1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lão đại là nữ lang - La Thanh Mai (170/170)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 38: Hóa giải

      Lầu chính của Hoàng Hạc Lâu có ba tầng, mái lớn cong cong, nguy nga tráng lệ, bên trong có nhã gian, xung quanh là hành lang, có đình bát giác để hóng gió.

      Cả tòa tháp lớn sừng sững đỉnh Hoàng Hạc, lưng tựa vào Xà Sơn, nhìn xuống sông ngòi, thành quách, xa xa là gác Tình Xuyên bên bờ Trường Giang. Nơi đây trở thành biểu tượng của Giang Thành, tao nhân mặc khách từ nam chí bắc ngang qua vùng này ắt phải lên đây lần để đề thơ vẽ tranh, tổ chức tiệc rượu, như thế mới phí công tới Giang Thành.

      Đứng hành lang phía trước Hoàng Hạc Lâu, phóng mắt nhìn ra xa là núi non trùng điệp trải dài và những con thuyền bồng bềnh trong khói sóng mênh mang, nước sông cuồn cuộn. Nếu đứng bên bờ sông, ngắm nhìn lòng sông rộng, trải tới tận chân trời, người ta chợt cảm thấy mình bé giữa cuộc đời này, còn những con thuyền phiên diêu tựa những mảnh bèo trôi lá rụng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp dưới lòng sông. Nhưng bước lên lầu cao nhìn xuống lại có cái cảm giác mông lung của việc đứng lên tất cả thành trì phía dưới, chỉ cần đưa tay là có thể hái được sao trời, nắm được tất cả trong tay mình, dường như có thể hiểu được tại sao các nhà thơ lại thích đứng ở nơi này nhìn ngắm giang sơn, biểu đạt những cảm xúc của mình dành cho mảnh đất bên dưới.

      Tới người quạnh quẽ như Phó Vân Chương, đứng ở nơi cao như thế này nhìn về phía xa cũng có thể cảm thấy trong lồng ngực mình tự nhiên bùng lên loại khí phách hùng hồn: mệnh ta do ta do trời.

      "Thiếu gia, cao xứ bất thắng hàn [1], gió cũng lớn nữa, có lẽ là nên vào trong đáp lễ thôi."

      [1] Câu trích từ bài từ "Thủy điệu ca đầu" của Tô Thức, nghĩa đen là ở cao lạnh, chỉ những người ở địa vị cao/tài giỏi hơn người phải chịu cảnh đơn, có người tri kỷ. Liên Xác hiểu câu này theo nghĩa đen.

      Gió núi thổi qua làm lay động rèm lụa hành lang, Liên Xác run cầm cập, khẽ .

      Tiếng run rẩy của gã sai vặt kéo Phó Vân Chương về với thực, y hơi mỉm cười, trầm mặc .

      Mênh mông hào hùng chỉ là ảo giác trong nháy mắt, từ khi y sinh ra có duyên với cái loại hùng tâm tráng trí đó.

      Những chuyện như thế quá tốn sức, làm sao thư sinh trói gà chặt như y có thể đấu tranh với những định kiến của cuộc đời. Kiến càng rung cây [2], những câu như thế cũng khiến lòng người chấn động đấy, phấn chấn đấy. Nhưng mà những người dám trả giá cho những hành động như thế chắc chẳng có mấy người. Y cũng thế, y đặt bản thân mình vào hoàn cảnh gian nan tới độ cửu tử nhất sinh. Tuy rằng y cũng từng bất mãn, cũng từng nhiều lần mong muốn thay đổi Phó thị tông tộc nhưng y vẫn biết giới hạn nằm ở đâu. Từ trước tới nay, y chỉ dám tùy hứng làm càn trong phạm vi nho mà năng lực của y cho phép, nhất định bao giờ lấy trứng chọi đá.

      [2] Giống như “châu chấu đá xe”, ý là lượng sức mình nhưng mặt khác cũng thể dũng cảm, dùng sức lực nhoi để tác động đến những thế lực/định kiến to lớn. Khác với “châu chấu đá xe” ở chỗ kiến càng vốn ở cây lại còn rung cây

      Phó Vân Chương ở huyện Hoàng Châu có danh có tiếng, bản thân y có thể gây ảnh hưởng tới toàn bộ châu huyện. Ở trong huyện, có ai ngăn cản được y, y cũng cần phải e dè, có thể tận lực thể năng lực của bản thân.

      Phó Vân Chương ở phủ Võ Xương hấp tấp như thế, y có nhiều ưu thế, lại linh hoạt, có khả năng thấu hiểu lòng người, từ những người quyền quý sống trong nhung lụa của Sở Vương phủ cho đến những phu khuân vác bốc dỡ hàng hóa ngoài bến tàu, ai cũng có thể trở thành bạn của y.

      Có nhiều người cứ ca ngợi trúc xanh thà gãy chứ chịu cong nhưng thực thực tế, thân trúc vẫn mềm dẻo, linh hoạt hơn tùng bách. Mỗi khi cuồng phong cuồn cuộn kéo tới, trúc nghiêng mình theo gió, chỉ có thể uốn cong mới có thể thích nghi với hoàn cảnh, bị gió to bẻ gãy.

      Những cây thà gãy chứ chịu cong gãy hoặc bị nhổ tận gốc từ lâu rồi.

      "Câu "cao xứ bất thắng hàn" dùng như thế được."

      tiếng cười vương hơi men vang lên, người đàn ông tướng mạo đĩnh đạc, đầu đội mũ vuông bằng lụa mỏng như cánh ve, thân khoác đạp bào bằng lụa Vân Cẩm màu tím vén rèm lên, lảo đảo bước ra ngoài, dựa vào bên cạnh Phó Vân Chương trầm tư. Gã vừa mở miệng, mùi rượu xộc ra, "Hiền đệ tài cao như thế mà thư đồng lại thông minh. đáng tiếc."

      Phó Vân Chương ngắm cảnh giang sơn hùng vĩ trước mắt nữa, mặt đổi sắc, nhàng lui ra sau bước, tránh khỏi tiếp xúc của người kia, mỉm cười : "Tôi tớ trong nhà biết chữ, khiến Chung huynh chê cười rồi."

      Đột nhiên mất điểm tựa, Chung Đại Lang lảo đảo đụng vào lan can, hơi sửng sốt nhưng rồi lại cười lớn, nâng cao chén rượu trong tay, "Hiền đệ lo người có mùi rượu về nhà khó giải thích sao?"

      Rồi lại vỗ vào đầu mình mấy cái, "Ôi xem cái trí nhớ của ta này, hiền đệ nào đâu cưới vợ đâu!"

      Phó Vân Chương mỉm cười, quay lại nhã thất.

      Y từng học ở Giang Thành thư viện, thuở thiếu niên từng bị chính loại khí phách của thiếu niên ấy hại cho lên bờ xuống ruộng. giờ y vẫn cứ thích loại con cháu thế gia ỷ vào gia thế coi người dân bình thường như con sâu cái kiến kiểu Chung Đại Lang nhưng y biết phải đối phó với loại công tử con nhà quyền quý ấy như thế nào. Với loại người như thế, thể lấy lòng quá mức, cũng thể thanh cao quá mức: lấy lòng quá mức tự hạ thấp bản thân, bị người coi thường; thanh cao quá mức đắc tội với người.

      thể quá bảo thủ, cũng thể quá kích động, phải khéo léo giữ gìn phẩm giá của bản thân.

      Người bạn y mời tới dự tiệc để giúp đỡ hòa giải với y, Chung Đại Lang này tuy kiêu căng ngang ngược nhưng lại là người cá tính, đối xử với bạn bè rất có nghĩa khí.

      Phó Vân Chương cảm tạ người nọ. Trong bữa tiệc, y cũng nhanh chóng nhìn ra bản chất của Chung Đại Lang nên chỉ cần vài câu chuyện khiến đối phương nghĩ y là người đồng đạo, chỉ thiếu nước coi y là tri kỷ.

      Người bạn nọ còn lén ám chỉ với y Chung Đại Lang khá thân thiết với thế tử của Sở Vương.

      Sở Vương chỉ có đứa con trai, thương như trân bảo, nếu có thể kết bạn với vị thế tử này ngay cả nếu y thi trượt kỳ thi hội, cũng tới mức tìm nổi chỗ mưu sinh.

      Tái ông thất mã [3], chưa chắc là chuyện may. Phó tứ lão gia vô tình đắc tội Chung Đại Lang nên vô duyên vô cớ bị bắt oan, cuối cùng lại khiến y có thêm người bạn mới.

      [3] Điển cố dựa câu chuyện trong sách "Hoài Nam Tử". ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ, có nuôi con ngựa. hôm con trai ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão. Ông lão là người thông hiểu việc đời nên bình tĩnh : "Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt lành cho tôi". Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo con ngựa Hồ, cao lớn và mạnh mẽ. Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão trước đây. Ông lão tỏ vẻ gì vui mừng, : "Biết đâu việc được ngựa Hồ dẫn đến tai họa cho tôi". Con trai của ông lão rất thích cưỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy . Con ngựa này chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Con ông lão cẩn thận để ngựa hất xuống, gãy xương đùi, bị què chân. Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, ngờ con ngựa tốn tiền mua này lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế. Ông lão thản nhiên : "Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa này mà được phúc". năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lược Trung Nguyên, trai tráng trong vùng đều phải sung quân. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới này họ đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn lính, được sống sót ở gia đình. Bởi vậy, câu này nghĩa là họa phúc khó lường.

      "Hiền đệ!"

      Chung Đại Lang đuổi theo Phó Vân Chương, lại quàng tay vào vai y, cụng ly đánh cách cái, "Lần trước là ta say rượu, khiến thế thúc bị thiệt thòi. Nếu sớm biết đó là người lớn trong nhà của hiền đệ, ta làm sao có thể dung túng cho bọn người hầu trong nhà đánh người như thế? Thôi lần này coi như đánh quen . Ta sai người chuẩn bị lễ vật, ta cao lớn thô kệch thế này, sợ làm thế thúc hoảng sợ, dám tự ý tới nhà, khi nào hiền đệ về nhà, nhớ thay ta xin lỗi thế thúc."

      "Chung huynh khách sáo quá rồi." Phó Vân Chương dừng bước, nhìn Chung Đại Lang say khướt, trịnh trọng vái cái.

      Người dự tiệc say đến bảy tám phần, vòng tay ôm ấp mỹ cơ, thấy hai người họ vào liền sai thị nữ rót rượu.

      Chung Đại Lang cười ha hả về phía bàn tiệc, quay đầu nhìn Phó Vân Chương, "Chỉ là hiểu lầm thôi, hiền đệ đừng để ý, Nhưng đầu tiên đệ phải đồng ý với ta chuyện trước , hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, rượu ngon mỹ nhân, đệ phải uống vài chén rượu cho nghiêm chỉnh, được thoái thác, say về!"

      Người xung quanh nghe thấy vậy cũng ào ào lên tiếng: "Đúng thế, có say chúng ta cũng đỡ ngươi về."

      "Ta quen uống rượu." Phó Vân Chương mỉm cười, đỡ Chung Đại Lang trở về ghế ngồi, "Nhưng mà cũng thể nào coi thường ý tốt của Chung huynh, chỉ có thể liều mình bồi quân tử."

      Y bưng ly rượu đầy bàn lên, uống hơn cạn sạch.

      Phất tay áo cái chẳng còn thấy bóng dáng của cái người ôn tồn lễ độ thường ngày, y trở thành người khác, thoải mái, tự nhiên, tiêu sái hào hùng.

      "Hay lắm!"

      Mọi người đều giật mình, tiếng khen ngợi, reo hò rộ lên.

      oOo

      Thợ may vừa ra khỏi cửa, tôi tớ vội vã chạy lại thông báo rằng người Chung gia lại tụ tập bên ngoài cửa, hùng hùng hổ hổ như thế chắc cũng tốt lành gì.

      Quản gia sợ gặp họa, dối rằng Phó tứ lão gia có ở nhà, cũng dám mở cửa. Thế mà người Chung gia lại lịch khác thường, đứng chờ ở bên ngoài .

      Bọn họ cứ ở đó mãi khiến những nhà khác trong ngõ cũng dám ra ngoài, cả ngõ ru rú trong nhà. chỉ người trong nhà dám ra ngoài, người từ bên ngoài trở về thấy người Chung gia tụ tập đông như thế cũng dám về nhà nữa, quay đầu thẳng.

      Quản gia lấy cây thang, trèo lên ngó qua bờ tường quan sát tới gần nửa canh giờ, người Chu gia vẫn chưa có ý định ra về.

      "Có bao nhiêu người tới?" Phó tứ lão gia hỏi.

      Gã sai vặt lau mồ hôi, rón rén trả lời: "Ít nhất cũng hai mươi mấy người cao to..."

      Phó tứ lão gia hoảng sợ, chén trà cũng tuột khỏi tay rơi xuống đất, nước trà bắn lên ướt góc đạo bào.

      Đắc tội ai cũng được, miễn là đắc tội người làm quan. Đặc biệt là kiểu quan lại xuất thân thế gia, lại còn có quan hệ mật thiết với Vương phủ như Chung gia.

      Dân đen mà đấu với người làm quan chẳng khác nào trứng chọi với đá, làm gì có phần thắng.

      "Đừng làm mấy chị em Nguyệt tỷ nhi sợ."

      Nha hoàn pha ly trà khác, Phó tứ lão gia từ từ uống mấy ngụm trà cho bình tĩnh lại rồi đặt ly trà xuống, giũ giũ vạt áo, "Ta ra xem thế nào."

      Nếu là phúc phải họa, nếu là họa ắt tránh được.

      Vừa bước ra ngạch cửa chính đường ông thấy Liên Xác tới, dẫn theo mấy gã sai vặt.

      "Nhị thiếu gia đâu?"

      Phó tứ lão gia nhíu mày, phải là Chung Đại Lang cũng bắt Phó Vân Chương lại rồi chứ? Nghĩ đến đó đôi chân mày ông càng nhíu chặt, Phó Vân Chương chính là phượng hoàng vàng của Phó gia, thể do chuyện của ông mà liên lụy cả đến Phó Vân Chương được.

      Liên Xác cười hơ hớ, hành lễ với ông, "Thiếu gia uống rượu với đại công tử Chung gia ở Hoàng Hạc Lâu ạ. núi gió lớn, thiếu gia sai nô tài về lấy chiếc áo khoác mang lên đó."

      Phó tứ lão gia ngẩn người trong giây lát, mặt cũng giãn ra, : "Uống rượu xong thể để bị cảm lạnh, ngươi mau lấy ."

      Liên Xác thưa vâng rồi dẫn mấy gã sai vặt vào trong, cầm cái bọc vải mang ra.

      Phó tứ lão gia đứng bên cửa hiên chờ , thấy ra dặn dò: "Hầu hạ cho cẩn thận, đừng để nhị thiếu gia uống nhiều quá."

      Liên Xác vâng tiếng rồi : "Thiếu gia đêm nay có thể về, xin tứ lão gia chớ lo lắng."

      Phó tứ lão gia gật đầu, nhìn theo Liên Xác và mấy gã sai vặt khác ra ngoài. Bỗng nhiên ông vỗ tay đánh đốp cái, cười ha hả.

      Quan nhân mới khi nãy còn trầm tư lo lắng, sao chỉ trong chớp mắt vui mừng đến mức độ này, chẳng lẽ là sợ quá phát điên rồi?

      Quản hiệu chuyện gì, "Quan nhân, sao vậy ạ?"

      "Ta còn tưởng đại công tử Chung gia khó khăn thế nào, ngờ nhị thiếu gia vừa ra tay, người ta muốn hóa thù thành bạn với chúng ta rồi." Phó tứ lão gia gật đầu mỉm cười. "Nếu ta đoán nhầm, những người bên ngoài kia là do đại công tử Chung gia phái tới tặng quà, bảo đám người dưới đừng có thần hồn nát thần tính, cứ mở cửa ra .”

      Nhà của Phó Vân Chương ở phố Cống Viện, nếu như y muốn lấy áo khoác, đáng lẽ phải qua phố Cống Viện lấy mới phải, sao lại phải qua phố Đại Triều làm gì cho lòng vòng. Hôm qua y ngủ ở bên này cũng là chuyện cực chẳng , làm gì có chuyện mang áo khoác dày sang bên này để. Bởi vậy y cố tình sai Liên Xác sang đây chính là để nhắn với ông chuyện của đại công tử Chung gia giải quyết xong, để ông yên tâm.

      Chung đại công tử tuy học hành cũng phải tốt lắm nhưng quen biết rộng, hơn nữa cũng coi như có họ hàng với Sở Vương thế tử. Nếu có thể kết giao với người này, Phó gia ở phủ Võ Xương chẳng phải là có thêm chỗ dựa rồi hay sao?

      Phó tứ lão gia mặt vui phơi phới, với Vương thúc, "Sai người với mấy chị em Nguyệt tỷ nhi để mấy đứa nó phải lo lắng."

      Vương thúc vâng dạ rồi về phòng với Vương thẩm chuyện Chung gia sang đây tặng lễ.

      Vương thẩm vui mừng chắp tay niệm Phật hồi, đến việc làm dở cũng làm nữa, chạy ngay vào trong viện báo lại cho mấy chị em Phó Nguyệt, Phó Quế nghe.

      Phó Vân Khải và Phó Vân Thái nghe được tin này là kích động nhất. Hai thằng bé này, đứa là con nối dõi, đứa là con trai , từ bé được nuông chiều, cơm bưng nước rót, đến ngón tay có khi còn chưa đứt bao giờ, giờ tự nhiên lại động phải người ngang ngược hơn hai đứa gấp vạn lần là đại công tử Chung gia, cần nghe giải thích ném cả đám vào nhà lao nhốt đêm, có lẽ chưa đến mức sợ mất mật nhưng chắc cũng gần đến thế rồi.

      Chung Đại Lang giờ vượt qua Phó tứ lão gia, trở thành người hai đứa sợ nhất. Nhị ca kết bạn với Chung Đại Lang, từ giờ hai đứa bị Chung Đại Lang bắt nạt nữa, hai em đều thở phào nhõm.

      Đương nhiên là ngoài miệng hai đứa thừa nhận đâu.

      Có vẻ như Phó Vân là người duy nhất ngạc nhiên.

      Thông thường, thân sĩ địa phương đắc tội người đọc sách, đặc biệt là những người đọc sách lấy được công danh. Ai mà biết được, nhỡ ngày nào đó thư sinh kia chỉ bằng lần thi mà nổi danh thiên hạ sao?

      Chung Đại Lang dù sao cũng là con cháu quan lại, lúc sau rượu làm bị thương tôi tớ Phó gia. Tỉnh rượu rồi nghe Phó Vân Chương còn trẻ tuổi thế mà đỗ cử nhân có khi hối hận mấy phần, giờ lại có người đứng ra hòa giải, bày tiệc rượu mời ăn uống, Phó gia lại còn tặng nhiều lễ vật như thế, từ trong ra ngoài mặt nào cũng lo liệu chu toàn. Nếu vẫn cứ bám riết lấy chuyện này của Phó gia đúng là cực kỳ ngu xuẩn rồi.


      Chú thích của editor:

      Mũ vuông lụa mỏng

      [​IMG]
      Last edited: 7/8/20
      Orange195, Hạnh Đoan, thongminh1238 others thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 39: Bản đồ

      Đêm đó Phó Vân Chương về nhà . Gã sai vặt được sai trở về báo tin bọn họ từ Hoàng Hạc Lâu xuống xong còn nơi khác uống rượu tiếp.

      Nơi khác này người nọ nhưng Phó Vân cũng đoán được.

      Văn nhân tụ hội với nhau cũng chỉ có vài loại địa điểm, hoặc là danh lam thắng cảnh, hoặc là đền chùa miếu mạo, còn lại chính là nơi yên hoa.

      Lễ vật Chung gia đưa tới kể ra còn nhiều hơn lễ vật Phó gia mang tặng Chung gia ít, Phó tứ lão gia vừa bất ngờ vừa khó xử nên lúc ăn tối bàn bạc với quản xem liệu có nên chuẩn bị phần lễ khác mang tới Chung gia.

      Phó Vân ngồi đằng sau bình phong với Phó Nguyệt và Phó Quế, nghe tới đó đôi đũa đưa ra, định gắp miếng ngó sen xào cũng khựng lại chút.

      Ăn xong, Phó Nguyệt và Phó Quế trở về phòng ngủ.

      Tách nhau ra ở trước hành lang xong, Phó Vân dọc hành lang, thấy thư phòng Phó tứ lão gia vẫn sáng đèn, nghĩ ngợi chút rồi lại rẽ sang hướng thư phòng.

      Trời nóng, tấm bình phong được xếp lại. Từ bên ngoài có thể nhìn vào trong phòng, Phó tứ lão gia ngồi xếp bằng giường La Hán, cúi đầu xem sổ sách. bàn có đến mấy chồng sổ sách chờ ông xem xét.

      Đêm hè nhiều muỗi, người hầu trong phòng ngồi trong góc tường đốt thảo mộc đuổi muỗi, trong khí có hương thơm ngào ngạt đến mức hơi gay mũi.

      Phó tứ lão gia vừa ngẩng đầu tìm bàn tính thấy có người từ phía hành lang về phía này, nheo mắt lại nhìn cho , ông phát ra là cháu mình cùng nha hoàn, cười , "Sao con lại qua đây thế này?"

      Phó Vân bước vào thư phòng, chậm rãi tới trước sập, "Tứ thúc, nhà chúng ta định tặng lễ cho Chung gia lần nữa ạ?"

      "Chuẩn bị xong rồi, ngày mai mang qua đó."

      Phó tứ lão gia đưa mắt ra hiệu cho người hầu kẻ hạ, ý bảo họ lấy ghế từ phòng bên cạnh sang cho Phó Vân ngồi.

      "Tứ thúc, người như đại công tử Chung gia rất sĩ diện, người nọ tặng lễ cho chúng ta, chúng ta tặng lại, người ta chưa chắc vui vẻ, chúng ta làm khéo có khi còn đắc tội người ta."

      Phó Vân chậm rãi , thân thể bé ngồi lên ghế, mũi chân chỉ vừa đủ chạm đất.

      Kiếp trước, nàng từng biết rất nhiều người như Chung Đại Lang, những người như thế khi kết bạn với những kẻ thân phận bằng mình, họ quan tâm đến tài năng của người nọ, chỉ cần thấy có duyên, hợp mắt là được, nếu quá chú trọng vào phần lễ nghĩa khiến họ bực mình.

      Phó tứ lão gia hơi cau mày, suy nghĩ lát, đặt sổ sách trong tay xuống, "Ừ, tứ thúc cũng nghĩ vậy, nhưng mà tặng lại cái gì lại là hiểu lễ nghĩa..."

      "Hay là đưa ít sơn tra, đài sen qua bên đó. Con nghe Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi đài sen ở phủ Võ Xương tươi, chúng ta tặng họ mấy thứ này có khi còn hơn tơ lụa gấm vóc, dù sao cũng là đặc sản huyện Hoàng Châu, của ít lòng nhiều."

      Phó Vân nghiêm túc .

      Phó tứ lão gia bật cười, dù quen với việc bàn bạc việc trong nhà với cháu như hai người lớn với nhau nhưng nhìn con bé ngồi ghế ngửa mặt lên nhìn mình như thế ông vẫn nhịn được cười, "Con vậy cũng đúng."

      Rồi ông quay đầu sang dặn người hầu, "Sáng mai ngươi qua cửa hàng với chưởng quầy để ông ta ra bến tàu xem có thuyền hàng từ huyện Hoàng Châu tới, nhà nào cũng được, thấy có đặc sản nào chất lượng tốt mua hết, bảo ông ta lựa chọn cho cẩn thận để ta còn biếu người ta."

      Người nọ nghe xong vâng vâng dạ dạ.

      Phó tứ lão gia quay lại nhìn Phó Vân , cười , "Nhị thiếu gia phen này có thể kết bạn với đại công tử Chung gia coi như lần này chúng ta tới đây cũng được việc! Hôm qua tứ thúc đưa Khải ca nhi và Thái ca nhi chùa Trác Đao Tuyền bái Phật, còn rút được quẻ tốt, hóa ra ứng nghiệm ở chỗ này!"

      Nghe thời Tam Quốc, Quan Vũ từng đưa binh mã tới Võ Xương, đường con hổ trắng thành tinh nhảy ra chặn đường, Quan Vũ dũng mãnh chiến đấu với nó, diệt nó trừ hại cho dân, đao cắm xuống đất, từ dưới đất nước ngầm phun lên tạo thành dòng suối. Người đời sau gọi nơi ngài từng đóng quân là núi Phục Hổ, còn suối này là suối Trác Đao. Ngoài nơi Quan Công từng tắm cho ngựa cũng được đặt có tên là phố Tắm Ngựa, có người còn nơi Quan Công buộc ngựa xưa kia có hòn đá gọi là đá Buộc Ngựa. [1]

      [1] Chỉ có hai cái tên Phục Hổ với Trác Đao là văn vẻ nên mình để nguyên, hai cái còn lại cực kỳ dân dã nên đổi về thuần Việt.

      Người đời sau bày tỏ lòng kính với Quan Công nên dựng lên ngôi chùa để thờ thanh bảo đao của ngài, gọi là chùa Trác Đao Tuyền. (Tuyền = suối)

      Chùa này được dựng lên để tưởng niệm Quan Công nên dù cảnh quan thể nào so sánh với chùa Quy Nguyên, chùa Bảo Thông Thiền nhưng nhờ vào kính trọng Quan Công của người đời, chùa Trác Đao Tuyền vẫn hương khói nghi ngút, du khách nườm nượp.

      Phó tứ lão gia có chùa Trác Đao Tuyền Phó Vân biết nhưng chuyện cái quẻ tốt kia chắc chắn phải .

      Lần này vốn Phó Vân Chương chỉ định đưa nàng tới phủ Võ Xương, còn Phó tứ lão gia đưa mấy chị em Phó Nguyệt, Phó Quế tới đây là chơi, chuyện thợ thủ công chuyên về ươm tơ gì kia chỉ là cái cớ thôi. Vậy nên nếu lần này Phó gia đắc tội với người Chung gia, nàng chắc chắn áy náy.

      Phó gia lại lo người trong nhà oán trách nàng chuyện Chung gia nên mới gạt chuyện này qua bên.

      Giờ nàng mới hiểu Phó tứ lão gia sau khi về tới nhà tỏ ra ung dung, hề lo lắng như thế chắc chắn chẳng phải do ông sợ người Chung gia mà là muốn khiến nàng áy náy mà thôi.

      "Tứ thúc rút quẻ cơ mà, làm sao ứng lên người nhị ca được?" Phó Vân cười .

      Phó tứ lão thấy nàng đùa với mình như thế cũng vỗ tay phụ họa, cười cười nháy mắt với nàng, "Nhị ca con kết bạn với quý công tử, tứ thúc cũng được thơm lây mà, cho cùng vẫn là tứ thúc được lợi."

      Trời tối dần, trong những bồn hoa ngoài hành lang, tiếng muỗi vo ve rầm rĩ, Vương thúc dẫn mấy người qua lắp thêm chắn cửa, trong phòng lại càng tối.

      Người hầu kẻ hạ vào phòng thắp đèn, ánh đèn lờ mờ tạo thành khoảng sáng trước sập.

      "Đúng rồi, bản đồ lần trước con đưa tứ thúc..."

      Phó tứ lão gia bỗng nhớ tới chuyện, lật tìm trong đống sổ sách, tìm mãi thấy tấm bản đồ kia liền nhảy xuống sập, cầm đèn dầu lạc vội vàng ra bàn sách phía trước cửa sổ lật tung lên mới tìm được bản đồ Phó Vân đưa cho ông lần trước. Trở lại gian ngoài, ông vỗ vỗ lên bản đồ, , "Lần trước ra ngoài mở nó ra xem, có mấy người nhìn thấy cũng muốn có cái cho bằng được!"

      Trong tay ông chính là bản đồ Phó Vân vẽ cho ông.

      Nàng chép lại "Nhất thống lộ trình đồ ký" và "Khách thương tân khắc lái khán tỉnh mê thiên hạ thủy bộ lộ trình" ở chỗ Phó Vân Chương xong liền bắt tay vào việc vẽ bản đồ cho Phó tứ lão gia. Do gấp gáp, nàng có thời gian mô tả tỉ mỉ toàn bộ trạm dịch đường thủy và đường bộ, chỉ căn cứ vào hành trình của Phó tứ lão gia để vẽ ra sơ sơ vị trí các trạm dịch, khách điếm đường , ghi nhu cầu hàng hóa của từng địa phương và giá cả tham khảo, ghi chú nơi nào cần chú ý đạo tặc. Phó tứ lão gia biết nhiều chữ, nhiều chỗ nàng thể viết ra cho ông hiểu nên đành vẽ vài kí hiệu đơn giản.

      Ví dụ như vải vóc vẽ hình cuộn vải, lá trà là hình lá cây, quạt là hình tròn có nét sổ thẳng bên dưới.

      Phó tứ lão gia rất thích bản đồ này, gọi nó là bản đồ dẫn đường.

      "Con vẽ thêm mấy tấm là được ấy mà." Phó Vân . Tham khảo bản đồ của người trước, kết hợp với lời miêu tả của thủ thủy trong đoàn thuyền của Phó gia, nàng chỉ cần sửa chữa chút, hoặc đơn giản lấy bản đồ có sẵn chú thích lại cho cẩn thận cần phải tự mình đến những nơi đó cũng có thể vẽ được.

      Phó tứ lão gia ưỡn ngực, cười , "Làm sao như thế được? thể làm công cho người khác. Đám đồng sinh trong huyện viết thư, đọc thư thuê, mở miệng mấy cái như thế còn lấy tiền nữa là. Ta bảo với bọn họ muốn bản đồ cũng được, mỗi cái mười lượng bạc.”

      Phó Vân cười. Mười lượng bạc là đủ tiền cho nàng sống cả năm, tứ thúc biết cách hét giá.

      "Con thấy sao?" Phó tứ lão gia hơi lúng túng, " tỷ nhi, có phải miễn là trong sách có, con đều có thể vẽ ra được ? Bọn họ biết chữ, mấy cái quyển con "năm sáu" gì đó họ đọc được, họ chỉ thích cái này."

      Ông gõ gõ ngón tay vào bản đồ, kiêu ngạo : "Ai bảo nhà họ có cháu thông minh hiểu chuyện như tỷ nhi nhà chúng ta chứ! Đâu còn cách nào, chỉ có thể nhờ vả tứ thúc con thôi."

      Đối với khen ngợi của ông, Phó Vân cũng tỏ ra phấn kích, "Nếu là vẽ lại bản đồ này, con có thể vẽ lại, cũng mất đến nửa tháng. Nhưng nếu họ muốn bản đồ khác phải xem họ muốn bản đồ vùng nào con mới tìm tài liệu trong sách được."

      Khi vẽ bản đồ cho Phó tứ lão gia, nàng phải hỏi Vương thúc và mấy người khác xong mới vẽ ra được, tôi tớ trong nhà biết mỗi lần Phó tứ lão gia xuống phía nam là những đâu, nàng mới có thể căn cứ vào cầu thực tế mà vẽ nhanh như vậy. Nếu muốn vẽ lại toàn bộ đường xá miêu tả trong sách lại còn chú thích cẩn thận như thế, có khi vẽ cả năm cũng xong.

      Phó tứ lão gia khựng lại, gãi gãi đầu, ông hiểu chuyện vẽ bản đồ, cứ tưởng chỉ cần mở sách ra đọc rồi vẽ vài nét theo như mô tả trong đó là xong. Ai dè...

      "Bọn họ muốn bản đồ khác." Mặt ông lên vẻ xấu hổ, nghe tỷ như , vẽ bản đồ có vẻ phải là vạch vạch vài đường là xong, "Tại tứ thúc nhanh mồm nhanh miệng, sao, để tứ thúc tìm cớ từ chối họ."

      Phó Vân còn nghĩ tới mười lượng bạc, nàng hy vọng có thể lớn nhanh, như thế có thể sớm báo đáp được cho những người xung quanh, cũng có thể thoát khỏi trói buộc nhanh hơn, vẽ bản đồ kiếm tiền tốt hơn làm khăn lưới nhiều.

      "Tứ thúc, tứ thúc đồng ý cũng sao." Nàng , "Nhưng mà phải nâng giá lên mới được, mười lượng bạc chỉ là tiền sao chép thôi, nếu họ chi hai mươi lượng, con có thể dựa theo cầu của mỗi người bọn họ để vẽ ra tấm bản đồ mà chỉ mình người đó hiểu."

      Khi vẽ bản đồ này, để đề phòng bản đồ của Phó tứ lão gia bị người ngoài lấy mất, biết được những bí mật làm ăn của Phó gia, nàng vẽ đó những kí hiệu đặc biệt mà chỉ có Phó tứ lão gia hiểu. Người khác nhìn vào cũng chỉ thấy được tuyến đường mà thôi.

      Nàng tin những người bạn làm ăn của Phó tứ lão gia cũng biết cái bản đồ chứa những ký hiệu đặc biệt có ý nghĩa với việc làm ăn của họ như thế nào. Nhận bản vẽ về, họ có thể tự sửa ký hiệu, liên quan gì đến người vẽ là nàng nữa.

      Phó tứ lão gia há hốc mồm kinh ngạc, ông còn tưởng cháu mình giống những người đọc sách khác, coi thường của cải, thấy tiền bạc là dơ bẩn, muốn quan tâm đến chuyện này, ai ngờ nàng cũng biết tính toán như thế.

      "Được!"

      Ông khó kiềm chế được hưng phấn, đập đánh bốp cái lên bàn, cái bàn rung lên, mấy chồng sổ sách đó đổ xuống ầm ầm.

      oOo

      Phó tứ lão gia làm việc rất năng suất, tối hôm trước mới với Phó Vân chuyện vẽ bản đồ, ngày hôm sau sai người khắp các cửa hàng xung quanh mua giấy, bút, mực, keo, thước, các loại thuốc màu, thượng vàng hạ cám cái gì cũng mua rồi sai người đưa tới phòng Phó Vân .

      Nàng vừa thức dậy, ngồi đọc sách, nhìn thấy đống hổ lốn trước mặt chỉ biết lắc đầu, bảo Phương Tuế và Chu Viêm sắp xếp lại.

      Còn sớm, mấy người bạn của Phó tứ lão gia vẫn chưa đề ra cầu, hơn nữa sách còn ở trong thư phòng của Phó Vân Chương, giờ nàng muốn vẽ cũng vẽ được.

      Nghĩ tới Phó Vân Chương, nàng đặt sách xuống, về phía cửa sổ, hỏi nha hoàn, "Nhị thiếu gia tối qua về lúc nào?"

      Nha hoàn trả lời: "Nhị thiếu gia còn chưa về ạ."

      Phó Vân khẽ cau mày.

      Ăn sáng xong, mấy người quen biết với Phó tứ lão gia lục tục tới thăm, hỏi thăm chuyện đại công tử Chung gia ngựa làm bị thương tôi tớ Phó gia.

      Dệt hoa gấm dễ, đưa than ngày tuyết mới khó [2]. Những người quen biết, có người mới vừa nghe được tin lập tức chạy tới an ủi Phó tứ lão gia, giúp ông nghĩ cách; nhưng đa phần trong số họ biết ông gặp chuyện cũng chỉ đứng nhìn, nghe Chung gia tặng lễ cho Phó gia mới tới đây hỏi thăm tin tức, muốn nhân cơ hội này kiếm chút quan hệ với Chung gia.

      [2] Khi ta gặp chuyện tốt đẹp, có nhiều người hùa vào là bình thường; lúc ta gặp khó khăn, có người giúp đỡ mới là hiếm có.

      Phó tứ lão gia tiếp khách cả buổi, mặt cũng sắp tê cứng vì cười. Ông muốn chạy ra ngoài né tránh mấy người này như Phó Vân Khải và Phó Vân Thái vẫn sợ đến mức chỉ dám ru rú trong nhà, Phó Vân Chương lại chưa trở về nên ông đành phải chôn chân ở nhà chờ tin.

      Mãi tới khi mặt trời chuẩn bị xuống núi, trước cổng mới vang lên tiếng bánh xe ngựa cán lên mặt đường lát đá, Chung Đại Lang đích thân đưa Phó Vân Chương về tới nhà.

      Người hầu kẻ hạ nhận ra Chung Đại Lão sợ hãi vô cùng, ba chân bốn cẳng chạy vào viện thông báo.

      Phó tứ lão gia ngồi dưới giàn hoa tường vi ăn dưa ướp lạnh nghe thấy thế cũng giật nảy mình, vội vã về phòng thay chiếc đạo bào đẹp nhất, mũ mão chỉnh tề, dẫn hai đứa nhóc nhát chết là Phó Vân Khải và Phó Vân Thái ra cổng đón.

      Chung gia ở phủ Võ Xương hoành hành ngang ngược, danh tiếng của Chung Đại Lang cũng chẳng tốt lành gì.

      Biết người chèn ép Phó tứ lão gia và hai cậu em nhà mình là Chung Đại Lang tới đây, Phó Nguyệt, Phó Quế cũng ăn dưa nữa, kéo nhau nép vào bên bụi hoa rậm rạp, lén nhìn ra cửa.

      Phó Vân gọi bà tử tới, "Chuẩn bị canh rã rượu, thêm bát canh dễ tiêu hóa nữa."

      Bà tử hỏi: "Buổi sáng nhà bếp nấu canh gà rừng nấm hương giờ vẫn còn, hâm nóng mang lên được ạ?"

      "Canh gà ngấy quá, nấu canh cá , nấu nồi là được rồi."

      Bà tử vâng vâng dạ dạ rồi xuống bếp chuẩn bị.

      Phó Vân đứng dưới bóng cây thất thần lát, nàng quen với việc chăm sóc người say. quan trường phải xã giao nhiều, dù là Ngụy Tuyển Liêm hay là Thôi Nam Hiên, uống rượu về cũng gần như chắn chắn là chưa ăn no, bàn tiệc miệng lưỡi như dao, ra chữ cũng phải cân nhắc, dù trước mắt toàn của ngon vật lạ chăng nữa mấy ai nuốt trôi được?

      Phó Vân Chương vẫn chưa làm quan, nhưng rồi có ngày y cũng con đường giống như Thôi Nam Hiên.

      Càng trải qua nhiều việc, nàng càng hiểu được những người gia thế bình thường, có ai chống lưng mà muốn thành công con đường công danh khó khăn thế nào, cũng dần dần có thể hiểu được lựa chọn trước kia của Thôi Nam Hiên.

      Đương nhiên, hiểu được chỉ là hiểu được mà thôi. Việc khiến nàng đau lòng thất vọng cũng phải chuyện khoanh tay đứng nhìn.

      "Nhị ca ca về rồi!"

      Giọng Phó Quế vang lên bên tai Phó Vân .

      Phía hành lang bên kia vọng tới tiếng bước chân. đầu là Phó tứ lão gia và người mặc áo gấm, phía sau hai người là đám người hầu kẻ hạ, Liên Xác đỡ Phó Vân Chương ở giữa.

      Phó Vân Chương dường như say khướt, bước chân loạng choạng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Chung Đại Lang thi thoảng lại quay đầu lại chuyện với y, y chỉ gật đầu, cười mà .

      Phó Vân Khải và Phó Vân Thái đương nhiên vẫn sợ Chung Đại Lang ra mặt, chỉ dám tụt lại sau cùng, hận thể đeo chặt vào người Vương thúc.

      "Được rồi, ta chỉ đưa đệ tới đây thôi, Vân Chương, lần tới chúng ta lại uống tiếp!"

      Chung Đại Lang vỗ bàn tay to như cái quạt lên vai Phó Vân Chương rồi lảo đảo ra về

      Phó tứ lão gia nào dám cứ để gã như thế, vừa gọi người hầu kẻ hạ tới đỡ gã, vừa giữ khách: "Trời nóng bức thế này mà lại để đại công tử đưa Vân Chương về, uống ly trà rồi vẫn chưa muộn."

      Chung Đại Lang chân nam đá chân chiêu, đứng cũng đứng được cho ra hồn nhưng lại nhất quyết chịu để cho người hầu đỡ, xua tay cười : " uống trà! Lần sau lại đến!"

      Phó tứ lão gia cũng biết tính nết người này nên cố nài ép, cẩn thận tiễn ra ngoài.

      Đám người hầu cũng vội vàng theo sau, mọi người còn có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của Chung Đại Lang. Lúc này, Phó Vân Chương mới day day mi tâm, người bỗng đổ về phía trước, suýt nữa ngã xuống đất.

      Liên Xác thảng thốt, mấy người bên cạnh vội vàng bước lên, may mà đỡ kịp Phó Vân Chương.

      "Mau đưa nhị ca ca về phòng." Phó Quế vội .

      Phó Nguyệt đau lòng, "Người Chung gia kia ra gì, bắt nhị ca ca uống nhiều rượu như thế."

      Phó Vân nhớ tới cái đêm Phó Vân Chương tình cờ gặp được Lý Hàn Thạch ở bến tàu cũng uống rượu say, y có vẻ cũng dễ say.

      Rối loạn hồi, người hầu kẻ hạ cũng chuẩn bị xong nước để hầu hạ Phó Vân Chương rửa mặt.

      Tới khi Phó tứ lão gia tiễn Chung Đại Lang về xong, Phó Vân Chương thay bộ quần sạch , tựa vào thành giường húp canh cá.

      "Vân Chương sao chứ?" Phó tứ lão gia nhìn kỹ sắc mặt y, "Có bị đại công tử Chu gia kia làm khó dễ ?"

      Phó Vân Chương lắc đầu, khẽ : " sao ạ, Chung Đại Lang cũng khó gần."

      Y cũng muốn nhiều về Chung Đại Lang nữa, "Tứ thúc, nhờ tứ thúc chuẩn bị mấy món đặc sản, ngày mai cháu mang tỷ nhi gặp người."

      " phải gặp rồi à?" Phó tứ lão gia sửng sốt, ông cho rằng lần này Phó Vân Chương tới phủ Võ Xương là để đưa tỷ nhi bái kiến đạo nhân ở Trường Xuân Quan.

      nét cười thoáng ra mặt Phó Vân Chương, y , chỉ tiếp tục húp canh cá.
      Last edited: 7/8/20
      Orange195, Hạnh Đoan, thongminh1239 others thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      @levuong Đợi nhé đợi nhé ^_^ Đợi thiên thời địa lợi nhân hoà heheeeee. tự nhủ: được xì-poi, được xì-poi. =D
      saoxoay, Mengotinh_Ranluoi, levuong2 others thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Lỗi chính tả nè
      Chương 38
      Lầu chính....nhã gia- nhã gian
      Tao nhân mặc khác- tao nhân mặc khách
      Chung đại lang dù sao....lúc sau rượu -lúc say rượu
      Chương 39
      Người hầu kẻ hạ nhân ra chung đại lão- nhận ra chung đại lang??
      ra tớ thấy bản đồ 20 lượng bạc cũng khá hời cho người mua rồi đó. Gặp mình hét giá 50 lượng rồi.haha
      saoxoay, 1900Iris N thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 40: Cố nhân

      Phó Vân ngờ, người quen cũ đầu tiên mà nàng gặp ở kiếp này lại là Diêu Văn Đạt.

      Đứng trước căn nhà nằm sâu trong ngõ hẹp, nghe thấy từ sau cánh cửa vọng lại giọng quen thuộc lớn tiếng chửi mắng thói đời, châm chọc kẻ sĩ, nàng ngẩn ra lát, khóe miệng vô thức cong lên.

      Kiếp trước, là vợ của Thôi Nam Hiên, nàng căm ghét cái kẻ luôn cố ý làm chồng nàng khó xử mọi lúc mọi nơi là Diêu Văn Đạt, nàng cảm thấy ông ta bụng dạ hẹp hòi, tự hạ thấp mình.

      Giờ nàng chỉ là tiểu nương tử bình thường của Phó gia ở huyện Hoàng Châu, thay đổi góc nhìn, Diêu Văn Đạt dường như đáng ghét như vậy nữa.

      Tựa như lúc còn ở nhà chẳng thấy những đặc sản của quê hương mình có gì đặc biệt, sau này xa nhà ngàn dặm mới biết những thứ ấy trân quý, đáng để người ta hoài niệm. Tha hương nơi đất khách nhiều năm, bỗng nghe được câu mang điệu quê hương cũng có thể khiến người ta xúc động đến cay cay sống mũi, nước mắt tràn mi. Lúc này bỗng nhiên gặp người quen cũ, cho dù mình từng ghét người kia thế nào cũng cảm thấy họ thân thiết đáng .

      Diêu Văn Đạt vẫn thế. Diêu đại nhân vẫn là cái người biết lo liệu cho gia đình, chỉ biết sống nghèo khó qua ngày. Căn nhà ông ta ở ở ngay cạnh bến tàu, xung quanh khu này nhà cửa tồi tàn, theo cách của Chung Đại Lang, người ở trong cái ngõ này toàn là "người hạ đẳng".

      Ở đây tiền thuê rẻ.

      Diêu gia chỉ có nha hoàn, hai lão bộc. lão bộc hầu hạ ở thư phòng, lão bộc chuyên lo chuyện xã giao cho Diêu Văn Đạt, nha hoàn quét tước phòng ốc, giặt quần áo, may vá, bếp núc, có bao nhiêu việc nhà làm hết từng ấy việc.

      Hôm nay lúc nấu cơm, nha hoàn ngủ quên nên cháy cả nồi. cùng là lớp cơm khô vàng, có thể coi là chín, phần ở giữa chưa chín kĩ, lớp dưới cùng cháy đen như than.

      Nha hoàn tỉnh dậy chỉ biết quỳ trước hành lang nhận lỗi, Diêu Văn Đạt nổi giận lôi đình, đứng chống nạnh trong thư phòng, đóng chặt cửa sổ vọng ra ngoài mắng chửi nha hoàn.

      Vậy mà thanh vẫn oang oang sang sảng.

      Liên Xác tới vài bước định gõ cửa, Phó Vân Chương gọi lại, "Đợi ."

      Phó Vân đứng bên cạnh bảo : " ra đầu ngõ mua mấy lồng bánh bao hấp, mua thêm canh nóng, nếu như có bánh quẩy mua thêm mấy cái nữa."

      Phó Vân Chương cúi đầu nhìn nàng.

      Nàng chỉ vào hộp đựng lễ vật tôi tớ Phó gia cầm phía sau, khẽ : "Trước khi muội kiểm tra rồi, trong hộp ngoại trừ cá tươi còn có ngó sen, đài sen, củ ấu, dưa hấu, đồ nhắm có vịt muối, lạc, rau muối chua và dưa chuột muối. Diêu tiên sinh là người phía nam nhưng ông ta ở phương bắc nhiều năm rồi, giờ lớn tuổi, khẩu vị thay đổi. Hồi muội ở phía bắc thấy nhiều người già, răng yếu rồi thích ăn mấy đồ vừa nguội vừa cứng, chỉ thích ăn mì nóng."

      "Muội nghĩ là Diêu tiên sinh mời chúng ta ở lại ăn cơm hả?" Phó Vân Chương nhướn mày, cười hỏi.

      Phó Vân trả lời, lườm y cái.

      Diêu Văn Đạt tính cách kì quái, khó chiều, từng dám chỉ thẳng vào mặt thủ phụ Thẩm Giới Khê mà mắng ông ta là quyền thần [1]. Phó Vân Chương nghĩ nàng chưa gặp Diêu Văn Đạt bao giờ. người luôn lo lắng chu đáo cho nàng như y nhất định phải chắc chắn Diêu Văn Đạt làm khó hai người bọn họ mới có thể đưa nàng tới Diêu gia lần này.

      [1] Thần tử lạm quyền, lấn lướt hoàng đế.

      Hơn nữa y còn chuẩn bị cả đồ nhắm thế kia, còn gì để hỏi nữa?

      Phó Vân Chương khum tay lại, dùng mu bàn tay cốc lên đầu Phó Vân , cười mà .

      Ban đầu y để ý tới nàng vốn chỉ bởi thân thế giống nhau. Sau này lại tra được chuyện Phó tứ lão gia phản đối lập đền thờ có liên quan tới nàng, y nhận ra có lẽ y phải nhìn em họ khác chi này bằng cặp mắt khác xưa. độc lâu, đột nhiên có người có thể hiểu được mình, cho dù nàng chỉ là đứa trẻ, cũng vẫn khiến cho người đơn giữa vạn người như y cảm thấy được ủng hộ.

      Để cho nàng có thể học giống như con trai trong tộc là xuất phát từ đồng cảm giữa những người cùng hoàn cảnh, y giúp đỡ nàng là để bù đắp cho những tiếc nuối trước kia của chính mình: Y thể làm những việc mình thích, hiểu được đau khổ bất lực của con người trước cuộc đời. Nàng là con , chỉ phải đối mặt với ngăn cản và châm chọc của người khác mà còn cả những sầu lo cho tương lai của chính mình, nhưng nàng lại có thể bất chấp tất cả, kiên định, nỗ lực vì những gì mình muốn làm, nàng còn mạnh mẽ hơn y trước đây rất nhiều.

      Vậy là y trao cho nàng cơ hội, xem nàng có thể bao xa.

      Quen biết nàng lâu hơn, y dần dần nhận ra nàng có quá nhiều điểm giống người bình thường. Nhưng nàng vẫn thản nhiên, cố gắng che giấu những điểm khác thường ấy.

      Thân phận nữ tử trói buộc nàng nhưng đồng thời lại cho nàng tự do và bình thản vượt ra ngoài những lo lắng của thế tục.

      Những biểu của nàng tinh tế lại vừa thẳng thắn, nếu muốn mờ nhạt trong biển người, sao bộc lộ bản thân.

      “Hãy nhom lửa mới lại châm trà, thơ rượu lúc tuổi hoa.” [2]

      [2] Hai câu cuối trong bài từ "Vọng Giang Nam - Siêu Nhiên đài tác" của Tô Thức, nằm trong đoạn:
      "Sau Hàn thực
      Tỉnh rượu lại thương ta,
      Chớ đối cố nhân mơ cố quốc,
      Hãy nhom lửa mới lại châm trà
      Thơ rượu lúc tuổi hoa!"
      (Bản dịch của Đỗ Chiêu Đức)
      Đại ý là tỉnh rượu sau Tết Hàn thực, Tô Đông Pha cảm khái về cảnh xa nhà nhưng lại gạt bỏ nỗi buồn này sang bên, than thở nỗi lòng nhớ quê trước mặt bạn cũ mà nhóm lửa pha trà, vui cái vui trước mắt với thơ và rượu. Lửa mới là vì vào dịp Hàn thực, theo phong tục Trung Quốc, mọi người đều nhóm lửa nên lửa được dập tắt, sau Hàn thực lửa lại được nhóm lên. Ở đây tác giả sử dụng hai câu này để về phóng khoáng, gạt bỏ sầu lo để tận hưởng tuổi xuân của Phó Vân .


      Nàng trầm tĩnh, nghiêm túc, chưa bao giờ thể khí phách hăng hái và kiêu ngạo của tuổi thiếu niên.

      Nhưng nàng biết rằng trong mắt người khác, nàng như vầng mặt trời mới mọc, bừng bừng sức sống, xung quanh ngập tràn những áng mây tía cuồn cuộn, chỉ chờ đợi vén màn mây là cháy lên rực rỡ, lấp lánh ánh sáng.

      Phó Vân Chương nhìn Phó Vân trưởng thành với tốc độ kinh người với nhiều cảm xúc như thế.

      Có học trò đầy hứa hẹn nhường này, người làm thầy như y vừa vui mừng, vừa hâm mộ, vừa tán thưởng, ngoài ra còn có chút cảm giác muốn trêu đùa khiến chính y cũng phải ngạc nhiên. Y vẫn thường cho rằng tâm hồn mình bình lặng như nước, cái loại cảm xúc hoạt bát vui tươi như thế mất từ lâu rồi.

      Nhưng thực tế là có em hành xử khác người, luôn hiểu được những ý nghĩ trong lòng y khi người khác còn chưa kịp hiểu, rồi nhanh chóng đáp lại, nghịch ngợm, phá phách, ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa lúc nào cũng nghiêm trang ít ít cười như thế khiến y rất khó kiềm chế mong muốn trêu chọc nàng chút.

      Y chị em. Phó Dung là do mẹ y nhận nuôi từ nhà mẹ đẻ, y hiểu những tính toán trong lòng bà. Phó Dung là cháu bên nhà mẹ đẻ bà, có đứa con dâu chung huyết thống với mình lại còn dễ kiểm soát như thế bà mới có thể tiếp tục khống chế mọi chuyện trong nhà. Y, vẫn như từ trước đây, ngầm đồng ý tất cả các quyết định của bà. Nếu như phải cha mẹ đẻ của Phó Dung kiên quyết hai nhà liên hôn, Phó Dung sửa họ để trở thành em y.

      Nghe mẹ Phó Dung trở thành em mình, y thầm thở phào.

      Mẹ y ở giá nhiều năm, giờ có thêm đứa con để trò chuyện với bà, Phó Vân Chương cũng vui mừng. Phó Dung tuổi còn , lại được nuông chiều từ nên hiểu được những mưu tính của người lớn trong nhà. Y từng nghĩ đối xử với Phó Dung như em ruột của mình, nàng muốn cái gì, y cho nàng cái đó.

      Y vốn cho rằng Phó Dung là em y cho đến ngày, y bỗng nhận ra lời ăn tiếng điệu bộ cử chỉ, cách đối nhân xử thế, ngữ khí ngạo mạn khi chuyện với người khác, cách đứng, thậm chí cả cách nàng sai khiến, đòi hỏi y cái này cái kia như lẽ tự nhiên chẳng khác gì mẹ y.

      Mẹ y có thêm đứa con nhưng y vẫn chị em như cũ.

      chị em, hẳn là giống như Khải ca nhi, Thái ca nhi, Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi, bình thường có thể chơi đùa, tranh cái này giành cái kia, cùng nhau gây chuyện, cùng nhau bị phạt, tới lúc sợ hãi cùng khóc với nhau chẳng chút ngượng ngùng.

      Người trong huyện đều khen y tảo tuệ, ra là y bị mẹ ruột mình ép phải nhìn thực trước tuổi mà thôi. Năm mười tuổi, y hiểu được bản thân mình gánh vác cái gì. Từ đó, y còn giống như hồi còn , hâm mộ bạn cùng trường có cha có mẹ, có chị em.

      Y cần phải cố gắng bằng toàn bộ sức lực của mình, nhanh chóng thi đỗ, đạt được công danh, làm rạng danh tiên tổ. Có như vậy, y mới có thể làm chỗ dựa mẹ y. Vốn là "lúc tuổi trẻ biết mùi vị buồn là gì", tưởng như mình vẫn còn nhiều thời gian để mà mắc lỗi nhưng y lại chỉ có thể vùi đầu vào sách vở, thế là "vì làm bài từ" đến tư cách buồn cũng có. [3]

      [3] Mượn ý bài từ "Thái tang tử - Thư Bác Sơn đạo trung bích" của Tân Khí Tật, trong bài từ vốn là:
      "Lúc tuổi trẻ biết mùi vị buồn là gì
      Cứ thích lên lầu cao,
      Thích lên lầu cao,
      Vì làm bài từ mới nên gượng là buồn"
      (Bản dịch lấy từ thivien.net)
      Đại ý là tuổi trẻ biết buồn là gì, muốn lên lầu cao ngắm cảnh làm bài từ nhưng bài từ lúc nào chẳng phải có chút cảm khái về cuộc đời, đành phải giả là buồn thôi. Đặt vào Phó Vân Chương, vì tập theo nghiệp đèn sách mà có tư cách lên nỗi buồn của bản thân mình, buồn là cái buồn của bài từ chứ nào phải của bản thân y, hoặc có thể là Phó Vân Chương phải quên nỗi buồn của bản thân để tập trung đèn sách, dù bản thân y muốn thế. thế nào cũng đều đáng thương cả.


      Nhưng giờ Phó Vân Chương hình như cũng hiểu được cảm giác làm trai là như thế nào.

      oOo

      Bọn họ đứng chờ trước cổng Diêu gia lúc.

      Tiếng giày giẫm lên nền đất lồi lõm đưa Liên Xác trở lại, bưng chiếc hộp đựng đồ ăn, "Ngũ tiểu thư, tiểu nhân mua đồ về đây."

      Phó Vân mở hộp ra nhìn lượt rồi gật đầu.

      Diêu Văn Đạt, người Chiết Giang tên Chu Ngọc và Thôi Nam Hiên là ba người đứng đầu trong cùng khoa thi. Ban đầu, cả ba người đều nhậm chức ở Hàn Lâm Viện nên thể nào tiếp xúc với nhau. Ngày Diêu phu nhân còn sống, nàng, Diêu phu nhân và Chu phu nhân khá thân thiết, ngày lễ ngày tết vẫn thường tặng đồ cho nhau. Tới khi quan hệ giữa Diên Văn Đạt và Thôi Nam Hiên trở nên căng thẳng, nàng và Diêu phu nhân tuy lui tới nữa nhưng cũng có gì mâu thuẫn, thi thoảng tình cờ gặp mặt trong tiệc nhà người khác cũng mỉm cười thăm hỏi.

      Diên Văn Đạt đọc sách cả đời, cuối cùng cũng công thành danh toại, cưỡi ngựa diễu phố, đương nhiên là vui mừng khôn xiết, khiến người trong thiên hạ đều phải ngưỡng mộ nhưng Diêu phu nhân lại cả đời làm lụng vất vả, bệnh tật quấn thân, hưởng phúc chưa được hai năm bệnh nặng qua đời.

      Phó Vân còn nhớ lần cuối cùng nàng nhìn thấy Diêu phu nhân. Khi đó bà ấy ngồi gần cửa ra, người mặc lễ phục, đầu đội ngọc quan (mũ của mệnh phụ), vui vẻ cười với các mệnh phụ trong bữa tiệc, toàn kể chuyện về Diêu Văn Đạt.

      Diêu phu nhân lúc ấy sắc mặt hồng hào, hề giống người bị bệnh lâu ngày chút nào.

      Ấn tượng đó sâu sắc đến nỗi Phó Vân vẫn còn nhớ những đồ ăn Diêu Văn Đạt ưa thích.

      Nàng ngơ ngẩn nhớ lại bỗng tay áo bên trái bị giật mấy cái, ngẩng lên thấy Phó Vân Chương cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười hỏi: "Nghĩ gì thế?"

      Y chỉ thuận miệng hỏi vậy chứ cũng cần nàng phải trả lời, tiếp, "Được rồi, Diêu tiên sinh mắng nha hoàn xong cơn tức cũng xả ra được rồi, chúng ta vào thôi."

      Lão bộc gầy gò của Diên ra mở cửa, nhìn thấy Phó Vân Chương và Phó Vân , đúng hơn là nhìn thấy tôi tớ Phó gia đằng sau khệ nệ bê hộp quà mắt sáng lên, lập tức tươi cười chào đón: "Phó tướng công tới rồi! Mấy ngày nay đại nhân vẫn hay nhắc tới Phó tướng công, Phó tướng công phen này mà tới, có khi đại nhân còn tự tìm."

      Phó Vân Chương mỉm cười, với lão bộc vài câu, sai người mang đồ nhắm và thức ăn nóng hổi vừa mua khi nãy vào nhà.

      Lão bộc vốn lo lắng vì cái nồi cơm duy nhất trong nhà vừa cháy thành than, giờ Phó tướng công tới thăm đại nhân, lại còn mang nhiều đồ ăn thức uống như thế, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!

      Lão vui mừng tới mức tạ ơn thần phật mấy lần, cũng để ý chuyện tôi tớ Phó gia lóng ngóng ôm đồ gần đó, vội vàng bảo nha hoàn rửa cho sạch khuôn mặt đầy nước mắt kia rồi quay lại đây hầu hạ, còn bản thân lão thư phòng thông báo, "Đại nhân, Phó tướng công tới rồi."

      tiếng hừ vang lên, cửa thư phòng đột nhiên mở ra, lão giả mặt mày nhăn nheo, tóc hoa râm, người mặc đạo bào màu xám hơi bạc ra ngoài, nhìn khắp xung quanh, khẽ lên tiếng: "Vân Chương tới rồi hả?"

      Phó Vân Chương kéo tay Phó Vân tiến về phía ông ta, " lâu gặp, khí sắc của tiên sinh khá lên nhiều."

      "Ta vẫn khỏe, sống thêm mười năm nữa cũng vấn đề gì." Diêu Văn Đạt xua tay, mắt nhìn xuống hai cái búi tóc xíu cùng chiếc áo khoác màu lam bằng lụa mỏng và váy điệp thêu hoa người Phó Vân .

      Phó Vân hành lễ với Diêu Văn Đạt như lời Phó Vân Chương dạy từ trước, ngước mắt bình tĩnh nhìn ông ta.

      Ông ta hầu như chẳng thay đổi gì.

      Người trong kinh đều Diêu Văn Đạt càng già càng dẻo dai, năm ấy trong bữa tiệc sau khoa thi, các sĩ tử khác thấy ông ta già như thế còn lén đánh cược với nhau xem tân khoa trạng nguyên có thể sống thêm mấy năm nữa, đa số bọn họ cho rằng ông ta chắc chẳng làm ở Hàn Lâm Viện được bao lâu giã từ nhân thế. Nhưng từ năm này qua năm khác, đến Tiên đế và nhiều đại thần khác trẻ hơn ông ta vài tuổi cũng ra , ông ta vẫn thế, dù đầu đầy tóc bạc, thi thoảng lại bệnh trận, lần nào thầy thuốc cũng bảo Diêu gia chuẩn bị hậu . Nhiều năm như thế, ông ta già nua ốm yếu, thuốc thang liên tục, tưởng như có thể ra bất kì lúc nào nhưng mà… vẫn cứ chết.

      Nhìn ông ta gầy đét vậy thôi chứ mỗi lần mắng chửi người khác là cứ như thể vừa hít được hơi tiên khí, hùng dũng oai vệ, phí phách hiên ngang, giọng oang oang, đến võ tướng có khi còn quát to bằng ông ta.

      "Đây là muội muội của ngươi hả? giống ngươi lắm, trông hoạt bát đáng hơn ngươi nhiều."

      Diêu Văn Đạt ngồi xuống trước chiếc bàn bày đầy đồ ăn, món nóng món nguội đều đủ cả, lạnh lùng nhận xét.

      Phó Vân Chương chỉ mỉm cười.

      Phó Vân hơi nhíu mày, quan hệ giữa Phó Vân Chương và Diêu Văn Đạt hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng.

      Diên Văn Đạt phải là rất ghét Phó Vân Chương à?

      "Học sinh đưa muội muội tới phủ Võ Xương chơi, nhớ tới tiên sinh vừa khỏi bệnh nên tiện đường tới thăm tiên sinh." Phó Vân Chương từ tốn .

      Diên Văn Đạt cũng khách sáo với y, bưng bát canh thịt lên húp, "Ngồi xuống chứ, chẳng lẽ còn chờ ta mời ngươi chắc?"

      Phó Vân Chương nghe vậy liền ngồi xuống, vén tay áo, lấy đôi đũa đưa cho Phó Vân .

      Phó Vân nhận đôi đũa, cúi đầu dùng bữa.

      bàn ăn im lặng, ai chuyện.

      Diêu Văn Đạt ăn lồng bánh bao, uống hai bát canh thịt bỗng hơi khựng lại chút, nhìn chiếc bát thở dài, nơi đáy mắt thoáng qua chút thẫn thờ mà người khác để ý thể phát được.

      Thấy ông ta dừng đũa, Phó Vân Chương và Phó Vân cũng đặt đũa xuống, Liên Xác bưng lên mấy ly trà nóng.

      "Cử nhân lần này có ba mươi sáu người, ngờ cuối cùng chỉ có mình ngươi là theo được."

      Diên Văn Đạt uống mấy ngụm trà, bỗng câu bâng quơ.

      "Cũng là do học trò may mắn, bắt đúng sở thích của tiên sinh." Phó Vân Chương mỉm cười .

      Diêu Văn Đạt lắc đầu, cười chua xót, "Các ngươi có thể đỗ kì thi hương, ai chẳng là rồng phượng trong cõi người. Có thể lấy được cơ hội vào kinh thành tham gia thi hội, có ai phải văn thơ đầy bụng? Ta cố tình làm khó các ngươi cũng chỉ là hứng thú nhất thời, cứ tưởng rằng chỉ có mấy đứa ra gì là chịu nổi, cuối cùng loại hết, chỉ còn lại có mình ngươi, ta thất vọng để đâu cho hết."

      Nghe ông ta thế, Phó Vân Chương sắc mặt đổi, nét cười mặt cũng giảm chút nào, vẫn nhàng phe phẩy quạt, lời nào.


      Chú thích của editor:

      Ngọc quan, triều phục của mệnh phụ phụ thuộc vào chức quan của chồng nên có rất nhiều loại. Triều Minh là triều đại mà ngọc quan của mệnh phụ cầu kì phức tạp nhất. Mình chọn tạm hình minh họa, thực ra đây là loại đơn giản lắm rồi (vì khi ấy Diêu Văn Đạt mới ra làm quan, phẩm cấp thể cao quá được)

      [​IMG]
      Last edited: 7/8/20
      Orange195, Hạnh Đoan, thongminh1237 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :