1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lão đại là nữ lang - La Thanh Mai (170/170)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      @Mengotinh_Ranluoi thực ra mình nghĩ nó to tát đến thế đâu. Bánh tử đằng chỉ là câu chn về hồi ức thôi. Hoắc Minh Cẩm căn bản là thích ăn bánh nhân ngọt, Phó Vân thích bánh nhân mặn. Chàng nhớ điều này nhưng biết Vân có nhớ nên mới giữ tay ép nàng đoán. Đoán đúng rồi, thỏa mãn rồi nên mới muốn thử vị bánh nàng thích, có lẽ chỉ xuất phát từ tò mò thôi. ăn nổi lại quay về loại mình thích.
      hayley, saoxoay, annie1963 others thích bài này.

    2. thienhuyen77

      thienhuyen77 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      18
      Vừa đọc lại được xem phân tích bình luận của mọi người càng hiểu hơn. Cảm ơn Iris!
      Iris N thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 106: Vụ án đầu tiên

      Lý do ban đầu để Đại Lý Tự được thành lập là do quyền lực của quan lại địa phương quá lớn, có thể tự quyết định việc tử hình phạm nhân, tạo thành nhiều vụ án oan, do vậy Đại Lý Tự trở thành cơ quan phúc thẩm, chuyên đưa ra các quyết định xử phạt cuối cùng. Án sơ thẩm do Hình Bộ, Đô Sát Viện phủ trách, án phúc thẩm do Đại Lý Tự phụ trách. Tất cả những vụ án được Hình Bộ, Đô Sát Viện, Ngũ Quân Đoạn (thuộc bộ Binh) xử lý, công văn, hồ sơ, việc dẫn giải tù nhân đều do Đại Lý Tự quyết định. Trí khanh, tả hữu thiếu khanh, tả hữu tự thừa, mỗi chức vị người, dưới quyền họ nhiều công tào, ngũ quan, chủ bộ, lục , Tư Vụ Thính có hai tư vụ, Tả Tự và Hữu Tự mỗi bên có chính tự, hai phó tự, bốn tả bình , tám hữu bình .

      Trong đó, Đại Lý Tự tư trực chuyên phụng mệnh xuống các địa phương phúc thẩm những vụ án phức tạp, bắt đầu từ việc xét duyệt công văn được đưa tới Đại Lý Tự. Nếu trong Đại Lý Tự có vụ án phức tạp, còn nhiều nghi vấn, chưa quyết định được tư trực cũng có thể được tham gia bàn bạc.

      Tóm lại đây thực ra chỉ là chức quan nhưng vẫn có quyền lực nhất định.

      "Hữu tự thừa ở Đại Lý Tự Triệu Bật là người của ta. nhanh chóng được thăng chức thành Đại Lý Tự thiếu khanh. Có chuyện gì khó khăn, có thể tìm ." Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng nhận giấy bổ nhiệm, từ từ .

      xong, chàng lại bổ sung câu, " cần phải tới ngự tiền tạ ơn."

      Phó Vân thầm thở phào nhõm, đưa mắt nhìn về phía tay chàng, cổ tay là miếng giáp bằng da, dường như có dấu vết của băng gạc.

      "Vết thương của ngài lành rồi sao?"

      Hoắc Minh Cẩm nhìn xuống, lần theo ánh mắt nàng, nắm tay phải hơi siết lại, "Cũng tạm ổn rồi... Vết thương lưng vẫn chưa lành hết."

      Phó Vân từng nghe Chu Thiên Lộc kể Hoắc Minh Cẩm bị người của Lý Bách Lương bao vây ở ngọn núi trong tầm khoảng ba ngày, cuối cùng mình liều mạng lao ra phá vây, lúc đám thuộc hạ tới nơi, thi thể lấp kín đường lên núi.

      do dự định cái gì, bỗng có tiếng bước chân truyền tới, cách quá xa, có người tới ở đầu bên kia của cầu trúc.

      Hoắc Minh Cẩm gì nhưng Phó Vân có thể cảm nhận được cả người Hoắc Minh Cẩm bỗng cứng lại trong nháy mắt, dường như thích người tới.

      Nàng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen thâm thúy.

      Người vừa tới mặc bộ quan bào đỏ thẫm, thắt lưng to bản gắn vàng, bên hông đeo thẻ bài, khuôn mặt thể điềm tĩnh đạm nhiên, có bốn năm viên quan văn xung quanh , khe khẽ cười.

      Phó Vân nhìn tiếp, vô thức giật lùi về phía sau bước, sau lưng bỗng có cảm giác ấm áp xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng, giống như vừa đụng vào bức tường cứng rắn nhưng ấm nóng. Nàng phát ra bước lùi này khiến nàng rơi vào lồng ngực của Hoắc Minh Cẩm. Hoắc Minh Cẩm cao lớn nên lại khiến nàng có cảm giác cánh tay người này bao vây lấy cả người nàng, vội vàng né tránh, Hoắc Minh Cẩm đưa tay, nhàng giữ lấy bả vai nàng.

      "Đừng nhúc nhích."

      Tiếng vang lên ngay bên tai nàng. Lúc ra, hơi nóng vờn quanh mỗi tấc da thịt cổ nàng, tê dại từng cơn.

      Nàng nhúc nhích .

      Những ý nghĩ quay cuồng trong đầu nàng. Tự nhiên nàng lại nhớ tới khi còn , nàng cứ tưởng rằng huynh ấy biết chơi chủy hoàn, xung phong nhận việc dạy huynh ấy. Nàng ấn chiếc gậy đánh bóng vào lòng bàn tay huynh ấy, giúp huynh ấy điều chỉnh tư thế, chậm rãi đẩy cánh tay huynh ấy lên, "Biểu ca, huynh đừng nhúc nhích, đầu tiên muội dạy huynh đánh bóng như thế nào nhé, rất đơn giản, huynh học lát là biết ngay."

      Huynh ấy cười mà .

      Tay nàng vừa vừa mềm, ngón tay mập mạp như những búp măng mùa xuân, bàn tay huynh ấy gần như to gấp đôi tay nàng. Tướng quân trẻ tuổi chiến trường lại bị nàng chỉ đạo hết cái này đến cái khác nhưng hề bực bội chút nào.

      Hôm đó nàng cuối cùng cũng thỏa mãn được mong muốn dạy dỗ người khác của mình, mỗi lần đánh đều khiến bóng rơi thẳng vào lỗ, chệch chút nào.

      Nha hoàn, bà tử đứng bên cạnh góp vui, khen nàng dạy tốt.

      Nhưng mà nàng vẫn nhớ phải khiêm tốn, khen huynh ấy, " phải ta dạy giỏi, là biểu ca thông minh, học rất nhanh."

      Sau này nàng mới biết huynh ấy biết chơi chủy hoàn, nàng ảo não hồi lâu, cảm thấy mình múa rìu qua mắt thợ, mất mặt.

      Hoắc Minh Cẩm đích thân xin lỗi nàng, mua tráp hoa nhung Tô Châu làm quà nhận lỗi.

      Thực ra nàng tức giận, biết huynh ấy nhường nàng nên khi ấy mới chưa ra , cài hoa nhung cho huynh ấy xem.

      Dù là kiếp trước hay kiếp này, Phó Vân vẫn luôn cảm thấy Hoắc Minh Cẩm rất ôn hòa, là người lớn, tuy trầm mặc ít nhưng vẫn luôn quan tâm săn sóc đến nàng.

      Nhưng giờ tiếp xúc nhiều hơn, đặc biệt là khi có tùy tùng của huynh ấy ở bên cạnh, nàng phát ra thực ra huynh ấy phải vẫn luôn dễ tính như thế. Lúc huynh ấy lời nào, đám tùy tùng im thin thít, dù có phải đứng cứng đờ cả buổi cũng dám hé răng.

      Chẳng lẽ Phó tứ lão gia thực đúng rồi, Hoắc Minh Cẩm đơn độc mình, định nhận nàng làm con nuôi chăng? Vậy nên mới khoan dung, đối xử tốt với nàng hơn hẳn người bình thường?

      Nếu thực là thế, thực ra cũng có chút khó xử bởi trong lòng nàng vẫn luôn coi huynh ấy như người cùng thế hệ.

      Đương nhiên, nếu như huynh ấy lên tiếng đề nghị, nàng từ chối.

      Nàng quyết định dĩ bất biến ứng vạn biến.

      ...

      Phía bên kia, Thôi Nam Hiên và mấy người bên cạnh nhìn thấy họ từ xa, hai bên nhìn nhau.

      "Đại nhân, Hoắc chỉ huy sứ gần đây như mặt trời ban trưa, đừng nên xung đột trực diện với ngài ấy hơn."

      Có người đưa ra ý kiến.

      Thôi Nam Hiên vẫn thể bất cứ cảm xúc nào, nhìn về phía Phó Vân . Từ góc nhìn của , Hoắc Minh Cẩm hơi cúi đầu, thầm gì đó với nàng, tư thế cực kỳ thân mật, thân hình cao lớn tráng kiện dường như áp vào lưng nàng. Nàng hề giãy giụa hay tỏ ra sợ hãi, nhìn có vẻ như quen với gần gũi này của Hoắc Minh Cẩm.

      ra là thế.

      Khóe miệng nhếch lên, tạo thành nụ cười đầy châm chọc, nhưng hề lảng tránh, thẳng tới bên cạnh bọn họ rồi lướt qua.

      Mấy quan văn phía sau cắn răng theo, nhưng lúc ngang qua Hoắc Minh Cẩm, họ dám ngẩng đầu, chỉ thiếu nước che mặt chạy mất.

      Tới khi bọn họ xa, Hoắc Minh Cẩm mới từ từ thu tay lại, "Thôi thị lang là người Hồ Quảng, từng làm thầy của ngươi phải ?"

      Giọng điệu nghi vấn.

      phải đối mặt với cái gương mặt kia của Thôi Nam Hiên, Phó Vân thở phào nhõm, giải thích: "Tuy Thôi thị lang là thầy của vãn bối nhưng cũng chỉ gặp mấy lần trong thư viện mà thôi, vẫn chưa từng có liên hệ riêng."

      Tóm lại là bọn họ thân.

      Hoắc Minh Cẩm à tiếng, môi lên nụ cười nhàn nhạt nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.

      Hoắc Minh Cẩm trầm mặc trong chốc lát rồi tiếp: "Giờ ngươi là Đại Lý Tự tư trực rồi, về sau gặp ta cần câu nệ như thế nữa. Về sau ta gọi ngươi là Vân ca nhi, được ?"

      Thực ra trước mặt người này, Phó Vân chưa từng câu nệ, bởi căn bản là nàng hề đề phòng huynh ấy.

      Nàng mỉm cười đồng ý.

      ...

      Bữa tiệc kết thúc, nàng trở về nhà, ý chỉ bổ nhiệm được đưa tới nhà.

      Phó tứ lão gia vui mừng khôn xiết, mua pháo về nhà đốt ăn mừng, chuẩn bị mở tiệc, cười tươi hơn hớn dẫn nha hoàn bà tử tới mấy nhà hàng xóm tặng bánh chưng.

      Người biết chẳng lo lắng gì, Phó tứ lão gia cứ oang oang như thế, nỗi lo lắng trong lòng của Phó Vân cũng được buông lỏng.

      Đôi khi nàng nghĩ Phó tứ lão gia cũng phải người biết nặng . Ông hề lo lắng chuyện thân phận của nàng bị bại lộ chắc hẳn là do Sở Vương hứa hẹn gì đó với ông, hoặc là ông cố ý tỏ ra như thế để nàng phải suy nghĩ nhiều.

      Mấy ngày sau, ý chỉ bổ nhiệm Phó Vân Chương cũng tới, chủ Sơn Tây Tư ở Hình Bộ, chủ yếu quản lý những vụ án ở Sơn Tây.

      Hình Bộ, Đại Lý Tự, Đô Sát Viện, Thái Thường Tự ở gần nhau, Phó Vân Chương và Phó Vân hằng ngày có thể ngồi cùng chiếc xe ngựa tới nơi làm việc.

      nhà có tận hai người làm quan, Phó tứ lão gia vui mừng chẳng để đâu cho hết, mời người may quan phục, báo tin vui này cho những người quen biết khắp nơi, chuẩn bị tiền thưởng, vô cùng bận rộn.

      Kiều Gia vẫn luôn theo Phó Vân . là người phương bắc, sau khi tới kinh thành trở nên trầm mặc hơn hẳn so với lúc còn ở phủ Võ Xường. Nhiều khi Phó Vân còn quên mất tồn tại của .

      ngày trước khi Đại Lý Tự, thái giám được Thái tử tín nhiệm nhất chủ động gọi Phó Vân tới, "Ngươi là người bình tĩnh, vững vàng, sau khi tới Đại Lý Tự cần phải tiếp tục phát huy, cố gắng nghe trưởng quan ở Đại Lý Tự dạy bảo. Tuy rằng công danh của ngươi bằng những người khác nhưng Hoàng thượng lại nhớ tên ngươi, đừng nôn nóng, hấp tấp. Trước kia có vị Hộ Bộ thượng thư, ban đầu cũng chỉ là cử nhân, từ từ tích lũy kinh nghiệm, sau này được tiên hoàng trọng dụng, cuối cùng được làm quan lớn, triều đình để ông ta đảm nhiệm chủ khảo kì thi hội, trao cho danh hiệu tiến sĩ cập đệ (gần như tiến sĩ danh dự bây giờ). Người khác có cái gì, ông ta cũng có cái đó. Thái tử điện hạ kì vọng rất lớn ở ngươi, ngươi là người từ Đông Cung ra, cần phải luôn ghi nhớ vị trí ban đầu của mình. Nếu ngươi dám làm xấu mặt Đông Cung, ta nhất định tha thứ cho ngươi!"

      Phó Vân mỉm cười, thưa vâng.

      Sau đó Thái tử triệu kiến nàng, hề nhắc lời nào về chuyện Đại Lý Tự, chỉ ôn hòa cổ vũ nàng mấy câu, ban thưởng cho nàng nhiều đồ quý giá.

      người diễn vai mặt đỏ, người diễn vai mặt trắng. [1]

      [1] Trong kinh kịch, vẽ mặt đỏ là vai chính diện, mặt trắng là vai phản diện.

      Sáng sớm ngày hôm sau, nàng ngủ dậy, rửa mặt chải đầu, thay quan phục, đội mũ ô sa, cầm gương tự soi mình vào trong đó lần. phải , sau khi mặc quan phục vào, khí độ thực thay đổi rất nhiều.

      Ánh mắt của những người xung quanh dành cho nàng trở nên kính sợ hơn. Trước kia người hầu kẻ hạ còn dám ngẩng đầu chuyện với nàng, giờ vừa nhìn thấy nàng khom người xuống, lúc trả lời cúi đầu, cung kính để đâu cho hết.

      Phó Vân Chương đứng chờ nàng ngoài cửa, thấy nàng ra, tay chắp sau lưng, thể nào mỉm cười.

      Nàng về phía y, bắt chước dáng của y. Từ khi còn nàng bắt đầu bắt chước điệu bộ cử chỉ, lời ăn tiếng của y, tuy phải hoàn toàn giống nhưng cũng phải giống tới năm sáu phần. Diêu Văn Đạt và những người khác vẫn thường hai người họ tuy chẳng phải em ruột nhưng trông còn giống nhau hơn cả em cùng mẹ sinh ra.

      Hai người lên xe ngựa, mỗi người mở cuốn sách dày ra đọc, thi thoảng mới hai câu.

      "Đại Lý Tự khanh cũng là người của Thẩm thủ phụ, tuy bình thường vẫn che chở cho Thẩm đảng nhưng thực ra cũng phải người xấu. Còn Thẩm thiếu khanh nghe sắp bị điều chỗ khác." Phó Vân Chương nhờ người quen hỏi han tình hình nội bộ của Đại Lý Tự rồi với Phó Vân .

      Nàng lật trang sách, cười : "Nhị ca, huynh đừng lo, muội chỉ là tư trực thôi, gặp nổi Đại Lý Tự khanh." Rồi nàng tiếp, "Mà dù gặp cũng phải sợ ông ta, muội vốn là người bên cạnh Thái tử điện hạ, nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật chứ, làm gì có ai dám làm khó muội."

      Trong cung chỉ có vị hoàng tử, địa vị của Thái tử vững vàng như núi, cho dù có là Thẩm Giới Khê chăng nữa cũng vô duyên vô cớ đối nghịch với Thái tử, Thái tử phi chính là con Thẩm gia.

      Xe ngựa dừng lại, hai người lần lượt xuống xe, hẹn trước cùng về nhà.

      có người đứng chờ trước cánh cửa lớn sơn son của Đại Lý Tự từ trước, người này mặc bộ quan bào màu xanh lá, đeo thắt lưng đen, chân ủng, vừa nhìn thấy Phó Vân tươi cười : "Từ lâu nghe Đan Ánh công tử tuấn tú xuất chúng, hôm nay gặp được, quả nhiên phong thái hơn người."

      đợi Phó Vân mấy câu khiên tốn, người nọ đột nhiên hỏi: "Đại nhân kết hôn chưa?"

      Phó Vân nghẹn lời.

      Người kia cười ha hả, giới thiệu bản thân, "Ta họ Lục, Triệu đại nhân lệnh cho ta chờ ở đây đón cậu."

      Phó Vân từng nghe Phó Vân Chương Đại Lý Tự chỉ có người họ Lục, đảm nhiệm chức chủ bộ, chuyên quản lý con dấu, công văn, sổ sách, hồ sơ liên quan đến các vụ án. Phẩm cấp của chức vụ chủ bộ này từng nhiều lần thay đổi. Về lý mà , chức vụ này hẳn là đồng cấp với chức tư trực của nàng nhưng địa vị của hai người thực ra rất khác biệt.

      "Hóa ra là Lục chủ bộ, thất kính rồi." Nàng ôm quyền chào hỏi Lục chủ bộ.

      " dám, về sau còn phải nhờ vả cậu nhiều." Lục chủ bộ cũng giống Uông Mân, mặt mày hiền hòa, dẫn nàng vào trong, "Triệu đại nhân đầu tiên cứ để cậu theo ta trước , làm quen với chuyện xuất nhập văn kiện ở Đại Lý Tự. Thực ra chuyện này cũng nằm trong phạm vi chức trách của cậu nhưng chuyện xét duyệt vụ án trong Đại Lý Tự cho phép đám thuộc hạ nhúng tay vào, cậu vừa mới đến, lúc nhàn rỗi, chi bằng học sắp xếp hồ sơ. Những việc này vốn chẳng được người ta ưa thích, cậu đừng chê buồn tẻ là được rồi."

      Nàng trả lời: " dám, ta mới đến, đây vốn là chuyện nên làm."

      vào bên trong, Lục chủ bộ giới thiệu cho nàng đâu là phòng xét xử, đâu là nơi thẩm vấn phạm nhân, đâu là chỗ làm việc của Đại Lý Tự khanh và thiếu khanh, Đại Lý Tự chính tự, cuối cùng chỉ về phía phòng ở phía góc hành lang, "Đó là nơi làm việc của cậu."

      Căn phòng kia rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ có mấy chiếc lu lớn bằng đá, trong lu thả đầy hoa sen, hoa sen nở rộ, che kín cả mặt nước.

      "Hôm nay Triệu đại nhân có ở đây, Hình Bộ rồi, hôm nào đưa cậu bái kiến ngài ấy sau vậy."

      Lục chủ bộ đưa Phó Vân dạo vòng, làm quen với từng nơi , gặp gỡ từng người trong Đại Lý Tự. Đương nhiên đó đều là những người có phẩm cấp hơi thấp hơn nàng chút hoặc quan viên đồng cấp với nàng. Những người ở bận việc, nếu chẳng có việc gì họ cũng nên quấy rầy.

      Phó Vân chào hỏi, đối đáp với mọi người phen, ai ai cũng khen nàng tướng mạo hơn người.

      khí quan trường vốn là như vậy. Ai viết thơ hay, người khác cùng lắm cũng chỉ khen mấy câu, nhưng nếu có ai trông đẹp đẽ tuấn tú là y như rằng các vị đồng liêu chẳng tiếc lời khen ngợi, hơn nữa còn có nhiều người làm hẳn thơ để biểu đạt tấm lòng, vô cùng sến súa. Tỷ như hồi Thẩm thủ phụ còn trẻ, các vị đồng liêu rời kinh nhậm chức ở nơi khác, tới nơi ai cũng viết thơ về ông ta.

      Viết tới viết lui cũng chỉ có ý: Thẩm đại nhân ơi, ở đây có ai đẹp được như cậu.

      Xét cho cùng, bàn về tài năng văn thơ, ai chịu phục ai, chẳng phải là văn vô đệ nhất [2] hay sao, nếu vô ý chút rất có thể đắc tội vị quan lớn nhen nào đó, hoặc là bị người khác nhận xét là nịnh nọt. Nhưng chuyện diện mạo khác, chẳng có gì đáng tranh cãi cả, đẹp là đẹp thôi, khen tướng mạo là ổn thỏa nhất. Đến Hoàng thượng còn thích chọn những đại thần có vẻ ngoài ưa nhìn, phong độ xuất chúng hơn nữa chuẩn tiếng phổ thông ở lại kinh sư nhậm chức nữa là, bọn họ làm thế cũng là bình thường.

      [2] Văn thơ khó nhận xét, tùy quan điểm của mỗi người mà thấy văn hay dở thế nào nên rất khó phán định thứ tự.

      cái danh hiệu là người của Đông Cung, căn bản cũng có ai làm khó Phó Vân .

      Cảm tạ Lục chủ bộ xong, nàng trở về phòng làm việc của mình, bên trong được quét dọn sạch , hạt bụi.

      điển lại có phẩm cấp ngồi lau dọn bên trong, vừa thấy nàng vào, sửng sốt, đứng dậy bái chào nàng, "Phó đại nhân."

      "Làm phiền ngươi rồi." Nàng kéo tay áo lên, đích thân dọn dẹp phòng.

      Điển lại há hốc miệng, định ngăn cản nhưng lại dám. tên là Thạch Chinh, chuyên làm mấy việc vặt thiên về tạp vụ, tương đương với vị trí trợ thủ của Phó Vân .

      Chỉ chốc lát sau, Lục chủ bộ sai người mang những hồ sơ vụ án cần được sao chép tới phòng của Phó Vân , bảo nàng chép lại.

      Thạch Chính vội vàng chuẩn bị giấy bút mực viết, còn rót cho nàng ly trà lạnh.

      Nàng ngồi bên cạnh cửa sổ, giở hồ sơ những vụ án trước kia ra xem lượt, xác định được cách thức trình bày, dùng từ rồi mới bắt đầu sao chép. Sau khi chép xong bộ, nàng tự mang tìm Lục chủ bộ để xác nhận có sai sót gì rồi mới trở về tiếp tục cắm cúi sao chép.

      Trong viện rất an tĩnh, dù sao cũng là nha môn, là địa điểm quan trọng, quan viên trong đó đều là người có thân phận hơn người, mọi người chuyện với nhau cũng , khẽ khàng.

      Phó Vân ngồi bên bàn chép hồ sơ, chẳng mấy chốc canh giờ trôi qua, bỗng nhiên cảm thấy trước cửa sổ dường như có cái bóng phủ xuống, nàng đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn.

      thanh niên mặt tròn đứng ngoài hành lang, chăm chú quan sát nàng, biết đứng nhìn nàng bao lâu.

      Nàng nghĩ tới điều gì, đứng dậy ra khỏi phòng.

      Biểu mặt thanh niên nọ phức tạp, đôi mắt nhìn về phía nàng có chứa khen ngợi, lại có đề phòng, còn có chút cảm giác bừng tỉnh, như thể mới hiểu ra điều gì, "Cậu chính là Phó Vân đấy hả? Ta là Triệu Bật."

      Hóa ra chính là người vừa mới được thăng chức lên thành Đại Lý Tự thiếu khanh Triệu Bật, trong những tâm phúc của Hoắc Minh Cẩm.

      Phó Vân hành lễ với .

      Triệu Bật xua tay, quan sát nàng kỹ, thở dài khe khẽ.

      Thảo nào Nhị gia lại có nhiều lần biểu khác thường như thế, còn tốn công tốn sức đưa "y" vào Đại Lý Tự, cầu phải đích thân để ý, quan tâm, giúp đỡ "y". Người này thanh tú tuấn dật, cử chỉ điệu bộ ung dung, nho nhã, như thể trời quang trăng sáng, đến nhìn vào còn thấy sáng cả mắt, Nhị gia thích "y" cũng có lý do cả.

      Mấy năm nay Nhị gia đơn côi lẻ bóng, khó khăn lắm mới gặp được người khiến ngài ấy để mắt tới... "Y" là nam hay nữ quan trọng gì, chỉ cần Nhị gia vừa lòng là được.

      Triệu Bật nghĩ vậy, nỗ lực ép cái cảm giác kì quái trong lòng xuống, chậm rãi : "Tam pháp tư và địa phương tư đều quản lý chuyện xử án. Tam pháp tư gồm Hình Bộ, Đại Lý Tự và Đô Sát Viện, địa phương tư bao gồm các cơ quan chịu trách nhiệm điều tra, xét xử và thi hành án ở địa phương, tỷ như hai cấp phủ, huyện có tri phủ, tri huyện, vân vân. Hình Bộ soạn thảo, quyết định các loại luật pháp, xét duyệt các vụ án do các nơi đưa tới Hình Bộ, kết hợp với Cửu Khanh để thẩm tra xử lý những trường hợp 'bị giam chờ' tử hình và trực tiếp thẩm tra xử lý những vụ án quan trọng ở kinh đô và vùng lân cận. Đại Lý Tự quản lý việc hành hình, giam giữ, thẩm tra những phán quyết của Hình Bộ, nếu vụ án có 'tình tiết ràng hoặc có người khiếu kiện' có quyền bác bỏ phán quyết của Hình Bộ, cầu bàn luận thêm. Đô Sát Viện là cơ quan giám sát, quản lý, có mười ba ngự sử giám sát, hằng năm thay phiên nhau ra khỏi kinh thành tới các tỉnh tuần tra, gọi là 'tuần án ngự sử', 'thay Thiên tử kiểm tra', tuy rằng cấp bậc cao nhưng lại có quyền 'việc lớn mới phải báo lên , việc được toàn quyền quyết định'."

      Tóm lại, vụ án ở địa phương, đầu tiên do quan lại địa phương xét xử, gặp phải tội lớn phải xử trảm, hoặc vụ án lớn, nếu ở kinh thành do Tam pháp tư trực tiếp xử lý, nếu ở tỉnh khác Tam pháp tư xét duyệt lại lần nữa. Với những vụ án quan trọng, Hoàng thượng thường ra lệnh cho Hình Bộ, Đô Sát Viện, Đại Lý Tự cùng thẩm tra xử lý, gọi là "Tam tư hội thẩm". Nếu ngay cả "Tam tư hội thẩm" cũng có kết quả, cuối cùng do đích thân Hoàng đế ra quyết định.

      Hình Bộ phụ trách xét xử chung, Đô Sát Viện phụ trách tra xét để duy trì công bằng, Đại Lý Tự phụ trách kiểm tra và sửa sai. Bất cứ vụ án lớn nào, nếu chưa qua phúc tra xét duyệt của Đại Lý Tự, dù là Hình Bộ hay Đô Sát Viện cũng được tự ý thi hành.

      cách đơn giản, Đại Lý Tự chuyên xét duyệt, Hình Bộ chuyên xử án, Đô Sát Viện chuyên đôn đốc.

      hơi, chờ Phó Vân đáp lời, Triệu Bật lại tiếp: "Tất cả những vụ án được đưa tới Đại Lý Tự, đầu tiên bình , tư trực đưa ra đánh giá, sau đó nộp lên cho Đại Lý Tự chính tự để xem đánh giá như vậy đúng chưa, nếu có chỗ nào nghi vấn hay cần sửa chữa phê chuẩn, ký tên, đóng dấu, ghi ngày tháng rồi lại nộp lên cho Đại Lý Tự tự thừa, Đại Lý Tự thiếu khanh kiểm tra lần nữa. Phẩm cấp của cậu tuy thấp nhưng trách nhiệm lại , cần phải làm việc cho cẩn thận."

      Phó Vân cúi đầu : "Hạ quan ghi nhớ lời dạy của đại nhân."

      Triệu Bật ừ tiếng, cảm giác kì quái trong lòng càng lúc càng ràng nên dám nhìn Phó Vân nhiều, nhanh chóng rời khỏi đó.

      Phó Vân trở về phòng, tiếp tục sao chép hồ sơ vụ án.

      Tới lúc tan việc, Triệu Bật nghe Lục chủ bộ kể cả ngày Phó Vân liên tục sao chép hồ sơ, là người bình tĩnh, thận trọng, gật đầu .

      Ra khỏi Đại Lý Tự, Phó Vân đợi hồi lâu mới chờ được Phó Vân Chương.

      Mặt y nặng nề, nàng gọi y mấy lần y mới trả lời.

      Trong xe có sẵn trà, Phó Vân rót cho y chén trà hoa quế, "Nhị ca, có phải ở Hình Bộ có người làm khó huynh ?"

      Phó Vân Chương lắc đầu, nhận chén trà, nhấp ngụm , "Hôm nay nhận được vụ án ở Sơn Tây, hơi khó giải quyết, liên quan tới Binh Bộ thượng thư Chu đại nhân. Muội biết Chu Thiên Lộc, bình thường là người như thế nào?"

      Y là chủ Sơn Tây Tư.

      Phó Vân ngạc nhiên, trả lời: "Chu Thiên Lộc khá bất cần, thích chơi bời nhưng vẫn là người có nghĩa khí, cái gì cũng biết chút, Thái tử rất thích ."

      Phó Vân Chương : " bị bắt."

      Phó Vân kinh ngạc. Chu Thiên Lộc có chỗ dựa lớn, nghe có xích mích với người ta, đánh chết người nhưng hình như cũng chẳng bị làm sao, trốn bên ngoài mấy tháng về kinh tiếp tục bay nhảy. Người như mà cũng bị bắt vào tù hay sao?

      đường về nhà, Phó Vân Chương vắn tắt chuyện vụ án.

      Hồ thị là người phụ nữ ở phủ Thái Nguyên, Sơn Tây, mua bao thuốc bột từ gã lang trung giang hồ, trộn vào mì, cho người chồng lâm bệnh nặng là Cao Minh ăn, đầu độc Cao Minh. Cao Minh chết, Hồ thị còn châm lửa đốt nhà, thiêu chết năm người nhà họ Cao.

      Theo luật pháp, vợ giết chồng, xử trảm. Cao Minh là tú tài trong vùng, mở lớp học dạy vỡ lòng cho trẻ , bình thường luôn thích làm việc thiện, hay giúp hàng xóm láng giềng đọc thư lấy tiền nên rất được dân trong vùng quý. Hồ thị chỉ giết chồng mà còn giết cả nhà chồng, tội ác tày trời, tạo nên làn sóng phẫn nộ trong vùng.

      Án sơ thẩm phán quyết xử trảm, nhưng người trong tộc của chồng Hồ thị phục, bèn đưa cả nhà vào kinh đưa đơn kiện. Có vị Cao ngự sử cũng là người phủ Thái Nguyên, Sơn Tây, hơn nữa có quan hệ họ hàng với Cao Minh, người nhà họ Cao tới nhà ông ta nhờ giúp đỡ.

      Vừa hay lâu nay Cao ngự sử lại có hiềm khích với Chu Thượng thư. Để nâng cao địa vị của mình trước mặt người trong tộc, nhân tiện còn có thể đánh cho đối thủ lâu năm đòn, ông ta lập tức dâng sớ buộc tội Chu thượng thư cấu kết với tri phủ Sơn Tây, bao che cho cháu trai mình.

      Phó Vân bật ra câu hỏi: "Việc này liên quan gì tới Chu Thiên Lộc chứ?"

      Hồ thị giết người Cao gia ở Sơn Tây, Chu Thiên Lộc ở tận kinh sư, việc này chắc hẳn chẳng có quan hệ gì tới mới phải? Hơn nữa giết người đền mạng, Hồ thị đa bị phán xử trảm, người Cao gia vốn nên vỗ tay vui mừng mới phải, tại sao phải kiện cáo lên tận kinh thành?

      Phó Vân Chương khẽ đáp: "Chu Thiên Lộc từng Sơn Tây thăm người thân, ở lại phủ Thái Nguyên tầm tháng, trong lúc đó dan díu với Hồ thị. Theo lời khai của Hồ thị, Chu Thiên Lộc xíu giục thị mưu sát chồng mình, còn hứa hẹn sau khi việc này thành công cưới thị làm thiếp."

      Phó Vân cuối cùng cũng hiểu.

      Vợ giết chồng, theo lẽ thường phải xử trảm làm gương, nhưng nếu người vợ thông gian với người khác nên trong lòng mới sinh ra suy nghĩ độc ác, giết chết chồng mình phải phán tội nặng hơn, phải chịu hình phạt lăng trì (cắt thịt đến chết). Gian phu kia cũng phải bị xử tội đồng lõa, chặt đầu.

      Trong vụ án Cao Minh này, Chu Thiên Lộc là gian phu, dù rốt cuộc việc Hồ thị giết người có phải do xúi giục hay xét theo suy nghĩ thông thường, thể thoái thác được tội lỗi của mình. Xét về mặt luật pháp, chính là kẻ đồng lõa.

      Nhưng bên Sơn Tây nào dám tới tận kinh sư bắt Chu Thiên Lộc cơ chứ, vậy nên đành quyết định xử cho có lệ. Người Cao gia cam lòng, cho rằng gian phu Chu Thiên Lộc cũng nên bị trừng trị, bẩm báo lên thẳng kinh sư.

      Người của Hình Bộ căn bản muốn nhận vụ án này cho lắm, bởi vụ này thực có vấn đề, rất có thể có người muốn đối phó với Chu thượng thư nhưng tìm thấy sai lầm của ông ta nên cố tình xuống tay với thằng cháu thích gây chuyện thị phi của ông ta. Nếu Hình Bộ xử lý tốt dễ đắc tội với người ta.

      Nhưng mà Cao ngự sử lại như hổ rình mồi, chỉ cần Hình Bộ dám bao che, ông ta lập tức cũng tố cáo Hình Bộ, vì thế Hình Bộ chỉ có thể nhận vụ án.

      Về đến nhà, Phó Vân Chương chẳng buồn cơm nước gì về phòng đọc lời khai của nhân chứng mà bên Sơn Tây đưa tới, muốn xem chút xem liệu có thể tìm được điểm nào bất hợp lý hay .

      Chuyện này ràng là có người sau lưng thúc đẩy, phía sau biết liên lụy tới bao nhiêu người nên chi tiết nào cũng phải suy xét cho kĩ càng.

      Đêm ấy, đèn trong thư phòng y sáng cả đêm.

      ...

      Phó Vân là quan mới nhậm chức, liên tục mấy ngày chỉ giúp Lục chủ bộ sao chép văn kiện, sắp xếp hồ sơ, từ từ làm quen với trình tự công việc.

      Phó Vân Chương lại quay cuồng với vụ án Cao Minh. Quan viên địa phương ở Sơn Tây, Chu thượng thư, Cao ngự sử, Đông Cung Thái tử, và những người ủng hộ bọn họ liên tục gây áp lực với Hình Bộ triều đình. Hình Bộ thượng thư chỉ muốn tìm người gánh trách nhiệm, lấy cớ vụ này có liên quan tới đồng liêu thân thiết nên cần phải tránh cho phải phép, giao toàn bộ vụ này cho Phó Vân Chương xử lý.

      Ai cũng toát mồ hôi thay cho Phó Vân Chương, chỉ cần sơ sẩy chút, chức quan có khi cũng khó giữ. Củ khoai lang nóng bỏng tay này, y muốn nhận cũng phải nhận.

      Y lại vô cùng bình tĩnh, cứ theo trình tự mà làm, cẩn thận tra xét lại vụ án.

      ...

      Hôm nay, như thường lệ, Phó Vân Đại Lý Tự làm việc, tiểu thái giám bỗng dưng xuất , cản nàng lại, "Phó tư trực."

      Nàng ngừng bước, nhận ra người kia là người của Đông Cung.

      Tiểu thái giám khe khẽ : "Vụ án của Chu Thiên Lộc phức tạp, chưa được quyết định, Thái tử điện hạ rất quan tâm tới an nguy của , lệnh cho ngươi trợ giúp người của Hình Bộ, tra xét ra manh mối vụ này, phải trả lại trong sạch cho Chu Thiên Lộc."

      Phó Vân mặt đổi sắc.

      Thái tử cần quan tâm chân tướng, cái gọi là trả lại trong sạch cho Chu Thiên Lộc, thực ra là phải chứng minh Chu Thiên Lộc vô tội rồi thả ra. Chu Thiên Lộc là người của Đông Cung. Hơn nữa nửa năm trở lại đây, người trong kinh ai chẳng biết Thái tử rất thích . Nếu bị kết tội, Thái tử biết để mặt mũi ở đâu nữa?

      Nàng làm ra vẻ khó xử, trả lời.

      Tiểu thái làm gì cần nàng phải trả lời gì, dứt lời là luôn.

      Phó Vân đứng sững tại chỗ lúc, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mấy bóng người lén lút trong chỗ tối. Thấy nàng nhìn về phía mình, mấy người kia giật mình, vội vàng tránh chỗ khác.

      Nàng bước vào Đại Lý Tự, Lục chủ bộ cũng vừa mới đến, nhìn nàng, bước về phía nàng, : "Vụ án Hồ thị ở Sơn Tây liên lụy tới quá nhiều người, Cao ngự sử buộc tội Hình Bộ bao che cho Chu Thiên Lộc, giờ vụ án này được chuyển giao sang cho Đại Lý Tự. Triệu thiếu khanh thẩm vấn Chu Thiên Lộc, ngươi Hình Bộ lấy lời khai và hồ sơ vụ án với ta ."

      Trùng hợp , Thái tử vừa mới dặn dò nàng phải tùy cơ ứng biến, giúp Chu Thiên Lộc thoát tội, vụ án này rơi vào tay Đại Lý Tự.

      Thực ra vụ án này rất đơn giản, cũng chẳng liên lụy tới ai, nhưng thân phận của Chu Thiên Lộc lại quá nhạy cảm, thu hút chú ý của đủ mọi phe phái nên mới khó xử lý. triều đình, Cao ngự và Chu thượng thư vẫn luôn chỉ trích lẫn nhau, quan viên Sơn Tây dâng sớ tự bào chữa, ba bên đều có những người quen biết ủng hộ, giúp đỡ, tranh cãi lại, tranh cãi mãi cũng chẳng tới kết quả, Hoàng thượng nhức đầu bèn dứt khoát chuyển vụ án này cho Đại Lý Tự.

      Phó Vân nhớ tới người cháu trong tộc của Thẩm Giới Khê mà hôm đó nàng gặp ở quán trà, khi đó ông ta là Đại Lý Tự thiếu khanh, giờ Triệu Bật được thăng chức thành thiếu khanh, cháu của Thẩm Giới Khê bị điều Chiết Giang, biết câu chuyện bên trong gay cấn tới mức nào.

      Triệu Bật đích thân ra mặt, Lục chủ bộ và Phó Vân Hình Bộ, bên đó chuẩn bị sẵn toàn bộ hồ sơ và lời khai của vụ án này, chỉ đợi bọn họ tới nhận công văn chuyển giao. Người trong Hình Bộ vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng đẩy được cái vụ án dễ đắc tội với người này rồi! Mừng quá mất!

      Do Phó Vân quen biết với Chu Thiên Lộc, nàng hỏi Lục chủ bộ: "Ta có cần phải tránh ?"

      Lục Chủ bộ cười, " có gì đáng ngại, cậu với cũng chẳng phải bạn học hay thi cùng khóa thi, cần phải tránh." Ngừng lại chút, lại tiếp, "Ta có việc muốn nhờ cậu làm đây. Đại Lý Tự thẩm vấn Chu Thiên Lộc, hỏi tới hỏi lui nhưng chẳng hỏi được gì cả. Nếu cậu có quen biết với , qua bên đó thử hỏi xem sao."

      Chu Thiên Lộc kiên quyết thừa nhận việc dan díu với Hồ thị. Nhưng đúng là lúc ở Sơn Tây thường xuyên tới Cao gia uống rượu, có đôi lần còn ngủ lại ở Cao gia, như vậy có nghĩa là có quan hệ thân thiết. Người trong gia tộc họ Cao từng thấy xuất trong phòng Hồ thị, quần áo chỉnh tề, nhìn dáng vẻ có thể thấy là vừa mới hoan ái với người khác. Hơn nữa ở Cao gia, họ từng tìm thấy mấy phong thư do Chu Thiên Lộc tự tay viết, đó là thư tình viết cho Hồ thị.

      Chứng cứ rành rành, Chu Thiên Lộc vẫn phủ nhận.

      Người của Đại Lý Tự thấy dường như che giấu điều gì.

      Phó Vân đồng ý.

      Chu Thiên Lộc là cháu trai của Chu thượng thư, được hưởng những đại ngộ đặc thù nhất định, dẫu bị giam trong ngục vẫn luôn có người mang rượu và đồ ăn ngon tới đây hầu hạ hằng ngày. lâu gặp, có vẻ mệt mỏi uể oải nhưng khí sắc vẫn tốt.

      Phó Vân bảo ngục tốt và những người khác ra ngoài, rót cho ly rượu, thẳng: "Chu thượng thư là thượng thư, chức quan cao cao đấy nhưng đôi khi cũng có lúc phải chịu thua. Vụ án này của ngươi liên lụy tới quá nhiều người, chỉ riêng ở Sơn Tây thôi có hai mươi ba quan viên bị kéo vào cuộc. Ngươi nghĩ rằng lần này ông nội ngươi có thể bảo vệ được ngươi sao?"

      Chu Thiên Lộc ngồi trong góc, ngước lên, nhìn về phía nàng, nhận ly rượu mà nàng vừa đưa tới, khoái chí uống ngụm, "Ngươi lo cho ta sao? cần đâu! Tuy ông nội ta thường xuyên trách phạt ta nhưng cũng đến nỗi ngồi nhìn ta bị người ta hãm hại tới chết, huống hồ ta có làm gì đâu cơ chứ, tuyệt đối bị xử trảm."

      Phó Vân nhìn , thầm, "Vậy nếu Đông Cung nhúng tay vào sao?"

      Chu Thiên Lộc sửng sốt.

      Họ ở bên cạnh Thái tử hơn nửa năm, ai cũng hiểu Thái tử là người như thế nào. Thái tử rất giống cha , luôn nỗ lực để trở thành người kế thừa ngôi báu ôn tồn lễ độ, hiền lành rộng lượng, nhưng lại quá nhạy cảm, đa nghi, sớm nắng chiều mưa, thay đổi thất thường. Lúc thích người chỉ hận thể cho người đó toàn bộ vinh sủng, nhưng khi người kia khiến thất vọng, lập tức trở mặt. Lúc thích càng dung túng khi ghét lại càng hà khắc, hà khắc tới độ chỉ muốn xóa bỏ hoàn toàn tồn tại của người kia.

      Thái tử hận nhát là người được quý lại khiến mất mặt trước quần thần. Nếu Chu Thiên Lộc bị kết tội thông gian với Hồ thị, với tính cách của Thái tử, cho dù Chu Thiên Lộc bị xử trảm cũng chẳng có được kết cục tốt.

      Chu Thiên Lộc hiểu được ám chỉ của Phó Vân , trầm mặc.

      Phó Vân nhìn xung quanh lượt, lên tiếng: "Vụ án càng kéo dài càng có lắm chuyện nảy sinh, sao ngươi lại ra chứ? Thư tình được tìm thấy sau khi lục soát ở Cao gia là ngươi viết cho Cao tú tài phải ?"

      Chu Thiên Lộc trả lời, giật mình, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cười tự giễu.

      Vậy là thừa nhận.

      Lúc Phó Vân còn ở Đông Cung, ngày ngày Chu Thiên Lộc vẫn bám riết lấy nàng, chọc ghẹo nàng, hôm nay tặng hộp bút lông Hồ Châu, ngày mai lại tặng khối ngọc. Cung tỳ trong Đông Cung xinh đẹp kiều diễm, trong đó có hai người ràng có ý với , thường mượn cớ dâng trà để tiếp xúc với , lại chẳng thèm để ý, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn bọn họ.

      Bình thường vẫn hay ra vào nam phong quán, thích thiếu niên thanh tú, mấy gã sai vặt hầu hạ người nào cũng đẹp. Mỗi lần giáo phường giới thiệu tiểu quan tuấn tú nào mới, chắc chắn là người tích cực rải tiền nhất.

      Chu Thiên Lộc là kẻ đoạn tụ, sao có thể thông gian với Hồ thị.

      "Ta có cách để chứng minh ngươi có gian tình với Hồ thị." Phó Vân .

      Chu Thiên Lộc thở dài hơi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hẳn, "Nhưng nếu như thế lộ ra chuyện ta qua lại với Cao Minh... Thôi vậy..."

      Dường như cái nhíu mày nghiêm túc của nàng khiến cho vui vẻ, Chu Thiên Lộc ôm bụng cười lớn, tiếng cười vừa dứt, đau buồn xuất gương mặt, lẩm bẩm: "Cả nhà Cao Minh đều chết rồi... Là do ta hại , người nọ sĩ diện, đến chết cũng chịu thừa nhận ái mộ ta, là ta ép mà thôi... giờ cũng chết rồi, ta nợ quá nhiều, muốn lại khiến mất hết danh dự."

      Cao Minh là người dạy học, được học sinh tôn kính. Khi còn sống, từng đau khổ cầu xin Chu Thiên Lộc tiết lộ chuyện phong lưu giữa hai người họ ra ngoài. đọc nhiều sách, đọc tới mức lú lẫn, coi thanh danh còn quan trọng hơn cả tính mạng.

      Phó Vân nhíu mày, : "Nhưng Hồ thị xác nhận ngươi là gian phu của thị..."

      Nếu Chu Thiên Lộc ra , người bên ngoài ai cũng nghĩ là Cao Minh bị chính vợ mình và gian phu giết chết. Nếu so sánh chuyện này với chuyện thích Long Dương có khác nhau là mấy đâu, cả hai đều chẳng phải chuyện vinh quang gì.

      Chu Thiên Lộc ngửa người vào đám cỏ khô, hai tay đan vào nhau, gối đầu lên đó, vắt chân này lên chân kia, : "Khác nhau chứ, ta hiểu Cao Minh."

      mỉm cười: "Tam tư hội thẩm, cùng lắm là phán cho ta tội thông gian, lấy mạng ta. Chu gia nhà chúng ta có nhiều cách lắm, mấy năm sau là ta lại có thể tiếp tục bay nhảy rồi."

      Phó Vân trầm mặc lát, cái tên Chu Thiên Lộc này thực ra cũng là kẻ đa tình, thà để chính mình bị oan, cũng muốn làm việc có lỗi với Cao Minh.

      "Thế nào, có phải thấy rất cảm động ?" Chu Thiên Lộc nằm đống cỏ lạnh lẽo ẩm ướt, nháy mắt với nàng, đôi mắt đào hoa chớp chớp, đầy vẻ phong lưu, "Vân ca nhi, ta có ý định nghiêm túc với ngươi. Từ ngày gặp được ngươi, ta chưa từng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt! Cao Minh là nợ phong lưu ngày trước rồi, giờ người ta thích chính là ngươi."

      Mặt Phó Vân thể bất cứ cảm xúc gì, nàng nhìn xuống Chu Thiên Lộc nằm ngả ngớn ở đó. Lát sau, khóe môi nàng hơi nhếch lên, "Cao Minh là đàn ông có vợ, cho cùng, việc này thực có liên quan tới ngươi, cũng oan lắm đâu."

      Mặt Chu Thiên Lộc biến sắc, tức giận lườm nàng cái, lật người, thèm nhìn nàng nữa...

      ...

      Lục chủ bộ chờ Phó Vân ở bên ngoài, thấy nàng ra ngoài bèn tới hỏi, "Sao rồi? Chu Thiên Lộc gì?"

      Phó Vân đáp: "Chu Thiên Lộc chưa từng thông gian với Hồ thị, thực bị hãm hại, vu oan nhưng mà có chứng cứ."

      Nàng biết nhưng nếu Chu Thiên Lộc khăng khăng chịu thừa nhận, có ra cũng vô dụng.

      Lục chủ bộ hơi cau màu, chuyện với nàng mấy câu rồi tới báo cáo với Đại Lý Tự thiếu khanh.

      Tối hôm đó, về đến nhà, Phó Vân Chương gọi Phó Vân vào thư phòng.

      Thời tiết nóng bức, ban ngày thư phòng mở rộng cửa sổ thông gió, đến tối muỗi và côn trùng rất nhiều, Liên Xác ngồi ngoài hành lang đốt ngải thảo để xua đuổi côn trùng. Trong phòng có mùi hương nhàn nhạt. Ngoài cửa sổ có mấy cây kiếm lan (hoa lay-ơn), sương đọng lại đầu những phiến lá lớn, ánh trăng chiếu xuống những giọt sương ấy, sương đêm loang loáng.

      "Muội đọc rất nhiều hồ sơ vụ án ở Đại Lý Tự, thấy sao rồi?" Phó Vân Chương đưa cho nàng bát nước vải ướp lạnh rồi hỏi.

      Phó Vân nhận nước vải, uống hai ngụm, nghĩ ngợi rồi trả lời: " giống với tưởng tượng ban đầu của muội."

      Phó Vân Chương mỉm cười, phe phẩy chiếc quạt trong tay, "Muội phải nhớ kỹ, dù là Đại Lý Tự hay là Hình Bộ chăng nữa, chức trách chủ yếu thực ra phải là điều tra vụ án."

      Rất nhiều vụ án vô cùng đơn giản, nguyên nhân kết quả ra sao chỉ cần liếc mắt cái là có thể làm sáng tỏ, vụ án này có chứng cứ ràng, vụ án kia có oan khuất, điều tra rất dễ dàng.

      Cái khó của việc phá án phải là tìm ra hung thủ mà xử lý cho tốt những vấn đề liên quan xung quanh vụ án.

      Ví dụ như vụ án Cao Minh này, quan trọng nhất phải là tìm kiếm thủ phạm, cũng phải xác định rốt cuộc có ai xúi giục Hồ thị giết người hay mà là những mâu thuẫn về lợi ích giữa quan viên địa phương ở Sơn Tây, Binh Bộ thượng thư, Cao ngự sử, Đông Cung Thái tử và các phe phái khác.

      cho cùng, dẫu có nhiều người biết Chu Thiên Lộc bị oan nhưng nếu họ muốn kéo Chu thượng thư xuống đài, họ nhất định cố gắng định tội Chu Thiên Lộc cho bằng được.

      "Cách đây lâu ở Chiết Giang có vụ án oan, Hình Bộ căn bản biết vụ án có điểm đáng ngờ nhưng vẫn giữ nguyên phán quyết ban đầu, đơn giản là do người xử án trước kia là học trò cưng của Thẩm thủ phụ, giờ là kẻ quyền cao trức trọng, nếu lật lại vụ án này tác động tới rất nhiều bên, có thể khiến toàn bộ triều đình rung chuyển..." Phó Vân Chương thở dài.

      Nghe vậy, Phó Vân bàng hoàng.

      Ngày tiếp theo, thái giám ở Đông Cung lại tới tìm gặp nàng, truyền đạt mệnh lệnh của Thái tử, lần này giọng điệu kiên quyết hơn trước rất nhiều.

      Nàng : "Thực ra có cách có thể cứu được Chu Thiên Lộc, nhưng mà ta tiện nhúng tay vào."

      Sắc mặt tiểu thái giám lập tức thay đổi, tiếp tục tỏ thái độ hất hàm sai khiến như ban đầu nữa, hỏi nàng: "Cách gì cơ?"

      Nàng tới gần tiểu thái giám, ghé vào tai mấy câu, cuối cùng kết luận: "Tốt nhất là người Chu gia phải ra mặt làm việc này."

      Tiểu thái giám gật đầu, lời cáo từ.

      Hai ngày sau đó, trong khi Đại Lý Tự và Đô Sát Viện vẫn tranh cãi xem rốt cuộc Chu Thiên Lộc có mắc tội thông gian hay , Chu thượng thư tố giác Cao ngự sử nhận hối lộ của người trong tộc họ Cao ở Sơn Tây ngay trước triều đình.

      Cao ngự sử lập tức tự bào chữa nhưng Chu thượng thư chuẩn bị từ trước, đưa chứng cứ về việc nhận hối lộ của Cao ngự mà ông ta thu thập được trong suốt hai ngày nay ra, khiến cho Cao ngự sử phải câm nín, được lời nào.

      Bởi bên trở nên đuối lý, tình thế xoay chuyển ngay lập tức.

      Đại thần trong triều bắt đầu ủng hộ Chu thượng thư.

      Các quan viên ở Sơn Tây và người của Đông Cung Thái tử đương nhiên bỏ qua cơ hội này, lập tức tát nước theo mưa.

      Cuối cùng, Hoàng thượng nhận định Cao ngự sử lấy việc công trả thù riêng để đối phó với Chu thượng thư. Vụ án của Chu Thiên Lộc lập tức đến hồi kết, có chứng cứ chứng minh xúi giục Hồ thị giết chồng, tất cả đều là do mình Hồ thị làm, đến chuyện thông gian cũng ai thèm tin. Tóm lại, phán quyết ban đầu được giữ nguyên.

      Hoàng thượng biết việc này có đào sâu cũng có ý nghĩa gì nên cũng phạt nặng Cao ngự sử, chỉ phạt ông ta mấy tháng bổng lộc, lệnh cho ông ta đóng cửa ở nhà, tự hối lỗi về việc làm của mình.

      Chu Thiên Lộc vô tội, được thả ra, Thái tử rất vừa lòng, Chu thượng thư cũng vui mừng khôn xiết.

      Chỉ khổ cho Hồ thị và cả nhà Cao gia, chẳng qua cũng chỉ là quân cờ để người khác lợi dụng nhằm hãm hại Chu Thiên Lộc mà thôi.

      Ngày Chu Thiên Lộc được thả ra, hỏi Phó Vân , " thất vọng với Đại Lý Tự và Hình Bộ rồi sao?"

      Nàng lắc đầu, nhìn về phía mảnh trời xanh ngắt bức tường cung màu son.

      Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

      Tác giả có lời muốn :

      Chức trách của Đại Lý Tự, Hình Bộ, Đô Sát Viện được tham khảo từ nhiều nguồn, có phần giống với lịch sử.
      Tô Đát Kỷ, thongminh123, hayley9 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ôi, quan trường là mớ bồng bông mà, rắc rối, dây mơ rễ má, hại não nhức đấu. Hèn gì ông nào bà nấy, vô được năm đầu, năm thứ 2 là thấy tóc bạc trắng rồi. Trong cái sướng cũng có cái khổ kể hết nhỉ
      saoxoay, levuongIris N thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 107: Hoài nghi (1)

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited: 11/8/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :