1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lãnh Vương cường sủng: Tuyệt sắc tướng môn thê - Cô Sơn Giã Hạc (34/~100)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 25: Nhanh chân đến trước

      Sở Kiều Linh ra ngoài cửa phòng, hướng phía lầu xuống, liền nghe thấy dưới lầu trong đại sảnh có người cao giọng nghị luận .

      hán tử mặc áo thanh bào . "Uy, ngươi có biết , con trai văn thượng thư mới tối hôm qua bóp chết nữ tử thanh lâu ." người mặc lam bào bộ dạng như tú tài sau đó hỏi

      " có chuyện này? Chuyện khi nào?"

      Người nọ tựa hồ trào phúng người tú tài hiểu biết nông cạn, tiếp "Ngươi con mọt sách, đêm qua ở túy xuân lâu phát sinh chuyện lớn như vậy ngươi cũng biết?"

      "Đêm qua văn công tử túy xuân lâu tìm hoan, nghĩ tìm hoan bất thành, ngược lại đem nữ tử thanh lâu kia bóp chết ."

      Người Tú tài khó hiểu, văn tử mới ngày hôm trước ở duyệt đến lâu bị đánh trận , chuyện này ai biết đều . "Kia văn công tử phía dưới phải là bị phế sao? Thế nào còn có thể tìm hoan?"
      Tráng hán giải thích .

      "Chính là bởi vì được, mới có thể bị vị nương ở túy xuân lâu kia cười nhạo vài câu, văn công tử giận dữ sai người hầu bóp chết ."

      ? Tú tài phát huy sức tưởng tượng của . "Kia văn công tử giết người có sao đâu? Chạy án?"

      " Tráng hán khinh thường : " làm sao được , Nhân chứng, vật chứng , kia làm sao thoát được kiếp, ban đêm ngày hôm qua bị túy xuân lâu áp tải đến Hình bộ đại đường."

      Tú tài cảm khái sau lại hỏi. " là người hiểu biết nhiều , chuyện này sau lại tới đâu?"

      Tráng hán . "Ngươi biết cũng , buổi sáng hôm nay các nương ở túy xuân lâu toàn bộ quỳ gối ở bên ngoài Hình bộ đại đường , muốn Hình bộ thượng thư cho tỷ muội chết của các nàng cái công đạo, Hình bộ thượng thư hảo ngôn khuyên bảo, hứa hẹn tất nhiên theo lẽ công bằng xử lý, các nương ở túy xuân lâu mới đều trở về. Thanh lâu nữ tử cũng đều như thế , là người có tâm huyết."

      Tú tài tổng kết " thể tưởng được , thanh lâu nữ tử cũng có thể như thế đồng lòng, xem ra văn công tử lần này , xong rồi."

      Tráng hán nhắc nhở "Ngươi đừng quên, cha hình như là thượng thư đại nhân."

      Tú tài nghĩa chính lời lẽ nghiêm khắc. "Vương tử phạm pháp tội như thứ dân , văn đại nhân có thể lấy thúng úp voi?".

      Tráng hán cười nhạt. "Con mọt sách, loại tình này ai tin?"

      Sở Kiều Linh nghe tráng hán cùng tú tài qua lại, đôi mi thanh tú cau mày , nàng còn có gọi người động thủ đâu.

      Đầu tiên là chọc giận văn tử , làm cho thất thủ giết người, sau đó đến bằng chứng như núi, cuối cùng lại cho mọi người biết chuyện , huyên náo ồn ào , làm cho dân chúng toàn thành đều biết chuyện này, kích khởi phẫn nộ của dân chúng, kia văn thành sơ cho dù có bản cao cường cũng dám cùng dân chúng toàn thành đối nghịch, cuối cùng vì tự bảo vệ mình, chỉ có thể hi sinh người thân

      là hảo kế sách.

      Sở Kiều Linh nghĩ lại, chỉ sợ văn thành sơ lại đem chuyện này tính lên đầu mình , khẳng định cho rằng bản thân mình cùng kết thù , mới lấy con trai của khai đao. Mặc kệ như thế nào suy nghĩ , bản thân cũng nghĩ buông tha

      Chưởng quầy gặp Sở Kiều Linh ở cầu thang tầng hai đứng nhìn trời, liền nghênh đón, : "Kiều nương, tiểu nhân đưa nương vào nhã gian khác , nơi đó có người quấy rầy , tương đối thanh tĩnh, nương vào trong đó dùng cơm , nương thấy như thế nào?"

      Sở Kiều Linh thầm nghĩ ngài phục vụ rất chu đáo , mặc dù bản thân là khách nhân, cũng cần như thế cẩn thận , trong lòng mặc dù như thế nghĩ, nhưng Sở Kiều Linh vẫn như cũ : "Đa tạ, thỉnh dẫn đường."

      Chưởng quầy tiến lên dẫn đường, thầm nghĩ, kiều nương ngài cũng cám tạ, ta là giúp bản thân mình , khi nào gia đến đây, ta còn có thể báo cáo kết quả công tác.
      Mà cùng lúc đó, ở đường Nam Lâm thông Thiên triều, mấy con tuấn mã chạy ngừng nghĩ , bụi bay đầy trời

      Chương 26: Mặc trúc loại tình cảm

      đường Nam Lâm tới Thiên triều , mấy con tuấn mã chạy ngừng nghỉ
      Chỉ thấy cầm đầu là gã nam tử mặc sắc cẩm bào, đầu đội ngọc quan màu tím, phượng mâu híp lại, môi mỏng ướt át, dị thường tuấn mỹ mặt mang theo tia vội vàng.
      Người này hướng tới kinh thành Thiên triều mà tới , chính là Nam Lâm Thần Vương Mục Thiếu Thần chứ phải ai khác , chỉ thấy giựt mạnh dây cương ngựa , khiến con ngựa hí lên , dừng lại vó ngựa. Phía sau vài tên tùy tùng thấy thế, cũng ào ào dừng lại.
      Theo sau, Duẫn Băng tiến lên hỏi: "Gia, thế nào lại dừng?" Duẫn Băng khó hiểu, từ khởi hành tới nay, Mục Thiếu Thần rất ít dừng lại nghỉ ngơi.
      Mục Thiếu Thần hỏi. "mất mấy ngày có thể đến biên quan?"
      Duẫn Băng . "Chậm hai ngày."
      Mục Thiếu Thần lại hỏi."Kia theo biên quan đến kinh thành Thiên triều chậm mất bao nhiêu ngày?"
      Duẫn Băng đáp. "Chậm bốn ngày."
      Mục Thiếu Thần trầm tư lát, tiếp "vậy chúng ta sớm nhất cũng ngay ngày hai mươi tư mới có thể đến kinh thành Thiên triều , ngày hai mươi tư hình như là ngày giỗ cố sở tướng quân Thiên triều ."
      Duẫn Băng gật đầu hỏi: "Gia, có cái gì ổn sao?"
      Mục Thiếu Thần , trong lòng có cảm giác mãnh liệt , ngày đó nhất định có chuyện gì đó phát sinh. " có, chính là đột nhiên nghĩ tới, hỏi chút mà thôi
      Lại duyệt đến lâu chưởng quầy dẫn Sở Kiều Linh vào gian tên là "Mặc trúc các" , liền lui ra vì Sở Kiều Linh chuẩn bị cơm trưa .
      Sở Kiều Linh nhìn quanh bốn phía nhã các , gặp bốn vách tường đều lộ vẻ lấy mặc trúc làm đề tài cuốn tranh, có tinh tế xanh mượt , có tuấn tú cao ngất, có diệp lạc thê lương, nhưng đều trông rất sống động, có thể thấy được duyệt đến lâu , người đứng đầu nhất định là đối mặc trúc có thiên vị thêm.
      Sở Kiều Linh thu hồi tầm mắt, đến phía trước cửa sổ đứng thẳng, xuyên thấu qua cửa sổ, vừa vặn có thể thấy người đến người đường cái, Sở Kiều Linh thầm nghĩ, này chưởng quầy là có tâm, cấp cho bản thân vị trí gian nhã các tốt
      Lúc này, Sở Kiều Linh xuyên thấu qua cửa sổ, vừa vặn thấy ba người nam tử trẻ tuổi hướng duyệt đến lâu bên này mà đến, trong đó hai người Sở Kiều Linh gặp qua, đúng là tam hoàng tử Long Liên cùng tần vương Lạc Băng Hàn, mà mặt khác gã nam tử dung mạo tuấn lãng, mặt mang mỉm cười, thân khí chất nho nhã , Sở Kiều Linh biết đúng là nhị hoàng tử
      Sở Kiều Linh nhìn về phía bọn họ, đồng thời ba người bọn họ cũng nhìn đến cửa sổ lầu hai nơi Sở Kiều Linh đứng , Lạc Băng Hàn trong mắt kinh hỉ chợt lóe , Long Liên Hướng Sở Kiều Linh chớp chớp đôi mắt hoa đào , mà nhị hoàng tử nhìn ra có cảm xúc gì biến hóa, như trước vẫn mặt mỉm cười.
      Lúc này liền nghe thấy chưởng quầy hướng ba vị này hành lễ , muốn tiến lên dẫn đường, : "Ngọc lan các vẫn để dành cho các vị, ba vị gia thỉnh cùng tiểu nhân đến ."
      Long Liên đột nhiên đối chưởng quầy . " cần, chúng ta hôm nay liền cùng kiều nương ngồi cùng bàn , phải mặc trúc các của nàng"
      Chưởng quầy nghe vậy cả kinh, trong lòng thầm kêu khổ, này hoa đào lại tới, vội hỏi : "Tam hoàng tử điện hạ, đây là vì sao? “
      Long Liên hề để ý tới chưởng quầy , dẫn đầu hướng mặc trúc các mà , Lạc Băng Hàn cùng nhị hoàng tử theo sau "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, nhanh chuẩn bị bàn đồ ăn ngon , cùng vò hoa quế nhưỡng đưa đến mặc trúc các ."
      Chưởng quầy chỉ có thể lên tiếng trả lời mà .
      Long Liên đến mặc trúc các đẩy cửa mà vào, gặp Sở Kiều Linh ngồi cho trước bàn uống trà.
      Sở Kiều Linh vẫn chưa ngẩng mặt lên biết ba người này tiến vào, tiếp tục yên lặng uống trà.
      Long Liên thấy bọn họ tiến vào có nửa khắc thời gian , Sở Kiều Linh đều liếc mắt xem bọn cái, trong lòng có chút buồn bực, muốn hướng Sở Kiều Linh làm khó dễ.
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 27: Gieo gió gặt bão

      Long Liên vào mặc trúc các gặp Sở Kiều Linh có chủ động quan tâm bọn họ, trong lòng có chút bất mãn, đối Sở Kiều Linh : "Kiều nương có giá, chẳng những qua cầu rút ván , còn coi ai ra gì."

      Long Liên lời tràn ngập châm chọc, Lạc Băng Hàn nhất thời khó chịu, đối Long Liên : "Tam hoàng tử, chú ý chút lời của ngươi ."

      Long Liên chuyển hướng nhìn về phía Lạc Băng Hàn.

      "Thế nào, tần vương là muốn hùng cứu mỹ nhân muốn bênh vực kẻ yếu?"

      "Bổn vương chính là nhắc nhở ngươi chú ý thân phận của ngươi." Lạc Băng Hàn xong hề để ý tới Long Liên Hướng Sở Kiều Linh đến, ngồi vào hướng đối diện Sở Kiều Linh , đối với Sở Kiều Linh : "Kiều nương, gần đây vẫn tốt?"

      Sở Kiều Linh tinh tường nhìn đến Lạc Băng Hàn , trong mắt lên tia khác thường, đáp. "Kiều Linh tốt lắm, đa tạ vương gia quan tâm."

      Long Liên nghi hoặc bọn họ khi nào nhận thức . "Các ngươi nhận thức nhau?"
      Lạc Băng Hàn . "Từng có gặp mặt lần."

      Sở Kiều Linh gì.

      Long Liên cùng nhị hoàng tử thấy Lạc Băng Hàn ngồi xuống, cũng tiến lên ngồi bên cạnh bàn.

      Long Liên vừa vừa ngồi xuống, liền nghe được Sở Kiều Linh lạnh lạnh thanh truyền đến: "Tam hoàng tử đối Kiều Linh thành kiến quá sâu , tất nhiên trong lòng thoải mái, như vậy cùng Kiều Linh ngồi chung bàn mà ăn, sợ nuốt thức ăn xuống?"

      Long Liên nhíu mày . "Ngươi muốn đuổi bổn hoàng tử ?"
      Sở Kiều Linh nhìn về phía Long Liên, nhàn nhạt .

      "Nào dám, Kiều Linh chính là hảo tâm nhắc nhở tam hoàng tử mà thôi. phải thấy tam hoàng tử là quý nhân hay quên chuyện cũ , đến cuối cùng ngược lại Kiều Linh cảm kích báo, Kiều Linh chẳng phải là càng thêm oan uổng?"

      Long Liên thầm kêu khổ , vừa mới nhất thời nghĩ tới , chọc giận nha đầu này , xem ra nàng là muốn thu thập bản thân mình .

      Theo sau, Long Liên linh cơ vừa động, biến sắc mặt so với lật trang sách còn nhanh hơn , đối Sở Kiều Linh nịnh nọt cười: "Kiều nương, ta vừa mới đùa ngươi thôi, ngươi lên tưởng là ."

      Lạc Băng Hàn quét mắt nhìn Long Liên có chút hèn mọn quét
      Sở Kiều Linh đem lời của Long Liên trả lại cho .

      "Kiều Linh cũng dám cùng tam hoàng tử mở miệng vui đùa , kia chuyện qua cầu rút ván , phải ai cũng có bản đấy

      " Long Liên vừa nghe, lập tức khuôn mặt khổ sở , : "Kiều nương, chúng ta chuyện kia nữa , được ? Hôm nay ta mời khách, cùng kiều nương chịu tội “

      Long 玘 thực khi mở miệng, mỉm cười .

      Nhị hoàng tử ít khi mở miệng, mỉm cười .

      "Kiều nương, nếu biết sai lầm rồi, để lại cho con ngựa ."
      Lạc Băng Hàn vẫn chưa chuyện, mà là nhìn Sở Kiều Linh, biết nhiều ngày trôi qua , trong lòng nàng có từng nghĩ đến ?, mà lại ở mỗi đêm mộng đều thanh tỉnh , phảng phất gặp đạo bóng trắng vội vàng mà qua.

      Sở Kiều Linh nghe được nhị hoàng tử đều mở miệng khuyên giải , nhân tiện : "Nếu nhị hoàng tử điện hạ mở miệng , Kiều Linh nếu lại tiếp tục dây dưa , liền thức thời rồi."

      Sở Kiều Linh trong lời lộ ra nhàn nhạt xa cách, làm trong lòng Long Liên thoải mái , nhưng lần này cũng có biểu ra ngoài.

      Lúc này, chưởng quầy bưng bàn để đồ ăn , cùng vò rượu tiến vào, đồ ăn mang lên sau, liền lui ra ngoài, tùy tay đóng lại cửa phòng.

      Long Liên ôm lấy vò rượu, vì nhị hoàng tử , Lạc Băng Hàn, Sở Kiều Linh cùng bản thân đều đổ đầy ly rượu, sau đó bưng lên ly rượu đối với Sở Kiều Linh ; "Vừa mới đắc tội nương, bổn hoàng tử trước tự phạt ly." xong nâng chén uống hết trong ngụm

      Long Liên uống hết ly, ôm lấy vò rượu lại rót cho mình ly, bưng lên ly rượu, đối Sở Kiều Linh : "Kiều nương nếu ngại, liền uống cùng ta chén ."

      Lạc Băng Hàn nghe vậy nhíu nhíu đầu mày, mà nhị hoàng tử có gì biến hóa.

      Sở Kiều Linh trực tiếp cự tuyệt. "Kiều Linh uống rượu."

      Long Liên cả giận , bản thân ở trong mắt nàng như thể đáng đồng sao? “Ngươi thể cho ta chút mặt mũi ."

      Thanh Cốc Dung đột nhiên vang lên , liền thấy đẩy cửa tiến vào
      "Tam hoàng tử nghĩ như vậy uống rượu, bản công tử cùng ngươi uống , như thế nào?"

      Chương 28: Che chở có thừa

      Long Liên vốn có diện mạo tuấn mỹ, trời sanh tính phong lưu, đối mặt với nữ nhân từ trước tới bây giờ đều thuận lợi , nhưng Sở Kiều Linh lại ngoại lệ, ngoảnh mặt làm ngơ nhìn , làm cho giận thể phát, muốn phát tác, chợt nghe thấy thanh Cốc Dung truyền đến.

      Cốc Dung đẩy cửa tiến vào, liền : "Tam hoàng tử sao có thể như vậy uống rượu, bản công tử cùng người uốngđược ?"

      Nguyên lai Cốc Dung giữa trưa hôm nay đến duyệt lâu tìm Sở Kiều Linh cùng nhau dùng cơm, nhưng lại nghe thấy chưởng quầy báo cáo Sở Kiều Linh ở mặc trúc các, liền lên tìm nàng, thời điểm đến cửa , lại nghe được Long Liên gây khó dễ cho Sở Kiều Linh, liền trực tiếp giúp nàng đuổi khéo.

      Sau khi Cốc Dung tiến vào, hướng chưởng quầy theo ở phía sau : "Cho ta thêm bộ bát đũa đến đây, vừa vặn bản công tử còn có dùng cơm trưa đâu."

      Chưởng quầy lên tiếng trả lời mà .

      Cốc Dung đến bên cạnh Sở Kiều Linh, bưng lên ly rượu ở trước mặt Sở Kiều Linh, há miệng uống cạn, sau đó an vị ở tại ghế bên cạnh Sở Kiều Linh, đối với Lạc Băng Hàn cùng Hiên : "Nguyên lai Lạc huynh cùng nhị hoàng tử ở nha."

      Lạc Băng Hàn gật gật đầu lấy là trả lời.

      Long Hiên mỉm cười lấy đáp.

      Lúc này mi mày Long Liên nhíu lại hiển nhiên vui : "Ngươi tới làm cái gì?"

      "Bản công tử đương nhiên đến ăn cơm , đến sớm bằng đến khéo, bản công tử vừa vặn nhìn đến vài vị ở ăn cơm, muốn đến tụ họp náo nhiệt, tam hoàng tử để ý ta cùng nhau ăn ." Cốc Dung cần biết có cái gì ổn, vô liêm sỉ .

      "Kia bổn hoàng tử rất là để ý đâu?" Long Liên nghiến răng nghiến lợi .

      "Ngài để ý cũng vô dụng, dù sao Linh nhi ở đâu ăn cơm bản công tử ngay tại đó ăn cơm." Cốc Dung vô lại .

      Sở Kiều Linh buông xuống đôi lông mi nhíu lại, khóe miệng hơi hơi gợi lên.

      Lúc này Long Liên liền quên chuyện vừa rồi , đối Cốc Dung hỏi: "Ngươi nhận thức kiều nương?"

      "Này người ở kinh thành có bản công tử biết sao?" Cốc Dung tự biên tự diễn, mặt tươi cười phát ra càng phô trương.

      Lúc này, chưởng quầy đem bát đũa đưa lên, rồi lui ra ngoài.

      Cốc Dung cầm lấy chiếc đũa vươn tay gắp cái chân gà đưa tới bát của Sở Kiều Linh : "Linh nhi, ngươi cũng quá quá gầy yếu , đến, ăn nhiều chút bổ bổ."

      Nghe xong Cốc Dung lời , Sở Kiều Linh cảm thấy nàng gầy còn chấp nhận được, nàng nhược vậy còn ai có thể khỏe đây .

      Lạc Băng Hàn nghe Cốc Dung kêu tiếng "Linh nhi" giống như ở địa phương nào nghe qua, nhưng nhất thời lại nghĩ ra.

      Long Hiên ngồi ở bên cạnh, mình phẩm rượu.

      Chỉ chốc lát sau trong chén của nàng đồ ăn đắp thành tượng núi , Sở Kiều Linh rốt cuộc nhịn nổi nữa, hướng Cốc Dung : " cần lại gắp."

      xong liền đem đồ ăn trong bát gắp nửa đến bát của Cốc Dung .

      Long Liên nhìn Cốc Dung cùng Sở Kiều Linh ngươi tới ta cấp đối phương gắp thức ăn, trong lòng khó chịu, tên Cốc Dung này luôn luôn chơi bời lêu lổng, dựa vào cái gì có thể khiến Sở Kiều Linh đối đãi như thế, mà bản thân đường đường tam hoàng tử lại bị làm ngơ.

      Lạc Băng Hàn nhìn Cốc Dung cùng Sở Kiều Linh có loại tình cảm nên lời, trong lòng cũng có nhè chua sót.

      Bữa cơm này quái dị vô cùng, Lạc Băng Hàn cùng long Hiên, Long Liên ba người chỉ uống chút rượu, vẫn chưa động đũa, Sở Kiều Linh cùng Cốc Dung lại ân cần chia thức ăn, hai người ăn cũng no.

      Cốc Dung ăn xong, buông chiếc đũa, đối Long Liên : "Tam hoàng tử, người xem, đồ ăn này hay là bản công tử trả tiền ?"

      Long Liên nghe vậy, cả giận : " chút cơm, bổn hoàng tử có thể trả được tốt."

      "Nếu tam hoàng tử mời khách, vậy bản công tử liền đa tạ , nhị hoàng tử, Lạc huynh, ta cùng Linh nhi trước hết cáo từ ."

      Cốc Dung đứng dậy chắp tay .

      Sở Kiều Linh cũng đứng lên, vẫn chưa chuyện, hướng về Lạc Băng Hàn bọn họ gật đầu coi như chào, liền theo Cốc Dung ra nhã các.
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 29: Mưa gió sắp đến

      Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt sắp đến ngày hay mươi ba tháng hai. Mấy ngày nay ngoài Cốc Dung mỗi ngày tìm đến Sở Kiều Linh cùng nhau dùng cơm trưa, Lạc Băng Hàn cũng tới hai lần, Long Hiên cùng Long Liên còn có xuất quá.

      Ngày hôm sau, Sở Kiều Linh ngồi mình ở trong phòng, trong lòng thầm cân nhắc, ngày mai chính là ngày Thừa Kiền Đế lấy làm ngày giỗ phụ thân Sở Mộng Đình , mười hai năm , phụ thân luôn bạch vô tín, chẳng lẽ gặp được bất trắc?

      Sở Kiều Linh tin phụ thân cứ như vậy chết minh bạch , nếu là như vậy, mẫu thân Kiều Khả Khanh cùng bản thân làm sao sống nổi?

      Phụ thân lập được bao nhiêu công lao to lớn, lại bị chết như thế nghẹn khuất, kêu ai cũng thể chịu đựng được.

      Ở trong lòng Sở Kiều Linh, người giống như phụ thân, phải chết cũng chỉ có thể chết ở chiến trường, mà là cái gọi là vu oan hãm hại, sở dĩ, Sở Kiều Linh luôn luôn nhận định Sở Mộng Đình còn sống, chính là còn biết ở nơi nào mà thôi.

      Thời điểm Cốc Dung tiến vào, liền thấy Sở Kiều Linh ở ngẩn người, dung mạo như tiên nhưng giờ lại càng có vẻ mơ hồ chân , nhất thời trong lòng Cốc Dung như bị ai bóp nghẹt .

      Này muội muội hơn mình có 3 tuổi nhưng người lại gánh vác nhiều bi thương, giống nàng này tuổi, bao nhiêu khuê các tiểu thư ngâm thi vẽ tranh, đánh đàn đàn hát, chọn rể đãi gả, mà nàng lại chỉ có thể cùng sáo ngọc làm bạn, đơn chiếc bóng, có nhà thể về, có thân nhưng cũng thể nhận thức.

      Cốc Dung đau lòng nhìn Sở Kiều Linh, mà Sở Kiều Linh nhìn đến Cốc Dung tiến vào, hỏi: "Mới vừa lâu, thế nào lại trở lại?"

      "Mẫu thân để cho ta tới cùng ngươi." Cốc Dung cười , ngồi bên cạnh Sở Kiều Linh.

      "Ngươi trở về , ta nghĩ người đợi." Sở Kiều Linh , nàng đương nhiên biết khổ tâm của mẫu thân, nhưng nàng có thói quen người đối mặt với những loại này.

      Năm rồi cũng vào ngày hai ba tháng hai, nàng mình người đến mây mù sơn đỉnh núi, vừa đứng chính là ngày đêm, phải bởi vì nàng khổ sở thương tâm, mà là mỗi lần đến đó trong lòng nàng phảng phất có đoàn Hỏa Diễm khó nén nổi chỉ muốn bốc cháy lên, chỉ có dẫm nát mây mù phá tan tuyết đỉnh núi, may ra có thể dịu bớt được cơn hỏa trong lòng.

      Năm nay cũng thế, Sở Kiều Linh trong lòng vẫn như cũ dấy lên đoàn Hỏa Diễm, nhưng năm nay nàng thổi gió lạnh, nàng muốn đem nó lưu trữ, lưu đến ngày mai để đến phát huy tác dụng.

      Cốc Dung Sở Kiều Linh trong lòng suy nghĩ, cho rằng nàng là thương tâm khổ sở muốn nhìn đến, liền đối với Sở Kiều Linh : "Linh nhi, muội nếu khổ sở liền khóc ra, ta cho muội mượn bờ vai dựa vào."

      "Ai ta muốn khóc?" Sở Kiều Linh nhàn nhạt cười đối Cốc Dung .

      "Vậy bộ dáng kia phải là muốn khóc sao?" Cốc Dung khó hiểu.

      "Ca ca, ta vừa rồi muốn đánh người, ngươi tin sao?" Sở Kiều Linh đột nhiên để sát vào Cốc Dung .

      "A, ngươi tưởng đánh ta ?" Cốc Dung giơ chân, mệt cho còn vừa mới đau lòng cho nàng.

      "Ta nghĩ đánh ngươi, còn cho ngươi sao?" Sở Kiều Linh trừng mắt nhìn Cốc Dung liếc mắt cái, nàng là cái loại này phân tốt xấu liền động thủ đánh người người sao? Nàng đánh nhân cho tới bây giờ đều là thảo đánh người.

      Cốc Dung "Hắc hắc" nở nụ cười hai tiếng, đối Sở Kiều Linh : "Linh nhi, ngươi ngày mai ngọc kì/kỳ sơn sao?"

      Cốc Dung đoán rằng đáp án nhất định là khẳng định , ngày mai tốt như vậy thời cơ, muội muội làm sao có thể buông tha đâu.

      ", đương nhiên muốn , từ ngày mai, hết thảy mới chính thức bắt đầu." Sở Kiều Linh cái loại này hết thảy đều nắm giữ khí thế trong tay khiến Cốc Dung càng kinh thán thôi.

      sớm biết này muội muội đơn giản.

      Chương 30. Tự giới thiệu
      Editor: Ngọc Nguyệt

      ngày này, Sở Kiều Linh ở trong phòng ngồi đêm.

      qua giờ mẹo, trời bắt đầu sáng, Sợ Kiều Linh đứng lên, đến bên cửa sổ, thấy ngã tư đường bắt đầu tụ tập thành từng đám người, bọn họ đàm luận chuyện Thừa Kiền Đế qua hôm nay cùng văn võ bá quan đến ngọc kỳ sơn tế bái Sở tướng quân. Từ mười hai năm trước, ngọc kỳ sơn tế bái dường như trở thành chuyện lớn của kinh thành, vô luận trời to gió lớn thế nào cũng chậm trễ.

      Sở Kiều Linh nhìn hướng đông, mặt trời lên, thời tiết hôm nay hẳn là tốt.

      Mặt trời nửa, Sở Kiều Linh nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, lâu sau, binh lính thân áo giáp, đại đao giắt bên thắt lưng xuất ở phía trước ngã tư đường, ngã tư đường tuy nhiều người nhưng lại còn tiếng động nào, chỉ còn tiếng bước chân cùng tiếng leng keng vang lên.

      Sở Kiều Linh nhìn đám ngự lâm quân chừng ngàn người, trong lòng cười lạnh, trận thế lớn.

      theo ngự lâm quan là Thừa Kiền Đế. Phía sau là văn võ bá quan, có cưỡi tuấn mã, có ngồi xe ngựa, sau lại còn có năm trăm ngự lâm quân. Toàn bộ đội ngũ chậm rãi đến ngọc kỳ sơn.

      Sở Kiều Linh nhìn được từ trong đội ngũ kia, xe ngựa của Thừa tướng phủ, phụ thân hẳn là ngồi ở trong. Nhưng thấy xe ngựa của Tần vương phủ, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, cũng thấy bọn họ ngồi lưng ngựa, có khả năng , chỉ có thể là trước.

      lâu sau, đội ngũ tiến về ngọc kỳ sơn qua, đám người đường cũng dần tản .

      Sở Kiều Linh xuống lầu, ăn chút điểm tâm tiểu nhị bưng lên, sau đó bảo chưởng quầy chuẩn bị cho nàng cái giỏ trúc, vò rượu và ly rượu.

      Chưởng quầy khó hiểu, nương phải uống rượu sao?

      Nhưng cũng hỏi, nhanh chóng chuẩn bị.

      Chỉ trong chốc lát, chưởng quầy đem giỏ, rượu cùng ly rượu Sở Kiều Linh muốn lại.

      Sở Kiều Linh nhận lấy giỏ, cho rượu cùng chén vào giỏ, định xuất môn.

      Chưởng quầy thấy vậy, vội vàng hỏi: "Kiều nương, ngài muốn đâu?"

      "Ngọc kỳ sơn." Sở Kiều Linh dấu diếm.

      " nương muốn tế bái Sở tướng quân?" Chưởng quầy đoán, nhưng lại càng khó hiểu, Kiều nương là có quan hệ gì với Sở tướng quân?

      "Phải." Sở Kiều Linh .

      "Nghe ngọc kỳ sơn có trọng binh gác, nương muốn rất khó." Chưởng quầy nhắc nhở.

      "Vô phương, Hoàng Thượng cho ta ." Sở Kiều Linh đáp.

      Chưởng quầy nghe Sở Kiều Linh như vậy cũng gì nữa.

      Sở Kiều Linh lập tức đến ngọc kỳ sơn.

      Nhoáng cái, qua giờ Tỵ, Thừa Kiền đế dẫn văn võ bá quan tế bái xong, muốn hồi cung, đột nhiên truyền đến tiếng hô to: "Báo!"

      tướng lĩnh chạy đến, cách Thừa Kiền Đế ba trượng quỳ xuống, tiếp tục : "Báo!"

      Thừa Kiền đế mặt đổi sắc nhìn tướng lính cái, : "Nguyễn đầu lĩnh, có chuyện gì cần báo?"

      Nguyễn đầu lĩnh là thủ vệ đầu lĩnh phụ trách thủ hộ ngọc kỳ sơn.

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, dưới núi có vị nữ tử, tự xưng là Sở Kiều Linh, lên tế bái Sở tướng quân." Nguyễn đầu lĩnh theo báo lại.

      Nguyễn đầu lĩnh biết câu của khơi dậy bao nhiêu làn sóng.
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Xuất kỳ bất ý
      edit: Minh Mun

      Ngọc kì/kỳ sơn thủ vệ Nguyễn đầu lĩnh hướng Thừa Kiền Đế báo cáo có kẻ tự xưng là nữ tử của Sở tướng quân muốn lên tế bái Sở tướng quân, nghe vậy, Thừa Kiền Đế trầm tư , vương công các đại thần lại tấm tắc thầm đoán.

      "Kia Sở Kiều Linh phải là mười hai năm trước táng thân biển lửa sao, thế nào lại sống?"

      "Chẳng lẽ chết có thể sống lại?"

      " có khả năng."

      "Thế là có kẻ có ý đồ mạo danh, tưởng mưu đồ gây rối."

      "Ai có lá gan lớn như vậy?"

      " chừng Sở Kiều Linh chết."

      "..."
      Thừa Kiền Đế nghe các đại thần phía dưới khe khẽ , trước mặt chút thay đổi.

      Thừa tướng Cốc Thâm Chi tự an ủi với lòng mình, Linh nhi của vẫn còn sống.

      Mà tần vương Lạc Băng Hàn bừng tỉnh đại ngộ, kia Kiều Linh phải là Sở Kiều Linh sao? Khó trách ở Cốc Dung kêu nàng tên của, bản thân giống như từng nghe qua, nguyên lai Cốc Dung sớm biết nàng chính là Sở Kiều Linh, bản thân luôn luôn bị lừa chẳng biết gì.

      Tam hoàng tử Long Liên nghe đến Sở Kiều Linh tên này thời điểm, trong lòng nhất thời lên đạo bóng trắng, là nàng sao?

      "Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần cho rằng chuyện này đơn giản, kia Sở Kiều Linh ở mười hai năm trước chết , mọi người đề biết chuyện này, tại đột nhiên xuất , nhất định là có mưu, thỉnh hoàng thượng cân nhắc." Lễ bộ thượng thư Văn Thành Sơ tiến lên đầu tiên đối Thừa Kiền Đế .

      "Văn đại nhân cho rằng có cái gì mưu?" Thừa tướng Cốc Thâm Chi tiếp câu của Thành Sơ , hỏi.

      "Bản quan làm sao mà biết?" Văn Thành Sơ cảm thấy hôm nay Thừa tướng hình như là ở cố ý làm khó dễ , nếu là biết có cái gì mưu, kia sớm ra , còn chờ tới hỏi?

      "Nếu biết, cần lung tung đoán, để tránh nhiễu quân tâm." Cốc Thâm Chi nhìn lướt qua Văn Thành Sơ .

      Văn Thành Sơ oán hận trừng mắt nhìn cốc thâm sau lưng liếc mắt cái, liền thèm nhắc lại.

      Lúc này, Thừa Kiền Đế đột nhiên đối Lạc Băng Hàn hỏi: "Tần vương đối chuyện này như thế nào ?"

      "Vi thần cho rằng bất luận là là giả, để nàng lên vừa hỏi liền biết." Lạc Băng Hàn .

      "Nhi thần cũng cho rằng trước cho vị nương kia lên lại ." Long Liên tiếp, bức thiết muốn biết nàng có phải phải Sở Kiều Linh.

      "Lão thần cho rằng ổn, nàng nếu là đến ám sát hoàng thượng, hoàng thượng chẳng phải là có nguy hiểm?" Đế sư lớn nhân đồng ý .

      "Lớn nhân, ngài là già , ngươi chẳng lẽ cho rằng ở chỗ này võ tướng, ngự lâm quân đều là giá áo túi cơm bất thành?" Long Liên châm chọc.

      Long Liên vừa mới dứt lời, kia lớn nhân liền thu được võ tướng nhóm ánh mắt nhìn quét, trong lòng tức giận bất bình, muốn phản bác, liền nghe được Thừa Kiền Đế : "Tốt lắm, tuyên nàng lên."

      Nguyễn đầu lĩnh lên tiếng trả lời rồi .

      nén nhang sau, Thừa Kiền Đế liền nhìn đến cái bóng trắng hướng núi lên.

      này ngọc kì/kỳ sơn, từ chân núi đến đỉnh núi lăng mộ sở tướng quân có tất cả chín trăm chín mươi chín bậc đá, đây là năm đó khi Thừa Kiền Đế sai người xây dựng lăng mộ của Sở tướng quân cố ý tu kiến.

      đạo bóng trắng từ xa đến, từng bước thong thả toát lên vẻ thanh nhã, trận gió thổi qua, chỉ thấy tay áo nàng giơ lên, ba ngàn tóc đen tùy Phong Vũ động.

      Chờ nàng đến gần chút nữa, chỉ thấy bàn tay nắm lấy thân cây sáo, tay kia nâng lên cái rổ, hai vật chút hài hòa đặt ở người nàng cũng có vẻ đột ngột, ngược lại có cảm giác tiên nữ hạ phàm, làm cho người ta cảm thấy đó là điều đương nhiên.

      lát sau, khi nàng đứng ở trước mặt Thừa Kiền Đế, đỉnh núi trừ bỏ vài tiếng điểu tiếng kêu, xung quanh mảnh yên tĩnh.

      Chương 32: Sáo ngọc làm chứng

      Edit: Mint Mun

      Sở Kiều Linh chậm rãi đến, đứng ở trước mặt mọi người.

      Những vương công đại thần đối với mỹ nữ tự nhiên gặp qua nhiều đếm hết, nhưng nhìn đến nương mặc bạch y trước mắt này, cảm thấy những mỹ nhân trước kia thể sánh nổi.

      Nếu dùng mĩ để hình dung nàng, cảm thấy chưa thể toát hết vẻ đẹp của nàng, là quá bé, nàng phảng phất tựa như tiên nữ vô ý rơi xuống phàm trần.

      Chỉ thấy nàng thân bạch y, ba ngàn tóc đen rũ vai, mi mày như thơ, mặt đen như họa, sống mũi như ngọc, đôi môi đỏ như son, tay trái cầm cây bích sắc sáo ngọc, buộc dây kết màu đỏ lay động theo gió, là diễm lệ; tay phải cầm theo cái giỏ trúc, bên trong hương rượu tỏa ra bốn phía, là say lòng người.

      Cốc Thừa tướng hai mắt vui sướng, Linh nhi của trưởng thành.

      Lạc Băng Hàn nhìn thiên hạ trước mắt, khẽ đau lòng, nàng là như thế nào thoát khỏi trận đại hỏa ?

      Long Liên hoa đào mắt chớp chớp, quả nhiên là nàng.

      Long Hiên như trước chỉ có nhợt nhạt mỉm cười.

      Mà Văn Thành Sơ trong lòng tràn đầy phẫn hận nhìn Sở Kiều Linh, lại là nàng, tự đưa lên cửa tìm chết!

      "Thần nữ Sở Kiều Linh bái kiến hoàng thượng." Sở Kiều Linh cấp Thừa Kiền Đế hành lễ , nháy mắt đem mọi người từ trong mộng bừng tỉnh.

      Thừa Kiền Đế nhìn bạch y nữ tử đứng trước mặt mình, trong lòng ngàn hồi trăm chuyển, : "Bình thân. Ngươi ngươi là nữ nhi Sở tướng quân , ngươi có thể đưa ra chứng cớ?"

      "Khởi bẩm hoàng thượng, thần nữ tự nhiên có chứng cớ, này sáo ngọc chính là chứng cớ." Sở Kiều Linh đáp, thuận thế đem rổ buông, đem sáo ngọc ở trong tay giơ lên.

      "Vậy ngươi kia sáo ngọc như thế nào làm chứng?" Thừa Kiền Đế nhìn Sở Kiều Linh nâng sáo ngọc .

      "Khởi bẩm hoàng thượng, này sáo ngọc chính là Cốc Dung công tử của thừa tướng tặng cho thần nữ khi tròn ba tuổi, sáo ngọc có khắc ba chữ 'Cốc Dung tặng' , hoàng thượng có thể sai người hỏi Cốc Dung năm đó có hay tặng cho thần nữ sáo ngọc." Sở Kiều Linh chậm rãi .

      Sở Kiều Linh vừa dứt câu, chỉ thấy Văn Thành Sơ hướng Thừa Kiền Đế : "Khởi bẩm hoàng thượng, cho dù năm đó quả Cốc Dung tặng cây sáo đó, nhưng như thế nào biết được vị nương này lấy chính là sao ngọc năm đó, chừng là vị nương này nghe chuyện năm đó, làm giả cây sáo ngọc, giả mạo nữ nhi Sở tướng quân , mượn cơ hội ý đồ gây rối."

      Này Văn Thành Sơ cũng có đạo lí, mọi người ào ào hướng Sở Kiều Linh to .

      Văn thành thấy bản thân chuyện nổi lên hiệu quả, trong lòng đắc ý, nghĩ đến bản thân bảo bối còn bị nhốt tại trong thiên lao, trong lòng lại tràn ngập cừu hận, mặc kệ nàng là là giả, bản thân hôm nay nhất định cho nàng có đến mà có về.

      Lạc Băng Hàn cũng lo lắng Sở Kiều Linh lấy ra chứng cớ, giống nàng như vậy nữ tử, vô luận làm cái gì, nhất định chuẩn bị chu toàn.

      Thừa tướng Cốc Thâm Chi trong lòng hừ lạnh, này Văn Thành Sơ còn thấy con trai của được giáo huấn như thế nào sao, là ngu ai bằng, nếu như vậy, bản thân liền đưa đoạn đường, lập tức đối Thừa Kiền Đế :
      "Khởi bẩm hoàng thượng, khuyển tử năm đó tặng sáo vi thần cũng biết, hơn nữa kia cây sáo chính là vi thần phái người tạo ra , vi thần vừa thấy liền có thể nhận ra."

      "Nga, vậy Thừa tướng qua nhìn xem có phải hay chính là cây sáo năm đó?" Thừa Kiền Đế sâu nhìn mắt Cốc Thâm Chi, .

      Cốc Thâm Chi chút để ýánh mắt hoàng thượng nhìn , đến trước mặt Sở Kiều Linh , nhìn vào đôi mắt nàng, liếc mắt cái bao hàm nhiều cảm xúc, chỉ có Sở Kiều Linh nhìn mới cảm nhận được.

      Cốc Thâm Chi tiếp nhận sáo ngọc, cẩn thận đoan trang : "Khởi bẩm hoàng thượng, đúng là cây sáo ngọc năm đó , bởi vì ba chữ mặt sáo đúng là bút tích của vi thần."
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33. Chân đáng tin

      Editor: Ngọc Nguyệt

      Thừa tướng xác nhận được cây sáo nằm trong tay vị nữ tử này chính là thứ đưa tặng cho Sở Kiều Linh năm đó, mọi người nghĩ rằng Thượng thư đại nhân gì, nghĩ tới đại nhân lại : "Tuy rằng sáo ngọc năm đó giả, nhưng nó cũng đâu thể chứng minh được ngươi là nữ nhi của Sở tướng quân, chừng là ngươi nhặt được, hoặc là ngươi tận lực tìm kiếm chi tiết về Sở Kiều Linh, giả mạo Sở Kiều Linh, muốn được hơn người khác.

      Các đại thần khác Văn đại nhân này lại bức người như thế, bình thường cũng thấy nhiều như vậy.

      Long Liên trong lòng hiểu , Văn Thành Sơ chỉ sợ là muốn mượn cơ hội báo thù cho con trai , bản thân muốn nhìn xem có bản lĩnh gì.

      Sở Kiều Linh trong lòng rất khinh thường Văn Thành Sơ, nếu muốn như vậy, mình cũng nên thanh toàn cho , nghĩ vậy, với Văn Thành Sơ: "Văn đại nhân chất vấn Kiều Linh là vì chuyện gì? Chẳng lẽ là vì chuyện mấy ngày trước lệnh công tử bị thương cho nên mới bất mãn với Kiều Linh?"

      Văn Thành Sơ nghĩ tới Sở Kiều Linh trực tiếp ra suy nghĩ trong lòng ngay trước mặt mọi người, nhất thời thẹn quá hóa giận : "Bản quan là vì Hoàng thượng phân ưu."

      Văn Thành Sơ như thế, nhưng rất nhiều người ở đây nghe được chuyện ngày hôm đó, thầm nghĩ Văn đại nhân nhất định là tìm cơ hội trả thù, ánh mắt nhìn về phía Văn Thành Sơ có chút tìm tòi.

      Sở Kiều Linh nghe vậy, cười nhạt, nụ cười như tuyết liên hoa lặng yên nở rộ, khiến người ta thể rời mắt.

      "Văn đại nhân vì Hoàng thượng phân ưu, nếu Kiều Linh thể đưa ra được chứng cứ xác thực, chỉ sợ là thể khiến cho Văn đại nhân khẩu phục, cũng thể khiến cho chư vị đại nhân ở đây tâm phục." Sở Kiều Linh dừng lại chút rồi tiếp: "Xin hỏi Văn đại nhân, nếu như Kiều Linh có thể đưa ra chứng cứ xác thực chứng minh thân phận là nữ nhi của Sở tướng quân, còn việc Văn đại nhân vừa chỉ trích vu hãm Kiều Linh phải xử thế nào?"

      Văn Thành Sơ đột nhiên có cảm giác đâm lao phải theo lao, nhưng vẫn tỏ vẻ đúng đắn : "Nếu ngươi có thể đưa ra chứng cứ, ta thu lại lời vừa rồi."

      "Văn đại nhân chớ quên, lời khi ra thể thu lại, huống chi là ở trước lăng mộ phụ thân, nếu phụ thân dưới suối vàng có biết ngươi chỉ trích nữ nhi của người, chắc chắn yên." Sở Kiều Linh nhàn nhạt , đây là tự rước lấy họa.

      "Vậy ngươi muốn thế nào?" Văn Thành Sơ cảm thấy ổn.

      "Việc này cần Hoàng thượng quyết định." Sở Kiều Linh đem vấn đề đá cho Thừa Kiền Đế.

      Thừa Kiền Đế ít khi mở miệng : "Nếu ngươi có thể chứng minh ngươi là nữ nhi của Sở tướng quân, trấm chắc chắn cho ngươi công đạo."

      "Thần nữ đa tạ Hoàng thượng, thần nữ xin hỏi Hoàng thượng, võ nghệ của Sở tướng quân như thế nào?" Sở Kiều Linh nhìn Thừa Kiền Đế hỏi.

      "Võ nghệ bất phàm." Thừa Kiền Đế .

      "Sử dụng loại binh khí nào?" Sở Kiều Linh lại hỏi.

      "Càn khôn thương." Thừa Kiền Đế đáp.

      "Vậy thương pháp kia học ở đâu?" Sở Kiều Linh hỏi lại.

      "Mọi người đều biết, Càn khôn thương pháp của Sở tướng quân là do Sở lão gia tự nghĩ ra, đương nhiên là gia truyền." Thừa Kiền Đế .

      "Nếu Hoàng thượng Càn khôn thương pháp là Sở gia gia truyền, tức là người học được loại thương pháp này chính là hậu nhân của Sở gia, Hoàng thượng, thần nữ vậy đúng ?" Sở Kiều Linh hỏi.

      "Phải." Thừa Kiền Đế cần suy nghĩ .

      "Mọi người đều biết, Sở gia đến thế hệ Sở tướng quân chỉ còn lại Sở tướng quân. Mà Sở tướng quân chỉ có nữ nhi. Nếu như thần nữ có thể biểu diễn Càn khôn thương pháp, có phải là có thể chứng minh thần nữ là nữ nhi của Sở tướng quân, Sở Kiều Linh?" Sở Kiều Linh gằn từng chữ.

      Người khác có tin hay , Lạc Băng Hàn để ý tới, nhưng biết nàng nhất định biểu diễn được Càn khôn thương pháp kia rất tốt.

      Chương 34. Kính rượu tam chén

      Editor: Ngọc Nguyệt
      Sở Kiều Linh nàng có thể biểu diễn càn khôn thương phát, Thừa Kiền Đế cũng thừa nhận thân phận của nàng.

      "Ngươi là Sở Kiều Linh, trẫm muốn biết năm đó ngươi sao có thể chạy ra trận đại hỏa hoạn kia?" Thừa Kiền Đế chậm rãi hỏi ra nghi vấn của mọi người.

      "Khởi bẩm Hoàng thương, ngày đó, ban đêm, thiên lao nổi đại hỏa, sư phó của ta trùng hợp qua, gặp thần nữ tuổi bị nhốt trong đó, tâm đành lòng, liền mang thần nữ ." Sở Kiều Linh đáp, mẫu thân Kiều Khả Khanh truyền cho nàng võ công, cũng có thể gọi là sư phụ.

      "Hửm, vậy sư phụ của ngươi là ai?" Thừa Kiền Đế hỏi lại.

      "Thỉnh Hoàng thượng thứ tội, thần nữ từng đáp ứng sư phụ, đem tính danh của nàng tiết lộ cho bất kỳ ai."

      Trong mắt Thừa Kiền Đế xẹt qua tia u quang, hỏi tiếp: " khi như vậy, vì sao bây giờ mới đến tế bái Sở tướng quân?" Mười hai năm đều đến.

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, trước kia thần nữ còn tuổi, sư phụ lo lắng cho ta, tại thần nữ trưởng thành, có thể tự chiếu cố bản thân, sư phụ mới cho ta ." Sở Kiều Linh có chuẩn bị đáp.

      Thừa Kiền Đế biết Sở Kiều Linh chỉ là đáp cho có lệ, nhưng tìm ra được sơ hở, với Sở Kiều Linh: "Trẫm rất cảm tạ sư phụ của ngươi, bảo tồn huyết mạch duy nhất của Sở gia. còn sớm nữa, nhanh tế bái phụ thân ngươi ."

      Sở Kiều Linh lên tiếng trả lời rồi cầm giỏ đến trước mộ Sở tướng quân quỳ xuống, buông sáo ngọc, ôm rượu, đổ ly, hai tay bưng lên, :

      "Phụ thân, ly rượu thứ nhất là nữ nhi nhận tội nhiều năm như vậy tới gặp người. Nhiều năm qua nữ nhi ngày đêm chờ đợi như ý nguyện, hôm nay có thể đến đây, trong lòng rất vui, phụ thân, người cũng vui khi thấy nữ nhi đúng ?"

      Những lời này chỉ có Sở Kiều Linh mới biết nó có ý tứ gì, nàng hy vọng Sở Mộng Đình còn sống, có thể gặp nhau, chứ phải như mọi người cho rằng đến tế bái Sở tướng quân.

      Sở Kiều Linh song, nâng cốc đổ xuống mộ bia, lại rót ra ly, :

      "Phụ thân, ly rượu thứ hai kính chúc phụ thân dưỡng dục chi ân. Nữ nhi đêm đều mộng thấy nữ nhi ngồi vai phụ thân, lúc đó nữ nhi nhịn được rơi lệ. Phụ thân, nếu có kiếp sau, Kiều Linh vẫn muốn làm nữ nhi của người."

      Giọng nhàn nhạt lộ ra phụ thân và nữ nhi tình thâm, làm người ta khỏi chua xót rơi lệ, thâm tam đau đớn thôi.

      Lạc Băng Hàn đau lòng nhìn bóng dáng tịch phía trước, trong lòng thầm thề, bất kể sau này phát sinh chuyện gì, bản thân vẫn bảo hộ nàng.

      Sở Kiều Linh đổ hết ly rượu thứ hai lên bia mộ, lại rót thêm ly nữa, : " Phụ thân, ly rượu thứ ba kính phụ thân dạy tình cảm. Phụ thân chê Kiều Linh thân nữ nhi, truyền thụ thương pháp, trước khi xuất chinh còn dặn dò nữ nhi khổ luyện, bây giờ nữ nhi luyện thuần thục, nhưng thể diến hco phụ thân xem, đây là chuyện mà nữ như ăn năn nhất, phụ thân dưới suối vàng có biết, nếu muốn em, báo cho Kiều Linh, được ?"

      xong, Sở Kiều Linh nâng cốc, đổ rượu lên bia mộ lần nữa, buông ly rượu, cúi người dập đầu ba lần.

      Sau đó, Sở Kiều Linh cầm sao ngọc, đứng thẳng, nhìn càn khôn thương, với Thừa Kiến Đế: "Khởi bẩm Hoàng thượng, càn khôn thương là di vật của phụ thân, Kiều Linh muốn lấy lại nó để bảo quản, ý Hoàng thượng thế nào?"

      Nghe vậy, Thừa Kiền Đế quét mắt nhìn càn khôn thương, gì.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :