1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lão đại là tổng tài - Kim Huyên (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG 1.2

      EDIT: TỬ SA

      Hạ Tử Giác gần đây tâm trạng có chút buồn bực, nguyên nhân là do bấy giờ công ty thường xuất những tin tức truyền thông có liên quan, nhưng thực ra hoàn toàn giống với .

      Công ty là có người bị dụ dỗ đổi sang làm việc nơi khác, nhưng đó phải là nhân viên cao cấp, chỉ là tên trưởng phòng mà thôi, về chuyện lấy các nhân viên ưu tú chẳng qua tất cả cũng chỉ là bốn gã tổ viên dưới trướng tên trưởng phòng kia, điều đó đối với công ty mà căn bản hề ảnh hưởng.

      Vấn đề là những phương tiện truyền thông kia thêu dệt lên cách quá đáng, tôn trọng khiến cho người khác chán nản, đặc biệt là hiểu nguyên nhân dẫn đến tất cả những chuyện này là do đồng ý lời mời của tuần san chuyên phỏng vấn chuyện tình cảm của các nhân vật nổi tiếng, càng làm khó kìm chế nỗi bực bội.

      Cái quái gì mà chàng trai vàng trong giới kinh doanh, khiến mọi phụ nữ đều muốn được gả cho, nghĩ rằng chỉ cần trải qua đêm ân ái cùng Tam Quan Vương (ý ở đây chỉ những người cao quý, bậc nhất… ta cug~ ko chắc lắm do từ này nghĩa là những quốc gia đứng đầu trong lĩnh vực bóng đá =.= ai bik chỉ ta) là có thể ảo tưởng được làm bạn sao?

      Mấy người đó ăn no nhàn rỗi, có việc gì làm lại thích tìm kiếm chuyện, lại nợ nần gì bọn họ, dựa vào cái gì muốn ra tiếp? đương nhiên là có quyền từ chối, chỉ nghĩ rằng mọi chuyện lại trở thành thế này, làm người khác rất tức giận.

      Bởi vì rất tức giận, thể kiềm chế được bản thân bị chuyện tư làm ảnh hưởng, chỉ có thể thừa dịp mình còn có thể tự chủ, đem toàn bộ chuyện này giao cho phòng PR (Public Relations- quan hệ xã hội) xử lý, sau đó liền sắp xếp hai ngày đặc biệt để nghỉ ngơi, thư giãn, ở nhà nhắm mắt làm ngơ.

      trùng hợp, bình thường do công việc bận rộn thường làm cho cả bốn em có thời gian gặp nhau, ấy thế nhưng lúc này tất cả đều cùng lúc nghỉ phép, hẹn mà gặp cả bốn người đều về nhà.

      Nhờ có các em làm bạn, tâm trạng u ám mấy ngày này của bắt đầu trở nên sáng sủa hơn, từ từ chuyển sang chiều hướng tốt.

      Nằm giường, Hạ Tử Giác lại nhớ tới tối hôm qua cùng các em chuyện suốt đêm- thực chỉ là những chuyện ngu ngốc căn cứ, vẫn nhịn được mà nhếch miệng mỉm cười.

      Mấy giờ rồi nhỉ? Tối qua cùng mọi người vừa uống rượu vừa chuyện phiếm, đến tận rạng sáng bốn năm giờ mới lên giường ngủ.

      Ba người kia đều uống nhiều hơn , hẳn là giờ vẫn còn ngủ?

      với tay lấy cái đồng hồ báo thức được đặt chiếc tủ phía đầu giường, nhìn thoáng qua – 12:10.

      Quả hơn mười hai giờ.

      Có vẻ như cũng nên ra khỏi giường, dậy suy nghĩ chút về chuyện buổi trưa nên ăn gì mới được, tránh cho ba người kia vừa tỉnh dậy than đói, tuy nhiên trong nhà cái gì cũng có.

      Bốn chàng trai đều được những người dân trong vùng khen là tinh , nếu như biết được bởi vì trong nhà có bất cứ đồ gì để ăn, khiến tất cả cùng nhau chết đói, khẳng định đó trở thành tin tức cực hot.

      Cười cười, rời giường rửa mặt chải đầu, ra khỏi phòng bước đến phòng khách, vô tình nhận thấy lão Nhị sớm tỉnh lại, hơn nữa bàn còn chất đống đồ ăn.

      TV mở, ta cũng vừa ăn vừa xem TV.

      “Ngươi dậy từ lúc nào thế?” bước lên phía trước tò mò hỏi.

      “Chín rưỡi, bị điện thoại đánh thức.”

      “Này là cái gì?” nhìn về phía đống đồ gì đó bàn.

      “Đồ ăn đó, nhìn ra sao?”

      phải là mua quá nhiều sao?” Mặc dù là để bốn chàng trai ăn, nhưng thực phải quá nhiều sao? Còn có hai cái pizza lớn mà cả nhà mới ăn hết!

      “Vốn cũng định mua nhiều như vậy, nhưng trông hình dạng cái gì cũng ngon nên mua tất cả luôn, kết quả là như vậy đó.” xong, Hạ Tử Kình bỗng lộ ra nụ cười quái dị. “Lúc nãy ta mua đồ, bắt gặp chuyện rất thú vị.” Giữ nụ cười môi, .

      “Chuyện gì?” Hạ Tử Giác ngồi xuống ghế sofa, vừa với tay tới cái đống bàn lấy gì đó để ăn, vừa hỏi.

      có từng nghe qua thuận khẩu lưu (cái này c1.1 ta có giải thích rùi nên lần này miễn nha) về bốn em chúng ta chưa?”

      “Thuận khẩu lưu gì?”

      “Lão Đại là tổng tài, lão Nhị là ông chủ, lão tam là tinh , lão tứ là thiên tài, nhà nào có con , đều muốn gả cho họ, bất kể cưới người nào, đều là kim quy tế nha kim quy tế.” (Kim quy tế: chàng rể rùa vàng- để nguyên vậy cho suông câu)

      “Phụt!” Hạ Tử Giác vừa đưa ly cà phê lên miệng liền phun ra.

      “Haha… thế nào? Rất thuận (trôi chảy) phải ?” Hạ Tử Kình đắc ý cười lớn thoạt nhìn rất vui vẻ, thể nghĩ được là người thiếu ngủ.

      “Ngươi nghe được từ đâu vậy?” Hạ Tử Giác đưa tay lấy tờ giấy ăn bàn, vừa lau những vết cà phê vấy lên xung quanh mình, vừa hỏi với vẻ mặt quái dị.

      “Trong lúc chờ mấy ly cà phê kia, tại quán cà phê nghe được.”

      “Bởi vì đối phương nhận ra ngươi là ai, mới cho ngươi bài thuận khẩu lưu này?”

      phải, là em nghe lén thôi.” Khóe miệng nở ra nụ cười.

      “Nghe lén?”

      ra là nghe lén cũng hơi quá, mà là do bản thân nàng ta e dè lớn tiếng, để em có thể nghe thấy, kể cả bí mật thú vị thể .”

      “Bí mật gì thể ?”

      “Có liên quan đến đó.” Hạ Tử Kình vẻ mặt mờ ám.

      Hạ Tử Giác đảo đôi mắt, lộ ra vẻ mặt thèm quan tâm, cầm lên miếng pizza đưa vào trong miệng. Ân, mùi vị cũng tệ.

      , nghe công ty các người gần đây muốn tuyển người phải ?” Hạ Tử Kình nhìn , vẫn là với vẻ mặt mờ ám kia.

      “Hỏi làm gì, ngươi muốn tới xin việc hả?” nhai pizza, giọng hỏi có chút quan tâm. Lời này đương nhiên chỉ là giỡn, bởi vì vừa rồi bài thuận khẩu lưu kia cũng sai, lão Nhị là ông chủ, có công ty của riêng mình.

      chú ý chút xem thử có người tên Dịch Tiểu Liên đến xin việc hay ? Nàng ta rất thú vị.”

      Nuốt pizza trong miệng vào, quay đầu lại nghi ngờ hỏi em trai, “Dịch Tiểu Liên? Ngươi biết người này sao?”

      phải.” Hạ Tử Kình nhếch miệng, “Là người căm ghét nhà họ Hạ chúng ta, lũ quân hỗn đản ( giải thích trong chương trước).”



      Dịch Tiểu Liên, nay 28 tuổi, độc thân, cao 1m64, nặng 49 kg, tốt nghiệp trường đại học Đài Loan khoa quản trị kinh doanh, thành thạo cả ba ngôn ngữ , Nhật, Hàn, có kinh nghiệm làm việc năm năm tại công ty thương mại Uy Đạt.

      Tấm ảnh bên lý lịch, là bề ngoài trắng trẻo thanh tú, đôi lông mày trang nhã, đôi đồng tử đen lay láy toát lên vẻ trong sáng, chỉ có chiếc mũi nằm khuôn mặt nhắn dường như là có chút phần khác lạ, nhưng theo mệnh tướng học mà kiểu mũi này xem như là có tiền có của,(_’’_ pó chân) còn có chiếc miệng nhắn màu hồng nhạt.

      Thoạt nhìn khuôn mặt có vẻ thẳng thắng, sắc sảo, cùng cái người lớn giọng mà lão Nhị gặp tại quán cà phê kia, nghĩ rằng là hài hước, dường như phải người.

      Quan trọng là, lý lịch của nàng lại xuất ở đây, phải chăng nàng đồng ý tiếp nhận cái ý nghĩ ảo tưởng của mẹ nàng, nghĩ rằng đến Liên Chuẩn câu làm rể vàng?

      nghĩ tới rằng rốt cuộc nàng lại đến xin việc, còn được công ty tuyển dụng.

      Căn cứ vào cách của lão Nhị, nàng hô to rằng “Ghê tởm bọn người họ Hạ, đúng là quân hỗn đản” phải rất căm phẫn, rất khinh thường hay sao? Tại sao cuối cùng nàng lại đến Liên Chuẩn xin việc? Nàng tới đây, rốt cuộc có mục đích gì?

      Hạ Tử Giác tự chủ được nhíu mày tự hỏi.

      “Tút.” bàn, điện thoại nội tuyến bỗng vang lên, lập tức truyền đến thânh của thư ký Trần: “Tổng tài, tổng biên tuần san Kinh Tấn cùng ký giả Lâm đến.”

      “Mời bọn họ vào.” trầm giọng , đặt tờ văn kiện tay xuống, dựa người vào lưng ghế, ung dung nhìn vào cửa chính trước mặt.

      Truyền đến hai tiếng gõ cửa, lập tức cửa được mở ra, thư ký phía trước giới thiệu về hai người đàn ông vẻ mặt ủ rũ kia.

      Thư ký đưa người vào xong, hơi cuối đầu sau đó xoay người rời , thuận tay đóng luôn cửa lại.

      Nhất thời trong văn phòng chỉ còn lại cùng hai tên biết trời cao đất dày này.

      muốn làm rùm beng lên, nhượng bộ mà đến núi Dương Minh này, ngờ bọn người kia còn chưa chịu ngừng, ngang ngược làm cho tình ngày càng ồn ào hơn, làm cho phát hỏa, ngay lập tức lợi dụng tất cả các mối quan hệ, phong tỏa toàn bộ xung quanh tuần san Kinh Tấn, ngăn cho bọn họ thể phỏng vấn chung quanh, lại còn bị mọi người chửi đánh.

      Dù sao cũng ai thích bị những tin tức, phỏng vấn của ký giả tuần san bọn họ bôi nhọ, cái loại tạp chí xã lá cải này chỉ toàn thích bịa đặt, căn bản là có giá trị tồn tại.

      Trước kia sở dĩ chịu im lặng, là vì muốn cướp miếng ăn của kẻ khác, bởi vì tuy là tạp chí xã thối nát, nhưng ít ra nó còn là chỗ dựa để nuôi sống nhiều gia đình.

      Nhưng khi bị chọc giận, ý nghĩ đó bỗng chốc thay đổi.

      Gọi cách chính xác là rắn chuột ổ, vật họp theo loài, căn bản là cần phải phụ nhân chi nhân (khoan dung như phụ nữ), huống hồ thượng lương bất chánh hạ lương oai (thành ngữ mang ý nghĩa: nếu người ngay thẳng, đứng đắn những người bên dưới cũng giống vậy), dựa vào nơi này để kiếm tiền nuôi sống gia đình cùng con , có thể có mấy người lầm đường lạc lối?

      Vì thế vẫn nên nhổ cỏ tận gốc, hơn nữa tuyệt đối cho bọn họ có cơ hội được sinh ra lần nữa.

      “Hạ tổng tài, hôm nay chúng ta đặc biệt đến đây để xin lỗi ngài, xin ngài đại nhân có đại lượng, thứ lỗi cho chúng ta có mắt mà nhìn thấy núi Thái Sơn, rất rất xin lỗi.” Tổng biên Trần cùng ký giả Lâm bỗng nhiên cúi người 90o về phía .

      Hạ Tử Giác nhìn bọn họ mặt chút thay đổi, cho đến khi hai người bọn họ thể chịu được cái yên tĩnh từ bốn phía xung quanh thêm nữa, ngẩng đầu lên lén nhìn phản ứng của với nỗi lo lắng, lúc này mới chậm rãi mở miệng…

      “Sớm biết như thế cần gì phải có lúc đầu?” lạnh lùng nhìn bọn họ .

      “Chúng ta rất xin lỗi”

      “Xin lỗi cũng thể thay đổi được .”

      “Xin ngài thương xót, có rất nhiều nhân viên trong công ty phải dựa vào tiền lương để nuôi sống gia đình, nếu như tạp chí sụp đổ, …”

      “Ta giới thiệu công việc mới cho bọn họ, đương nhiên” cho chắc ăn, thông thả bồi thêm câu, “là chỉ những nhân viên vô tội.”

      Khuôn mặt tổng biên Trần cùng ký giả Lâm đều biến sắc.

      “Ngài… có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy ?” Tổng biên Trần run giọng .

      “Ta cho các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi lại coi nó như gió thoảng bên tai.”

      “Đó là bởi vì…”

      “Bởi vì chưa biết ta có năng lực lớn như vậy, biết chọc giận ta bị đuổi tận giết tuyệt?” Hạ Tử Giác lạnh lùng cắt ngang lời ông ta. “ cách khác, tất cả các ngươi đều là bọn bại hoại khinh thiện sợ ác, đám người cặn bã.”

      Tổng biên Trần ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn thẳng, cắn răng nghe những lời đó giận dữ thể nào kiềm chế được quát: “Hạ Tử Giác!” Đồng thời hướng tới chỗ ngồi sau bàn làm việc của Hạ Tử Giác, vẻ mặt như thể giết .

      Hạ Tử Giác tựa như sớm có chuẩn bị sẵn, vừa nhấc chân lên, đánh về phía con mãnh thú chồm tới làm ông ta ngã xuống sàn, sau đó xoay người đối diện với tên cầm thú nhào qua bàn trực tiếp tấn công , lập tức khóa chặt tay làm đối phương kêu lên ái ái.

      đem hai tên cầm thú kia ném thành đống, lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt làm người khác rùng mình.

      đưa tay nhấn nút điện thoại nội tuyến bàn, “Thư kí Trần, bảo vệ tới chưa?”

      “Vừa mới đến.”

      bọn họ vào đây,” tiếp tục nhìn vào hai tên kia, sau đó lạnh lùng với hai bảo vệ mới vừa vào văn phòng: “Đem hai tên cặn bã kia ném ra ngoài.”

      “Vâng!”

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG 2.1

      EDIT: TỬ SA

      Công ty lớn và công ty quả nhiên có khác biệt.

      Trước đây tại Uy Đạt tất cả mọi người bất kể lớn đều tập trung làm việc tại văn phòng chỉ rộng khoảng 20 bình, chỉ có văn kiện công ty chất đống bàn làm việc, bốn phía trừ lối ra vào ngoài ra trong công ty đều chồng chất những gì đâu đâu, mỗi lần có động đất, trong lòng ai ai cũng đều run sợ bị chôn sống.

      Tuy nhiên nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt!

      Đèn điện sáng ngời, gian rộng mở, bàn làm việc OA (Office Automation- văn phòng tự động) ngay ngắn thống nhất, mỗi người đều có ngăn đồ riêng, còn có phòng giao lưu, phòng đọc sách, phòng gym …

      Ôi, mạch giới! (thế giới lúa mạch- ý chỉ nơi giàu có đầy đủ) Từ đầu công ty lớn so với công ty tốt hơn nhiều, chỉ được đảm bảo, mà nhân viên còn được phúc lợi, nàng rốt cuộc hiểu.

      Tại thời điểm này, đối với nàng mà việc khuất phục mẹ nàng lạm dụng quyền hạn mà phải đến tập đoàn Liên Chuẩn xin việc, lần đầu tiên cảm thấy hối hận.

      “Đây là quy định của công ty, trước tiên sáng nay chỉ cần xem cái này, chờ ta xử lý xong các văn kiện khẩn cấp, rồi cho biết phạm vi công việc.”

      Sau khi tìm người nào đó giới thiệu toàn bộ các thiết bị cơ bản của công ty hồi lâu, tổ trưởng phụ trách dẫn dắt nàng lấy ra hai bản quy định của công ty vừa dày vừa nặng đưa cho nàng, rồi lập tức xoay người làm việc.

      Buổi sáng đầu tiên làm, nàng chỉ ở tại chỗ mà lật qua lật lại hai bản quy định chi tiêu trong công ty nhàm chán, hứng thú, nhưng buổi chiều có thể thoải mái như vậy.

      Sau giờ nghỉ trưa, tổ trưởng bắt đầu phân công công việc cho nàng, hơn nữa dường như là kiểm tra năng lực và trình độ của nàng, mới đầu nội dung công tác còn đơn giản dễ dàng, từ từ sau đó dần trở nên gian nan hơn.

      Chỗ giống nhau giữa công ty lớn và công ty , nàng nhanh chóng lại phát ra điểm, đó là khác biệt về phân chia số lượng công việc.

      Công ty lớn phân ra rất , mỗi dự án cần trải qua rất nhiều giai đoạn, sáu cá nhân có năng lực cùng làm mới có thể hoàn thành, còn ở công ty từ đầu đến cuối chỉ có người làm, thế này đơn giản lại nhanh.

      Đương nhiên, cả hai nơi này mỗi bên đều có điểm ưu khuyết khác nhau, nhưng nếu dựa theo mức độ học tập của cá nhân mà , người làm việc ở công ty học được rất nhiều thứ so với công ty lớn, vì họ có thể làm được bất cứ thứ gì.

      Dịch Tiểu Liên rất vui vẻ với những kinh nghiệm của chính mình khi làm việc tại công ty , bởi nàng hiểu rằng, điều đó có thể nhiều hơn khi so với người khác, mới làm bao lâu thôi, chỉ có đồng và tổ trưởng, ngay cả giám đốc cũng đôi khi chạy tới thỉnh giáo nàng, làm nàng trở nên vượt trội lại cảm thấy có chút xấu hổ.

      Chỉ vì nàng vừa dấu diếm gì sẵn sàng giúp đỡ người khác vừa quan hệ tốt với những người xung quanh, tất cả mọi người làm chung đều thích ý nhưng ra rất thẳng thắng, chút xấu cũng có- ít nhất bản thân nàng cũng chưa từng nghe thấy.

      Tóm lại, đối với công việc mới, đồng mới cùng môi trường công tác mới, nàng hoàn toàn có chút vấn đề, đối kháng nào, cứ y như cá gặp nước vậy, tất cả đều cực kỳ hoàn hảo.

      Vì vậy chỉ trong nháy mắt, ba tháng thử việc trôi qua, nàng cũng trở thành nhân viên chính thức của Liên Chuẩn.



      “Chờ chút! Thang máy!”

      Khi nghe thấy có người gọi như vậy, bình thường người đợi trong thang máy nhanh chóng chặn cửa lại khi thang máy sắp đóng, làm cho cửa mở ra lần nữa, chờ người kia hết sức chạy về phía thang máy.

      Hạ Tử Giác cũng ngoại lệ, chỉ bất quá là chưa từng nghĩ rằng người nổ lực vào thang máy chính là nàng.

      tên Dịch Tiểu Liên kia.

      “Cảm ơn.” Nàng mỉm cười gật đầu cảm ơn , sau đó xoay người lại, nàng đưa tay nhấn vào tầng muốn đến.

      Cửa thang máy đóng lại, thang máy bắt đầu lên, nhưng nàng chẳng thèm quay đầu lại nhìn cái.

      Nàng nhận ra , hoặc là giả vờ nhận ra, tuyệt đối mấy hứng thú, nhưng ra so với việc bản thân mình có thể nhận ra nàng ngay từ ánh mắt đầu tiên cảm thấy có chút hờn giận.

      Mặc dù nàng vào công ty được vài tháng, nhưng bởi vì tầng làm việc khác nhau, bọn họ cũng có cơ hội gì để chạm mặt, cách khác, bản thân nàng chưa từng gặp , từ lúc nhìn thấy nàng qua bản lý lịch đến nay cũng được vài tháng, nhưng lại chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhận ra nàng, điều này làm cho cảm thấy tức giận hiểu tại sao.

      Nhăn mày, miệng mím lại, nhìn những con số từ từ nhảy lên màn hình thông tin cửa thang máy, từ 8, 9, 10, 11…

      Thang máy đột nhiên chấn động, các con số màn hình thông tin ngừng lại, thang máy dường như cũng ngừng lại.

      Xung quanh bỗng nhiên yên lặng lạ thường, làm cho người ta cảm thấy khó thở.

      Tất cả điều này chỉ xảy ra trong hai giây.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Nàng bỗng nhiên bật thốt lên , trong giọng có xen lẫn chút sợ hãi, bối rối.

      biết.” trả lời, sau đó tiến bước lên phía trước, đưa tay nhấn nút kêu cứu khẩn cấp, cùng lúc cầm bộ đàm lên. “Có ai ở đấy ?” cất giọng hỏi.

      “Có.” Có tiếng từ đầu bên kia truyền đến.

      “Xin hỏi tại sao thang máy đột nhiên ngừng hoạt động, xảy ra chuyện gì vậy?” hỏi.

      “Tiên sinh, thang máy người ở trong bị cố sao? Bên trong tổng cộng có bao nhiêu người?”

      “Hai người, ngoài ta ra, còn có vị tiểu thư. Xảy ra chuyện gì vậy?” hạ giọng hỏi, chắc chắn là phải do cúp điện gây nên, bởi vì đèn trong thang máy vẫn chưa tắt.

      “Chúng ta tiến hành điều tra nguyên nhân, xin hai vị cứ thoải mái, đứng lo lắng.”

      dễ nghe hơn cả hát, ngươi có muốn thử cảm giác bị nhốt trong cái lồng, rồi treo lơ lửng ? Cũng chẳng biết nó có rơi xuống hay nữa?”

      Dịch Tiểu Liên kìm được hướng đến người phía đầu dây kia của cái bộ đàm tức giận quát, bởi vì trong giọng chuyện của dường như mang theo ý cười, hình như là hôm nay thời tiết tốt, rất thích hợp để ra ngoại ô đạp thanh (ai học truyện Kiều chắc cũng biết nhỉ ^O^ , đạp thanh- giẫm lên cỏ, là lễ hội chịu ảnh hưởng của nền văn hóa TQ, xảy ra khoảng ngày 4-6), để dạo tản bộ, chút khẩn trương cũng có, rất làm cho người ta căm ghét.

      “Thành thực rất xin lỗi, chúng ta nỗ lực xử lý cách nhanh chóng, xin hai vị chờ lát.” Hình như cảm nhận được nổi bất mãn cùng tức giận của nàng, đối phương nhanh chóng , ngay khi tiếng quát vừa chấm dứt.

      “Tại sao lại có người như thế chứ?” Nàng lớn tiếng mắng.

      Hạ Tử Giác im lặng lên tiếng, cảm thấy tính cách của nàng cực kỳ thẳng thắng, bộc trực.

      “Xin lỗi, nhất định là bị ta liên lụy rồi.” Nàng bỗng dưng quay đầu lại với .

      nhìn nàng, nghe nàng chủ động tiến đến giải thích.

      “Chuyện này nhất định là vì trừng phạt việc ta đến trễ, mới có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nếu tại sao tòa sao ốc lớn thế này, có tới những sáu thang máy hoạt động, nhưng tại sao chỉ có thang máy của chúng ta xảy ra cố chứ?” Dịch Tiểu Liên nhăn mày , “ nhất định là bị ta liên lụy rồi, xin lỗi.”

      Nàng thực hướng về phía cuối đầu cái, làm cho Hạ Tử Giác nghĩ rằng tiếp tục im lặng gì đều thể biến nàng thành người qua đường.

      “Có lẽ là ngược lại, là ta làm liên lụy đến , cho nên cần phải xin lỗi ta.” bình thản mở miệng .

      thể nào, bởi vì hai ngày nay ta rất xui xẻo, suy thần (thần xui xẻo [​IMG] ) vẫn còn theo ta, cho nên tuyệt đối là bị ta liên lụy.” Nàng lắc đầu .

      “Xui xẻo thế nào?” Hạ Tử Giác nhận thấy mình mở lời trước, khi lời vừa bật ra khỏi miệng.

      “Ngày hôm qua tâm huyết bỗng dâng trào chạy mua ngàn trái phiếu Toàn Giang, về nhà mới phát là ví tiền biến mất, biết là bị rớt hay trộm nữa, đến cục cảnh sát báo án trời lại đột ngột mưa to làm cho ướt sủng, thế có xui chứ?”

      “Còn chưa hết đâu, lúc trở về nhà, biết mẹ ta uống nhầm phải thuốc gì, kiên quyết lôi ta ra oanh tạc đến nửa đêm, hại ta cả đêm gặp ác mộng, sau khi tỉnh dậy lại phát mình ngủ quá trớn vì thế nên làm muộn, cuối cùng chạy tới công ty đứng trong thang máy lại xảy ra chuyện này, thử xem ta có xui hay ? Có phải hay bị suy thần đeo bám?”

      Nàng thẳng thắng với cách chắc chắn, thái độ rất tự nhiên, tựa như hai người là bằng hữu quen thuộc lâu năm, mà phải như người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, quan trọng là, ra tất cả mọi chuyện của chính mình. Sao mà lại có như vậy a? Hạ Tử Giác tự hỏi cách ngạc nhiên.

      “Tóm lại, ta khẳng định rằng là bị ta liên lụy, bởi bì hai ngày nay ta rất xui.” Nàng đưa ra kết luận.

      “Ác mộng gì vậy?” hỏi nàng. Dù sao cũng rất nhàn rỗi, trong thang máy lại chỉ có hai người, lời nào cũng rất kỳ. trong lòng tự với chính mình.

      “Bị tên mập toàn thân đầy mỡ oán hận.”

      “A?” Câu trả lời bất ngờ, làm sửng sốt ngây ra lúc.

      có biết cái cảm giác bị ngàn người chỉ chỉ trỏ trỏ, trăm cái miệng cũng thể biện bạch, còn bị con quái tóc dài đáng sợ đuổi theo là thế nào ? Bất kể liều mình chạy thế nào, bốn bề đều có quái giương nanh múa vuốt với , khi chạy đến kiệt sức, cuối cùng bị quái bắt được, kéo đến rồi tâng bốc Sơn Đại Vương trước mặt mà bọn họ sùng bái, phía sau tiếp trước tranh công, dường như có thể cắt ra thành nhiều miếng vậy, cơn ác mộng đáng sợ.!”

      Nhưng theo lời nàng rốt cuộc tên mập toàn thân đầy mỡ kia ở đâu? Hạ Tử Giác nhăn mày, gì, tự hỏi.

      “Quan trọng là đây!” Nàng tiếp tục .

      Còn có điểm quan trọng nữa sao. mặt chút thay đổi.

      “Sơn Đại Vương ngồi phía cao đột nhiên lên tiếng : ‘Câm miệng.’ Bầy liền tuân lệnh, bên trong đôi mắt biến thành màu hồng.”

      Thế nhưng quan trọng là ở đâu? cố nhẫn nhịn, khóe mắt co giật.

      “Lúc đó ta bị trói, ràng rất sợ chết, nhưng vẫn muốn nhìn thấy kẻ cầm đầu hại ta như thế nào. Ta ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tên cực kỳ béo mập, ác tâm đắc yếu mệnh (độc ác chết sớm), tên béo ngồi phịch chỗ cao nhất, khó có thể tiếp cận, kiêu ngạo liếc mắt xuống nhìn ta, lỗ mũi hướng lên trời, với ta bằng giọng điệu ghê tởm: ‘Dựa vào ngươi để giao phối ư?’ Sau đó ta giật mình tỉnh dậy, là khủng khiếp!”

      “Phụt! Haha…” Tiếng cười bật ra từ loa ngoài bộ đàm của thang máy.

      Hai người bên trong thang máy đều cười, bởi vì người trong lòng còn hoang mang, còn người kia hoàn toàn cười nổi.

      phải bởi vì câu chuyện của nàng đủ sống động, hay là nội dung của giấc mơ buồn cười, mà là trong lòng Hạ Tử Giác bỗng nhận ra được cái tên mập toàn thân đầy mỡ kia, nguyên bản chính là .

      Cho nên nàng những lời này với , rốt cuộc là bởi vì biết thân phận của , muốn thu hút chú ý của ? Hay là nàng biết chính là vị tổng tài kia cũng là con cả nhà họ Hạ?

      Tên mập toàn thân đầy mỡ…

      Chẳng lẽ họ đồn đại rằng con cả nhà họ Hạ là tên mập sao?

      tự chủ được nhíu mày.

      “Uy, tiên sinh này, vui vì giải trí giúp ngài, xin hỏi thang máy lúc nào mới khôi phục lại bình thường?” Nàng quay lại hỏi người bên kia bộ đàm còn giận dữ nữa.

      Tiếng cười đầu dây bên kia lập tức ngừng lại, đổi lại giọng đứng đắng nghiêm túc đáp: “Xin lỗi, xin hai vị đợi thêm lát nữa.”

      là, rốt cuộc tại sao ta lại xui xẻo thế chứ? Cuối tuần nghỉ ngơi, ta phải đến chùa để tạm biệt, trừ bỏ uế khí.” Vẻ mặt nàng như tự hứa với chính mình.

      này…

      Hạ Tử Giác biết phải hình dung nàng như thế nào nữa, chỉ có thể diện mạo này của nàng đem so với người mà lão Nhị gặp tại quán cà phê kia, chắc chắn rằng các nàng là .

      Sở hữu khuôn mặt trắng sáng, xinh đẹp, thông minh, thanh nhã, chỉ đẹp mà còn rất có cá tính, biểu khi làm việc thực rất đáng chú ý, có khôn khéo, như vậy, rốt cuộc là người như thế nào?

      “Làm sao vậy? mặt ta có gì sao?” nhìn chằm chằm vào nàng làm nàng khó hiểu, sau đó quay đầu nhìn về tấm gương phía sau thang máy, chăm chú nhìn vào khuôn mặt mình trong gương, nhìn trái, nhìn phải.

      có gì tốt cả!” Nàng “Hay là răng ta còn dính đồ ăn nhỉ?” Nàng thầm nghĩ, sau đó chú ý đến hình tượng mà nhếch miệng soi gương kiểm tra răng.

      Hạ Tử Giác trợn mắt há mồm thể gì.

      này rốt cuộc là diễn trò gì thế, hay là thần kinh lớn vậy? Bất kể có nhận ra hay , chưa chồng trước mặt chàng trai trẻ, tốt xấu gì cũng phải giữ lại cho mình chút hình tượng chứ? Đặc biệt hơn nữa còn là đại soái ca. (Tử Sa: _’’_ cái này là tự sướng nhá)

      này rốt cuộc là bị làm sao?

      Nếu quả mục đích của nàng là làm cho có ấn tượng sâu đậm, cách nào phủ nhận nàng thành công.

      có gì cả! Cho nên rốt cuộc nhìn cái gì?” Nàng bỗng nhiên xoay người lại, đối mặt hỏi .

      “Ta hình như chưa thấy qua .” lựa chọn câu trả lời an toàn nhất rồi đáp lại nàng.

      “Ta cũng chưa từng thấy qua nha.” Nàng nhếch miệng : “Bất quá đây là cao ốc lớn, trong công ty lại nhiều người như vậy, cũng thể ai cũng gặp qua! Quan trọng là, ta vừa đến làm việc ở đây mới được ba tháng mà thôi.” xong, nàng hướng về phía giơ tay ra tự giới thiệu: “Xin chào, ta gọi là Dịch Tiểu Liên, làm việc tại tập đoàn Liên Chuẩn.”

      “Jekyll. Chào.” bắt tay nàng, ra tên tiếng Trung của mình. Họ Hạ kia quá nhạy cảm.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG 2.2

      EDIT: TỬ SA

      Dịch Tiểu Liên cười cuời, để ý đến việc giản lược phần giới thiệu về mình.

      công tác ở bên này bao lâu rồi?” Nàng hỏi .

      “Sáu năm.”

      “Oa! Giờ ta có thể hỏi vấn đề được ?” Nàng nhìn với vẻ mặt chờ mong, làm cho nhịn được nổi tò mò về cái điều mà nàng sắp hỏi là gì.

      Vì quá tò mò, gật đầu với nàng.

      từng nhìn thấy tổng tài của công ty chúng ta chưa, hoặc là nghe qua chuyện gì có liên quan đến ta chẳng hạn? có thể cho ta biết ta trông thế nào hay ?”

      Câu hỏi của nàng làm có chút giật mình sửng sốt.

      phải ta là tổng tài công ty các sao? Tại sao lại muốn hỏi ta ta như thế nào? nên hỏi đồng của ấy!” Nàng im lặng chút, sau đó nhìn , biết trong đầu nàng rốt cuộc là suy nghĩ cái gì, hay là có kế hoạch gì?

      Nàng biết chính là tổng tài mà nàng nhắc tới sao? Cái câu hỏi này lần nữa xuất trong đầu .

      “Ta nghĩ tới việc đó, nhưng đáp án mà bọn họ trả lời chắc chắn khách quan, ta cần đáp án khách quan nhất.”

      “Tại sao biết đáp án của ta khách quan?”

      “Ít nhất cũng phải là nhân viên của Liên Chuẩn, hơn nữa cũng phải phụ nữ, chỉ với hai điểm này tất nhiên là hoàn toàn khách quan rồi.” Nàng nghĩ ngợi trả lời làm cho Hạ Tử Giác thể gì hơn.

      “Bản thân phần tử của Liên Chuẩn, đối với tổng tài các có cái nhìn như thế nào? Trước hết ta có thể nghe về ý nghĩ của ?” nhìn nàng hỏi.

      “Ta chưa từng thấy qua ta bao giờ, cho nên có cái nhìn gì cả, về phần ý nghĩ…” Nàng liếc mắt về phía bộ đàm, sau khi cảnh giác việc tên kia có thể nghe lén, rồi mới hạ giọng : “Thành , ta nghĩ ta rất đáng ghét.”

      Hạ Tử Giác hoàn toàn biết chính mình nên có phản ứng gì.

      “Nghe ta 35, 36 tuổi, gần 40 rồi, nhưng thế nào lại muốn kết hôn?” Nàng tiếp tục hạ thấp giọng với , “Cũng phải là lấy vợ được, chắc ta như vậy là thích làm người độc thân phiền toái, làm chàng trai vàng chăng? Hay là dứt khoát muốn dát thêm vàng thêm bạc lên người để làm mình lóe sáng hơn tý nữa? là rất đáng ghét!”

      Lời nàng vừa mới xong, thang máy bất ngờ chấn động chút, cơn chấn động làm cho thân thể ban đầu nghiêng về phía , Dịch Tiểu Liên bỗng nhiên mất thăng bằng ngã người .

      “A!”

      Nàng kêu lên tiếng sợ hãi, theo phản xạ liền đưa tay ôm lấy nàng, sau đó cảm giác như thang máy bắt đầu chuyển động lên , sau đó lại dừng lại, hai cánh cửa trơn nhẵn của thang máy mở ra.

      vài người đứng phía ngoài cửa thang máy, phải là nhân viên bảo vệ mặc đồng phục quản lý, mà là nhân viên bảo dưỡng mang đồng phục của công ty thiết bị điện, ban đầu là những ánh mắt nghiêm túc sầu lo, sau khi nhìn thấy bọn họ, tất cả đều mở to hai mắt, ánh mắt lộ ra vẻ mờ ám .

      Hạ Tử Giác nhíu mày, đưa tay dời ra khỏi người nàng.

      Nàng chớp chớp mắt, đầu tiên đứng thẳng người dậy, lúc này mới phản ứng cách u mê lên tiếng : “Thang máy sửa xong rồi sao?” Tiếp sau là lên tiếng hoan hô, “Chúng ta được cứu rồi, tốt quá!”

      “Các vị sao chứ?” gã nhân viên bảo vệ hơi lớn tuổi tiếng lên hỏi, tiếp theo hướng về phía Hạ Tử Giác cúi chào, cung kính xin lỗi , “Xin lỗi, Hạ tổng tài, để ngài gặp cố ngoài ý muốn như vậy, cảm thấy có lỗi.” thể nghĩ rằng Hạ Tử Giác, tổng tài tập đoàn Liên Chuẩn, lại bị mắc kẹt như vậy.

      “Cảm thấy có lỗi.” Hai người cùng khác cũng cúi đầu xuống .

      Hạ Tử Giác nhíu mày cả người cứng đờ, hoàn toàn kịp ngăn bọn họ làm lộ thân phận , tòa nhà cao ốc rộng lớn này tuy là nơi làm việc của hơn mười công ty, nhưng tập đoàn Liên Chuẩn chiếm hết nửa số tầng, nhân viên quản lý cao ốc đương nhiên thể nhận ra .

      bên cạnh cứng đờ quay đầu nhìn , ngượng ngùng mở miệng, “Hạ… tổng tài?!”

      “Tiểu thư, vị này chính là Hạ tổng tài của tập đoàn Liên Chuẩn.” Quản lý cao ốc đứng cạnh cửa thang máy rất nhiệt tình giới thiệu với nàng.

      Trong nháy mắt, khuôn mặt Dịch Tiểu Liên trắng bệch còn chút máu, thầm nghĩ nên đào đâu cái hố mà chui vào, ra ngoài gặp người nữa.

      Dịch Tiểu Liên lấy trán gõ vào bàn, phát ra thanh bịch bịch bịch bịch bịch.

      “Tiểu Liên, ngươi làm gì thế?” Đồng Giáp tranh thủ thời gian nghỉ trưa vội vã trở về từ phòng photocopy, ngang qua chỗ ngồi của nàng, trông thấy hành động quái dị ấy, nhịn được mà dừng chân lại hỏi nàng cách đầy nghi hoặc.

      “Muốn chết thôi.” Dịch Tiểu Liên hơi yếu ớt , giọng .

      “Cái gì?” Đồng Giáp nghe .

      “Đừng chú ý đến ta, cứ để cho ta chết cho rồi.” Dịch Tiểu Liên chán ghét bản thân thầm thêm lần nữa, vẫn như trước, tai của đồng Giáp nghe lắm.

      Nhún vai, có rất nhiều công việc chờ giải quyết, đồng Giáp dư thời gian để nghe , sau khi liếc mắt nhìn cử chỉ quái dị của nàng, lúc này mới tiếp tục bước qua trở về chỗ ngồi của chính mình tiếp tục làm việc.

      Về phần Dịch Tiểu Liên còn lại là tiếp tục đem trán gõ vào bàn, vẫn còn chìm đắm trong cảm giác chán ghét bản thân mình.

      Nàng rốt cuộc là bị sao thế này, tại sao lại ngu ngốc mạo phạm kia chứ?

      Cho dù nhận ra đó là tổng tài đại nhận của công ty mình còn tốt đẹp hơn nhiều so với bản thân tứ phía đều phê bình, phỉ báng…

      Ô ô, nàng muốn chết, phải bị tổng tài đại nhân chém đầu, cũng là chết vì xấu hổ, nàng muốn chết, ô ô ô…

      Lại tiếp, hết thảy mọi chuyện này muốn trách phải trách mẹ nàng, nếu bà ảo tưởng quá mức, bắt nàng đến công tác tại tập đoàn Liên Chuẩn với động cơ xấu, nàng cũng mang theo ý thức phản loạn, coi thường, cho là thể cùng con trai cả nhà họ Hạ kiêm đương tổng tài kia chuyện phiếm chút, để tránh khơi dậy nghi ngờ ngay cả đối phương trông như thế nào, tròn dẹt mập ốm ra sao, cũng muốn tìm hiểu, kết quả là sáng nay phạm sai lầm to lớn!

      Ô ô ô, làm sao bây giờ đây? Nàng có phải muốn tiếp tục làm việc tại tập đoàn Liên Chuẩn nữa hay ?

      Nhưng nàng rất vất vả mới được trở thành nhân viên chính thức, hơn nữa cũng cùng các đồng ở chung rất thoải mái, công việc lại càng như cá gặp nước, nàng có chút ý nghĩ rời khỏi đây tìm công việc mới.

      Ô ~ phiền ~ phiền nha, ước gì chỉ cần gõ cái vào bàn, là có thể làm cho tất cả ký ức trong thang máy sáng nay biến mất., thế nàng cần phiền não như vậy, xấu hổ quá.

      Tổng tài a tổng tài, ban đầu con cả nhà họ Hạ sinh ra dưới bộ dáng này, năng lực đặc biệt vượt trội, lý lịch đặc biệt tốt, thế này cũng khó trách làm cho các bà mẹ ở núi Dương Minh bọn ta vội vã kéo đến, hận thể gả con mình cho .

      Vấn đề là ở núi Dương Minh hiếm kẻ có tiền có thể cùng nhà họ Hạ môn đăng hộ đối, mấy bà mẹ bình dân làm sao có thể bước lên làm phu nhân? Mẹ nàng thèm cân nhắc lại, tốt xấu gì cũng nên xem thử con mình có nhiêu trọng lượng chứ? Xứng hay xứng với người nhà đại tổng tài nha?

      Nghĩ đến điều này lại nhớ tới cảnh tối qua mẹ nàng “tụng kinh”, bà vẫn còn ôm cái ảo tưởng phi thực tế đó, muốn nàng cố gắng đẩy nhanh tốc độ đem con trai nhà họ Hạ về nhà làm con rể, đến mức mới có thể hại nàng gặp cơn ác mộng đáng sợ như thế.

      Nhớ tới cơn ác mộng nàng lại nghĩ đến chuyện ngu ngốc trong thang máy…

      Bây giờ cũng chỉ có chuyện duy nhất nàng cảm thấy may mắn, đó là may mắn thay tổng tài đại nhân biết rằng cái tên mập toàn thân đầy mỡ trong giấc mộng của nàng chính là , nếu tội chết của nàng có thể còn thê thảm hơn so với bị ngũ mã phanh thây. (Tử Sa: có ng` nào đó chết ruj` đó *cười gian*)

      phiền phiền phiền nha, nàng là gần đây nàng rất xui mà, quả xui ơi là xui mà!

      Có vẻ như thể đợi đến cuối tuần chùa được rồi, hôm nay tan ca phải ngay!” chừng còn kịp bão phật cước (ôm chặt bàn chân của đức Phật), cầu xin thần phù hộ cho nàng phải bị chém đầu.

      Ô ô ô, muốn khóc quá.

      Bây giờ nàng hiểu cái gì gọi là khóc ra nước mắt rồi, ô ô…

      Rốt cuộc hai ngày nay tại sao nàng có thể xui xẻo như vậy, ai có thể giúp nàng giải thích ?

      Chốt lại câu, muốn bảo toàn tính mạng sau này nên cách xa chút, mắt nhìn chân chạy, tránh ngay tức khắc là được rồi.

      Nàng nhất định phải nhớ lấy điều quan trọng này.

      Nhất định phải nhớ!



      thể quên được vẻ thẳng thắng trong sáng lần lượt biến đổi gương mặt kia, biểu vẻ khiếp sợ cùng thể tin được cách chân của nàng, điểm giả tạo cũng có.

      cách khác, nàng biết chính là tổng tài kiêm luôn con cả nhà họ Hạ.

      Vì thế, Hạ Tử Giác hiểu sao lại cảm thấy có chút vui vẻ.

      Bởi vì nếu nàng đối với có điều chờ mong, mong rằng có thể bay lên nhành cây cao để hóa thành phượng hoàng, mong được gả cho để trở thành phu nhân tổng tài, vậy nàng thể nào biết bộ dạng chàng trai mình muốn gả ra sao.

      Có lẽ chuyện nàng đến Liên Chuẩn làm việc chỉ là để thỏa hiệp với mẹ nàng, còn đối với việc câu làm rể vàng cũng chẳng có nửa ý muốn thỏa hiệp, nếu trong thang máy cũng lên những lời đáng kinh ngạc như vậy.

      “Ta nghĩ rằng ta rất đáng ghét! Cũng phải là lấy vợ được, chắc ta như vậy là thích làm người độc thân phiền toái, làm chàng trai vàng chăng? Hay là dứt khoát muốn dát thêm vàng thêm bạc lên người để làm mình lóe sáng hơn tý nữa? là rất đáng ghét!”

      Nghĩ đến nàng khi những lời này, bộ dáng cảnh giác canh chừng bị nghe lén, nhưng lại nhịn được mà ra hết, Hạ Tử Giác liền cảm thấy buồn cười.

      kỳ lạ nhưng lại có chút thú vị.

      Tuy nhiên nhớ đến cơn ác mộng của nàng, lại còn cảm thấy buồn cười nữa.

      Ngàn người chỉ trỏ, trăm miệng thể biện bạch, còn bị quái đáng sợ truy đuổi, đều có thể thông cảm mà tiếp nhận, ý là nàng muốn bị những nữ nhân khác ngưỡng mộ coi là kẻ thù, đó là ác mộng đáng sợ. (Tử Sa: chuyên ja tự sướng _’’_)

      Nhưng điều hiểu chính là tại sao tên Sơn Đại Vương béo muốn chết ngồi phía kia lại là tên mập có ác tâm đắc yểu

      rốt cuộc là béo mập chỗ nào ác tâm chỗ nào?

      nghĩ thôi, càng nghĩ càng thấy giận!”

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG 3.1

      EDIT: TỬ SA

      Sau tuần kể từ khi xảy ra việc đó, Dịch Tiểu Liên vui mừng phát rằng biết tại sao mình vẫn còn ở lại trong công ty như cũ, có chút phiền toái nào tìm đến cửa, mà việc xảy ra trong thang máy tựa như thuyền trôi sông để lại vết xước.

      Vì thế, rốt cuộc nàng có thể đặt tảng đá lớn trong lòng xuống, nếu mỗi ngày phải vác theo tảng đá lớn như vậy quá mệt mỏi.

      Bất quá ngẫm lại, cũng là do tướng mạo của như vậy khác xa với đại tổng tài, nếu vẫn còn cùng viên chức biết là vô tội” như nàng so đó, điều đó quả phải là rất độ lượng, rất nhen sao?

      cách khác, cả tuần trước chỉ là do nàng tự mình dọa mình, là quá ngớ ngẩn.

      Nhìn vào gương ràng khuôn mặt trông cũng thông minh, nhưng kết quả bản thân lại là con ngốc, nàng lắc đầu tự giễu, rửa tay xong, sau đó rút tờ khăn giấy lau khô hai tay, rời khỏi WC nữ, trở lại văn phòng.

      Trong văn phòng ồn ả tiếng xì xào, có vẻ như trong lúc nàng mới chỉ rời khỏi chỗ ngồi này có mười phút xảy ra chuyện lớn gì.

      “Làm sao vậy? xảy ra chuyện gì à? Nàng tiến tới chỗ đám đồng tụ tập thảo luận, khó hiểu mở miệng hỏi: “Nghe La Bảo xảy ra hỏa hoạn, hình như tình hình rất nghiêm trọng, dường như các nguyên vật liệu dự kiến vận chuyển cho chúng ta ngày mai đều bị đốt cháy.”

      Doanh nghiệp thương mại La Bảo là trong những đối tác hàng đầu của tập đoàn Liên Chuẩn, với mối quan hệ hợp tác lâu dài.

      Bởi vì là đối tượng hợp tác lâu dài, gần như 30% số lượng sản phẩm là do bọn họ cung cấp, nếu nhà máy bọn họ xảy ra hỏa hoạn, chặt đứt nguồn cung cấp hàng hóa cho Liên Chuẩn, vậy đối với Liên Chuẩn mà phiền toái hết sức lớn.

      “Chuyện này xảy ra khi nào?”

      giờ trước, nghe lửa vẫn còn cháy lớn, tình hình trông có vẻ được khả quan lắm, trợ lý giám đốc nhanh chóng qua đó xem xét tình hình.”

      “Hình như rất tệ.”

      cách khác, tại sao hết lần này tới lần khác trước khi xuất hàng ngày lại xảy ra chuyện? Tốt xấu gì cũng hãy đợi xuất xong rồi hãy xảy ra chứ, như vậy cũng liên lụy đến công ty chúng ta.”

      vậy chẳng phải rất ích kỷ ư.”

      “Người ích kỷ, trời tru đất diệt a”

      “Là người vì bản thân mình ?”

      “Vì bản thân mình hay là ích kỷ sao? Giống nhau cả thôi.”

      gia nhập vào hàng ngũ đám đồng đấu võ mồm, Dịch Tiểu Liên quay đầu nhìn nhân viên ở đây chút, trừ trợ lý vắng mặt ra, cũng đều thấy bóng dáng giám đốc cùng trưởng phòng. Bây giờ bọn họ nhất định rất nhức đầu nghen?

      “Giờ chúng ta nên làm cái gì?” Nàng hỏi.

      biết, giám đốc cùng trưởng phòng đều bị gọi lên tầng để họp rồi, chờ bọn họ quay lại , chúng ta mới biết được nên làm cái gì.”

      Dịch Tiểu Liên gật đầu, bước về chỗ ngồi ngồi xuống.

      ra, khi nàng còn làm việc tại công ty thương mại Uy Đạt cũng từng trải qua tình huống tương tự,nhưng mà Uy Đạt là công ty , đứng lên khắc phục khó khăn như vậy.

      Bất quá cũng lại, cũng nhất thiết tất cả mọi chuyện đều phải đợi giám đốc cùng trưởng phòng họp về mới có thể tiến hành nha.

      Suy nghĩ chút nàng bắt đầu làm việc.

      Chẳng biết qua bao lâu, trong văn phòng đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay cùng giọng làm thu hút chú ý.

      “Mọi người nhìn xem này.”

      Nàng ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát giám đốc trở về.

      “Như vậy mọi người cũng nghe chuyện La Bảo xảy ra hỏa hoạn, trợ lý giám đốc vừa mới xác nhận qua, xác định nguyên vật liệu cung cấp cho chúng ta ngày mai bị thiêu rụi hoàn toàn.”

      Giám đốc đứng phía trước, dùng mộ vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người.

      “Cho nên, bây giờ việc chúng ta cần làm là tìm kiếm nguyên liệu bù đắp vào phần thiếu hụt của La Bảo, trừ việc liên lạc với những đối tác cũ, xem thử chúng ta có thể tăng ca để đẩy nhanh tốc độ hay , hoặc là bên ngoài có hàng tồn kho có thể bán cho chúng ta, còn phải tìm đối tác khác nữa. Thời gian gấp gáp, trưởng phòng có thể bàn giao phạm vi công việc cần phụ trách của từng người, mọi người hãy bắt đầu ngay bây giờ .”

      xong, trưởng phòng Trần bên cạnh giám đốc liền bàn giao công việc, sau đó giám đốc xoay người rời khỏi văn phòng.

      Trưởng phòng Trần là trưởng phòng của Dịch Tiểu Liên, tiến về hướng nàng, cùng với ba nhân viên khác.

      “Chỗ chúng ta phụ trách tìm trong list các công ty xí nghiệp vừa và có khả năng cung cấp nguyên vật liệu cho chúng ta, sau đó gọi đến từng nơi để xác nhận, nếu cần thiết, cho dù tự mình chuyến đến đó cũng được ngại, hiểu chưa?”

      “Trưởng phòng” Dịch Tiểu Liên giơ tay kêu lên.

      “Chuyện gì?” Trưởng phòng Trần nhìn về phía nàng.

      “Vừa rồi ta liên lạc đến mấy công ty này, trong kho bọn họ hình như đều còn ít hàng tồn kho, nhưng tạm thời thể xác định được số lượng, về mặt chất luợng hàng cũng cần phải kiểm định, ngươi có muốn cùng giám đốc thảo luận chút ?” Nàng đưa sắp tư liệu về các công ty cho trưởng phòng Trần.

      Trưởng phòng Trần im lặng nhìn nàng, sau khi cuối đầu nhìn vào danh sách chút, liền gật đầu với nàng : “Tốt lắm, mọi người bắt đầu làm việc , chiếu theo những công việc ta mà làm. Tiểu Liên, liên lạc với công ty bọn họ cần liên lạc lại.”, khỏi lãng phí thời gian.

      “Được.” Nàng gật đầu lên tiếng.

      Trưởng phòng Trần cầm tư liệu nàng đưa xoay người tìm giám đốc, đồng trong phòng nháy mắt với nàng, lộ ra vẻ mặt “ là số ”.

      Bất quá theo lời giám đốc , thời gian gấp gáp, mọi người dám phí phạm thời gian, mất trật tự như trước, chưa kịp liên lạc với công ty để lấy tư liệu như nàng, nên lập tức trở lại chổ ngồi tập trung vào làm việc.



      “Chờ chút! Thang máy!”

      thanh quen thuộc, tình cảnh quen thuộc, khiến cho Hạ Tử Giác đứng trong thang máy sửng sốt chút, khóe miệng bất giác cong lên.

      đưa tay ngăn cửa thang máy sắp đóng, sau đó lại nhấn nút mở cửa, đợi cho ngoài thang máy kia vội vội vàng vàng tiến tới đây.

      Hình dáng của nàng càng lúc càng gần, khi chỉ còn cách cửa thang máy có bước, đột nhiên ngẩng đầu lên, hé miệng, tựa như muốn đặc biệt cảm ơn người chờ nàng, tuy nhiên khi cùng bốn mắt nhìn nhau lại nhận ra , bỗng dừng bước, sau đó hai mắt mở to kinh ngạc lộ ra vẻ mặt tựa như chính mình gặp quỷ, tiếp theo lui bước về phía sau, xoay người bỏ chạy.

      Hành động của nàng đột ngột quá mức, hơn nữa lại làm cho người khác rất mực khó hiểu, khiến cho Hạ Tử Giác ngây người lát, tự chủ được mà mở miệng kêu lên: “Đứng lại!”

      Nàng giả vờ như nghe thấy.

      “Dịch Tiểu Liên, đứng lại!” kìm chế được lần tiếp theo gọi đích danh nàng. Dịch Tiểu Liên vốn còn muốn coi như tạm thời bị điếc nghe thấy, nhưng bảo vệ tòa cao ốc này nhanh chóng chặn đường của nàng, làm cho nàng còn lựa chọn nào khác là phải phanh lại, dừng những bước chân cố gắng chạy trốn.

      Trời đất a, tại sao lại có thể xảy ra chuyện thế này? phải nàng đến chùa vái lạy rồi sao? Chẳng lẽ ép nàng mồng , mười lăm đều phải mới có thể giữ được bình an sao? Rốt cuộc tại sao tháng này nàng lại xui như vậy?

      “Dịch Tiểu Liên tiểu thư.”

      Oa oa oa, đại tổng tài cũng tự mình tới phía sau nàng, rốt cuộc là muốn làm gì vậy? Muốn thanh toán nợ cũ với nàng hay sao?

      Mặc kệ như thế nào, nợ tới trốn cũng xong, trừ việc đón nhận số phận nàng còn biết làm gì bây giờ?

      “Vâng, tổng tài.” Cúi đầu, nàng xoay người đón nhận số phận .

      “Tại sao thấy ta lại xoay người bỏ chạy?”

      Này… phải hỏi quá trực tiếp sao?

      “Trông ta rất kinh khủng, còn hơn cả tên béo Sơn Đại Vương trong ác mộng của sao?”

      Dịch Tiểu Liên bỗng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn với vẻ thể tin được.

      thể biết tên Sơn Đại Vương kia chính là về , tuyệt đối thể nào!

      “Hôm nay lại đến trễ?” Tổng tài đại nhân hỏi nàng.

      phải.” Nàng nhịn được thốt lên, có cách nào nghĩ rằng bị hiểu lầm trở thành đại vương trễ.

      “Bây giờ là mười giờ, phải đến trễ là gì?” nhìn xuống đồng hồ tay .

      “Buổi sáng ta có việc, nên mới xin nghỉ hai tiếng.”

      “Việc này, phải là ngủ trễ, cho nên dứt khoát xin nghỉ sao?” Dường như cố ý tìm phiền toái để hỏi nàng.

      phải, ta là có việc.” Nàng tăng thêm ngữ khí trả lời.

      sao?” Giọng rất hoài nghi.

      .” Dịch Tiểu Liên tức giận trợn mắt nhìn , hiểu đại tổng tài như thế nào lại nhàn rỗi như vậy, tự nhiên lại chạy đến quản việc làm có đến trễ hay của nhân viên bé.

      “Xin hỏi tổng tài còn chuyện gì nữa , nếu có việc gì nữa, cho phép ta được cáo lui.” Nàng còn phải làm, nhàn rỗi như .

      “Ta cũng phải lên , cùng nhau .”

      Tổng tài đại nhân chậm rãi , nhưng nàng lại muốn cùng lên.

      “Vẫn còn sao.”

      Tổng tài đại nhân dường như nhìn nàng nghiên cứu.

      “Ý của ta là, tình huống hôm nay cùng thang máy ngày đó có chút giống nhau, tổng tài sợ ác mộng lặp lại sao? Cho nên xin tổng tài cứ lên trước, ta thang máy tiếp theo là được rồi.” Nàng chủ động giải thích, ghi nhớ phải giữ khoảng cách với , mắt nhìn chân chạy, dựa nguyên tắc cao nhất là được rồi.

      “Ta nhớ rằng cái ác mộng đó làm người khác sợ hãi, chứ phải ta.” nhìn nàng . “ thôi.”

      Oa, rốt cuộc muốn thế nào? sợ, đều là nàng sợ được rồi sao?

      Trong lòng Dịch Tiểu Liên kêu la phản đối, nhưng lại dám những lời này ra ngoài, chỉ có thể cố gắng giữ khoảng cách với , theo vào thang máy.

      Đến thang máy, tiến vào trước, sau đó xoay người nhìn nàng rời.

      Trong lòng nàng kêu lên tiếng buồn bã, chấp nhận số mệnh theo vào thang máy, sau đó nhấn nút tầng cần lên, lùi về góc cách xa nhất.

      Thang máy chậm rãi lên.

      người ta có bệnh truyền nhiễm sao?” Tổng tài đại nhân liếc mắt nhìn nàng, đột nhiên lên tiếng hỏi.

      Nàng 囧, thể có gì đáp lại.

      “Hay ngươi thực chán ghét ta.”

      Cái gì? thực muốn nàng phản pháo lại có phải ? Tốt thôi, ai sợ ai chứ? Rùa sợ thiết chùy (búa hay chày sắt), ô…

      có nha, tổng tài đại nhân có đại lượng, xin hãy quên chuyện kẻ tiểu nhân hôm đó trong thang máy hồ ngôn loạn ngữ (ăn bậy bạ), ngài minh thần võ, rất mực xuất chúng, siêu phàm nhập thánh, cao cao ngất trời, tuấn lãng mê người, sao có thể có người ngăn cản được mị lực của ngài? Tiểu nhân ta đương nhiên cũng ngoại lệ nha.” Nàng hết mực nịnh nọt, nghĩ rằng nếu tránh thoát, tránh được, nàng cũng chỉ có thể linh hoạt ứng phó tâng bốc mà thôi. (Tử Sa: nịnh hay thiệt a, đáng học tập *ngưỡng mộ~ing*)

      Như người ta thường , lời khen người người thích nghe, tổng tài đại nhân cũng là người, hẳn là ngoại lệ ha?

      nghĩ như vậy sao?”

      “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.” Vẻ mặt nàng đầy vẻ nịnh nọt.

      “Vậy có muốn trở thành bạn ta ?” (Tử Sa: tấn công trực tiếp a @__@!!)

      “A?” Nàng tròn mắt nhìn nên lời, trông nháy mắt ngây người ra.

      Cửa thang máy mở ra, đến tầng văn phòng của nàng rồi, nàng lại bị sợ hãi làm cho thể động đậy.

      Xem nàng ngây ra như phỗng, dứt khoát đưa tay dắt nàng ra ngoài cửa thang máy.

      “Suy nghĩ chút .” Trước khi cửa thang máy khép lại, ở trong thang máy lưu lại những lời này.

      Về phần Dịch Tiểu Liên, sợ hãi đến nỗi cả người vẫn còn hóa đá trước cửa thang máy, ba hồn bảy vía bị dọa đến bay mất nửa.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG 3.2

      EDIT: TỬ SA

      “Vậy có muốn trở thành bạn ta ?”

      Đây là lời tỏ tình phải ?

      Có đúng ?

      thể nào?

      Nhưng mà hình như là phải nha.

      Tuy nhiên sao lại có thể như vậy?

      Như là nhiễu khẩu lệnh* vậy, gần đây trong đầu Dịch Tiểu Liên đều cứ lặp lặp lại những từ này, sắp làm cho nàng bị bức đến phát điên rồi.

      *Nhiễu khẩu lệnh: trò chơi ngôn ngữ, các thanh, từ ngữ rất dễ bị nghe sai, hoặc nhầm lẫn với từ khác…

      Rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện này? Tổng tài là giỡn với nàng hay sao? Hoặc là vô lý trừng phạt nàng chuyện trước kia, cố ý dùng cách này để bức nàng phát điên?

      nên nghĩ nữa, nên nghĩ đến nữa, coi như bị chứng mất trí nhớ hoàn toàn nhớ chuyện vậy là tốt rồi… (Tử Sa: tỷ này tỉnh ghê a _’’_ mất trí nhớ hoàn toàn nhưng quên có chuyện à)

      Khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú, giọng trầm thấp đầy quyến rũ, vóc người cao lớn, lại còn dùng đôi mắt thâm thúy kia hỏi nàng có muốn làm bạn

      A a a… thế nào lại dễ dàng nhớ kỹ lời đó như vậy? là sắp điên rồi!

      “Tiểu Liên, gần đây ngươi làm sao vậy?”

      Nghe thấy giọng , Dịch Tiểu Liên nằm mặt bàn hơi nghiêng đầu về hướng phát ra thanh, khuôn mặt áp vào mặt bàn, nhìn đồng Tiểu Mỹ ngồi bên cạnh, vẻ mặt nhìn nàng cách đầy quan tâm.

      “Ta có việc gì.” Nàng đáp lại cách chán nản.

      “Cãi nhau với bạn trai sao?” Tiểu Mỹ hỏi nàng.

      “Ta có bạn trai nha!” Nàng ngay cả khí lực trợn mắt nhìn cũng có. Nàng xoay người hy vọng bản thân mình có bạn trai, bởi vì nếu nàng có bạn trai, bây giờ cần phải vì lời tỏ tình kia của tổng tài mà phiền não đến đau đầu thế này.

      “Ngươi có bạn trai?” Vẻ mặt Tiểu Mỹ tỏ ra tin,

      có.”

      “Tại sao?”

      “Cái gì tại sao?”

      “Điều kiện ngươi như thế mà sao lại có bạn trai?”

      “Có thể là mắt của đàn ông xung quanh ta đều bị dính thịt nghêu cả rồi.” Chỉ duy nhất dính đến con người kia làm cho nàng đau đầu, tại sao số nàng lại khổ như vậy?

      Tiểu Mỹ bị câu trả lời của nàng làm bật cười thành tiếng.

      “Là do cầu của ngươi quá cao sao?” cười , “Theo ta được biết, có số đàn ông trong công ty đối với ngươi rất có hứng thú, nhưng tất cả đều bị ngươi cự tuyệt.”

      “A?” Dịch Tiểu Liên ngây người chút, lập tức ngồi thẳng lên, chuyển hướng hỏi Tiểu Mỹ: “Chuyện này xảy ra khi nào, tại sao ta biết?”

      “Ngươi như thế nào lại biết?” Khuôn mặt Tiểu Mỹ tỏ ra vẻ “chắc là ngươi giỡn”.

      “Ta biết.” Nàng dùng miệng thề .

      “Lý Tử Long phòng nghiệp vụ, Thái Xương Chấn phòng bảo vệ sản phẩm, Trương Danh Khải phòng nghiên cứu và phát triển, phải tất cả bọn họ đều hẹn ngươi sao?” Tiểu Mỹ .

      “Bọn họ là ai vậy?” Vẻ mặt nàng ngơ ngác.

      “Cái gì? Ngay cả bọn họ là ai ngươi cũng biết?” Tiểu Mỹ mở to mắt nhìn thẳng vào mắt nàng cứng lưỡi.

      Dịch Tiểu Liên vẻ mặt vô tội, thành lắc đầu.

      “Sao có thể như vậy được?” Tiểu Mỹ kêu to với vẻ thể tin được, “Tại sao theo truyền thuyết kia tất cả bọn họ đều gặp phải trắc trở, đều bị ngươi cự tuyệt?”

      Dịch Tiểu Liên nhìn Tiểu Mỹ với vẻ mặt thể giải thích được, Tiểu Mỹ vẫn hoài nghi nhìn nàng, sau đó chăm chú hỏi lại lần nữa, “Ngươi xác định là từ khi ngươi đến công ty, có ai hẹn ngươi ăn cơm hay đại loại gì đó sao?”

      “Hẹn ăn cơm?” Dịch Tiểu Liên chớp chớp mắt, tập trung suy nghĩ chút, chắc chắn : “ vậy hình như có mấy lần…”

      “Nhưng mà ta lại nhận ra đối phương, cho dù gặp mặt qua hai lần cũng quen lắm, tại sao lại muốn ta cùng bọn họ ăn cơm? Thế phải là rất ngại sao?”

      “Ông trời của tôi ạ!” Tiểu Mỹ trợn to mắt, lộ ra vẻ “ sắp té xỉu”. “Tiểu thư, ngươi bao nhiêu tuổi?”

      “Sao? Ta 28 nha, ngươi biết sao?” Dịch Tiểu Liên nhìn khó hiểu, bởi vì Tiểu Mỹ cùng tuổi với nàng, cho nên cả hai nàng mới có thể đặc biệt thân thiết thế này.

      Được rồi, việc đáng để nhắc tới là bạn trai của Tiểu Mỹ chính là giám đốc đại nhân phòng thải cấu* của các nàng, hơn nữa cả hai người đều quyết định kết hôn vào cuối năm, bởi vì năm nay kết hôn, qua năm sau Tiểu Mỹ 29 tuổi, theo tập quán địa phương là phải chờ hơn năm nữa, sau 30 tuổi mới có thể kết hôn, nhưng còn cách nào khác khi năm nay giám đốc đại nhân hơn 35 tuổi.

      *Thải khấu: tổ chức mua hàng, nguyên vật liệu

      “Đúng vậy, ngươi 28 tuổi rồi, phải là 18, lại càng phải là 8 tuổi, nhưng tại sao ngươi có thể biết gì như tiểu hài tử 8 tuổi thế hả?” Tiểu Mỹ bĩu môi tức giận.

      “Uy, ta đâu có biết gì?” Dịch Tiểu Liên nhịn được mở miệng kháng nghị.

      “Ngoài việc khôn khéo trong công việc, ta xin ngươi trong chuyện tình cảm cũng có thể khôn khéo chút hay ? Người ta hẹn ngươi là đúng có ý tứ, có cảm tình, ngươi rốt cuộc có hiểu hay hả? nhận ra, quen, chỉ cần gặp mặt nhiều lần, hẹn hò nhiều lần, muốn nhận ra cũng trở thành nhận ra? Ngay từ đầu ngươi cự tuyệt người khác như vậy, đừng có mà hỏi người khác tại sao biết ngươi, tại sao theo ngươi nha? Tiểu Mỹ nhịn được phẫn nộ . Mấy người kia là rất đáng thương a!

      “Nhưng mà… bọn họ cũng phải là mẫu người ta thích.” Dịch Tiểu Liên kìm được lẩm bẩm .

      “Hừ, cuối cùng cũng ra lời lòng, cho nên ta mới tiêu chuẩn của ngươi quá cao, ngươi còn thừa nhận.” Tiểu Mỹ tức giận liếc nàng cái, hừ .

      “Cái tiêu chuẩn cao hay cao kia có liên quan gì, mà là do cảm giác có liên quan được chưa?” Nàng kiên quyết tranh luận.

      “Được, xin Dịch tiểu thư đưa ra dẫn chứng để hơn, có người đàn ông nào từng làm cho ngươi cảm thấy tệ, là ngươi thích mẫu người nào? Để sau này có người vào phòng thải khấu chúng ta ‘thám thính’ ngươi, chúng ta còn có thể phụ trách tuyển chọn cửa đầu tiên, giúp cả hai tiết kiệm ít thời gian cùng phiền toái.”

      Dịch Tiểu Liên yên lặng đáp, nhưng trong đầu tự chủ được mà lên khuôn mặt Hạ tổng tài.

      “Bịch.” tiếng, nàng nhịn được lại gõ trán vào bàn, nghĩ rằng mình là sắp nổi điên lên rồi.

      Tiểu Mỹ hỏi nàng mẫu người nàng cảm thấy tệ, thích, sao lại lên trong đầu nàng chứ? thể là do vô tình, nàng đối với động lòng sao?

      thể nào? thể a?

      Biết xứng lại còn nghĩ đến, có gì khác con thiêu thân kia biết chết nhưng lại cố lao đầu vào lửa?

      Quan trọng là nàng còn có người chuyên thêm dầu vào lửa chính là mẹ nàng.

      Lửa lớn hừng hực, thiêu thân lao đầu vào lửa, và chỉ có duy nhất kết cục có thể gặp, đó chính là còn phải chết nhanh hơn.

      Mà nàng, còn chưa muốn chết nha.

      Có vẻ như còn cách nào, nàng chỉ có thể dụng lại chiêu cũ- mắt nhìn chân chạy, chạy đến nơi xa là được rồi.

      Ta van ngươi lão Thiên cho ta có thể sống lâu trăm tuổi nha, a di đà phật.



      Trước kia vừa mới bắt đầu ra lệnh tuyển nhân viên khi thấy tên của nàng, Hạ Tử Giác chỉ cảm thấy may mắn khi nghĩ rằng khoảng cách giữa bọn họ đủ xa, bất kể là chức vụ, tầng lớp hoặc công việc đều là từ dưới nhìn lên tòa nhà cao, khoảng cách giữa hai người đều đủ xa, dường như khó có cơ hội gặp nhau.

      Nhưng mà bây giờ chính điểm này cũng làm bất lực, bởi vì mối liên hệ tầng lớp và tầng làm việc, cùng nàng khó có cơ hội gặp nhau.

      Dường như là hoàn toàn gặp, là từ khi “tỏ tình” với nàng, trong tuần hai người họ đều có ba lần gặp nhau.

      lần là giờ nghỉ khi định bước lên thang máy, nàng vừa nhìn thấy trong thang máy, liền xoay người bỏ chạy như bay.

      lần là tại phòng nghiệp vụ, nàng vừa nhìn thấy xuất , tựa như chuột thấy mèo vậy lập tức tiến vào bàn bên trong, nàng còn tưởng rằng phát ra nữa.

      Lần cuối cùng là do nàng đặc biệt sắp xếp, bởi vì nghe nàng biểu rất tốt trong việc hỏa hoạn của La Bảo, đặc biệt mở hội kiểm thảo* chỉ đích danh nàng tham gia, kết quả là nàng có tới, nhưng ngay cả liếc nhìn cái cũng thèm, sau khi kết thúc bài báo cáo của bộ phận nàng, thừa dịp chú ý liền báo lên cấp tiếng rồi lặng lẽ rời khỏi.

      *Kiểm thảo: kiểm tra lại, xem xét đánh giá những việc làm.

      Nàng tránh , khá chắc chắn.

      Nhưng mà tại sao? Chẳng lẽ nàng chán ghét như vậy sao?

      Giám đốc phòng thải cấu vừa hay là bạn cùng lớp thời đại học của , mà vị hôn thê của ta trong công ty lại vừa hay là có giao tình với nàng tệ, nghe còn là bạn tốt.

      Cho nên mới biết nàng có bạn trai, hình như cũng có đối tượng thích, hơn nữa lại là chàng rể tốt nhất đáng chờ mong do chính mẹ nàng lựa chọn, điều kiện cũng tốt thể kén chọn hơn- đây phải là tự khen mình, mà là mọi người đều nghĩ như vậy. Cho nên hiểu, nàng đối với có điểm nào vừa ý?

      Dĩ nhiên, tình là thứ thể ép buộc, nếu như nàng tự tận đáy lòng chán ghét , cũng thể gì hơn.

      Vấn đề là, trước khi nàng biết thân phận của , hoàn toàn thể nhìn ra là nàng chán ghét nha, hơn nữa quan trọng là, cho dù nàng chán ghét muốn nhìn thấy nữa, ít nhất cũng nên cho lời cự tuyệt thuyết phục chứ? Đó cũng là cách xử tốt mà? Như vậy làm cứ như bị hóc xương cá, nghĩ nghĩ suy suy rồi cuối cùng cũng chẳng biết làm thế nào cả, tình cái gì đây?

      Thành , cũng biết bản thân mình bị làm sao nữa.

      Từ lần đầu tiên nghe thấy tên nàng thoát ra từ miệng lão Nhị, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng trong bức ảnh của hồ sơ nhân viên được trúng tuyển, đến lần đầu tiên gặp nàng trong thang máy, sau đó lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư…

      Nàng giống như là nước thấm vào bọt biển, dễ dàng chiếm lĩnh .

      Mặc dù cách nghiêm khắc hơn, hẳn là bản thân chính là miếng bọt biển muốn đến đụng chạm vào nước của nàng, sau đó cả người đều bị nước chiếm giữ, chỉ là tốc độ có chút nhanh cách đáng ngạc nhiên.

      khi xác định được mục tiêu lãng phí thời gian mà dũng cảm tiến tới, luôn luôn là phương châm làm việc của , đối với chuyện tình cảm cũng ngoại lệ, nhưng mà làm thế nào có thể đụng tới con đà điểu như nàng?, tưởng rằng chỉ cần dúi đầu vào trong cát là còn việc gì sao?

      Cho đến bây giớ vẫn là người công tư phân minh, tuyệt đối để chuyện tư ảnh hưởng đến công việc, nhưng mà lúc này đây là bị nàng bức đến nóng nảy, bản thân chưa nên làm cái gì trước, nhấn nút thông thoại nội tuyến, kêu thư ký mời Dịch tiểu thư của phòng thải cấu lên đây chuyến.

      “Tút.” tiếng, nội tuyến vang lên.

      “Tổng tài, Dịch tiểu thư của phòng thải cấu đến rồi.” Giọng của thư ký từ điện thoại truyền đến.

      “Cho ấy vào.” Hít hơi sâu, tỉnh táo lại như thường .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :