1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lão bà ba mươi hai tuổi trùng sinh - Viên Hô Tiểu Nhục Bao (60.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58 (5)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      "Về phần thằng nhóc thối đó, ông nhìn chút, xem bên cạnh nó có ai có thể mua chuộc ". Bi sắt trong tay đảo hai vòng, ông cụ nhìn chằm chằm về phía người hầu: "Ông , có nên thu con Văn Đình Tâm đó lại ?"

      "Ông chủ, ý kiến hay đó!" Rụt thân thể lại, người hầu gật đầu khen, "Nếu thu con đó lại, nhị thiếu cũng an phận. Con đó nếu sớm tỉnh ngộ, chắc chắn bám víu vào ông chủ".

      "Nếu thu con đó lại, sau đó để nó từ chối thiếu gia cũng đơn giản. Chờ lúc nhị thiếu đau khổ, ông chủ hãy ở bên cạnh ai ủi, sau đó tìm vị tiểu thư ngoan hiền chừng nhị thiếu nghe theo". Đưa ra chủ ý có thứ tự, người hầu hướng về phía ông chủ vẻ mặt nịnh nọt , nhìn qua tâm kế vô cùng nhiều.

      "Ông chủ, chiêu này của ông quả thực rất tốt".

      "Nếu thu vào con đó, sau đó để nó từ chối cũng rất đơn giản. Đến lúc nhị thiếu vô cùng đau khổ, ông chủ hãy sắp xếp cho cậu ấy ngoan hiền, chừng nhị thiếu động lòng!" Đưa ra chủ ý có thứ tự, người hầu cười nịnh nọt nhìn ông chủ, có vẻ đầy tâm kế.

      "Ông chủ chiêu này của ông quả tốt" Cong cong mày nhìn về phía ông chủ, người hầu tiếp tục , "Đến lúc nhị thiếu cùng thiên kim tiểu thư đó kết hôn, nhất định cậu ấy cảm ơn ông chủ vì sắp xếp chuyện lớn như vậy".

      "Phải ?" Biện pháp vô cùng ràng, tâm tình của ông chủ cũng tươi tỉnh hơn, "Ông rằng thằng nhóc đó cảm ơn tôi?"

      "Đó là lẽ tự nhiên mà. Nhị thiếu nên biết ông chủ quan tâm cậu ấy nhiều như vậy, trừ bỏ con đến từ nông thôn đó, còn tìm cho cậu ấy dâu tốt khác. Nhị thiếu còn có thể cảm ơn ông sao?"

      "Ông rất đúng, quả tôi vì chuyện này rất phiền lòng, thằng nhóc đó sau này quả nên cảm ơn tôi". Hít hơi thuốc lá, ông cụ vô cùng xúc động.

      Thằng nhóc đó so với chú Ba nó tật xấu quả còn nhiều hơn.

      Ít nhất chú Ba đối với phụ nữ vẫn còn có hứng thú, ông cụ sắp xếp thân cận cho dù muốn cũng vẫn nhiều lần, nhưng thằng nhóc thối kia ngoan cố vô cùng.

      người dễ dạy, người kia càng dễ dạy. Đến lúc thàng nhóc hiểu ra, có thể cảm ơn ông sao!

      "Ôi. đó là khẳng định! Ông chủ tốt với cậu ấy như vậy mà..."

      Đưa tay ngăn lại nịnh hót của người hẩu, đặt cái tẩu xuống, ông nhả ra vòng khói dài. Trong phút chốc khắp người ông bao quanh là khói.

      "Được! Ông tiếp tục phân phó. Hãy thăm dò ý của con kia xem".

      "Vâng! Được ạ!"

      Rụt đầu lại, người hầu cẩn thận lui ra.

      Ông cụ coi đây là bàn đánh quyết định, giống như chỉ cần ông mở miệng tiếng, Văn Đình Tâm ngoan ngoan theo đuôi ông, vây quanh ông.

      Nhưng mà, ông tuyệt đối nghĩ tới, khi nghe thấy lời này, phản ứng của Văn Đình Tâm là chẳng thèm ngó tới, thậm chí từ nay về sau còn thề muốn đối chọi cùng ông. Khoa trương nhất là ngay cả Dư Dương cũng thu lại...

      Muốn để cho ông cụ phải biết được năng lực của ...

      ....

      Sáng sớm hôm sau, Văn Đình Tâm mò mẫm rời giường. Hôm nay mới tờ mờ sáng, ngồi dậy, mặc quần áo sau đó chuẩn bị tinh thần để phấn đấu!

      Hưng phấn đối với việc về ở chung, đối với chỉ có ngày. Ngày sau cứ theo lẽ thường, sinh hoạt vẫn tiếp tục, định ra mục tiêu sau đó hoàn thành từng bước!

      Rửa mặt qua loa chút, thừa dịp Nam Thế Dương chưa rời khỏi giường Văn Đình Tâm chạy ra ngoài mua hai phần ăn sáng quay lại.

      Lúc quay lại, đúng lúc gặp chị Trần cũng mới rời giường chuẩn bị làm bữa sáng. Hai người chào hỏi chút, nghĩ tới chỉ vài câu ai ngờ nhanh chóng hợp chuyện.

      Vốn là Văn Đình Tâm định chuẩn bị bữa sáng tốt cho Nam Thế Dương, nhưng chuyện với chị Trần lúc quên cả thời gian.

      Chủ đề của hai người đều liên quan đến trẻ con. Chị Trần cho Văn Đình Tâm rằng sáng sớm nay chị nhận được tờ giấy tìm người thân của người lang thang mang đến.

      Người lang thang đó vào nhà xin chén nước uống, tiện tay đưa tờ giấy này, chị cũng nhiều chuyện hỏi thăm vài câu.

      "Đình Tâm em nhìn chút, chị đọc tờ giấy này lúc, trong lòng vô cùng cảm động". Đưa tờ giấy lên cho Văn Đình Tâm, chị Trần tiếp tục lấy gạo, "Em con nhà chị cũng mới lớn chút như vậy, nếu rơi vào tình huống này quả cũng muốn sụp nhà luôn nha".

      Văn Đình Tâm nhận lấy tờ giấy, xem chút nhận ra tờ giấy này.

      Lại là tờ giấy tìm con mà ngày đó chú lang thang đưa!

      như vậy, sáng nay người xin chén nước từ chị Trần chính là chú lang thang đó.

      cảm thấy có chút thần kỳ, ngẫm lại mình ở công viên có thể gặp chú lang thang, ở nhà kia có thể cầm tờ giấy tìm người thân đó. Bây giờ chuyển đến đây vẫn có thể cầm tờ giấy này.

      Trong thời gian ngắn như vậy ba lần chạm với chú lang thang, đó phải là duyên phận hay sao?

      "Chị Trần, chị xem giấy tìm người thân đứa mất tích mười mấy năm, chuyện này chứng tỏ mười mấy năm trước bọn buôn lậu người vô cùng ngang ngược. Bây giờ biết thế nào". An ủi hai câu, Văn Đình Tâm hỏi lại, "Nhưng mà chị biết chú lang thang đó đâu ? Em nghĩ chú ấy luôn loanh quanh vùng này phát giấy tìm người, biết có phải do có tin tức gì hay "

      "Chị cũng để ý, chừng ông ta chỉ ngẫu nhiên đến chỗ này sao" Đổ sạch nước gạo đầu tiên, chị Trần lại lấy lượt nước nữa tinh nghịch : "Chị thấy ông ta cầm bộ bản đồ, đó vẽ đầy vòng tròn màu hồng, giống như là làm dấu hiệu. Em nghĩ coi, ông ta tìm mười mấy năm, dễ dàng. Có lẽ ông ta khắp cả nước".

      "Vâng, đúng là dễ". Gật đầu, Văn Đình Tâm cầm tờ giấy trong tay, "Chị Trần, em cầm tờ giấy này. Ngày mai học phát, để các bạn học giúp đỡ tìm kiếm".

      "Haiz. biết nên làm sao. Vậy em cũng photo nhiều thêm, chị nhờ ông xã đến đơn vị phát xem sao". Vừa nhận lời, vừa tiếp tục vo gạo, cuối cùng ở lần lấy nước cuối, chị Trần hỏi, "Nếu chưa có bữa sang, hãy mang bạn của em qua nhà chị ăn . Chị nấu nhiều thêm chút"

      " cần đâu, em mua rồi" Quơ quơ tay chút, Văn Đình Tâm khách sáo cười : "Vậy em về trước, hôm nào có tin tức của chú lang thang, chị để ý giúp em".

      "Ừ, được rồi".

      chuyện xong, Văn Đình Tâm cầm lấy tờ giấy về nhà mình. Nhìn ảnh chụp chút, trong lòng suy nghĩ biết có nên cho Nam Thế Dương xem chút . Dù sao người đàn ông này cũng là người kiếp trước tìm kiếm rất lâu...

      Bị kích động về tận đến nhà, khi đó Nam Thế Dương cũng dậy.

      Lúc qua sân, vừa lúc trông thấy , buồng vệ sinh bật đèn cũng cần để ý, nhanh chóng hô lên: "Thế Dương, em mua bữa sáng. Nhanh đến ăn!"

      xong bước thẳng vào phòng.

      Khi đó, Nam Thế Dương để người trần, đứng tiểu, đúng lúc đứng bên bồn cầu đưa lưng về phía cửa, đưa lưng về phía Văn Đình Tâm. Sau khi nghe tiếng Văn Đình Tâm, giật mình, cơ thể cứng đờ…

      Cho đến khi nghe được tiếng xa dần, mới vội vàng kéo quần lên, xoay người đóng kín cửa.

      “Ầm” tiếng, khóa cửa lại, Nam Thế Dương dựa lưng vào cửa im lặng…

      Đáng chết, biết vừa giờ có nhìn thấy gì hay ?

      Bất kể là nhìn cởi trần, hay là nhìn tiểu, đều rất mất mặt nha!

      Hình tượng ơi hình tượng!
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58 (6)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      [​IMG]

      "A, là.." cúi đầu ảo não, hai hàng lông mày Nam Thế Dương nhíu chặt lại.

      “Cạch” tiếng, với tay mở đèn, nhìn chính mình ở trong gương, Nam Thế Dương mới phát ra vẻ mặt đỏ hồng của mình rất buồn cười.

      là, bị nhìn cái thế mà cảm thấy giống như bị đùa giỡn, được tự nhiên.

      Sau khi Văn Đình Tâm trở về phòng, nhanh chóng đem bữa sáng bày ra. Lấy bát đũa từ phòng bếp ra, chuẩn bị chu đáo. Mua bánh quẩy, bánh bao, hai chén cháo cùng với chút thức ăn.

      Mặc dù lần trước mời ăn bánh bao, nhưng cũng thể xác định được bữa sáng thế này biết có thể ăn hay là theo thói quen nữa. Nghĩ lại khi ở chung với kiếp trước, bữa sáng của hai người lúc nào cũng là sandwich và trứng chiên.

      Nhưng thức ăn theo kiểu phương tây kia, ở đây cũng có bán…

      “Được rồi, trước tiên tạm như vậy ” Vỗ tay cái, Văn Đình Tâm ngồi xuống ghế sofa.

      Căn nhà này so với tứ hợp viện trước kia hơn, phòng bếp ở bên ngoài, bên trong đặt chiếc bàn để ăn cơm. Nhưng mà Văn Đình Tâm thích ngồi cạnh phòng bếp ăn cơm, cho nên gian phòng khách này trở thành chỗ cho họ ăn uống.

      Trong lúc đợi Nam Thế Dương, mở ti vi xem, đầy lát lại chạy về phòng mình cầm giấy bút ra, tiếp tục ngồi xuống.

      Tiết mục ti vi này chính là tin tức buổi sáng. Tin tức vừa rồi làm vô cùng hứng thú -- ở vùng ngoại ô phía tây thành phố, chuồng ngựa xây dựng xong. Loại hình giải trí đua ngựa bắt đầu gia nhập tới mọi người, mọi người đều mong lấy được tiền từ cuộc chơi này.

      Vào mấy năm trước, cá cược ngựa chính là giành cho mấy người có tiền điên cuồng chơi. Nhưng những chuồng ngựa mới xây dựng xong làm cho trò chơi này cũng trở nên phổ biến, những người nghèo cũng bắt đầu mong chờ lấy được tiền từ đây.

      Ti vi bắt đầu quảng cáo, Văn Đình Tâm cúi thấp bắt đầu “soạt soạt” vẽ giấy.

      Thần kinh nhạy cảm của lại đánh hơi được cơ hội làm ăn mới.

      biết có phải do ông trời giúp đỡ hay , có đôi khi muốn kiếm tiền chuyện tốt lại rủ nhau đến dồn dập.

      Thế mà lại để thấy được trờ đánh cược ngựa!

      Trong phút chốc, Văn Đình Tâm khó có thể che dấu được vẻ hưng phấn của mình.

      ra mà , đối với việc đánh cược này, chút cũng biết, cũng giống như việc mua vé số, đây cũng được coi là loại đánh bạc, chuyện có thể làm là mua theo người khác.

      Ở kiếp trước, sau khi chuồng ngựa được xây dựng xong thời gian, đánh cược ngựa trở nên thịnh hành giống như người ta chơi chứng khoán vậy.

      Văn Đình Tâm nhớ rằng, kiếp trước trong thời gian nghỉ giữa khóa học mọi người cùng bàn luận đến tay cưỡi ngựa thần cấp 3. Tên quên, nhưng hình dáng nhớ rất ràng, tướng mạo “Trung hỗn huyết”.

      Mặc dù hiểu, nhưng việc mua theo vẫn biết, đến lúc đó vét được khoản là điều tất nhiên.

      “Hắc hắc” Nghĩ nghĩ lại, cảm thấy vui vẻ.

      Lúc đó, Nam Thế Dương vừa lúc từ phòng vệ sinh vào. Vốn định nhanh chóng trở về phòng mặc quần áo, nhưng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của nhịn được đành quay về phía thăm dò.

      Vừa nhìn đến, lông mày Nam Thế Dương đều nhíu chặt.

      vậy mà vẽ đàn ông?

      Văn Đình Tâm vẽ tranh quả rất chuẩn, chỉ phác thảo chút, toàn bộ hình dáng khuôn mặt ra.

      Người đàn ông kia khuôn mặt có chiếc mũi hơi nhọn, gần giống như bộ dạng của người phương tây, có thể người rất đẹp trai. Nhưng mà ở trong mắt Nam Thế Dương, người đó tuyệt đối vô cùng xấu.

      vẽ người đàn ông khác, còn lén vui vẻ, điều này làm cho trong lòng Nam Thế Dương khó tránh khỏi mùi vị.

      “Em vẽ ai?” Mở miệng hỏi tiếng, giọng rất tự nhiên, “Chẳng lẽ đây là loại người em muốn gả sau này?”

      Nam Thế Dương thề câu thứ hai chỉ là nghĩ ở trong đầu, biết thế nào lại ra miệng…

      “Đương nhiên phải rồi” nhếch môi cười, Văn Đình Tâm tiếp tục điểm nút ruồi mặt, sau đó nhấc xấp giấy lên đưa xem: “ nhìn chút ? Có phải rất đẹp trai ?”

      “Ừ!” Trả lời cho có lệ, Nam Thế Dương muốn trả lời.

      Trước mặt khen người đàn ông khác đẹp trai, làm cho có cảm giác “bắt cá hai tay”…

      Mặc dù ra, nhưng trong đầu cảm thấy vô cùng kỳ quái.

      “Em cho biết, đây chính là thần tài của chúng ta, đến lúc đó nhất định phải nhận đúng” Chỉ chỉ vào tấm hình, Văn Đình Tâm ngẩng đầu nhìn , ngạc nhiên chút.

      Ánh mắt nhìn từ mặt chuyển xuống cánh tay trần, cuối cùng dừng ở khối cơ bụng, “ực ực” tiếng nhuốt nước miếng.

      Ôi trời! Người này cơ thể lại đẹp mắt như vậy…

      Trong phút chốc trong lòng chợt ngứa ngáy…

      “Ôi ôi” giơ cánh tay che kín ngực mình, Nam Thế Dương nghĩ tới trong lúc vô tình lại bị đùa giỡn, “Em, em nhìn cái gì?”

      nên nhìn, Văn Đình Tâm” che được cơ thể mình, Nam Thế Dương sốt ruột che kín mắt của , sắc mặt thoáng chút đỏ hồng, “Em mau nhắm mắt lại, biết hả?”

      “Hả?” Nháy đôi mắt, cả đầu Văn Đình Tâm đều mơ hồ.

      “Tôi mặc quần áo…” Cúi đầu, đứng dậy chạy , lúc này ngượng ngùng làm trốn nhanh như ăn cướp.

      Nhìn thái độ hoảng hốt của , lúc này Văn Đình Tâm mới kịp thời phản ứng lại, sau đó nhịn được cười vang, “Ha ha, vậy mà lại ngại ngùng”.

      Theo , quả đúng là nét đặc sắc của . Tối hôm qua oai hùng như vậy nghĩ tới lại thẹn thùng thế!

      Tư tưởng này vô cùng thuần khiết. Cùng với cái người tên Nam Thế Dương động chút là áp vào tường hôn. Đây quả thực là…

      Thuần chủng đến vô cùng!

      Văn Đình Tâm trêu chọc che miệng, nhưng cũng nín được cười, bả vai rung lên xuống, thanh cười ràng.

      Đóng cửa phong, nghe tiếng cười bên ngoài của Văn Đình Tâm. Nam Thế Dương bực bội đến mức muốn đánh mình cái.

      Mẹ nó đến cùng là sao chứ?

      Tại sao dễ dàng bị nhìn lại đỏ mặt?

      có phải bị điên rồi hay ?

      “Đáng giận!” Ôm đầu nằm bò lên giường, chui vào trong vẫn có thể nghe được từng trận cười của Văn Đình Tâm.

      Đợi chút, lần đầu tiên Nam Thế Dương cảm thấy người đàn ông như bị khiêu chiến lớn.

      Từ trong chăn chui đầu ra, nâng quai hàm lên khí phách mười phần!

      Từ giờ trở , quyết định, mình nhất định phải thu lại mặt mũi cùng tôn nghiêm của mình.

      Ở trước mặt Văn Đình Tâm thể lùi bước và yếu thế!

      Nếu như lại đỏ mặt,

      “Này, định ăn sáng sao? Cháo nguội mất…” Ở bên ngoài truyền tới tiếng Văn Đình Tâm, tiếp theo là tiếng bước chân của . “Này, em cười nữa, mau ra đây. Chúng ta còn phải ra ngoài”.

      ...

      Sau khi ăn sáng, hai người quay qua quay lại mới ra khỏi cửa.

      Lúc đến chỗ nhà xưởng cũng gần tám giờ rưỡi mới gặp ông chủ cũ nhà xưởng. Mấy người ngay lập tức tới sàn giao dịch bất động sàn, cùng ký nốt hợp đồng và làm thủ tục sang tên, đưa nửa tiền. Trong nửa giờ ngắn ngủi lấy được nhà xưởng.

      Còn nửa tiền còn lại, hai bên thống nhất, sau khi sửa sang nhà xưởng hoàn tất giao nốt. Đây là Văn Đình Tâm đưa thêm cho ông chủ, cũng là tạo thêm tín nhiệm giữa người với người.

      nửa tiền đảm bảo, ông chủ kia đúng vô cùng ngoan ngoãn đợi sau khi sửa phòng mới lấy tiếp.

      Sau khi mấy người quay lại nhà xưởng, lần này, Văn Đình Tâm dẫn ông chủ dạo quanh xưởng.

      “Tôi muốn mở là siêu thị lớn, năm trăm mét vuông. chung cũng chưa phải lớn lắm, tôi hy vọng có thể xây lên tầng, như vậy có hai tầng mới có thể miễn cưỡng phù hợp với tiêu chuẩn của tôi. Đúng rồi, nhất định phải nhớ, trần nhà nhất định phải để vị trí lắp điều hòa, tôi muốn giả bộ là ở trong lắp điều hòa”.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58 (7)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      [​IMG]

      Đứng ở cửa, Văn Đình Tâm giải thích với ông chủ kế hoạch của mình: “Phía trước hãy mở cửa lớn, đến lúc đó tôi còn muốn trang bị camera nữa”.

      , cháu muốn mở siêu thị?” Khi nghe được hai câu này, lông mày ông nhíu lại.

      Ở thời đại này, siêu thị hầu như có, số siêu thị bố trí cũng chỉ giống như cửa hàng tạp hóa, ông vẫn nghĩ rằng Văn Đình Tâm cầu là loại sắp xếp giống thế này…

      “Đúng vậy” Cầm trong tay bản vẽ nhà xưởng, nhìn qua khu đất, Văn Đình Tâm khoa chân múa tay giải thích: “Góc này là cửa vào đặt máy lạnh, nhất định phải thiết kế ổ điện”.

      “Mặt đất dùng gạch men sứ nên tuyệt đối phải giấu dây điện bên trong tường, cố gắng để ra ngoài, nếu an toàn”.

      cầu vô cùng khó khăn, làm ông chủ thấy khó chịu.

      Ông tưởng rằng, chỉ sửa sang qua loa chút là được, nghĩ đến lại cầu tinh tế như vậy, chỉ riêng mạch điện, đoán chừng rất khó khăn rồi.

      “Ông chủ tới đây, tôi trình bày đại khái chút về bố cục của siêu thị”. Quay về phía ông chủ vẫy tay, Văn Đình Tâm cầm lấy bản vẽ, tiếp tục giải thích.

      “Bản vẽ bây giờ chỉ là tầng, như vậy chúng ta hãy giả thiết có hai tầng. tầng thứ hai chúng ta bày biện đồ ăn vặt, đồ dùng hàng ngày, đồ dùng học tập, đồ tập thể hình, đồ dùng trong bếp, các túi dùng để bọc thức ăn trong tủ lạnh, và cả chăn mền, ra giường các loại. Điều ông phải làm chính là phải phân chia khu vực ra, cố gắng phân chia nhiều khu chút”.

      “Còn muốn cả đồ dùng học tập và dụng cụ tập thể hình sao?” Ngẩng đầu lên, ông vô cùng giật mình, “Để nhiều đồ như vậy?”

      “Cho nên mới cần ông sắp xếp” Vỗ vỗ vai ông, Văn Đình Tâm tiếp tục chỉ vào bản vẽ: “Tầng này, tôi muốn bố trí ở bên trong là các loại thực phẩm, điện gia dụng, quần áo, cần gian tương đối lớn, các khu vực cũng phải phân chia cho tốt”.

      là, các loại thực phẩm cũng muốn sao? Cháu muốn bán gà vịt thịt cá trong siêu thị? Thoáng cái ông bị ý tưởng của dọa cho sợ ngây người, “Ngay cả tivi, tủ lạnh cũng bán? Đây chính là siêu thị cháu muốn sao?”

      “Đương nhiên rồi, ở siêu thị này, ăn mặc ở lại đều phải có cả, như vậy khách hàng mới thể rời bỏ”. Tiếp tục , Văn Đình Tâm thậm chí còn liếc nhìn ông: “Như vậy, ngày hôm nay ông hãy bắt đầu cho xây tầng thứ hai, tôi liệt kê những nhóm, khu vực cần dùng, đến lúc đó giao cho ông, hãy giúp tôi suy nghĩ, thiết kế chút”.

      “Nhưng phí tổn, phải chi khoảng bao nhiêu tiền?” Trong phút chốc ông chủ đau lòng.

      “Ôi trời, tiền bao nhiêu cũng phải chi” Ngược lại Văn Đình Tâm chẳng thèm để ý, cầm bản vẽ tay đưa cho ông, sau đó cười : “Tôi muốn thành công, bước đầu phải làm nền móng vững chắc. Nếu sau này phát triển thế nào, ông xem?”

      Bây giờ còn có thể sao! hợp đồng , phí sửa chữa tất cả ông đều phải chi!

      “À, đúng rồi, căn phòng phía sau kia, hãy giúp tôi phá thông với chỗ hành lang, cũng phải xây hai tầng, bố trí vài phòng, để dùng làm ký túc xá cho nhân viên ở”. Thêm vào câu, Văn Đình Tâm tiếp tục sờ cằm suy nghĩ, có bỏ sót điều gì hay .

      Ở sau lưng, Nam Thế Dương chăm chú ngẩng đầu nghe kế hoạch của Văn Đình Tâm.

      Phản ứng của cùng với ông chủ kia cũng khác nhau lắm, ngoại trừ kinh ngạc cũng chỉ là kinh ngạc.

      Dường như thể hiểu được tại sao Văn Đình Tâm phải trưng bày nhiều đồ như vậy trong siêu thị. Trong ấn tượng của siêu thị chỉ là nơi bán đồ ăn…

      “Được ? Ông chủ? Nếu có vấn đề gì, tôi hy vọng ông nhanh chóng bắt đầu”.

      Nhíu chặt lông mày, ông rất khó khăn mới gật đầu đồng ý, “Vậy đưa tôi kế hoạch, xem thử ngày mai có thể bắt đầu ”.

      “Được, vậy tôi giao cái này cho ông”.

      Dặn dò ràng, hai người an tâm rời khỏi nhà xưởng.

      Gọi chiếc xe ngồi lên.

      Xe bắt đầu chạy, Văn Đình Tâm để Nam Thế Dương tùy ý mang vào thành phố, đầu óc nhanh chóng nghĩ tới việc.

      Mở cái siêu thị cần tiền phải là ít, Văn Đình Tâm muốn tuyển nhân viên, muốn kịp thời nhập hàng, còn quảng cáo, còn phải khuyến mãi, trừ khoản phí ông chủ kia chịu ra, lúc này nếu có ba bốn mươi vạn đúng là thể làm được gì.

      Lợi nhuận sau này tính, nếu như đưa vào hoạt động vốn chi cũng phải là khoản lớn, tiền lương, rồi tiền vốn nhập thêm hàng, rồi các loại hàng hóa linh tinh đoán chừng cũng có thể tốn gần vạn.

      Tiền khi đem ra ngoài dùng, an toàn giống như để trong ngân hàng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng thua lỗ, nhưng cũng có khả năng tăng thêm tỷ đồng, bảo đảm giá trị tiền gửi.

      Mở siêu thị lớn tạm thời như vậy là đủ, đây chính là suy nghĩ của Văn Đình Tâm lúc này.

      Trong tay còn ngàn hơn bốn trăm vạn, nhưng mà nhất định phải giữ lại năm trăm vạn để đảm bảo siêu thị có thể hoạt động.

      Mà bây giờ trong đầu ý muốn nhiều nhất còn có chuyện mua nhà.

      Mua nhà, mua nhà, nhất định phải mua nhà!

      Để tăng giá trị tiền phải mua nhiều, tiền cũng phải lưu động. Suy nghĩ chút, Văn Đình Tâm cảm thấy ngàn hơn bốn trăm vạn đúng là đủ dùng!

      Chỉ trách tuổi còn quá , nếu ra ngoài lăn lộn thời gian, chắc chắn có địa vị cao. ra mà , dự định mà điên cuồng nhất nhất chính là mua đất, cả vùng…

      Nhưng đó phải là số tiền lớn, hơn nghìn vạn nhất định là chưa đủ! Hơn nữa, những chuyện đó nhất định phải cần quan hệ…

      Để kết giao quan hệ giữa người với người cách tốt nhất chính là…

      “Haiz…” Nghĩ tới, Văn Đình Tâm nhịn được mà thở dài hơi. Chỉ có cảm giác mình năng lực, nhưng biết rằng mục tiêu đặt ra này quá cao…

      “Văn Đình Tâm, em nghĩ gì?” Ngồi bên cạnh Nam Thế Dương luôn đánh giá sắc mặt , trong lòng phỏng đoán xem suy nghĩ gì.

      Văn Đình Tâm luôn cho cảm giác thần bí, bất kể là thân phận, hay hành vi xử .

      Lúc đầu, ba vé số kia làm kinh ngạc, nghĩ tới còn thích mua nhà xưởng, còn muốn sửa thành siêu thị…

      Nhưng ý nghĩ này hoàn toàn giống như tính cách mà mười tám tuổi nên có. Ngay cả , có lẽ cũng nghĩ đến phương diện này…

      Nam Thế Dương cảm thất trong lòng rất nóng vội, có đôi khi muốn biết trong đầu cấu tạo như thế nào.

      Sao lại suy nghĩ khác với người khác đến vậy…

      “Em nghĩ phải kiếm tiền như thế nào, làm sao để thành công” Tìm kiếm bản đồ, Văn Đình Tâm chỉ hai vòng, sau đó khoanh tròn vòng. Giống như xác định mục tiêu bên trong.

      nhóc như em liều mạng như vậy làm gì, phải đọc sách tốt mới là điều em phải làm”, nghĩ tới mình dùng những lời như vậy với , lúc ra, Nam Thế Dương có cảm giác cũng ngượng ngùng.

      có quyền học tập tốt, thế nhưng nhìn tập vở của ghi chép rất đầy đủ, còn lên lớp là ngủ, khác nào kẻ vô dụng…

      đừng xem em giống như bình thường, ở xã hội này kinh nghiệm của em so với ông nội còn nhiều hơn đó”. Nhìn chăm chú vào mảnh đất kia bản đồ, Văn Đình Tâm càng nhìn càng hứng thú.

      Ngoan ngoãn, đối xử với như bình thường…

      bình thường để trong mắt đâu.

      “Thế Dương, nhìn xem ở đây” Giơ bản đồ lên trước mặt , Văn Đình Tâm làm ra bộ mặt khôn khéo, " nhìn này, bên cạnh sông có mấy quán rượu, xem chúng ta có thể đến đó tìm hiểu hay ?"


      Vừa mới nhìn thấy, Nam Thế Dương nâng khóe mi, liếc cái: "Em chuẩn bị làm cái gì? Nơi này rất loạn, quản lý cũng tốt".

      "Đúng, đúng, đúng, em nghĩ muốn mở nơi giải trí. Mua loạt nhà ở đây sau đó sát nhập với quán bar, sau đó sửa sang cải biến, ý thế nào?" Mở to mắt nhìn về phía , giống như là muốn tranh thủ ý kiến của .

      Nghĩ nghĩ lại, trong đầu Văn Đình Tâm chợt xuất ý tưởng, còn nơi nào có thể kết giao với đám người trong xã hội tốt hơn ở nơi giải trí này chứ!

      Cho nên nếu muốn kiếm nhiều tiền, chuyện mở Club như thế này là điều phải làm!

      Nhưng mà, chuyện này nhất định phải tranh thủ ý kiến của ...
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58 (8-)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      [​IMG]

      Bởi vì quản lý khu vực Long Đằng bên sông Hoàng Hà. Cho nên người , hay hỗn loạn gì đó, chỉ cần có mệnh lệnh của , chắc chắn ổn!

      "Tôi em định điều gì?" Gãi đầu, Nam Thế Dương tạm thời chưa hạ quyết định. Trong khu này quản nhưng mọi hoạt động lại phải trải qua ý kiến của ông nội, nếu mọi chuyện tốt...

      " biết tới Giải Trí thành sao?" Lật bản đồ lên, Văn Đình Tâm quay đầu nhìn , nhanh chóng giải thích: "Giải trí thành chính là quán bar, KTV, Sàn nhảy, Party, nơi mát xa, còn có đánh bạc, trò chơi liên tiếp thành chỉnh thể để giải trí. có biết nếu thành công, Giải trí thành có thể tập hợp rất nhiều danh nhân trong thế giới thượng lưu, hắc bạch đều có thể liên kết!"

      Nghe thực rất tốt, nhưng Nam Thế Dương càng nhăn mặt lại.

      Phải biết rằng quán bar, KTV, mát xa, cờ bạc, linh tinh, nếu ở chung chỗ rất có thể mang đến nhiều tai họa.

      Ít nhất phải có bối cảnh hắc đạo hùng hậu như ông nội mới có khả năng mở...

      "Văn Đình Tâm, em nghiêm túc sao?" Nhìn vào mắt , Nam Thế Dương cẩn thận : "Theo như lời em , Giải trí thành có thể là nơi tụ hội của rất nhiều người trong giới thượng lưu, như vậy đúng là có thể thu được khoản tiền rất lớn. Nhưng mà, rất có khả năng nếu cẩn thận đắc tội với nhiều người".

      "Chuyện này em sợ" Vỗ vai . Văn Đình Tâm nhíu mày, có vẻ vô cùng trưởng thành: “ yên tâm, nếu kinh doanh tốt, tự khắc có người trợ giúp”.

      Chỉ cần thành công, còn sợ có người bảo kê sao?

      Khi leo lên cấp độ cao, lúc nào cũng có người nguyện ý theo, phát triển, sau đó tiếp tục hướng tới những thành công cao hơn nữa!

      Điểm này chính là kinh nghiệm mà kiếp trước Văn Đình Tâm tổng kết được.

      Kiếp trước chỉ dựa vào mấy lần ra tòa, vang danh trong giới luật sư. Sau đó, công việc ùn ùn tìm tới, hắc đạo hay bạch đạo đều có!

      Cho nên quan hệ giữa người với người, quan hệ giữa giới thượng lưu và hạ lưu có ranh giới ở giữa, quả cũng khó giải quyết, chỉ cầu là phải thành công!

      “Em sợ, vậy hãy làm ” Nhìn khí thế ngút trời như vậy, Nam Thế Dương cho phép mình ngăn trở hay khuyên giải, “Mặc dù tôi quản khu vực này, nhưng đất đai cũng thuộc về người ta, có bán hay là chuyện của họ”.

      Vốn dĩ Nam Thế Dương ủng hộ , mặc kệ làm gì, cũng ủng hộ.

      Băn khoăn đương nhiên là có nhưng cam tâm cùng điên khùng…


      Dù sao cái cảm giác tin tưởng này khi trao cho ai đó, chắc chắn hoài nghi.

      “Nhưng mà em yên tâm, nếu như bọn họ chịu, tôi dùng biện pháp cứng rắn! Đàn em của tôi có rất nhiều biện pháp, chuyện này… Á”. Thình lình bị đập cái vào ót, Nam Thế Dương đau đến há miệng: “Em sao vậy!”

      thể lấy cứng đối cứng, nếu gây ra chuyện lớn, chúng ta phiền phức đó”. Rút tay về, Văn Đình Tâm mím môi suy nghĩ: “Em nghĩ tới biện pháp, mặc dù chúng ta chịu thiệt chút, nhưng mọi chuyện có thể giải quyết thuận lợi”.

      “A” Xoay đầu, Nam Thế Dương né tránh, có lẽ là bị thường xuyên đập như vậy, cho nên có tâm tư tiếp tục chủ đề này.

      Chiếc xe quanh quẩn lại, xung quanh trung tâm thành phố vòng, sau đó quay lại vòng hai, tốn hơn nửa canh giờ, thanh toán tiền xe cũng ít.

      Hai người xuống xe nhanh chóng thẳng đến bên kia sông, vào trong khu vực, đường gặp rất nhiều đàn em, những người này nhìn thấy Văn Đình Tâm bên cạnh Nam Thế Dương vô cùng kinh ngạc.

      Tối qua mới nghe số người , nhị thiếu ở chung với nhị tẩu, ngày hôm nay lại thấy hai vợ chồng song song tới, lại còn thân cận rất nghi ngờ.

      đường tới, Văn Đình Tâm cũng vội mua nhà cùng với Nam Thế Dương, đường bên sông có quán rượu, hai người vào trong, nhanh chóng lấy máy tính ra gõ bản kế hoạch.

      nghĩ rằng, Văn Đình Tâm viết bản kế hoạch, đây lại là phương diện mà Nam Thế Dương hoàn toàn biết...

      Chiếc máy tính tay được sử dụng vô cùng thành thạo, giống như là hoàn toàn hiểu các phần mềm Word linh tinh gì đó.

      Nhìn ngón tay lướt bàn phím, Nam Thế Dương hoàn toàn nên lời.

      Máy tính dùng tốt, đánh chữ cũng nhanh, viết hợp đồng, viết bản kế hoạch, còn có đầu óc tính toán. Nghiêm túc nhìn Văn Đình Tâm, trong phút chốc Nam Thế Dương lớn mật đoán rằng, thân phận này của liệu có phải là giả? có phải là gián điệp của Quốc gia nào đó lưu lạc vào trong núi hay , vốn dĩ người có đầy năng lực? Hay là đặc công chăng?

      Suy nghĩ linh tinh vô cùng nhiều, trong mắt Văn Đình Tâm từ đơn giản cũng dần thành phức tạp hóa...

      Nhất định là có bối cảnh rất ghê gớm!

      "Hâm mộ sao?" Nhìn bộ mặt ngốc của tên nhóc, Văn Đình Tâm cười có phần đắc ý: "Cho nên mới học tập phải giỏi, tri thức chính là sức mạnh. ở thời đại này, cần phải học tập".

      "Dừng" mọt chút, Nam Thế Dương được tự nhiên xoay đầu qua.

      Vô duyên vô cớ bị câu...

      "Em với , máy tính này kia, nhất định phải học! Về sau nhất định máy tính thịnh hành toàn cầu, lúc đó software có thể bán hơn mấy ngàn vạn. Còn nữa, tri thức nhất định cũng phải học, học được đều là của mình, cần thiết phải dựa vào người khác, muốn dùng ra sao dùng". Thao thao bất tuyệt, nhìn bộ dạng cố chấp của , Văn Đình Tâm đành dạy bảo phen: "Nếu muốn học, về sau em dạy ".

      Nhếch khóe miệng, Nam Thế Dương khẽ liếc trộm , nhịn được phải mở miệng hỏi: "Nhưng mà, tại sao em lại biết..."

      "Rất tốt, xem". Gõ xuống phím Enter, Văn Đình Tâm kéo nhìn lên màn hình.

      "Đây là bản kế hoạch của Vương Triều Giải Trí sao?" Gằn từng chữ , chỉ nhìn tiêu đề Nam Thế Dương cảm giác khí phách!

      Kéo xuống từng trang của bản kế hoạch, Nam Thế Dương nhìn chớp mắt, từng dòng, từng dòng, xem xem lại. Đây là lần đầu tiên xem tài liệu cách nghiêm túc!

      Sau khi đọc xong, trong đầu vô cùng hỗn loạn, còn có nhiệt huyết...

      chỉ lập bản kế hoạch đơn giản, dự toán thu vào cũng được giản lược, dự toán này hoàn toàn là con số tiêu chuẩn. Nhưng cái con số kia thực cũng là quá lớn!

      Nhưng mà bản kế hoạch vô cùng cuốn hút, tin rằng nếu như đưa phần tài liệu này đến cho đối tượng hợp tác chắc chắn rằng còn gì để chê...

      "Cảm thấy thế nào?" nhìn về phía vô cùng mong đợi.

      "Tốt!" Giơ tay, Nam Thế Dương trả lời chữ đầy khen ngợi. Tuy rằng, biết khi thực có được tốt như vậy hay ...

      "Được, vậy em lưu lại, sau đó in ra. Chờ sau khi chúng ta mua lại khu vực này, hãy mang bản kế hoạch này đưa đến cho Tứ đại Gia tộc, cũng với những doanh nhân nổi tiếng xem xét" Để lưu giữ bản kế hoạch, Văn Đình Tâm gửi tập tin vào trong hộp thư: "Đến lúc đó xem thử bọn họ có đồng ý cùng chúng ta hợp tác, đầu tư cho kế hoạch của chúng ta hay . Bây giờ chúng ta có tăm, đoán chừng người ta cũng ủng hộ đâu".

      "Biết vậy còn nhảy vào?"

      "Cho nên mới , nếu có người nguyện ý đầu tư cho chúng ta, chúng ta kết giao thành đồng minh tốt!” Vỗ lên vai của , Văn Đình Tâm nhướn mày cái: “Nghe lời, chính xác! Chị đây dẫn cưng kiếm nhiều tiền”.

      Giật giật khóe miệng, Nam Thế Dương cảm thấy cả người vui: “Văn Đình Tâm phải em còn chưa trưởng thành hay sao?”

      “À đúng rồi! đến điều này, phải nhìn thử xem hôm nay là ngày bao nhiêu!” Tiện tay nhặt tờ lịch bàn lên: “Ngày mười tháng năm…”

      “Đúng, em chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học có biết ?” Ở bên cạnh Nam Thế Dương mở miệng nhắc nhở: “Cảm thấy căng thẳng sao?”

      căng thẳng, thi tốt nghiệp trung học cũng phải chuyện lớn gì”. Lật ra trang lịch phía sau, dừng lại ở tháng sáu: “Ý của em là, tháng sau có thể lấy được khoản tiền”.

      Ngày 6 tháng 6 thi tốt nghiệp trung học, cũng chính là sinh nhật , cũng là ngày lễ trưởng thành. Trước đây ngày nào Từ Kiến bình cũng lẩm bẩm, đợi trưởng thành, có thể bắt lĩnh khoản tiền kia.

      Kiếp trước, Từ Kiến Bình đưa lấy khoản tiền kia, lúc đó còn biết chuyện, đần độn u mê nghe theo bà ta ký vào tập tài liệu, sau đó bà ta vụng trộm lấy khi khoản tiền. Mãi cho đến nhiều năm sau, khi gặp lại vị luật sư, ông ta mới cho biết chuyện này.

      Lúc ấy rất thành công, cho nên đối với khoản tiền lúc trước cũng cảm quá đáng tiếc, chỉ hơi buồn vì bảo vệ tốt khoản tiền của cha mình.

      Nhưng mà bây giờ, cũng có ý định đem tiền đó cho Từ Kiến Bình.

      thiếu tiền vô cùng, chút tiền lẻ cũng là tiền, có so với có vẫn tốt hơn!

      Cho nên rất mong đợi khoản tiền kia.

      “Tiền gì?” Thắc mắc, Nam Thế Dương khó hiểu hỏi lại: “Em lại có kế hoạch gì?”
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58 (9)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      [​IMG]

      “Kế hoạch tháng Sau có thể lấy được khoản tiền, biết nên tiêu như thế nào” Đặt lịch xuống, Văn Đình Tâm chu miệng , cũng bị những lời của chính mình làm cho bất đắc dĩ.

      Ngẫm lại người ta nhận được di vật của Ba để lại đều tận hiếu cất giữ làm kỷ niệm, còn bản thân chưa gì tính xem nên xài như thế nào, biết có phải là quá bất hiếu hay nữa.

      Nhưng mà, cũng thể trách được, ai bảo từ trước đến giờ đối với ba mẹ cũng có chút ấn tượng nào, chứ đừng là tình cảm gì đó…

      “Lấy được? Có ý gì?” Loại ngôn ngữ này xuất khá mới internet, Nam Thế Dương nghe cũng hiểu lắm. Chỉ thấy vẻ mặt của khá đặc biệt, khó tránh được cảm thấy kỳ lạ.

      “Giống như việc tiêu tiền của ông nội ấy, tốt”. Giải thích sơ lược chút, nhún vai nhìn : “Cho nên phải học giỏi, về sau cần tiền của ông nội , tự nuôi sống mình bằng hai bàn tay của chính mình! Đương nhiên là, em cũng nuôi !”

      “Dừng, ai cần em nuôi hả” Nghe câu đó thực cảm thấy uất ức, Nam Thế Dương được tự nhiên xoay người sang chỗ khác, trong đầu thầm : “Tự mình có thu nhập ở trong vùng, em chỉ cần để ý tới lợi nhuận của em, tiền của em tôi tuyệt đối dùng”.

      cũng ngờ, tối ngày hôm qua thu nhập trong cùng của bị ông nội hoàn toàn cắt đứt, thẻ tín dụng cũng bị khóa lại. May mắn hơn nghìn vạn của Văn Đình Tâm để ở trong thẻ của mình, nếu cũng bị khóa luôn!

      Trong thời gian ngắn này, Nam Thế Dương quả nghèo đến cực kỳ nghèo, bởi vì muốn tiêu tiền của , lại muốn kiếm tiền, nên suy nghĩ muốn nổ tung đầu…

      “Cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt đoạn đối thoại của hai người, nhìn lại, cửa chưa bị mở chỉ nghe bên ngoài số tiểu đệ lên tiếng: “Nhị thiếu, nhị tẩu, là buổi trưa, có muốn ở lại ăn cơm ?”

      …”

      “Tốt” Văn Đình Tâm trả lời câu, khiến câu từ chối của Nam Thế Dương nghẹn lại ở cổ họng: “Mau chóng ra ngoài thôi!”

      Văn Đình Tâm tuyệt đối thừa nhận rằng mình đồng ý ở lại ăn cơm là vì nghe được hai chữ “nhị tẩu”.

      Vốn dĩ tiểu đệ đó chuyện rất ngọt, lại được nguyên đám thanh niên trai tráng gọi là “nhị tẩu”, là dễ chịu đến từ chối được.

      “Văn Đình Tâm, chuyện đó…”

      khuôn mặt đầy ý cười, Văn Đình Tâm đưa tay ngăn lời của , nhíu mày chút: “ cần giải thích, ăn cơm thôi”.

      “Ừ” Đứng dậy, Nam Thế Dương nhướng mày, hiểu.

      Kỳ lạ, cần phải giải thích điều gì?



      Vì muốn mời Nam Thế Dương và Văn Đình Tâm ăn bữa cơm ngon, nên tiểu đệ nhanh chóng đưa họ đến quán bar xa hoa, lúc hai người bước vào, bàn sớm chuẩn bị rượu cùng đồ ăn.

      “Nhị thiếu, nhị tẩu, hãy đến đây!” Nghênh đón ở phía trước chính là tiểu đệ hơi lùn nhưng to con, khuôn mặt tươi cười, nhìn vẻ nịnh nọt đó vô cùng nhiệt tình: “Hôm nay chuẩn bị vội quá, nhị thiếu nhị tẩu chịu khó chút nha…”

      Tiểu đệ này Văn Đình Tâm vô cùng ấn tượng, còn nhớ kiếp trước có giai đoạn Nam Thế Dương phái người này thầm bảo vệ .

      Người này vô cùng thú vị, hình như tên là Cẩu Đầu?

      Rất nhanh, hai người bọn họ được sắp xếp vào chỗ ngồi, trong bàn ăn có rất nhiều tiểu đệ khác. Nguyên đám đều ngại ngùng dùng ánh mắt đánh giá hai người bọn họ.

      ra mà trong mắt nhóm tiểu đệ này, chính là nhị thiếu mang chị dâu về nhà cho bọn họ gặp mặt.

      “Nhị thiếu, uống rượu” Cẩu Đầu ngồi bên cạnh Văn Đình Tâm, ân cần rót rượu, sau đó nhìn Văn Đình Tâm cười : “Nhị tẩu, có uống ?”

      “Tôi”

      ấy uống, vậy tao cũng uống” Cầm ly rượu đặt qua chỗ khác, Nam Thế Dương cầm đũa gắp miếng thịt tới, nhíu mày lại: “ giữa trưa uống rượu cái gì chứ, buổi chiều làm sao mà làm”.

      Tùy tiện trách cứ câu, bàn tiệc nhóm tiểu đệ yên lặng cầm cốc cất . Văn Đình Tâm cũng tự nhiên im lặng…

      còn định tự mình mời rượu tốt, ở trước mặt tiểu đệ của khoe khoang, ai nghĩ tới Nam Thế Dương lại ngăn cản…

      Cẩu Đầu quả chỉ có loại nhiệt tình, liên tục gắp đồ ăn cho Văn Đình Tâm, còn kèm theo vẻ mặt nịnh nọt: “Nhị tẩu, con cá này rất ngon, ăn nhiều chút”

      “Ừ, cám ơn nha” Gật đầu, Văn Đình Tâm cười chút.

      “Nhị tẩu, thịt này rất ngon, ngậy mà ngán, ăn thịt ” Dường như dừng lại, liên tục gắp thức ăn cho Văn Đình Tâm.

      “Được, cám ơn!”

      Căn bản là muốn nịnh nọt Văn Đình Tâm, sau đó được nhị thiếu khen ngợi, nghĩ rằng vẻ ân cần này trong mắt Nam Thế Dương vô cùng khó chịu.

      Gắp miếng trứng bỏ vào trong chén của Văn Đình Tâm, hai đôi đũa vừa vặn đụng nhau, Cẩu Đầu ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt đầy đe dọa, sợ hãi rút tay trở về.

      “Ăn” Trừng mắt với Cẩu Đầu, bên lại với Văn Đình Tâm. Ánh mắt đó của Nam Thế Dương làm cho cả nhóm tiểu đệ cười trộm trong lòng.

      nghĩ rằng nhị thiếu đến chuyện đương, hơn nữa còn là thùng dấm chua lớn, chút chuyện như vậy thấy khẩn trương!

      Ngược lại, Văn Đình Tâm có chú ý tới những ánh mắt khác thường quanh mình, nhìn chén đầy thức ăn, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.

      Qua lúc sau, khi thức ăn cũng dần vơi, Cẩu Đầu lại vui vẻ : “Nhị thiếu, xem ngồi ở đây lâu như vậy, cũng chưa có giới thiếu Nhị tẩu đâu! Chúng ta mới ăn cơm xong, cùng các huynh đệ giao lưu, cũng là để cho các huynh đệ quen thuộc hơn với nhị tẩu, đúng ?”

      “Đúng vậy, nhị thiếu, mau giới thiệu chút !”

      “Chúng tôi rất hy vọng có thể quen biết nhị tẩu chút, nhanh chóng giới thiệu nào”.

      Vốn dĩ Nam Thế Dương định Cẩu Đầu câu, để bớt lo chuyện bao đồng , nghĩ tới, tên nhóc thối đó câu lại dẫn tới cả đám người ồn ào. Chuyện này cũng phải chỉ đánh lừa câu là ổn…

      Lúc đó, Văn Đình Tâm cầm khăn giấy lau miệng, vừa nghe nhắc tới đề tài này, vội vàng bưng chén nước lên uống, cố tình che dấu.

      “Em...” Nghiêng đầu nhìn Văn Đình Tâm cái, nhìn lạnh nhạt tự nhiên như vậy, trong phút chốc Nam Thế Dương được tự nhiên đứng lên…

      Cả đám đều chờ giới thiệu, ngay cả Văn Đình Tâm cũng vểnh tai nghe, mong

      “Chuyện đó” Bưng lên chén nước, quả chưa từng giới thiệu bạn bao giờ, còn cách nào khác, đành phải tóm lấy Cẩu Đầu định mở miệng giáo huấn: “Cầu Đầu, cho tao chút về tình hình trong vùng ”.

      Nhanh chóng thay đổi đề tài, làm cho cả đám người đứng hình. “Phụt” tiếng, Văn Đình Tâm nhịn được mà phun ngụm nước trong miệng ra

      Trong chốc lát, khí mất mát ra.

      là, nhị thiếu cũng quá đáng!” Đầu têu lại là Cẩu Đầu nhiều, cầm tờ khăn giấy đưa cho Văn Đình Tâm, lá gan của cũng lớn hơn vài phần: “ xem nhị tẩu cũng bị làm cho sặc rồi! nhìn lại chút

      Câu này khiến cả khuôn mặt Nam Thế Dương đỏ lên, tự nhiên vỗ vỗ sau lưng Văn Đình Tâm. Nam Thế Dương muốn xin lỗi nhưng mở miệng ra…

      Mẹ nó, lại dám !

      “Nhị tẩu, chị đừng nóng giận, nhị thiếu nhà chúng ta hay xấu hổ, chị nhất định được thất vọng đâu”. Ở bên Cẩu Đầu nhiệt tình , mới nghe là dụ dỗ Văn Đình Tâm, nhưng thực tế lại kháy Nam Thế Dương.

      Nhìn Nam Thế Dương đỏ mặt đến tận mang tai, đám tiểu đệ ở bên xem kịch vừa vui vừa buồn bực.

      “Tôi, sao!” Lau miệng, Văn Đình Tâm vừa ngẩng đầu đối điện với ánh mắ Cẩu Đầu vô cùng có ý tứ!

      Tên nhóc này có vẻ rất mưu trí, quả , thích!

      “Nhị tẩu, nhị thiếu nhà chúng ta lần đầu tiên tiếp nhận , nên kinh nghiệm đủ cũng là việc khó tránh khỏi”.

      “A Cẩu, bậy bạ cái gì!” Kìm nén lúc, Nam Thế Dương cuối cùng cũng mở miệng.

      đủ kinh nghiệm là ý gì! Đường đường là nam nhân, bị người ta khôn đủ kinh nghiệm, chịu được sao!

      “Ôi trời, nhị thiếu, là em linh tinh rồi” Giả vờ tát lên mặt mình, Cẩu Đầu lại tiếp tục đào hố: “Nhị thiếu nhà chúng ta là hùng nhất thiếu niên, làm sao có thể thẹn thùng đúng . Nhị thiếu, xem nhị tẩu tức giận rồi, mau hôn cái ”.

      xong, còn đẩy Văn Đình Tâm về phía cái, đụng phải cánh tay, Nam Thế Dương giông như bị điện giật ngẩn người ra, cực kỳ hoảng hốt.

      “Hôn cái, hôn cái, hôn cái!” Ngay lập tức, đám tiểu đệ trở nên ồn ào, mang đậm tính chất xem vui, lại còn vô cùng hăng say: “ phải vậy, chúng tôi phải là chuyện đó…” Bối rối, Nam Thế Dương dám nhìn Văn Đình Tâm cái, thậm chí còn dám giải thích với đám tiểu đệ.

      , lá gan hít đầy khí!

      “Hôn cái, hôn cái, hôn cái!”

      thanh mỗi lúc càng dâng cao như sóng, điều đó làm cho người có da mặt dày như Văn Đình Tâm cũng phải ngại ngùng, chứ gì đến da mặt mỏng như Nam Thế Dương!

      loạt hô hào như vậy kéo dài, Cẩu Đầu vui vẻ dùng sức đẩy Văn Đình Tâm tới gần Nam Thế Dương.

      “Nhị thiếu mau lên”.

      Từng tiếng thúc giục, đôi mắt nhìn chằm chằm, khiến Nam Thế Dương căng thẳng đến mức hai tay siết chặt.

      ràng trước mắt đều là tiểu đệ của mình, vậy mà vẫn cảm thấy căng thẳng! cho cùng, cũng do bọn họ ồn ào vớ vẩn như vậy, bắt phải cùng Văn Đình Tâm…

      Hôn môi!

      Bình thường bị Văn Đình Tâm nhìn chăm chú cái mặt cũng đỏ, chứ đừng là hôn hít! Đến cuối cùng đây là chuyện gì!

      cần đâu!” Ngại ngùng, Văn Đình Tâm quay đầu nhìn về phía Nam Thế Dương còn xấu hổ hơn cả , cảm thấy vô cùng buồn cười!

      Tính toán chút, nhịn được cũng hùa theo trêu ghẹo : “Ha ha, cậu xem ấy cũng thẹn thùng rồi, đừng trêu ấy nữa”.

      Ai ngờ, giây sau khi ra câu này, bị cưỡng chế xoay qua, khi đầu óc còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng bị chặn lên môi ngang ngược!

      Con mẹ nó! Đây là xảy ra chuyện gì!
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :