1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lãnh Vương cường sủng: Tuyệt sắc tướng môn thê - Cô Sơn Giã Hạc (34/~100)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 19: Tâm bệnh, tâm dược
      Editor: heoconnhi
      Thừa tướng phủ trong gian sương phòng ,

      Thừa tướng phu nhân Dung Tích thống khổ khóc ngã vào lòng Thừa tướng cốc thâm chi , tiếp tục nức nở :
      "Nếu phải khả khanh đối với ta có ân cứu mạng, ta làm sao có thể đem Linh nhi đưa cho nàng làm con thừa tự? Nếu phải đưa linh nhi cho nàng , Linh nhi của ta sao lại phải táng thân trong biển lửa? Ngô... Linh nhi lúc ấy mới bốn tuổi a, lại bị đại hỏa đốt chết cháy , mỗi khi nghĩ vậy, tâm của ta tựa như bị vạn tiễn xuyên tâm ……… khụ khụ …..”

      Cốc thâm chi nhìn ái thê của mình khóc, ruột gan đứt từng khúc, trong lòng cũng là vạn phần thống khổ, từng nghĩ nếu thời gian có thể quay ngược chở lại , tình nguyện làm người phụ bạc , ngụy quân tử , vậy linh nhi đâu cần phải chết thẳm như vậy.

      Cốc thâm chi vỗ phía sau lưng Dung Tích, đè nén bi thống, khuyên nhủ: "Tích nhi, ta nghĩ Linh nhi nếu trời có linh thiêng , nhất định nguyện ý nhìn ngươi như vậy “

      Dung Tích hoảng hốt kể lại chuyện trong mộng ,chuyện trong mộng cứ diễn diễn lại bao nhiêu lần

      "Phu quân, ta tối hôm qua lại mơ thấy Linh nhi người toàn lửa, liều mạng vung tay bé, hướng ta hô 'Mẫu thân, cứu ta; mẫu thân, cứu ta, ' ta chạy nhanh tới bắt tay nàng , nhưng dù cố gắng như thế naò cũng bắt được nàng."

      Cốc thâm chi biết đây là tâm bệnh của dung tích, Dung Tích thủy chung đối Linh nhi chết thể nào quên , ứ đọng phiền muộn trong tâm, thân thể ngày càng sa sút, nhiều năm trôi qua nhưng tích nhi cũng quên , nghĩ nhiều biện pháp để dung Tích mở ra khúc mắc trong lòng nhưng đều vô dụng , kỳ thực chính bản thân cũng thể nào quên được?

      Sở Kiều Linh ở ngoài nghe, trong lòng giống như bị ngàn mũi kim đâm , ban đầu chỉ biết mẫu thân ưu buồn lâu ngày thành bệnh, thừa nghĩ đến mẫu thân chịu nhiều khổ sở như vậy .Sở Kiều Linh khẽ vuốt ve chữ viết sáo ngọc thượng, khẽ cau mày, đột nhiên xoay người rời .

      Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, cốc thâm chi chuẩn bị đứng dậy vào triều, đột nhiên phát phong thư để bên cạnh gối nằm của , lập tức gọi người tiến vào đốt nến, thông qua ánh sáng , cốc thâm chi nhìn đến những lời thủ thỉ trong thư

      Nữ nhi ra ngoài chớ hoài niệm
      Con ngàn dặm đừng lo lắng
      Giữ thể xác và tinh thần khỏe mạnh
      Hẹn ngày gặp lại nhau

      Cốc thâm chi nhìn Dung Tích cũng ngồi dậy cả kinh

      Cốc thâm chi ôm Dung Tích ngừng run run thân mình, khẳng định : "Tích nhi, Linh nhi còn sống."

      Dung Tích vẫn như cũ sợ hãi , sợ đây chỉ là giấc mộng , chỉ có nhìn thấy linh nhi, nàng mới dám xác định đây là . “ , nàng còn sống , kia nàng tại ở đâu?"
      Cốc thâm chi giải thích .

      "Theo thư viết nhìn ra nàng ở đâu, bất quá nó cho chúng ta biết Linh nhi bình yên vô , muốn ngươi dưỡng hảo thân thể, ít ngày nữa gặp mặt."

      "Phu quân, phong thư này có phải của linh nhi viết ?" Chữ viết xinh đẹp , chính là chữ của nữ tử


      " Cốc Thâm Chi dám khẳng định , chỉ mơ hồ có lẽ phải , Linh nhi là con của họ , chuyện này có mấy người biết ,nhưng nếu là từ tay nàng viết , tại sao nàng lại biết chuyện này ?

      Cốc thâm chi tiếp: "Mặc kệ thư có phải do Linh nhi viết hay , chúng ta chỉ cần biết rằng Linh nhi còn sống như vậy đủ rồi.

      " Cốc thâm chi khẳng định, đôi mắt lại mang theo chờ đợi : "Ta nghĩ, bảy ngày nưã chính là ngày giỗ của sở tướng quân , ngày đó, Linh nhi nhất định xuất ."

      Dung Tích mặt vui sướng, lộ ra tươi cười lâu xuất
      Cốc thâm chi nhìn bộ dáng vui mừng của ái thê, trong lòng vui mừng đồng thời thầm , hi vọng phong thư này phải là giả.

      Mà cùng lúc đó, tại Nam Lâm Thần Vương phủ ,Duẫn Băng nhanh chóng chạy tới phòng ngủ của mục thiếu thần
      Last edited: 14/3/16
      Christhuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Tin lành truyền đến

      Duẫn Băng vào thời điểm tới trúc viện, gặp Mục Thiếu Thần ra ngoài , Duẫn Băng lập tức nghênh đón.

      Duẫn Băng kích động . "Gia, có tin tức !"

      Mục Thiếu Thần đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn về nơi xa , rốt cục có tin tức của nàng sao ?



      Duẫn Băng bẩm báo "ám vệ ở kinh thành thiên triều mới truyền tin tức , bạch y nương vào chạng vạng tối hôm qua xuất , hơn nữa liền ở tại duyệt lâu.

      Mục Thiếu Thần xác nhận . " là nàng?"

      Duẫn Băng tiếp tục . "Thuộc hạ có thể khẳng định chính là vị nương kia, ám vệ cẩn thận phân biệt , vị kia nương này chỉ có dung mạo, quần áo cùng với người gia vẽ trong tranh giống nhau , mà cả khí chất cũng là người đặc biệt

      Mục Thiếu Thần tiếp tục hỏi, ? “ có hỏi được tên của nàng ? “

      tâm tâm niệm niệm thiên hạ ở trong lòng hai năm , ngay cả tên người ta cũng biết, nếu để người khác biết phải vô cùng châm chọc hay sao ?

      Duẫn Băng . "Theo ám vệ , vị kia nương này cùng với tam hoàng tử thiên triều chuyện , nàng kêu Kiều Linh."

      "Kiều Linh? Tam hoàng tử Long Liên?" Mục Thiếu Thần thấp giọng , phảng phất đột nhiên nghĩ tới cái gì, do dự hỏi : "có nhìn ra hay , nàng thành hôn chưa?"

      Kỳ thực vấn đề này luôn luôn nhất quấy nhiễu Mục Thiếu Thần, muốn tìm thấy nàng, nhận thức nàng, hiểu biết nàng, để nàng trở thành phần sinh mệnh của , nhưng đồng thời lại sợ hãi tin tức của nàng , sợ nghe nàng làm vợ người, là mẫu thân của đứa trẻ, nếu là như vậy, hai năm này tâm của đặt ở nơi nào?

      Nghe được vương gia có vấn đề còn do dự , Duẫn Băng lại trả lời dị thường ràng : " có thành hôn."

      Duẫn Băng sở dĩ có thể như thế lưu loát đáp ra , là vì phía trước hướng ám trang hỏi thăm ràng, muốn vương gia của phải tay mà về.

      Mục Thiếu Thần tiến thêm bước xác nhận . “ Tìm hiểu được những gì ?”

      Duẫn Băng nghĩ tam hoàng tử thiên triều , chủ động đến gần phụ nữ có chồng ?.

      "theo quần áo và cách trang điểm ,cùng lời cử chỉ trước có thể khẳng định , nàng chưa thành thân , nàng tự xưng bản thân là “'Bổn nương', hơn nữa tam hoàng tử còn chủ động vì nương này giải vây.?"

      Mục Thiếu Thần bắt được trọng điểm, nàng gặp phải phiền toái ? "Giải vây?"

      Duẫn Băng đem chuyện con trai lễ bộ thượng thư mới bị đánh, thượng thư văn thành sơ khởi binh vấn tội đại khái lần, thầm nghĩ, kiều nương ngươi cũng quá ngoan độc , vừa ra tay liền phế nhân gia gốc rễ , ngẫm lại đều run sợ.

      Mục Thiếu Thần nghe xong, khóe miệng hơi hơi gợi lên, trong mắt lại ra vẻ lạnh lùng , dám khi dễ người của , quả thực là tự tìm đường chết!

      Bất quá nàng cũng giống như cần đến lo lắng , bảo hộ .

      Mục Thiếu Thần mị hí mắt, đem Long Liên làm tình địch của mình
      "Kia Long Liên vì sao phải vì Tiểu Kiều giải vây?"

      Duẫn Băng nghe được vương gia nhà , hơi tia chua , thầm kêu tốt, vương gia đối với bản thân để ý cực cao , cũng để cho người khác nhìn trộm nửa phần, làm sao muốn cho vương gia đây , này phải là tự tìm tội chịu sao?

      Duẫn Băng thầm nghĩ, ta làm sao mà biết kia tam hoàng tử trong lòng nghĩ gì . "Này... Thuộc hạ biết."

      Tiểu Kiều vừa mới thân, bị ruồi bọ , bươm bướm theo dõi, xem ra chính mình phải hành động nhanh hơn.

      Mục Thiếu Thần thầm cân nhắc, đối với Duẫn Băng : "Tức khắc chuẩn bị chút, chờ ta hạ triều trở về liền đưa người Thiên triều."

      Duẫn Băng lo lắng, mạo muội Thiên triều, hoàng thượng phía bên kia tốt giao tình lắm "Là, kia hoàng thượng bên kia..."

      ." Mục Thiếu Thần "Ta cùng phụ hoàng cầu cái lí do để Thiên triều “

      Theo sau Mục Thiếu Thần hướng phía hoàng cung mà đến , lúc này thái dương còn chưa dâng lên, Mục Thiếu Thần lại cảm thấy hôm nay nhất định tinh thông vạn lí.
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Christhuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Tìm tới cửa
      editor: Mint Mun

      Chương mới của các nàng đâu nhá..
      ta thi xong rồi chán quá cơ...

      Ngay khi Mục Thiếu Thần nhận được tin tức, Mục Thừa Hiên cũng đồng dạng chiếm được tin tức, lập tức phái người đến Thiên triều kinh thành,muốn bắt sống Sở Kiều Linh. Vì thế cuộc truy đuổi được bắt đầu, mở ra cuộc tranh đấu mới.

      Mà cùng lúc đó ở Thiên triều kinh thành, trong lâu Sở Kiều Linh đêm ngủ, nửa đêm gặp cha mẹ sau khi để lại phong thư, trở về liền ngủ nổi, mở to mắt nằm ở giường, nhìn đỉnh màn, suy nghĩ có chút mơ hồ..

      Hôm nay là ngày mười bảy tháng hai, cách ngày Thừa Kiền Đế làm lễ cho phụ thân bảy ngày, bảy ngày sau người tưởng như "Chết" Sở Kiều Linh lại trở về đây.

      Nghĩ vậy, Sở Kiều Linh đứng dậy xuống giường, rửa mặt chải đầu, hướng dưới lầu xuống.

      Chưởng quầy thấy Sở Kiều Linh sớm như vậy xuất môn, liền tiến lên hỏi: "Kiều nương, trời vừa mới sáng, ngài là muốn ngoài sao?"

      Sở Kiều Linh nhìn chưởng quầy liếc mắt cái, này chưởng quầy tựa hồ càng ngày càng "Nhiệt tâm" , : "Ta thành phía tây nhìn xem." xong ra cửa.

      Thành phía tây phải là ngọc kì/kỳ sơn sao? chỗ đó làm cái gì? Chưởng quầy nghi hoặc.

      Sở Kiều Linh quả là muốn ngọc kì/kỳ sơn nhìn xem, Thừa Kiền Đế đem lăng mộ của phụ thân đặt ở ngọc kì/kỳ núi, hơn nữa phái binh lính canh gác, người bình thường được lên núi, này rốt cuộc muốn như thế nào?

      Sở Kiều Linh đường trống trơn bóng người, tại trời còn chưa sáng, đường có người đường, ngẫu nhiên chỉ thấy được hai tiểu thương mua bán này nọ vội vã mà qua.

      Sở Kiều Linh rất nhanh ra cửa thành phía Tây, lại mười dặm đó là ngọc kì/kỳ sơn.

      lúc lâu sau, Sở Kiều Linh tới ngọc kì/kỳ sơn tiền, xa xa liền thấy hai hàng binh lính đứng ở hai bên thềm đá dọc theo đường lên núi , Sở Kiều Linh suy tư chút, hướng phía sau núi qua.

      Phía sau Ngọc kì/kỳ sơn là cái hồ nước, cỏ dại mọc cao vút, qua hồ nước mới có thể đến chân núi ngọc kì/kỳ sơn.

      Sở Kiều Linh thả người, mượn cỏ dại mọc xung quanh hồ nước, đến chân núi, lại điểm mũi chân đột ngột từ mặt đất hướng đỉnh núi lao , lát sau liền phi thân dừng ở phía sau lăng mộ phụ thân Sở Mộng Đình, lúc này có hai binh lính đưa lưng về phía lăng mộ đứng thẳng ở phía trước lăng mộ, Sở Kiều Linh chạm đất tiếng động, hai binh lính kia người phát .

      Sở Kiều Linh nhìn kiến trúc lăng mộ to lớn, trong lòng thầm trào phúng, này trong lăng mộ căn bản có di thể phụ thân.

      Năm đó phụ thân rơi xuống vách núi đen , chỉ để lại càn khôn thương cùng vết máu, người lại biết tung tích, Thừa Kiền Đế sao có thể nhận định phụ thân bỏ mình, mà càn khôn thương của phụ thân lúc này được đặt ở bàn đá, tuy rằng trải qua mười hai năm phơi nắng phơi mưa, càn khôn thương lại vẫn như cũ lóe lạnh lùng hàn quang.

      Sở Kiều Linh nhìn hồi, liền xoay người hướng chân núi lao , từ đầu đến cuối hai binh lính đều nhận thấy được phần.

      Sở Kiều Linh xuống núi, dựa theo đường cũ mà .

      Cùng lúc đó, trong lâu lại có vị khách mời mà đến.

      Lâu chưởng quầy thấy Thừa tướng công tử Cốc Dung muốn vào cửa, thầm nghĩ, này tổ tông thế nào lại đến đây? tại buổi sáng cũng qua hai canh giờ, lại chưa đến thời gian dùng cơm bữa trưa, tới làm cái gì?

      Cũng khó trách chưởng quầy muốn gặp Cốc Dung, nghe Cốc công tử trời sinh tính tình tốt, hơn nữa tính cách phô trương, Mỗi lần đến Duyệt Lâu “đấu dế”, chính là “chọi gà”, có lần đấu gà bị thua lớn, đột nhiên nhảy từ lầu hai nhã các xuống dưới, làm cho các khách nhân ở đại sảnh gà bay chó sủa, chưởng quầy vội lên, Cốc Dung lại làm như có việc gì, làm cho chưởng quầy hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại dám gì, thể đuổi cho ăn cơm, vì vậy mỗi lần nhìn thấy Cốc Dung chưởng quầy đều đặc biệt khẩn trương!
      Nghĩ vậy, chưởng quầy vội vàng nghênh đón.
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Christhuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Khoan thai đến chậm
      editor: Mint Mun

      Lâu chưởng quầy đứng dậy chào đón Thừa tướng công tử Cốc Dung vào cửa : "Cốc công tử, sớm như vậy, ngài đến đây là..."

      "Bản công tử thể tới sao?" Cốc Dung đáp, ngược lại nhíu mày hỏi.

      "Đương nhiên có thể đến, tiểu nhân chính là muốn hỏi công tử có muốn tiểu nhân giúp gì ?" Chưởng quầy nở nụ cười, suy nghĩ đằng nẻo .

      Cốc Dung hướng chưởng quầy liếc mắt cái, thầm nghĩ, gặp quỷ , ngươi mới nghĩ nhìn đến ta đến đâu, sau đó đối chưởng quầy : "Vị bạch y nương kia vẫn còn ở trong phòng?"

      Chưởng quầy nghe xong sau, trong lòng lộp bộp chút, vừa mới lâu tam hoàng tử phái người đến thỉnh kiều nương ngắm hoa, tại vị này Thừa tướng phủ công tử lại đây tìm nàng, này khả như thế nào cho phải?

      Gia nha, ngài nếu đến nhanh, Kiều nương có khả năng rất nhanh bị người khác đoạt mất, nàng đến kinh thành còn quá ngày, liền chọc mấy đóa hoa đào nha?

      Chưởng quầy chưa từng có giống như bây giờ cảm thấy làm lâu chưởng quầy là công việc khổ sở nhất, hoa đào nhiều như vậy làm cho như thế nào tiễn, đoán chừng còn có tiễn xong, bản thân bị gia cấp tiễn .

      Cốc Dung nhìn chưởng quầy mặt khổ đau, nửa ngày câu nào, khỏi cả giận : "Thế nào, câm điếc ? Bản công tử hỏi ngươi đó."

      Này cũng khó trách Cốc Dung nóng vội, sáng sớm hôm nay sau khi rời giường , liền cấp mẫu thân Dung Tích thỉnh an, nhìn thấy mẫu thân có mang khuôn mặt u sầu như xưa , cả người tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, Cốc Dung truy vấn nguyên nhân, mẫu thân liền đem chuyện Sở Kiều Linh nửa đêm truyền thư cho Cốc Dung nghe.

      Cốc Dung trước đó kinh ngạc khi biết đến Sở Kiều Linh là muội muội mình, liền tưởng đến hồi còn , bản thân luôn lấy cớ muốn bồi Linh nhi ngoạn, bản thân lại mình chạy ra ngoài chơi đùa , liền tự trách thôi, nghĩ đến muội muội còn sống, trong lòng vạn phần cao hứng.

      Cốc Dung thấy cha mẹ ra sân, vừa bên vừa muốn mau chóng nhìn thấy muội muội, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng ra phủ.

      Đêm qua Cốc Dung nghe Văn Tử ở duyệt lâu bị cái bạch y nữ tử đánh cho kêu gào, mới đầu cũng có để ý, nhưng muội muội lại lúc này truyền thư thân, đoán kia bạch y nữ tử có thể hay chính là muội muội?

      Này hai việc cách nhau lâu, mà đều là ở bạch y nữ tử sau khi xuất phát sinh, điều này làm cho thể hoài nghi.

      Vì xác minh ý nghĩ của chính mình, Cốc Dung bay nhanh tới duyệt lâu.

      Chưởng quầy nửa ngày mới phản ứng lại đây, : "Vị kia nương sáng sớm liền ra ngoài."

      " đâu ?" Cốc Dung hỏi tiếp .

      "Ai u, cốc công tử, tiểu nhân làm sao mà biết vị kia nương nơi nào ? Nàng chính là nàng thành phía tây nhìn cái." Chưởng quầy theo thực lấy đáp.

      "Thành tây?" Cốc Dung lược có chút suy nghĩ , kia phải là lăng mộ Sở tướng quân ở ngọc kì/kỳ sơn sao? Cốc Dung trong lòng hiểu , nàng nhất định là muội muội thể nghi ngờ.

      Suy tư lát, Cốc Dung đối chưởng quầy : "Cho ta ấm trà, mâm bánh đậu xanh, ta liền ở chỗ này chờ nàng." Lập tức đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh chiếc bàn.

      Chưởng quầy biết bản thân thể cấp tổ tông này khỏi, liền theo , gọi người bưng tới bánh đậu xanh cùng trà.

      Cốc Dung ngồi ở vị trí vừa vặn nhìn ra cửa duyệt lâu, tiến vào người nào, đều có thể nhìn xem rành mạch.

      Bánh đậu xanh ăn xong, trong ấm trà trà cũng thấy đáy, nhưng chính là thấy Sở Kiều Linh trở về, Cốc Dung thỉnh thoảng lại hướng cửa nhìn lại, chính là nhìn thấy nửa điểm tung tích.

      Chưởng quầy đem từng cử chỉ của Cốc Dung thu hết đáy mắt, là buồn rầu.

      lát sau, đạo bóng trắng xuất tại cửa.
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Christhuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 23: Lo lắng vô cớ
      editor: Mint Mun

      Cốc Dung đợi lâu, rốt cuộc cũng thấy đạo bóng trắng xuất tại cửa duyệt lâu.

      Nàng nhàng chậm rãi mà đến, thân bạch y trắng như tuyết, ba ngàn tóc đen như mực, mặt mày như họa, dáng người thướt tha, thần sắc thanh nhã, trong tay cầm cây sắc sáo ngọc bích, cả người toát ra khí sắc khiến cho người ta có cảm giác mơ hồ như tiên.

      Cốc Dung từ ghế đứng lên, nhanh chóng nghênh đón, biết nàng nhất định là muội muội của mình, cái khí chất lạnh nhạt xa cách đó vẫn y như lúc muội muội còn , hơn nữa trong tay nàng cầm đúng là cây sáo ngọc năm đó cha mẹ đưa cho của nàng, cây sáo khắc ba chữ "Cốc Dung tặng" ràng có thể thấy được.

      Lúc này, Sở Kiều Linh cũng thấy Cốc Dung, trong lòng hiểu , nghĩ đến, ca ca tuy rằng ở mặt ngoài làm cho người ta cảm giác phô trương, làm việc đàng hoàng, nhưng nàng lại cảm thấy đó chỉ là mặt ngoài, bằng ca ca làm sao có thể nhanh chóng đến duyệt lâu tìm nàng.

      Cốc Dung đến trước mặt Sở Kiều Linh, muốn mở miệng gọi nàng, nhưng trong lòng do dự chút, cũng có kêu ra tiếng đến.

      Sở Kiều Linh mỉm cười, Cốc Dung: "Vào trong phòng ." Liền dẫn đầu vào gian phòng của mình.

      Cốc Dung lập tức đuổi kịp.

      Chưởng quầy thấy tình cảnh này, trong lòng nghi hoặc, này Cốc công tử cùng kiều nương nhận thức?

      Cốc Dung đợi Sở Kiều Linh tiến vào phòng , tiện tay đóng cửa phòng lại, rốt cuộc kiềm chế được kích động : "Linh nhi, là ngươi, đúng hay ?"

      Sở Kiều Linh đối với Cốc Dung vuốt cằm, mỉm cười, liền đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

      Cốc Dung cũng đặt mông ngồi vào ghế đối diện Sở Kiều Linh, hỏi: "Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi làm sao mà biết chúng ta là..." Cốc Dung xong hướng ra cửa phòng nhìn nhìn, muốn lại thôi.

      Sở Kiều Linh nghe vậy, nhàn nhạt : "Về sau ngươi biết ." ý trong lời bây giờ còn phải thời điểm.

      Cốc Dung bĩu môi, thuận thế ghé vào bàn : "Vẫn cứ y như hồi còn giống nhau chút cũng đáng ."

      Sở Kiều Linh trong lòng cười, nàng sau khi sinh ra , giống như đều cùng đáng chút liên quan, hơi hơi gợi lên khóe miệng, khẽ : "Ca ca."

      Tuy rằng thanh , Cốc Dung vẫn có thể nghe thấy, đáy mắt hàm chứa vui mừng, nhìn Sở Kiều Linh : "Lại kêu tiếng."

      "Ca ca." Sở Kiều Linh lại gọi tiếng.

      Chưởng quầy mở to mắt xem xét gian phòng của Sở Kiều Linh, lúc lâu sau khi con mắt sắp rớt ra ngoài, rốt cục nhìn thấy vị Cốc công tử từ trong phòng ra, mặt hân hoan nhảy nhót, lòng càng lo sợ bất an...


      Cốc Dung gặp chưởng quầy vẫn như cũ mặt đau khổ nhìn bản thân, nhất thời vui vẻ, : "Chưởng quầy , bản công tử hôm nay cũng phải đến quấy rối, sao mặt ngươi giống như bản công tử thiếu ngươi mấy trăm lượng bạc?"

      Chưởng quầy nghe vậy, nghĩ rằng ta tình nguyện ngươi nợ ta mấy trăm lượng bạc, cũng nguyện ngươi tới tìm Kiều nương, còn tiếp tục như vậy,đầu của ta khả năng chuyển nhà , nhưng mặt ngoài lại lộ ra khuôn mặt tươi cười niềm nở, lập tức cười : "Tiểu nhân nào dám, công tử đùa."

      Cốc Dung "Hừ" tiếng, đối chưởng quầy : "Đem mấy món ăn chiêu bài của duyệt lâu đưa đến phòng Kiều nương, trưa nay bản công tử ở nơi đó dùng cơm."

      Chưởng quầy vốn tưởng rằng Cốc Dung rời rồi, nghĩ muốn lưu lại cùng Kiều nương dùng cơm, cảm thấy Cốc công tử làm cho người ta chán ghét, càng muốn làm cho cách Kiều nương xa chút, lại cứng rắn cùng Kiều nương ở chung chỗ, chuyện này làm như thế nào cho phải?

      Chưởng quầy vô pháp, gật đầu với Cốc Dung, phân phó tiểu nhị chuẩn bị.

      Cơm trưa qua , Cốc Dung liền ở lưu lại,vội trở về phủ.

      Chưởng quầy rốt cục thở dài nhõm hơi.

      Sở Kiều Linh cả buổi chiều ra khỏi phòng, buổi tối vẫn như cũ ở trong phòng dùng là bữa, dùng xong bữa tối lâu, Sở Kiều Linh liền nằm xuống nghỉ ngơi, đột nhiên tiếng "Kẽo kẹt" thanh theo cạnh cửa truyền đến.

      Chương 24: Nửa đêm đột kích
      Edit: Mint Mun

      Sở Kiều Linh bởi vì vài ngày luôn chạy chạy lại, tối hôm qua đêm ngủ, hôm nay lại chuyến ngọc kì, kết hợp với mấy ngày đều có nghỉ ngơi, thân thể rất mệt mỏi, dùng xong bữa tối, liền lập tức nằm xuống ngủ.

      Nửa đêm, tiếng vang khẽ rơi, Sở Kiều Linh liền mở hai mắt, xuyên thấu qua mành, Sở Kiều Linh thấy cửa phòng mình bị nhàng đẩy ra cái khe hở, ống trúc từ khe cửa tiến vào.

      Ánh mắt Sở Kiều Linh chợt lóe, rồi ngừng lại hô hấp.

      nén nhang sau, cửa nhàng bị đẩy ra, đạo bóng đen tiến vào, thân thủ nhàng đóng cửa phòng, rón ra rón rén hướng bên giường Sở Kiều Linh tới.

      Bóng đen đến trước giường, lấy tay đẩy ra chiếc mành che, nghĩ tay còn chưa có đụng tới mành, thân thể liền cứng đờ, thể nhúc nhích , trong lòng thầm kêu tốt, bị điểm huyệt .

      Sở Kiều Linh thu hồi tay hướng bóng đen, đẩy ra mành che, giầy vào, xuống giường, đến trước bàn cạnh đó ngồi.

      Tuy rằng tại là nửa đêm, nhưng xuyên thấu qua bên ngoài ánh trăng, Sở Kiều Linh vẫn như cũ có thể thấy người này mặc hắc y, mặt cái khăn đen che mặt.

      "Bổn nương điểm của ngươi á huyệt, ngươi có gì muốn sao?" Sở Kiều Linh nhàn nhạt mở miệng.

      "Nếu bị nương bắt được, muốn giết muốn quát tự nhiên muốn làm gì cũng được." Hắc y nhân chỉ có thể đưa lưng về phía Sở Kiều Linh, bộ thấy chết sợ.

      "Nga, các hạ nghĩ chết như vậy, hình như bổn nương cảm thấy cái này thế giới này chết là chuyện tiện nghi nhất, nhàng nhất. Ngươi , ta có thể cho ngươi như nguyện sao?" Sở Kiều Linh phảng phất như thảo luận thời tiết chứ phải về cái chết của tên hắc y kia.

      Hắc y nhân cảm giác cơn gió lạnh dùng sức hướng đến tận sâu trong cơ thể mình, tại mới khắc sâu cảm giác được cái gì tên là "Ngươi vì dao thớt, ta vì cá thịt", nhưng nghe khẩu khí của nàng, tựa hồ chết với cũng là loại hy vọng xa vời.

      "Ngươi muốn thế nào?" Hắc y nhân kiên trì hỏi.

      "Muốn cho ngươi nếm thử tư vị sống bằng chết." Sở Kiều Linh hồi đáp.

      Hắc y nhân trầm mặc lát, phảng phất như kịch liệt đấu tranh tư tưởng, tin tưởng nữ tử này tuyệt đối làm được như lời .

      "Lo lắng tốt lắm sao?" Sở Kiều Linh hỏi.

      " nương cứ việc hỏi ." Hắc y nhân cắn răng cái .

      "Vậy là ai phái ngươi tới đây? Cho ngươi mê choáng váng ta sau đó làm cái gì?" Sở Kiều Linh thấy đầu hàng, liền hỏi thẳng vào trọng điểm.

      "Văn đại nhân muốn ta đem nương mê choáng váng sau đó đưa đến túy xuân lâu."

      Hắc y nhân nhược nhược , sợ vị nương này nghe được bị đưa thanh lâu, nếu sinh khí làm cho sống bằng chết.

      "Nga, kia quả địa phương tốt a." Sở Kiều Linh có buồn bực, ngược lại tán thưởng câu.

      Hắc y nhân thấy Sở Kiều Linh thẹn quá thành giận, ngược lại bình tĩnh như nước, trong lòng nghi hoặc khó hiểu, đột nhiên lại nghĩ đến bản thân tình cảnh tại, : " nương nếu biết, liền cho ta chết cách thống khoái ."

      Sở Kiều Linh trong lòng buồn cười : "Ngươi liền nghĩ như vậy chết? Bất quá, bổn nương nghĩ giết ngươi, ngươi ."

      xong, Sở Kiều Linh thân thủ giải khai hắc y nhân huyệt đạo.

      Hắc y nhân Sở Kiều Linh vì sao muốn thả , nhưng vẫn là Hướng Sở Kiều Linh chắp tay, hướng cửa phòng đến, nháy mắt biến mất ở ngoài cửa.

      Sở Kiều Linh nhìn hắc y nhân rồi, suy tư lát, liền lần nữa nằm giường.

      Ngày thứ hai, đến giữa trưa Sở Kiều Linh mới rời giường, rửa mặt chải đầu xong, hướng dưới lầu xuống, liền nghe được lầu có người ở túy xuân lâu phát sinh đại .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :