1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lão đại là nữ lang - La Thanh Mai (170/170)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Đây là bánh hoa tử đằng

      [​IMG]

      Hoắc làm bộ làm tịch hết sức. Còn để người ta đút nước đút thuốc cho, chỉ khổ thân bạn tùy tùng, mang tiếng Cẩm Y Vệ mà tay chân vụng về.
      Last edited: 10/8/20
      Tô Đát Kỷ, hayley, saoxoay6 others thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 105: Bổ nhiệm

      Ngày hôm sau, Phó Vân Chương được nghỉ ở nhà, Phó Vân lại đến Đông Cung làm việc.

      Nàng thức dậy rất sớm, sang phòng dành cho khách thăm Hoắc Minh Cẩm.

      Người hầu với nàng, trời vừa sáng quan gia rồi.

      Lúc ăn sáng, Phó tứ lão gia hớn hở : "Hoắc đại nhân rất thích ăn bánh hoa tử đằng nhà chúng ta, sáng sớm mang chỗ còn lại cả rồi. Hôm nào rảnh rỗi, chúng ta lại sai người đưa ít sang phủ ngài ấy."

      Phó Vân ngẩng đầu nhìn về phía giàn tử đằng nở rộ ngoài cửa, "Hoa cũng chỉ nở trong mấy ngày này thôi, về sau muốn ăn cũng chẳng có nữa."

      Nàng hỏi người hầu bánh Hoắc Minh Cẩm cầm là nhân mặn hay nhân ngọt.

      Người hầu trả lời: "Nhân ngọt ạ."

      Khóe miệng Phó Vân run rẩy, biết có nên cười hay .

      Nếu thích ăn nhân ngọt vì sao hôm qua lại khăng khăng phải nếm hai cái bánh hoa tử đằng nhân mặn cơ chứ?

      Lúc ấy chỉ cần nhìn cái vẻ vừa khó hiểu lại vừa nghi hoặc mặt huynh ấy, nàng biết huynh ấy vất vả lắm mới ăn xong, ràng là thích ăn lại vẫn bình tĩnh, thản nhiên ăn cho hết... hổ là Hoắc Minh Cẩm, từ được dạy cách cư xử sao cho phải phép.

      Hôm qua ngâm măng, sáng hôm nay quả nhiên bàn có thêm đĩa dưa muối và chân giò hun khói xào măng. Nhờ mấy món này, Phó Vân ăn hẳn hai bát cháo.

      Phó tứ lão gia ngồi đối diện nàng, cười tủm tỉm nhìn nàng.

      Bị Phó tứ lão gia dùng ánh mắt tràn đầy từ ái nhìn mình, nàng sởn cả da gà, "Tứ thúc, sao thế ạ?"

      Phó tứ lão gia phẩy tay bảo người hầu mới mang đồ ăn lên ra ngoài, dịch ghế về phía nàng, ngồi sát vào nàng thêm chút, " tỷ nhi à, tứ thúc cảm thấy Hoắc đại nhân định nhận con làm con nuôi!"

      Phó Vân ăn bỗng khựng lại, suýt nữa bị sặc miếng măng mùa xuân tươi giòn.

      Nàng dở khóc dở cười, "Sao tứ thúc lại nghĩ thế chứ?"

      Thấy nàng tin, Phó tứ lão gia hề tức giận, cười hề hề, vuốt râu , "Chuyện này cũng phải là tứ thúc bừa đâu, tứ thúc thấy Hoắc đại nhân rất thích con. Hoắc đại nhân người ta có xuất thân cao quý, là con cháu của Hoắc gia, từng có chiến công hiển hách, giờ lại quyền cao chức trọng, nếu ngài ấy thực trở thành cha nuôi của con, về sau con cần lo lắng gì nữa rồi! Để tứ thúc dạy con mấy chiêu nhé, về sau con gặp Hoắc đại nhân, cần quá câu nệ làm gì, quý nhân như bọn họ thích những người trẻ tuổi hiếu thuận, nghe lời, lại còn biết quan tâm săn sóc. Bình thường con quan tâm Hoắc đại nhân thêm ít, tỷ như thỉnh thoảng tặng chút đồ ăn đồ dùng, trời lạnh tặng mấy đôi tất, trời nóng tặng mấy cây quạt..."

      Ông thao thao bất tuyệt, dặn dò rất nhiều điều, Phó Vân vẫn kiên nhẫn lắng nghe ông lải nhải, đợi tới lúc ông ngừng lại lấy hơi, nàng mới đáp: "Tứ thúc, con nhớ rồi."

      Nhớ là chuyện, có làm hay lại là chuyện khác.

      Sau khi ăn xong nàng lên xe ngựa ra ngoài, Chu Thiên Lộc và Viên Văn chờ nàng trước cửa cung. Giờ nàng cần phải tới chỗ Uông Mân nghe mắng nữa, Uông Mân được thăng chức lên thành viên ngoại lang ở Hình Bộ.

      Hôm qua Thái tử săn, mệt mỏi cả ngày, hôm nay học hành cũng có chút uể oải. Nhưng người dạy học cho lại là đại học sĩ trong Nội Các, dám để lộ mệt mỏi của mình, cố gắng chịu đựng tới khi đại học sĩ ra về mới ngửa người nằm thẳng đơ ghế.

      Chu Thiên Lộc tới xoa bóp vai cho Thái tử.

      Viên Văn trợn trừng mắt.

      Phó Vân ngồi bên cạnh đọc bài văn của Thái tử, cầm chiếc bút lông Hồ Châu trong tay, thi thoảng lại thêm mấy chữ bên cạnh câu nào đó, hoặc gạch bỏ hai câu. Đợi Thái tử viết lại bài văn theo những sửa chữa của nàng xong, nàng còn phải giúp Thái tử trau chuốt lại lần nữa. Thực ra nếu nàng cứ viết hộ Thái tử bài luôn đỡ mệt hơn nhưng mà Thái tử cũng đến nỗi mặt dày mày dạn như thế nên này chỉ có thể sử dụng phương pháp mệt mỏi này.

      Tiếp theo hẳn là tới lượt Xuân Phường đại học sĩ tới giảng kinh cho Thái tử, Xuân Phường đại học sĩ là người nguyên tắc, ngày nào cũng nhất định phải đến sớm khắc, chưa có ngày nào tới muộn.

      Hôm nay lại là ngoại lệ, tiếng chuông vang lên mấy lần mà vẫn chưa thấy bóng dáng Xuân Phường đại học sĩ đâu cả.

      Thái tử sai tiểu thái giám ra ngoài đón Xuân Phường đại học sĩ, "Hay là bị ngã đường rồi, các ngươi xem xem thế nào."

      Đám tiểu thái giám vâng vâng dạ dạ rồi ra ngoài.

      Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiểu thái giám hớt hơ hớt hải chạy về chính điện, quỳ rạp xuống trước bàn, mặt mày hốt hoảng, "Điện hạ, hôm nay Lưu ngự sử dâng bản sớ mật, buộc tội tổng binh Liêu Đông Lý Bách Lương giết hại người vô tội, giả mạo công lao. Vạn tuế gia nổi giận phừng phừng, sai người mời mấy vị đại thần trong Nội Các tới bàn bạc. Hôm nay Xuân Phường đại học sĩ tới được."

      Thái tử nhíu mày, phất tay bảo Chu Thiên Lộc ra ngoài, bưng chén trà lên, uống mấy ngụm trà, kinh ngạc mặt mới dần tan bớt.

      Phó Vân và Viên Văn nhìn nhau, đặt bút xuống, theo Chu Thiên Lộc ra khỏi chính điện.

      Họ ra hành lang ngoài điện đứng chờ lệnh, thấy tiểu thái giám ra ra vào vào, lại lại truyền mệnh lệnh của Thái tử, các quan lại chính thức trong Chiêm Phủ đều tới cả, trong chính điện truyền ra tiếng tranh cãi ồn ào, biết ầm ĩ cái gì.

      Chu Thiên Lộc ngoáy lỗ tai, dựa vào cột trụ hành lang màu son, gạ gẫm Phó Vân , "Vân ca nhi, gần đây trời đẹp, hoa núi nở cả rồi, tới ngày nghỉ chúng ta cùng ra ngoại thành chơi, được ? Nhà ta có mấy con ngựa tốt thu được chiến trường, chính là thiên lý mã mà người ta vẫn ấy, mỗi ngày có thể tới tám trăm dặm!"

      Phó Vân vẫn dỏng tai lắng nghe động tĩnh trong nội điện, từ chối thẳng thừng: "Gần đây ta rảnh."

      Mặt Chu Thiên Lộc tràn đầy thất vọng.

      Đúng lúc này, tiểu thái giám ra ngoài, với ba người họ: "Hôm nay dừng lại ở đây thôi, Thái tử điện hạ có việc bận."

      Ba người liền xin phép rời cung.

      Về tới nhà, trong viện rất vui vẻ, Phó Vân Chương mặc thường phục, đầu chỉ dùng khăn lưới, đội mũ, ngồi uống trà chuyện với Phó tứ lão gia ở trong viện, Viên Tam và Phó Vân Khải cởi trần, thở hổn hà hổn hển, ra sức đẩy cối xay bằng đá.

      Thấy Phó Vân về sớm như thế, Phó Vân Chương đứng dậy.

      Nàng tới, với y chuyện ở Đông Cung.

      Phó Vân Chương hơi cau mày, thấy nàng nóng đến mức hai má đỏ bừng lên, nhìn sang nha hoàn bảo rót trà cho nàng uống, "Mấy năm nay quả thực nghe nhiều tin đồn về chuyện tổng binh Liêu Đông lạm sát người vô tội. Mấy năm trước ông ta bại trận vài lần. Lần này có vẻ Hoàng thượng muốn sờ gáy ông ta rồi."

      Hai người khẽ trò chuyện với nhau, bên kia Viên Tam tháo chiếc dây thừng to dày ở cổ ra, chạy tới trước mặt Phó Vân , "Lão đại, ngươi thích ăn bánh rau dại phải ? Ta với Khải ca nhi xay bột mì, tới chiều là có thể hấp lên ăn rồi! Ngươi đợi nhé!"

      Phó Vân khẽ nhếch khóe miệng, nhìn chậu gỗ phía dưới cối xay bằng đá, bên trong chứa nửa chậu bột mình, bèn : "Cũng đâu cần hai người phải tự xay như thế..."

      Nàng thích ăn loại bánh này nhưng chỉ có mỗi độ cuối xuân mùa hạ mới làm được, phải hái rau dại, xay bột, hấp, nấu, cắt rồi lại chiên, quá trình chế biến rất kích rích.

      Viên Tam lau mồ hôi, "Ta mệt."

      Phó Vân Chương nhướn mày, lôi thẳng Phó Vân , "Mặc kệ hai đứa nó . Hai đứa hôm nay nhà nhàn rỗi chẳng có việc gì làm nên đánh nhau, ta phạt hai đứa nó cùng xay bột, khi nào xay xong mới được ăn cơm."

      Hóa ra đây mới là lý do xay bột, cũng chẳng phải vì nghĩ tới nàng nên mới xay.

      Phó Vân bật cười, hề quan tâm tới Viên Tam cố gắng lấy được chút lòng thương hại của nàng.

      Trong nhà sóng yên biển lặng, nhưng bên ngoài ngập trong bão tố. Tử Cấm Thành lại bắt đầu rung chuyển lần nữa.

      Đến tối, tùy tùng của Phó Vân Chương về nhà bẩm báo tin tức mà nghe ngóng được: "Lần này Hoàng thượng nổi giận, hạ chỉ giam giữ Lý tổng binh, khâm sai đại thần lên đường Liêu Đông, Cẩm Y Vệ bao vây nhà của Lý tổng binh ở kinh thành, là để tìm chứng cứ về chuyện mấy năm nay Lý tổng binh tham ô quân lương. Có mấy đại thần cầu xin giúp cho Lý tổng binh, Hoàng thượng nghe cũng thèm nghe, lập tức cách chức bọn họ. Lần này văn võ toàn triều ai dám ho he gì nữa."

      Ngừng lại lấy hơi chút, lại tiếp: "Chứng cứ phạm tội là do Hoắc chỉ huy sứ tìm được. Nghe năm trước Hoắc chỉ huy sứ Sơn Tây nhưng ra là lặng lẽ về phía Liêu Đông. Hoắc chỉ huy sứ giả làm dân chúng bình thường, tập hợp chứng cứ về chuyện Lý tổng binh giết hại dân thường, bị người của Lý tổng binh phát , suýt nữa bị diệt cả đoàn, may mà Hoắc chỉ huy sứ võ nghệ cao cường, cứu được người trong thôn, còn đưa được nhân chứng trở về, nhân chứng vật chứng đều có cả. Hoắc chỉ huy sứ phái người đưa những đứa trẻ còn sống sót trong thôn lên điện đối chất với các vị đại thần, các đại thần định đỡ cho Lý tổng binh câm nín nổi câu nào, Hoàng thượng lại càng tức giận, muốn bắt hết tất cả thuộc hạ của Lý tổng binh. giờ các đại thần trong triều có qua lại với Lý tổng binh đều vội vã giả như quen biết."

      Phó Vân Chương bảo tùy tùng ra ngoài, trầm ngâm hồi lâu, sai người gọi Phó Vân tới, chuyện này với nàng, cuối cùng y : "Nghe Hoắc Minh Cẩm trình bản tấu mật lên Hoàng thượng, giờ người trong triều đều thảo luận xem bản tấu kia là do ai viết... Từ ngữ đanh thép, câu cú thuyết phục, Hoàng thượng vừa đọc xong nổi giận tới mức gạt vỡ nghiên mực vẫn hay dùng... Tấu chương mà bọn họ đến, có phải do muội viết ?"

      Nàng gật đầu.

      Biểu mặt Phó Vân Chương dần trở nên phức tạp.

      Hoắc Minh Cẩm công bố chuyện bản tấu mật kia là do nàng viết, hẳn là để bảo vệ cho nàng.

      Cho nàng cơ hội lập công rồi lại che chắn chắn áp lực giúp nàng, nếu tương lai người của Lý tổng binh Đông Sơn tái khởi, nhất định tìm tới nàng trả thù.

      Những biểu gần đây của nàng cho thấy lúc ở bên cạnh nàng, Hoắc Minh Cẩm hoàn toàn có cử chỉ nào quá mức.

      Cẩn thận sắp xếp như thế mà mãi có biểu nào vượt ra ngoài khuôn phép... Chẳng lẽ Hoắc Minh Cẩm là kẻ đoạn tụ sao?

      Những chuyện như thế này phải Phó Vân Chương chưa thấy bao giờ, trong đám bạn bè thân thiết của y cũng có những người thích nam thích nữ.

      Nếu thực là như vậy, tình càng dễ xử lý.

      ...

      Trong cung Càn Thanh.

      đài cao bằng cẩm thạch trắng, cung điện nguy nga, ngói lưu ly vàng chói lọi, mái cong uy nghi, tường đỏ như son, lầu vàng gác ngọc.

      Hoắc Minh Cẩm theo thái giám dẫn đường, về phía Tây Noãn Các.

      Hoàng thượng vừa nổi giận lôi đình, mấy thái giám trong điện im thin thít, thở cũng dám thở mạnh.

      khí nặng nề.

      Toàn bộ mặt sàn đại điện được dát gạch vàng, trong điện bày biện xa hoa, tới đâu cũng thấy trước mắt lấp lánh ánh sáng.

      Hoàng thượng ngồi bên bàn, viết gì đó, mặt tối sầm, vẻ tức giận mặt vẫn chưa tan.

      Hoắc Minh Cẩm bước vào, ủng da đặt lên gạch vàng, tiếng bước chân rất nhàng nhưng khí thế lại mạnh mẽ.

      Hoàng thượng lên tiếng, để Hoắc Minh Cẩm yên lặng đứng đó, sống lưng thẳng tắp, thân cao đĩnh đạc, mặt có biểu gì. Ông ta khỏi nhớ tới khi Hoắc Minh Cẩm còn được tiên hoàng khen là can đảm hơn người. Khi đó tiên hoàng còn cười : "Đại tướng quân của ta phải là Minh Cẩm còn ai vào đây nữa."

      Người này chính là tướng lĩnh hoàn mỹ nhất, xuất thân từ trâm thế tộc, vừa trung thành, vừa tận tâm, lại vững vàng bình tĩnh, chiến trường dũng mãnh quyết đoán, dùng binh linh hoạt, từ khi còn được binh lính kính . Quan trọng nhất là người này trước sau luôn tuân thủ nghiêm ngặt đạo quân thần, trung thành với người ngồi ngôi Hoàng đế.

      Hoàng thượng thở dài, day day ấn đường, "Minh Cẩm, chuyện tổng binh Liêu Đông ngươi làm tốt lắm. Tuy vậy giờ tình thế bên Liêu Đông căng thẳng, nhất thiết phải tìm được người thích hợp qua bên đó để giải quyết tình hình, ngươi cảm thấy ai có thể đảm nhiệm được chức vị tổng binh này?"

      Hoắc Minh Cẩm cân nhắc hồi lâu, chậm rãi trả lời: "Vi thần nhìn khắp triều đình, chỉ có mình Từ Đỉnh là có thể thay thế Lý Bách Lương."

      Hoàng thượng sửng sốt, che giấu nổi kinh ngạc mặt mình.

      Hoắc Minh Cẩm im lặng tiếp.

      lúc sau, Hoàng thượng khẽ thở dài, "Minh Cẩm, ngươi có biết rằng Từ Đỉnh là cháu rể của Thẩm các lão ? Hai người họ từ trước đến nay rất hợp nhau, có thể là thân thiết tựa cha con."

      Hoắc Minh Cẩm mặt đổi sắc, ôm quyền : "Giang sơn xã tắc mới là quan trọng, chuyện chọn ai làm tổng binh Liêu Đông thể qua loa được, vi thần chỉ chọn người thích hợp nhất mà thôi.”

      Hoàng thượng nhìn Hoắc Minh Cẩm, lời nào.

      Hoắc Minh Cẩm cũng mở miệng.

      lâu sau đó, Hoàng thượng mỉm cười, "Chẳng lẽ ngươi nghĩ đến chuyện người trẫm nghĩ tới là ngươi hay sao? Nếu vì sao lại giao việc này cho ngươi làm?"

      Trong điện đốt mấy trăm ngọn nến, cả phòng đắm chìm trong những ánh nến lay động.

      Hoắc Minh Cẩm trầm mặc trong giây lát rồi : "Vi thần còn muốn lãnh binh nữa."

      Hoàng thượng thở dài, : "Thôi vậy, để trẫm cân nhắc lại xem sao, ngươi lui xuống trước ."

      Ông ta nhìn theo bóng Hoắc Minh Cẩm rời , ra lệnh cho tiểu thái giám đứng bên cạnh, "Triệu chưởng ấn thái giám [1] của Tư Lễ Giám tới gặp trẫm."

      [1] Thái giám quản lý ấn tín của Hoàng đế.

      ...

      Mấy hôm sau, Hoàng thượng ban ý chỉ xuống, để Từ Đỉnh tiếp nhận chức vụ tổng binh Liêu Đông.

      Phản ứng của các đại thần chẳng ai giống ai, có người sợ hãi vì quyết định dứt khoát, nhanh chóng của Hoàng thượng, có người thầm bất mãn về chuyện Từ Đỉnh là thân thích của Thẩm Giới Khê, đương nhiên đa số người trong Thẩm đảng vô cùng đắc ý. Mấy năm nay Lý Bách Lương liên tục bại trận, còn giá trị lợi dụng, vốn nên xuống đài từ lâu rồi, Hoàng thượng sớm muộn gì cũng xử lý ông ta, Từ Đỉnh có quan hệ chặt chẽ với Thẩm thủ phụ, để Từ Đỉnh thay thế Lý Bách Lương, bọn họ rất vui mừng.

      Nhưng mà người Thẩm đảng còn chưa kịp tới chúc mừng, bỗng lại có tin tức truyền ra, khiến cho trời long đất lở: Tưởng ngự sử tố giác Thẩm thủ phụ bao che cho Lý Bách Lương trong nhiều năm, còn vận dụng quan hệ để che giấu chứng cứ phạm tội cho Lý Bách Lương.

      hòn đá khiến cả hồ dậy sóng.

      Cục diện vừa được bình ổn chưa lâu nay bị phá vỡ.

      Cơn giận của Hoàng thượng bùng lên lần nữa, lần này ông ta thực rất tức giận, vừa đọc xong thư từ qua lại giữa Thẩm thủ phụ và Lý Bách Lương được Tưởng ngự sử dâng lên, ông ta đầu váng mắt hoa, lảo đảo mấy cái rồi hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ!

      Sau khi tỉnh lại, Hoàng thượng vội tới chỗ Tôn quý phi, : "Lần này chuyện Lý Bách Lương giết hại người vô tội, giả mạo công lao bị phanh phui, Thẩm Giới Khê hề ngăn cản, ra là thế! ra là thế!"

      Tôn Quý phi là hậu phi trong chốn thâm cung, làm sao hiểu được chuyện triều đình, khóc lóc : "Hoàng thượng bớt giận, đừng tức giận lại làm tổn hại sức khỏe."

      Hoàng thượng ngã bệnh, Thái tử phải tới hầu bệnh.

      Phó Vân lại trở nên nhàn rỗi.

      Hôm sau, Hoắc Minh Cẩm phái Lý Xương tới nhà, đưa cho nàng đống sách về hình luật, tỷ như "Ngụy luật", "Tấn luật", "Bắc Ngụy luật", "Bắc Chu luật", "Đường luật sơ nghị", vân vân.

      "Chẳng lẽ Hoắc đại nhân muốn để ta tới Hình Bộ hay sao?"

      Nàng hỏi Lý Xương.

      Lý Xương cười hề hề.

      Bởi Uông Mân ở Hình Bộ, Phó Vân Chương cũng ở Hình Bộ, Hoắc Minh Cẩm cảm thấy nàng tới Hình Bộ có người giúp đỡ nên cũng muốn nhét nàng vào Hình Bộ chăng?

      Phó Vân nghĩ nhiều, nếu sách là do người của Hoắc Minh Cẩm đưa tới nàng đọc thôi.

      ...

      Mấy ngày liên tiếp sau đó Hoàng thượng xuống nổi giường.

      Tuy Thẩm Giới Khê là người đứng dưới người đứng vạn người, có thể hô mưa gọi gió triều đình nhưng giờ khiến Hoàng thượng tức giận tới mức hôn mê, còn có thể như thế nào đây?

      Chỉ có thể vào cung thỉnh tội.

      Hơn nữa ông ta kiên quyết thừa nhận những bức thư mà Tưởng ngự sử đưa ra là do ông ta viết, "Tưởng ngự sử làm giả thư từ hãm hại lão thần, Hoàng thượng thể tin những lời gièm pha đó được."

      Ông ta kiến nghị với Hoàng thượng đuổi cái kẻ dám ngôn hoặc chúng, hãm hại trung thần là Tưởng ngự sử ra khỏi kinh sư.

      Những đại thần khác cũng tán thành, ai cũng những bức thư mà Tưởng ngự sử nộp lên thể tin tưởng được.

      Sau đó, tấu chương buộc tội, tố giác Tưởng ngự sử liên tiếp được nộp lên như thể nấm mọc sau mưa, nhanh chóng chất đầy bàn Hoàng thượng.

      Tất cả đại thần đề nghị Hoàng thượng mau chóng xử phạt Tưởng ngự sử để đề phòng sau nay càng ngày có nhiều kẻ tiểu nhân hơn nữa mưu toan sử dụng lời gièm pha để công kích những đại thần trong Nội Các từng gian lao vất vả, có công lớn với triều đình.

      Hoàng thượng gạt hết tấu chương sang bên, thèm để ý.

      Trước Tết Đoan Ngọ, ba đại thần trong Nội Các do Thẩm Giới Khê dẫn đầu, ngoài ra còn có Hộ Bộ thượng thư, Lại Bộ thượng thư, Đô Sát Viện ngự sử đồng loạt dâng sớ xin từ quan để gây áp lực lên Hoàng thượng.

      Giữa tháng, Hoàng thượng phải thỏa hiệp, đuổi Tưởng ngự sử ra khỏi kinh sư.

      ...

      Lần trước chuyện vận chuyển muối ở Sơn Đông liên lụy tới rất nhiều người nhưng dù sao cũng chỉ là nghe người ta , lần chấn động triều đình lần này thực khiến Phó Vân hiểu được cái gì gọi là đấu đá quyền lực.

      Thuộc phái trung lập, Phó Vân Chương chịu quá nhiều ảnh hưởng, y vào Hình Bộ kiến tập, bắt đầu tiếp xúc với công việc.

      Thấy y thực về hướng trung lập, chịu về cùng phe với mình, Diêu Văn Đạt tức giận tới mức mắng y là đồ lắm trò.

      Hôm nay Hoàng thượng lành bệnh, trong cung mở tiệc.

      Hoàng thượng dẫn theo đủ loại quan lại tới bên hồ Thái Dịch ngắm hoa uống rượu, Diêu Văn Đại nhìn thấy Phó Vân theo Thái tử tới, kéo nàng sang bên tiếp tục lải nhải về chuyện Phó Vân Chương: "Thằng ngươi giỏi đấy, dắt mũi chúng ta chạy lòng vòng! Ta còn tưởng có thể lôi kéo được thằng nhãi đó về đây, hóa ra nó tính kĩ cả rồi! Giờ nó hô mưa gọi gió ở Hình Bộ, nghĩ mình mạnh lắm rồi chắc!"

      Phó Vân hỏi cung tỳ xin ly trà, đưa cho Diêu Văn Đạt uống cho tỉnh rượu, cười : "Diêu đại nhân, nhị ca con là người chính trực, công bằng, lại có kiến thức. Trước đây ngài bồi dưỡng cho huynh ấy chẳng phải là do đánh giá cao huynh ấy, thấy huynh ấy là người kiên định nhưng vẫn linh hoạt, nhìn có vẻ nhu hòa nhưng nội tâm lại vững chãi hay sao? Nếu như ngài chỉ muốn bồi dưỡng tay chân cho mình ắt cũng chẳng mất công mất sức như thế làm gì."

      Diêu Văn Đạt chửi mắng cho sướng miệng xong, nghe được lời nàng , ai tiếng, nhìn nàng sâu, "Nhóc con khá lắm, hóa ra ngươi lại tinh tường như thế."

      Người như Phó Vân Chương, dù thể đồng hành chăng nữa người khác cũng thể thù ghét y.

      Phó Vân cười nhàn nhạt.

      Bỗng phía sau có người gọi nàng, "Phó giáo thư."

      Nàng quay đầu lại, thấy người vừa tới là Lý Xương.

      Lý Xương đưa tay, "Nhị gia tìm ngài."

      Nàng xin phép Diêu Văn Đạt rồi theo Lý Xương tới bên hồ sen.

      Hoa sen nở rộ, có hồng có trắng, đóa nào cũng duyên dáng kiều, lá sen xanh biếc phủ khắp mặt hồ.

      Hoắc Minh Cẩm đứng cầu trúc, mặc áo phi ngư giáp vai bó tay, đội mũ cánh chuồn, lưng đeo thắt lưng to bản, lặng lẽ nhìn về phía khoảng xanh xanh hồng hồng trước mặt, ánh mắt hờ hững tới mức gần như có cảm xúc.

      Khắp viện giăng đèn kết hoa, vương công quý tộc, đại thần văn võ đều ngồi trong tiệc vui vẻ uống rượu, riêng người này lại đứng mình ở nơi xa, hoàn toàn cách biệt.

      Phó Vân đột nhiên lại nhớ tới những lời của Phó tứ lão gia ngày hôm đó, bảo nàng thi thoảng phải quà cáp, tiếp cận Hoắc Minh Cẩm, dù sao nữa cũng là ân nhân cứu mạng.

      lần nữa, nàng cảm thấy dở khóc dở cười, lấy cớ Hoắc Minh Cẩm thích người khác khom lưng cúi gối lấy lòng để từ chối.

      Nghe thấy tiếng bước chân, Hoắc Minh Cẩm nhìn về phía mặt hồ nữa, quay đầu lại nhìn thầy nàng, khóe miệng bất giác cong lên thành nụ cười.

      Lần này Hoắc Minh Cẩm thành công loại bỏ Lý Bách Lương, tuy người tiếp nhận chức vụ của Lý Bách Lương là Từ Đỉnh, cũng là người của Thẩm Giới Khê nhưng khi huynh ấy đề cử Từ Đỉnh có nghĩa là huynh ấy có tính toán riêng. Thẩm Giới Khê đuổi Tưởng ngự sử ra khỏi kinh, nhìn có vẻ như khiến Hoàng thượng khuất phục nhưng thực đắc tội với toàn thể ngôn quan, đợi tới khi Thẩm Giới Khê thất thế, đám ngôn quan nhất định đồng loạt công kích.

      Phó Vân biết Hoắc Minh Cẩm Liêu Đông lần này, ngoài việc tìm kiếm chứng cứ phạm tội còn làm những gì nữa, nhưng trực giác mách bảo cho nàng tất cả mọi chuyện nằm trong tầm khống chế của huynh ấy.

      Trước kia huynh ấy nào có hiểu những chuyện này.

      Nàng chậm rãi về phía Hoắc Minh Cẩm.

      Hoắc Minh Cẩm cúi đầu, đưa tờ giấy bổ nhiệm về phía nàng, "Đại Lý Tự tư trực, cao hơn giáo thư bậc, chính thất phẩm."

      Phó Vân sửng sốt mở to mắt.



      Tác giả có lời muốn :

      Đại Lý Tự tư trực: xuất từ thời Bắc Tề, đến thời Nam Tống bị hủy bỏ. Những triều đại sau này sử dụng từ này nữa.

      Chức quan tư trực này ở mỗi triều đại lại có phẩm giai và chức trách cụ thể khác nhau, trong truyện hơi thiên về thời Bắc Tống, sau này kĩ hơn.
      Tô Đát Kỷ, thongminh123, hayley10 others thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Bánh rau dại trông thực ra cũng hấp dẫn lắm, nguyên liệu cũng đơn giản, là món ăn dân dã thôi.

      [​IMG]

      Điểm hay ho nhất ở cái gia đình này là bất kể bên ngoài mưa gió thế nào, trong nhà vẫn cứ sóng yên biển lặng. Mùa nào thức nấy, lúc nào cũng lấy ăn làm niềm vui.
      Last edited: 11/8/20
      Tô Đát Kỷ, hayley, saoxoay5 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tác giả cứ thích miêu tả chi tiết nhỉ, cả giọt mồ hôi lăn từng cơ bắp của xuống cũng ko thả. Làm chị em cũng muốn biết ở trước ngực nó lăn đâu nữa :))
      saoxoaylevuong thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng là t/y làm người ta có niềm tin kì lạ vs mù quáng nhỉ; chắc nhờ món bánh hoa tử đằng nhân mặn Hoắc mới càng muốn chứng minh tồn tại của bạn Vân . Thiệt chứ vô rồi mặn ngọt gì cũng muốn thử hết ha. Kaka
      saoxoay thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :