1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lão bà ba mươi hai tuổi trùng sinh - Viên Hô Tiểu Nhục Bao (60.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 25, Lòng tham đáy của hai vợ chồng!



      Dư Dương ngừng xe trước cửa trường học, trong lúc đợi nhị thiếu ra, tranh thủ chuyện cùng ông nội của Nam Thế Dương. Kể thêm về chuyện đêm qua.

      Mặc dù theo nhị thiếu chừng mười năm, nhưng công việc của ngoại trừ giúp nhị thiếu quản lý chuyện trong bang, chính là đem mọi việc của nhị thiếu báo cáo với ông chủ.

      Nhị thiếu vẫn là cậu bé ngoan, trải qua mười năm, thời điểm Dư Dương báo cáo với ông chủ luôn là cây ngay sợ chết đứng tuyệt chột dạ. Nhưng bắt đầu từ những lần gần đây, Dư Dương cảm giác còn là cây ngay nữa.

      Giống như chuyện theo nhị thiếu tới Nam Giao, nếu như bị ông chủ biết , biết đem tới hậu quả gì nữa. Nên biết, ông chủ là vô cùng xem thường những người ra từ cái nơi nghèo túng kia. . .

      Tắt điện thoại bao lâu, Nam Thế Dương từ cổng trường bước tới, đầu vừa chui vào trong xe, trực tiếp phân phó, " thôi, Nam Giao."

      "Vâng, nhị thiếu" xe chậm rãi lái , Dư Dương chột dạ lên tiếng. Thành , giờ phút này, chính suy nghĩ biết có nên đem chuyện tới Nam Giao hôm nay cho ông chủ biết hay . . .

      "Sáng giờ chú ở nhà sao? Ông nội có hỏi chú vấn đề gì ?" Bàn tay để sát vào ghế lái thăm dò, Nam Thế Dương sốt ruột hỏi, " kia còn ở trong phòng tôi, ông nội có sinh nghi ?"

      "Ông nội cậu, hình như, vẫn chưa biết" trả lời là do dự , dù sao vừa giờ bán đứng nhị thiếu bằng cú điện thoại.

      "Nhị thiếu, tôi cảm thấy, cậu đem kia để trong phòng, quả là quá mạo hiểm. Vạn nhất, tôi là vạn nhất, có người muốn tới gian phòng. . ."

      "Này, , tôi buổi sáng lúc học đem chìa khóa dự bị theo. Ngoại trừ ông nội, ai có thể vào phòng tôi". Dựa về thành ghế, Nam Thế Dương bực bội , "Thảo nào sớm tinh mơ ông nội lại có hành vi kỳ quái như vậy, chừng có khả năng vào phòng".

      Chuyện như vậy khẳng định được, Dư Dương chột dạ dời ánh mắt về, nuốt nước miếng cái. Chuyện kia, ông chủ biết, có thể hay vào phòng tìm , biết tâm tình của ông thế nào. . .

      "Dừng, nghĩ nữa. Hôm nay nhất định phải làm thủ tục nhập học cho ấy tốt, buổi tối mang ấy tìm phòng ở. Về sau cũng ở bên ngoài, có vấn đề gì." Tỉnh lại, Nam Thế Dương bắt bản thân mình nghĩ về hướng tốt, "Hy vọng hết thảy thuận lợi."

      Nhưng, tất cả có dễ dàng như nghĩ. Chỉ việc làm thế nào để lấy hộ khẩu, làm mất nhiều tinh lực.

      Đáng là, cha ghẻ mẹ kế Văn Đình Tâm, thực là người thể lý lẽ. . .

      ...

      Lúc xe tới Nam Giao, thời gian là đầu giờ trưa. Gia đình Văn Đình Tâm ở tận trong cùng của thôn, gần khu vực đỉnh núi.

      Sau khi xuống xe, Nam Thế Dương dặn dò Dư Dương mang theo ví tiền, cảm thấy tình hẳn là dễ giải quyết. Người nông thôn, cho ít tiền là có thể cái gì cũng nghe theo rồi.

      Ai biết, đôi vợ chồng kia da mặt lại vô cùng dày.

      Trước khi Nam Thế Dương đến, Từ Kiến Bình và Cao Tài cũng thương lượng về chuyện Văn Đình Tâm cùng với người giàu có.

      Đêm hôm qua chứng kiến con nhóc chết tiệt Văn Đình Tâm kia được chiếc sang trọng đón , ban đầu, Từ Kiến Bình tức chịu được. Nghĩ thầm con kia vừa , khoản tiền kia liền coi như bát nước đổ .

      Dọc theo đường trở lại, Từ Kiến Bình than thở, suýt nữa bật khóc. Nào biết, đem chuyện này với Cao Tài, lập tức bà lại có cách nhìn khác 360 độ.

      Văn Đình Tâm khi nào gần bên người giàu có hai người bọn họ biết , nếu hai người bọn họ biết , có thể lợi dụng chuyện này sớm chút.

      Dù cho hai vợ chồng họ tốt, nhưng cũng nuôi con nhóc kia vài chục năm. Nuôi cơm vài chục năm cũng thể phủi tay được!

      Hai vợ chồng ngồi cạnh bàn ăn, Từ Kiến Bình viết tờ giấy giơ lên, "Ông xã, ông xem chút, đây là biển số của chiếc xe kia. Ông ra ngoài nhiều, nên hỏi thăm các gia đình trấn chút xem có biết ".

      Cầm lấy tờ giấy kia, Cao Tài hí mắt xem xét kỹ, cảm thấy có chút đúng, "Bảng số này, dường như là ở nội thành thành phố. Biển số xe của Nam Giao chúng ta bắt đầu phải là chữ cái này".

      Dù sao cũng là người ăn trộm, dù cho bỏ nghề lánh nạn vẫn có bạn bè ở chỗ này. Ở thời đại này, xe rất ít, đều là nhà có tiền mới mua được. Nếu ở Nam Giao có người muốn mua xe, đoán chừng chỉ có trưởng trấn mới có thể mua được.

      "Tôi đợi lát nữa ra ngoài hỏi chút". Cầm lấy tờ giấy, Cao Tài vui mừng nhìn trộm cái, Từ Kiến Bình, ghét bỏ mở miệng , "Nhìn xem ông trở thành cái dạng gì, đạt được chút lợi vui mừng. Này nếu như thực là đại gia ở thành phố, chúng ta có thể lần nữa trở về thành phố."

      "Nếu tình cảm tốt! Hãy đem con nhóc kia gả cho , trở lại thành phố, cuối cùng cũng phải sống tại nơi rừng núi này nữa". Từ Kiến Bình việc đầu tiên nghĩ đến chính là đem Văn Đình Tâm gả ra ngoài.

      Con nhóc kia nếu gả , Cao Tài liền an phận. còn kẻ có thể cướp chồng bà, còn có được khoản tiền, loại mua bán này hết sức có lời! (Tà: Bà bỉ ối nha!)
      Cùng thời điểm hai vợ chồng lên kế hoạch Nam Thế Dương đứng ở trước cửa.

      "Cạch cạch cạch" vài cái, gõ vang cửa chính, Dư Dương có lễ mở miệng, "Xin hỏi có người ở nhà ?"

      Lời này vừa nghe có chút khách sáo, chừng, người này đến đây vì con nhóc chết tiệt kia, làm hai người thoáng cái thần kinh đều chấn phấn.

      "Đến đây, đến đây" xoa xoa hai tay, Từ Kiến Bình đứng lên, bên hướng Cao Tài thúc giục, "Thu đồ lại, chừng người ta tìm tới cửa ."

      Vừa xong, đến bên phía sau cửa, Từ Kiến Bình sửa soạn chính mình chút, vội vàng mở cửa.

      Trong phòng có mùi bốc lên làm lông mày Dư Dương nhíu lại chặt, dưới chân tự giác lui nửa bước, nhưng vẫn hết sức lịch "Xin hỏi, bà là Từ Kiến Bình mẹ kế của Văn Đình Tâm sao?"

      Trời đánh nha, đúng là đến vì con nhóc kia!

      "Dạ dạ dạ, là tôi, hai cậu mau vào phòng ngồi chút," cửa gỗ mở lớn, Từ Kiến Bình lên vẻ mặt cười lấy lòng , "Con bé nhà ta tối hôm qua giận dỗi chạy ra ngoài, tôi nhìn thấy hai cậu mang con bé , nó vẫn ổn cả chứ? Con bé hẳn là có gây chuyện với hai cậu chứ".

      Trong lúc chuyện, Từ Kiến Bình vô cùng niềm nở với bọn họ, lại liếc nhìn nhãn hiệu trang phục của hai người từ xuống dưới, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

      Đều là nhãn hiệu nổi tiếng trong ti vi nhắc tới, đúng là người có tiền!

      Bên cạnh bàn ăn, hai vợ chồng cùng hai người bọn họ ngồi xuống, mỗi người tiếng, hỏi thăm hết sức thân tình.

      "Hai cậu là người trong thành phố đúng ?"

      "Cùng con bé nhà chúng tôi có qan hệ gì vậy?"

      "Hôm qua nghe còn lái xe đón con bé nhà tôi, có khi con bé lại làm bẩn xe của hai cậu cũng nên!"

      " Từ Kiến Bình, chú Cao Tài, làm ơn hãy nghe tôi tiếng" ngăn lại lời của bọn họ, Dư Dương cũng là vất vả.

      Sau lưng , Nam Thế Dương ngẩng đầu đánh giá căn phòng bừa bộn lượt, tiếng nào, lông mày hết sức nhíu lại.

      "Nhị thiếu nhà chúng tôi cùng tiểu thư Đình Tâm là bạn bè, tại tiểu thư Đình Tâm chuẩn bị nhập học nên tôi đến thông báo với hai vị trưởng bối tiếng, " đưa lên danh thiếp của mình, Dư Dương tiếp tục , "Nhị thiếu hy vọng tiểu thư Đình Tâm có thể cùng cậu ấy sống ở thành phố, cậu ấy nguyện ý lo lắng tiền sinh hoạt, học phí và các khoản tiền khác. biết ý kiến của hai vị trưởng bối như thế nào."

      "Chuyện này đương nhiên là tốt! Nhị thiếu muốn quản chuyện của con bé nhà chúng tôi, đây chính là phúc khí của con bé!" Vỗ bàn, Từ Kiến Bình vẻ mặt là hết sức vui mừng.

      Ở bên cạnh Từ Kiến Bình, Cao Tài nắm chặt tấm danh thiếp kia, lòng bàn tay ngừng run rẩy.

      Này con mẹ nó, lại là Nam Gia. . . Nam Gia gia tộc của thủ đô!

      "Hai vị trưởng bối đồng ý, nhị thiếu chúng tôi hôm nay giúp tiểu thư Đình Tâm làm thủ tục nhập học, hy vọng hai vị trưởng bối có thể cung cấp hộ khẩu và giấy tờ liên quan của tiểu thư Đình Tâm".

      "Được, tôi lấy hộ khẩu ngay" vui vẻ, Từ Kiến Bình đứng lên.

      "Đợi chút, cần vội." phen kéo Từ Kiến Bình xuống, Cao Tài thăm dò, "Hai vị thiếu gia, vậy toàn bộ chúng ta thành phố, cuộc sống thế nào, các ngươi giúp đỡ chứ?"

      "Toàn bộ gia đình chúng tôi là người nông thôn, tới thành thị cuộc sống có nhiều điều hiểu. Nam Gia các ngươi nguyện ý giúp đỡ chứ?" Ngay sau đó, Cao Tài hỏi lại.




      ☆, Chương 26, dẫn chúng tôi , con nhóc cũng được !


      "Đúng vậy, hai vị thiếu gia, toàn bộ gia đình chúng tôi cùng chuyển nội thành, chưa quen cuộc sống nơi đó, cũng có công việc, đến lúc đó, cậu nhất định phải giúp đỡ nha". Từ Kiến Bình lần nữa ngồi xuống, nghe được Cao Tài nhắc nhở, đột nhiên cảm giác chính mình quá xúc động. Người ta còn chưa cho mình chỗ tốt gì, bà cứ như vậy gấp, là. . .

      " dối gạt hai vị thiếu gia, cả nhà chúng tôi vốn là từ nội thành về nông thôn sống, bao nhiêu năm có trở lại, cũng biết cuộc sống thay đổi thế nào", bên Cao Tài liền mở miệng , "Nếu như thuận tiện, hy vọng các vị có thể bố trí cho chúng tôi công việc".

      Hai vợ chồng cho rằng hai người trước mắt thực mang cả gia đình bọn họ vào thành phố. Nghe gia tộc Nam Gia là gia tộc phát triển cường thế nhất trong tứ đại của thủ đô, hắc đạo bạch đạo đều có gia sản cực lớn. Cao Tài tin tưởng, mình ở nội thành còn lưu bản án ăn cắp, nếu như có thể để người Nam Gia giúp giải quyết gì tốt bằng.

      thực tế, nghe được cầu của hai người bọn họ, Nam Thế Dương khịt mũi coi thường, "Nếu quen liền ở nơi này , ai muốn mang hai người ".

      Nam Thế Dương tính tình lớn lối thể so với Dư Dương mềm dẻo, nghe thấy cầu vô lý, cảm thấy buồn cười, muốn liền ra.

      Ngay sau câu của Nam Thế Dương, sắc mặt của hai vợ chồng trong nháy mắt thay đổi, trong lúc nhất thời bầu khí lạnh xuống vài độ.

      "Hai vị thiếu gia câu này là có ý gì?" Nheo đôi mắt lại, giọng điệu Từ Kiến Bình mang theo hương vị chanh chua, "Chẳng lẽ chỉ chuẩn bị mang con nhóc , còn để lại hai vợ chồng chúng tôi ở đây?"

      " được sao?" Liếc cái, nhìn thấy sắc mặt biến hóa cực nhanh của bà, Nam Thế Dương cảm thấy có vài phần buồn cười, "Văn Đình Tâm là bạn của tôi, tôi giúp ấy. Các người phải, dựa vào cái gì muốn tôi giúp các n
      gười?"

      "Ý của nhị thiếu chính là, nguyện ý gánh vác trách nhiệm chu cấp chi phí học tập, sinh hoạt phí cùng với các loại phí tổn khác trong lúc tiểu thư Đình Tâm học tại trường. Trừ các khoản đó ra, chúng tôi cũng nguyện ý đưa cho hai vị khoản tiền, làm cho cuộc sống của hai vị dư dả chút." bên Dư Dương vội vàng đỡ, thuận thế từ trong ví lấy ra phong bì tiền chuẩn bị tốt từ trước, đưa lên, "Về phần chủ ý mang hai vị vào trong thành phố, chúng tôi cũng chưa tính toán tới".

      túi phong kia nhìn qua độ dày cũng vài cm, đặt ở bàn, hai vợ chồng nhìn chằm chằm đôi mắt muốn trợn trắng .

      Từ Kiến Bình đưa tay định cầm, lập tức bị Cao Tài bắt lấy ném trở lại, "Hai vị thiếu gia, tiền này, chúng tôi thể nhận."

      "Ôi trời, ông bị đần hả, tiền này như thế nào lại thể nhận hả" còn chưa dứt lời, Từ Kiến Bình vội vàng định bắt lấy, sợ Cao Tài ngớ ngẩn cản lại, miếng thịt béo đưa đên tận miệng lại chịu ăn, " là muốn chúng ta cải thiện cuộc sống, ông như thế nào liền. . ."

      Nhưng mà, đợi bà nửa câu sau, Cao Tài đưa tay ngăn ở trước mặt bà, tiếp tục mở miệng , "Hai vị thiếu gia, nếu để con bé mình ở thành phố gia đình chúng tôi yên tâm, nên hai vị để cho chúng tôi theo cùng . Chúng tôi chấp nhận sắp xếp bây giờ của hai vị, cũng cần khoản tiền này mà đem bán con chúng tôi".

      So sánh với Từ Kiến Bình, Cao Tài muốn có được chính là lợi ích lâu dài.

      Nếu thu lấy món tiền này rồi đem Văn Đình Tâm đưa cho bọn họ, con nhóc như vậy chỉ đổi được khoản tiền, quả có lời!

      Nhưng, nếu như có thể khiến bọn họ dẫn nội thành, về sau có thể lợi dụng danh tiếng của Nam Gia, cả nhà bọn họ có thể hãnh diện rồi. Theo như danh tiếng của Nam Gia, ở chỗ thành phố kia, nếu muốn làm ăn giàu có cũng hoàn toàn là vấn đề!

      "Đúng, chúng tôi giống như con bé phải cùng tới thành phố. nhà ba người làm sao có thể tách ra được", nghe hiểu ý tứ của Cao Tài, Từ Kiến Bình lập tức phối hợp với , đem tiền đẩy trở về, hai người bọn họ cầm, thậm chí trực tiếp nhét vào trong tay Dư Dương, "Chúng tôi về vấn đề này chỉ lời duy nhất, con bé phải theo chúng tôi thể tách ra. Nếu muốn mang con bé , hai chúng tôi, cũng nhất định phải cùng theo."

      Lúc này, Từ Kiến Bình cũng nghĩ tới, nếu là thu lấy số tiền kia, để con nhóc thối kia cùng bọn họ, khoản tiền mà cha để lại cũng lấy được. khoản tiền đổi khoản tiền khác, còn mất , mua bán tuyệt thể thực !

      Phong thư trở lại trong tay, Dư Dương sắc mặt tốt cũng duy trì được nữa. Còn tưởng rằng người nông thôn dễ chuyện, lúc này vừa gặp, cảm thấy như vậy.

      Ngay từ đầu có thể là hiểu lầm, bây giờ nhìn lại, ràng chính là lừa gạt. Hai vợ chồng lòng tham đúng là lớn, nghĩ muốn theo chân bọn họ trở về thành phố, chỉ sợ cũng là muốn lợi ích nhiều hơn . . .

      "Hai vị trưởng bối xác định chịu đáp ứng cầu của chúng tôi?"

      "Chúng tôi dùng khoản tiền như vậy để đổi con , hai vị thiếu gia hãy bỏ ý nghĩ này ở trong đầu, mau đem con tôi trả lại ." chuyện giọng vô cùng kiên quyết, Cao Tài dường như đợi hai người thỏa hiệp.

      Nhưng thực tế, bất kể là Nam Thế Dương hay là Dư Dương đều vô cùng ghét bị người khác uy hiếp. . .

      " muốn thôi vậy" nhíu mày, Nam Thế Dương trực tiếp đem phong bì nhét vào trong túi của Dư Dương, động tác kia nhanh đến mức, Từ Kiến Bình nhìn mà thịt đều đau, "Hộ khẩu có đưa chúng tôi hay ?"

      "Đương nhiên đưa, con nhóc nhà chúng tôi được học, cũng là quyết định của nhà chúng tôi". So sánh với Từ Kiến Bình, Cao Tài là tỉnh táo hơn nhiều.

      "Chúng tôi mặc dù phải cha mẹ ruột của con bé, nhưng cũng nuôi nó mười mấy năm, cứ như vậy giao cho các người, bậc làm cha mẹ như chúng tôi an tâm được". Đôi tay vụng trộm lôi lôi kéo kéo Từ Kiến Bình, giọng Cao Tài dường như là đánh đòn tình cảm, "Con bé là báu vật đối với chúng tôi, dù cho chúng tôi có tiền cung cấp cho nó học, cũng tùy tiện giao cho bất luận kẻ nào."

      "Đúng, đúng vậy" ánh mắt rơi người hai người bọn họ, Từ Kiến Bình tiếp tục phụ họa diễn trò, "Nếu hãy dẫn chúng tôi cùng , chúng tôi để con bé học như lời các cậu".

      Hai vợ chồng này chuyện vô cùng thống nhất, nhìn qua dễ dàng thỏa hiệp.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 27, Tên nhóc lớn lối, động thủ!

      "Tôi hỏi các người lần cuối cùng, các người xác định là cần tiền? Cũng giao ra hộ khẩu?" Chân mày nhíu chặt, đối mặt với đôi vợ chồng này, Nam Thế Dương đặc biệt nhịn được.

      Lấy cái hộ khẩu là chuyện cỡ nào đơn giản, huống chi còn tặng khoản tiền, nếu là đổi lại gia đình khác, sớm thiên ân vạn tạ cúi đầu nhận lấy. Mà đôi vợ chồng này xác thực lại tìm mọi cách tính toán như vậy, tham lam luôn đòi hỏi.

      Bởi vậy có thể thấy được, Văn Đình Tâm sống ở tại nhà này, ngày ngày đối mặt hai trưởng bối giống quỷ hút máu này, cuộc sống nhất định hết sức vất vả...

      Còn là trân châu? là buồn cười. Nếu là người sủng ái dù chỉ chút cũng bức ra khỏi nhà lúc nửa đêm với toàn thân bị thương, thiếu chút nữa chân cũng bị phế...

      "Chúng tôi cũng chỉ có ý tứ này, con bé nhất định phải ở cùng với chúng tôi, nếu , cậu cũng đừng nghĩ có thể mang được!" Dẹp bỏ khuôn mặt tái nhợt, Từ Kiến Bình cũng to gan bày ra sắc mặt, "Vốn nghĩ đám người các cậu xuất thân từ thành phố cư xử có chừng mực, bây giờ nhìn lại cũng rất ngang ngược. Thế nhưng lại nghĩ đem khoản tiền này tới liền có thể mang con chúng tôi , coi chúng tôi như tên ăn mày mà xua đuổi".

      "Ôi trời, chúng tôi cũng đến mức là tên ăn mày" hùa theo Từ Kiến Bình câu, Cao Tài lại tiếp tục , hai người vào lúc này tỏ ra ăn ý mười phần, "Tôi hai em các cậu, cũng nên ở chỗ này mà những lời phúc hậu như vậy có được hay ? Con bé ở cùng chúng tôi cũng mười mấy năm, các cậu muốn giúp con bé, chúng tôi phản đối, nhưng các cậu muốn gia đình chúng tôi tách ra, chúng tôi tuyệt đối nghe theo".

      "Hai vị trưởng bối kia, các người cảm thấy làm như thế nào mới thích hợp?" Đè lại Nam Thế Dương, Dư Dương thay cậu mở miệng , "Nếu như cầu của các người hợp lý, chúng tôi suy xét." Nhưng nếu như muốn quá nhiều, cũng đừng trách bọn họ khách khí.

      "Theo chúng tôi nghĩ thế này, các cậu xuất phát điểm là có ý tốt. Con bé ở cái tuổi này xác định là cần phải học hành, chúng tôi có ý kiến", giả mù sa mưa xong câu này, Cao Tài liếc mắt nhìn sắc mặt hai người đối diện, sau đó tiếp tục , "Nhưng toàn bộ gia đình chúng tôi thể tách ra. Nếu như con bé vào trong thành phố, chúng tôi cũng phải ."

      "Đúng, chúng tôi cũng phải ", ở bên Từ Kiến Bình cũng lên tiếng ủng hộ, dựng thẳng ngón tay chỉ hăng say, thể để cho mình con nhóc hưởng phúc, "Vì để tốt cho con bé, các cậu cũng có thể sắp xếp cho hai vợ chồng chúng tôi hai công việc thích hợp. Cậu xem, con bé là bạn bè của cậu, dù sao cậu ra ngoài cũng cần danh tiếng, mặt mũi có phải , nếu chúng tôi có tiền đến lúc đó chúng tôi cũng có thể dạy dỗ tốt con bé".

      Hai vợ chồng xem như biết , nam nhân lớn tuổi hơn chút này có vẻ dễ chuyện, còn cậu thanh niên trẻ tuổi bên cạnh khó chuyện vô cùng. Hai người này đều hướng về phía Dư Dương .

      Ai biết, thực tế Dư Dương cũng phải là dễ chuyện như vậy , đối mặt với người có lòng tham đáy, cũng có ranh giới cuối cùng.

      "Hai vị trưởng bối cầu chúng tôi thể đáp ứng. Tiểu thư Đình Tâm nhị thiếu chúng tôi phụ trách, về phần hai vị trưởng bối chúng tôi có cách nào chịu hoàn toàn trách nhiệm, nội thành thể so với nông thôn, chúng tôi cũng có thời gian sắp xếp cho hai vị trưởng bối." Thu hồi ánh mắt, Dư Dương quay đầu nhìn Nam Thế Dương cái, dường như là đợi mở miệng chuyện.

      Dù sao Dư Dương cũng thích cảm giác bị người khác lừa gạt vơ vét tài sản, tin tưởng nhị thiếu cũng vậy.

      " ít ít thôi, lắm điều cần gì phải tới lui như vậy" đứng lên, sửa sang tà áo, vỗ vỗ lên bả vai Dư Dương, ánh mắt nhìn về phía hai vợ chồng, Nam Thế Dương , "Văn Đình Tâm trở về. Bắt đầu từ hôm qua cho tới về sau này, ấy còn quan hệ gì với các người. ấy, từ nay về sau mình tôi chịu trách nhiệm."

      Giọng rất mạnh mẽ, trực tiếp lộ ra bá đạo, lời này nếu để cho Văn Đình Tâm nghe được, có lẽ tránh được trận cảm động. Nhưng là, lời này hết lần này tới lần khác là cho cặp vợ chồng kia nghe.

      Quá quyết đoán làm hai vợ chồng kia sắc mặt kém đến cùng cực, cả người cũng tốt.

      "Mày cái gì đó, tên nhóc thối!" tiếng nhịn được, Từ Kiến Bình vỗ bàn đứng dậy, ầm ầm quát, "Tao mày là tìm đến gây chuyện đúng ? Mày có rắp tâm! Có đúng ? Nhìn trúng con nhóc nhà tao liền muốn cướp hả! Mày nghĩ mày là ai!"

      "Ý tứ của nhị thiếu chính là như vậy" đứng dậy theo, Dư Dương khoá túi xách của mình đưa tay ngăn ở trước mặt Nam Thế Dương, cất vẻ khách sáo, giọng cũng thêm phần cứng nhắc, "Nếu như các người chịu, chúng tôi có biện pháp của mình. Chuyện hôm nay kết thúc."

      " thôi, nhị thiếu." Hai người nhất trí xoay người chuẩn bị rời , bước chân bước vững vàng, nhìn qua dường như còn hứng thú gì với cặp vợ chồng kia, cũng để ý đến hộ khẩu kia.

      Cỗ khí thế giống như là thắng lợi làm hai vợ chồng nhìn mà khó chịu.

      "Ầm" tiếng, mặt bàn rung lên, Từ Kiến Bình là dậm chân, tay áo cũng xắn ngược lên cao, "Tên nhóc thối, đứng lại cho tao!"

      Hai người phía trước chút nào để ý tới Từ Kiến Bình, bước chân vẫn như cũ bước đều, Từ Kiến Bình tức đến mức khuôn mặt cũng đỏ rần.

      "Lão nương các người đứng lại!" Tiện tay cầm cây chổi ở gần lên, đầu óc phát hỏa Từ Kiến Bình lập tức hướng về phía hai người phóng qua.

      Dường như có suy nghĩ nhiều, Từ Kiến Bình chính là cảm thấy vô cùng khó chịu. Chuyện này rút cục là sao! Quang minh chính đại cướp người sao!

      "Con mẹ nó, dám đoạt con nhà tao!" Trợn tròn mắt, cây chổi hung hăng đập về phía hai người bọn họ.

      Trước kia đánh Văn Đình Tâm thành thói quen, Từ Kiến Bình cảm thấy nên đối đãi với những đứa nhóc nghe lời như vậy. Bà cũng biết , phải là thiếu niên nào cũng đều dễ bị ức hiếp như Văn Đình Tâm.

      Đem cây chổi vứt xuống, người cũng chưa kịp chạm tới, Bà bị Nam Thế Dương cước đạp bay ra.

      Người trẻ tuổi trong giới hắc đạo bất kể là khí lực hay là tính cảnh giác cũng , cước này ra ngoài, Từ Kiến Bình cả người bay xa hơn nửa thước, từ bàn bên này lăn đến bên kia, rơi xuống đất. . .

      "Thằng nhóc thối! Mày làm cái gì đấy! Mày lại còn dám đánh phụ nữ, mày…!" Cao Tài sốt ruột nhanh chóng tới đỡ Từ Kiến Bình, hướng về phía Nam Thế Dương mắng chửi, tay lại tiếp tục cầm cây chổi đưa cho Từ Kiến Bình, "Có giáo dục hay , có phải là nam nhân hay , mày, tại sao phụ nữ cũng có thể đánh!"

      Đáng , Nam Thế Dương ở phương diện này đúng là phân biệt nam nữ. phải là quân tử gì, nguyên tắc của chính là người đáng ghét nên đánh!

      "Trời đánh mày, ôi xương sống của lão nương", nhe răng nhếch miệng xoa eo, Từ Kiến Bình thoáng cái định thần lại, cơn tức liền dâng lên, cây chổi còn ở trong tay, giống như là chút suy nghĩ liền đứng dậy xông về phía trước, "Ngươi mẹ nó, thế nhưng vẫn còn ở nơi này giương oai! Nhìn xem tao có đánh chết may ".

      Bước chân bước nhanh, dường như là vọt tới chỗ Nam Thế Dương.

      "Muốn chết!" Mày nhếch lên, ngay sau giây, liền đoạt lấy cây chổi, tay trực tiếp bóp cổ Từ Kiến Bình.

      Lực đạo cũng , tay khách khí buộc chặt, đầy lát, Từ Kiến Bình hít thở thông nghẹn đỏ mặt.

      "Dừng, ông xã. . ." Hai tay đặt lên tay Nam Thế Dương, Từ Kiến Bình biết sợ chút, vội vàng hướng về phía Cao Tài cầu cứu.

      Nhưng nhìn chút, Cao Tài cũng bị dọa cho sợ, co người lại, ngoài miệng kêu la, thân thể lại lui từng bước về phía, "Các người, các người là bọn lưu manh! Các người bại hoại! Thả vợ của tao ra! Nếu tao nhất định kiện các người!"

      "Vợ của tao nuôi Văn Đình Tâm lâu như vậy, thế nhưng nó lại cho người tới giết mẹ nó! có thiên lý mà!" Ở bên kêu la, Cao Tài thuận tay cầm lên vô số lon bia đập tới, thế nhưng bàn tay siết cổ cũng dừng dù chỉ chút. . .

      "Nhị thiếu, lão ta , bà ta nuôi tiểu thư Đình Tâm mười mấy năm, như vậy nên xử lý thế nào, chúng ta cũng nên để tiểu thư Đình Tâm quyết định" ở bên cạnh Dư Dương lên tiếng nhắc nhở.

      Sau khi nghe xong, bàn tay Nam Thế Dương mới buông lỏng chút, tay vứt cây chổi ra, Dư Dương từ bên hông rút ra khẩu súng nhắm vào Cao Tài, làm sợ đến mức toát cả mồ hôi.

      "Đưa hộ khẩu đây!" Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Cao Tài, Nam Thế Dương chút do dự bóp cò súng, "Nếu tôi phế đôi chân của ông!"

      Lời này dù ai , Cao Tài cũng tin, nhưng nhìn người trẻ tuổi kia ra hù dọa đến .

      Người trẻ tuổi cho ấn tượng đầu tiên chính là coi ai ra gì, kiêu ngạo ương ngạnh, còn có bối cảnh hùng hậu như vậy, ra mà , có giết lão cũng chẳng có vấn đề gì.

      "Tôi, , lấy. . ." Nuốt ngụm nước bọt, cuối cùng cũng là thỏa hiệp. . .

      "Dư Dương, theo ."

      Súng lục cầm theo, Dư Dương đuổi kịp, vợ chồng Cao Tài cho dù muốn, nhưng vì mạng của mình vẫn phải đưa ra.

      thực chứng minh, đối mặt với kẻ tiểu nhân, cứng rắn vẫn tốt hơn so với .

      Sau khi từ Nam giao ra, Nam Thế Dương vội vàng rửa tay nhiều lần, trở lại xe, tâm tình vô cùng tốt!

      Nghĩ tới, đợi lát nữa trở về đem thủ tục nhập học làm tốt, sau đó có thể về nhà đón . Buổi chiều muốn học, dù sao trong lòng cũng an tâm được, dứt khoát trốn học đưa tìm phòng ở là tốt nhất.

      sắp xếp này làm hài lòng, thậm chí, còn có mấy phần mong đợi...

      Lúc này, vui vẻ vì sắp xếp của mình, lại biết rằng ở Nam gia Đình Tâm bị ông nội đuổi ra khỏi cửa.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 28, Đáng thương, bị đuổi ra ngoài!
      Editor: Tà Tà Tà....


      Văn Đình Tâm chưa bao giờ biết ông cụ lại có ấn tượng kém với mình như vậy.

      Trong khoảng thời gian chờ Nam Thế Dương ở trong phòng, xem hết nhật ký, sau đó mới đánh răng rửa mặt, thời điểm ra khỏi buồng vệ sinh, thấy ông ngồi ghế sa lon đợi .

      Thành , lúc chứng kiến ông và tên nhóc tranh cãi, có dự cảm tốt. Bây giờ nhìn thấy tức giận của ông đúng là , trong phòng, mỗi bên trái phải là hàng khoảng năm sáu người làm đứng, cửa chính cũng bị phá hủy, khuôn mặt ông nội cực kỳ khó chịu. . .

      Khi hai người chính thức giáp mặt nhau, ông liền chặn họng bằng trận mắng chửi.

      chỉ là con nhóc nghèo khổ xuất phát từ Nam Giao, bụng dạ khó lường, là loại lòng tham đáy, làm hư Nam Thế Dương... Vân vân các loại . . .

      Lời cực kỳ khó nghe. . .

      Chậc chậc, nếu như phải năng lực chịu đựng của mạnh mẽ, chừng nghe xong có khả năng tìm đến cái chết.

      Lúc ấy tình thế vô cùng tệ, Văn Đình Tâm biết mình có kẽ hở để chen vào, nên để tùy cho ông tùy ý hạ nhục mình, sau đó cho kết quả.

      Vì vậy, nửa giờ sau, chính thức bị cưỡng chế đưa ra khỏi nhà.

      Đứng ở trước cửa Nam gia, Văn Đình Tâm đưa tay kéo lại áo khoác của mình. Kết quả đổi được ánh mắt khinh bỉ của bảo vệ, thậm chí ông ta còn khua tay đuổi , "Còn mau !"

      là ỷ vào thế lực của gia đình chủ mà làm càn…

      "Cắt" liếc mắt về phía bảo vệ, sau đó xoay người khỏi.

      người mặc bộ quần áo chẳng phù hợp với đôi dép lê chân, chân trái đau nhức nên bước của trở nên khập khiễng, nhìn bóng lưng của thời điểm này vô cùng đáng thương.

      Đương nhiên, chính cũng cảm thấy mình đáng thương. Có thời gian để nghĩ linh tinh như vậy, bằng suy nghĩ xem ngày hôm nay nên nơi nào, ở chỗ nào để chờ tên nhóc trở lại.

      Bụng kêu lên hai tiếng "ục ục", làm cho Văn Đình Tâm có chút lực bất tòng tâm, vốn là ngày hôm qua náo loạn cả đêm ngủ, lúc này tinh thần và thể lực lại tốt, bụng cũng đói, nhìn bốn phía xung quanh, dường như cũng có chỗ nào tốt để . Nếu xa quá, đến khi trở lại, tìm được, biết xảy ra chuyện gì nữa.

      Tốt hơn là cứ đến công viên ở gần Nam gia ngồi đợi Nam Thế Dương ngày, khi trở về cũng dễ tìm kiếm .

      Nghĩ như vậy, Văn Đình Tâm gian nan kéo cái chân bị thương hướng về phía công viên tới.

      Ở trong đình tìm chỗ ngồi xuống, dựa lưng vào cây cột, hai tay ôm lấy chân, tìm tư thế thoải mái.

      "Ôi" mở to đôi mắt, nhìn cảnh vật xung quanh, để giết thời gian cũng phải là chuyện dễ dàng.

      Nằm bên cạnh chỗ ngồi là người vô gia cư, tờ báo che kín khuôn mặt, tiếng ngáy đều đều vang lên, nghe có ý tứ .

      Trong lúc khó khăn như thế này, có người ở bên như vậy, tối thiểu cũng làm cho bớt chút đơn.

      Thời điểm sáng sớm cũng dần trôi qua, công viên vốn vắng vẻ giờ cũng trở nên náo nhiệt hẳn.

      Lúc ấy, Văn Đình Tâm mới phát ra được niềm vui mới, trong nhà hai ông bác lớn tuổi bưng bàn cờ tướng ra, tới chỗ gần ngồi xuống.

      Hai người đánh cờ, người vây xem có ít, Văn Đình Tâm kiếm được chuyện tốt này, cũng tham gia nhìn để giết thời gian.

      Ở năm này cờ tướng mới được chú trọng cũng chưa lâu, nhìn hai người đánh xem ra kỹ thuật còn chưa có tốt lắm, tối thiểu ở trong mắt Văn Đình Tâm trình độ đánh cờ của họ thực quá kém cỏi.

      Nhưng mà, thời điểm nhìn hai người đánh cờ với nhau, kỹ thuật vẫn có chênh lệch tương đối ràng, Văn Đình Tâm nhìn ông bác áo hoa chuẩn bị thua, liên tục vang lên tiếng thở dài.

      Sau đó, Văn Đình Tâm nhịn được, đưa tay thay ông ta nước cờ, mặc dù bị rất nhiều người xung quanh coi thường, nhưng ông bác áo hoa lại có vẻ rất xem trọng.

      " bé, cháu tới đây ngồi nè". Ông bác áo hoa chuẩn bị đứng dậy đem vị trí của mình nhường cho ngồi, làm cho Văn Đình Tâm cảm thấy rất ngại ngùng.

      " cần, cần, bác à cháu chỉ xem chút thôi." Lắc lắc đầu, Văn Đình Tâm lùi về sau hai bước.

      nghĩ tới, ông bác áo hoa lại trực tiếp kéo xuống chỗ ông ngồi, vỗ vỗ bả vai của , sau đó cùng với ông bác áo trắng, "Ông Lý, tôi bàn chuyện này nhé, tôi để cho con bé đánh thay tôi, ai thua phải mời người còn lại ăn cơm!"

      "Được" ông bác áo trắng sảng khoái đáp lại, đối diện với người trẻ tuổi như Văn Đình Tâm cũng vẫn giữ lễ độ, "Nhóc con, cháu cần phải cố gắng nha. Ông áo hoa thế nhưng chưa thắng bác trận nào đâu đấy!"

      "Được, có vấn đề gì" vung ống tay áo lên, Văn Đình Tâm lập tức liền tiếp nhận. Đánh cờ cũng phải khó, chỉ cần đánh theo quy luật, kết quả thắng cũng thua.

      Quả nhiên, quá mười mấy phút, ván đánh xong, Văn Đình Tâm thắng. Ông bác áo trắng lại phục, tiếp tục muốn cùng đánh thêm ván nữa, kết quả vẫn y như vậy.

      Thoáng cái, nhiệt độ trong đình bỗng tăng cao. Hai ông bác lập tức liền ngỏ lời mong muốn Văn Đình Tâm dạy cho bọn họ.

      buổi sáng cứ như vậy trôi qua, sau khi chỉ cho bọn họ, cũng đành mặt dày lừa gạt vài cái bánh bao, thuận tay đưa cái cho kẻ lang thang ngủ kia.

      Thời điểm người đó lấy tờ báo che mặt ra, làm cho Văn Đình Tâm khỏi hết hồn.

      "Cám ơn" tay xoa tờ báo, tay đem bánh bao nhét vào trong miệng, tướng ăn của người đó có chút khó coi.

      Ăn hết nửa cái bánh bao, ông ta đưa tay phủi phủi bụi đất quần áo của mình, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Văn Đình Tâm cũng sững sờ chút, "Nhìn cái gì, nhóc con?"

      "Việc này…" ngồi xuống bên cạnh ông ta, Văn Đình Tâm cầm hai cái bánh bao lên, giơ trước mặt ông ta rồi , "Tôi cho chú thêm cái, nhưng chú có thể trả lời tôi vài vấn đề ?"

      Nếu như trí nhớ của có sai, người đàn ông lôi thôi lếch thếch trước mắt này là người mà kiếp trước Nam Thế Dương luôn tìm kiếm nhiều năm. . .

      Mặc dù chỉ thấy ảnh ông ta trong nhật ký của Nam Thế Dương, nhưng có thể xác định, người đàn ông này chính là người mà Nam Thế Dương muốn tìm.

      nhật ký có viết, ở trong Nam Gia, người đàn ông này là người mà Nam Thế Dương cực kỳ ỷ lại, cũng là người mà thấy áy náy nhất...

      Năm hơn ba mươi tuổi, trước ngày cuối cùng rời , trong nhật ký viết rằng, ngoại trừ ra việc nữa mà tiếc nuối nhất trong cuộc đời mình là tìm được người đàn ông này…

      ...

      Giờ phút này, ở bên kia, sau khi lấy được hộ khẩu, Nam Thế Dương dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Nam giao.

      Thời điểm tới trường học là thời gian nghỉ trưa, Nam Thế Dương cũng có tâm tình nghỉ ngơi, trực tiếp đem sách vở giao cho tiểu đệ, sau đó vội vàng trở về nhà.

      tính toán tình hình chút, bây giờ là giữa trưa, giờ này ông nội chắc ăn cơm xong trở về phòng ngủ. Lúc này nếu đem lén lút từ trong nhà ra chắc chắn là có vấn đề gì.

      Tính toán cảm thấy rất tốt, về nhà cũng đặc biệt để Dư Dương vào nhà thăm dò trước, biết được ông nội trở về phòng, mới yên tâm to gan vào.

      Nào biết, thời điểm khi tới lầu hai, cửa phòng của mở rộng, thím quyét rác chuẩn bị đóng cửa lại, trong phòng bóng người...

      "Này!" Níu lấy thím quyét dọn, cảm giác kích động làm cho khó có thể khống chế được, "Ai tiến vào?! Tôi phải cần quét dọn phòng tôi sao! ấy đâu?!"

      Cơn tức rất lớn, làm cho thím quyét dọn quên cả đóng cửa, thân thể run rẩy cầu xin tha thứ, "Nhị, nhị thiếu, phải là tôi. Là ông, ông chủ đem kia, đuổi, bức bách đuổi . . ."

      "Ầm", do dự chút nào xông về phía gian phòng của ông nội.

      Ở Nam gia, thời gian qua Nam Thế Dương luôn cực kỳ nghe lời, ở trước mặt ông nội, thậm chí ngay cả lén lút cũng dám làm, nếu như ông nội quyết định điều gì, trước cho tới bây giờ đều là tuyệt đối nghe theo. . .

      Nhưng tại, vô cùng tức giận!

      "Ông nội! Mở cửa!" Ở trước cửa phòng ông nội, bị hai hộ vệ chận lại.

      Đó là hộ vệ thân cận của ông nội , là cao thủ toàn năng, chỉ cần tay ngăn cản liền có thể làm bước cũng thể bước được.

      Nhưng Nam Thế Dương cũng lùi bước, chặn đầu xông lên, dùng sức phản kháng, "Mở cửa! Ông nội! Ông tại sao lại đối với ấy như vậy! Ông dựa vào cái gì! Ông mau ra!"

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 29, Trẻ đấu già!

      Editor: Lão Tà

      Đây là lần đầu tiên Nam Thế Dương cùng ông nội cãi lộn, còn ngay lúc ông nghỉ trưa.

      Ông nội mặc dù tuổi lớn, nhưng rất chú ý đến thời gian nghỉ ngơi, nếu như được ngủ sảng khoái,sau khi dậy tính tình kém đến mức nổi giận. Nam Thế Dương nhao nhao ầm ĩ như vậy, dù cho cánh cửa có cách tốt thế nào, cũng ngăn cản được bao nhiêu thanh.

      Hai người vệ sĩ sợ ông chủ tỉnh giấc nổi giận, nên người lắc lắc Nam Thế Dương, người cưỡng chế bịt miệng của , dùng giọng cực cảnh cáo, "Nhị thiếu, thất lễ. Nhưng ông chủ nghỉ ngơi, kính xin nhị thiếu lúc khác lại đến."

      "Đừng, đừng,…" ra sức lắc đầu, lúc này hai vệ sĩ giữ càng chặt, lại càng phản kháng mạnh, miệng vừa rảnh chút liền la hét, "Ông nội! Đừng. . ."

      "Nhị thiếu, cậu còn như vậy chúng tôi khách khí đâu!" Vệ sỹ bỗng tăng thêm lực, làm cho cánh tay Nam Thế Dương nổi lên vệt màu đỏ ràng. Ai kêu người thiếu niên này quá cố chấp nghe lời.

      "Có muốn khiêng nhị thiếu chỗ khác ? Người vệ sỹ ở bên phía đối diện nháy mắt hỏi.

      "Được!" Trợn tròn mắt nhìn về phía vệ sỹ kia, Nam Thế Dương quả thực tức phát điên. Lấy sức lực toàn thân phản kháng lại bọn họ.

      Đáng , vệ sỹ của ông nội quả có loại quyền lực này, đối với bất kỳ ai đều có thể động thủ!

      "Khiêng ." người vệ sỹ khác gật đầu đồng ý, "Tóm lại thể ầm ĩ đến ông chủ."

      Chủ ý định trước, hai người vệ sỹ đồng loạt giơ tay, thoáng cái liền trực tiếp đem Nam Thế Dương khiêng lên. Nhưng, thừa dịp miệng được giải phóng khỏi bàn tay kia, Nam Thế Dương lại hắng giọng rống to, "Mở cửa! Ông nội, mở cửa! Ông mau ra!"

      Giọng hét quả thực vô cùng lớn, tại trong hành lang cũng có thể nghe được. Hai người vệ sỹ bị hù dọa đến mức cứng người, lập tức khiêng lên sau đó chạy như điên, lấy tốc độ nhanh nhất vượt qua ngã rẽ của hành lang.

      Sau khi bóng dáng của bọn họ biến mất khoảng phút, cửa phòng của ông cụ liền mở rộng ra, 'Vèo' tiếng, cây quải trượng bay ra, đập vào khoảng ...

      "Ông, ông chủ, bên ngoài có ai." Bên giường người giúp việc nhặt cây quải trượng trở lại, cúi đầu bẩm báo, thân thể bị hù dọa đến mức phát run, trán mồ hôi đều chảy ra.

      giường, sắc mặt của ông cụ khó coi đến cực điểm, nhưng tiếp tục nổi điên, chỉ kéo chăn lại tiếp tục nằm xuống.

      Chăn trùm kín cả người, Đôi mi nhíu chặt, nhớ tới tên nhóc thối kia vừa xông tới định chất vấn ông, bên trong trái tim cảm thấy khó chịu vô cùng. Tên nhóc thối đó lại vì người phụ nữ mà làm phiền tới giấc ngủ của ông! Người phụ nữ đó lại còn xuất phát từ Nam giao nữa! đúng là to gan vô cùng!

      Nếu như phải tại tên nhóc thối đó được mang , ông nhất định ra ngoài dạy dỗ trận!

      "Hừ!" Từ bên trong chăn truyền ra tiếng kêu đau, làm cho mấy người giúp việc bên giường trong lòng đều hoảng sợ. Ông chủ mà tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

      Bên ngoài phòng, hai vệ sỹ khiêng Nam Thế Dương chạy thẳng đường, vô cùng khẩn trương, hồi lâu, khi xác định là ở khoảng cách này ông chủ nghe được mới dừng lại. Ai ngờ, lúc vừa mới để Nam Thế Dương xuống đất, nhanh chóng co chân muốn chạy.

      trước sau, hai vệ sỹ cật lực đuổi theo, cuối cùng cũng bắt được . Giằng co qua lại, làm hai vệ sỹ võ nghệ cao cường cũng phải mệt mỏi.

      "Nhị thiếu à, cậu cần gây chuyện ầm ĩ với ông chủ." Vệ sỹ kia ấn chặt Nam Thế Dương cố giãy dụa, mệt mỏi thở, "Ông chủ đem kia đuổi , ta đâu ông chủ làm sao mà biết được".

      Nhắc tới kia, Nam Thế Dương mới dừng phản kháng lại, trừng mắt về phía người đó, "Tại sao lại đuổi ? Đuổi khi nào, các người đều thấy sao?"

      "Đúng, nhị thiếu." Vệ sỹ kia gật đầu, thấy tỉnh táo lại, cũng buông lỏng tay ra, "Sáng sớm, ông chủ nghe có chìa khóa phòng nhị thiếu, liền kêu chúng tôi phá khóa vào. Sau khi phát ra kia, ông chủ rất tức giận. kia bị ông chủ mắng trận, rồi bị đuổi ra khỏi nhà. Sau đó, ông chủ cũng quản tới chuyện này nữa".

      "Ông nội mắng ấy thế nào? ấy đâu các người có chú ý hay ?" Tiến lên giữ chặt hai vai vệ sỹ, nghe được chuyện xảy ra lúc sáng, Nam Thế Dương tâm tình đều trở nên vô cùng căng thẳng .

      là bị ông nội đuổi ra ngoài . . .

      Ông nội chuyện vốn khó nghe, cũng biết với ấy những thứ gì. . .

      biết, có để ý đến những lời đó . . .

      Nghĩ như vậy, Nam Thế Dương thực rất muốn tìm ông nội hỏi thử, nhưng có hai vệ sỹ đứng trước mặt, nếu muốn tới, đúng phải là chuyện dễ dàng gì.

      "Nhị thiếu, cậu có thể hỏi bảo vệ, có lẽ biết kia hướng nào ." Đưa ngón tay chỉ về phía cửa chính, lập tức, Nam Thế Dương liền co giò chạy .

      Nhìn bóng dáng chạy xa, hai vệ sỹ thở phào nhõm.

      Từ trong nhà chạy thẳng tắp đến cửa chính, Nam Thế Dương hề chạy lệch dù chỉ chút, thời điểm chạy qua đại sảnh, Dư Dương còn phản ứng kịp.

      "Nhị thiếu?" Đưa tay níu áo khoác của Nam Thế Dương, 'Xoẹt' tiếng, áo khoác đồng phục bị xé rách, lộ cả áo trong ra ngoài.

      "Cút ngay!" Nam Thế Dương trước tiên lảo đảo cái, sau đó xoay người tiếp tục chạy, thoáng cái thấy đâu cả. . .

      "Nhị thiếu, đâu vậy hả?" Rống lên tiếng, cũng nghe đáp lại, bóng dáng rất nhanh biến khỏi tầm mắt của .

      " phải tìm kia sao? Chẳng lẽ ta bị đuổi ?" Cúi đầu hoài nghi, chợt, trông thấy tấm thẻ cứu trợ rơi mặt đất, Dư Dương ngơ ngẩn, "Nguy rồi!"

      Lập tức, bóng dáng lao ra khỏi phòng, chạy vô cùng vội vàng. Nghĩ đến nhị thiếu là người mù đường, Dư Dương cảm thấy đầu mình càng đau...

      mạch đuổi tới cửa chính, đâu còn hình bóng của người thiếu niên đó nữa...

      Chết tiệt! Thẻ cứu trợ đều ở trong tay ! Nhị thiếu nếu như bị lạc đường, làm sao có thể tìm được đây!

      "Ông Trương, điều người làm, chia ra tìm nhị thiếu mau!"

      tiếng ra lệnh này, lập tức huy động ra rất nhiều người của Nam gia….

      ...

      Lúc đó, trong mái đình của công viên, Văn Đình Tâm cùng người kia chuyện rôm rả đến mức cười ha hả.

      Thời điểm này, nhóm người làm của Nam gia khẩn trương tìm kiếm Nam Thế Dương, lại kiếm hoảng đến mức điên khùng, thế nhưng lại hồn nhiên phát ra. . . .

      Ông chú lang thang này là người đàn ông vô cùng dễ chuyện, cùng với Văn Đình Tâm hơn ba mươi tuổi đầu, đề tài chuyện chung về gia đình xã hội rất nhiều.

      Có thể là để giết thời gian, cũng có thể là để kéo dài thời gian, trong lòng nghĩ, nếu như ông ta chịu nghe , hy vọng có thể dẫn ông ta gặp Nam Thế Dương...

      Ông chú lang thang đó cho biết, ông ta lưu lạc vài chục năm ở bên ngoài, chỉ vì mục đích đó chính là tìm kiếm con trai.

      Đưa cho tờ quảng cáo, đầu chính là hình của cậu bé khoảng chừng bốn tuổi, nhóc con cười tươi, nhìn vô cùng hoạt bát dễ thương.

      " bé, cái này cũng cho có thể giúp chú để ý chút." Ông ta lại móc ra tấm ảnh thiếu niên khoảng chừng mười mấy tuổi, đưa lên cho , "Đây là ảnh của thằng bé. Tôi mời chuyên gia phân tích ảnh của tôi và vợ mà ra, chừng thằng bé lớn lên có bộ dạng như thế này".

      "Được" Văn Đình Tâm đưa tay tiếp nhận. Nhìn hình ảnh của bé con bốn tuổi, và hình ảnh lúc thiếu niên, thành , có vài phần giống ông chú lang thang kia. Cũng có vài phần giống Nam Thế Dương, "Cháu nhất định giúp chú để ý, nhưng là, chú tới bây giờ vẫn tìm sao? Kế tiếp đâu tìm vậy?"

      "Đương nhiên phải tìm, tôi tìm vài chục năm, nhà cũng cần, vợ cũng mất, làm sao có thể tìm chứ." xong, ông ta đứng dậy vỗ vỗ bụi đất khắp người, đeo ba lô lên.

      Quay đầu lại hướng về phía nhếch miệng cười tiếng, mặt mũi tràn đầy tang thương, " bé, cháu nên biết rằng có người để tìm cũng là loại hạnh phúc. Ít nhất cũng chứng minh được rằng đời này còn có người vứt bỏ cháu".

      Nghiêm túc chú ý lời của ông chú lang thang, cảm thấy rằng lời ấy rất có đạo lý.

      Mà sau khi câu đó vang lên đầy lát, lại vô cùng trùng hợp, nghe được có người tìm mình, ở rất gần, còn lớn tiếng kêu tên - - "Văn Đình Tâm!"

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 30, xem như tìm được rồi!

      Editor: Lão Tà Dở Hơi chứ ai.

      Nam Thế Dương biết năng lực nhớ đường của mình rất kém, cho nên dám chạy quá xa, lại dám vào mấy ngã rẽ, Nam Thế Dương có chút thông minh, hướng về nơi có nhiều người chạy tới, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi.

      tin rằng, Văn Đình Tâm phải là bé ngốc, có bị đuổi ra ngoài cũng nhất định chạy quá xa, chừng, trốn ở chỗ nào vắng vẻ chờ tới. . .

      Đúng vậy, trong thành phố có người thân quen nhất định là núp ở chỗ hẻo lánh đợi . . .

      "Văn Đình Tâm!" Mang theo ý nghĩ như vậy, Nam Thế Dương cất tiếng gọi càng thêm lớn, "Văn Đình Tâm! ở gần đây sao! Hãy trả lời !"

      Bước chân dám bước quá nhanh, bởi vì chính mình là dân mù đường, sợ nếu để ý bỏ qua mất. Cho nên, mỗi bước, mỗi cái góc đều để ý vô cùng cẩn thận. khoa trương chứ, càng tìm về sau, ngay cả thùng rác cũng muốn mở ra nhìn chút.

      tìm cuống cuồng có phương hướng hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc tìm được công viên này. Khoảng cách từ công viên đến Nam gia cũng xa, diện tích rất lớn, thời điểm Nam Thế Dương vào, có thể nhanh chóng biết chuyện đó là biết đường. Cắm đầu bước vào bên trong đó, lục soát từng chút, liên tục gọi tên , trong lòng rất gấp, nhưng lại kiên nhẫn tìm kiếm...

      Tuy nhiên, dù loanh quanh mãi vẫn chưa tìm được, nhưng kiên nhẫn chính là, dù cho tìm được, cũng quyết dừng lại.

      Trong lòng suy nghĩ là lỗi của , đem từ nông thôn lên đây, nhất định phải chịu trách nhiệm với !

      "Văn Đình Tâm! có ở đây ! Văn Đình Tâm!" Gọi lớn câu dài như thế, Nam Thế Dương bất chấp ánh nhìn của mọi người trong công viên, thậm chí nhiều lần còn muốn bắt lấy bác để hỏi tiếng.

      Vô cùng trùng hợp, Nam Thế Dương bậy bạ lại tìm được đình nghỉ mát ở gần đó, lớn giọng gọi tiếng làm Văn Đình Tâm ngạc nhiên mừng rỡ đến ngơ ngẩn, "Nam Thế Dương!"

      Nhón mũi chân đứng lên, khập khiễng, thế nhưng vẫn thể ngăn cản đôi chân bước về phía . Ngẩng đầu, nhìn về phía giọng phát ra, rất nhanh, hình ảnh cao gầy của Nam Thế Dương xuất trước mắt, "Nam Thế Dương, tôi ở chỗ này nè!"

      gọi vô cùng thuận miệng, vui vẻ quá lớn làm cho cũng chú ý tới vẻ biến đổi mặt của ông chú lang thang ở sau lưng. Nếu như chú ý tới, khó để nhìn ra, ông chú lang thang kia vẻ mặt từ ngạc nhiên đến lúng túng, cuối cùng khuôn mặt ra đường cong, cười vài tiếng miễn cưỡng, cũng có vài phần bất đắc dĩ...

      nghĩ tới nghe được câu trả lời của , Nam Thế Dương cả người đều chấn phấn, quay đầu nhìn quanh, càng lớn tiếng gọi, "Ở nơi nào! Văn Đình Tâm!"

      "Ở đây a! Bên trái, bên trái!" Đưa tay chào hỏi, nhìn Nam Thế Dương vẫn chưa tìm được mình, Văn Đình Tâm vội vã bước chân lên phía trước, "Thế Dương, ở đây nè!"

      "Ở đâu?!" Lại quay đầu cái, vất vả nhìn về phía Văn Đình Tâm, nhưng hết lần này tới lần khác vóc dáng bé kia bị bao phủ sau đống cỏ.

      "Ai, chuyện gì xảy ra, tôi là bên trái mà", lớn tiếng , Văn Đình Tâm hai chân nhón lên cao, hai tay vung lên, "Tên nhóc thối! Tôi ở chỗ này nè! Mau nhìn sang!"

      Sau câu trách mắng của , thời điểm quay đầu lại, lập tức nhìn thấy .

      Trong thoáng chốc ánh mắt chạm nhau, cả trái tim Nam Thế Dương đều buông xuống, trong lòng là cảm giác thoải mái, , phải là như trút được gánh nặng...

      " đứng tại chỗ , đừng động, tôi qua." Nhìn di chuyển hai bước, Nam Thế Dương cả người đều khẩn trương, bước chân khập khiễng kia nhìn vô cùng chói mắt.

      Bước chân ngừng lại, Văn Đình Tâm cũng lười , quay đầu lại nhìn về phía đình nghỉ mát, lại ảo não phát , ông chú lang thang kia yên lặng biến mất. Chuyện như vậy, khoảng thời gian sau mỗi khi nhớ tới đều rất hối hận...

      "Văn Đình Tâm", Nam Thế Dương sốt ruột chạy tới, thời điểm đến trước mặt , cảm thấy rất khẩn trương. Nhưng lúc đối diện với , lại chỉ căng thẳng như vậy, ", có tốt ? có, chịu đả kích chứ?"

      Hỏi xong lời này, Nam Thế Dương rất muốn dùng đấm đánh chính mình. Đại khái là người biết ăn , cho nên hỏi đến vấn đề này dễ khơi lại vết sẹo của người ta.

      Ngẫm lại, người ta bị ông nội lời hung ác đuổi ra ngoài, làm sao có thể bị đả kích chứ!

      "Đông" tiếng, Văn Đình Tâm gõ trán cái, làm đau đến mức phải kêu ra tiếng, "Gào, sao vậy".

      "Tên nhóc thối, cái gì hả, tôi ngồi trong gió lạnh từ sớm tinh mơ tới giờ còn hỏi tôi có bị đả kích hay " bên oán trách, nhưng lại tự chủ đưa tay sửa lại tà áo sơ mi xốc xếch của , lập tức, ánh mắt liền chú ý đến vệt đỏ cổ tay của , "Ai, đây là cái gì? đánh nhau sao?"

      Đó là trong lúc cùng tên vệ sỹ kia giằng co bị, cũng đau lắm, nhưng nhìn rất nghiêm trọng, làm Văn Đình Tâm thấy vô cùng đau lòng.


      "Chuyện gì xảy ra vậy, tay cũng bị". Sửa sang lại quần áo cho , đôi mày càng ngày càng nhíu chặt, nhìn thấy áo khoác cũng bị xé rách, lập tức có kết luận, " là quá đáng, áo khoác cũng bị xé rách như vậy. có chuyện gì chứ? người còn có chỗ nào khác bị thương hả?"

      Vội vội vàng vàng, Văn Đình Tâm đem kiểm tra từ xuống dưới lượt, trong đôi mắt lên vẻ vô cùng lo lắng, " được, chúng ta phải tìm chỗ cởi quần áo ra kiểm tra mới được."

      " cần đâu, tôi sao mà", kéo chặt áo khoác lại, khuôn mặt Nam Thế Dương lập tức đỏ lên, cũng có thẹn thùng, thế nhưng lại ngại ngùng đến vậy, " có theo ai đánh nhau cả, tôi chính là gây cùng vệ sỹ trong nhà chút." Kết quả còn bị khiêng ra bên ngoài...

      "Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng rằng đánh nhau với bạn học. nên biết, học, phải là đánh nhau. Có kiến thức mới có thể thay đổi vận mệnh, biết ?" Giọng giống như là mẹ với con trai vậy, tay cũng tiếp tục sửa sang lại quần áo của , cài lại nút cùng của áo sơ mi, sửa sang lại cà vạt cho ngay ngắn, mỗi thứ chút, trông mới ra dáng học sinh.

      Cái kiểu quản lý này làm Nam Thế Dương cảm thấy rất kì quái, gãi gãi đầu, lập tức đổi chủ đề, "Văn Đình Tâm, đói bụng . Tôi mời ăn cơm."

      "Đói bụng. Buổi sáng mới ăn cái bánh bao thôi." đến đây, Văn Đình Tâm lại nhớ ra cái gì đó, "Chờ tôi chút, tôi có để đồ ở trong đình".

      Xoay người, bàn chân đau đớn định bước , lập tức bị giữ lại, " đứng đây , tôi lấy."

      Từ bên cạnh bước qua, Nam Thế Dương rất nhanh liền chạy vào đình nghỉ mát, đình trống rỗng có gì cả. Vốn là ông chú lang thang kia để lại tờ quảng cáo cùng bức ảnh cho Văn Đình Tâm, nhưng thời điểm mới rời , lại tiện tay mang , dường như là có dụng ý…

      " để vật gì trong này?" Quay đầu lại, Nam Thế Dương nhìn về phía , "Ở chỗ ngồi và mặt bàn đều có gì cả."

      " có sao? Là tờ quảng cáo vfa tấm hình." xong, nhấc chân hướng về phía Nam Thế Dương bước . Nhưng mới được vài bước, chỉ thấy Nam Thế Dương vội vội vàng vàng chạy tới, kinh ngạc "Làm sao vậy? Sao lại vội vàng thế?"

      " phải là bảo đứng yên đừng nhúc nhích sao", nhíu mày, lập tức Nam Thế Dương ngồi xổm xuống cõng lưng, rồi sau đó mới tự nhiên mà bổ sung, "Thực chịu nổi , cứ nghe lời như vậy".

      Hành động như vậy, hóa ra là lo lắng cho cái chân đau của

      "Ừ, xem này" cõng vào trong đình nghỉ mát, Nam Thế Dương xung quanh vòng, "Hay là làm mất từ trước?"

      "Làm sao có thể, cũng chưa đâu sao mà mất được. . ." Lần này, Văn Đình Tâm cũng thể giải thích được, "Chẳng lẽ bị gió thổi ?"

      "Cái quảng cáo gì mà lại quan trọng như vậy, đừng để ý nữa, ăn cơm trước ." Nhanh chóng bước , Nam Thế Dương tùy tiện chọn hướng, "Cơm nước xong, còn có việc lớn muốn bàn bạc với ".

      "Việc lớn gì vậy?"

      "..."

      Lúc này, Nam Thế Dương mới nhớ tới chuyện - - thẻ cứu trợ của có ở đây, hình như bị lạc đường...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :