1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lãnh Vương cường sủng: Tuyệt sắc tướng môn thê - Cô Sơn Giã Hạc (34/~100)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 43: Thầm nghĩ bảo hộ nàng

      Thấy ba tên chạy trốn, Mục Thiếu Thần mắt hẹp dài nổi lên tia lạnh lẽo, dù bọn họ có mục đích gì, nếu trừ bỏ, lưu lại là mầm mống tai họa, quay qua với Duẫn Băng bên cạnh:

      thăm dò bọn chúng xem chủ thượng là ai?”

      Duẫn Băng trả lời vâng tiếng rồi rời .

      Thấy Duẫn Băng rời , Mục Thiếu Thần xoay người nhìn về hướng Sở Kiều Linh, thấy nàng thân bạch y dưới ánh trăng, tựa như tiên tử thanh tĩnh mà nhàn nhã, phảng phất so với người mới chuyện giống nhau, mà người nàng lại tìm ra điểm nào đồng nhất.

      Mục Thiếu Thần mới biết , Sở Kiều Linh võ công cao cường, năm đó nàng có thể bỏ rơi Duẫn Băng, liền biết đó là điều hiển nhiên, nàng căn bản cần người bảo hộ, nhưng lại nghĩ muốn đem nàng bảo hộ bên mình, giúp nàng chắn hết mưa gió.

      Mục Thiếu Thần ánh mắt si mê nhìn Sở Kiều Linh khiến nàng cảm giác cả người khó chịu, muốn đánh tan cái loại khí yên lặng này, đầu tiên mở miệng :

      “Kiều Linh đa tạ Thần Vương ra tay tương trợ.”

      Mục Thiếu Thần thấy Sở Kiều Linh cùng mình khách sáo như vậy, lòng cảm thấy vui vẻ, :

      “Tiểu Kiều, nàng cần khách khí với ta, chuyện của nàng chính là chuyện của ta.”

      Sở Kiều Linh trong lòng lại bắt đầu phiền muộn, nàng muốn nghe thấy lời ái muội như thế của Mục Thiếu Thần, bọn họ hôm nay mới gọi là có quen biết, có thể nào chẳng phân biệt được ta với ngươi như thế?

      Mục Thiếu Thần nhìn Sở Kiều Linh trầm mặc , trách mắng bản thân câu, mình sao lại nóng vội như thế? Nên sang chuyện khác:

      “Tiểu Kiều, nàng có biết nguyên nhân ba tên kia sao muốn bắt nàng ?”

      Sở Kiều Linh trầm tư chút, :

      “Ta cũng biết.”

      Theo võ công ba tên kia nhìn ra là của môn phái nào, mà giọng của nam tử đeo mặt nạ hổ cũng là từ đâu đến, chẳng lẽ là ? nhanh như vậy liền muốn động thủ với mình? Sở Kiều Linh tính toán khả năng xảy ra lớn, vậy rốt cuộc là ai muốn bắt nàng chứ?

      nghĩ ra được tạm thời cần nghĩ đến, đến lúc đó chắc chắn biết được thôi.”

      Mục Thiếu Thần thấy bộ dáng Sở Kiều Linh khổ sở suy nghĩ, liền cảm thấy đau lòng, khuyên giải an ủi .

      “Ba người kia là muốn tới bắt ta chứ phải muốn tánh mạng của ta, là có chút ý tứ, sớm biết là như vậy, bằng nghe theo lời bọn theo, để xem là nơi đầm rồng hang hổ nào.”

      Sở Kiều Linh lẩm bẩm.

      Nghe vậy, Mục Thiếu Thần phen nắm lấy tay Sở Kiều Linh, cả giận :

      “Ta cho phép nàng mạo hiểm.”

      Sở Kiều Linh nghĩ tới hôm nay hai lần bị nắm chặt tay, còn mang bộ dáng tức giận, trong lòng có chút bực bội, :

      “Thần Vương cũng đâu là gì của bản nương, có quyền can thiệp ta có hay là .”

      Mục Thiếu Thần nghe vậy yên lặng nhìn Sở Kiều Linh, đôi mắt đen thầm nổi lên từng đợt rung động, sóng biển hung mãnh đánh vào bờ nóng ấm, Mục Thiếu Thần cứ như vậy nhìn chằm chằm Sở Kiều Linh, môi mỏng mấp máy, nhưng chẳng được gì.

      Gần trong gang tấc, Sở Kiều Linh cũng nhìn chằm chằm Mục Thiếu Thần, có thể cảm giác đôi mắt hoa đào của Mục Thiếu Thần ngừng nhìn mình từ xuống, nhất thời mất bình tĩnh.

      Sở Kiều Linh thân người quanh năm đều là khí lạnh, giờ phút này lại cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của Mục Thiếu Thần, thứ ấm áp này lại từ từ truyền vào trong lòng Sở Kiều Linh.

      Mục Thiếu Thần nắm lấy đôi tay bé lạnh như băng của Sở Kiều Linh, cứ nghĩ nắm chặt đôi tay ấy khiến cho nó còn lạnh lẽo nữa.

      “Buông ra.”

      Sở Kiều Linh thấy Mục Thiếu Thần chậm chạp chịu buông tay, .

      “Nàng hãy đáp ứng ta, từ nay về sau nàng cần làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa ta buông tay.”

      Mục Thiếu Thần thừa cơ đưa ra cầu.

      “Được thôi.”

      Sở Kiều Linh kìm ném rung động trong lòng .

      Mục Thiếu Thần chợt buông tay Sở Kiều Linh ra, với Sở Kiều Linh:

      “Đối với người muốn hại ta, ta cho chết toàn thây nhưng đối với người muốn hại nàng ta cho sống bằng chết.”

      Sở Kiều Linh nghe thấy thế trong lòng lại bất chợt rung động.

      Chương 44: Ghen tuông khắp nơi


      Sở Kiều Linh nghe Mục Thiếu Thần xong hồi, trong lòng lại khẽ gợn sóng, nhưng nàng lại nghĩ sâu xa hàm nghĩa của , đối với Mục Thiếu Thần :

      “Chúng ta trở về .”

      Mục Thiếu Thần kỳ thực nghĩ tới nhanh như thế trở về, nơi đây ban đêm yên tĩnh, trăng treo cao, gió thổi vi vu, giai nhân ở bên, là hiếm có, nhưng thấy Sở Kiều Linh thế, thể lại phản đối, liền cùng Sở Kiều Linh trở về thành.

      Mục Thiếu Thần cùng Sở Kiều Linh bước chậm rãi, quay lại liếc nhìn cái, nam tử thân hắc y, phong thần tuấn mỹ, nữ tử thân bạch y, giống như tiên tử, nam tử thỉnh thoảng nghiêng đầu lén nhìn nữ tử bên cạnh, trong ánh mắt mang theo thiện ý, mà bên cạnh nữ tử mắt vẫn nhìn phía trước, tâm như nước chảy.

      Thời điểm chờ Mục Thiếu Thần cùng Sở Kiều Linh trở lại Duyệt Lai tiểu lâu là qua giờ tý, Mục Thiếu Thần cùng Sở Kiều Linh đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.

      Ngày hôm sau mặt trời lên cao, Cốc Dung liền đến gõ cửa phòng Sở Kiều Linh, Sở Kiều Linh sớm thức dậy, nhanh chóng mở cửa cho vào.

      Cốc Dung sau khi vào phòng, nhanh chóng khép lại cửa phòng, đến trước mặt Sở Kiều Linh, vội vàng :

      “Linh Nhi, mẫu thân hôm qua nghe Hoàng Thượng biết được thân phận của muội, rất là muốn gặp muội, tối hôm qua đêm chưa chợp mắt, nhưng nàng lại lo lắng muội nếu như gặp nàng, đem đến cho muội phiền phức, muội chúng ta phải làm sao bây giờ?”

      Sở Kiều Linh nghe vậy, lâm vào trầm tư, đến trước bàn ngồi xuống, Cốc Dung cũng theo ngồi xuống đối diện trước nàng.

      Sở Kiều Linh đến kinh thành này sở dĩ ngay từ đầu gặp mẫu thân Dung Tích, chủ yếu là nàng nghĩ bị Thừa Kiền Đế phát bại lộ thân phận quá sớm, như vậy phải rất khó ở núi Ngọc Kỳ khiến Thừa Kiền Đế trở tay kịp sao, cho nên nửa đêm nàng mới để thư lại, để Dung Tích cần ngày đêm nhớ nhung nữ nhi nữa.

      tại, chuyện nhi nữ của Sở Tướng quân, Sở Kiều Linh chưa chết công bố cho dân chúng, lấy thân phận tại gặp mẫu thân cũng phải là thể, nhưng chẳng phải kế lâu dài, thời gian lâu, chắc chắn có người để ý, nếu muốn đưa ra kế sách vẹn toàn nhất.

      Đương nhiên, Sở Kiều Linh biết nàng càng thể lấy thân phận nữ nhi đến phủ Thừa tướng, lúc trước phụ mẫu (Cốc gia) đem bản thân đưa cho phụ mẫu (Sở gia) làm con thừa tự, nàng lúc đó trở thành người Sở gia, nàng muốn báo ân dưỡng dục cho phụ mẫu, còn phải vì Sở gia trả nợ máu cho trăm mạng người đòi lại công đạo.

      “Linh Nhi, ta chuyện với muội đấy.”

      Cốc Dung thấy Sở Kiều Linh cứ mãi suy tư bèn thúc giục.

      “Ca ca, huynh thấy ta nhận phụ thân và mẫu thân làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu sao?”

      Sở Kiều Linh giọng hướng về phía Cốc Dung dò hỏi.

      Cốc Dung nghe vậy, tay sờ sờ cằm, :

      “Đây cũng là biện pháp hay, thế nhân trong mắt người đời, muội tại lại được thuận tiện cho lắm, năm đó phụ thân cùng Sở Tướng quân lại là bạn tri kỉ, thu muội làm nghĩa nữ như vậy cũng rất tốt.”

      “Vậy huynh về báo cho phụ mẫu tiếng, ta lát sau đến quý phủ.”

      Sở Kiều Linh đối với Cốc Dung .

      Cốc Dung trả lời ừ tiếng rồi đứng lên ra khỏi cửa.

      Cốc Dung vừa nửa bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Thần Vương Mục Thiếu Thần đứng ở cách đó xa, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn , Cốc Dung mạc danh kỳ diệu, nhưng lại liên tưởng đến hành vi hôm qua của , tâm liền nổi giận, oán hận trừng mắt nhìn Mục Thiếu Thần liếc mắt cái, rồi xoay người xuống lầu.

      Mục Thiếu Thần thấy Cốc Dung rồi, liền vào phòng Sở Kiều Linh, thấy Sở Kiều Linh ngồi ở trước bàn, liền đến bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng, kìm nén sư buồn bực trong lòng, hỏi:

      “Sớm như vậy đến tìm nàng làm gì?”

      Sở Kiều Linh biết người hỏi là Cốc Dung, nhìn bộ dáng ghen tuôn đầy trời, tựa hồ nàng làm chuyện gì khiến rất khó chịu, buồn bực, trong lòng buồn cười, nhưng lại nghĩ Mục Thiếu Thần tựa hồ quản hơi nhiều chuyện, dựa vào gì mà nàng làm cái gì đều phải báo cáo cho , liền lạnh giọng, :

      “Thần Vương hình như quản chuyện hơi nhiều đấy.”

      Chương 45: Công ơn dưỡng dục

      Mục Thiếu Thần nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Sở Kiều Linh, mâu quang chợt lóe, :

      “Ta thấy luôn dây dưa với nàng, sợ có ác tâm với nàng thôi mà.”

      “Vương gia lo lắng nhiều, dù tất cả mọi người có ác tâm với ta nhưng riêng Dung ca ca bao giờ như thế.”

      Sở Kiều Linh thế nhưng trong lòng lại nghĩ kẻ luôn dây dưa mãi là Thần Vương Điện Hạ này mới đúng, còn muốn trả đũa lại nữa chứ.

      Sở Kiều Linh ra nhưng trong lòng lại nghĩ khác, Mục Thiếu Thần đương nhiên nghe hiểu, nhưng chỉ biết Sở Kiều Linh rốt cuộc là nghĩ cái gì thôi, cũng muốn tiếp tục rối rắm như thế, liền đối với Sở Kiều Linh :

      “Tiểu Kiều, chúng ta nhanh ra trạch viện ăn cơm .”

      Sở Kiều Linh cũng có cự tuyệt, theo Mục Thiếu Thần đến trạch viện.

      Bữa sáng trôi qua, Mục Thiếu Thần vào hoàng cung, Sở Kiều Linh ra khỏi tiểu lâu Duyệt Lai đến phủ Thừa tướng.

      Sở Kiều Linh còn chưa tới đại môn phủ Thừa tướng, xa xa liền nhìn thấy Dung ma ma đứng ở đại môn lo lắng kiễng chân nhìn qua nhìn lại, lúc thấy bóng dáng Sở Kiều Linh, mặt tràn đầy vui sướng, nhanh đến gần Sở Kiều Linh, sau đó lại nghe thấy bà thở dốc :

      “Tiểu… Sở tiểu thư, người tới.”

      Sở Kiều Linh thấy Dung ma ma trước mặt, biết nàng là nhũ mẫu Dung Tích, bà chứng kiến cảnh lúc nàng sinh ra, đương nhiên biết nàng là nữ nhi thân sinh của vợ chồng Thừa tướng.

      Sở Kiều Linh gật đầu, tùy ý để Dung ma ma dắt vào trong phủ. Phủ Thừa tướng cùng phủ Tướng Quân tuy rằng chỉ cách nhau có bức tường, nhưng từ lúc Sở Kiều Linh sinh ra cho đến lúc bốn tuổi, ngay cả lần nàng vẫn chưa hề bước vào phủ Thừa tướng, lúc ấy vẫn còn là con nít nàng thể tìm ra lý do để gặp phụ mẫu thân sinh của nàng, nhưng ra mẫu thân Dung Tích luôn đến phủ Tướng Quân thăm nàng.

      Sở Kiều Linh theo Dung ma ma đến hậu viện, vào sân, liền thấy phụ thân Cốc Thâm Chi, mẫu thân Dung Tích cùng ca ca Cốc Dung đều đứng trước cửa, hiển nhiên là chờ rất lâu.

      Khi Dung Tích nhìn thấy Sở Kiều Linh, trong lòng kìm nén được, nước mắt ứa ra, muốn lại chẳng biết gì.

      Bởi vì lúc Sở Kiều Linh đến thăm Dung Tích là ban đêm, Sở Kiều Linh cũng chưa có nhìn dung mạo của Dung Tích, mà lúc nàng nhìn thấy mẫu thân trước mặt, chỉ thấy được khuôn mặt gầy yếu, lã chã sắp khóc, bộ dáng suy nhược, khiến trong lòng Sở Kiều Linh đau đớn thôi, sớm biết như thế, nàng nên với bọn họ là nàng còn sống mới đúng.

      “Lão gia phu nhân, các ngươi cùng Sở tiểu thư vào phòng chuyện , ta ở ngoài canh cửa .”

      Dung ma ma thấy Dung Tích chậm chạp chịu mở miệng, liền đối với Cốc Thâm Chi cùng Dung Tích .

      Cốc Thâm Chi cũng nhìn nữ nhi trước mặt lâu, đối với Dung Tích :

      vào trong rồi .”

      Sau đó nhanh chóng đỡ Dung Tích vào sương phòng.

      Dung Tích dựa vào người trượng phu vào trong nhà, sau đó quay đầu nhìn Sở Kiều Linh, sợ nàng đột nhiên lại biến mất.

      Sở Kiều Linh thấy bộ dáng mẫu thân lo được lo mất, hai mắt bắt đầu chua xót, phảng phấy thấy thời gian trôi qua nhanh, nàng cũng theo Cốc Dung vào sương phòng, Cốc Dung trở tay đóng cửa lại.

      Cốc Thâm Chi giúp đỡ Dung Tích ngồi xuống giường, rồi đắp chăn cho nàng, bản thân cũng ngồi ở mép giường, quay đầu nhìn Sở Kiều Linh phía sau.

      Sở Kiều Linh nhanh chóng đến trước giường, bùm tiếng quỳ xuống.

      Dung Tích thấy thế, vội vàng hô:

      “Linh Nhi!”

      Tay nhanh chóng đem Sở Kiều Linh kéo lên.

      “Mẫu thân, trước tiên hãy để Linh Nhi dập đầu trước mẹ cùng phụ thân ba cái.”

      Sở Kiều Linh xong, liền cúi thấp người, quỳ trước Cốc Thâm Chi cùng Dung Tích dập đầu lạy ba cái.

      Sở Kiều Linh xưng hô như thế khiến cho Dung Tích lệ rơi đầy mặt, Cốc Thâm Chi càng thêm giật mình, Cốc Dung càng vui sướng.

      “Phụ thân, mẫu thân, hai người sinh ra con, con nên sớm đến dập đầu trước hai người, nhưng tại mới đến quả chậm.”

      Sở Kiều Linh tiếp.

      Dung Tích thấy Sở Kiều Linh dập đầu, lại vươn tay, :

      “Linh Nhi, đứng lên rồi .”

      Sở Kiều Linh nắm lấy tay mẫu thân, thuận thế đứng lên, ngồi vào mép giường.
      Chris thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 46: Tình mẫu tử

      Edit: Ne Ngoz

      Sở Kiều Linh ngồi ở mép giường Dung Tích, nắm tay Dung Tích, nhìn mẫu thân của mình, mẫu thân tuy rằng yếu ớt, nhưng dung mạo gầy yếu cùng khuôn mặt u sầu che giấu hàng mi cùng lông mày tao nhã của nàng, điều này khiến cho Sở Kiều Linh tự trách thôi.

      Dung Tích nhìn nữ nhi trổ mã duyên dáng kiều trước mắt, dung nhan độc nhất vô nhị, thần sắc lạnh nhạt tao nhã, hệt như bà lúc còn trẻ, trong lòng vui mừng vô cùng.

      “Linh Nhi, tay con sao lạnh như vậy, con lạnh ?”

      Dung Tích cảm giác được tay Sở Kiều Linh lạnh như khối băng, liền dò hỏi.

      “Mẫu thân, ta lạnh, đây là ta do học võ công nên vậy.”

      Sở Kiều Linh giải thích .

      “Linh Nhi, con hận mẫu thân lúc trước đem con cho phu thê Sở Tướng sao?”

      Dung Tích hỏi ra khúc mắc từng ấy năm.

      Mười hai năm trước, thiên lao xảy ra hỏa hoạn, Dung Tích cho rằng Sở Kiều Linh táng thân trong biển lửa, hối hận, tự trách, tưởng niệm, thống khổ luôn luôn quấn quanh bà, khiến bà thống khổ, thời, tuy rằng Sở Kiều Linh ở ngay trước mắt, nhưng chuyện này thành loại tâm bệnh của bà, bà sợ Sở Kiều Linh hận bà, oán bà, muốn tìm thấy chút an tâm từ Sở Kiều Linh.

      “Mẫu thân, con chưa từng oán hận người cùng phụ thân, đổi lại, con rất vui, bởi vì điều này làm con cảm giác như con vừa là nữ nhi của hai người vừa là nữ nhi Sở gia, con được cả hai đôi phụ mẫu thương, tình thương như thế còn cầu gì được.”

      Sở Kiều Linh chậm rãi từ từ .

      Dung Tích nghe vậy, nhất thời nước mắt rơi như mưa, phen đem Sở Kiều Linh kéo vào lòng, nức nở :

      “Linh Nhi… Linh Nhi của mẫu thân, mẫu thân có đứa con như thế, chết cũng hối tiếc .”

      Cốc Thâm Chi ngồi ở bên lẳng lặng nhìn các nàng, trong mắt ba tia sáng xẹt qua.

      Cốc Dung thu lại khuôn mặt vui mừng, ở bên trầm mặc .

      “Mẫu thân còn những điều ngu ngốc, nữ nhi chắc chắn cho người sống lâu trăm tuổi.”

      Sở Kiều Linh ôm Dung Tích vỗ vỗ lưng, xong, Sở Kiều Linh rời khỏi lòng Dung Tích, ngồi dậy, vươn tay khẽ lau vài giọt lệ đọng mắt Dung Tích, nhìn Dung Tích, tiếp:

      “Mẫu thân, cho con bắt mạch giúp người được ?”

      Dung Tích vui vẻ đáp ứng, chìa tay ra.

      Sở Kiều Linh đặt tay lên bắt mạch cho Dung Tích, lát sau rụt tay lại, đối với Dung Tích :

      “Mẫu thân ưu tư quá độ, ưu buồn lâu ngày sinh bệnh, thân thể mới trở nên ốm yếu chịu nổi như thế, chỉ cần sau này dốc lòng điều dưỡng, khỏe lại hoàn toàn, lát nữa nữ nhi kê toa thuốc, mỗi ngày mẫu thân nhớ uống thuốc đúng giờ nhé.”

      “Được.”

      Dung Tích vừa vừa ôn nhu cười.

      “Linh Nhi cũng biết y thuật sao?”

      Cốc Thâm Chi vẫn luôn quấy rầy nữ nhi cùng ái thê mẫu tử tình thâm lên tiếng hỏi.

      “Có biết chút ạ.”

      Sở Kiều Linh mỉm cười đáp.

      Cốc Dung bĩu môi:

      “Phụ thân cùng mẫu thân thiên vị nha.”

      Dung Tích nghe Cốc Dung vậy bèn cười :

      “Về sau được khi dễ muội muội con.”

      “Con khi dễ muội ấy lúc nào? Muội ấy khi dễ con có.”

      Cốc Dung phản bác.

      “Linh Nhi, vậy là con được sư phụ cứu ra à?”

      Cốc Thâm Chi vẫn còn nghi ngờ chuyện này.

      “Là mẫu thân dẫn con .”

      Sở Kiều Linh có giấu diếm chuyện Kiều Khả Khanh còn sống.

      “Khả Khanh còn sống? Ban đầu mẫu thân luôn hiểu nổi, võ nghệ Khả Khanh cao cường, làm sao có thể dễ dàng bị lửa lớn thiêu chết được đây?”

      Dung Tích rốt cục gỡ bỏ nỗi băn khoăn trong lòng, còn chuyện thân thế Linh Nhi chắc cũng là Khả Khanh cho nàng biết.

      “Khả Khanh tại ở đâu?”

      Dung Tích hỏi tiếp.

      “Con cũng biết, mẫu thân luôn tìm kiếm ở nơi phụ thân rơi xuống.”

      Sở Kiều Linh đáp.

      Nghe vậy, Cốc Thâm Chi vội vàng :

      “Mộng Đình cũng còn sống?”

      “Con cũng biết ạ, nhưng con cùng mẫu thân luôn tin rằng phụ thân vẫn còn sống ạ.”

      Sở Kiều Linh ưu thương nhàn nhạc ra.

      Dung Tích nhìn thấy thần sắc của Sở Kiều Linh, đau lòng thôi, bèn khuyên nhủ:

      “Nhất định tìm thấy mà, Linh Nhi, cần khổ sở.”

      “Mẫu thân, con sao.”

      Sở Kiều Linh cười với Dung Tích.

      ngày chạng vạng này, kinh thành phố lớn ngõ đều truyền ra tin tức như vầy:

      Phu thê Cốc Thừa tướng vì thương tiếc Sở Kiều Linh mồ côi có người thân, nữ nhi Tướng Quân phủ, đem nàng thu làm nghĩa nữ, thân phận ngang với đích nữ.

      Tin tức này truyền ra, thua gì tin nữ nhi Sở Tướng quân hôm qua còn sống truyền ra, kinh thành dân chúng người người ca tụng, cho rằng phu thê Cốc Thừa tướng có tình có nghĩa.
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :