1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lão bà ba mươi hai tuổi trùng sinh - Viên Hô Tiểu Nhục Bao (60.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 20, Ông nội tới đây!


      Chuyện này, đúng là làm khó . Chuyện thích hay , chưa từng nghĩ tới. Kiếp trước có, tại cũng có. . .

      Lý do đối xử với tốt như vậy, nguyên nhân là bởi vì thiếu . . .

      Mà hỏi ra vấn đề này, trong lòng Nam Thế Dương cũng bất an vô cùng, vốn là chỉ muốn biết lý do của , tại lại vô cùng muốn biết câu trả lời. Thậm chí trong phút chốc cảm thấy lý do quan trọng, mà câu trả lời mới là quan trọng, thích hoặc là thích.

      Bầu khí đọng lại chút, Văn Đình Tâm cuối cùng mở miệng, nhưng câu trả lời cũng trực tiếp, "Đừng làm rộn, tốt như vậy, tôi xứng với đâu".

      "Mau chóng giúp tôi bôi thuốc, rồi ngủ sớm chút". Vỗ vỗ cánh tay của , quay người lại.

      Trong lòng có chút khó chịu, đột nhiên lại cảm thấy ngại ngùng.

      ba mươi hai tuổi, bị tên nhóc mười tám tuổi hỏi đến vấn đề này, thế nhưng cũng ngại ngùng. . .

      "Văn Đình Tâm, có biết hay có chút sức lực nào", mặt mày tạo thành vài đường nhăn, bôi thuốc cho , nhịn được oán trách tiếng.

      Mỗi lần cảm giác sắp biết được chút tin tức, lúc nào cũng trả lời lấy lệ cho qua. Tiếp tục như vậy, cũng biết về sau rốt cuộc ở chung với như thế nào. Vĩnh viễn ở trạng thái bị động, điều này làm cho tính tình cường thế cảm thấy hết sức khó chịu…

      Mà đối với việc tức giận, Văn Đình Tâm lựa chọn là trả lời. thực tế, cũng biết phải trả lời thế nào. . .

      Nếu như cho biết, là bà vợ ba mươi hai tuổi của , bởi vì hại chết , nên bị đến báo ứng trở lại năm mười tám tuổi, chừng cảm thấy bị điên.

      Cho nên, chuyện này tốt nhất là nên ra. Chuyên tâm đối tốt với , để yên tâm thoải mái tiếp nhận cho tốt, phải hay hơn sao?

      Bôi thuốc lưng xong, Nam Thế Dương liền đỡ nằm xuống ngủ. Chính mình lấy từ trong tủ ra cái chăn hướng về phía ghế sa lon tắt đèn nằm ngủ.

      Trong đêm tối, hai người ý mở to đôi mắt nhìn chằm chằm về phía đối phương, đều có tâm riêng.

      đêm như vậy, yên tĩnh trôi qua . . .

      ...

      Sáng hôm sau, thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, bị Nam Thế Dương trấn áp phen, lại rúc đầu vào chăn, tiếp tục ngủ.

      lát sau, mở điện thoại di động, nhìn thoáng qua chút, Dư Dương bị qua loa cắt đứt, tiếp tục chui vào trong chăn.

      Có thể là đêm hôm trước ngủ quá trễ, sáng sớm liền dậy nổi. Vốn là, Nam Thế Dương thiếu gia trốn học hoặc là ngủ nướng học là chuyện vô cùng bình thường. Chỉ cần ông nội , chuyện này có ai dám quản .

      Nhưng hôm nay, trùng hợp là bị gọi dậy hết lần này tới lần khác. . .

      Sau khi Dư Dương treo điện thoại xuống đầy lát, người làm liền đỡ ông chủ bước nhanh về phía phòng Nam Thế Dương.

      "Cốc cốc cốc" quải trượng gõ từng tiếng từng tiếng, gõ sàn nhà bằng gỗ, phát ra thanh .

      Ở trước cửa phòng Nam Thế Dương dừng lại, ông đưa tay mở cửa, nghĩ tới, cửa phòng lại bị khóa.

      "Gõ cửa," hoặc là làm, nếu làm làm cho xong, ông trực tiếp để người làm tiếp tục gõ cửa.

      "Cộc, cộc" tiếng đập cửa vang lên nhiều lần, cửa bằng gỗ, thanh mặc dù lớn nhưng cũng làm người ta khó chịu.

      Trong phòng, Nam Thế Dương tức giận chui đầu ra khỏi chăn, " học, đừng để cho ông nội tôi nhiều!"

      "Ôi trời, tên nhóc thối này!" Ông nghĩ tới chính mình lại phải chịu đựng khó chịu của như vậy, ống tay áo vung lên hai phần chỉ cửa chính, "Lại dám cùng lão tử như vậy!"

      Gõ quải trượng cái, "Đốc" thanh lớn vang lên, lập tức, làm Nam Thế Dương trực tiếp ngồi dậy. . .

      " lấy chìa khóa dự phòng cho ta", ngoài cửa, ông chủ lập tức hạ lệnh.

      " thể nào" ánh mắt dừng lại cửa, nghe được động tĩnh bên ngoài, cảm giác vô cùng tốt. Thế nhưng đem ông nội kéo tới, là quá xui xẻo nha!

      Vội vàng từ ghế salon vọt xuống, ôm tất cả chăn mền chui lên giường.

      Tiếng động rất lớn, làm Văn Đình Tâm cũng thức dậy.

      "Làm sao vậy?" Mở miệng mới vừa hỏi, liền bị cái tay che kín.

      "Xuỵt", làm cái dấu tay yên lặng, rất nhanh, Nam Thế Dương đem chăn mền của mình cất , chính mình lại tiến vào bên trong chăn mền của , "Ông nội của tôi tới, nhất định phải trốn , thể lên tiếng, biết ?"

      Gật gật đầu, Văn Đình Tâm vội vàng tới bên cạnh trốn vào. Thoáng cái, hai người ở rất gần, cánh tay dán lên bắp đùi của , làm Nam Thế Dương khống chế được mà đỏ mặt.

      Cùng cùng cái giường, đắp cùng cái chăn, tình huống như thế, là lần đầu.

      Thực mẹ nó hết sức lạ lẫm. . .

      " mau nằm xuống, nếu bọn họ sinh nghi". Văn Đình Tâm kéo tay áo của nhắc nhở.

      Tính cách của ông nội, Văn Đình Tâm biết , cho tới bây giờ cũng có tiếp xúc qua. Sau khi kết hôn cùng Nam Thế Dương, liền mang theo ra bên ngoài ở, có chuyện gì trở về Nam Gia. Thời điểm ngẫu nhiên trở lại cũng là lúc Nam Gia nghiêng trời lệch đất, dù sao, ông nội cho tới bây giờ sắc mặt nhìn cũng chưa bao giờ tốt.

      Trong ấn tượng, ông là ông cụ rất khó chuyện.

      Nam Thế Dương co người nằm trong chăn, thoáng cái càng dựa vào gần hơn, giống như là quay người có thể trực tiếp chạm phải mặt của , căng thẳng ngay cả ngực cũng bắt đầu loạn nhịp.

      "Xuỵt" bên trong chăn, Văn Đình Tâm ngẩng đầu khẽ ở bên lỗ tai , " mở cửa rồi."

      là nghiêm túc nhắc nhở, nhưng Nam Thế Dương tâm tư lại rơi cả vào trong hơi thở kia.

      nhóc có cảm giác gì, nhưng cảm thấy được bản thân là nóng ran. . .

      "Cạch cạch" tiếng, khóa cửa bị mở ra, từ cửa chính, ông nội chống quải trượng bước vào phòng.

      Ở trong phòng Nam Thế Dương, ông hết nhìn đông lại nhìn tây, ngó dáo dác, giống như là tìm cái gì đó.

      nhàng lướt nhìn quanh phòng lúc, cuối cùng ánh mắt ông dừng lại người Nam Thế Dương.

      "Kéo chăn mền của ra, làm bị lạnh. Bị lạnh tỉnh, dĩ nhiên là ngủ nướng nữa!" Nhíu mày, ông nhìn người làm bên cạnh .

      "Vâng" Người làm thuận thế bước qua.

      Ai ngờ, chăn mền chuẩn bị được kéo ra, Nam Thế Dương lặng lẽ mở mắt, vội vội vàng vàng, "Ông nội, ông nội, con tỉnh."

      "Đáng lẽ phải sớm tỉnh nha!" Hừ tiếng, ông liếc ngang nhìn , "Ngày hôm qua hơn nửa đêm ra ngoài làm gì? Lại còn im lặng nữa".

      "Ở bên ngoài có chút chuyện, con xử lý." Gãi gãi đầu, Nam Thế Dương tùy tiện lấy cái lý do, "Trở về chậm trễ, cũng ngủ ngon. Hôm nay buổi sáng, cho con nghỉ học buổi nha?"

      " xảy ra chuyện gì mà cần con phải tự mình ", phất phất tay, bên người làm mang cái ghế đến, ông ngồi xuống, bày ra tư thế, " phải là bởi vì người phụ nữ chứ?!"

      Trong lúc chuyện, ánh mắt của ông liên tiếp nhìn tới chăn bên cạnh , mày nhíu lại, trực giác cho ông biết, bên trong này nhất định dấu kia.

      Sáng sớm, nhận được tin tức cháu nội ngoan hơn nửa đêm dẫn theo trở lại. Ông vốn tin, nên thử qua xen, hy vọng có thể nhìn thấy ràng.

      Lại còn mang phụ nữ về nhà, tên nhóc thối gan cũng lớn quá . Nhưng là, ông cảm thấy, ông nhất thiết phải thay tên nhóc thối nhìn xem kia chút. Nếu như gia đình dòng dõi nghèo hèn, ông cảm thấy tốt nhất là nên bóp chết từ trong trứng nước.

      Hiển nhiên, Văn Đình Tâm nhất định phù hợp với ý của ông. xuất thân từ Nam giao, thân phận là vô cùng nghèo.

      " chút chuyện , nhưng là khẩn cấp, cho nên con phải ". Ứng phó với ông nội, chỉ có thể tùy tiện lấy cái lý do, "Ông nội hay là cho phép con nghỉ hai tiết buổi sáng, buổi chiều con học, được ?"

      "Được, con ngủ ". Ông đưa tay cầm quải trượng, tư thế ngồi thẳng, vẫn nhúc nhích, "Ông nội ở chỗ này nhìn con ngủ, con khi nào học, ông nội liền".

      "Ông nội". Nam Thế Dương bất đắc dĩ thẳng, "Ông nội nhìn chằm chằm con như vậy, con làm sao ngủ đây".

      "Làm như thế nào ngủ ngủ, đừng để ý đến ông nội".

      Ông chuẩn bị sẵn sàng, muốn liên tục đả kích đến , để thành giao ra kia mới dừng lại!



      ☆, Chương 21, Ông nội lúng túng!


      Hình ảnh có chút quẫn bách. . .

      Ông nội ngồi ở cuối giường, cầm tờ báo, đôi môi hơi mím lại, ánh mắt sắc bén liên tiếp trừng mắt nhìn giường, đôi mi già nhướng cao, mang theo vài ý cười đùa.

      Nâng tờ báo lên, che kín khuôn mặt, cứ như vậy chuẩn bị cùng cháu nội đối đầu.

      Nam Thế Dương ngồi ở đầu giường, tay chống cằm, gần như bất đắc dĩ, "Ông nội, Người đủ rồi nha? Sáng sớm, chơi trò này có cái gì vui".

      "Ông lão ta có thời gian nhàn rỗi cùng con chơi đùa" ánh mắt nhìn về tờ báo, che khuôn mặt cười đến tà ác. Tên nhóc nên biết là ông lão ta ở đây trêu chọc , còn này kia, đúng là có lễ phép gì hết.

      "Vậy ông nội tới canh con ngủ làm chi" lời ra giận đến méo miệng, Nam Thế Dương quả thực muốn cho ông nội cái liếc mắt, " phải là trốn học nửa ngày sao, trước kia cũng phải là chưa từng có. Ông nội, trước người phải từng , con cần chăm chỉ học, chỉ cần đem tài sản hắc đạo của chúng ta quản tốt là được sao."

      "Đúng vậy, lời này ông nội " lật ra trang của tờ báo, trước tiên đáp lại lời của tên nhóc thối, sau đó lại , "Nhưng mà, con phải là cũng đáp ứng ông nội, chỉ cần ông nội đề ra cầu, con nhất định làm theo sao?"

      đến đây, Nam Thế Dương quả thực trách cứ chính mình trước kia qua nhu thuận. Đối với chuyện trốn học là chuyện thường ngày, nhưng lúc trước chỉ cần ông nội , nhất định ngoan ngoãn đeo cặp sách lên lưng học.

      Loại phản kháng như hôm nay, lại được tự nhiên, là lần đầu tiên xảy ra. cho cùng, hay là bởi vì trong chăn giấu bé kia.

      "Ông nội, con hôm nay thực mệt nhọc! Đặc biệt đặc biệt mệt!" Lời vừa xong, còn ngáp cái là dài, liều mạng diễn trò, "Ông cho con ngủ tiếp hai tiết, được ? Là hai tiết học thôi?"

      " có việc gì, con ngủ ." Bưng lên ly trà thiết quan nhấp miệng, ông chút hoang mang, "Ông nội ở phòng con ngồi lát, quấy rầy con nha".

      "Ông nội. . ." Ông nội cố chấp như vậy, Nam Thế Dương cũng là còn cách nào.

      Buồn rầu lại bất đắc dĩ nhìn chằm chằm tờ báo đối diện rất lâu, nhìn thấy sắc mặt ông nội, Nam Thế Dương cũng cách nào phân biệt được ông nội đến cùng là có thử dò xét hăn . Trong lòng cũng hoài nghi, phải là ông nội biết trong chăn của giấu nhóc kia chứ. . .

      "Được rồi được rồi, mình ông nội tôi ở nơi này thôi, các ngươi đều ra ngoài cho tôi" phất tay đuổi người làm bên cạnh ông, mặt mũi của là nhịn được, "Nhiều người như vậy nhìn tôi ngủ, người biết còn tưởng rằng đưa tang. Đều ra hết . . ."

      Trong lúc xua đuổi, người làm cũng được ông cho phép, nhóm người lúc này mới lần lượt ra khỏi phòng, đem cử chính đóng lại.

      "Ông nội, con ngủ á. Người nếu đợi được cứ trước nha". Đặt mình nằm xuống, Nam Thế Dương nhìn chằm chằm người phía sau tờ báo. Ông nội có lộ mặt, chỉ truyền ra tiếng hừ khẽ đáp lại, giống như là có vấn đề gì.

      Lập tức, Nam Thế Dương như làn khói trốn vào trong chăn, cả người đều trùm kín mít trong đó.

      Ban ngày ánh sáng chiếu vào làm chăn mền cũng lộ ra chút ánh sáng, cánh tay chống lên chút, lộ ra chút ánh sáng, xem như có thể thấy mặt của người đối diện. Nhưng hình ảnh gần gũi như thế, Nam Thế Dương nhịn được mặt lại đỏ lên.

      Khoảng cách này phải gần ở mức bình thường, mà nó gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của trực tiếp phả vào mặt mình, tê tê dại dại, vừa giống lại có điểm giống nằm mơ.

      Cùng nằm giường, cùng đắp cái chăn, còn duy trì khoảng cách gần như vậy. Loại kinh nghiệm này, vẫn là lần đầu tiên. . .

      "Xuỵt -" ra dấu im lặng, Văn Đình Tâm ngón trỏ đặt lên miệng của , ý bảo cần mở miệng chuyện. Sau đó, cầm bàn tay to của mở ra, ở lòng bàn tay viết ra chủ ý của mình.

      Cúi đầu xuống, Nam Thế Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn nghiêm túc của , tâm ý đong đầy, có để ý chữ viết gì, ngược lại 'Ực ực' tiếng, căng thẳng đến mức nuốt ngụm nước miếng. . .

      ngẩng đầu lên, chú ý tới thần sắc thích hợp của , Văn Đình Tâm giơ tay gõ xuống ót của . Chỉ thấy Nam Thế Dương bị đau "Gào" tiếng, lông mày nhíu lại.

      "Xuỵt -" miệng bị Văn Đình Tâm bịt lại, hết sức nhắc nhở. cách nào, lúc này mọi việc lại căng thẳng, Nam Thế Dương cũng chỉ còn cách đỏ mặt, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

      Bên ngoài, ông kéo xuống tờ báo, nhướng mày nhìn về phía ổ chăn nhô lên ở giường, chăn mền nhúc nhích, dường như bên trong hết sức thân mật.

      đầy lát, ông cảm thấy tình huống phát triển bình thường.

      Ông vốn cảm thấy, tình phát triển là - - tên nhóc thối chủ động công khai, sau đó cùng với kia nhận sai.

      Ai có thể nghĩ tới - - tên nhóc thối thế nhưng lại đem người làm bên ông đều đuổi , sau đó ngay trước mặt ông lại cùng với phụ nữ làm cái chuyện đồi phong bại tục đó? !

      Hết lần này tới lần khác, ông biết nên nhắc nhở như thế nào cho thích hợp. Trực tiếp lên tiếng, tên nhóc thối ở trước mặt phụ nữ nhất định xuống nước được. nhàng dùng dấu hiệu nhắc nhở, tên nhóc thối lại chút coi trọng, ngược lại ở dưới mắt phát dục.

      Thoáng cái, tình cảnh trở nên vô cùng lúng túng, đây là kết quả mà ông lòng nghĩ tới.

      Dời tờ báo lên , che kín khuôn mặt của mình, ông điều chỉnh sắc mặt, "Khụ khụ" nhắc nhở.

      thanh nhắc nhở này có đưa đến chút tác dụng nào. Bên trong chăn hai người trẻ tuổi còn tưởng rằng ông chỉ là ho khan, dừng động tác lại chút, hai người nghe bên ngoài có động tĩnh gì, lại bắt đầu.

      Ở trong lòng bàn tay Nam Thế Dương, Văn Đình Tâm cùng viết chữ trao đổi, động tác rất , cũng thanh gì, nhưng nhìn từ bên ngoài chăn, vẫn thoáng thấy động tĩnh.

      "Khụ khụ" đầy lát, ông nhịn được lại mở miệng nhắc nhở, hy vọng tên nhóc thối có thể tự giác nhận sai.

      Lần này, cuối cùng là cũng được đáp lại.

      Đầu chui ra khỏi chăn, Nam Thế Dương bóp chăn nhìn về phía ông nội, yếu ớt mở miệng, "Con muốn rời giường. Ông nội à, ông ra ngoài chút ."

      Lật tờ báo, ông nhìn cái sâu xa.

      "Ông nội, ông ra ngoài chút , con có,…" dừng chút, Nam Thế Dương ngập ngừng mặt lại đỏ lên, " có mặc, quần lót đâu. . ."

      Thời điểm ra lý do này 'rất tuyệt', Nam Thế Dương là nghẹn đỏ mặt.

      "Lầu dưới chờ con". Sắc mặt bình tĩnh, ông từ từ xoay quải trượng, từng bước dậm mạnh về phía cửa.

      Trong lòng đặc biệt thể tiếp nhận hành vi của tên nhóc thối, thế nhưng chỉ trong chốc lát như vậy, đến quần lót cũng đều thoát !

      là quá hồ nháo, quá tôn trọng người lớn!

      tới bên cạnh cửa, ông nắm đồ vặn cửa, quay đầu lại trừng mắt nhìn Nam Thế Dương cái, "cho con thời gian 5 phút!"

      Sau đó mở cửa, liền ra sức đóng kín.

      "Ầm" tiếng, cửa chính đóng lại, cái chăn "Oanh" vén lên, Nam Thế Dương rời giường mặc quần áo.

      Buổi tối trực tiếp mặc quần dài áo sơ mi ngủ, sau khi thức dậy cũng chỉ cần mặc cái áo khoác đồng phục là được. Động tác rất nhanh cũng hết sức sợ, giống như đuổi theo thời gian 5 phút.

      giường, Văn Đình Tâm vẫn còn che miệng cười trộm, trong đầu đều là vui mừng.

      Tên nhóc biết điều, hết sức nghe lời, chỉ là nhất thời trêu chọc nên mới như thế với ông nội, nghĩ tới thế nhưng ra . biết thời điểm ra, thái độ của ông nội là như thế nào. Nhất định là lúng túng đến nhịn được ?

      " còn cười" soi gương bối rối thắt cà vạt, Nam Thế Dương mặt đỏ đều đỏ, "Lại muốn tôi dùng lý do hạ lưu như vậy, cũng là..."

      Dường như nhận ra mình bị trêu chọc, Nam Thế Dương cảm giác mình bị thua thiệt.

      "Tôi biết a" từ giường bò xuống, Văn Đình Tâm nhấc chân trái đến trước mặt , nhận cà vạt trong tay thắt lại, nhanh chậm buộc lên, "Nhưng là, vừa rồi nếu như như vậy, xem ông nội có nguyện ý hay ".

      "Đến lúc đó nếu như bị phát tôi ở giường, truyền là bao nhiêu trò cười, ở trong nhà của , chút uy nghiêm cũng còn".

      "Tôi quan tâm những thứ đó" hạ ánh mắt, Nam Thế Dương chợt nghiêm chỉnh lại, "Tôi là sợ, làm thanh danh của ".

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 22, Trẻ đấu già!


      "Thanh danh của tôi cần để ý nhiều, điều quan trọng là phải thoát khỏi hoàn cảnh đó", buộc lên cà vạt, tâm tình Văn Đình Tâm vì câu kia của mà trở nên vô cùng tốt, "Ngược lại là , trong nhà của loạn như vậy. Mỗi người đều chờ để nhìn phạm sai lầm, phải bảo vệ tốt chính mình."

      Đại gia tộc Nam gia nội bộ loạn vô cùng, kiếp trước Văn Đình Tâm được trải nghiệm qua.

      từng, bị người Nam Gia xúi giục, làm cho rằng Nam Thế Dương là người đàn ông tâm cơ rất sâu, thủ đoạn cũng vô cùng ác liệt. Sau, cũng là do người Nam Gia thiết kế, làm cho cùng Nam Thế Dương phát sinh hiểu lầm như vậy, cuối cùng, lại là kế hoạch của mấy người trong Nam Gia, vợ chồng bọn họ song song phải bỏ mạng.

      Liên tục mười năm đều trách lầm Nam Thế Dương, hành hạ Nam Thế Dương. Thậm chí đến bây giờ, còn nhớ Nam Thế Dương hơn ba mươi tuổi ở trước mặt thất vọng đến mức phát điên. . .

      Tình cảm bên trong đôi mắt kia, chỉ sợ nhật ký cũng thể nào miêu tả được.

      Chưa bao giờ chân chính hiểu Nam Thế Dương, mặt dùng thành kiến đối đãi , chung đó cũng là mấu chốt khó khăn nhất của trong kiếp này.

      " học cho giỏi, cần trốn học, dù về muộn hay về sớm, cũng nên để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến chuyện học. Ông nội cũng , học sinh nên ngoan ngoãn học, như vậy mới có thể đọc nhiều sách, kiến thức rộng. "Thắt cà vạt xong lại bắt đầu sửa sang lại tà áo sơ mi của , giờ phút này, cười hết sức dịu dàng, xinh đẹp làm say lòng người.

      "Ông nội , tôi cần học để kiếm cơm" nghe càu nhàu giảng dạy, Nam Thế Dương trong đầu được tự nhiên , cũng thấy vui vẻ, " quản tôi như vậy làm gì, tôi hôm nay học, ở nhà xử lý chuyện của ".

      Đây là lần đầu tiên Nam Thế Dương đề ra nghi vấn với .

      Thế nhưng để cho quản lý ?!

      "Đông" tiếng, gõ lên ót Nam Thế Dương, làm bị đau phải kêu lên, "Á, làm gì vậy".

      " nghĩ như vậy là đúng biết hả, học sinh làm sao có thể học chứ. Coi như có bối cảnh tốt, kiến thức vẫn phải học. Còn trẻ như vậy, học chẳng lẽ thích đánh nhau hả". Chụp bả vai , Văn Đình Tâm trực tiếp , "Nghe tôi, hiểu ?"

      Lại là bộ dạng này, lý do cho , liền bắt nghe lời. . .

      Vuốt ót, giờ phút này, nhìn nhóc kia, Nam Thế Dương cảm thấy rất quái. hoàn toàn hiểu nhóc, nhưng nhóc ấy lại luôn quyết định thay . như thế nào cũng là đàn ông phải nghe lời quyết định, như thế nào cũng cảm thấy mất mặt.

      " nữa, tôi ". có cho đáp lại, Nam Thế Dương tức đến phồng má bước .

      Bước ra nhanh, sau đó dừng lại trước cửa, Nam Thế Dương quay đầu lại, ánh mắt chuyển qua chân trái bị thương của , thoáng cái mềm lòng, "Tôi khi tan học trở lại, hôm nay ở trong phòng đợi tôi cần ra ngoài. Cửa phòng tôi khóa, trong tủ có đồ ăn, chờ tôi ngày, buổi tối tôi dẫn tìm phòng ở."

      Vốn là dự định hôm nay sau khi rời giường liền vụng trộm mang ra ngoài, nghĩ tới sáng sớm liền bị ông nội gọi. Như Dư Dương , ông nội nhất định chịu tiếp nhận , cho nên, về chuyện của , định giữ bí mật.

      "Được, vậy sớm trở lại chút". Gật đầu, Văn Đình Tâm ngoan ngoãn đáp ứng. Giờ phút này nhìn hai người rất có bộ dáng chia lìa của vợ chồng son.

      Mở cửa phòng, Nam Thế Dương vừa ra ngoài liền lập tức đem cửa phòng khóa lại. Trước tiên xuống dưới lầu, thuận tiện vòng qua chỗ kho hàng lấy luôn cái chìa khóa dự phòng, dặn dò người làm hôm nay cần quét dọn phòng của . Sắp xếp tất cả xong, lúc này mới chậm rãi tìm ông nội.

      Ở trong phòng khách, ông nội sắc mặt trầm xuống vô cùng khó coi, đôi tay mạnh mẽ bóp quải trượng, sít sao . . .

      Ông nội hoàn toàn nghĩ ra tại sao cháu ngoan của mình lại biến thành như vậy. ghét phụ nữ như thường ngày, lại mang về nhà, thế lại cùng ngủ cái giường, trong suốt quá trình, để lại chút dấu vết...

      cái giường kia tuyệt đối có ! Ông ở ngoài mền có thể thấy được bộ tóc dài, trông chói mắt!

      Cảm giác làm gương mặt già nua của ông cũng có chỗ mà đặt.

      Tên nhóc thối, tên nhóc thối này, 5 phút xuống, kết quả 10 phút cũng thấy bóng dáng. là muốn làm phản!

      "Dư Dương" trừng mắt nhìn đám người Dư Dương ở đối diện, giọng ông mang theo vài phần trách móc, "Đêm qua dẫn ra ngoài hẳn là chú ? Con nhóc kia là ai?"

      "Ông chủ" lui lại bước , Dư Dương cả người đều gấp gáp, áp lực của cả hai ông cháu đều vô cùng cường đại, "Nhị thiếu mang về , là. . ."

      "Ông nội, con tới" đợi mở miệng, Nam Thế Dương chạy chậm đến, trong lúc dùng sức nháy mắt với Dư Dương, giơ tay vội la lên " học thôi. Dư Dương, chúng ta ."

      ngược lại rất vội vàng, ràng là trốn ông nội. Tên nhóc thối, tuyệt đối có mờ ám!

      "Ông chủ, tôi, tôi trước đây". Giơ chân lên, Dư Dương nhanh chóng đuổi kịp Nam Thế Dương.

      Ông có gọi Nam Thế Dương lại, cũng có tiếp tục tra hỏi Dư Dương, cứ như vậy để hai người bọn họ ra khỏi nhà. Nhưng mà biết , dù cho tên nhóc thối , cũng có thể tra ra kia là ai.

      "Hôm nay có quyét dọn gian phòng của tên nhóc thối ?" Nghiêng đầu, nhìn người làm bên cạnh, mặt mày ông đều nhướng lên, "Đợi lát nữa để mấy người quét dọn cẩn thận."

      "Vâng, ông chủ" Người làm lên tiếng.

      Đáng tiếc ông biết , toàn bộ chìa khóa của căn phòng kia đều được cất vào trong túi quần của Nam Thế Dương. Nếu như ông chính là cáo già, thiếu niên mười tám tuổi là hoàn toàn kế thừa giảo hoạt của ông...

      ...

      Từ trước mặt ông nội chạy ra, Nam Thế Dương nhanh chóng hướng về phía bên trong xe chui vào, cảm giác trái tim trong ngực còn nhảy 'Bang bang' lên. Đủ để thấy được, ở trước mặt ông nội, tiểu thiếu niên biết điều, ngoan ngoãn, đến lời dối cũng thể thuận miệng phát ra.

      Chiếc xe khởi động, Nam Thế Dương bóp tay cái, chợt ngừng lại, "Túi sách mang!"

      "Nhị thiếu, chắc để quên ở nhà" Mắt nhìn kính chiếu hậu, Dư Dương thuận miệng tiếp, "Nhưng mà cậu tới trường cũng lên lớp, mang theo cũng sao hết".

      "Ai tôi lên lớp học" ngẩng đầu lên, vỗ phía sau lưng ghế lái, Nam Thế Dương lên tiếng phản bác, "Làm sao có thể như thế, học sinh tới trường học, lên lớp lẽ là chơi?"

      "Đợi chút tôi về nhà lấy cặp sách" xoay người lại Nam Thế Dương méo miệng lầm bầm, "Mặc dù, tôi phải nhất định nghe giảng bài."

      Đúng vậy, xác thực định nghe giảng bài. Nhưng là, cũng giải thích được vì sao bản thân mình tự giác lại nghe theo lời của như vậy…

      . . .

      Lúc này, nam gia trong phòng Nam Thế Dương, Văn Đình Tâm khập khiễng từng bước trong phòng, lật lật bên này chút, lại ngó bên kia chút. Đói bụng, nên tìm chút thức ăn.

      Mở ngăn kéo bàn học ra, ở vị trí khuất nhất trong góc, có quyển sổ tinh xảo được khóa bằng mật mã.

      "Chao ôi, thứ này. . ." Là nhật ký của . . .
      Dion, rjnchan, Huỳnh Thượng Hỷ4 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 23, Nhật ký, cất giấu tình cảm của tên nhóc!


      Bên ngoài nhật ký màu xanh đậm, bên cạnh khung khảm kim tuyến, trang giấy có sắc ố màu vàng, nhìn qua có vẻ rất lâu rồi.

      Phát ra bản nhật ký này, tâm tình của cũng giống như lúc trước, vừa sợ, vừa do dự lại vừa mong đợi. . .

      Kiếp trước, sau khi tới cục cảnh sát nhận thi thể của trở về, toàn bộ nhà bị dọn sạch, quyển nhật ký bị công ty chuyển đồ ném ở trước mặt , sáng ngời, chói mắt vô cùng. . .

      tại, kéo cái ghế ngồi ở trước bàn, cầm lấy nhật ký của , dịu dàng vuốt ve, giống như là cầm trân bảo.

      Mật mã của nhật ký tốn đến nửa giờ mở được, kiếp trước, ngồi ở góc gian phòng, mang theo tâm tư phức tạp, lật ra nhật ký.

      tại, thời điểm mở ra nhật ký, bàn tay của vẫn run rẩy như xưa.

      Đây là quyển nhật ký bắt đầu được ghi chép từ năm thứ ba tiểu học, độ dày có thể so với quyển từ điển Trung Hoa. Nhìn ra hết sức quý trọng bản nhật ký này, tờ giấy dùng hết sức tiết kiệm, nét chữ mà thanh tú. ngày viết xong, chỉ cách ra chút ngày hôm sau liền tiếp.

      Thời kỳ Nam Thế Dương còn nội dung trong nhật ký hết sức có ý tứ, ngày câu, viết đều là hôm nay nhìn ai thấy khó chịu, đánh nhau với ai.

      Thời kỳ sơ trung nội dung trong nhật ký Nam Thế Dương viết rất đơn giản, ngày đoạn, viết đều là giúp ông nội quản lý thuộc hạ như thế nào, quản lý khu vực như thế nào.

      Bắt đầu thời kỳ cao trung, nghiêm túc mà , là bắt đầu gặp được Văn Đình Tâm, nhật ký của bắt đầu dài . . .

      Văn Đình Tâm nhớ rất ràng, kiếp trước, trong nhật ký của , luôn luôn xuất tên của .

      Từ lần đầu gặp nhau, viết về trong nhật ký:

      "Bị nhóm bắt cóc, suýt nữa liền sống được, may mắn gặp được bé, Dường như ấy cứu mình. Nhưng là, lúc mình tỉnh lại ấy lại chạy . Bởi vì thấy ấy, làm hại mình lạc đường trong rừng, bộ rất lâu, rất lâu. khó chịu. . . Hoàn hảo mình nhớ kỹ người bé có rất nhiều vết thương, chừng có thể tìm được ấy, nếu như tìm được rồi, mình nhất định phải mắng bắt phải ngừng lại!"

      Nhưng, thực tìm được rồi, nhưng lại biết phải như thế nào…

      "Phí thời gian ba tháng, cuối cùng cũng tìm được bé ấy. nghĩ tới nhóc nhìn thấy mình liền bỏ chạy, là đủ rồi! Mình có kinh khủng như vậy sao?!"

      Dù cho phát điên như vậy, vẫn điều tra như xưa, chú ý như xưa. . .

      " tên là Văn Đình Tâm, kỳ rất đáng thương. Ngày ngày bị đánh, bị chửi, còn bị buộc gả cho ông già. Mình cảm thấy nên giúp ấy tay, ấy cứu mạng mình lần, mình cũng nên báo ân, có phải hay ? !"

      Xác thực, làm như vậy. . .

      "Đem bé kia mang đến bên cạnh mình, cảm thấy rất kì quái, bên cạnh Nam Thế Dương thế nhưng có thêm nữ nhân. Ai, vô tình bị bọn đàn em cười nhạo nửa ngày..."

      " bé kia gần đây biết điều, nhưng cùng mình lại quá thân cận, giống như có chút sợ mình. Có phải mình quá hung dữ hay , hù đến ấy? nên nha, mình chưa từng lớn tiếng với ấy lần nào mà".

      "Ôi! Nguyên nhân ấy thân cận cùng với mình hóa ra là bởi vì thấy Nam Dư Kiêu tốt hơn! Tên nhóc Nam Dư Kiêu kia biết chú ý tới ấy làm cái gì, cảm giác thích hợp lắm. được, mình phải làm cho tên nhóc thối kia cách xa ấy chút. . ."

      Tại trong nhật ký, liền viết việc Nam Thế Dương đánh nhau với Nam Dư Kiêu.

      Giờ phút này, giở từng trang nhật ký, nhưng trong đầu Văn Đình Tâm lại nghĩ đến nội dung viết trong quyển nhật ký kiếp trước của .

      Biết mười bốn năm, từ năm mười tám tuổi đến ba mươi hai tuổi. Năm tháng dài như vậy, liên tục nhớ kỹ tất cả ký ức của với dù tốt hay xấu, đều viết lại tâm tình lúc ấy của mình.

      Ngày hôm sau khi phát sinh chuyện hiểu lầm, trong nội dung nhật ký viết đầy lời sám hối, tự trách, trách chính mình làm thương tổn đến .

      Ngày kết hôn, trong nhật ký viết lời thề vô cùng nghiêm túc, lấy tính mạng mà thề, đời này đối với tốt, làm cho hạnh phúc, mặc kệ là ghét hay hận .

      Sau kết hôn mỗi ngày, trong nhật ký viết những kiện làm xảy ra cãi vã, mà phía dưới mỗi kiện, đều viết sai lầm của mình và cách sửa chữa sai lầm ấy. Vì vậy, những ngày tiếp theo, thực tái phạm sai lầm.

      Cho đến lần cãi vã cuối cùng, mệt mỏi. . .

      , hôn nhân này kiên trì mười bốn năm làm thống khổ, làm cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi. Cho nên quyết định, ly hôn. . .

      Từ thiếu niên đến người đàn ông thực thụ, dùng nửa đời mình để , nhưng chỉ là làm cho càng ngày càng hận .

      Mà tên ngốc ấy, cuối cùng ở đường sân bay lại đổi ý, quay trở lại, chuẩn bị trở về tìm .

      Tai nạn xe cộ, rơi xuống nước, chuyện như vậy đột nhiên phát sinh. . .

      Chuyện cũ từng chuyện tái , nghĩ lại mà kinh.

      Giờ phút này, lật quyển nhật ký ra, Văn Đình Tâm hốc mắt rớm lệ, trong đầu luôn xuất hình ảnh Nam Thế Dương mười tám tuổi, Nam Thế Dương hai mươi tuổi, Nam Thế Dương hai mươi tám tuổi và Nam Thế Dương ba mươi hai tuổi. . .

      "Thực xin lỗi, Nam Thế Dương" kiếp trước, ôm bản nhật ký bản núp ở góc, Văn Đình Tâm bi ai lời xin lỗi cũng chỉ có thể với khí.

      Ông trời cho trở lại. thiếu cả đời, kiếp này quay trở lại năm 18 tuổi nhất định hoàn hảo bù đắp cho .

      tại, lật ra nhật ký của , ngoại trừ tiểu học sơ trung nội dung là giống nhau, từ sau khi gặp phải , nội dung nhật ký thay đổi...

      "Bị nhóm bắt cóc, suýt nữa liền sống được, may mắn gặp được bé, ấy cứu mình, còn mang theo mình ra khỏi cánh rừng. bé kia hết sức cổ quái, dường như biết mình hoặc là người nhà mình, nhưng ấy cái gì cũng chịu . Mặc dù cực kỳ khó chịu bộ dáng thần thần bí bí của , nhưng thời điểm theo ra ngoài, cảm thấy rất an tâm. ấy đối với mình rất tốt, tốt có chút kỳ lạ. Cảm giác, cảm thấy, ấy biết mình, khả năng do mình nhớ ấy. . ."

      " ấy tên Văn Đình Tâm, điều kiện gia đình tốt, cuộc sống cũng hết sức vất vả, nghe bị đánh bị chửi là chuyện thường. Hỏi qua ông nội, cũng hỏi qua nhiều người, dường như có ai biết . Nhưng là, vẫn cảm thấy ấy rất kỳ quái. Hôm nào phải tìm , nếu , trong lòng luôn luôn tồn tại cái vướng mắc như vậy."

      "Đáng chết! bé kia thực rất kỳ lạ! Vì cái gì lại đối tốt với mình như vậy, vì cái gì còn biết nhiều như vậy, vì cái gì mình muốn hỏi lại dám hỏi! ràng chuẩn bị đưa giầy cho liền để trả lời mấy vấn đề, kết quả ấy lại chỉ lời cảm ơn. Về sau nhất định nghiêm chỉnh hỏi lại. Hoàn hảo ngày mai gặp lại, đưa mấy bộ y phục, nhất định phải moi ra ít thông tin!"

      Thời điểm nhìn đến đây, Văn Đình Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, khóe môi cười thầm, "Người này. . ." Lại muốn lấy việc tặng đồ để thu mua .

      Tâm tư lại nghĩ đến , sao có thể dễ thương như vậy chứ?!

      Nhật ký lại lật, trang cuối cùng, cũng chính là nội dung tối ngày hôm qua vừa mới viết.

      Nhìn đến đây, Văn Đình Tâm dừng lại, cảm giác đúng. . .

      "Vé số là , khoản tiền rất nhiều. Thời điểm ấy giao cho mình, mình cảm thấy được, ấy đem thế giới của ấy đều cho mình. Trong lòng loạn loạn, cảm thấy điên khùng, khả năng, mình cũng có chút điên khùng . . ."
      Dion, rjnchan, Huỳnh Thượng Hỷ8 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 24, Đối với , chịu trách nhiệm toàn bộ!


      là thời gian nghỉ giữa giờ tiết thứ hai, trong phòng học, Nam Thế Dương cầm điện thoại di động 'Rầu rĩ' ấn phím, ở bên cạnh , nhóm tiểu đệ vây quanh.

      "Nhị thiếu, vài ngày nay mới đến trường học, các em đều đặc biệt lo lắng cho . xem lần trước bị bắt cóc cũng mới lâu, ra ngoài phải cẩn thận chút đó" ở gần nhất tiểu đệ ôm cây bút ghi ghi chép chép, rất vội vàng, "Nhưng mà nhị thiếu, muốn chép bài làm cái gì? Trước kia phải là cần học bài sao?"

      "Ôi trời, mày hãy đổi thành ma ma tổng quản , nhị thiếu phân phó chuyện này chính là muốn mày phục tùng vô điều kiện, nên hỏi nhiều biết ?" tiểu đệ khác nhấn vào ót của , sau đó khuôn mặt tươi cười quay lại nhìn về phía Nam Thế Dương, vài phần nịnh nọt, "Nhị thiếu, việc phân phó, em làm xong. Chú của em giúp việc chuyển từ lớp cao trung lên cuối cấp ba và cả đăng ký thi tốt nghiệp, sáng mai mang theo chứng minh, hộ khẩu và thủ tục nhập học tới, bé kia lập tức có thể học!"

      "Ừ" Hừ lạnh đáp lời, Nam Thế Dương đổi tư thế ngồi lại, xoay xoay chiếc điện thoại di động đặt mặt bàn.

      Mặc dù cầm hết chìa khóa phòng theo, vẫn là lo lắng. biết tại sao ông nội mới sáng sớm tìm nháo như vậy?. Nếu như là ông nội biết tồn tại của , chừng thực tìm cách tiến vào phòng .

      Theo tính tình của ông nội, hoàn toàn có khả năng trực tiếp phá cửa bước vào. . .

      Trừ việc đó ra, cũng rất lo lắng, ở trong phòng biết có an phận hay , biết có tìm tới đồ ăn vặt trong tủ hay , biết có đổi thuốc trị thương chân hay ...

      tóm lại, ở nhà, hoàn toàn thể nào bỏ xuống lo lắng được.

      "Nhị thiếu, tại sao phải sắp xếp cho ấy học ở cấp ba? Chỗ kia cách xa, mỗi ngày phải gấp gáp, vất vả để ý tới ấy, an bài đến lớp chúng ta phải là tốt hơn sao?" Xung quanh nhóm tiểu đệ nhướn mày, "Nếu để ấy học tại lớp chúng ta, tiện việc quan tâm hơn?"

      Nhìn tiểu đệ những lý do hợp lý ra khỏi miệng, Nam Thế Dương nhìn nhưng tiếp thu được.

      "Đừng nữa, là chủ ý của ấy, tao có cách thay đổi" tay chống đầu, Nam Thế Dương tỏ ra có vài phần uể oải.

      Tên nhóc ngang ngược giờ phút này dường như còn như vậy, trong lúc nhất thời tràn đầy phiền não.

      Ở trước mắt có rất nhiều vấn đề cần đối mặt, vấn đề của . . .

      Dẫn theo nhóc ở bên người, Nam Thế Dương ràng cảm giác người mình có thêm nhiều trách nhiệm.

      Tan học về nhà muốn dẫn ra ngoài tìm phòng ở, mua đồ dùng học tập cho , về sau ở trong trường học, cũng phải chiếu cố tốt, trải tốt đường cho ...

      Những thứ này đều là vấn đề cần phải nghĩ đến, phải sắp xếp tốt, và còn rất nhiều vấn đề nữa mà còn chưa nghĩ ra.

      bé kia nhất định chịu khống chế, biết . chừng khi sắp xếp xong, còn cái này chịu, cái kia đồng ý, ngay cả khả năng hối hận đều có ấy chứ.

      Nam Thế Dương cho phép giao trở về cái nhà ở Nam Giao kia, cái gia đình hành hạ thành như vậy, yên lòng. Vì phòng ngừa ngày nào đó đầu óc rút gân lại nhớ nhà, Nam Thế Dương còn quyết định muốn hoãn thời gian Nam Giao gặp lại vợ chồng kia.

      Tại lần đó, khi xảy ra chuyện, đúng là xử lý còn thiếu sót.

      "Đúng rồi, mày đợi lát nữa nghĩ biện pháp, giúp tao đem cái này đổi thành tiền." Lấy ra mấy tờ vé xổ số đưa lên trước mặt tiểu đệ gần nhất, "Tao muốn trong hai giờ số tiền nhận được phải nằm trong thẻ của tao".

      Vé số được đổi ra ngay đêm hôm đó phải đối diện với vấn đề. đúng là giải nhất, con số cũng kém.

      Nhận được khoản tiền như vậy, Nam Thế Dương áp lực cực lớn.

      Chính mình nghèo rớt mùng tơi đến quần áo cũng rách nát, lại có thể chút lựa chọn đem số tiền kia giao cho , đủ để thấy được đối với tín nhiệm đến cỡ nào, đạt tới loại cảnh giới mà cách nào lý giải được.

      Cho nên cảm thấy, điên khùng .

      Khả năng cũng điên khùng, chỉ là nhận số tiền kia, liền chuẩn bị chịu toàn bộ trách nhiệm đối với . ràng, căn bản thiếu tiền.

      "Vé số?" nhàng cầm lấy kia ba tờ vé số, tiểu đệ nheo đôi mắt lại, tinh tế quan sát, "Nhị thiếu, khi nào bắt đầu chơi loại này vậy?"

      "Tao mới lấy được!" Chụp lấy ót của tên đó , mấy tờ vé số đặt ở trong tay người khác, thế nào lại cảm giác dễ dàng ném ? !

      "Đây phải là số tiền , đổi xong lập tức chuyển vào tài khoản cho tao, nếu , chắc mày biết kết cục của mày là cái gì." Liếc ngang tên kia cái, Nam Thế Dương ác độc cảnh cáo câu.

      "Ôi trời ôi trời, biết biết " vân vê cái đầu, tiểu đệ siết chặt vé số, trước mặt mọi người nhét vào trong ví tiền của mình.

      "Buổi tối tao muốn dùng tiền, đợi lát nữa buổi trưa đổi ". xong, Nam Thế Dương nhấc theo túi sách đứng lên, suy nghĩ chút, lại ném túi sách , nhìn về phía tiểu đệ ghi chép bên kia, "Chép xong bài bỏ vào túi sách của tao, tan học tao đến lấy".

      Nhìn thấy bước ra bước, đám tiểu đệ xung quanh đều đứng dậy, "Nhị thiếu, muốn đâu vậy?"

      "Tao Nam Giao, đúng rồi,.." bước chân ngừng lại, xoay người lại chào hỏi, " đứa theo tao, dẫn tao ra khỏi trường học."

      Trường cao trung đệ nhất thành phố phải là , đáng là, có thể lạc đường ở bên trong!

      "Em, em dẫn" Lập tức, mấy tiểu đệ ân cần đuổi kịp.

      Lúc trước nhắn tin Dư Dương đến trước cửa trường học đợi , chắc cũng đến rồi.

      Vé số, giao cho người khác lấy.

      Lớp học, cũng sắp xếp xong xuôi.

      Việc tiếp theo, cần phải tới chỗ cha ghẻ mẹ kế của lấy hộ khẩu. Quá trình đăng ký nhập học cần phải nhanh chút, nếu , việc muốn tham gia thi tốt nghiệp trung học là thể thực được.

      Từ giờ phút này trở , vận mệnh cùng kiếp trước bước lên quỹ đạo tương tự.

      Về việc của Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương hết sức để tâm, hết sức để ý, hết sức có trách nhiệm.

      nghĩ ra tại sao mình phải làm như vậy, có khả năng, chính là do trong nhật ký viết như vậy ...

      có chút, điên khùng...

    5. asuna1999

      asuna1999 New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      17
      Hic quan tâm quá khiến người ta ghen tị

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :