1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lão đại là tổng tài - Kim Huyên (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG 6.2

      EDIT: TỬ SA

      “Mạn Ny, kỳ việc… ách, kỳ …” Nàng liếm liếm cánh môi, biết có nên ra hay , biết Mạn Ny có phản ứng gì?

      “Làm gì mà cứ ấp a ấp úng thế? Ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta nên dám ?” Mạn Nyhoài nghi nhìn chằm chằm vào nàng.

      “Chờ chút, chính là trước hết hãy về người muốn tới đón ngươi là ai, sau đó hãy chuyện tội lỗi kia sau.”

      Dịch Tiểu Liên im lặng gì nhìn , đấu tranh hồi, sau khi hít hơi sau lấy lại tinh thần lúc này mới đột nhiên với : “Bạn trai.”

      Mạn Ny như là nghe , hay là nghe nhưng lại tưởng rằng bản thân mình nghe lầm chớp chớp đôi mắt, giương miệng hỏi nàng, “Cái gì?”

      Dịch Tiểu Liên căng thẳng liếm liếm cánh môi, lại cách ràng hơn.

      “Người muốn lát nữa tới đón ta là bạn trai ta.”

      Mạn Ny bỗng dưng trừng mắt nhìn nàng dời, ngay cả mắt cũng chớp trừng mắt nhìn nàng ước chừng hơn năm giây, lúc này mới hét to ra tiếng, “Bạn trai?! Uy! Ngươi có bạn trai?!”

      Dịch Tiểu Liên nhịn được hơi co người lại.

      “Là… mới qua lại gần đây.” Nàng thận trọng .

      “Gần đây? Vậy mà ngươi tại sao cho ta biết? Nếu cho ta biết, ta cần khổ cực như vậy để tổ chức buổi giao lưu này!”Mạn Ny bỗng nhiên hiểu ra liền mở to hai mắt. “Khó trách đối tượng tối nay ai có thể lọt vào mắt ngươi, nguyên lai là sớm có người trong lòng rồi, thực là rất quá đáng mà!”

      “Xin lỗi mà, ta cố ý lừa ngươi, chỉ là quên mất, hơn nữa ngươi vì ta mà bỏ ra nhiều công sức như vậy để tổ chức buổi giao lưu này, ta muốn khiến ngươi bận rộn vô ích, cho nên…” Dịch Tiểu Liên hai tay hợp thành hình chữ thập xin lỗi.

      “Ta giờ phải cũng giống như bận rộn vô ích ư.”Mạn Ny cắt ngang nàng.

      “Xin lỗi.” Trừ bỏ xin lỗi, nàng còn có thể cái gì đây?

      “Nếu xin lỗi hữu dụng, cần đến cảnh sát.”Mạn Ny trừng mắt, tựa hồ tức giận ít.

      “Ngươi đạo văn của lời kịch Minh Tự.” Nàng , muốn đem khí làm cho thoải mái hơn chút, nghĩ tới…

      có cách nào buồn cười cả.”Mạn Ny ngoài cười nhưng trong cười trừng mắt với nàng.

      “Xin lỗi.” Nàng lập tức cúi đầu sám hối.

      “Ta tại rất tức giận.”

      Bạn tốt cần phải , nàng cũng biết.

      “Hôm nào ta đãi ngươi chầu lớn, ngươi hãy tha thứ cho ta , nên tức giận có được ?” Nàng cẩn thận cầu xin tha thứ. (Tử Sa: tỷ này dùng bao tử để xin ng` ta tha thứ *chẹp chẹp* ứng dụng chiêu này vs ta đảm bảo hiệu nghiệm 100%)

      “Đợi ngươi giới thiệu cho chúng ta biết, ta liền tha thứ cho ngươi.”Mạn Ny .

      Dịch Tiểu Liên tìm cớ phải trước có việc tạm biệt mọi người tại buổi giao lưu, Mạn Ny cũng lấy cớ muốn đưa nàng ra ngoài đón taxi, đường đường chính chính theo nàng ra khỏi nhà hàng chờ người.

      là người thế nào, các ngươi như thế nào quen biết? có ưu tú như vậy , so với bốn chàng trai kia có hơn ? Kết quả là tình nhân trong mắt ra Tây Thi chứ?” (ý có thể là Giác ca xấu mà trong mắt Liên tỷ vẫn là người đẹp nhất)

      Mạn Ny quả tò mò chết được, ngừng hỏi nàng chuyện về bạn trai thần bí kia, làm nàng chỉ có miệng khó trả lời hết được, cuối cùng chỉ có thể tùy tiện ném cho câu “Ngươi đợi lát nữa tự mình xem ”, sau đó liền đem tiếng líu ríu của trở nhành bối cảnh nhạc hề để ý tới.

      Nàng đứng ở bên đường, ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập trước mắt.

      Mới lúc nãy gọi điện thoại cho Hạ Tử Giác, nguyên bản chỉ là muốn dự phòng trước, miễn cho khi tổng tài đại nhân đến bị vài người hơi điên rồ như Mạn Ny dọa đến, nghĩ tới lại nghe thấy tin đường đến, lại sắp tới nơi.

      nhất định là sau khi treo điện thoại liền xuất phát đến đây.

      Tính thời gian, cũng gần đến rồi.

      Mới nghĩ như vậy thôi, liền nhìn thấy chiếc xe tiến sát về phía lề đường bên này bóp kèn hai tiếng.

      Ban đêm tầm mắt , hơn nữa đèn xe sáng ngời có chút chói mắt, làm cho đến khi khoảng cách của xe và các nàng chỉ còn vài mét, nàng lúc này mới nhận ra xe của bạn trai, chắc chắn đúng là .

      đến làm khóe miệng của nàng bất tri bất giác dương lên.

      “Là sao?”Mạn Ny hỏi.

      Dịch Tiểu Liên mỉm cười gật đầu, nhìn xe đậu trước mặt chuyển mắt, tiếp theo lại đột nhiên nghe thấy tiếng kêu sợ hãi… (

      “Mercedes-Benz?!” (Tử Sa: tỷ này làm ta thất vọng wa’ trong mắt chỉ thấy có xe ko ah` người vứt ra Thái Bình Dương rồi chắc -_-!!) Mạn Ny kinh hỷ kêu lên, sau đó đem tay nắm lấy bả vai nàng, biểu diễn cách khoa trương thời khắc này tâm tình rất kích động, lay lay nàng : “Ngươi cho ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chồng (Tử Sa: ng` ta chưa cưới tỷ này wa’) ngươi thực lái Mercedes-Benz a là ai vậy? Bên cạnh ngươi lúc nào lại có loại Mercedes-Benz này, tại sao cho tới bây giờ ta chưa từng nghe ngươi qua? Ngươi tốt nhất là nhanh đem ra cho ta, nhanh lên!”

      Dịch Tiểu Liên rất buồn cười, vừa cười vừa sửa chữa lại nàng : “ ấy còn phải là chồng ta.”

      được chuyển đề tài!” Mạn Ny tiếp tục lay lay nàng, cố ý dùng giọng kích động kêu lên, hại nàng thiếu chút nữa cười đến xốc hông.

      “Đừng ồn nữa.” Nàng vừa cười vừa cầu xin tha thứ.

      MạnNyđột nhiên ngưng động tác lay động nàng, cả người nghẹn họng nhìn trân trối, ngây như phỗng nhìn về phía sau nàng.

      Dịch Tiểu Liên theo tầm mắt của nàng quay đầu nhìn lại, nguyên lai là tổng tài đại nhân từ xe bước xuống, chậm rãi tới hướng các nàng.

      Bộ dạng tràn ngập tự tin cùng mị lực của người đàn ông trưởng thành.

      vốn là mẫu đàn ông cả người trừ bỏ tuấn tiêu sái, ngoài soái khí mê người, thể tìm thấy từ nào hình dung thích hợp hơn, cũng khó trách Mạn Ny xem qua vô số soái ca lại có thể đứng tại chỗ choáng váng giương mắt nhìn.

      “Chờ lâu chưa?” tới bên cạnh nàng ôn nhu hỏi.

      “Chưa lâu.” Nàng chớp chớp mắt mới trả lời, kỳ cũng có chút bị mị lực của hớp hồn. rất soái!

      “Vị này chính là người bạn trong điện thoại mà em nhắc tới sao?” Hạ Tử Giác nhìn về phía Mạn Ny đứng im ngây ngốc, hỏi nàng.

      “Đúng vậy.” Dịch Tiểu Liên gật đầu , sau đó giới thiệu với . “ ấy gọi là Cố Mạn Ny, là đồng trước kia của em, cũng là bạn tốt của em.” Giới thiệu bên này xong, quay sang giới thiệu bên kia, lại phát bạn tốt vẫn là làm bộ dạng ngây ra như phỗng, khiến cho Dịch Tiểu Liên nhịn được thở dài, đưa tay lắc lắc nàng.

      “Cố Mạn Ny tiểu thư, phiền ngươi tỉnh lại, trời sáng rồi.” Nàng .

      Lời của nàng làm cho Hạ Tử Giác nhịn được khẽ bật cười.

      Tiếng cười cùng dung mạo tươi cười (nguyên văn là tiếu thanh cùng tiếu dung) của khiến cho Mạn Ny nãy giờ nhìn ngây ngốc chợt mở to hai mắt, nhưng có dấu hiệu phục hồi tinh thần lại, chỉ càng ngẩn người ra hơn. (Bác sĩ: vô cùng thương tiếc báo tin bệnh nhân này vô phương cứu chữa *hắc hắc*)

      Rất soái, rất soái, rất soái nha!

      Dịch Tiểu Liên cũng nhịn được đưa tay nâng lấy khuôn mặt bạn, rồi chỉnh khuôn mặt chuyển hướng về phía mình.

      “Ngươi cũng nên phục hồi lại tinh thần ! Cứ như vậy đối với đàn ông mà chảy nước miếng phải mất mặt a? Cố Mạn Ny tiểu thư.” Quan trọng là, người đàn ông kia có chủ là nàng.

      “Ha ha ha…” Mạn Ny rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, nhưng việc đầu tiên là ngây ngô cười với nàng, sau đó khi nàng chưa kịp phòng thủ, đột nhiên tuôn ra loạt câu kinh người…

      “Ta tại rốt cuộc minh bạch tại sao ngươi có thể đối với mấy tên trong nhà hàng kia cứ thiếu thiếu khuyết khuyết, bởi vì so với vị soái ca này, mấy tên cùng chúng ta giao lưu căn bản là thất bại!” lớn tiếng .

      Dịch Tiểu Liên bỗng trợn to hai mắt, cả kinh còn kịp làm ra phản ứng gì, liền nghe thấy bạn trai giọng thân thiện mở miệng hỏi: “Giao lưu? Mấy tên kia?”

      “Đúng rồi, đối tượng chúng ta giao lưu hôm nay tổng cộng có bốn nam sinh, vốn còn tưởng rằng bọn họ là lựa chọn tốt nhất rồi, nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân*, thiên ngoại hữu thiên*. Mạn Ny tiểu thư thẳng thắng trả lời, khiến cho Dịch Tiểu Liên nhắm nghiền mắt lại, cảm giác như tận thế đến

      *Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: đồng nghĩa ý chỉ người tốt còn có người tốt hơn

      “Xin chào, ta gọi là Cố Mạn Ny, rất vui khi được quen biết ngươi đại soái ca.”

      Dịch Tiểu Liên nghe lời tự giới thiệu của Mạn Ny, trong giọng tràn ngập vị ngọt ngào tình cảm của thiếu nữ.

      “Hạ Tử Giác. Ta cũng rất vui được biết vị mỹ nữ này.” đáp lại.

      “Ai nha, ta là mỹ nữ cái gì, Tiểu Liên mới phải chứ? Ngươi biết ? Trong bốn vị nam sinh của buổi giao lưu hôm nay, có đến ba người với ta rằng bọn họ thích nàng.” (Tử Sa: Ny tỷ O_O!!… tỷ là 9 em nàng 8 sao…tỷ giết người dùng dao đấy)

      Cố Mạn Ny, ngươi có thể bớt lắm mồm chút có được . Dịch Tiểu Liên trong lòng thầm rên rỉ.

      “Ngoài ra, nghe tổng tài công ty nàng cũng theo đuổi nàng, cho nên ngươi phải cẩn thận xem trọng nàng, tình địch rất nhiều.”

      Cố Mạn Ny, ta muốn cùng ngươi tuyệt giao! Dịch Tiểu Liên thề với lòng.

      “Ta chính là tổng tài kia.”

      “Cái gì?” Mạn Ny nhất thời đại kinh thất sắc*kêu lên tiếng.

      *Đại kinh thất sắc: người nhợt nhạt sợ hãi…

      Dịch Tiểu Liên bỗng có loại cảm giác dở khóc dở cười, vì có thể dọa đến Mạn Ny làm cho nàng cảm thấy được thở ra hơi, nhưng nghĩ đến lúc phải đối diện với thu hậu toán trướng* của nàng, nàng lại cảm thấy đáng sợ, nhưng việc đến nước này, cho dù đáng sợ cũng phải đối diện nha.

      *Thu hậu toán trướng: ân oán, nợ nần đợi cho thời điểm chính muồi mới giải quyết- ở đây ý đến cơn giận của Giác ca sau này.

      Nàng khẽ thở dài, mở mắt, giây sau đem tất cả chuyện về Mạn Ny từ trong não nàng làm bay hơi hết, thay thế bằng vẻ như mỉm cười, kỳ tức giận mới có thể ngoài cười nhưng tâm cười như vậy.

      Nàng cả người cứng đờ, trong lòng chỉ có ý nghĩ, đó chính là chết chắc rồi, nàng chỉ lo lắng Mạn Ny bên này, lại quên mất tổng tài đại nhân bên kia.

      có bạn trai, lại sau lưng bạn trai chạy giao lưu, tổng tài đại nhân nghĩ gì về chuyện này? Lần này nàng chết chắc rồi!

      “Mạn Ny, ngươi ra cũng quá lâu rồi, phải chăng nên quay lại nhà hàng rồi phải ?” Nàng mở miệng. “Chúng ta cũng phải rồi.” Nàng phải khẩn trương giải thích với hết thảy bất đắc dĩ mới được.

      “Huk, có nhân tính, vừa có bạn trai, đừng liền đem bạn vứt ra sau chứ?” Mạn Ny hừ nàng.

      “Ngươi nhanh lên .” có tâm tình bồi nàng 5 4 3, Dịch Tiểu Liên trực tiếp đưa tay giúp xoay người, xoay theo hướng tiến về cửa nhà hàng, sau đó từ phía sau thúc tiến bước lên phía trước.

      “Ngươi cần thúc ta, tự ta .” Mạn Ny kêu lên kháng nghị.

      “Được, hẹn gặp lại.” Nàng nghe vậy dừng chân, thu tay lại .

      “Nhưng Tiểu Liên,” Mạn Ny mới về phía trước bước lại bỗng nhiên ngừng bước, quay về hướng nàng : “Ngươi đừng tưởng rằng chuyện này về sau ta quên ? Ngươi canh nhiên gạt ta cùng lão Đại tổng tài kia gặp gỡ, là quá mức rồi, tội thể tha.”

      “Ta biết, hôm nào ta chịu đòn tổng nhận tội có được ? Ngươi vào nhanh lên chút.” Nàng lần nữa thúc tiến lên phía trước.

      “Lời này chính là ngươi đó.” Mạn Ny hướng nàng đòi cam đoan.

      “Vâng vâng vâng, là ta .”

      “Tốt lắm, hôm nay tạm thời thả cho ngươi con ngựa, hôm nào lại cùng ngươi tính sổ. Bất quá…”

      bất quá gì hết, nhanh vào !” Dịch Tiểu Liên hơi bực mình cắt ngang lời .

      “Làm gì mà hung dữ vậy? Người sai ràng chính là ngươi.” Mạn Ny bĩu môi khiếu nại.

      Dịch Tiểu Liên bất đắc dĩ nhìn , vẻ mặt ai oán cùng thỉnh cầu.

      Nhìn nàng như vậy, Mạn Ny duỗi hai tay ra, làm độc tác “OK, ta đầu hàng”, yên lặng yên lặng xoay người bước , tiến vào cửa lớn nhà hàng.

      Dịch Tiểu Liên vẫn đưa mắt nhìn , cho đến khi bóng lưng của hoàn toàn biến mất trước mắt, lúc này mới hít sâu hơi, cố lấy dũng khí xoay người trở về bên cạnh tổng tài đại nhân.

      ăn chưa?” Nàng dùng vẻ quan tâm bình thường hỏi , giả vờ như có việc gì.

      “Giao lưu vui chứ?” Hạ Tử Giác nhìn nàng, lãnh nhiệt trào phúng* mở miệng hỏi.

      *Lãnh nhiệt trào phúng: lạnh lùng mỉa mai

      Nàng cả người cứng đờ, chỉ biết rằng thể nào có thể qua cửa này dễ dàng như vậy.

      Ai~

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG 7.1

      EDIT: TỬ SA

      Trốn tránh được, đương nhiên chỉ có thể đối mặt.

      “Nào có gì vui, em căn bản là muốn đến đây.” Dịch Tiểu Liên dùng vẻ mặt bất đắc dĩ . “Nhưng là Mạn Ny uy hiếp cho phép em đến, nếu em dám đến liền bày ra bộ dạng muốn cùng em tuyệt giao, em cũng muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vô ích nhàm chán ở đây nha! vừa rồi ngheMạnNynói rằng em đối với mấy người trong nhà hàng kia cứ thiếu thiếu khuyết khuyết hay sao? Em tới tham gia cái buổi giao lưu này là bị ép buộc thôi, đừng tức giận có được ?”

      “Bộ dáng thoạt nhìn giống tức giận sao?” Vẻ mặt vô cảm.

      Rất giống, nhưng Dịch Tiểu Liên có cái gan kia để .

      “Lên xe , đưa em về nhà.” xoay người , lúc này còn giống quý ông thường giúp nàng mở cửa xe kia.

      Làm sao bây giờ? dường như tức giận a! Đầu Dịch Tiểu Liên hoạt đông ngừng, vật lộn nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến hết giận.

      “Giờ còn sớm, đêm nay lại là cuối tuần, ngày mai cần làm, chúng ta hẹn hò có được hay ? muốn đâu, bất kể là lên núi xuống biển, em đều phụng bồi vô điều kiện.” Nàng mở miệng lấy lòng.

      dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng. “Khách sạn chứ?” (Tử Sa: @__@~)

      “A?” Nàng ngẩn ngơ.

      “Lên xe.” lần nữa xoay người, sau đó lên thẳng xe.

      Dịch Tiểu Liên dám gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xe, ngoan ngoãn buộc dây an toàn, lại ngoan ngoãn đặt hai tay đùi, bày ra bộ biểu tình “em sai rồi, chờ nghe giáo huấn”, nhưng lại cũng câu gì, thủy chung im lặng , đoạn đường an tĩnh, an tĩnh, an tĩnh đến nỗi dạ dày của nàng cũng đau xót.

      Trời ạ, khi tức giận đều là lời nào là sao? Rồi sau đó cãi vã, như vậy nàng phải là đều phải đợi đến đau dạ dày sao? Như thế được.

      chút gì , đừng có lời nào có được ?” Nàng cố chịu đựng trong chốc lát, rốt cuộc nhịn được mở miệng cầu xin tha thứ.

      “Em muốn cái gì?”

      … em cũng biết muốn gì, chỉ cần an tĩnh như vầy là được, cứ như vậy hại em đau dạ dày.” Nàng thành cho .

      “Dạ dày em thoải mái?” Trong nháy mắt liền quay đầu lại hỏi nàng, khẽ cau mày, mặt lo lắng, còn bộ mặt vô cảm nữa.

      “Ân.”

      “Bắt đầu lúc nào?”

      “… Vừa mới.”

      mím môi cái, trong nháy mắt lại bắt đầu im lặng gì, rốt cuộc phát ra chính mình bị đùa giỡn.

      “Xin lỗi, chuyện quan trọng như vậy em hẳn là phải trước cho , nhưng em cũng phải cố ý muốn gạt , mà là quên mất, giữa trưa khi nhận được điện thoại nhắc nhở của Mạn Ny, mới biết được là hôm nay, lúc đó muốn với cũng còn kịp nữa, bởi vì hôm nay rất bận rộn, đống người ở trước sau , em căn bản tìm được cơ hội có thể cùng về chuyện này.” Nàng vội vàng giải thích với , nhưng lại im lặng gì như trước.

      “Tất cả lời của em đều là , có nửa câu gian dối.” Nàng ngừng cố gắng , “Nếu tin, em còn có chứng cớ.” xong, nàng tay chân luống cuống từ trong túi xách lấy ra tờ hóa đơn mua quần áo, cùng với cái bị nhăn nhó nàng đựng chế phục bên trong.

      xem, hóa đơn này chứng minh là em hoàn toàn quên chuyện này. Em ngay cả kiện y phục hàng ngày cũng mang, phải mua bộ quần áo mặc đến, chính là bộ người này.” Nàng xong liền kéo kéo quần áo người cho nhìn.

      “Còn đặc biệt mua quần áo mới, đúng ?” chỉ liếc mắt nhìn, liền hừ giọng .

      Dịch Tiểu Liên bị hóa chua tới nơi, nàng nghẹn họng nhìn trân trối, có chút muốn cười, cũng dám. (Liên tỷ bị hóa chua là do Giác ca ăn giấm xong chua hóa wa cho tỷ ấy [​IMG] )

      Trời ạ, chỉ là tức giận thôi, mà còn ghen nữa, ghen a! Tổng tài đại nhân cao cao tại thượng vì nàng mà ghen a! Rất vui, rất vui.

      ăn chưa?” Nàng ôn nhu hỏi , “Nếu chưa ăn, em cùng ăn có được hay ? Đúng lúc em cũng chưa ăn gì.”

      “Bận chuyện cùng đối phương, cho nên rảnh ăn?” (Tử Sa: Giác ca ghen dễ thương wa’ a a a *trái tim* ta iu a)

      Oa, hảo chua a! ghen.

      “Bận nhớ đến .” Nàng đè xuống ý cười, nghiêm túc với .

      “Nhớ đến có phải còn làm việc hay , có ăn tối chưa, có phải hay giống giữa trưa vừa ăn vừa họp, như vậy có thể hay gây khó tiêu, đối với thân thể tốt? Đầu óc em kỳ chỉ toàn nghĩ về .”

      vậy chăng?” Ngữ khí thay đổi. (Tử Sa: nghe nịnh xog đổi cái xoạch liền à ==!)

      vậy.” Nàng dùng giọng cam kết, nghiêm túc gật đầu , sau đó lại ôn nhu hỏi: “ ăn chưa?”

      Im lặng chút, rốt cuộc cũng trả lời nàng, “Còn chưa ăn.”

      “Em biết mà.” Sau khi nghe vậy nàng có chút tức giận, cũng có dục vọng muốn cười nữa.

      “Bây giờ hơn tám rưỡi gần chín giờ rồi, ít nhất cũng nên nhờ thư ký Trần chuẩn bị ít đồ ăn cho chứ, rồi sau mới để cho tan ca chứ, có biết như vậy hại đến sức khỏe ?” Nàng nhịn được nhíu mày với .

      “Em đây là quan tâm sao?”

      nhảm.” Nàng trừng cái, nhanh miệng .

      “Bảo nhảm?” quay đầu liếc nàng cái.

      Nàng cả người cứng đờ, lập tức nhớ tới bản thân mình tại mang tội.

      “Ý của em là em đương nhiên quan tâm , bởi vì là bạn trai của em nha, khỏe mạnh của bạn trai chính là niềm hạnh phúc của bạn , có phải ?” Nàng nịnh bợ .

      có chút đăm chiêu nhìn nàng cái, đột nhiên mở miệng : “Vừa rồi em có phải hay , đêm nay bất kể là lên núi xuống biển em đều nguyện ý phụng bồi?”

      “Dát?” Dịch Tiểu Liên ngẩn ngơ, trong đầu tự chủ được toát lên phản ứng của ngay sau khi nàng ra những lời đó.

      Khách sạn!

      Lúng túng, muốn nàng cùng đến khách sạn chứ? Nếu mở miệng cầu như vậy, nàng… nàng nên làm gì bây giờ?

      “Em suy nghĩ gì vậy?”

      “Cái gì?” Nàng tự chủ được kinh ngạc chút, hai mắt to tròn nhìn thẳng.

      “Em phải là muốn theo ăn sao? Sau khi cơm nước xong, theo đến câu lạc bộ đêm thoải mái chút.” thông báo nhiệm vụ đêm nay của nàng.

      “Đến câu lạc bộ đêm thoải mái chút?” Nàng bị chấn động, nghĩ tới cũng biết đến câu lạc bộ đêm.

      “Thế nào? Muốn thất hứa, muốn theo lên núi xuống biển sao?”

      “Em chỉ là có chút lạ khi biết đến câu lạc bộ đêm mà thôi.”

      thể sao?”

      “Em phải ý này, chỉ là hình tượng của nghiêm chỉnh quá mức, rất khó liên tưởng đến cùng mấy kẻ ở câu lạc bộ đêm chỉ biết nghĩ tới đồi mỹ* kia ở cùng chỗ.”

      *Đồi mỹ: hủ bại, đồi trụy

      “Cũng phải tất cả câu lạc bộ đêm đều đồi mỹ như em , cũng có câu lạc bộ đêm rất ấm cúng, thoải mái, giống như nhà vậy, làm cho người ta có thể trầm tĩnh lại nghỉ ngơi. Đợi lát nữa chúng ta đến đó em biết ngay.” Dịch Tiểu Liên ánh mắt rạng rỡ, bắt đầu chờ mong.



      Câu lạc bộ đêm ấm cúng, thoải mái, giống như nhà có thể làm cho người ta trầm tĩnh lại nghỉ ngơi đó, cũng là chỗ tốt gì, bởi vì nó cung cấp rượu cho khách uống vô thượng hạng*, cũng quản khách có hay có tửu lượng, say hay chưa, chỉ cần khách bỏ tiền ra, cho dù muốn đem rượu đến tắm cũng vấn đề gì.

      *Vô thượng hạng: ràng buộc gì

      Tựa như đổi được chó ăn phân, trâu được dẫn đến Bắc Kinh cũng vẫn là trâu.

      Câu lạc bộ đêm bất kể trang hoàng nhiều thứ thoải mái, phong cách, sang trọng, nó đúng vẫn là nơi bán rượu, mua rượu, ngắn gọn là nơi đồi mỹ.

      Đây là ý nghĩ của nàng, mà qua đêm nay, chỉ càng thêm khẳng định ý nghĩ của nàng sai mà thôi.

      Dịch Tiểu Liên cố hết sức dìu đỡ từng bước chân tập tễnh, giúp ai khác ngoài bạn trai đại nhân ra thang máy, cảm giác tay chân đều mệt đến rã rời.

      thoạt nhìn thon thon gầy gầy, nghĩ tới lại nặng như vậy.

      Hoàn hảo đến nhà rồi, hoàn hảo nàng mang tới căn hộ mà công ty cấp cho , hoàn hảo nàng vẫn còn nhớ căn hộ này ở đường nào, nếu nàng biết phải đem người uống say khướt kia tống đâu nữa.

      Hao tổn lượng lớn sức lực, nàng rốt cuộc cũng giúp tiến vào phòng ngủ, sau đó hai người cùng nhau ngã thẳng lên giường.

      “Trời ạ.” Dịch Tiểu Liên liền thở phào hơi mà kêu lên tiếng.

      Nàng còn tưởng rằng mình sắp mệt chết, bắt đầu dìu từ câu lạc bộ đêm về đây, đoạn đường dìu đến bãi đậu xe, rồi lại từ lúc ngừng xe, dìu về nhà , tổng cộng hai đoạn đường cũng phải ít nhất năm trăm mét, nàng tưởng rằng mình sắp chết vì mệt, nếu cũng chính là phế bỏ hai tay, là nàng mệt gần chết.

      Dịch Tiểu Liên hơi xoay người lại, nhìn mất ý thức nằm bên cạnh, tự chủ được than tiếng.

      biết uống đừng uống, nào lại có người như vậy mới uống chén say bí tỉ? Cũng phải là uống trà đá Trường Đảo*.” Nàng thầm tự .

      *Trường Đảo: Trường Đảo’ (tiếng Trung:长 岛县, Hán Việt: Hải Dương huyện) là huyện của địa cấp thị Yên Đài, tỉnh Sơn Đông, Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Huyện này có diện tích đất 5090,2 héc ta, diện tích mặt nước 8700 km2, chiều dài bờ biển 146 kmkm2. Huyện Trường Đảo có 2 trấn 8 hương. Đại bộ phận dân cư sống ở đảo Nam Bắc Trường Sơn. Dân cư ở đây sống chủ yếu bằng nghề ngư nghiệp.

      Trông như vậy cỏ vẻ những lời trước kia với nàng là chưa từng uống quá say là rồi, nếu bình thường có uống rượu, tửu lượng thế nào lại kém như vậy?

      Bất quá nhìn tổng tài đại nhân ngày thường sở hướng vô địch* lại dễ dàng bị chén rượu quật ngã thế này, cảm giác thú vị.

      *Sở hướng vô địch: người mạnh mẽ, bất khả chiến bại.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG 7.2

      EDIT: TỬ SA

      “Nếu sau này dám khi dễ lời em , em liền cho uống chén rượu, làm cho say, như vậy phải ngoan ngoãn để em hành hạ.” Nàng uy hiếp khuôn mặt ngủ say của .

      “Phải hành hạ thế nào đây? Vò viên? Đập dẹt? Hay tát?”

      Nàng vừa lầm bầm lầu bầu , vừa đùa bỡn khuôn mặt bất tỉnh nhân của , dí dí hai má , véo véo cái mũi , lại vừa ép ép khuôn mặt , sau đó phát bất kể dày vò làm biến hình khuôn mặt thế nào, vẫn là soái như thế.

      Nhìn từ khoảng cách gần như vậy mới phát , da đẹp, chiếc mũi rất cao, đôi môi rất xinh đẹp…

      Tim bỗng đập có chút nhanh, hô hấp cũng trở nên có chút gấp gáp.

      Nàng sợ hãi đột nhiên thu tay lại, từ giường ngồi dậy, sau đó tự với chính mình, “Nên về nhà thôi.” Nhưng nhịn được lại quay đầu nhìn cái.

      Cà-ra-vát đeo cổ vẫn lệch lệch xiên xiên, chỉ cởi ra chiếc nút, do áo sơ mi có tính co dãn vì tư thế nằm xuống mà bó chặt người , thoạt nhìn khiến cho người ngủ cảm thấy được thoải mái.

      “Vẫn là nên giúp cởi bớt ít quần áo, để ngủ thoải mái hơn chút.” Nàng thầm tự , lập tức đứng dậy, đưa tay giúp cởi cà-ra-vát cổ, lại giúp cởi nút áo sơ mi.

      Theo từng chiếc nút được cởi ra, áo sơ mị bó chặt thân thể lập tức mở banh về hai phía, lộ ra lồng ngực rộng lớn.

      Dịch Tiểu Liên nhìn cảnh đẹp trước mắt kinh thán, chưa bao giờ nghĩ tới vóc người lại có thể đáng nhìn như vậy, còn có cả cơ bụng! So với những mẫu đàn ông tạp chí, quả thực hề kém chút nào.

      Nhìn cơ bụng khối lũy ràng của , nàng vô thức liếm liếm cánh môi khô khan, rất muốn đưa tay sờ vào xem có cảm giác gì.

      say đến bất tỉnh nhân , nếu nàng lén sờ chút, hẳn là phát đâu nhỉ? Nàng tự hỏi.

      chút, chỉ cần chút là được rồi. (Tử Sa: sắc nữ _’’_!!)

      Nàng với chính mình, sau đó nuốt nuốt nước miếng (Tử Sa: *đổ mồ hôi* ghê wa’… giống sắp ăn ca ấy), lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của cái, rốt cuộc nhịn được bị dụ hoặc đưa tay ra, nhàng mà xoa cơ bụng của

      “Em làm gì vậy?” Đột nhiên vang đến giọng của làm nàng sợ tới mức liền rụt tay lại, ngẩng đầu lên, chỉ thấy nam nhân giây trước còn say đến bất tỉnh nhân , giờ phút này lại mở to đôi mắt sáng ngời nhìn nàng, nào có tia men say?

      say?!” Nàng bật thốt lên.

      “Trước đó có chút ít, nhưng tại tỉnh rồi.”

      gạt người!” Nàng tin người mới uống rượu say lại có thể tỉnh lại nhanh như vậy, hơn nữa bộ dạng tỉnh lại giống chưa thấm chút rượu nào.

      để ý lời buộc tội của nàng, ngồi dậy, đầu tiên là cúi đầu nhìn xuống nửa thân trần của mình, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn nàng có chút đăm chiêu hỏi: “Em vừa rồi làm gì?” (Tử Sa: Ăn đậu hũ *hét lớn*)

      Khuôn mặt Dịch Tiểu Liên liền lập tức đỏ lên.

      “Nào, nào có làm gì nha? Chính, chính là thấy bị quần áo bó chặt, dường như được thoải mái, cho nên mới có thể giúp cởi bớt nút áo ra, , đừng suy nghĩ bậy bạ!” Nàng lắp ba lắp bắp .

      “Chỉ là cởi nút thôi sao? Tại sao hình như thấy em lén sờ mó ?”

      Oanh! Dịch Tiểu Liên cảm thấy khuôn mặt mình nóng đến tựa sắp bắt đầu thiêu đốt.

      “Em, em nào có!” Nàng lắp cực lực phủ nhận.

      đột nhiên nắm lấy tay nàng, đem tay nàng đặt cơ bụng rắn chắc của , vừa chậm rãi di động, vừa nhìn nàng chuyển mắt : “Em khẳng định em sờ mó như vậy?”

      Dịch Tiểu Liên vô pháp tự kỷ, đôi mắt to tròn của nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đặt cơ bụng vuốt ve, cảm nhận nhiệt độ cơ thể từ tay mình truyền đến, còn có xúc cảm từ cơ bụng khối lũy ràng của , cùng với trái tim chính mình dường như cảm giác muốn nhảy đến yết hầu…

      Trời ạ trời ạ trời ạ, trong lòng nàng kêu lên đau xót, phản ứng trì đốn bỗng nhiên suy nghĩ được nàng có thể đem bàn tay rút trở về mà.

      Nàng lập tức rút tay về, thế nào lại biết mà tăng thêm lực đạo cầm ở tay nàng nàng, cho nàng đem tay rút về.

      Nàng nhanh chóng liếc cái, càng thêm dùng sức muốn đem tay mình từ trong tay rút về, kết quả lại đột nhiên dùng mạnh lực kéo nàng về phía mình.

      “A!” Sức nàng đấu lại , nàng kêu lên tiếng sợ hãi, nhất thời mất thăng bằng ngã vào người , trực tiếp nằm ở người .

      Gương mặt nàng trong nháy mắt áp sát vào bộ ngực trần của , cảm nhận được độ ấm da thịt , đồng thời nghe thấy tiếng tim đập, bình bình bình ràng lại lớn tiếng.

      Nhưng thanh này cũng có thể là tiếng tim đập của nàng, bởi vì trái tim nàng cũng đập rất nhanh.

      Bốn phía rất im ắng, trừ bỏ tiếng tim đập của hai người, nàng nghe thấy bất kì thanh nào khác, cảm giác như là vĩnh cửu, lại dường như chỉ mới qua giây.

      Nàng cả người nóng lên, xấu hổ muốn từ người đứng lên, kết quả thân thể vừa mới nhúc nhích đột nhiên lại bị cổ lực đạo từ phía sau ép xuống, làm nàng kinh hô tiếng, lại ngã về lại ngực .

      Lực đạo từ bàn tay kia đột nhiên vòng đến bên hông nàng.

      làm gì?” Nàng ngẩng đầu trợn mắt nhìn hỏi, nhưng trong nháy mắt lại rơi vào trong con ngươi đen thâm thúy của , bản thân bị lạc, rốt cuộc thể tự hỏi.

      Tay biết khi nào bắt đầu chậm rãi di động người nàng, vỗ về vòng eo mảnh khảnh, lại từ lưng quần dưới eo tiến đến chiếc áo phía , tiến vào trong áo chầm chậm vuốt ve nàng, mỗi chỗ qua liền châm lên ngọn lửa, làm cho nàng có cảm giác càng lúc càng nóng, tim đập càng lúc càng nhanh, thậm chí vô thức bật ra tiếng rên khẽ.

      Thanh của nàng ngưng lại khi hôn đôi môi nàng.

      Trong nụ hôn ôn nhu của mang theo tình cảm cùng nhiệt tình, làm cho nàng ý loạn mê loạn hôn lại … (Tử Sa: Liên tỷ chính thức bị ăn nhưng cảnh H chỉ nhiu đó thuj nên phạm vi độ tuổi 14+ có thể xem được ^^!! Mừng wa’, gặp cảnh H 18+ ta chưa đủ tuổi làm thấy hơi ngại a *đỏ mặt*)

      Tình cảm mãnh liệt qua , bọn họ trái tim cùng trái tim, hơi thở cùng hơi thở, hợp lại làm , giờ khắc này thể chia rời.

      Nghỉ ngơi hồi, lo lắng thể trọng chính mình có thể đè bẹp nàng, Hạ Tử Giác mang theo nàng xoay người, hoán đổi vị trí khiến nàng nằm sấp người .Tay nhàng vỗ về da thịt mềm mại lưng nàng, thích buông.

      Nàng rốt cuộc là của , chỉ thuộc về .

      “Hết thảy đều là kế hoạch của đúng ? căn bản là có say, đúng ?” lát sau, giọng nàng đột nhiên rầu rĩ truyền đến tai .

      phủ nhận chuyện say này, nhưng cũng dự tính cùng em làm chuyện tình này.” Giọng khàn khàn, mang theo mùi vị quyến rũ. “Là em câu dẫn .”

      Nghe vậy, trong nháy mắt Dịch Tiểu Liên quên ngượng ngùng cùng xấu hổ, đột nhiên từ trước ngực ngẩng đầu lên.

      “Em nào có câu dẫn ?” Nàng kêu lên.

      có sao? Là em giở trò với trước, tiếp theo lại thương nhung nhớ , thế phải câu dẫn là gì?” Khóe miệng khẽ nhếch, cười như cười nhìn nàng chằm chằm , trong mắt ôn nhu tràn đầy, làm cho Dịch Tiểu Liên trong chớp mắt liền bại trận.

      “Được tiện nghi còn khoe mã chính là người như thế.” Nàng lại nằm xuống ngực , lầm bầm .

      Hạ Tử Giác tuyệt để ý, bởi vì nàng phải hoàn toàn sai, đích thực là được tiện nghi, đại đại tiện nghi, là mơ cũng chưa dám nghĩ tới, bản thân mình lại là người đàn ông đầu tiên của nàng, đương nhiên cũng là duy nhất cuộc đời này.

      “Dịch Tiểu Liên.” ôn nhu gọi nàng.

      “Làm chi?” Nàng đáp .

      “Gả cho .”

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG 8.1

      EDIT: TỬ SA
      Lời cầu hôn bất ngờ làm cho hô hấp Dịch Tiểu Liên bỗng lập tức ngưng lại chút, trái tim trong nháy mắt lại đập nhanh. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng giờ khắc này đến nhanh như vậy.
      Nàng ngồi dậy, kéo chiếc chăn đơn lên che thân thể trần trụi của chính mình. Mặc dù vừa mới cùng tố ái* thân mật, nhưng muốn nàng lỏa thân mình ngồi ở trước mặt , nàng vẫn là còn cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng.

      *Tố ái: làm tình, quan hệ tình dục

      cũng ngồi dậy theo, nhưng chút nào che đậy. Nàng chỉ có thể khuyên chính mình tận lực nhìn xuống dưới, miễn cho chịu kích thích quá mức.

      “Chúng ta mới gặp gỡ lâu.” Nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt , nhắc nhở .

      “Nhưng cũng đủ để biết em chính là người muốn cùng chung sống cả đời.” Hạ Tử Giác dùng ánh mắt kiên định nhìn lại nàng, vẻ mặt ôn nhu với nàng.

      xác định?” Tim của nàng tiếp tục đập loạn.

      xác định.” Hạ Tử Giác chút do dự gật đầu.

      Trong ba mươi bốn năm qua, chưa bao giờ gặp qua bất kì người phụ nữ nào có thể giống như nàng, làm đứng ngồi yên, công tư bất phân, ngẩn người suy nghĩ, hỉ nộ vô thường (khỏi giải thích ha ta để vậy cho hay, nghĩ rằng ai ai cug~ hỉu), cũng chỉ có nàng có thể làm cho nếm qua mùi vị ghen tuông là gì, làm cho khẩn cấp muốn dán người nàng cái mác chỉ thuộc về , làm tất cả đàn ông dám cả gan mơ ước nàng cút xa ra chút.

      phải chưa qua chuyện tình , nhưng cảm giác cùng nàng ở chỗ chính là bất đồng.

      Nếu hết thảy những cảm giác đó vẫn làm cho thể xác định được tình cảm của mình đối với nàng, thế sống uổng phí ba mươi bốn năm qua.

      “Nhưng là…” Dịch Tiểu Liên im lặng hồi, liếm liếm cánh môi (Tử Sa: hình như ngoài thói quen gõ đầu vào bàn tỷ còn có thói quen liếm liếm môi a… thấy liếm wài à =.,=), thử dò xét : “Nếu em chắc chắn sao?”

      , em xác định, chỉ là bản thân em còn chưa mà thôi.” nhìn nàng.

      “Nếu em , thế nào lại biết?” Ngữ khí chém đinh chặt sắt* của làm nàng có chút phục.

      *Chém đinh chặt sắt: hán việt là trảm đinh tiệt thiết ý biểu chắc chắn, kiên quyết, do dự.

      “Bởi vì em đem chính mình trao cho .” ôn nhu .

      Mặt Dịch Tiểu Liên tự chủ được ửng đỏ lên.

      “Đó, đó chỉ là nam hoan nữ ái bình thường, lại, lại thể cái gì.” Nàng lắp cãi chày cãi cối.

      “Em phải là loại phụ nữ tham hoan.” nhàng lắc đầu , trong mắt tràn đầy ánh nhu hòa.

      lại biết?”

      “28 tuổi vẫn là trong trắng vì dục vọng nhất thời liền cùng đàn ông lên giường.” ôn nhu : “Trừ phi nàng rất thích, rất người đàn ông kia, đúng ?”

      , là tự dát vàng lên mặt mình.” Mặt nàng lại càng đỏ hơn chút.

      đưa tay đem nàng kéo vào lòng, hai tay ôm lấy nàng, hôn lên tóc nàng, lần nữa hướng nàng cầu hôn, “Gả cho ta.”

      Dịch Tiểu Liên cảm thấy trái tim mình ngày càng nóng lên, có loại kích động nên lời dâng lên trong lòng, tràn đầy cả trái tim, cả người nàng.

      Gả cho .

      Nguyên lai cái cảm giác được chính người mình cầu hôn là đây, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào tựa mật ngọt.

      “Trước khi em trả lời , hãy cho em, tại sao muốn giả say gạt em?” Nàng quay đầu liếc nhìn hỏi .

      “Đó là trừng phạt.” thẳng.

      “Trừng phạt?” Nàng nhường cao mày. “Em làm sai chuyện gì mà phải chịu phạt?” Nàng hỏi .

      “Giao lưu.”

      “Cái gì? Nào có chuyện này?” Nàng kìm được mở to hai mắt, oa oa kêu loạn.

      “Em cũng giải thích qua cũng xin lỗi qua rồi, thế nhưng còn chỉnh em như vậy? có biết chính mình nặng bao nhiêu , vì giúp đem về nhà, tay chân em thiếu chút nữa tàn phế!”

      “Nhưng là vừa rồi tay chân em còn sử dụng để ôm nhanh lấy được đấy thôi.” áp vào bên tai nàng khẽ , làm nàng khuôn mặt mới ửng đỏ đôi chút trong nháy mắt chuyển sang màu đỏ đậm, nhịn được tặng cho cái nhéo.

      “Úc, em mưu sát ông xã nha.” trang mô tác dạng* xoa vào chỗ vừa trúng chiêu, vẻ mặt thống khổ khóc thét.

      *Trang mô tác dạng: biệu , tự nhiên

      Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ tới cũng có vẻ mặt nghịch ngợm khôi hài như vậy. “Em còn chưa có gả cho , ông xã cái gì?” Nàng hừ .

      “Để cái danh kia là , mau mau “Được, em nguyện ý” .” dụ gian nàng.

      Nàng tự tiếu phi tiêu* nhìn , cảm thấy đế tiếu giai phi**.

      *Tự tiếu phi tiêu: cười như cười

      **Đế tiếu giai phi: biết nên cười hay nên khóc

      “Nhanh chút em nguyện ý , nếu em , vĩnh viễn đừng nghĩ rời khỏi giường này.” Dẫn dụ bất thành, chuyển sang hiếp bức, liền xoay người cái đem cả người nàng đặt ở dưới thân, nhe răng trợn mắt hướng nàng uy hiếp.

      “Nào có người bức hôn như vậy chứ?” Nàng bật cười.

      “Nào lại có, chính là đây.” biết xấu hổ đáp lại.

      Khuôn mặt tuấn soái, thể cách* hoàng mỹ, tập hợp vạn điều kiện ưu tú, trông tựa đại long (hơi chém chút) nhưng lại đối với nàng tình hữu độc chung**, dường như giấc mộng.

      *Thể cách: sức khỏe, cơ thể, vóc dáng (ta định ko giải thích ruj` nhưng cứ sợ các nàng ko hỉu [​IMG] )

      **Tình hữu độc chung: có cảm giác, có tình , đam mê…

      Nhưng nàng nằm trong khuỷu tay , thân thể còn lưu lại dấu vết cùng ấn ký bị qua, hết thảy mọi thứ này như thế nào là giấc mộng được?

      Nàng đưa tay vuốt khuôn mặt tuấn tú của , dừng ở đôi mắt tràn đầy nhu tình của , giọng mở miệng: “Cho em lý do để lấy .”

      “Bởi vì trái tim của em, người em đều thuộc về .” .

      Nàng nhíu nhíu đôi mi thanh tú, mỉm cười lắc đầu, hài lòng với đáp án này.

      “Bởi vì trải qua đêm nay, trong bụng em có thể có đứa của .” chút sau, bổ sung thêm: “Vừa nãy chúng ta có tránh thai.”

      Nàng ngây người, căn bản nghĩ tới vấn đề này.

      Đứa ? Có thể sao? Nàng hẳn là “may mắn” như vậy chứ? Nếu có, dù sao đều cầu hôn nàng, quan trọng là tại điều nàng muốn nghe phải cái này.

      “Trượt.” Nàng cho .

      biết ngay mà.” bất đắc dĩ thở dài.

      Nàng nhướng cao mày.

      lý do nào để em gả cho đúng ?” nhìn nàng, bắt chước nàng nhướng cao mày.

      Nàng ngừng mỉm cười .

      lại cấp cho nàng cái mỉm cười, sau đó cúi đầu xuống ôn nhu hôn nàng chút, lúc này mới ngẩng đầu lên, với nàng đầy thương: “Bởi vì em.”

      Trái tim đập dữ dội trong lồng ngực nàng, đôi mắt nàng ánh lệ quang.

      Nàng lần nữa đưa tay vuốt khuôn mặt , sau đó lại lần nữa mỉm cười với , mới mở miệng trả lời câu mà muốn nghe…

      “Được, em nguyện ý.”

      Hạ Tử Giác tuyệt phải như là người đàn ông dễ dàng mở miệng , bởi vậy khi nàng Dịch Tiểu Liên nhất thời cảm động đến nhất tháp hồ đồ*, hốc mắt liền đỏ tại chỗ, đồng thời cũng đáp ứng lời cầu hôn của .

      *Nhất tháp hồ đồ: rối tinh rối mù, hoảng loạn hồ đồ, rối loạn và hoàn toàn sụp đổ…



      Nhưng, sau đó nàng lại muốn suy nghĩ lại, lúc này mới phát kết hôn với nàng mà dường như chỉ việc gật đầu “Được, em nguyện ý” đơn giản như vậy.

      Lý do đầu tiên, vì cá tính mẹ nàng, nếu để bà biết được nàng cùng lão đại tổng tài ở cùng chỗ, chỉ lập tức kết hôn, mẹ nàng tứ xứ, truyền thanh đến cho tất cả mọi người tại núi Dương Minh này đều biết mới là lạ, nàng chỉ cần tưởng tượng thôi liền cảm thấy sợ hãi.

      Lý do thứ hai, lấy thân phận tổng tài kim quang lấp lánh như so với nhân viên mới mới vào công ty nửa năm, bộ dạng trông cũng phải xinh đẹp cho lắm như nàng, nàng có thể tưởng tượng ra loại chấn động thể tin này, cùng với tương lai tại công ty của nàng khi phải đối mặt với mỉa mai nhạo báng như trời long đất lỡ* kia, điều đó cũng rất đáng sợ.

      *Trời long đất lở: gốc là bài sơn đào hải- lật núi lật biển, nghĩa cũng tương tự thuj ta để vậy nha ^^!!

      Chỉ cần hai lý do khiến cho nàng đau đầu thôi muốn nghĩ đến hối hônrồi.

      “… Chủ Nhật có thể chứ?” Giọng đột nhiên vang vào tai nàng, làm cho Dịch Tiểu Liên đắm chìm trong phiền não của chính mình bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần.

      “Cái gì?” Vẻ mặt nàng mờ mịt quay đầu nhìn .

      “Lời vừa , em nghe sao?” bất đắc dĩ .

      “Xin lỗi, em suy nghĩ.” Nàng vẻ mặt áy náy , “Vừa rồi cái gì?”

      “Em vừa rồi suy nghĩ cái gì?” hỏi nàng trước.

      “Nghĩ…” Nàng thoáng chần chừ chút, mới đem ý nghĩ suy tư nhiều ngày cho . “Em nghĩ chúng ta có nên đính hôn trước hay , đợi hai năm nữa hãy kết hôn.”

      lên tiếng, đột nhiên gian cứ im lặng như vậy, làm nàng lập tức cảm nhận được tâm tình cảm thấy khó chịu.

      trước hết hãy nghe em , đừng vội tức giận có được ?” Nàng vội vã trấn an .

      “Được, em .” im lặng chút mới mở miệng , cũng gián tiếp chứng minh vừa rồi tức giận.

      Nhìn mặt chút thay đổi có vẻ có thêm chút lạnh lùng, lại đối hướng với ánh đèn chiếu xuống cứ như như , Dịch Tiểu Liên đột nhiên lại cảm giác có chút khó mở miệng.

      Nghiêm túc suy nghĩ lát, kỳ chuyện nàng phiền não đều là vấn đề của nàng, cũng phải là của , nếu bởi vậy mà nàng muốn phối hợp với hy vọng của nàng, có phải là quá ích kỷ ? (Tử Sa: *gật gù* đúng đúng, wa’ wa’ ích kỷ… cưới nhanh cho ta xong chuyện koi >’’<)

      Hơn nữa có điểm nàng luôn luôn quên, tổng tài đại nhân năm nay 34 rồi, mặc dù theo tăng lên của tuổi tác chỉ biết giá trị con người càng lúc càng cao, nhưng cũng tỏ vẻ thèm để ý việc đợi hai năm nữa kết hôn, dù sao cũng ai hy vọng khi 60 tuổi, đứa còn học đại học nha.

      Nếu đợi hai năm nữa kết hôn, còn có mười tháng nàng mang thai, nhanh nhất cũng phải đợi đến 37 tuổi mới có thể làm ba ba, hơn nữa còn phải cam đoan nàng sau khi kết hôn liền lập tức mang thai mới được. Nga, cảm thấy áp lực lớn!

      “Tại sao , em phải có lời muốn sao?” im lặng gì của nàng làm nhịn được mở miệng .

      “Hạ Tử Giác…”

      “Em vừa mang cả tên họ ra gọi .” bất mãn .

      “Ông xã.” Nàng liền biết nghe lời lập tức sửa miệng. (Tử Sa: tỷ bik thời thế _ _!!)

      Kiểu xưng hô này là thích nhất, cũng là cho nàng gọi từ Hạ tiên sinh, Tử Giác, tổng tài đại nhân, honey v.v.. Từ đống danh hiệu trúng tuyển ra, chỉ định nàng sau này dùng để xưng hô riêng với .

      Tổng tài đại nhân có đôi khi rất đáng .

      “Em cũng phải muốn cùng kết hôn, chỉ là có chút vấn đề làm em rất phiền não, nên mới có ý nghĩ đợi vài năm nữa hãy kết hôn.” Nàng bất đắc dĩ thở dài.

      “Vấn đề gì? Kết hôn là chuyện của hai chúng ta, có vấn đề hẳn em phải cho sớm chút, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết.” trầm ổn với nàng, ngữ khí lúc trước dịu ít.

      “Kỳ kia là vấn đề của em.”

      “Sau khi em đồng ý lời cầu hôn của , cũng thể phân biệt em và rồi, là chúng ta.” nhấn mạnh.

      Nàng bỗng cảm thấy trận cảm động, tim đâp dữ dội, đầu mũi cảm thấy cay cay.

      Nàng thích cách dùng từ chúng ta, rất thích.

      “Vấn đề gì vậy?” lại hỏi nàng.

      “Em ra đừng cười em nghĩ quá nhiều, em nhàm chán nha.” Nàng sợ hãi liếc cái, trước khi bắt cam đoan.

      lo lắng của nàng trong mắt người khác có lẽ xem ra cật bão thái nhàn*, nhưng nàng chính là rất phiền não, nàng cũng còn cách nào nha! Nàng quan tâm người khác cảm thấy nàng nhàm chán, nhưng nàng hy vọng có thể hiểu và thông cảm cho ưu phiền của nàng.

      *Cật bão thái nhàn: ăn no qua nhàn rỗi nên nghĩ ngợi lung tung

      “Được.” gật đầu, đem xe tiến vào bãi đỗ xe dưới căn hộ.

      Tuy rằng công ty cách nhà xa đều là ở Đài Bắc, nhưng bởi vì thích kẹt xe, cho nên phần lớn thời gian đều là ở tại căn hộ công ty cấp cho, chỉ có cuối tuần mới về lại núi Dương Minh.

      Bất quá hai tuần gần đây đều chưa về nhà, bởi vì muốn cùng vị hôn thê chuyện tình , còn muốn cùng nàng trải đêm xuân.

      “Nhớ em từng với , mẹ em hy vọng bao nhiêu để em có thể câu được rể vàng là chứ?” Nàng hỏi.

      “Nhớ. Bà tại nhất định mừng rỡ như điên nhỉ?” Khóe miệng khẻ nhếch.

      “Bà còn chưa biết, em chưa cho bà.”

      Hạ Tử Giác nhíu mày, nghe nàng tiếp.

      “Nếu bây giờ em cho bà chúng ta gặp gỡ, hơn nữa cũng lời cầu hôn với em, bà nhất định truyền thanh tứ xứ, khiến cho ai ai cũng biết chuyện này, làm cho em trở thành kỳ quan động vật, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, em liền đau đầu.” Nàng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.

      Thấy nàng dường như có vẻ rất phiền não, Hạ Tử Giác đem câu “Việc này sớm muộn gì cũng phải đối diện” ra đến mép miệng nuốt trở lại trong bụng, sửa miệng : “Nếu cùng mẹ em hảo hảo chuyện, vấn đề này hẳn là có thể giải quyết, phải sao?”

      dễ dàng vậy.” Dịch Tiểu Liên lắc đầu, “ biết mẹ em, nhưng em cùng bà sinh sống 28 năm, em hiểu bà rất , muốn bà khóa chặt miệng rêu rao tứ xứ việc em cùng kết hôn, điều đó là lấy mất mạng sống của bà.”

      “Bà đến bây giờ cũng còn chưa biết chuyện chúng ta ở cùng chỗ sao?” Hạ Tử Giác đối với điểm ấy cảm thấy tò mò, chiếu theo cách nàng , cá tính mẹ nàng như vậy phải sớm nhận ra chứ, cũng phải rao rêu tứ xứ rồi mới đúng, nhưng lại chưa bao giờ nghe về lời đồn hai người bọn họ gặp gỡ, huống hồ gần đây Tiểu Liên còn thường bị lôi kéo, cùng qua đêm bên ngoài về nhà ngủ, làm sao mẹ nàng có thể bất tri bất giác*, bất văn bất vấn** chứ?

      *Bất tri bất giác: chưa biết chưa phát giác.

      **Bất văn bất vấn: nghe hỏi, chẳng quan tâm.

      biết.” Dịch Tiểu Liên lắc đầu, nhìn vẻ mặt thể tin được của giải thích thêm: “Hai tháng nay bà đều bận rộn chuyện xuất ngoại chơi, lực chú ý người em.”

      “Ý là bà chuẩn bị xuất ngoại du lịch?”

      “Bà nay ở nước ngoài, cùng với ba em hai người ở Jiuzhaigou*tiêu dao**.

      *Jiuzhaigou: Vườn quốc gia Jiuzhaigou ở tỉnh Tứ Xuyên cũng được UNESCO công nhận là di sản thế giới vào năm 1992. Với những hồ nước trong vắt và phẳng lặng như gương, những tán rừng màu cầu vồng vào mỗi độ thay lá, Jiuzhaigou là điểm tham quan thích của du khách trong nước, đặc biệt là vào dịp hè.

      **Tiêu dao: sống cách ung dung rộng rãi ai bó buộc được

      “Khó trách em mấy ngày nay có thể tự do như vậy, hàng đêm theo quan hệ trải đêm xuân ở ngoài.” đột nhiên hiểu gật đầu .

      “Uy! như vậy hình như có vẻ là em quấn quít lấy , ràng chính là …” Nàng nũng nịu kháng nghị, muốn lại thôi, cả khuôn mặt nóng bừng lên.

      Mấy ngày ba mẹ xuất ngoại này, nàng cứ ba ngày lại hai ngày về nhà ngủ, đó cũng phải là bổn ý* của nàng, mà là người nam nhân bên cạnh tản mác ra pheromone**thường đem đầu óc lờ mờ của nàng chuyển hướng, khiến nàng bất tri bất giác liền theo , sau đó lại thiên lôi câu động địa hỏa (ý ở đây là dụ dỗ, lừa phỉnh làm ji` ji` đó…) mệt đến ngủ thiếp , muốn về nhà cũng “lòng có dư mà lực đủ”.

      *Bổn ý: ý tưởng ban đầu

      **Pheromone: loại chất dẫn dụ, hấp dẫn thường là dụ đối vs côn trùng

      tóm lại, đều là lỗi của .

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG 8.2

      EDIT: TỬ SA

      “Là thế nào?” tự tiếu phi tiếu, vẻ mặt ái muội tiến sát nàng hỏi.

      Tim nàng tự chủ được đập loạn, đỏ mặt đưa tay ngăn khuôn mặt sáp lại gần hơn, “ làm gì mà sáp lại gần dữ vậy, xuống xe .” xong, nàng vội vàng tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

      “Chờ chút.” đột nhiên kêu lên.

      Nàng lập tức đình chỉ bất động, ngạc nhiên nhìn , mà vẫn còn ở tại chỗ làm nàng xảy ra chuyện gì, bỗng nhanh chóng xoay người hôn môi nàng chút, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn nàng nhếch miệng mỉm cười : “Vẻ thẹn thùng của em đáng .”

      Khuôn mặt nàng đỏ bừng, xấu hổ đến hoàn toàn biết phải làm gì, chỉ có thể ở yên đó sau khi lấy lại tinh thần mới trừng cái, liền đưa tay đánh chút, lúc này mới nhanh chóng trốn xuống xe.

      “Mẹ vợ lúc nào về nước?” Sau khi xuống xe, cười cười tới bên cạnh nàng dắt tay nàng hỏi.

      “Ai là mẹ vợ của ?” Nàng lại trừng cái.

      “Lúc nào trở về?” lại hỏi, bên dẫn nàng tiến về phía thang máy.

      “Tối mai.” Nàng đáp. cách khác, sau tối mai, bọn họ chỉ có thể lợi dụng cuối tuần để hẹn hò, nhưng lại phải cẩn thận.

      “Tối mai và em cùng đón họ.”

      Nàng đột nhiên dừng bước, ngạc nhiên quay đầu nhìn . “ đùa gì vậy?”

      có đùa.” kéo nàng vào thang máy, nghiêm túc trả lời.

      Cửa thang máy đóng lại, nàng bên trong thang máy sáng ngời nhìn chằm chằm vào .

      “Vậy nghe lời em vừa trong xe sao?” Nàng hỏi . “Mẹ em có thể đem chuyện và em cùng nhau cho mọi người đều biết, chẳng lẽ sợ sao?”

      tại sao phải sợ? Chuyện chúng ta cùng nhau cũng phải chuyện gì thể cho người khác biết, tuyệt để tâm chuyện mọi người đều biết.” Vẻ mặt thản nhiên.

      “Nhưng em để tâm nha! Em tuyệt muốn trở thành kỳ quan động vật, tới đâu đều bị người khác nhìn, bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.” Nàng phiền não đến độ sắp phát điên, rất muốn có cái bàn để nàng có thể gõ vào.

      “Em cũng phải là danh nhân gì.” cảm thấy buồn cười.

      “Sống ở đó 28 năm ai ai cũng biết, nếu để tin em cùng con cả nhà họ Hạ kiêm tổng tài gặp gỡ, sắp kết hôn truyền ra, em chính là danh nhân rồi!” Nàng bối rối .

      “Chỉ cần rời khỏi đó là được, phải sao?”

      “Rời khỏi đó?” Nàng chớp chớp mắt.

      “Sau khi chúng ta kết hôn ở lại nơi này hoặc mua nhà chỗ khác, chỉ cần ở đó, phải có thể nhắm mắt làm ngơ sao?”

      Dịch Tiểu Liên ngơ ngác nhìn , đột nhiên có loại cảm giác như được xối nước vào đầu, đột nhiên hiểu .

      Đúng rồi, chỉ cần rời khỏi núi Dương Minh phải sao? Mặc kệ hàng xóm hay người núi cái gì, chỉ cần nàng nghe thấy lời ra tiếng vào, nhìn thấy người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, thầm thầm nàng phải tốt rồi sao?

      vui! Phiền não trước đó của nàng có thể liền giải quyết dễ dàng như vậy, quả nhiên là sếp nha.

      “Vấn đề giải quyết rồi?” Mở cửa vào nhà, mặt mày hớn hở xoay người nhìn nàng hỏi.

      Nàng vẻ mặt vui vẻ gật mạnh đầu.

      “Vậy tối mai cùng em đến sân bay đón họ, thuận tiện xin bọn họ đáp ứng hôn của chúng ta, chuẩn bị chuyện đề thân cùng kết hôn.

      “Cái gì?” Dịch Tiểu Liên có chút sửng sốt, quyết định này của phải tới quá nhanh sao? “Như vậy quá đột nhiên, hơn nữa em còn có vấn đề khác chưa giải quyết.”

      “Còn có vấn đề khác?” nhíu mày, bỗng cảm thấy bản thân mình cần uống ly nước lạnh để thanh tỉnh đầu óc chút, hảo đối mặt với vấn đề tựa hồ nhìu vô số của nàng.

      đến tủ lạnh, từ trong lấy ra chai nước khoáng, xoay người hỏi nàng, “Muốn uống ?”

      “Em muốn uống cà phê.” gật gật đầu, sau khi uống mấy ngụm nước, hai lời liền bắt đầu vì nàng tự tay nấu cà phê.

      Bình thường tại công ty đều là thư ký giúp pha cà phê, bây giờ lại là tổng tài đại nhân tự tay pha cà phê cho nàng uống, cảm giác là dễ chịu đến chết mất. Dịch Tiểu Liên tự chủ được mà nghĩ ngợi.

      “Làm gì mà vẻ mặt cười giống mèo thế?” hỏi nàng.

      có nha.”

      “Cười đến nổi mắt díp lại thành đường thẳng rồi, còn có?” lắc đầu bật cười, sau đó trở lại chủ đề chính hỏi nàng, “Còn có vấn đề nào khác?”

      đến vấn đề, Dịch Tiểu Liên liền cười nổi.

      “Vấn đề này giải quyết được.” Khuôn mặt nàng đầy vẻ u sầu .

      “Em ra, sao biết giải quyết được?” nhướng cao mày, vẻ mặt tỏ ra tiếp nhận khiêu chiến.

      “Bởi vì tổng tài công tư phân minh.” Nàng nhìn .

      “Ý là vấn đề này xuất phát từ trong công ty? Đó là tưởng tượng sao?” suy ra ba hỏi nàng.

      “Cái gì tưởng tượng chứ, hẳn là biết chính mình được hoan nghênh bao nhiêu, cùng với đó có bao nhiêu người sau lưng mắng chửi em mặt dày, loại người biết xấu hổ, nếu biết, như vậy?” Nàng trợn mắt nhìn , cho lần trước trong WC nữ nàng còn bị sặc, còn bị người ta tạt nước, cảm thấy tất cả như là cố ý vậy.

      Mặc dù cuộc sống như vở kịch, vở kịch như cuộc sống, nhưng khi xảy ra với mình, cảm giác là có đủ tàn khốc.

      “Như vậy chúng ta hẳn là càng phải nhanh chóng kết hôn, chờ em danh phó kỳ thực* trở thành phu nhân tổng tài của công ty, còn ai dám mắng em?”

      *Danh phó kỳ thực: chỉ là cái danh mà còn có trong thực tế

      dám đâu, sợ còn lén mà mắng hơn có.” Nàng cho là đúng .

      “Chỉ cần trước mặt, nghe thấy phải là được rồi sao? Dù sao miệng sinh ra là mặt những người đó, bọn họ muốn gì cũng phải chúng ta có thể ngăn được phải sao?” nhìn nàng . “Chỉ cần hai chúng ta sống hạnh phúc, vui vẻ là đủ rồi, em hà tất phải vì mấy người ăn được bồ đào bồ đào còn xanh đó mà vì chuyện bỏ chuyện lớn chứ?”

      Dịch Tiểu Liên chớp chớp mắt, ngây ra như phỗng nhìn , cảm thấy tất cả …

      “Tại sao tất cả vấn đề sau khi đến bên , dường như tất cả liền trở thành lông gà vỏ tỏi*, là việc đáng nhắc tới?” Nàng hỏi .

      *Lông gà vỏ tỏi- kê mao toán bì: ý mọi việc đều rành rọt, dễ hiểu, dễ giải quyết

      tay bưng cà phê của nàng, thò tay đến dắt tay nàng, sau khi đem nàng kéo đến ngồi xuống sô pha tại phòng khách, mới : “Bởi vì em quá buồn lo vô cớ.”

      “Em có!” Nàng kêu lên kháng nghị.

      “Em đương nhiên là có.” đem cà phê đưa cho nàng.

      “Lúc trước khi muốn em làm bạn , em cũng miên man suy nghĩ đống, nếu phải vẫn bức bách em nhanh lên chút cho câu trả lời, có thể đến tại em còn suy nghĩ.” Chứng cứ ràng.

      Nàng nhất thời á khẩu trả lời được, bởi vì hoàn toàn đúng, nếu phải từng bước tiến sát như lời trong lời , nàng tại có thể còn trốn trốn tránh tránh , có thể tránh xa liền tránh xa.

      Bị như vậy, nàng lúc này mới phát nguyên lai chính mình rất buồn lo vô cớ, nàng vẫn nghĩ rằng cá tính chính mình là dạng vô ưu vô lự, như câu thuyền đến đầu cầu ắt thẳng, đây phải gọi là nhìn được mặt núi Lư sao (ý nhìn ko dc bản chất chính mình), chỉ vì ở trong núi này chăng? Nàng vừa uống cà phê vừa nghĩ.

      “Còn có vấn đề gì? ra đại sư ta thay ngươi khai giải.” (O__o!!)

      thình lình buông lời dí dỏm khiến cho cà phê trong miệng nàng thiếu chút nữa phun ra.

      “Đại sư?” Nàng nuốt cà phê vào, bật cười nhìn ngờ vực.

      “Ngươi có thể gọi ta là Hạ đại sư, cũng có thể gọi ta là Tử Giác đại sư.” bản nghiêm trang , làm nàng trong nháy mắt càng cười lớn hơn, vội đưa tay buông ly cà phê cầm xuống, miễn cho quá run mà vẩy ra khắp nơi.

      “Hạ Tử Giác…” Cười hồi lâu, nàng mở miệng gọi , sau đó lần nữa được sửa lại cho đúng.

      “Ông xã.” vẻ mặt kiên trì.

      “Ông xã.” Nàng từ nãy đến giờ, mặt đều mỉm cười nhìn chằm chằm, ôn nhu hỏi: “Em có hay từng qua với rằng em thích ?”

      “Chưa từng có.” nghiêm túc trả lời.

      “Em…”

      “Chờ chút.” đột nhiên cắt lời nàng.

      Nàng nhìn , phát hai mắt nóng cháy, tràn ngập chờ mong.

      “So với bốn chữ kia (câu “em thích ” bản gốc có 4 chữ), điều kỳ muốn nghe chính là ba chữ khác.” nhìn nàng chuyển mắt.

      Dịch Tiểu Liên kìm được mỉm cười, bởi vì nàng vốn định sau khi với nàng thích , liền nàng , nghĩ tới lại thiếu kiên nhẫn như thế, trực tiếp ám chỉ nàng… , ràng muốn nghe nàng .

      Nàng mỉm cười, ôn nhu ra ba chữ kỳ vọng, “Em .”

      Hạ Tử Giác cảm thấy hô hấp chính mình tựa hồ ngừng lại trong thời điểm đó, lỗ tai râm râm rung động.

      nghĩ qua chính mình lại kích động như vậy, chờ mong nghe được những lời này của nàng như vậy.

      kìm lòng được đem nàng ôm vào lòng, gắt gao ôm nàng, sau đó cuối đầu hôn nàng, nhiệt tình như thể là chờ đợi nàng ngàn năm vậy.

      Hôn như vậy đương nhiên thể nào kìm hồ vu tình, ngưng hồ vu lễ (Tử Sa:ta hỉu nhưng ko giải thích dc… các nàng ai giải thích dc pm ta nhá ^^!), chỉ thấy phen ôm lấy nàng, hướng về phòng ngủ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :