1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lão đại là nữ lang - La Thanh Mai (170/170)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 5: Bánh bao thịt dê
      Nhà chính.

      Lão thái thái Đại Ngô thị chất vấn cách đầy phẫn nộ, "Thanh Nương là do nhà chúng ta cưới hỏi đàng hoàng nâng vào cửa, nó còn trẻ mà thủ tiết vì đại ca con nhiều năm như thế, giờ con cần là cần, về sau nó biết sống làm sao?"

      Phó tứ lão gia gượng cười trả lời: "Mẹ, con đuổi Thanh nương ... cho cùng việc này là đều là do con suy nghĩ chu toàn, giờ tìm được chị dâu và cháu , làm sao có thể đẩy mẹ con họ ra ngoài sống đời cơ khổ..."

      Mặt Đại Ngô thị hầm hầm, tuy là bà thích con trai cả nhưng Hàn thị cũng là quả phụ, nơi nương tựa, phải chăm sóc đứa con bảy tuổi, kể ra cũng đáng thương. Về tình về lý, Phó gia đều thể bỏ mặc hai mẹ con họ. Cùng lắm là thêm hai đôi đũa, Phó gia giờ cũng phải nuôi nổi thêm hai người.

      Nhưng mà Tiểu Ngô thị lại là người nhà mẹ đẻ của bà, gả đến Phó gia được chín năm rồi, cần cù chăm chỉ, cẩn thận lễ phép, nàng cũng nỡ kéo Tiểu Ngô thị xuống làm thiếp.

      Cách tấm bình phong, tứ thái thái Lư thị nghe được đến đó trầm ngâm chút, lệnh cho nha hoàn đưa đại tiểu thư Phó Nguyệt, tứ tiểu thư Phó Quế, cửu thiếu gia Phó Vân Khải và thập thiếu gia Phó Vân Thái ra ngoài hiên chơi rồi tự vén rèm vào, cười : "Mẹ, mẹ đừng vội tức giận, để xem quan nhân định sắp xếp thế nào."

      Đại Ngô thị thấy Lư thị vào cũng còn cau có như trước. Con dâu giống con trai, con trai làm sai gì có thể đánh, có thể mắng nhưng con dâu chẳng phải do mình mang nặng đẻ đau, dù sao cũng phải để ý chút, làm sai cái gì cũng chỉ có thể từ từ dạy bảo. Phó tứ lão gia thưa: "Thanh tỷ nhi cũng chưa phải lớn tuổi gì, mới hai mươi mấy, nếu muội ấy muốn lấy chồng, con có thể tìm cho muội ấy nhà tử tế, đồ cưới con chuẩn bị, về sau con coi muội ấy như em ruột, nhất định để mặc muội ấy. Muội ấy muốn lấy chồng cũng được, Phó gia chúng ta nuôi muội ấy cả đời."

      Đại Ngô thị trầm ngâm .

      Lư thị bước lại gần rót cho bà chén trà, "Mẹ, người cũng chưa gặp đại tẩu và tỷ nhi đâu... Con bé cũng rất đáng thương, gầy gò ốm yếu... A Ngân lúc nãy mang bánh trái qua cho họ, đại tẩu còn bảo từ bé đến lớn chưa được ăn bao giờ..."

      Đại Ngô thị hừ tiếng, gắt: "Lão đại nếu biết điều chút làm sao đến nông nỗi đó!"

      Phó tứ lão gia lại thở dài, "Mẹ, đại ca chỉ còn có đứa con tỷ nhi."

      Trong phòng có đốt than, nhiệt khí bốc thẳng lên mặt, Đại Ngô thị xua tay, "Ta mặc kệ các con đấy, muốn làm gì làm, nhưng phải nhớ, phải đối xử tử tế với Thanh nương và Khải ca nhi, Khải ca nhi ghi tên vào gia phả rồi đấy."

      đợi Phó tứ lão gia lên tiếng, Lư thị cười đáp lời: "Mẹ, người yên tâm , vẫn còn có con đây mà."

      Hai vợ chồng ra khỏi nhà chính, Phó tứ lão gia mới hỏi Lư thị, "Thanh nương muốn tái giá ? Nàng thử hỏi muội ấy xem sao."

      Lư thị hơi nhếch môi cười, " cần hỏi đâu, Thanh nương tái giá! Nếu mẹ cũng đồng ý thoải mái như thế."

      Nhà mẹ đẻ của Tiểu Ngô thị quá nghèo, mấy năm nay toàn do Phó gia chu cấp cho nhà họ, bao gồm cả mẹ già, em, chị em dâu. em nhà đó toàn lũ lười biếng, chỉ biết trông chờ vào tiền em gửi về, cả ngày hết ăn lại chơi, trong nhà hết gạo lại đẩy mẹ đẻ của Tiểu Ngô thị đến Phó gia tìm con đòi tiền. Ngô gia lúc đến tay , lúc về đồ đạc, thức ăn, quần áo, cái gì cũng lấy hết, đến cả cái lu đựng nước trong viện của Tiểu Ngô thị chắc cũng chẳng còn.

      Ngô gia chỉ là người thân của Tiểu Ngô thị, còn là người thân của lão thái thái Đại Ngô thị, Lư thị cũng quản nổi, mặc kệ bọn họ muốn ra sao ra, dù sao Tiểu Ngô thị cũng tự nguyện trợ cấp cho người nhà mẹ đẻ, chẳng đến lượt bà ra vào.

      Tình hình Ngô gia thế nào, Đại Ngô thị là người hiểu hơn cả. Có đám người thân vô tích như thế, Tiểu Ngô thị căn bản tìm được người tử tế để gả , Phó tứ lão gia đồng ý nuôi cả nhà họ, Tiểu Ngô thị là người chịu ơn, nên chỉ cần có thể ở lại Phó gia, Tiểu Ngô thị thế nào cũng đồng ý.

      Lão thái thái cũng hiểu người nhà mẹ đẻ nhà bà là đám vô dụng nhưng nỡ để mặc họ, Tiểu Ngô thị vì thế trở thành cái cớ để bà đường đường chính chính tiếp tế cho Ngô gia. Lão thái thái cũng để Tiểu Ngô thị tái giá.

      Hai vợ chồng bàn bạc hồi lâu, Phó tứ lão gia , "Giờ cũng suy xét được nhiều nữa, Thanh nương sau này là con của mẹ, tiền ăn tiền mặc vẫn như trước đây, khi nào muội ấy muốn lấy chồng, ta chuẩn bị đồ cưới cho muội ấy xuất giá."

      Lư thị thở dài: "Lão gia là người nhân hậu."

      Phó tứ lão gia lắc đầu, "Chuyện này vốn là tại ta mà ra..."

      Lư thị ngắt lời ông, "Nể mẹ còn đó thiếp cũng dám gì, nhưng lão gia đừng suy nghĩ nhiều, năm đó nếu phải mẹ Thanh nương đáng thương, lão gia mới chọn muội ấy. Nếu giúp đỡ của nhà chúng ta, Thanh nương có khi bị em nhà muội ấy bán chỗ bẩn thỉu nào rồi cũng nên. Mấy năm nay Thanh nương phải lo ăn lo mặc, cả nhà mẹ đẻ cũng ăn bám chúng ta, thiếp còn chưa câu, nhà chúng ta đâu có làm gì có lỗi với muội ấy!" Bà dừng lại chút, "Chỗ khó là ở Khải ca nhi, Thanh nương sau này phải mẹ thằng bé, thể tiếp tục chăm sóc cho thằng bé nữa. Theo ý thiếp, Khải ca nhi cũng lớn rồi, hay là cho thằng bé chuyển ra ngoại viện, để nó tập trung học hành."

      Phó Vân Khải là con nối dõi được nhận về nuôi dưới danh nghĩa của Phó lão đại, hơn Phó Vân tuổi.

      Phó tứ lão gia gật đầu đồng ý.

      Phó tứ lão gia là trụ cột của Phó gia, ông quyết định cái gì ai dám phản bác.

      Tin tức nhanh chóng truyền ra khắp Phó gia.

      Dưỡng nương và đám nha hoàn đều tươi cười, gọi Hàn thị là thái thái.

      Hàn thị vừa đứng lên định lấy đồ, ngay lập tức có nha hoàn chạy tới lấy giúp bà. Bà vừa mới ngồi xuống, dưỡng nương vội pha trà nóng cho bà. Bà muốn vén rèm ra ngoài xem sắc trời [1] có ngay mấy bà tử vây quanh, giúp bà khoác áo choàng... Hàn thị cảm thấy gò bó, thoải mái.

      [1] Người xưa nhìn trời để đoán giờ, xem sắc trời là để xác định giờ giấc.
      Phó Vân an ủi, "Mẹ, đừng sợ, dần dần quen thôi."

      Hàn thị bối rối, hai tay vặn vào nhau, "Chúng ta xuất thân nghèo khổ, làm sao quen được? Hay là cứ trả nha hoàn lại , có thể tiết kiệm ít tiền công..."

      Phó Vân đặt tay lên tay Hàn thị, nhiền năm vất vả khiến đôi tay này chai sần khô nứt, "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con cũng ở đây cơ mà."

      Hàn thị sợ vất vả, bà tháo vát, đến đám đàn ông ở trại chăn nuôi có khi còn chẳng được bằng bà, nhưng Phó gia lại làm cho bà hoảng hốt, giống như mơ, mọi thứ đều tạo cảm giác chân thực.

      Đồ ăn vừa được mang vào. vào tháng chạp, đồ ăn toàn thịt cá, bà tử trong bếp muốn lấy lòng Hàn thị, biết bà là người phương bắc nên làm lồng bánh chưng thịt dê và nồi mì gà .

      Cuộc đời này còn có gì quan trọng hơn ăn uống.

      Hàn thị cầm đôi đũa lên, lại tiếp tục hoảng hốt: Bà chưa từng ăn món mì nào ngon thế!

      Ăn cơm xong, Lư thị đưa hai mẹ con gặp lão thái thái Đại Ngô thị.

      Đại Ngô thị tuổi cao nên dễ nhiễm lạnh, chính viện cả ngày đốt chậu than giữ ấm, Phó Vân đứng bên giường La Hán lúc nóng đến toát mồ hôi.

      ở trong phòng, lão thái thái vẫn mặc áo khoác lông thú, vạt áo gắn chiếc nút bằng vàng họa tiết phúc thọ vạn năm, phía dưới mặc váy dài thuê hoa văn phú quý, đầu dùng đai buộc trán bằng gấm đen thêu họa tiết vạn thọ, dùng bao tóc, đeo khuyên tai hình hồ lô, cổ tay còn đeo chiếc vòng vàng to bản lấp lánh. Tóc bà bạc nhiều nhưng mặt vẫn hồng hào, khỏe mạnh.

      Đối với Hàn thị và Vân , thái độ bà nhiệt tình cũng chẳng khắc nghiệt, bà tặng Vân chiếc trâm cài phật thủ bằng bạc ròng rồi gọi nha hoàn đến đưa nàng ra ngoài chơi.

      Phó Vân ngồi bên giường chơi dây với nha hoàn. Làm được mấy kiểu Hàn thị cũng ra, lão thái thái nhiều, chỉ dặn bà phải đối xử tử tế với Phó Vân Khải.

      Phó Vân Khải còn được nuôi ở bên Tiểu Ngô thị. Lão thái thái Tết nhất mà chuyển chỗ ở may mắn, đợi sang năm chuyển Phó Vân Khải ra ngoại viện.

      Hàn thị vẫn chưa yên tâm, Phó lão đại rất ít khi kể chuyện gia đình, bà chẳng biết gì về Phó gia.

      Phó Vân thấy bà đứng ngồi yên liền bảo dưỡng nương lấy mấy mảnh vải và chỉ thô để Hàn thị làm tặng mấy đôi giày cho tam thái thái và tứ thái thái Lư thị.

      Hàn thị thấy vậy cũng vỗ tay hưởng ứng, "Chúng ta chẳng có gì, nhưng mà vẫn có thể làm mấy thứ tặng cho bọn họ."

      Bà ngồi bên cửa sổ thêu giày, cẩn thận đến từng đường kim mũi chỉ. Tập trung vào việc này, bà dần bình tĩnh lại, còn hoảng loạn như trước. Mới làm được nửa, nha hoàn trong phòng Lư thị là A Kim tới, "Tứ lão gia cho mời ngũ tiểu thư nhà chính."

      Hàn thị hỏi: "Gọi tỷ nhi tới có chuyện gì sao?"

      A Kim đáp lời: "Tứ lão gia muốn đưa ngũ tiểu thư tới từ đường bái lạy tổ tiên."

      Vào từ đường vái lạy tổ tiên là việc lớn, Hàn thị là đàn bà con , hiểu tới từ đường cần tuân theo những quy tắc gì, nhưng chắc hẳn là cũng cần phải trang trọng nên mặc cho Phó Vân chiếc áo kép màu xanh đuôi yến và chiếc váy điệp màu hồng cánh sen, chải cho nàng kiểu tóc lưỡng bả (chú thích hình ở cuối chương).

      Lư thị hổ là người giỏi quán xuyến việc nhà, ngay từ đầu lệnh cho bà tử chuẩn bị cho Vân vài bộ quần áo, do hơi gấp gáp nên mặc lên tay áo và cổ áo vẫn hơi rộng.

      Dưỡng nương ngồi xổm xuống sửa lại góc váy giúp Vân bỗng có người vén rèm vào, "Cửu thiếu gia tới."

      bà tử nắm tay bé trai da trắng nõn bước vào.

      Hàn thị ngây người, dưỡng nương nhắc bà tặng quà gặp mặt, bà lục tìm trong tay áo lúc lâu mới đành lấy ra xâu tiền, "Ca nhi cầm cái này để mua đồ ăn vặt."

      Phó Vân Khải chịu cầm, đôi tay vặn vẹo, trốn sau lưng bà tử.

      Bà tử ngại ngùng cười, "Thái thái, Khải ca nhi nhi sợ người lạ."

      Hàn thị cũng biết phải gì, chỉ cười cười rồi nhét tiền vào tay bà tử.

      "Ta cần đồ của bà ta!" Phó Vân Khải bỗng hét lên, đẩy bà tử ra, chạy ra ngoài.

      Bà tử tái mặt.

      Hàn thị vốn hay để bụng, cảm thấy chẳng có việc gì phải giận đứa trẻ, xua tay : "Bên ngoài lạnh lắm, các ngươi ra xem thế nào."

      Mấy bà tử vội lời xin lỗi rồi chạy ra ngoài đuổi theo Phó Vân Khải.

      Phó Vân nhìn theo bóng dáng Phó Vân Khải chạy xa, ông trai này của nàng thực ra cũng đáng thương, mấy năm nay vẫn yên bình làm thiếu gia nhà giàu, bỗng nảy ra người mẹ và đứa em từ trời rơi xuống. Tiểu Ngô thị nuôi dưỡng cậu ta mấy năm lại trở thành con nuôi của Phó gia, từ nay về sau cậu ta phải gọi Hàn thị là mẹ, làm sao mà hiểu ngay được, về tình cảm vẫn có thể tha thứ.

      Bên ngoài tuyết bay tán loạn, dưỡng nương bung dù vải, đưa Phó Vân nhà chính.

      Phó tứ lão gia nghe kẻ dưới Phó Vân Khải giận dỗi với Hàn thị chỉ thở dài hơi, giấu nổi vẻ thất vọng mặt. Tổ tiên Phó gia vốn làm nghề trồng trọt, sản sinh ra nhiều người đặc biệt tài giỏi, cũng có quá nhiều quy củ, nhưng mà Phó Vân Khải ngang ngược như thế, chắc hẳn là bị nuông chiều quá rồi.

      Vương thúc hỏi Phó tứ lão gia, "Quan nhân định chờ cửu thiếu gia sao ạ?"

      Phó tứ lão gia lắc đầu, nhìn thấy Phó Vân được nha hoàn bà tử đưa tới đứng trước cửa, hơi trầm mặc chút rồi quyết định, " chờ Khải ca nhi nhi nữa."

      Vất vả suốt dọc đường, tỷ nhi còn mà cũng chưa từng than khổ, cũng là hiếm có. Mấy ngày nay, tứ lão gia luôn thầm theo dõi tỷ nhi, cảm thấy bé này chỉ ngoan ngoãn, điềm tĩnh mà còn hiểu biết rất nhiều chuyện mà đến người lớn cũng hiểu được, hoàn toàn giống với lớn lên từ nơi hẻo lánh.

      Trẻ con nhà nghèo sớm gánh vác, có lẽ chính là như vậy.

      Chi này của Phó gia mười năm trước còn nghèo xơ xác, sau khi phất lên, cuộc sống quá sung túc, mấy đứa trẻ như lớn lên trong hũ mật, quá ấu trĩ. Bản thân tứ lão gia từ vất vả, nỡ nghiêm khắc với chúng thành ra Khải ca nhi tám chín tuổi vẫn ngày nào cũng khóc lóc, đâu cũng quấn lấy Tiểu Ngô thị. Thái ca nhi bị Lư thị chiều quá hóa hư, chỉ kiêu căng ngang ngược mà còn thích bắt nạt chị em trong nhà.

      Phó tứ lão gia dắt tay Phó Vân , đại ca chỉ để lại mạch máu này, ông dạy dỗ tỷ nhi cho tốt.

      Phó Vân biết Phó tứ lão gia vẫn thầm quan sát mình, nàng lo lắng gì, bình thường vốn thế nào vẫn thể ra như thế, nàng muốn giả vờ làm hồn nhiên ngây thơ.

      Phó gia tuy chẳng phải phú quý nhưng cũng nghèo, nàng có thể sống cách yên bình tựa như tiểu thư vô lo vô nghĩ, nhưng mà như vậy, có gì khác với kiếp trước đâu?

      Nếu được tặng thêm cuộc đời nữa, làm sao có thể lãng phí món quà của ông trời, nàng có thời gian để ngây thơ hồn nhiên.

      Từ đường Phó gia ở tòa nhà lớn ở đầu phố bên kia, tộc trưởng Phó gia là đại phòng tam lão thái gia, cũng chính là dòng chính của Phó gia.

      "Ở đại phòng, nhị thiếu gia là có tiền đồ nhất." Phó tứ lão gia chỉ vào tòa nhà lớn tường trắng ngói đen ở nơi cuối phố Đông Đại, với Vân , "Mười bảy tuổi đỗ cử nhân, mấy chục năm rồi Phó gia chúng ta mới sinh ra được người như vậy."

      Huyện Hoàng Châu có truyền thống khoa cử, bình thưởng phải mấy chục thậm chí mấy trăm năm mới có người đỗ tiến sỹ. Đỗ tú tài có thể gọi là rạng rỡ tổ tiên, cử nhân quý như phượng hoàng vàng.

      Nhị thiếu gia Phó Vân Chương chính là con phượng hoàng bay ra từ cái ổ cỏ Phó gia, tri huyện lão gia còn phải gọi nhị thiếu gia hai tiếng "tiểu hữu". Mười năm trở lại đây, Phó gia có thể phát triển đến vậy cũng có phần rất lớn là nhờ vào danh tiếng của nhị thiếu gia.

      Phó Vân hơi nhướn mày.

      Nam Trực Lệ có truyền thống khoa cử, văn nhân tài tử thi đỗ nhiều như sao sa, nhất là phủ Tô Châu, ngôn ngữ phố phường là "đâu đâu chẳng thấy cử nhân, so ra chó vẫn hơn phân tú tài" [2]. Đến kinh sư cũng có nhiều tài hội tụ như Nam Trực Lệ, Chiết Giang nên Vân vốn cho rằng cử nhân cũng rất bình thường, ai ngờ sinh ra được vị cử nhân khiến cho toàn thể Phó gia kích động.

      [2] Nguyên văn bản edit là "cử nhân khắp nơi , tú tài bằng chó", mình thấy để thô quá nên chuyển thành thơ như vậy.
      Cũng phải thôi, mười bảy tuổi đỗ cử nhân cũng chẳng phải chuyện đơn giản.

      Hơn nữa nhị thiếu gia này còn dựa vào công danh để giúp đỡ cả gia tộc lớn trở nên thịnh vượng, ắt hẳn phải giỏi giao tiếp, có tài năng, còn phải có thủ đoạn, nhị thiếu gia hẳn là phải loại mọt sách hiểu đời.

      Phó tứ lão gia khen ngợi Phó nhị nhiếu gia hồi, dắt Phó Vân về phía trước, "Hai thằng kia của con con ở học trong tộc học [3], tộc học này do nhị thiếu gia mở, Khải ca nhi học "Long Văn tiên ảnh", Thái ca nhi vẫn học "Tam tự kinh". Tứ thúc mong họ có thể thi đỗ, lấy được chút công danh. Dù sao đỗ được cử nhân cũng phải đỗ tú tài chứ."

      [3] Tộc học là lớp học do gia tộc mở, mời thầy đến dạy cho con cháu.
      Chín tuổi mới bắt đầu học "Long Văn tiên ảnh" sao? "Long Văn tiên ảnh" là sách vỡ lòng thôi mà...

      Phó Vân thầm nghĩ, tứ thúc à, cứ như vậy mong muốn của người chắc thành được rồi.

      Tác giả có lời muốn :

      "Long Văn tiên ảnh" (Con ngựa Long Văn và bóng roi), tên ban đầu là "Mông dưỡng cố " (Truyện dạy trẻ) biên soạn vào năm Vạn Lịch, được hiệu đính dưới thời Minh mạt và đổi tên thành "Long Văn tiên ảnh". Trong truyện là hư cấu nên chọn tên này để làm tên sách, các bạn có thể liên tưởng đến "Long Văn tiên ảnh" chúng ta được học từ lúc sáu tuổi

      ...

      Trong truyện địa danh lớn có , địa danh là hư cấu.

      Chú thích của editor:

      edit lời tác giả thấy thiếu, edit xong thấy cần thiết... Các bạn TQ học, mình có học đâu...

      1. Mì gà

      [​IMG]

      2. Trang phục của Đại Ngô thị

      Nút áo gắn hai vạt áo khoác. Đây là hình của tân nương nhà bình dân, nút áo của Đại Ngô thị bằng vàng.

      [​IMG]

      Đai bịt trán bằng gấm

      [​IMG]

      [​IMG]

      Khăn bao tóc/bao đầu. Nhìn kỹ các bạn thấy búi tóc đằng sau được bao bằng lớp vải/lưới. Đó là khăn dùng để giữ tóc với các kiểu tóc đơn giản, dùng hằng ngày.

      [​IMG]

      3. Đồ của Phó Vân

      Trâm phật thủ: Cá nhân mình thấy nó hơi kinh dị vì đúng là hình bàn tay Phật

      [​IMG]

      Màu xanh đuôi yến là màu xanh cánh bướm.

      [​IMG]

      Tóc của Phó Vân

      [​IMG]


      4. Giường La Hán

      [​IMG]
      Last edited: 8/8/20
      Hạnh Đoan, nguyễn ngọc nhi, SiAm8 others thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 6: Chè bột củ sen hoa quế

      Bái lạy tổ tiên trong từ đường xong, tộc lão kéo Phó tứ lão gia qua bên hỏi chuyện.

      Lão chỉ vào Phó Vân , hỏi: "Đây là con nhà lão đại sao?"

      Phó tứ lão gia gật đầu trả lời: "Vâng, đây là Vân , sang năm tám tuổi."

      Tộc lão cau mày, "Chữ Vân là xếp cho con trai, con bé là con , sao lại đặt tên thế được?"

      Con trai Phó gia đều đặt tên hai chữ, con tên chữ, thế hệ này lấy chữ Vân đặt tên cho con trai, con có quy định gì.

      Phó tứ lão gia lấy ra túi tiền, đặt vào tay tộc lão, "Xin thúc công nể mặt đại ca cháu mà châm trước cho chút, huynh ấy có mỗi đứa con này thôi."

      Tộc lão ước lượng độ nặng của túi tiền rồi cười tủm tủm: " Được, được, ta cũng là nhìn lão đại lớn lên, cho nó phá lệ chút vậy."

      Dù sao gia phả, con chỉ ghi thứ tự chứ viết khuê danh, nàng tên là Phó Vân hay Phó cũng chẳng có gì khác biệt.

      Phó tứ lão gia chuyện vài câu với tộc lão rồi dắt Phó Vân về nhà.

      Lúc ngang qua tộc học, bên trong vọng ra tiếng giọng đọc sách trong trẻo của thiếu niên.

      Phó tứ lão gia dừng chân, kinh ngạc : "Tiên sinh cũng về quê ăn tết, ai mà giờ này còn đọc sách vậy?"

      Tộc học là tòa nhà tường trắng ngói đen gồm hai dãy nhà, cửa đóng chặt, bên tường cây cối sum suê, dù trời vào đông nhưng cây hoa quế vẫn tươi tốt xanh rì.

      Gã tùy tùng tiến lại gần, ngó qua bờ tường nhìn vào trong.

      Trong viện vắng vẻ, chỉ có thiếu niên thanh tú dáng người dong dỏng đứng trước cửa sổ đọc sách.

      Gã tùy tùng thưa: "Hình như là Tô thiếu gia nhà tam lão gia."

      Chi bên Phó tam lão gia là chi giàu có nhất của Phó gia, do tam lão gia đứng đầu. Nhị thiếu gia Phó Vân Chương là cháu trai ruột của tam lão gia nên cũng thuộc chi này.

      Tô thiếu gia vừa được nhắc đến là biểu thiếu gia Tô Đông. Mười năm trước, thanh niên trai tráng của Tô gia bị quan phủ ép xuống phía nam đào kênh đào để vận chuyển lương thực bằng đường thủy, đúng lúc Trường Giang lũ lụt. Đàn ông Tô gia đều chết tha hương. Tam lão gia là người nhân nghĩa, đưa nhi quả phụ Tô gia về nhà nuôi dưỡng. Tô Đồng lớn lên ở Phó gia.

      Con trai tam lão gia mất sớm, nhà chỉ còn con tên là Phó Viện nên ông ta coi Tô Đồng như con đẻ.

      Phó tứ lão gia gật đầu, "Tháng hai sang năm huyện thí, nghe Đồng ca nhi dự thi lần này, thảo nào chăm chỉ như thế."

      Tô Đồng cũng mới mười tuổi, lớn hơn Phó Vân Khải và Phó Vân Thái bao nhiêu, người ta sắp thi, huyện thí, viện thí rồi phủ thí [1], trẻ con nhà mình được cưng chiều đến thế giờ mới nhận mặt chữ...

      [1] Các kỳ thi ở địa phương bao gồm 3 cấp bậc, thi qua kì này mới được thi tiếp kì sau, lần lượt là huyện thí, viện thí và phủ thí. Những người thi đỗ viện thí được gọi là đồng sinh, đỗ phủ thí là tú tài, sau đó tham gia thi hương. (Phần tiếp theo của truyện giải thích vấn đề này)

      So sánh với nhau mới thấy nực cười.

      Phó tứ lão gia dắt tay Phó Vân khỏi đó, bước chân cũng nhanh hơn.

      Ngoài đường vắng lặng, tuyết rơi xuống mặt đất lát đá xanh tạo thành lớp mỏng, dưới mái hiên nhà tuyết tan ra xuống đọng lại thành cột băng, phản chiếu ánh sáng mặt trời chói mắt, chỉ có tiếng xoàn xoạt phát ra từ chiếc chổi quét tuyết đọng trước cửa nhà của gã sai vặt đội mũ nan, mặc áo suông bằng vải bố xanh.

      Mấy tiểu thiếu gia đầu đội mũ dạ, người khoác áo dày tập trung chỗ, dùng cây gậy trúc gõ vào mấy cột băng đọng. Lão bộc dừng bên cạnh lựa lời khuyên chúng về phòng nhưng mấy tiểu thiếu gia nào thèm để ý, còn trừng mắt nhìn ông ta.

      Phó tứ lão gia đừng lại nhìn lúc, bỗng nhiên mỉm cười, "Nhớ khi còn , đại ca thích nhất là đưa mấy em trong nhà ra ngoài đập băng đọng. Mỗi khi có tuyết, mấy em chúng ta cầm gậy trúc khắp làng xóm dưới, cứ thấy có băng đọng là đập, hồi đó có nhà nào là biết đại ca, cả thôn cũng ai dám tranh băng với huynh ấy."

      Khi đó còn nghèo, đến Tết, nhà người khác có cá có thịt, có chân giò hầm, có hoa quả tươi từ phía nam đưa đến, có hoa quả khô, có bánh bao thịt nóng hổi, em họ chỉ có thể đập băng đọng ra làm đồ ăn vặt.

      Giờ ông có tiền, trong nhà có sơn hào hải vị, của ngon vật lạ, đại ca lại còn đời nữa.

      Phó Vân ngẩng đầu lên nhìn Phó tứ lão gia, khẽ : "Tứ thúc, cảm ơn người."

      Nàng biết tên của con được ghi vào gia phả nhưng vẫn nhất định muốn giữ cái tên Phó Vân , Phó tứ lão gia cần hỏi tại sao lập tức đồng ý với nàng. Phó lão đại trước kia chưa từng nhắc tới chuyện ở quê nhà, tới lúc hấp hối mới nhắc tới tên người thân. Nàng vốn cho rằng Phó lão đại có quan hệ tốt với người nhà, nhưng mấy hôm nay ở đây, cách Phó tứ lão gia đối xử với nàng khiến nàng nhận ra mình nhầm.

      Vương thúc lừa nàng, tình cảm em Phó tứ lão gia và Phó lão đại rất khăng khít.

      Phó tứ lão gia mỉm cười, cúi xuống xoa đầu Phó Vân , "Tứ thúc là chú ruột con, cần cảm ơn. Về sau con muốn gì cứ cho tứ thúc."

      Phó Vân cũng cười.

      ra nàng cũng biết bản thân mình muốn gì. Nhưng mà cũng quan trọng, ít nhất giờ nàng biết mình muốn gì.

      Quay về Phó gia, từ xa nghe thấy tiếng cười trong viện.

      Lão thái thái thích đông vui náo nhiệt, gọi các con dâu đưa các cháu vào nhà chính chuyện phiếm với bà nhưng lúc lại thấy mệt mỏi, nghiêng người giường la hán ngủ gà ngủ gật.

      Lư thị, Hàn thị và tam thái thái chuyển qua noãn các bên ngoài vừa sưởi ấm vừa chuyện.

      Hàn thị kể chuyện ở trại chăn nuôi, nào là chăm sóc ngựa, cho ngựa ăn, nào là chạy trốn mỗi khi gặp người Thát Đát.

      Tam thái thái và Lư thị vốn sinh ra ở huyện Hoàng Châu, ra ngoài xa lắm cũng chỉ đến phủ Võ Xương, được nghe chuyện của Hàn thị vô cùng hứng thú.

      Trong chậu, than củi nổ lách tách, quanh chậu để cái giá để quýt Phúc Kiến, lê trắng Sơn Đông và hạt dẻ của địa phương, đại tiểu thư Phó Nguyệt và tứ tiểu thư Phó Quế ngồi ghế con, chờ nha hoàn nướng hạt dẻ rồi bóc cho họ ăn.

      Thập thiếu gia Phó Vân Thái dính chặt vào người mẹ mình là Lư thị, Lư thị vuốt ve khuôn mặt , lệnh cho nha hoàn A Kim lấy cho con trai mình chén chè bột củ sen hoa quế.

      Cách đó dãy hành lang gấp khúc, Phó tam lão gia ngồi dưới mái hiên đan đèn lồng, nan trúc mỏng nhảy nhót trong tay ông. Chỉ lát sau, khung đèn lồng cong cong bằng nan trúc được đan xong.

      Nha hoàn mang đèn lồng ra noãn các, Phó Quế cầm lấy, bảo nha hoàn lấy giấy đỏ và hồ dán, nàng muốn làm đèn lồng.

      Phó Vân Thái nhìn thấy chiếc đèn lồng nọ mắt sáng lên, buông thìa cùng chén sứ trong tay, về phía Phó Quế đòi đèn lồng.

      Phó Quế tiếc rẻ, chỉ ra phía ngoài : "Đệ đợi chút, để tỷ bảo cha làm chiếc khác cho đệ."

      Phó Vân Thái hừ tiếng, giật lấy ngay chiếc đèn lồng tay nàng, còn đẩy cả nàng lẫn ghế ngã nhào xuống đất, "Tiền trong nhà này đều là cha ta kiếm, cha mẹ ngươi đều phải nghe lời cha ta, ngươi cũng phải nghe lời ta, cho ta cũng lấy!"

      Nha hoàn, bà tử xung quanh nhìn nhau rồi vội vàng đỡ Phó Quế dậy, giúp nàng phủi bụi quần áo. Nàng vốn ngồi gần chậu than nhất, suýt nữa là ngã vào cháy cả tóc.

      Phó Quế vừa giận vừa sợ, khuôn mặt trứng ngỗng trắng trẻo lập tức đỏ ửng lên, mắt ầng ậng nước.

      Nha hoàn vội vàng khẽ khuyên, "Thái ca nhi đùa, tỷ nhi đừng suy nghĩ nhiều." Rồi nàng nháy mắt với Phó Quế, "Quế tỷ, tứ thái thái nhìn kìa..."

      Lư thị nghe được tiếng náo động bên này cao giọng hỏi: "Thái ca nhi lại bướng bỉnh phải ?"

      Bà tử ấp ủng, biết nên trả lời thế nào.

      Phó Quế khẽ cắn môi. Tới khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười trở lại, cười : " có gì đâu ạ, con với Thái ca nhi nhi đùa giỡn thôi!"

      Lư thị ừ tiếng rồi quay lại tiếp tục chuyện với Hàn thị.

      Đại tiểu thư Phó Nguyệt hơi nhíu mày, kéo tay Phó Quế, đặt hạt dẻ nóng mới nướng xong vào tay nàng, dịu dàng lên tiếng: "Tứ muội muội, muội đừng chấp Thái ca nhi, nó chỉ thích lấy đồ của người khác. Nó chơi lúc là lại chán thôi, ta bảo nó mang đèn lồng qua trả cho muội."

      Phó Quế nhàng đẩy tay Phó Nguyệt ra, vẫn cười: "Đại tỷ tỷ, chỉ là cái đèn lồng thôi, cần đâu, muội cũng đến nỗi keo kiệt như thế."

      Phó Nguyệt cũng chỉ biết ngượng ngùng.

      Khi Phó Vân theo Phó tứ lão gia vào phòng, nàng cũng tinh tế nhận ra khí trong noãn các được thoải mái.

      Nàng cũng quen rồi. giống như nam giới, phụ nữ thể ra ngoài, cả ngày chỉ có thể ở trong nhà, ngoài quan tâm đến chồng con có gì khác để làm, ngày qua ngày thể có xích mích với những người phụ nữ xung quanh, khi là lỡ lời, khi là dối đổ oan, khi lại gây chuyện thị phi. Những xích mích trong nhà như vậy nàng từng chứng kiến từ kiếp trước.

      Phó tam lão gia và tam thái thái trước đây cũng có hai đứa con trai nhưng đều mất sớm, chỉ có con là Phó Quế có thể lớn đến chừng này. Phó Quế từ do lão thái thái nuôi dạy, vẫn ở với lão thái thái. Tam lão gia và tam thái thái đều trầm lặng ít , Phó Quế lời ăn tiếng sắc bén hơn nhiều, cũng rất hiếu thắng.

      Vương thẩm khi trước từng với Phó Vân , người dưới trong nhà hay đùa đại tiểu thư Phó Nguyệt và tứ tiểu thư Phó Quế có khi là đầu thai nhầm thân thể, hoặc là khi còn bị nhầm với nhau chứ nhìn nhìn lại Phó Nguyệt ít giống y tam lão gia, còn Phó Quế lại có nét tương đồng với Lư thị.

      Có người chồng đứng đầu cả gia đình như Phó tứ lão gia, Lư thị luôn lấn lướt các chị em dâu trong nhà, nhưng về khoản con cái lại bằng người. Lão thái thái vẫn thích Phó Quế hoạt bát vui vẻ hơn Phó Nguyệt ít , Thập thiếu gia Phó Vân Thái ương ngạnh cũng được người lớn thích bằng cửu thiếu gia Phó Vân Thái.

      Phó Vân muốn bị kẹp vào tình huống khó xử giữa hai người chị họ liền vào trong phòng hỏi thăm lão thái thái, lúc ra kéo Hàn thị trở về phòng.

      Hàn thị hoàn toàn cảm nhận được cạnh tranh ngầm giữa tam thái thái và tứ thái thái, bịn rịn lời cáo biệt với hai em dâu, quay lại phòng còn cười với con : "Hai thím của con đều dễ gần cả."

      Phó Vân cười cười, "Mẹ thích là được."

      Hàn thị dễ thích nghi, tham lam, cũng chẳng cố học đòi cái gì, chẳng có tranh chấp lợi ích gì với Lư thị hay tam thái thái nên đương nhiên là người thoải mái nhất.

      Phó Vân thắc mắc: "Cửu ca đâu rồi ạ?"

      Tiểu Ngô thị cũng xuất , hơn nữa muốn gặp phải Hàn thị nên thấy bà ta đâu cũng là bình thường. Nhưng mà Phó Vân Khải cũng ở đó, lẽ nào người dưới còn chưa tìm được ?

      Hàn thị trả lời: "Tứ thẩm con tìm thấy thằng bé xong đưa nó về phòng rồi."

      Phó Vân Khải làm mình làm mẩy chịu ăn cơm, Lư thị lo Tết nhất còn ầm ĩ hay nên đẩy đứa cháu này về viện của Tiểu Ngô thị để Tiểu Ngô thị khuyên bảo.

      Phó Vân nhướn mày, nhìn thoáng qua cửa sổ, tuyết vẫn rơi, đọng lại thành tầng dày cành táo khô.

      Nàng với ma ma, "Mời cửu thiếu gia qua đây."

      Phó Vân Khải là con thừa tự được ghi tên vào gia phả, là người thừa kế của Phó lão đại, danh nghĩa là trai nàng.

      Cứ coi việc "làm thân" với trai là bước đầu tiên để nàng bước vào Phó gia .



      Tác giả có lời muốn :

      Băng đọng: Vào mùa đông, khi có tuyết lớn, từ mái nhà rủ xuống những cây băng dài trong suốt, sáng lấp lánh, là "kem thiên nhiên".



      Chú thích của editor:

      1. Chè bột củ sen hoa quế

      [​IMG]

      2. Quần áo của gã sai vặt

      Mũ nan

      [​IMG]

      Áo xanh vải bố

      [​IMG]

      3. Mũ dạ

      [​IMG]

      4. Đèn lồng đan thủ công

      [​IMG]

      Last edited: 7/8/20
      nguyễn ngọc nhi, SiAm, hayley8 others thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 7: Trà bát bảo

      Huyện Hoàng Châu nhiều hồ. Thời Tần Hán, nơi này khói sóng mênh mông, là phần của Vân Mộng Trạch. Sau này bị các nhánh của sông Trường Giang xâm thực, chia cắt tạo thành địa hình gồm các vùng bình nguyên và sông ngòi đan xen, hồ nhiều như sao sa, tạo thành vùng sông nước mênh mông.

      Phó gia ngụ con phố ở phía đông huyện Hoàng Châu, cách huyện thành [1] mấy dặm đường và con sông. Nghe người ở phố Đông Đại đến vào huyện thành mua rau cũng phải thuyền.

      [1] Huyện thành ở đây có thể hiểu là trung tâm của huyện

      Dưỡng nương của Vân , Trương ma ma có , trước kia lão thái thái và mấy huynh đệ Phó gia sống tận trong núi, đến khi giàu có mới dọn sang phố Đông Đại ở.

      Phó Vân chợt hiểu ra. Tòa này này của Phó gia nhìn bên ngoài vào thấy hơi cũ, tường viện cũng loang lổ, nhưng tường phòng, mái ngói, cửa sổ lại mới, đồ dùng trong phòng cũng mới, vậy là tòa nhà này được tứ lão gia mua lại rồi sửa chữa bên trong.

      Trương ma ma ngồi chiếc ghế khâu giày. Bên cạnh là chậu than đặt dưới bàn bán nguyệt (chú thích hình ở cuối chương), bà tựa vào bên bàn, đưa chân lại gần chậu than sưởi ấm, tay thoăn thoắt thành thạo khâu vá nhưng miệng vẫn chuyện phiếm với Hàn thị, "Cầu qua sông trước đây được tri huyện cho xây, người trong huyện nhớ ơn, gọi nó là cầu Tri Huyện nhưng cầu Tri Huyện xa quá, từ phố Đông Đại tới đó phải đường vòng rất xa, tiện lại. Cử nhân lão gia, chính là nhị thiếu gia của đại phòng ấy, sang năm định xây cho Phó gia chúng ta cây cầu. Ngày nhị thiếu gia còn , trong nhà còn chưa có tộc học, ngày nào nhị thiếu gia phải tới nhà thầy từ khi trời còn chưa sáng, tới tận đêm mới về đến nhà. Ngày đại lão gia của đại phòng mất rồi, nhị thiếu gia vẫn còn trong bụng mẹ, Trần lão thái thái phải dệt vải lấy tiền nuôi nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia khi đó có tiền ngồi đò, chỉ có thể vòng đường xa, mỗi ngày bộ hơn mười dặm đường. Thế có khổ chứ! Bên phố Tây Đại ấy à, mấy thái thái, tiểu thư huyện thành chơi đều ngồi thuyền, các vị quan nhân vào thành từ sáng cũng phải có thuyền đến đón."

      Phố Đông Đại ở phía đông huyện thành, nằm trong khu vực trung tâm huyện thành, trong phố hơn nửa là người họ Phó nên người trong huyện nếu có việc gì cũng tới phố Đông Đại. Cửa hàng của Phó gia tập trung ở phố Tây Đại, phố Tây Đại lại ở ngay gần bến tàu, là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất ở huyện Hoàng Châu. Hàn thị và Phó Vân lần trước cũng tới bến tàu này rồi mới xe ngựa về Phó gia. Khi đó, Phó Vân để ý thấy càng về phía đông bên đường cửa hàng càng lúc càng ít , dân cư cũng thưa thớt dần.

      Hàn thị ngắt lời: "Thế tại sao dọn sang phố Tây Đại?"

      Trương ma ma ngẩng đầu lên, trong phòng còn có hai đứa nha hoàn đứng trước cửa sổ hong quần áo. Nay trời tuyết, Phó Vân dù che dù ra ngoài nhưng góc váy vẫn bị ướt, phải hong cả đêm để mai còn mặc tiếp. Bà lấy kim đâm tiếp hai nhát góc giày, , "Quan nhân và thái thái vốn muốn dọn nhưng lão thái thái đồng ý. Người trong tộc đều ở phố Đông Đại mà nhà chúng ta lại chuyển sang phố Tây Đại, lạ nước lạ cái. Hơn nữa, lão thái thái thích đánh bài, sợ tìm được người chơi cùng."

      Hàn thị cười : "Như thế cũng đúng, người trong tộc cùng sống nơi, xung quanh toàn người họ Phó, thế mới sợ người khác chèn ép."

      Phó Vân lại cảm thấy Trương ma ma . Nàng còn nhớ Vương thúc từng bảo, ngày còn nghèo khổ, người trong tộc những giúp đỡ Phó lão đại, Phó lão tam và tứ lão gia lại còn thường xuyên chèn ép em họ, chiếm đoạt hết mấy mẫu đất còn lại của nhà họ nên Phó lão đại mới hay đánh nhau với người khác, tính tình cũng trở nên dữ dằn, cuối cùng gây họa, phải bỏ tha hương.

      Lão thái thái đồng ý chuyển nhà, chắc hẳn phải do muốn xa mấy người trong tộc, mà căn bản là do nhà mình khó khăn lắm mới phất lên được nên muốn khoe khoang trước mặt đám họ hàng thân thích kia cho bõ tức.

      Hàn thị làm xong đôi giày rồi đưa cho Trương mụ mụ.

      Trương mụ mụ cười gượng, "Thái thái khéo tay quá, giày rất chắc chắn."

      Phó Vân cầm đôi giày lên, Hàn thị ghép mấy mảnh vải vụn đầu thừa đuôi thẹo vào làm giày, tam thái thái và tứ thái thái sao có thể đôi giày này. Nhưng thôi còn cách nào khác, Hàn thị khỏe mạnh, tháo vát nhưng tinh tế. Các thái thái nhà giàu toàn giày thêu đế cao tinh xảo, bà chưa thấy lần nào làm sao làm nổi.

      Nàng đưa mắt ra hiệu cho Trương ma ma rồi với Hàn thị, "Mẹ làm thêm mấy đôi nữa nhé, con giữ lại để đem tặng."

      Hàn thị cười mắng, "Mẹ làm, sao lại thành của con rồi?"

      Ngoài cửa vọng lại tiếng gõ cửa, nha hoàn Phương Tuế ra kiểm tra.

      Trương ma ma đứng dậy ra ngoài xem, "Là Xương Bồ, nha hoàn của tứ tiểu thư."

      Phó Vân nhíu mày, nàng vốn tưởng là Phó Vân Khải tới.

      Cửa vừa mở ra có thể nghe thấy tiếng gió rít ngoài trời, Xương Bồ bước vào, mang theo chiếc đèn lồng, "Đây là đèn tam lão gia vừa làm, Quế tỷ nhi bảo nô tì mang tới cho ngũ tiểu thư chơi."

      Đèn lồng đan bằng nan hình hồ lô mềm mại, phía ngoài bọc giấy đỏ, bên trong để trống, có lẽ định để thắp ngày Tết.

      Phó Vân nhận chiếc đèn lồng, "Vậy là làm phiền tứ tỷ rồi, ngươi nhớ thay ta cảm ơn tứ tỷ."

      Từ Phó Quế được lão thái thái nuôi dưỡng, là bảo bối trong lòng lão thái thái, bé xinh đẹp, kiêu ngạo, cái gì cũng hơn đại tỷ Phó Nguyệt nhưng cha mẹ nàng lại vô dụng, chỉ có thể phụ thuộc vào Tứ lão gia. Bởi vậy, nàng mới cam lòng, chỉ mong muốn vượt lên Phó Nguyệt.

      Phó Vân mới về Phó gia, tứ thái thái còn chưa cho nàng cái gì, Phó Quế vội tặng nàng chiếc đèn lồng. Đây là muốn lấy lòng nàng, muốn kéo nàng về phe mình.

      bé này còn tuổi vội vã kéo bè kéo cánh nhưng đáng tiếc lại chưa biết suy xét kỹ càng. Năm nay bốc mộ cho Phó lão đại nên Tết này Phó Vân cần ra ngoài chúc Tết, trong phòng cũng thể dùng màu đỏ.

      Phương Tuế tiễn Xương Bồ ra ngoài viện, Phó Vân Trương ma ma cất đèn lồng , hỏi nha hoàn khác là Chu Viêm, "Giờ là giờ nào rồi?"

      Chu Viêm vén rèm nhìn sắc trời, "Cũng tầm khoảng giờ Dậu ba khắc ạ."

      Phó Vân đứng dậy, " chờ nữa, ta tự mời cửu ca."

      Hàn thị cản nàng, "Bên ngoài tuyết lớn như thế, trời cũng tối rồi, sao phải phiền toái thế! Mai rồi ." Bà ngập ngừng chút, khẽ, "Mẹ cầu mong gì, chỉ cần hai mẹ con chúng ta có thể có cơm ăn. Cửu thiếu gia lớn thế rồi, nhất định thân thiết với người nuôi dưỡng mình bấy lâu, chúng ta có đối xử tốt với thế nào chăng nữa cũng là đem mặt nóng áp vào mông lạnh, con đừng để ý nữa. Thêm chuyện chẳng bằng bớt chuyện."

      Phó Vân cất giọng biểu cảm: "Nếu huynh ấy nếu là con nối dõi của cha con phải gánh vách phòng nhà chúng ta, nghe mẹ gọi mà huynh ấy còn làm mình làm mẩy tới, đời làm gì có đạo lý ấy."

      Trương ma ma và Chu Viêm nhìn nhau, vốn thấy ngũ tiểu thư ít còn tưởng ngũ tiểu thư giống đại tiểu thư Nguyệt tỷ nhi, là người hiền lành, dịu dàng, ngờ bông hoa này có gai.

      Như thế cũng tốt, phòng bên này đại lão gia mất, nay có ngũ tiểu thư như vậy mới bị người khác chèn ép.

      Phương Tuế bung dù, Chu Viêm châm đèn lồng, Trương ma ma lấy chiếc áo choàng cũ khoác lên người Phó Vân . Lư thị vốn chỉ đưa qua đây chiếc áo choàng lông sơn dương, rất đắt tiền, bị ướt hỏng mất, bà ta cũng dám lấy ra cho Vân mặc vào thời tiết này.

      Hàn thị lo lắng, "Làm ầm ĩ lên tứ thúc con liệu có tức giận ? Tết nhất đến nơi rồi..."

      "Con muốn căn bản là muốn làm ầm ĩ." Phó Vân xong lẫn vào đêm tối tuyết rơi. Trương ma ma luống cuống vội vàng chạy theo.

      Suốt đường mọi người đều im lặng, bà tử trực đêm thấy họ cũng dám hỏi han. Từ lúc biết được Phó lão đại phải chết từ lâu như đồn đại, người hầu kẻ hạ trong nhà cũng đoán được Phó lão đại chắc chắn lấy vợ sinh con ở bên ngoài. Giờ Tứ lão gia đưa đại thái thái và ngũ tiểu thư về Phó gia, thế nào cũng ầm ĩ hồi, họ vẫn còn chờ xem thế nào đây.

      Lúc đến khúc quanh ở lành lang, họ nhìn thấy ánh đèn lay động tiến về phía này.

      Trương ma ma nhận ra người đến, " tỷ nhi, đó là cháu bên nhà mẹ đẻ lão thái thái, Tiểu Ngô thị."

      Phó Vân dừng bước.

      Người đối diện càng lúc càng tới gần, phụ nữ tầm ba mươi tuổi, vóc người khỏe mạnh bước nhanh về phía trước. Người này dung mạo bình thường, tóc búi thấp, dùng khăn bao tóc, người mặc chiếc áo khoác kép màu lục phối với chiếc váy vải hoa xanh, cổ tay đeo đôi vòng bạc đơn giản, bàn tay dắt tay cửu thiếu gia Phó Vân Khải.

      Phó Vân Khải vùng vằng, muốn quay ngược lại. Người phụ nữ đồng ý, vừa vừa khẽ khàng quở trách.

      Phó Vân Khải chịu nghe, tiếp tục vặn vẹo.

      Tiểu Ngô thị tức giận, bực bội đánh cho Phó Vân Khải mấy cái vào mông.

      Phó Vân Khải tủi thân, gào lên: "Mẹ mới là mẹ của con, sao con phải nghe lời bà ta chứ!"

      Tiểu Ngô thị vội vàng che miệng Phó Vân Khải lại, "Tiểu tổ tông của ta ơi, sau này đừng thế nữa, về sau đại thái thái mới là mẹ của con!"

      Hai người họ vừa vừa cúi đầu, nhìn thấy Phó Vân trước mặt.

      Trương ma ma nhìn Phó Vân , ho vài tiếng, cất giọng : "Đại thái thái cho mời cửu thiếu gia mà mãi thấy cửu thiếu gia tới. Ngũ tiểu thư lo lắng cho cửu thiếu gia nên tự đến tìm cửu thiếu gia đây."

      Tiểu Ngô thị hoảng hốt, rảo chân tiến về phía trước.

      Người tới gần, Phó Vân mới nhìn khuôn mặt Tiểu Ngô thị dưới ánh đèn lồng mờ mờ.

      Vành mắt Tiểu Ngô thị đỏ, mũi cũng hơi đỏ, hình như mới khóc xong.

      Phó Vân Khải định vùng chạy mất, Trương ma ma và Xương Bồ lại bước qua đó, mỗi người giữ bên vai , nhàng giữ cho khỏi chạy trốn.

      Phó Vân cười : "Cửu ca tới đây rồi, tiểu cần tiễn thêm nữa, chút nữa cháu để Trương ma ma đưa huynh ấy trở về."

      Lão thái thái có con là Phó đại , lấy chồng ở trấn , Tiểu Ngô thị tuổi hơn Phó đại nên nàng gọi là tiểu .

      Tiểu Ngô thị hơi ngượng, gượng cười tránh người.

      Phó Vân bỗng lên tiếng: "Tiểu chờ chút."

      Người Tiểu Ngô thị run lên, lập tức dừng lại.

      Phó Vân với Phương Tuế, "Muộn thế này rồi, tiểu cũng cùng nha hoàn, nhỡ ngã phải làm sao. Ngươi đưa tiểu về ."

      Tiểu Ngô thị ngây ra, đứng sững đó lúc lâu.

      Tới lúc nàng định từ chối, Phó Vân rồi.

      oOo

      Phó Vân đưa Phó Vân Khải trở lại viện, sai người mang bài vị của Phó lão đại ra, lạnh lùng : "Quỳ xuống."

      Phó Vân Khải ương bướng vùng vằng: "Ngươi tuổi hơn ta, có lý gì bắt ta quỳ!"

      Chu Viêm pha ly trà bát bảo nóng đến chính phòng. Trà có đường đỏ, long nhãn, cam thảo, hạch đào, táo đỏ, nho khô, cẩu kỷ, trần bì, chỉ cần hé nắp, hương bay khắp phòng.

      Phó Vân cầm chén trà lên uống cho đỡ lạnh. Bên ngoài giá lạnh, tay chân nàng lạnh cóng.

      Hàn thị ngồi trong phòng mà rối cả lòng, muốn ra khuyên con vài câu nhưng nghĩ hồi lại ngồi xuống tiếp tục khâu giày. Bà vốn chỉ biết làm việc nặng, hiểu những thứ khác, tóm lại vẫn nên khiến con thêm phiền. Cửu thiếu gia phải con đẻ của bà, về sau chắc chắn quan tâm đến bà, chỉ có con hiếu thuận, chăm sóc cho bà thôi.

      Phó Vân chậm rãi uống từng ngụm trà, trong phòng vẫn im phăng phắc, nha hoàn bà tử trong phòng đến thở cũng dám thở mạnh.

      biết vì sao Phó Vân Khải lại cảm thấy sợ hãi em hơn mình tuổi này, vốn định vùng chạy nhưng hai chân như bị đông cứng.

      Tầm khắc (mười lăm phút) sau, Phó Vân mới đặt chén trà xuống, dịu dàng : "Hóa ra cửu ca cũng biết huynh hơn tuổi muội?"

      Phó Vân Khải cứng người, mặt đỏ bừng lên.

      "Muội nghe tứ thúc cửu ca bắt đầu học "Long Văn tiên ảnh", là người đọc sạch biết chữ, ắt là phải hiểu được chữ hiếu của người làm con." Phó Vân nhìn Phó Vân Khải, chậm rãi từng chữ, "Huynh là con nối dõi của cha, huynh họ Phó, Phó gia cho huynh ăn, cho huynh uống, giờ bài vị của cha ở trước mặt huynh, huynh quỳ hay quỳ đây?"

      Phó Vân Khải siết chặt nắm tay, răng nghiến vào nhau ken két, miễn cưỡng quỳ xuống, "Quỳ quỳ!"

      Đem bài vị của cha ra ép , có gì hơn người! cũng tin cái thứ em từ trời rơi xuống này dám để quỳ cả đêm!

      về sau là người thừa kế hương hỏa cho đại phòng, ngũ muội muội chắc chắn dám đắc tội .


      Chú thích của editor:


      Trà bát bảo

      [​IMG]

      Bàn bán nguyệt

      [​IMG]

      Last edited: 7/8/20
      Hạnh Đoan, nguyễn ngọc nhi, SiAm9 others thích bài này.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 8: Dạy

      Vóc người Phó Vân bé, ngồi ghế bành gỗ liễu, chân cũng chạm đất. Dưới chân váy lộ ra đôi hài lụa xanh thêu mây tím nhạt, mũi giày cong cong có đính con chim tước ngậm ngọc làm bằng tơ ngũ sắc, đuôi chim tước rung rung.

      Ánh nến leo lắt hắt lên khuôn mặt non nớt của nàng.

      Đám nha hoàn thấy nàng còn dám răn dạy cửu thiếu gia, ban đầu còn cảm thấy thú vị, đứng bên ngoài cười trộm nhưng sau đó ai dám cười nữa.

      Ngũ tiểu thư vô cùng nghiêm túc, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt như có vụn băng, sắc đến điếng người.

      Phó Vân Khải run rẩy, quỳ cả buổi còn cho đứng dậy, cái đứa em này làm tới!

      dập đầu trước bài vị Phó lão đại cái rồi lồm cồm bò dậy, "Ta muốn về!"

      Phó Vân liếc mắt nhìn , "Cửu ca, muội khuyên huynh nên quỳ tiếp ."

      Phó Vân Khải ở Phó gia từ , trước nay chưa bao giờ bị hành hạ như thế, chịu thua, quỳ xuống, con bé này còn muốn thế nào nữa!

      tức đến trợn cả mắt, "Ta thấy ngươi còn tuổi nên chấp ngươi, ngươi đừng bắt nạt người khác quá đáng, ta quỳ cũng quỳ, ngươi còn muốn gì?"

      Phó Vân hơi nhướn mày.

      Nha hoàn, bà tử nhìn nhau rồi cúi đầu lui ra ngoài hành lang.

      Phó Vân đứng dậy, nhếch môi cười, "Cửu ca, cái nhà này là do tứ thúc gây dựng, phải cha. Huynh là đúng là con nối dõi của đại phòng, sao nào? Ai nuôi huynh? Ai cho huynh ăn uống? Về sau huynh định sống thế nào?"

      Phó Vân Khải sững người trong giây lát rồi khẽ hừ tiếng, "Ngươi là con , những chuyện này cần ngươi quan tâm."

      Mặt Phó Vân tối sầm, nhìn thẳng vào mắt Phó Vân Khải, "Ta quan tâm mấy chuyện của ngươi, ta quan tâm con nối dõi của cha ta."

      Nàng thấp hơn Phó Vân Khải, lúc chuyện còn phải ngẩng đầu ngước nhìn nhưng Phó Vân Khải bị ánh mắt của nàng dọa cho sợ đến lức phải lùi về sau mấy bước, "Ngươi có ý gì? Ngươi là em , ngươi phải nghe lời ta, nào đâu có chuyện em quản thúc trai?"

      "Phó gia này thiếu thiếu gia như ngươi." Phó Vân lại ngồi lên ghế, đôi chân lại lắc lư chạm đất, "Tứ thúc cho rằng cha ta còn mới đưa ngươi đến Phó gia, giờ ta trở về rồi, ta mới là huyết mạch của cha ta, ngươi cảm thấy tứ thúc thân thiết với ngươi hay là với ta đây?"

      Phó Vân Khải liếc mắt nhìn Phó Vân , xem thường nàng, hất cằm, "Thế thế nào? Ta mới là con nối dõi được ghi tên vào gia phả, về sau ta thừa kế đại phòng, ngươi là phận đàn bà con , lớn lên gả đến nhà người khác, còn là người Phó gia, chuyện của Phó gia, ngươi có muốn nhúng tay vào cũng chẳng được!"

      Phó Vân cũng cười, "Ngươi thừa kế... Ngươi định thừa kế cái gì? Đại phòng có tiền, chẳng có nhà, chẳng có gì hết... Tứ thúc muốn nuôi ngươi, ngươi có cơm ăn, ngày nào đó tứ thúc thích ngươi nữa, tống cổ ngươi ra ngoài, có nha hoàn bà tử hầu hạ ngươi, ngươi ăn gì, uống gì, lấy gì phụng dưỡng Tiểu Ngô thị?"

      Mặt Phó Vân Khải trắng bệch, suy nghĩ hồi vẫn nghĩ ra gì để phản bác, vung tay cái, tức tối : "Tứ thúc rất thương ta, bỏ mặc ta!"

      "Đấy là trước kia thôi." Phó Vân thở dài, "Về sau biết thế nào. Ngươi tôn trọng mẹ, lời người ngươi cũng dám phớt lờ, tứ thúc vẫn thương ngươi như trước kia sao?"

      Mắt Phó Vân Khải đỏ hoe, tay nắm chặt, "Ta, ta..."

      Phó Vân để giải thích, ngắt lời , "Về sau nếu ngươi còn dám hỗn hào với mẹ ta, ta ghi nhớ rồi kể hết cho tứ thúc nghe, ngươi làm mình làm mẩy với mẹ ta như thế nào, ta làm cho tứ thúc ghét bỏ ngươi, ta được làm được!"

      "Ngươi, ngươi, ngươi!" Phó Vân Khải trợn mắt nên lời. Từ trước đến giờ chưa từng gặp ai độc ác như ngũ muội muội! nghiến răng, "Ngươi sao lại hư như thế chứ! Ta với tứ thúc, ngươi thích xấu sau lưng người khác!"

      Phó Vân mỉm cười, phẩy phẩy tay, thoải mái : "Đúng đấy, ta hư thế đấy."

      Phó Vân Khải ngây người sửng sốt, bỗng miệng méo xệch, nước mắt ầng ậc tuôn xuống: "Ta mới là con trai của đại phòng, tứ thúc thương ta, tứ thúc tin ngươi... hu hu...". càng khóc càng thấy tủi thân, nằm ngửa ra đất giãy giụa khóc lóc, "Ngươi phải người tốt, ngươi bắt nạt ta!"

      Miệng Phó Vân run lên vì nhịn cười, nhìn khinh thường, ban nãy phải hùng hùng hổ hổ, khí phách hiên ngang lắm à, cứ tưởng trời có sập xuống cũng sợ chứ? Sao lại thành khóc lóc nỉ non rồi thế này?

      Nàng thở dài, "Ngươi đứng lên ."

      Phó Vân Khải khóc to hơn, nằm mặt đất lăn qua lăn lại ăn vạ, "Ta đứng dậy đấy, ngươi làm gì được ta! Ta cho người trong nhà biết ngươi hư thế nào!"

      Ôi cái thằng bé ngu ngốc này, Phó Vân bất lực nhìn Phó Vân Khải lúc rồi đứng lên, đến bên vị tiểu thiếu gia đẫm nước mắt kia, "Ta biết, ngươi đây là trút giận thay cho Tiểu Ngô thị, ngươi cảm thấy bà ta bị thiệt thòi..." Nàng uyển chuyển, "Thế ta và mẹ ta sao? Khi mẹ ta thành thân với cha ta, tuy tổ chức rình rang nhưng vẫn nghiêm chỉnh mời bà mối, lập hôn thư, mẹ ta và cha ta lại đồng cam cộng khổng nhiều năm như thế, vợ chồng khăng khít, mẹ ta làm sai cái gì à, mẹ ta đáng bị thiệt thòi hay sao?"

      Phó Vân Khải bật dậy, lấy tay áo lau nước mắt, khóe mắt đỏ hoe, nức nở, "Các người cho ta nhận mẹ!"

      Phó Vân tức giận đến bật cười, "Rốt cuộc là Phó gia hay là Tiểu Ngô thị nuôi ngươi, ngươi vẫn chưa hiểu phải hay sao? Phó gia ai là mẹ ngươi người đó mới là mẹ ngươi!"

      Phó Vân Khải câm nín được lời nào. Tuy còn nhưng cũng hiểu được Tiểu Ngô thị là con dâu mà Phó gia bỏ tiền ra mua về. Phó tứ lão gia cảm thấy tự nhiên lại để cho phụ nữ trẻ thủ tiết cả đời là việc thất đức, vốn định mua người tàn tật, ai muốn cưới về làm đại thái thái. Tuy vậy Ngô gia vốn thèm thuồng tiền của Phó gia nên sau khi biết tin chủ động đưa Tiểu Ngô thị đến. Lão thái thái thiên vị nhà mẹ đẻ nên buộc Phó lão tứ gia nhận người. Vì thế, Tiểu Ngô thị mới trở thành mẹ của .

      "Ngươi nếu nhất quyết phải nhận Tiểu Ngô thị làm mẹ, ta có thể khuyên tứ thúc." Phó Vân .

      Phó Vân Khải khịt khịt mũi, nửa tin nửa ngờ, "Ngươi chứ?"

      chuyện còn vương tiếng nức nở, nghe đến là đáng thương.

      Phó Vân gật gật đầu, "Tứ thúc , Tiểu Ngô thị nếu muốn lấy chồng, tứ thúc giúp bà ta chọn nhà tử tế, nếu bà ta muốn, tứ thúc nuôi bà ta cả đời. Nếu như Tiểu Ngô thị muốn nhận ngươi, ngươi cũng có thể làm con trai bà ta..."

      Mắt Phó Vân Khải sáng lên.

      Phó Vân tiếp, "Đương nhiên, cần phải tìm người khác làm con nối dõi cho đại phòng. ghi tên vào gia phả cũng có vấn đề gì lớn, cũng chẳng phải thể sửa lại! Ta và mẹ ta có thể lại nhận đứa trẻ khác trong tộc, nuôi nó lớn, sau này nó càng có hiếu với mẹ ta. Ngươi và Tiểu Ngô thị có thể tiếp tục làm mẹ con, ta có thêm đứa em trai, cả nhà đều vui..."

      Ầm tiếng, tuyết ngoài trời lớn quá, tuyết đọng trĩu cả cành táo, đợt tuyết ào ào rơi xuống.

      "Ta... Ngươi..." Mặt Phó Vân Khải hết xanh lại tím, hết tím lại trắng bệch, nên lời.

      Ngũ muội muội mới bảy tuổi rưỡi, sao nàng lại biết nhiều thứ như thế!

      Phó Vân tươi cười, "Cửu ca, huynh cảm thấy ý tưởng này của muội thế nào?"

      Môi Phó Vân Khải run run, chớp chớp mắt, nước mắt lại trào ra, "Ngươi bắt nạt ta!"

      Phó Vân nhướn mày, im lặng lúc, mặc kệ Phó Vân Khải khóc lóc.

      Chờ tới khi khóc đến lạc cả giọng, nàng mới nhếch môi, nhàng : "Cửu ca, thế nào chăng nữa, nếu như huynh là con nối dõi dưới danh nghĩa của cha muội huynh chính là ca ca của muội, muội là muội muội của huynh."

      Nàng vỗ về khuôn mặt của Phó Vân Khải, tiếp, "Đại phòng chúng ta dù sao cũng chẳng có gì để mà tranh giành, muội cướp của huynh cái gì, huynh cũng đoạt được gì của muội, muội muốn cãi nhau với huynh. Chỉ cần huynh kính trọng mẹ muội, muội đảm bảo xấu huynh. Nếu huynh còn làm ầm ĩ, ngày mai muội đón đứa em trai mới về."

      Phó Vân Khải quệt mặt, khắp mặt đầy nước mắt nước mũi.

      Phó Vân chờ bình tĩnh lại, đá vào chân cái, "Chờ huynh trưởng thành, tự có nhà của mình, lúc đó huynh muốn chăm sóc Tiểu Ngô thị, ai cấm đoán được huynh chứ? Huynh làm được vậy, tứ thúc vui vẻ, Tiểu Ngô thị vui vẻ, mọi người trong nhà đều vui vẻ. Huynh nghe lời, tứ thúc vui, Tiểu Ngô thị cũng làm sao vui được... Về phần mẹ của muội, huynh cũng cần lo lắng. Mẹ muội, muội nuôi."

      Giọng nàng càng lúc càng lạnh lẽo, "Huynh đừng tưởng rằng ỷ vào chuyện là con trai của đại phòng có thể bắt nạt đứa em này. Huynh muốn đọc sách, muốn thi kiếm công danh đúng ? Người đọc sách quan trọng nhất là phẩm hạnh, nếu huynh dám có ý nghĩ xấu, muội tìm nhị thiếu gia tố giác huynh, sau này huynh đừng có mà hy vọng đọc sách làm quan gì nữa!"

      Nhị thiếu gia của đại phòng là cử nhân trẻ tuổi nhất huyện Hoàng Châu, trong khi thầy dạy ở tộc học chỉ là đồng sinh [1], học vấn có hạn. Nhị thiếu gia thi thoảng cũng tới tộc học dạy thay vài buổi, nhân tiện kiếm tra việc học hành của con cháu Phó gia. Người trong huyện Hoàng Châu ai chẳng biết mấy thiếu gia tuổi của Phó gia trời sợ, đất sợ, chỉ sợ nhị thiếu gia.

      [1] Đồng sinh là những người đọc sách thi đỗ kì viện thí, có tư cách tham dự kì phủ thí, chú thích ở chương trước.

      Lời đồn phải là giả, Phó Vân Khải nghe đến nhị thiếu gia hơi run run.

      Lời hay lời dở gì Phó Vân cũng xong cả, bấn loạn biết phải nghĩ sao. Đưa tay quệt nước mũi mặt, sụt sịt: "Được, ta thừa nhận mẹ ngươi, sau này tiểu già rồi ta chăm lo cho bà, ngươi được ngăn cản ta!"

      đưa bàn tay bẩn vừa quệt mũi ra, "Chúng ta ngoéo tay, ai đổi ý là con chó con!"

      Cuối cùng vẫn là đứa trẻ con, vừa đe dọa vừa dụ dỗ chút là nghe lời... Phó Vân bật cười, " lời định!"

      Sau đó, nghe thấy tiếng ho khan của Phó Vân , mấy nha hoàn, bà tử mới lục tục trở về phòng.

      Trương ma ma định đưa Phó Vân Khải quay về bên kia, lau khô nước mắt rồi , "Ta vẫn chưa xin phép mẫu thân [2]."

      [2] Phó Vân gọi Hàn thị là “nương”, mình để là mẹ cho gần gũi. Hàn thị là người mẹ danh nghĩa của Phó Vân Khải nên Phó Vân Khải gọi Hàn thị là “mẫu thân”, mình để nguyên để thấy phân biệt.

      xong vào phòng trong dập đầu với Hàn thị rồi mới quay về.

      Mấy đứa nha hoàn đều há hốc mồm kinh ngạc.

      Nhà bếp mang nước ấm tới, Hàn thị liền xách ấm nước đổ vào chậu rửa chân cho Phó Vân . Nha hoàn muốn làm thay, bà chỉ cười : "Cứ để ta, trời tối rồi, các ngươi về nghỉ sớm ."

      Phương Tuế và Chu Viêm nhìn nhau, biết hai mẹ con muốn chuyện riêng nên im lặng ra ngoài.

      "Đại Nha, con giỏi !" Hàn thị đặt chân Phó Vân vào chiếc chậu ngâm chân bằng đồng chứa dược liệu, "Dọa Khải ca nhi sợ mất hồn mất vía!"

      Nước quá nóng, Phó Vân giật mình muốn rút chân về.

      Hàn thị giữ chặt chân nàng chịu buông ra, "Đừng sợ nóng, thầy thuốc , sức khỏe con tốt, nên ngâm chân mỗi ngày nếu sau này lớn lên bị bệnh! Ngoan, tí là xong ấy mà." Đôi tay bà cũng cho vào nước nóng nên đỏ bừng lên nhưng cũng coi như . Bà ngồi xổm mặt đất, liên tục đổ thêm nước ấm, lải nhải ngừng, "Bị ốm khó chịu lắm đấy, con sau này biết. Trước kia có điều kiện, mẹ có đủ tiền nên chú ý, giờ con là con nhà giàu rồi, phải chăm sóc bản thân cẩn thận. Mẹ thấy công tử tiểu thư nhà giàu ao cũng bụ bẫm trắng trẻo, đáng biết mấy! Huyện Hoàng Châu này khí hậu dễ chịu, vài năm nữa, con mẹ còn đáng hơn bọn họ..."

      Phó Vân nhàng đồng ý, "Con hiểu ạ."

      Nàng đẩy hết nha hoàn, bà tử ra ngoài, chỉ giữ lại mình Hàn thị trong phòng vì nàng hiểu, dù nàng có ra những lời ghê gớm thế nào chăng nữa, Hàn thị cũng chỉ đau lòng vì nàng phải lớn trước tuổi chứ nghĩ linh tinh. Từ khi Phó lão đại bệnh nặng qua đời, Hàn thị mình nuôi nàng. Nhiều người khuyên Hàn thị bán nàng , Hàn thị nhất quyết đồng ý, dù nàng thường xuyên ốm đau, lần ốm cũng đủ đánh bay vài đồng tích lũy của Hàn thị.

      Thi thoảng nàng cũng tranh cãi với Hàn thị, Hàn thị ngoài miệng mắng nàng to gan lớn mật nhưng đều vẫn luôn lắng nghe lời nàng , tôn trọng nàng.

      Bởi vậy, nàng muốn bảo vệ Hàn thị, người thân kiếp trước đều chết cả, kiếp này nàng vào vết xe đổ đó nữa.

      oOo

      Trong viện của Phó tứ lão gia, cửa sổ hé mở, có cơn gió thổi qua lay động ngọn đèn dầu lạc.

      Nha hoàn vừa đẩy cửa vào, gió ùa thẳng tới làm ngọn đèn bên cửa sổ ấy cuối cùng cũng tắt phụt.

      A Kim vội vàng đem giá cắm nến bằng đồng đặt lên bàn bát tiên, "Lão gia, ngũ tiểu thư cho mời cửu thiếu gia đến, biết gì với thiếu gia nhưng Trương ma ma hình như nghe thấy cửu thiếu gia khóc. Sau đó, cửu thiếu gia lại ngoan ngoãn hành lễ với đại thái thái, còn gọi đại thái thái là mẫu thân. Cửu thiếu gia cuối cùng cũng nghe lời!"

      Tứ thái thái Lư thị ngồi trước giường may áo sửng sốt ngẩng đầu lên hỏi, "Cửu thiếu gia khóc hả?"


      Last edited: 7/8/20

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 9: Bánh sơn tra

      Lư thị suy tư chút rồi hỏi nha hoàn: "Có nghe thấy tỷ nhi ?"

      A Kim đáp: "Ngũ tiểu thư đuổi người hầu kẻ hạ ra ngoài, cách khá xa, bên ngoài gió lại to nên Trương ma ma nghe bên trong gì, chỉ nghe thấy cửu thiếu gia khóc ra tiếng."

      Lư thị cười, " tỷ nhi bình thường nhiều, ta còn tưởng con bé cũng hiền lành ít như Nguyệt tỷ nhi, ngờ cũng có bản lĩnh như vậy."

      Phó tứ lão gia cười to đắc ý, "Cái này nàng hiểu đâu, tỷ nhi là cháu ta, giống ta là đúng rồi!"

      Lư thị cười mắng, "Chúng ta chuyện tỷ nhi, quan nhân lại tự nhận công về mình như thế. Thiếp chỉ nghe cháu trai đằng ngoại giống cậu chứ chưa từng nghe ai cháu giống chú."

      Bà đặt đồ trong tay xuống, dò hỏi, "Quan nhân, ngài lo lắng gì à? tỷ nhi là con , Khải ca nhi mới là con trai..."

      "Lo cái gì?" Phó tứ lão gia cởi chiếc đạo bào bên ngoài, chui người vào chăn ấm, "Ta còn mong tỷ nhi mạnh mẽ hơn nữa nữa kia, con bé mới là con của đại ca. Khải ca nhi bị chiều quá thành ra thích làm mình làm mẩy, cái đó mới đáng lo."

      Lư thị mỉm cười, ra ngoài bảo nha hoàng A Ngân, "Lấy chiếc vòng vàng cá chép đùa sen trong tráp của ta ra , sáng mai ngươi nhớ cầm sang cho tỷ nhi."

      "Thái thái, lấy chiếc dáng tròn hay loại to bản ạ?"

      Lư thị cởi đai buộc trán, ngẫm nghĩ rồi , "Lấy chiếc to bản kia ."

      Phó tứ lão gia nghe vậy, mày cũng nhướn lên, gối đầu lên cánh tay hỏi, "Chiếc đó phải nàng định để dành cho Nguyệt tỷ nhi à?"

      Lư thị cởi giày leo lên giường, đấm vai và lưng cho đỡ nhức mỏi, "Số phận tỷ nhi đáng thương, thiếp là người cứng rắn mà cũng còn thấy thương con bé. Nguyệt tỷ nhi còn nhiều đồ, sợ thiếu." Bà đẩy đẩy Phó tứ lão gia, "Quan nhân, chuyện của Nguyệt tỷ nhi có tin tức gì ? Tam thái thái của đại phòng sao?"

      Phó tứ lão gia nhíu mày : "Về sau đừng bàn việc này nữa, Tô Đồng là do đại phòng nuôi dưỡng, nhị thiếu gia lần này cậu ta nhất định có thể đỗ tú tài, rất nhiều người muốn kết thông gia với nhà bên đó, đến nhà bên ngoại của tri huyện cũng hỏi thăm Tô Đồng đính hôn hay chưa, đại phòng đến giờ vẫn im lặng, ta thấy họ chắc chắn muốn chọn Tô Đồng làm con rể."

      "Đại phòng muốn cho Viện tỷ nhi đính hôn với Tô Đồng sao?" Lư thị hơi nhụt chí, "Viện tỷ nhi là tiểu thư xinh đẹp nhất của Phó gia, tính tình lại tốt, Nguyệt tỷ nhi tính ra cũng kém người ta."

      "Làm gì có ai con mình như thế bao giờ?" Phó tứ lão gia đưa tay buông màn, "Huyện Hoàng Châu có nhiều đứa trẻ khác, cũng rất khá, Nguyệt tỷ nhi còn , cứ từ từ lựa chọn, có gì phải gấp thế."

      Lư thị lườm Phó tứ lão gia cái, "Đàn ông đàn ang mấy người biết cái gì chứ! Chọn con rể là phải chọn sớm, đối tượng môn đăng hộ đối dễ tìm đâu. Chờ ngài muốn tìm, thóc lúa tốt bị người ta cắt hết, chỉ có thể mót được thóc lúa rơi rớt người ta thèm nhặt. Đến lúc đó ngài lại giận ta làm mẹ mà biết chuẩn bị cho sớm."

      Bà trở mình, quay lưng về phía Phó tứ lão gia, thầm nghĩ: Tô gia toàn mẹ góa con côi, cả nhà đều phụ thuộc vào tộc trưởng Phó gia là tam lão gia. Tam lão gia chưa bao giờ đề cập tới chuyện để Tô Đồng ở rể. Tô Đồng có tiền đồ nhưng lại nghèo quá. Viện tỷ nhi xinh đẹp như thế, tam thái thái bên đại phòng cao ngạo, chỉ mong gả Viện tỷ nhi vào nhà quan lại, muốn chọn Tô Đồng. Tô gia lại mang ơn Phó gia nên mẹ Tô Đồng từng con dâu của bà phải là con Phó gia. Nguyệt tỷ nhi và Tô Đồng tuổi tác phù hợp, chuyện hôn nhân của con bà phen này chưa chắc là vô vọng.

      Sáng sớm hôm sau, Phó Vân thức dậy, đánh bài quyền xong, Phương Tuế dâng lên chiếc vòng vàng to bản lên cho nàng, "Tiểu thư, lúc nãy tứ thái thái bảo nha hoàn mang tới."

      Hàn thị nhìn thấy vòng vàng sửng sốt, vội tìm chìa khóa tráp đựng đồ trang sức, chép miệng: "Đây là đồ tốt đấy nhé, mẹ từng thấy thái thái nhà trưởng quan ở Thiên Hộ Sở đeo chiếc gần như vậy, để mẹ cất cho, sau này giữ cho con làm đồ cưới, con mà đánh rơi ở đâu mẹ tiếc chết mất."

      Phó Vân ngăn Hàn thị lại, "Mẹ, đừng cất vội, để con đeo vào chút nữa gặp nãi nãi."

      Vương thẩm từng bảo với nàng, hai người thím của nàng đều phải người xấu. Tam thẩm hiền lành ít . Tứ thẩm quản lý toàn gia, hiếu thắng, thích thể , ưa nịnh nọt. Tứ thái thái sai người mang đôi vòng vàng sang tặng cho nàng, thế nào nàng cũng phải đeo mấy lần để cho người khác còn khen bà hiền hậu hào phóng.

      Lão thái thái lớn tuổi nên cũng ít ngủ, trời chưa sáng dậy rồi bảo nha hoàn bà tử hầu hạ bà ăn cháo. Tứ tiểu thư Phó Quế cũng ăn cùng bà.

      Lúc Hàn thị và Phó Vân vừa vào nhà chính, hai bà cháu vừa ăn cháo vừa cười cười. chiếc bàn bằng gỗ liễu để liễn cháo bát bảo, âu chân giò hầm rượu nếp, đĩa bánh bao còn bốc khói và năm loại đồ ăn kèm: đĩa đậu phụ lên men trắng [1], đĩa dưa chuột muối, đĩa trứng muối cắt sẵn với lòng đỏ bén ngậy, đĩa củ cải ngâm mật kích thích vị giác và đĩa chân vịt ngâm rượu thơm.

      [1] Thực tế đây là trong ba loại đậu phụ thối, được chia theo màu: đỏ, trắng, xanh (màu xanh nhìn gần như đen). khác nhau này là do màu sắc của loại nấm mốc dùng để lên men. Tuy nhiên nhắc đến đậu phụ thối người ta hay nhắc tới hai loại màu đỏ và xanh kia thôi nên mình gọi là đậu phụ lên men. Hình minh họa các món ăn ở cuối chương.

      "Bá nương với tỷ nhi cũng mau tới ăn sáng ạ." Phó Quế đứng dậy, kéo Phó Vân vào ngồi.

      Phó tứ lão gia phải ra ngoài làm việc nên dậy sớm, hai thiếu gia học nên cũng phải dậy sớm, vậy nên mỗi phòng của Phó gia đều tự chuẩn bị đồ ăn sáng riêng để phải chờ đợi nhau.

      Phó Vân cũng ăn sáng ở viện của mình nhưng thấy lão thái thái cầm đũa nhìn mình, nàng cũng tiện từ chối, chỉ có thể ngồi xuống. Hàn thị mới về nhà nên theo quy củ, được ngồi chung mâm với mẹ chồng, phải đứng bên tiếp đồ ăn cho bà.

      Nha hoàn lấy thêm bộ bát đũa, Phó Vân gắp chiếc bánh bao rồi chầm chậm ăn.

      Phó Quế rất nhiệt tình với Phó Vân , liên tục gắp đồ ăn cho nàng, " tỷ nhi có thích đèn lồng hôm qua ?"

      Phó Vân mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ về mặt quy củ, Phó gia có vẻ rất thoáng, lúc ăn cơm cũng có thể chuyện.

      Ăn cơm xong, lão thái thái ngồi lên chiếc giường La Hán trải đệm xanh bên cạnh, Phó Quế và Phó Vân ngồi phía dưới sưởi ấm.

      Phó Quế bảo nha hoàn mang hộp đồ ăn tới, mở ngăn đựng điểm tâm ra, lấy cho Phó Vân nắm kẹo hạt thông và kẹo sơn tra, "Mấy thứ này là do tứ thúc mang từ phủ Tô Châu về, muội nếm thử xem."

      Kẹo hạt thông và bánh sơn tra của phủ Tô Châu khi xưa cũng rất được ưa chuộng ở kinh sư, Phó Vân lâu được ăn. Nàng nhón tay lấy viên kẹo hạt thông ngậm vào miệng, vẫn là hương vị ở kiếp trước.

      Phó Quế cho viên kẹo sơn tra vào miệng, cười : "Tích tô bào ốc [2] của phủ Tô Châu là ngon nhất, vừa thơm vừa ngọt, đến tỷ tỷ nhà tri huyện còn tích tô bào ốc là loại điểm tâm ngon nhất đời! Đáng tiếc món đó để lâu được nên tỷ ăn hết rồi. Lần tới tứ thúc Tô Châu, muội cũng được ăn thôi."

      [2] Tích tô bào ốc là loại đồ ăn vặt là từ sữa, tương đối giống bơ mỏng cuộn thành hình con ốc, có hình minh họa ở cuối chương.

      Nha hoàn vào báo Lư thị đưa Phó Nguyệt, Phó Vân Khải và Phó Vân thái tới. Lát sau, Phó tam thẩm cũng tới, Tiểu Ngô thị vẫn thấy đâu.

      Phó Vân Khải tối hôm trước vừa khóc lóc trận, hai mắt sưng lên như hạt đào.

      Lão thái thái hơi cau mày, "Sao Khải ca nhi lại khóc vậy?"

      Phó Vân Khải tủi thân, liếc xéo Phó Vân cái, khịt khịt mũi, "Nãi nãi, con..."

      Phó Vân từ từ ngẩng đầu lên.

      Phó Vân Khải giật mình, dám nữa.

      Phó Vân cười, khẽ , "Tối hôm qua con cùng cửu ca chuyện về cha lúc sinh thời, cửu ca đau lòng nên khóc ạ."

      Lão thái thái thích Phó lão đại nên nghe thấy thế hỏi tiếp nữa.

      Phó Vân Khải hậm hực, lén lườm Phó Vân cái.

      Phó Vân cũng lườm lại, chỉ về phía thập thiếu gia Phó Vân Thái làm nũng với lão thái thái, thầm hai chữ: "Em trai."

      Mặt Phó Vân Khái tái , miễn cưỡng im miệng đành phải chạy sang chỗ khác chơi với nha hoàn.

      Lão thái thái hỏi đến hai đứa con trai Phó tam gia và Phó tứ lão gia.

      Phó tam thẩm thưa Phó tam thúc vừa ăn xong ra ngoài, sắp hết năm nay cũng nhiều việc, ông ra cửa hàng giúp đỡ mọi người. Gần đến Tết, áo lông thú bán chạy, Phó tứ lão gia mới nhập mấy rương từ phủ Khai Phong về, vẫn chưa vào sổ.

      Lão thái thái mấy để tâm mấy lời tam thẩm , nghe xong cũng chỉ ậm ừ.

      Đến lượt Lư thị đáp lời, bà mỉm cười Phó tứ lão gia còn chưa ngủ dậy.

      Lão thái thái vội nhắc: "Đừng đánh thức nó, để cho nó ngủ tiếp, khổ, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi, gần Tết đến nơi cũng có được nghỉ đâu." Thế rồi bà lại gọi nha hoàn vào, "Lão gia nhà các ngươi thích ăn cá kho, dưới bếp có cá tươi, ngươi xuống đó nhắc bọn họ nấu niêu rồi để riêng ra đó, chờ lão gia dậy mang sang."

      Tuy rằng Phó tam thúc giỏi giang như Phó tứ lão gia nhưng dù sao trước mặt các cháu, lão thái thái vốn nên tỏ ra quá thiên vị như vậy.

      Phó Quế nghe xong mặt mày cũng tối sầm.

      Phó Nguyệt biết hôm qua Phó Quế vui, chủ động tới cạnh nàng ngồi xuống nhưng chưa được mấy câu bị tứ muội muội phớt lờ.

      Bỗng nhiên tiếng kêu kinh nhạc vang lên, Phó tam thẩm cầm lấy tay Phó Vân , "Chiếc vòng này đẹp quá."

      Mọi người đền nhìn sang Phó Vân . Quanh cổ tay trắng nõn là đôi chiếc vàng bản rộng chạm hình hoa sen, quả là rất đẹp.

      Hàn thị cảm kích: "Tứ thẩm của con bé cho đấy."

      Đối với lão thái thái, ngoài đứa cháu mà bà đích thân nuôi dưỡng là Phó Quế, tình cảm của bà dành cho mấy đứa khác đều như nhau, dẫu sao cũng là cháu bà. Thấy con dâu đối xử tốt với cháu bên chồng như thế, bà cũng vui lòng, gật đầu tán thường: "Ta cũng đoán được là nó, nó lúc nào cũng thương mấy đứa trẻ."

      Nha hoàn, bà tử xung quanh cũng góp lời phụ họa. Chỉ lát, xung quanh tràn ngập những lời khen dành cho tứ thái thái.

      Lư thị làm sao mà vui cho được, cười : "Đây là điều con nên làm mà, ra con còn thương tỷ nhi như con ruột nữa ấy chứ."

      Phó Vân cười ngượng ngùng nhưng vẫn thoáng thấy Phó tam thẩm lén lườm Phó Quế cái cảnh cáo, nhắc nàng được phản ứng.

      Phó tam thẩm nhìn qua tưởng chẳng để tâm cái gì, hóa ra cũng hoàn toàn là vậy.

      Lão thái thái nhắc các con dâu về lo việc của mình, chỉ giữ lại các cháu ở bên chuyện với bà.

      Lư thị cần phải chuẩn bị đồ ăn tết, Hàn thị và Phó tam thẩm cũng trợ giúp bà.

      Tới giờ Tỵ hai khắc, Phó tứ gia cuối cùng cũng dậy, lệnh cho nha hoàn đến nhà chính với các thiếu gia tiểu thư, "Tứ lão gia ăn cơm xong ra bờ sông dạo chợ phiên nên muốn hỏi các thiếu gia, tiểu thư có muốn cùng hay ."

      Phó Quế giận dỗi, muốn . Nàng , Phó Nguyệt cũng bảo .

      Phó Vân Khải và Phó Vân Thái say sưa chơi rút que [3] với đám nha hoàn, cuộc chơi đến hồi gay cấn nên cũng xua tay đuổi nha hoàn , " , !"

      [3] Trò chơi sử dụng các que (như que tính) được rải ngẫu nhiên xuống mặt phẳng. Người chơi cố gắng lấy từng que nhưng được để chạm vào que bên cạnh, có thể sử dụng tay hoặc que. Có hình minh họa ở cuối chương.

      Chỉ có mình Phó Vân : "Phiền tỷ tỷ với tứ thúc ta muốn ."

      Lão thái thái cau mày, liếc nhìn Phó Vân , ánh mắt tỏ vẻ đồng ý.

      Phó Vân vờ như nhìn thấy.

      Phó tứ lão gia đội mũ dạ, mặc chiếc đạo bào bằng tơ Tùng Giang màu hoa lau, dắt tay Phó Vân ra ngoài, " tỷ nhi, trước kia con chợ phiên bao giờ chưa?"

      Phó Vân lắc đầu. Mười dặm xung quanh trại chăn nuôi bóng người, lấy đâu ra chợ phiên. Kiếp trước nàng cũng từng , nhưng mà hồi đó đa phần là ngồi trong kiệu, cưỡi ngựa xem hoa, chỉ để cảm nhận khí náo nhiệt mà thôi.

      Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, Phó tứ lão gia lấy chiếc mũ dạ đội lên đầu Phó Vân , chỉnh chỉnh lại lúc lại bật cười, quay qua với Vương thúc, "Cũng nên mua cho tỷ nhi bộ vòng bạc, khóa bạc [4], khi nào tới gian hàng bán đồ bạc, ông nhớ nhắc ta."

      [4] Vật trang sức của trẻ con để chắn tai, mong đứa trẻ khỏe mạnh. Hình minh họa ở cuối chương.

      Vương thúc dạ dạ vâng vâng.

      "Tứ thúc, con cần khóa bạc." Phó Vân ngẩng đầu lên .

      Phó tứ gia cúi xuống, đôi mày hơi nhướn lên, gạt bỏ uy nghiêm hằng ngày, tươi cười, trông hiền hòa, đầy thương, "À, thế tỷ nhi thích cái gì nào? Len sợi, rối gỗ, hoa thông thảo [5], trong chợ phiên đều bán cả đấy."

      [5] Lõi cây thông thảo ( vị thuốc) được phơi khô, bào thành tấm mỏng, cắt hình cánh hoa rồi ghép lại. Hình minh họa ở cuối chương.

      Phó Vân trả lời: "Con muốn mua giấy bút và mực viết."

      Phó tứ lão gia bất chợt ngẩn ra.



      Chú thích của editor

      1. số món ăn sáng của lão thái thái

      Cháo bát bảo

      [​IMG]

      Chân giò hầm rượu nếp

      [​IMG]

      Đậu phụ lên men trắng

      [​IMG]

      Dưa chuột muối

      [​IMG]

      Trứng muối cắt sẵn

      [​IMG]

      Củ cải ngâm mật

      [​IMG]

      Chân vịt ngâm rượu thơm

      [​IMG]

      2. Điểm tâm của Phó Quế

      Kẹo hạt thông khá giống kẹo lạc của mình

      [​IMG]

      Kẹo sơn tra

      [​IMG]

      Bánh sơn tra (trong hồi ức của Phó Vân ). Kẹo sơn tra là kẹo cứng, để được lâu hơn. Bánh sơn tra mềm mướt, có dạng giống thạch.

      [​IMG]

      Quả sơn tra là quả này

      [​IMG]

      Tích tô bào ốc

      [​IMG]

      [​IMG]

      3. Trò chơi rút que

      [​IMG]

      4. Khóa bạc

      [​IMG]

      5. Hoa thông thảo

      [​IMG]

      [​IMG]

      Last edited: 7/8/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :