tiền mới phải thuê phòng, có tiền đương nhiên là muốn mua nhà rồi", xoay lại vỗ vỗ vai của Nam Thế Dương, dựng thẳng ngón tay giải thích, "Giá phòng càng ngày càng tăng lên, tiền càng ngày càng mất giá, nhân lúc có tiền, phòng ở lại tiện nghi, đương nhiên là muốn mua rồi".

      Cần phải biết rằng, trong tương lai, giá phòng đắt như leo thang vậy. tại nếu có thể mua nhiều nhà, đất chút, về sau nhất định là kiếm được ít tiền.

      chỉ có nhà ở, còn cổ phiếu, chứng khoán, vé số các loại . . . Những gì có thể kiếm tiền, đều muốn nắm bắt.

      Dường như chỉ khi mình cường đại rồi tên nhóc mới có thể giảm chút áp lực.

      Cái loại bệnh, hay còn gọi là tật xấu của , những phải được điều trị, mà còn phải điều trị tốt ngay từ đầu!

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 33, Ôi trời, giá phòng của mười mấy năm trước!

      Editor: Lão Tà

      "Văn Đình Tâm, ý của cũng tốt, nhưng mua nhà phải là chuyện " theo bên người , Nam Thế Dương khó tránh khỏi lo lắng.

      Sinh ở Nam gia đại gia tộc, cũng phải là chưa gặp qua đống tiền lớn. Nhưng muốn mua nhà, đối với học sinh mà , thực chuyện rất lớn. . .

      ít cũng phải bỏ ra hơn vạn, cứ chi ra như vậy, là rất phô trương...

      "Tôi nghĩ rằng, đem tiền đổi thành nhà cửa, dù thế nào cũng tốt hơn gửi vô ngân hàng để cho đồng tiền mất giá." Quay đầu lại, ngón tay vuốt chóp mũi , hỏi, "Vé số đổi được bao nhiêu tiền vậy?"

      "Tôi, tôi còn chưa nhìn".

      Tấm thẻ ngân hàng còn nắm ở trong tay, suy nghĩ chút, Nam Thế Dương đưa lên cho , " cầm lấy . dùng để chi cho tính toán của mình."

      ", đây là tôi đưa cho ", đẩy trở lại cho , lại tiện thể kéo cánh tay của , vì tránh cho Nam Thế Dương lại tiếp tục hỏi, trực tiếp kéo , "Nhưng là tôi chịu trách nhiệm giúp tiêu hết, chúng ta thôi!"

      "..."

      bé này tư duy logic cũng là khó hiểu. . .

      đưa tiền cho , nhìn qua chính là vô tình chiếm được lợi thế, nhưng thực tế, số tiền đó tất cả lại đều là của . . .

      "Mua căn nhà lớn, tối thiểu cũng phải có hai phòng, sau đó tôi còn muốn mua đồ đạc, ghế sô pha, giường...Ừm, tất cả đều phải mua!" xong, Văn Đình Tâm ngẩng đầu nhìn tươi cười, " trả tiền!"

      , tiêu tiền của thành thói quen.

      Kiếp trước chính là tiêu tiền như vậy, tức giận nên muốn đem thẻ của dùng hết, muốn cho trở nên nghèo, nhưng lại chưa bao giờ ngăn cản , luôn luôn ủng hộ ...

      Cho tới bây giờ, mới phát ra bản tính của người đàn ông này, hết sức MAN!

      Cho nên quyết định, về sau toàn bộ tiền của giao cho Thế Dương, sau đó chính mình vui vẻ tiêu hết!

      "Được, tốt lắm". Gật đầu lên tiếng, cảm giác được nhìn cười, Nam Thế Dương trong nháy mắt mặt đỏ lên.

      Thành , bị bé như vậy dẫn , cảm thấy là lạ . . . Có chút khẩn trương, có chút hoảng hốt, cũng có chút thẹn thùng...

      Trong lúc nhất thời, cả khuôn mặt giống như tôm luộc, ngay cả hai tai cũng vậy...

      Nam Thế Dương dù sao ở phương diện tình cảm cũng còn rất ngây thơ, hay thẹn thùng, nhưng biết chính mình đôi lúc cũng nghĩ linh tinh.

      Cùng quen biết lâu, nhưng trong lòng ràng lại rất muốn, rất muốn...

      Đáng chết! cũng biết muốn làm cái gì!

      "Xích lô", đưa tay ngoắc chiếc xe xích lô, Văn Đình Tâm kéo ngồi lên, tinh thần rất phấn chấn, " trung tâm thành phố."

      Xích lô chuyển hướng, chạy về phía trung tâm thành phố.

      Dọc theo đường , Văn Đình Tâm liên tục bấm ngón tay tính toán giá đất.

      Nhà cửa là của cải cố định, và liên tục tăng giá, nhưng cái thời kỳ ba bốn vạn m² đất, vẫn còn phải đợi tới năm sáu năm sau.

      Đúng vậy, hẳn là phải năm sáu năm sau, giá đất đai nhà cửa mới tăng lên đỉnh điểm được. Ở thủ đô, trung tâm thành phố, vùng lân cận, vùng nông thôn, giá cả hơn kém nhau thực phải là .

      Văn Đình Tâm lập kế hoạch như vậy, thừa dịp giá cả tại còn ổn định, nhất định phải mua vài căn nhà ở trung tâm thành phố. Cho dù là nhà cũ nữa, sau này bán lợi nhuận thu được cũng phải cao ở mức bình thường.

      " suy nghĩ gì?" Đưa tay quơ quơ trước mắt , Nam Thế Dương khó tránh khỏi phiền muộn.

      Bị kéo về tại, Văn Đình Tâm rụt tay lại cười cười, "Có nghĩ gì đâu".

      "Tới rồi", cho xe dừng lại, lái xe liền mở miệng , "Hai đồng".

      Trả tiền, sau khi hai người xuống, trực tiếp vào trong ngõ hẻm.

      Ở những năm này, thành phố và thủ đô phần lớn đều là nhà cho thuê. Sở dĩ như vậy bởi vì số người có thể mua nhà thực rất ít, toàn là Trưởng trấn phải dựa theo số người trong mỗi gia đình mà phân cho nhà ở. Có rất nhiều gia đình ba bốn người đều ở chung trong phòng.

      Bởi vì phần lớn người mua nổi nhà, cho nên chỉ có thể dùng để cho thuê.

      Vốn là, Nam Thế Dương cũng chuẩn bị thuê cho căn phòng, phòng cho thuê đắt lại có chủ nhà giúp đỡ việc chuẩn bị, ra mà , đối với học sinh, như vậy tiện lợi rất nhiều.

      Nhưng hết lần này tới lần lại chỉ muốn mua nhà. . .

      Ý muốn này, Nam Thế Dương tuyệt nhiên thể hiểu được.

      số nhà dán tờ thông báo cho thuê lên cổng, đoạn vào trong hẻm, số nhà cho thuê cũng phải là ít!

      Tùy ý vào nhà, khi gặp gỡ chủ nhà hai người liền lập tức được đưa xem phòng.

      "Nhà này trước mắt là dùng, tạm thời chưa có ai ở". Mở ra tấm cửa gỗ, chủ nhà dẫn bọn họ vào trong, "Căn nhà hơi , tổng cộng có bốn phòng, trong đó có phòng bếp và nhà vệ sinh, còn có sân phía trước".

      "Giường, tủ quần áo những thứ này đều có, còn những đồ đạc vật dụng khác chưa có. Trước tiên tôi dẫn cậu xem phòng ngủ chút".

      Tùy ý tới trước gian phòng, đẩy cửa gỗ ra, nhìn đồ đạc trong phòng liền thấy được.

      đúng là chỉ có giường cùng tủ quần áo. . .

      Có thể là quá lâu có người ở, cho nên giường tủ bám ít bụi bặm.

      Cả căn phòng bốc lên mùi nấm mốc khiến hai người bọn họ phải bịt chặt mũi.

      " nào, tôi mang cậu xem phòng khác".

      Vung tay lên, hai người lập tức theo chủ nhà rời khỏi căn phòng này. Rất nhanh, chủ nhà dẫn bọn họ xem tất cả các phòng, thử bóng đèn, vòi nước, cuối cùng mới dừng chân lại ở ngoài sân.

      " tháng 90 đồng bao điện nước". Lấy ra chìa khóa đeo ở bên hông, chủ nhà thông báo giá cả cho họ, "Như thế nào, hai cậu, nếu muốn thuê trước tiên hãy giao tiền nửa năm".

      Ở niên đại này, phần lớn mọi người tiền lương mỗi tháng cũng chỉ được 500 đồng đến 800 đồng, thuê nhà tháng 90 đồng cũng tính là rẻ.

      "Phòng ở rất , giá cả lại cao quá, chúng tôi thuê đâu". Đánh giá các phòng, trong đầu Văn Đình Tâm liên tục tính toán.

      "Giá này rất rẻ rồi, đây chính là căn nhà có bốn phòng đó. Tìm vài người mướn chung, chia đều ra mỗi người cũng đâu có bao nhiêu chứ" liếc cái, trong đôi mắt chủ nhà lộ ra vài phần khó chịu.

      "Chúng tôi muốn tìm người mướn chung mà muốn mua nhà. Bà cho thuê phòng đắt như vậy, nếu như muốn mua luôn mà , chẳng phải là giá leo lên trời sao?"

      "Mua nhà?" Nghe được câu này, sắc mặt của bà chủ nhà lập tức biến đổi, là tốt hay tốt, "Nếu như muốn mua nhà, chúng ta hãy vô trong cùng thương lượng chút. Đây là tài sản chung của nhà ba người chúng tôi, nếu muốn bán còn phải hỏi qua ý kiến của cả nhà nữa."

      Cho thuê phòng lâu như vậy, chủ nhà vẫn là lần đầu tiên nghe có người muốn mua nhà.

      ra mà , mua nhà nhất định có lời hơn so với cho thuê. Bởi vì Chính phủ quy định về giá trị của bất động sản, căn nhà có bốn phòng như thế này tối thiểu cũng có thể bán được chừng mười vạn. Nhưng nếu cho mướn, tháng 90 đồng, năm thu lời hơn ngàn, ít ra cũng phải vài chục năm mới có thể thu được bằng số tiền đó.

      Hơn nữa lúc ấy phòng này cũng lâu, cũ, đến lúc đó cũng phải sửa chữa lại.

      Cho nên, tính toán thế nào cũng là bán có lời hơn.

      "Là như vậy, chúng tôi cần mua nhà gấp, nếu như giá cả thích hợp mà , có thể mua trong hôm nay". Nhìn đồ đạc xung quanh lát, Văn Đình Tâm đại cái giá, giá thị trường biết , cho nên đành theo hướng có lợi cho mình, "Chúng tôi nghĩ là khoảng sáu vạn gì đó. Dù sao đây cũng chỉ là căn nhà trống, bên trong cũng chẳng có đồ đạc gì mới".

      "Sáu vạn được, cũng đâu có bán được rẻ như vậy". Lập tức, bà chủ nhà vung tay lại, "Tôi và cả nhà cũng tính toán qua căn nhà này tối thiểu cũng mười vạn."

      "Mười vạn à. . ." Gật gật đầu, Văn Đình Tâm làm ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

      thực tế, trong đầu vô cùng phấn khích...

      Thế nhưng lại có thể lấy được lợi thế như vậy!

      căn nhà chỉ có mười vạn, để vài năm sau bán mét ba bốn vạn, tổng cộng cũng có thể thu được hai ba trăm vạn...

      Mặc dù phải cần thời gian dài giá cả mới tăng lên, nhưng đến lúc đó, số tài sản kiếm được cũng phải ít!

      tại mua, phải chờ đến lúc nào chứ!

      "Vậy gia đình bà có thể thương lượng lại, tôi có thể chờ thêm chút. Nhưng mà, tôi cần mua nhà rất gấp, nếu như mọi người thương lượng được, tôi tìm nơi khác để mua".

      xong câu này, bà chủ nhà dường như bị thúc giục đến luống cuống tay chân, " đợi chút, tôi gọi điện thoại đây".

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 34, Mua được nhà!

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Làm trò trước mặt hai người bọn họ, chủ nhà lập tức gọi điện thoại báo cho người nhà biết. Giọng vội vàng, giống như chuyện này thể để chậm phút được.

      Quả thực, chuyện này đáng để cho ông ta khẩn trường như thế, bởi vì nếu giao dịch ngày hôm nay mà thành, khoản tiền mà gia đình ông thu được cũng phải là .

      Văn Đình Tâm cùng Nam Thế Dương ở phía sau đợi tin tức từ chủ nhà, trong thời gian đó ánh mắt hai người va chạm nhau vô số lần. muốn nhận được ủng hộ từ , còn lại đỏ mặt trước cái nhìn của .

      Sau khi gọi điện thoại, chủ nhà quay đầu lại, nhét điện di động vào trong túi quần, , "Chúng ta bây giờ tới văn phòng bất động sản, gặp người nhà của tôi, họ thông báo cho cậu giá cả cụ thể".

      "Được, nhưng hy vọng có thể nhanh chút, trong hôm nay tôi phải dọn đến ở". Gật đầu lên tiếng.

      Lập tức, ba người bước ra khỏi nhà, ở bên ngoài gọi chiếc xe, sau đó về phía văn phòng bất động sản.

      Thời đại này số người mua nhà tương đối ít, cho nên các công ty, văn phòng bất động sản cũng nhiều. Sau khi mấy người họ vào, Văn Đình Tâm phát , chỗ này cũng chỉ có phòng làm việc...

      Chủ nhà đưa bọn họ tới phòng làm việc, để người nhà giúp đỡ ông định giá căn nhà.

      Dựa theo giá cả của số mét đất, trừ diện tích của đại viện* ( *Đại viện: Trụ sở, cơ quan lớn) toàn bộ đất đai nhà cửa, tổng giá trị là 11 vạn 3 ngàn nhân dân tệ. Số đất đai của đại viện là đất chung, được bán , cũng thể sở hữu.

      Đương nhiên, đây chỉ là tính toán sơ lược, còn nhà ở cũng qua sử dụng nhiều, giá tiền phải giảm bớt .

      Vừa ra giá tiền này, Văn Đình Tâm liền lên phía trước , "Cái giá này so với tính toán của tôi hơi cao đấy. Dù sao căn nhà này cũng qua sử dụng rồi, cao nhất cũng chỉ 9 vạn thôi".

      "Ôi, vậy được đâu, tối thiểu cũng phải mười vạn mới được!" Nghe lời , chủ nhà lập tức xua tay, "Chỉ tính mười vạn, bớt cho vạn ba nghìn nhân dân tệ rồi đây! Dù sao cũng là mua nhà, phải thuê phòng, cần mặc cả nhiều như vậy đâu!"

      Ông ta vừa xong, người trong nhà cũng đồng loạt phụ họa theo, "Nhà của chúng tôi tuy cũ, nhưng từ sau khi chính phủ ra lệnh chia, cấp phòng ở cũng chưa từng sử dụng tới, so với nhà mới cũng khác biệt gì lắm!"

      "Giá tiền của căn nhà này tối thiểu cũng phải mười vạn, còn nếu dưới mười vạn, chúng tôi bán đâu".

      Đây là câu kết luận của gia đình chủ nhà.

      nghĩ tới cái giá mà họ đưa ra hợp ý với giá cả mà Văn Đình Tâm tính toán trong lòng.

      Mười vạn có thể mua được căn nhà này, chậc chậc, nếu như ở vài chục năm sau biết có bao nhiêu người phải đỏ mắt mơ ước.

      "Thế Dương, thấy thế nào?" Theo thói quen kéo tay áo của , Văn Đình Tâm cố ý hỏi lại, " xem căn nhà này mười vạn, chúng ta có nên mua ?"

      Đương nhiên, câu hỏi này là cố ý hỏi cho gia đình chủ nhà nghe . Để tránh việc khi đồng ý với bọn họ, gia đình họ lại cảm thấy thiệt thòi, đòi nâng giá lên nữa.

      Có đôi khi mua đồ là phải như vậy, nhất định hai bên phải mặc cả mới có cảm giác mình được lợi, nếu như đối phương đáp ứng quá nhanh, phía bên kia nghi ngờ là mình chịu thiệt, chiếm được ưu thế.

      Văn Đình Tâm ba mươi hai tuổi, ở phương diện mua bán này tương đối tự tin.

      "Mười vạn tôi thấy cũng được".

      " bị hố chứ ?"

      Nam Thế Dương chuẩn bị 'Hoàn toàn thành vấn đề', nhưng bị đụng qua cái, cũng biết trong đầu muốn làm cái gì, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu phụ họa theo, "Đắt". (Tà: Dương ngố...)

      "Nếu như thế này, chúng ta trả chín vạn rưỡi, còn năm ngàn để sắm đồ đạc trong nhà, sửa chữa điện nước, và mua chút đồ ăn ngon".

      Bên này mới đòi chút quyền lợi, bên kia chủ nhà lại muốn nổ tung.

      Bên chỉ có hai người đồng ý với giá này, nhưng căn nhà kia lại là tài sản chung của ba người, thỏa thuận bán nhà, phải được đồng ý của cả ba người mới được.

      "Các chú thấy thế nào?" chủ nhà hỏi ý kiến của hai người khác.

      " bé, nếu như bây giờ cháu mua nhà, có thể trả tiền hết lần luôn sao? Chúng tôi bán nhà cho nợ đâu". Bỏ qua câu hỏi của người kia, người lên tiếng hỏi .

      "Ta có thể đem tiền trả hết trong vòng ba ngày, nhưng mà trong ba ngày đó nhất định phải làm xong thủ tục sang tên, làm lại sổ đỏ, còn nữa, hợp đồng mua bán nhà đất cũng phải làm tốt, nếu như các chú đồng ý, chúng tôi cũng có vấn đề gì".

      Nhận được câu trả lời, ba em trong đầu khỏi buồn bực bắt đầu thương lượng. Bên này Văn Đình Tâm tới chỗ nhân viên trong văn phòng lấy bộ hồ sơ.

      Cầm bút lên, "Roẹt roẹt" thêm bớt hợp đồng nhiều vấn đề, ngoài ra cũng bổ sung những điểm thiếu sót ở tờ hợp đồng đó.

      Ở bên cạnh, Nam Thế Dương liên tục đánh giá hành vi kỳ quái của .

      Cảm thấy thể tưởng tượng được, cũng vô cùng kỳ lạ.

      xuất phát từ nông thôn sao? là mới chỉ có 18 tuổi sao?

      Vì sao khi xử lý bất cứ việc gì, đặc biệt là trong việc buôn bán luôn rất cẩn thận, nhuần nhuyễn.

      Quá kỳ lạ. . .

      là...

      Sau khi thương lượng hồi lâu, mấy người cho thuê nhà liền trở lại, cùng Văn Đình Tâm đưa ra quyết định cuối cùng, " bé, ý của chúng tôi là như thế này, nếu được mười vạn, chúng tôi bán nhà đâu. Nếu như cháu cần đồ đạc gì trong nhà, chúng tôi có thể đưa cho cháu ít. Về sau ở gần nhau rồi, chúng ta cũng thành hàng xóm, nếu cháu có cần giúp đỡ điều gì, chúng tôi giúp chút. Nhưng giá tiền phải mười vạn, đồng cũng bớt được".

      xong, Văn Đình Tâm lộ ra nét mặt tiếc rẻ, thở dài hơi, xong mới khó khăn ra quyết định, "Được rồi, mười vạn mười vạn. Coi như để tôi có thêm những người bạn vậy, về sau tôi ở đây, còn mong được mọi người giúp đỡ nữa".

      " thành vấn đề, bé. Cháu nếu muốn có thêm cái giường, cái bàn, hay thêm đồ vật gì đó hãy với chúng ta. Chúng ta giúp đỡ cháu miễn phí, nghề mộc của chú hai nhà tôi rất tốt đó".

      "Được, vậy chúng ta ký hợp đồng nhanh thôi, tôi mới nhìn tờ hợp đồng, thêm vài nội dung, tôi giải thích với các chú…"

      Sau khi giá cả được quyết định, tất cả mọi chuyện trải qua đều tốt đẹp.

      Văn Đình Tâm giải thích số điều khoản trong hợp đồng rất kỹ càng, nên chủ nhà tiếp nhận cũng khá nhanh chóng.

      Chỉ là bọn họ tuyệt đối biết rằng, chỉ sáu năm sau, giá phòng bắt đầu tăng vọt, cho dù bọn họ muốn dùng gấp ba, gấp năm lần so với giá bây giờ, thậm chí muốn lách luật để mua lại căn nhà này, cũng đều là vọng tưởng. Bởi vì hợp đồng của Văn Đình Tâm đề ra quá mức tinh vi!

      Mọi chuyện kế tiếp xảy ra rất nhanh, hợp đồng trong vòng nửa canh giờ hoàn tất, ba em chủ nhà theo hai người họ lấy tiền ở ngân hàng, sau đó đôi bên trao đổi tiền và giấy tờ nhà đất.

      Cầm chìa khóa, chủ nhà cũ thuê người quyét dọn nhà cửa cho bọn họ, còn Nam Thế Dương và Văn Đình Tâm lại cùng nhau mua đồ dùng trong nhà.

      Cho dù đến chợ mua đồ, nhưng trong đầu Nam Thế Dương vẫn còn giống như trong mộng...

      thể tin được ba tờ vé số đổi lấy được hơn ngàn ba trăm vạn, thể tin được lại đem giấy tờ nhà cho đứng tên, đặc biệt càng thể tin được lại tính toán sắm sửa gian phòng để giành cho học tập…

      bé ấy đối với quá tốt…

      Tốt đến mức cảm thấy thích hợp được…

      phải chỉ có cha mẹ mới có thể đối xử với con cái mà hề tính toán sao? Chẳng lẽ, coi giống như con trai của mình?

      Nếu là như vậy, cảm thấy, tình nguyện cần kiểu đối tốt này…

      "Thế Dương, xem, cái bàn học này như thế nào?" Kéo dừng lại tại cửa hàng bán bàn ghế, chỉ đến cái bàn vuông được thiết kế rất đẹp, " nhìn có thích ? Hay là chúng ta mua cho mỗi người cái để trong phòng, khi nào có bài tập lấy ra dùng".

      Nhìn theo hướng chỉ của vào trong tiệm, thấy cái bàn gỗ sáng bóng, sắc mặt Nam Thế Dương nhìn tốt.

      vẫn còn suy nghĩ về vấn đề kia. . .

      Vấn đề là, tại sao lại đối tốt với đến như vậy…

      " thôi, chúng ta vào xem chút ". Kéo tay của chuẩn bị vào trong, nghĩ tới, Nam Thế Dương vẫn đứng im tại chỗ.

      Văn Đình Tâm nghi ngờ quay đầu lại, lúc này mới phát sắc mặt Nam Thế Dương vui.

      "Làm sao vậy?" Nhón chân lên, kéo ống tay áo của , "Có phải là tôi tiêu tiền nhiều quá, làm đau lòng đúng ?"

      " phải vậy". Dừng chút, Nam Thế Dương cẩn thận ngẩng đầu nhìn cái, "Văn Đình Tâm, "

      "Hả?"

      ", biết là đối xử với tôi quá tốt sao? Tôi suy nghĩ, vì sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Là vì thích, hay là coi tôi giống…con trai. . ."

      Mặc dù vô cùng muốn dùng từ 'Con trai' để về chính mình, nhưng làm có cảm giác như vậy. . .

      suy nghĩ, nếu như ba bốn mươi tuổi, như thế nhất định trong mắt của , thực coi là con trai của mình...

      Nhưng mà, mới 18 tuổi thôi, đúng sao?

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 35, Tên nhóc hiểu tình cảm. (P1)

      Editor: Lão Tà

      ra, vấn đề này đối với Văn Đình Tâm mà , là 1 vấn đề . Loại khó khăn này giống như việc chọn lựa khi cha mình và chồng mình rơi vào nước, phải cứu người nào trước...

      Ở kiếp trước, đối với Nam Thế Dương là hận... mà khi hận, thay vào đó là cảm giác áy náy.

      Thích, hay là , ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ tới.

      Trong đầu của suy nghĩ, mình làm việc xấu cũng mười năm, làm sao có thể lại mặt dầy khẩn cầu thích mình nữa chứ.

      Cho nên đối mặt với người thanh niên trẻ tuổi này, phủ nhận, nhưng lại cố gắng đối tốt với giống như đối với con trai mình…

      dám có ý nghĩ linh tinh, lấy toàn tâm toàn ý cưng chiều , cẩn thận từng ly từng tý che chở cho . . .

      "Tên nhóc thối, tôi thể đối tốt với sao?" Đưa tay vuốt đầu của , vốn định tùy tiện dùng câu này để tránh câu hỏi của , nhưng ngờ, Nam Thế Dương lại hết sức nghiêm túc.

      Nhìn chớp mắt, trong lòng Nam Thế Dương căng thẳng đến mức tim cũng đập loạn, nhưng vẫn ngoan cố tiếp tục, "Tôi so với cũng hơn, cũng chẳng thiếu tôi cái gì cả, cần phải đối xử tốt với tôi như vậy. Nào là vé số, nào là nhà cửa, còn định giúp tôi chuẩn bị phòng học, cứ như vậy, làm cho tôi cảm thấy rất khó hiểu…"

      "Khó hiểu sao?"

      Gật đầu, trong lòng Nam Thế Dương hạ quyết tâm, nhất định phải hỏi bằng được vấn đề này, "Tôi cảm thấy biết tôi từ trước, cũng hiểu gia đình của tôi, nhưng tôi lại điều tra ra được. đối với tôi quá tốt, giống như là có mưu đồ gì vậy, có đôi khi tôi nhắc nhở bản thân mình nên tiếp nhân, thế nhưng, tôi…"

      Muốn rằng ' nhịn được mà vẫn chấp nhận', nhưng lời ngọt như vậy cứ ngăn ở cổ họng thoát ra được, làm nghẹn đến đỏ cả khôn mặt…

      " làm sao?"

      Văn Đình Tâm mở to đôi mắt, nghiêng nghiêng đầu nhìn, làm cho càng trở nên căng thẳng

      Nhìn thấy ánh mắt của , làm cho Nam Thế Dương luống cuống đến cực điểm, 'ực' tiếng, nhuốt ngụm nước bọt, bước chân cũng vô ý lùi lại phía sau.

      Trong suốt thời gian qua Nam Thế Dương phải là người nhát gan, nhưng biết tại sao đứng trước mặt , lại nhiều lần sơ sót như vậy, thậm chí năng cũng trở nên lung tung…

      "Tôi muốn , tôi biết rằng đối xử với tôi rất tốt, tôi đối với cũng chán ghét. Nhưng tôi rất muốn biết, vì sao lại đối tốt với tôi như vậy?"

      "Là vì coi tôi giống như con trai, hay là, vì, thích tôi?"

      Cho dù là 'con trai' hay là 'thích' Nam Thế Dương cũng hoàn toàn muốn đặt ở người mình. Nhưng ngày hôm nay, hán lại hỏi tới hai lần.
      số việc, cho dù có ngốc chăng nữa, cũng thể quên được.

      cho rằng, nhất định phải biết ý nghĩ của , nếu , có cách nào đối diện với cách bình thường được.

      Luôn luôn hồi hộp, luôn luôn đỏ mặt khi đứng trước , thể chịu được bản thân mình như vậy…

      Nghe hỏi xong, Văn Đình Tâm cũng sững sờ rất lâu.

      Cẩn thận quan sát khuôn mặt Nam Thế Dương, bỗng nhiên hiểu được vì sao lại hỏi như vậy.
      lo lắng, có lẽ là, an tâm khi thấy việc làm quá đường đột, mạo hiểm.

      Cho nên, cần phải, cho lý do vì sao mà lại hành động như vậy...

      Nếu như nhất định phải lựa chọn giữa việc coi là con trai hay là thích, cảm thấy rằng, tốt nhất mình nên chọn đại lý do cho qua chuyện này…

      "Tôi vì sao lại thể đối tốt với " vỗ bả vai của , Văn Đình Tâm cười cười , " rất cao, rất trắng, lại dễ thương tôi thấy rất thích, hơn nữa còn là người tôi tin tưởng nhất, đương nhiên tôi phải đối tốt với rồi, đúng sao?"

      nhanh chóng hỏi lại câu này, lời nhàng giống như đùa giỡn.

      Cho dù là như vậy, Nam Thế Dương vẫn nghe được.

      là thích . . . Bởi vì thích , cho nên mới đối xử tốt với . . .

      Trời ạ, thể tin lại có nữ sinh thích . . .

      "Nhưng, nhưng, cũng gặp may rồi" Đây là lần đầu đối diện với việc được tỏ tình, Nam Thế Dương cảm thấy vô cùng hoài nghi, " biết, trước khi gặp , tôi vô cùng chán ghét phụ nữ. Đối với tôi chán ghét, nhưng cũng thích đâu, có".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :