1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lão bà ba mươi hai tuổi trùng sinh - Viên Hô Tiểu Nhục Bao (60.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59 (1)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Đối với người đàn ông điều gì thể nhẫn nhịn?

      Đó chính là bị phụ nữ ba bốn lượt đùa giỡn, xem thường, khiêu khích!

      ra mà , ở bên cạnh nhiều người ồn ào như vậy, Nam Thế Dương cảm thấy rất ngại ngùng, cũng nghĩ làm ra hành vi gì quá giới hạn. Nhưng câu kia của Văn Đình Tâm hoàn toàn kích thích dũng khí của .

      rằng ngại ngùng? Còn người khác nên trêu chọc ? Còn cười nữa!

      Có thể nhịn được sao?

      Đương nhiên chuyện này thể!

      Cho nên sau khi cơn giận dâng lên tới đầu, Nam Thế Dương còn lý trí, bắt đầu xúc động.

      phải chỉ là cái hôn thôi sao? Có gì mà dám?

      Để đề phòng chống lại, Nam Thế Dương giữ chặt đầu , khép chặt đôi mắt, ở trong lòng khẩn trương đến mức thể tả được.

      “Woo!” Bên cạnh tiếng hét chói tai như những lớp sóng, Nam Thế Dương cũng chẳng nghe được chút nào.

      Giờ phút này trong đầu trống rỗng, cảm thấy hoàn toàn mơ hồ!

      Cũng giống như vậy, đột nhiên bị hôn Văn Đình Tâm cũng rất mơ hồ, ngoài cảm giác hơi kích thích, còn lại có hương vị gì. Bởi vì còn chưa kịp cảm nhận, Nam Thế Dương buông tay rút lui.

      nụ hôn đặt xuống, xoay người trở lại, ràng có thể thấy được bên vành tai của Nam Thế Dương đỏ thắm, làm người khác nhìn thấy khỏi buồn cười.

      ghiền, sao lại nhanh như vậy chứ!” nghĩ tới nhanh như vậy ngừng lại, Cẩu Đầu lại bắt đầu ồn ào: “ nhìn kìa, đại tẩu còn chưa kịp phản ứng nữa. Hôn mội cái nữa !”

      Mà cái kiểu ồn ào như thế này rất dễ kéo theo cả đám phản ứng cuồng nhiệt! Ngay sau đó từng lớp, từng lớp sóng ầm ĩ.

      “Hôn cái nữa , cái nữa, cái nữa!”

      Như vậy ổn, trong đầu Nam Thế Dương tức giận, trừng mắt với Cẩu Đầu cái: “Được rồi, đừng làm ồn!”

      Ánh mắt trực tiếp rơi xuống người Cẩu Đầu, làm tên nhóc đó cũng miễn cưỡng phải nén lại, nghẹn giọng.

      “Ăn xong rồi, tất cả làm ”. ánh mắt làm cho cả nhóm yên tĩnh, giống như phát ra uy lực, cả đám mới biết lợi hại của .

      Mà lúc này, cả phòng yên tĩnh, toàn bộ ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm , làm người khác cảm thấy vô cùng quái dị.

      được, ở đây được nữa!

      “Văn Đình Tâm, chúng ta trước!” theo bản năng, cầm tay Văn Đình Tâm, cưỡng chế kéo tay rời , bóng lưng tỏ ra ngang ngược vô cùng.

      “Chúng mày xem có phải nhị thiếu quá khẩn trương hay ?” Nhìn cánh của chính rầm rầm đóng lại, Cẩu Đầu nhịn được mở miệng: “ là hiếm thấy, nhị thiếu ở trước mặt nhị tẩu lại khẩn trương như vậy!”

      “Đúng như vậy! Mọi người xem khuôn mặt nhị thiếu đỏ như thế nào. Ở cùng với ấy lâu như vậy, tao cũng chưa từng thấy nhị thiếu thẹn thùng!” Ở bên cảnh ít tiểu đệ siết chặt quả đấm, vô cũng kích động.

      “Tao cho tụi mày nghe, nhị thiếu bởi vì chưa từng trải qua đương, hơn nữa tuổi còn trẻ, cho nên nhìn hơi yếu thế. Tụi mày nhìn xem nhị tẩu hình như có kinh nghiệm nhiều hơn, thái độ cũng rất tự nhiên”.

      Mỗi người câu phân tích tình cảm cùng hoàn cảnh của hai người, nhưng họ lại biết rằng hai người quả còn chưa chính thức đến với nhau.

      Hết lần này tới lần khác, trong mắt nhóm tiểu đệ vẫn nhìn ra bọn họ phải là đương. Chỉ đơn giản nhìn nhị thiếu khuôn mặt căng thẳng, ràng trong mắt , địa vị của nhị tẩu rất cao.

      Cái này có lẽ là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.

      Hai người bước nhanh ra cửa, suy nghĩ trong đầu vô cùng hỗn loạn.

      Mọi chuyện mới xảy ra, Nam Thế Dương căn bản là dám nghĩ lại lần thứ hai. Bất kể là hình ảnh, hay là cảm giác, mẹ nó, căn bản là căng thẳng đến mức còn cảm giác.

      giống như vậy, ở sau lưng , Văn Đình Tâm lại cố gắng hồi tưởng lại tình huống vừa rồi. Thậm chí còn lấy lý trí phân tích xem vì sao lại phát sinh tình huống như vậy.

      Các em bắt đầu dụ dỗ, làm suy nghĩ của hai người bọn họ bị rối loạn. Mà còn ở bên quạt gió, nên tên nhóc xúc động.

      Chuyện này chắc chắn là do xúc động, cho nên mới làm ra chuyện đó.

      Cho nên, chỉ chút như vậy, cảm thấy cũng chẳng chứng minh được điều gì.

      Đúng vậy, nếu là xúc động, vậy chuyện này cũng cần nhắc lại nữa. đến càng mất mặt.

      Thế nhưng tên nhóc cũng sợ bị xấu hổ sao.

      “Ôi trời, đâu vậy?” Vội vàng lấy lại tinh thần, như vậy ổn, Văn Đình Tâm chú ý đường phố xung quanh hoàn toàn xa lạ, vội mở miệng nhắc: “Ở đây phải là phố Tân Sông, muốn đâu vậy?”

      Đương nhiên, hoàn toàn biết rằng biết đường.

      Vừa rồi ra ngoài, trong đầu Nam Thế Dương bực bội nên xông đại, khả năng chẳng phải Đông chẳng phải Tây, biết đâu.

      “Ôi..” Dừng lại, Nam Thế Dương cũng thu hồi suy nghĩ, nhìn cảnh sắc xa lạ trước mặt, cũng sửng sốt: “Ở đây…”

      biết chỗ này sao?” Bước lên trước, Văn Đình Tâm đứng lại bên cạnh, nhìn theo tầm mắt : “Nếu như cũng có ấn tượng, có lẽ chúng ta lạc đường!”

      Rất ràng, đúng là lạc đường.

      “Văn Đình Tâm, tôi…”

      sao đâu, sao, nếu tìm thấy đường, chúng ta có thể gọi xe. Nhưng mà, chắc cũng khó tìm lắm, nhìn bản đồ chút, chúng ta biết thôi!” Vỗ vai trấn an, chỉ phút chốc đề tài hôn môi nhanh chóng bị lãng quên.

      đưa bản đồ cho em” Giơ tay ra bên canh , lập tức bản đồ được đưa lên.

      Phần bản đồ này, Nam Thế Dương luôn luôn mang theo. Mặc dù có lẽ xem hiểu, nhưng cũng nhất định phải mang theo phòng thân.

      biết bắt đầu từ lúc nào, bản đồ này được Văn Đình Tâm dùng nhiều hơn cả .

      Mở bản đồ ra, Văn Đình Tâm nhanh chóng nhìn biển số nhà bên cạnh, nhanh chóng biết địa điểm của bọn họ. Hóa ra nơi này chính là phố Tân Hoa, cách phố Tân Sông đoạn.

      theo em, chúng ta trước tiên hãy quay lại phố Tân Sông” Giơ tay lên, nhanh chóng chỉ phương hướng, sau đó dẫn theo Nam Thế Dương rời .

      Lần này đổi lại là Nam Thế Dương theo , quả như vậy càng làm cho hai người thấy yên tâm.

      theo phía sau Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương có gì là yên tâm cả. bỏ rơi , sớm có cách quay lại mục tiêu, vô cùng tin tưởng.

      Nhưng mà, Nam Thế Dương theo sau, Văn Đình Tâm lại có cảm giác ổn. Mỗi lần xúc động mang ra ngoài, vừa biết đường, vừa sốt ruột, có đôi khi bước theo kịp.

      Tin rằng nếu sau này có chuyện ngoài ý muốn, chắc lại như thế này, theo phía sau .

      Dưới hướng dẫn chuẩn xác của Văn Đình Tâm, bọn họ nhanh chóng quay lại phố Tân Hoa.

      Đúng như Nam Thế Dương , con đường này rất loạn, quản lý tốt, cũng may là có bang phái của đóng tại chỗ này, nếu con đường này cũng thể sinh hoạt bình thường được.

      Vốn dĩ Văn Đình Tâm còn tưởng rằng ngoại trừ vài quán rượu bên ngoài, đều là mấy cửa hàng , hoặc là nhà dân, chỉ cần đặt giá thành cao, nhất định có người chuyển nhượng.

      Nhưng nghĩ tới, ngoại trừ quán bar, phần lớn người dân ở đây đều tiến hành mở hộp đêm làm ăn.

      Nhìn sang cái, thấy được phòng tắm xông hơi, còn có cửa hàng mát xa, còn có các cửa hàng bán đồ dùng ban đêm, ban ngày…

      Chuyện này đương nhiên biết , hơn ba mươi tuổi cũng phải là sống phí hoài, chút quy tắc ngầm đương nhiên hiểu .

      Quanh quẩn lại, từ đầu phố đến cuối phố, Văn Đình Tâm quả dám vào…

      Dừng chút trước cửa tiệm mát xa, thăm dò nhìn vào bên trong chút, rèm cửa sổ màu đỏ, ánh điện màu vàng ấm áp. Nhân viên cửa hàng mặc váy cực ngắn cho cảm giác cực kỳ được đứng đắn.

      lúc lâu, Văn Đình Tâm nhíu mày suy nghĩ vẫn đưa ra được quyết định gì.
      Last edited: 6/10/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59 (2)

      Editor: Hoàng Lão Tà


      lúc lâu, Văn Đình Tâm vẫn nhíu mày suy nghĩ thể đưa ra quyết định.

      “Người ở đây dễ giải quyết đâu!” Nam Thế Dương mua hai cây kem từ phía đối diện tới đưa cho : “Em đừng buồn, tôi để đàn em thăm dò, hỏi chút xem bọn họ có muốn bán hay . Em yên tâm, tôi nhất định giúp em lấy được!”

      “Làm sao làm được” Nhận lấy cây kem, Văn Đình Tâm mạnh mẽ cắn miếng, giống như trút tức giận: “Lẽ ra em cần phải điều tra trước chút!”

      “Nhưng mà, sáng sớm nay mới quyết định, nên cũng chẳng có thời gian mà điều tra. xui xẻo”. Chẹp chẹp, mút cây kèm, liếc quanh chút nhìn thấy tóc tai bù xù từ trong tiệm mát xa ra.

      vải vóc người đúng là đủ ít.

      có chuyện gì, nếu như em thực nhìn trúng nơi này, tôi lấy nó cho em”. Men theo ánh mắt nhìn, nhìn thấy người phụ nữ đó, Nam Thế Dương vô cùng ghét bỏ: “ đây sớm chán ghét những người như thế này”.

      “Thôi nên gây chuyện” Vỗ vai . Văn Đình Tâm nhanh chóng tới bên cạnh, trong miệng vẫn ngừng nghỉ: “Em tìm nơi khác xem. Dù sao chỉ cần cùng khu vực này tốt rồi”.

      cảm thấy nhất định phải mở giải trí thành, hơn nữa trong ba vòng, vòng bên ngoài này là tốt nhất, có thể kéo theo hai vòng kinh tế khác.

      Mục tiêu này nhất định buông tay!

      Nhưng cũng cần thiết phải kiên trì cách máy móc, nếu gắng mà địa điểm này rước lấy ít phiền phức dù có mở ra sớm hay muộn cũng phải đóng cửa.

      Đúng rồi, có lẽ nên tìm thầy phong thủy tính toán thử xem mảnh đất kia thế nào.

      "Văn Đình Tâm" Từ phía sau đuổi kịp, Nam Thế Dương nhìn thấy nét mặt lúc suy nghĩ của : "Em lại nghĩ gì?"

      Mỗi lần nghĩ đến chuyện gì cũng đều có biểu cảm nghiêm túc như vậy, xem cũng thành thói quen.

      "Đừng phiền lòng, mảnh đất đó giao cho tôi, tôi giúp em lấy được".

      Nam Thế Dương hứa chắc chắn, nào biết Văn Đình Tâm căn bản nghe.

      "Coi như quên , chúng ta về thôi". Mút que kem, lúc Văn Đình Tâm nhìn về phía , giống như là nghĩ thông: "Em hết quần áo rồi, chúng ta mua đồ . Còn nữa, cũng bỏ nhà , chắc chắn cũng hết quần áo rồi".


      "Nhưng chỗ này em cần sao?" Nam Thế Dương bị cho qua.

      cho rằng niềm vui của là mua nhà đất, chứ phải mua quần áo. Bây giờ lại nhắc đến chuyện mua quần áo, nghĩ lại nhất định là do thất vọng nên mới buông tha chỗ này.

      nghĩ tới nơi quản lại phải để thất vọng, điều này làm cho Nam Thế Dương cảm thấy rất khó chịu.

      " cần, dù sao cũng là do em đột nhiên nổi hứng thôi. Địa điểm có thể tìm sau, kế hoạch cũng thay đổi, sao cả". Giơ tay vẫy chiếc xe, gọi lần thứ hai: " thôi, cửa hàng mua quần áo nào".

      Đuổi kịp bước chân , hai người cùng nhau ngồi lên xe.

      lúc sau, Nam thế Dương vẫn nhịn được : "Vậy lát nữa mua xong em về nhà trước, tôi phải về nhà chuyến".

      "Về nhà làm gì?" Liếc qua phía , bỗng chốc Văn Đình Tâm cảnh giác, dựng thẳng ngón tay về phía : "Ông nội , làm gì chứ?"

      "Ông nội làm gì đâu, em yên
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59 (3)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Từ Kiến Bình lên giọng hét trong phòng hơn nửa ngày, giọng hét cũng khàn , cả người cũng còn khỏe, chỉ có thể uống AD giải khát.

      Sau ngày đêm Cao Tài và Từ Kiến Bình rất tức giận. Hai người thay nhau kêu ở trong phòng mất mấy canh giờ, nhưng cũng thể gọi được người.

      Lúc đầu Cao Tài vốn định lấy ghế đập cửa nhưng Từ Kiến Bình chịu. Gỗ lim tốt như vậy, đập rất đáng tiếc! Về sau còn phải bỏ tiền sửa chữa, quá uổng phí!

      Cho nên hai người dằn nóng nảy xuống, ở trong phòng chịu đựng đêm, với lại ngày đêm này cũng rất thoải mái.

      Đồ ăn, đồ uống sẵn, xem Tivi mệt ngủ, cuộc sống sướng như heo làm cho hai người cảm thấy vô cùng hài lòng. Nếu phải mấy người đàn ông mặc vest đen đến gõ cửa, đoán chừng bọn họ đợi đến khi hết đồ ăn mới nghĩ cách thoát ra.

      Mấy người áo đen là do ông cụ phái tới, ngay khi cửa phòng được mở ra họ .

      Sau đó đến phòng khách, người đàn ông đó ngồi xuống bên, Cao Tài và Từ Kiến Bình ngồi ở phía đối diện.


      "Người em, ông chủ phái mọi người đến đây là do có việc gì quan trọng sao?" Từ Kiến Bình , vẫn đau lòng với việc ổ khóa bị đập hư, Cao Tài lại dùng vài tin tức để đối phó với bọn họ: " phải là con ranh Văn Đình Tâm lại gây ra chuyện gì chứ?"

      "Người em à, các người xem, hai chúng tôi già rồi vô dụng, chưa gì mà bị Văn Đình Tâm khóa nhốt trong phòng, thể thoát ra được, làm cao có thể quản lý được nó, có đúng ?"

      Cao Tài sợ những người này do ông cụ phái xuống ra tay với bọn họ, nên mới trước nhằm đẩy trách nhiệm .

      "Đúng vậy, gần đây con nhóc gây chuyện cũng phải lỗi của chúng tôi. Chúng tôi bị nhốt như vậy, trong phòng cũng có điện thoại, chúng tôi kêu cửa cũng có ai tới, quả có cách nào quản được".

      Hai vợ chống cố gắng muốn đẩy mọi chuyện lên người Văn Đình Tâm. Cố gắng để nếu ông cụ có xuống tay cũng tìm Văn Đình Tâm.

      Hai người bọn họ nghĩ nghĩ lại, cũng biết hai vợ chồng làm gì. Vốn dĩ Văn Đình Tâm dụ dỗ nhị thiếu gia, vậy vì sao lại muốn đổ trách nhiệm lên người bọn họ chứ.

      "Nhị thiếu trốn nhà , ở chung với Văn Đình Tâm, ông chủ vô cùng tức giận". Người mặc áo đen ngồi thẳng lên, mặt lạnh tanh với hai người.

      Lời này vừa ra, Từ Kiến Bình và Cao Tài đxa bị dọa run rẩy, nhanh chóng bị kích động.

      "Con chết tiệt kia, vậy mà biết liêm sỉ, dám quyến rũ cả nhị thiếu!" Đập mạnh tay lên bàn, Cao Tài giả bộ tức giận: "Cũng nhìn lại xuất thân của mình là gì, còn dám chạy đến làm hư nhị thiếu, chọc cho ông chủ tức giận, biết trời cao đất rộng rồi!"

      "Đúng vậy! Bản thân ra ngoài sống, đẩy lại rắc rối cho chúng ta, nếu để tôi tìm được con nhóc chết tiệt đó, nhất định đánh gãy chân chó của nó, xem nó còn dám dụ dỗ đàn ông hay !" Nghiến răng nghiến lợi, Cao Tài coi như đến vấn đề này.

      "Đúng là như vậy, chúng tôi cũng thể để bị liên lụy bởi con nhóc đó. Vốn muốn lên thành phố định hưởng phúc chút, ai biết con khốn đó lại chọc ra chuyện lớn như vậy, chúng tôi muốn gánh vác việc xui xẻo này..."

      "Được rồi" Hai vợ chồng còn làm bộ làm tịch, người đàn ông phía trước còn hào hứng nhìn nữa: "Ông chủ rất tức giận nhưng vẫn để cho Văn Đình Tâm cơ hội".

      "Hả?" Trong phút chốc hai vợ chồng sửng sốt.

      Họ vốn tưởng rằng vì Văn Đình Tâm gây chuyện nên mới tới, ai ngờ còn ý khác!

      "Ý của ông chủ là, Văn Đình Tâm tuổi còn trẻ, cũng tránh được làm việc sai trái. Ông chủ hi vọng Văn Đình Tâm có thể buông tha cho nhị thiếu, theo làm việc cho ông chủ. Ông chủ nguyện ý cho cơ hội để rèn luyện". Vừa xong, người đó cho tay vào trong túi áo khoác lấy tấm thẻ để lên bàn trà".

      "Đây là trường học Quốc tế cao cấp, nếu các người đồng ý, Văn Đình Tâm đồng ý, ông chủ đưa ấy vào trong đó học tập, hơn nữa còn sẵn sàng đảm nhận tiền học phí".


      Dứt lời, mọi chuyện nghịch chuyển.

      Sắc mặt Từ Kiến Bình vô cùng khó coi, bỗng chốc cảm thấy trong đầu càng thêm thích!

      Bà suy nghĩ biết vận khí của Văn Đình Tâm lại luôn luôn tốt như vậy?

      thiếu gia dã man chống đỡ còn chưa đủ, bây giờ ông chủ Nam gia cũng muốn chống đỡ. Còn định đưa ra nước ngoài!

      Nếu đưa ra nước ngoài, vậy khoản tiền kia bà cũng lấy được!

      Ánh mắt gian tà của Cao Tài nhíu lại, trong phút chốc đoán ra được suy nghĩ của ông cụ. Đại khái đây chính là chiêu của kẻ có tiền ?

      Để làm cho Văn Đình Tâm cách xa nhị thiếu chút. Muốn đưa ra nước ngoài. Chiêu này quả là cao tay, khi xuất ngoại tất cả mọi việc nằm trong tay ông ta rồi.

      Cái gì là bao toàn bộ chi phí, đến lúc đó chút tiền ông ta cũng đưa người cũng chẳng thể trở về.

      Nhưng nếu đồng ý, phải hai người bọn họ mất công vô ích hay sao!

      được, chuyện này nhất định được, trừ khi...

      "Ý của ông chủ đương nhiên là tốt. Nhưng người em à, cậu xem chúng tôi luôn ở gần con bé như vậy, nếu như bị đưa ra nước ngoài, hai chúng tôi cũng nỡ!"

      "Ông chỉ muốn thương lượng với hai người chút, xem là muốn Văn Đình Tâm xuất ngoại hay là đến làm việc cho ông chủ". Người mặc đồ tây đó dường như hoàn toàn để ý đến ý của Cao Tài, chỉ là muốn chuyển lời lại: "Văn Đình Tâm khi đến làm việc cho ông chủ, nhị thiếu nhất định còn tình cảm nữa. Nếu như các người đồng ý vậy hãy chuyển lời tới Văn Đình Tâm".

      chuyện nửa ngày hóa ra là muốn bọn họ tới tẩy não Văn Đình Tâm.

      Ông cụ cho rằng Cao Tài và Từ Kiến Bình nuôi Văn Đình Tâm mười mấy năm, Văn Đình Tâm hản là nghe lời bọn họ , nên mới nhanh chóng sai người tìm hai vợ chồng.

      Nhưng ông cụ cũng thể ngờ rằng hai vợ chồng bọn họ đối với Văn Đình Tâm như nước với lửa.

      Đừng là tẩy não, mà Văn Đình Tâm nhìn cũng muốn nhìn bọn họ cái.

      "Cậu là, con kia có cơ hội đến làm việc cho ông chủ?" Ý này gợi lên hứng thú cho Cao Tài, khuỷu tay khẽ chọt Từ Kiến Bình, Cao Tài cúi đầu hỏi: "Cậu con nhóc kia đến chỗ ông chủ làm việc, có phải cũng dẫn chúng tôi vào Nam gia làm việc hay ?"

      "Haiz, chừng" Lập tức Từ Kiến Bình cũng chen vào : "Con kia tính tình nóng nảy, nhưng mà tôi nó cũng nghe. Chỉ cần tôi tiếng, nhất định nó sắp xếp cho chúng ta cùng vào".

      Hai người vốn tưởng Văn Đình Tâm nghe lời như lúc đầu, tính toán đình nhờ để bước vào Nam gia.

      "Vậy được, quyết định như vậy ". Gật đầu, Cao Tài nhanh chóng quay lại : "Được, vậy để vợ chồng chúng tôi tìm con , xem nó có đồng ý tới làm cho ông chủ !"

      "Được, địa chỉ mới của Văn Đình Tâm ở trong này. Nếu ta đồng ý lập tức ta gặp ông chủ, các người cần đến". Người đàn ông lại lấy ra tờ giấy đặt bàn. Cuối cùng mọi lời cũng được truyền đạt xong.

      ở lại trao đổi dư thừa, nhanh chóng rời .

      Để lại hai người Từ Kiến Bình và Cao Tài nhìn chằm chằm danh thiếp và địa chỉ bàn thất thần.

      Danh thiếp đại biểu cho việc xuất ngoại, địa chỉ đại biểu cho việc để Văn Đình Tâm ở lại làm việc cho ông cụ.

      Hai vợ chồng dù muốn dù cũng trực tiếp nhét địa chỉ vào trong túi áo.

      Đây mới là lựa chọn có lợi nhất cho bọn họ.

      Xuất ngoại gì chứ bọn họ căn bản cũng chả chiếm được tý lợi ích gì, chỉ có để Văn Đình Tâm ở lại làm việc cho ông cụ, dùng tài năng giúp đỡ bọn họ tiếp cận Nam gia, lợi dụng danh tiếng Nam gia chút.

      "Ông xã, bây giờ chúng ta phải tìm con kia sao? Nếu lát nữa chúng ta gặp phải thằng nhóc dã man kia phải làm sao?" Vuốt vuốt mông, nhắc đến Nam Thế Dương, sắc mặt Từ Kiến Bình vô cùng khó coi: "Lần trước tôi bị đá bây giờ mông vẫn còn đau".
      "Đó là do bà nằm nhiều ở giường quá nên bị phá hư đó". Liếc mắt nhìn bàm Cao Tài đứng dậy định ra ngoài, nghĩ nghĩ lại lại nhìn bà : "Bà xã, Văn Đình Tâm nghe lời bà, đợi lát nữa tới nới, bà hãy gặp nó".

      "Thằng nhóc dã man kia đâu?"
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59 (4)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      “Tôi xem chừng, thằng nhóc dã man kia bây giờ có nhà đâu, bà tìm con , tôi trông chừng cho, được chứ?”

      Suy nghĩ lúc sau, Từ Kiến Bình gật đầu đồng ý.

      Đứng dậy theo Cao Tài, vóc dáng nhẹn nhìn tương đối tức cười: “Ông xã, vậy ông nhất định phải để ý kỹ đó. Thằng nhóc ngang tàng đó vừa đến, phải nhanh chóng gọi tôi ra đó, biết chưa?”

      “Được rồi, dong dài”.

      Hai vợ chồng ra khỏi nhà nhanh chóng dựa theo địa chỉ ghi trong tờ giấy mà .

      Ở sau lưng bọn họ cách đoạn xa, chiếc xe màu đen có rèm che ở , người đàn ông mặc đồ đen quay cửa kính lên, tay cầm điện thoại nhìn hai vợ chồng rời lập tức thông báo.

      Chuông vang lúc, điện thoại cũng kết nối được: “Báo cáo ông chủ, nhiệm vụ hoàn thành, cha mẹ Văn Đình Tâm xuất phát tìm ta”.

      “Được rồi, vậy cậu hãy làm theo nhiệm vụ ”. Đầu bên kia là thanh của quản gia bên cạnh ông cuh, giọng vô cùng kiêu ngạo, mang theo vẻ ở người khác: “Dư Dương cậu cũng biết chứ, ông chủ muốn tiếp tục lang thang, cho cậu khoảng thời gian cố gắng làm điều đó”.

      “Vâng” Lên tiếng đồng ý, sau đó cuộc trò chuyện bị cắt đứt, gọn gàng.



      Có đôi khi mọi chuyện trùng hợp như vậy.

      Hai vợ chồng tìm Văn Đình Tâm, lại đúng lúc Nam Thế Dương có ở đây để hai người họ gặp mặt.

      Vốn là Nam Thế Dương mọi ngày đưa Văn Đình Tâm về nhà, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa cho xong mới yên tâm rời . Nhưng hôm nay bởi vì có việc nên thể sắp xếp những chuyện này được.

      mình Văn Đình Tâm vác túi lớn túi bé về nhà, bởi vì mua hơi nhiều nên phải taxi.

      Người tài xế đó cũng tốt, còn giúp xách đồ vào đến cửa, sau đó mới rời .

      Ở hẻm chỗ ngã rẽ, hai vợ chồng ngồi bên trong tiệm mì ăn chút đậu phộng, lúc này nhìn thấy Văn Đình Tâm tiến đến, bên cạnh có thằng nhóc dã man, nhanh chóng cảm thấy cơ hội đến.

      Hai vợ chồng nhanh chóng lén lút theo phía sau Văn Đình Tâm, ở bên phía hàng xóm chị Trần nhìn thấy như vậy, kinh hoàng đến mức ôm con bảo vệ.


      Dừng lại ở cửa lớn, Cao Tài đứng đợi chỗ cửa thông gió, nhìn quanh xem chừng Nam Thế Dương trở về. Từ Kiến Bình vào tìm Văn Đình Tâm.

      Bởi vì bước vào nhà Văn Đình Tâm, nên Từ Kiến Bình chút cũng khách sáo, nghênh ngang vênh váo như con cua.

      Khi đó Văn Đình Tâm ở phòng khách thu dọn lại các túi đồ mới mua, bên trong là quần áo của và Nam Thế Dương, cần phải chia ra để đưa về phòng nữa.

      Ở bên ngoài truyền đến tiếng “chậc chậc” quen tai, vừa nghe thanh này, Văn Đình Tâm nhíu chặt lông mày.

      nghĩ tới hai người kia nhanh như vậy có thể thoát ra, nhanh như vậy tìm đến…

      “Con chết tiệt này, mày sống thoải mái!” Bước bước vào phòng khách, Từ Kiến Bình căn bản cảm thấy mình bước vào như vậy có gì đúng.

      “Phòng này so với trước kia tốt hơn, có tủ lạnh, ti vi, ghế sô pha, giống như bậc địa chủ”. Vừa đánh giá căn phòng, vừa bước đến gần chỗ tay Văn Đình Tâm: “Lại mua quần áo mới, lần này là mua những thứ gì?”

      “Phòng ở mới thuê, quần áo mới mua. Dì xem, dì mặc quần áo của tôi, chiếm nhà của tôi, tôi chỉ có thể ra ngoài thuê phòng, phải sao?”

      Túi mua hàng chưa kịp cất , Văn Đình Tâm cũng cất nữa, đối diện với Từ Kiến bình trong lòng vẫn hơi loạn. Nhìn dáng người từ Kiến Bình, cũng muốn lấy cứng đối cứng, đến lúc đó chừng thua thiệt .

      “Dù thế nào, tao mặc mấy bộ quần áo, ở trong nhà đó mấy ngày cũng được đúng ?” Giọng chua xót, Từ Kiến Bình nhìn cuộc sống của Văn Đình Tâm trôi qua thoải mái như vậy trong lòng lại phát giận: “Mày ở trong nhà tao mười mấy năm, mặc quần áo của tao mười mấy năm rồi đấy!”

      Đúng vậy. phải là mặc những mảnh vá còn dư lại may thành quần áo, và ngủ ở kho hàng ẩm ướt hôi thối kia hay sao…

      “Dì à? Chú Tài đâu? Sao lại cùng dì?” đến vấn đề kia, Văn Đình Tâm đổi chủ đề.

      Hỏi đến Cao Tài chủ ý muốn biết cùng hay , như vậy trong lòng mới tính toán xem nên đối phó như thế nào được.

      “Làm sao? Mày dám quan tâm ông ấy?” Ai biết, Từ Kiến Bình lại cho rằng, hỏi Cao Tài là vì còn muốn Cao Tài.

      Trong phút chốc giọng chuyện thay đổi.

      “Đương nhiên là phải, dì , dì xem dì gì vậy?” Trưng ra khuôn mặt tươi tắn, Văn Đình Tâm quả thực gì. Lại còn đem ghép với Cao Tài, Từ Kiến Bình cũng điên rồi.

      “Dì , dì có muốn thử chút quần áo con mới mua , đều là loại mới, vô cùng đẹp mắt” Tùy tiện lấy ra vài bộ, Văn Đình Tâm đưa nó ra cho Từ Kiến Bình nhìn.

      Vừa nhìn thấy quần áo mới, hai mắt từ Kiến Bình đều tỏa sáng!

      Con chết tiệt kia ánh mắt rất tốt, mua quần áo đẹp!

      “Được cho tao thử hết ”. Chống cự nổi mê hoặc, Từ Kiến Bình đồng ý.

      “Ôi ôi, dì cho dì, mau qua phòng bên kia thay đồ, con ở đây đợi”. Nhanh chóng đưa đồ, Văn Đình Tâm chỉ tới kho phía bên kia.

      Trong ánh mắt ra chút xảo trá, lại bị khuôn mặt tươi cười tự nhiên che dấu vô cùng tốt.

      “Được, mau đem tất cả quần áo ra đây, tao muốn đổi từng bộ ”.

      Thái độ Văn Đình Tâm rất tốt, cũng làm cho Từ Kiến Bình hoàn toàn phòng bị, “Vèo” tiếng, lấy quần áo tay , vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

      Trước khi đến bà còn tưởng rằng Văn Đình Tâm ở cùng với thiếu da ngang ngược kia, tính tình nhất đính thay đổi. Trong đầu cũng tính toán xong, nếu như nghe lời đánh cho phải nghe lời.

      Ai biết, Văn Đình Tâm lại dùng thái độ này đối diện với bà, thậm chí còn có chút nịnh nọt.

      Suy nghĩ chút Từ Kiến Bình cảm thấy, tạm thời cho con đó lối thoái. Coi như nể mặt vì quần áo mới.

      “Dì , qua căn phòng kia, thay quần áo rồi ra đây, con cầm gương cho dì”. Đẩy Từ Kiến Bình chút, Văn Đình Tâm thúc giục.

      “Được được, biết rồi, mày mau lấy gương ” Khoát tay kiên nhẫn, Từ Kiến Bình cũng rất nghe lời.

      Nhìn Văn Đình Tâm ra ngoài, Từ Kiến bình tiện tay lấy ra nhiều túi quần áo, vui mừng bước vào nhà kho.

      “Cạch cạch” Nghe tiếng Từ Kiến Bình khóa cửa, Văn Đình Tâm nhanh chóng chạy đến phòng Nam Thế Dương tháo kháo ra, vội vã chạy về.

      Phương pháp này phải tốt nhất, nhưng đối với loại người như Từ Kiến bình, cảm thấy nên đối phó như vậy.

      Mặc dù đó chỉ là khóa , nhưng cửa kho cũng khóa nên “cạch” tiếng, khóa cũng bóp lại.

      “Ngu xuẩn” Đập tay lên bàn, Văn Đình Tâm cười nhếch môi, nhàng đem khóa Từ Kiến Bình ở bên trong.

      đủ sức khỏe để đối phó, biết dùng đầu sao.

      Đầu óc Từ Kiến Bình rất đơn giản nên tùy tiện chút là dụ được.

      Cứ như vậy, tiếp tục giả bộ.

      “Dì , dì nghe được con chuyện ?” Vỗ vỗ cửa, Văn Đình Tâm đặt cái ghế ở cửa phòng ngồi xuống.

      nhanh đây, đừng ồn ào!” Kéo khóa kéo phía sau lên, Từ Kiến Bình rất gấp gáp.

      Lấy cuốn sổ để đùi, móc ra điện thoại di động, tìm được chức năng ghi , sau đó trực tiếp : “Dì đừng vội mặc quần áo, mặc xong cũng ra được, tôi khóa cửa lại”.

      “A? Con chết tiệt kia, mày cái gì?”

      “…”

      Ở bên ngoài, chị trần bảo vệ tốt hai con của mình, cũng hơi lớn gan, thò đầu ra đánh giá Cao Tài bên ngoài.

      Mắt thấy hai vợ chồng bước vào, chỉ còn người đợi ở cửa nhà Văn Đình Tâm, trong lòng chị Trần cũng nghi ngờ.

      Có phải hai vợ chồng này là kẻ trộm, người trộm, người trông chừng?

      Trong đầu cảm thấy nghi ngờ, lại nghĩ đến Văn Đình Tâm vừa mang túi đồ lớn về nhà, nếu quả là ăn trộm, phải bé kia xong rồi sao?

      được, được, phải báo cảnh sát!”
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 60 (1)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Ở bên ngoài, Cao Tài sốt ruột đốt điếu thuốc, nhìn sắc trời càng ngày càng tối mà vẫn thấy động tĩnh của Từ Kiến Bình, trong đầu tránh được sốt ruột.

      Nhưng cho dù là sốt ruột ông cũng nghĩ đến chuyện vào tìm.

      Từ sau khi Từ Kiến Bình mang theo Văn Đình Tâm gả cho ông, ông quản đến chuyện của hai mẹ con họ. Cho dù Từ Kiến Bình đánh Văn Đình Tâm cũng được, mắng Văn Đình Tâm cũng được, ông đều có ý kiến. Cho nên ông với Văn Đình Tâm mà chẳng có chút tình cảm nào.

      Cũng vì Văn Đình Tâm ngày càng trưởng thành, trong lòng ông ngày càng ngứa ngáy nên mới thường xuyên nhịn được mà ra tay với .

      sai, mười mấy năm qua ông cùng Văn Đình Tâm cũng chỉ chuyện khi có chuyện xảy ra. Cho nên việc khuyên nhủ Văn Đình Tâm ông chỉ có thể đứng bên nhìn, có chút tác dụng nào.

      Nhưng mà đối với Từ Kiến Bình, Cao Tài cũng tin tưởng nhiều.

      Tính cách táo bạo ác liệt, ông đoán chừng, lâu như vậy còn chưa ra có khi bên trong ra tay đánh rồi. Nếu thực như vậy, đợi lát nữa thằng nhóc dã man đó tới, ông làm sao để trốn tránh tốt đây.

      Thay đổi tư thế ngồi xổm xuống, Cao Tài hít hơi thuốc sảng khoái.

      Từ sau cửa sổ cách vách, chị Trần núp, đóng bên cửa sổ, cầm chiếc điện thoại giọng chuyện: "A lô, là cảnh sát sao? Ở bên cách vách nhà tôi có trộm, là nam nữ, người trông chừng, người trộm, bây giờ ở trong phòng".

      Dè dặt chuyện, chị Trần khẩn trương xiết chặt ngực mình: "Đúng đúng đúng, là kẻ trộm, bên cạnh nhà tôi là học sinh nữ, biết có gặp chuyện may hay ".

      Sau khi xong địa chỉ, chị Trần lại lo lắng, trở về phòng kéo chồng ra ngoài để cùng mình cùng theo dõi. như vậy, nếu lỡ kẻ trộm có chạy chồng chị cũng có thể ngăn cản lát tới khi cảnh sát tới.

      Cứ như vậy, hai vợ chồng sinh ra hiểu lầm.

      Mà trong lúc này, ngoài những người này tuyệt đối biết, bên trong phòng, Văn Đình Tâm kéo chặt Từ Kiến Bình ép hỏi.

      "Con chết tiệt kia! Mẹ nó mày dám nhốt tao! Mày muốn chết !" Cùng với lời đe dọa là tiếng đập vào cửa.

      Từ Kiến Bình nắm chặt tay cầm cửa, dùng sức đập, dừng chút...

      "Lá gan của mày cũng lớn đấy! Dám đối nghịch với lão nương có phải ! còn Thiên Lý rồi! Mày dĩ nhiên lại dám làm như vậy với lão nương!" Tức giận đập cửa, từng đợt đập cửa vang lên.

      Bên ngoài Văn Đình Tâm nóng vội, bắt chéo chân, tay cầm quyển vở viết, tay xem xét chiếc máy, đợi lát ghi .

      có cách nào phản kháng, Từ Kiến Bình duy trì được gần 20 phút, cuối cùng hết sức đập.

      Phải biết rằng bên ngoài chỉ là chiếc khóa , nhưng dù gì cũng là khối sắt, làm sao chỉ đong đưa vài cái bị gẫy chứ!

      "Cạch cạch" gõ cửa hai lần, Văn Đình Tâm lạnh nhạt mở miệng: "Dì à, mệt chưa? Mệt rồi nghỉ ngơi , chúng ta cùng nhau tâm ".

      "Ai thèm mấy lời vô nghĩa với mày! Nếu mày có hiếu mau mở cửa cho tao!" Lấy ghế trong kho ngồi xuống, Từ Kiến Bình chịu nổi lại duỗi tay gõ cửa, "cạch cạch" vang lên: "Con chết tiệt kia, mày bị sét đánh chết! Vậy mà dám khóa tao! Mười mấy năm rồi, mẹ kiếp tao nuôi công rồi!"

      lại, Từ Kiến Bình luôn miệng tới chuyện mình nuôi mười mấy năm.

      Nhưng thực ra, chính bà ta cũng biết, bà ta nuôi như vậy phải là vì tài sản mà cha để lại!

      "Dì à, chuyện ân huệ cũ đo chúng ta đừng nữa, nợ cũ dù lại cũng được gì" Bất đắc dĩ nhướn bên mày, Văn Đình Tâm nghiêng đầu nhìn về phía cửa, thong dong : "Tôi ở với dì mười mấy năm, mỗi ngày như thế nào, ở thế nào chính dì cũng biết. Mỗi ngày tôi còn ra ngoài kiếm tiền cho dì. Ở chợ hải sản lao động mười mấy năm, dì chắc cũng biết bao nhiêu lần tôi phải cầu xin ông chú kia đuổi tôi ?"

      Nếu thực so đo mà , thực ra Văn Đình Tâm mới là người mang đến lợi ích cho gia đình kia.

      "Còn như thế nào nữa! Tao cho mày ăn, cho mày ở, mày ra ngoài làm kiếm chút tiền được sao?" Từ Kiến Bình đáp lại chút khách sáo: "Con nhà nghèo cũng phải làm sớm chút, năm đó nếu mày ra ngoài làm lẽ muốn ở nhà để tao chăm sóc sao? Mày nằm mơ !"

      Nghe được lý do này Văn Đình Tâm chỉ lắc đầu thở dài.

      Ở chung với Từ Kiến Bình mười mấy năm, tuy rằng biết bà thô bạo dã man, nhưng ra mà , Văn Đình Tâm ba mươi hai tuổi ở phương diện nào đo vẫn có thể lý giải cho Từ Kiến Bình.

      biết người phụ nữ sau khi kết hôn tính cách dần dần thay đổi, mà có thể làm thay đổi chỉ có người đàn ông.

      Khả năng rằng, tính cách của Từ Kiến Bình vốn tốt cho nên sau này theo Cao Tài lại càng nghiêm trọng hơn. Khi nhìn thấy Từ Kiến Bình bị Cao Tài kéo đến cản trở như vậy, Văn Đình Tâm còn cảm thấy có vài phần đáng thương.

      Nhưng cho rằng, người đáng thương cũng có phần đáng giận.
      Từ Kiến Bình có thể nhịn Cao Tài, nhưng đối với chút cũng khách sáo. Nghe câu này, dù cho là người tốt cũng thấy bực mình chứ đừng người có tính khí tốt lắm như Văn Đình Tâm.

      Ngẫm lại lúc mình bước vào nhà này mới mấy tuổi. Tuy rằng lúc đó còn , nhưng còn nhớ đến lúc ở chợ hải sản, chịu đựng lấy cho ông chú kia bong bóng cá, lấy ruột cá, bóc vỏ tôm, đôi lúc bị chảy máu cũng là chuyện bình thường.

      "Dì muốn tính toán ràng như vậy với tôi, tôi cũng tính với dì món nợ" Đổi chân, Văn Đình Tâm lại lật qua trang giấy, cây bút trong tay lại hí hoáy viết, miệng cũng tính toán theo: "Lúc cha tôi chết tôi sáu tuổi, nghe cha để lại khoản tiền, cũng để lại cho tôi cuốn sổ tiết kiệm. Lúc luật sư giao đến tay tôi, trước mặt ông ta dì nhận lấy, sau đó còn trước mặt ông ta là sau này dì nuôi tôi, cho tôi đến trường học, tuyệt đối để tôi phải khổ. Trong sổ tiết kiệm có 5000".

      vở viết số 5000, nghe thấy tiếng động trong nhà. Văn Đình Tâm tiếp tục : "Mười mấy năm trước, 5000 đồng tương đương với hơn hai vạn, gần ba vạn đồng bây giờ. Theo lý này mà , khoản tiền này ít nhất cũng phải cho tôi học xong tiểu học, tính thêm chút có thể mua được cả sách vở của sơ trung, nhưng dì làm thế".

      "Đây, đây phải bởi vì 5000 bị tao làm đồ cưới rồi. Chuyện mày đến trường quan trọng hơn hay chuyện tao lập gia đình quan trọng hơn. Người cha ma quỷ của mày chút trách nhiệm, , tao còn chưa kịp hưởng thụ trở thành quả phụ, giá trị con người bị giáng xuống nửa, đồ cưới cũng phải phong phú người ta mới đồng ý. Chuyện này sao trách được tao". Ngón tay tự chỉ về phía mình, sau đó mạnh mẽ vung lên: "Tao nhổ vào, mày muốn trách trách cha mày !"

      " khoản tiền như vậy, cuối cùng lão nương phần cũng được tiêu, đều bị Cao Tài lấy uống rượu sạch! Con chết tiệt kia còn biết xấu hổ ra, sợ bản thân đuối lý!"

      Ha ha đúng là đuối lý...

      Vậy mà có thể đem toàn bộ món nợ đó đổ lên đầu Văn Đình Tâm, năng lực trốn tránh trách nhiệm của Từ Kiến Bình quả nhiên là vô địch.

      "Dù sao đo cũng là 5000 đồng cha tôi để lại cho tôi, tôi phần tiền cũng được tiêu, nguyên nhân, do dì". Nhất quyết nhường, Văn Đình Tâm đem đổ lại lên đầu Từ Kiến Bình, sau đó tiếp tục: "Theo dì chưa được nửa tháng, dì theo Cao Tài về nông thôn. Đến ở nông thôn ngày thứ hai, tôi bị ép ra ngoài tìm việc. Vừa mới bắt đầu làm ở quán cơm, lúc bưng mâm đánh rơi đĩa đồ ăn, hại dì đền 20 đồng".

      "Mẹ nó, mày còn nhớ 20 đồng tao phải kì kèo với con tiện nhân kia bao lâu ?" Hung dữ , nhớ lại ngày đó Từ Kiến Bình vẫn còn tức bụng.

      "A tôi đương nhiên biết. Người ta đòi bồi thường 35 đồng, dì trước mặt bà ta nửa canh giờ, cuối cùng ông chú kia chịu được mới giảm xuống còn hai mươi đồng. Sau này tôi còn phải rửa mâm cho bà ta năm".
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :