1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lãnh Vương cường sủng: Tuyệt sắc tướng môn thê - Cô Sơn Giã Hạc (34/~100)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 35: Gặp lại mọi người
      edit: Mint Mun

      Sở Kiều Linh hướng về phía Thừa Kiền Đế đưa ra ý tưởng đem càn khôn thương nhận lại , để tự mình bảo quản, Thừa Kiền Đế cũng có lập tức đáp ứng nàng.
      Lúc này, Thừa tướng Cốc Thâm liền quỳ xuống, : "Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần cho rằng, càn khôn thương vốn là vật khi sở tướng quân còn sống quý nhất, sở tiểu thư lại là con duy nhất của sở tướng quân , cái này gọi là con thừa hưởng của cha , cho nàng đem càn khôn thương cầm về , về tình về lý đều hợp lý lẽ thường tình."
      Lạc Băng Hàn cũng tiến lên từng bước . "Khởi bẩm hoàng thượng, thần cũng cho rằng như vậy là tốt nhất
      Long Liên phụ họa . "Nhi thần cũng đồng ý với cách của Thừa tướng ."
      Mọi người đại đa số đều gật đầu phụ họa, trừ bỏ văn đại nhân và số ít mấy người đáng nhắc tới, đều đồng ý cho Sở Kiều Linh đem càn khôn thương nhận lại .
      Thừa Kiền Đế mặt chút thay đổi nhìn nhìn mọi người, đối với Sở Kiều Linh : " khi như vậy, ngươi mang trở về ."
      " Sở Kiều Linh hướng Thừa Kiền Đế hành lễ . “ Tạ hoàng thượng."
      Sở Kiều Linh xong, đứng dậy đến bên bàn đá, vuốt ve càn khôn thương , mười hai năm trôi qua , tuy rằng đầu thương có chút cũ , nhưng vẫn thể che giấu hàn quang lạnh lùng người nó, khiến địch nhân nghe tên sợ mất mật , tựa như phụ thân của mình vậy
      Thừa Kiền Đế thấy Sở Kiều Linh cầm lấy càn khôn thương, trong mắt ba đào chợt lóe rồi biến mất, hướng Sở Kiều Linh : "Ngươi nếu là nữ nhi của sở tướng quân, vậy trở về Tương Quân Phủ ở , những năm gần đây, Tương Quân Phủ luôn luôn bảo tồn hoàn hảo, trẫm luôn cho người quét tước , dọn dẹp mỗi ngày."
      Sở Kiều Linh nghe vậy, cấp Thừa Kiền Đế hành lễ, : "Thần nữ tuân chỉ, tạ hoàng thượng." Trong lòng lại biết ràng biết, trò hay còn ở phía sau.
      Lúc này, thượng thư văn đại nhân trong lòng luôn luôn lo sợ bất an, biết hoàng thượng trừng phạt bản thân như thế nào, sớm biết Sở Kiều Linh có thân thế lợi hại, bản thân sao tự nhiên lại rước lấy họa , là rất ngu xuẩn .
      Văn thành sơ còn hối hận thôi , liền nghe thấy Thừa Kiền Đế với : "Văn đại nhân , thân là lễ bộ thượng thư, lại dung túng cho con hành hung bên ngoài , hiểu lễ nghĩa , phân thị phi , tạm miễn chức thượng thư , trở về tự đóng cửa suy nghĩ ."
      Văn thành sơ vội vàng dập đầu tạ ơn.
      Sau đó , Thừa Kiền Đế bãi giá hồi cung, Sở Kiều Linh cùng văn võ đại thần , đều hướng Thừa Kiền Đế xuống chân núi quỳ xuống .
      Sở Kiều Linh tới chân núi, chỉ thấy cách đó xa, Cốc Dung đứng giữ hai con ngựa .
      Cốc Dung thấy Sở Kiều Linh xuống núi , vội vàng nắm đầu cương ngựa lên đón, thị vệ của Thừa Kiền Đế nhận ra là con của cốc Thừa tướng lên chặn lại .
      Cốc Dung còn chưa tới trước mặt Sở Kiều Linh , liền lớn tiếng reo lên, mặt lộ vẻ tươi cười. "Linh nhi, ta nghe ngươi , bộ tới ngọc kì sơn , là vất vả, liền mang con ngựa tới đón ngươi, ngươi trách ta tự mình chủ trương ."
      "Dung ca ca có tâm như thế , Kiều Linh làm sao có thể trách tội cho ngươi đây?" Sở Kiều Linh trong lòng cảm thấy ấm áp dị thường, ca ca này ở trước mặt hoàng đế đều có chút nào thu liễm, vẫn là nhất quán phô trương, vậy mà đối với nàng chút nào khoa trương.
      Thừa Kiền Đế đương nhiên nhận thức Cốc Dung, nhưng nghe thấy gọi Sở Kiều Linh , ánh mắt lóe lóe, đối với Cốc Dung : "Cốc Dung, ngươi khi nào biết đến linh nha đầu còn sống ?" Thừa Kiền Đế tin Cốc Dung hôm nay mới biết được việc này.
      "Hồi hoàng thượng, ta cũng là vào mấy ngày hôm trước mới biết được ." Cốc Dung chi tiết đáp, xong quét Lạc Băng Hàn liếc mắt cái, thấy Lạc Băng Hàn cũng có biểu tình gì, trong lòng thầm thở dài nhõm hơi.
      Thấy Thừa Kiền Đế hỏi thêm gì nữa, Cốc Dung nhìn hướng trong tay Sở Kiều Linh cầm càn khôn thương, : "Linh nhi, đây là càn khôn thương của sở thúc thúc phải ?, vừa thấy là biết rồi , ta cầm giúp ngươi ." xong lên cầm lấy càn khôn thương trong tay Sở Kiều Linh .
      Sở Kiều Linh cũng từ chối, liền đưa cho .
      Lúc này, chợt nghe có tiếng vó ngựa từ xa xa truyền đến, lát, liền thấy mấy người cưỡi tuấn mã đứng trước chân núi ngọc kì sơn xa
      Sở Kiều Linh chỉ thấy nhất thị vệ hướng Thừa Kiền Đế chạy tới, : "Báo, Nam Lâm Thần Vương tới chơi."
      Chris thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 36: Gần trong gang tấc
      edit: Mint Mun

      Ngọc kì sơn chân núi, Thừa Kiền Đế cùng mọi người nghe thị vệ báo lại, Nam Lâm Thần Vương đến đây, mọi người ào ào khó hiểu.

      Từ mười hai năm trước, Thiên triều với Nam Lâm đánh nhau trận, tuy rằng đến cuối cùng hai quốc đều lui binh, nhiều năm như vậy cũng có động chạm đến nhau, nhưng Thiên triều cùng Nam Lâm quan hệ cũng có tốt đẹp, mà lúc này, Nam Lâm vương gia đột nhiên đến kinh thành, nhóm văn thần ào ào phỏng đoán, đoán rằng là vì chuyện gì mà đến.

      "Nam Lâm Thần Vương Mục Thiếu Thần? tới làm gì?" Long Liên đầu tiên đặt câu hỏi.

      "Thuộc hạ biết." Thị vệ .

      "Thỉnh tiến đến." Thừa Kiền Đế hương công công bên cạnh .

      Công công lên tiếng trả lời mà .

      lát, chỉ thấy dẫn đầu gã nam tử xoay người xuống ngựa, mang theo người cùng công công hướng chỗ Sở Kiều Linh bên này mà đến.

      Nguyên lai Mục Thiếu Thần mang theo tùy tùng đuổi đến Thiên triều kinh thành, rốt cục ở hôm nay tới Duyệt lâu, lại nghe nghe thấy chưởng quầy Sở Kiều Linh ngọc kì sơn, liền trực tiếp mang theo tùy tùng hướng ngọc kì sơn mà đến, khi hai người đến chân núi Ngọc Kì sơn, liền thấy Sở Kiều Linh.

      Mục Thiếu Thần cùng Duẫn Băng theo sau công công, hướng chân núi tới, chỉ thấy thân mặc sắc cẩm bào, đầu mang màu tím ngọc quan, tuy rằng mặt phong trần, nhưng vẫn như cũ thể che giấu bề ngoài tuấn mỹ, đôi mắt phượng lóe ra hàn tinh , nhưng khi lướt đến hướng Sở Kiều Linh lại mang theo tia nhu tình dễ phát .

      Sở Kiều Linh nhìn ánh mắt Mục Thiếu Thần, mà Mục Thiếu Thần đồng thời cũng nhìn nàng, lần đầu tiên bốn mắt nhìn nhau.

      Sở Kiều Linh đương nhiên biết chính là Nam Lâm Thần Vương Mục Thiếu Thần, tư liệu về , nàng trước kia xem qua, biết nam nhân lãnh khốc vô tình, đối với nữ nhân càng khinh thường, đến nay trong phủ của phi hay thất thiếp nào.

      Tuy rằng Sở Kiều Linh chỉ liếc mắt nhìn Mục Thiếu Thần cái, nhưng lại khiến cho đôi phượng mâu lạnh như băng của bắt đầu khởi động cảm xúc, giống như mặt sông đóng băng tự nhiên xuất lỗ hổng.

      Mục Thiếu Thần nhìn trước mắt này làm cho đau khổ tìm kiếm hai năm trời, trong lòng ngàn hồi trăm chuyển, dung nhan của nàng luôn luôn xuất trong đầu , sớm khắc cốt minh tâm.

      Nhìn nàng thân bạch y, cây sáo ngọc, giống nhau dung nhan, giống nhau thanh nhã, giống nhau tịch, Mục Thiếu Thần nhìn Sở Kiều Linh gần trong gang tấc, lại cảm giác nàng vẫn như cũ xa cách cuối chân trời, làm cho muốn chạm vào nhưng đến, trong lòng có chút chua sót.

      Mục Thiếu Thần đến trước mặt Thừa Kiền Đế , hướng Thừa Kiền Đế chắp tay : "Nam Lâm Mục Thiếu Thần tham kiến Thiên triều hoàng đế."

      "Thần Vương cần đa lễ, biết Thần Vương lần này tiến đến Thiên triều có gì chuyện quan trọng?" Thừa Kiền Đế hỏi.

      "Bổn vương lần này tiến đến là phụng phụ hoàng chi mệnh cùng quý quốc trao đổi hai quốc biên giới thương mậu việc." Mục Thiếu Thần cần suy tư liền đáp, là sớm có chuẩn bị.

      Nghe Mục Thiếu Thần , ở đây số đại thần khó hiểu, trao đổi hai quốc biên giới mậu dịch, cần đường đường cái vương gia tự thân xuất mã sao?

      Lạc Băng Hàn đánh giá Mục Thiếu Thần, quan sát thấy vừa mới đến ánh mắt Mục Thiếu Thần nhìn Sở Kiều Linh có 1 tia khác thường, điều này làm cho trong lòng bắt đầu có chút bất an, hi vọng mục đích đến đây đúng như lời .

      Lúc này, liền nghe thấy Cốc Dung lớn tiếng đối Thừa Kiền Đế : "Hoàng thượng, ngài có khách quý tới chơi, ta cùng Linh nhi trước hết trở về thành ."

      Thừa Kiền Đế vuốt cằm.

      Mục Thiếu Thần nghe Cốc Dung đối Sở Kiều Linh xưng hô, trong lòng liền sinh ra cảm giác khó chịu, lại nghe được Sở Kiều Linh phải rời khỏi, bất chấp mọi người còn đứng đây, liền nhanh chóng đến trước mặt Sở Kiều Linh, cầm lấy cổ tay trắng noãn của nàng.
      Chris thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 37: Lần đầu giao phong
      Edit: Mint Mun

      Sở Kiều Linh ngờ Mục Thiếu Thần lại đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, hơn nữa rất là dùng sức, giống như sợ nàng chạy mất.

      "Thần Vương, đây là ý gì?" Sở Kiều Linh sử dụng nội lực để tránh thoát.

      Mục Thiếu Thần nghe giọng điệu lạnh nhạt của Sở Kiều Linh, trong giọng lộ ra ràng xa cách, điều này khiến cho lòng Mục Thiếu Thần rối lên, hướng Sở Kiều Linh : "Ta từng với lòng mình, nếu như nhìn thấy nàng lần nữa, để cho nàng rời ."

      Giọng của nghe lạnh lùng nhưng lại mang theo tia cố chấp cùng kiên định.

      Sở Kiều Linh nhìn Mục Thiếu Thần, lại lần nữa bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần như thế.

      Trong sâu thẳm đôi mắt đen láy của Mục Thiếu Thần nàng nhìn thấy được bóng dáng của chính bản thân mình trong đó tâm bất giác run rẩy chút.

      Nàng đương nhiên biết Mục Thiếu Thần lần trước chính là hai năm trước ở Nam Lâm thái bình bên hồ, nàng bị Mục Thiếu Thần thấy được hình dáng, Mục Thiếu Thần để cho thị vệ theo nàng, cuối cùng bị nàng cắt đuôi.

      Nàng muốn đoán Mục Thiếu Thần lúc trước vì sao làm như vậy, nhưng lúc này Mục Thiếu Thần tựa hồ cho nàng lúc trước chính là như này!

      Lúc này liền nghe thấy Cốc Dung lớn tiếng : "Buông ra nàng." Muội muội ràng có võ, vì sao lấy nội lực đánh văng ra, Cốc Dung khó hiểu.

      Mục Thiếu Thần cũng để ý đến Cốc Dung, vẫn như cũ cầm lấy Sở Kiều Linh tha.

      Cốc Dung thấy vậy, nhất thời nổi giận, : "Đường đường Nam Lâm vương gia, đường xa mà đến, vì cường..."

      "Dung ca ca." Sở Kiều Linh ra tiếng ngăn cản Cốc Dung sắp sửa ra lời , nàng đương nhiên biết ca ca là ở giúp nàng, nhưng ngay trước mặt Thừa Kiền Đế miệng chừng mực vũ nhục Nam Lâm vương gia, Thừa Kiền Đế nếu trách tội xuống dưới, ca ca chỉ sợ khó thoát khỏi tội, mà phụ thân cũng bị liên lụy, như thế mất nhiều hơn được.

      Cốc Dung oán hận trừng mắt nhìn Mục Thiếu Thần, đương nhiên biết muội muội là vì tốt cho , liền thèm nhắc lại.

      Cốc Thâm Ý thấy vậy, tiến lên hướng Mục Thiếu Thần chắp tay : "Nếu vương gia xa đến mà đến, là vì trao đổi quốc , còn thỉnh vương gia trước thả Sở tiểu thư, rồi cùng hoàng thượng tiến cung."

      "Thừa tướng yên tâm, bổn vương trì hoãn nhiều thời gian, chính là muốn cùng Tiểu Kiều chút." Mục Thiếu Thần cũng bỏ qua ý tứ của Cốc Thừa tướng , nghe Cốc Thừa tướng xưng hô nàng là Sở tiểu thư, liền đoán ra nàng chính là sở tướng quân chi nữ Sở Kiều Linh.

      Sở Kiều Linh nghe được Mục Thiếu Thần đối bản thân xưng hô, lông mi xinh đẹp liền kích động run rẩy, tựa hồ bản thân đối với xưng hô này chút cũng phản cảm.

      Lạc Băng Hàn cảm thấy Mục Thiếu Thần đối Sở Kiều Linh nhất định động tâm, nghe bọn họ đối thoại, Sở Kiều Linh cùng cũng có tia khó chịu, nghĩ vậy, Lạc Băng Hàn tiến lên đối Mục Thiếu Thần :

      "Bổn vương nghe thấy Thần Vương võ nghệ siêu quần, sớm muốn cùng vương gia luận bàn chút, bổn vương thấy hôm nay cơ hội khó được, xin mời vương gia chỉ giáo hai." xong, liền xuất chưởng hướng Mục Thiếu Thần trước ngực đánh .

      Mục Thiếu Thần vừa muốn vẫy tay chắn, liền gặp Sở Kiều Linh xuất thủ chặn Lạc Băng Hàn , : "Tần vương, cái này bản thân ta tự có thể giải quyết."

      Sở Kiều Linh mặc kệ Lạc Băng Hàn có phải phải xuất phát từ tâm lý muốn báo ân nên phải giúp nàng, nhưng nàng biết nếu là thực cùng Mục Thiếu Thần động thủ, mặc kệ thắng thua như thế nào, nàng phải gánh lưng cái tội danh hồng nhan họa thủy, Thừa Kiền Đế liền thừa cơ trị tội của nàng.

      Lạc Băng Hàn thấy Sở Kiều Linh ngăn cản, trong lòng tuy rằng cam lòng, nhưng vẫn thu hồi tay, đứng ở bên.

      Sở Kiều Linh lại nhìn về phía Mục Thiếu Thần, lạnh nhạt cười, : "Thần Vương, chúng ta làm cái điều kiện, như thế nào?"

      Sở Kiều Linh cười, phảng phất trận gió mát, nháy mắt mang tâm trạng vội vàng bất an của Mục Thiếu Thần biến mất, con ngươi đen yên lặng nhìn Sở Kiều Linh : "Điều kiện gì?"
      Chris thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 38: cái cầu

      Nghe Sở Kiều Linh muốn cùng bản thân đàm phán điều kiện, Mục Thiếu Thần mắt phượng chợt lóe, :

      “Điều kiện gì?”

      “Rất đơn giản, chỉ cần Thần Vương buông tay Kiều Linh ra, Kiều Linh liền nhanh chóng đáp ứng Thần Vương cầu.”

      Sở Kiều Linh nhàn nhạt , chút lo lắng, mà biết lời lần này của nàng mang đến hậu quả gì?

      Sở Kiều Linh sở dĩ dùng nội lực đánh văng tay Mục Thiếu Thần ra là vì nàng cũng có cân nhắc của bản thân, Mục Thiếu Thần là Vương gia tôn quý của Nam Lâm quốc, mà trước mặt lại có Thừa Kiền Đế cùng chúng đại thần ở đây, bản thân mạo muội động võ, bất luận Mục Thiếu Thần là địch hay là bạn, đối với bản thân tựa hồ cũng có lợi, đánh mà thắng mới là đối sách tốt nhất.

      “Linh Nhi, thể.”

      Mục Thiếu Thần còn chưa có lên tiếng, Cốc Dung sốt ruột khó nén lên tiếng ngăn cản.

      Sở Kiều Linh nhìn về phía Cốc Dung, ý bảo an tâm chút chớ nóng, nàng đều có phương pháp.

      Sở Kiều Linh thấy Mục Thiếu Thần chậm chạp có trả lời, lên tiếng trêu chọc :

      “Đối với Thần Vương mà , đây chính là tuyệt đối có lợi , Thần Vương cần lo lắng lâu như thế sao?”

      Mà lúc này, Thừa Kiền Đế cùng đám người Long Lân luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt cũng có ngăn cản ý kiến .

      Cùng Mục Thiếu Thần đến đây, Duẫn Băng nhìn về phía Mục Thiếu Thần, Vương gia do dự cái gì, Vương gia tâm tâm niệm niệm người ngay ở trước mắt, lại khó có được cơ hội như thế, vừa vặn có thể đạt được tâm nguyện.

      lâu sau, Mục Thiếu Thần :

      cầu gì nàng cũng đều đáp ứng?”

      “Đương nhiên, chỉ cần Thần Vương có thể đưa ra, Kiều Linh đều có thể đáp ứng ngay.”

      Sở Kiều Linh hồi đáp.

      Sở Kiều Linh trả lời dị thường ràng, điều này làm cho Mục Thiếu Thần trong tâm có cảm giác khó chịu, nhanh chóng với Sở Kiều Linh:

      cầu này, ta tạm thời nhớ kỹ, lần sau ta tìm nàng đòi lại.”

      xong, buông cổ tay Sở Kiều Linh ra.

      Sở Kiều Linh dùng tay còn lại xoa xoa cổ tay bị Mục Thiếu Thần nắm chặt đến đỏ hồng, trong lòng tức giận,

      làm gì mà dùng sức nhiều vậy?

      Thế nhưng chỗ bị Mục Thiếu Thần nắm chặt vừa rồi cũng dị thường ấm áp.

      Mục Thiếu Thần nhìn cổ tay đỏ ửng của Sở Kiều Linh, trong lòng có chút hối hận, vừa rồi hơi nóng vội .

      Cốc Dung thấy Mục Thiếu Thần buông tay Sở Kiều Linh ra, liền đối với Sở Kiều Linh :

      “Linh Nhi, chúng ta thôi.”

      Sở Kiều Linh gật đầu, cùng Cốc Dung xoay người lên ngựa, vào trong thành.

      Mục Thiếu Thần nhìn về bóng dáng cách phía xa, trong lòng lại lên tia gợn sóng, mắt phượng khép lại lát, rồi tới chỗ Thừa Kiền Đế.

      Trong quá trình việc diễn ra tại đây, Thừa Kiền Đế thủy chung chưa lời, mặt lộ tia thâm trầm, mà ở đây rất nhiều người cho rằng đều có thể thấy được trò hay, nghĩ mọi việc cứ thế xong, khỏi có chút thất vọng.

      Thừa tướng Cốc Thâm Chi thầm thở dài nhõm hơi,

      Linh Nhi xử lý như thế, tuy rằng thoạt nhìn có chút ủy khuất, nhưng thể nghi ngờ là rất thỏa đáng, nếu xử lý đúng, có khả năng lại đem hai nước dẫn tới chiến loạn.

      Lạc Băng Hàn nhìn bóng dáng Sở Kiều Linh càng ngày càng xa, trong lòng biết là vui hay buồn, nhưng cảm thấy tình kia có vẻ chấm dứt như vậy.

      Luôn luôn chuyện, Long Lân thấy Mục Thiếu Thần đến trước mặt, mắt hoa đào chớp chớp, miệng tùy ý cười, :

      “Ai nha, Bản Hoàng tử hôm nay cuối cùng nhìn thấy Thần Vương Điện Hạ uy vũ , là trăm nghe bằng thấy nha.”

      Mục Thiếu Thần đương nhiên nghe ra được hương vị lời châm chọc của Long Lân, lạnh lùng quét mắt liếc Long Lân cái, :

      “Tam Hoàng tử quá khen, nhưng cùng so sánh với Tam Hoàng tử, Bổn vương mặc cảm.”

      Long Lân vừa định quay trở về, chợt nghe Long Ngọc đứng bên mở miệng :

      “Phụ hoàng, Thần Vương đường xa mà đến, tại gần đến buổi trưa, đến giờ dùng thiện, bằng chúng ta thỉnh Thần Vương hồi cung dùng bữa, được ạ?”

      Này Long Ngọc luôn lầm lì, thủy chung chưa từng mở miệng, thấy Long Lân vừa muốn cùng Mục Thiếu Thần giang thượng, liền mở miệng ngăn cản.

      Thừa Kiền Đế gật đầu, Mục Thiếu Thần mời Thừa Kiền Đế, Long Ngọc Long Lân cùng nhau tiến cung, mà chúng đại thần đều tự hồi phủ.

      Chương 39: Hai người chỗ

      Sở Kiều Linh cùng Cốc Dung trở lại Duyệt Lai tiểu lâu, dùng xong cơm trưa, Cốc Dung hồi phủ, Sở Kiều Linh cũng vội vã hồi phủ Tướng Quân, liền trở về phòng của mình lúc đầu, tối hôm qua đêm ngủ, Sở Kiều Linh cảm giác thân thể có chút mệt mỏi, liền nằm ở giường nghỉ ngơi.

      Hai canh giờ sau, chưởng quầy đến gõ cửa phòng Sở Kiều Linh, Sở Kiều Linh đứng dậy, mời chưởng quầy tiến vào.

      Chưởng quầy tiến vào sau đó với Sở Kiều Linh:

      “Sở tiểu thư, Thần Vương Điện Hạ thỉnh người viện Mặc Trúc.”

      Chưởng quầy kinh ngạc khi biết Sở Kiều Linh là chi nữ của Sở Tướng quân, nhanh chóng sửa lại xưng hô.

      Sở Kiều Linh nghe vậy, nghĩ rằng Mục Thiếu Thần e là muốn tới đòi nợ , nhưng mà có đòi được là chuyện khác, rất khó .

      Sở Kiều Linh lên tiếng trả lời, cùng chưởng quầy tới viện Mặc Trúc.

      Đến viện Mặc Trúc, chưởng quầy đẩy cửa ra, Sở Kiều Linh vào, chưởng quầy lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

      Sở Kiều Linh liếc mắt cái liền nhìn thấy Mục Thiếu Thần lúc này ngồi ở trước bàn uống trà, liền tới chỗ đối diện Mục Thiếu Thần ngồi xuống, nhắc tới uống trà, cũng tự rót cho bản thân ly.

      Mục Thiếu Thần thấy Sở Kiều Linh khách sáo với , trong mắt nhanh chóng xuất ý cười , :

      “Tiểu Kiều cũng thích uống trà?”

      Mục Thiếu Thần tuy rằng hỏi như thế, nhưng sớm từ chưởng quầy kia biết được đáp án.

      “Đúng.”

      Sở Kiều Linh cũng giấu diếm.

      Mục Thiếu Thần nhìn Sở Kiều Linh tao nhã trước mắt, trong phút chốc tâm ngay tại thời khắc này bị lấp đầy , cần ngày đêm lại mong chờ, cần lại lo sợ bất an, tại nàng ngay ở trước mắt, chỉ có bọn họ hai người, có thể kiêng nể gì nhìn chằm chằm nàng, vĩnh viễn cũng nhìn đủ.

      Mục Thiếu Thần luôn luôn cũng rốt cuộc là bị dung mạo của Sở Kiều Linh hấp dẫn, hay là bị khí tức phát ra quanh người nàng thu phục, nhưng biết chắc cả đời này định là nàng rồi.

      Sở Kiều Linh đương nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt Mục Thiếu Thần luôn luôn nhìn về phía bản thân, theo đó tiến nhập vào sâu trong lòng, chưa từng rời .

      Sở Kiều Linh giương mắt, nhìn về phía Mục Thiếu Thần, lại lần nữa bốn mắt nhìn nhau, nhưng Mục Thiếu Thần lại chút cảm giác xấu hổ, vẫn như cũ nhìn thẳng Sở Kiều Linh.

      Sở Kiều Linh thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt cười :

      “Thần Vương, phiền hà sao?”

      Mục Thiếu Thần nghe vậy khóe miệng gợi lên, :

      phiền hà.”

      “Thần Vương hình như cũng có việc, bản nương mệt mỏi, trước hết cáo từ .”

      Sở Kiều Linh thúc dục đứng dậy muốn rời .

      Mục Thiếu Thần thấy thế, lại bắt lấy tay Sở Kiều Linh, muốn ngăn cản nàng rời , nghĩ đến lại bị nàng cự tuyệt tránh thoát.

      “Thần Vương cảm thấy cùng chiêu thức có thể sử dụng hiệu quả hai lần sao?”

      Sở Kiều Linh vẫn ngồi như cũ, đối Mục Thiếu Thần .

      Mục Thiếu Thần thấy Sở Kiều Linh nữa, thở dài nhõm hơi, :

      “Đương nhiên hữu hiệu, nhưng mà đổi chiêu khác biết hiệu quả ra sao?”

      Mục Thiếu Thần xong, hướng Sở Kiều Linh ra chiêu, Sở Kiều Linh né, tránh, tiếp, chắn, nháy mắt hai người ngay tại chỗ ngồi động thủ,

      Duẫn Băng ở bên ngoài nghe được ứa ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, gia nha, người chính là như vậy truy thê nha.

      Mười mấy hiệp lên xuống, chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau, Mục Thiếu Thần thu tay lại, mang theo ý cười, hướng về phía Sở Kiều Linh :

      “Tiểu Kiều thân thủ trác tuyệt, khó trách ngày ấy Duẫn Băng đưa theo đám người cũng bị mất dấu.”

      “Thần Vương quá khen, chuyện trước kia cần nhắc đến, bản nương cần biết lý do người lại đưa người theo dõi ta làm gì.”

      Sở Kiều Linh giọng điệu ràng xa cách, giọng điệu phút chốc biến đổi lạnh nhạt.

      Mục Thiếu Thần nghe vậy, mắt phượng lạnh lùng, chẳng lẽ nàng có người trong lòng? Cốc Dung hay là Lạc Băng Hàn? Mặc kệ có phải hay , bản thân đều buông tay, sau đó đối với Sở Kiều Linh :

      “Nhưng ta lại muốn cho nàng biết nguyên nhân sao?.”

      Sở Kiều Linh nghe vậy, đứng dậy ra ngoài.

      Chương 40: Cuối cùng quen biết
      Mục Thiếu Thần nhìn thấy Sở Kiều Linh đứng dậy muốn ra ngoài, vội vàng đứng lên, thân hình chợt lóe, liền chắn lại phía trước Sở Kiều Linh.

      “Tránh ra.”

      Lúc này Sở Kiều Linh có chút phiền muộn trong lòng, nàng muốn biết hành vi này nọ của Mục Thiếu Thần là vì nguyên nhân gì, nàng chỉ nghĩ muốn khỏi viện các này, rời khỏi tầm mắt của Mục Thiếu Thần.

      Sở Kiều Linh chớp mắt lạnh lùng khiến Mục Thiếu Thần trong lòng cảm thấy đau đớn, kinh ngạc nhìn Sở Kiều Linh, khẽ lầm bầm lầu bầu, :

      “Nàng muốn thấy ta đến vậy sao?”

      Mục Thiếu Thần bất đắt dĩ ủy khuất ra lòng mình, khiến Sở Kiều Linh tâm tự giác run rẩy chút, nhưng nàng nghĩ đến việc quan tâm nó, trước mặt Mục Thiếu Thần :

      “Kiều Linh cùng Vương gia cũng quen biết, nên khách sáo vì rất rắc rối.”

      “Nếu khách sáo, vậy lại đây uống ly trà , huống chi nàng đáp ứng ta cầu còn chưa thực mà.”

      Mục Thiếu Thần tránh nặng tìm , nghĩ đánh mất cơ hội khó có được như thế.

      Mục Thiếu Thần xong, liền quay lại chỗ ngồi, ngồi xuống uống trà.

      Sở Kiều Linh thấy Mục Thiếu Thần nhân nhượng, cũng nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.

      Mục Thiếu Thần vì Sở Kiều Linh rót thêm ly trà, Sở Kiều Linh cũng khách khí, bưng lên uống ngay.

      Lúc này khí thoang thoảng lại quay lại điểm bắt đầu, Duẫn Băng ở bên ngoài nhàng thở ra.

      “Tiểu Kiều, nàng dù ta đưa ra cầu gì nàng đều đáp ứng đúng ?”

      Mục Thiếu Thần nhấp ngụm trà .

      phải vừa rồi sao?”

      Sở Kiều Linh đáp ngược lại hỏi.

      Nghe vậy, Mục Thiếu Thần kinh ngạc:

      “Khi nào chứ, sao ta biết?”

      ngài vừa mới bảo ta ở lại uống trà, ta quay lại ngồi xuống rồi, phải đó là đáp ứng ngài còn gì?”

      Sở Kiều Linh giải thích .

      “Như vậy cũng là cầu sao? Tiểu Kiều, nàng gian xảo.”

      Mục Thiếu Thần nhè mang theo ý cười ra.

      Sở Kiều Linh nhíu mày, :

      “Ngài nên chối dù đó chỉ là cầu cũng là cầu rồi, cách khác, con hổ cái sinh ra hổ con ngài cũng thể nào phải là hổ.”

      Mục Thiếu Thần nghe vậy cười lên tiếng, ràng Sở Kiều Linh là già mồm át lẽ phải, nhưng lại tìm ra lý do phản bác.

      Sở Kiều Linh sớm biết bộ dạng Mục Thiếu Thần tuấn mỹ phi phàm, luôn mang mặt khuôn mặt băng lãnh cũng thể nào che dấu hình thái tiên nhân của , nhưng lúc này thời điểm khi chút nào che dấu nụ cười, dung nhan càng liễm diễm kinh người, phảng phất khối băng ngàn năm bao trùm thất thải hà quang, xa hoa, diễm lệ vô cùng. {Sorry, ta biết tả dáng đâu ~.~}

      Duẫn Băng ở bên ngoài nghe thấy tiếng cười của Mục Thiếu Thần, kinh dị vô cùng, ra gia cũng biết cười, bản thân trước giờ lại chưa từng thấy qua.

      lát sau, Mục Thiếu Thần vẫn như cũ dương khóe miệng đối Sở Kiều Linh :

      thể tưởng được Tiểu Kiều nhanh mồm nhanh miệng như thế, ta cảm thấy bằng.”

      Sở Kiều Linh khóe mắt chứa ý cười, bản thân ràng hiểu lòng Mục Thiếu Thần, mà lại dễ dàng buông tha bản thân, việc này nàng nghĩ đến.

      khi như vậy, ta có thể rồi chứ?”

      Sở Kiều Linh nhìn Mục Thiếu Thần .

      Mục Thiếu Thần nghe vậy thu lại nụ cười, mặt nghiêm cẩn đối với Sở Kiều Linh :

      “Tiểu Kiều, qua việc hôm nay, chúng ta có thể tính là quen biết?”

      “Tính.”

      Sở Kiều Linh suy tư thêm chốc lát rồi , nhìn ánh mắt mong đợi của Mục Thiếu Thần, nàng đành lòng phản bác ý của .

      Nghe vậy, Mục Thiếu Thần khóe miệng gợi lên, cuối cùng thành công bước đầu tiên.

      Mục Thiếu Thần biết nếu muốn chiếm được tâm của Sở Kiều Linh vẫn còn quãng đường dài phải , nhưng bất luận phát sinh chuyện gì, bồi ở bên người nàng chỉ có thể là , Mục Thiếu Thần.

      Sở Kiều Linh đương nhiên biết trong lòng Mục Thiếu Thần suy nghĩ cái gì, nhưng nàng cũng muốn biết, trực giác cho nàng biết, vẫn là biết tốt hơn.








      Chris thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 41: Tiên lễ hậu binh

      Edit: Ne Ngoz

      Ngoz: Từ bây giờ mỗi ngày chương nhé, ta còn bận edit bộ kia nữa. ^^

      Mục Thiếu Thần thấy Sở Kiều Linh đồng ý ý kiến có quen biết với , liền cưỡng ép giữ Sở Kiều Linh lại nữa, để nàng rời .

      Sở Kiều Linh trở lại phòng, ra ngoài nữa, ở trong phòng dùng xong bữa tối, Mục Thiếu Thần cũng lại đến quấy rầy.

      Màn đêm buông xuống, Sở Kiều Linh cũng nhờ chưởng quầy thắp đèn, nhanh chóng nằm ở giường nghỉ ngơi, buổi chiều có cảm giác ngủ rất nhiều, lúc này hề buồn ngủ, trợn tròn mắt nhìn màn trướng trần nhà.

      Hôm nay xảy ra rất nhiều việc, bên trong có đoán trước, bên ngoài cũng có đoán trước, Sở Kiều Linh suy nghĩ quay cuồng, trong đầu thỉnh thoảng xuất hình ảnh tư thế phụ thân Sở Mộng Đình cầm càn khôn thương oai phong lẫm liệt, ánh mắt phụ thân Cốc Thâm Chi muốn lại thôi, còn có Mục Thiếu Thần tuấn tú cường hãn.

      Sở Kiều Linh phiền muộn nhắm chặt mắt, như thế nào lại nghĩ đến Mục Thiếu Thần, có cái gì mà nghĩ đến chứ?

      Sở Kiều Linh nằm ở giường mãi ngủ được, trằn trọc yên.

      Giờ hợi vừa qua khỏi, Sở Kiều Linh đột nhiên quay lại nhìn cửa sổ, từ giường bật dậy, đến trước bàn, ngồi xuống.

      “Nếu các hạ đến đây xin mời vào.”

      Sở Kiều Linh thông qua cửa sổ .

      Chỉ thấy ba nam tử đeo mặt nạ từ cửa sổ bay vào, đứng trước mặt đối diện với Sở Kiều Linh.

      “Sở tiểu thư đúng là công phu trác tuyệt, ta thu lại nội lực mà vẫn bị phát .”

      Nam tử mang mặt nạ hình con hổ lên tiếng.

      Ba nam nhân mặc dù nhìn dung mạo, nhưng Sở Kiều Linh thông qua thân thủ họ vừa mới tiến vào đây, người phát ra khí lạnh thấu xương, ba người này hẳn là cao thủ, có lẽ là lai giả bất thiện*.

      *lai giả bất thiện: chỉ những người có ý tốt.

      Sở Kiều Linh nhìn ba người trước mắt, chầm chậm :

      “Quá khen, biết nhóm các hạ đêm khuya tới chơi là vì chuyện gì?”

      “Nếu tiểu thư hỏi, tại hạ cũng chỉ có thể thẳng, chủ tử của chúng ta muốn mời tiểu thư đến phủ làm khách.”

      Nam tử .

      “Chuyện hiếm lạ đây, bản nương chưa từng nghe qua có người đêm khuya lại mời người khác đến phủ buôn chuyện đấy.”

      Sở Kiều Linh nhàn nhạt , tựa hồ mang tính trêu chọc.

      “Tiểu thư có điều biết, này ra cũng có nguyên nhân, chờ tiểu thư đến quý phủ của chủ tử, chủ tử giải thích ràng với tiểu thư.”

      Nam tử giải thích .

      “Thế chủ tử của các ngươi là ai?”

      Sở Kiều Linh hỏi.

      “Điều này tại hạ thể , chờ tiểu thư đến biết thôi.”

      Nam tử cho có lệ.

      Sở Kiều Linh nhíu mày, :

      “Bản nương ngay cả khách mời mình tới là ai cũng biết, làm sao có thể chứ?”

      Nam tử nghe vậy, giọng điệu nháy mắt trở nên trầm, :

      “Xem ra tiểu thư là muốn hợp tác với chúng ta?”

      “Chê cười, bản nương vì sao muốn hợp tác cùng các ngươi chứ?”

      Sở Kiều Linh lạnh lùng .

      “Vậy tiểu thư xin đừng trách chúng ta khách khí.”

      Nam tử dứt lời, quay qua làm dấu với hai nam tử kia.

      Nháy mắt, tam điều thiết liên từ trong tay ba nam tử bay ra, nhắm thẳng đến Sở Kiều Linh.

      Sở Kiều Linh sớm có chuẩn bị, thân hình phát ra, bay vút lên trung, phóng qua ba gã nam tử, đến cửa sổ, lại điểm mũi chân, nhảy ra ngoài cửa sổ, ba gã nam tử thấy thế cũng phi thân ra khỏi phòng.

      Sở Kiều Linh hai chân rơi xuống đất, liền thi triển nội lực, hướng ngoài thành bay , thân hình nhanh như thiểm điện, mà ba gã nam tử ở phía sau rượt theo dứt, từng bước tới gần.

      Sở Kiều Linh sở dĩ bay ra ngoài thành, là vì Duyệt Lai tiểu lâu này ở trong kinh thành phố xá sầm uất, ban đêm lại là lúc yên tĩnh, ba tên nam nhân kia thân thủ bất phàm, khi mà động thủ, chẳng những bị người phát , càng có khả năng làm bị thương những người vô tội, ngoại thành người mới dễ bề giải quyết.

      Ba gã nam tử gắt gao đuổi theo sau lưng Sở Kiều Linh, lại hề biết phía sau bọn họ cũng có bóng dáng nhanh chậm đuổi theo bọn họ. | Editor: là ai đây ta, lẽ nam 9, công nhận ” nàng quá, ngay cả lúc ngủ cũng “theo dõi, rình mò”. >”<

      Chương 42: Hoàng tước ở phía sau

      edit: Mint Mun

      lát , Sở Kiều Linh chạy đến nơi trống trải, liền dừng lại , quay lại nhìn ba nam tử đứng đối diện đằng sau mình

      Ánh trăng đêm rọi xuống , chiếu bóng người mông lung , ngoài thành mảnh yên tĩnh , ngay cả tiếng dế kêu cũng

      Ba gã nam tử thấy Sở Kiều Linh dừng lại , liền nhanh chóng tiến lên vây xung quanh tạo thành vòng tròn , nam tử mang mặt nạ đứng đầu hướng Sở Kiều Linh : "Sở tiểu thư còn muốn chạy nơi nào ?"

      Sở Kiều Linh nghe xong, mỉm cười, : "Bổn nương kia , tính là chạy trốn."

      " là chạy trốn, vậy là gì?" Nam tử hỏi.

      "Bổn nương chính là , tìm nơi thi thố tài năng của mình mà thôi ." Sở Kiều Linh nhàn nhạt .

      Nam tử nghe vậy liền tức giận, làm cho bọn họ đuổi theo cả nửa ngày , chỉ vì muốn dẫn bọn họ đến đây , vậy mà bọn họ còn tự cho mình là đúng , nghĩ Sở Kiêù Linh sợ hãi mà bỏ chạy

      "Xem ra tiểu thư rượu mời muốn uống , lại muốn uống rượu phạt ." Nam tử nghiến răng nghiến lợi .

      "Sai, bổn nương cũng uống rượu, càng chưa tới là muốn kính rượu , lấy đâu ra rượu phạt ." Sở Kiều Linh phản bác .

      Nam tử nghe vậy, càng chán nản, nghĩ muốn thêm gì nữa, muốn động thủ, lại nghe thấy đạo thanh lạnh như hàn băng : "Bổn vương muốn mời nhóm các hạ , uống trước ly."

      Ba gã nam tử nhanh chóng quay đầu nhìn lại , hai gã nam tử phi thân tới bên này , người thân mặc cẩm bào, người thân trang phục, nam tử thân mặc cẩm bào , khuôn mặt vốn như mĩ ngọc, vậy mà giờ phút này lại như khối hàn băng, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi.

      Ba gã nam tử trong lòng đều cả kinh, Thần Vương sao lại đến đây?

      Người đến đúng là Thần Vương Mục Thiếu Thần , cùng với thị vệ của mình là Duẫn Băng.

      Buổi chiều hôm nay , sau khi Sở Kiều Linh rời , Mục Thiếu Thần liền gọi chưởng quầy tới, kêu chưởng quầy bố trí cho gian phòng , cũng muốn ở lại duyệt đến lâu, chưởng quầy tự nhiên dám chậm trễ, bố trí cho Mục Thiếu Thần gian phòng ngay bên cạnh phòng của Sở Kiều Linh .

      Thời điểm ba gã nam tử tiến vào phòng của Sở Kiều Linh, Mục Thiếu Thần biết, liền thầm quan sát, thấy ba gã nam tử đuổi theo Sở Kiều Linh ra ngoài, liền mang theo Duẫn Băng chạy theo ở phía sau.

      Đối với chuyện Mục Thiếu Thần xuất , Sở Kiều Linh cũng cảm thấy khác lạ, thời điểm ở trong phòng của mình , nàng cảm nhận được hơi thở của , cũng biết nhất định ở gần đây

      Thấy Mục Thiếu Thần và Duẫn Băng đến trước mặt mình, nam tử mang mặt nạ đứng đầu . : "Thần Vương muốn xen vào việc của người khác sao?"

      Mục Thiếu Thần nhìn về phía nam tử, lạnh lùng : "Bổn vương quản chuyện này cũng là vì nhàn dỗi , chỉ sợ nhóm của các hạ chết đến nơi rồi còn biết ."

      Mục Thiếu Thần lời giống như chậu hàn băng lạnh thấu xương dội thẳng xuống người ba nam tử , làm cho bọn họ trong nháy mắt rét mà run, loại hơi thở của tử vong tiến đến khiến bọn họ quẫn bách

      Ba gã nam tử theo bản năng nhìn thoáng qua nhau , đều muốn nhìn ra suy nghĩ , trong mắt của đối phương , dưới tình huống như vậy lên làm như thế nào ?
      Đột nhiên ba gã nam tử đều chung xuy nghĩ , đồng thời xoay người , hướng về phía Sở Kiều Linh công kích,thấy thế Sở Kiều Linh , thân mình bay vút lên trung, vọt đến bên.

      Cùng lúc đó, Mục Thiếu Thần thấy ba gã nam tử ra tay với Sở Kiều Linh , liền cùng Duẫn Băng bay vọt đến bên cạnh Sở Kiều Linh .

      Ba gã nam tử nghĩ tới Sở Kiều Linh có thể thoát khỏi tuyệt chiêu của bọn họ, liền phi thân , nhảy cách Sở Kiều Linh ba trượng , nam tử mang mặt nạ đứng đầu , lấy ra viên tiểu cầu màu trắng ném về phía Sở Kiều Linh .

      Tiểu cầu màu trắng vỡ ra , liền thoát ra trận khói trắng dầy đặc, chờ khói trắng tan hết, nhìn thấy bóng dáng của ba gã nam tử .

      Sở Kiều Linh trong lòng buồn cười, Mục Thiếu Thần có đáng sợ đến như vậy ? mà bọn họ lại có thể nghĩ ra phương pháp chạy trốn như vậy.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :