1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lão đại là nữ lang - La Thanh Mai (170/170)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 41: Đạo lý

      Chỉ bữa cơm mà Diêu Văn Đạt châm chọc Phó Vân Chương đủ đường.

      Phó Vân Chương ôn hòa, mỉm cười nghe ông ta quở trách, thi thoảng còn lễ phép vâng dạ.

      Diêu Văn Đạt mặt mày cau có, ấn đường nhăn lại.

      Phó Vân yên lặng dùng trà, lời nào.

      "Ngươi vào thư phòng với ta."

      Mắng mỏ hồi lâu, Diêu Văn Đạt trầm mặc lát, đứng dậy mạch về phía thư phòng, thèm quay đầu lại với Phó Vân Chương.

      Ông ta cố ý chế giễu Phó Vân Chương nhiều lần như thế, nếu như là những cử nhân trẻ tuổi khác, dù là người khiêm nhường kính cẩn đến thế nào chăng nữa chắc cũng uất ức mà nổi đóa lên rồi, người này từ đầu đến cuối vẫn giữ được thái độ ôn hòa trầm tĩnh, vân đạm phong khinh.

      Hoặc là y trời sinh tao nhã rộng lượng, phóng khoáng, là người quân tử .

      Hoặc là y là kẻ lòng dạ thâm sâu, có thể nhẫn nhịn giỏi hơn người khác.

      Dù là loại nào người này tương lai chắc chắc tiền đồ vô lượng.

      Nhìn Diêu Văn Đạt phất tay áo bỏ như thế, người ngoài có thể tưởng ông ta giận dỗi điều gì nhưng lão bộc theo hầu hạ ông ta nhiều năm, hiểu tính nết của ông ta lại hiểu nếu phải là người ông ta cực kỳ thích, nhất định thể được phép bước vào thư phòng của ông ta bước.

      Cuối cùng cũng có cử nhân khiến cho đại nhân thấy thuận mắt! Hơn nữa người này giàu có, tiền bạc thiếu, lại là người có học, biết đối nhân xử thế, thường xuyên mang đồ qua biếu tặng đại nhân. Sau này cần lo lắng có ngày đại nhân tiêu hết bổng lộc, có tiền mua gạo nữa rồi.

      Lão bộc vui mừng ra mặt, cười : "Phó tướng công, mời bên này."

      Phó Vân Chương ra nụ cười như cảm thán "Quả nhiên như thế", đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân , ý bảo nàng ở lại đó chờ rồi theo Diêu Văn Đạt.

      Thư phòng Diêu Văn Đạt sạch ngăn nắp, bày biện đơn giản, có mấy thứ đồ tao nhã kiểu như bình phong hoa lá, trong phòng chỉ có hai kệ sách, chiếc bàn sách, chiếc ghế bành bằng gỗ thông. Ông ta thích yên tĩnh, mỗi lần đọc sách bị làm ồn chắc chắn chửi ầm lên, người hầu kẻ hạ trong nhà hằng ngày đều cố gắng cách thư phòng càng xa càng tốt, thà đường vòng qua nhà bếp còn hơn tới cạnh cửa sổ thư phòng.

      bàn sách, đồ đạc được phân loại ràng, xếp đặt ngay ngắn chỉnh tề. Sách vở và giấy xếp gọn gàng đành, đến chặn giấy, nghiên mực, bát đựng nước rửa bút bằng sứ cũng được sắp xếp ngăn nắp, ngay cả bút giá bút cũng xếp thành hàng theo thứ tự từ đến lớn.

      Phó Vân Chương nhìn thấy bài văn của mình được đặt riêng bên phải bàn sách.

      "Ngươi đọc thử mấy bài văn của những người khác xem." Diêu Văn Đạt tựa lưng vào chiếc ghế bành duy nhất trong phòng, chỉ vào chồng giấy bên trái.

      Phó Vân Chương chắp tay thưa vâng, tiến lên mấy bước, nhanh như gió xem xong bài thứ nhất rồi lại cầm bài thứ hai lên. Tầm khắc sau, y xem xong tất cả những bài văn đó, : "Thành , ngắn gọn, có trọng tâm, hành văn trôi chảy, học sinh bằng bọn họ."

      Diêu Văn Đạt trừng mắt, cười khẩy : "Đừng có giả ngu nữa, ngươi có thể trụ đến cuối cùng, sao biết bọn họ sai ở đâu được?"

      Phó Vân Chương hơi cúi đầu, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, "Mong tiên sinh giải đáp."

      Diêu Văn Đạt liếc nhìn y cái, ánh mắt dừng lại khuôn mặt y trong chốc lát, chỉ muốn lấy tập giấy bàn đập vào đầu y để xem y có còn giữ được cái thái độ khiêm nhường cung kính giả dối này hay . Đáng tiếc người này lại là người duy nhất có thể qua được lần khảo nghiệm này của ông ta, so bó đũa chọn cột cờ hồi cuối cùng lấy được mình y, trong đám học sinh Hồ Quảng tham gia thi hội lần này có thể có tiến sỹ hay , đề đốc học chính là ông ta có thể nhân cơ hội này nổi danh hay , tất cả chỉ có thể hy vọng vào mình y thôi. Nếu giờ đánh cho y thành đần độn hoặc là sợ quá dám tiếp tục học hành nữa, đám đồng liêu ở Hàn Lâm Viện ngày xưa chẳng phải cười vào mặt ông ta hay sao?

      "Được rồi, chẳng rào trước đón sau với ngươi nữa. Lần tới thi hội, ngươi có tham gia ?" Ông ta cố kiềm chế ý muốn đánh người, hỏi.

      Phó Vân Chương đáp: "Kinh sư đất lành chim đậu, tới kỳ thi hội tài trong thiên hạ đều hội tụ về đó, học sinh đương nhiên là muốn , dù là trải nghiệm việc đời thôi cũng là tốt lắm rồi."

      "Lần này quan chủ khảo có thể là Thẩm thủ phụ, tính ra hai người coi như là đồng hương đấy." Nhắc tới Thẩm Giới Khê, Diêu Văn Đạt cười khinh miệt, tiếp, "Người như Thẩm thủ phụ giỏi nhất là làm bộ làm tịch, vì tránh người đời ra vào, lần này học sinh Hồ Quảng khó mà nằm trong mười người đứng đầu. Nếu quan chủ khảo phải Thẩm thủ phụ lại có lợi hơn cho ngươi, giám khảo trong kỳ thi tìm mọi cách để lấy lòng Thẩm thủ phụ, ví dụ như cho thêm vài học sinh Hồ Quảng vào danh sách đỗ. Còn có khả năng nữa, gần đây Hoàng thượng nhiều lần tán dương Lễ Bộ thị lang Thôi Nam Hiên, ta còn trẻ nhưng lại do Hoàng thượng tự mình đề bạt, có khi Hoàng thượng tính để chủ trì kỳ thi lần này cũng nên, cũng là người Hồ Quảng."

      cách khác, dù là Thẩm Giới Khê hay Thôi Nam Hiên làm quan chủ khảo cũng là điều bất lợi đối với học sinh Hồ Quảng.

      Phó Vân Chương trầm ngâm hồi lâu, "Tiên sinh khuyên học sinh bỏ kỳ thi hội lần này hay sao ạ?"

      "Thẩm thủ phụ tay che trời, nắm quyền lực trong tay, nhìn có vẻ hào nhoáng như thế nhưng ra lại đứng trước nguy cơ rất lớn." Diêu Văn Đạt tới đây nheo nheo mắt, vuốt râu mỉm cười, đến nếp nhăn mặt cũng giãn ra, "Chỉ huy sứ mới nhậm chức Hoắc Minh Cẩm và ông ta ở thế như nước với lửa, vừa nhậm chức động vào tâm phúc của Thẩm thủ phụ, Hoàng thượng cũng quan tâm, ngầm chấp thuận cho Hoắc Minh Cẩm điều tra Thẩm thủ phụ. Như thế có thể thấy Thẩm thụ phụ mất thánh tâm. Cứ cho là cuối cùng Hoắc Minh Cẩm thua Thẩm thủ phụ cũng chưa chắc có thể an toàn."

      Ông ta thuận miệng ra chuyện cơ mật của triều đình, có vẻ như hoàn toàn sợ Phó Vân Chương tố cáo ông ta, chậm rãi , "Thẩm thủ phụ còn kiêu ngạo được mấy năm nữa. Ngươi là đồng hương với Thẩm thủ phụ, khi đỗ tiến sĩ, người khác tự động coi ngươi là người của ông ta, vậy ngươi càng nên thi bởi ngoài việc nguyện trung thành với ông ta ngươi còn còn con đường nào khác. Ngươi còn trẻ, nếu như là vì Thẩm thủ phụ mà tiền đồ bị phá hủy, chẳng phải là đáng tiếc hay sao? Lần này thi hội có thi hay cũng chỉ đến vậy mà thôi."

      Phó Vân Chương nhíu mày suy tư lát, mỉm cười : "Tiên sinh dốc hết gan ruột với học sinh như vậy, học sinh thể nào cảm kích. ra sợ tiên sinh chê cười, học sinh có tham vọng ấy, chỉ mong thể thi đỗ, đạt được công danh, làm rạng danh dòng tộc, vậy sống uổng đời rồi."

      Mặt Diên Văn Đạt lộ vẻ kinh ngạc, mở to mắt nhìn chằm chằm y hồi lâu, thấy y hề giả vờ, hơi cao giọng hỏi, "Ngươi muốn làm quan sao?"

      Mười năm gian khổ, chong đèn thâu đêm, vùi đầu trong sách vở, phải để ngày kia có thể thăng quan tiến chức hay sao?

      "Học sinh hổ thẹn, tuy rằng đọc qua loa vài quyển sách nhưng lại biết kinh bang tế thế, học hành âu cũng chỉ vì sở thích của bản thân, cảm thấy mình khó có thể đảm nhận trách nhiệm trở thành quan phụ mẫu phương, chỉ mong có thể đỗ thi hội để báo đáp công ơn gia mẫu."

      Y vừa dứt lời, mặt Diêu Văn Đạt biến sắc, đứng bật dậy, đưa tay chỉ thẳng vào mặt y, gân xanh nơi thái dương cũng nổi lên, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi!"

      Phó Vân Chương cúi đầu, lui ra phía sau bước, "Học sinh vốn muốn giấu giếm tiên sinh nên giờ mới ra suy nghĩ của bản thân, mong tiên sinh lượng thứ."

      Cả phòng im phăng phắc, khí nặng nề.

      Phó Vân Chương tiếp tục im lặng.

      "Được lắm!"

      Giằng co như vậy lúc, Diêu Văn Đạt bỗng bật cười, "Nếu ngươi thích công danh lợi lộc, thi lần nào chẳng giống nhau."

      Khóe môi Phó Vân Chương khẽ cong lên.

      Đối diện với người quang minh lỗi lạc lại căm ghét thói đời như Diêu Văn Đạt, quả nhiên là thẳng thắn thành khẩn vẫn là hơn.

      oOo

      Trời dần về chiều, lão bộc của Diêu gia bê ghế tựa bằng trúc đặt dưới bóng cây, mời Phó Vân ngồi xuống dùng trà.

      Trà ở Diêu gia cũng phải lá trà như bình thường, nhắc nắp lên có thể thấy vầng màu nâu vàng dưới đáy ly.

      Lão bộc đứng bên cạnh : "Phó tiểu thư nếm thử trà nhà chúng ta , trà này sao từ lúa mạch chín, tuy rằng hơi thô nhưng mà thơm lắm."

      Giọng điệu của lão bộc này giống Diêu phu nhân. Diêu phu nhân biết chữ. Chồng bà suốt ngày bắt bẻ người này người kia, đắc tội với bao nhiêu người. Bà xởi lởi, dễ gần, lần nào nhìn thấy bà cũng là lần thấy nụ cười gương mặt.

      Diêu phu nhân thích trà lúa mạch.

      Phó Vân nhìn ly trà lạnh trước mặt tới mức ngẩn ngơ, bỗng có tiếng cọt kẹt, cửa thư phòng mở ra, Phó Vân Chương cũng chậm rãi bước ra ngoài.

      "Nhị ca."

      Nàng đứng dậy đón y, mắt nhìn y chăm chú.

      Y mỉm cười, đưa tay xoa đầu nàng.

      Lão bộc nhanh chóng bưng ly trà lúa mạch tới, "Mời Phó tướng công dùng trà."

      Phó Vân Chương cảm ơn lão bộc, vừa dùng trà vừa khéo léo hỏi lão tình hình ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Diêu Văn Đạt.

      Lão bộc hỏi gì đáp nấy, ám chỉ với Phó Vân Chương về chuyện Diêu Văn Đạt sống quá kham khổ.

      Phó Vân khẽ : "Ta ngưỡng mộ tài năng và nhân phẩm của tiên sinh, chỉ hy vọng có thể giúp đỡ tiên sinh. Tiên sinh là người phóng khoáng, sao có thể để tiên sinh phải lo lắng vì mấy việc tầm thường như thế? Sau này nếu trong phủ có gì khó khăn, ta nguyện giúp chút lực để giúp đỡ tiên sinh."

      Lão bộc vui mừng, cười ngây ngô.

      Lúc này Liên Xác bỗng tiến lại, kéo lão bộc ra ngoài chuyện.

      biết Liên Xác cái gì mà lão bộc gật đầu lia lịa, luôn miệng cảm ơn.

      Uống trà xong, Phó Vân Chương lời cáo từ, Diêu Văn Đạt ra tiễn y, lão bộc vào thông báo, từ trong thư phòng vang lên tiếng quát, "Cút!"

      Lão bộc ra, lúng túng : "Phó tướng công..."

      " sao, quấy rầy tiên sinh nữa vậy."

      Phó Vân Chương quay về hướng thư phòng lời từ biệt rồi dắt Phó Vân ra cổng.

      được môt đoạn, Phó Vân mới : "Nhị ca, muội hiểu rồi."

      Nàng từng đề nghị Phó Vân Chương bắt chước văn phong của người khác để lấy lòng Diêu Văn Đạt nhưng y vẫn quyết trung thành với lối hành văn của chính mình. Qua thái độ của Diêu Văn Đạt đối với y vừa rồi, xem ra quyết tâm của y có kết quả. Phó Vân Chương đưa nàng tới Diêu gia hẳn là vì chuyện nàng với y trước đây. Y lo nàng có ngày ham cái lợi trước mắt mà lầm đường lạc lối.

      " đường tắt nhiều khi cũng đỡ được công nhưng nếu gặp phải người như Diêu học đài, đường tắt lại phản tác dụng."

      Phó Vân Chương cúi đầu, búng cái lên trán nàng, nhấn mạnh từng câu từng chữ.

      Phó Vân khẽ gật đầu.

      "Nhưng mà cũng thể tính toán gì." Phó Vân Chương tiếp, "Bởi vì học đài là Diêu đại nhân, ta mới thay đổi văn phong. Nếu học đài là vị quan khác, dựa theo sở thích của ông ta, sử dụng loại văn phong khác với văn phong của bản thân mình mới là cách làm đúng, nếu chỉ khư khư giữ lấy văn phong của bản thân thể tiến xa được. Tóm lại, phải biết tùy cơ ứng biến."

      "Nhưng muội nào có thể tham gia kỳ thi nào đâu." Phó Vân trầm mặc lát, khẽ khàng, "Sao nhị ca lại dạy muội những điều này?"

      Hai con lừa của Phó gia đứng ngay chỗ ngoặt ở đầu ngõ, gã sai vặt đáng ra phải trông lừa trốn vào nơi râm mát, tựa lưng vào tường đá ngủ gật, nghe thấy tiếng người ra giật mình úp vội mũ rơm lên đầu chạy ra đón.

      Phó Vân Chương đứng lại, bế Phó Vân đặt lên lưng lừa, hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng.

      Bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp mấy cái, y chợt cười, ánh nắng cuối hạ phủ lên gương mặt tuấn tú của y tầng lấp lánh, đường nét mặt vốn ôn hòa bỗng trở nên sắc nét hơn hẳn ngày thường.

      "Trăm sông đổ về bể, là đạo lý đều như nhau cả, rồi ngày, muội dùng tới thôi."

      Y dịu dàng .
      Last edited: 7/8/20
      Orange195, Hạnh Đoan, Tô Đát Kỷ9 others thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      @levuong Cảm ơn check chính tả cho tớ nha. 20 lượng được rồi, ăn chơi được 2 năm, làm thế chẳng mấy chốc là được nghỉ hưu rồi hahaaaaaaa
      levuong thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      For fun thôi nhé
      Chuyện đồng chí phượng hoàng dạy em :
      1. là đạo lý, học được cái gì học, sau này thể nào cũng dùng đến.
      2. Đừng phỏng đoán, có thể đoán sai. Hãy ủ mưu, rồi nó đúng.
      hayley, saoxoay, levuong3 others thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Lại lang man tí.
      có lần mình được xem 1 phim tài liệu về cách dạy học của người trung quốc, họ cho trẻ đọc ê a đến thuộc lòng các đạo lý của các triết gia thời xưa. họ giải thích rất đơn giản, cứ để trẻ học thuộc trước , rồi lúc nó trải đời nó thấy các đạo lý đó đúng rồi áp dụng như thế nào là tùy mỗi người.
      mình thích nghe các cụ chuyện, thường lồng vào các câu thơ/ca dao rất thấm thía
      Lần sau đăng chương nàng để cỡ chữ 5 cho dễ đọc nha!
      Lỗi chính tả
      chương 41:
      ông ta thuận miệng...tố cao ông ta -> tố cáo ông ta
      saoxoay thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Thông báo:

      Chào các tình , đợi mãi cung mới quay trở lại nhưng mà hình như là bị mất hơi nhiều chương nên mình post lại dần nhé. Thực ra chỉ tiếc bình luận, phân tích của mọi người thôi chứ truyện post lại post dần cũng xong ấy mà. ^_^
      Last edited: 6/8/20
      Tô Đát Kỷ, hayley, saoxoay7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :